1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Công chúa thất sủng, ta muốn nàng
      [​IMG]



      Tên gốc: Nghịch phượng

      Tác giả: Mộng Yểm

      Editor: ngocquynh520 + thanhhuyen81

      Beta: Thùy Trang + G3m

      Nguồn: ***************.com

      Số chương: 136 chương

      Giới thiệu:

      là vương tử mang theo lòng bất chính mà đến báo thù, bày ra từng thủ đoạn kinh thiên động địa, cười nhìn mây gió đổi thay, gi¬ang sơn đổi chủ, xem nàng như con cờ, nhưng từ bao giờ quân cờ này lại biến thành nốt ruồi chu sa ngực, làm cho phải do dự như có bàn chông tay?

      Mọi người trong cung đình đều biết nàng - vị Công chúa vô danh kia, nhát gan cẩn thận, ai ai cũng có thể khi dễ.

      tờ chiếu thư ban xuống, người cha ruột kia của nàng ban thưởng rượu độc để cho mẫu thân tự sát, nàng cuối cùng thể nhịn được nữa, ra sức cầu cứu, lại nghĩ đến rằng mình dẫn sói vào nhà.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lần đầu ngẫu nhiên gặp, nhếch môi, nét mặt tinh xảo như bông hoa tươi đẹp, như pháo hoa độ đẹp nhất, diễm lệ như hồ ngàn năm, hơi thở của như hương lan ở bên tai nàng: “Ta tưởng là ai, ra là mỹ nhân lạc đường xinh đẹp như hoa!” Có lẽ vì ánh trăng đẹp, trong khoảnh khắc này, nàng bỗng động tâm.

      Đêm đó, lại thô bạo lăng nhục, trong thời khắc đau đớn cực độ kia, màn lụa hoa bay bổng lên rồi rơi xuống, hương thơm tụ lại thành cụm xoay tròn hít vào lại thở ra, yếu ớt, đôi môi lạnh như băng của người nọ dán bên tai nàng ra nụ cười khẽ như có như :

      “Mạn Nhi ngươi chỉ là con chim hoàng yến cho người giải buồn.”

      Trong rèm gấm đỏ màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ lên chói lọi đệm, tựa như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng biến mất được. Nàng nhịn được quay đầu, kéo vạt áo dài, bước tiếng động, còn chút sức lực nào qua căn phòng, sau lưng có người choàng áo choàng lên người nàng. Nàng làm như cảm thấy lạnh, hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo. Thị nữ bưng thuốc chờ ở bên, mặc dù nàng sớm ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. phải nàng muốn uống nhưng cảm giác giống như thêm phần chần chờ là thêm phần nhận thua, nàng quật cường bưng lên uống hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Tiện tay cầm chén thuốc ném xuống khay, nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, sửa lại cây trâm bị lệch tóc, ngoái đầu nhìn lại cười như có như : “Đại nhân, từ hôm nay, chúng ta rốt cục còn liên quan.”

      Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở ra trong đêm, chiếu sáng đình viện, đẹp làm cho có chút thất thần, chỉ thoáng giật mình, nàng quyết tuyệt xoay người đầu lẫn vào bóng tối, giống như con chim phượng giương cánh bay. nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày mới nhếch lên nụ cười vui vẻ ý vị sâu xa.

      Có lẽ Mạn Nhi biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.​
      ChrisSue ú thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Mở đầu

      Tết Nguyên Tiêu năm đó, nàng nữ giả nam trang trộm theo thánh giá xem pháo hoa.

      Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, cánh hoa rụng như mưa, ánh sao rực rỡ. Lầu các đẹp đẽ, mái đỏ cong cong. Vua quan ở lầu các, đứng cao để nhìn được xa, chỉ thấy những chiếc xe ngựa sang quý, chạm gỗ trầm hương đỗ đầy đường. “Phụng tiêu uyển chuyển, ánh trăng lay động, suốt đêm rồng cá rộn”.[1]

      Đoàn người nhộn nhịp, nhiều tiếng động lớn, xa hoa đồi trụy. Nàng tránh ở trong đám người vụng trộm mong chờ, chỉ vì đế vương cao cao tại thượng là phụ hoàng của nàng nhưng từ chưa từng gặp mặt. Nàng nghe theo mẫu thân khuyên can, cuối cùng vụng trộm chạy đến tìm gặp, gặp được, nhưng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Còn nàng giả trang thành thiếu niên, tư thái xinh đẹp, ưu nhã như vẽ, khiến bách quan liên tiếp chú ý, muốn tìm cách hỏi thăm xem là công tử nhà ai, mong gả nữ nhi nhà mình cho nàng.

      Nàng né tránh mọi ánh nhìn, chuyên tâm đánh cờ với lão giả xảo trá. Lão giả bày trận huyền diệu, chiến phong sắc bén, vài người bại trận. Tính tình thiếu niên dễ dàng tâm cường háo thắng, làm gì chắc đó, lại thận trọng, cuối cùng qua hai canh giờ, cờ đen rốt cuộc bao trùm nửa bên, chiến thắng được cả sảnh đường ủng hộ. Lão giả kéo nàng đánh tiếp ván khác, chợt nghe mọi người huyên náo, hình như có người lên các, rốt cục nhịn được trông qua, chỉ thấy ngọn đèn dầu lay động, đám người túm tụm quanh người mặc áo trắng hơn tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần giống như tiên lẫn trong đám phàm nhân. ngước đôi mắt lười biếng nhìn qua, môi mỏng nổi lên màu sáng bóng nhạt, cặp mắt màu lam như hồ nước, mị hoặc phong lưu như tinh.

      Nghe trong triều thần, chỉ có người đó được thánh sủng, tuổi còn trẻ là phụ tá đắc lực của Thánh Thượng, ra chính là .

      Làm như biết được chú ý của nàng, bên môi người nọ hơi vòng vui vẻ mập mờ , quăng đến người nàng rất nhanh mất , như sao xẹt trời, thoáng qua tức . Tim nàng tự dưng đập như trống, sau khi đảo mắt che dấu, lông mi dài phủ xuống, thoáng qua bóng mờ nhàn nhạt trong đáy mắt như nước. Đánh cờ còn theo luật, lão giả dựng râu trừng mắt, nàng sau nửa ngày từ chối chơi tiếp, có phần chật vật chạy thục mạng ra.

      thềm đá gạch ngọc trong vườn hoa , từng cụm mai vàng toả hương, nàng thân mình chống cằm ngồi ở bậc thềm ngọc, với bóng nhạt thành đôi, hình độc ảnh đơn.

      Thích thú nhịn được ngâm khẽ:

      “Thềm lạnh lẻ loi ngắm ánh trăng, sương đậm hoa thơm quanh đình ” Đằng sau chính là "Từ khi phân tán sau ân ái, nhân gian đường đến nhà tiên, mặc cho hồn mộng đến chân trời.” Thiếu niên chẳng biết đến cảm giác tương tư, chỉ mến hai câu thơ , dùng trong lúc này đúng là có chút hợp với hoàn cảnh.

      Sau lưng lại đột nhiên vang lên hồi cười khẽ, tiếng thuần khiết, trung mơ hồ có tiếng ngọc va chạm vào nhau, như tiếng trời trầm thấp truyền đến: “ biết là tưởng niệm ai đây ?”

      Nàng kinh hãi cứng người, ngoái đầu nhìn lại, đứng dậy.

      thấy người nọ cong môi mà đứng đó, mặt mày đẹp đẽ bên trong bóng cây mờ ảo, diện mạo như ngọc, môi giống như hoa đỏ, chắc là vì uống rượu, ánh mắt lại có chút mê ly.

      Nàng lộ thân phận, chỉ dùng lễ thăm viếng: “Thảo dân tham kiến Thượng Thư Đại nhân.”

      Người nọ , có chút nhíu mày: “Thảo dân?”

      Nàng đáp kiêu ngạo nịnh bợ, trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Phải”

      nhàn rỗi mở miệng: “Chơi cờ tồi.”

      Nghe người này thường cùng Hoàng đế đánh cờ, trong nội cung thường thắng, liền có tâm muốn quyết cao thấp, nhịn được mở miệng: “ biết có may mắn cùng Đại nhân chơi ván kế tiếp hay .”

      cũng gì, chỉ nheo mắt nhìn nàng, ánh sáng nhạt chớp động trong đôi mắt xanh, cảm thấy nàng mạo muội hay là biết tự lượng sức mình. Nàng đột nhiên phát giác mình đường đột, mím môi . lại trì hoãn bước chân đến trước mặt nàng, có chút cúi người, tóc đen chảy xuống, loáng thoáng chạm lên vai của nàng, chỉ cảm thấy tươi mát dị thường, thấm hương lạnh, nhất thời cũng thất thần. lại duỗi ra ngón tay thon dài trắng nõn nghịch hoa rơi vai nàng, cánh hoa mềm mại dừng lát ở đầu ngón tay, sau đó theo gió mà , nhưng đầu ngón tay lại lưu hương, bị ánh trăng chiếu, mang theo quý khí sạch trắng nõn.

      Nàng nhìn đến ngốc, nhìn sang đôi mắt thâm thúy của , đỏ mặt mỉm cười: “Đêm khuya sương lạnh, Đại nhân thân thể quý giá, hay là nhanh chóng trở về .”

      Vừa như vậy, sau lưng quả truyền đến tiếng kinh ngạc của nội thị: “Đại nhân, ra ngài trong này!”

      vòng ánh sáng như nước dồn dập chảy qua trong đôi mắt , lại giống như hoa tươi đẹp, như pháo hoa rơi, diễm lệ như hồ ngàn năm. cong môi, hơi thở như lan giống như cười mà phải cười ở bên tai nàng: “Ta tưởng là ai, hóa ra là mỹ nhân xinh đẹp như hoa!”

      Hơi thở ấm áp mơ hồ đụng chạm vành tai tuyết trắng, nóng bỏng, mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, ngu ngơ ngẩng đầu. cũng xoay người, bóng lưng thon dài thẳng tắp dần dần xa trong bóng đêm.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Đây là bài thơ Thanh ngọc án của tác giả Tân Khí Tật. Ở là bảng dịch thơ của Điệp luyến hoa.
      Bản gốc

      Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
      Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
      Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
      Phụng tiêu thanh động,
      Ngọc hồ quang chuyển,
      Nhất dạ ngư long vũ.

      Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
      Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
      Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
      Mạch nhiên hồi thủ,
      Na nhân khước tại,
      Đăng hoả lan san xứ.
      Dịch thơ:
      Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
      Rụng như mưa, sao rực rỡ.
      Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
      Phụng tiêu uyển chuyển,
      Ánh trăng lay động,
      Suốt đêm rồng cá rộn.

      Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
      Phảng phất hương bay, cười rộ.
      Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
      Bỗng quay đầu lại,
      Người ngay trước mắt,
      Dưới lửa tàn đứng đó.
      ChrisSue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết

      "Két" thanh trầm buồn vang lên khi cánh cửa điện nặng nề sơn son mạ vàng mở ra. Trong điện thắp đèn cuối cùng cũng có vài tia sáng mờ mờ, từng chùm ánh sáng le lói chiếu vào tạo thành những chùm sáng vàng óng ánh những miếng vàng, giống như nhúm lửa sáng yếu ớt, xa xa phía hành lang gấp khúc có đoàn người bận rộn, đèn cung đình mờ nhạt theo đoàn người đường tiếng động, giống như ma quỷ từ từ đến gần.

      Đoàn người tới cửa đại điện, đám lửa trong những chiếc đèn cung đình vụt lóe lên, mới chiếu hơn mười người nữ tử quỳ trong điện, đều là y phục màu trắng. Nữ tử quỳ gối ở đầu cỡ khoảng 30 tuổi, mái tóc đen như gấm phủ lên vai, trong điện tối tăm vẫn thể che lấp gương mặt diễm lệ của bà

      Nội thị cầm đầu lướt qua các nữ tử, mở thánh chỉ ra tuyên đọc:

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Cố thị hầu hạ vua đến nay, ngang ngược kiêu căng, lẳng lơ mê hoặc chủ, làm loạn hậu cung, mất hiền đức, vua nhớ tình cũ, cho nàng toàn thây, ban thưởng rượu độc để tự sát." Nội thị cười lạnh tiếng: "Cố Tiệp Dư, tiếp chỉ tạ ơn ."

      Thân thể Cố Tiệp Dư nhoáng cái, đôi mắt đẹp như nước mùa thu bình tĩnh dừng ánh mắt thánh chỉ, chỉ nghe trong điện yên tĩnh tiếng động. Bà khẽ nhếch đôi môi đỏ, cuối cùng thở dài hơi yếu ớt, chậm rãi đứng dậy. Nhũ mẫu bên cạnh cuối cùng cũng nhịn được khóc lên, bò lên kéo váy Cố Tiệp Dư, khóc ra tiếng: "Tiệp Dư, được." Bà như thể dùng toàn lực, gắng sức ôm lấy hai chân Cố Tiệp Dư. Cố Tiệp Dư thể về phía trước, cúi đầu nhìn mặt bà: " , hà tất người phải như vậy."

      Nhũ mẫu khóc ròng : "Tiệp Dư, người có từng suy nghĩ, nếu như người rồi, Công chúa phải làm sao bây giờ, cuộc đời này của nàng chỉ có người để dựa vào, nếu người , nàng dựa vào cái gì mà sống!"

      Cố Tiệp Dư nghe bà đề cập đến nữ nhi, trong mắt ẩm ướt.

      Nội thị trông thấy thế, nghiêng đầu sang bên nháy mắt, người thị vệ chém xuống đao giữa lưng nhũ mẫu. Cố Tiệp Dư the thé hô lên: "Đừng!" Thị vệ nhanh tay, nhũ mẫu "Ô ô" tiếng ngã xuống đất. vũng máu lớn từ dưới người bà chảy ra, nhuộm đỏ váy áo màu trắng của bà, lập tức máu tanh gay mũi. Nữ tử trong điện thấy thế hoảng sợ thét lên, xong rồi. Hai tay Cố Tiệp Dư còn khựng lại giữa trung, chằm chằm vào mắt nhũ mẫu còn chưa khép lại, thân thể run như lá rụng, bi thương kêu: " . . . . . ."

      Nội thị sắc bén : "Tiệp Dư, nếu như tự sát, đừng trách chúng ta giết sạch mọi người ở trong điện này."

      Thân thể Cố Tiệp Dư chấn động, ánh mắt dừng lại khuôn mặt người hầu chậm rãi bị dời . Dòng máu kia chầm chậm xuống theo từng bước , chỉ lưu lại hai vệt máu ở phía sau, trong mâm sơn đỏ đặt cái bình tráng men màu xanh khảm kim loại. Bà nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy hai tay run cầm được, trong điện hơn mấy chục mạng người chỉ cần bà chết là được cứu sống, huống chi còn có Mạn Nhi, Mạn Nhi. . . Nghĩ đến cuộc đời này hai mẹ con dương cách biệt, khó gặp lại nhau, mặt xinh đẹp của bà chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, cố vượt qua tâm tư, dùng sức mở cái nắp. Bà nhìn trở lại góc sâu trong điện, nhìn nhũ mẫu nằm ở trong vũng máu, nhớ tới mộng đẹp phồn hoa kiếp nầy, chợt cười rộ lên, như thể trong vũng máu cuối cùng nở rộ ra đóa hoa diễm lệ.

      Lúc này bóng thiếu nữ từ trong điện chạy ra đụng ngã, "bốp" tiếng, nghiêng tay hất văng cái chai rớt mặt đất. Lúc này ở vàng "Xì..." đám khói độc, nội thị kinh hãi, duỗi ngón tay hướng thiếu nữ: "To gan, ngươi! Ngươi!"

      Thiếu nữ tóc đen uốn lượn, dài đến chân, vẻ mặt lạnh lẽo đứng trong điện. Dung mạo trẻ tuổi tương tự với Cố Tiệp Dư, cũng chỉ thấy thiếu nữ toàn thân áo trắng lạnh lùng như tuyết, tuy vẻ mặt như vậy, vẫn xinh đẹp mê hồn.

      Nội thị biết nàng là Lâm Quan Đế Cơ (Công chúa Lâm Quan), mọi người đều vị Đế Cơ này nhát gan sợ phiền phức, cẩn thận quá mức, cũng tranh giành với người, hôm nay sao lại dám đánh đổ rượu độc, tức giận : "Khá lắm Lâm Quan Đế Cơ. . . . . ."

      Lâm Quan, tuyên hiệu của Đế Cơ trong nội cung từ trước đến nay mang theo chữ "Dương". Chỉ có nàng. Năm đó nữ quan dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế ban tên cho, Hoàng đế cùng hoàng hậu ngắm trăng trong ngự hoa viên, trời lúc đó có sao băng sa xuống, Hoàng đế hạ bút thành văn: "Tên là Lâm Quan ."

      Trong nội cung đều cười, Lâm Quan, danh hiệu giống với lẽ thường như thế, có thể thấy được Hoàng đế hờ hững đến mức độ nào, tựa hồ hai chữ này cũng thành tên của lãnh cung. Hoàng Tử, Đế Cơ cùng lứa nhìn thấy nàng liền gọi to "Lâm Quan" .

      Cái tên này chính là đại biểu cho những khuất nhục gắn bó với nàng mười mấy năm qua như hình với bóng.

      Cố Tiệp Dư nhìn thấy nàng, kinh hoảng trách cứ: "Mạn Nhi, con sao lại ra đây!"

      Con ngươi Thượng Quan Mạn chuyển hướng đến Cố Tiệp Dư, nhíu mày cắn môi: "Nếu con ra, phải là trơ mắt nhìn người uống rượu độc sao." tay túm lấy thánh chỉ trong tay nội thị, đọc hết rồi cười lạnh: "Phụ hoàng mấy chục năm chưa bước vào điện Thù Ly bước nào, sao có thể lẳng lơ mê hoặc chủ, gì đến làm loạn hậu cung, cho dù làm loạn cũng là mười bảy năm trước, sao lại chờ tới bây giờ!"

      Nội thị trừng mắt giận dữ mắng lớn: "Lớn mật." Tức giận đến dậm chân bày tay áo hai bên tiếp chuyện: "Nếu Tiệp Dư phối hợp, đừng trách nô tài dùng sức."

      Thượng Quan Mạn bước đến ngăn trước người Cố Tiệp Dư, thị vệ muốn đến kéo nàng ra, nàng nâng cao cái cằm, đứng thẳng quát lạnh: "Ta chính là Công chúa Lâm Quan do Thánh Thượng ngự phong, ai dám!" Cố Tiệp Dư sợ nàng có mệnh hệ gì, vội la lên: "Mạn Nhi ngốc, phụ hoàng con muốn giết ta, con có thể ngăn cản sao, còn lui xuống." Lâm Quan giả điếc làm lơ, thân thể cứng ngắc, lạnh lùng quét mắt về phía thị vệ.

      Thị vệ bị ánh mắt nàng làm sợ hãi, cũng dám lên. Nội thị thấy thế thân thể run lên, tức giận : "Công chúa có thể bảo vệ Tiệp Dư, để xem có thể bảo vệ nữ bộc trong điện này !" Ánh mắt lóe lên, thị vệ túm tóc cung nữ áo xanh từ các nữ tử trong cung, cung nữ sợ tới mức thét lên: "Công chúa cứu nô tỳ." Đó là người hầu thân cận nhất của nàng, mấy chục năm chỉ có nàng làm bạn, chỉ có nàng theo mình.

      Sắc mặt Thượng Quan Mạn tái nhợt vài phần, lại hơi nhếch môi lời nào, nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác. Thị vệ thuận tay chém đao, đầu cung nữ rơi xuống, trong điện lập tức vang lên những tiếng khóc cực kì bi thảm. Nàng lạnh giọng quát: "Đừng khóc." Chuyển con mắt hướng trong điện quét qua, : "Mẫu phi ngày thường đối đãi các ngươi như thế nào, các ngươi chẳng lẽ biết. Cho dù mẫu phi rồi, những súc sinh này có thể tha cho các ngươi sao?"

      Các cung nữ nghe vậy, chỉ dám thầm nức nở. Trong đám người, có người đứng lên quỳ xuống bên người Thượng Quan Mạn. Thân thể nàng run ngừng, lại cố tự trấn định, cúi đầu : "Công chúa đúng, nô tỳ khóc. Bọn nô bộc trong điện Thù Ly cũng có vài phần cốt khí, cũng để cho người xem thường."

      Thượng Quan Mạn khỏi liếc nhìn nàng cái, chính là Thù Nhi, cung nữ thắp đèn bên người Cố Tiệp Dư, ngày thường hay lên tiếng, ngờ lúc này lại có chí khí.

      Nội thị lạnh lùng cười: "Để xem ngươi thế nào." Hướng thị vệ bĩu môi cái, thị vệ bắt Thù Nhi ra kéo tới. Thù Nhi nhẫn nhíu mày, cũng tiếng. Thị vệ giơ đao muốn chém, Thượng Quan Mạn lại bật thốt lên quát: "Khoan ."

      Nội thị cho rằng nàng rốt cục cũng thỏa hiệp, nháy mắt ra lệnh với thị vệ, thị vệ buông Thù Nhi ra, nội thị cười : "Đế Cơ phải suy nghĩ kỹ, nếu khiến tất cả mọi người trong điện này chết theo, chỉ sợ sau này có người tiếp tục hầu hạ Đế Cơ."

      Thượng Quan Mạn lạnh nhạt liếc nhìn nội thị, chậm rãi mở miệng: "Rượu độc Phụ Hoàng ban thưởng bị đổ, làm phiền công công mang lọ nữa đến đây."

      Nội thị mới nhớ lại lại lấy rượu độc quan trọng hơn, nhưng tại là nửa đêm cuối canh ba phiền toái, tức giận đến dậm chân dẫn mọi người .

      Cố Tiệp Dư bấy giờ mới thở dài : "Chẳng qua chỉ là mấy canh giờ, tội tình gì chứ."

      Thượng Quan Mạn như thể dùng hết khí lực, chờ lúc nội thị rời , thân thể bỗng ngã ngồi mặt đất. Nàng úp mặt gối Cố Tiệp Dư, váy màu trắng trẻ trung người Cố Tiệp Dư, sợi vải cực trắng trong thuần khiết, dán mặt, cảm giác mát lạnh thanh đạm của ban đêm. Nàng gắt gao ôm lấy hai chân của người, trong điện ánh sáng mờ mờ u lãnh soi tĩnh mịch tối tăm trong mắt nàng, như trong bóng đêm lạnh lẽo còn dư lại chút trăng lạnh.

      Nàng nhìn chằm vào khoảng xa xa, kiên định mở miệng: "Mẫu phi thể chết được, cho dù là Diêm Vương đến đây, nữ nhi cũng muốn cướp người từ trong tay ông ta về!"
      ChrisSue ú thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (2)

      Bên ngoài điện hoàn toàn tĩnh mịch, vài cung nữ ôm đầu nghẹn ngào, Cố Tiệp Dư thần sắc vẫn bình thản quỳ gối tại chỗ. Trong điện tĩnh mịch, chỉ đốt ngọn nến đỏ, nhàng tỏa sáng, chiếu lên hai bức rèm thêu trong phòng, gợi lên màn lụa màu xanh, ở trung tâm có lò xông khói bốn chân chạm rồng, tỏa ra từng sợi khói . Nàng mở chiếc rương màu đỏ chạm rồng ra, chỉ thấy châu ngọc linh tinh, dưới đáy rương tối tăm nổi bật lên ánh sáng lấp lánh bốn phía, giơ lên ngón tay nhàng khẽ vỗ, cầm lấy trâm cài tóc mã não màu xanh lam, tâm tư trầm ngâm, lại buông xuống. Thù Nhi cài cây trâm vàng khác lên tóc nàng, nàng nhìn vào gương, bàn tay rút xuống. Thù Nhi ở sau người thấp giọng : "Tiệp Dư ngày thường cũng trang phục lộng lẫy, Điện hạ cũng trang điểm sơ sài, có thể tháo ra được đều tháo ra hết." Khuôn mặt nàng khổ sở, phát sầu nhìn trong gương.

      Bỗng từ trong điện có người đến, áo bào đen trắng, sợi tóc xám trắng, nhưng gương mặt lại từ ái, nàng xoay mặt mỉm cười vui vẻ: "La ." La ánh mắt yên tĩnh, lại khó nén sầu lo trong mắt: "Lão nô đoán Điện hạ vô cớ hất đổ bình rượu độc." Bà dừng chút mới do dự mở miệng: "Điện hạ muốn cầu xin hoàng thượng sao?" Thượng Quan Mạn sắc mặt lạnh lùng, quay đầu chỗ khác: "Chỉ sợ ta chưa đến cửa cung, bị người ta ngăn lại, huống chi ông ta từ trước đến nay đều bạc bẽo, sao có thể tha cho mẫu thân đơn giản như thế được."

      La nhíu mày: ". . . . . ."

      Nàng có chút cúi đầu, nét mặt tái nhợt lên chút xấu hổ, nhưng rất nhanh được che lấp xuống dưới: " , ta từng thấy qua vị Thượng Thư Đại nhân kia." La nghi ngờ : "Vị tâm phúc của Thánh Thượng sao?" Mạn nhi lên tiếng: "E rằng chỉ có có thể vài lời trước mặt phụ hoàng. Nghe sáng mai tiến cung, đây là cơ hội duy nhất để cứu mẫu thân." La lẳng lặng nhìn nàng, nàng im lặng ngẩng đầu lên. Trong gương đồng ố vàng phản chiếu gương mặt tái nhợt dưới tóc đen dày của nàng, lại thấy gương mặt trẻ trung xinh xắn, nàng : "Ta đây hai bàn tay trắng, duy có chút nhan sắc của mẫu thân cho." La sớm đoán được, nghe nàng thanh rung động: "Nghe đồn vị Đại nhân kia thiết diện vô tư, đâu dễ dàng bị nữ sắc dụ hoặc như vậy, những việc trong cung đình như thế này, ta dễ dàng nhúng tay vào sao? Đám triều thần vốn dĩ rất sợ , có thể khẳng định chắc chắn rằng là tay lợi hại, Điện hạ như vậy, ràng là tính lợi dụng ta, nếu như chọc giận ta, Điện hạ. . . . . ."

      Thù Nhi giọng điệu lo lắng: "Nhưng nghe trong nội cung đồn rằng, Chiêu Dương Công chúa rất hợp ý vị Đại nhân kia." Chiêu Dương Công chúa tiếng lành đồn xa, tư thái khuynh thành, lại là con hoàng hậu, ta buông tha cho vị thiên chi kiều nữ này mà chọn vị Công chúa vô danh như nàng sao? Thù Nhi hỏi, nàng cũng biết nàng ta muốn gì. Nàng có phần thắng, chỉ có đánh cuộc, nhưng nàng nhất định phải đánh thắng trận này. Lòng bàn tay dùng sức che mặt lại, thanh hết sức bình tĩnh: " , thời gian này xin người chăm sóc tốt mẫu thân, nhất định phải kéo dài thời gian tới khi ta trở về, nếu như ta về được. . . ." Nàng cúi đầu khẽ: "Ta theo mẫu thân." Thân thể Thù Nhi run lên, nước mắt lăn tăn má, quỳ mặt đất. La khóc ra tiếng: "Điện hạ, vô luận như thế nào xin người nhất định phải cố gắng sống tốt, nếu Tiệp Dư và lão nô cách nào chịu được."

      Trong mắt nàng dần dần ẩm ướt, cực lực đè nén nghẹn ngào trong miệng, thản nhiên : " , giúp ta chút nhé."

      La yên lặng rơi lệ, lại tiếng động khẽ chào nàng: "Ngày ấy Tiệp Dư thị tẩm, hoàng thượng từng ban cho bộ y phục bằng lông chim có dải lụa vàng quấn cành hoa sen và cái vòng vàng." Bà trầm thấp hít tiếng: "Từ khi thất sủng, Tiệp Dư chỉ còn lại hai thứ này." Liền cùng Thù Nhi lấy.

      Nàng nghe vậy, cũng ra.

      Chọn đôi khuyên tai vàng ròng khắc chạm hoa đeo ở tai, làm nổi bật lên da thịt trắng nõn như sứ. Thù Nhi bưng lấy hộp gấm hình vuông chạy đến, mặt mồ hôi chảy ròng ròng, tay áo mang gió, kinh hỉ hỏi: "Điện hạ người xem cái này." Nàng quay đầu , trong hộp gấm vàng có cái lắc vàng ròng, ánh sáng giống như sa tanh, xâu qua sáu cái chuông vàng, giơ lên khẽ đụng cái, gió mát rung động, ánh lên giữa lông mày nàng, khom người cài mắt cá chân, nổi bật lên đôi chân ngọc xinh trắng nõn, làm tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình, khỏi mỉm cười.

      La cũng đem áo lông chim đến, áo khoác có lớp vải vàng quấn cành hoa sen, bên trong lông chim như mây, chỉ cảm thấy lúc lúc như tiên y, thoáng chốc trong điện sáng ngời. Nàng ngắm lúc lâu, chậm rãi lại, giật mạnh lớp vải lụa vàng đính bên ngoài xuống , "Xoẹt" tiếng bén nhọn, chỉ còn lớp lông chim tuyết trắng. Thù Nhi chưa phục hồi tinh thần lại, La lấy làm lạ hỏi: "Điện hạ. . . ." Nàng : "Người vô tình, giữ lại vật cũ để làm gì, huống chi Chiêu Dương xưa nay xinh đẹp nổi tiếng, ta chỉ có thể dùng thanh nhã để lay động ta." Nhìn Thù Nhi còn ngẩn người, nhíu mày : "Còn qua đây!" Thù Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hầu nàng mặc lên người.

      Trước gương to, người trang điểm nhạt, mái tóc chỉ đơn giản búi tầng tóc mây, dùng trâm vàng đính hoa vấn ở sau ót, từng mảng tóc đen lớn như gấm uốn lượn phủ xuống, rủ xuống đến bên hông, có gió thổi nâng suối tóc như mực nhàng bay múa. Vẽ lông mày đậm lá liễu cong cong, trong nội cung thịnh hành lông mày như núi xa, nàng vẫn kiên trì chọn lá liễu, lại dùng bút lông đậm, điểm thanh thuý duy nhất trong màu trắng, nét vẽ đẹp nhất, cố ý chọn nhạt mà thần sắc lẳng lơ, làm nổi bật lên đôi môi mềm mại đầy đặn, chiếu đến áo lông chim trắng muốt như tuyết người, lộ ra thanh lệ giống như hoa sen trong nước, chỉ có trước tà áo lưu lại màu vàng, nổi bật cao quý. Khẽ xoay người, mắt cá chân tiếng chuông giòn vang, mép váy bay lên, lộ ra chút xíu tia sáng màu vàng, thoắt thoắt , tựa như có cái tay bé, gãi ngứa lòng người. La ở phía sau ngắm nàng, giọng mở miệng: "Điện hạ, người cần phải suy nghĩ kỹ."

      Nàng thấy xót xa, trong mắt dâng lên đám sương, cố gắng trấn định, hạ giọng : "Cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải qua thử lần." Trong mắt nàng lên lạnh lẽo, thầm cắn răng: "Ta thể để cho mẫu thân chết minh bạch." La nén tiếng thở dài.

      Tay đột nhiên run dữ dội, ngực chợt như muốn căng ra, nàng gắt gao nắm chặt tay, tâm phiền ý loạn hỏi: "Thù Nhi, giờ gì rồi?"

      Thù Nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ cát: "Hồi Điện hạ, giờ Dần khắc."

      Tiểu cung nữ ở ngoài rèm vội vã chạy tới, quỳ gối bên cạnh cửa ra vào thở : "Điện hạ, nô tài hỏi thăm ràng, giờ Thìn dùng đồ ăn sáng, Chiêu Dương Công chúa nhận mệnh hoàng hậu làm chủ nhà cùng Thượng Thư Đại nhân tản bộ tại ngự hoa viên."

      Nàng cứng rắn quát lạnh: "Ngươi hỏi thăm ràng, ngươi phải biết câu hôm nay, chính là ảnh hưởng tánh mạng mọi người từ xuống dưới Thù Ly cung!"

      Tiểu cung nữ sợ tới mức dập đầu: "Nô tỳ dám có nửa điểm giấu diếm."

      Nội thị bẩm phủ nội vụ, lại đem rượu độc về, cũng chỉ có bốn canh giờ, bây giờ qua hai canh giờ, còn kịp nữa rồi. Thù Nhi chưa kịp chải đầu cho nàng, nàng đột nhiên đứng dậy. Thù Nhi vội vàng kịp lấy lược ra, đám tóc bị giật mạnh xuống. Thù Nhi cả kinh che môi, nàng chưa kịp cảm thấy đau, chỉ dặn dò Thù Nhi: "Chuyện này chớ để mẫu thân biết ."

      Thù Nhi vội kêu lên: "Điện hạ, còn hài nữa."

      Nàng cúi đầu nhìn nhìn vòng vàng mắt cá chân, nổi bật lên vừa đúng đôi chân ngọc mảnh khảnh, vô cùng làm cho người ta thương tiếc, mang hài có phần nhàng, thích thú : "Miễn."

      Nàng xoay người muốn gấp, Thù Nhi và La đều vội vàng gọi: "Điện hạ!"

      Nàng quay đầu dậm chân, tiếng chuông theo gió mát thanh thúy lọt vào tai. Nàng thở dốc cho phép mình hối hận, đoạn tuyệt nỗi buồn ra ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, như trời thiêu đốt mảnh mây hồng diễm lệ: "Chờ ta trở lại!"

      Váy áo uốn lượn tiếng động lướt qua mặt đất, nàng xoay người lẩn vào trong bóng đêm có thể cắn nuốt người, bóng lưng dần dần nhạt, tiếng chuông cũng dần dần còn nghe thấy.
      ChrisSue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (3)

      “Thượng Thư Đại nhân!”

      tiếng tang thương thống khổ, hai bóng người bổ nhào vào trước kiệu. Kiệu phu vén màn kiệu, Hách Liên Du xoay người vội, nghe vậy khỏi sững người lại. Hộ vệ sớm xông lên ngăn cản hai người, mới thấy là đôi vợ chồng già tóc bạc, chỉ nghe ông lão bị cản ở ngoài tường khóc rống chảy nước mắt: “Đại nhân, chỉ cần người thả con ta, táng gia bại sản ta cũng đồng ý, nhà của ta chỉ có người nỗi dõi này, nếu rồi, Cát gia ta vô hậu. . . . Ta có gia sản bạc vạn, nguyện ý dâng toàn bộ. . . . Đại nhân. . . .”

      Bà lão khóc phụ họa: “Ngàn sai vạn sai là chúng ta sai, chỉ cầu Đại nhân tha cho con ta. . . .”

      Hách Liên Du khỏi nhíu mày, mắt đảo qua: “ xảy ra chuyện gì?” nam tử gầy trơ cả xương bên cạnh vội bước nhanh qua, ở trước mặt vợ chồng đằng kia lặng lẽ cười: “Cát lão trượng, con trai các ngươi đốt giết đánh cướp có chuyện nào nào làm, Đại nhân chúng ta phán tội chết, đó là theo lẽ công bằng chấp pháp, huống hồ đồng ý cho các ngươi gặp , khoan dung ngoài vòng pháp luật, lại vẫn biết đủ, đến nơi đây làm ồn, còn mau xuống dưới, đừng làm chậm trễ thời gian Đại nhân chúng ta tiến cung!”

      Ông lão chỉ thấy đôi mắt như đậu đen của , quay tít ngừng, hai mảnh râu đen môi động đậy, xấu xí như con chuột, cả kinh cơ hồ nghẹn ngào. Bọn hộ vệ thấy phản ứng thái quá, nhịn được chỉ cười. Bà lão nhìn thấy khe hở vội bước đến đoạt lấy kiếm hộ vệ, cố gắng đưa lên cổ, tóc tai bù xù, nghiêm nghị quát: “Nếu người đồng ý thả con ta, ta lấy máu nhuộm phủ Thượng Thư!”

      Ông lão thấy bà như thế, sợ tới mức vội gọi: “Phu nhân!”

      Bà lão để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm Hách Liên Du, cắn răng dùng hết sức cứa cổ mình. Hộ vệ chung quanh thấy tình hình này sợ ngây người, cũng dám tùy tiện tiến lên.

      Hách Liên Du lúc này mới quay đầu, tia nắng ban mai sạch , chiếu lên hình dáng ngũ quan thanh tú của ràng. Ánh sáng mặt trời vốn là nhu hòa, ngược lại làm nổi bật lên ánh mắt sâu lường của . Tròng mắt cứ như loại bảo thạch màu lam, càng phát ra cảm giác xa cách lạnh lùng. Bà lão kia lần đầu thấy , vẻ ngoài tuấn mỹ vô song như vậy, lập tức ngẩn ngơ, đao trong tay liền cũng nới lỏng. Hộ vệ bước nhanh đoạt binh khí bén trong tay bà, lúc này bà lão mới hoàn hồn, đột nhiên giao tiếp với ánh mắt Hách Liên Du, như bỗng chốc chạm phải ác khí lưỡi kiếm sắc lạnh, bỗng nhiên run cái, chỉ nghe thanh lạnh lùng của : “Nuôi dạy, là lỗi cha mẹ, trở về trấn tỉnh lại .” nhìn nữa, khom người quay vào kiệu, bà lão vẫn còn khiếp sợ. Ông lão quỳ mặt đất lại lập tức hai mắt trợn lên, toàn thân run rẩy. Bà lão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cố tránh kìm giữ của đám hộ vệ bò qua, nghẹn ngào kêu lên: “Lão gia!”

      Miệng ông lão sùi bọt mép, cánh tay run rẩy chỉ hướng cỗ kiệu: “ đời sao có. . . người. . . vô tình thế này!” bà lão nghe vậy, chỉ biết ôm ông lão khóc thảm thiết: “Lão gia. . .”

      Cỗ kiệu sớm xa.

      Người gầy lúc nãy cũng theo, nhìn qua hai ông bà già chỉ là mời đến hộ vệ: “ là khó coi, mau mau tìm đại phu. . .”

      tiếng roi thanh thuý vang lên, ngự hoa viên cánh hoa tuôn rơi, người rảnh rỗi lảng tránh, cả vườn yên tĩnh tiếng động.

      Dương xa (xe dê) tinh xảo hoa lệ, là do Hoàng đế vì Chiêu Dương Công chúa mà làm. Dương xa chính là cách gọi của tiền triều, đến triều đại này, Hoàng đế ngại dê oai, lại bởi vì để nữ tử dùng, liền cho người tìm hai con ngựa đỏ thẫm để đổi. Dương xa cột buồm, giường sắt sơn đỏ, bày hương án lại dùng cái ô màu đỏ che nắng, bởi vậy xe chỉ có thư thái thoải mái, phong cảnh ven đường cũng nhìn sót gì. Chiêu Dương mừng rỡ, tự mình chọn lựa mười tám người điều khiển vẻ ngoài thanh tú, vui vui vẻ theo hầu, mỗi lần xuất hành, đều ngồi dương xa, hôm nay ngự hoa viên, đương nhiên ngoại lệ.

      Chỉ nghe tiếng đàn sáo vang xa, bánh xe khảm bạc lấp lóa, chiếc quạt lông vũ quét bạc , cách cái ô đỏ bay múa theo gió, phía dương xa sắc màu rực rỡ, châu ngọc tóc cung nữ rung động, áo tơ như khói như sương. Dương xa chạy qua, tiếng cười nữ tử nghe như oanh hót, cùng với tiếng trầm thấp của nam tử, loạt ân thanh nghe như cầm tiêu hợp tấu.

      Lại biết ở đâu vang lên tiếng chuông , “Đinh đinh” “Đinh đinh” dồn dập lại trầm ổn từng tiếng xuyên thấu hơi sương mỏng, càng phá vỡ thanh cầm tiêu hợp tấu, thanh thúy làm cho nhóm người điều khiển xe đều nghển cổ nghe. Hách Liên Du mặc áo vàng quần xanh giường đỏ nhàn rỗi ngồi ngay ngắn, đếm xỉa tới nâng cái cằm lên, bóng vỡ rơi xuống hình dáng thanh nhã của , thần sắc như thể nghe đến xuất thần. Thượng Quan Chiêu mặc hoa phục bên cạnh , dung nhan diễm lệ khuynh thành, thấy thế thoáng nhìn đại cung nữ mặc cung trang tím nhạt sau lưng. Đại cung nữ vội hơi cúi người, xoay người lặng yên xuống đài, ống tay áo bị gió phất phát ra tiếng động. Hách Liên Du như cảm thấy điều gì, ánh mắt nhàn nhạt quét tới. Đôi mày diễm lệ của Thượng Quan Chiêu phút chốc khẽ cong, thoáng nhìn trở lại, là vẻ kiều mỵ nhu tình như nước.

      Tiếng chuông dường như càng ngày càng gần.

      Sáng sớm ngự hoa viên bao phủ tầng sương, cánh hoa tươi tốt ánh vàng tràn ngập, cuối đường lại giống như tầng tầng màn lụa, sương mù lúc có lúc nhìn mờ ảo. Trong ngự hoa viên hương hoa bốn phía, trong sương mù trắng có mỹ nhân lả lướt tới, áo lông chim trắng như tuyết, tóc đen như mực, quần áo tỏa hương trong gió, tư thái như ngọc cốt tạo thành, da thịt sáng bóng. Mọi người thấy vậy khỏi ngây người, nhất thời như người trời hư hư thực thực.Người điều khiển lại cũng tự giác ngừng xe, nghỉ chân mà trông.

      Bởi vì Chiêu Dương thích màu đỏ, trong nội cung nhiều hoa phục màu sặc sỡ, bỗng nhiên trông thấy mỹ nhân áo tơ trắng, cảm giác tươi mát sảng khoái, càng gây chú ý. Bởi vậy cũng người nào tiến lên ngăn cản nàng. Đợi nàng đến gần, đại cung nữ vừa rồi hồi được thần trí, trầm tức quát khẽ: “Nô tỳ lớn mật, dám ngăn ngọc giá của Công chúa.” Lại thấy mỗi người đều như mất hồn, lập tức trợn mắt nhìn: “Thất thần làm cái gì, còn kéo nàng ta xuống!”

      Con mắt Thượng Quan Mạn lạnh lùng đảo qua, người điều khiển lại nhất thời do dự, nàng cúi đầu chậm rãi thi lễ: “Tỷ tỷ kim an.”

      Thượng Quan Chiêu sững sờ, phần đông tỷ muội trong nội cung, đa số nhận ra nàng, nàng cũng nhận ra người khác, tình huống này lâu nay thành thói quen, chỉ gật đầu, lại có phần vui với việc Thượng Quan Mạn chặn đường, muốn thét bảo nàng xuống dưới, thấy Thượng Quan Mạn hỏi nàng, đưa mắt lên thẳng tắp nhìn về phía Hách Liên Du bên người. Mặt của chứa tâm tình khó hiểu, con mắt xanh thẳm thâm trầm tựa như bóng đêm trực tiếp nhìn xuống. vốn cao ngạo, vừa ngồi xe vua, càng phát ra cảm giác cao nhìn xuống, khắc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau chỉ cảm thấy ánh mắt của sắc bén như điện, trong lòng nàng rung động, như gặp ma, lại cảm thấy trước mắt mờ mịt.

      Nàng ràng nhìn , hoảng hốt lại cảm thấy phải, giống như là nhiều năm trước, nàng vẫn là Công chúa vô danh rất ngây thơ, ở trong vườn hoa nhìn thấy , phong tư lười biếng trác tuyệt hơn cả ngọc đẹp, con mắt hồ mị mà mê ly ngừng mặt nàng, cười khẽ gọi nàng "Mỹ nhân hoa” .

      Con mắt nàng trầm tĩnh giống như nước sâu, như ngọc đen đẫm nước, có hàn ý thoát ra, nữ tử nhìn , ai cũng thẹn thùng, e dè như thế lại là số ít. bất giác có hứng thú có chút cong môi, nàng lại nhàng chuyển mắt, thong thả cười : “Lâm Quan có chuyện quan trọng thỉnh giáo Đại nhân, biết Đại nhân có thể dừng chút để chuyện.”
      ChrisSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :