1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cùng Dây Dưa – Minh Nguyệt Thính Phong
      [​IMG]

      Cùng dây dưa
      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
      Thể loại: đại, NT, oan gia, HE.
      Converter: Michael Tàng Thư Viện
      Reconvert: Ngọc Quỳnh (dđ Lê Quý Đôn)
      Nhân vật chính: Trần Nhược Vũ & Mạnh Cổ
      Edit: NaBy

      [​IMG]

      Đôi lời muốn của NABY: Chắc các bạn nào là fan của thể loại ngôn tình hài hước thể biết đến Tác phẩm: Này, chớ làm loạn! của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong, tác giả viết truyện Hài rất xuất sắc. Trong cuốn đó có nhắc đến 2 nhân vật: Trần Nhược Vũ và bác sĩ Mạnh Cổ (mình thích này còn hơn Doãn Tắc nam 9 trong cuốn đó). nay 2 nhân vật này được tác giả cho lên sàn diễn vai 9 rồi nhé. Và cũng vì lòng mến tác giả, và nghiện thể loại hài hước nên hôm nay mình ham hố nhảy vào edit cuốn truyện này. Mình tự nhận bản thân là tay mơ mới vào nghề editor nên gặp rất nhiều hạn chế, còn để các bạn nhặt sạn liên miên, độ chém gió chắt hẳn cũng đôi khi quá tay. Mong các bạn đọc giúp mình khắc phục, đóng ghóp cũng như ủng hộ mình để hoàn thành tác phẩm này nhé (tác phẩm thứ 2 của mình…hihi). Vì cuốn truyện trước đó của tác giả này là “Này, chớ làm loạn!” được các bạn bên Kites dịch rất hay, và mình cũng cực thích…nên ở bản edit này của mình các bạn đừng chê cười nhé…mà hãy giúp mình edit tốt tác phẩm, bằng cách ghóp ý nhiều, thẳng thắng nhưng cũng thôi …vì trái tim mình vốn yếu ớt lắm. Chân thành cảm ơn.

      Văn án
      Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ, theo đuổi đến nỗitrái tim bị tổn thương, vì thế bỏ chạy.
      Mạnh Cổ trêu chọc Trần Nhược Vũ, chọc cho đến nóng giận, vì thế bị cắn trả.
      Đương nhiên thể minh bạch là ai cắn, vì thế cắn lại .
      Cắn tới, lấn tới biến thành hôn, hôn đến thể khống chế được.
      xong rồi, cùng dây dưa ràng lắm ? Làm sao bây giờ?
      Trần Nhược Vũ thực phiền não.
      Luận da mặt dày, thắng! Luận miệng độc, thắng! Luận tính tình bá đạo, thắng! Luận giở trò lưu manh, vẫn thắng!
      còn có thể làm sao bây giờ?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~



      Last edited by a moderator: 10/8/14
      saoxoaytart_trung thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cùng dây dưa – Chương 1

      [​IMG]

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
      Thể loại: đại, NT, oan gia, HE.
      Converter: Michael Tàng Thư Viện
      Reconvert: Ngọc Quỳnh (dđ Lê Quý Đôn)
      Nhân vật chính: Trần Nhược Vũ & Mạnh Cổ
      Edit: NaBy

      [​IMG]

      NABY: Tình hình là thế này. cuốn này là đà edit, và edit cực chậm vì có đến N loại lí do…nên bạn nào lỡ có bị sa hố chịu khó cùng mình vùng vẫy nhé. Cuốn này tòm tèm cũng chừng 87 chương và 6 PN gì đó…

      CHƯƠNG 1
      “Trần Nhược Vũ, tôi bị bệnh.”

      “Chúc mừng , Mạnh bác sĩ.”

      “Lại đây giúp tôi nấu cơm.”

      “Mạnh bác sĩ, chào tạm biệt.”

      Trần Nhược Vũ nhanh cúp điện thoại, cảm thấy cao hứng vì bình tĩnh của chính mình. Gã bác sĩ Mông Cổ* chết tiệt, quyết thể làm cho nghĩ rằng có thể đối với gọi đến đến đến, bảo .

      (*Trong tiếng Trung từ Mông Cổ và Mạnh Cổ đồng . Người Trung Quốc thường gọi kèm chức vị – theo như chú thích trong bản dịch cuốn Này, chớ làm loạn về 2 nhân vật Cao Ngữ Lam & Doãn Tắc).

      Trần Nhược Vũ đem điện thoại tay ném vào trong túi xách, trong lòng hy vọng cũng có thể tốt đem mối quan hệ ràng của cùng Mạnh Cổ quăng thẳng lên chín tầng mây.

      Điện thoại reo lần nữa, chuông báo chứng tỏ vẫn là của Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ lấy điện thoại di động nhìn lại xem, có chút do dự, nhưng nó vang lên lần thứ hai, vẫn là nhịn được bắt máy .

      “Trần Nhược Vũ, bây giờ tới đây làm cơm cho bệnh nhân là tôi ngay lập tức , nếu chờ nhặt xác tôi đó. Đương nhiên, vẫn còn có lựa chọn thứ hai, chính là nếu may tôi hết bệnh rồi, là người chờ tôi thay nhặt xác.”

      Dựa vào đâu chứ!

      Giọng vang xa lên đến tận mười phần, nghe qua thực giống bệnh sắp chết. Hơn nữa còn gieo tai họa cả ngàn năm, người này nghĩ đến nhất định có thể sống đến lúc đó thay nàng nhặt xác đây mà.

      Trần Nhược Vũ vẫn còn là có chút sợ .

      Về phần sợ cái gì ngay… cũng . Mặc dù có khả năng thực đem biến thành xác chết, thậm chí có khả năng đối với sử dụng bạo lực, nhưng mỗi lần uy hiếp , đều vẫn là có chút sợ hãi.

      Trần Nhược Vũ thở dài, là có bệnh mà!

      Đương nhiên, cá nhân Mạnh Cổ kia cũng bình thường.

      Ừ, nhất định là như vậy. là vì bị bệnh thần kinh mới sợ .

      Trần Nhược Vũ mang theo nguyên liệu nấu ăn, cau mày liều chết đến trước nhà Mạnh Cổ nhấn chuông cửa. Đợi hồi lâu, lâu đến nỗi gần như nghĩ rằng thực thay Mạnh Cổ đến nhặt xác, cánh cửa mở ra.

      Mạnh Cổ ở trần, mặc mỗi chiếc quần tam giác chỉ che được ở phía trước. Trần Nhược Vũ để ý nhìn thân thể tựa hồ có chút cơ bắp tráng kiện, bởi vì sắc mặt ửng hồng, khuôn mặt lại tiều tụy.

      đúng là bị bệnh rồi.

      như thế nào lại nóng sốt đến như vậy?” Trần Nhược Vũ chỉ hai bước lớn vào trong nhà, đưa tay rờ rờ cái trán của .

      Mạnh Cổ nhân cơ hội dựa sát vào người , ôm hông của , đem sức nặng thân thể áp người , bên còn hữu khí vô lực đáp trả: “ nghĩ rằng tôi là lừa à?”

      “Vừa rồi trong điện thoại giọng ràng còn rất có sinh lực mà.”

      “Tôi đem sinh lực cuối cùng kia đều dồn hết vào trong cuộc điện thoại đó, còn mau tạ lỗi.”

      Tiện nhân kia thực đáng với cảm thông của mình.

      Trần Nhược Vũ tức giận đẩy ra, đem những nguyên liệu nấu ăn để bàn, sau đó dùng lực lôi kéo đẩy vào phòng ngủ.

      “Nóng sốt thành như vậy còn mặc quần áo?”

      “Ngủ chảy đầy mồ hôi cần gì mặc quần áo? Nếu phải vì mở cửa cho , tôi ngay cả quần lót cũng mặc.”

      Lời này có chút háo sắc ? Tuyệt đối có!

      Trần Nhược Vũ mặt đỏ lên, oán hận đem Mạnh Cổ nhét vào bên trong chăn. Như thế nào liền bưng bít chết ?

      là tâm tư suy nghĩ phức tạp về tôi có đúng hay ?” Mạnh Cổ còn có sức lực tiếp tục đùa giỡn, “Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo trước, nên đối với tôi suy nghĩ nhiều lắm. Mặc dù hôm nay tôi tuy rằng là lộ ra cơ thể hấp dẫn (sexy), có vẻ làm cho người ta phải liên tưởng, nhưng mà thể lực tinh thần của tôi quả được tốt.”

      Trần Nhược Vũ hơi thiếu chút nữa thể thở được. nhanh rút tay ra, lui hai bước, dè dặt nhịn xuống cái dặn lòng được dùng đầu gối đè lên mặt gã đàn ông xấu xa này.

      cũng cần quá thất vọng.” Mạnh Cổ vẫy vẫy tay, “Nhanh nấu cơm . Tôi uống thuốc xong, rồi ngủ giấc thức dậy lại ăn bữa cơm, chừng có thể dùng.”

      Có thể sử dụng?

      Trần Nhược Vũ quay đầu ra ngoài, phi nước đại vào phòng bếp. biết biết, tới nơi này chính là sai lầm. Nhưng vì sao còn bắt đầu vo gạo nấu cháo cho chứ? Nên để cho chính bệnh chết, bệnh chết cũng đói chết, đói chết cũng tức mà chết.

      Kết quả ra sao? cũng là nghẹn uất chết .

      Nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên mà!

      Trần Nhược Vũ đem bỏ hành lá lên thớt điên cuồng băm vằm phen.

      như thế nào chọc phải tên nghiệt này? ràng sớm nhận thế cục né tránh xa, mỗi lần đều hạ quyết tâm tốt, nhưng như thế nào cứ quanh quẩn lại cùng dây dưa thế này?

      Hơn nữa là quá ràng!
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Hàn Lam MộcDunghyt97 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 2

      Edit: Naby

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Trần Nhược Vũ biết Mạnh Cổ là thông qua bạn tốt của – Cao Ngữ Lam.

      Mạnh Cổ là em kết nghĩa của Doãn Tắc, chồng của Cao Ngữ Lam. Ngày đó là Doãn Tắc nhà bọn họ cùng người khác xung đột đánh nhau trận, đến bệnh viện nơi Mạnh Cổ công tác, tìm tên bác sĩ ngoại khoa này kiểm tra ngoại thương để băng bó miệng vết thương. Trần Nhược Vũ theo cùng nhau, gặp được gã này ngay cả cái tên cần phải còn thêm thái độ đều cực kỳ, cực kỳ giống bác sỹ.

      ba họ Mạnh, mẹ họ Cổ, cho nên gọi Mạnh Cổ.

      Trần Nhược Vũ khi đó nghe được quả thực muốn cười, gọi Mạnh Cổ người khéo lại là bác sĩ, thực trùng hợp lại chính là đại phu Mông Cổ, đây coi là bi kịch sao?

      Vị bác sĩ Mông Cổ này lưu lại ấn tượng đầu tiên cho Trần Nhược Vũ là đẹp trai khôi hài.

      Trần Nhược Vũ thích loại đàn ông hoạt bát khôi hài, bởi vì chính vốn tùy tiện, tương đối thô lỗ. Cho nên thể loại đàn ông tinh tế ôn nhu mẫn cảm thực được hâm mộ cho lắm.

      Nhưng khi đó phạm vào sai lầm. sáng suốt phân biệt được khác nhau giữa tính khôi hài cởi mở cùng với da mặt dầy, miệng bỉ ổi.

      Khi đó trong những giai đoạn quan trọng của cuộc sống, người phụ nữ là đến tuổi kết hôn, lại có đối tượng nào, lẻ loi mình bên ngoài dốc sức làm việc, cần được chăm sóc, cần phải thương.

      Sau này nhìn lại, thể thừa nhận rằng có đôi khi phụ nữ chính là như vậy, lúc đó cảm giác cực kỳ khát vọng thương làm dễ dàng măc sai lầm. Khi đó chính là bị như vậy.

      Lỡ miệng buông ra lời đùa giỡn, cuộc sống từ đó bị đày đọa.

      Phải lúc ấy cho chính mình hai mục tiêu để lựa chọn, người là bạn thân khác của Doãn Tắc – Lôi Phong, làm nghề cảnh sát, tính chững chạc hào phóng, lễ phép trung thực. người khác chính là gã bác sĩ Mông Cổ này.

      là hai lựa chọn, kỳ Trần Nhược Vũ đối với người nào cũng đều có nhất kiến chung tình (vừa gặp ), chẳng qua là cùng lúc gặp được hai người đàn ông đều có điều kiện thực tốt, có chút vui mừng khi thấy mẫu người mình thích nhưng thực là biết làm sao, bản thân đây chính là có thói xấu của người phụ nữ bình thường. thừa nhận người có rất nhiều tật xấu, rất tầm thường.

      ngắn lại, Trần Nhược Vũ trong lúc nhất thời biết lựa chọn người nào tốt hơn, vì thế lại phạm thêm sai lầm nữa, để cho bạn tốt Cao Ngữ Lam giúp cùng Doãn Tắc hỏi thăm, tìm hiểu về tình hình hai người đàn ông này có vợ chưa, hay vẫn còn độc thân, và hứng thú chờ mong. hiểu biết rất thực tế của phụ nữ đại thực dụng, Trần Nhược Vũ cảm thấy như vậy so ra có vẻ ổn thỏa, hỏi thăm ai tốt hơn ra tay hành động, lại triển khai kế hoạch theo đuổi.

      Đúng vậy, ngại chủ động. cũng phải là người phụ nữ chủ nghĩa vĩ đại, cũng phải là giàu cảm xúc. chỉ muốn phần có cảm tình tốt đẹp, công việc tốt, có cuộc sống tốt đẹp qua ngày của phụ nữ bình thường.

      Cuộc sống của rất khó khăn, luôn cố gắng trong công việc, ngại đến cảm xúc cũng cố gắng chủ động chút.

      Vì thế khi biết được Lôi Phong có vị hôn thê rồi, Trần Nhược Vũ thực thoải mái đem mục tiêu xác định vào Mạnh Cổ.

      Đây chính là phạm vào sai lầm vô cùng to lớn.

      Hết cái sai này nối tiếp cái sai khác.

      Ấn tượng sai lầm đầu tiên làm cho hoàn toàn thấy bộ mặt của Mạnh Cổ là tên đàn ông xấu xa, dẫn đến loạt các tình huống sau này làm cho phải dở khóc dở cười.

      Để cho Doãn Tắc biết quan tâm tới cả hai người đàn ông cùng lúc, liền bày tỏ cho Mạnh Cổ biết. Vì việc này thằng nhãi Mạnh Cổ kia lúc nào mở đầu câu chuyện cũng đem trêu chọc chế nhạo giễu cợt .

      Mà lỗi lầm lớn nhất, là đặt sai mục tiêu, chạy sai hướng. Ngày sau cho dù muốn quay đầu lại, cũng muộn rồi.

      Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn đống hành lá bị băm nằm ngổn ngang thớt, ngay lập tức nhớ tới những cộng hành này đều có rửa qua, lúc mua rất ràng nhìn đến phía bề mặt còn dính bùn .

      Làm sao bây giờ?

      sạch , ăn vào bệnh chứ? Nhưng mà đây là làm bệnh nhân ăn, thành vấn đề?

      Trần Nhược Vũ có chút do dự. Đem toàn bộ hành lá bỏ ? Nhưng Mạnh Cổ thích ăn hành lá cắt , cháo thịt bên trong phải có hành mới có thơm được. Lông mày của nhăn lại, có chút phiền chán, ràng đây chỉ là chuyện nhưng lại nghĩ như là cả vấn đề, có cái gì phải phiền ngại chứ ?

      Đầu óc nóng lên, lấy rau đem qua bồn nước rửa, đem tất cả đám hành lá ném bỏ vào bồn nước, tốt xấu cũng coi như rửa qua nước, coi như là rửa sạch. Đám hành lá màu xanh cắt lộn xộn ở trong nước nổi lềnh bềnh vòng tròn, sau đó chìm dần xuống, tay nắm mớ hỗn độn.

      ngớ ngẫn!

      Trần Nhược Vũ đổ chậu nước đầy, thực hối hận vì biết mà sao vẫn nghe lời tới đây.

      vẫn còn tức giận với ta, tưởng rằng thực tốt nếu để ý đến , nhưng là chỉ cần cú điện thoại lại tự nguyện lao như điên tới.

      Vậy tất cả những chuyện này là như thế nào lại xảy ra? tựa vào bàn điều khiển nhìn chằm chằm nồi cháo nấu bếp, tỉnh táo lại.

      Lúc ban đầu là quyết định muốn theo đuổi Mạnh Cổ, là còn lập ra kế hoạch.

      Bước đầu tiên đương nhiên là tạo ra cuộc gặp gỡ vô tình, giả bộ lôi kéo làm quen, thúc đẩy tìm hiểu lẫn nhau. Bước thứ hai là nhanh chân nhảy vào công chiếm trái tim lẫn khối óc. Bước thứ ba, duy trì ổn định xâm nhập, cùng củng cố cảm tình. Thuận lợi thực đến bước thứ tư cùng nhau đăng ký kết hôn, sống hạnh phúc ngày qua ngày. Mà trơn tru, đến bước thứ năm cho ra đời đứa trẻ, thực là dầu muối tương dấm*.

      *Dầu muối tương dấm: đây là thành ngữ có nghĩa là “Nhu cầu thiết yếu hàng ngày”

      Nhìn , đây chính là cuộc sống.

      Nhưng Trần Nhược Vũ nghĩ tới, triển khai kế hoạch với Mạnh Cổ, bước đầu tiên thất bại thê thảm.

      Mạnh Cổ cả ngày ở phòng khám bệnh, lúc khác lại trực tại bệnh viện thăm khám phòng bệnh các bệnh nhân nội trú khác. Vì theo đuổi , Trần Nhược Vũ tính toán thời gian phù hợp, triển khai mọi sắp xếp, đăng ký làm bệnh nhân tới khám bệnh, lại đưa hoa quả thức ăn tỏ vẻ cảm tạ, còn mượn danh nghĩa Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc hẹn ra ngoài.

      tưởng biểu ràng, nhất định biết ý của . Nhưng tiếp thu cũng cự tuyệt, thậm chí xảy ra chuyện gì dường như, vô tội lại vô hại.

      Trần Nhược Vũ khi đó ngu đần mà, cũng phải là cao thủ tình trường gì đó, thực tế, đây là lần đầu tiên bằng bất cứ giá nào truy đuổi hạ gục người đàn ông, cho nên khi ầm ĩ là chuyện gì xảy ra, có lẽ là đa biểu đúng chăng, cho nên người ta căn bản có cảm nhận được. Hay hoặc là bọn họ trong lúc đó bị ngăn cách bởi mối quan hệ bằng hữu cùng Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, nên người ta căn bản muốn phát triễn lên hướng tình cảm nam nữ.

      Tóm lại, khi đó Trần Nhược Vũ ngu đần có chút bị sốc. tuy rằng bởi vì xấu hổ, căng thẳng, ngượng ngùng phân vân đợi chờ dám cùng Mạnh Cổ làm trắng đen, nhưng cũng là càng bị áp chế lại càng hăng, mỗi ngày rối ren ra sức suy nghĩ, nghĩ như thế nào biểu đạt được theo đuổi của . Mãi đến ngày, tình cờ nghe được đoạn đối thoại của nhóm y tá.

      “Cậu , cái Trần Nhược Vũ kia sao lại biết xấu hổ như vậy. Bác sĩ Mạnh ràng đối với ấy có chút ý nghĩ, ta còn quấn quít bám lấy tha.”

      “Dựa vào điều kiện của ấy khó tìm được đối tượng tốt. Bộ dáng cũng phải xinh đẹp, là người bán bảo hiểm, ra cũng mất mặt. Tôi cho rằng ta dựa vào người em bạn tốt của bác sĩ Mạnh, nghĩ đến tìm cách tiếp cận ra tay với bác sĩ Mạnh, mà nhìn xem chính mình cùng người ta có xứng đôi hay .”

      đó. Bác sĩ Mạnh thích đương nhiên là y tá Điền rồi, tôi thấy bọn họ thường xuyên vui cười đùa giỡn với nhau .”

      “Hẳn là vậy rồi. Ngày đó y tá Điền còn theo tôi thầm oán cái Trần Nhược Vũ kia đó mà, có thể là bác sĩ Mạnh gì đó với ấy. Ai da, tôi vốn thích xen vào, lo chuyện bao đồng, bằng tôi khẳng định theo Trần Nhược Vũ kia cho ra nhẽ, bảo ta đừng đến đây nữa. Phụ nữ mà ngược ngạo theo đuổi đàn ông, đem đàn ông làm cho người phụ nữ khác khổ tâm, điều này dọa người. Chân trời nơi nào có hoa thơm, gì mà nồi nào úp vung nấy, nên sớm nhận tình thế chút, có phải đỡ phải mất mặt, đúng hả?”

      “Đúng vậy. Trần Nhược Vũ kia đưa đồ gì cho bác sĩ Mạnh cũng muốn, đều chuyển giao cho người khác. Tôi thấy bó hoa kia chính là đem cho y tá Điền, còn có những thứ như kẹo sầu riêng, toàn bộ đem cấp cho các y tá khác ăn. Nếu tôi mà là Trần Nhược Vũ, tôi cũng dám đem mặt quay trở lại.”

      Trần Nhược Vũ thu mình ở góc, lắng nghe họ ngừng đối với miệt thị đồng tình với nhau khinh bỉ . còn mặt mũi khi qua trước mặt các ấy lúc trước đây. đưa tay vào trong túi, tay cầm kẹo sầu riêng lần này mang tới. Đây là món kẹo thích ăn nhất, đối với giá tiền cũng rất đắt. Lúc Mạnh Cổ nhận lấy cười tủm tỉm, nghĩ đến cũng thích, ra là phải.

      Kỳ thích cứ việc thẳng ra, vì sao , nếu là giữ cho chút mặt mũi, khéo léo biểu đạt chỉ ít thôi cũng nhận ra. Nhưng mà ở trước mặt cái gì cũng , quay đầu lại cùng người khác huyên thuyên coi là làm sao đây?

      Trần Nhược Vũ đầu óc trống trơn, khó chịu cùng nhục nhã làm cho thể động đậy. nghe được nhóm y tá thảo luận bỗng nhiên ngừng bặt, ngẩng đầu, nhìn đến các ấy thế nhưng lại qua góc hành lang và đứng ở trước mặt .

      Nhóm y tá mặt biến động, hiển nhiên các nàng dự đoán được cuộc trò chuyện cả nửa ngày vừa rồi nhân vật chính lại đứng ở bên nghe được. Trần Nhược Vũ cùng các mắt to trừng mắt hồi lâu, nhóm y tá vốn muốn gì đó, Trần Nhược Vũ cũng kịp phản ứng. Họ tưởng rằng sắc mặt của nhất định nhìn tốt, nhưng vẫn là hướng các ấy gật gật đầu, nhanh: “Cám ơn.” Sau đó quay đầu bỏ .

      Cám ơn!

      Kỳ cũng biết vì sao như vậy, dù sao ngay tại lúc ấy, cùng Mạnh Cổ nên gặp lại nhau nữa.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 3

      Edit: Naby

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Thế giới này còn rất nhiều điều rất kỳ quái.

      So với thời điểm Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ cũng có cảm giác bản thân mình có bao nhiêu thích . Chỉ là cảm thấy đối tượng có điều kiện thực rất tốt, là ứng cử viên tốt để lựa chọn. Có lẽ khi đó chỉ quan tâm chú ý là làm sao trở thành người phụ nữ quyết liệt theo đuổi đàn ông, lại hoặc là khẩn trương cùng áp lực mong mau chóng thành công mà xem cảm nhận của mình.

      Dù sao, là làm mình bị thương tâm, hề miễn cưỡng quyết định chính mình buộc mình làm những điều thể làm, chuyện kỳ quái xảy ra. nghĩ đến chán ghét Mạnh Cổ, rất nhanh đưa ném đến sau ót.

      Nhưng mà, có.

      nhớ đến , thậm chí so với lúc theo đuổi lại càng sâu đậm.

      tổng kết ra tâm lý biến thái này của từ đâu mà đến, tóm lại tại từng cái thời điểm lơ đãng, lại lên trong não bộ của . nghĩ đến nhiều nhất là nụ cười của . có rất nhiều loại tươi cười, cười nhàng, cười lạnh lùng, có lúc cười mờ ám, cười tinh quái, bật cười thích thú, và cả cười có cảm tình, đạo đức giả cười, nụ cười ngạo mạn… Nụ cười của vô cùng phong phú, độ phân giải cũng rất tốt.

      tìm nữa, bản thân lại trốn tránh cân nhắc cười châm biếm chính mình.

      Nụ cười của vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim của hai tiếng “Ping ping” kêu lên.

      Đáng tiếc là, có chút nhớ vào lúc chuyện với , mặt loại tươi cười nào xuất nhiều ít. cảm thấy sở dĩ nhớ nổi, là bởi vì người đàn ông này đối xử với chân thành, cho nên hôm nay có để lại những kỷ niệm quá chi tiết trong tâm trí .

      thể cảm xúc về vấn đề này. Chẳng qua là nhớ nhung đối với làm cho trong lòng dễ chịu chút nào. tự chính mình, quyết định trước kia là sai, xác định người đàn ông như Mạnh Cổ thành mục tiêu là sai. Tuy rằng diện mạo của tệ, công tác tệ, tính cách có vẻ cũng tốt, nhưng cùng phải là người chung đường. Cho nên mới tạo thành cục diện như vậy. Là người phụ nữ đại phải thiết thực, những loại hư vô mờ mịt này phải nhanh chóng dứt bỏ, nghiêm chỉnh sống tốt.

      cũng còn tuổi nữa, nên tìm cho mình người đàn ông chân thành và tận tâm, cùng thế giới với , có thể cùng người đàn ông đó sống qua ngày với nhau.

      Ngày đó Trần Nhược Vũ siêu thị mua sắm. Gặp được Mạnh Cổ.

      bị choáng váng. sống ở gần tiểu khu này lâu như vậy, cũng đến siêu thị này rất nhiều lần, chưa từng có gặp được , sao xác định còn mối liên hệ nào với , gặp mặt lại nữa, ngược lại phát sinh việc vô tình gặp lại nhau thế này?

      Trần Nhược Vũ quyết định làm như nhìn thấy.

      cả người nhanh nhẹn mau chân đem hai thanh mì sợi quăng thẳng vào trong xe mua đồ, sau đó nhanh chóng quay đầu xông về phía quầy thanh toán. Mặc dù chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng nhìn thấy Mạnh Cổ đứng tại khu ướp lạnh cúi đầu chọn là thịt bò bít tết nhập khẩu đắt chết người, đồ đạc trong xe mua hàng của còn để hai hộp trứng gà nhãn hiệu nổi tiếng.

      Quả nhiên là người ở hai cái thế giới.

      chưa bao giờ mua trứng gà tại siêu thị. Trứng gà có thương hiệu ở nơi này giá đắt gấp ba lần, cùng giá, ở đây mua được cái nhưng ở chợ có thể mua được ba cái. Chứ đừng gì đến thịt bò bít tết nhập khẩu, từng nhìn kỹ qua trước đây, chỉ là miếng thịt cắt mỏng manh đắt bằng cả giá tiền mua được đồ ăn cho tuần..

      Cho nên là muốn cảm tạ nhóm MM* y tá kia, các ấy làm cho sớm nhận chênh lệch, tránh cho tiếp tục lãng phí thanh xuân thời gian cùng tinh lực…

      * MM = mei mei = muội muội (hừ hừ..tác giả viết tắt làm NaBy lần thứ 2 Edit tìm muốn chết luôn, sao để luôn là “nhóm ‘chị em ’ y tá” cho rùi…mất hết 15 phút lần mò)

      thất thần, Xe mua sắm của nàng hình như đụng phải cái gì, “Rầm ” trận thanh vang lên, Trần Nhược Vũ há hốc mồm nhìn hàng chồng giấy vệ sinh xếp thành núi quay đầu hướng vào đổ ập xuống dưới.

      quá mất mặt.

      Trần Nhược Vũ cố nhịn đau, phản ứng đầu tiên là nhìn trộm về phía Mạnh Cổ xem có nhìn lại đây . Đúng như dự kiến, nghe được động tĩnh, hướng về phía bên này nhìn xung quanh.

      Trần Nhược Vũ vội vùi đầu vào bên trong đống giấy vệ sinh, ở trước mặt vứt bỏ danh dự như vậy là quá đủ rồi, cũng đừng thêm việc này nữa.


      Chung quanh có người lại đây giúp đỡ sắp xếp giấy cuộn, Trần Nhược Vũ xen lẫn trong trong đám người luống cuống tay chân, lại nhìn trộm thêm lần nữa, thấy Mạnh Cổ đâu. thở phào nhõm, xem ra phát ra .

      Đem đống giấy cuộn kia xếp thành núi về chỗ cũ, Trần Nhược Vũ xoay người tính đến quầy thu ngân tính tiền chạy lấy người. thấy em xoay người nhặt cuộn giấy vệ sinh bị lăn bên cạnh, cẩn thận đầu đụng phải thắt lưng của phụ nữ lớn tuổi.

      Bị đâm cho nặng, lại thêm phiền toái.

      Bác kia cái đầu lớn, giọng cũng , nhưng lại đối với đứa kia hùng hùng hổ hổ đứng lên. Đứa bé có chút sững sờ, lẳng lặng nghe. Trần Nhược Vũ đẩy xe qua, vốn muốn xen vào, nhưng thấy đứa này có người lớn kèm, bác càng mắng càng quá đáng. Trần Nhược Vũ được vài bước, cuối cùng nhịn được quay đầu lại.

      “Bác , bác bị đụng đau lắm sao?”

      nhảm, thử bị đụng cái cái thử xem. Đứa này đúng là được dạy bảo mà, đường con mắt để đâu biết, cũng biết cha mẹ dạy bảo ra sao, mà làm bị thương cái thắt lưng của tôi.”

      “Bác bảo dưỡng tốt nha, thắt lưng cũng mềm.” Trần Nhược Vũ dùng từ ngữ khốc liệt để hình dung làm cho bác hung dữ sửng sốt.

      “Thắt lưng mềm như vậy chỉ sợ rằng đúng là đụng bị thương. Bác đừng cùng đứa so đo, mau chạy nhanh đến bệnh viện kiểm tra xem nếu thương thế nghiêm trọng. Lệ phí đăng ký là 3 đồng rưỡi, cháu chi trả.” Nhìn xem, này là người qua đường hào phóng, rộng rãi, còn còn bỏ tiền bao.

      Bên cạnh có người chen vào khi chứng kiến tình, có việc gì, làm người lớn đừng nên so đo. Bác lớn tuổi kia thấy Trần Nhược Vũ thực bỏ tiền, còn móc ra mấy tệ, ngược lại bác sượng mặt , “Hừ” tiếng, quay đầu bỏ .

      Trần Nhược Vũ thở phào, đem ba tệ rưỡi thu hồi lại, tuy số tiền nhiều lắm, nhưng lãng phí ở chỗ này đúng là luyến tiếc .

      Đến chỗ quầy tính tiền, chọn đứng xếp hàng ở bên cạnh quầy đầu tiên. nghĩ tới biết Mạnh Cổ kia tại chọn mua loại hàng hóa cao cấp gì ở đây nữa, chợt thấy sau thắt lưng căng thẳng, bị nhàng chạm vào cái.

      Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn đến Mạnh Cổ miệng cười với lộ cả hàm răng.

      “Thực khéo quá.”

      Trần Nhược Vũ cố gắng khống chế biểu mặt, nặn ra nụ cười đáp ứng: “Là khéo, bác sĩ Mạnh đến mua đồ a.”

      “Đúng vậy, là tới mua sắm, phải đến đụng ngã giấy cuộn .”

      vẫn là thấy được rồi.

      Trần Nhược Vũ mặt cứng đờ, muốn dối trá ứng phó nữa, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía , giả vờ nghiêm túc xếp hàng đợi.

      Sau thắt lưng lại là căng thẳng, lại bị đụng phải. “Trần Nhược Vũ, thắt lưng của hề mềm nhỉ.”

      cũng quay đầu lại. “Thực tốt, mềm, hề mềm yếu chút nào.”

      “Tôi thấy gần đây thân thể của cũng tệ lắm nhỉ, lâu bệnh viện .”

      “Đúng vậy. Kinh mạch của tôi đột nhiên thông, thân thể thực khỏe, cần nữa.”

      “Trước kia sao tôi lại phát , ra còn rất hài hước .”

      Trần Nhược Vũ quay mặt lại cho cái biểu tình ngoài cười nhưng trong cười, muốn hỏi có thể im lặng chút được ? thực muốn chuyện với .

      Nhưng Mạnh Cổ lại ngừng. còn : “Nếu ngày nào đó lại thoải mái, nhớ tới tìm tôi”

      cần. Tôi cho dù có muốn đến bệnh viện cũng phải là đến khám khu ngoại khoa, tôi phải khám ở khoa não.”

      “Vì sao?” Ngữ khí của nghe ra là buồn cười hay là kinh ngạc.

      “Đần độn, đương nhiên phải khám khoa não.” Trần Nhược Vũ lạnh lạnh . Hừ, nếu tìm , rất đần độn rồi.

      Mạnh Cổ cười ha ha. Trần Nhược Vũ nhịn được lườm cái.

      Lúc này đến phiên tính tiền, sắp xếp đồ đạc nhanh lên tính tiền xong, lớn “Bác sĩ Mạnh hẹn gạp lại” Rồi bỏ chạy hơi nhanh. Chạy ra đến cửa lớn siêu thị thở hổn hển, lại nghe phía sau thanh của Mạnh Cổ gọi: “Trần Nhược Vũ.”

      vờ như nghe thấy, nhưng chân của thực ngắn, cất bước đủ nhanh.

      Mạnh Cổ chỉ hai ba bước đuổi đến bên cạnh , cười : “Trần Nhược Vũ, tôi chỉ muốn nhắc nhở chút, là khoa não cũng chia thành hai khoa, là khu ngoại khoa,hai là thần kinh nội khoa. Nhưng mà nghĩ sai rồi, đần độn phải khám ở khoa não, mà là khám ở khoa thần kinh. Lệ phí đăng ký là 3 tệ rưỡi, tôi chi trả, thế nào?”

      Thế nào? muốn dùng mì sợi đập lên mặt , đâm vào cái giọng điệu cợt nhã của , xem như thế nào?

      Hôm nay Trần Nhược Vũ thực hỗn độn .

      nhịn được suy nghĩ về nụ cười châm biếm của Mạnh Cổ cả ngày. thể hình dung ra được người đàn ông sao lại có thể có nụ cười vừa khó chịu hòa lẫn đẹp trai như thế?

      Áp lực đến từ tám hướng, rất mong nện vào mặt cái.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG]



      Trần Nhược Vũ đè ép , quệt miệng tức giận, người đàn ông xấu xa này tại sao thoạt nhìn khiến người ta nghĩ muốn cắn cái

      muốn giúp thực ước nguyện, nhưng cắn, hồi trời đất quay cuồng, bị Mạnh Cổ áp đến phía dưới

      “Trần Nhược Vũ, lúc này người đàn ông nên ở phía

      Ai ? !

      Trần Nhược Vũ dùng sức, lật ngược Mạnh Cổ lại, cưỡi người , đôi tay ấn lên vai , nghiêm túc tuyên bố: “Em thắng”

      Mạnh Cổ toét miệng cười, sau đó chuyển sang cười mỉm, cuối cùng là cười nữa

      nhìn chằm chằm, cũng nhìn

      Sau đó giọng : “Trần Nhược Vũ, với em chơi trò tình đêm?”

      Khí thế Trần Nhược Vũ dâng lên, chuẩn bị xong giáo huấn trận, để cho chừa cái tội hù dạo với tịch thu cái chìa khóa khiến ngây thơ lời xin lỗi, nhưng đột nhiên lại đến tình đêm…

      Đề tài hạn chế cấp mấy đây chứ?

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, khi thấy ánh mắt nóng bỏng của đột nhiên giật mình nhận ra tình huống đúng

      nam nữ, quần áo chỉnh tề, đầu tóc rối bời, tứ chi dây dưa, đè ép xuống giường…

      Phách Vương Long tiên sinh hơi thở yên ổn, vẻ mặt khác thường, mà cứng rắn dưới mông hình như chỉ là cơ bụng

      Lòng của Trần Nhược Vũ nhảy loạn, đầu óc trống rỗng, tầm mắt bị khóa lại nửa thân của , máu người hình như tập trung lại hết mặt. há mồm nghĩ muốn gì đó, nhưng bốn phía đều chỉ có khí nóng bỏng, cả người nhũn ra nên lời

      ngây ngốc, biểu hình căng thẳng khiến cao hứng, sờ sờ mặt , cười

      Cười cái gì chứ? đáng ghét. muốn khiển trách , làm biến mất vẻ mặt đắc ý của , nhưng mặt bị sờ, lại càng nóng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay xẹt qua da thịt khiến càng nóng hơn

      lại bị đặt ở dưới, nhưng lại thở phào nhõm, lại càng thêm thể thở được, nghe thanh trầm thấp của Mạnh Cổ: “ với em, chuyện như vậy nên để đàn ông ở phía

      hôn , cho cơ hội phản bác, mà thực ra cũng có ý định phản bác, biết từ chối thế nào. ôm lấy cổ , hôn trả lại

      rất dùng sức, bàn tay dò xét luồn vào lớp áo vào trong, trái tim của dưới bàn tay đập cuồng loạn

      biết mình làm sao, ý thức có chút thanh tỉnh, vừa mong đợi lại vừa kháng cự, vừa hưng phấn vừa cẩn thận. cảm thấy nên, lại cảm thấy rất nên, cảm thấy kịp ứng phó, lại cảm thấy nên chầm chậm thuận nước đẩy thuyền

      [​IMG][​IMG]

      Bọn họ lại chuyển thành tư thế áp nghiêng, hôn môi , hôn ngực , hôn bụng , cảm thấy tách chân ra, vỗ về chơi đùa chỗ riêng tư, khẩn trương lại căng thẳng, sau đó nghe được giọng trấn an nhàng của

      nghiêng người hôn lên môi , chợt hỏi : “Trần Nhược Vũ, đúng lúc như vậy chứ, sản phẩm trong túi xách của em lại thể để em tiêu thụ thôi”

      nháy nháy mắt, lâu mới hiểu gì, nhìn nét mặt của than thở: “Em có, có nghĩ nhanh như vậy”

      lại nháy nháy mắt, cho nên là?

      “Đều tại , lên mặt, dài dòng dây dưa, làm em cũng dám nghĩ, lúc này mới chuẩn bị” bên oán trách , tay cũng ngừng đánh

      Trần Nhược Vũ bị đầu ngón tay dò xét làm cho chân mày nhăn , nhưng trong nội tâm vẫn phục lắm, chuẩn bị liên quan gì tới , đây là muốn gán tội cho người khác, liền sợ tìm ra lí do

      Được rồi, lúc này, trong đầu còn nghĩ tới thành ngữ là buồn cười. Nhưng trọng điểm là, ý tứ của là thế nào? Chờ lần tới chuẩn bị xong ?

      cảm thấy sao, nhưng trong lòng nghĩ ra là thất vọng hay mất mát, dù sao cũng có điểm khác lạ

      Nhưng sau khắc, hai cánh tay của bị nắm đè ở đỉnh đầu, cảm thấy có lửa nóng cường tráng ma sát phía dưới, biết phải làm sao, muốn mở miệng hỏi , lại cảm thấy có cỗ sức lực nhanh chóng quả quyết vọt vào

      Tốc độ xâm chiếm nhanh như vậy, cũng kịp hô, cũng kịp thể nghiệm nổi đau, dĩ nhiên là cứ vậy trôi ha?

      Mạnh Cổ buông cổ tay ra, ôm lấy , khẽ hôn môi

      Trần Nhược Vũ ngây ngô, lúc này lại cảm thấy đau, đau rát, cũng hẳn là rất đau, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, nhưng xảy ra quá nhanh khiến cảm thấy nó

      phải nên thế này thế kia, như vậy rồi như khác, thương lượng chút, thảo luận chút mới bắt đầu sao?

      Người đàn ông xấu xa, xấu, rất xấu!

      cắn , nghiêng đầu né tránh, nhìn chằm chằm cảnh báo: “Hắc” tiếng. Còn dám cười, Trần Nhược Vũ bĩu môi trừng , Mạnh Cổ cắn phát, sau đó bắt đầu động (Hai chị này cứ như ma cà rồng ấy nhỉ!!! Hết cắn rồi lại cắn)

      thở gấp, nắm lấy hai tay . cuối đầu nhìn bằng ánh mắt trìu mến, nhắm lại, lúc mở mắt ra, thấy nhìn cười

      “Bác sĩ Mạnh” cuối cùng cũng có thể mở miệng chuyện

      “Ừ” đáp, động tác dưới thân khiến thở gấp

      “Mạnh Cổ” gọi

      “Ừ”

      “Phách Vương Long…”

      cúi đầu, cắn lên môi

      “Đào Hoa Lâm tiên sinh…”

      rốt cuộc là có bao nhiêu biệt hiệu?” nặng nề đè xuống

      “A” tiếng, thiếu chút nữa kêu lên, tiếp” Bác sĩ Mông Cổ”

      khẽ cười, gia tăng động tác dưới thân, : “ thích nghe em gọi bác sĩ Mạnh hơn”

      “Nhưng mà kêu em Trần Nhược Vũ, giống như muốn tìm phiền toái” nhíu mày, kiềm chế kích động muốn hét to, thở hổn hển gấp gáp, nặn ra câu: “Nhưng là em nghe thành quen”

      “Trần Nhược Vũ” cũng gay gắt thở gấp, sờ tới cơ lưng căng thẳng đầy mồ hôi của

      “Trần Nhược Vũ” gọi tiếp

      “Làm gì” trừng , có thấy phiền vậy

      “Đối thoại của chúng ta có dinh dưỡng”

      “Là có dinh dưỡng, lại còn dài dòng” Mới vừa xong liền bị nâng chân lên, điều chỉnh tư thế dễ dàng hơn với

      “Em sai lầm rồi, sai lầm rồi! Là em có dinh dưỡng” có can đảm vội vàng cầu xin tha thứ. Nhưng cảm giác bây giờ có mãnh liệt, như xâm nhập đến tâm can , lần lại lần, hoàn toàn xâm chiếm

      “Bác sĩ Mạnh” hừ hừ mềm mại cầu xin, đáng tiếc người đàn ông xấu xa này mới vừa rồi thích nghe gọi giờ căn bản thèm để ý đến. hết sức chuyên chú, mà lại được gì

      Ánh trăng ngoài phòng sáng ngời, là ánh sáng trong lòng Trần Nhược Vũ, nghe Mạnh Cổ thở dốc, nghe được gọi tên , vịnh , bị dẫn dắt. Mồ hôi cùng nhiệt độ cao khiến muốn ngất, ôm chặt Mạnh Cổ, nghe lòng của nhảy liên hồi

      Đông đông đông… thung thùng… đông đông

      Thở dốc dần đều, hai người ôm lấy nhau

      ‘”Trần Nhược Vũ, em giống như chưa từng

      “…”

      Vào lúc này còn so đo, người đàn ông này nên đạp xuống giường !

      Trần Nhược Vũ ngáp khẽ, có chút buồn ngủ: “ cũng chưa bao giờ qua. A, nhưng bây giờ mới , cảm thấy có thành ý”

      “…”

      Vào lúc này còn bắt bẻ, người phụ nữ này đáng đánh đòn!

      Được rồi, được rồi, có gì để ghét bỏ

      Trần Nhược Vũ nghe thấy Mạnh Cổ chuyện, vì vậy chuẩn bị ngủ. Nhưng tinh thần Phách Vương Long tiên sinh rất tốt, đột nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, em biết phải với người nhà thế nào rồi chứ?”

      “Cái gì?”

      “Nếu như bọn họ dây dưa phiền toái, em tính làm sao đối phó”

      suy nghĩ hồi lâu: “Đến lúc đó em mới biết được”

      nghĩ kế cho : “Em trực tiếp dẫn về, liền theo chân bọn họ

      “Bác sĩ Mạnh, chờ em thông báo”

      Mạnh Cổ rất hài lòng, đánh đầu , bắt đầu hưu vượn: “Bằng , em liền mình thất thân cho rồi, phải phụ trách”

      “…”

      Hơn nửa đêm, nên nháo

      được, em còn có thể có thể em có rồi, đây phải láo, là có thể xảy ra”

      “…”

      Được rồi, mới vừa xảy ra, nhưng là bác sĩ sao? Ai đời mấy ngày biết mình có

      “Em xem, lại, em vẫn là nên dẫn về chuyện là ổn thỏa nhất, em làm việc yên tâm” Đào Hoa Lâm tiên sinh tiếp tục phát biểu ý kiến của mình

      “Bác sĩ Mạnh”

      “Sao?”

      “Em ràng cảm thấy thân thể căng thẳng của ôm mình thả lỏng, Trần Nhược Vũ len lén cười: Em lại lần, khi mở miệng muốn , cướp lời: “Câm miệng, ngủ

      ngậm chặt miệng

      Trần Nhược Vũ mỉm cười, trong đầu cũng thầm nghĩ, cha nhất định còn khó khăn hơn mẹ
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :