Chương 4: Tổng giám đốc khó hầu hạ
"Những người này đều là phụ nữ của tổng giám đốc." Tiểu Lý hết sức bình thản , đồng thời cũng bắt đầu gấp rút làm việc, tổng giám đốc lúc nào cũng đổi thư ký, bận rộn nhất chính là Tiểu Lý này, ta phải trông coi tất cả công việc của thư ký.
"Phụ nữ của ta? Nhiều như vậy sao?" Mộ Hi quả thực thể tin được, đây cũng quá nhiều rồi, mặc dù biết đàn ông có tiền đều có tình nhân khắp nơi, nhưng mà giống như vậy cũng rất thái quá.
Nhìn những này, Mộ Hi muốn thét chói tai, nhưng là nghĩ đến Tiểu Lý dặn dò, vì vậy đổi thành cúi đầu, yên lặng gì nữa.
"Tại sao tôi phải hiểu những tình nhân này?"
"Đây cũng là công việc của , từng cái đều phải ghi nhớ, cho phép phạm sai lầm." Tiểu Lý chém định chặt sắt .
"Nhưng mà tôi tới làm thư ký!"
" là thư ký bên người tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, thư ký bên người, ngoài làm tốt chuyện của công ty, còn phải chiếu cố kỹ lưỡng sinh hoạt cá nhân của tổng giám đốc." Tiểu Lý lại nhấn mạnh lần nữa.
"Nhưng mà, nhưng mà..." cuối cùng Mộ Hi cũng hiểu vì sao tiền lương lại cao như vậy, tháng năm vạn. Hóa ra là thư ký kiêm bảo mẫu, hừ! Công ty lớn như vậy, tìm bảo mẫu phụ trách những này phải xong rồi sao, đúng là coi bản thân mình như hoàng thượng, tam cung lục viện, phụ nữ là đáng buồn, vất vả được giải phóng, lại sống trong chế độ chung chồng.
" có nhưng là, khẩn trương , hiểu tài liệu công việc cho tốt." Tiểu Lý có chút nóng nảy, ta bận rộn nhiều việc, lúc nào tổng giám đốc cũng đổi thư ký! Đổi thư ký! Đổi thư ký! Cho nên mình ta phải luôn làm việc của những hai người.
Đúng lúc này, tổng giám đốc tới, Mộ Hi vội vàng đứng yên.
"Chào tổng giám đốc."
"Đến phòng làm việc của tôi." Nam Cung Diệu vừa vừa , để lại cho Mộ Hi cái bóng lưng.
"Còn mau , nếu tổng giám đốc lại tức giận, nhanh lên." Tiểu Lý chứng kiến sắc mặt tốt của tổng giám đốc, cho nên thúc giục Mộ Hi đuổi kịp.
"Vâng ạ" bởi vì Nam Cung Diệu vô cùng nhanh, cho nên Mộ Hi phải chạy mới đuổi kịp được.
Nam Cung Diệu vào trong phòng làm việc liền nới lỏng cà vạt trước ngực, sau đó cởi áo khoác ra ném cho Mộ Hi.
Mộ Hi cuống quít nhận lấy áo khoác, treo lên giá áo, đứng ở đó chờ đợi nghe lệnh.
Lúc này cảm thấy mình giống đầy tớ của người ta, đây phải thư ký, ràng là hầu hạ ông chủ! Nhìn vẻ mặt cuồng tự kỷ cũng biết là rất khó mà hầu hạ.
"Đem ghi chép cuộc họp hôm nay sửa xong cho tôi." xong cái liền ném bản ghi màu đen lên mặt bàn.
"Lần sau do ghi chép, từ giờ trở cho tiến vào quấy rầy tôi."
Nam Cung Diệu muốn suy nghĩ chút nên làm như thế nào tranh thủ với mảnh đất ở khu phía bắc kia, mà mấy lão già trong ban giám đốc còn trẻ, cách làm quá bừa bãi, ngông cuồng? Chẳng lẽ ngông cuồng được sao? Sớm muộn gì cũng khiến cho bọn họ hiểu được ngông cuồng là gì.
"Vâng." Mộ Hi cầm lấy quyển sổ ra ngoài.
Ước chừng qua hai mươi phút, mặc váy đen từ trong thang máy ra, ngũ quan xinh đẹp, vóc người cao gầy, bộ ngực khêu gợi, rãnh ngực sâu hút, toàn thân tản ra mùi thơm mê người, tới chỗ Mộ Hi, Mộ Hi nhìn đến ngây ngốc, này quá đúng giờ. Đúng vậy, ta chính là trong các tình nhân của tổng giám đốc, nhưng mà tổng giám đốc vừa cho ai tới quấy rầy.
Mộ Hi nhanh tới, "Chào , Hạ tiểu thư, xin đợi chút."
Bởi vì bên trong chức trách đều có ghi chép về những này, cho nên Mộ Hi cũng cũng biết ta họ Hạ.
"Làm sao vậy? là người mới tới?"
"Ha ha, Hạ tiểu thư tinh mắt, tôi tên là Mộ Hi, là thư ký mới của tổng giám đốc, lần đầu gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn." Mộ Hi nghĩ thầm về sau chỉ sợ phải thường xuyên liên hệ với những tình nhân này, là người của tổng giám đốc, đương nhiên thể đắc tội, vì năm vạn tiền lương cũng phải cùng những này có quan hệ tốt.
Chương 5: Lại dám đuổi phụ nữ của tôi
nghĩ tới lúc vào mặt mỉm cười, bề ngoài hết sức mê người, nhưng nhìn đến Mộ Hi phía sau lập tức thay đổi vẻ mặt, dáng vẻ khinh thường.
"Diệu, khi nào đổi khẩu vị thế, vậy mà lại tìm bà già làm thư ký, quản lý Lưu cũng có thưởng thức sao! Tránh ra, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người."
"Hạ tiểu thư, tại thể vào, tổng giám đốc qua ai cũng được quấy rầy ngài, nếu như cương quyết phải vào, tổng giám đốc nhất định tức giận."
Mộ Hi dùng thân thể cản đường. vẫn hiểu lĩnh tiền lương từ trong tay ai, chứng kiến họ Hạ xem thường người khác như vậy, cũng phải là loài chim tốt gì.
Họ Hạ nghe được Mộ Hi như vậy, có chút bực mình, nhưng vừa nghĩ, nếu Diệu tức giận làm sao bây giờ! Vì vậy ngừng bước, vui : "Có ý gì?"
"Ách, ý chính là, vừa rồi mỹ nữ vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, đoán chừng tại bề bộn nhiều việc, nếu như đẩy cửa vào như vậy, thấy bọn họ làm việc, ách, phải là hết sức lúng túng sao, có đúng hay ?" Mộ Hi vừa vừa cho Hạ tiểu thư cái nháy mắt, ý là hiểu .
"Tại sao có thể như vậy, nhưng ấy hôm nay muốn gặp tôi, vì cái gì lại?" Hạ tiểu thư ràng hết sức thất vọng, ngược lại trong lòng Mộ Hi trộm vui mừng, hừ! Mới vừa rồi còn ra vẻ, tại sao trở nên giống như gắn khinh khí cầu tức giận, hiểu nổi những phụ nữ này vì cái gì hạ giá như vậy, biết rất ràng ta chỉ có người phụ nữ, còn cam lòng làm tình nhân của ta.
"Tại sao , đàn ông? Chơi đùa phụ nữ phải rất bình thường sao!" Mộ Hi đây là ngược với lòng, đàn ông dựa vào cái gì có thể có nhiều phụ nữ như vậy! didnleqydn
Hạ tiểu thư tức giận nghiến răng, hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, khoảng chừng phút, phút này, đối với Mộ Hi mà rất dài lâu, lo bây giờ ngộ nhỡ tổng giám đốc ra làm thế nào, đến lúc đó chết chính là , người ta chính là quan hệ tình nhân, tính là cái gì, bảo mẫu trá hình.
Lòng bàn tay Mộ Hi đổ mồ hôi, nghĩ thầm còn chưa , dứt khoát lại thêm lửa.
"Hạ tiểu thư hay là về trước , có thể lưu lại số điện thoại của , tổng giám đốc có thời gian rảnh, tôi liền liên lạc với , nếu như chờ như vậy, cho dù bên trong xong việc, tổng giám đốc cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe phải sao?"
Sắc mặt Hạ tiểu thư bắt đầu trắng bệch, thân thể khẽ run lên, lấy ra tờ danh thiếp từ trong túi, thả trước mặt .
"Tổng giám đốc có thời gian rảnh liền gọi điện thoại cho tôi, lợi ích thể thiếu được."
"Cám ơn Hạ tiểu thư, nhất định nhất định, xin yên tâm, thong thả thong thả." Mộ Hi luôn mồm vâng dạ tiễn Hạ tiểu thư đến thang máy, nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, thở phào nhõm, cuối cùng .
A ! Tiền này đúng là tốt giãy, tất cả đều là phần chủ thể trêu vào, bất quá lại nghĩ đến năm vạn, đáng giá.
Vừa rồi hết thảy đều bị Nam Cung Diệu nhìn thấy, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, chẳng qua là người ở phía ngoài thấy được bên trong, chứng kiến vẻ mặt tên tiểu nhân kia sau khi làm cho Hạ Vi rời khỏi. Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu nhíu lại, lần nữa quan sát tên tiểu nhân này, thể phủ nhận, rất thông minh, cũng rất to gan, lại dám đuổi phụ nữ của . Thân là thư kí biểu vừa rồi coi như tệ, chính là bày ra vẻ mặt nô lệ đáng ghét kia, khiến người ta có ác cảm.
Điện thoại của Mộ Hi vang lên: " Đem biên bản hội nghị vào đây." đợi trả lời, Nam Cung Diệu cúp máy.
Chỉ chốc lát Mộ Hi cầm bản ghi chép vào, đặt trước mặt tổng giám đốc, lui bước, đứng sang bên.
Mộ Hi nhìn thấy bày ra vẻ mặt tình bất định (*) kia, loại cảm giác nguy hiểm bao quanh toàn thân, cố gắng hết sức để cho chính mình duy trì bình tĩnh, "Tổng giám đốc còn có việc gì sao?" Nam Cung Diệu , Mộ Hi cũng dám ra ngoài, cứ như vậy khổ sở đứng đó, loại khí toát ra mãnh liệt, tim treo lơ lửng, dù sao vẫn cảm giác có chuyện tốt sắp xảy ra.
(*): tâm tình ổn định
Chương 6: sợ tôi?
Nam Cung Diệu ngồi đó nghiêm túc làm việc, Mộ Hi muốn , nhưng nhấc chân dậy nổi, giống như bản thân di chuyển khiến cho chú ý, nhìn bộ dáng làm việc, căn bản cũng biết mình tồn tại.
Mộ Hi nhàn rỗi vô , vì vậy vụng trộm liếc nhìn về phía người đàn ông làm việc kia, chỉ thấy mặc tây trang vừa vặn, tỏ ra ưu nhã cao quý, chỉ là giờ phút này lại nhíu mày đôi môi mím lại thành đường, hơn nữa mặt còn mang theo chút giận dữ, năm ngón tay gõ nhanh bàn phím vi tính. Bộ dáng lạnh lùng khiến cho Mộ Hi có chút rối rắm, biết mình trêu ai ghẹo ai, về sau mỗi ngày lại phải đối mặt với gương mặt đó sao? Hay là ngày giống những thư ký chán nản cuốn xéo!
"Ai!"
Mộ Hi kìm lòng được kêu lên tiếng, rồi mới phát mình gây họa, bởi vì tổng giám đốc dừng lại ngón tay bận rộn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn .
"Xin xin lỗi, tổng giám đốc, bây giờ tôi biến mất." xong Mộ Hi muốn chạy.
"Đứng lại" Lại là giọng lạnh chết, mặc dù bây giờ khí trời rất nóng, nhưng mà khỏi rùng mình cái.
Nam Cung Diệu đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn , ánh mắt khẽ nheo lại, lộ ra tàn ác, bộ dạng giống như gây chuyện, khiến cho Mộ Hi cảm thấy rối rắm, khuôn mặt đáng ghét.
Mộ Hi vừa thấy thể cho cơ hội tức giận, vì vậy đoạt trước bước: "À, nỡ cắt ngang công việc của tổng giám đốc, tôi chỉ nhìn thấy làm việc vất vả như vậy, cảm thấy khổ sở, cho nên mới kêu tiếng, có ý tứ gì khác."
Mộ Hi cũng dám để biết là muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của cho nên mới có thể thở dài, mà cùng lãnh đạo như vậy làm việc thể bị bệnh tim, đến ánh mắt cũng dọa người ta đến chết.
Mộ Hi có ba, từ luôn nhìn sắc mặt người khác, sớm rèn luyện xử lý chút hoảng hốt, nếu với ánh mắt này, ai mà chịu nổi! Cho nên Mộ Hi cố làm ra bộ mặt mỉm cười nhìn Nam Cung Diệu, cách tay tự nhiên đẩy mắt kính lên, tận lực bảo trì tao nhã đứng đó.
Nam Cung Diệu nhìn từ xuống dưới, những thư ký trước đều sợ hãi , còn có loại chính là thương nhung nhớ, còn - - khác biệt, hẳn là loại thứ ba, cách mắt kính nhìn lại, trong mắt có sợ hãi, cũng có thứ tình cảm khác, mặc dù biểu giống như biết điều, nhưng ít nhiều cũng có chút ý trí quật cường.
"Lấy mắt kính xuống." Nam Cung Diệu từng trải, nhưng mà ? Có lẽ là do chiếc kính siêu dày, ngăn chặn thấy lòng người.
"Hả, được, tổng giám đốc, tôi có kính thể nhìn thấy bất kì cái gì,cận thị rất nặng." Mộ Hi có nghĩ tới vậy, cũng thể tháo kính xuống, mà kể từ khi trưởng thành luôn mang theo, đây là mẹ cố ý dặn dò, ở bên ngoài thể lấy kính xuống được, nếu chịu thiệt thòi .
Nghe như vậy, Nam Cung Diệu càng thấy hiếu kỳ, vì vậy đến gần .
"Ách, tổng giám đốc có cần cà phê , tôi pha ngay." Mộ Hi muốn đào chạy, lại bị cánh tay bắt lấy, Nam Cung Diệu chăm chú nhìn , nhìn chiếc kính dầy khiến khó chịu, Mộ Hi sợ ngã ra phía sau, thân thể dựa vào cửa, xong rồi, có đường lui, Nam Cung Diệu buông tay nắm lấy tay , thuận thế đem tay chống cánh cửa, từ phía sau nhìn vào, giống như là ôm trong ngực.
"Tổng giám đốc, có phải dựa vào quá gần hay , nên giữ khoảng cách, giữ khoảng cách." nghĩ tới Mộ Hi khẽ cong eo đào thoát từ dưới nách Nam Cung Diệu, chạy đến bên cửa sổ.
có nào bằng lòng rời khỏi lòng , nhưng , này, thế nhưng cự tuyệt .
" sợ tôi?" Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng , hai tay vòng ở trước ngực nhìn .
Last edited by a moderator: 28/11/15