1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công Tước Và Em [The Duke and I] (Bridgerton #1) - Julia Quinn (23 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      [​IMG]

      CÔNG TƯỚC VÀ EM
      Nguyên tác: The Duke and I (Bridgerton #1)
      Tác giả: Julia Quinn

      Biên dịch: Shane_D
      Thể loại: Historical, Romance
      Cảnh báo: H
      Nguồn: TVE
      Giới thiệu:

      ‘The Duke and I’ thuộc series gia đình nhà Bridgerton, có tất cả 8 cuốn, kể về 8 người con trong gia đình, được đặt tên theo thứ tự A, B, C, D, E, F, G, H. Mỗi quyển sách là cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc của họ, phải lúc nào cũng bằng phẳng, mà là lắm chông gai. Mỗi quyển sách mang cho mình sắc màu. Có khi đó là màu hồng của câu chuyện tựa như cổ tích, cũng với hoàng tử và lọ lem; có khi đó là màu xanh thăm thẳm của bầu trời mà quá phụ trẻ lãng quên; có khi đó là màu rực rỡ của tất cả những bông hoa trong khu vườn ngày ấy…

      Đây là quyển đầu tiên trong series, kể về Daphne Bridgerton, con lớn nhất và là người con thứ tư trong gia đình. Simon Basset, chàng Công tước thề từ bỏ hôn nhân.

      Mãi mãi.

      Ngay cả khi đối diện với sống còn, bị lôi vào cuộc đấu súng với Anthony – trai , mà chắc chắn chỉ có chết, những gì vẫn đơn giản chỉ là: "Tôi thể lấy em…"

      Vậy, The Duke and I – Công tước và em, mang màu gì? Câu chuyện của họ rồi ra sao? Hãy đọc và cùng cảm nhận.

      Giới thiệu về series Bridgerton của Julia Quinn:

      Bridgerton #1: The Duke and I [Công tước và em] - kể về Daphne
      Bridgerton #2: The Viscount Who Loved Me [Tử tước và em] - kể về Anthony
      Bridgerton #3: An Offer From a Gentleman [Nàng Cinderella nhà Bridgerton] - kể về Benedict
      Bridgerton #4: Romancing Mister Bridgerton [ mình ] - kể về Colin
      Bridgerton #5: To Sir Phillip, With Love [Gửi Ngài Phillip, với tất cả Tình ] - kể về Eloise
      Bridgerton #6: When He Was Wicked - kể về Francesca
      Bridgerton #7: It's in His Kiss - kể về Hyacinth
      Bridgerton #8: On The Way to the Wedding [Đường đến đám cưới] - kể về Gregory
      The Bridgertons (The 2nd Epilogues): Happily Ever After [Hạnh phúc mãi mãi về sau]


      Last edited: 28/11/15
      peunvTrâu thích bài này.

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      MỞ ĐẦU

      Ngày sinh của Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset, Bá tước Clyvedon, được tổ chức rất long trọng. Nhà thờ đổ chuông trong hàng giờ liền, champagne được xả lênh láng hào phóng trong khuôn viên tòa lâu đài khổng lồ, nơi cậu bé mới sinh gọi là nhà, và cha ngài Bá tước tuổi cầu toàn thể dân làng Clyvedon nghỉ việc để tham dự yến tiệc và kì nghỉ.

      "Đây," bác bán bánh mì với người thợ rèn, " phải là đứa trẻ bình thường."

      Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset phải được sinh ra để cả đời sống với tước vị là Bá tước Clyvedon. Đó chỉ là tước vị có được do ưu đãi. Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset – cậu bé con có nhiều tên hơn hẳn bất kỳ đứa trẻ nào khác – là người thừa kế trong những tước vị Công tước lâu đời và giàu có nhất nước . Và cha cậu bé, ngài Công tước Hastings thứ chín, chờ đợi khoảnh khắc này trong nhiều năm liền.

      Khi ngài đứng trong đại sảnh bên ngoài phòng sinh của vợ, nâng niu đứa con đỏ hỏn khóc ầm ĩ trong tay, trái tim ngài Công tước gần như nổ tung vì tự hào. Nhiều năm sau khi bước qua tuổi 40, ngài chứng kiến biết bao người bạn của mình – những vị Công tước và Bá tước khác, tất cả – đều sinh ra hết người thừa kế này đến người thừa kế nọ. vài người có con trước khi đứa con trai quý giá của họ được sinh ra, nhưng cuối cùng, tất cả họ đều tin chắc dòng dõi của họ tiếp tục, dòng máu của họ được truyền lại cho thế hệ tiếp theo.

      Nhưng phải ngài Công tước Hastings. Mặc dù vợ ngài mang thai năm lần trong suốt 15 năm hôn nhân của họ, chỉ hai lần bà hạ sinh, và cả hai lần con ngài đều chết yểu ngay khi mới chào đời. Sau lần mang thai thứ năm, kết thúc bằng việc sẩy thai vào tháng thứ năm của thai kỳ, các bác sĩ đều cảnh báo họ nên thử thêm lần có con nào khác. Mạng sống của nữ Công tước ở trong tình trạng nguy hiểm. Bà quá yếu, quá mỏng manh, và có thể, họ nhàng , quá lớn tuổi rồi. Ngài Công tước chỉ đơn giản cố gắng chấp nhận thực tế, rằng tước vị còn liên quan đến dòng họ Basset nữa.

      Nhưng nữ Công tước, Chúa phù hộ cho bà, biết vai trò của mình, sau sáu tháng hồi phục, mở cánh cửa thông giữa phòng ngủ của họ, và ngài Công tước lại tiếp tục cầu có đứa con trai.

      Năm tháng sau, nữ Công tước thông báo cho ngài biết, bà có mang. Tâm trạng của ngài Công tước lập tức phấn chấn hẳn lên, bằng niềm tin gì lay chuyển được – chắc chắn là gì lay chuyển được – rằng lần mang thai này thành công. Nữ Công tước nằm giường trong giây phút bà nhận ra mình trễ tháng. Các bác sĩ đến khám cho bà mỗi ngày, và trong suốt thời kỳ mang thai ấy, ngài Công tước mời vị bác sĩ được nể trọng nhất ở London, trả cho ông ta khoản hậu hĩnh để ông tạm thời rời khỏi phòng mạch của mình, đến sống ở lâu đài Clyvedon.

      Ngài Công tước còn cơ hội nào khác ngoài lần này. Ngài phải có đứa con trai, và tước vị vẫn ở trong tay của dòng họ Basset.

      Kinh nghiệm về những cơn đau của nữ Công tước đến sớm hơn tháng, những tấm đệm được lót dưới hông bà. Trọng lực giúp đứa bé bên trong, bác sĩ Stubbs giải thích. Ngài Công tước nghĩ đó là lập luận có cơ sở, và, vị bác sĩ rời vào buổi chiều, sau khi đặt những tấm đệm khác cho vợ ngài, giúp bà nằm theo góc nghiêng hai mươi độ. Bà nằm trong tư thế ấy suốt tháng.

      Rồi cuối cùng, khoảnh khắc ấy cũng đến. Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho ngài Công tước, người luôn muốn có người thừa kế, và cả cho nữ Công tước, lúc bấy giờ rất mảnh khảnh và yếu ớt, vào lúc vòng bụng của bà ngày càng tròn và to hơn. Tất cả đều cố gắng hy vọng quá nhiều – bởi nữ Công tước hai lần hạ sinh và cả hai lần đều phải chôn đứa bé. Ngay cả nếu như bà an toàn sinh hạ đứa trẻ, đứa trẻ ấy, chà, rất có thể là .

      Khi tiếng hét của nữ Công tước ngày lớn và lặp lại thường xuyên hơn, ngài Công tước xô cửa bước vào phòng bà, mặc kệ lời phản đối của bác sĩ, bà đỡ và cả đám hầu . Ngài nhất quyết phải ở đây, dù nơi đây hỗn độn cả lên bởi máu và máu, để chứng kiến giây phút được biết giới tính của đứa bé.

      Đầu đứa bé xuất trước, rồi đến bờ vai. Mọi người đều cúi người quan sát nữ Công tước căng ra và cố gắng, và rồi...

      Và rồi ngài Công tước biết đó là Chúa, và ngài mỉm cười với toàn thể dòng tộc Basset. Ngài cho bà đỡ phút để lau sạch đứa bé, rồi để bà đặt đứa bé trai bé vào vòng tay ngài, rồi ngài bước vào đại sảnh để khoe cậu với cả thế giới.

      "Ta có đứa con trai!" Ngài gầm lên. " đứa con trai xíu hoàn hảo!"

      Tất cả người hầu đều vỗ tay và thở phào nhõm, ngài Công tước cúi xuống nhìn vị Bá tước tí hon trong tay mình và . "Con hoàn hảo. Con mang họ Basset. Con là của ta."

      Công tước muốn ẵm cậu ngài ra ngoài để chứng minh với mọi người rằng cuối cùng ngài cho ra đời thằng bé khỏe mạnh, nhưng vẫn còn quá sớm khi thằng bé hãy còn là đứa trẻ mới sinh bé vào tháng tư, nên ngài giao đứa trẻ lại cho bà đỡ, để bà đem thằng bé đến chỗ mẹ nó. Ngài Công tước bừng lên niềm vui về phần thưởng quý giá và tổ chức tiệc mừng, hét lên về vận may của mình cho bất kỳ ai chịu lắng nghe.

      Trong lúc đó, nữ Công tước, mất quá nhiều máu sau khi sinh và dần dần chìm vào hôn mê. Cuối cùng bà ra .

      Ngài Công tước tiếc thương vợ. Ngài thực tiếc thương. Ngài bà, dĩ nhiên, và bà cũng chẳng ngài. Nhưng họ là bạn trong gần như cả cuộc đời. Ngài Công tước mong mỏi gì hơn đứa con trai và người thừa kế từ cuộc hôn nhân, và trước quý trọng ấy, vợ ngài chứng tỏ là người vợ mẫu mực. Ngài đặt những bông hoa tươi thắm bên cạnh mộ phần của bà vào mỗi tuần, bất kể đó là mùa nào trong năm, và hương phần của bà được chuyển từ phòng khách vào đại sảnh, vị trí trang trọng nhất.

      Sau đó, ngài Công tước bận bịu với việc nuôi dạy con trai.

      Chẳng có việc gì ngài có thể làm được trong năm đầu tiên, dĩ nhiên là thế. Con ngài vẫn còn quá cho những bài học về quản lý đất đai và trách nhiệm, nên ngài Công tước để Simon lại cho bảo mẫu và lên đường London. Tại đây, cuộc sống của ngài vẫn tiếp diễn như thường lệ, như trước khi ngài nhận biết được về tình cảm cha con, ngoại trừ việc ngài thuyết phục tất cả mọi người – thậm chí cả Đức vua – để chiêm ngưỡng con trai ngài trong bức họa mà ngài vẽ sau khi thằng bé chào đời.

      Ngài Công tước ghé thăm Clyvedon trong nhiều lần, rồi trở lại để chuẩn bị quà cho sinh nhật hai tuổi của Simon, sẵn sàng cho việc học của thằng bé. Ngài mua chú ngựa con; khẩu súng cho cuộc săn bắn cáo trong tương lai cũng được ngài chọn sẵn, và ngài cũng thuê hẳn các gia sư cho mỗi môn học cần thiết giúp con trai ngài trở thành người đàn ông thực thụ.

      "Cậu ấy còn quá bé cho tất cả những thứ này!" Bảo mẫu Hopkins la lên.

      " sao cả." Hastings đáp trả nhún nhường. " ràng là, ta hy vọng thằng bé nắm vững hết được bất cứ cái nào trong khoảng thời gian này, nhưng bao giờ là quá sớm để bắt đầu việc giáo dục Công tước."

      "Cậu ấy phải là Công tước." Bà bảo mẫu lẩm bẩm.

      "Nó là Công tước." Hastings quay lưng khỏi bà và cúi xuống cạnh con trai. Cậu bé xây những tòa nhà xiên vẹo bằng những hình khối sàn. Ngài Công tước xuống Clyvedon trong vài tháng, và ngài hài lòng với lớn lên của Simon. Cậu bé giờ đây cậu trai trẻ tuổi cứng cáp, khỏe mạnh, với mái tóc nâu bóng mượt và đôi mắt xanh thẫm trong suốt.

      "Con xây cái gì thế, con trai?"

      Simon cười toe và chỉ chỉ cho cha cậu.

      Hastings ngước lên nhìn bảo mẫu Hopkins. "Thằng bé gì à?"

      Bà lắc đầu. "Vẫn chưa, thưa ngài."

      Công tước cau mày. "Nó hai tuổi. Lẽ ra nó phải biết rồi chứ?"

      " vài đứa trẻ cần thời gian lâu hơn những đứa khác, thưa ngài. Cậu ấy thực cậu bé thông minh."

      "Dĩ nhiên thằng bé thông minh. Nó mang họ Basset."

      Bà bảo mẫu gật đầu. Bà luôn luôn thế mỗi khi ngài Công tước về vượt trội của dòng dõi Basset. "Có thể," bà gợi ý, "chỉ là cậu ấy có gì muốn ."

      Ngài Công tước trông có vẻ gì là bị thuyết phục, nhưng ngài đưa cho Simon chú lính chì đồ chơi, vỗ vào đầu thằng bé, rồi rời khỏi nhà để tập luyện với con ngựa cái mà ngài mới mua từ Quý ngài Worth.

      Tuy nhiên, hai năm sau, ngài còn lạc quan được nữa.

      "Tại sao nó vẫn chưa ?" Ngài phát hỏa.

      "Tôi biết." Bà bảo mẫu trả lời, vặn xoắn hai bàn tay.

      "Bà làm gì nó?"

      "Tôi làm gì cả!"

      "Nếu bà làm công việc của mình cách đúng đắn, nó" – Công tước vung tay giận dữ về phía Simon – "đáng lẽ ra phải rồi mới phải."

      Simon, tập viết tại cái bàn của mình, quan sát cuộc cãi vả với vẻ quan tâm.

      "Nó bốn tuổi rồi, khốn kiếp ." Công tước rống lên. "Nó nên được mới đúng."

      "Cậu ấy có thể viết." Bà bảo mẫu nhanh chóng . "Tôi nuôi năm đứa trẻ, và ai trong số chúng có thể viết như cậu chủ Simon làm."

      "Viết tốt để làm cái quái gì nếu nó thể ." Hastings quay qua Simon, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt. " , thằng ranh con!"

      Simon lùi lại, môi dưới của cậu rung lên.

      "Thưa ngài!" Bà bảo mẫu hét. "Ngài làm cậu ấy sợ."

      Hastings quay phắt lại đối diện với bà. "Có lẽ nó cần đe dọa. Hoặc có lẽ nó những gì nó cần là trừng phạt thích đáng. Đó là cái đệm tốt giúp nó tìm lại được giọng của chính mình."

      Ngài Công tước chộp lấy cái bàn chải màu bạc mà bà bảo mẫu chải tóc cho Simon và khuyên thằng bé. "Ta làm cho con , thằng con bé ngốc nghếch–"

      "!"

      Bà bảo mẫu há hốc miệng. Công tước đánh rơi cái bàn chải. Đây là lần đầu tiên cả hai nghe thấy giọng của Simon.

      "Con vừa gì?" Công tước thầm, những giọt nước mắt chảy dài.

      Bàn tay Simon nắm chặt, cậu bé hếch cái cằm của mình lên. "Đừng đ-đ-đ-đ-đ-đ-"

      Mặt ngài Công tước tái nhợt như chết. "Nó gì thế?"

      Simon cố gắng lần nữa. "Đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-"

      "Lạy Chúa tôi." Công tước thở hắt ra, kinh hãi. "Thằng bé là đứa ngờ nghệch."

      "Cậu ấy phải." Bà bảo mẫu thét lên, vòng tay che chở quanh cậu bé.

      "Đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-đừng đ-đ-đ-đ-đ-đ-đánh" – Simon hít sâu – "con."

      Hastings rũ xuống chỗ ngồi bên cửa sổ, gục đầu vào tay.

      "Ta làm gì để bị như thế này? Ta có thể làm gì..."

      "Ngài có thể cho con trai ngài lòng tự hào!" Bảo mẫu Hopkins quát mắng. "Ngài đợi trong bốn năm để nghe cậu ấy , và–"

      "Và nó là đứa ngốc." Hastings gầm lên. "Quỷ thần ơi, thằng ngốc nghếch đần độn!"

      Simon bật khóc.

      "Cái tên Hastings biến thành ngốc nghếch." Công tước rên rỉ. "Suốt bao nhiêu năm cầu nguyện về người thừa kế, và giờ tất cả sụp đổ hết. Ta đáng lẽ nên để tước vị lại cho họ hàng ta." Ngài quay lưng khỏi con trai, vẫn còn thút thít và cố lau sạch nước mắt, chứng tỏ cho người cha thấy mạnh mẽ của mình. "Ta thể nhìn mặt nó được nữa." Ngài thở dốc. "Ta thể chịu được việc nhìn nó lâu hơn thế nữa."

      Và với những lời đó, ngài Công tước sải bước ra khỏi phòng.

      Bảo mẫu Hopkins ôm chặt cậu bé vào lòng. "Con phải đứa ngốc." Bà thầm quả quyết. "Con là đứa trẻ thông minh nhất mà ta biết. Và nếu bất kỳ ai có thể học ràng, ta biết đó là con."

      Simon trở mình trong vòng tay ấm áp của bà và sụt sịt.

      "Nào hãy cho cha con thấy." Bà bảo mẫu hứa hẹn. "Ông ấy cứng họng nếu như đó là điều cuối cùng ta có thể làm được."

      Bảo mẫu Hopkins chứng minh những lời bà là đúng. Trong khi Công tước Hastings trở về London và cố vờ như ngài đứa con, bà dành từng phút giây với Simon, phát từng từ và tiết, tiếc lời ca ngợi mỗi khi cậu đúng, và cho cậu cổ vũ khi cậu làm được.

      tiến bộ diễn ra chậm chạp, nhưng khả năng của Simon ngày càng được cải thiện hơn. Vào năm sáu tuổi, "đ-đ-đ-đ-đ-đ-đ-đừng" rút gọn lại thành "đ-đ-đừng", và khi cậu lên tám, cậu có thể cả câu mà phạm lỗi nào. Cậu vẫn còn gặp rắc mỗi khi tinh thần suy sụp, và bà bảo mẫu phải nhắc nhở thường xuyên rằng cậu cần thư giãn, sắp xếp lại từ ngữ nếu cậu muốn câu hoàn chỉnh. Nhưng Simon rất quyết tâm, Simon cũng thông minh nữa, và có lẽ quan trọng nhất, cậu cứng đầu chết được. Cậu học cách thở trước mỗi câu , nghĩ về từng từ trước khi cố gắng phát ra. Cậu học về cử động miệng khi cậu phát đúng. Và cố gắng phân tích cái gì sai khi cậu làm thế. Và cuối cùng, vào năm lên mười , cậu đến trước mặt bảo mẫu Hopkins, dừng lại để sắp xếp suy nghĩ, và . "Cháu nghĩ đến lúc chúng ta gặp cha."

      Bà bảo mẫu cảm thấy nhói đau. Ngài Công tước thèm để mắt đến con trai trong bảy năm liền. Ngài cũng trả lời dòng nào cho những lá thư của Simon. Simon gửi gần như trăm lá thư. "Cháu chắc chắn chứ?" Bà hỏi. Simon gật đầu.

      "Tốt lắm, vậy ta chuẩn bị xe ngựa. Chúng ta lên đường London vào ngày mai."

      Cuộc hành trình mất cả hơn ngày rưỡi trời, và tối muộn khi cỗ xe ngựa lăn bánh đến ngôi nhà Basset. Simon đưa mắt nhìn đường phố London nhộn nhịp khi bảo mẫu Hopkins dẫn cậu đến bậc thềm. Cả hai đều chưa từng đến khu nhà Basset trước đó, nên bà bảo mẫu biết phải làm gì ngoài việc gõ cửa khi bà đứng bên ngoài. Cánh cửa bật mở trong vài giây, vị quản gia oai vệ liếc xuống họ.

      "Giao hàng," lão ta ngân nga, gần như đóng sầm cửa lại, " cửa sau."

      "Khoan !" Bà bảo mẫu nhanh chóng , nhét chân vào khe hở. "Chúng tôi phải người hầu."

      Lão khinh khỉnh liếc nhìn bộ dạng bà.

      "Tôi đúng là người hầu, nhưng cậu ấy phải." Bà nắm tay Simon và kéo cậu về phía trước. "Đây là Bá tước Clyvedon, và ông phải cư xử cho phải phép với cậu ấy."

      Miệng người quản gia trễ xuống, lão phải chớp mắt vài lần trước khi . "Theo những gì tôi hiểu Bá tước Clyvedon chết."

      "Cái gì?" Bà bảo mẫu rít lên thất thanh.

      "Ta chắc chắn là ta còn sống!" Simon hét, với tất cả căm phẫn chính đáng của đứa trẻ mười tuổi.

      Lão quản gia quan sát Simon, nhận ra ngay cậu có dáng vẻ của người họ Basset, và cho cả hai vào.

      "Tại sao ngươi nghĩ là ta c-chết?" Simon hỏi, tự rủa thầm bản thân vì lắp bắp, nhưng lấy làm ngạc nhiên. Cậu luôn thế mỗi khi giận dữ.

      "Đó phải là việc tôi có thể ." Viên quản gia trả lời.

      "Hiển nhiên là," bà bảo mẫu bắn trả. "ông thể câu như thế, trước cậu bé mới chỉ chừng ấy tuổi và có lấy lời giải thích."

      Lão quản gia im lặng trong thoáng, cuối cùng cũng lên tiếng. "Đức ngài nhắc đến cậu trong nhiều năm trời. Lần cuối tôi nghe được, ngài rằng ngài chẳng có đứa con trai nào cả. Ngài có vẻ đau khổ khi thế, nên chẳng ai bàn về vấn đề đó nữa. Chúng tôi – bọn người hầu kẻ hạ, vì thế – đoan chắc là cậu chết."

      Quai hàm Simon nghiến chặt, cậu cảm thấy cổ họng rát bỏng.

      "Ngài ấy để tang đúng ?" Bà bảo mẫu gặng hỏi. "Ông có nghĩ về điều đó ? Sao ông dám khẳng định cậu chủ chết nếu cha cậu ấy để tang?"

      Viên quản gia nhún vai. "Đức ngài vẫn thường mặc đồ đen. Có tang hay vẫn chẳng thay đổi phục trang của Ngài."

      "Đây là lăng mạ." Bảo mẫu Hopkins . "Ta cầu ông gọi Đức ngài."

      Simon gì. Cậu khó khăn, cố gắng hết sức kiểm soát bản thân. Cậu phải vậy, cố gắng hết sức. Cậu được lời nào với cha trong lúc mọi tế bào máu trong người đều chạy đua thế này.

      Lão quản gia gật đầu. "Ngài ấy gác. Tôi gọi Ngài ngay."

      Bà bảo mẫu bắt đầu điên cuồng bước tới bước lui, lầm bầm trong miệng và kết nối ngài Công tước với những từ ngữ hèn hạ trong vốn từ vựng được mở rộng đến đáng ngạc nhiên của bà. Simon đứng giữa phòng, nép tay giận dữ vào hai bên sườn, cố gắng thở sâu.

      Mày có thể làm được, cậu gào lên trong tâm trí. Mày có thể làm được.

      Bà bảo mẫu quay qua, nhìn cậu cố gắng kiểm soát cơn giận dữ và nhanh chóng hổn hển. "Phải, đúng rồi, như vậy đấy." Bà nhanh, khụy gối xuống và nắm lấy tay cậu. Bà biết hơn ai hết chuyện gì xảy ra nếu Simon đối mặt với cha trước khi cậu lấy lại được bình tĩnh. "Thở sâu vào. Và đảm bảo cháu nghĩ tới từ ngữ trước khi . Nếu như cháu có thể kiểm soát–"

      "Ta thấy là bà vẫn còn nuông chiều thằng bé." giọng hống hách bật ra từ phía khung cửa.

      Bảo mẫu Hopkins đứng thẳng người lên và chậm chạp quay lại. Bà cố nghĩ đến lời gì đó kính trọng để . Bà cố gắng nghĩ đến bất cứ gì mềm mỏng để làm dịu tình trạng căng thẳng này. Nhưng khi bà nhìn ngài Công tước, nhìn thấy hình ảnh Simon trong ông, cơn thịnh nộ của bà bùng nổ. Công tước có thể nhìn hệt như con trai ngài, nhưng ngài chắc chắn phải là cha cậu ấy.

      "Ngài, thưa ngài," bà phun ra, " là đáng khinh."

      "Và bà, thưa bà, bị sa thải."

      Bà bảo mẫu loạng choạng lùi lại.

      " ai có thể năng kiểu đó với Công tước Hastings." Ông rống lên. " ai!"

      "Ngay cả Đức vua sao?" Simon chế nhạo.

      Hastings quay phắt lại, chú ý đến việc con trai mình năng ràng. "Mày." Ông giọng .

      Simon gật đầu cụt ngủn. Cậu xoay sở được câu hoàn hảo, nhưng chỉ là câu ngắn, và muốn thử vận may thêm lần nữa. , khi mà cậu cảm thấy phát điên lên được. Thông thường, cậu có thể cả ngày mà lắp bắp, nhưng ngay lúc này...

      Cái cách cha nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu có cảm giác mình chỉ là thằng nhãi. thằng nhãi ngờ nghệch.

      Và cậu cảm thấy lưỡi mình đột nhiên vụng về và cứng lại.

      Công tước mỉm cười tàn nhẫn. "Mày định gì với bản thân vậy, chàng trai? Hả? Mày định gì?"

      " ổn thôi, Simon." Bảo mẫu Hopkins thầm, ném cho Công tước cái nhìn giận dữ. "Đừng để ông ta làm cháu xuống tinh thần. Cháu có thể làm được, cháu ."

      hiểu sao, cổ vũ của bà lại làm mọi thứ tệ hơn. Simon đến đây để chứng tỏ bản thân mình với cha cậu, vậy mà giờ đây bà bảo mẫu lại đối xử với cậu như đứa trẻ con.

      "Có chuyện gì vậy?" Công tước châm chích. "Mày cắn phải lưỡi rồi à?"

      Các bắp cơ của Simon gồng chặt đau đớn, và cậu bắt đầu run rẩy.

      Cha và con lườm nhau chằm chằm, có cảm giác bao giờ dứt ra được, cho đến khi Công tước bật ra tiếng chửi thể và sải bước về phía cửa.

      "Mày là sai lầm tệ hại nhất của tao." Ngài rít lên với con trai. "Tao biết tao gây nên tội gì mà bị trừng phạt bởi mày, nhưng Chúa cũng hiểu cho tao nếu tao bao giờ liếc tới mày lần nữa."

      "Đức ngài!" Bảo mẫu Hopkins hét lên phẫn nộ. cách gì có thể với đứa trẻ như thế.

      "Lôi ra khỏi tầm mắt ta." Ông quát lại bà. "Bà có thể giữ công việc của mình lâu chừng nào bà còn giữ nó tránh xa khỏi ta."

      "Đợi !"

      Công tước chậm chạp quay về phía giọng Simon phát ra. "Mày vừa gì?" Ông dài giọng.

      Simon hít thở sâu vào ba hơi dài, môi cậu vẫn còn mím chặt trong giận dữ. Cậu bắt quay hàm mình thư giãn, chà xát lưỡi trong họng, cố gắng gợi cho bản thân nhớ lại cảm giác khi ràng. Cuối cùng, chỉ vừa kịp lúc Công tước định xen vào lần nữa, cậu mở miệng và . "Con là con trai cha."

      Simon nghe bảo mẫu Hopkins thở phào nhõm, và có cái gì đó cậu chưa từng thấy trước kia bùng lên trong mắt cha cậu. Niềm tự hào. phải là quá nhiều, nhưng nó vẫn ở đâu đó trong kia, lẩn khuất sâu thẳm bên trong. Cái gì đó cho Simon tia hy vọng nhoi.

      "Con là con trai cha," cậu lặp lại, lần này lớn hơn, "và con p-"

      Đột nhiên cổ họng cậu tắc nghẹn. Và Simon điếng người.

      Mày có thể làm được. Mày có thể làm được.

      Nhưng cổ họng cậu siết chặt, và lưỡi cậu cứng đờ. Đôi mắt cha cậu từ từ thu hẹp lại...

      "Và con p-p-p-"

      "Cút về nhà." Công tước thấp giọng. "Ở đây có chỗ cho mày."

      Simon cảm thấy chối bỏ của Công tước đến tận xương tủy, cảm thấy nỗi đau đớn kỳ lạ tràn khắp cơ thể, len lỏi vào tận trong tim. Và với nỗi căm hờn tràn ngập, dâng đầy trong mắt, cậu nghiêm nghị thề.

      Nếu thể trở thành người con trai như ông muốn, thề có Chúa, cậu trở thành chính xác ngược lại những gì ông mong.
      Last edited: 29/11/15
      peunvTrâu thích bài này.

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 1


      Gia đình Bridgerton bước lên những nấc thang cao hơn và ngày càng tiến xa trong việc trở thành gia đình sinh đẻ nhiều nhất của xã hội. phần trong đó là nhờ chăm chỉ của bà Tử tước cùng ngài Tử tước quá cố và đáng ca ngợi làm sao, mặc dù ai cũng có thể tìm thấy tầm thường trong cách đặt tên cho con họ. Anthony, Benedict, Colin, Daphne, Eloise, Francesca, Gregory, và Hyacinth – cách có hệ thống theo mẫu tự alphabe, dĩ nhiên, có lợi ở nhiều mặt, nhưng ai cũng cho rằng bất kỳ bậc cha mẹ thông minh nào cũng có thể nuôi dạy con cái tốt mà cần đặt tên cho chúng theo thứ tự chữ cái như thế.

      Hơn nữa, cảnh tượng bà Tử tước và tám người con của bà trong cùng phòng cũng đủ để biến nỗi sợ hãi từ thành nhân đôi – hoặc nhân ba – hoặc tệ hơn nữa. Tác giả đây chưa từng nhìn thấy bộ sưu tập về cạnh tranh giữa các chị em ruột cực kỳ lố lăng hay như việc quan tâm đến bạo lực của họ. Tuy bao giờ phí thời gian vào việc ghi nhận màu mắt, Tác giả cũng nhận thấy cả tám người đều sở hữu những khung xương giống nhau và mái tóc dày màu hạt dẻ. Chắc phải có ai đó lấy làm tiếc cho bà Tử tước, khi bà tìm kiếm những ưu điểm của hôn nhân qua việc nuôi bầy con, thay cho việc cho ra đời đứa con với mái tóc nhiều màu sắc hợp thời hơn. Dù vậy, vẫn còn nhiều ưu điểm với những cái nhìn quả quyết – nghi ngờ nào rằng cả tám người đều là những đứa con hợp pháp.

      Vâng, toàn thể Độc giả thân mến, với tất cả niềm mong mỏi của mình, Tác giả đây ước rằng đó là trường hợp chung của các gia đình đông con...

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 26 tháng Tư năm 1813.

      * * *
      "Gggggrrrrrruuuuuuừ!" Violet Bridgerton vò nát tờ Thời-báo--trang thành nhúm tròn cho đến khi nó có hình dạng quả banh, rồi quăng vào góc phòng khách cách hết sức duyên dáng.

      Con bà, Daphne, khôn khéo đưa ra lời bình luận nào, và vờ như mê mẩn với việc thêu thùa.

      "Con đọc xem bà ta viết gì chưa?" Violet hỏi dồn. "Con đọc rồi chứ?"

      Daphne liếc mắt về phía quả banh mà trước đó giây vẫn còn là tờ báo, giờ đây nằm cuối cái bàn gỗ. "Con có cơ hội nào để đọc nó trước khi mẹ, ờ, đọc xong."

      "Vậy đọc ." Violet ré lên, đột ngột chém tay vào khí. "Đọc xem bà ta bôi nhọ chúng ta thế nào."

      Daphne bình tĩnh đặt khung thêu xuống và với tới tờ báo ở góc bàn. đặt nó vào lòng, vuốt góc, và đọc bản tin về gia đình . Chớp mắt, ngước lên. "Nó đâu có tệ thế, mẹ à. ra , nó khá hơn nhiều so với những gì bà ấy viết về những người nhà Featherington cuối tuần trước."

      "Làm sao mà mẹ có thể kiếm cho con tấm chồng, trong khi người đàn bà đó lại chế nhạo tên con?"

      Daphne bắt bản thân mình phải nguôi giận. Gần như sau hai mùa lễ hội ở London, chỉ nội việc đề cập đến từ chồng cũng đủ khiến phát điên. Tất nhiên muốn kết hôn, muốn vậy, và thậm chí còn mong mỏi quá vào tình . Nhưng có phải là quá nhiều khi hy vọng về người chồng ít nhất cũng tạo cho cảm giác mến?

      từng, có bốn người ngỏ lời cầu hôn , nhưng khi Daphne nghĩ tới việc phải chung sống cả đời với bất kỳ ai trong số họ, chỉ đơn giản là chịu được. Cũng có vài người nghĩ phải chăng có thể trở thành người chồng tốt, nhưng vấn đề là – ai trong số họ có vẻ có hứng thú với điều đó. Ồ, tất cả họ đều thích . Mọi người đều thích . Tất cả đều nghĩ vui tính, tốt bụng, khá thông minh, và ai nghĩ hấp dẫn cả. Nhưng cũng phải thêm rằng, chưa ai từng bị lóa mắt bởi sắc đẹp của , choáng váng sững sờ đến câm lặng khi xuất , hay đặt bút viết bài thơ về lòng tôn kính dành cho .

      Bọn đàn ông, ghê tởm nghĩ, chỉ có hứng thú với những phụ nữ kính sợ họ. ai có vẻ như sẵn sàng tán tỉnh người như . Tất cả họ đều quý mến , hay như họ vậy, vì rất dễ trò chuyện cùng, và bởi vì rất dễ thấu hiểu cảm giác của họ. lần, gã đàn ông mà Daphne nghĩ thích hợp làm người chồng tốt rằng, "Quỷ tha ma bắt, Daff, em như những khác. Em hết sức bình thường."

      cũng có thể xoay sở coi đó như lời ca tụng, nếu như ta lăn tăn săn đuổi sắc đẹp tóc vàng mới mẻ khác.

      Daphne cúi xuống, chú ý rằng tay nắm chặt lại. Rồi ngước lên và nhận ra mẹ nhìn chằm chằm, ràng là trông đợi điều gì đó. kìm chế cơn giận, Daphne hắng giọng và .

      "Con chắc rằng cái cột báo bé ấy của Quý bà Whistledown làm tổn hại đến cơ hội của con trong việc kiếm người chồng đâu."

      "Daphne, hai năm rồi đấy!"

      "Và Quý bà Whistledown chỉ mới xuất bản báo được ba tháng, nên con thấy chúng ta khó có thể đổ lỗi cho bà ta được."

      "Mẹ quy tội cho bất cứ ai mà mẹ chọn." Violet lầm bầm.

      Móng Daphne ghì chặt vào lòng bàn tay, như thể cố bắt mình được vặn vẹo lại. biết bà chỉ là quan tâm tới bằng cả trái tim, biết bà . Và cũng bà. ra, cho đến khi Daphne đến tuổi kết hôn, Violet luôn là người mẹ tuyệt nhất. Bà vẫn mãi như thế, ngay khi bà tuyệt vọng trước rằng sau Daphne, bà còn ba con nữa để lo lắng về chuyện hôn nhân của chúng.

      Violet ép đôi tay mảnh khảnh lên ngực bà. "Bà ta quăng ra lời vu khống về nguồn gốc của con."

      "." Daphne chậm rãi . luôn khôn ngoan, biết lúc nào tiến tới, và luôn chú ý quan sát mỗi khi tranh cãi với mẹ. " ra , những gì bà ta viết là, nghi ngờ gì tất cả chúng con đều là những đứa con hợp pháp. Những người trong cái xã hội thượng lưu này còn có nhiều điều để hơn nữa về hầu hết các gia đình đông con."

      "Bà ta nên bận tâm về vấn đề đó." Violet khịt mũi.

      "Mẹ à, bà ta là tác giả của những tin ngồi lê đôi mách đường phố. Công việc của bà ấy là khơi mọi chuyện lên."

      "Bà ta thậm chí còn phải là con người ." Violet điên tiết thêm vào. Bà chống tay vào tấm hông mảnh dẻ, thay đổi ý kiến và lắc lắc tay trong trung. "Whistledown, ha! Mẹ chưa bao giờ nghe bất cứ cái gì về họ Whistledown. Bất kể ả đàn bà hư hỏng ấy là ai, mẹ nghi ngờ việc bà ta là ai đó trong số chúng ta. Như thể bất kỳ ai có giáo dục lại viết nên những lời dối xấu xa đó vậy."

      "Dĩ nhiên bà ta phải là người nào đó trong số chúng ta." Daphne , đôi mắt nâu đong đầy thích thú. "Nếu bà ta phải là người của xã hội thượng lưu, cách gì bà ta moi được những thông tin riêng tư như thế để viết báo hằng ngày. Mẹ nghĩ bà ta lại là kẻ lừa đảo, lén lút ngoài cửa sổ và kề tai nghe trộm ở cửa ra vào đó chứ?"

      "Mẹ thích giọng lưỡi của con đâu, Daphne Bridgerton." Violet , mắt bà nheo nheo lại.

      Daphne lùi lại với nụ cười khác môi. "Mẹ thích giọng lưỡi của con." thường là câu trả lời của Violet khi trong những đứa con của bà thắng trong cuộc tranh cãi.

      Nhưng quả rất vui khi trêu chọc bà. "Con ngạc nhiên chút nào." , nghiêng đầu qua. "Nếu Quý bà Whistledown là trong những người 'bạn' của mẹ."

      "Cẩn thận miệng lưỡi con đó, Daphne. ai trong số bạn mẹ lại có thể nông cạn như thế."

      "Tốt thôi." Daphne chấp nhận. "Có thể phải bạn của mẹ. Nhưng con chắc chắn rằng đó là ai mà chúng ta biết. tên lừa bịp nào có thể có được những thông tin như thế báo."

      Vilolet khoanh tay. "Mẹ nên lôi bà ta ra khỏi công việc này lần và vĩnh viễn."

      "Nếu mẹ ước lôi bà ấy ra khỏi công việc này," Daphne thể cưỡng lại được việc chỉ ra vấn đề "mẹ nên ủng hộ bằng cách mua báo của bà ta nữa mới phải."

      "Và thay vào đó làm gì?" Violet gặng hỏi. "Mọi người đều đọc nó. Lệnh cấm vận bé đáng thương của mẹ chẳng làm được gì, ngoài việc khiến cho mẹ trở nên biết tí xíu thông tin nào, trong khi tất cả đều xì xầm về những chuyện tầm phào mới nhất của bà ấy."

      Điều đó hoàn toàn đúng, Daphne im lặng đồng ý. London hào nhoáng bị nghiện Thời báo Xã Hội của Quý bà Whistledown. Tờ báo bí xuất nơi ngưỡng cửa của từng thành viên thuộc xã hội thượng lưu vào ba tháng trước. Trong hai tuần đầu, nó được tự ý giao đến vào mỗi thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Và rồi sau đó, vào thứ Hai của tuần thứ ba, tất cả viên quản gia khắp ngõ ngách của London đều chờ đợi trong vô vọng bóng các cậu bé con vẫn thường giao báo cho Whistledown, để rồi khám phá ra rằng lần này phải miễn phí. Họ phải trả cho các mẫu tin lượm lặt tầm phào nơi đường phố với cái giá xúc phạm năm penny tờ.

      Daphne cảm thấy ngưỡng mộ hiểu biết của Quý-bà-Whistledown-hư-cấu. Vào lúc bà bắt đầu buộc mọi người phải trả tiền cho những tin tức của mình, cả giới thượng lưu đều đâm nghiện. Tất cả đều ném ra những đồng penny, và ở nơi nào đó, người phụ nữ thích xỏ mũi vào chuyện thiên hạ trở nên giàu có.

      Trong khi Violet bước quanh phòng, gắt gỏng về ' xem thường gớm guốc' chống lại gia đình bà, Daphne ngước lên và đảm bảo mẹ chú ý đến mình, và mắt hạ xuống nghiên cứu kỹ hơn cột tin gây nên chuyện scandal. Whistledown – như giờ đây được nhiều người gọi – là trộn lẫn những lời bình luận tò mò, tin tức xã hội, những lời châm chích kịch liệt, và thỉnh thoảng là lời than phiền. Điều làm cho nó khác so với những tờ báo xã hội khác, đó là tác giả gọi thẳng thừng đầy đủ tên nhân vật được nhắc đến. giấu nào đằng sau những từ rút gọn, chẳng hạn như Ngài S------ và G------. Nếu Quý bà Whistledown muốn viết về ai, bà ta sử dụng tên của người đó. Giới thượng lưu bị kéo vào các mẩu tin gây scandal, nhưng họ cũng đồng thời bị mê hoặc cách bí .

      Những bản tin thường nhật gần đây là kiểu của Whistledown. Bên cạnh những mẩu tin ngắn về những người dòng họ Bridgerton – được miêu tả khác gì hơn ngoài gia đình – Quý bà Whistledown nhẩm đếm lại các kiện của buổi dạ vũ đêm trước. Daphne có mặt ở đó, vì hôm ấy là sinh nhật của em , và cả gia đình Bridgerton luôn luôn gây ra ồn ào về các buổi tiệc sinh nhật. Và với việc có tận tám đứa con, có quá nhiều tiệc để mà tổ chức.

      "Con đọc thứ rác rưởi đó." Violet buộc tội.

      Daphne ngước lên, cự tuyệt cảm giác có tý sai trái. "Có cột thông tin khá ổn hôm nay. Có vẻ như Cecil Tumbley va phải nguyên dàn ly champagne dựng thành tháp vào tối qua."

      "Vậy à?" Violet hỏi, cố gắng để trông có vẻ gì là hứng thú.

      "Uuuhh-mm." Daphne trả lời. "Bà ấy cũng đưa mẩu tin đáng giá khác về vũ hội Middlethorpe. Chú ý đến việc ai với ai, mọi người mặc cái gì–"

      "Và mẹ ủng hộ việc bà ta cho là cần thiết cần bày tỏ quan tâm về vấn đề ấy." Violet cắt ngang.

      Daphne mỉm cười ranh mãnh. "Ô, thôi nào mẹ. Mẹ biết là Quý Featherington lúc nào trông cũng hết sức khủng khiếp trong màu tím mà."

      Violet cố cười. Daphne có thể thấy góc miệng của bà giật giật, cứ như thể bà cố gắng giữ điềm tĩnh mà bà thường có, để thích hợp với vai trò là nữ Tử tước và người mẹ. Nhưng chỉ được hai giây, bà cười toe toét và ngồi xuống cạnh cạnh con ghế sofa.

      "Để mẹ xem nào." Bà , giật lấy tờ báo. "Còn chuyện gì nữa xảy ra ? Chúng ta lỡ bất cứ thứ gì quan trọng chứ?"

      Daphne . " ra, mẹ à, với nhà báo là Quý bà Whistledown, người ta cần phải thực có mặt ở bất kỳ kiện nào." phẩy tay ra hiệu về phía tờ báo. "Đọc nó cũng tốt như có mặt ở đó vậy. À mà tốt hơn, có lẽ thế. Con chắc rằng tối qua chúng ta có thức ăn ngon hơn thứ họ ăn ở buổi dạ vũ đó. Và trả lại con tờ báo nào." giật phắt tờ báo lại, để mảnh rách trong tay Violet.

      "Daphne!"

      Daphne ra vẻ giả vờ chính đáng. "Con đọc nó."

      "Tốt thôi!"

      "Mẹ, nghe chuyện này này."

      Violet nghiêng qua.

      Daphne đọc. "Kẻ ăn chơi trác táng trước đây, được biết đến dưới tên Bá tước Clyvedon cuối cùng bị nhìn thấy xuất cách hết sức quyến rũ tại London. Dù Ngài hạ cố có mặt tại các buổi tối họp mặt đáng kính, vị Công tước mới của Hastings vài lần bị bắt gặp đặt chân đến White và lần đến Tattersall." dừng lại để lấy hơi. "Đức Ngài sống ở nước ngoài trong sáu năm. Liệu có ngẫu nhiên nào trong việc Ngài trở về đây bây giờ, chỉ vì Ngài Công tước trước qua đời?"

      Daphne ngước lên. "Lạy Chúa tôi, bà ta thẳng thắn quá, mẹ nhỉ? Có phải Clyvedon là trong những người bạn của Anthony?"

      "Cậu ấy bây giờ là Hastings rồi." Violet tự động . "Và phải, mẹ tin rằng cậu ấy và con là bạn tại Oxford. Và cả ở Eton nữa, mẹ nghĩ vậy." Trán bà nhăn lại và đôi mắt xanh biếc nheo nheo suy nghĩ. "Cậu ấy là người khó chịu, nếu mẹ nhớ đúng. Luôn luôn cư xử kỳ quặc với cha mình. Nhưng danh tiếng khá sáng chói. Mẹ hoàn toàn chắc là Anthony cậu ta dẫn đầu trong môn toán. Cái mà," bà thêm vào, đảo mắt "mẹ có thể là giỏi hơn bất cứ đứa con nào của mẹ."

      "Nào, thôi mẹ à." Daphne trêu chọc. "Con chắc chắn con giữ vị trí đầu lớp nếu Oxford có thể thấy phù hợp khi nhận phụ nữ."

      Violet khịt mũi. "Mẹ sửa bài số học cho con khi gia sư con bị ốm đấy, Daphne."

      "À, có thể đó là quá khứ rồi, vậy đó." Daphne với nụ cười toe toét. nhìn ngược xuống tờ báo trong tay mình, lơ đãng dừng lại ở tên Công tước. "Ngài ấy có vẻ khá thú vị." lẩm bẩm.

      Violet lườm sắc bén. "Cậu ta phải phải là loại người phù hợp với quý trẻ tuổi như con đâu."

      " buồn cười làm sao khi ở 'tuổi' con, như mẹ , lại trở nên quá trẻ để thể gặp gỡ ngay cả bạn của Anthony, nhưng lại quá già để mẹ thất vọng vì vẫn chưa có được cuộc hôn nhân thích hợp."

      "Daphne Bridgerton, mẹ –"

      "–thích giọng lưỡi của con, con biết mẹ à. Nhưng mẹ vẫn con."

      Violet mỉm cười ấm áp và vòng tay qua vai Daphne. "Cầu Chúa phù hộ cho mẹ , ừ mẹ con."

      Daphne hôn vội lên má bà. "Đó là lời nguyền của tình mẫu tử. Mẹ cần phải chúng con ngay cả khi chúng con làm mẹ phiền lòng."

      Violet chỉ thở dài. "Mẹ hy vọng ngày nào đó con có những đứa con–"

      "–giống như con vậy, con biết." Daphne mỉm cười luyến tiếc và ngả đầu vào vai bà. Mẹ có thể hơi quá tò mò, và cha có vẻ như thích thú với bầy chó và những cuộc săn bắn trong việc giao thiệp nơi xã hội, nhưng cuộc hôn nhân của họ nồng ấm, đong đầy tình , tiếng cười, và cả con cái nữa. "Con có thể làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn thay vì theo con đường của mẹ đấy, mẹ à." lẩm bẩm.

      "Tại sao vậy, Daphne." Violet , mắt bà trở nên sũng nước. "Con mới dễ thương làm sao."

      Daphne xoay qua nhìn mái tóc màu hạt dẻ của bà bao quanh ngón tay , và cười toe toét, để cho phút giây tình cảm này trở nên sướt mướt hơn với ngày càng nhiều nước mắt. "Con hạnh phúc được noi gương mẹ khi điều đó đến, cùng với hôn nhân và con , mẹ à, chỉ là lâu đến mức con phải có đến tám đứa đâu."


      o-0-o
      Vào đúng khoảnh khắc đó, Simon Basset, vị Công tước mới của Hastings và là chủ đề trong cuộc trò chuyện của những quý bà Bridgerton, ngồi ở White. Người bạn đồng hành với ai khác hơn ngoài Anthony Bridgerton, trai lớn nhất của Daphne. Cả hai cùng gây nên ấn tượng như nhau, đều cao lớn và khỏe mạnh, với mái tóc dày sẫm màu. Nhưng trong khi mắt Anthony có cùng màu chocolate sâu thẳm như em , mắt Simon lại mang màu xanh biển lạnh giá, với tia nhìn xuyên thấu kỳ quái.

      Đôi mắt cũng có lợi nhiều như bất cứ thứ gì tính toán có được, nhờ nổi danh của mình. Khi chú mục vào người nào, ràng và kiên quyết, đàn ông trở nên thoải mái. Phụ nữ hoàn toàn run rẩy.

      Nhưng phải là đối với Anthony. Cả hai người họ đều biết nhau trong hàng năm trời. Anthony chỉ cười khi Simon nhướng mày, quay đôi mắt lạnh như băng về phía mình. "Cậu quên rồi sao, tôi có lần nhìn thấy cậu gục đầu trong cái bô đấy." Anthony lần nhắc như thế. " khó để nhìn thấy được vẻ nghiêm túc của cậu từ sau lần đó."

      Với những lời ấy, Simon đáp lại. "Đúng thế, nhưng nếu theo tôi nhớ, cậu chính là người đè tôi vào cái vật nho thơm phức ấy."

      " trong những khoảnh khắc đáng tự hào nhất của tôi, có thể chắc chắn như vậy. Nhưng cậu trả thù vào đêm tiếp theo, khi giường tôi xuất hàng tá giun."

      Simon tự cho phép mình cười phá lên khi nhớ lại cả hai việc rắc rối xảy ra, và cuộc chuyện sau đó của họ. Athony là người bạn tốt, là người mà luôn muốn bên cạnh vào những lúc khó khăn. Đó là người đầu tiên Simon tìm kiếm từ khi quay lại nước .

      " tốt chết được khi lại có cậu trở về, Clyvedon." Anthony , khi họ ngồi vào bàn của mình trong câu lạc bộ White. "À, nhưng tôi tin rằng từ giờ tôi nên gọi cậu là Hastings."

      "." Simon dứt khoát. "Cái tên Hastings luôn thuộc về cha tôi. Ông bao giờ đáp lại bất kỳ cách gọi nào khác." dừng lại. "Tôi nhận tước vị của ông ấy nếu như tôi phải thế, nhưng tôi chịu để bị gọi bằng tên ông."

      "Nếu cậu phải thế?" Mắt Anthony mở lớn. "Hầu hết đàn ông bọn tôi đồng ý từ bỏ triển vọng cho tước vị Công tước đâu."

      Simon cào tay vào mái tóc đen. biết được mong đợi tiếp nhận quyền thừa kế, và thể niềm tự hào vững chắc trong lịch sử lừng lẫy của gia đình Basset, nhưng luôn làm phát ốm. dành cả đời để sống theo mong mỏi của cha mình; giờ đây trông có vẻ nực cười khi cố sống dưới tên ông. "Đây gánh nặng chết dẫm." Cuối cùng càu nhàu.

      "Cậu tốt hơn là sử dụng nó ." Anthony thực tế . "Bởi vì đó là những gì mọi người gọi cậu."

      Simon biết đó là , nhưng ngờ rằng tước hiệu đó đặt gánh nặng lên vai .

      "Vậy , trong trường hợp này," Anthony thêm vào, tôn trọng giây phút riêng tư của bạn, bằng cách đào sâu hơn vào chủ đề lấy gì làm thoải mái ấy, " mừng khi cậu trở về. Tôi cuối cùng cũng có được chút thanh bình cho đến khi hộ tống em đến buổi dạ vũ."

      Simon ngả người ra sau, vòng tay qua đôi chân dài, cơ bắp rồi ôm lấy mắt cá chân. "Lời bình luận hấp dẫn đấy."

      Anthony nhướng mày. "Chuyện mà cậu chắc rằng tôi giải thích?"

      "Dĩ nhiên là vậy rồi."

      "Tôi nên để cậu tự tìm hiểu lấy mới phải, nhưng vậy đó, tôi chưa bao giờ là người tàn nhẫn đến thế cả."

      Simon tặc lưỡi. "Điều đó đến từ người nhúng đầu tôi vào cái bô sao?"

      Anthony phẩy tay thô bạo. "Lúc ấy tôi còn trẻ."

      "Và giờ cậu là hình mẫu của con người trưởng thành đúng mực và có trách nhiệm?"

      Anthony toe toét. "Hoàn toàn đúng."

      "Vậy cho tôi nghe xem." Simon dài giọng. "Chính xác, bằng cách nào, tôi lại đồng nghĩa với việc khiến cho cuộc sống của cậu trở nên thanh bình hơn?"

      "Tôi cho rằng cậu có kế hoạch tham gia vào chỗ đứng của mình trong xã hội?"

      "Cậu sai rồi đấy."

      "Nhưng cậu lên kế hoạch có mặt vào buổi dạ vũ của Quý bà Danbury tuần này." Anthony .

      "Chỉ bởi vì hiểu sao tôi lại tìm thấy quý bà đứng tuổi ấy. Bà bất cứ gì bà nghĩ, và–" Đôi mắt Simon như che đậy điều gì đó.

      "Và?" Anthony thúc giục.

      Simon lắc đầu. " có gì. Chỉ là bà rất tốt khi tôi còn . Tôi trải qua nhiều mùa hè tại nhà bà với Riverdale. Cháu trai bà ấy, cậu biết đấy."

      Anthony gật đầu. "Hiểu rồi. Vậy cậu hề có ý định nào về việc bước chân vào xã hội thượng lưu. Tôi bị ấn tượng bởi quyết tâm của cậu đấy. Nhưng để tôi cảnh báo cậu nhé – cho dù cậu chọn con đường tham dự vào các kiện trong giới của họ, họ cũng tìm cậu thôi."

      Simon, chọn ngay lúc này để hớp ngụm brandy, tặc lưỡi trước vẻ mặt của Anthony khi bạn mình nhắc đến 'họ'. Sau khi mất thời gian cho việc ho khụ khụ và phun phì phì, cuối cùng cũng xoay sở được. "Họ, lạy thánh thần, là ai?"

      Anthony rùng mình. "Các bà mẹ."

      "Tôi có mẹ, nên tôi nghĩ tôi có thể hiểu cậu gì."

      "Các bà mẹ trong tầng lớp thượng lưu, cậu ngốc à. Những con rồng thở ra lửa và các con của họ – Ôi, Chúa phù hộ chúng con – ở độ tuổi kết hôn. Cậu có thể trốn chạy, nhưng bao giờ thành công trong việc lẩn trốn họ lâu được đâu. Và tôi cũng cần cảnh cáo cậu, kinh nghiệm của tôi tệ hơn thế rất nhiều đấy."

      "Lạy Chúa. Vậy mà tôi từng nghĩ là Châu Phi mới nguy hiểm chứ."

      Anthony bắn cho bạn mình cái nhìn thương cảm. "Họ lùng sục, dồn cậu vào đường cùng. Và khi họ tìm thấy cậu rồi, cậu thấy mình bị bẫy chặt trong cuộc trò chuyện với quý trẻ tuổi nhợt nhạt, tất cả đều ăn vận xúng xính trong bộ váy trắng, thể về bất cứ chủ đề nào khác ngoài thời tiết. Họ nhận cả đống biên nhận từ Almack, và rất nhiều dây buộc tóc."

      tia nhìn thích thú lướt qua vẻ mặt Simon. "Tôi hiểu rồi, vậy là, suốt trong khoảng thời gian tôi ở nước ngoài, cậu trở thành quý ngài thanh lịch được chọn?"

      " nằm ngoài bất cứ nguyện vọng nào, trong phần vai trò của cuộc đời tôi, tôi cho là thế. Nếu nó đổ sụp xuống tôi, tôi tránh các nhiệm vụ của giới thượng lưu như tránh dịch bệnh truyền nhiễm ấy. Nhưng em tôi có mùa ra mắt vào năm ngoái, và tôi bị ép phải hộ tống con bé hết lần này đến lần khác."

      "Ý cậu là Daphne?"

      Anthony ngước lên ngạc nhiên. "Hai người gặp nhau rồi à?"

      "Chưa." Simon thừa nhận. "Nhưng tôi nhớ những bức thư ấy viết cho cậu ở trường, và tôi nhớ rằng ấy là thành viên thứ tư trong gia đình, nên tên ấy phải bắt đầu bằng chữ D, và–"

      "À, phải rồi." Anthony , đảo mắt. "Phương pháp đặt tên của gia đình Bridgerton. bảo đảm chắc chắn ai quên bạn là ai."

      Simon phá lên cười. "Nó có hiệu quả, phải ?"

      "Nhân tiện, Simon," Anthony đột ngột , chồm người về phía trước, "tôi hứa với mẹ ăn tối tại nhà Bridgerton, vào cuối tuần này với gia đình. Sao cậu tham gia cùng tôi?"

      Simon nhướng hàng lông mày đậm. " phải cậu mới vừa cảnh báo tôi về các bà mẹ thượng lưu, cùng các con lần đầu ra mắt của họ sao?"

      Anthony cười nhăn nhở. "Tôi bảo đảm bà ấy cư xử sao cho tốt nhất, và đừng lo lắng về Daff. Con bé là trường hợp ngoại lệ trong việc chứng minh ba cái quy tắc đó phải đúng với tất cả. Cậu thích nó thôi."

      Simon nheo mắt. Có phải Anthony đóng vai trò mai mối nhỉ? chẳng thể trước được.

      Như thể Anthony có thể đọc được suy nghĩ của , bèn cười rũ. "Lạy Chúa, cậu nghĩ tôi cố gắng ghép đôi cậu với Daphne đó chứ?"

      Simon gì.

      "Cậu bao giờ hợp với con bé đâu. Cậu quá nhàm chán so với sở thích của nó."

      Simon nghĩ đó là lời bình kỳ quặc, nhưng thay vào đó lại chọn hỏi câu khác. "Vậy ấy có nhận được bất kỳ lời cầu hôn nào chưa?"

      "Có vài lời đề nghị." Anthony đẩy ly brandy, rồi thở hắt ra hài lòng. "Tôi kêu con bé từ chối hết tất cả."

      "Điều đó nghe có vẻ thương tâm nhỉ."

      Anthony nhún vai. "Tình phải là thứ có thể hy vọng quá nhiều trong những cuộc hôn nhân ngày nay, nhưng tôi muốn con bé ít nhất phải được hạnh phúc với chồng nó. Chúng tôi nhận được lời đề nghị từ gã đàn ông già đến nỗi đủ để làm cha con bé, người khác lại lớn đến mức có thể làm cha thằng em trai út của tôi, người nữa quá hách dịch khi bước chân vào gia tộc náo nhiệt như cậu biết, và rồi tuần này, Chúa lòng lành, lại là điều tệ nhất."

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Simon tò mò hỏi.

      Anthony mệt mỏi chà tay vào thái dương. "Lần cuối này là người hoàn toàn tử tế, nhưng ta là thằng đần. Cậu thấy đấy, sau những tháng ngày ăn chơi trác táng của chúng ta trước kia, tôi hoàn toàn có cảm giác–."

      " sao?" Simon nhăn nhở cười quỷ quái, hỏi. "Cậu nghĩ vậy à?"

      Anthony quắc mắt, cau có nhìn . "Tôi có hứng thú đặc biệt trong việc làm tan nát trái tim chàng tội nghiệp đó đâu."

      "Chà, chẳng phải Daphne mới mà người làm điều đó sao?"

      "Đúng vậy, nhưng tôi phải cho cậu ta."

      " phải người nào cũng cho phép em có quyền với những lời cầu hôn của họ." Simon lặng lẽ.

      Anthony chỉ nhún vai lần nữa, cứ như là thể tưởng tượng được có thể đối xử với em theo cách khác. "Con bé là đứa em quý của tôi. Ít nhất đó là những gì tôi làm được cho nó."

      "Ngay cả nếu điều đó có nghĩa là hộ tống ấy đến Almack?" Simon ranh mãnh hỏi.

      Anthony làu bàu. "Ngay cả thế."

      "Tôi đành ủi cậu bằng cách chỉ cho cậu thấy rằng điều này qua nhanh thôi, nhưng sao nhỉ, cậu còn ba người em nữa chờ hộ tống phải ?"

      Anthony lún sâu vào chỗ ngồi. "Eloise bắt đầu mùa vũ hội của mình vào hai năm nữa, và Francesca vào năm sau đó, nhưng tôi còn phải lo về nó cho đến khi Hyacinth đến tuổi ra mắt."

      Simon cười thầm. "Tôi thèm muốn trách nhiện của cậu tí nào đâu." Nhưng ngay cả khi những lời đó, cảm thấy nỗi khao khát kỳ lạ, và tự hỏi như thế nào khi phải sống lặng lẽ mình thế giới này. có dự định bắt đầu gầy dựng gia đình cho bản thân, nhưng có thể nếu như gia đình để bắt đầu, cuộc đời đổi khác.

      "Vậy cậu đến bữa tối chứ?" Anthony đứng dậy. "Dĩ nhiên là bữa tối thông thường thôi. Chúng tôi bao giờ ăn uống quá trang trọng khi chỉ có gia đình cả."

      Simon có hàng tá thứ để làm trong vài ngày tiếp theo, nhưng trước khi có thể nhắc nhở bản thân rằng cần giải quyết công việc, nghe chính mình . "Tôi rất vui lòng."

      "Tuyệt hảo. Và tôi thấy cậu tại vũ hội của Quý bà Danbury trước chứ?"

      Simon rùng mình. " nếu như tôi giải quyết được. Ý định của tôi là ở đó và trở ra chỉ trong khoảng 30 phút."

      "Cậu nghĩ," Anthony , nhướng mày đầy nghi ngờ, "rằng cậu có thể đến buổi tiệc, bày tỏ lòng tôn kính với Quý bà Danbury, và sau đó rời ?"

      Simon gật đầu mạnh mẽ và quả quyết.

      Nhưng cái khịt mũi đầy nhạo báng của Anthony đảm bảo điều đó.
      Last edited: 29/11/15
      Trâu thích bài này.

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 2


      Ngài Công tước mới của Hastings là nhân vật gây nhiều thú vị nhất. Gần đây có những khái niệm chung chung về việc Ngài ưa thích thời gian bên cha mình, mặc dù ngay cả Tác giả đây cũng tìm hiểu được lý do tại sao đằng sau bất hòa đó.

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 26 tháng Tư năm 1813.

      * * *

      Vào cuối tuần đó, Daphne nhận ra đứng cạnh những dải đăng-ten Juithe tại phòng khiêu vũ của Quý bà Danbury, cách xa đám đông náo nhiệt. khá bằng lòng với vị trí tại của mình.

      Thông thường, tận hưởng lễ hội; thích những buổi tiệc thú vị cũng như quý trẻ tuổi kế bên, nhưng trước buổi tối nay, Anthony thông báo cho biết rằng Nigel Berbrooke cố lùng sục trong hai ngày trước và hỏi cưới . Lần nữa. Anthony , dĩ nhiên, từ chối (lần nữa!), nhưng Daphne chìm đắm trong cảm giác rằng Nigel sẵn sàng chứng minh việc đeo bám dai dẳng gây khó chịu cho . Sau cùng , hai lời cầu hôn trong hai tuần vẽ nên bức tranh của người đàn ông dễ dàng chấp nhận thất bại.

      Dọc theo phòng khiêu vũ, có thể thấy ta nhìn về phía này, và vội thụt lùi sâu hơn vào bóng tối.

      biết phải giải quyết sao với chàng trai đáng thương ấy. ta phải quá tỏa sáng, nhưng cũng phải là người tốt, và nghĩ biết rằng, bằng cách nào đó phải đặt dấu chấm hết cho mê đắm ấy, cách nào đó hay hơn là chỉ hèn nhát lẩn trốn và đơn giản tránh xa.

      cân nhắc đến việc lẻn vào phòng nghỉ ngơi của các quý bà, giọng quen thuộc vang lên khiến dừng lại đột ngột.

      " phải là, Daphne, em làm gì ở đây vậy?"

      Daphne ngước lên và thấy người lớn nhất bước về phía . "Anthony." , cố quyết định xem cảm thấy hài lòng khi thấy , hay phiền phức vì có thể đến để can thiệp vào chuyện của . "Em nhận ra là có mặt ở đây."

      "Nhờ mẹ đấy." dứt khoát. cần thiết phải thêm lời nào nữa.

      "À, ra vậy" Daphne , gật đầu cảm thông. " cần nữa đâu. Em hoàn toàn hiểu."

      "Mẹ lập hẳn danh sách các dâu tiềm năng." lia cái nhìn xoáy chặt vào em . "Chúng ta mẹ, phải nhỉ?"

      Daphne nén cười. "Đúng vậy, Anthony, chúng ta mẹ."

      "Đó chẳng qua là mất trí tạm thời." cằn nhằn. "Phải vậy thôi. còn lời giải thích nào khác. Mẹ là người mẹ hoàn hảo cho đến khi em đến tuổi kết hôn."

      "Em sao?" Daphne thét lên the thé. "Vậy tất cả đều là lỗi của em? lớn hơn em tới tận tám tuổi ấy!"

      "Đúng, nhưng mẹ bị thu hút vào việc tha thiết với hôn nhân như thế mãi cho đến khi em đến tuổi."

      Daphne khịt mũi. "Tha lỗi cho em nếu em thiếu cảm thông. Em cũng nhận được danh sách vào năm ngoái."

      "Em ấy à?"

      "Chứ còn gì nữa. Và sau đó mẹ đe dọa ném họ vào em mỗi tuần. Mẹ còn làm phiền em trong chuyện hôn nhân xa hơn những gì có thể tưởng tượng nhiều. Cuối cùng , độc thân như thách thức. Những bà chồng thảm hại. Và trong trường hợp để tâm, em là phụ nữ đấy."

      Anthony để bật ra tiếng tặc lưỡi nho . " trai em. quan tâm đến những thứ đó." trao cho cái nhìn nghiêng quỷ quái. "Em có mang nó theo ?"

      "Danh sách của em ấy à? Lạy Chúa, . nghĩ gì vậy?"

      toét miệng cười. "Của có đấy."

      Daphne há hốc miệng. " làm thế chứ!"

      " có đấy. Chỉ là để chọc tức mẹ thôi. có ý định là nghiên cứu nó kỹ càng trước mặt bà, lôi cái kính mắt của ra–"

      " có kính mắt."

      nhếch miệng cười chậm rãi, nụ cười đểu hớp hồn đặc trưng mà tất cả đàn ông nhà Bridgerton sở hữu. " mang nó chỉ cho dịp này thôi."

      "Anthony, hiển nhiên là thể làm thế. Mẹ giết đấy. Và sau đó, mẹ bằng cách nào đó đổ lỗi chuyện ấy cho em."

      " hy vọng vào điều đó."

      Daphne đánh vào vai , gây ra tiếng cằn nhằn đủ lớn để nửa tá người dự tiệc tò mò liếc nhìn về phía họ.

      "Cú đánh đau đấy." Anthony , xoa bóp tay lần nữa.

      " thể sống lâu với tận bốn em trai mà học được cách đánh trong số họ." khoanh tay. "Cho em xem danh sách của nào."

      "Sau khi em hành hung ư?"

      Daphne đảo đôi mắt nâu và nghiêng đầu trong cử chỉ ràng là thiếu kiên nhẫn.

      "Ồ, vậy tốt thôi." luồn tay vào trong áo gi-lê, kéo ra xấp giấy , và đưa nó cho . " với em nghĩ cái gì. chắc rằng em ngừng đưa ra bình luận."

      Daphne giữ lấy tờ giấy và nhìn chăm chăm vào chữ viết tay ràng, tao nhã của mẹ . Nữ Tử tước Bridgerton lên danh sách tên của tám quý . Cả tám đều rất thích hợp, rất giàu sang và trẻ tuổi. "Chính xác như những gì em mong đợi." Daphne lầm bầm.

      "Đó có phải nỗi khiếp sợ như nghĩ ?"

      "Tệ hơn. Philipa Featherington cũng ngớ ngẩn như cái thùng rỗng vậy."

      "Và còn những người khác sao?"

      Daphne ngước lên, nhướng mày nhìn . "Dù sao nữa, cũng đâu có thực muốn kết hôn vào năm nay, phải vậy ?"

      Anthony nhăn mặt. "Còn danh sách của em sao?"

      "Em sung sướng làm sao là bây giờ nó lỗi thời rồi. Ba trong số năm người họ lấy vợ vào mùa trước. Mẹ vẫn còn mắng nhiếc em vì để họ vuột khỏi tầm tay."

      Cả hai em nhà Bridgerton đồng loạt dựa vào tường thở dài. Violet Bridgerton hề nao núng trong việc cưới hỏi cho con cái bà. Anthony, người con trai lớn nhất, và Daphne, con lớn nhất của bà, phải chịu đựng gánh nặng của sức ép ấy, mặc dù Daphne nghi ngờ rằng nữ Tử tước có thể hồ hởi kết hôn cho con mười tuổi Hyacinth của mình, nếu con bé nhận được lời cầu hôn thích hợp.

      "Lạy Chúa, cả hai nhìn như cặp đôi giả hiệu đầy phiền muộn. Hai người làm gì ở góc xa đó thế?"

      Anthony ngay lập thức nhận ra giọng này. "Benedict." Daphne , đảo mắt liếc nhanh qua mà cần xoay đầu lại. "Đừng với em mẹ thành công trong việc lôi đến buổi hội hè tối nay."

      gật đầu dứt khoát. "Mẹ hoàn toàn ra vẻ phớt lờ và tiến thẳng đến thực việc tội lỗi này. Phải có đến những ba lần trong tuần mẹ nhắc có thể phải chuẩn bị trở thành vị Tử tước tiếp theo, nếu Anthony quá bận rộn ở đây."

      Anthony rên rỉ.

      "Em cho là giải thích về chuyến bay đến cái góc bé tăm tối này của phòng khiêu vũ?" Benedict tiếp tục. "Là để tránh mặt mẹ?"

      "Thực ra là," Anthony trả lời, " thấy Daphne lẩn trốn vào trong góc và–"

      "Lẩn trốn?" Benedict , vờ kinh hãi.

      cau có quắc mắt về phía họ. "Em đến đây để tránh Nigel Berbrooke." giải thích. "Em để mẹ lại chuyện với Quý bà Jersey, nên có vẻ như mẹ quấy rầy em sớm đâu, nhưng Nigel–"

      "Giống con khỉ hơn thằng đàn ông." Benedict châm biếm.

      "À, đó phải chính xác là những gì em định ." Daphne đáp, cố gắng để tỏ ra tử tế. "Tuy ấy đến mức quá tỏa sáng, và lẩn tránh dễ dàng hơn là làm tổn thương đến cảm giác của ấy. Hiển nhiên là giờ các tìm được em rồi, em thể tránh mặt Nigel lâu hơn được nữa."

      Anthony chỉ đơn giản hỏi. "Ồ vậy sao?"

      Daphne nhìn hai trai mình, cả hai đều cao hơn 1m8, với vai rộng và cặp mắt nâu làm tan chảy người đối diện. Mỗi người họ đều mang mái tóc dày màu hạt dẻ – cùng màu với mái tóc – và hơn thế nữa, họ thể đến bất cứ nơi nào trong xã hội thượng lưu này mà hàng dài các quý trẻ tuổi cứ líu lo và tíu tít theo sau.

      Và bất cứ nơi nào mà các quý trẻ tuổi líu lo và tíu tít tới, Nigel Berbrooke chắc chắn theo.

      Daphne có thể thấy nhiều cái đầu quay về phía họ. Các bà mẹ tham vọng thúc khủy tay con mình và chỉ cho chúng hai em nhà Bridgerton, bản thân quá nổi bật mà cần bầu bạn của em .

      "Em biết em lẽ ra nên tới phòng nghỉ mà." Daphne làu bàu.

      "Daff này, mảnh giấy gì ở trong tay em vậy?" Bebedict hỏi.

      Trong thoáng lơ đãng, đưa ra danh sách các dâu tiềm năng của Anthony.

      Trước tiếng cười nắc nẻ ầm ĩ của Benedict, Anthony khoanh tay và . "Hãy cố đừng có mà quá vui trước nỗi đau của . đoán trước là trước sau gì em cũng nhận được cái danh sách y hệt vào tuần tới đấy."

      "Em nghi ngờ tí nào về điều đó." Benedict đồng ý. "Em chỉ tự hỏi là Colin–" Mắt hấp háy. "Colin!"

      người nhà Bridgerton nữa xáp vào.

      "Ồ, Colin!" Daphne la lên, vòng tay quanh trai. " tốt được gặp ."

      " để ý là chúng ta được con bé chào đón với lòng say mê như thế." Anthony với Benedict.

      "Em gặp các suốt." Daphne tuyên bố. "Colin vắng nhà gần cả năm." Sau khi siết chặt ôm lần cuối, lùi lại, quở trách. "Bọn em hy vọng gì là được thấy cho đến tận tuần sau."

      Colin nghiêng người, nhún bên vai, mỉm cười hoàn hảo. "Paris trở nên tẻ nhạt."

      "À." Daphne với cái nhìn sắc lẻm trong mắt. "Vậy là nhẵn túi rồi sao."

      Colin bật cười và giơ hai tay đầu hàng. "Có tội như cáo buộc."

      Anthony ôm em trai, cộc lốc. " tốt vì em trở về, em trai. Dù phải là số tiền gửi em ít nhất là những đồng cuối cùng cho đến khi–"

      "Dừng lại." Colin , tiếng cười vẫn còn ngân vang trong giọng. "Em hứa có thể trách mắng em tất cả những gì muốn vào ngày mai. Tối nay em chỉ ước là được tận hưởng vui thú cùng gia đình quý của em."

      Benedict phát ra tiếng khịt mũi. "Em chắc hẳn hoàn toàn nghẹn ngào khi em gọi chúng ta là ' quý'." Nhưng vẫn chồm tới, vui vẻ ôm em trai. "Chào mừng em về nhà."

      Colin, luôn là người liều lĩnh nhất gia đình, nhe răng cười, đối mắt xanh lục lấp lánh. "Trở về tốt. Mặc dù em phải là khí hậu ở đây tốt như ở lục địa, và về phụ nữ , chậc, nước khó có thể so sánh được với các Quý mà em–"

      Daphne đánh vào tay . "Tốt hơn là nên nhớ quý ở đây, kẻ vô học à." Nhưng chẳng có tí giận dữ nào trong giọng . Trong số tất cả chị em, Colin là người gần tuổi nhất – chỉ hơn có mười tám tháng. Khi còn là những đứa trẻ, họ thể tách rời – và luôn gặp rắc rối. Colin bẩm sinh là thằng nhóc tinh nghịch, và Daphne chưa bao giờ cần nghe nhiều để biết về những kinh nghiệm ấy của . "Mẹ có biết về nhà chưa?" hỏi.

      Colin lắc đầu. " bước vào căn nhà có ai cả, và–"

      "Ừ, mẹ để những đứa hơn ngủ sớm vào tối nay." Daphne cắt ngang.

      " muốn đợi và ngồi đùa bỡn với ngón cái của mình, nên Humboldt đưa địa chỉ của em và đến đây."

      Daphne rạng rỡ, nụ cười ấm áp tỏa sáng trong đôi mắt nâu. "Em vui vì làm thế."

      "Mẹ đâu rồi?" Colin hỏi, nghển cổ lên để nhìn qua đám đông. Như tất cả những người đàn ông khác nhà Bridgerton, khá cao, nên cần phải nghển cổ quá nhiều.

      "Ở trong góc với Quý bà Jersey ấy." Daphne đáp.

      Colin rùng mình. " đợi đến khi mẹ tách ra khỏi đó. có mong ước nào sống sót trở về sau khi bị lột da bởi con rồng ấy."

      "Những con rồng biết ." Benedict nhấn mạnh. Đầu di chuyển, nhưng đôi mắt lia về phía trái.

      Daphne dõi theo ánh nhìn của và nhận ra Quý bà Danbury chậm rãi bước về phía họ. Bà chống gậy, nhưng Daphne nuốt ực lo lắng và cứng người. Việc Quý bà Danbury thường cắt ngang các cuộc trò chuyện vui vẻ là huyền thoại trong xã hội thượng lưu. Daphne vẫn thường ngờ vực rằng có trái tim đa cảm đập bên dưới vẻ ngoài gay gắt của bà, nhưng dù vậy, vẫn luôn kinh hãi khi Quý bà Dabury tham gia vào cuộc trò chuyện.

      " thoát được rồi." Daphne nghe trong những người của mình rên rỉ.

      Daphne thúc cho im và trao cho người phụ nữ lớn tuổi nụ cười do dự.

      Trán của Quý bà Danbury , và khi đến cách nhóm người nhà Briderton khoảng hơn mét, bà dừng lại, và quát. "Đừng có vờ như thấy ta!"

      Bà giậm mạnh cây gậy cùng lúc, lớn đến nỗi Daphne phải nhảy lùi lại, giẫm ngay vào chân của Benedict.

      "Oái." Benedict la lên.

      Vì các trai bỗng dưng đột ngột câm lặng (ngoại trừ Benedict, dĩ nhiên, nhưng Daphne nghĩ là tiếng cằn nhằn đau đớn đó được tính như bài diễn văn dễ hiểu) Daphne đành chịu đựng và . "Cháu hy vọng cháu gây cho bà ấn tượng như thế, thưa bà Danbury, vì–"

      " phải cháu." Bà Danbury hống hách . Bà huơ cây gậy vào khí, vẽ nên đường ngang hoàn hảo và kết thúc nó cách nguy hiểm trước bụng Colin. "Chúng."

      dàn hợp xướng những tiếng lầm bầm chào hỏi cất lên trả lời.

      Bà Danbury lườm đám quý ông trước khi quay sang Daphne và . "Cậu Berbrooke hỏi tìm cháu đấy."

      Daphne thực lòng cảm thấy da mình chuyển thành màu xanh. " ấy làm vậy ư?"

      Bà Danbury gật đầu cụt ngủn. "Ta dập tắt ngay ý định đó, nếu ta là cháu, Quý Bridgerton ạ."

      "Bà có cho ta biết cháu ở đâu ?"

      Môi bà Danbury cong lên thành nụ cười ranh mãnh, bí . "Ta luôn biết là ta thích cháu. Và , ta cho cậu ta biết cháu ở đâu."

      "Cháu cám ơn." Daphne biết ơn .

      " là phí phạm bộ óc tốt nếu cháu bị xích lại với tên ngốc đó," Bà Danbury , "và Chúa biết giới thượng lưu thể để phí phạm bất cứ trí tuệ nào mà chúng ta có."

      "Ơ, cám ơn bà." Daphne .

      " có gì nhiều." – Bà Danbury vung vẫy cây gậy của bà về phía các trai Daphne – "Ta vẫn để dành xét xử đấy. Cậu" – bà chĩa cây gậy hướng tới Anthony – "Ta sẵn sàng nghiêng mình thích cậu, kể từ khi cậu từ chối lời cầu hôn của Berbrooke dành cho em , nhưng những thằng còn lại... Hừmmm."

      Và với những lời đó, bà rời .

      "Hừmmm?" Benedict lặp lại. "'Hừmmm?' Bà ấy có ý đánh giá thông minh của tôi và tất cả những gì bà ấy có thể là 'Hừmmm?'"

      Daphne cười tự mãn. "Bà ấy thích em đó."

      "Vậy chào mừng em đến với bà ta." Benedict gầm gừ.

      "Và hãy nhớ những gì bà ấy cảnh báo em về Berbrooke đấy." Anthony đế thêm.

      Daphne gật đầu. "Em tin rằng đó là lời gợi ý cho ra về của em." quay qua Anthony với cái nhìn cầu khẩn. "Nếu ta đến tìm em–"

      "Để lo chuyện đó." nhàng . "Đừng lo lắng gì nữa."

      "Cám ơn ." Và rồi, mỉm cười với các trai, lẻn ra khỏi phòng khiêu vũ.

      Khi Simon lặng lẽ dọc theo đại sảnh tại ngôi nhà của bà Danbury ở London, điều gì đó chợt lóe lên trong rằng trong tâm trạng tốt cách khác thường. Điều này, cười lặng lẽ nghĩ, đáng để tâm, bao gồm cả rằng tham dự vào buổi dạ vũ của xã hội thượng lưu, và dấn thân vào nỗi kinh hoàng mà Anthony Bridgerton đưa ra vào buổi chiều hôm trước.

      Nhưng tự an ủi bản thân mình, với nhận thức rằng sau hôm nay, cần phải bận tâm về những nhiệm vụ kiểu này lần nữa; như cho Anthony vào hôm ấy. Lý do có mặt tại buổi dạ vũ đặc biệt này chỉ đơn giản gì khác hơn ngoài lòng trung thành dành cho Quý bà Danbury, người mặc dù theo cách nào đó hay cộc cằn, luôn đối xử tốt với khi còn là đứa trẻ.

      Tâm trạng tốt đẹp này của , nhận ra, xuất phát từ thực tế đơn giản là hài lòng khi quay trở lại .

      phải thích các cuộc du hành vòng quanh thế giới của mình. du lịch hết chiều dài và chiều rộng Châu Âu, căng buồm qua các đại dương xanh thẳm rạng ngời của Địa Trung Hải, lùng sục vào tận Nam Phi bí . Từ đó, đến vùng đất thánh, và rồi có những cuộc điều tra tiết lộ rằng vẫn chưa đến thời gian về nhà, tiếp tục băng qua Đại Tây Dương và thám hiểm phía Đông Ấn Độ và những vùng lân cận khác. Vào thời điểm cho rằng lên đường tới nước Mỹ, những tin tức bay đến vừa lúc cuộc xung đột với nổ ra, nên Simon từ bỏ ý định đó.

      Hơn nữa, đó còn là bởi được nghe rằng cha , ốm trong nhiều năm trước, cuối cùng qua đời.

      là mỉa mai châm biếm làm sao. Simon đánh đổi những năm tháng thám hiểm của cho bất cứ cái gì khác. Sáu năm cho nhiều thời gian để suy nghĩ, nhiều thời gian để học hỏi điều gì có ý nghĩa khi trở thành người đàn ông. Và lý do duy nhất cho chàng trai hai mươi tuổi Simon rời khỏi nước , là bởi cha đột nhiên quyết định, cuối cùng ngài sẵn sàng chấp nhận con trai.

      Do Simon vẫn sẵn sàng chấp nhận ông, chỉ đơn giản đóng gói hành lý và rời khỏi đất nước, mở đầu cho việc cảm thấy thích trừng phạt thói đạo đức giả của ngài Công tước già cả.

      Tất cả bắt đầu khi Simon học xong ở Oxford. Lúc đầu, Công tước muốn chi trả cho việc học của con trai; Simon lần được thấy lá thư ông viết cho người giám hộ lúc ấy của mình, để từ chối cho đứa con ngu ngốc làm ô nhục hình ảnh gia đình ở Eton. Nhưng Simon có ý định khao khát mãnh liệt, cũng như trái tim bướng bỉnh ngoan cố, và cầu xe ngựa chở đến Eton, gõ cửa phòng Hiệu trưởng, thông báo có mặt của mình.

      Đó chắc hẳn là việc kinh khủng nhất từng làm, nhưng bằng cách nào đó, phải xoay sở để thuyết phục ngài Hiệu trưởng, rằng lộn xộn này là lỗi của nhà trường, do Eton hẳn phải để mất giấy chứng nhận việc nhập học của và học phí. sao y phong cách của cha mình, nhướng mày ngạo mạn, hất cằm lên, khinh khỉnh nhìn ông ta, và xuất như thể nghĩ sở hữu cả thế giới.

      Và trong suốt quãng thời gian đó, run rẩy đến tận chân, kinh khiếp với bất cứ khoảnh khắc nào những từ ngữ chọn lựa để phát ra và gằn giọng vào đầu mỗi từ, rằng "Tôi là Bá tước Clyvedon, và tôi tới đây để bắt đầu buổi học." biến thành những lời như, "Tôi là Bá tước Clyvedon, và tôi t-t-t-t-t-t-"

      Nhưng chuyện đó xảy ra, và ngài hiệu trưởng, trải qua đủ những năm tháng trong ngành giáo dục của nước , ngay lập tức nhận ra Simon là thành viên thượng lưu của gia đình Basset, liền ghi danh cho hỏi bất cứ điều gì. Phải mất đến vài tháng để ngài Công tước (người luôn luôn bận rộn với các hoạt động của ngài) nhận ra tình trạng thời của con trai và cũng thay đổi chỗ ở. Bằng cách đó, Simon mình ở Eton, và mọi chuyện trở nên tệ hơn nếu Công tước lôi rời khỏi trường mà có lý do nào.

      Nhưng ngài Công tước có vẻ gì là khó chịu.

      Simon thường tự hỏi tại sao cha mình chọn lúc ấy để đưa ra việc thương lượng. Simon ràng là vấp bất cứ từ nào ở Eton; Công tước nghe từ Hiệu trưởng nếu con trai ngài theo kịp bạn học. Thỉnh thoảng Simon cũng mắc lỗi trong lời , nhưng sau đó khiến cho điều ấy trở nên có gì đáng chú ý, bằng cách thành thạo trong việc vờ ho khan che đậy sai phạm, hoặc nếu đủ may mắn khi chuyện trong buổi ăn, đúng lúc để hớp tách trà hoặc sữa.

      Nhưng ngay cả thế, Công tước cũng bao giờ viết cho bức thư. Simon cho rằng cha mình quen với việc làm lơ con trai, và việc viết thư thậm chí có nghĩa lý gì khi chứng minh mình phải là điều gây xấu hổ cho cái tên Basset.

      Sau Eton, Simon tiếp tục theo học tại Oxford, nơi nhận được danh tiếng cả về học thức và như kẻ phóng đãng. là, xứng đáng với danh hiệu ăn chơi trác táng như phần lớn những cậu ấm ở trường Đại học, vì Simon cư xử có phần xa cách và nuôi dưỡng tự do cá nhân.

      Simon biết chắc chắn việc đó xảy ra như thế nào, nhưng từ từ, trở nên nhận thức được rằng những người cùng địa vị khao khát chấp thuận của . thông minh và khỏe mạnh, nhưng có vẻ như với việc địa vị của được nâng lên, có nhiều việc để làm đối với lối cư xử của hơn bất cứ thứ gì khác. Bởi vì Simon im lặng khi lời cần thiết, mọi người đánh giá kẻ ngạo mạn, như những gì mà Công tước tương lai nên có. Bởi vì thích ở cùng với những người bạn cảm thấy thoải mái, mọi người quyết định có nhận thức cách sáng suốt khác thường trong việc lựa chọn bạn cùng giai cấp, tiếp tục như những gì mà Công tước tương lai nên có.

      bao giờ quá nhiều, nhưng khi điều gì đó, nhanh chóng và thường xuyên nhận thấy mỉa mai làm sao – khi có loại hài hước được bảo đảm rằng, tất cả mọi người đều bám lấy từng lời từng chữ của . Và lần nữa, bởi vì thường xuyên mở miệng, như nhiều người trong giới thượng lưu vẫn hay làm, tất cả lại ám ảnh hơn bởi những gì .

      được gọi với cụm từ 'tự-tin-tuyệt-đối', mang 'vẻ-đẹp-khiến-tim-ngừng-đập', và là 'mẫu-đàn-ông--quốc-hoàn-hảo.' Cả lũ đàn ông muốn ý kiến của ở bất cứ chủ đề nào.

      Phụ nữ gục ngã dưới chân .

      Simon bao giờ có thể tin chút xíu nào về tất cả chuyện đó, nhưng dù sao cũng tận hưởng địa vị của mình, bất cứ gì được đề nghị, tự do phóng túng với bạn , hưởng thụ mối quan hệ với tất cả góa phụ trẻ tuổi và các ca sĩ opera luôn theo đuổi chú ý của , và mỗi hành động phiêu lưu luôn thú vị hơn tất cả, khi biết rằng cha chắc hẳn phải phản đối.

      Nhưng, hóa ra, cha hoàn toàn phản đối. cho Simon biết, Công tước Hastings bắt đầu cảm thấy thú vị với cuộc chơi của đứa con trai duy nhất. Ngài cầu học viện báo cáo từ trường Đại học, và thuê viên cảnh sát, để ngài tiếp tục được thông tin về những sinh hoạt ngoại khóa của Simon. Và cuối cùng, ngài Công tước ngừng việc hy vọng chờ công văn kể lể về ngu ngốc của con trai.

      khó để chỉ ra chính xác lúc nào trái tim ngài bắt đầu thay đổi, nhưng sau tất cả, vào ngày nọ, Công tước nhận thấy hóa ra con trai ngài tốt hơn thế.

      Ngài Công tước phỗng mũi vì tự hào. Như thường lệ, nòi giống tốt được chứng minh vào phút cuối. Ngài lẽ ra nên biết rằng dòng máu Basset thể sản sinh ra người đần độn.

      Ngay khi hoàn thành khóa học ở Oxford với việc đứng đầu lớp Toán, Simon đến Lodon với bạn mình. , dĩ nhiên, thuê căn hộ dành cho người độc thân, mong mỏi về sống với cha. Và khi Simon bước chân vào xã hội thượng lưu, nhiều và ngày càng nhiều người hơn hiểu nhầm ngập ngừng đầy ý nghĩa của thay cho kiêu căng, và nhóm bạn của thay cho tính độc đoán.

      Danh tiếng của được chính thức công nhận khi Beau Brummel – người đàn ông được nhận biết như người lãnh đạo của giới thượng lưu – hỏi câu hỏi khá rắc rối về vài vấn đề thời trang mới tầm thường nào đó. Giọng điệu của Brummel như hạ mình, và ta ràng hy vọng làm bẽ mặt quý ngài trẻ tuổi. Như cả London đều biết, Brummel thích gì hơn là việc giảm giá trị của quý tộc bằng cách biến họ thành những tên ngốc ba hoa. Và ta vờ như quan tâm đến ý kiến của Simon, kết thúc câu hỏi với giọng lè nhè. " nghĩ vậy sao?"

      Cả đám khán giả chuyên ngồi lê đôi mách dõi theo với hơi thở hồi hộp. Simon, cóc cần quan tâm về chi tiết sắp xếp cà vạt của Hoàng tử, chỉ đơn giản liếc đôi mắt xanh biếc lạnh giá về phía Brummel, và trả lời, "."

      giải thích, tỉ tê, chỉ "."

      Và rồi bước .

      Vào buổi chiều sau đó, Simon dường như trở thành vị vua của giới thượng lưu. Điều nực cười làm khó chịu là, Simon chẳng mảy may quan tâm đến Brummel hay giọng lưỡi của , và hầu như chắc chắn nhiều hơn cả kẻ ba hoa bị gạt , nếu đảm bảo có thể làm thế mà vấp lời nào. Và trong trường hợp ngoại lệ này, kiệm lời dứt khoát là chứng minh được nhiều hơn thế, câu cụt ngủn của Simon hóa ra lại là đòn chí tử hơn bất cứ lời dài dòng lê thê nào mà có thể được.

      Tiếng tăm sáng chói và gây ấn tượng của người thừa kế đẹp trai Hastings tự nhiên vang đến tai ngài Công tước. Và mặc dù ngài ngay lập tức tìm Simon, Simon bắt đầu nghe đủ thứ từ những tin chợ trời đủ để cảnh báo rằng, mối quan hệ giữa hai cha con có thể thay đổi. Ngài Công tước cười phá lên khi nghe về việc xảy ra với Brummel, và , "Hiển nhiên thôi. Nó mang họ Basset mà." người quen cũng đề cập rằng Công tước nghe những tin tức về năm thứ nhất của Simon tại trường Oxford.

      Và rồi cả hai mặt-đối-mặt tại buổi dạ vũ London.

      Ngài Công tước cho Simon cơ hội để phớt lờ nào.

      Simon cố. Ồ, rất cố gắng. Nhưng ai lại có khả năng nghiền nát tự tin của như cha, và khi nhìn chằm chằm vào công tước, người giống như tạc, mặc dù là hình ảnh già hơn của chính bản thân , thể di chuyển, và thậm chí thể lời nào.

      Lưỡi cứng lại, miệng như trở nên thừa thãi, và có vẻ như tật vấp của giăng kín khắp từ miệng đến cơ thể, vì đột nhiên chẳng cảm thấy ổn chút nào.

      Vì lý do đó, ngài Công tước hưởng lợi trong khoảnh khắc sai lầm thoáng qua của Simon, ôm chầm đầy chân thành, "Con trai."

      Simon rời khỏi đất nước ngay ngày hôm sau.

      biết thể hoàn toàn tránh mặt cha nếu vẫn ở lại nước . Và từ chối cư xử như đứa con trai sau bao nhiêu năm trời được cha thừa nhận.

      Ngoài ra, bắt đầu cảm thấy nhàm chám với cuộc sống phóng túng tại London. Đặt danh tiếng phóng đãng sang bên, Simon có khí chất của gã trác táng thực thụ. tận hưởng những đêm dài của mình trong thành phố cũng nhiều như những người bạn thân phóng đãng của mình, nhưng sau ba năm tại Oxford và năm sau tại London, cái vòng lẩn quẩn của tiệc tùng và trở nên, chà, cũ rích.

      Và thế là rời .

      Tuy nhiên, giờ, mừng vì quay trở lại. Có cái gì đó dễ chịu khi trở về nhà, cái gì đó yên bình và thanh thản vào những ngày mùa xuân ở quốc. Và sau sáu năm trời rong ruổi lặng lẽ mình, chết tiệt là quá tốt khi được gặp bạn bè lần nữa.

      im lặng di chuyển dọc theo đại sảnh, tìm đường tới phòng khiêu vũ. muốn bị chú ý; điều cuối cùng mà ao ước là việc tuyên bố về có mặt của mình. Buổi chuyện vào lúc chiều với Anthony Bridgerton xác nhận lần nữa quyết định của về việc nhận lãnh vai trò năng động trong xã hội thượng lưu London.

      có kế hoạch kết hôn. bao giờ. Và trong cái xã hội này, thằng đàn ông nào lại tham gia vào các buổi tiệc thượng lưu mà tìm cho mình người vợ.

      Thậm chí cả như vậy, luôn cảm thấy lòng trung thành của mình dành cho Quý bà Danbury, sau những năm tháng tử tế bà dành cho trong suốt quãng thời gian thơ ấu, và , khá thích người phụ nữ lớn tuổi ấy vì tính tình thẳng thắn của bà. là khiếm nhã khi từ chối lời mời bà dành cho , đặc biệt là khi nó đến từ mẩu tin nhắn cá nhân chào mừng việc quay trở về.

      Vì Simon biết đường nước bước trong nhà, vào từ cửa phụ. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, có thể kín đáo tới phòng khiêu vũ, bày tỏ lòng quý trọng với Quý bà Danbury, và sau đó rời .

      Nhưng khi đến khúc ngoặt của góc phòng, nghe thấy những giọng phát ra, và đông cứng.

      Simon nén chặt tiếng rên. xen ngang cuộc hò hẹn của đôi tình nhân. Khỉ gió . Làm sao để thoát ra khỏi đây mà gây chú ý? Nếu có mặt của bị khám phá ra, cảnh tượng kế tiếp chắc chắn tuồng kịch, xấu hổ, và kết thúc buồn tẻ nhạt thếch. Tốt hơn là chỉ nên hòa tan vào bóng tối, và để cho đôi tình nhân tiếp tục với con đường hôn nhân của họ.

      Nhưng ngay khi Simon bắt đầu lặng lẽ quay , thanh khiến chú ý.

      "."

      ? Có phải quý trẻ tuổi bị ép buộc vào hành lang hoang vắng khi ấy sẵn sàng? Simon mong muốn trở thành người hùng của bất kỳ ai, nhưng ngay cả vậy cũng thể để xúc phạm phẩm giá diễn ra như thế. nhàng nghển cổ, vểnh tai lên gấp gáp để có thể nghe tốt hơn. Cuối cùng , có lẽ nghe nhầm. Nếu ai cần giúp đỡ, chắn chắn có ý định can thiệp như trò hề.

      "Nigel." . " nên theo tôi ra ngoài này."

      "Nhưng em!" Gã trai trẻ hét lên bằng giọng say đắm. "Tất cả những gì muốn là khiến em trở thành vợ ."

      Simon gần như rên rỉ. Kẻ ngốc mù quáng đáng thương. chán ngắt khi phải lắng nghe tiếp.

      "Nigel." lần nữa, chất giọng sửng sốt và kiên nhẫn. " trai tôi với là tôi thể cưới . Tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục như những người bạn."

      "Nhưng trai em hiểu!"

      " phải vậy." kiên quyết. " ấy hiểu."

      "Mẹ kiếp! Nếu em lấy lấy ai?"

      Simon chớp mắt ngạc nhiên. Lời cầu hôn này dứt khoát là chẳng lãng mạn gì.

      dường như cũng nghĩ vậy. "Tốt thôi." , nghe cáu kỉnh. "Có vẻ như trong phòng khiêu vũ của Quý bà Danbury tại có hàng tá quý trẻ tuổi khác. Tôi chắc chắn rằng trong số họ xúc động được cưới ."

      Simon rướn người về phía trước để có thể nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mắt. vẫn ở trong bóng tối, nhưng có thể thấy chàng trai khá . Gương mặt gã ta nhuốm vẻ xấu hổ, và đôi vai sụp xuống đầu hàng. Chậm rãi, gã lắc đầu. "," gã khổ sở , "họ sẵn lòng như thế đâu. Em thấy sao? Họ... họ..."

      Simon cau mày khi gã trai đánh rơi mất từ ngữ. xuất và lắp bắp với quá nhiều cảm xúc cần phải vượt qua như vậy, nhưng bao giờ vui vẻ khi người thể nổi câu hoàn chỉnh.

      " ai tốt như em cả." Cuối cùng gã . "Em là người duy nhất mỉm cười với ."

      "Ồ, Nigel." , thở dài mệt mỏi. "Tôi chắc chắn điều đó đúng."

      Nhưng Simon có thể rằng chỉ cố gắng tỏ ra tử tế. Và thở dài lần nữa, mọi chuyện trở nên ràng với , rằng cần bất cứ cứu giúp nào. Tình huống này có vẻ như hoàn toàn nằm trong tầm tay , và trong khi Simon mơ hồ cảm thấy day dứt cảm thông cho gã Nigel may, cũng chẳng có việc gì ở đây có thể giúp được.

      Hơn nữa, bắt đầu cảm thấy như kẻ tọc mạch tồi tệ nhất.

      lùi về phía sau, hướng mắt tập trung vào cánh cửa mà biết dẫn đến thư viện. Còn cánh cửa nữa kế bên ở phòng bên cạnh, dẫn đến nhà kính. Từ đó có thể vào đại sảnh chính và di chuyển đến phòng khiêu vũ. thận trọng khi tắt qua cánh cửa hành lang, nhưng ít ra Nigel tội nghiệp biết tình trạng bẽ mặt của gã có người chứng kiến.

      Nhưng sau đó, chỉ vài bước ra khỏi cánh cửa sạch bóng, nghe thét lên.

      "Em phải cưới !" Nigel gào lớn. "Em phải thế! bao giờ tìm được ai khác–"

      "Nigel, dừng lại!"

      Simon quay lại, rên lên. Cuối cùng, có vẻ như phải sẵn sàng giải cứu cho bé ấy. sải bước ngược về đại sảnh, khoác vào vẻ nghiêm nghị, biểu đầy chất Công tước nhất mặt . Những từ ngữ, "Tôi tin rằng quý đây cầu ngừng lại." nằm sẵn đầu lưỡi. Nhưng dường như chưa cần phải sắm vai hùng vào tối nay, vì trước khi có thể lời nào, quý trẻ tuổi vung tay phải ra sau, đấm cú mạnh cật lực đáng ngạc nhiên vào quai hàm Nigel.

      Nigel ngã xuống, cánh tay đập đập, quơ quào trong khí cách khôi hài, chân cẳng xụi lơ bên dưới. Simon chỉ biết đứng đó, thể tin nổi, quan sát khụy gối xuống.

      "Ôi trời." , giọng hơi rít lên. "Nigel, sao chứ? Tôi có ý đánh mạnh thế."

      Simon phá ra cười. thể ngăn mình lại được.

      giật mình, ngước lên.

      Simon nín thở. Mãi cho đến trước đó, đứng trong bóng tối, và tất cả những gì có thể thấy nơi là mái tóc dày sẫm màu khỏe mạnh. Nhưng giờ đây, ngẩng đầu lên đối mặt với , nhận ra có đôi mắt to, đen láy, và bờ môi hoang dại, căng mọng nhất mà từng biết. Gương mặt hình trái tim đẹp theo kiểu tiêu chuẩn của giới thượng lưu, nhưng có vẻ gì đó ở đơn giản là tống sạch hơi thở ra khỏi .

      Hàng lông mi dày, nhưng sắc nét của cau lại. "Ngài," hỏi, có vẻ gì là hài lòng khi thấy , "là ai?"
      Last edited: 29/11/15
      Trâu thích bài này.

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 3


      Tác giả nghe được lời đồn đại rằng Nigel Berbrooke bị nhìn thấy tại Cửa hàng mua bán Đá quý Moreton, ra giá cho chiếc nhẫn kim cương nạm ngọc. Liệu Cậu Berbrooke có tiến xa hơn ?

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 28 tháng Tư năm 1813.

      * * *

      Đêm nay, Daphne quyết định, thể nào tệ hơn được nữa. Lúc đầu, bị ép phải trải qua buổi tối trong góc tối nhất của phòng khiêu vũ (đó phải là nhiệm vụ dễ dàng gì, kể từ khi Quý bà Danbury, ràng là khiến đến ánh nến tuyệt mỹ và chói sáng nhất cũng phải đánh giá cao, xuất ), rồi xoay sở làm sao đó mà vấp phải vào chân Philipa Featherington, trong lúc cố tìm đường tẩu thoát, dẫn đến việc Philipa, bao giờ là yên lặng nhất phòng, ré lên, "Daphne Bridgerton! có bị thương ?" Điều đó thu hút chú ý của Nigel, đầu ngẩng phắt lên trước những lời ấy như con chim giật nảy mình, và ngay lập tức vội vã băng ngang qua phòng khiêu vũ. Daphne hy vọng, ngơi cầu nguyện về việc có thể vượt qua , đến phòng nghỉ của các quý trước khi bị bắt kịp, nhưng , Nigel dồn vào phòng đại sảnh, và bắt đầu kể lể về tình dành cho .

      Điều đó cũng đủ ngượng ngùng rồi, nhưng giờ đây lại xuất người đàn ông này – người xa lạ đẹp trai khủng khiếp và gần như làm xáo trộn mọi cảm giác điềm tĩnh – chứng kiến hết mọi thứ. Và tệ hại hơn nữa, cười!

      Daphne trừng trừng nhìn nhìn khi ta cười thầm trước tỉnh cảnh bất lợi của . chưa bao giờ thấy trước đây, nên hẳn phải là người mới ở London. Mẹ hầu như chắc chắn rằng Daphne được giới thiệu, hay ít nhất bà nghĩ thế, với tất cả quý ông thích hợp. Dĩ nhiên, người đàn ông này có thể là cưới vợ, và vì vậy có trong danh sách các nạn nhân tiềm năng của Violet, nhưng bản năng Daphne biết rằng, ta thể ở London lâu mà có cả đống lời thầm về nó.

      Gương mặt đơn giản là quá hoàn hảo. Chỉ mất khoảnh khắc để nhận ra rằng có thể khiến cho vẻ đẹp của cả Michelangelo phải xấu hổ. Đôi mắt rất kỳ lạ, chúng gần như rực lên quá đỗi xanh thẫm. Mái tóc dày, ánh đen, và cao lớn – cao như các trai vậy, điều hiếm thấy.

      Đây là người đàn ông. Daphne nhăn nhó nghĩ, có thể rất dễ dàng đánh cắp tiếng kêu líu lo, tíu tít của các quý trẻ tuổi khỏi cánh đàn ông nhà Bridgerton cách giỏi giang.

      biết tại sao điều đó lại làm khó chịu nhiều đến thế. Có thể là do biết, người đàn ông như vậy bao giờ hứng thú với người phụ nữ như . Có thể là do cảm thấy như người phụ nữ ăn mặc hết mực lôi thôi, đứng bên cạnh bộ dạng lộng lẫy của . Hoặc có thể chỉ đơn giản là do ở đây, cười phá lên như thể loại thú vui tiêu khiển trong rạp xiếc.

      Nhưng bất cứ đó là trường hợp nào, bản tính cáu kỉnh ít gặp bừng lên trong , và cau mày lại, hỏi. "Ngài là ai?"

      Simon biết tại sao lại trả lời câu hỏi của với dáng vẻ nghiêm trang, nhưng có chút quỷ quái khiến đáp lại. "Mục đích của tôi là trở thành người giải nguy cho , nhưng quý đây ràng cần phục vụ của tôi mất rồi."

      "Ồ." , có vẻ dịu . Rồi mím chặt môi, khẽ nhếch lên xem xét lời . "À, vậy, cám ơn, tôi cho là thế! tiếc là xuất sớm hơn mười giây trước. Tôi cần phải đánh ấy."

      Simon liếc xuống nhìn chàng trai mặt đất. Vết thâm tím thẫm lại cằm, và gã rền rĩ. "Laffy, ồ Laffy. em, Laffy."

      "Tôi đoán là Laffy?" Simon lẩm bẩm, cái nhìn chằm chằm của trượt lên khuôn mặt . ra, tạo vật bé hấp dẫn, do bởi góc vạt áo lót của có vẻ như tuột xuống.

      quắc mắt, cảm kích trước cố gắng của khi hóm hỉnh cách khéo léo – và cũng ràng là nhận ra cái nhìn săm soi, nặng nề, như mổ xẻ của phải khuôn mặt . "Chúng ta làm gì với ấy đây?" hỏi.

      "Chúng ta?" Simon lặp lại.

      quắc mắt dữ dội hơn. " ở đây để trở thành người cứu nguy cho tôi, phải sao?"

      "Tôi vậy." Simon chống nạnh và cân nhắc tình huống. "Tôi nên quẳng ra đường chăng?"

      "Dĩ nhiên là !" la lên. "Vì Chúa, phải bên ngoài vẫn mưa sao?"

      " Laffy thân mến của tôi," Simon , đặc biệt để tâm đến chất giọng nhún nhường của mình, " nghĩ lo lắng của đặt có hơi nhầm chỗ đấy chứ? Người đàn ông này cố tấn công ."

      " ấy có tấn công tôi." đáp trả. " ấy chỉ... chỉ... Ồ, thôi được, ấy cố gắng tấn công tôi. Nhưng bao giờ định gây cho tôi bất cứ tổn hại thực nào."

      Simon nhướng mày. Phụ nữ, , là những tạo vật bướng bỉnh nhất. "Và chắc chắn về điều đó?"

      quan sát cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Nigel có ác ý." chậm rãi . "Tất cả những gì ấy sai là đánh giá đúng vấn đề."

      "Vậy là, tâm hồn cao thượng hơn tôi đấy." Simon lặng lẽ .

      để bật ra tiếng thở dài nữa, Simon hiểu sao nghe cả thanh tiếng thở quét dọc khắp cơ thể mình. "Nigel phải là người xấu." khá nghiêm trang. "Đó chỉ là vì ấy phải luôn luôn tỏa sáng, và có lẽ là do hiểu lầm phần tử tế của tôi thành cái gì khác."

      Simon cảm thấy thán phục lạ lùng dành cho . Hầu hết phụ nữ gặp kích động lên vào vấn đề này, nhưng – bất kể là ai – khá chắc mọi chuyện ở trong tầm kiểm soát của bản thân, và giờ đây để tâm hồn cao thượng đáng kinh ngạc. Thậm chí việc nghĩ có thể bảo vệ gã Nigel này hoàn toàn xa lạ với .

      nhấc chân, lấy tay phủi lên tấm vải lụa xanh lá mạ của chiếc váy. Tóc được vén lên, lọn tóc dày buông xõa xuống vai, quăn lại đầy quyến rũ trước ngực. Simon biết nên lắng nghe huyên thuyên về việc gì đó, như những phụ nữ thường có thói quen ấy – nhưng dường như thể rời mắt khỏi mái tóc sẫm màu. Có cảm giác đó như dải ruy băng óng mượt như tơ, quấn quanh chiếc cổ trông giống thiên nga của , và Simon có thôi thúc mạnh mẽ, kinh hãi nhất là thu ngắn khoảng cách giữa họ, lần theo những đường tóc bằng môi .

      chưa bao giờ ve vãn ngây thơ trước đây, nhưng cả thế giới đều phác thảo chân dung như kẻ phóng đãng. có hại gì nào? Nó phải như thể chuẩn bị đánh cắp . chỉ là nụ hôn. Chỉ là nụ hôn ngắn ngủi.

      là cám dỗ, cuồng loạn, cám dỗ đến phát điên.

      "Ngài! Thưa Ngài!"

      Miễn cưỡng, lia mắt về phía . Điều này, dĩ nhiên, thú vị, nhưng khó khi vẽ nên quyến rũ của khi quắc mắt nhìn .

      " nghe tôi ?"

      "Tất nhiên." dối.

      " thế."

      " vậy." thừa nhận.

      thanh nghi ngờ nghe như tiếng làu bàu thoát ra khỏi cổ họng . "Vậy tại sao," nghiến răng, " có nghe?"

      nhún vai. "Tôi nghĩ đó là những gì muốn."

      Simon quan sát với vẻ hứng thú mê hoặc khi thở sâu và lầm bầm với chính bản thân mình. thể nghe được lời , nhưng ngờ rằng bất cứ từ nào trong chúng có thể được phân tích như ca ngợi. Cuối cùng, dù giọng nghe đầy vẻ khôi hài, đáp. "Nếu ước được giúp đỡ tôi, tôi hài lòng hơn nếu chỉ đơn giản rời ."

      Simon quyết định đến lúc chấm dứt việc hành động như kẻ thô lỗ, nên . "Tha lỗi cho tôi. Dĩ nhiên tôi giúp ."

      nguôi giận, và nhìn về phía Nigel, vẫn còn nằm xãi lai dưới đất, rên rỉ mạch lạc. Simon cũng nhìn xuống gã ta, và trong vài giây, họ chỉ đứng đó, chằm chằm nhìn gã trai bất tỉnh, cho đến khi . "Tôi đánh ấy quá mạnh."

      "Có thể ta say."

      trông ngờ vực. " nghĩ vậy sao? Tôi ngửi thấy có cái gì đó trong hơi thở, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ấy say trước kia."

      Simon có ý gì để thêm về vấn đề đó, nên chỉ hỏi. "Vậy, bây giờ muốn làm gì?"

      "Tôi cho rằng chúng ta chỉ nên để ấy lại đây." , vẻ hơi ngại ngần ánh lên trong mắt.

      Simon nghĩ đó là ý xuất sắc, nhưng ràng muốn gã ngốc được chăm sóc theo cách nhàng hơn. Và Chúa phù hộ , nhưng cảm thấy thúc đẩy kỳ lạ làm cho vui lòng. "Đây là nơi chúng ta để ta lại." quả quyết, mừng vì giọng mình thể ra bất kỳ dịu dàng kỳ quái nào mà cảm thấy. "Tôi gọi xe ngựa của tôi–"

      "Ồ, hay quá." ngắt ngang. "Tôi muốn để ấy lại đây. Như thế nhẫn tâm."

      Simon nghĩ như thế quá tử tế cho việc gã đần độn to xác gần như tấn công , nhưng giữ ý kiến đó lại cho mình và tiếp tục với kế hoạch. " đợi ở thư viện trong khi tôi ."

      "Ở thư viện? Nhưng–"

      "Ở thư viện." lặp lại mạnh mẽ. "Với cửa đóng. muốn bị khám phá ra cùng với xác Nigel, khi ai đó có thể thơ thẩn xuống đại sảnh này sao?"

      "Xác ấy? Ôi trời ơi, thưa ngài, ngài cần làm cho nó nghe có vẻ ấy chết rồi đâu."

      "Như tôi ," tiếp tục, hoàn toàn lờ lời bình luận của , " vẫn ở thư viện. Khi tôi trở lại, chúng ta di chuyển Nigel vào trong xe ngựa của tôi."

      "Và chúng ta làm điều đó như thế nào?"

      nhếch nụ cười toe nửa miệng dễ làm xiêu lòng. "Tôi chẳng biết mô tê gì về chuyện đó cả."

      Trong khoảnh khắc, Daphne quên cả thở. Chỉ khi quyết định rằng việc trở thành người được cứu nguy nghe mới tuyệt đối tự kiêu làm sao, cần phải rời , và thế là mỉm cười với như thế. Đó là trong những nụ cười nhe răng kiểu trẻ con, nụ cười làm tan chảy vô số trái tim phụ nữ trong bán kính mười dặm.

      Và, càng làm cho Daphne mất bình tĩnh hơn nữa, khó khăn khủng khiếp để hoàn toàn giữ tức tối với người đàn ông, dưới ảnh hưởng của nụ cười như thế. Sau việc trưởng thành với bốn em trai, tất cả trong số họ đều biết cách làm thế nào nào để quyến rũ các quý từ lúc bẩm sinh, Daphne nghĩ được miễn nhiễm.

      Nhưng hình như là . Ngực ngứa ran, dạ dày nhộn nhạo, và đầu gối có cảm giác mềm nhũn như bơ.

      "Nigel." lẩm bẩm, liều lĩnh cố gắng ép chú ý tránh xa người đàn ông vô danh bên cạnh. "Tôi phải thấy Nigel." cúi xuống và lắc vai ta chẳng nhàng gì. "Nigel? Nigel? phải tỉnh dậy ngay, Nigel."

      "Daphne." Nigel rền rỉ. "Ồ, Daphne."

      Mái đầu đen của người lạ giật phắt lên. "Daphne? ta vừa Daphne?"

      lùi lại, khó chịu bởi câu hỏi thẳng thừng và cái nhìn sôi sục trong mắt . "Vâng."

      "Tên là Daphne?"

      Bây giờ bắt đầu băn khoăn ta có phải là thằng ngốc .

      "Vâng."

      rên lên. " phải Daphne Bridgerton chứ."

      nhăn mặt bối rối. "Chính tôi đây."

      Simon lảo đảo lùi lại.

      đột nhiên cảm thấy phát bệnh, như thể não cuối cùng xử lý xong rằng có mái tóc dày màu hạt dẻ. Mái tóc nổi tiếng của nhà Bridgerton. Chưa kể đến chớp mũi cũng của nhà Bridgerton và xương gò má, và – thêm gì nữa cả, đây là em Anthony! Quỷ thần ơi.

      Luôn có luật lệ giữa những người bạn, những điều răn, thế, và điều quan trọng nhất là Mày Được Thèm Khát Em Bạn Mày.

      Trong khi đứng đó, nhìn chòng chọc như thể hoàn toàn là thằng ngốc, đặt tay lên hông, và cầu. " là ai?"

      "Simon Basset." lầm bầm.

      "Ngài Công tước?" hét lên.

      gật đầu dứt khoát.

      "Ôi trời ơi."

      Simon quan sát với nỗi kinh hoàng lớn dần lên, khi máu dường như biến mất khỏi khuôn mặt . "Lạy Chúa, đúng là phụ nữ, có ý định bất tỉnh đó chứ?"

      tưởng tượng được tại sao lại thế, nhưng Anthony – trai , nhắc nhở bản thân mình – dành cả nửa buồi chiều cảnh báo về ảnh hưởng của ngài Công tước trẻ tuổi, chưa vợ với đám dân số phụ nữ chưa chồng. Anthony chỉ ra cách rệt rằng Daphne là ngoại lệ, nhưng vẫn thế thôi, trông nhợt nhạt chết khiếp. "Có ?" gặng hỏi, khi gì. "Định bất tỉnh ấy?"

      trông như thể bị xúc phạm trước ý nghĩ của . "Hoàn toàn !"

      "Tốt."

      "Chỉ là vì–"

      "Sao?" Simon khả nghi hỏi.

      "À," , nhún vai cách tao nhã, "tôi được cảnh báo về ."

      Điều này là quá nhiều. "Bởi ai?" hỏi dò.

      nhìn lom lom như thể kẻ khờ. "Tất cả mọi người."

      "Chuyện đó, thưa q–" cảm thấy cái gì đó rất nghi là việc lắp bắp ùa đến, nên hít hơi thở sâu để vững dạ. trở thành kẻ xuất sắc trong việc làm chủ tình huống này. Tất cả những gì thấy là người đàn ông cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại. Và nghĩ về chiều hướng cuộc trò chuyện của họ, hình ảnh ấy thực có vẻ gì như là cường điệu cả.

      "Thưa Quý Bridgerton đáng mến của tôi," Simon , lần nữa bắt đầu điềm tĩnh và điều khiển được giọng, "tôi thấy là chuyện đó khó tin."

      nhún vai cái nữa, và có cảm giác cáu kỉnh nhất rằng tận hưởng cảnh thống khổ của . "Cứ tin những gì nghĩ." vô tư . "Nhưng nó được đăng báo hôm nay."

      "Cái gì?"

      "Bởi Whistledown." nhắc lại, như thể điều đó giải thích mọi thứ.

      "Whistle gì?"

      Daphne đơ người chòng chọc nhìn trong thoáng, cho đến khi nhớ ra mới quay trở lại London. "Ồ, chắc hẳn biết về nó." dịu dàng, mỉm nụ cười ranh mãnh môi. " quái lạ."

      Công tước bước tới, tư thế cực kỳ hăm dọa. " Bridgerton, tôi cảm giác tôi nên cảnh cáo rằng tôi dần đến giới hạn trong việc muốn bóp chặt thông tin ra khỏi ."

      "Đó chỉ là mẩu chuyện tầm phào." , vội vã lùi lại bước. "Tất cả chỉ có thế. Nó khá ngớ ngẩn, vậy, nhưng mọi người đều đọc."

      gì, chỉ cau mày thách thức. Daphne nhanh chóng đế thêm vào. "Có bài tường thuật về trở về của trong bản in vào thứ Hai."

      "Và cái đó" – mắt nheo lại nguy hiểm – "chính xác" – giờ chuyển thành lạnh như băng – " gì?"

      " có gì nhiều, à, chính xác là vậy." Daphne thoái thác. cố bước lùi, nhưng gót chân đụng phải bức tường. Bước thêm bước nào nữa và phải lo lắng cho những ngón chân của mình. Ngài Công tước trông vượt quá điên tiết, và bắt đầu nghĩ nên cố làm cuộc tẩu thoát nhanh chóng, và đơn giản để lại đây với Nigel. Cả hai đều quá sức hoàn hảo so với nhau – những người điên, cả hai bọn họ.

      " Bridgerton." Có cảnh báo ràng trong giọng .

      Daphne quyết định cảm thấy đáng tiếc cho , bởi lẽ, sau tất cả, là người mới ở thành phố này, và có thời gian để thích ứng với thế giới nay xoay quanh Whistledown. cho rằng nên quy trách nhiệm cho việc mất tinh thần của , khi bị bêu rếu như thế báo. Nó cũng xảy ra với Daphne y hệt vào lần đầu tiên, và ít nhất cảnh báo bằng cột báo tháng trước của Whistledown. Vào lúc Quý bà Whistledown quanh quẩn xung quanh để viết về Daphne, tâm trạng hầu như nguôi ngoai.

      " cần tự phiền lòng bản thân về điều đó." Daphne tiếp, cố gắng vay mượn chút lòng trắc vào giọng , nhưng ràng là thành công. "Bà ấy chỉ viết về như là kẻ phóng đãng kinh khủng, mà tôi chắc là phủ nhận, kể từ khi tôi học được từ lâu rằng đàn ông các tích cực trong việc đó."

      dừng lại và cho cơ hội để chứng minh sai, và chối bỏ điều ấy. Nhưng làm thế.

      Vậy là tiếp tục. "Và rồi mẹ tôi, với hiểu biết của bà mà tôi lượm lặt được, rằng hẳn phải làm nên vài điều này hay điều nọ trước khi rời du lịch thế giới, xác nhận tất cả."

      "Bà ấy làm thế?"

      Daphne gật đầu. "Sau đó bà cấm tôi xem như người bạn."

      "Vậy sao?" dài giọng.

      Có điều gì trong giọng của – và cách mắt trông có vẻ gần như trở nên vương đầy khói, mờ ảo khi tập trung vào gương mặt – khiến cảm thấy thoải mái, và điều đó khiến tất cả những gì có thể làm được là nhắm mắt lại.

      cự tuyệt – hoàn toàn cự tuyệt – để biết có ảnh hưởng như thế nào đối với .

      Môi cong lên thành nụ cười chậm rãi. "Hãy để tôi chắc chắn là tôi hiểu chuyện này đúng đắn. Mẹ rằng tôi là thằng đàn ông tồi tệ, và bị đặt dưới hoàn cảnh được gặp tôi."

      Bối rối, gật đầu.

      "Vậy ," hỏi, dừng lại để làm tăng hiệu ứng, " nghĩ mẹ gì trước kịch bản nho này?"

      chớp mắt. "Xin lỗi gì cơ?"

      "À, trừ khi tính có Nigel ở đây" – phẩy tay về phía chàng nằm bất tỉnh sàn – " ai thực thấy cùng với diện của tôi cả. Và do đó..." kéo lê từng từ, rất lâu để vui vẻ quan sát những cảm giác đùa giỡn gương mặt , khi chúng biểu vẻ, có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc kéo dài khoảnh khắc này ra khỏi việc càng dài dòng nhất càng tốt.

      Dĩ nhiên phần lớn cảm xúc gương mặt là những sắc thái khác nhau của cáu giận và mất bình tĩnh, nhưng tất cả làm cho giây phút này trở nên ngọt ngào hơn. "Và do đó?" nghiến răng.

      chồm người tới trước, thu hẹp khoảng cách giữa họ xuống chỉ còn vài centimet. "Và do đó," dịu dàng , biết rằng cảm thấy hơi thở phả mặt , "chúng ta ở đây, hoàn toàn đơn độc."

      "Ngoại trừ còn có Nigel." tuyên bố.

      Simon liếc nhanh gã trai nằm sàn trước khi chuyển cái nhìn chòng chọc đói khát đến quý Bridgerton. "Tôi bận tâm tý nào đến Nigel." lầm bầm. "Còn ?"

      Simon quan sát cúi xuống nhìn Nigel cách mất bình tĩnh. Mọi chuyện trở nên ràng với rằng, người cầu hôn bị chối bỏ có ý định cứu , nếu Simon có quyết định thực lời tỏ tình say đắm. Đó phải là những gì có ý làm, dĩ nhiên là thế. Sau cùng, đây là em Anthony. có thể nhắc bản thân về điều này nhiều lần cách thường xuyên, nhưng thực tế là tâm trí có khả năng thoát khỏi những suy nghĩ ấy.

      Simon biết rằng quá muộn để kết thúc trò chơi nho này. phải bởi nghĩ tường thuật lại quãng thời gian của họ cho Anthony; bằng cách nào đó biết thích giữ chuyện này cho chính , hâm lại cơn giận dữ cách riêng tư chính đáng, và đủ can đảm để dám hy vọng vào nó – chỉ là ít hứng thú? Nhưng ngay cả khi biết đến lúc dừng ve vãn này lại, và quay về với việc lôi gã cầu hôn ngu xuẩn của Daphne ra khỏi tòa nhà, kháng cự được đưa ra lời bình luận cuối. Có thể đó là cách bĩu môi khi bị làm phiền. Hay có thể đó là cách họ tách ra khi bị chạm phải. Tất cả những gì biết là vô vọng trong việc chống lại bản tính quái quỷ của mình, khi điều đó đến từ trước mặt.

      Và vì vậy rướn người tới trước, với ánh nhìn nặng nề và quyến rũ trong mắt, . "Tôi nghĩ tôi biết mẹ gì."

      trông như mụ trước tấn công dữ dội của , nhưng vẫn xoay sở chống cự. "Ồ?"

      Simon chậm rãi gật đầu, ngón tay chạm vào cằm . "Bà với bà hết sức, hết sức lo ngại."

      Đó là khoảnh khắc tuyệt đối im lặng, và mắt Daphne mở lớn. Môi mím chặt lại, như thể cố giữ cái gì đó bên trong, và vai rung , và rồi...

      Và rồi phá ra cười. Ngay trước mặt .

      "Ồ, lạy Chúa tôi." hổn hển. "Ồ, chuyện đó mới vui làm sao."

      Simon chẳng lấy gì làm thích thú.

      "Tôi xin lỗi." giữa những tiếng cười. "Ồ, tôi xin lỗi, nhưng là, nên cường điệu quá như thế. Nó hợp với đâu."

      Simon dừng lại, khá cáu tiết bởi sơ suất của bày tỏ thiếu tôn kính trước uy quyền của . Có ích lợi của việc bị xem là người đàn ông nguy hiểm, và có thể làm các ngây thơ sợ hãi được cho là trong những lợi ích đó.

      "À, ra là, nó phù hợp với đấy, tôi phải thú thế." dí thêm, vẫn còn toe toét. " trông khá nguy hiểm. Và dĩ nhiên rất đẹp trai nữa." Khi đưa ra lời bình luận nào, khuôn mặt biểu sửng sốt, và hỏi. "Đó là mục đích của , phải vậy ?"

      vẫn gì, nên tiếp. "Chắn hẳn là vậy. Và tôi hẳn thiếu sót nếu tôi với rằng chắc thành công với bất kỳ phụ nữ nào ngoại trừ tôi."

      lời bình luận mà mong được nhận. "Và tại sao lại thế?"

      "Bốn em trai." nhún vai cứ như điều đó giải thích mọi thứ. "Tôi hoàn toàn miễn nhiễm với những trò chơi của họ."

      "Vậy sao?"

      giả vờ vỗ vỗ vào tay . "Nhưng mánh của cố gắng đáng ngưỡng mộ nhất. Và là, tôi khá hãnh diện khi nghĩ tôi xứng đáng với trình diễn cao thượng như thế của ngài Công tước phóng đãng." toe toét, nụ cười tươi rói và thành . "Hay thích kẻ phóng đãng ngang tàng hơn?"

      Simon vuốt hàm tư lự, cố gắng đưa tâm trạng của trở lại trạng thái hăm dọa của loài săn mồi. " là ranh con bé phiền phức nhất, biết điều đó , Quý Bridgerton?"

      tặng nụ cười uể oải nhất. "Hầu hết mọi người đều tìm thấy ở tôi tâm hồn tử tế và tốt bụng."

      "Vậy phần lớn mọi người," Simon huỵch toẹt, "là những kẻ ngốc."

      Daphne nghiêng đầu sang bên, ràng cân nhắc về những lời của . Rồi nhìn qua Nigel và thở dài. "Tôi e rằng tôi phải đồng ý với , nhiều như việc điều đó làm tổn thương tôi."

      Simon cười ngược lại với . " bị tổn thương vì đồng ý với những gì tôi , hay việc mọi người đều là kẻ ngốc?"

      "Cả hai." cười toe lần nữa, nụ cười bỏ bùa mê kỳ quặc với tâm trí . "Nhưng vế trước nhiều hơn."

      Simon phá ra cười ầm ĩ, rồi giật mình nhận ra, thanh đó với nghe sao quá đỗi xa lạ. vẫn là người hay mỉm cười, thỉnh thoảng tự cười thầm lặng lẽ, nhưng rất rất lâu kể từ khi cảm thấy bỗng nhiên nổ tung vì vui sướng. " Bridgerton thân mến của tôi," , quẹt nước mắt lần nữa, "nếu tâm hồn tử tế và tốt bụng, thế giới này chắc phải là nơi vô cùng nguy hiểm."

      "Ồ, chắc chắn là," trả lời, "đó ít nhất là những gì tôi được nghe mẹ tôi ."

      "Tôi thể tưởng tượng được tại sao tôi tài nào nhớ được mẹ ," Simon lầm bầm, "vì bà chắc chắn nghe như nhân vật thể nào quên được."

      Daphne nhướng mày. " nhớ bà sao?"

      lắc đầu.

      "Vậy là biết bà rồi."

      "Bà trông giống ?"

      "Đó là câu hỏi kỳ lạ."

      " quá kỳ lạ đâu." Simon đáp, nghĩ Daphne chính xác đúng. Đó là câu hỏi kỳ lạ, và hiểu sao lại hỏi nó. Nhưng bởi vì hỏi, và thắc mắc về nó, nên thêm vào. "Sau cùng , tôi phải rằng tất cả người nhà Bridgerton các đều trông giống y như nhau."

      Từng chút , và khó hiểu đối với Simon, vẻ tán thành khắc gương mặt . "Đúng vậy. Chúng tôi giống hệt nhau, thế đấy. Ngoại trừ mẹ tôi. Thực tế là, bà có mái tóc vàng, với đôi mắt xanh biếc. Tất cả chúng tôi đều thừa hưởng mái tóc sẫm màu từ cha. Mặc dù, tôi phải tôi có nụ cười của bà."

      khoảng lặng ngượng ngùng đột nhiên rơi vào giữa cuộc trò chuyện. Daphne đổi tư thế đứng từ chân này sang chân kia, chắc phải điều gì với Công tước, Nigel lựa chọn đúng lúc để tỏa sáng nhất lần đầu tiên trong đời, ngồi dậy.

      "Daphne?" ta hỏi, chớp mắt để thấy hơn. "Daphne, phải em ?"

      "Lạy Chúa, Bridgerton." Công tước chửi thề. " đánh mạnh đến mức nào?"

      "Đủ mạnh để hạ gục ấy, nhưng tệ hơn mức đó, tôi thề!" cau mày lại. "Có thể ấy say."

      "Ồ, Daphne." Nigel rên rỉ.

      Công tước nhảy xổ lại gần , rồi lảo đảo lùi lại, ho sặc sụa.

      " ấy có say ?" Daphne hỏi.

      Công tước choáng váng bước lùi. " ta hẳn phải uống cả chai whiskey để kích thích dây thần kinh cầu hôn."

      "Vậy ai nghĩ tôi đáng sợ thế chứ?" Daphne lầm bầm, nghĩ về tất cả đàn ôn luôn coi như người bạn tốt dễ chịu chứ hơn. "Thú vị làm sao."

      Simon nhìn trân trối như thể mất trí, rồi khẽ , "Tôi thậm chí còn nghĩ tới việc hỏi câu đó."

      Daphne lờ lời bình luận của . "Chúng ta nên đưa kế hoạch vào hành động chứ?"

      Simon đặt tay lên hông và đánh giá lại tình huống. Nigel cố gắng đứng lên, nhưng thành công, ít nhất trong mắt Simon là thế, nhưng gã ta có thể thành công vào bất cứ lúc nào trong tương lai gần. Ngoài ra, gã chắc chắn đủ tỉnh táo để gây rắc rối, và càng chắc chắn đủ tỉnh táo để gây ồn ào, với những gì gã làm. Khá nhiều, vậy.

      "Ồ, Daphne. muốn em rất nhiều, Daffery." Nigel xoay sở để đứng đầu gối, len lỏi xung quanh cho đến khi lê bước tới trước Daphne, trông hơi giống kẻ say rượu bí tỉ nhà thờ xuất để cầu nguyện. "Làm ơn cưới , Duffne. Em phải cưới ."

      "Nhanh lên, thằng kia." Simon làu bàu, chộp lấy cổ áo gã ta. "Việc này rắc rối đây." quay qua Daphne. "Tôi lôi ra ngoài bây giờ. Chúng ta thể để tại đây trong Đại sảnh được nữa. có khả năng bắt đầu rền rỉ như con bò cái bệnh hoạn–"

      "Tôi phần nào nghĩ là ấy bắt đầu." Daphne lên tiếng. Simon cảm thấy khóe môi mình nhếch lên thành nụ cười miễn cưỡng. Daphne Bridgerton có thể là quý đủ tuổi kết hôn, và vì vậy tai họa chờ đợi xảy ra với bất cứ chàng trai nào ở vị trí này, nhưng chắc chắn là người dễ thương vui tính.

      là, đột nhiên trong xảy ra khoảnh khắc khá kỳ lạ ràng, người chắc chắn gọi là bạn nếu gã đàn ông.

      Nhưng điều đó quá hiển nhiên – cả mắt và cơ thể đều biết thế – rằng phải là người đàn ông, Simon quyết định việc thú vị nhất của cả hai người bây giờ là trùm kín 'bức-màn-bí-mật' này càng sớm càng tốt. Bên cạnh thực tế rằng, danh tiếng Daphne phải chịu đựng bản án tử hình nếu họ bị khám phá ra, Simon khả quan về việc có thể tin tưởng giữ tay mình khỏi lâu hơn được nữa.

      Đây cảm giác đáng lo. Đặc biệt là đối với thằng đàn ông đánh giá cao khả năng tự chủ của mình như . Tự chủ trong mọi thứ. có nó, bao giờ đối mặt được với cha hay đứng đầu ở trường Đại học. có nó,

      có nó, chua chát nghĩ, tiếp tục như thằng ngốc.

      "Tôi lôi ta ra khỏi đây." đột nhiên . "Còn trở lại phòng khiêu vũ."

      Daphne cau mày, nhìn qua vai về phía phòng Đại sảnh, nơi dẫn ngược về phía buổi tiệc. " chắn chứ? Tôi nghĩ muốn tôi tới thư viện."

      "Đó là khi chúng ta có ý định để ta lại đây trong khi tôi gọi xe ngựa. Nhưng thể làm điều đó khi thức."

      gật đầu đồng ý, và hỏi. " chắc làm được chứ? Nigel là gã trai to xác đấy."

      "Tôi to hơn ."

      nghiêng đầu. Công tước, dù quá lực lưỡng, nhưng có dáng người khỏe mạnh, với vai rộng và các cơ đùi săn chắc. (Daphne biết được ủng hộ để chú ý vào những điều như thế, nhưng đâu phải lỗi của nếu phong cách ăn mặc nay lộ vì những thứ bó sát sàn sạt?) Hơn nữa, có vẻ chắn chắn về bản thân, thứ gì đó gần giống bản năng săn mồi, thứ gì đó gợi ý chặt chẽ về việc điều khiển sức mạnh và quyền lực.

      Daphne quyết định nghi ngờ gì là có thể di chuyển Nigel.

      "Rất tốt." , gật đầu với . "Và cám ơn. tử tế khi giúp tôi theo cách ấy."

      "Tôi hiếm khi tử tế." làu bàu.

      " sao?" lẩm bẩm, cho phép mình khe khẽ mỉm cười. " là lạ. Tôi thể nghĩ ra có thể gọi nó bằng bất cứ cái gì khác. Nhưng lần nữa, tôi học được rằng đàn ông các –"

      " trông có vẻ thành thạo về đàn ông bọn tôi đấy." , có phần gay gắt, rồi cằn nhằn khi lôi mạnh chân Nigel.

      Nigel nhanh chóng với tới chỗ Daphne, thực hành việc thổn thức tên . Simon phải kẹp mạnh chân gã để giữ gã khỏi lao đến.

      Daphne nhanh chóng lùi lại bước. "Vâng, à, tôi có tới bốn em trai. giáo dục nào tốt hơn được mà tôi có thể tưởng tượng ra."

      có cách nào biết được nếu Công tước có ý định trả lời , bởi vì Nigel chọn ngay lúc đó để hồi phục năng lượng (mặc dù ràng là giữ được thăng bằng lần nữa), và giật ra tự do khỏi kìm chặt của Simon. Gã quăng mình ra trước Daphne, tạo nên những tiếng lảm nhảm, say xỉn dọc theo lối .

      Nếu Daphne dựa vào tường, ngã xoài ra đất. Và do đó, va vào tường với tiếng uỵch chói tai đau thấu xương, hơi thở dường như bị tống hết ra khỏi cơ thể.

      "Ồ, vì Chúa." Công tước chửi thề, kinh tởm tột bậc. túm Nigel ra khỏi Daphne, rồi quay về phía . "Tôi có thể đánh ?"

      "Ô, cứ làm ." trả lời, vẫn còn thở hổn hển. cố để tử tế và khoan dung với gã cầu hôn trước đó của , nhưng là, như thế đủ quá rồi.

      Công tước lẩm bẩm gì đó nghe như 'tốt', và thụi cú cực kỳ thô bạo vào cằm Nigel.

      Nigel đổ gục như tảng đá.

      Daphne nhìn chằm chằm gã trai sàn với vẻ bình thản. "Tôi nghĩ lần này ta có thể tỉnh lại."

      Simon lắc các khớp ngón tay. "Đúng thế."

      Daphne chớp mắt, và ngẩng lên, quay lại nhìn . "Cám ơn."

      "Vinh hạnh của tôi." , quắc mắt về phía Nigel.

      "Bây giờ chúng ta làm gì đây?" Cái nhìn của cũng chú mục vào gã trai sàn – giờ đây hoàn toàn và bất tỉnh thực .

      "Quay lại kế hoạch cũ." quả quyết. "Chúng ta để ở đây trong khi đợi trong thư viện. Tôi kéo lê ra chờ đến khi xe ngựa đến."

      Daphne gật đầu hiểu biết. " có cần tôi giúp chỉnh sửa tư thế ta lại , hay tôi nên thẳng tới thư viện?"

      Công tước im lặng trong thoáng. Đầu nghiêng về phía lối và nhận ra phân tích vị trí của Nigel sàn. "Thực , chút giúp đỡ rất đáng cảm kích."

      "Vậy sao?" Daphne hỏi, ngạc nhiên. "Tôi chắc chắn là ."

      Điều đó khiến giành được cái nhìn thích thú thoáng và trịch thượng từ Công tước. "Và nếu vậy tại sao còn hỏi?"

      ", hoàn toàn phải vậy." Daphne trả lời, hơi khó chịu. "Tôi phải ngốc khi cầu giúp đỡ nếu tôi có ý định làm vậy. Tôi chỉ cố chỉ ra rằng đàn ông, theo kinh nghiệm của tôi–"

      " có quá nhiều kinh nghiệm rồi đó." Công tước lầm bầm trong hơi thở.

      "Sao cơ?!"

      "Phải là Xin lỗi gì." sửa lại. " nghĩ có quá nhiều kinh nghiệm."

      Daphne lườm , đôi mắt sẫm màu gần như tối sầm lại. "Điều đó đúng, và nhân tiện, chuyện với ai thế?"

      ", điều đó cũng đúng lắm" Công tước lơ đãng, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi giận dữ của . "Tôi nghĩ nhiều hơn khi nghĩ rằng nghĩ có nhiều kinh nghiệm."

      "Tại sao –" Như thể những lời vặn vẹo biến mất, nó giống như ảnh hưởng đặc biệt, nhưng khiến cho tất cả những gì Daphne muốn thể được nên lời. Sức mạnh lời của có khuynh hướng chơi khăm , mỗi khi giận dữ.

      phát khùng lên.

      Simon nhún vai, dường như thờ ơ trước nét mặt điên tiết của . " Bridgerton thân mến của tôi–"

      "Nếu gọi tôi như thế lần nữa, tôi thề tôi gào lên đấy."

      ", làm thế đâu." với nụ cười tự mãn. "Điều đó hấp dẫn đám đông, và nếu nhớ, muốn bị nhìn thấy cùng với tôi."

      "Tôi coi như liều với điều đó." Daphne , từng chữ siết chặt giữa răng.

      Simon khoanh tay và lười nhác dựa người vào tường. " sao?" dài giọng. "Tôi phải thấy điều ấy mới được."

      Daphne phẩy tay gần như thất vọng. "Quên nó . Quên những gì tôi . Quên cả buổi tối nay . Tôi đây."

      quay , nhưng trước khi có thể tiến thêm được bước nào, giọng của Công tước vang lên khiến ngừng lại.

      "Tôi nghĩ có ý định giúp tôi cơ chứ."

      Chết tiệt. có lời đề nghị của . chậm rãi quay lại. "Tại sao, ồ vâng." , giọng hoàn toàn phỉnh phờ. "Tôi rất vui lòng."

      " biết đấy," ngây thơ , "nếu muốn giúp cần phải–"

      "Tôi là tôi giúp." đợp lại.

      Simon tự mỉm cười với bản thân . dễ hiểu. "Đây là những gì chúng ta làm." . "Tôi lôi xềnh xệch chân và vòng tay phải qua vai tôi. bên kia và chống dậy."

      Daphne làm như những gì được bảo, càu nhàu với bản thân vì dáng vẻ độc đoán của , nhưng phát ra lời phàn nàn nào. Sau cùng , với tất cả những phiền phức mà gây ra, ngài Công tước Hastings giúp thoát khỏi scandal chắc chắn là rất đáng bẽ mặt.

      Dĩ nhiên là nếu bất kỳ ai tìm thấy trong hoàn cảnh tại, mọi chuyện bước lên nấc thang tệ hại hơn nữa.

      "Tôi có ý hay hơn." đột nhiên . "Hãy chỉ để ấy lại đây."

      Công tước quay ngoắt đầu đối diện với , và nhìn như thể tha thiết muốn quăng ra khỏi cửa sổ – và tốt hơn là cái cửa đó hãy còn đóng. "Tôi nghĩ," , ràng là hết sức cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "rằng muốn để lại sàn nhà."

      "Đó là trước khi ấy hạ tôi thẳng vào tường."

      " có thể thông báo cho tôi về thay đổi thái độ của , trước khi tôi tiêu hao năng lượng vào việc nhấc ta lên được ?"

      Daphne đỏ mặt. ghét người đàn ông này nghĩ rằng phụ nữ là những tạo vật kiên định, hay thay đổi, và càng ghét hơn khi sống chính xác như hình ảnh đó.

      "Tốt thôi." đơn giản , thả huỵch Nigel xuống.

      Sức nặng của gã ta dường như muốn kéo theo Daphne sụm xuống sàn. bật ra tiếng kêu ngạc nhiên như thể chúi nhũi.

      "Giờ chúng ta được chưa?" Công tước hỏi, hoàn toàn mất kiên nhẫn.

      ngần ngại gật đầu, liếc xuống chỗ Nigel. " ấy trông có vẻ thoải mái lắm, có nghĩ vậy ?"

      Simon nhìn chằm chằm. Chỉ đơn giản là chằm chằm. " quan tâm đến việc thoải mái của ?" Cuối cùng hỏi.

      lắc đầu mạnh mẽ, rồi gật, rồi lại lắc. "Có lẽ tôi nên – thế nào nhỉ – Đây, đợi lát." cúi xuống và nới lỏng chân Nigel để gã có thể nằm thẳng lưng. "Tôi nghĩ là ấy xứng đáng trở về xe ngựa của ngài," giải thích khi kéo lại áo khoác cho gã, "nhưng có vẻ như hơi tàn nhẫn khi để ấy lại đây trong tư thế này. Đó, giờ tôi xong rồi." đứng dậy và ngước lên.

      Và chỉ bắt kịp cái thở dài khe khẽ của Công tước khi bước , làu bàu gì đó về Daphne cũng như về phụ nữ chung, và về toàn bộ cái gì nữa mà Daphne nghe được.

      Nhưng có thể như thế là tốt nhất. khá nghi ngờ việc đó là lời khen.
      Last edited: 29/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :