1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công Chúa Thuần Thú Sư

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Công chúa thuần thú sư

      Edit: Quảng Hằng

      Tác giả: Mễ Lộ Lộ

      Nội dùng giới thiệu vắn tắt



      từng là có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, quả thực xấu xa đến tận xương tủy. Mặc những lời chê trách, ghét bỏ từ mọi phía, cuộc sống của u ám lại hề có hy vọng. Nay giống như được thay hồn đổi xác, bỗng biến hóa trở thành hùng của chính nghĩa. Ôm chặt quyết tâm trừ bạo an dân, trở lại quê nhà mà năm đó thể rời . chỉ có làm rớt mắt kính của mọi người, ngay cả tâm tính của cũng thay đổi lớn. Thậm chí phải đối mặt đoạn cảm tình qua đó, tâm tình của cũng có thay đổi nhiều, cùng với công chúa trong cảm nhận......

      Đáng giận! Đời trước hai người bọn họ đến tột cùng là ai nợ ai?

      Mặc cho cố gắng cùng phân giới tuyến, liều mình đè nén phần tình cảm sắp nổ tung. Kiên trì làm người qua đường Giáp, muốn tiếp tục phá hủy cuộc sống tốt đẹp của .

      Bất đắc dĩ lại thuộc dạng cứng rắn, kiên trì đến cùng, cứng rắn muốn xông vào thế giới hỗn loạn của

      Đồng thời nhanh chóng khôi phục tất cả trí nhớ có liên quan đến , nhất định cùng dây dưa

      Ôi, muốn cùng có bất cứ liên quan gì trong tương lai đồng nghĩ với việc đem đến hạnh phúc cho tự lừa mình dối người. Nhưng đối mặt với tất cả những tiếng quát giận dữ phản đối quanh mình, cùng với trái tim đầy mặc cảm tự ti,

      biết bản thân nhất định phải trả giá gấp bội, để chứng minh với đến mức độ nào...
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng


      Bầu trời xanh mát gần như trong suốt, những áng mây trắng trôi lơ lửng bầu trời xanh

      Sáng sớm, trong khu phố tĩnh lặng. Đột nhiên, thanh thô tục vang lên vang trời, năm tên thiếu niên cầm gậy gộc trong tay cắm đầu đuổi theo cậu bé ở phía trước.

      được chạy! Có gan mày đừng chạy!” thiếu niên hò hét bằng tiếng Đài Loan, ngừng rít gào.

      Mẹ kiếp! Cậu bé ở trong lòng mắng thô tục, bước chân hề ngừng nghỉ.

      Nếu phải hôm nay đột nhiên muốn xuống lấu uống ly nước giải khát, bên người có mang theo mấy tên đàn em, làm gì có chuyện bị đám nhãi ranh này đuổi theo bán sống bán chết vậy chứ?

      Nhưng nay tay tấc sắt, hoàn toàn có năng lực phản kháng, hơn nữa vừa rồi sơ suất bị đánh mấy quyền, chẳng những mặt mũi bầm dập, ngay cả áo sơmi màu trắng đều dính máu tươi vào. Dáng vẻ nay của đủ chật vật, giống như con chó bị dồn ép.

      “Còn chạy? Đừng để ông nội mày đuổi kịp, bằng cắt ngang chân của mày.” thiếu niên khác lớn tiếng cảnh cáo .

      Cậu bé chạy nhanh lẩn vào cái ngõ , trước mắt xuất khu chợ truyền thống, thanh hò hét truy đuổi ở phía sau nhanh chóng bị thanh ồn ào này bao phủ.

      Đông người là che giấu tốt nhất, đầu óc của nó xoay chuyển nhanh, vội vàng chạy nhanh vào chợ, hòa lẫn vào đám người, còn quên quay đầu liếc mắt nhìn cái, đám thiếu niên bất lương kia đuổi sát ở phía sau, làm sao cũng thể tách khỏi bọn chúng.

      Mãi đến khi chạy mệt, sắp thở nổi, mới thể dừng chân lại.

      đôi cánh tay trắng mịn như ngó sen bắt lấy cánh tay cường tráng của , dùng hết tất cả mọi sức lực lôi về phía sau.

      Tâm cậu bé sinh cảnh giác, lập tức quay đầu, thấy bé con nét mặt trong sáng nghịch ngợm, có ý định đẩy thân thể cao 175 của đẩy mạnh vào gian hàng nho ở phía sau, còn lấy thân thể che lại.

      “Suỵt......”

      muốn làm cái gì?” nhíu mày, hạ giọng, tức giận hỏi.

      bị người xấu truy đuổi, em bảo vệ nha!” cúi đầu nhìn , cười dài .

      muốn bảo vệ tôi như thế nào?” nghiến răng nghiến lợi hỏi. tại muốn chạy cũng chạy được.

      “Suỵt......” vươn ngón tay phấn nộn, để ở bên môi, vẫn như cũ tươi cười đầy mặt.

      “Mẹ kiếp! Sao thấy người?”

      Năm tên thiếu niên bất lương dừng ở trước quầy hàng, hết nhìn đông tới nhìn tây.

      bé con đứng ở quầy bán hàng, mặt đổi sắc.

      “Ê, mày có nhìn thấy thằng nhóc chạy ngang đây ?” thiếu niên thấy tuổi liền hầm hét dọa nạt, cố ý đến gần .

      có.” cười ngọt ngào, lắc đầu.

      “Con oắt kia, mày đừng gạt chúng tao.” Thiếu niên giả bộ biểu tình hung ác, muốn đe doạ .

      cảnh sát trẻ tuổi tới,“Bọn bay muốn gì?”

      hai.” Tiếng của bé con vừa mềm vừa ngọt.

      Nhóm thiếu niên bất lương toàn thân thoáng chốc cứng ngắc, lưng cứng đờ.

      “Bọn chúng làm phiền em sao?” Vị cảnh sát trẻ tuổi khẽ, híp mắt, trừng mắt nhìn đám lưu manh này, lạnh giọng hỏi.

      ...... có.” Thiếu niên cầm đầu nơm nớp lo sợ , sau đó chạy trốn nhanh như chớp. Mấy thiếu niên khác cũng theo lập tức giải tán.

      “Có phải em lại che dấu cái gì hay ?” Cảnh sát trẻ tuổi nhìn nhìn bé con, lại thăm dò nhìn phía sau quầy hàng.

      Cậu bé mặt mũi bầm dập vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào .

      “Em vừa mới bảo vệ ấy.” bé con mỉm cười ngọt ngào , tựa hồ biết là làm như vậy có cái gì đúng.

      Cậu bé trầm mặc , nhìn chằm chằm vào cảnh sát trước mắt.

      Cảnh sát, luôn luôn là khắc tinh của nó!

      Sao nó lại xui đến như vậy? Thoát khỏi đám quỷ phiền toái, lại gặp hung thần ác sát này.

      Nhưng mà, nó biết là, đoạn gặp gỡ này, sửa lại tương lai của nó......
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      Cảnh sát thích đánh người?! , lấy thuật ngữ của Ngao Húc Bang mà , cái này gọi là chấp hành công vụ. “Mày biết xấu hổ đến cực điểm, ngay cả trẻ vị thành niên cũng dám cưỡng hiếp!”.

      Ngao Húc Bang mặc áo thun ba lỗ màu trắng, bó sát lồng ngực dày rộng cùng chiếc bụng đầy cơ bắp, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, hạ thân phối hợp quần jean màu trắng xanh, chiếc quần vừa vặn bao lấy đùi cùng chiếc mông rắn chắc ra, đường cong thân hoàn hình mỹ.

      mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, chiếc cằm chẻ cương nghị, bộ dạng thực giống tính cách, hơn nữa làn da ngăm đen, thoạt nhìn hề yếu đuối, ngược lại tăng thêm hương vị mạnh mẽ của người đàn ông, rất có phong độ của người đàn ông. Nhưng ánh mắt của rất lợi hại, giống như ngọn lửa cháy hừng hực, gần như muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi.

      “Hu...... A......” mặt của phạm nhân bầm xanh, bầm tím, khóe miệng còn vương máu tươi, răng cũng bị rụng hết mấy cái, răng cửa lung lay sắp rơi ra ngoài, gần như bị đánh thành đầu heo.

      “A? Nha cái gì mà a?! Tiếp tục a nữa tao đánh mày đánh thành tổ ong.” Ngao Húc Bang theo thói quen đem phạm nhân cưỡng hiếp giống như bao cát, nắm đấm giống như hạt mưa liên tiếp ngừng giáng vào người ta.

      Ngao Húc Bang được huấn luyện quân chuyên nghiệp, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, bên trong phòng hỏi cung vang ra tiếng vang va chạm ầm ầm, giống như ở bên trong phòng luyện võ.

      Chỉ chốc lát sau, trong ánh sáng mờ nhạt từ trong phòng hắt ra có lẫn cả mùi máu tươi, mặt đất cũng vương vãi vết máu.

      “Tôi...... Tôi sai lầm rồi, van cầu ...... Đừng đánh nữa, cứu...... Cứu mạng!” Phạm nhân bị đánh ngã trái ngã phải, vẫn muốn tìm đường để tháo chạy, bất đắc dĩ lại chỉ có thể thối lui đến góc.

      Ngao Húc Bang lắc lắc vai, bóp bóp cổ tay, tiếng vang lên răng rắc, mu bàn tay còn toát ra rất nhiều gân xanh.

      “Tao hỏi mày, khi đó bé ấy có van xin mày hay ?” giận dữ hét to, cúi đầu nhìn mặt phạm nhân vô cùng thê thảm kia.

      “Có......” Phạm nhân ngừng gật đầu.

      “Vậy bé có van xin mày đừng cưỡng hiếp bé hay ?” Ánh mắt Ngao Húc Bang lạnh lẽo đến cực điểm.

      “Có......” Hai mắt phạm nhân di chuyển theo nắm đấm của .

      “Vậy bé có mở miệng cầu mày buông tha ấy hay ?” Hai mắt chợt tắt, gằn từng tiếng chất vấn.

      Nước mắt cùng nước mũi phạm nhân hòa lẫn vào nhau, run rẩy : “Dạ...... Có......”

      “Vậy......” đến trước mặt phạm nhân, ngồi xổm xuống, khuôn mặt tục tằng chậm rãi gần sát phạm nhân, “Mày có buông tha ấy ?”

      Phạm nhân còn kịp mở miệng, má phải bị trận lửa nóng, thân mình ngã về bên trái, thiếu chút nữa bay ra ngoài.

      “Mày chẳng những có buông tha ấy, còn cưỡng hiếp ấy, sau đó giết ấy, còn định phân thây ấy, mày có còn là người sao?” Ngao Húc Bang hai tay nắm chặt thành quyền, hung tợn trừng mắt nhìn phạm nhân.

      “Đúng...... xin lỗi...... xin lỗi......” Toàn thân phạm nhân phát run, giống như con tôm co mình lại hết mức có thể.

      “Là tôi đúng, van cầu đừng đánh nữa...... Van cầu ...... Tôi muốn kí tên......”

      “Lúc trước người bị hại van xin mày, sao mày buông tha cho ấy? tại người chết, mày tiếng xin lỗi là có tác dụng sao? ấy mới mười lăm tuổi, sao mày có thể tán tận lương tâm đến như vậy?” lấy mũi chân hung hăng đá vào bụng phạm nhân, nổi giận gầm lên tiếng, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh ném vào tên kia. Trong phòng hỏi cung thỉnh thoảng truyền đến tiếng đổ vỡ, tiếng va đập cùng với tiếng khóc thét của phạm nhân.

      (+.+! Các bác thông cảm, nì có mối thù với mấy thằng cưỡng hiếp, vì mấy thèng này mà cuộc đời khổ ải ạ, hồi sau .)

      Ngồi ở trong văn phòng, Cục trưởng Uông Đào cúi đầu nhìn đồng hồ, “Thời gian sắp đến.”

      “Đợi phút nữa.” người dàn ông mang mắt kình viền vàng,mặc u phục màu đồng, ngữ khí vững vàng .

      đến bốn mươi tuổi, Uông Đào khẽ cau đôi mày rậm, “Cậu xác định gây tai nạn chết người chứ?”

      Mạc Vô Lãng cười lạnh tiếng, “Cho dù Húc Bang đánh chết nó, tôi cũng bỏ tù nó cho đến chết.”

      Uông Đào gãi đầu, nhún nhún vai, có áp dụng động tác gì, đuôi mắt liếc về hướng cạnh cửa.

      Vì duy trì mặt mũi Cục trưởng, ông phải giả bộ gặp nguy loạn, đỡ phải bị luật sư trước mắt này chế giễu.

      Sáu mươi giây trôi qua rất nhanh, cửa gỗ của văn phòng cục trưởng bị dùng sức đẩy ra.

      “Mẹ kiếp!” Ngao Húc Bang bước vào, lắc lắc đầu, vươn vai lắc lắc cổ. “Đánh thằng súc sinh này là ô uế tay của tôi, máu mũi còn văng lên mình của tôi.”

      “Người chết sao?”

      “Vẫn chưa.” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘xuy’ tiếng. “ là tai họa lưu lại ngàn năm, ở bên trong la hét muốn gặp luật sư. Cho nên, đổi lên sân khấu.”

      Mạc Vô Lãng đẩy kính mắt viền vàng mũi, cầm lấy túi hồ sơ, bước chân vững vàng rời khỏi văn phòng.
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      justify;" align="
      <div align="
      <div align="font-family:Georgia;font-family:Georgia;Chương 1
      <div align="
      <div align="
      <div align="font-family:Georgia;font-size:x-large
      <img class="alignnone size-full wp-image-14343" title="tg" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/05/tg.jpg" alt="" width="445" height="343" />
      <br style="color:yellowfont-family:Georgia;font-size:x-large;" />

      Các đốt ngón tay của Ngao Húc Bang đỏ bừng, mu bàn tay còn loang lổ vết máu, bộ dáng có chút khủng bố.

      Uông Đào nhíu mày, nhàng vuốt ve mi tâm, bộ dáng đau đầu, nhịn được nhắc nhắc lại, “Húc Bang à, cho dù thằng đó là tội giết phạm người, cũng là có nhân quyền, cậu đem phạm nhân đánh thành như vậy, tôi làm sao ăn với đám phóng viên đây? Nếu phạm nhân kiện cậu, làm sao bây giờ?”



      Người ta tân quan tiền nhiệm phụ trách dập lửa, ông cũng là tân quan tiền nhiệm giúp thuộc hạ thu thập cục diện rối rắm, nhưng lại phải viết đống báo cáo.

      “Hừ.” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘xuy’ tiếng. “Tôi còn chưa từng nghe qua súc sinh cũng muốn cầu nhân quyền! Người giống như nó, tôi cắt ngang tay gãy chân của nó, tất cả đều là vì pháp luật bảo vệ nó!” Nếu ở cổ đại, sớm tiên trảm hậu tấu.

      “Hừ, tại cậu thuộc phạm vi quản lí của tôi, tôi còn có thể mở con mắt, nhắm con mắt, nhưng cậu tháng sau được chuyển đến Nam bộ, đến lúc đó ai bao che cho cậu đây?” Vẻ mặt Uông Đào lo lắng, liên tục lắc đầu.

      Ngao Húc Bang châm điếu thuốc, dùng sức hút ngụm, ngồi xuống ở sô pha bên.

      “Dù sao đến lúc đó tính sao.”

      Điều đến đâu cũng phải giống nhau sao?

      Tính tình của vốn bướng bỉnh như vậy, chẳng những cố chấp, còn thể khống chế.

      Đây là nguyên nhân vì sao cùng tràng lứa với , có mọi người lên tới cục trưởng, phó cảnh trưởng, chỉ có vẫn là cảnh sát nho .

      À, có đôi khi còn có thể bị cấp tìm phiền toái, điều làm cảnh sát giao thông.

      Nhưng thèm! Chỉ cần vẫn là Ngao Húc Bang, đời này chính là tính bướng bỉnh như vậy, hơn nữa từng thề rằng, nhất định phải làm người mạnh mẽ để bảo vệ những kẻ đơn thế .

      “Tôi muốn kiện ta, tên cảnh sát kia......”

      tiếng hét to truyền ra từ bên trong phòng thẩm vấn, giống như đè nén từ lâu. Đôi mắt đen sâu của Ngao Húc Bang càng thêm thâm thúy, mày rậm cau chặt, điếu thuốc cầm trong tay, nháy mắt bị cắt thành hai đoạn. “A Bang......” Uông Đào tuy rằng nhìn thấy bộ dáng của phạm nhân, nhưng vậy có lẽ ngay cả ba mẹ ta cũng thể nhận ra con của mình rồi.

      “Yên tâm, kế tiếp tôi đánh cho thằng đó ngay cả thanh cũng phát ra nổi.” Ngao Húc Bang dùng sức đem thuốc lá nhấn mạnh vào gạt tàn, vừa bóp bóp cổ tay nghe răng rắc, vừa đứng dậy.

      ......” Lời của Uông Đào vẫn chưa kịp xong, bàn tay to treo ở giữa trung, thân mình cao lớn kia biến mất sau cánh cửa.

      Ngao Húc Bang, cậu cần chờ đến tháng sau mới bị điều , ngay ngày mai tôi cấp phép điều lập tức! Bởi vì nếu ngày mai cậu , có lẽ tháng sau chính là lúc cục trưởng tôi bị đá rồi.

      ****************************

      Ngao Húc Bang trở lại.

      Tin tức này lan truyền khắp trấn Hạnh Phúc, biểu tình mỗi người đều là kinh ngạc cùng kinh ngạc. gương mặt tuấn tú của người đó, luôn tản mát ra hơi thở “Muốn sống đừng đến gần”. Chẳng qua, cần biết ta có giận dữ hay , hương dân của trấn Hạnh Phúc vừa nhìn thấy , đương nhiên nếu có thể tránh xa được bao nhiêu tránh.

      Được chuyển về cố hương, cũng có vẻ xao xuyến nhớ nhung khi được về đến quê nhà, ngược lại gương mặt trầm lạnh lẽo, biểu tình mặt dường như muốn cho mọi người biết “Chọc tôi chết.”

      cũng nghĩ tới nhanh như vậy bị điều , ngay cả hành lý đều kịp đóng gói, chỉ có thể thu thập vài món quần áo để tắm rửa, trước nhờ xe đến trấn Hạnh Phúc báo danh.

      Trở lại trấn Hạnh Phúc, có lộ ra biểu tình vui mừng.

      vào phân cục cảnh sát duy nhất ở trấn để báo danh, nghĩ đến tương lai phải ở lại cố hương quen thuộc lại xa lạ này, thế nhưng có vẻ có chút được tự nhiên.

      Nơi này xảy ra quá nhiều chuyện, có vui vẻ, khoái hoạt, có bi thương, còn có đoạn tiếc nuối...Tất cả đều rối rắm ở trong lòng .

      Khi vào sở cảnh sát, phát tất cả các đồng đều trợn to mắt nhìn , giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh đặt chân xuống địa cầu. Ngao Húc Bang cau mày, theo bản năng nhìn xem toàn thân cao thấp của mình. Áo sơ mi màu đen, tương xứng với quần Jean màu xanh, quần áo chỉnh tề giống như người bình thường, có gì là thích hợp!

      “A...... Làm sao có thể là ?” Trong đó gã cảnh sát trẻ tuổi run run ngón tay, chỉ vào mũi .

      “Ngao...... Ngao...... Ngao Húc Bang......” cảnh sát khác cũng nhịn được lắp bắp thành tiếng.

      “Sao?” Ngao Húc Bang khó chịu bước vào sở cảnh sát, “Các đều biết tôi?”

      Nhưng ra biết bọn họ, tất cả đều là những gương mặt mới, như vậy bọn họ sao vừa thấy đến liền nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ vậy?

      Chỉ cần là dân trấn Hạnh Phúc, làm sao có thể biết ?

      Ngao Húc Bang trước kia ở quê nhà có tiếng hư đốn, đánh nhau, trốn học với đơn giản tựa như uống nước. Thành lập bang phái, còn đến sòng bạc làm đại ca bảo kê. Phàm là những chuyện mà nhóm xã hội đen làm đều hề ngần ngại, chỉ cần xem ai vừa mắt, đem người nọ bắt lại đánh trận, tên côn đồ hư đốn xấu xa, ra vào tòa án thiếu niên vài lần. Mọi người vạn vạn nghĩ tới, Ngao Húc Bang biến mất mười năm, khi trở về trấn Hạnh Phúc, lại hóa thân thành chính nghĩa! Cảnh sát.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      “Lời của tôi , các nghe hiểu sao? Hôm nay tôi là đến báo danh, sao các chắn trước mặt tôi chi vậy?” Bọn họ xem là tinh tinh ở sở thú sao? Còn xếp thành hàng dài, chăm chú nhìn chớp mắt.

      gã người mới bị nhân viên cũ đẩy ra phía trước, tứ chi hơi hơi phát run, lắp bắp : “Báo...... Báo danh?!”

      trấn Hạnh Phúc gần đây có vụ án gì lớn, nhiều lắm chỉ là hàng xóm tranh chấp con chó, con mèo nhà ai, đại tiện bậy bạ, bình thường đến mức có thể đây là vùng quê an bình và hòa thuận.

      Hơn nữa trấn Hạnh Phúc có thể là uy nghiêm, sở cảnh sát có công dụng lớn nhất chính là dùng để cho quan khách hỏi đường cùng báo mất giấy tờ.

      Nhưng, Hỗn Thế Ma Vương mười năm trước trở lại, nhưng lại kiêm thêm thân phận đặc biệt......

      Trời ạ, hù chết bọn họ.

      “Bằng tôi đến cướp ngân hàng sao?” Người mới chính là người mới, vĩnh viễn cũng thể phân biệt tình huống ràng.

      “Nơi này cũng phải ngân hàng.” Có ai đó nhịn được nhắc nhở , “Bên trong là văn phòng cục trưởng.” phải ta quay lại đây để báo thù, tiêu diệt cục trưởng của bọn họ chứ?

      “Các có muốn tránh ra hay ?” Hai tròng mắt Ngao Húc Bang híp lại, hai tay nắm chặt thành quyền, lại bắt đầu bẻ các đốt ngón tay răng rắc. “Tôi là tôi đến báo danh, các dựa vào cái gì ngăn tôi lại?” Tất cả đều thiếu điện sao?

      “Có thể ta giả mạo giấy tờ, sau đó là muốn tới trả thù hay ?’

      “Kỳ ta là muốn tới tìm cục trưởng báo thù sao?”

      Mọi người ngươi lời, ta câu, nghị luận rền vang.

      Ngao Húc Bang phi thường khó chịu, cho dù trước kia ở quê nhà là nhân vật phong vân thanh danh tốt lắm, nhưng tại sửa đổi hướng thiện, trở thành cảnh sát trừ bạo an dân, vì sao những người này vẫn đối với phòng bị thôi?

      Tựa như trở lại quê nhà, thừa nhận chút tình cảm yếu đuối nào đo.

      Mỗi người đều chỉ trỏ vào , đồng thời châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán, lại toát ra ánh mắt thể hiểu được, cho khắc cũng thể an lòng.

      Nhưng việc bị chuyển vị trí, là thể trốn tránh, bởi vì đây là công việc của , là bổn phận của .

      từng tự thề với lòng mình rằng, phải nhiệt tình thương công việc của mình, phải tuân thủ lời thề của . Vừa nghĩ đến điều này, thực có kiên nhẫn nổi giận hét to,

      “Là sở cảnh sát ở Đài Bắc muốn tôi tới nơi này báo danh! Các nếu tránh ra, tôi đập bẹp dí.”

      “A......”

      Tuy rằng nhóm người này là cảnh sát trải qua huấn luyện, nhưng là vừa thấy đến con gấu cao to Ngao Húc Bang xoa tay, lập tức sợ tới mức tháo chạy tán loạn chung quanh, đơn giản là vì bọn họ năm đó đều bị nắm đấm của đánh qua, trong lòng tạo thành bóng ma đáng sợ khó có thể tiêu trừ.

      Bỗng nhiên, cửa gỗ văn phòng bị mở ra, xuất người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

      ầm ỹ cái gì?”

      “Cục trưởng.”

      Ngao Húc Bang quay đầu, vừa vặn cùng người đàn ông kia nhìn thẳng vào nhau nắm đấm liền treo ở giữa trung.

      Cục trưởng trấn Hạnh Phúc Đào Thế Đường hai mắt híp lại, khóe miệng khẽ nhếch, dùng sức khép lại tư liệu trong tay.

      “Cậu, là tới báo danh?”

      Ngao Húc Bang thu hồi nắm đấm, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cằm, “Đúng vậy.”

      “Tốt lắm.” Đào Thế Đường gật đầu, vẫy vẫy tay, “ theo tôi.”

      Cái gì...... Cái gì? Tất cả các cảnh sát ở đây đều lộ ra vẻ mặt thể nào tin nổi, nhìn theo Ngao Húc Bang. Ngao Húc Bang trước khi vào văn phòng, liền xoay người đưa ngón giữa(*) cho bọn họ, xem như lễ gặp mặt tặng cho bọn họ.

      (*)Cái này có nghĩa thô tục (xin lỗi trước nha tiếng có nghĩa là fucking, tiếng việt là chửi rất bậy)
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :