1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõi Lòng Cô Đơn- khanh Lam(đoản)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Cõi lòng đơn

      Tác giả: Khanh Lam

      Biên tập: Candy
      Nguồn: https://nhuoclinh.wordpress.com/2012/07/22/truyen-ngan-coi-long-co-don/
      *

      Trong tháng ngày niên thiếu ngát xanh.

      Tình sâu sắc, quên lãng nhạt nhòa. Có những tình cảm cứ dần phai mờ trong dòng thời gian, được phân loại, khắc ghi, trở thành khí bi thương trôi giạt bầu trời thành phố.

      Khi em nhớ đến , ở bên kia địa cầu, cách em sáu giờ.

      Em biết, liệu có phải xa xôi?

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      [1] Pero me acuerdo de ti

      Tháng ba đầu xuân, tảng sáng sáu giờ, khí trong lành.

      Thời gian tập luyện buổi sáng của Thành Minh.

      biết bắt đầu từ khi nào, chạy thể dục hàng sáng trở thành thói quen thay đổi của . Kể cả có mưa to gió lớn, đúng sáu giờ vẫn ra khỏi nhà. Theo thường lệ, cổ vắt chiếc khăn mặt màu xanh. Tuyến đường của chạy dọc theo khu vườn của tiểu khu đến hồ nhân tạo, sau khi chạy vòng hồ xuyên qua khu rừng trở về. Ước chừng hai mươi phút, lượng vận động phù hợp với .

      Vừa chạy được vài bước, di động liền rung lên. dừng lại xem tin nhắn, Trần Cẩm gửi đến. Tin nhắn ít chữ nhiều ý, đúng là phong cách phô trương của Trần Cẩm – chỗ cũ, chơi bóng lúc.

      cần cũng biết thời gian, địa điểm, nhân vật.

      Trần Cẩm là bạn học, bạn thân, cũng có thể là bạn từ của . Hai người biết nhau từ thời mẫu giáo, sau đó chia cắt chín năm, cấp ba gặp lại. Thành Minh và Trần Cẩm nhìn thấy nhau từ hai đầu hành lang dài tít tắp, nhìn thẳng đối phương, cảm thấy như từng quen biết. Cuối cùng Trần Cẩm chào hỏi trước, “Có phải chúng ta từng gặp nhau ?”. Thành Minh nhanh chóng nhớ lại hồi cấp , cấp hai, xác định là có người nào như này, vì thế vỗ trán, “Mẫu giáo! Hay đấy, nhiều năm thế rồi mà cậu thay đổi nhiều nhỉ?”. Lời này của lập tức nhận lại được đòn của Trần Cẩm, “ cái gì vậy! Cậu mới nhiều năm như thế hề thay đổi…”

      Sau này Thành Minh vô cùng nghiêm túc phân tích cho Trần Cẩm khác biệt giữa “ thay đổi nhiều” và “ hề thay đổi”, còn nghiêm khắc phê bình tính nết hơi chút là động chân động tay của Trần Cẩm – “Căn bản là thất học cộng thêm hành vi du côn!”. Mặt Trần Cẩm làm mặt khôi hài, từ chối cho ý kiến. Về sau, chàng này vác danh hiệu chủ tịch hội sinh viên khoe khoang khắp nơi, chuyện này khiến cho Thành Minh “nôn mửa” cả học kỳ. Bất kể thế nào, tình huống hỗn loạn “nếu đời người chỉ như lần đầu gặp mặt” xúc tiến cho tình hữu nghị thân thiết gắn bó của hai người. Đến nay sáu năm.

      Thành Minh chạy đến cổng tiểu khu, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại quay về. Chần chừ lát, mở hộp thư ra.

      tấm thiệp lẳng lặng nằm bên trong. bức tranh vẽ phong cảnh là dòng chữ tiếng Tây Ban Nha – Pero me acuerdo de ti. Ký tên Thiên Vũ.



      Mười sáu tuổi, Thành Minh học được trao đổi ngang giá.[1]

      Ví dụ cụ thể là mất rồi có lại người bạn cũ theo nghĩa đen Trần Cẩm, cũng nhịn đau cắt tình người bạn cũ theo nghĩa thực Thiên Vũ. Khi đó, với , muốn tiến hành so sánh, chuyển đổi giá trị của hai người đó phỏng chừng rất khó. Nhưng có điều có thể khiến mọi việc trở nên đơn giản, đó chính là, hai người đều cực kỳ có ý nghĩa với .

      Sáu năm qua, giá trị của Trần Cẩm được thể rệt khi làm bạn với như hình với bóng. Mà liên hệ của Thiên Vũ và , vẻn vẹn là mỗi năm lần thăm hỏi. Tấm thiệp nho luôn đúng ngày đúng tháng nằm trong hộp thư ở nhà. Từ lúc bưu phí chỉ là ít đồng lẻ, đến bây giờ mang dấu bưu điện ở bờ bên kia đại dương, Thành Minh biết, thời gian tách họ ngày càng xa.

      Nhưng có số việc, theo thời gian cứ ngày nặng nề rơi xuống đáy lòng. Quanh quẩn trong đầu, trở thành ma chướng thể diệt trừ.

      Giống như câu kia, em cứ nghĩ rằng vẫn biết, em thích .

      Gương mặt Thành Minh nhìn tấm thiệp có phần kỳ lạ, biết là muốn khóc hay muốn cười. ngẩn người lát, rốt cuộc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, gấp thiệp đặt vào hòm thư, kéo khăn mặt chạy ra khỏi sân.

      *

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      2] Nửa câu cuối “đổ trường đắc ý…”

      Lúc đến trường học là chín giờ bốn mươi, Thành Minh kịp buổi học tuyến tính đại số, bước vào thềm giảng đường khu B.

      “Ê, thọ tinh,[2] buổi tối định đâu?” Trần Cẩm nhìn thấy từ xa, ngồi dãy bàn đầu tiên quay đầu lại gào với Thành Minh ở cửa sau. Thành Minh bịt tai làm bộ như quen cậu ta, sau khi tìm chỗ ngồi hồi, vừa ngồi xuống liền nhoài người ngủ.

      “Này này, ngủ cái gì mà ngủ, dậy ngay!” Thành Minh cảm thấy mình vừa chạm đầu xuống bàn Trần Cẩm vọt đến, gõ mấy cái lên đầu mình. ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, tỏ vẻ rất mệt. Trần Cẩm bất đắc dĩ phẩy tay, “Thôi vậy, cậu ngủ , ngủ …” xong vỗ vai , tác dụng như thôi miên, Thành Minh lập tức hắt xì cái, Trần Cẩm bước được mấy bước lại quay đầu câu, “Vậy để tớ sắp xếp hả?” gật đầu lia lịa rồi gục xuống, ngủ biết trời trăng.

      người con trai, ngày sinh nhật với bản thân mà cũng chẳng đáng mong chờ bằng đại hội thể dục thể thao hoặc ngày nghỉ. Nhưng có cớ để chơi bời thoải mái ngày vẫn tốt. Nhà cũng quan trọng sinh nhật lắm, hồi mẹ làm thêm mấy món ăn, cũng có khi mua cái bánh ngọt để chúc mừng. Đến lúc lớn hơn mặc kệ cho ra ngoài chơi với bạn bè. Mấy thằng bạn của cũng chưa bao giờ tặng quà, mấy món nhận được đều là con tặng.

      Món quà duy nhất được Thành Minh giữ gìn cẩn thận là hai chậu hoa Thiên Vũ đưa năm mười bốn tuổi.

      Chậu hoa chỉ làm bằng sành đơn giản, chậu bạch chỉ, chậu lan điếu. vẫn nhớ lúc ấy Thiên Vũ cười , vốn cảm thấy tặng cây xương rồng bà an toàn hơn, có thể bị nuôi chết khô trước sinh nhật năm sau, nhưng mà thấy sinh ra trong Tết trồng cây,[3] em vẫn quyết định mạo hiểm tặng hai chậu hoa này. Thành Minh cười nhận quà tặng, nghiêm túc hứa hẹn. “ cam đoan sang năm em vẫn nhìn thấy chúng.” Thiên Vũ chớp mắt bảo được rồi, lời định.

      số hứa hẹn, dường như ra chỉ vì khoảnh khắc tin tưởng đó. Cho nên chuyện lời định cũng chẳng nhất định được thực .

      thực tế, vẫn chăm hai chậu cây cảnh này rất tốt. để chậu lan điếu lên nóc giá sách, lúc nằm ngửa thoải mái ghế bành ở thư phòng có thể nhìn thấy lá cây xanh biếc dài . Còn bạch chỉ hàng năm ra hoa màu trắng thơm ngát vào mùa hè. rất thích hai chậu hoa này, thanh tân mà xinh đẹp, thoáng nhìn rất khoan khoái, giống như cảm giác Thiên Vũ tạo ra cho người khác. Cũng giống như tình bạn giưa bọn họ, dành ít thời gian chuyên tâm chăm sóc là có thể tạo ra hương thơm đầy phòng.

      Đương nhiên, hoa lỡ trổ bông. Ngoài dự kiến của Thành Minh, tình bạn của và Thiên Vũ héo úa trước khi hoa cỏ tàn lụi.

      Buổi tối, mấy tên say khướt la hét muốn đâu đó uống tiếp. Tửu lượng của Thành Minh kém nhất, nhưng hôm nay lại là nhân vật chính, uống được mấy chén rượu vào bụng, đứng ở đường mà cảm thấy chân như nhũn ra. Trần Cẩm vẫn còn tỉnh táo, luôn đứng cạnh giúp đỡ, dìu xiêu vẹo. Nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp cũng có thể hoàn thành tốt đẹp là bản sắc của chủ tịch hội sinh viên, cho nên sau khi đưa ra nguyện vọng uống tiếp xong, mọi người nhất trí đưa ánh mắt nhìn về Trần Cẩm gần như lôi Thành Minh. cũng phụ mong đợi của mọi người, chỉ trong tích tắc vẫy được xe taxi, hùng hồn , “Tối hôm nay trung tâm sinh hoạt sinh viên trắng đêm phục vụ cho quý vị.”

      Sau loạt tiếng gào thét om sòm, mấy tên kia đều bị nhồi vào xe, chạy về trường học.

      Đám người lúc trước còn hô to gọi say về, sau khoảng mười phút ngồi xe cơ hồ ngủ chết mê chết mệt, nếu bảo là tỉnh táo, trừ Trần Cẩm ra cũng chỉ còn lại hai người. chán nản, Thành Minh lảo đảo vào. Lúc nãy xe nôn đến tối tăm mặt mũi, vừa đến WC nôn thêm trận nữa, chắc giờ bụng dạ trống trơn.

      “Tỉnh rượu rồi à?” Trần Cẩm hỏi han, “Vừa lúc, ở đây có mạt chược. thiếu người, chơi ?”

      “Chơi mạt chược cậu phải đối thủ của tớ.” Dù sao ba hoa phải đóng thuế, bây giờ Thành Minh phấn chấn hơn bình thường nhiều, ngồi xuống nghế, xoa xoa tay, điệu bộ tình thế bắt buộc.

      Tôn Vũ cùng phòng ngủ cần phải , chẳng có trò bài bạc nào cậu ta biết. Trần Cẩm liếc nhìn Lưu Kinh, khiêu khích , “Lão Bát, cậu biết chơi đấy?”

      “Thừa lời làm gì! Chia bài .”

      Chơi mấy vòng, Thành Minh thắt hết cả ruột.

      biết là đụng phải số chó gì?” tức tối rút bài, là Chim Sẻ, quân bài bỏ , đánh ra luôn, “Nhất Sách.”

      “Nhất Văn.” Tôn Vũ là cánh dưới, vận may cũng chẳng hơn gì, vẻ mặt phẫn uất, “Đúng là ghê gớm, bảo là phong thủy luân phiên xoay chuyển, sao còn chưa chuyển về đây?” nhìn Thành Minh, “Sao rồi? Vận may thấy cậu liền đơ rồi hả? Nhất định chịu ?”

      “Đừng tớ, cậu bớt đốt pháo[4] . Này, hỏi là Trần Cẩm cho cậu cái gì thế, đêm nay lại nhường nó thắng.”

      “Liên quan gì đến tớ, vòng trước ràng là cậu đốt pháo!” Trần Cẩm chen vào.

      “Vòng trước nữa sao?”

      “Vòng trước nữa là Lão Bát đốt!”

      “Trước nữa sao?”

      “Trước đó toàn tớ tự đốt.” Chỉ thấy Trần Cẩm thong thả với tay lấy cây Văn, vô cùng cảm kích liếc nhìn Tôn Vũ cái, hạ bài, “Hòa! Bảy đôi…”

      “Ông fuck, cái tên đại pháo này.” Thành Minh khinh bỉ trừng Tôn Vũ, lại nhìn Trần Cẩm, “ được như thế chứ? Có định để người khác chơi ?”

      “Bất đắc dĩ thôi, bất đắc dĩ.” Trần Cẩm rầu rĩ lắc đầu, ngập ngừng , “ đây là đổ trường[5] đắc ý…”

      Ba người nghe vậy mặt đều như thấy quỷ. “Wait wait…” Thành Minh cảm thấy đầu óc hơi choáng, đưa tay bóp đầu, khó tin , “ phải ý cậu là…”

      “Tình trường thất ý!?” Ba người đồng thanh, Trần Cẩm mím miệng gật đầu, có phần nghiêm túc và cam chịu. Sau đó đặc biệt liếc nhìn Thành Minh, “ nghe chưa? Thiên Vũ sắp về rồi.”

      câu như điện giật, khiến đầu óc Thành Minh nháy mắt chập mạch. cố gắng giữ giọng của mình như thờ ơ, “ biết, khi nào vậy?”

      ấy với cậu à?” Trần Cẩm trả lời, ngược lại hỏi câu.

      Biết còn cố hỏi. Thành Minh lười trả lời, thúc giục, “Chơi tiếp …”

      “Còn chơi nữa?” Tôn Vũ và Lão Bát nhìn nhau, cảm thấy tình hình ổn, hơi chần chừ.

      “Hỏi thừa! Hôm nay đây còn chưa ra tay…”



      Sáng sớm, ra khỏi trung tâm sinh hoạt sinh viên, Trần Cẩm gọi Thành Minh, “Cùng ăn sáng ?”

      được.” nhiều. Gió đầu xuân se lạnh, mặc áo khoác, vươn vai.

      “Còn chạy bộ cơ à?” Trần Cẩm hỏi. ra hỏi cũng biết, cho dù thành phố có nổi bão cậu ta cũng chạy bộ buổi sáng, đây là thói quen kéo dài nhiều năm. Lời vừa ra khỏi miệng, chính cũng biết đây là câu hỏi vô nghĩa. Thành Minh trả lời, vẫy tay chào, đường chạy ra khỏi trường học

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      [3] Lưỡng tình tương duyệt 5 sao

      Chòm sao Song Ngư được miêu tả là “lãng mạn, đa tình”. Tô Hiểu từng , lãng mạn là nguyên nhân thích Thành Minh, mà đa tình là lý do chia tay.

      Lúc ấy hai người còn nhau, lên mạng xem chòm sao. Tô Hiểu là chòm Xử Nữ. Sau khi đọc kết quả là “lưỡng tình tương duyệt 5 sao, thiên trường địa cửu 4 sao”, thở dài tiếng , “Tàm tạm thôi.” Thành Minh quan tâm lắm đến mấy chòm sao này, vì thế bảo, “Chỉ thiếu sao thôi mà, cũng cảm thấy hai ta thập toàn thập mỹ.” xong định đóng cửa sổ lại, nhưng Tô Hiểu nhanh tay cầm chuột, chọn chòm Cự Giải bên cột nữ.

      Lưỡng tình tương duyệt 5 sao.

      Thiên trường địa cửu 5 sao.

      bĩu môi, dưới ánh mắt có phần tức cười của Thành Minh, Tô Hiểu hơi bất mãn, nhưng vẫn thành , “Thiên Vũ là chòm Cự Giải.”

      Hồi đó, với Thành Minh, Thiên Vũ là chòm sao gì cũng quan trọng. Hai thân phận khác của trọng yếu hơn chòm sao rất nhiều, là tri kỷ mười năm của mình, là bạn của Trần Cẩm.

      ra từ lúc hai người thường xuyên cùng ăn cơm trưa có lời đồn, chẳng qua trước thắc mắc của bạn học, cả hai đều kín như bưng. Thành Minh vốn phải người nhiều chuyện, lại vừa bắt đầu qua lại với Tô Hiểu, thấy Trần Cẩm và Thiên Vũ thân thiết cũng vui vẻ. Lúc đánh bóng rổ Trần Cẩm thuận miệng câu “Tớ với Thiên Vũ rất thân”, Thành Minh còn tươi cười hớn hở đấm cú, cậu cũng giỏi đấy, lộ ra tí thông tin nào. Trần Cẩm gì, mặc cho bạn tốt viện cớ này đòi vài bữa cơm.

      Thấy rằng Thành Minh và Trần Cẩm, Thiên Vũ là bạn tốt nhiều năm, bốn người từng ăn chung hai lần.

      Lần đầu tiên ở KFC, Trần Cẩm cầm theo hai bộ bài, bốn người đánh Song Thăng.[6] ván Thành Minh là nhà cái, đánh tới cuối ra bài, quân bài được đánh ra là cặp đôi với bài phụ, Trần Cẩm biết Thiên Vũ có bài chính, đánh ra ăn hai mươi điểm, hơn nữa còn thu được của Tô Hiểu mười lăm điểm, ván này đúng là có lãi. Nhưng Thiên Vũ lại đánh ra quân bài khác, tự nhiên vuột mất ba mươi lăm điểm. Trần Cẩm còn khó hiểu, Thành Minh hạ bài đầu hàng, “Nộp bài nộp bài, Thiên Vũ hiểu tớ rất , biết khi bài tốt tớ toàn giấu sau cùng…” Người vô tâm, người nghe để ý. Thành Minh và Thiên Vũ đến sở thích của đối phương vốn thuộc như lòng bàn tay, Trần Cẩm ít nhiều cũng biết chút, Tô Hiểu lại hoàn toàn là người ngoài cuộc. Lần đầu tiên hai người cãi nhau sau lần họp mặt này cũng vì Thiên Vũ.

      “Tuy cho rằng mình biết, nhưng ra vẫn biết. Đây căn bản là tiềm thức giấu dưới đáy lòng .” Tô Hiểu kết luận câu, “Thiên Vũ chính là tiềm thức của !”

      Đối với kiểu nghe giải thích, lòng dạ trách mắng phán người khác tội chết, Thành Minh chỉ có thể câm nín hỏi trời xanh. vẫn phong độ đưa về nhà, với Tô Hiểu, “Thiên Vũ là tri kỷ của , đặt mình thích vào vị trí tri kỷ.”

      tuần sau, Tô Hiểu nghĩ thông suốt, tâm tình tốt, vì thế hai người có bữa ăn chung thứ hai.

      Từ ngày hôm trước hẹn nhau ở quán cơm Phúc Kiến ăn bạch tuộc luộc, lúc đến lại phát Trần Cẩm và Thiên Vũ có vẻ thoải mái. Hai người đều lạnh mặt, xem ra hôm qua mới cãi cọ, bây giờ cả hai đều nổi nóng. Bữa ăn trở nên tẻ nhạt, trước khi về Trần Cẩm và Tô Hiểu toilet, Thành Minh suy nghĩ lúc, cuối cùng vẫn khuyên Thiên Vũ, “Cãi nhau ảnh hưởng đến tình cảm, hồi trước em bảo thế. Trần Cẩm là người mặt nóng tính càng nóng, chuyện gì qua liền cho qua .” cười, “Trước đây em khuyên lý lẽ hùng hồn, sao đến lượt mình lại hiểu .”

      Thiên Vũ cười khổ, “ chẳng biết khuyên nhủ người khác đâu, thôi .”

      Thành Minh xấu hổ cười cười, “Ít nhất hiểu hai người bọn em.”

      “Chưa chắc.” Có thể vì uống rượu, gương mặt Thiên Vũ có vẻ khắc nghiệt, ngửa đầu, dường như suy nghĩ chút rồi , “Em cứ tưởng vẫn biết, em thích .”

      Có những khi, con người bối rối với chậm hiểu của bản thân, vậy nên trút tất cả giận dữ sang người khác.

      Đạo lý này tới bây giờ Thành Minh cũng chưa hiểu. Khi nghe Trần Cẩm và Thiên Vũ chia tay hiểu, khi mình ra tay quá nặng với Trần Cẩm hiểu, khi mình chia tay với Tô Hiểu cũng hiểu. Nhưng biết có số việc thể làm thái quá, Thiên Vũ và Trần Cẩm chia tay thể trở thành lý do đối địch với Trần Cẩm. Cho nên, những chuyện về sau, từ khi Thiên Vũ chuyển học, rất nhiều oán trách và phẫn nộ đều bị thiêu đốt tan biến trong cái nắng chói chang của kỳ nghỉ hè năm đó.

      Hàng năm Thiên Vũ gửi tấm thiệp nhân dịp sinh nhật , viết câu.

      Tới bây giờ là năm thứ sáu, Pero me acuerdo de ti, tiếng Tây Ban Nha, dịch lại nghĩa là “nhưng em vẫn nhớ về ”.

      *

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      [4] Quay đầu

      Buổi sáng ra khỏi nhà như bình thường, khí sớm mai vẫn trong lành trước sau như . Hai ngày sau sinh nhật biết vì sao cảm thấy có khoảng cách với Trần Cẩm, cho nên lúc qua sân bóng rổ công đoàn gặp cậu ấy. Như thường lệ, Thành Minh vòng qua hồ nhân tạo rồi chạy về, lúc ngang qua hồ, nhìn về phía xa. Quanh hồ là bãi cỏ, tầm mắt chỉ thấy màu xanh ngát khiến người ta thanh thản thoải mái.

      chạy về nhà, dừng lại ở trước sân, rút chìa khóa mở hộp thư lấy nhật báo. tấm thiệp đặt báo, phía chỉ ghi hai chữ, “Quay đầu.”

      phản xạ có điều kiện quay đầu lại, duyên dáng đứng giữa gió xuân. mặc bộ váy liền màu trắng, khoác chiếc áo dệt màu xanh, có vẻ mong manh. Thành Minh khó tin, “Thiên Vũ?”

      “Em quay về là đến thăm đầu tiên.” Nét cười của Thiên Vũ vẫn như xưa, ôn hòa mà trong vắt, “Có mời em vào ngồi đấy?”

      “Đương nhiên.” Suy nghĩ của Thành Minh hơi chậm chạp, nhưng vẫn nở nụ cười, thoạt nhìn có vẻ cứng ngắc, cũng hơi ngốc nghếch. mở cửa, dường như vẫn còn nằm mơ, hoàn toàn có chuyện gì xảy ra.

      Thiên Vũ quen thuộc dạo vòng quanh nhà.

      thay đổi chút nào cả.” có phần cảm khái. Trước đây thường đến nhà chơi, có rất nhiều quyển sách do cả hai cùng chọn mua, đĩa nhạc cũng luân phiên nhau nghe. hay được mời ở lại nhà ăn cơm, có thể , mẹ của còn hiểu biết khẩu vị của hơn mẹ ruột.

      “Uống gì nào? Cola? Sữa chua? Hay là…”

      “Cola.” Thiên Vũ ngắt lời . Thành Minh liệt kê loạt tên gọi đồ uống trước tủ lạnh, Thiên Vũ nhịn được , “Em toàn uống Cola ở nhà mà.” Nghe có vẻ chua xót.

      “À…” Thành Minh đưa Cola cho , đứng nghệt bên, đột nhiên cảm thấy hơi nhụt chí. Do dự lát, rốt cuộc , “Em có muốn đến thư phòng xem thử ? Hai chậu cây em tặng vẫn còn sống.”

      Thiên Vũ ngờ được, vui vẻ gật đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi, “ có biết vì sao em tặng hai chậu hoa này ?”

      “Quà sinh nhật chứ còn sao nữa?”

      Thiên Vũ cười lắc đầu, “Chọn hai chậu hoa này là có ngụ ý.” đứng lên, “Lát nữa học phải ? Em trước đây.” tới cửa, tựa như nhớ đến điều gì, quay đầu , “Ngày Tết vui vẻ.” Nụ cười nhàn nhạt, gió thoạt nổi, mặt nước gợn sóng ánh long lanh.

      Nhìn bóng dáng của , lần đầu tiên Thành Minh nghiêm túc nghiền ngẫm tâm trạng của bản thân. Là mất mát sao, hay là ngạc nhiên, hoặc là căng thẳng. thể phân . Tri kỷ là vị trí dành cho Thiên Vũ. Sáu năm trước là thế, sáu năm sau, vẫn thế sao? Hồi trước vì thể cho Tô Hiểu đáp án, thuận miệng đưa ra kết luận thể suy suyển. hề sắp đặt trước rằng trở thành tri kỷ của mình, khi ý thức được có thân thiết với mình nhường ấy, Thiên Vũ được đặt ở vị trí đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :