1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa lưu manh - Lão nương thủ bất xuất danh tự liễu (8 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Last edited: 13/9/14
      thomap thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Công Chúa Lưu Manh - Phần I

      1. Mở đầu:


      Ngày mồng bảy tháng giêng, phụ hoàng tuyển phò mã cho ta.

      Người đó là con trai trưởng của Vương thái phó, Vương Thần An. Nghe Vương Thần An cùng sứ giả nước Tây Tề tỉ thỉ, văn võ đều thắng, tăng thể diện cho Nam Hạ ta, phụ hoàng vô cùng mừng rỡ, chỉ hôn Vương Thần An cho ta.

      Ta là công chúa Bảo Châu được thương hết mực, vậy mà chuyện hôn nhân đại , phụ hoàng lại hề hỏi ý kiến của ta.

      Buổi tối phụ hoàng lại đến hỏi ta, ta ta thà chết nghe theo.

      Phụ hoàng liền ban cho ta ba thước lụa trắng.

      ~~~~~o0o~~~~~

      2. Đêm tân hôn.

      Ta giấu phấn vôi trong tay áo trái, tay phải cầm thanh chủy thủ.

      Đợi vén khăn voan lên, ta liền tung bột phấn, sau đó nhảy ra sau lưng , đạp ngã xuống giường, tiếp đó nhào tới chặt đứt gốc rễ con cháu của .

      Từ đó, làm phò mã thái giám của , ta làm công chúa tiêu dao của ta, liên quan đến nhau.

      đến.

      vén góc khăn voan, ta nín thở…

      Vén lên rồi! Ta nhanh chóng lấy vôi ra, hất về phía trước! đoán được đúng lúc đó, bỗng nhiên nổi lên luồng gió lạnh.

      “A!” Tuy rằng ta là người tập võ, thân thể cường tráng, nhưng lúc này lại thể tránh thoát hoàn toàn.

      Ta nheo mắt.

      Vương Thần An như cười như nhìn ta.

      “To gan! Dám cười nhạo bản công chúa!” Ta cố chịu đựng con mắt đau, giơ tay trái lên, năm ngón tay như những móng vuốt sắc đánh về bả vai , muốn tặng cho đòn ném qua vai, đẩy ngã xuống giường.

      Vương Thần An chợt nghiêng người, chân duỗi về phía trước, ta chỉ còn lại mắt, tầm mắt bị hạn chế thể nhìn , kết quả là cẩn thận ngã xuống đất, chủy thủ bị ta cầm chặt trong tay, lúc này vạch vệt máu trong lòng bàn tay ta.

      Vương Thần An chậm rãi đến, cầm trong tay chiếc khăn vuông màu trắng, cầm lấy tay ta, lực đạo rất lớn, khiến ta thể giãy ra.

      “To gan! Dám khinh bạc bản công chúa!” Ta vừa hét lên, lại thấy dùng chiếc khăn vuông kia cẩn thận quấn quanh tay ta.

      Tim ta hơi chậm lại, lát sau quay mặt ra chỗ khác hừ tiếng, : “Ngươi đừng tưởng rằng như vậy là có thể chiếm được cảm tình của bản công chúa!”

      “A! Ngươi làm gì vậy?”

      Vương Thần An lại dám bóp chặt lòng bàn tay ta, miệng vết thương càng rách lớn. Ta cảm thấy máu tươi ồ ạt tuôn chảy.

      “Có thế chứ!” cởi chiếc khăn vuông màu trắng kia ra, vung vẩy trước mặt ta.

      chiếc khăn trắng có mảng máu lớn.

      Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn : “Ngươi muốn làm gì!”

      vươn tay, nhấc ta lên.

      “To gan! Dám vô lễ với bản công chúa!” Ta quát.

      ném ta lên giường như ném bao tải!

      Ta sợ! Tuy rằng trong khắp hậu cung ta có đối thủ, nhưng ở trước mặt Vương Thần An, ta lại có chút sức lực đánh trả.

      Ta bảo vệ trước ngực kỹ càng.

      Vương Thần An liếc nhìn ta cái, sau đó lấy chiếc gương đồng bàn trang điểm đưa cho ta.

      Ta hoài nghi nhìn .

      chỉ vào gương đồng từng chữ : “ xem, nó thoạt nhìn an toàn!”

      Ta vẫn cảm thấy mù mờ.

      cười giễu: “Ngực lớn, cũng có não!”

      Sau khi xong, lập tức đến trước bàn ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà!

      Lúc này ta mới hồi phục lại tinh thần.

      “Vương Thần An, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!”

      quay đầu cười thản nhiên, sau đó dùng ngón tay chỉ chính mình : “Phò mã gia!”

      “Cút!” Ta cầm lấy cái gối ném qua!

      tung quyền, đánh cái gối thành thiên nữ tán hoa.

      “Khụ khụ…”

      Hừ! Dám chọc giận bản công chúa! Ta còn có chiêu cuối! Trong cái gối kia chứa đầy độc dược, là cung nữ ta tín nhiệm nhất thay ta đến chỗ quỷ y Mạc Tiêu Dao mua hàng, có thể là khiến người ta muốn sống được, muốn chết xong!

      Vương Thần An, ta cũng chẳng muốn độc ác như vậy, là ngươi ép ta thôi!

      ~~~~~o0o~~~~~

      Công Chúa Lưu Manh - Phần II

      Ta năm tuổi trộm gà, sáu tuổi đánh chó, bảy tuổi kế nghiệp sư phụ Thiên Diện Thần Thủ, học được bản lãnh lừa gạt. Nhưng mà chưa danh chấn giang hồ, bị tìm về đưa vào trong cung, trở thành công chúa Bảo Châu được thương hết mực.

      Ta chưa bao giờ nghĩ bản thân mình phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.

      Gừng càng già càng cay! Cung nữ ta tín nhiệm nhất, lại là gian tế phụ hoàng sắp đặt bên người ta.

      Độc dược ta đưa cho ta, ra là xuân dược.

      Vương Thần An đè lên người ta…

      Ta trời sinh tính tình rộng rãi, cứ coi như là tập võ bị quăng ngã, đúng lúc lại bị cây gậy lăn lên. Nào ngờ Vương Thần An sắc mặt u ám, : “Nếu phải vì trúng xuân dược, ta quyết chạm vào !”

      Ta suýt nôn ra ngụm máu.

      đóng sập cửa lại rời , tháng sau, ta chưa từng nhìn thấy .

      ~~~~~o0o~~~~~
      thomap, Prunus Ngọcsnowbell thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Công Chúa Lưu Manh - Phần III

      Tây Tề xâm phạm biên giới Nam Hạ ta.

      Vương Thần An xin xuất chinh càn quét quân giặc.

      Ta hi vọng chết luôn ở bên ngoài, đừng có trở về làm gì, kết quả là phụ hoàng thương ta vừa mới thành thân, phu thê tình thâm, bỉ dực song phu, lệnh cho ta cùng ra chiến trường!

      Ta khóc nức nở, nhưng phụ hoàng quyết ý như vậy.

      Phụ hoàng giờ tuổi cao, thể ngự giá thân chinh ủng hộ sĩ khí, hi vọng ta có lấy đại cục làm trọng.

      Ta là công chúa Nam Hạ, tuyệt đối thể tỏ ra sợ chết!

      Ta tràn đầy ý chí chiến đấu, mong có thể dùng võ nghệ, ở giữa thiên quân vạn mã chém giết tướng lãnh quân địch.

      Bọn họ đều gọi Vương Thần An là thiếu niên tướng quân.

      Trong trướng, ta cười nhạo Vương Thần An. Đều là lão già, người khác gọi là thiếu niên tướng quân còn chẳng biết xấu hổ đồng ý, xì…

      Binh lính vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng bỗng nhiên : “Vương tướng quân trẻ tuổi như vậy, vì sao lại đảm đương nổi thiếu niên tướng quân?”

      Ta cười ha ha: “ trúng xuân dược mà chịu nổi nửa nén nhang, chớ phải vì tuổi già sức suy, người yếu thận hư là cái gì?”

      Năm đó ta theo sư phụ thẩm duyệt vô số xuân cung đồ, tri thức lý luận sớm đạt đến đỉnh cao rồi!

      Ta vừa dứt lời, liền phát binh lính kia chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch nhìn Vương Thần An.

      Ta ngẫm nghĩ thấy có điểm thích hợp.

      Đúng lúc đó, binh lính kia che miệng muốn chạy ra khỏi lều trại.

      Qua thời gian ở bên cạnh ta, ta lột cái mũ của xuống, mái tóc đen bóng mượt trượt xuống, tựa như xấp lụa màu đen thượng hạng…

      Quả nhiên là nữ…

      “Phò mã gia, ngươi to gan! Ta đường đường là công chúa Nam Hạ…” Còn chưa dứt lời, ta thấy mắt váng mày hoa, chờ ta phục hồi, Vương Thần An đuổi theo.

      Ta đột nhiên cảm thấy hoài nghi thân phận của mình.

      Hay là kỳ thực ta chẳng phải công chúa, mà Vương Thần An cũng chẳng phải con trai thái phó, mà ra là hoàng tử lưu lạc dân gian. Càng nghĩ như vậy, ta càng cảm thấy ánh mắt rất giống ánh mắt phụ hoàng, nhưng cặp mày rậm kia lại giống thái phó như đúc, chẳng lẽ là con của phụ hoàng và thái phó.

      Ta sợ run người.

      Trong xuân cung đồ có nam nam, nhưng ta lại biết nam nam cũng có thể sinh con.

      ~~~~~o0o~~~~~

      Vương Thần An thích tên Cố Tích Nhiên.

      Giỏi ca múa, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

      Tuy là yếu đuối nhu nhược, nhưng lại vì ý trung nhân mà dám ra chiến trường, khiến ta bội phục vài phần.

      Ta cũng muốn làm khó ấy.

      Nhưng ta mỗi lần nhìn thấy ta như nhìn thấy hổ, đôi mắt hồng hồng, nhìn rất giống con thỏ. Ta luôn khoan hồng độ lượng, quyết định cố gắng tránh xuất trước mặt ấy.

      Ta đến kì kinh nguyệt.

      Lúc trước khi ra chiến trường, có cung nữ nào nguyện ý cùng tìm cái chết, vì thế ta khoát tay, mang theo tỳ nữ nào cả.

      Kết quả là bây giờ ta đau đớn lăn qua lộn lại giường, còn làm cho giường dính đầy máu.

      Cố Tích Nhiên là con duy nhất ở đây, đương nhiên, việc chăm sóc ta rơi xuống người ấy.

      Ta muốn làm khó ấy, nhưng ấy làm việc nhanh nhẹn tí nào, phải đánh đổ chậu cũng là làm đổ chén canh, khiến ta cảm thấy rất phiền phức. Ta phất phất tay: “Ta sao, cần phải hầu hạ ta.”

      Đại khái là giọng ta có chút bực bội, Cố Tích Nhiên khóc.

      ta vừa nức nở hai tiếng, Vương Thần An vọt vào: “Công chúa Bảo Châu, đừng khinh người quá đáng!”

      Nực cười, ta bắt nạt ai chứ?

      Tính tình ta rất tốt, người khác trách móc ta, ta cùng lắm chỉ đâm đao sau lưng ! Ta hận nhất là người khác vu oan ta, nhớ ngày đó sư phụ vu oan ta xé xuân cung đồ của người, kết quả là ta đem toàn bộ xuân cung đồ trân quý của người xé nát bươm.

      Ta ném cái chậu xuống!

      “Người đâu! Kéo nữ nhân này ra ngoài đánh năm mươi trượng!”

      binh sĩ tiến vào thăm dò, nhìn thoáng qua lát rồi lại đứng an an ổn ổn trước cửa.

      Vương Thần An ôm Cố Tích Liên ra ngoài.

      người để ý đến ta, ngay cả giường cũng có người thay, ta ôm đầu gối ngồi nửa đêm, bỗng nhiên rất muốn khóc.

      Nếu lúc trước tiến cung, giờ ta sớm danh chấn giang hồ, cùng người ta thích cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, làm đôi thần điêu hiệp lữ. Nếu tính cả sư phụ ta, làm tam kiệt Nam Hạ.

      ~~~~~o0o~~~~~
      tart_trung, thomapPrunus Ngọc thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Công Chúa Lưu Manh - Phần IV

      Tên ngu Vương Thần An trúng kế điệu hổ ly sơn.

      Đại quân bọn họ tấn công vào cứ điểm quan trọng của quân địch, kết quả là Tây Tề bao vây doanh trại chúng ta.

      “Giao công chúa Bảo Châu ra đây, bọn ta cho các ngươi được chết toàn thây!” Người Tây Tề đứng bên ngoài rống.

      “Công chúa, chạy mau!” Cố Tích Nhiên bỗng chạy vọt vào, ta vừa lôi kéo tay ta vừa kinh hoảng .

      Chúng ta vừa đến cửa, bị người bao vây chung quanh.

      Là binh lính Tây Tề.

      “Công chúa ở trong này!” Tên cầm đầu hô lớn.

      Bọn họ vốn quây chúng ta lại, lúc này lại tự động chừa ra chỗ. nam tử cưỡi con ngựa cao lớn xuất trước mặt chúng ta. mặt đeo mặt nạ màu bạc, ta nghĩ nghĩ, đây hẳn là thiếu niên tướng quân vô cùng hung ác tàn nhẫn của Tây Tề, được mọi người gọi là Huyết Tu La.

      Người ta mới là thiếu niên tướng quân, gần mười sáu tuổi, bằng tuổi ta.

      vung trường mâu trong tay, móc cái mũ của Cố Tích Nhiên.

      Binh lính Tây Tề đồng loạt “Ồ” lên. người trong đó : “ ra là đổi trang phục, làm chúng ta suýt nữa nhầm lẫn.”

      Ta: “…”

      Bọn họ cho là ta và Cố Tích Nhiên đổi trang phục, Cố Tích Nhiên mới là công chúa.

      Cố Tích Nhiên nhất thời lạnh run người: “Ta phải, ta phải…” Nàng lắc trái lắc phải, mái tóc dài tung bay trong gió, là cảnh đẹp ý vui.

      Ta thở dài.

      Phụ hoàng có lẽ phải cha ruột ta.

      Vương Thần An cũng tuyệt đối phải tướng công của ta.

      Người duy nhất thương ta là sư phụ, năm đó cũng vì bức tranh mà hai tay dâng tặng ta.

      Ta có người thân.

      có người thương ta, ta cũng có người mình thương.

      Ta ngẩng đầu, lớn tiếng : “Ta mới là công chúa Bảo Châu của Nam Hạ!”

      Cố Tích Nhiên mặt đầy kinh ngạc nhìn ta, kể cả binh lính bị bắt đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.

      Ta hất cằm: “Người các ngươi muốn bắt chính là ta! Thả bọn họ ra!”

      Đây chỉ là nhảm. Vừa rồi bọn họ đứng bên ngoài rống, giao công chúa ra, để các ngươi được chết toàn thây. giờ ta đứng ra nhận có lẽ còn bị giết, lưu được cái mạng này, nếu chắc chắn chết từ lâu rồi, từ sư phu luôn dạy ta phải co được duỗi được, mà ta sớm trò giỏi hơn thầy.

      Nhưng đúng lúc này, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn kèm theo khói đỏ.

      Cùng lúc đó, toàn bộ tướng sĩ Nam Hạ bao gồm cả Cố Tích Nhiên đều nằm úp xuống mặt đất, chỉ có ta đứng sững sỡ tại chỗ.

      “Có khói độc!” Huyết Tu La lạnh lùng .

      Ta mơ hồ liếc mắt nhìn bốn phía, thấy binh lính Tây Tề từng người từng người vô lực ngã xuống.

      Huyết Tu La thuận tay bắt ta lên ngựa! giục ngựa chạy như điên, chạy ra ngoài.

      Ta vỗ ngực liên tục, hận thể tự đâm hai mắt mình.

      ấn chặt ta lưng ngựa.

      Ta hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau bụi cuốn mù mịt, tướng sĩ Nam Hạ đuổi theo. Người dẫn đầu cưỡi con bảo mã Hãn Huyết, đúng là Vương Thần An.

      Ta cảm thấy chỉ ra vẻ mà thôi, dù sao ta cũng là công chúa, còn là thê tử của .

      Nhưng đúng lúc này, Huyết Tu La đột nhiên xoay người, giương cung lắp tên, bắn trúng Vương Thần An.

      Vẻ mặt ta như vừa gặp phải quỷ.

      Có phải nhầm lẫn gì

      Chẳng lẽ phải truy binh bắn tên khiến ngã ngựa ư? trúng khói độc mà vẫn dũng mãnh như vậy! Ta run rẩy.

      “Sao vậy, đau lòng ư?” thét lớn tiếng.

      “Nào có, vừa rồi thấy ngươi cầm mâu, ta chỉ tò mò ngươi dấu cung tên ở đâu thôi?”

      Huyết Tu La: “…”

      ~~~~~o0o~~~~~

      Ta bị bắt về quân doanh Tây Tề.

      Huyết Tu La trúng độc, đại phu tìm ra cách giải độc, cuối cùng nghĩ ra biện pháp vô cùng ác độc.

      Bọn họ muốn chích máu ta.

      Lúc ấy ta và cùng đứng, nếu trúng độc mà ta lại vô , điều đó chứng minh trước đó ta uống giải dược, chừng máu có thể giải độc.

      Kỳ thực bọn họ đoán đúng phân nửa.

      Máu của ta quả có thể giải độc, nhưng phải vì trước đó uống giải dược.

      Khói đỏ kia hẳn là tín hiệu, cho nên những người còn lại có thể phản ứng nhanh như vậy, nhưng lại có người với ta, bọn họ mặc kệ sống chết của ta.

      ~~~~~o0o~~~~~

      Năm đó ta theo sư phụ vào Nam ra Bắc trộm đạo, ăn nhầm viên đan có thể tránh độc.

      Về phần tại sao lại là ăn nhầm, bởi vì lúc ấy ta biết thứ đó có giá trị vạn lượng hoàng kim. Ta luôn hối hận thôi.

      Có điều từ đó về sau, sư phụ ta liền hành nghề lang trung, chuyên trị các loại độc. Tiểu độc lấy muỗng, đại độc lấy chén máu.

      Đại phu kia cầm cây đại đao khoa tay múa chân trước mặt ta, ta liếc nhìn Huyết Tu La nằm giường.

      Lúc này tháo mặt nạ, sắc mặt tái xám, đầu đầy mồ hôi. Tạm thời coi là loại độc bậc trung

      Ta sờ soạng đầu, cầm lấy cây trâm.

      tướng sĩ quát: “Đừng để ta tự sát!”

      Ta thân thủ bất phàm, lắc vài cái liền tránh được bọn họ, sau đó đứng trước mặt họ, vạch đường tay.

      Bọn họ đều trợn mắt há mồm nhìn.

      Ta tiếp lấy cái bát đại phu đưa tới, nhìn thấy máu chảy đầy chén, liền xé mảnh vải váy quấn gọn miệng vết thương lại.

      Đại phu kia nhìn ta chớp mắt.

      Ta nhìn lại ông nở nụ cười: “Tin ta , đủ để giải độc!”

      ~~~~~o0o~~~~~
      Công Chúa Lưu Manh - Phần V

      Lại tiếp, trận chiến giữa Tây Tề và Nam Hạ, ra do chính Vương Thần An khơi mào.

      Lần trước sứ giả đến Nam Hạ, là cửu hoàng nữ Tây Tề. Cửu hoàng nữ tự khoe mình tài hoa hơn người thua kém đấng mày râu, nữ giả nam trang chạy đến Nam Hạ làm sứ giả chó má, kết quả khiêu khích thành, ngược lại còn thua thảm hại trong ngoài đều mất, trở về tố hoàng đế Tây Tề, ngày nào cũng làm loạn đòi nhảy hồ tự vẫn, phụ thân ta liền dấy binh Nam Hạ.

      Nhân bỉ nhân, khí tử nhân. [chỉ loại người hay ganh tỵ với người khác, thấy người ta có cái gì đẹp, cái gì tốt đều ghen tức mà nghĩ xem người ta làm sao mới có được cái đó, là loại người chỉ biết kết quả mà biết đến quá trình.]

      Nghe đến đó, ta lại càng khẳng định, ta chẳng phải công chúa.

      Lúc này e là phụ hoàng tuyên bố, công chúa Bảo Châu thân thể yếu ớt, đường xuất chinh bị bệnh chết. Nghĩ đến đây, lòng ta hơi nhói đau.

      “Kỳ thực ta phải công chúa Bảo Châu, ngươi thả ta !” Ta cầu xin Huyết Tu La.

      khẽ chớp mi: “ phải ư?”

      “Đương nhiên…” Ta nhún vai: “Có công chúa nào thô bỉ như ta ?” Ta vung tay, giơ lòng bàn tay ra trước mặt , “Ngươi xem , vết đao sâu như vậy, ngón tay cũng thô ráp. Kỳ thực ngày đó ta chỉ muốn che dấu công chúa, còn người tóc đen dài kia mới thực là công chúa Bảo Châu!”

      trầm mặc .

      Ta vụng trộm dùng tay kia nhéo đùi.

      “Công chúa có ân cứu mạng với ta, lúc ấy tình thế bức bách, ta lại nóng lòng cứu chủ…” Ta ra sức nặn ra mấy giọt nước mắt đau xót.

      “Công chúa Bảo Châu, từ lưu lạc dân gian, tình tình chất phác, thông thạo luật, lại giỏi võ…” đặt quyển sách cầm trong tay xuống, “Ta thấy kia thân thể yếu ớt, giống người có võ công, nhưng thân thủ bất phàm, tay lại có vết chai sạn, quả thực là do nhiều năm tập võ.”

      Ta rụt tay về, nhất thời dở khóc dở cười, quyết định lăn lộn khóc lóc om sòm ngay tại chỗ: “Ngươi bắt nạt ta thôi, cha ta thương ta, mẹ ta ta, lại còn phải gả cho người đàn ông thích, nếu ngươi muốn dùng ta uy hiếp Nam Hạ, vậy ngươi tính sai rồi, bằng thả ta , trở về ta lập bài vị cầu ngươi được sống lâu trăm tuổi, ngày ngày thắp hương cầu phúc.”

      “Ngươi đáng thương như vậy sao?”

      “Đương nhiên!” Ta đứng lên, giơ tay ra trước mặt : “Ngươi xem, đây là vết thương mới, đêm tân hôn phò mã chê ta nhan sắc chịu động vào ta, còn khiến ta bị thương!”

      bỗng nhiên nở nụ cười.

      Ta đoán được tâm tư , cho nên lặng yên đánh giá kỹ lưỡng.

      khi như vậy, ta cưới làm vợ là được rồi!”

      Ta trợn to hai mắt nhìn .

      “Kỳ thực người cũng có điểm tốt, ví dụ như đôi mắt này, rất lanh lợi động lòng người.”

      Đó là đương nhiên, ta vỗ vỗ ngực, từ trộm đạo, đôi mắt phải lanh lợi hơn kẻ khác, bằng bị người ta tóm được đánh gãy chân.

      Ai nha, ta nghĩ gì vậy!

      “Ngươi ngươi muốn cưới ta? Vì sao?”

      hay là dối?”

      Ta lời nào, đột nhiên cười khanh khách, lát sau mới tiếp tục : “ dối là ta thích , là ta trúng kịch độc mãn tĩnh.”

      Ta: “…”

      Đủ giả dối, đáng sợ,

      Ta đường đường là công chúa Nam Hạ, sao có thể bị người ta nuôi như nuôi heo được.

      Nuôi heo để lấy thịt, nuôi ta để uống máu.

      Ta thà chết nghe theo….

      cũng làm khó ta, mang đến cho ta toàn đồ ăn ngon, ta quen.
      tart_trung, thomapsnowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Công Chúa Lưu Manh - Phần VI

      Trận chiến này khởi đầu vô cùng kỳ lạ chẳng hiểu ra sao.

      Mà kết thúc lại càng ly kỳ cổ quái.

      Tây Tề và Nam Hạ hòa thân.

      Thất hoàng tử Tây Tề cưới công chúa Thịnh An của Nam Hạ, mà Mạc vương gia Nam Hạ cưới cửu hoàng nữ Tây Tề.

      Ta có chút buồn phiền, Nam Hạ từ lúc nào có công chúa Thịnh An?

      “Công chúa Thịnh An? Ngươi khẳng định ngươi nghe lầm đấy chứ?”

      sắc mặt u ám gật đầu.

      Ta vuốt vuốt cằm đau khổ suy nghĩ, Huyết Tu La nhịn được, lấy tay đập vào gáy ta: “ nghĩ gì vậy?”

      Ta gì, lúc này, đương nhiên ta chẳng dại dột gì hỏi công chúa Thịnh An kia là thần thánh phương nào.

      “Sắc mặt ngươi tốt!” Ta lái sang chuyện khác, ra vẻ quan tâm hỏi .

      “Đương nhiên.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì ta là thất hoàng tử!” hung dữ .

      Từ trời đột nhiên rơi xuống công chúa phải cưới, khiến người ta chán ghét như vậy sao? Ta bỗng lí giải được vì sao Vương Thần An ghét ta như vậy, đặc biệt là khi có ý trung nhân rồi.

      Ta cũng có hứng thú bổng đá uyên ương, nếu thương lượng với ta, ta mắt nhắm mắt mở thành toàn cho họ, tiếc là lại để ý đến sống chết của ta, lần này trở về, ta nhất định phải phá hai người họ.

      “Chiến ngừng, có thể trở về!”

      Ta còn suy nghĩ xem khi trở về phải trả thù thế nào, nhưng lúc này đột nhiên như vậy, ta lại cảm thấy do dự.

      “Thế nào, nỡ rời ta sao?” cười giảo hoạt, đột nhiên đến trước mặt ta: “Nếu công chúa Bảo Châu thương mến ta như vậy, để ta báo với phụ hoàng, để người thành toàn cho đôi ta.”

      Ta trợn trắng mắt: “Trở về cũng chẳng có gì hay ho, cũng có người nào để ý đến sống chết của ta!”

      “Ồ?” hơi nhíu mày, “Tuy là hòa thân, hoàng đế Nam Hạ cũng cắt thành trì cho Tây Tề. Nghe là vì an nguy của công chúa Bảo Châu…”

      Ta ngây người.

      “Còn cảm thấy phụ hoàng thương ?”

      Ta xoắn xoắn tay áo: “Nhưng ta vẫn muốn trở về, nghĩ đến Vương Thần An là ta muốn nôn, tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa đó!”

      Huyết Tu La mỉm cười: “Xin chỉ giáo?”

      Ta căm giận vỗ bàn “Tín hiệu khói độc lần trước, chẳng người nào cho ta biết, hại ta bị bắt giữ, thương ta thôi, còn để ý đến sống chết của ta! Uổng cho ta lúc trước cứu , quả là tên lòng lang dạ sói!”

      “Công chúa cứu phò mã?”

      “Đó là hồi ta chưa tiến cung, Vương Thần An bị đám người xấu bắt cho vào trong bao, sư phụ ta tưởng trong đó có bảo bối gì nên trộm nó, kết quả là phát bên trong có đứa bé bị trúng độc!” Ta ngừng lại chút rồi tiếp tục : “Đó là thiên hạ kỳ độc, nếu phải ta cứu sớm đầu thai rồi, còn sống được cho đến hôm nay sao! Đêm động phòng hoa chúc, ta lột quần áo của , nhìn thấy vết sẹo ngực , lại nhìn tới hai hàng lông mày rậm đó, liền nhận ra …”

      Ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi.

      Ta vừa gì vậy? Đêm động phòng hoa chúc, ta lột quần áo ? Làm sao có thể có chuyện đó chứ?

      Huyết Tu La đứng bên cạnh cũng xanh mặt: “ phải chê nhan sắc, chạm vào sao?”

      Ta cười hi ha: “Lời của đệ tử ưu tú của Thiên Diện Thần Thủ mà ngươi cũng tin sao!” Ta gí sát mặt vào mặt , “Ngươi xem ta có phải nhan sắc ?” Ta nháy nháy mắt với , lông mi suýt chạm vào mặt .

      Huyết Tu La có chút bối rối quay mặt ra chỗ khác, ta lại cười to tiếng: “Ngại quá, ta muốn là ta hoa nhường nguyệt thẹn!”

      Từ trong kẽ răng thoát ra mấy từ: “Ta nghĩ ta muốn đánh !”

      Lúc này Tây Tề và Nam Hạ hòa thân, ta là công chúa Nam Hạ, đương nhiên là khách quý của Tây Tề, tuyệt đối dám đụng vào ta, nên ta mới lớn lối như vậy! Sư phụ dạy ta co được duỗi được, lúc nên duỗi phải duỗi!

      Nào ngờ Huyết Tu La cũng phải kẻ dễ bắt nặt! tung quyền, võ nghệ siêu quần như ta sao lại bị quyền là đánh trúng, ta ung dung lùi ra sau, nhưng dường như quyền kia mang theo cả kình phong khiến lông mi ta cũng run run theo.

      “Dừng tay!”

      cây đại đao xuất cùng tiếng thét, xuyên giữa ta và Huyết Tu La, mang theo lệ phong, “Ầm” tiếng, đánh vỡ nửa bức tường.

      Ta nuốt nước miêng: “ cây đại đao!”

      Huyết Tu La: “…”

      ngờ, người vừa tới lại là Vương Thần An.

      Ta hướng Huyết Tu La nháy mắt: “Ngươi có phải vừa rồi muốn ngộ sát ta ?”

      Huyết Tu La gật gật đầu: “Rất có khả năng!”

      Nhất thời ta khí huyết sôi trào: “Vương Thần An!”

      Ta vừa rống, vừa xoay người cho cú đá. Nào ngờ trốn, càng nhúc nhích. Chân ta đau đến thốt lên lời, nhưng gắng gượng được, căm tức nhìn .

      Vẻ mặt rất kỳ lạ, ánh mắt dán chặt lên người ta. Ta thể thua , cho nên trợn to hai mắt nhìn thẳng .

      lát sau, Huyết Tu La ho khan hai tiếng.

      Vương Thần An lúc này mới hoàn hồn, hướng Huyết Tu La hành lễ đơn giản: “Thất hoàng tử điện hạ.”

      “Tới đón công chúa Bảo Châu sao? Đêm nay trong phủ thiết yến, muốn khoản đãi công chúa và phò mã gia!”

      Ta muốn gật đầu, lại thấy Vương Thần An mí mắt cũng thèm nhướn lên, nắm chặt tay ta ra ngoài: “ cần, miễn cho đêm dài lắm mộng!”

      “Công chúa Bảo Châu, sau này lúc ta cần tới , tất đến Nam Hạ tìm người!”

      Ta biết lời là có ý gì, tức thời quay đầu đáp lại: “Tốt nhất là đến vào mấy ngày ta có kinh nguyệt ấy!”

      Muốn có bao nhiêu máu có bấy nhiêu a…

      Huyết Tu La vốn mặt đầy ý cười, lúc này đột nhiên người cứng đờ, toàn thân tỏa ra sát khí dày đặc.

      Vốn ban đầu Vương Thần An nắm tay ta, lúc này đến lượt ta lôi kéo , ta thúc giục: “ mau, mau!”

      vốn xị mặt ra, nhưng nghe thấy ta vậy, đột nhiên cười, sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút.

      ~~~~~o0o~~~~~

      Công Chúa Lưu Manh - Phần VII


      Ta cho rằng đội ngũ hộ tống dài dằng dặc nối đuôi nhau dứt.

      Nhưng rốt cuộc là Vương Thần An mình ngựa đến.

      Tuy rằng Nam Hạ và Tây Tề là nước láng giềng, khoảng cách cũng rất gần, nhưng cũng đến mức kinh khủng như vậy chứ, chỉ dùng mỗi con ngựa mà thôi.

      “Tại sao lại như vậy?”

      Vương Thần An lên ngựa, sau đó nhấc ta lên như nhấc thùng nước.

      “Là ý hoàng thượng.”

      Ta: “…”

      Ta chợt nhớ ra chuyện: “Công chúa Thịnh An là ai?”

      Người Vương Thần An đột nhiên cứng lại: “Cố Tích Nhiên.”

      Nghe ba chữ này thốt ra từ miệng , ta đột nhiên sởn da gà, liệu có khi nào ghi hận trong lòng chuyện này, đưa ta đến chỗ đồng mông quạnh để sát hại.

      Phụ hoàng ơi là phụ hoàng, nếu người thực thương con, vì sao lại phái mình Vương Thần An đến đón con?

      Người rốt cuộc thương con đến nhường nào đây!

      Ta chậm rãi quay đầu: “Ta biết ý trung nhân của ngươi là Cố Tích Nhiên, có điều chuyện này liên quan đến ta, ngươi đừng có giận lây sang ta! Nếu ngươi muốn giết ta, tất bị thiên lôi đánh chết!”

      xiết chặt dây cương: “Vì sao?”

      Ta lớn tiếng : “Ta là công chúa Nam Hạ! Ngươi là phò mã gia của ta!”

      hừ tiếng cho là đúng: “ sao!”

      Ta quyết định lấy tình cảm động người, lấy lý thuyết phục người.

      “Ta từng cứu mạng ngươi, ta bắt ngươi phải hồi báo, chỉ cần ngươi đưa ta về Nam Hạ an toàn là được rồi!”

      gì, ta rên lên: “Nếu phải ta cứu ngươi, ngươi nào có mạng lớn như vậy, nào còn mạng mà thích Cố Tích Liên! cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu từng có nhau…”

      chặn môi ta lại, mà hung khí chính là miệng.

      Ta hoàn toàn ngẩn người!

      “Cố Tích Liên quả cảm mến ta, nhưng trong lòng ta sớm có chủ rồi! Từ mười năm trước.”

      Ta thở dốc, sau đó nhổ nước miếng. Ta nhịn được mở miệng châm chọc : “Mười năm trước lông ngươi mọc dài chưa vậy?”

      “Đó là từng cứu ta. Khi đó thần trí ta mơ hồ, chỉ nhớ bé ấy có đôi mắt to long lanh rạng ngời.” rơi vào trầm tư, còn ta chấn động ong ong lỗ tai.

      “Cố Tích Liên tòng quân là ngoài ý muốn. Công chúa …” có chút lúng túng: “Danh tiếng lan xa, cho nên ta mới…”

      Vương Thần An ấp a ấp úng, khiến ta rất kiên nhẫn. Ta bóp chặt cằm , quay mặt về phía ta: “, danh tiếng ta lan xa? Ha ha ha…”

      Ta luôn vì chuyện mình chưa danh chấn giang hồ mà canh cánh trong lòng, nhưng ngờ bị nhốt trong thâm cung mà cũng có thể danh tiếng lan xa như vậy, này chẳng phải càng lợi hại hơn cả sư phụ ta sao?

      “Danh tiếng gì?”

      Vương Thần An bị ta quấn quýt buông, rốt cuộc cắn răng phun ra ba chữ: “Rất, cá, tính!”

      Xì…

      Cái danh vớ vẩn gì vậy!

      Vương Thần An lặng lẽ nghiêng đầu.

      Hồi lâu sau, ở sau lưng ta thở sâu mấy cái.

      Ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, xoay người trừng : “Lại muốn làm gì!”

      “Bảo Châu, ta xin lỗi.”

      Ta phất phất tay: “Tể tướng ta trong bụng có thể chống thuyền!” Tất cả mối thù này, đợi ta an toàn trở về Nam Hạ rồi mới tính tiếp.

      Ta muốn quay lại , đột nhiên bị bóp chặt.

      “Bảo Châu, ta thích nàng!”

      Ta lại sửng sốt, hai mắt sáng rực nhìn ta. Ta xoay mặt : “Ngươi để ý đến sống chết của ta, ám hiệu cho Cố Tích Nhiên mà cho ta.”

      “Cố Tích Nhiên là dưỡng nữ Cố tướng quân. ấy biết chuyện này cũng có gì lạ, lúc ấy tình thế bức bách buộc phải sử dụng khói độc, trước đó ta cũng nghĩ đến dùng thứ đó, hơn nữa ta cũng có giải dược.”

      Coi như thông suốt vấn đề đó, nhưng ta vẫn lắc lắc đầu.

      “Ta thích ngươi, sư phụ nam nhi phải dũng mãnh, nữ nhân chúng ta mới có thể hạnh phúc, ngươi ngay cả nửa nén hương cũng nhịn được, ta cũng muốn làm quả phụ!”

      Sắc mặt Vương Thần An trở nên xanh mét.

      mu bàn tay hằn đầy gân xanh, ta nghĩ mà thấy sợ, sư phụ nam tử kiêng kị nhất là người khác mình có năng lực kia, xem ra lời của người chẳng sai chút nào.

      Ta run sợ muốn xoay người sang chỗ khác, nào ngờ Vương Thần An lại quát ta: “Bảo Châu! Đêm tân hôn đốt chính là nến đỏ, phải hương!”

      Ta mơ mơ hồ hồ nháy nháy mắt với , mặc dù biết ngụy biện để làm gì, nhưng ta vẫn có lý do thứ ba.

      “Ngươi để ý đến nguyện vọng của ta, cưỡng ép ta, chỉ dựa vào điểm đó, ta cũng thích ngươi.”

      Sư phụ từng , chuyện này phải ngươi tình ta nguyện, mà lúc ấy ta tình nguyện, đối với ta như vậy chính là tôn trọng ta.

      Vương Thần An cúi đầu, bờ vai có chút run rẩy.

      Lòng ta chợt run lên, tuy rằng bây giờ ngươi mới tỉnh ngộ ra, tiếc là lòng ta vững như đá, tuyệt đối vì vậy là lay chuyển.

      Nhưng mà hiểu vì sao, tảng đá kia giờ lại nứt ra. Ta hơi do dự, đưa tay chọc chọc vai Vương Thần An: “Ngươi sao chứ!”

      đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt vằn đỏ, giống như con sói dữ tợn.

      “Ngươi chớ loạn, ta đây võ nghệ siêu quần đó…”

      nắm cổ tay ta, chỉ nắm như vậy mà ta lại thể động đậy.

      phải võ nghệ siêu quần, mà là lực lớn vô cùng. Đặc biệt là ở tình huống trúng xuân dược.” Vương Thần An trầm giọng .

      “Chỉ giáo cho?”

      “Ngày đó ta và cùng trúng xuân dược, ta nỗ lực áp chế nhưng lại bị bắt lên giường…” thong thả , nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cũng vô cùng kỳ lạ.

      “To gan, chớ có linh tinh ô nhục trong sạch của ta, từ ta ăn đan tránh độc, sớm bách độc bất xâm! Huống hồ từ ta được sư phụ dạy bảo phải luôn rụt rè lễ độ, làm sao ta có thể làm ra những hành vi phóng đãng như vậy!”

      Vương Thần An gì, ra roi thúc bảo mã Hãn Huyết.

      Tuy trong lòng ta có chút chột dạ, nhưng lúc này tuyệt đối thể lui bước.

      “Đan tránh độc là do quỷ y Mạc Tiêu Dao chế tạo, mà xuân dược kia cũng vậy.”

      “Ngươi lại bậy, đan tránh độc là sư phụ đưa cho ta…”

      Vương Thần An cắt ngang lời ta : “Sư phụ là quỷ y Mạc Tiêu Dao.”

      “Bậy nào, sư phụ ta là Thiên Diện Thần Thủ!”

      “Bảo Châu…” thở dài: “Nàng cái gì là cái đó, tất cả theo ý nàng, được ?”

      Ta: “…”
      thomapsnowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :