1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa dã man- Nhạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      CÔNG CHÚA DÃ MAN

      Tác giả: Nhạc Nhan
      Convert: Ngocquynh520
      Edit: Liennobi + Socnau
      Beta: Nhuận Hạ (Hạ Hạ)

      Giới thiệu truyện:

      Cứ tưởng rằng chỉ biết từ xa ngắm nhìn nàng cười ngây ngốc. Nào nghĩ tới chỉ ăn đậu hũ đến mặt đỏ, thở nghẹn, còn dám lớn tiếng cả đời lấy thân báo đáp. Dám lấy thân phận Vương gia để ức hiếp người dân lương thiện là nàng. trâu bắt chó cày, ép nàng gật đầu đáp ứng làm Vương phi. sánh ngang với Bá Vương ngạnh thượng cung , thủ đoạn khôn lường khiến nàng thể chống đỡ. Bao nhiêu cố chấp và kiên nhẫn của nàng đều có tác dụng trước , đành giơ tay đầu hàng. Cam tâm tình nguyện để dùng tình bao bọc cho nàng. Vứt bỏ tự do mà gượng cười “Cuộc sống hạnh phúc”…. Nhưng chỉ có thể kiểm soát con người nàng thể giữ được trái tim nàng. Ngày đó, vì tình cảm thương nhớ quê nhà vượt qua nhẫn nhịn, nàng thể làm gì khác hơn là phản bội lòng tin của , lựa chọn cao chạy xa bay.
      Xem thêm: https://***************.com/viewtopic.php?t=306498
      Chris thích bài này.

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Mở Đầu

      Màn đêm đen thẫm phủ xuống trận địa Lăng Hào. Đôi mắt nâu nhìn trân trân bóng người cưỡi ngựa như bay vùng thảo nguyên bát ngát. Đó là nam tử bị trọng thương, toàn thân chi chit các vết thương, tản mát mùi máu tươi, thu hút bầy sói hoang dã. Nam tử vừa chạy trong vùng thảo nguyên vừa ngừng quan sát xung quanh, dường như sợ rằng có truy binh. hề biết rằng khi truy binh thấy chạy vào vùng thảo nguyên bát ngát mênh mông, thấy lối ra này liền ngừng truy đuổi. Bọn chúng biết điều rằng, đối với vùng “Lang nguyên” (lãnh địa của sói) vào ban đêm trừ những tay thợ săn thiện xạ thuộc tộc người ở Bắc Trường Thành ra, người khác coi như có vào mà có ra, tự tìm đường chết. Bọn chúng muốn lãng phí tính mạng của mình, nam tử kia dù cho mạng lớn chết trong “Lang nguyên” cũng thể nào quay trở lại hoàng cung. Tiếng sói tru từ bốn phía, càng ngày càng gần nam tử, thi thoảng có những con sói nhảy ra từ đồng cỏ, thử dò xét tình hình, muốn cắn vào chân , nhưng đều bị tránh được. Đột nhiên, chân của nam tử vững, thân hình lảo đảo chực ngã. con sói lớn lập tức chớp thời cơ, từ sau lưng lao lên. Nam tử này vốn dùng hết sức lực mà chạy trối chết cho nên khi bị con sói lớn tấn công, trọng tâm vững, cả người ngã nhào về phía trước. Con sói lớn chân giẫm ở gáy , nhe ra hàm răng sắc nhọn, nước dãi theo răng mà xuống gáy. nhắm mắt lại… đường chạy trốn từ Trung Nguyên tới đây lại gặp phải tình cảnh này, cuối cùng vẫn là thoát khỏi kiếp nạn hay sao? nhịn được nhớ tới mẫu thân , giữa đêm kinh hoàng đánh thức , giục mau chóng chạy trốn. Mẫu thân….có phải hay người cũng gặp bất trắc rồi.? Vào thời khắc này, những chuyện cũ giống như đèn kéo quân, thoáng lên trước mắt. tuyệt vọng thở dài. Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi gắng hết sức, nhưng ông trời muốn hài nhi phải chết, hài nhi có thể làm gì khác đây? - Vèo! Con sói to giẫm lưng kịp hừ tiếng lăn xuống đất. Những con sói còn lại trong bầy kinh sợ, nhưng lại cam lòng bỏ qua con mồi vất vả lắm mới săn được. Bọn chúng rối rít vọt tới bên người nam tử, con nào cũng muốn cắn miếng thịt con mồi. - Vèo! Nam tử nghe được đó là thanh của mũi tên bay đến. Mũi tên? Có người ở nơi này sao? Là người nào đó tới cứu ? Cách đó xa vang lên thành mềm mại, ngay sau là tiếng vó ngựa cồng cộc, ánh lửa càng ngày càng gần. Bầy sói vốn sợ lửa. Lại vừa chứng kiến đồng loại vừa chết trong khắc liền khiếp sợ vô cùng, có vài con trong đàn cúp đuôi chạy trốn, còn vài con cam chịu vẫn muốn cắn xé con mồi. Khi bọn chúng vừa xông tới lại bị con ngựa đen cao lớn đá bay thương tiếc khiến cho những con sói còn lại hoảng sợ chạy trối chết. nương lưng ngựa lên tiếng, nhưng nàng dùng tiếng Hán cho nên hiểu. gắng nâng đôi mắt mệt mỏi lên nhìn xem ân nhân vừa cứu mạng là ai? Trong bóng tối thấy khuôn mặt của nương kia, chỉ nhìn thấy ánh lửa bập bùng ở phía sau, và đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm. “Người Hán?”- thanh của thiếu nữ mang theo chút kinh ngạc. Nàng đổi sang tiếng Hán, nhưng khẩu vẫn mang đậm phong cách của người ngoại tộc, giống như ngâm xướng khúc hát, nghe rất dễ chịu. “Người Hán làm sao lại tới nơi đây? Chẳng lẽ ngươi biết nơi này là ‘Lang nguyên’? Hơn nữa ngươi bị thương nặng, mùi máu rất dễ dẫn dụ bầy sói”. biết, nhưng lại có lựa chọn nào khác. “Lên đây !”- Nàng nhảy xuống ngựa, cố hết sức mang đẩy lên lưng ngựa, “Rời khỏi nơi này hãy ”. Con ngựa đen rất có linh tính, sau khi hai người vừa lên ngựa, còn chưa ra lệnh nó cất bước, thân thể cao lớn cường tráng, di chuyển nhanh nhẹn mà vững vàng. “ là……ta còn tưởng con dê non lạc vào Lang nguyên, ngờ lại là tên ngốc người Hán”. Ai…ngốc… Đó là chút ý niệm còn lưu lại trong đầu trước khi nam tử ngất . Khi tỉnh lại lần nữa tấy mình nằm trong gian phòng của người dân trong vùng biên giới. Lão phu chăm sóc cho kể lại, vào buổi tối, có nương thuộc tộc Hạ Lan cưỡi ngựa đen đưa tới hãy chăm sóc cho tốt. Trong mấy ngày mê man, nương kia còn phái người tới tặng hai con dê, là muốn cám ơn lão phu tốt bụng chăm sóc cho . “ nương ấy…là ai?”- Cổ họng khàn khàn. “ biết.”- Lão phu rất thành trả lời- “Nhưng mà nhìn nương đó, khí chất phi phàm, y phục đẹp đẽ, lại còn tặng dê cho lão, chắc chắn ở Hạ lan tộc có địa vị thấp”. Nam tử cúi đầu , lát sau bờ vai run run, cuối cùng đột nhiên cười ha ha rồi đứng lên. Hai vợ chồng ông lão nhìn nhau khó khiểu, tại sao lại đột nhiên cười như thế. Ha ha ha…..Vốn tưởng rằng ông trời muốn lấy mạng ta nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất quý nhân cứu giúp. thề rằng, nhất định dùng tánh mạng vừa được cứu này trở về nơi đó, rửa sạch nỗi oan khuất, báo thù cho mẫu thân. Sau đó… trở về tìm nương kia báo đáp ơn cứu mạng. Nhớ tới cặp mắt xanh thẫm sâu thẳm trong đêm đen kia, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp kì lạ…. Ân nhân của nương có đôi tròng mắt màu xanh biếc. nhất định trở lại tìm nàng!
      thuytChris thích bài này.

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1.1

      Ba năm sau. Hoàng cung tờ mờ sáng, bên trong bên ngoài đều bận tối mắt, ra vào tấp nập chỉ vì hôm nay là ngày các Tộc ở phía Bắc Trường Thành tiến cống. Các tộc phía Bắc Trường Thành sống lâu đời ở vùng biên cương thường mang những cống phẩm tốt nhất tới kinh thành. Kinh thành ngày thường đông đúc, náo nhiệt rồi, nay lại thêm người từ Tộc đến lại càng thêm náo nhiệt. Ngoài đường có thể thấy được, vẻ mặt, trang phục của các tộc hoàn toàn khác với trang phục của người Hán ở Trung Nguyên. Các loại hàng hóa làm đẹp được bày bán khắp nơi trong những ngày này, người qua kẻ lại cò kè mặc cả rất huyên náo. Dân chúng nhàn nhã ở kinh thành cũng rất hoan nghênh những người ở các Tộc tới kinh thành. Thậm chí còn ít các nương, công tử ăn mặc chau chuốt, hi vọng trong dịp này có thể tìm được chàng trai dũng mãnh vùng Thảo Nguyên hay nương hoạt bát nhiệt tình trở thành ý trung nhân. Mặt trời dần dần ló rạng ở đàng Đông, rồi nhanh chóng mang cái nắng chói chang chiếu xuống dương gian. Lúc này tất các Tộc đến tiến cống nhanh chóng xếp thành hàng lối ngay ngắn từ từ tiến vào cổng Chu Tước của Hoàng Cung. Trong đoàn người trùng điệp tiến cung, có người cưỡi ngựa, có người vội vàng buộc khăn đỏ lên cổ dê bò (chắc là tục lệ nào đó mình ko lắm ^^), có người dắt ngựa mà lưng ngựa chất đầy những cống phẩm, có người lại đàn hát giúp đoàn càng thêm náo nhiệt. Ngay từ ở đường trước khi vào cung thu hút rất nhiều người tới xem, thậm chí có người còn theo đoàn ca hát đó và cất tiếng hát cùng, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ. Kể từ ba năm trước đây, Tam thái tử có ý đồ đoạt quyền, cuối cùng lại bị Mạnh tướng quân – trấn thủ biên cương khải hoàn hồi triều kịp lúc, giải cứu hoàng cung khỏi cuộc binh biến. Các lão bá tánh rất lâu rồi mới được hưởng thụ khí vui vẻ như bây giờ. “Nương, người xem kìa, có đội ngũ người cưỡi ngựa đen!” - tiểu nương tết tóc hai bên tò mò hỏi mẫu thân. “À, bọn họ là người của Tộc Hạ Lan.”- Mẫu thân của tiểu nương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tộc người trong truyền thuyết này. “Nghe nam nữ Tộc Hạ Lan đều cưỡi ngựa rất giỏi, bọn họ sống ở vùng núi Hạ Lan, chỉ dựa vào thiên nhiên khắc nhiệt. Những con ngựa đen là đặc sản của Tộc Hạ Lan, nghe bọn chúng rất cao lớn, tốc độ như gió mà vẫn vững vàng….” Mẫu thân của bé càng càng cao hứng, lúc này lưng ngựa đen, thiếu nữ đột nhiên người đầu, ánh mắt xanh biếc tò mò nhìn hai mẹ con bé. “A!” -Tiểu nương có phần kinh hãi, “Nương, người xem….Vị nương ấy có ánh mắt màu xanh biếc!” “Đúng vậy…”- Mẫu thân của bé cũng có phần kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc. nương lưng ngựa đen nháy mắt với bé , sau đó nở nụ cười sán lạng như ánh mặt trời chiếu gương mặt nàng, tôn thêm dung mạo xinh đẹp. Làn da non mịn, hàm răng trắng muốt, đôi môi đào đỏ tươi, nàng kiều diễm nổi bật trong đoàn người. lúc hai mẹ con thất thần ngắm vẻ đẹp của nương nàng đột nhiên vung tay, màu đỏ bay về phía hai người. “Oa!” - Tiểu nương sợ hết hồn, “Đây là cái gì?’ “Đó là món ăn” - Thiếu nữ yểu điệu Hạ Lan dùng tiếng Hán chuyện khiến cho bao người kinh ngạc. ra đó là bọc táo đỏ, tiểu nương coi như bảo bối, lúng túng ôm trong người hết khiến chúng rơi xuống, bé cứ nhặt lên quả này quả khác lại rơi….vừa nhặt táo vừa cao hứng : “Nương, nương Hạ Lan Tộc tốt bụng, còn mời chúng ta ăn táo.” “Oa, những quả táo đỏ này đẹp! Trong thành chúng ta cũng có những quả táo đỏ to và đẹp thế này.” - Mẫu thân tiểu nương rất cao hứng vô cùng, xem ra những thứ đồ của các Tộc phía Bắc rất tốt. Táo đỏ này chính là đặc sản của vùng núi Lan Hạ, cực kỳ quý, chỉ dùng trong lễ thành hôn của quý tộc, hoặc là mang tới để tiến cống Hoàng đế. Thường dân Trung Nguyên rất khó nhìn thấy, nếu có nhìn thấy giá cả cũng rất đắt, người bình thường khó có thể mua được. “Cáp Liên, táo đỏ kia là để tiến công Hoàng Thượng, ngươi sao có thể tùy tiền ném cho người ta ăn như vậy?” - lão nhân cưỡi ngựa đen trong đoàn người Tộc Lan Hạ quay đầu quở trách nàng. Thiếu nữ lè lưỡi cười, “Cữu cữu, có sao đâu, dù sao đường con cũng ăn trộm ít, đưa cho người ta chút cũng có ảnh hưởng gì đâu.” Lão nhân đau đầu lấy tay bóp trán. Lẽ ra nên mềm lòng trước thỉnh cầu của tỉ tỉ, đem nha đầu thường gây họa này đến Trung Nguyên. Nếu như trong cung nàng gây ra đại họa phải làm sao? Theo như tính cách của Cáp Liên – biết phân biệt nặng , khả năng phát sinh việc gây họa là rất lớn. Ai da…lão nhân càng nghĩ lại càng đau đầu
      thuytChris thích bài này.

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1.2

      Lúc này trong Hoàng Cung cũng rất náo nhiệt, ba năm lần có hội tiến cống, chỉ văn võ bá quan phải có mặt đông đủ. Cấm vệ quân cũng thể qua loa, người vào cung đông như thế, rất có thể có thích khách trà trộn vào trong thừa dịp làm loạn. Cuộc tạo phản ba năm trước để lại cho người trong cung nỗi bất an, đối với việc bảo vệ an toàn hoàng thất càng thêm khắt khe. Từ hơn nửa tháng trước, cấm vệ quân Hoàng Thành bắt đầu tăng thêm nhân thủ vào trong thành bảo vệ. Trong đại điện, văn võ bá quan ngồi thành hai dãy hai bên. Hoàng Thượng ngồi ở giữa, ngai vàng cao quý, gương mặt có phần mệt mỏi bởi tuổi tác còn trẻ. Đứng gần Hoàng Thượng, bên tay phải của người là nam tử tuấn, cao lớn, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, gương mặt có chút thon gầy nhưng làm giảm khí khái. Người này chính là Thập Tam Đệ Độc Dận của Hoàng Thượng, đồng thời cũng là tay chân duy nhất của Hoàng Thượng còn sống sót trong cuộc chính biến ba năm trước. Ba năm trước, Tam thái tử mưu đoạt vị, thủ đoạn hung tàn, đối với huynh đệ, tỷ muội của mình cũng chút lưu tình, nhất quyết đuổi cùng giết tận. Chỉ có Độc Dận vì được mẫu thân báo trước vài khắc mà chạy thoát khỏi hoàng cung, sau đó lại gặp được kì tích, tại vùng đất biên cương gặp được quý nhân cứu giúp mà sống sót. Sau khi dẹp quân tạo phản, Hoàng Thượng phái người tìm kiếm khắm nơi, rút cục cùng tìm được Độc Dận, đưa trở lại Hoàng cung. Lúc này, cửa Chu Tước vang lên hồi trống, cổng thành được mở rộng. loạt thanh tiếng nhạc của các Tộc phía Bắc từ từ bay vào đại điện, đoàn người tiến công chậm rãi vào. Người chủ trì buổi lễ tiến cống bắt đầu hô vang.
      thuytChris thích bài này.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 1.3

      Đêm hôm đó, Hoàng thượng mời tiệc các vị đại diện các tộc tại Thịnh Trạch Điện. Bọn họ rất ít có dịp đến Trung Nguyên để thưởng thức các món ăn ngon, cho nên mỗi lần có dịp bọn họ đều cao hứng vui vẻ chúc tụng. Cũng ít các chàng trai của các tộc nguyện ý biểu diễn, cầm nhạc cụ, hát những bài dân ca đặc trưng của các tộc. Thịnh Trạch Điện thường ngày vắng lặng yên tĩnh, đêm nay lại vô cùng náo nhiệt. Chưa bao giờ được ăn qua những đồ ăn cao lương mĩ vị như thế này, hôm nay Cáp Liên ăn đến no chết được. Hạ Lan tộc cũng giống như các ngoại tộc khác, thường dùng tay để ăn uống. Cáp Liên chưa dùng qua đũa bao giờ cho nên hôm nay nàng vẫn dùng cơm theo cách thường ngày. tay nắm cơm, tay cầm chiếc đùi gà, ăn rất thuần thục. Bọn người hầu mang thức ăn lên các bàn nhìn nàng nhịn được mà che miệng cười. Cữu cữu của nàng, Nhã Trác Mộc giờ này cũng cao hứng, mãi ngẩng đầu chúc rượu, để ý tới nàng cho nên nàng bị trách mắng về cách ăn uống. Trong lúc mọi người vui vẻ trò chuyện, chúc rượu thị quan ngoại đầu đột nhiên báo: “Lăng An Vương giá lâm” Người tới phải ai khác chính là người được hoàng đế phong Lăng An Vương – Độc Dận. Trong điện mọi người rối rít đứng dậy hành lễ. Độc Dận bình thản phất tay miễn lễ. Ngay sau đó, ánh mắt sắc bén đảo khắp đại điện, tìm kiếm người muốn tìm. chút nào chậm trễ bước chân, tiến đến chỗ Cáp Liên. Đôi mắt phượng lập tức nhìn tới nam tử ngồi bên cạnh Hắc Liên, nam tử kia biết điều liền ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi khác. Cáp Liên giống như cữu cữu của nàng, đây là lần đầu tiên nàng đến Trung Nguyên cho nên hiểu lễ nghi phép tắc, hơn nữa trong hoàng cung này các lễ nghi phép tắc càng phức tạp, gò bó. Cho nên khi nàng thấy Độc Dận ngồi xuống bên cạnh mình cũng có phản ứng đặc biệt, thậm chí còn đưa bàn tay dính đầy mỡ ra hướng Độc Dận : “Người là Lăng An Vương? Bái kiến, ta là Cáp Liên.” Cáp Liên. Độc Dận mấy máy đôi môi nhẩm lại cái tên này, rồi đem khắc sâu vào tâm can. “Cáp Liên, được tùy tiện như thế! Đây là Vương gia, là đệ đệ của Hoàng thượng! Còn mau thu tay lại.” - Nhã Trác Mộc vội nhảy dựng lên, hoảng hốt lên tiếng. “ cần đa lễ.” - Độc Dận ý bảo Nhã Trác Mộc ngồi xuống trước, chút chuyện này để ý. ta ngược lại có chút cao hứng, bởi vì qua hành động của Cáp Liên chứng tỏ nàng sợ . “Nàng……..có nhận ra ta ?”. “Ngươi?” - Cáp Liên mút mấy ngón tay mình, nghẹo đầu quan sát Độc Dận - “Ta chưa từng thấy qua. Ngươi chẳng phải là người Trung Nguyên sao? Vậy người nhất định luôn ở tại Trung Nguyên rồi. Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Hắc Thủy, ta sao có thể gặp qua ngươi?”. Nàng Hán ngữ nhưng vẫn mang theo giọng điệu Hạ Lan tộc, nghe giống như giọng hát nhàng, khiến người nghe có cảm giác rất thoải mái. Cáp Liên sau khi xong ha hả nở nụ cười, quả là người Trung Nguyên kì quái. Vừa mới gặp hỏi nàng có nhận ra hay . Đây là phương thức làm quen của người Trung Nguyên sao? là ngốc nghếch. Độc Dận vô cùng thất vọng, nhưng mà vẻ mặt thất vọng đó chỉ lưu lại trong chốc lát biến mất. hề hay biết, lúc Cáp Liên cứu cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu, căn bản dáng dấp của ra sao. Sau đó ngất xỉu thân Hắc Mã, biết sống hay chết. Nàng thể đưa về trong tộc, biết làm gì khác hơn là đưa tới vùng biên cương, tới nhà vợ chồng ông lão người Hán nhờ chăm sóc. Nhưng sau đó nàng lại yên tâm, nam tử người Hán kia, nếu cứu chữa được hóa ra nàng lại vứt cho đôi vợ chồng lão tử xác chết hay sao? Vì vậy nàng gửi tặng hai con dê cho vợ chồng lão tử, coi như báo đáp hai người giúp nàng xử lý “xác chết”. Nàng dĩ nhiên thể nghĩ tới nam tử thoi thóp sống chết lưng Hắc Mã của nàng ngày nào lại là vị Vương gia diện mạo tuấn lãng, thân phận cao quý trước mặt. “Đây là lần đầu tiên nàng đến Trung Nguyên sao?” sao cả, nàng nhận ra cũng can hệ, chỉ biết bây giờ tìm được nàng rồi. “Ừ” - Cáp Liên vui vẻ gật đầu, sau đó tiện tay cầm lên chén trà. “Vậy nàng có thích Trung Nguyên ?” “Thích, rất thích! Nơi này có là nhiều thứ xinh đẹp. Ngươi xem, tựa như cái chén này” - Nàng vui vẻ đem cái chén quơ quơ trước mặt Độc Dận. “Làm rất khéo léo, rất đẹp! Tộc ta luôn luôn di cư, cho nên những thứ làm bằng gốm sứ, thủy tinh…rất dễ vỡ. Chúng ta chỉ gỗ làm nên các vật dụng, tuy rằng rất hữu dụng nhưng lại xấu xí, làm gì có những thứ đồ xinh đẹp thế này.”. Độc Dận nghe nàng như vậy, vốn là người năng cẩn trọng, có khuôn phép cũng nhịn được ý cười. Có điều gương mặt lại nhìn ra nụ cười kia. “Nàng thích chén này sao?”- hỏi “Ừ thích”. “Vậy ta tặng nàng”. “ sao? Tặng cho ta sao? Oa, ta rất vui, cám ơn ngươi!” - nghĩ tới Vương gia người Hán lại rộng lượng thế này. Cáp Liên vui vẻ liền cất chiếc chén đó vào trong chiếc túi hồng xinh luôn mang theo mình. “Cám ơn ngươi, ngươi tốt!” - Nàng quên lần nữa tiếng cám ơn với Độc Dận. Bộ dáng hưng phấn đáng của nàng giống như đứa trẻ, chỉ thiếu nhào tới ôm . Nhìn thấy nàng luôn thẳng thắn, ngây thơ như thế, Độc Dận trong lòng càng có nhiều thiện cảm với nàng. Ngược lại, Nhã Trác Mộc luôn luôn ở bên theo dõi hai người khỏi khẩn trương, toát mồ hôi lạnh. Tiểu nha đầu này, người ta là Vương gia, con bé lại tùy hứng, biết lớn . Nếu lỡ bị Vương gia trách tội phải biết làm sao. có thể là chém đầu, nặng hơn có thể là toàn bộ Hạ Lan Tộc cũng vì nàng mà gặp tai ương… Nhưng mặt Độc Dận trước sau vẫn ôn hòa, nhìn thấy tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn người thiếu nữ trước mặt có phần thích. nghĩ tới nàng lại là tiểu nương vui nhộn đáng như vậy. vốn chỉ ôm trong lòng nỗi niềm muốn báo đáp ơn cứu mạng mới phái người tìm tung tích vị nương kia, ngoài ra chưa từng nghĩ quá phận. Cho tới hôm nay, sau khi nhìn thấy bộ dáng Cáp Liên vốn vẫn mang trong lòng biết ơn, muốn báo đáp, lại thêm chút tình cảm khác nữa…. “Cáp Liên” - khẽ gọi tên nàng, cảm giác như tên gọi này thực rất dễ nghe. “Ừ?” - Nàng nhìn , đôi mắt xanh sâu thẳm giống như nước hồ muốn dìm chết . “Nàng…” - Bị đôi mắt xanh biếc của ngoại tộc nhìn, lại có chút ngây dại “Đôi mắt của nàng….rất đẹp”. “ sao?” - Được người khác khen ngợi, nàng đương nhiên rất vui vẻ, “Bởi vì bà nội ta từ Tây Vực xa xôi được gả cho người của tộc Nhân Ốc! Ánh mắt của bà so với ta còn đẹp hơn nhiều, hơn nữa nước da của bà trước kia trắng ngần giống như sữa tươi, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng khi di truyền tới người ta cũng chỉ còn lại đôi mắt xanh , còn làn da trắng và mái tóc vàng có, đáng ghét.” - Vừa nàng vừa đứng lên dẩu môi oán trách. Nhìn thấy dáng điệu đáng như thế của nàng. Độc Dận nhịn được khéo miệng cong lên. Nhưng mà….thắc mắc trong lòng vẫn cần có đáp án. “Cáp Liên, có phải ba năm trước nàng ở Lang nguyên cứu người Hán?” Lời của vừa dứt, Cáp Liên liền mở to hai con mắt, cặp mắt xanh len lén đảo ra phía sau nhìn người nghe lén cuộc chuyện của nàng – Nhã Trác Mộc. “ có. có….ha ha…Sao ngươi lại thế?” - Nàng liều chết lắc đầu, ánh mắt nhìn Độc Dận ám chỉ đừng hỏi nữa. Cáp Liên toát mồ hôi lạnh. Ngày đó, nàng cùng phụ thân tranh cãi ầm ĩ trận rồi bỏ khỏi nhà, sau đó lại chạy lung tung đến Lang nguyên, giết sói cứu người. Nhưng vì Hạ Lan tộc thích người ngoại tộc, nàng lại sợ phụ thân nàng càng tức giận, càng thêm trách mắng nên nàng chưa bao giờ ra chuyện đó. Nhưng mà làm sao Vương gia lại biết đến người Hán kia. “Cáp Liên?” - Độc Dận dĩ nhiên nhìn ra sắc mặt khác thường của nàng, muốn hỏi tiếp. Cáp Liên đột nhiên đứng lên, kéo tay Độc Dận, đem đường đường là Lăng An Vương kéo ra khỏi Thịnh Trạch Điện. Thị vệ bên cạnh Độc Dận rất khẩn trương, tay đặt ở chuôi đao, nhưng bị dùng ánh mắt ngăn lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử bị tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng lôi ra ngoài. - Phịch! Có người ở trong điện té xỉu! Trời ạ…trời ạ…Ngay từ đầu phải dứt khoát mang theo Hắc Liên tới Trung Nguyên mới phải, xem xem nàng gây ra họa gì rồi. Cư nhiên coi Vương gia như người quyền thế, cứ thế kéo ra ngoài rồi. Đây nhất định phải là , ai tới cho ta biết đây chỉ là cơn ác mộng……. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!!!!
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :