1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ thẹn thùng mời qua đây - Hoa Đóa Đóa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      vợ thẹn thùng mời qua đây
      [​IMG]

      [​IMG]


      Tác Giả: Hoa Đoá Đoá
      Edit: Phong Nhi
      Raw+Converter: Tịnh Yên
      Thể loại: Đại, Sủng, HE
      Tình trạng bản gốc: Hoàn ( 9 chương )
      Couple: Long Hạo ♥ Thần Bảo Nhi
      [​IMG][​IMG]

      Giới thiệu vắn tắt:


      vừa ý ấy, chỉ có cần, chứ có đến lượt người khác muốn với

      thích , chỉ có muốn, chứ ai có thể trêu chọc

      Long Hạo, đại thiếu gia có gia thế hùng hậu, tính cách chẳng những độc tài chuyên chế, còn đầy đủ tính chất nóng nảy cường ngạnh, đối với , chỉ có thể dùng từ phiền toái đề hình dung về con .

      Mặc kệ những này theo đuổi nịnh bợ, lớn lên xinh đẹp, vóc người nóng bỏng.

      Đại thiếu gia thấy rất phiền lòng khi phải theo đuổi người.Nhưng hết lần này tới lần khác lại trị được Thần Bảo Nhi này.

      Chẳng những có biện pháp nắm giữ . Vì muốn vui vẻ, hoàn toàn để ý đến mặt mũi của mình.

      lòng chỉ muốn gật đầu làm người phụ nữ của . Ai ngờ biết điều, cứ tùy hứng ngang ngược trước mặt , động chút là chọc cho tức giận giậm chân.

      Cái ngốc này khẳng định biết, nghĩ theo đuổi nhiều rồi.

      coi trọng là phần phước tu luyện mấy đời mới có. Cái gì? cần!

      Long Hạo căm tức trừng mắt nhìn Thần Bảo Nhi liều chết cần

      Nghĩ thầm cả đời thích nào, chỉ để mắt đến mình , thế mà lại muốn phủi sạch quan hệ với . khi lên giường với , có khả năng.

      muốn trốn, vậy cũng được, nhìn có thể lực xuống giường hay !​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 28/12/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu


      Trong sân bay, người đàn ông đứng ở trung tâm, điện thoại di động ngừng gọi dãy số kia, nhưng mà đối phương vẫn luôn bận rộn, cách nào nhận được, để cho phải gọi điện nhắn lại.

      Người đàn ông hết sức giận dữ hướng về phía điện thoại di động rống giận " Thần Bảo Nhi, em chẳng lẽ biết hôm nay Bổn thiếu gia phải ra nước ngoài sao? biết nước ngoài chính là ba năm sao? Chết tiệt, em còn đến sân bay!"

      xong, Người đàn ông hung hăng cúp điện thoại, khỏi khẽ nguyền rủa tiếng, giận dữ nhìn bốn phía, cũng thấy bóng dáng quen thuộc.

      Bây giờ, đứng bên cạnh ta là rất xinh đẹp, thân váy công chúa kiểu dáng xinh đẹp làm nổi bật vẻ ưu nhã "Hạo, ấy đến coi như xong, máy bay sắp cất cánh, chúng ta thôi."

      Lúc chuyện, loa phát thanh bắt đầu thông báo máy bay sắp cất cánh, mọi người nắm bắt tin tức thời gian lên máy bay.

      Chắc chắn điều này là lý do làm cho người đàn ông càng tức giận hơn, hung hăng cước đá cái ghế, nhìn bên cạnh chút, có chút phiền phức mà chán ghét xoay người lên máy bay.

      Mà giờ khắc này, khi bọn họ trong khoảnh khắc đó, cách đó xa bóng dáng gầy từ sau cây cột bước ra, nhìn bóng lưng người đàn ông, cầm lấy điện thoại di động bấm gọi lại, nghe người đàn ông mới vừa , nước mắt nơi khóe mắt nhịn được chảy xuống.

      "Thiếu gia...."
      thuyt, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG] Chương 1.1[​IMG]

      Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu ánh nắng được toàn bộ toàn bộ thế giới đặc biệt yên tĩnh.

      chiếc xe cũ kỹ chậm rãi chạy, mà xe còn ngừng lẩm bẩm " là, nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác cố tình để mình đến đây..." vừa lẩm bẩm đồng thời nhanh chóng dừng xe lại, nhìn người từ sân bay ra, chứ thấy có người vào.

      " xin lỗi, nhường đường chút, nhường đường chút....."

      Lúc này, người ra khỏi sân bay nhìn bộ dạng này của , cũng bị khiếp sợ tránh sang bên.

      Tất cả mọi người có chút trách cứ nhìn xe đạp cũ kỹ này, nhưng khi thấy bé ấy lộ ra nụ cười ngọt ngào, mắt to ngập nước, má lúm đồng tiền sâu, hướng về phía người đường tỏ vẻ xin lỗi rồi ngay lập tức xông vào, làm cho mọi người khôgn đành lòng trách cứ , như là ngoại lệ.

      " Thần Bảo Nhi, em có phải hay quên mất bổn thiếu gia vẫn còn ở đây chờ em? Chết tiệt, em chẳng lẽ nhìn thời gian sao? Em trễ mười lăm phút, là mười lăm phút đó!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn nhóc vội vàng chạy vào sân bay, nghĩ ra, tại sao người này lại có quan niệm về thời gian? Chẳng lẽ rời nhà lâu như vậy, vẫn nhớ sao?

      "Thiếu gia Long Hạo, đây phải là lỗi của em, là thời gian có vấn đề, sai giờ sai giờ!" Thần Bảo Nhi vốn vội vàng chạy tới, lại bị vật rống lên, nhất thời tăng nhanh bước chân, nhanh chóng tới trước mặt , bộ dáng cợt nhả, sau đó chỉ vào đồng hồ đeo tay ngừng .

      "Hừ." Hừ lạnh tiếng, Long Hạo nhiìn ề phía chiếc xe cũ kỹ cách đó xa khỏi nhíu mày, chiếc xe này nếu như nhớ lầm... Bác Thần vứt xó mười năm, nghĩ tới nhóc này lại lấy loại xe rởm này tới đón .

      Nghĩ tới đây, Long Hạo tức giận quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi "Em định để bổn thiếu gia cùng em ngồi nó về nhà sao?"

      "Có cái gì sao?" Thần Bảo Nhi nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.

      "Chết tiệt, trong nhà nhiều xe như vậy, ai dạy em loại xe này, muốn cho người ta nhìn thấy rồi cười nhạo sao?"

      Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, là rất muốn giết nhóc này, thử nghĩ xem - Long Hạo ngày đầu tiên trở về nước lại nhận được loại đãi ngộ này, ra phải là làm cho người ta chê cười sao?

      " thích có thể kêu người khác tới đón a." Chu chu cái miệng nhắn, Thần Bảo Nhi cũng cảm thấy mình hết sức ủy khuất, trong nhà nhiều người như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác toàn bị tính xấu này của thiếu gia chọn trúng đây?

      "Em... Tôi biết em.... chọn, chính mình ngồi xe rởm , tốt lắm!" Tức giận trừng mắt nhìn cái, Long Hạo chuẩn bị bắt taxi, nhưng có nghĩ đến vừa mới mở cửa xe, dì béo lập tức cầm hành lý chen vào.

      Còn có đợi Long Hạo chuyện, dì béo kia rất khách khí trước: "Chàng trai trẻ, cháu thấy nhiều người xếp hàng ở đây sao? Như thế nào lại chen ngang?"

      "Tôi....." Long Hạo nhìn về phía sau, hàng người đứng đằng sau, khỏi ngậm miệng, quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi chuẩn bị muốn lái xe rời , tức giận ngăn trước .

      Thần Bảo Nhi rất trong sáng nhìn , sau đó nhìn về phía taxi, ngay lập tức hiểu ra "Thiếu gia, phải muốn ngồi taxi sao, chẳng lẽ muốn ngồi xe của tôi rồi? Trời ạ, đối với chiếc xê đáng thương này mà , đây là bao nhiêu ân huệ a."

      Lúc chuyện, Thần Bảo Nhi hai mắt hàm chứa nụ cười, giống như chờ mở miệng, nhóc này ràng chính là cố ý, mình muốn tới đón, lại bày ra bộ dạng thúi tha này.

      Nhìn sắc mặt Long Hạo lúc trắng lúc xanh, biết muốn đến cỡ nào, nhưng lại còn cách nào khác.

      Thần Bảo Nhi cho là chiến thắng, thanh mềm mại từ phía sau vang lên "Long Hạo, cậu phải là muốn về nhà sao? Ngồi xe của mình ."
      Friendangel2727, thuytlazybee thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]Chương 1.2[​IMG]


      Những lời này làm cho sắc mặt Long Hạo trong nháy mắt rất tốt, quay đầu nhìn làm ra vẻ kia, ra hết sức chán ghét này, bất quá bây giờ thích.

      Long Hạo nhìn về phía Thần Bảo Nhi bày ra bộ mặt chiến thắng, rốt cuộc cũng cần nể mặt, quay đầu hướng về phía mê người ngồi trong xe cười tiếng "Vậy cảm ơn, bạn học Tĩnh." xong, làm động các tạm biệt Thần Bảo Nhi.

      Bảo Nhi miệng lải nhải sao cả mà chuẩn bị muốn lái xe rời , nghĩ tới Long Hạo lại : "Nếu như về nhà, mà em còn chưa về... em xong đời rồi!"

      Mà Vũ Văn Tĩnh ngồi ở bên cũng quay đầu nhìn về phía Thần Bảo Nhi cười nhạt "Bảo Nhi, lâu gặp,em có muốn hay ......" Vừa chuyện, Vũ Văn Tĩnh còn len lén nhìn Long Hạo cái, chỉ thấy buồn bực lên tiếng.

      " cần, Tĩnh." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt cười cười, nhìn Long Hạo bộ dạng đắc ý, trong lòng chính là tức giận, đợi đến khi xe của bọn họ lái , Thần Bảo Nhi còn bĩu môi đứng đó.

      Mà sau khi xe rời , Long Hạo nhìn trong gương trông thấy vẻ mặt bĩu môi khi của Thần Bảo Nhi, khóe miệng khỏi khẽ cong lên, muốn đấu với , có cửa đâu!

      "Long Hạo, Bảo Nhi vẫn là như cũ, chút cũng hiểu thân phận của cậu, còn dám lái xe như vậy đón cậu." Vũ Văn Tĩnh nhìn Long Hạo, đối với có chút mong đợi, dường như cũng bắt đầu chờ xem trừng phạt Bảo Nhi ra sao.

      "Tài xế, lái xe nhanh lên chút."

      "Vâng, tiểu thư." Tài xế gật đầu, tiếp tục lái xe.

      Mà Vũ Văn Tĩnh vui vẻ hết sức cùng Long Hạo chuyện phiếm, nhưng mà Long Hạo thèm để ý tới.

      Khi xe đến Long gia, Long Hạo rất nhanh xuống xe, hướng về phía Vũ Văn Tĩnh tạm biệt sau đó chuẩn bị muốn vào.

      Với đoạn đường này đúng là dễ chịu, nếu như phải là cùng Thần Bảo Nhi đánh cược, , rất muốn ngồi cùng xe với ta, quả là rất khổ thân.

      "Long Hạo, lúc nào đó chúng ta cùng chơi nha?" Vũ Văn Tĩnh cũng xuống xe tới trước mặt Long Hạo, cười dịu dàng.

      "Nhìn kìa." Long Hạo chỉ lạnh lùng cười, quay đầu thấy Thần Bảo Nhi mở cửa xe rởm kia chạy tới, nhìn Long Hạo phía trước, khỏi vẽ ra nụ cười đẹp mắt, từ từ tới trước mặt nàng "Em tới trễ hơn tôi, Thần Bảo Nhi."

      "Nào có, tôi phải là đến đúng lúc sao?" Thần Bảo Nhi dọc theo đường liều chết chạy tới, nhìn Long Hạo trước mặt, trong lòng bụng lửa giận, So với nhanh hơn là thể nào, phải biết rằng ngồi xe hơi mới nhất, mà đây?

      "Thần Bảo Nhi, thua chính là thua, chịu thua , hiểu chưa?" Vừa , Long Hạo vừa tiến lên nhéo mũi thon của .

      "Đau, thiếu gia." Tức chết, lớn như vậy còn cố ý nhéo mũi , Thần Bảo Nhi khỏi chu cái miệng nhắn, hết sức phục.

      Mà khi hai người bọn họ thân mật, Vũ Văn Tĩnh xem ra cũng thoải mái, đây căn bản cũng phải là trừng phạt nha, đối với bọn họ cứ như vậy để ý đến mình, càng cảm thấy thoải mái, điều này làm cho Vũ Văn Tĩnh nhìn Thần Bảo Nhi dưới con mắt tràn đầy địch ý.

      "Hạo, chúng ta lúc nào đó chúng ta cùng chơi nha?" Vũ Văn Tĩnh thích cảm giác mình bị xem , tiến lên đứng giữa Long Hạo và Thần Bảo Nhi Bảo Nhi, nhìn Long Hạo, trong mắt tràn đầy thích.

      Long Hạo lộ ra vẻ có chút nhịn được, chuẩn bị muốn đẩy Vũ Văn Tĩnh ra, lúc này cổng chính bỗng chốc được mở ra, Long phu nhân ra thấy bọn họ, khẽ nhíu mày "Hạo, con về làm sao vào? Bảo Nhi, cháu còn vào phòng bếp phụ giúp."

      Long phu nhân rất thích con trai cùng Thần Bảo Nhi quá thân thiết, như vậy là hạ thấp thân phận của mình.

      Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy Long phu nhân, lập tức nhanh chóng cúi đầu vào.

      Long phu nhân nhìn Vũ Văn Tĩnh, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, bất quá khi bà đến bên cạnh chiếc xe sang trọng kia, nụ cười mặt cũng trở nên ràng "Cháu là?"

      thuyt, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thanks editor

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :