1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa lãng vãng, quần thần tránh ra - Thiên Như Ngọc - 70c + 3PN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      [​IMG]

      CÔNG CHÚA LÃNG VÃNG, QUẦN THẦN CẨN THẬN.

      Nguồn:
      https://tucaumuaha.wordpress.com/ab...quan-than-can-than/comment-page-1/#comment-40

      Tác giả: Thiên Như Ngọc

      Chuyển ngữ - Editor: Mic

      Thể loại: Cổ đại, cung đình, HE

      Số chương: 70 chương + Phiên ngoại

      Văn án

      An Bình điện hạ cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi phong lưu.

      Hoàng đế muốn chọn lương tế, Lễ bộ thượng thư chân trước vừa nhận lệnh, chân sau lệ đổ ròng ròng

      Ai ui, Bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ đấy nhá….

      Hôm sau, chúng nam nhi ở độ tuổi thích hợp của quần thần trong triều ào ạt ra ngoài, du học, thăm thân.

      Chỉ còn lại hai người—

      vị là con của Thái Phó Lưu Tự, vị là con của Tề đại học sĩ Tề Tốn Chi, có điều…”

      “Có điều thế nào?”

      “Lưu Tự chạy được nửa đường bị phụ thân nhà mình bắt được túm về.”

      “………..”

      “Còn Tề Tốn Chi………..”

      An Bình điện hạ nhíu mày: “ thế nào?”

      “Điện hạ quên có tật ở chân rồi à?”

      “………….”

      PS: phải nữ tôn, 1VS1

      Tên nguyên tác: “Bát tự hợp, áp đảo rồi lại .”​
      Last edited: 13/9/17

    2. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Tiết tử

      Chuyển ngữ: Mic

      Hoàng tộc Lương quốc vinh quang hiển hách, nghiệp vĩ đại khai chi tán diệp đến thời của Sùng Đức Bệ hạ gần như đạt đến mức cực thịnh.

      Sùng Đức bệ hạ hết sức phiền não, nghĩ thấy ông khai sáng thời đại hưng thịnh, tên tuổi vang xa, còn cưới được nữ vương của nước về làm thê tử…Bao nhiêu huy hoàng đều mặc hết người, sao giờ chót lại sinh được mụn con trai nào cơ chứ?

      Thế nên ông tổng kết lại vài điểm, mà điểm quan trọng nhất trong đó chính là cưới vợ nhất định thể cưới người có thân phận quá cao, ngươi xem, nàng ấy sinh được con trai á, ngươi cũng chẳng thể nào nạp phi….

      Có điều trời cao xem ra vẫn còn chiếu cố hai vị bệ hạ này lắm, tốt xấu gì cũng cho hai người họ nữ nhi, đến mức rơi vào kết cục vô hậu.

      Thanh Hải quốc Đông Đức hoàng hậu thống trị nữ tử vi tôn, cho nên bà sinh hạ nữ nhi, tâm tình cũng vui sướng thua gì Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai, vừa mới hồi phục sau đau đớn khi sinh nở lập tức quyết tâm muốn bồi dưỡng nàng thành thế hệ hào.

      Tiền Nhiếp Chính Vương tay phò tá Sùng Đức bệ hạ khai sáng thời đại thịnh thế sớm nhiều năm, nghe được tin tức trong lòng khỏi vui mừng, vung bút lên, đặt danh tự cho tiểu công chúa: Duệ (sáng suốt, thấu hiểu sâu xa)

      Vương phi của ông cũng là nhân vật truyền kỳ, từng là đệ nhất nữ quan của Đại Lương, hơn nữa lại còn là lão sư được hoàng đế bệ hạ rất mực kính trọng, nghe được tin còn phấn khởi hơn nữa, cũng liền vào góp vui, đặt nhũ danh cho nàng, gọi là An Bình.

      Sùng Đức bệ hạ có con trai lại còn bị vượt quá chức phận, xoay bả vai ngồi bên giường hoàng hậu mà buồn bã, mãi đến khi nữ nhi ê a nở nụ cười với ông, tâm tình nháy mắt mới trở nên quang đãng.

      Phụ thân ký thác hi vọng của con trai vào nàng, mẫu thân vốn coi trọng nữ nhi, ở trong hoàn cảnh như vậy khiến An Bình điện hạ thoát khỏi hình tượng công chúa hoàng thất yểu điệu nũng nịu, trở thành thiếu nữ tự lập kiên cường.

      Người ta ‘nhân vô thập toàn’, An Bình điện hạ cho rằng bên cạnh những ưu điểm này của mình, bản thân có chút trăng hoa phóng túng, quả thực cũng chả tính là gì.

      Ít ra còn chưa tới mức nuôi nam sủng mà? Chẳng qua chỉ là thường trêu ghẹo mấy thị vệ trẻ tuổi với thần tử mỹ mạo chút thôi chứ đâu?

      Sùng Đức bệ hạ chăm lo việc nước, lao lực quá độ, vừa qua bốn mươi thân thể càng lúc càng sa sút. Mấy năm gần đây lại càng nghiêm trọng, khiến Đông Đức Hoàng hậu rất lo lắng, khuyên ông dứt khoát thoái vị theo bà đến Thanh Hải quốc trải qua tháng ngày nhàn hạ.

      Bệ hạ rất phiền muộn, phải luyến tiếc Hoàng vị, mà đích thực là biết nên buông tay như thế nào. Tuy trong thời gian ông nắm quyền cho phép nữ tử vào triều làm quan, nhưng đấy cũng chỉ là bộ phận quan hàm mấy quan trọng, nếu thực muốn đem đế vị của nước giao cho nữ nhi, e rằng vẫn là hết sức khó khăn a.

      Thế nên, Bệ hạ nhiều lần triệu tập trọng thần thương nghị, nỗ lực đả thông tư tưởng.

      Tiếc là hội nghị diễn ra hết lần này đến lần khác, chỉ có những người đứng đầu nội các là ủng hộ, tâm phúc của Hoàng đế như Lưu Thái phó tỏ ý bảo lưu ý kiến, đại bộ phận thần tử hoặc ít hoặc nhiều đều biểu thị vẻ bất mãn, còn lại vài vị Thân vương Quận vương càng cần phải

      Khoan An Bình điện hạ liệu có thể đảm đương trọng trách hay , nhìn xem quốc gia này bị nữ tử biến thành dạng gì rồi? Hoàng đế cưới nữ vương của nước nữ tôn làm Hoàng hậu, tiền Nhiếp chính vương cho nữ tử vào triều, vị Vương phi kia nhà ông ấy còn từng ngồi tới vị trí quan lớn nhất phẩm, thậm chí triều đình sau đó vẫn cho phép nữ tử vào triều kìa!

      Được quá rồi, Bệ hạ ngài giờ nghĩ gì vậy, nữ nhi có thể xưng Đế, thế tôn nghiêm của nam tử chúng ta liệu có còn cần nữa , có còn cần nữa ?

      Vì thế Bệ hạ lại bắt đầu phiền muộn, trước sau dám chuyện này với nữ nhi, chỉ sợ cẩn thận tổn thương đến tự ái của nàng. Lại thêm Đông Đức Hoàng hậu biết được việc này với con rất bất bình, khỏi trút giận lên người ông, bởi thế, ông lại càng phiền não..

      Do dự hồi lâu, Sùng Đức Bệ hạ cuối cùng nghĩ ra biện pháp—Ông quyết định phải xếp đặt hôn cho nữ nhi.

      Thực ra cũng chả còn cách nào, An Bình sớm sinh ngoại tôn kết thừa Đế vị của lão nhân gia ngài đây là được rồi.

      Biện pháp này rất tốt, thế nhưng thực lại tàn khốc.

      An Bình điện hạ sớm hoa danh lan truyền, tin tức vừa rò rỉ khiến cho thần tử trong triều hoang mang hoảng sợ. Những đại thần trong nhà có con ở độ tuổi tương xứng liền vội vàng bắt đầu cho con trai ra ngoài, du học, thăm thân, trước khi còn dặn dò đúng câu: tới khi An Bình điện hạ chọn được phò mã được về!

      Sùng Đức bệ hạ đau lòng, là Thánh quân sáng suốt, đích thực nên thẳng tuột, lại càng nên cưỡng ép, chỉ đành ai thán dạy con nghiêm, dẫn tới kết quả bi kịch như giờ.

      May mà lúc này Tiền Nhiếp chính vương đưa cho ông kiến nghị: Bệ hạ đồng ý theo Hoàng hậu dưỡng bệnh cũng sao, quốc gia phải Hoàng đế mới có thể cai quản, người để con người làm giám quốc là được, đợi khi cơ thể tốt lên lại quay về tiếp tục trị vì quốc gia, phải là được sao?

      Bệ hạ cảm thấy điều này có thể thực , thế nên lại phấn khởi triệu tập chúng đại thần hội nghị lần nữa. Rất tốt, mặc dù lần này vẫn có vấp váp, nhưng chung quy coi như là được thông qua.

      Vài hôm sau, đạo thánh chỉ sắc phong An Bình điện hạ làm Giám quốc, vì thế chúng đại thần cho rằng chuyện kén phò mã kia cũng qua, lại nhao nhao gọi con về.

      Mặc dù việc kén phò mã đích thực gặp trở ngại, nhưng cũng khiến Sùng Đức bệ hạ giác ngộ điều.

      Ông phải vì nữ nhi mà bày mưu tính kế, bằng đời này liệu có thể ôm Hoàng tôn hay cũng là vấn đề cần tranh luận nha. Thế cho nên, Bệ hạ quyết định nhân lúc chúng nhi tử của đại thần ở kinh đô, phúc hậu sử dụng chút hoàng quyền, vì An Bình chọn phò mã tốt-cưỡng ép tứ hôn.

      Ý niệm này nảy sinh trong đầu chưa được mấy ngày, Bệ hạ triệu Lễ Bộ thượng thư tới, nét mặt vui vẻ hòa nhã kéo tay cảm thán: “Dưới gối Trẫm chỉ có nữ nhi, từ thương vô cùng, cái đẹp… là điểm đặc biệt, vừa có tài vừa có sắc, tiến thoái có chừng mực, cho nên lần này chuyện kén phò mã, ái khanh cần dốc toàn lực xử trí, vì Trẫm mà chọn lương tế, đợi sau khi chuyện thành, Trẫm nhất định trọng thưởng.”

      Lễ Bộ thượng thư liên tục gật đầu đồng ý, kính cẩn vô cùng, thế nhưng vừa ra khỏi cửa điện bảo người hầu chạy như điên ra khỏi cửa cung.

      AAAAAAAAAAAA, Bệ hạ vẫn muốn kén phò mà cho An Bình điện hạ đó!!!

      Ngày hôm sau, cửa thành lại tái diễn cảnh tượng chen chúc….

      Động tĩnh lần này khá lớn, An Bình điện hạ thể nào biết. Nàng rất phiền não, so với bệ hạ còn lo lắng hơn, bởi vì chiếu theo sắp xếp của phụ hoàng nàng, nửa đời sau này của nàng chỉ có thể gắn bó với nam tử mà trải qua thôi.

      Rất thê thảm…..

      Đắn đo suy nghĩ cũng chả được gì, An Bình chỉnh lại trang phục, quyết định đến đả thông tư tưởng phụ hoàng phen.

      Ai biết chân trước nàng vừa bước vào cửa điện, Sùng Đức bệ hạ bày ra vẻ mặt áy náy tiến lên đón, mạnh mẽ kéo tay nàng trấn an: “Là mấy đại thần kia có mắt, An Bình con đừng đau lòng.”

      An Bình đích thực đành lòng đả kích tấm lòng chân thành của phụ hoàng, đống lời muốn đành nuốt trở vào, ho khan tiếng, an ủi ngược lại : “Phụ hoàng an tâm, nữ nhi còn chưa đến nỗi gả được, mấy đại thần kia giấu Người cho con trai rời kinh cũng phải giả, nhưng nữ nhi tin trong đó nhất định có người tài trí chính trực ở lại.”

      Nghe thấy lời ấy, Sùng Đức bệ hạ dùng ánh mắt u oán biểu đạt nghi ngờ của bản thân.

      Ngoài cửa điện chợt vang lên hai tiếng gõ , tiếp đó đại nội tổng quản Phúc Quý nhanh nhẹn chạy vào, ở trước mặt hai người cung cung kính kính hành lễ, ngữ khí có chút bay bổng: “Khởi tấu Bệ hạ, lời của điện hạ sai, quả thực có nhị vị nam nhi thích hợp thành thân chưa từng rời kinh.”

      An Bình xòe tay ra với phụ thân, xem .

      “Ể?” Sùng Đức Bệ hạ lập tức phấn khởi: “Là hai người nào? Nhanh nghe thử xem.”

      “Hồi Bệ hạ, vị là con út Lưu Tự của Lưu Thái phó, vị là trưởng tử của Tề đại học sĩ Tề Tốn Chi.”

      “A, tồi tồi, hổ là thần tử tay Trẫm cất nhắc, có cách dạy con, Trẫm thấy rất an ủi đó.”

      Phúc Quý cười gượng hai tiếng: “Chẳng qua….Lưu Tự là chạy được nửa đường bị phụ thân nhà mình đuổi tới tóm về.”

      “…………..”

      “Còn Tề Tốn Chi…………”

      An Bình nhíu mày: “ thế nào?”

      Phúc Quý lau mồ hôi: “Điện hạ quên có tật ở chân rồi sao?”

      “………….”
      linh doan, B.Cathuyenlaw68 thích bài này.

    3. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Công chúa lảng vảng, quần thần cẩn thận- Chương 1

      Chuyển ngữ: Mic

      Bệ hạ phẫn nộ, vì thế ông đưa ra quyết định khiến chúng đại thần an tâm,còn hai nhà Lưu Tề lại rơi vào tình cảnh bi thảm—

      Chính là chọn trong hai người Lưu Tự và Tề Tốn Chi làm con rể.

      Quyết định này sau khi đưa ra, kết quả có thể thấy được sơ bộ, trưởng tử Tề gia Tề Tốn Chi lớn hơn An Bình điện hạ ước chừng bảy tám tuổi , nhưng còn có tật ở chân, nhìn thế nào cũng là con Lưu Tự của Lưu Thái phó phần thắng lớn hơn.

      Đương nhiên chuyện này đối với Lưu Tự mà cũng phải chuyện đáng kiêu hãnh gì…Đương lúc nghỉ trưa, tiểu thái giám Viên Hỉ Ưu Hỉ bên cạnh An Bình chạy vào Đông cung đại điện, hành lễ với An Bình tựa vào nhuyễn tháp thưởng thức trà thượng phẩm : “Nô tài có hai tin, điện hạ muốn nghe tin tốt hay tin xấu?”

      “Ừm, tin xấu trước, rồi tiếp tin tốt.”

      Viên Hỉ lập tức gục đầu, mây đen dày đặc: “Tin xấu là, bệ hạ triệu Lưu công tử và Tề công tử nhập cung tiếp kiến rồi.”

      An Bình nhíu mày, ra ý tiếp tục.

      Viên Hỉ lại nháy mắt phấn chấn tinh thần, muôn hoa đua nở: “Tin tốt là, chúng đại thần lại lần nữa gọi công tử nhà mình về rồi.”

      “A, đó quả tin tốt.” An Bình tủm tỉm cười tỏ ý xúc động.

      “Ơ….Điện hạ lẽ nào quan tâm vị trí phò mã rơi vào nhà nào sao?” mặt Viên Hỉ tràn ngập mong muốn tìm tòi bát quái.

      An Bình nghe thế chỉ khẽ nở nụ cười: “Chuyện này liệu có thể thành hay còn khó nha, bọn họ ai cũng tình nguyện, vừa hay, bổn cung cũng nguyện ý.” Dứt lời, nàng đứng dậy, thuận tay chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài: “Đợi bổn cung xem thử.”

      Viên Hỉ vui vẻ định chạy theo, nhưng bị nàng đưa tay ngăn lại: “Bổn cung tự được rồi.”

      Uầy…..Viên Hỉ hóng ra ngoài cửa điện, rất muốn xem bát quái mà….

      Bên ngoài ngự thư phòng, Lưu Tự mặc dù trầm mặc bình tĩnh đứng đấy, nhưng kỳ thực có chút yên trong lòng, thậm chí góc áo bào xanh lam người cũng vô tình bị kéo thành nhăn nhúm.

      nhớ lại lời thuyết giáo đau lòng nhức óc của phụ thân khi ngăn lại, tâm tình càng trở nên phức tạp.

      Bệ hạ đối với phụ thân có ơn trọng dụng, nay đúng lúc “dùng người”, thế nhưng lại lén lút rời kinh, lão nhân gia ngài đương nhiên chịu nổi áy náy.

      Lưu Tự cũng hiểu hành động của mình quang minh chính đại, cũng chả đáng mặt đại trượng phu, nhưng tiếng tăm trăng hoa của An Bình điện hạ cũng phải ngày ngày hai, lúc trước bạn đồng học ở Quốc Tử Giám có ít người bị nàng chọc ghẹo, ai lại phen đổ lệ chua xót?

      tự hỏi bản thân văn thao võ lược, chờ đợi ngày có thể vào triều làm quan, tạo dựng nghiệp, quả thực nguyện khuất phục làm phò mã gì đấy của nữ tử theo lễ giáo như thế. Nhưng tràng câu hỏi vừa rồi của Bệ hạ vẫn văng vẳng bên tai, đối với tán thưởng ngừng, lại còn mở miệng là lại gọi “Khánh Chi” hết sức thân thiết, khiến trái tim hết lần này đến lần khác lại căng thẳng.

      lẽ muốn chọn à?

      lúc lâu sau, cửa điện cuối cùng mở ra, người được dìu đỡ bước ra, áo gấm màu trắng ngà hoa văn viền mây, dáng người cao ráo. Có lẽ là vội vàng nên mái tóc chỉ tùy ý buộc sau đầu, ánh mắt hơi tối, gần như nửa cơ thể đều tựa vào người theo bên cạnh, từng bước từng bước chậm rãi di chuyển, Phúc Quý công công ở bên cẩn thận dìu đỡ.

      Là người cùng được triệu vào cung với – Tề Tốn Chi.

      Lưu Thái phó và Tề Đại học sĩ là bảng nhãn và thám hoa của cùng kỳ khoa cử năm đó, quan hệ cá nhân cũng mật thiết, con trai con hai nhà quan hệ cũng tồi. Tề Tốn Chi lớn hơn Lưu Tự vài tuổi, mặc dù người bị tàn tật nhưng tính cách ôn hòa, siêng năng học hành, Lưu Tự đối với cũng có vài phần kính trọng, vẫn luôn lấy lễ như huynh trưởng mà đối đãi.

      Lúc này thấy ra, Lưu Tự thở phào cái, đồng thời cũng nhanh nhẹn chạy lên vài bước tiếp đón, đưa tay đỡ cánh tay : “Tử Đô huynh, mọi việc đều ổn chứ?”

      Thực ra điều muốn hỏi là thái độ của Bệ hạ đối với , nhưng vì vẫn luôn năng tốt, giờ lại khẩn trương, lời ra liền thành câu hỏi thế này.

      Tề Tốn Chi ngước mắt nhìn , đôi đồng tử đen tuyền tựa như điểm sơn nhuộm đầy ý cười: “Khánh Chi hình như rất căng thẳng?”

      Lưu Tự thở dài, nhưng ngại Phúc Quý có mặt nên chỉ thờ ơ lắc đầu.

      Tề Tốn Chi thấp giọng cười hai tiếng, đưa tay vỗ vai : “Khánh Chi, nhìn thoáng chút ….”

      “……………” Lưu Tự nháy mắt khóc ra nước mắt.

      Cho nên nhất định phải thành người của An Bình điện hạ?

      cứng người, thân mình thoáng cái trở nên tịch ảm đạm. Vì thế An Bình đến vừa đúng lúc trông thấy bóng áo xanh lam cùng gương mặt nghiêng ủ rũ ấy.

      Về tuổi tác, Lưu Tự hơn Tề Tốn Chi nên hơi có chút ngây ngô, lại thêm vấn đề về thân thể, so ra có phần mạnh mẽ hơn. Nhưng kỳ thực tướng mạo càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, bởi vì Tề Tốn Chi giống như Trường Giang yên bình lặng sóng, càng khiến người ta chú ý hơn trái lại chính là khí chất khó nắm bắt của , mà tướng mạo Lưu Tự lại phảng phất lóa mắt rực rỡ như mặt trời mới lên.

      Tiếc là tướng mạo tốt như vậy thế nhưng lại kết hợp với nét u ám nặng nề, bằng nhất định mê hoặc ít trái tim thiếu nữ khuê các. Cũng vì vậy, mặc dù diện mạo tuấn tú, nhưng rất ít người khen ngợi vẻ ngoài của Lưu Tự, bởi vì chung quy khiến người ta cảm thấy dễ thân cận.

      Hiển nhiên An Bình có cảm giác này, trái lại khá thẳng thắn lại niềm nở tiến tới khen ngợi : “Ây da, vị này chính là công tử của nhà Lưu Thái phó? Tướng mạo rất đẹp nha….”

      Lưu Tự bất giác người run lên cái, quay đầu nhìn, trông thấy thiếu nữ mặc chu tử thâm y trắng như tuyết rảo bước qua đây, trang phục áo rộng thắt đai tùy ý vô cùng, nếu phải mái tóc được búi tề chỉnh, có thể ngay cả giới tính cũng bị mờ .

      Nàng kế thừa dung mạo mẫu thân, nhưng ánh mắt lại như khắc ra cùng khuôn với phụ thân, thâm thúy xa xăm, nhất là khi cười, càng thêm sống động. Tựa như xuất phát từ loại thói quen, mang chút ngả ngớn, từ trong mắt nàng tỏa ra, khiến người ràng cảm nhận được đấy là dạng….chòng ghẹo.

      Lưu Tự thực ra phải là người để lộ cảm xúc, bằng giờ lập tức quay đầu rời cũng rất có khả năng. Huống hồ Tề Tốn Chi trở tay giữ cánh tay , khiến muốn trốn cũng trốn được.

      Hai ngón tay thon dài ấy ở giữa cánh tay giữ lấy, Lưu Tự sửng sốt, nhướng mắt nhìn Tề Tốn Chi, thấy đưa mắt ra hiệu cho mình.

      nhíu mày, cuối cùng vẫn là cam nguyện đứng nghiêm, hành lễ với An Bình: “Tham kiến điện hạ.”

      An Bình cười tủm tỉm định bước lên trước đỡ , vừa liếc mắt thấy Tề Tốn Chi ở sau lưng , lập tức dừng bước.

      ai biết chuyện gì diễn ra, chỉ biết sắc mặt An Bình điện hạ đột nhiên trở nên thê lương buồn bã, ngay sau đó chỉ vài bước xông tới phía trước Tề Tốn Chi, kéo cánh tay , dáng vẻ như lã chã chực khóc.

      “A, Tử Đô, ngươi sao lại tới đây? giờ chân việc gì chứ? Lúc trước đều do bổn cung, đều do bổn cung mà….”

      Tất cả những người có mặt bao gồm cả Lưu Tự đều ngạc nhiên, chỉ có Phúc Quý ở bên cạnh là giật giật khóe miệng, lặng lẽ nhìn trời.

      Ý cười mặt Tề Tốn Chi càng nét, thế nhưng ánh mắt lại lóe lên hàn quang: “À, ra điện hạ vẫn nhớ ta à?”

      “Huầy, Tử Đô, ngươi gì vậy? Bổn cung sao có thể nhớ ngươi chứ, nhanh cho bổn cung xem thử chân ngươi, sao chứ hả?” An Bình vẻ mặt thân thiết,sau khi cố gắng rỉ ra hai giọt lệ từ trong mắt nhưng thất bại, quay đầu lớn tiếng quát Phúc Quý câu: “ gọi toàn bộ người của Thái y viện đến đây!”

      Mắt thấy tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, Tề Tốn Chi cuối cùng rút tay ra từ trong tay An Bình, vỗ mu bàn tay nàng: “Điện hạ cần tự trách như vậy, đều qua rồi, chẳng phải sao?”

      An Bình bĩu môi, phải vì tin lời , mà là sau khi Tề Tốn Chi vỗ mu bàn tay nàng thuận thế giữ cánh tay nàng, sức lực vừa phải khiến nàng kêu ra tiếng.

      Nàng lạnh lùng híp mắt trừng , lời thốt ra thế nhưng lại vẫn dịu dàng như cũ: “Hả? Ngươi trách bổn cung?”

      Tề Tốn Chi cũng cười, ánh mắt nham hiểm, mặt lại thờ ơ lạnh nhạt: “.”

      mà ngươi còn buông tay!

      An Bình cố nén xúc động đem ra tẩn cho trận, mạnh mẽ từ trong tay giãy ra, cúi đầu nhìn đôi chân , ánh mắt quét qua khỏi ánh lên tia áy náy.

      như Lưu Tự, An Bình và Tề Tốn Chi chính là từng quen biết, thực tế, Tề Tốn Chi năm mười tuổi vào cung làm thư đồng cho nàng.

      Tề Tốn Chi bị tật ở chân, nhưng phải do bẩm sinh, tới bước này, toàn do An Bình ban tặng.

      An Bình thích võ, lúc còn thời gian tập võ còn nhiều hơn là học văn. Năm tám tuổi ấy, nàng lén dắt con Hãn Huyết Bão mã do Tây Vực tiến cống cho Sùng Đức bệ hạ đến thao trường diễn luyện học cưỡi ngựa, ai ngờ con ngựa ấy còn non, tính khí mãnh liệt vô cùng, cơ thể bé của nàng còn chưa ngồi vững suýt nữa bị nó hất văng đất.

      Tề Tốn Chi năm ấy tròn mười lăm, thân là thư đồng, tự biết trách nhiệm nặng nề, vội vàng chạy lên cứu giúp,trong lúc tay chân luống cuống bảo vệ An Bình bị móng ngựa giẫm lên chân….Sùng Đức bệ hạ khi đó rất đỗi tức giận, gần như muốn xuống tay với An Bình nhưng lại bị Tề Tốn Chi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ngăn lại. mặt là vẻ áy náy tự trách, mình chăm sóc điện hạ tốt, khiến nàng suýt nữa gặp nạn, giờ chỉ mong bệ hạ đừng tự trách chính mình, cũng vạn phần mong mỏi khiển trách điện hạ.

      An Bình cảm động lắm, cả đoạn đường vẫn siết tay tiễn ra khỏi cung, nào ngờ xe ngựa, bộc lộ bản tính , lập tức quăng câu độc mồm độc miệng: “Nếu ta tàn phế, điện hạ cả đời này cũng đừng mong sống an ổn!”

      An Bình kinh hãi, tâm hồn thơ trẻ triệt để bị đả kích nặng nề…Trong khoảng thời gian hai năm sau đó, Tề phủ tìm kiếm danh y khắp nơi, đáng tiếc chân của Tề Tốn Chi vẫn chữa được. An Bình áy náy vô cùng, chạy gặp , nhưng bị mắng cho trận đuổi ra khỏi phủ.

      Thân là công chúa được thương chiều chuộng, An Bình điện hạ lại chịu đả kích nặng nề lần nữa.

      Sau lần đó, hai người cũng chưa từng gặp lại, mãi đến sau này vào Quốc Tử Giám học bài mới chạm mặt. nghe Tề Tốn Chi năm đó nhìn trúng vị thiên kim tiểu thư, người nhà tràn trề hi vọng cầu thân, nhưng vì tật ở chân mà bị khéo léo từ chối.

      Sau khi An Bình biết tin vỗ trán câu: “Chuyện lớn rồi đây….”

      Quả nhiên, tình hình sau đó, dùng lời của Phúc Quý , chính là “ Thiên lôi giáng xuống, trời xanh chợt nổ sét đánh!”

      Tề đại công tử đối tao nhã lịch đối với ai tính tình cũng rất tốt, chỉ có đối với An Bình điện hạ, ràng là dáng vẻ kẻ thù đỏ hết đặc biệt đỏ mắt, nhưng vẫn cố gắng bày ra bộ dạng ‘ta ra chút cũng để ý’, vì thế tạo nên hình tượng hiểm giả dối trong lòng An Bình điện hạ.

      Ở Quốc Tử Giám ước chừng hai năm, An Bình chịu đủ giày vò từ tự áy náy cũng như mối căm hận của , cuối cùng hạ quyết tâm ra ngoài học hỏi, kể từ đó gặp lại nữa. Trùng hợp năm đó Lưu Tự lần đầu tiên bước vào Quốc Tử Giám, thế nên tránh được kiếp này, bị ‘lạt thủ tồi hoa’, rất đáng ăn mừng.

      Nhưng thời vui nổi.

      Năm đó đối với chuyện này chỉ nghe phong phanh, sau đấy mặc dù đối với nguyên nhân bị thương của Tề Tốn Chi cũng từng có nghi vấn nhưng tiện hỏi nhiều, thế nên giờ biết có liên quan tới An Bình điện hạ có hơi kinh ngạc, đồng thời cũng khỏi cảm thấy rầu rĩ.

      Chả trách Bệ hạ lôi kéo Tề Tốn Chi ở trong điện hàn huyên mãi, ra là động viên an ủi. Mà Tề Tốn Chi và An Bình điện hạ nếu có khúc mắc như vậy, đại khái là ở vào thế ‘thủy hỏa bất dung’, vậy chức phò mã này chả phải cuối cùng vẫn rơi vào đầu à?

      Sau cuộc gặp mặt bất ngờ này của An Bình điện hạ với Tề Tốn Chi, rất nhanh công bố kết cục, Tề Tốn Chi được dìu tới trước nhuyễn kiệu của mình, vỗ vai Lưu Tự, cười đến là thoải mái dịu dàng, vẫn là câu trấn an kia: “Khánh Chi, nhìn thoáng chút .”

      “……………..”
      linh doanB.Cat thích bài này.

    4. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 2

      Chuyển ngữ: Mic

      Sùng Đức bệ hạ chỉ có hậu con , hậu cung trước nay vắng vẻ, khiến cho những cung nhân lúc nhàn hạ ngay cả nội dung có thể tám chuyện cũng có, đích thực rất nhàm chán. Có điều dạo gần đây trở nên náo nhiệt, chỉ vì con trai của Lưu Thái phó chợt được thụ phong thiếu phó1, bắt đầu ngày ngày đều vào cung bầu bạn cùng An Bình điện hạ.

      1Chức quan thuộc hàng tam , dưới thiếu sư và thiếu bảo

      Sùng Đức bệ hạ quyết định nghe theo Hoàng hậu, đến Thanh Hải quốc tịnh dưỡng, đêm trước khi lên đường, đặc biệt triệu An Bình tới thăm dò cảm giác của nàng đối với Lưu Tự.

      An Bình đoan trang ngồi trước án, bưng chén trà để dưới mũi khẽ ngửi, nét mặt say mê, trong lúc đưa tay nhấc chân toát lên nét tao nhã của Hoàng tộc, lại dung hợp thêm nét tiêu sái phong lưu người nàng, khí chất tự nhiên sẵn có, sau đó mới ung dung chậm rãi vào chủ đề: “Cho nên ý của phụ hoàng là, muốn nữ nhi chọn Lưu Tự làm phò mã?”

      Sùng Đức bệ hạ khẽ cười gật đầu, ngữ khí mang theo cảm khái: “ nghĩ tới đứa trẻ này lại ưu tú như vậy, tướng mạo đủ đầy, An Bình, con phải giữ cho chắc đấy.”

      Vừa nghĩ tới vì gốc cây mà phải buông tha cho cả cánh rừng, An Bình vui, cười cho có lệ: “Phụ hoàng, bất quá mới mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, phải chăng còn quá sớm?”

      Sùng Đức bệ hạ lắc đầu thở dài, con rốt cuộc có hiểu hay đạo lý tận dụng thời cơ a?

      Đông Đức Hoàng hậu vẫn luôn ở bên cạnh hề lên tiếng nhịn được : “Thân là nữ tử đảm đương đại , sao có thể nhanh như vậy đề cập tới hôn nhân?”

      Sùng Đức Bệ hạ giựt giựt khóe môi, trong đầu khỏi lên quá trình gian khổ theo đuổi vị nữ vương của nữ tôn quốc năm đó, bất đắc dĩ trấn an bà : “ thể như vậy, Đại Lương và Thanh Hải quốc giống nhau, sớm có hoàng tôn cũng chính là lợi thế đấy.” rồi ông quay đầu nhìn An Bình, ánh mắt chất chứa thâm ý: “An Bình, con hiểu ý phụ hoàng chứ nhỉ?”

      An Bình đương nhiên hiểu , mấy đại thần và Hoàng tộc duy trì ý kiến phản đối xuất phát từ lý do thể diện hay lợi ích gì đấy, chung quy đều chẳng dễ dàng để nàng trở thành người kế thừa đế vị. Sinh hạ hoàng tôn, thế lực ngăn cản ít rất nhiều. Lấy thân phận thân mẫu của ấu tử buông rèm nghe báo cáo, thậm chí nhiếp chính lúc lâm triều cũng xem là dạng biến tướng của phương thức kế thừa.

      Nàng mím môi , vẻ mặt trước nay vẫn tùy ý gần như lơ đễnh bỗng trở nên nghiêm túc, dưới ánh đèn khiến người ta cảm thấy cách biệt xa xăm với tất cả mọi thứ xung quanh.

      Đông Đức Hoàng hậu vẫn vui : “Vốn cho rằng Lương quốc thi hành chế độ nữ quan nhiều năm như vậy, tập tục hẳn là cũng thoáng hơn nhiều, ngờ thế nhưng vẫn chấp nhận để An Bình đăng cơ xưng đế!”

      Sùng Đức bệ hạ ngồi bên cạnh bà, nhíu mày: “Aizzz, dù gì vẫn còn tổ chế áp đặt, lúc trước khi Hoàng thúc nhiếp chính, mình chuyên chính thi hành chế độ nữ quan còn gặp phải trở ngại trùng trùng, càng huống chi giờ muốn lập vị nữ đế.”

      “Chuyện đó từ từ thôi.”

      câu này bỗng khiến trong điện thoáng cái khôi phục bầu khí im ắng, ánh mắt của Sùng Đức bệ hạ và Đông Đức Hoàng hậu đồng loạt quét về phía An Bình, nàng thế nhưng tựa như chưa có gì xảy ra, bưng chén trà chậm rãi hớp ngụm, sau đó ngước mắt cười tủm tỉm bổ sung câu: “Chọn phò mã cũng được, có điều từ từ thôi, nữ nhi còn muốn chọn lựa chút nữa….”

      Nếu đây là điều kiện có thể khiến chúng đại thần an tâm đối với nàng, vậy nàng cũng ngại thử chút. Dù gì nam tử còn nhiều, với nàng mà , tác dụng đều như nhau.

      Ừm, nam nhi như y phục vậy….

      Trong điện trầm hương vấn vít, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp.

      Lưu Tự tâm cam lòng nguyện theo Viên Hỉ bước vào cửa điện Đông cung, vừa ngước đầu tức liền sửng sốt.

      An Bình ngồi cùng người, đánh cờ, nét mặt chuyên chú, mà người đối diện với nàng…Thế nhưng lại là Tề Tốn Chi!

      Nghe thấy tiếng động, Tề Tốn Chi quay đầu ra nhìn trước, chỉ là động tác quay đầu cũng cực kỳ tao nhã động lòng người: “Khánh Chi, đệ đến rồi?”

      Lưu Tự chậm rãi gật đầu.

      Liếc thấy hai người này ở chung hòa thuận như vậy….Rất quen.

      An Bình hạ nước cờ, lúc này mới ngước mắt lên nhìn, mặt nháy mắt tràn đầy nét cười: “Khánh Chi tới rồi? Nhanh đến ngồi cạnh bổn cung.”

      Thần sắc Lưu Tự cứng đờ, lẳng lặng cúi đầu: “Đa tạ điện hạ, vi thần đứng là được rồi.”

      An Bình gì, sau khi hạ quân cờ, cười : “Khánh Chi cần ngạc nhiên, hôm nay triệu Tử Đô vào cung, chính là để tuyên bố việc.”

      Tề Tốn Chi và Lưu Tự cùng lúc ngước mắt nhìn nàng.

      Như thể cố ý thừa nước đục thả câu, An Bình lúc lâu sau mới dời ánh mắt khỏi bàn cờ, chậm rãi thong thả : “Bổn cung cảm thấy bên cạnh chỉ có lão sư là Khánh Chi quá ít, cho nên quyết định sắc phong Tử Đô làm Thiếu sư, đều là trong tam .”

      Lưu Tự trước nhất là kinh ngạc, kế đó phấn khởi.

      Chức Thiếu phó này của chẳng qua chỉ là ngụy trang, ngay cả giờ học cũng có, lão sư gì chứ? Hàm nghĩa đơn giản trong đó cũng biết. Mà giờ Tề Tốn Chi cũng trở thành Thiếu sư tính chất tương tự, vậy ý tứ liệu có phải…. phải là ứng viên duy nhất cho chức phò mã?

      Mặc dù thay đổi này khiến đồng cảm sâu sắc với Tề Tốn Chi, nhưng thứ lỗi cho , phúc hậu, nên rất chi là phấn khởi.

      Tề Tốn Chi trái lại chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ cười ôn hòa vỗ tay hai cái: “ nghĩ tới điện hạ sau khi nhậm chức Giám quốc, đại đầu tiên lại là cứ thế sắc phong chức quan, mạnh tay nha!”

      An Bình nhếch môi híp mắt trừng , người sau dùng nụ cười lạnh hàm ý đáp lại.

      Hai người cứ giằng co như vậy, lúc lâu sau, Tề Tốn Chi chợt : “Điện hạ có thể riêng vài câu với ta ?”

      Ánh mắt An Bình khẽ đảo, gật đầu, phất phất tay ra hiệu mọi người lui xuống. Lưu Tự lúc ra đến cửa bất an liếc Tề Tốn Chi cái, như thể lo lắng bị An Bình ăn mất vậy…

      Trong điện khôi phục tĩnh, Tề Tốn Chi tiếp tục hạ cờ, thế cục bàn cờ đột nhiên trở nên ràng: “Điện hạ vì sao bỗng dưng phong ta làm Thiếu sư?”

      “Như ngươi đó, bổn cung thân là giám quốc, muốn phong phong thôi.”

      “Chỉ sợ là kế hoãn binh.”

      Bàn tay An Bình khựng lại, ánh mắt chợt tối, khóe miệng lại vẫn như cũ lên ý cười ngả ngớn: “Vì sao vậy?”

      Tề Tốn Chi nhướn mắt nhìn nàng, khẽ nở nụ cười: “Chúng đại thần ai nấy đều hi vọng điện hạ sớm ngày thành thân, cứ thế an ổn, thế nhưng điện hạ lại muốn nhàm chán lấy chồng sinh con như thế, đương nhiên muốn có lý do có thể kéo dài. Có điều Khánh Chi lại rất thích hợp làm phò mã, thế nên ngài liền dứt khoát kéo ta vào giữa, làm cái cớ ngụy trang chu toàn, ta đúng ?”

      Như thể hoàn toàn chút ngạc nhiên có thể đoán được ý đồ của mình, An Bình cầm quân cờ đen hạ xuống: “Thế ngươi có đồng ý ?”

      Tề Tốn Chi quét mắt nhìn thế cục bàn cờ, ném quân cờ trắng trong tay: “Ván cờ này ta thua rồi, có điều điện hạ nếu như thắng ta ván kế, ta đồng ý.”

      “Ồ?” An Bình lập tức thu cờ: “Thế lại bắt đầu .”

      ,” Tề Tốn Chi lắc đầu: “Chúng ta tỷ thí.”

      “Hả?”

      …………….Thao trường diễn luyện bên ngoài cung chiếm diện tích cực lớn, là nơi chuyên để các hoàng tử trong cung ngày thường huấn luyện võ nghệ, khách quen giờ đương nhiên chỉ có An Bình.

      Ánh mặt trời ngày xuân nhảy múa cờ xí xung quanh, bầu khí trang nghiêm lạnh lẽo nơi đây hơi giảm . Ánh mắt Lưu Tự từ dãy giá vũ khí lướt qua, cuối cùng dừng người Tề Tốn Chi ngồi ngay ngắn: “Tử Đô huynh, rốt cuộc chuyện là thế nào? Vì sao huynh đột nhiên kêu ta và An Bình điện hạ tỷ thí?”

      Tề Tốn Chi đáp lại bằng nụ cười ôn hòa: “ là vì võ nghệ của Khánh Chi khá tốt, hai là vì chân ta tiện.”

      Mí mắt Lưu Tự giật giật cái, chuyện này với việc và An Bình điện hạ tỷ thí có liên quan gì chứ?

      Lúc hai người chuyện bên ngoài chợt truyền tới tiếng cười lảnh lót. Cả hai quay đầu nhìn, trông thấy An Bình điện hạ tủm tỉm đẩy thiếu niên mặt đỏ tai hồng ở bên cạnh, rảo bước về phía hai người họ.

      Mặc dù màn nãy diễn ra bất ngờ, nhưng hai người vẫn thấy rất , vị thiếu niên tuấn mỹ che mặt chạy như điên kia chính là công tử của nhà Tiêu đại nhân – Ngự sử đương triều, nhưng biết vì sao lại đụng phải An Bình điện hạ…..Lưu Tự trước giờ ít khi để lộ cảm xúc cũng nhịn được co rút khóe miệng.

      Mái tóc An Bình cột cao, thay bộ hồ phục đen tuyền, cổ áo đứng tay áo hẹp tôn lên vóc người cao gầy, toát ra tia khí khái hào hùng tự nhiên, nhưng trong ánh mắt vẫn dạt dào nét cười vui vẻ chưa từng rút , lại càng thêm phần phong lưu vô tận.

      Tề Tốn Chi đưa ra ý định tỷ thý với nàng khiến nàng ngờ tới, thế nhưng đến khi nhìn thấy lòi ra thêm Lưu Tự đứng ở giữa thao trường liền hiểu được ý định của .

      ra là muốn tìm người thay thế.

      Bước chân nàng dừng lại, thẳng đến trước giá binh khí, quay đầu với Lưu Tự: “Sớm nghe Khánh Chi văn võ toàn tài, hôm nay tỷ thí trận với bổn cung .”

      Lưu Tự lên tiếng, nhưng trong mắt ràng khinh thường cùng nữ tử phân cao thấp.

      An Bình khoanh tay, ung dung nhìn về phía Tề Tốn Chi: “Xem ra Khánh Chi cũng tình nguyện.”

      Tề Tốn Chi nhấc áo che miệng, ho tiếng. Lưu Tự lúc này mới dịu sắc mặt, mím môi, cuối cùng tình nguyện mở miệng chấp nhận: “Khánh Chi mạo phạm rồi.”

      An Bình mãn nguyện cười lúc, xoay người chọn binh khí, thờ ơ hỏi: “Khánh Chi sở trường binh khí nào?”

      “Kiếm, trường thương.”

      “Ừm……………..”An Bình thong thả lấy ra cây cung, quay người cười với : “Bổn cung am hiểu bắn cung.”

      Lưu Tự có chút khó hiểu đón nhận ánh mắt nàng.

      “Thế nên, chúng ta tỷ thí bắn cung .”

      “………………………….”

      cuộc tỷ thí, tâm tình khác biệt.

      Sau khi mũi tên trúng hồng tâm, An Bình quay đầu cười : “Khánh Chi nhường rồi.”

      Lưu Tự tiếng nặng nề: “Có lẽ……..Lần tới vi thần có thể cùng điện hạ tỷ thí kiếm thuật.”

      An Bình ha hả cười lớn, trong lúc khiến sắc mặt đan xen hai màu trắng xanh lại nhấc tay nhàng lướt qua chiếc cằm trơn bóng của , thế nên sắc mặt trắng xanh lại trở nên đỏ lựng.

      Quá mức tổn thương tự tôn rồi!

      An Bình giao cung tiễn cho Viên Hỉ ở bên cạnh, nhướn mày nhìn về phía Tề Tốn Chi: “Hẳn là Tử Đô đối với hành vi trước đó của bổn cung thập phần khinh thường, nhưng người ta “dương trường tỵ đoản’2, nếu có cơ hội giành chiến thắng, đương nhiên phải dùng cách có lợi với bản thân mình nhất, phải sao?”

      2Tận dụng lợi thế của bản thân, tránh yếu điểm

      rất đúng, nhưng tới tiễn thuật, ta cũng có thể tỷ thí thử.”

      An Bình kinh ngạc, Tề Tốn Chi phân phó tùy tùng cõng mình đến đứng bên cạnh nàng, kế đó đón lấy cung tiễn trong tay Viên Hỉ.

      cho người hầu lui, nhấc tay kéo cung, bởi vì chỉ nương nhờ vào lực bên chân bị thương nên cơ thể cơ hồ áp qua bên. Thế nhưng trong khoảnh khắc tư thế thân điều chỉnh tốt, bất chợt nháy mắt người đứng thẳng tắp, thậm chí khiến người ta cảm giác thấy có tật ở chân, sau đó mũi tên bắn ra, trúng ngay hồng tâm.

      Mũi tên này uy lực tràn đầy, thậm chí còn làm mũi tên trước đó An Bình bắn ra rơi xuống. Nhưng vào thời khắc mũi tên bắn ra lảo đảo, may mà Lưu Tự ở bên cạnh kịp thời đỡ cánh tay , mới khỏi chật vật ngã sấp xuống.

      Ánh mắt An Bình chợt lạnh, u ám quét qua Tề Tốn Chi thở hổn hển: “Ngươi đây là muốn thắng bổn cung?”

      cách khác, cũng chính là nguyện giúp nàng.

      Khiến bị tật ở chân, trong lòng nàng hổ thẹn, nhưng nhiều năm như vậy luôn nỗ lực bù đắp, chưa từng nghĩ trong lòng thế nhưng vẫn ôm căm hận như cũ. đúng là đồ nam nhi mọn!

      An Bình hừ lạnh tiếng, cướp lấy cung tiễn trong tay , lắp tên kéo cung, sức lực dùng đến cực hạn, gần như kéo cánh cung cong hết mức, kế đó mũi tên bắn ra, lấy khí thế sấm vang chớp giật bay thẳng về phía hồng tâm.

      Lưu Tự kinh ngạc, bởi vì mũi tên này trực tiếp xuyên thủng hồng tâm……………

      “Được rồi, ta thua….” Sau lúc im lặng, Tề Tốn Chi bất đắc dĩ thở dài, nhấc tay gọi tùy tùng: “Dìu ta trở về.”

      “Đứng lại!”

      Bước chân chuẩn bị rời bị tiếng gào của An Bình ngăn lại, nàng vứt trường cung, xoay người chạy tới: “Muốn cũng là bổn cung trước!”

      Lưu Tự ngơ ngác nhìn theo mãi đến khi bóng lưng nàng mất hút mới hoàn hồn, bước lên trước dìu Tề Tốn Chi: “Chuyện gì vậy, điện hạ giận rồi?”

      Tề Tốn Chi cười lắc đầu: “Sao có thể chứ, An Bình điện hạ cũng phải người hay cáu gắt như vậy.”

      “Thế……………”

      Tề Tốn Chi vỗ vỗ mu bàn tay , cắt ngang câu hỏi của , mặt lại lên biểu cảm trấn an đó: “Khánh Chi, đệ yên tâm, điện hạ mặc dù sắc phong ta làm Thiếu sư, nhưng cũng có lòng chọn lựa giữa ta và đệ, thế nên hi vọng của đệ vẫn rất cao.”

      Trái tim Lưu Tự nháy mắt chìm xuống đáy cốc, liệu có thể nào cần loại hi vọng này a? >_<
      linh doanB.Cat thích bài này.

    5. Lan Nguyệt Hy

      Lan Nguyệt Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      1,058
      Chương 3

      Chuyển ngữ: Mic

      Trời hưng hửng sáng, vầng dương khó khăn lắm mới ló ra từ trong tầng mây, ánh vàng đẹp đẽ như tranh. Cửa cung mở rộng, Lưu Tự bước trong gió ấm ngày xuân tiến vào cửa cung, cả đoạn đường tâm tình bất mãn.

      Vốn cho rằng có thêm Tề Tốn Chi khiến cho mức độ ‘nhận’ được quan tâm giảm đáng kể, ai dè thực chứng minh, đó hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày. An Bình điện hạ vẫn như cũ chả đếm xỉa gì tới Tề Tốn Chi, trái lại đối với càng lúc càng ‘săn sóc’, hơi tí là lại triệu vào cung bầu bạn, động tay động chân lại càng như cơm bữa. năm lần bảy lượt muốn nổi khùng, nhưng nhớ tới lời dặn dò bức thiết của phụ thân, vẫn là dằn xuống.

      Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, giọt lệ bi phẫn chỉ có thể chảy ở trong lòng…

      Vừa đến cửa nội cung có người ở sau lưng cao giọng gọi .

      “Khánh Chi!”

      Quay đầu nhìn, ra là Tề Tốn Chi ngồi xe An Bình điện hạ đặc biệt chuẩn bị đuổi đến phía trước, mặt vẫn là ý cười ôn hòa vạn năm đổi: “Sao lại lơ đễnh như vậy?”

      có gì, đêm qua ngủ ngon mà thôi.” Mỗi ngày đều gặp ác mộng bị chọc ghẹo, có thể ngủ ngon mới là lạ đó.

      Tề Tốn Chi đổi sang ngồi nhuyễn kiệu cho thuận tiện, hai người suốt đoạn đường câu được câu chuyện trò, chẳng bao lâu đến trước Ngự thư phòng. Viên Hỉ canh cửa, nét mặt hồng hào, hai mắt khẽ tỏa sáng, bám vào cửa phòng thò đầu hướng bên trong điện quan sát xung quanh.

      chờ Tề Tốn Chi từ nhuyễn kiệu bước xuống, Lưu Tự bước nhanh tới trước, muốn xem xảy ra chuyện gì, thế nhưng vừa tới cửa nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào.

      “Điện hạ xin hãy chấp thuận cho lão thần từ quan quy !”

      kinh ngạc hết lúc, Viên Hỉ ở bên cạnh cũng sợ đến độ rụt cổ, vừa quay đầu nhìn thấy bên cạnh nhiều thêm người, càng sợ đến độ suýt nữa kêu ra tiếng, Lưu Tự vội vàng đưa mắt ra hiệu mới xem như trời yên biển lặng.

      thoáng thò đầu vào trong liếc xem, chỉ thấy An Bình điện hạ ngồi nghiêm chỉnh sau án thư, có người đứng trước án, áo bào màu lam sậm biểu thị thân phận, ra là Tả Đô ngự sử Tiêu Nghĩa Đức.

      giờ bởi vì Giám quốc chấp chính, nên miễn tảo triều hằng ngày, chư vị đại thần có việc đến thẳng Ngự thư phòng thương nghị. Vừa mới bàn bạc xong chính , chúng thần rời , Tiêu Nghĩa Đức bỗng dưng ở lại, kế đó chính là đệ thư từ quan, mở miệng chính là ‘từ quan quy ’.

      Chuyện này cũng khiến An Bình ngạc nhiên, điều nàng kinh ngạc chính là vì sao khi lão muốn từ quan lại nổi giận đùng đùng như vậy, làm như có ai động tới bảo bối của lão ấy.

      Nàng ngồi sau án thư, lặng lẽ ngoáy ngoáy lỗ tai ong ong, ngước mắt nhìn Tiêu lão gia tử vẻ mặt hầm hầm giận dữ trước mặt, cười đến là ôn hòa điềm đạm: “Tiêu đại nhân làm quan nhiều năm, trước giờ luôn tận trung tận lực, vì sao đột nhiên phải quyết tuyệt từ quan quy như vậy chứ?”

      Tiêu Nghĩa Đức nghe càng kích động: “Điện hạ đây là biết còn cố hỏi, chẳng phải ư? Thân là công chúa, phải biết tuân thủ lễ giáo, giữ gìn thân phận, chứ phải chọc ghẹo con của hạ thần!”

      Ủa? vậy, là bởi vì nàng tuân thủ lễ giáo à?

      Nàng khi nào chọc ghẹo con của hạ thần chứ?

      An Bình nhíu mày hồi tưởng lúc, trong đầu linh quang chợt lóe, khóe miệng co rút.

      Đúng rồi, nàng chỉ trêu ghẹo, mà người nàng trêu ghẹo dữ dội còn là con trai của lão nữa chứ.

      Hôm đó ở ngoài thao trường diễn luyện tình cờ gặp tiểu tử tuấn tú, ờ, đúng là công tử Tiêu gia nha.

      An Bình đưa tay che miệng ho khan tiếng, cười trừ : “Chuyện này…….Bổn cung cũng chỉ là đùa với lệnh lang thôi mà, Tiêu đại nhân đừng cho là , càng đừng vì vậy mà từ quan, nếu vì lỗi lầm của bổn cung mà mất trụ cột quốc gia, kêu bổn cung sau này làm sao ăn với phụ hoàng mẫu hậu đây?”

      Tiêu Nghĩa Đức hừ lạnh tiếng, lúc này mới coi như nguôi ngoai cơn giận chút: “Điện hạ giờ thân là giám quốc, vẫn nên thận trọng từ lời cho đến việc làm chút !” xong, lão vênh mặt ưỡn ngực, phất tay áo bước nhanh ra cửa. Hiển nhiên chuyện từ quan trước đó chẳng qua là lời uy hiếp mà thôi.

      An Bình bị chỉ trích vẫn đoan trang ngồi đấy, mâu quang chợt lóe, cười gì.

      Lúc ra cửa, Tiêu Nghĩa Đức vừa hay đụng phải Lưu Tự chưa kịp tránh , đôi bên mắt to trừng mắt , kinh ngạc thôi. Ánh mắt lão dừng người Lưu Tự và Tề Tốn Chi bận, cuối cùng nhíu mày, nét mặt đau lòng rời .

      Lưu Thái phó và Tề Đại học sĩ sao lại nỡ để hai đứa trẻ tốt như thế bán vào cung cơ chứ? Lão nhìn mà đành lòng a! >_<

      Viên Hỉ ở nơi cửa cuối cùng thu lại bộ dạng bát quái, nghiêm trang đứng đắn thông báo: “Điện hạ, Lưu Thiếu phó đến rồi.”

      “Hả? Người đâu?” Giọng nhiệt tình lập tức từ trong nội điện vọng ra, Lưu Tự lại nhịn được gục đầu.

      An Bình nhanh ra điện, cười tủm tỉm tiến đến trước gương mặt ủ rũ của , lúc quay đầu trông thấy Tề Tốn Chi, nhưng chỉ gật gật cho có lệ. Người sau vẫn làm như có gì, trả lễ, đôi bên coi nhau như người qua đường.

      Lưu Tự trầm mặc rũ mắt dùng chân vẽ vòng tròn: Điện hạ Ngài liệu có thể đừng có chỉ nhiệt tình với mình ta như vậy được ?

      “Khánh Chi đến đúng lúc, hôm nay có đồ tốt cho ngươi, theo bổn cung xem thử, được ?’

      Tuy là câu hỏi, nhưng căn bản Lưu Tự còn chưa trả lời An Bình nhắm thẳng hướng chủ định mà . Nàng dường như chính là như vậy, làm, cho phép người khác phản đối. Thế nên khi hai người ứng cử cho vị trí phò mã dưới hướng dẫn của Viên Hỉ theo phía sau, trong lòng đều có chút thoải mái.

      Sa trướng xung quanh nhuyễn kiệu đều bị kéo lên, có thể thưởng thức cảnh xuân tuyệt đẹp đường, sau khi được đoạn, Tề Tốn Chi gõ tay vịn, cười hỏi Viên Hỉ: “Xem lộ trình này, lẽ nào lại muốn đến thao trường?”

      Viên Hỉ cũng hiểu giữa và An Bình điện hạ có chút khúc mắc, Bệ hạ và điện hạ đối với người này đều nhún nhường ba phần, đương nhiên cũng dám thất lễ, vội cười : “Tề đại công tử nhãn lực tốt, đúng vậy.”

      Có điều đáp xong, lại dời lực chú ý về hướng Lưu Tự. Ở trong cung lâu như vậy, nhãn lực đương nhiên phải tốt, thấy rất ràng, An Bình điện hạ đối với Tề đại công tử lạnh nhạt có thừa, nhưng với Lưu công tử mới gọi là ‘có ý’. Thế nên dạo gần đây bắt đầu tiếp tục tiến hành công cuộc—tích cực thiết lập quan hệ hữu hảo với Lưu Tự.

      “Từ lâu nghe Thiếu phó đại nhân văn thao võ lược, hẳn là đều học từ danh sư nhỉ?”

      “Ừ.”

      “An Bình điện hạ cũng là văn võ toàn tài ấy, sau khi ra ngoài học hỏi về so với trước đây càng tiến bộ ít á.”

      Lưu Tự nhớ lại cuộc tỷ thí hôm ấy, tâm tình lại trở nên hậm hực, chỉ đáp lại chữ: “À.”

      “Vậy Thiếu phó đại nhân có muốn biết võ nghệ của điện hạ là học từ đâu ?”

      “…………….. muốn.”

      “………………………..”

      Tề Tốn Chi ở bên cạnh buồn cười lắc đầu.

      Trước đó có vài cơn mưa xuân, cỏ xanh quanh thao trường được cắt tỉa gọn ghẽ lại tỏa ra hương cỏ tươi mới, đàn ngựa trưởng thành trong sân ăn ngấu nghiến. An Bình đứng ở bên nhìn hình ảnh này, quay đầu trông thấy Lưu Tự tới, mặt lập tức dạt dào ý cười, vẫy vẫy tay về phía : “Khánh Chi, mau qua đây.”

      Lưu Tự liếc mắt nhìn Tề Tốn Chi ở bên cạnh, nhưng thấy chẳng chút để ý, vẫn là nụ cười vân đạm phong khinh như cũ, chỉ đành tâm cam lòng nguyện lên trước.

      Tới phía trước, còn chưa người bị An Bình giữ chặt, theo bản năng muốn giãy ra, nào ngờ khí lực nàng lại rất mạnh.

      “Nghe Khánh Chi dạo gần đây tìm ngựa tốt, có chuyện này ?”

      Lưu Tự ngạc nhiên, quên mất vùng ra: “Điện hạ sao lại biết?”

      An Bình áp sát bên tai , thấp giọng mờ ám : “Chuyện của Khánh Chi, bổn cung đương nhiên quan tâm.” biết vô tình hay cố ý, sau khi xong câu đó, nàng còn hôn phớt cái vành tai .

      Toàn thân Lưu Tự chấn động, gương mặt lập tức đỏ hết cả lên. từ chịu dạy bảo của phụ mẫu, đặc biệt tuân thủ lễ giáo, bao giờ từng thân thiết với nữ tử như vậy đâu? Nhưng thiếu nữ trước mặt này lại cười như gió xuân, cứ như thể chuyện gì cũng chưa hề xảy ra ấy.

      Vành tai trong sạch nha, bị cướp như vậy đây là lần đầu tiên nha! Ngài còn cười được à?!!

      Tề Tốn Chi ngồi bên cạnh vội vàng cuống quít nhấc tay, tay áo rộng che hai mắt, nhưng lại che được ý cười nơi khóe môi: “Ban ngày phóng túng là phi quân tử, điện hạ, có cần vi thần tránh ?”

      Sóng mắt An Bình khẽ dời, nhếch môi nhìn , phun ra bốn chữ từng chút : “Nguyện, đổ, phục, thâu.”

      *Tự nguyện tham gia đánh cược, cược thua hãy vui vẻ chấp nhận.

      Tề Tốn Chi vì thế ngậm miệng .

      Đúng lúc có con ngựa chạy tới phía trước, An Bình túm dây cương, đưa cho Lưu Tự: “Khánh Chi thấy con này được chứ?”

      Đấy là giống ngựa Cao Ly, toàn thân đỏ thẫm, chân ngắn lưng rộng, sức bền rất dai. Lưu Tự còn xấu hổ lẫn giận dữ, chỉ liếc mắt cái dời .

      Thấy lên tiếng, An Bình dứt khoát chỉ vào đám ngựa ăn cỏ ở xung quanh : “Chi bằng Khánh Chi tự chọn .”

      Lưu Tự nghe thế sửng sốt, như thể có chút dám tin, ngay cả cơn giận vừa rồi bị ăn đậu hũ cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

      Dựa vào khoảng thời gian ở chung mà nhận định, nàng hẳn là dựa theo ý thích của bản thân, trực tiếp tặng ngựa cho mới đúng, bởi vì đây mới đúng với tính cách của nàng nha. Có khi nào phải là dưới đàn áp của nàng, bị cưỡng ép vào cung đâu chứ? Có khi nào phải là nàng cái gì chính là làm cái ấy đâu? Nhưng bây giờ nàng thế nhưng lại cho tự chọn?

      Lưu Tự rất bất ngờ.

      cũng biết nguyên do An Bình điện hạ cố chấp phong lưu là từ rất nhiều phương diện, tỷ như nàng có mẫu thân là nữ vương, lại tỷ như nàng là nữ nhi duy nhất của bệ hạ vân vân. Nhưng mà mỗi người mỗi sở thích, chẳng may thích phải là dạng này.

      Nhưng thể , An Bình điện hạ đối với coi như tệ. Khoan đến những tặng phẩm thường ngày, mà ngay cả những việc nhặt thế này cũng để tâm tới, là ngoài dự kiến của .

      Đương nhiên chuyện ăn đậu hũ của đừng nhắc tới. →_→

      ở bên này còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, An Bình tự mình trở lại bên kia sân, biểu cảm tự nhiên, như thể chưa hề xảy ra việc hôn hít trước đó vậy. Tề Tốn Chi biết từ khi nào từ trong ngực lấy ra cây quạt, thong thả phe phẩy, cứ như trước mắt phải là thao trường diễn luyện với đàn ngựa chạy loanh quanh, mà là hồ nước với làn sóng biếc, cảnh đẹp mãn nhãn.

      Vị trí hai người ngồi cách nhau khá gần, đỉnh đầu là vầng dương ấm áp ngày xuân, sau lưng là trăm hoa cùng cổ thụ xanh um, đều là dung mạo xuất chúng, tao nhã lạnh nhạt, phối hợp với tư thái lại càng như tranh như họa, nhưng trải qua hồi lâu mà chẳng ai có ý định với nhau lời nào. Mãi đến khi Lưu Tự cưỡi con bạch mã dáng cao đẹp đẽ tới, Tề Tốn Chi mới kinh ngạc “A” tiếng.

      An Bình nhướn mắt nhìn, cũng hơi ngạc nhiên.

      “Điện hạ, vi thần chọn con này.”

      Trong tay Lưu Tự là con ngựa lớn toàn thân lông trắng, ánh mắt sáng ngời, cơ bắp rắn chắc, sắc lông tinh thuần. Có điều dường như hơi tình nguyện, cứ luôn phì phì phò phò, nhất là khi nhìn thấy An Bình, trong mắt thậm chí còn lộ ra tia làm nũng.

      “Ngựa tốt.” Tề Tốn Chi cười gật đầu, quay đầu liếc An Bình cái, nhưng phát nàng híp mắt trừng .

      “Đương nhiên là ngựa tốt, đây là Tật Phong của bổn cung!”

      “A, cái tên này ta quen thuộc, phải là con ngựa lúc trước giẫm lên vi thần sao.”

      “………………….”

      Lưu Tự đờ người lúc, lộ vẻ xấu hổ: “Là vi thần lạm quyền, điện hạ thứ tội.”

      An Bình cúi đầu gạt lá trà nổi trong nước, chỉ trong khoảnh khắc, chợt bật cười, đứng dậy đưa chung trà cho Viên Hỉ, bước tới bên cạnh , thân thiết : “ gì vậy, nếu Khánh Chi thích, Tật Phong ta tặng ngươi.”

      Lời vừa dứt, Viên Hỉ ở bên cạnh ngạc nhiên thốt lên: “Điện hạ, nhưng đây là Tật Phong mà Ngài thích nhất!”

      Năm đó sau khi Tật Phong làm Tề Tốn Chi bị thương, Sùng Đức bệ hạ trong cơn thịnh nộ từng hạ lệnh giết con ngựa này, nhưng An Bình lại liều chết cho, : “Chỉ là con vật thôi, hà cớ gì lại gánh chuyện của người?” Đông Đức Hoàng hậu khi ấy còn khen nàng dám làm dám chịu, nhưng giờ nàng định đem tặng con ngựa khó khăn lắm mới cứu được cho người khác?

      Viên Hỉ sau khi đem chuyện này ra, An Bình chỉ khẽ quét mắt nhìn cái: “Lắm miệng.”

      Lưu Tự đứng sững sờ tại chỗ, nhất thời biết nên gì. Nàng lại đành lòng đem con ngựa tốt này tặng cho ? Trong lòng chợt nhớ tới cái hôn vừa nãy, lẽ nào nàng đối với mình…. chỉ đơn thuần là trêu ghẹo?

      Tật Phong ở bên sớm được huấn luyện cực kỳ thấu hiểu lòng người, vốn còn định thừa lúc An Bình bước lên qua tiếp tục làm nũng, sau khi nghe thấy lời này của nàng lập tức gục đầu bới đất. ….

      Tề Tốn Chi vuốt cằm cười gian: “Tốt quá, tuổi của con ngựa này còn , qua hai năm nữa dùng được, Khánh Chi có thể giao cho ta xử lý.”

      Lưu Tự trong cơn chấn động cùng với con ngựa cố gắng bới đất cùng lúc ngước mắt lên nhìn , sau đó con ngựa trắng dũng mãnh cao to chuyển từ bới đất thành rúc người về sau, miệng hí ngừng.

      An Bình tối tăm nhìn Tề Tốn Chi: “Chưa từng nghĩ ngươi ngay cả con ngựa cũng tha!”

      Lưu Tự cuối cùng cũng bừng tỉnh, lập tức thả dây cương trong tay, lau mồ hôi lạnh trán: “Bỏ điện hạ, vi thần chọn con khác là được.”

      “Aizz, thất vọng quá….”

      Tề Tốn Chi phe phẩy quạt, ánh mắt quyến luyến nhìn Tật Phong chằm chằm, mãi đến khi con bạch mã đáng thương cào móng bỏ chạy như điên mới thôi, khiến cho đàn ngựa mẹ thảnh thơi nơi đây nhìn nhau ngơ ngác….
      linh doanB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :