1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]


      VỢ TRẺ CON CỦA LĂNG THIẾUBÁ ĐẠO
      ( 霸道凌少的小妻子)

      Tác giả: Ức Tích Nhan (忆昔颜)
      Thể loại: Đô thị, quân nhân, cưới trước sau,
      “sắc” chút chút, HE
      Số chương: 263 + 4n.truyện
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang
      Poster: Mia Leo
      Dịch Từ Google Translate


      --*--
      *Nhân dịp Sinh nhật Box tiểu thuyết “lần thứ3” Team xin ra mắt với bạn đọc bộ truyện Quân nhân khá hay vô cùng dễthương này để làm quà kỉ niệm, mong là ngàynày năm sau hoàn nó ^^ Hy vọng truyện sẽmang đến nhiều pha “gây cấn” và lắm điềuthú vị tới cho bạn đọc :))


      Giới thiệu:
      Editor: TiêuKhang

      là con cưng của gia đình giàu có bậc nhất tại thành phố A. nhắn xinh xắnnhư búp bê Lolita, tính tình bướng bỉnhthường hay gây rối, ham vui rất thích du lịch đây đó cuộc sống buồn lo nhưng lại rất lém lỉnh!

      là cậu cả nhà họ Lăng, gia đình lừnglẫy khét tiếng ở Kinh Đô. Mặt mũi lúc nàocũng lạnh lùng khép kín, lòng dạ khó đoán, cứ như ông chú già khó tính!

      Nhưng lại chính là ân nhân cứu mạng , tuy nhiên ở trong mắt cũng chính là ‘ôngchú già’ khó khăn thường hay gây khó dễ cho ở mọi lúc mọi nơi!

      Bất thình lình hay tin có người tới nhà ngỏ lời cầu hôn, sắc mặt Úc Tử Duyệt đen như đáy nồi cười cười mà như mếu, mình mới có 20 tuổi thôi mà!

      Hơn nữa đối tượng cầu hôn ấy lại chính là Lăng Bắc Hàn, người từng gây thù chuốcoán với mình?

      Nhưng chỉ trong vòng đêm, nhóc ấy bị kích thích mà thay đổi chủ ý!

      "Con đồng ý! Con đồng ý lấy Lăng Bắc Hàn!"

      Cứ như vậy, chỉ mới 20 tuổi, bởi sựgiận dỗi vì bị phụ tình mà lấy ngườiđàn ông những 30 tuổi.

      Do đó, cuộc sống đặc sắc sau khi cưới của bé Lolita ranh mãnh và ông chú quân nhân khó tính được bắt đầu.

      Đêm tân hôn:

      "Lăng Bắc Hàn, tôi cho biết, mặc dùchúng ta kết hôn nhưng nếu chưa được tôicho phép, ..... được chạm vàotôi!" Ngay đêm tân hôn, trong men say ngà ngà phơi phới, người con nào đó vừa cởi bỏ quần áo người mình vừa lầu bầu .

      "Ưm. . . ." Lời vừa mới dứt, đôi môi nhắnđã bị người đàn ông ngang ngược nào đó chận lại, nuốt tươi hết những lời muốn ! Lòng bàn tay to lớn ngay sau đó phủ lên chiếcbánh bao bé xinh xinh. . . .

      "Đừng. . . .Lệ Mộ Phàm, đừng mà. . . ." Vào lúc người đàn ông ấy từ từ tiến vào cơ thể từ cái miệng của ngờ lại thốt ra tên của người đàn ông khác!

      Lăng Bắc Hàn : Úc Tử Duyệt, tôi mặc kệ trong lòng em trước kia có người nào kháchay , nhưng tại em chỉ có thể có mình tôi mà thôi!

      Đoạn ngắn đặc sắc thứ nhất:

      "Lăng Bắc Hàn! Tiểu thuyết BL và Animetrong PAD của em đâu?" nào đấy giơcao chiếc máy tính bảng bị trống rỗng xông tới chỗ người đàn ông nọ rống lên.

      " sơ ý format lại ổ cứng rồi."

      "....Cố….Ý….Đúng ?"

      "Nếu cố ý thế nào?"

      " phải đền lại!"

      "Tam quan bất chính, tư tưởng trong sáng, sao có thể xứng với cái tên chị dâu nhà Binh?"

      Đoạn ngắn đặc sắc thứ hai:

      "Úc Tử Duyệt! Mở cửa!"

      "Đừng hòng! Trừ phi phải hát lên!"

      "Hát cái gì?"

      "Vợ àaaaa, mở cửa ra .......”

      "......" Người đàn ông nào đó im lặng lúc,sau đó , "Nếu còn mở, đạp cửa đấy!"

      " dám? Nếu dám đạp cửa á, em ly hôn với ngay!" Lời của ấy vừa dứt......

      Kế tiếp là tiếng ‘Oành’ vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị đá văng ra, người đàn ông ấy khí thế hùng hổ xông lên phía trước đẩy ngồi ở mép giường ngã về phía sau......​
      Last edited by a moderator: 29/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Cứu mạng
      Editor: TiêuKhang

      "Chú ơi, chào chú ạ! Cháu có thể chụp chú tấm hình được ?" bé đầu đội mũ lưỡi trai tay cầm chiếc máy ảnh cơ, trênlưng đeo túi ba lô du lịch cao cỡ chừng ngang người. Nở nụ cười thà chất phácchạy đến trước mặt người Tây Tạng ăn mặc theo kiểu đồ truyền thống trùm kín mít có làn da ngăm đen ngang qua nhiệttình .

      Người Tây Tạng nọ lịch gật đầu lại với bé, tươi cười phúc hậu lộ ra hàm răng trắngsáng để chụp hình.

      "OK! Cảm ơn chú nhiều ạ!" Úc Tử Duyệtđáp trả bằng nụ cười biết ơn rồi vẫy tay từ biệt với người Tây Tạng.

      Người Tây Tạng nọ dùng tiếng phổ thông nhưng rành lắm với quốc lộ ở phía trước bị sạt lún rồi rất là nguy hiểm.

      Nhưng mà, đối với người từ khi sinh rađã sống ở nước ngoài cho đến lớn như Úc TửDuyệt mà , căn bản là nghe hiểu tiếng phổ thông sứt sẹo của người Tây Tạngkia. Chỉ cười gật đầu với người Tây Tạng ấyrồi xốc lên hành lý tiếp tục về phía trước.

      Sau trận mưa lớn, bầu trời Tây Tạng càngthêm trong suốt nhiễm chút tạpchất nào.

      Màu xanh da trời rất thuần khiết, xanh đến thâm thúy, xanh đến óng ánh trong suốt, hề có áng mây mờ nào trộn lẫnvào trong đó.

      Do ảnh hưởng bởi trận mưa to nên quốc lộphía trước bị đất đá từ núi rơi xuống làm cho sụp lún cả con đường, tạm thờikhông cách nào qua được, đoàn người chỉ có thể đổi qua bằng con đường dốcđứng.

      Động tác của Úc Tử Duyệt rất nhanh nhẹn đitheo mọi người tiến lên phía trước, qua khỏi con đường đầy đá vụn và gồ ghề uốn lượn, sau đó mọi người cùng nhau dừng lại nghỉ chân trước con sông khô cạn.

      "Muốn qua phải nhanh lên chút! Sạt lở đất sắp chảy xuống tới nơi rồi!" Cách đó xa vang lên tiếng ầm ầm vang dội, sau đó mọi người đem ba lô ném tới bờ bên kia, có người rất nhanh chóng nhảy qua đó cũng có người còn do dự dám.

      Úc Tử Duyệt cất chiếc máy ảnh vào trong túi ba lô, dùng quần áo quấn lại chặt sợkhông may làm rơi nó bị hự, sau đó dùng sức ném nó về phía trước, chiếc ba lô nặng hơn mười cân lại hoàn toàn bị thành công thảyqua bên kia.

      "Cẩn thận…….Nếu còn mau qua đây!Đất lở đến nơi rồi đó….."

      Ngay lúc nhấc chân chuẩn bị xông lên trước bạn đồng hành ở bờ bên kia nhìn tới chỗ quát lên to, đứng sững sờ nhìn tới mảng lớn đá vụn hỗn hợp với bùn đấttối đen cuồn cuộn thổi quét về phía mình......

      "Á.......” Dù có lớn gan hơn nữa, dũng cảmhơn nữa, nhưng với mới 19 tuổi vẫn bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng.Cứ ngây người như phỗng mà đứng ở nơi đó.

      Mọi người có mặt tại trường cho là bị lớp đất đá ấy nhấn chìm chết phần eobỗng được tiếp xúc với sức lực rất mạnh,ngay sau đó cả người bị ôm chặt nhấc bổnglên! Sau hồi trời đất quay cuồng, chỉ cócảm giác cơ thể lăn tròn mấy vòng mặtđất, hơn nữa ở bên dưới còn có ‘tấm đệm’ vô cùng rắn chắc.

      "Á……Hú hú……Mình chưa có chết, mìnhthật chưa chết! Bầu trời xanh thẳm vẫn còn xanh thế đó, bầu khí cũng vẫn còn trong lành như thế kia. Mình chưa cóchết!" Được nằm ‘tấm đệm’ rắn chắc,Úc Tử Duyệt ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm,đưa tay nhéo mạnh cái vào chiếc eo của mình thào tự !

      " bị dọa đến ngốc luôn rồi sao?"

      Giọng nam tính trầm ấm nhưng rất hùng hậu và dễ nghe vang lên ở dưới người. Đúng vậy, tiếng đó vọng lên từ hướng phía dưới cơ thể ở đối diện với mình, ngay sau đó bị người ta đẩy ngồi bật dậy!

      "Ối!" Hóa ra vừa rồi mình nằm đè lên khôngphải là ‘tấm đệm’ mà là người, người đàn ông? Hơn nữa còn là….. quân nhân!

      Úc Tử Duyệt ngồi bệt dưới đất ngẩng đầu ngu ngơ nhìn tới người đàn ông cao lớn cường tráng mặc bộ đồ đồ rằn ri màu xanh lá câynọ. ta chân , bỏ lại đôi giày cao su mặt bùn đất.

      "Mới vừa rồi…..Là, là cứu tôi?" Úc Tử Duyệt hậu tri hậu giác đứng dậy, chạy đến sau lưng chàng quân nhân vui vẻ .

      Người lính ấy quay lại cúi đầu nhìn đứng còn chưa tới ngực mình, tóc tai côbé xốc xếch, gương mặt nhắn màu lúa mì còn dính vài vệt bùn nhão, dáng vẻmảnh khảnh nhu nhược. Mới nhìn giống nhưmột trẻ còn chưa đến tuổi trưởngthành.

      Đôi mắt sáng to tròn đen nhánh long lanhnước ấy cứ bất động nhìn chằm chằm vào .

      Chương 2: Ai chưa đủ tuổi trưởng thành chứ
      Editor: TiêuKhang

      Mặt lạnh kiên định, đường nét góc cạnh rõràng, sở hữu làn da màu nâu sẫm, dáng người nhìn vô cùng khỏe mạnh. chàng quânnhân này chẵng những xấu mà còn rấtkhôi ngô, hơn nữa trông rất ngầu gần như có thể so với người mẫu nam tạp chí.

      Úc Tử Duyệt dùng khiếu thẩm mỹ tiêu chuẩnhà khắc để quan sát kỹ lưỡng vị quân nhân trước mắt cứu mình mạng này.

      Ngay từ bé được lớn lên giữa rừng trai đẹp, lòng mà đối với mấy đẹptrai bị miễn dịch. Nhưng đối với ân nhân cứu mạng mình đương nhiên phải nhìn kĩ hơn rồi, huống chi hình tượng người quân nhân bấy lâu nay luôn chiếm vị trírất quan trọng trong lòng !

      "Chú quân nhân, xin cảm ơn ân cứu mạng của chú ạ!" Úc Tử Duyệt tươi cười xong,thẳng người hướng về phía vị quân nhân nọ cúi rạp người xuống 90 độ để chào.

      Nhìn điệu bộ cười ngây ngô lại còn cúi người chào ấy của , Lăng Bắc Hàn suýt nữa bật cười ra tiếng, mím mím môi để che giấuđi biểu cảm mặt, " bé, nơi này rấtnguy hiểm, mau về nhà !" Lúc mởmiệng, giọng điệu giống như phụ huynhđang dạy dỗ con em nhà mình vậy.

      "Này!"

      "Báo cáo Doanh trưởng! Những đất bùn trênđường lớn được dọn dẹp sạch hết rồi ạ!" Vào lúc Úc Tử Duyệt vừa định mở miệngnói người chiến sĩ chạy tới, hành lễ báo cáo với Lăng Bắc Hàn.

      Doanh trưởng? ra ta chính là Doanhtrưởng? Úc Tử Duyệt thầm suy đoán.

      "Thông báo với trưởng ban Vương Soái!" Kế tiếp, chỉ nghe vị Doanh trưởng kia cất giọng bằng thanh hùng hậu vang dội .

      Giọng có lực ấy làm cho thân hình bé của Úc Tử Duyệt chấn động giật mình, tinh thần phấn chấn như được trở về thời kì quân huấn hồi học cao trung!

      "Có mặt!"

      "Đường sông bên này bị đất đá sạt lỡ chặn lạirồi, mau gọi người của liên và liên hai tới đây dọn dẹp!" Người quân nhân nọ lại dùnggiọng trầm ấm hùng hậu ra lệnh.

      "!" Tên chiến sĩ kia đáp lại xong xoay người chạy bước rời . Ngay sau đó,người quân nhân ấy cũng điềm tĩnh vữngvàng cất bước bỏ .

      "Ơ kìa……Này……Chú quân nhân ơi? Chúchờ chút ạ….." Úc Tử Duyệt vội vàngchạy lên phía trước, ra sức gọi đồng thời kéo lại cánh tay của chú quân nhân.

      Đây là lần thứ hai Lăng Bắc Hàn nghe thấy này gọi mình là “chú” dừngchân mím chặt đôi môi mỏng nhìn bằng nửa con mắt.

      "Chuyện gì?" Đường cong khéo léo của đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai hàng mày kiếm đậmđen của Lăng Bắc Hàn chau lên hỏi.

      "Hì hì. . . .Chú quân nhân à, là cảm ơn ân cứu mạng của chú rất nhiều ạ!" vừacười ngu ngơ vừa .

      "Tôi là chiến sĩ nhân dân, bảo vệ an toàn cho tính mạng và tài sản người dân là tráchnhiệm của tôi!" Lăng Bắc Hàn như thểđây là chuyện tất nhiên nên làm.

      "Vậy, vậy……Nếu như vậy …..Chú à, cái túi xách của cháu ấy, chiếc ba lô du lịchcủa cháu vẫn còn bị chôn ở bên dưới đấy ạ!Chú có thể gọi người giúp cháu đào lấy nó lên được hả?" Nhìn thấy nét mặt vị sĩ quan nọ có biểu lộ chút cảm tình nào. Sao lúc mình chuyện đầu lưỡi cứ như bị thắt lại ấy nhỉ?

      Chú? Mình là già như vậy ư? LăngBắc Hàn cúi đầu liếc nhìn kỹ nhỏcó dáng người thon gầy đầu tóc rối bời trôngcó vẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành kia,thần sắc trong mắt trở nên sâu lắng xa xôi.

      Lăng Bắc Hàn trầm giọng , " theo tôi!" xong liền cất bước dẫn đầu trước.

      "Hả?" Úc Tử Duyệt mờ mịt chẳng hiểu gì chỉsửng sốt ngạc nhiên thốt lên tiếng, ngay sau đó chạy bộ bước đuổi theo cái ngườiquân nhân có dáng dấp vô cùng khôi ngô cường tráng kia.

      "Ối trời ơi, mệt chết tôi rồi!" Rốt cuộc cũng theo kịp người ấy chạy đến quân doanh củahọ. Đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc vội vãngồi xuống tảng đá lớn ở kế bên cạnh, tên quân nhân này bộ mà tưởng chừng cònmuốn nhanh hơn mình chạy nữa ấy!

      Cởi chiếc giày thể thao chân xuống, rútmiếng băng vệ sinh ướt sũng từ trong chiếc giầy ra, bịt mũi lại nhìn ngó chung quanhbốn phía mà biết ném nó đâu bây giờ. . . .?

      " bé, xin chào, tôi là Lục Khải ban trưởngban cấp dưỡng*!" Ngay Lúc này, chiến sĩ nhìn còn rất trẻ chạy tới chỗ , đứngtrước mặt mộc mạc thà vừa cười vừanói. (quản lý khâu nấu nướng)

      Khi nhìn thấy miếng băng vệ sinh trong tayÚc Tử Duyệt hai gò má chiến sĩ trẻngay lập tức xấu hổ đỏ bừng lên.

      "Hi, chào !" Úc Tử Duyệt ngước lênkhuôn mặt nhắn lễ phép chào lại, lộ ra hai hàng răng trắng sáng xinh xinh, vẫn dửngdưng tự nhiên mà giơ lên miếng băng vệ sinhtrong tay.

      " bé, đợi đến sáng sớm ngày mai, tôi đưa về lại khu chợ bằng xe của tôi, đến lúcđó gọi người chiến sĩ nào phụ trách để đưagiúp đến trạm xe ở gần đó!"

      "Này, đợi chút….. ..... vậy là có ý gì?"

      " bé, Doanh trưởng chúng tôi , bé còn vị thành niên, ở nơi này đượcan toàn cho lắm, vì vậy chúng tôi phải có trách nhiệm đưa về đến tận nhà!"

      "Chưa đến tuổi vị thành niên á? Ai chưa đếntuổi trưởng thành hả? Ai muốn về nhà?Tôi còn muốn bộ đến Lhasa* nữa đấy!" Úc Tử Duyệt nghe xong lời của chiến sĩ trẻnọ , lập tức nhảy dựng lên, chân có mang giày vắt lên chân mang giày, ngẩng đầu ưỡn ngực mà rống lênnói.

      P/S: Lhasa là Thủ Đô truyền thống của TâyTạng và nay là thủ phủ của Khu tự trịTây Tạng của Cộng hòa nhân dân TrungHoa. Nó nằm dưới chân của đỉnh Gephel.

      *Thủ phủ ở đây là tên gọi cũ khác để chỉ về thủ đô hoặc khu trung tâm hành chính đầunão của quốc gia.

      * Thí dụ: 1) Phủ Khai phong của BTT, Phủ đầu rồng là nơi làm việc của TT Nguyễn Văn Thiệu ở SG thời VNCH (ngày xưa)

      2) Phủ chủ tịch, Phủ Tổng thống (ngày nay)

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương3: Bị đả kích
      Editor: TiêuKhang

      Thân hình mảnh khảnh như cây gậy trúc củaÚc Tử Duyệt đứng lung lay vững. Còncó điệu bộ chân chấm đất chân chấm, cộng thêm khí thế của dáng vẻngẩng đầu ưỡn ngực như muốn cãi lộn kia làm cho Lục Khải thiếu chút nữa phải bật cười ra tiếng.

      Nhận thấy mình đứng như vậy có vẻ ổnlắm, Úc Tử Duyệt để chân xuống giẫm lên chiếc giầy còn lại. Đôi mắt đen nhánhsáng ngời băn khoăn nhìn tới dãy lều quân doanh màu xanh lá cây ở cách đó khôngxa.

      Dường như tìm kiếm người đầu sỏ nàođó gây nên chuyện! Tên quân nhân đángghét kia còn dám mình chưa đến tuổi trưởng thành? ràng mình 19 tuổi rồi, phải sao?

      " bé à, doanh trưởng chúng tôi cũng là vì lo lắng và muốn tốt cho thôi. hãy nghĩxem, vị thành niên như mình con đường này rất nguyhiểm!” Lục Khải nghẹn cười khuyên bảo Úc Tử Duyệt.

      Khách du lịch bộ từ tuyến đường Tứ Xuyên qua Tây Tạng thấy nhiều rồi,nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy côgái bé gầy teo như thế, trông như chưa được phát triển hoàn toàn vậy.

      " hai à! nghe lời tôi nóihay sao? Tôi phải là vị thành niên màtôi năm nay 19 tuổi, 19 rồi đấy!” Úc Tử Duyệt nổi sùng lên hét lớn quát lại Lục Khải, bàn tay nanh kích động vung vẫy loạn xạ, miếng băng vệ sinh trong tay còn phất qua phất lại, nhìn rất bất nhã nhưng lại có chút buồn cười.

      Cũng hết cách, ai bảo bọn họ cứ nhắm vàonỗi đau ấy của mình chứ.

      Cuộc đời Úc Tử Duyệt ghét nhất là bị ngườita hiểu lầm mình chưa đủ tuổi trưởng thành, nhất là cái “tên khốn kiếp” lúc nào cũng làmmình vừa tức vừa giận kia, cũng chính là người mà luôn chôn chặt ở đáy lòng.

      Ánh mắt Lục Khải rơi vào miếng băngvệ sinh trong tay Úc Tử Duyệt, đối với người thường hay xấu hổ như làn da rám nắng mặt ngay tức khắc ửng lên hai vầng đỏ ửng.

      "Ban trưởng ban cấp dưỡng Lục Khải!"

      “Có mặt!”

      Ngay lúc Lục Khải muốn bật cười lênthì từ sau lưng truyền đến giọng vangdội, Lục Khải vội vàng xoay người lại hô to.

      "Tên quân nhân xấu xa kia! Chú dựa vào đâumà tôi là chưa đến tuổi trưởng thành hả?Tôi tên là Úc Tử Duyệt, năm nay 19 tuổi, số chứng minh thư là XXXXXXXXXX. . . . . tin chú có thể tự điều tra! Trongtúi của tôi còn có thẻ căn cước đấy!” Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đến vội vàng giày vào vọt tới trước mặt lốpbốp rôm rả như pháo nổ.

      "Lục Khải, giờ mấy giờ rồi mà còn chưađi chuẩn bị cơm tối?” Lăng Bắc Hàn coi nhưkhông có mặt Úc Tử Duyệt nhìn thẳng về phía Lục Khải lạnh giọng quát, thanh đórất là nghiêm nghị và hùng tráng.

      !” Lục Khải rống lên to đáp lại sau đó động tác lưu loát chạy bước về lại nơi trú quân.

      Cừ , làm lính như bọn họ chuyện đều rống như vậy sao? Sau khi Lục Khải rồi,Úc Tử Duyệt mới mở đôi tay nanh lỗtai mình ra.

      Đôi con ngươi thâm thúy và sắc bén của Lăng Bắc Hàn lướt qua Úc Tử Duyệt vài lần. Đứngnhìn ngồi xuống tảng đá lớn ở kế bênrồi để miếng băng vệ sinh trong tay sang mộtbên, sau đó cởi luôn chiếc giày thể thao Adidas còn lại, tiếp tục rút thêm miếng băngvệ sinh từ trong ấy ra.

      Nhóc con này cũng rất thông minh, còn biết dùng băng vệ sinh để làm đệm giày, vừakhông bị bong da vừa hút được cả mồ hôi chân.

      Năng lực tự giải quyết như cầu riêng cũngkhông tệ lắm!

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn thầm đánh giá nhưng nghĩ đến khi nãy suýt nữa bịnhấm chìm dưới lớp bùn đất, thần sắc trong mắt bỗng trở nên nặng nề. 7, 8 thángqua, tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạngcó thể so với Quỷ Môn Quan, nhóc này chỉcó thân mình mà cũng dám xông đếnnơi này? bị cái gì kích thích?

      Giận dỗi với cha mẹ? Thất tình? Hay là kì thi bị thất bại?

      Tuy trong lòng Lăng Bắc Hàn nghĩ như thếnhưng thân là lính Trinh sát vì vậy chẳng mấy chốc lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

      " cần biết có đủ tuổi trưởng thành hay chưa, sáng sớm ngày mai mới được rờikhỏi đây!” hài lòng trợn mắtlườm trầm giọng .

      "Êh! Cái tên quân nhân đáng ghét này! Chúdựa vào cái gì chứ? Con đường này là nhàcủa chú hay sao?” Úc Tử Duyệt nghe LăngBắc Hàn vậy tức giận kích động nhảytưng tưng lên, trừng mắt nhìn thét to đếnchói tai.

      Đồ đáng ghét! Đồ quân nhân thối tha! Đừngtưởng rằng mình cứu tôi mạng là có thể chỉ tay năm ngón với tôi nhá!

      Chương4: Lại bị thúc cưới
      Editor: TiêuKhang

      Điệu bộ hung dữ khuất phục ấy khiếncô càng thêm tràn đầy sức sống và tinh thầnvô cùng phấn chấn.

      Lúc này, rầm rộ tiếng bước chân chỉnh tề vang có lực vang lên cuốn theo từng trận cátbụi tung bay.

      "Úi….Ối…..Khụ khụ…..” Úc Tử Duyệt bị sặcđến phải ho khan vài tiếng.

      vị quân nhân dẫn đầu tới trước mặt Lăng Bắc Hàn, quay mặt hành lễ báo cáo vớianh ta, đưa lên chiếc túi du lịch giao cho Lăng Bắc Hàn.

      "Túi xách của tôi!"

      "Dựa vào chiếc túi xách của ở trongtay tôi!” Lăng Bắc Hàn giơ túi du lịch lên cao. nhóc này cũng may mắn, túi du lịch vậy mà hề bị cuốn , hơn nữa hình như vẫn còn nguyên vẹn sức mẻgì, chỉ bị văng lên ít bùn đất.

      "Này…..Quân nhân các ngươi là cường đạohay sao? Trả ba lô lại cho tôi!” Úc Tử Duyệtbước lên hét lớn muốn đoạt lại túi du lịchtrong tay Lăng Bắc Hàn. Ai ngờ, Lăng BắcHàn cất bước nhanh về hướng quân doanh.

      "Êh! Trả cái túi lại cho tôi!” Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lăng Bắc Hàn rống lên to, muốn cất bước đuổi theo nhưngvì phải khom người nhặt miếng băng vệ sinh đất lên.

      Bởi vì chính là người công dân tốt biết giữ gìn bảo vệ môi trường!

      Nhưng khi đứng dậy còn nhìnthấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu nữa, chỉ đành chạy về hướng quân doanh.

      Khi chạy đến nơi đóng quân dựng bằng lềuvải quân dụng trong quân doanh đangchuẩn bị cơm chiều. Nhóm nhóm chiến sĩđang xếp hàng chỉnh tề thành đội ngũ để đợilấy cơm.

      Cặp mắt đen sáng quắc của Úc Tử Duyệt linh loạt ngó dáo dác trong đám người họ hồi lâu, nhưng cũng tìm ra được bóng dáng của người sĩ quan kia!

      ***

      "Cậu Lăng, bà cụ Tư lệnh nhà cậu hôm nay gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần rồi đấy, mau mau gọi lại cho bà cụ ấy cuộcđiện thoại !” Lăng Bắc Hàn vừa mới bước vào lều trại, chính trị viên Trương liền trầmgiọng với rồi chỉ chỉ tới điện thoại ở bàn.

      "Bà cũng là, tôi tắt máy rồi vậy màcòn gọi đến tận đây!” Hai hàng lông mày của Lăng Bắc Hàn chau lại, để chiếc túixuống nhận lấy điếu thuốc lá từ chính trị viênTrương đưa tới, tự châm lửa rít vào hơinhả ra từng đợt khói rồi ,

      "Tôi này cậu Lăng, cậu năm nay cũng 30 rồi, khó trách ông bà cụ sốt ruột như vậy,ông bà cụ mong đợi được bế cháu đấy!”Chính trị viên Trương hít hơi thuốc rồi trầm giọng với Lăng Bắc Hàn đứngthẳng tắp như cây tùng ở bên cạnh.

      Lăng Bắc Hàn đương nhiên hiểu lời của chính trị viên Trương vừa , bởi vì hai vịnhà làm việc qua tư tưởng với rồi!

      Lăng Bắc Hàn liếc xéo chính trị viên Trươngđang ngồi ở cạnh bên, vừa định mở miệng nóichuyện ai ngờ bài nhạc Rock'n Roll hếtsức chói tai biết từ đâu vang lên.

      Chính trị viên Trương sững người ngó dáo dác vòng trong lều trại. Chợt thấy LăngBắc Hàn mở ra chiếc túi ba lô du lịch kia, lụclọi ở trong đó hồi rồi móc ra cái điện thoại di động.

      ‘Tên khốn kiếp?’ Lăng Bắc Hàn nhìn tên cuộc gọi đến màn hình điện thoại, còn có tấm hình gọi tới là gương mặt bị đánh dấu chéo đỏ chói. Phía sau dấu gạch chéomàu đỏ ấy là gương mặt của người thanh niên mím môi lại còn hơi nhíu mày.

      Úc Tử Duyệt lần theo tiếng chuông gọi đếncho điện thoại di động của mình mà tìm đượcLăng Bắc Hàn, "Ôi! Điện thoại của mình đây rồi!” chẳng thèm để ý đến hình tượng mà xông thẳng vào trong lều, nhón chân lên muốn đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay củaLăng Bắc Hàn.

      "Ồ! bé này ở đâu ra thế?” Chính trị viên Trương cười hỏi.

      Lúc này Lăng Bắc Hàn mới trả điện thoại lại cho Úc Tử Duyệt, đứng nhìn sau khi lấy được điện thoại rồi vội vàng chạy ra khỏi lều.

      "Vừa qua khỏi sông, thiếu chút nữa bịthuồng luồng nuốt rồi đó.”

      Ánh mắt Lăng Bắc Hàn nhìn ra ngoàitừ hướng khung cửa sổ của lều vải, vừahay nhìn thấy Úc Tử Duyệt gọi điện thoại, thanh của rất lớn, đứng tại chỗ này mà vẫn có thể nghe được loáng thoáng, sau đó kể lại câu chuyện khi nãy cho chính trị viên Trương nghe.

      "Vậy dựa theo những điều cậu chínhlà hùng cứu mỹ nhân rồi, lần này con dâu của ngài Tư lệnh kiếm được rồi, ha ha. . ..”Chính trị viên Trương đứng dậy cười sảngkhoái thốt ra lời trêu ghẹo, sau đó đội mũ lên ra khỏi lều, chuẩn bị dùng cơm chiều.

      Mỹ nhân? Đôi môi mỏng của Lăng Bắc Hànhơi hơi nhếch lên, hoàn toàn xem lời củachính trị viên Trương chỉ là đùa cho vui.

      "Lệ Mộ Phàm! Cái tên khốn kiếp này!”

      Vừa ra khỏi lều liền nghe được từ nơi xa truyền tới tiếng rống giận dữ chói tay của .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Tôi đau bụng quá
      Editor: TiêuKhang

      "Úc Tử Duyệt! Cậu hung dữ như thế, mai này còn ai dám cưới cậu đây?” Trong loa điện thoại vang lên lời nhạo báng của Lệ Mộ Phàm cũng chính là oan gia đối đầu mấtmột còn với từ đến lớn, Úc Tử Duyệttức giận đến khuôn mặt nhắn đỏ sẵngiờ phút này lại càng đỏ hơn.

      "Lệ Mộ Phàm! Dù cho Úc Tử Duyệt tôi có làm ni chăng nữa cũng bao giờ lấy cậu đâu!” Úc Tử Duyệt tức quá chỉ biếtgào lên to sau đó liền cúp điện thoại, suýt nữa dằn được mà toan vứt luôn chiếcđiện thoại di động.

      "Đồ khốn kiếp…..Đồ khốn kiếp xấu xa….” chân đá liên tục lên mặt cỏ, miêngthì ngừng lẩm bẩm mắng chửi, nghĩ tới mình khi nãy suýt chút nữa mất mạng vậymà ở trong điện thoại còn bị cậu ta giễu cợt, lồng ngực liền buồn bực khó chịu, lại còn tủi thân, là khó chịu!

      Mình thực căm ghét cái cảm giác khó chịu này!

      Vẫn im lặng đứng gần nơi gần đó, Lăng Bắc Hàn dường như hiểu ra được điều gì, té ra nhóc con này cũng có lúc cau có khôngvui, cất bước vững vàng ổn định về hướngcô.

      "Úc Tử Duyệt!"

      “Có mặt!”

      Bỗng đâu giọng hùng hậu to lớn đầytừ tính vang lên, trong lòng vốn tủi thânkhó chịu Úc Tử Duyệt liền tỉnh táo tinh thần hẳn lên, phản xạ có điều kiện mà trả lời. Khi xoay người lại về phía sau lại đối diện với gương mặt cương nghị của Lăng Bắc Hàn.

      Khuôn mặt nhắn bỗng chốc xụ xuống, "Chú à, làm ơn tha cho tôi ....... tôi có tâm tình để đấu võ mồm với chúđâu......” Bờ vai nhắn cũng rụt lại, chẵng những người mệt mỏi mà lòng cũng rấtmệt mỏi.

      Nhóc con này lại gọi mình là chú?

      Nhưng khi nhìn thấy kiểu cách dễ dàng buông xuôi ấy của Lăng Bắc Hàn ngượclại hơi bất ngờ, "Tôi cũng có thời gian nhảm với , nhanh rửa tay ăn cơm!”Lăng Bắc Hàn xong liền xoay người bước về hướng quân doanh.

      Hứ! Giọng điệu miệng lưỡi chuyện của người này sao lại giống y hệt như cha già thân ở nhà của mình vậy chứ?

      Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm nghĩ vậy tâmtình cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

      ***

      Tối đến, được nhân viên cần vụ sắp xếp cho ngủ lại ở lều trướng trong quândoanh. Cũng nhờ thông qua vị đồng chí nhânviên cần vụ tốt bụng nhiệt tình mới biết được,cái người doanh trưởng gì đó tên là Lăng Bắc Hàn quân hàm là Trung tá.

      Doanh trại này của bọn họ là được quân khutạm thời điều tới trợ giúp.

      "Lăng Bắc Hàn. . . .Trả lại chiếc túi cho tôi. . . . Tôi còn phải Lhasa đấy. . ..” Ngã xuống tấm ván giường thô cứng, Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt mới vừa rời giường bị ban trưởng ban cấpdưỡng Lục Khải lôi kéo lên xe chuyển vận đểbắt đầu xuất phát.

      " hai à! Này ông , tôi…..Tôi là 19 tuổi rồi !” Úc Tử Duyệt ngồi trong xe, chốclát nhìn ngó ra ngoài cửa sổ, chốc lát quay lại nhìn Lục Khải rất nghiêm túcchuyên tâm lái xe sốt ruột giải thích.

      " bé! Doanh trưởng chúng tôi rồi, cần biết có phải là vị thành niên haychưa, hôm nay nhất định phải an toàn vềđến nhà!” Lục Khải cũng có nhìn sang mà chỉ trầm giọng , có vẻ như nhưng cho người ta phản bác lại.

      "Doanh trưởng chúng tôi, doanh trưởngchúng tôi, bộ người đó là cha của sao? tin ta đến nỗi ngay cả chứng minh thư của tôi cũng chịu xem? nhận cầu xin từ người khác là tác phongquân nhân của các người sao?” Úc Tử Duyệtsắp bị đám quân nhân này làm cho tức chết rồi, trơ mắt ngồi nhìn xe chạy càng lúc càng xa, trong lòng nôn nóng như lửa thiêu đốt!

      "Tất cả hành động nghe theo chỉ huy! Doanhtrưởng thế nào tôi liền làm theo thế đó! Nhất định phải nghe theo!”

      Lúc nghe Lục Khải rống to hô câu, lầnnày Úc Tử Duyệt bịt lỗ tai nữa mà len lén vác chiếc túi ba lô của mình lên.

      "Ây da…..Đau quá….."

      "Này! bé, làm sao vậy?"

      " hai à, bụng của tôi, bụng tôi, đau quá. . . . Híc. . . .Tôi muốn, muốn toilet......” Hai tay Úc Tử Duyệt ôm chặt lấy bụng nhăn mặtkhổ sở .

      "Két…."

      Lục Khải thà vội vàng đạp xuống thắngxe lo âu nhìn sang hỏi, "…. cólừa tôi đây chứ?"

      "Tôi xin thề với Mao chủ tịch! Tuyệt đốikhông có!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng tuyên bốxong đưa tay mò tới chốt cửa mở cửa xe nhảyxuống……

      Kếp tiếp, Lục Khải cũng nhảy xuống theo .

      Chương6: Lại gặp mặt
      Editor: TiêuKhang

      " hai à, tôi...Tôi ngoài mà cũngmuốn theo hả?” Úc Tử Duyệt vừa địnhchạy trốn nhưng thấy Lục Khải cứ đuổi theo mình, nhanh nhẹn núp ở phía sau tảngđá lớn làm bộ muốn cởi quần ra, chỉ ló lên khuôn mặt nhắn nhìn về hướng Lục Khảihét lớn.

      "Tôi, tôi nhìn thấy gì đâu!” Lục Khảithật thà vội vàng xoay người đưa lưng về phíacô.

      Úc Tử Duyệt che miệng cười trộm, línhnày là đáng nha, “Vậy, vậy được nhìn lén đâu đó!” lại lớn tiếng quát lên, sau đó rụt đầu xuống, hai mắtngó dáo dác chung quanh vùng thôn quêhoang vu vòng, ngay sau đó cong chân bỏchạy nhanh.

      Năm phút đồng hồ trôi qua……

      " bé, xong chưa vậy?” Lục Khải thoáng nhìn xuống đồng hồ tay mình, vẫn đứngđưa lưng về phía khối đá lớn kia la lớn.

      "......" có ai đáp lại.

      " bé à?"

      "......"

      Lúc này, điện thoại di động trong túi LụcKhải bỗng rung lên.

      "Lục Khải!"

      "Dạ, doanh trưởng!"

      "Úc…..Úc Tử Duyệt đâu?"

      " ấy, ấy vệ sinh ạ!"

      "......"

      Lăng Bắc Hàn ở đầu điện thoại bên kia vừanghe Lục Khải xong lập tức biết ngay Úc Tử Duyệt bỏ trốn.

      là khó lòng phòng bị!

      dự đoán được Úc Tử Duyệt bỏ trốn nên cố ý gọi điện thoại để nhắc nhở LụcKhải, ngờ kia còn hànhđộng nhanh hơn mình tưởng!

      ***

      Thành công chạy trốn, Úc Tử Duyệt lại lầnnữa tiếp tục cuộc hành trình, lần này khi đếngần những đoạn đường có quân doanh đóngquân chuyển sang đường vòng. Dùbiết là bọn họ cũng vì muốn tốt cho mình,nhưng nơi mà Úc Tử Duyệt này muốn nhất định phải phải đến cho bằng được.

      Tuy nhiên, từ bài học lần trước, rất cẩn thận, rất cẩn thận, để cho mình xảy ra nguy hiểm là được rồi.

      Nhớ tới cái người quân nhân tên Lăng BắcHàn đó cứu mình mạng, thực trong lòng vẫn thấy rất cảm kích ta.

      Trời lúc này vào đêm, lại thêm đổ xuống trận mưa to, cũng may, và mấy người bạn đồng hành khác tìm được nhà trọ để ngủ lại. Đợi ngày mai mưa giảm bớt rồi tiếp tục lên đường.

      "Nè! Mọi người nghe tin gì chưa? Ở phía trước có khu trường tiểu học vừa mới bị sạt lở, bị sụp đổ nát bét hết. Bên trong đó còn bị mắc kẹt hơn mười đứa trẻ cơ đấy!” đường có bạn đồng hành thấy được cái tin tức này Microblogging thông qua điện thoại di động.

      "Trường tiểu học? Ở đâu vậy?” ở đằng trước Úc Tử Duyệt nghe được tin này lập tức chạy trở lại hỏi thăm.

      "Đợi tôi đọc xem…..” Người nam sinh đónhìn vào điện thoại di động, cẩn thận xem rồinói lại cho biết.

      Vừa nghe nam sinh đó ra địa chỉ Úc Tử Duyệt cũng liền vội lấy điện thoại di độngra, mở ra bản đồ, sau đó chần chừ đeo túi ba lô lên cấp tốc chạy về phương hướng bị nạn.

      Khi Úc Tử Duyệt chạy tới chỗ trường học bịnúi lỡ sạt lún kia bị cảnh tượng trướcmắt làm cho sững sờ.

      Nhóm chiến sĩ có người đào đống đổ nát, có người khiêng ra những ngườiđã chết, hoặc có nhiều đứa bé bị thương rất nặng, còn có nhiều khối đá vẫn đổ xuống. . . .Cũng có tốp phụ huynh chạytới, họ đều là người dân Tạng nghèo khó, bịnhóm chiến sĩ cản lại đứng sang bên.

      "Báo cáo Doanh trưởng! Phát có mộtđứa bé ở chỗ này, bị xà nhà chắn ngang đèlên chân!"

      "Để im đó! Đừng đào nữa!” Lăng Bắc Hàn liền vội vàng tiến lên, quỳ xuống men theo khe hở mỏm đá lần mò tìm kiếm ở phía dưới, ngay sau đó dùng hai tay đào bới từng khối đá lên.

      Nhóm chiến sĩ còn lại thấy dùng tay đào cũng rối rít quỳ xuống theo, động tác đào rất nhanh nhưng cũng kém phần cẩn thận, chỉ có như vậy mới có thể tránh cho nhữngđứa bé ở bên trong bị thương thêm lần nữa.

      "Híc. . . . Sao lại như vậy. . . .Bọn chúng . . . ., đáng thương quá. . ..” Úc Tử Duyệt nhìn tới đám con nít chết ra chết, bị thương ra bị thương mà bụm miệng khóc nấc lên, nước mắt ngừng lăn xuống.

      Bỗng chốc, như nhớ tới cái gì, móc mấy chai nước suối trong ba lô đeo lưng của mìnhra, "Cho, cho nó uống nước …..” Nhìn haingười chiến sĩ khiêng bé trai bị thương cả khuôn mặt đều là bụi bẩn và vết máu tươi rangoài, tiến lắp ba lắp bắp .

      Ánh mắt đau đớn của đứa trẻ đó làm gầnnhư tan nát cõi lòng. Từ đến lớn đượcăn sung mặc sướng, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện bi thảm thế này.

      Chỉ chốc lát sau, lại xông về đống hoangtàn đổ nát, cùng nhóm chiến sĩ kia bắt đầu đào bới lên đống phế tích.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương7: Làm gì mà hung dữ như vậy chứ
      Editor: TiêuKhang

      "Ai bảo tới đây?” Bỗng Lúc này, vang lên giọng quát to, Úc Tử Duyệt cảm thấymình như bị tập kích, đột nhiên cổ áo bịngười từ phía sau túm lại, cả người gần như là được ai đó nhấc bổng lên!

      Sau đó chợt thấy đầu tối sầm lại, như có thứ gì đó đè nặng lên!

      "Vương Đại Hải! Lôi này ra ngoài cho tôi!” Tiếng quát to ấy lại vang lên.

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, đối diệnchính là khuôn mặt xanh mét của Lăng BắcHàn! Mà đầu biết từ lúc nào được ai đó đội lên cho cái mũ bảo hiểm!

      "Êh…..Đừng có lôi kéo tôi! Tôi muốncứu người mà!” Úc Tử Duyệt bị tên binhlính giữ chặt, giùng giằng muốn vùng ra, miệng ngừng kêu la.

      "Hồ đồ! Lôi ta ra ngoài!” Lúc này, Lăng Bắc Hàn lại lớn quát chỉ huy tên binh lính kia, gương mặt tuấn tú xanh mét như sắpmuốn giết người! Còn hung tợn trừng mắt nhìn tới !

      Úc Tử Duyệt bị bộ mặt xanh lè xanh lét của dọa sợ, trong lòng bỗng thấy hơi hơi tủi thân, mình cũng chỉ là muốn cứu ngườithôi mà, ta…. "... làm gì màhung dữ vậy chứ!” trừng mắt lớn tiếng quát lại , thế nhưng bị tên lính lôi kéođến chỗ đất bằng ở trước trường học.

      Lăng Bắc Hàn quan tâm đến nữa,tiếp tục tập trung vào việc cứu trợ, vịđồng đội quên mang tới cho mộtchiếc mũ bảo hiểm khác.

      "Ai thèm nón của mấy người!” Úc Tử Duyệtlấy cái nón đầu xuống, giẫn dỗi rống lênnói, dáng vẻ ban nãy Lăng Bắc Hàn hung dữ với ở ngay trước mặt nhiều người như vậy,vẫn còn ở trong đầu .

      " bé! Nơi này là khu vực nguy hiểm, đâuphải chỗ để cho đến vui chơi? khôngthấy tất cả mọi người đều bận cứu việnsao? Có gì vui để tới xem chứ!” Vị binhlính nhặt chiếc nón bảo hiểm mặt đất lênrồi nhìn lý lẽ cho hiểu.

      "Tôi....Tôi cũng muốn giúp tay mà!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng .

      "Giúp tay? Có ở đó chỉ cản trở chúng tôi thêm mà thôi chứ giúp được gìđâu!” Vị binh lính nọ xong liền cấp tốc chạy .

      Úc Tử Duyệt cũng thèm để ý đến lời của những binh sĩ kia, nếu thể vàobên trong cái đống hoang tàn đó để giúp mộttay, vậy để chăm sóc những đứa trẻđáng thương kia vậy, nhưng mà khi thấynhững thi thể bé đắp tấm vải trắng nằmđó, nước mắt của lại giống như nước lũkhông thể kiềm chế được......

      Lúc này, xe cứu thương rốt cuộc cũng khoan thai đến nơi, còn có vài nhà báo, có cả đài truyền hình địa phương, cũng có người của tỉnh, còn cả người từ trung ương.

      vài người bạn đồng hành cũng chạy đếnđây với , cùng những người bạn đó trở thành những tình nguyện viên tạm thời, lấy đồ mang theo của mỗi người ra phát chonhững đứa trẻ và phụ huynh.

      Ngôi trường tiểu học này có hai tầng, lúc đó có năm mươi đứa trẻ học thêm trong lớp, cơn sạt lở đất đột ngột ập tới khiến chotoàn bộ khu nhà bị phá sập, trước mắt những đứa trẻ được xác định tử vong lên đến consố 17 người!

      "Mẹ nó mấy cái phòng học này đều làm từ bã đậu hay sao? Chứ sao vừa mới động cáimà đổ rồi?"

      "Đúng thế ! Kiểu gì cũng là bê tông cốt thépđấy! Tại sao trụ sở huyện ủy lại sập?"

      "Những đứa trẻ đó đều là những bông hoacủa tổ quốc đấy, bảo vệ cái kiểu gì thế?"

      Phóng viên đến phỏng vấn những người bạn đồng hành của , họ căm phẫn bất bình gào thét bên cạnh ống kính của đám phóng viên.

      Lúc này, hành động cứu viện kết thúc, chỉ nhìn thấy Lăng Bắc Hàn chỉ huy nhómchiến sĩ lần lượt ngả mũ cúi đầu trước thi thể của mười bảy đứa trẻ.

      Úc Tử Duyệt cả người nhếch nhác đứng ở nơi đó, nhìn thi thể của 17 đứa trẻ kia bật khóclên to, lại nhìn thấy người nhà của nhữngđứa trẻ đó vật vã khóc đất, tronglòng đau như cắt.

      Lăng Bắc Hàn đau khổ nhìn những thi thể bé đó, trái tim nhói lên đau đớn, hướng vể những người chết ấy, mặc niệm cho vinh quang của sinh mệnh, những đầu ngón tay của chiếc găng tay màu trắng đều bị mài đến mức thủng lỗ, còn có máu chảy.

      Có phóng viên bước lên phỏng vấn , chỉ câu : "Chúng tôi xin lỗinhững đứa bé này!" Cùng với tất cả các chiếnsĩ có mặt, cùng nhau cúi đầu ba cái, ngay sau đó lại tiếp tục bắt đầu loay hoay bận rộn.



      Chương8: Bám lấy buông
      Editor: TiêuKhang

      Sau đó, các cấp lãnh đạo đến thị sát khu vựcgặp nạn, Úc Tử Duyệt và đám "Tạp vụ"bị đưa đến Thanh Trường làm người tìnhnguyện cả ngày, sức cùng lực kiệtngồi ở bên lề đường, các bạn đồng hành khác nóimuốn tìm nơi nghỉ lại, đuổi theo.

      Có thể do vẫn còn bị vây trong hoảng sợ và bi thương của ngày hôm nay, cứ mệt mỏi ngồi ở ven đường như thế. Trong đầu vẫn là những gì hôm nay thấy, những đứa bé đáng thương kia, những người lớn tuyệt vọng kia......

      Rồi sau đó, lục trong túi xách ra chiếc điện thoại di động bấm số gọi cho ba mình.

      "Baba.....” Vừa mới mở miệng, giọng gọikhàn khàn suýt tí nữa òa khóc.

      "Duyệt Duyệt, sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi hả? cho ba nghe xem nào!” Đầu điện thoại bên kia Úc Trạch Hạo nghe thấy giọng khác thường của con vội vàng đau lòng hỏi. Thường ngày, con bảo bối của ông gọiđiện thoại đều là vui mừng.

      Nghe được giọng hiền lành hòa ái của ba mình, chóp mũi Úc Tử Duyệt cay cay, suýtchút nữa là òa khóc nhưng vẫn cố nén!

      "Baba, con sao, con rất ổn!” Khôngthể để cho ba mẹ lo lắng, thầm vớilòng mình như thế.

      "Ồ......”

      "Cái đó, baba, tiền mừng tuổi lúc trước bacho con còn giữ lại, bây giờ con lấy ra dùng được ?” Lúc này, Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi.

      "Dĩ nhiên là được rồi! Ba , chỉ cần con tròn mười tám tuổi, khoản tiền kia tùy con muốn dùng thế nào cũng được!” Úc TrạchHạo hòa ái .

      "Vậy ba giúp con gọi người quyên khoản tiền kia cho khu vực ở vùng Tây Tạng xây trườngtiểu học Hi Vọng có được ? Còn nữa, tuyệt đối lần đừng để mấy tên cẩu chínhquyền kia ăn hối lộ nha! Con muốn mỗi mộtphòng học đều có phòng chống động đất, có thể ngăn chặn được đất sạt lỡ!” Nhớ tới hôm nay bởi vì công trình bã đậu mà trường học sụp xuống và những đứa bé vô tội kia, tronglòng Úc Tử Duyệt dâng lên nỗi bi phẫn.

      Úc Trạch Hạo ở đầu điện thoại bên kia vuimừng cười cười, con bảo bối của ông đãtrưởng thành rồi, "Được, được! Ba còn sẽthành lập quỹ chuyên nghiệp hạng nhất,đặc biệt trợ giúp cho trẻ em vùng Tây Tạng, có được ?” Tin thời hôm nay ông cũng có xem.

      "Dạ! Baba tốt! Ba là nhà từ thiện vĩ đại!”Úc Tử Duyệt gần như nhảy cẫng lên, mừng rỡ lớn tiếng vào loa điện thoại. đểý thấy bóng dáng giống như cây tùng về phía mình.

      Những lời vừa rồi của , Lăng Bắc Hàn đều nghe được.

      Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt xoay người lại vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt cảmxúc của Lăng Bắc Hàn. Nhớ tới hôm nay ta hung dữ với mình, ngực hiểu sao cảm thấy vô cùng tủi thân.

      "Tên lính xấu xa! tới xin lỗi với tôisao? Tôi chấp nhận đâu!” nhanhtrí, chặt chẽ bảo vệ balô của mình, nhìn vềphía thở phì phò quát. Trước mặt nhiều người như vậy, cho chút thể diệnnào, coi như đứa trẻ ba tuổi mà mắng, nhớ kỹ chuyện này!

      "Lần trước để cho chạy thoát, lầnnày.......” xin lỗi? Lăng Bắc Hàn hừ lạnh trong lòng, ngay sau đó trầm giọng , còn chưa hết, Úc Tử Duyệt nhanh chân chạy mất. Nhưng người nào đó tiến lên hai bước, đưa tay ra, cánh tay dài kẹp lấy thânhình bé mảnh khảnh của .

      "Á...... buông tôi ra!” Úc Tử Duyệt thét to, ngay sau đó cả người bị ném vàomột chiếc xe Jeep quân đội.......

      "Này! Tên lính xấu xa kia! Sao cứ bám lấy theo tôi thế hả?” Úc Tử Duyệt hét lớn,nhưng thấy Lăng Bắc Hàn ngồi vào chỗ tàixế, còn giúp thắt dây an toàn, sau đó đạpmạnh chân ga.....

      Vừa nãy chống đối lãnh đạo tỉnh ở tronghội nghị, vốn muốn tranh chấp cùngnhững viên chức kia, bị chính trị viên Trương la bảo dừng lại, phạt về quân doanh viết báo cáo tư tưởng!

      Bản cáo tư tưởng báo này Lăng Bắc Hàn chắc canh viết, cũng chỉ vì nhữngđứa bé vô tội và những sinh mạng mất kia lên !

      Lăng Bắc Hàn trả lời Úc Tử Duyệt,mặt thay đổi lái xe chạy thẳng tới nơi đóng quân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :