1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cùng Nói Với Anh, Năm Tháng Yên Bình-Đông Bôn Tây Cố(đoản)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      CÙNG VỚI , NĂM THÁNG YÊN BÌNH
      Tác giả:
      Đông Bôn Tây Cố
      Thể loại:
      Ngôn tình, đoản văn
      Nguồn:
      https://daydaydreamer.wordpress.com/2013/04/14/nam-thang-binh-yen-part-1/amp/

      Giải thích tên truyện: tên truyện được trích từ ba câu “时光静好,与君语;细水流年,与君同;繁华落尽,与君老” ( quang tĩnh hảo, dữ quân ngữ; tế thủy lưu niên, dữ quân đồng; phồn hoa lạc tẫn, dữ quân lão). Đại khái có nghĩa là “cuộc sống bình yên tĩnh lặng tốt, em cùng chuyện trò; năm tháng trôi , em và cùng trải qua cuộc sống bên nhau; khi tất cả những phồn hoa náo nhiệt phai mờ, chúng ta cùng nhau già .” (Theo Baidu) Ba câu này cũng là tiêu đề của ba phần trong truyện.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 1 Cùng với , năm tháng yên bình


      Chào buổi sáng, Tử Nhiêu!

      Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên mình, thoải mái.

      Hôm nay em lại muộn mất rồi. Cũng may là sếp có đây, haha.

      Diệp Thanh Tư cong cong khóe môi hướng vào màn hình máy tính lạch cạch đánh máy, mặc dù biểu tượng chat vẫn xám xịt, nhưng mảy may ảnh hưởng đến tâm tình của .

      Buổi chiều, khi Diệp Tranh Tư vô cùng buồn chán mơ màng gà gật trước đống số liệu màn hình máy tính, cái biểu tượng kia cuối cùng cũng sáng lên.

      Chào buổi sáng, Thanh Tư!

      Diệp Thanh Tư nhìn qua đầy khinh bỉ, giờ là chiều rồi biết ?

      Cố Tử Nhiêu, em mệt quá mất!

      Tay cầm ly của Cố Tử Nhiêu chợt khựng lại, đặt cốc xuống, bắt đầu đánh chữ.

      Hôm qua nghỉ ngơi tốt sao?

      Diệp Thanh Tư ngáp phát.

      Cố Tử Nhiêu, em biết! Gần đây sếp cứ như thúc ép, mỗi ngày đều bắt bọn em phải báo cáo tiến độ thí nghiệm, muốn làm biếng cũng xong, hôm qua em đọc tài liệu đến quá nửa đêm, hôm nay mới sáng sớm phải bò dậy...

      Cố Tử Nhiêu nhìn nhóc màn hình bất bình tức tối gõ chữ, ở giữa còn chèn thêm mấy biểu tượng đáng thương, trong đầu vậy mà có thể tưởng tượng nên vẻ mặt của lúc này, tâm trạng bỗng thoải mái khó hiểu.

      Diệp Thanh Tư còn đương chuẩn bị tiếp tục lải nhải nghe thấy đàn Trần Ngôn gọi mình ngoài cửa, "Em , sếp lớn gọi em đến văn phòng của thầy chuyến kìa!"

      Diệp Thanh Tư dừng động tác tay, lập tức chạy , nháy mắt với Trần Ngôn, " Trần, có biết sếp lớn tìm em có chuyện gì ?"

      Trần Ngôn cười cười, "Tâm tư của sếp mình đoán được sao? Chả phải em cứ rồi biết à?"

      Diệp Thanh Tư bĩu môi, xoay người bước ra ngoài, vừa vừa lẩm bẩm, gần đây mình có làm việc gì xấu xa tàn ác đâu nhé.

      Trần Ngôn ở sau lưng hoàn toàn nghe , nhưng cũng vẫn bật cười.

      Diệp Thanh Tư gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, cung kính lễ độ gọi tiếng, "Thưa thầy Phương."

      Phương Khả cười híp mắt ngoắc tay gọi vào, chỉ vào nam sinh đứng bên cạnh , "Thanh Tư à, đây là sinh viên năm nay thầy mới tuyển vào, Trầm Phi, thời gian này em chỉ dẫn cho trò ấy nhé."

      Diệp Thanh Tư ngẩng đầu liếc mắt đánh giá cực nhanh cậu nam sinh kia lượt, nhìn biết, vừa nhìn mắt liền nhảy dựng, nhủ thầm trong bụng, cậu nam sinh này có bộ dạng y chang như nghiệt chuyên hút .

      Trầm Phi mặt mày cong cong, ngọt ngào gọi tiếng, "Chào chị."

      Diệp Thanh Tử ràng bị câu chào chị kia lấy lòng, mặc dù đầu cúi xuống nhưng vẫn nhịn được cong lên khóe môi.

      Phương Khả vỗ vỗ vai Trầm Phi, nhìn Diệp Thanh Tư, "Chị Diệp của em thông minh chu đáo, nền tảng cũng rất vững chắc, em chú ý học hỏi từ em ấy nhé."

      Diệp Thanh Tư được khen mà bẽn lẽn, "Mọi người cùng giúp nhau học tập thôi."

      Phương Khả lại dặn dò thêm vài câu, xong Diệp Thanh Tư và Trầm Phi cùng ra ngoài.

      Vừa ra khỏi văn phòng, Diệp Thanh Tư lập tức biểu lộ bản tính, vốn định học bộ dạng trưởng bối của Phương Khả mà vỗ vỗ vai Trầm Phi, nhưng vừa giơ tay liền cảm thấy được chênh lệch chiều cao giữa hai người, bèn xấu hổ thu tay lại, đằng hắng tiếng, "Em Trầm, yên tâm , chị đây che chở cho em, thôi, chị dẫn em thăm từng phòng."

      Diệp Thanh Tư cười đến khép miệng lại được dẫn Trầm Phi thăm vòng từng phòng nghiên cứu, mỗi khi gặp người khác liền giới thiệu, "Đây là Trầm Phi, đàn em ruột của mình, trông đẹp trai nhỉ?"

      đến phòng của Trần Ngôn, lại lặp lại lần nữa, Trần Ngôn nhịn được chặn họng , "Em Diệp à, em phải chỉ giới thiệu người mới thôi đấy chứ?"


      Ý đồ nhoi kia của Diệp Thanh Tư bị vạch trần, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cứng miệng, "Đúng thế, em đúng là khoe đó, bây giờ em cũng là đàn chị rồi!"

      Cả phòng nghiên cứu của Trần Ngôn đều là tiến sĩ, thường ngày thích nhất là trêo ghẹo nhóc đàn em này, bây giờ trông thấy bộ dạng vênh vênh tự đắc của càng nhịn được mà cười, "Đúng rồi, chị Diệp, cuối cùng chị cũng khổ tận cam lai rồi nhá!"

      Diệp Thanh Tư tức giận lườm Trần Ngôn cái, " ghen tị với em có!"

      Trần Ngôn bước tới, " thôi, cùng ăn nào, hoan nghênh người mới! Nhân tiện chúc mừng nhóc đàn em của chúng ta thành công vươn lên làm đàn chị!"

      Người trong phòng đều cười ồ lên, vừa cười vừa đứng dậy bước ra ngoài.

      Trầm Phi hai tay đút túi quần nhìn nàng nữ sinh trước mắt chỉ cao đến cổ mình, dáng người gầy gầy, đôi mắt đen nhánh sáng ngời khuôn mặt nhắn trắng nõn đảo quanh đầy sức sống, rất sống động, cũng linh động.

      ràng bản thân vẫn mang dáng vẻ con nít nhưng cứ nhất quyết giả làm người lớn, nghe gọi tiếng đàn chị vẻ vui sướng tràn trề dần lên khuôn mặt.

      đường ăn, Diệp Thanh Tư ngừng giới thiệu với Trầm Phi đồ ăn của quán nào ngon, ngày thường mua đồ dùng sinh hoạt siêu thị nào, Trầm Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm tiếng nào.

      Diệp Thanh Tư vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt , mắt hơi nhíu lại, khuôn mặt như hoa đào, lúc này khóe miệng mang nét cười nhìn , mang vẻ mặt tự nhiên quay đầu , chạy nhanh vài bước đến bên Trần Ngôn, thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

      Diệp Thanh Tư cười hì hì với Trần Ngôn, "Có biết vừa rồi sếp Phương khen em sao ?"

      Trần Ngôn nghiêng đầu trông như thực suy nghĩ rất nghiêm túc, "Ừm, em là, ham ăn biếng làm, vừa ăn được vừa ngủ được?"

      Diệp Thanh Tư véo thắt lưng quát lên giận dữ, "Tất nhiên phải!"

      Sau đó vênh vang đắc ý , "Sếp lớn em, thông minh chu đáo, còn bảo em có nền tảng vững chắc."

      Trần Ngôn "Ừ" tiếng tượng trưng.

      Đầu Diệp Thanh Tư cũng cúi xuống, "Em biết mình tốt đến thế, được chọc ghẹo em nha!"

      cầu cao cùng nghiêm khắc của giáo sư Phương Khả nổi danh xưa nay, huống chi trong phòng nghiên cứu có biết bao đàn chị đàn giỏi giang như vậy, bình thường chưa từng dám lơ là việc học, cũng trông mong được khen ngợi, luôn nghĩ bị thầy giáo mắng là tốt lắm rồi.

      Trần Ngôn nhìn vừa nãy còn cao hứng phấn khởi, lúc này lại mang bộ dạng suy sụp ủ rũ, trong lòng nhịn được thở dài, nhóc đàn em này, quả biết được bản thân là người xuất sắc nhất trong số các sinh viên vào phòng nghiên cứu cùng đợt sao?

      Lúc vào phòng nghiên cứu cũng trùng với gian đoạn bận bịu nhất khi học lên tiến sĩ, thoạt đầu hoàn toàn chú ý đến , sau đó vài lần, làm thí nghiệm thâu đêm luôn nhìn thấy bóng dáng ở phòng nghiên cứu hoặc phòng thí nghiệm.

      Có lúc mặc áo choàng trắng giống làm thí nghiệm, có lúc ôm cuốn tài liệu to gặm từ từ. Có lần mệt mỏi kiệt sức từ phòng thí nghiệm ra ngang qua phòng nghiên cứu, trông thấy nằm sấp bàn mà ngủ, trong tay còn cầm bút.

      Từ lúc đó cảm giác được ở nhóc này có tính bền bỉ chịu chùn bước, sau đó dần dần nghe các bạn học xung quanh khen ngợi bé đàn em này, làm thí nghiệm gọn gàng lưu loát, tính cách tốt, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.

      Ngay cả sếp Phương cũng từng tỏ ý khen ngợi trước mặt , mặc dù số lần nhiều, nhưng cũng đáng quý lắm rồi.

      Ai ngờ, thế mà lại tin tưởng bản thân mình như thế.

      Cố Tử Nhiêu thấy Diệp Thanh Tư cả buổi lời nào, bèn bắt đầu sắp xếp lại số liệu thí nghiệm.

      Phó Ức Bắc vừa bước vào phòng thí nghiệm trông thấy Cố Tử Nhiêu cầm ly hướng vào đống số liệu đầy màn hình máy tính mặt mày tủm tỉm, trong bụng lấy làm quái lạ, "Cậu cười cái gì vậy? Số liệu hoàn hảo vậy à?"

      Cố Tử Nhiêu quay đầu nhìn cậu ta cái với vẻ rất khó hiểu, lại sờ sờ khóe miệng, "Tớ có cười à?"

      Phó Ức Bắc híp mắt làm ra vẻ mặt xét đoán, " phải cậu đương đấy chứ?"

      Cố Tử Nhiêu hoàn toàn mờ mịt, đương ư? Với ai? nhóc kia á? Làm sao có thể? nhóc kia thậm chí còn biết bộ dạng mình ra sao nữa là.

      Đó là năm thứ ba Cố Tử Nhiêu đến , hôm ấy cùng Phó Ức Bắc từ bưu điện lấy đồ ra, liền trông thấy bên đường có khuôn mặt châu Á xoay tới xoay lui chỗ ngã tư, khi trông thấy hai người các ánh mắt chợt sáng lên, thế nhưng chẳng mấy chốc lại tắt ngúm. Dường như rối rắm mất cả buổi mới dám đến gần, lắp bắp hỏi câu, can you speak Chinese?

      Cố Tử Nhiêu cùng Phó Ức Bắc nhìn nhau cái, gật đầu.

      cực kỳ hưng phấn nắm chặt lấy cánh tay , "Các cũng là người Trung Quốc hả?"

      Cố Tử Nhiêu lẳng lặng rút lại cánh tay, Phó Ức Bắc nhìn thấy hết động tác của , mặt lên điệu cười xấu xa, trả lời câu, "Đúng rồi."

      vì động tác của Cố Tử Nhiêu mà có phần ngượng ngùng, xấu hổ cào cào tóc, "Ngại ghê, em kích động quá. Em muốn hỏi chút, các có biết gần đây có nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ? Em tìm tới tìm lui cũng ra. Tiếng của em tốt... bản đồ chỉ ra là ở khu vực quanh đây..."

      Nhà hàng đó rất nổi tiếng trong giới du học sinh, hai người chỉ đường cho , rất phấn khởi cảm ơn các , sau đó tung tăng mất.

      Khi ấy Cố Tử Nhiêu còn nghĩ trong bụng, trông bé vừa yếu đuối vừa kém tiếng thế này, người nhà ấy làm sao đành lòng cho thân mình đến nước khác học chứ?

      Nghĩ lại, bèn cười bản thân quản nhiều quá, chẳng qua chỉ là người mới gặp qua lần, chẳng biết chừng sau này gặp lại nhau nữa, nghĩ nhiều vậy làm gì chứ?

      ngờ, tối đó vậy mà lại có ở trong group(*) khen ngợi đồ ăn Trung Quốc của nhà hàng nọ có mùi vị chính gốc thế nào, còn may mắn gặp được hai người đồng bào tốt bụng.

      Group đó là do trước đây Cố Tử Nhiêu cùng Phó Ức Bắc lập nên trong lúc rảnh rỗi, trong group đều là lưu học sinh Trung Quốc, hơn nữa đa số đều là từ thành phố H, bình thường mọi người đều ở trong này trò chuyện tán gẫu, khí rất tốt. kia mới gia nhập cách đây lâu, từ câu chữ có thể nhìn ra được tuổi đời còn , thế nhưng có tính tùy hứng của trẻ con, lúc chuyện dí dỏm hài hước, lại biết cách chú ý đến cảm nhận của người khác, rất được chào đón.

      Mặc dù chưa từng tiếp xúc, ngay cả mặt cũng chưa gặp, nhưng lại nhận định người rất được.

      đúng, họ từng gặp mặt, chỉ có điều biết mà thôi.

      Khi ấy Phó Ức Bắc còn vừa cười vừa với , " khéo quá, cậu bảo bọn mình có cần cho ấy biết, hai người đồng bào tốt bụng đó là bọn mình ?"

      Đến cuối cùng rốt cuộc cũng nhắc tới chuyện đó với , có điều ngược lại thường xuyên nghĩ, biết bé kia có lạc đường nữa ? Tiếng của nhóc tại có khá lên chút nào ?

      Về sau nữa, qua trò chuyện với nhau trong group, họ dần dần quen thuộc hơn. biết nghe thấy những gì, mà lúc nào cũng mang dáng vẻ sùng bái đến độ phục sát đất đối với , coi như thần thánh vậy.

      hỏi Phó Ức Bắc, Phó Ức Bắc bày ra vẻ đương nhiên phải thế, "À, hôm đó trong group thảo luận từng người học trường nào, khi ấy cũng là lúc có kết quả IELTS, tớ thuận miệng đem tình hình của cậu quăng ra, sau đó cả group liền nổ tung."

      Cố Tử Nhiêu lặng thinh nhìn Phó Ức Bắc, vừa cười vừa chậm rãi lặp lại mấy chữ, "Thuận miệng? Tình hình của tớ?"

      Phó Ức Bắc lập tức giơ tay đầu hàng, "Được rồi, chính là do tớ ghét lối khoe mẽ của cái thằng tên Nhất Mã Bình Xuyên, bèn đem cậu ra sốc nó!"

      đem file lưu nội dung chat màn hình của Phó Ức Bắc ra xem qua, cái người tên Nhất Mã Bình Xuyên quả thực luôn tỏ thái độ vênh váo tự đắc, trong câu chữ toát lên vẻ mắt cao hơn đỉnh khinh thường mọi người, khoe khoang trường học cùng thành tích bản thân, sau đó mới đọc đến câu của Phó Ức Bắc.

      Cỡ như bạn mà cũng dám nhoi, bạn cũng thèm xem chủ group là ai, bạn tới Oxon(**) hỏi thăm Kevin Gu ! Hỏi thăm xong hẵng quay lại đây chuyện!

      Cố Tử Nhiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

      Sau đấy có lần trong group hỏi han vài số liệu lấy từ chương tài liệu nọ, lúc đó mới biết phương hướng nghiên cứu của họ gần nhau đến vậy, thế là thuận tay đem chương tài liệu đó gửi riêng cho .

      Sau khi nhận file, hồi lâu thấy phản ứng, ngay tiếp sau liền gửi qua mấy cái biểu tượng kích động, bày ra bộ dạng vui mừng kinh ngạc hàm ơn đội nghĩa.

      lại tiện tay thêm vào friend list, chat đôi ba câu, cuối cùng cũng biết được tên , Diệp Thanh Tư.

      Rất hợp với .

      cũng biết tên , mới đầu vẫn cứ gọi là Cố Cố, về sau dần quen thuộc hơn gọi thẳng tên , khi điềm đạm nho nhã, khi nghịch ngợm.

      ——————

      (*) Group ở đây ý chỉ group chat mạng. Cho nên Diệp Thanh Tư mới biết mặt Cố Tử Nhiêu.

      (**) Viết tắt nên Latin của Đại học Oxford (Universitas Oxoniensis)

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 2: Cùng ở bên thời gian lặng trôi.

      Hay tin phải về nước, mới giật mình nhận ra, thời gian trôi qua nhanh đến thế, thực có phần luyến tiếc. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thoải mái, cho dù ở lại Quốc, hai người cũng thể gặp mặt, trở về hẳn cũng có ảnh hưởng gì.

      Thế nhưng lại quên cân nhắc tới vấn đề chênh lệch thời gian.

      Hai người ngày đêm đảo lộn, lúc thức vẫn ngủ, chờ thức dậy vào giấc ngủ mất rồi.

      Thực ra khi ấy, lại được gặp Diệp Thanh Tư lần nữa.

      Lúc đó Cố Tử Nhiêu kết thúc kỳ nghỉ quay lại nước , khi đến sân bay bị Diệp Thanh Tư lao từ bên trong ra đụng phải, Diệp Thanh Tư kéo chiếc vali to oành vô địch, phát mình đụng phải người khác, bèn xoay người cúi đầu hơi khom lưng, "Xin lỗi ạ."

      Sau đấy tiếp tục kéo vali chạy ra ngoài.

      Cố Tử Nhiêu khẽ xoay đầu nhìn qua, chỉ còn lại bóng lưng. Mũ bê-rê màu hồng cánh sen, tóc đuôi ngựa buộc cao cao, đuôi tóc hơi xoăn vểnh lên, dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, nhưng đụng phải người lại đau đến thế.

      bất đắc dĩ mỉm cười, xoa xoa bả vai tiếp tục về phía trước. Chẳng mấy chốc sau lưng vang lên tiếng hét chói tai, lôi kéo những người xung quanh đều nhìn qua. Cố Tử Nhiêu vốn phải người hiếu kỳ, nhưng được vài bước vẫn dừng lại, xoay người nhìn sang.

      Vài vây quanh Diệp Thanh Tư vui đùa ầm ĩ, lúc này Cố Tử Nhiêu mới trông thấy khuôn mặt , khuôn mặt nhắn trắng ngần nõn nà mang theo nụ cười tươi rói, cất tiếng cười to hề kiêng dè dưới ánh mặt trời, cả khuôn mặt bừng sáng hào quang, mới xinh đẹp đáng đơn thuần làm sao.

      Hóa ra là .

      Cố Tử Nhiêu ngờ có thể gặp lại ở sân bay lần nữa.

      Sau khi Diệp Thanh Tư về nước, khoảng thời gian rất dài liên lạc với Cố Tử Nhiêu, hoàn toàn mai danh tích.

      Cố Tử Nhiêu vốn luôn ôn hòa điềm tĩnh trong khoảng thời gian đó có chút buồn bực khó tả, thậm chí mang theo cảm giác mất mát nhạt nhòa. Rất nhiều lưu học sinh đều như vậy, sau khi về nước dần dần mất liên lạc, mỗi năm đều thế, tiễn đưa đám người cũ, chào đón đám người mới, vẫn luôn thờ ơ đứng nhìn, thế nhưng lần này lại thấy xốn xang.

      Lúc ăn cơm, Diệp Thanh Tư vứt bỏ vẻ ũ rũ vừa nãy mà tán chuyện rôm rả hi hi ha ha với mọi người chung quanh, ánh mắt Trầm Phi vẫn luôn đặt người Diệp Thanh Tư.

      Trần Ngôn ngồi bên cạnh , ho tiếng, "Đàn em Trầm à, sau này gặp vấn đề gì đều có thể đến tìm ."

      Trầm Phi lập tức bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, "Cảm ơn , em vẫn nên tìm chị Diệp trước , nếu thực giải quyết được mới đến làm phiền ."

      Trần Ngôn cười cười, nhìn Trầm Phi cái với vẻ sâu xa, rồi chuyển dời ánh mắt.

      Lúc này Diệp Thanh Tư mới cười híp mắt tiến lại gần, "Hai người chuyện gì vậy, vui vẻ thế kia, Trần, được bắt nạt đàn em của em nha!"

      Trần Ngôn bó tay nâng trán, Trầm Phi cười hết sức gian trá.

      Ăn xong cơm chiều thời gian cũng còn sớm, Diệp Thanh Tư về thẳng phòng ngủ, về tới phòng rồi mới nhớ trước đó quên chào Cố Tử Nhiêu, laptop cũng để ở phòng nghiên cứu, lục di động ra tìm số điện thoại nọ gọi .

      Chuông reo lâu mới bắt máy, vừa nối máy liền vội vàng giải thích, "Máy tính của em để ở phòng nghiên cứu mất rồi, hồi tối cùng mấy đàn đàn chị ra ngoài ăn mới vừa về..."

      Phó Ức Bắc cầm điện thoại ở đầu dây bên kia ngớ người, nghe tiếng di động của Cố Tử Nhiêu reo liên hồi ngừng bèn bắt máy, ngờ lại là con gọi đến.

      lập tức chạy đến phòng thí nghiệm ngay bên cạnh, Cố Tử Nhiêu dán mắt vào số liệu thiết bị thí nghiệm để điều chỉnh thiết bị, trông thấy Phó Ức Bắc giơ cao di động hướng về phía nháy mắt ra hiệu, nhịn được vừa cười vừa hỏi, "Ai thế?"

      Phó Ức Bắc trả lời, chỉ đem điện thoại đưa cho .

      nhận lấy, "Alô."

      Diệp Thanh Tư ngờ là người khác nhận điện thoại, bản thân mình cũng chưa hỏi cho giải thích tùm lum, hận thể tìm cái lỗ nẻ chui vào cho rồi, nghe được giọng nhận điện thoại thanh đạm mà quen thuộc, bèn rầu rĩ đáp tiếng, "Em đây."

      Cố Tử Nhiêu nghe giọng chùng xuống, lại nhìn sang Phó Ức Bắc bên cạnh lỗ tai dựng đứng hận thể dán tới nghe cho , bước vài bước về phía cửa sổ, giọng hỏi, "Nhóc con, có chuyện gì ?"

      Diệp Thanh Tư vùi đầu vào giường, "Cố Tử Nhiêu, tại sao lúc nãy phải bắt điện thoại vậy hả?!"

      Cố Tử Nhiêu nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, cười giải thích, "Lúc nãy làm thí nghiệm, người bắt máy là bạn , sao đâu."

      Diệp Thanh Tư ngừng giây lát, "Ồ, làm thí nghiệm hả, vậy mau làm việc của mình ."

      Cố Tử Nhiêu hoàn toàn tiếp lời , mà hỏi câu, "Em tìm có chuyện gì?"

      Diệp Thanh Tư cũng còn lòng dạ nào nữa, " có chi, chỉ là báo biết tiếng, ban nãy em chưa với , em với mấy đàn đàn chị ăn, lúc xong trễ nên về luôn."

      Cố Tử Nhiêu xoay người dùng tay ra hiệu với Phó Ức Bắc, Phó Ức Bắc mặt mày cười xấu xa chạy ra ngoài.

      "Hôm nay sao lại rủ nhau ăn, có chuyện gì vui mừng lắm à?" Cố Tử Nhiêu muốn cúp điện thoại khi mất hứng như vậy, bèn dẫn dắt chuyện.

      Giọng của Cố Tử Nhiêu trong đêm nghe vô cùng trầm thấp êm tai, tâm tình Diệp Thanh Tư dần dần nơi lỏng, giọng điệu cũng nhàng hơn, "Có cậu đàn em mới đến, cậu này là đàn em ruột của em đó nha, rất là đẹp trai! Có đến mấy đàn chị đàn em trông thấy cậu ấy đều chảy nước miếng."

      Cố Tử Nhiêu nhíu mày, đàn em ư? Rất là đẹp trai?

      Sau đó hai người trò chuyện vu vơ đôi ba câu, Diệp Thanh Tư bắt đầu ngủ gà ngủ gật, hai người đành cúp điện thoại.

      Cố Tử Nhiêu vừa cúp máy, Phó Ức Bắc liền thong thả bước vào, nhìn số liệu thiết bị thí nghiệm lắc đầu thở dài, "Haiz, đáng tiếc, nhóm thí nghiệm này phải làm lại lần nữa rồi, haiz, đáng tiếc!"

      Cố Tử Nhiêu hoàn hoàn mặc kệ cậu ta, chuẩn bị làm lại thí nghiệm.

      Phó Ức Bắc bâu lại, "Ai thế? Nghe giọng hồi hộp với cậu thế."

      Cố Tử Nhiêu vốn muốn để ý đến cậu ta, nhưng nghe lời cậu ta xong bèn dừng tay hỏi, " à?"

      Phó Ức Bắc chả hiểu ra sao, "Cái gì à?"

      " ấy hồi hộp với tớ."

      Phó Ức Bắc thiếu điều bị sặc nước miếng chính mình, " Cố à! Từ bao giờ thiếu tự tin vậy chứ hả? Giờ ra ngoài hô tiếng muốn tìm bạn , tới giờ có nguyên hàng người có thể xếp hàng từ đây ra tới cổng."

      Cố Tử Nhiêu nghe cậu ta lại bắt đầu lung tung bèn đuổi cậu ta ra ngoài, bắt đầu làm thí nghiệm.

      Chờ đến khi cậu ta ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn đồng hồ tính toán chênh lệnh thời gian, giờ này chắc nhóc con ngủ say sưa rồi nhỉ?

      Trước đây nghe đến đàn Trần Ngôn, kẻ bàng quan như có thể cảm giác được Trần Ngôn đối với bình thường, thế nhưng vẫn hiểu được, mà cũng hơi đâu vạch trần. Bây giờ còn thêm cậu đàn em rất đẹp trai nữa?

      bỗng nhiên có chút nóng ruột, thiện lương đáng như thế, nhất động nhất tĩnh đều rất thu hút người ta, sau khi tiếp xúc với càng nhận thức cái tốt đẹp của , chung quanh có nhiều người như vây, chỉ sợ là từ lâu có tâm tư khác thường, nhưng lại ở cách xa đến thế. Dường như về mặt này rất chậm chạp, hoàn toàn chưa phát ra khác thường của , chỉ coi như người bạn tốt.

      Đồng thời cũng lại lấy làm vui mừng trước chậm chạp của , bao nhiêu kẻ ở cạnh sợ là cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.

      Ngày hôm trước buổi tối nghỉ sớm, hôm sau mới sáng sớm Diệp Thanh Tư tinh thần sảng khoái đến phòng thí nghiệm, ngờ Trầm Phi tới rồi, đàn chị đây trái lại cảm thấy có phần mắc cỡ.

      Từ máy tính lấy ra vài chương tài liệu đưa cho Trầm Phi, bảo cậu ta cứ xem trước, buổi chiều dẫn cậu làm thí nghiệm, sau đó liền qua chỗ Trần Ngôn phòng bên ăn chực bữa sáng.

      Trầm Phi nhìn bóng dáng nhàng kia biến mất nơi cửa, chậm rãi chau mày.

      Sáng hôm đó thời gian của Diệp Thanh Tư đều dành cho Trầm Phi, Trầm Phi cứ cách vài phút lại đặt ra câu hỏi về tài liệu. Diệp Thanh Tư bên kiên nhẫn giải thích, bên thầm oán trong lòng.

      Sếp lớn cậu ta xuất thân từ trường nổi tiếng, làm sao ngay cả vấn đề đơn giản như thế cũng chứ.

      Về sau đều ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, bởi vì Trầm Phi hễ mở miệng cái là gọi đàn chị khiến trong lòng ngọt xớt.

      Buổi chiều lúc và Cố Tử Nhiêu chat với nhau có nhắc đến chuyện này, Cố Tử Nhiêu ở bên này cau mày, cái trò cũ rích kiểu đó cũng chỉ có nhóc ngốc nghếch này mới mắc mưu mà thôi.

      Cảm giác tự hào làm đàn chị của Diệp Thanh Tư ngay hôm sau liền bay biến gần hết, nhìn động tác thành thạo lúc làm thí nghiệm của Trầm Phi, thấy cực kỳ thất bại, nhân lúc Trầm Phi chú ý, bèn lỉnh đến phòng nghiên cứu của Trần Ngôn ngồi than thở.

      Diệp Thanh Tư nghiêng đầu tựa vào chỗ ngồi bên cạnh Trần Ngôn, nhìn Trần Ngôn dùng đồ họa vi tính, xong rồi mới mở miệng, " Trần, đàn em Trầm mới tới là lợi hại, làm thí nghiệm hiệu suất vừa cao, số liệu lại chính xác."

      Ánh mắt Trần Ngôn rời khỏi màn hình máy tính, "Sao, chẳng lẽ em muốn có thằng đàn em ngốc nghếch, cái gì cũng cần em chỉ bảo à?"

      Diệp Thanh Tư lắc lắc đầu, "Cũng phải, có điều, cậu ấy giỏi quá, em làm đàn chị là áp lực à."

      Trần Ngôn nhớ tới khuôn mặt Trầm Phi, thở dài hơi, "Hay là, với sếp lớn, đàn em Trầm để dẫn dắt nhé?"

      Diệp Thanh Tư vốn định đồng ý, nhưng nghĩ nghĩ lại, "Thôi khỏi, sếp cũng chỉ bảo em dẫn dắt cậu ta khoảng thời gian, em đoán cái gọi là khoảng thời gian này cũng lâu lắm đâu."

      Than thở xong Diệp Thanh Tư lại trở về phòng nghiên cứu của mình, hướng vào màn hình máy tính lạch cạch gõ chữ.

      Cố Tử Nhiêu, xem có phải em ngu lắm ?

      Cố Tử Nhiêu, xem có phải em tệ lắm ?

      Cố Tử Nhiêu, xem có phải em chỉ biết ăn thôi ?

      Mặc dù biểu tượng chat kia từ đầu chí cuối hề sáng lên, nhưng tất thảy mảy may ảnh hưởng đến việc kể khổ của Diệp Thanh Tư, đợi hỏi hết tràng câu hỏi có có xong, tâm trạng dường như tốt lên nhiều, mặc kệ người kia chẳng hề có phản ứng gì sất.

      Cố Tử Nhiêu theo giáo sư hướng dẫn tham gia hội nghị học thuật, sau khi trở về, trông thấy biểu tượng chat kia ngừng chớp nháy, sau đó mới nhìn đến mấy câu hỏi ngốc nghếch đầy màn hình. biết nhóc lại để bụng những chuyện lặt vặt vớ vẩn rồi.

      Tuy rằng thoạt nhìn vô tâm vô tính cả ngày cười hỉ hả, nhưng đối với việc học lại rất nghiêm túc, cầu đối với bản thân cũng rất cao, đôi khi áp lực cũng rất lớn, so sánh với người khác, tránh khỏi trong lòng cảm thấy có chênh lệch.

      Biểu tượng chat kia vẫn tắt, vốn định trực tiếp gọi điện, nhưng tính tính thời gian, bèn từ bỏ ý định.

      Lúc này hẳn ngủ rồi.

      ngẩn người, đắn đo giây lát, nghiêm túc gõ trả lời đoạn.

      Tắt máy tính, đột nhiên nảy ra ý nghĩ.

      muốn về nước.

      học nước ngoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ này, hơn nữa ý nghĩ này cũng rất mãnh liệt.

      muốn cùng sinh sống dưới mảnh trời, lúc cần , có thể xuất trước mặt trước nhất, chứ phải cách nhau nhiều giờ như thế này.

      Vừa hay lúc này nhận được tấm thiệp cưới.

      Dạo này Diệp Thanh Tư bận tối mắt tối mũi, cứ liên lạc đứt quãng với Cố Tử Nhiêu, đầu óc mụ mị choáng váng cư nhiên phát giữa còn chênh lệch thời gian nữa. cặp đàn đàn chị trong phòng nghiên cứu cưới nhau, mời làm phù dâu.

      Cặp đàn đàn chị kia là hai người có thâm niên nhất trong phòng nghiên cứu, năm nay tốt nghiệp tiến sĩ, đều ở lại trường làm giảng viên, cũng tính toán làm luôn chuyện cưới xin.

      Diệp Thanh Tư cực thích đàn chị này, rất dịu dàng chu đáo, lúc trước mỗi lần công tác về đều mang đồ ăn ngon cho . Theo đàn chị thử áo cưới thử tư trang, bận bịu hết mấy ngày, rốt cuộc cũng đến ngày kết hôn.

      dâu chú rể đều có tính ngại phiền phức, chọn làm lễ cưới ở bãi cỏ. Khi Diệp Thanh Tư theo giúp dâu chỉnh trang lại phục sức trang điểm trong phòng nghe thấy bên ngoài tràng thanh huyên náo, nhìn qua cửa sổ, trông thấy đám người tụ lại chỗ, cùng chuyện với người đứng giữa đám, nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn người kia là ai, chỉ trông thấy xa xa bóng người dong dỏng cao.

      dâu vốn căng thẳng, nghe thấy bên ngoài đột nhiên có tiếng động bùng nổ càng sợ hãi, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, "Thanh Tư, sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

      Diệp Thanh Tư nhìn đàn chị trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế lại có bộ dạng này, nhịn được cười, "Chị à, sao sao, chị đừng căng thẳng! Chú rể của chị chạy mất đâu!"

      Người trong phòng đều phì cười, dâu cũng nhịn được mà cười theo, giả vờ giận dữ lườm phát, "Con nhóc này!"

      Diệp Thanh Tư nghe tới đó, ngây người giây lát, nhớ Cố Tử Nhiêu cũng thích gọi là nhóc con, gần đây hình như cũng chuyện gì nhiều với cho lắm, trong lòng bỗng dưng thấy trống trải.

      Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, lúc cử hành nghi thức, trông thấy bóng người rất xuất chúng, đừng trách phân tâm, chỉ trách người kia quá sức bắt mắt, là cái loại cho dù có đứng giữa đám đông, liếc mắt cái liền nhận ra .

      Cố Tử Nhiêu đứng đằng xa, dâu chú rể thu hút ánh mắt của hết thảy mọi người có mặt tại đây, ngoại trừ .

      Nhóc con mặc chiếc váy phồng cụp ngực màu sâm-panh, để lộ bờ vai lóng lánh mượt mà, trước eo có chiếc nơ con bướm to, đầy cảm giác lập thể. Thiết kế đơn giản mà tuyệt đẹp chỉ tôn lên vẻ xinh đẹp thuần khiết, mà còn ôm lấy dáng người thướt tha của , từng cái nhăn mày từng nụ cười, khiến thể rời mắt.

      nghiêng tầm mắt, liền bắt gặp hai ánh mắt nóng rực. Hai người kia, ban nãy khi Dương Viễn giới thiệu với , để ý, giờ xem ra đoán sai.

      Sau khi nghi thức kết thúc, Diệp Thanh Tư tranh thủ lúc rảnh rỗi nhét đồ ăn vào bụng, buffet tiệc cưới ăn tệ, ăn uống vui vẻ nghe thấy chú rể Dương gọi mình, dâu cũng tươi cười vẫy tay với .

      cười toe toét chạy qua, ", chị."

      Dương Viễn đập vai Cố Tử Nhiêu, sau đó ôm vai giới thiệu với Diệp Thanh Tư, "Em , đây là bạn từ bé của , vốn cũng thuộc phòng nghiên cứu của bọn mình, chỉ có điều về sau chạy tới quốc gia tư bản chủ nghĩa, bằng chức đàn lớn này nhường lại cho cậu ấy! Em biết hồi đấy nó ra , biết mấy nữ sinh trong trường thầm rơi bao nhiêu là nước mắt đó!"

      Vài người biết nội tình đều bật cười, Diệp Thanh Tư nhìn Cố Tử Nhiêu vừa cười vừa gọi tiếng, "Chào đàn ."

      Vừa giương mắt bắt gặp bộ dạng ôn hòa cười của , trái tim bỗng chốc đập thình thịch liên hồi. ràng mới gặp mặt lần đầu, nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

      Cố Tử Nhiêu cười đáp lại tiếng, hóa ra thực nhớ , nhìn , dẫn dắt từng bước, " họ Cố."

      vẫn nhớ lại xem rốt cuộc gặp ở đâu, nghe lời liền phản ứng theo bản năng, " Cố."

      Trong bụng Cố Tử Nhiêu vừa giận vừa buồn cười, cái con nhóc ngốc nghếch này!

      Dương Viễn bỗng nhiên vỗ đầu, "Cậu xem tớ sơ sót quên giới thiệu tên mất tiêu nhỉ? Nào nào nào, Cố Tử Nhiêu, Diệp Thanh Tư."

      xong quay qua với Cố Tử Nhiêu, "Thế nào, nhóc đàn em này của tớ xinh chứ?"

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương3: cùng bạc đầu, phồn hoa phai nhạt

      Cố Tử Nhiêu cười gật đầu, Diệp Thanh Tư bên này choáng váng toàn tập, ngơ ngác hỏi, "Cố, Cố Tử Nhiêu? Kevin Gu của trường Oxon?"

      Dương Viễn nhìn hai người, "Ủa, hai người biết nhau hả? Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, trước đây Thanh Tư trao đổi từng đến , hình như ở gần chỗ cậu."

      Cố Tử Nhiêu vừa định thừa nhận bị Diệp Thanh Tư cắt ngang, dám nhìn Cố Tử Nhiêu lấy cái, vội vội vàng vàng phủ nhận, " quen ạ!"

      xong xoay người chạy mất.

      Phó Ức Bắc bứt ra khỏi đám đẹp, thấy bên này khác thường bèn hỏi, " đó là ai vậy?"

      Cố Tử Nhiêu cực kỳ ngạc nhiên nhìn sang Phó Ức Bắc, "Cậu nhớ ấy à?"

      Mặc dù đó là chuyện của vài năm trước, nhưng bọn hoàn toàn thay đổi gì nhiều, cớ sao nhóc con nhớ ra chứ?

      Phó Ức Bắc hoàn toàn mờ mịt, "Ai chứ? Tớ có biết sao?"

      Cố Tử Nhiêu mỉm cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, " có gì."

      Suốt buổi tiệc cưới Diệp Thanh Tư dám bén mảng lại gần nhóm kia, thậm chí dám nhìn về bên đó, thế nhưng lại càng kiểm soát được ánh mắt cùng trái tim mình.

      mặc nguyên bộ com-lê, áo sơ-mi trắng bình thường nhất cùng quần tây áo vest màu xám đậm, nhưng mặc lên lại toát ra vẻ khác biệt, mạnh mẽ rắn rỏi, phong độ xuất chúng.

      Các chung quanh đều bàn luận về , nghe được hiểu sao lại hơi có cảm giác chua xót.

      biết tại sao ban nãy mình lại phủ nhận có quen biết . Thế nhưng cũng thể xác định, kiểu như họ, có được xem là biết nhau ?

      Càng nghĩ đầu óc càng rối, thuận tay cầm lấy ly sâm-panh, hơi uống cạn, vẫn chưa , còn uống thêm ba ly liên tiếp.

      Sau khi uống xong bắt đầu cảm thấy choáng váng.

      Cố Tử Nhiêu nhìn từ đằng xa, trong lòng khỏi thở dài, nhưng cũng định dồn ép quá mức.

      Trầm Phi lạnh lùng quan sát hết thảy, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng xuống thấp.

      Diệp Thanh Tư còn định uống tiếp, tay bỗng bị chặn lại, "Đừng uống nữa, ăn chút gì ."

      ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhìn mất hồi lâu mới nhận ra, vừa cười vừa gọi, " Trần."

      Trần Ngôn nhìn bộ dạng của là biết uống say, cả khuôn mặt nhắn đỏ rực, ánh mắt mơ màng.

      chìa tay ra đỡ , "Để đỡ em vào trong nghỉ nhé."

      Diệp Thanh Tư đẩy ra, "Em cần."

      Trần Ngôn lẳng lặng thu hồi cánh tay, "Vậy em muốn sao?"

      Diệp Thanh Tư nhìn động tác này của , bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như xảy ra đối với mình, chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cúi đầu yên lặng.

      Trần Ngôn đứng bên lúc lâu, thở dài hơi, xoay người mất.

      Trước giờ vẫn luôn biết tốt đẹp như vậy thuộc về mình, cũng thuộc về Trầm Phi, thuộc về bất cứ ai. Thế nhưng hôm nay thấy ta mà thất thố, thấy ta mà uống say, con người đó rốt cuộc cũng xuất , có thể hoàn toàn buông tay rồi.

      Khi bữa tiệc kết thúc, sức uống rượu của Diệp Thanh Tư đến hết mức. dâu chú rể cũng uống nhiều, Cố Tử Nhiêu nhân lúc lộn xộn đỡ ra ngoài.

      Diệp Thanh Tư uống rất nhiều thế nhưng vẫn có thể nhận ra , ra sức giãy dụa, "Tôi quen , thả tôi ra!"

      Lên xe taxi, vẫn ồn ào như thế, tài xế taxi dè dặt nhìn , giống như coi là đứa hư hỏng.

      Cố Tử Nhiêu sắp bị chọc cho tức chết rồi, ôm lấy mặt , bắt đối diện với mắt mình, nghiêm túc hỏi câu, "Em thực quen hả?"

      Diệp Thanh Tư đầu óc chuếnh choáng, hình bóng trước mắt chồng lên nhau, thế nhưng đôi con ngươi long lanh đen nhánh kia cứ ràng đến vậy, ngoan ngoãn trả lời, "Hình như có quen."

      Cố Tử Nhiêu bị câu trả lời này đánh bại triệt để, cũng may cuối cùng cũng an tĩnh quấy nữa. ngoan ngoãn ngồi bên này, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhắn đỏ au trong trẻo lóng lánh, khiến muốn cắn phát cho .

      Ai ngờ mới an tĩnh được vài phút, lại bắt đầu quấy.

      "Em muốn xe, em thích xe, em muốn xuống xe!"

      Dỗ thế nào cũng xong, Cố Tử Nhiêu đành đỡ xuống xe. uống say tới nỗi ngay cả đứng cũng vững, Cố Tử Nhiêu quả thực có cách nào tính xem hai người cứ thế này về mất bao nhiêu thời gian.

      ngờ vừa được vài bước, Diệp Thanh Tư nữa, nhìn với vẻ đáng thương, "Chân em đau quá."

      Cố Tử Nhiêu đỡ ngồi xuống ghế băng bên đường, sau đó quỳ gối ngồi xuống trước mặt nhìn chân . Do trong tiệc cưới mang giày cao gót, lòng bàn chân lẫn gót chân đều bị chà sát phồng rộp rướm máu.

      Diệp Thanh Tư nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, chớp chớp mắt, cất tiếng hỏi, "Rốt cuộc là ai chứ?"

      Cố Tử Nhiêu ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với , đưa tay nhéo nhéo mặt , "Còn quen nữa liền vất em ở lại đây thèm quan tâm luôn!"

      Diệp Thanh Tư lập tức im miệng, chớp đôi mắt to tròn nhìn , trông thực vừa đáng thương vừa hờn tủi.

      Cố Tử Nhiêu xong xoay người bước .

      Diệp Thanh Tư chớp chớp mắt, đừng chứ?

      Lát sau Cố Tử Nhiêu quay lại, trong tay cầm chai nước, đút Diệp Thanh Tư uống vài ngụm.

      Diệp Thanh Tư cảm thấy khá lên nhiều, cười híp mắt với , "Cảm ơn , em dễ chịu hơn nhiều rồi."

      Cố Tử Nhiêu thở dài, cởi áo vest ngoài khoác lên người , sau đó xoay người hơi khom lưng trước mặt , " thôi, cõng em."

      Diệp Thanh Tư lập tức nằm lên lưng .

      ngoan ngoãn tựa vào lưng , hơi thở ấm áp phả lên cổ , khiến trái tim như bị cái gì đó lấp tràn đầy.

      lúc, Cố Tử Nhiêu phát chưa được mấy bước, mặt đất bỗng có giọt nước xíu, trong lòng đau ỉ.

      Diệp Thanh Tư cũng biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy rất tủi thân, tỉnh rượu hơn rồi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn dáng vẻ của , sớm biết mình là ai, nhưng còn mình lại cứ như con ngốc.

      Cố Tử Nhiêu im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, " thừa nhận rất lâu trước đây từng gặp em, cũng biết em là ai, với em mọi chuyện tuyệt đối phải vì mưu toan mục đích gì khác, chẳng qua có những chuyện khi thời cơ trôi qua, làm sao thốt ra được nữa. Nếu thực có ý giấu diếm em, hôm nay ra..."

      biết Diệp Thanh Tư rốt cuộc có nghe vào hay , nhìn thấy vẻ mặt , cũng có động tĩnh gì, trong lòng càng lúc càng yên.

      Ngay khi định dừng lại nhìn chút, cuối cùng cũng mở miệng, " còn đẩy em ra!"

      Cố Tử Nhiêu biết đầu đuôi thốt ra câu như vậy là có ý gì, "Em gì cơ?"

      "Lần đầu tiên gặp mặt, còn đẩy em ra!" Diệp Thanh Tư gắt gỏng lặp lại lần nữa, ban nãy lúc Trần Ngôn rút tay lại rốt cuộc cũng nhớ ra.

      Cố Tử Nhiêu bỗng chốc biết phải giải thích ra sao, cuối cùng đành câu, " xin lỗi."

      Qua hồi lâu nữa, người lưng lại có động tĩnh, dừng lại, khẽ quay đầu gọi, "Thanh Tư à?"

      Người lưng vô thức "Ừm" tiếng.

      Hóa ra ngủ rồi.

      Cuối cùng Cố Tử Nhiêu vẫn bắt xe về khách sạn, đặt Diệp Thanh Tư lên giường, đắp chăn lên, ngồi bên giường nhìn nhóc ngủ ngon lành, nào có ai ngờ, người bình thường nhu thuận thế kia uống rượu vào lại rầy rà đến vậy!

      Diệp Thanh Tư tỉnh ngủ, mở mắt nhìn cảnh vật chung quanh hồi lâu, lại nhìn người đàn ông kia, mặt thoáng chốc đỏ ửng.

      Khóe miệng Cố Tử Nhiêu kìm được cong lên, nhóc này vẫn còn biết thẹn thùng cơ đấy.

      cũng nhắc lại chuyện cũ, "Mau rửa mặt , cả ngày nay em ăn gì rồi, dẫn em ra ngoài ăn."

      Diệp Thanh Tư gật gật đầu vọt vào nhà vệ sinh, nửa tiếng sau mới ra, lúc bước ra mặt vẫn đỏ lựng như cũ.

      Lúc ăn cơm Diệp Thanh Tư yên lặng khác thường, Cố Tử Nhiêu ăn được vài miếng bèn đặt đũa xuống.

      " xuất của khiến em thoải mái sao?"

      Diệp Thanh Tư ngẩng mặt nhìn , lắc đầu.

      "Vậy con người thực của khác biệt quá xa so với tưởng tượng của em à?"

      Diệp Thanh Tư càng thêm kiên định lắc đầu. Sao thế được? Quả thực giống y đúc với tưởng tượng của em, thậm chí còn tuyệt hơn cả trong tưởng tượng.

      "Vậy tại sao chúng ta thể cư xử với nhau như trước đây?"

      Diệp Thanh Tư biết phải trả lời ra sao.

      Cố Tử Nhiêu gật gật đầu, " rồi, em yên tâm, nhanh chóng rời , sau này cũng quấy rầy em nữa."

      Diệp Thanh Tư lập tức luống cuống, bắt lấy cánh tay Cố Tử Nhiêu, " cần đâu!"

      Cố Tử Nhiêu nắm lấy tay , sâu nhìn vào mắt , "Thanh Tư, xin lỗi vì lúc trước giấu diếm em, hi vọng em có thể tha lỗi, đồng thời cũng hi vọng mình có thể cư xử với nhau như trước đây, vui vẻ thoải mái."

      Diệp Thanh Tư cúi đầu lâu, bỗng thình lình ngẩng đầu nhướng mày nở nụ cười, "Được! Em tha thứ cho , để thể thành ý của , bữa cơm này chiêu đãi nhé!"

      Kỳ nghỉ của Cố Tử Nhiêu kết thúc, phải quay lại quốc. Diệp Thanh Tư ràng rầu rĩ vui.

      Cố Tử Nhiêu xoa đầu , "Nhóc con làm sao vậy?"

      Diệp Thanh Tư muốn đem những suy nghĩ trong lòng hay, nhưng lại sợ bản thân tự đa tình, rối rắm trong lòng dần dần lên mặt.

      Cố Tử Nhiêu sao có thể biết tâm tư của , đưa tay kéo vào lòng, cằm nhàng cạ đỉnh đầu , " cứ tưởng biểu của mình đủ ràng rồi, ai ngờ, em vẫn hiểu. Thanh Tư, thích em, em có thích ?"

      Cố Tử Nhiên ràng cảm giác được người trong lòng rúc sâu vào vòng tay , cất tiếng cười trầm thấp, " cần vội trả lời , đợi lần sau về nữa, đến lúc đó em hẵng biết."

      Cố Tử Nhiêu cứ thế mà , Diệp Thanh Tư bỗng nhiên thấy quen. Mặc dù hai người vẫn chat với nhau mạng như trước kia, thế nhưng vẫn có cảm giác khó ở.

      Cố Tử Nhiêu cũng nhắc đến chuyện đó nữa, Diệp Thanh Tư vô số lần muốn trả lời , nhưng cứ luôn nên lời, thậm chí có chút sốt ruột.

      Đông qua xuân đến, chớp mắt lại năm.

      Hôm đó Diệp Thanh Tư thay đàn đứng lớp năm nhất, lúc sắp tan học, cúi đầu xem tài liệu dạy để sắp xếp bài tập, bỗng nhiên cảm thấy có bóng người từ cửa sau lẻn vào phía cuối phòng học.

      vốn tưởng là sinh viên, nhưng khi vừa ngẩng đầu bắt gặp người nọ liền ngây người.

      Cố Tử Nhiêu mặt mày khoan khoái, bên môi thoáng mang theo nụ cười , cứ thể yên lặng nhìn .

      Sinh viên bên dưới thấy cả buổi gì, bắt đầu thúc giục, " ơi, còn bài nào nữa ạ?"

      Diệp Thanh Tư cúi đầu ổn định tâm trạng, vừa định tiếp tục, nhưng làm sao khống chế nổi bản thân. Bèn ném tài liệu xuống, chạy về phía cuối phòng học, nhào vào vòng ôm nhung nhớ bấy lâu.

      Cố Tử Nhiêu cười giương hai tay đón lấy , kéo vào trong lòng.

      Diệp Thanh Tư vừa cười vừa kiễng chân, ở bên tai nhàng mà kiên định , "Em nghĩ kỹ rồi, Cố Tử Nhiêu, em thích ."

      Nụ cười bên môi Cố Tử Nhiêu càng sâu, cánh tay siết chặt.

      Tiếng hoan hô reo hò trong phòng học nháy mẳt vỡ òa.

      Hết

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :