1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ ôn tồn của Trung tá - Khiến Ngươi Rơi Lệ Rốt Cuộc Không Phải Ta (76C Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      vợ ôn tồn của Trung tá

      [​IMG]

      Tác giả: Khiến Ngươi Rơi Lệ Rốt Cuộc Phải Ta

      Convert: NgocQuynh520

      Editor: Shelena

      Thể loại: đại, quân nhân, HE

      Bìa: Tâm Tít Tắp

      Giới thiệu:


      cuộc hôn nhân quân , kết thúc cuối cùng như thế nào?

      , con độc nhất vô nhị của lão đại Hắc Bang, tính tình bướng bỉnh, năng lực hơn người, bề ngoài xinh đẹp, lại được mệnh danh ' Moe’ *!

      , người nổi bật nhất trong quân khu và còn là tâm phúc của quan lớn, bên ngoài hiền lành bên trong đen tối, Trung tá danh danh đỉnh đỉnh của quân khu!

      Vì thất tình, ' Moe' Lâm Nhược dưới tác dụng của rượu nghe theo an bài của người nhà xem mắt.

      Nghe đối phương là quân nhân, nhưng biết là cấp bậc gì.

      Nghe đối phương là lão già háo sắc, thích trẻ vị thành niên! Lòng lang dạ sói, mặt người lòng thú!

      Cái gì? Lão già kia cho leo cây?

      Cái gì? Lão già kia bởi vì tham ô mà bị bắt vào tù? Cha mẹ cư nhiên ngầm đổi vị trung tá? ? Đây rốt cuộc là tình huống từ trời giáng xuống hay trong sách vở bò ra!

      Đoạn ngắn

      [ ác nhất]

      Kha Trạch Liệt ngủ say sưa, Lâm Nhược đến cho bạt tai.

      Kha Trạch Liệt giật mình thức tỉnh, Lâm Nhược siêu cấp trấn định. Thương xoa đầu : "Bảo bối, sao vậy? Thấy ác mộng à? sao! Ngủ tiếp !"

      Kha Trạch Liệt sợ bóng sợ gió nhìn vợ, hít sâu cái, tiếp tục ngủ.

      [ vô sỉ nhất]

      Mỗi đêm, con trai đều muốn cùng Lâm Nhược ngủ.

      Lâm Nhược: "Sau này con lớn lên, cưới vợ cũng muốn ngủ với mẹ sao?."

      Con trai: "Dạ!".

      Lâm Nhược: "Vậy con dâu mẹ sao?".

      Con trai: "Để cho cổ ngủ với ba".

      Kha Trạch Liệt nghe xong kích động : "Cục cưng từ hiểu chuyện! Sau này nhất định rất hiếu thuận với !"

      [Tình cảm mặn nồng nhất]

      Mới vừa kết hôn, Lâm Nhược cùng Kha Trạch Liệt đều thống nhất quy định. Cuộc sống vợ chồng đổi tên thành học.

      Lâm Nhược suy nghĩ, gởi tin nhắn cho ông xã mình: "Tối nay có tiết"

      Kha Trạch Liệt trả lời: "Tối nay có hoạt động, em tự học!"

      Lâm Nhược tức giận.

      Vào ngày nào đó, Kha Trạch Liệt suy nghĩ, gởi tin nhắn cho bà xã mình: "Tối nay có tiết".

      Lâm Nhược giận đùng đùng trả lời: " cần! mời gia sư khác!"

      [ thâm tình nhất]

      Buổi sáng ngủ dậy Lâm Nhược mở cửa, nhìn thấy con cún Kha Trạch Liệt nằm ở bên ngoài.

      cổ treo tấm bảng ghi: Chủ nhân công tác, có thể thu lưu nó mấy ngày ?

      Mấy ngày sau con cún kia lại đáng thương xuất trước mặt , lý do giống như .

      Lại ngày nọ, nghe tiếng gõ cửa, mở cửa.

      Lại nhìn thấy Kha Trạch Liệt nháy đôi mắt hoa đào : Con cún công tác, có thể chứa chấp ?

      Có phải hay muốn vuốt ve an ủi?

      (*) Moe: bắt nguồn từ Nhật Bản, Moe có rất nhiều nghĩa, trong truyện này nó mang nghĩa đáng , dể thương, cute. . . mọi người có thể tham khảo trong đây:Định nghĩa Moe
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Trong lòng người nên thay đổi.


      phố, dòng người nhốn nháo, cây cột đèn ngũ sắc ở khu chợ đầu đường ngăn cách với trung tâm thành phố, chia làm hai loại người rệt. nhóm người quần áo cao quý sang trọng đến đâu cũng muốn giương nanh múa vuốt, chỉ sợ người khác biết họ là người có tiền; còn loại ăn mặc hở hang ở trong đám người mắt đưa mày lại. Những ánh đèn từ trong các quán bar chiếu rọi góc ngã tư đường, tốp ba tốp năm người ngồi chồm hổm ở đất, dùng ánh mắt đắm đuối quan sát cảnh nam nữ liếc mắt mua tình.

      Trong quán bar, những dáng người đẹp lắc mình sàn nhảy điên đảo, Moe lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Bên tai truyền đến thanh những ly rượu có lực va chạm, tiếng nhạc lớn lại pha chộn với tiếng cười đùa của nhiều người làm Lâm Nhược có cảm giác bực bội. ly lại tiếp ly đem Brandy nuốt xuống, cuống họng nóng rát lên làm cảm thấy bình tỉnh lại ít. Giống như chỉ có cảm giác lúc này mới chân thực.

      Trong lòng người nên thay đổi, đúng ?

      Cách ăn mặc gọn gàng sạch như nữ sinh, dáng người thướt tha kiều mị, làm lộ ra gương mặt tròn trỉnh như quả táo rất đáng . Lại mang người đồ trang sức trang nhã cầu kì làm trông thuần khiết mà tinh sảo. Ánh mắt ôn nhu hiền hòa, tròng mắt nheo lại có cảm giác lên lời vẽ mị hoặc quyến rũ. Đôi mắt màu hổ phách nhấp nháy như nhìn trộm cái gì đó, làm cho đàn ông nhìn vào nhất thời mềm nhủn gân cốt.

      Những đường cong nổi bật người làm bọn sắc lang xung quanh rục rịch muốn động, đáng tiếc là phía sau người đẹp lại có hai cái đuôi bọc người. Phía sau Moe là hai vị áo đen, Tây trang giầy da, mang theo chiếc kính đen, khuôn mặt vô cảm nhìn bộ dáng cũng biết phải là người háo sắc.

      Trong đám người lại có kẻ sợ chết lắc lư ly rượu tay hướng Nhược Lâm đến, còn chưa đến gần Lâm Nhược, tính toán trong đầu lại bay mất khi thanh mềm mại mị vang lên, du còn văng vẳng bên tai: " là muốn làm quen với tôi?"

      Khí thế người Moe này làm hơi hoảng, nhưng rất nhanh bình tỉnh lại, khuôn mặt ghi hai chữ lưu manh ấy nở nụ cười, nhìn người ngồi mình quầy rượu, thân thể như muốn dán bàn: "Người đẹp, có muốn uống với ly ?"

      Lâm Nhược tùy ý nâng lên bàn tay trắng nõn của , làn da tay ngọc ngà như muốn mời mọc, hấp dẫn ánh mắt cả đám người. Vẽ mặt nhàn nhạt, Lâm Nhược cực kỳ tự nhiên vung tay.

      còn chưa kịp phản ứng, bị người đàn ông áo đen bên cạnh làm cú quật qua vai ngã lăng xuống đất, nghe lầm xương của phát ra tiếng 'rắt rắt' , cũng tuyên bố bọn chính thức bãi công! làm. Người đàn ông áo đen mặt cảm xúc nhìn , đến lúc này Lâm Nhược mới để ý rằng nhân vật chính trong mắt .

      "Ai ui, mắt trừng lớn , giờ tôi mới biết nhìn tôi đấy! Đôi mắt xấu, tôi thích mắt ai tiếc làm người đó nhắm mắt đâu!". Nụ cười như thiên thần xuất gương mặt Lâm Nhược, giống như là loại mặt nạ, đeo làn da trắng nõn của . Giọng điệu khinh nhờn ấy, nếu chính tai nghe tuyệt ai nghĩ người .

      ta thấy danh dự của mình trước mặt này còn, thể diện mất tiêu, muốn xông lên tát bạt tai hả giận cũng dám, nhưng vẫn cố sống chết : "Đàn bà thúi! Đồ đàn bà ác độc! có đàn ông nào dám lấy loại đàn bà rắn rết như về nhà đâu!".

      Lâm Nhược con ngươi co rút lại, màu mắt như đậm hơn, cho người áo đen bên cạnh ánh mắt, cũng muốn tự mình động thủ, rồi nhìn lại kẻ dám quấy nhiểu , khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc.

      Ngay sau đó, hai người áo đen tựa như hai cơn gió vọt đến bên người ta, người áo đen nhấc lên, người khác nhảy tới nữa bước, chân sau quập cái, mượn được lực bắp chân hướng xương sườn đạp, đối diện tư thế của hai người áo đen, gã kịp chống đỡ, lại bị người áo đen chặn chân té mặt đất, có thể nghe thêm lần nữa tiếng 'rắt rắt', ta hoàn toàn tê liệt nằm bên quầy rượu, giùng giằng vẫn cách nào đứng lên.

      Lâm Nhược nhìn về phía hai người áo đen bĩu môi, vẽ mặt khinh thường cùng kiêu ngạo: "À, chết chứ?". Đưa tay chỉ người ngủm dưới đất, vẽ mặt chán ghét đến cực hạn.

      Người áo đen nghe thấy giọng của Lâm Nhược, hướng về phía cúi đầu, trầm thấp mở miệng: " hề, tiểu thư. Thuộc hạ biết chừng mực".

      Nghe được câu trả lời chắc chăn như vậy, Lâm Nhược hài lòng phất tay cái, ý bảo hai người áo đen dọn dẹp sạch , mình lại xoay người tiếp tục uống rượu. Trước mắt mấy trai Brandy, đến người dân bình thường nhìn vào cũng chắc lưỡi, nhiều rượu như vậy, nhân dân tệ cũng cần phải xách mấy túi to mới trả nổi .

      đúng, bọn họ hai lúa, tại phải lưu hành quẹt thẻ hay sao. Còn là thứ chứa tiền đáy vô cùng tiện lợi!

      Lão già đáng chết, đồ đàn ông thúi, làm sao còn chưa tới, biết thời gian của bà đây quý báu thế nào sao! Lâm Nhược coi Brandy như nước lọc ngửa đầu uống cạn, chớp mắt, giọt trong ly cũng còn.

      Người pha rượu nhìn như thấy kim chủ, đôi mắt sáng lên. Lựa lúc nhàn hạ có việc, kéo Lâm Nhược kể chuyện của mình. bao lâu, ả liền hướng Lâm Nhược khóc lóc kể lể về người bạn trai chịu trách nhiệm, ả bạo hoa cúc của , rồi quay mông tìm người khác. Vừa vừa thút thít khóc làm Lâm Nhược nhẫn nhịn lâu, mới nhịn được cơn buồn nôn ở trong họng có xu hướng trào ra. ( _ _!!! )

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người trong quán bar ngày càng tăng giảm. Mới vừa rồi, người bu quanh Lâm Nhược đều là đàn ông, nhưng lúc này, ngay cả những người phụ nữ cũng lượn lờ quanh Lâm Nhược, ánh mắt mập mờ nhìn từ xuống dưới, làm cho cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

      Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của tia nhẫn nhịn dần biến mất, đuôi lông mày kiên nhẫn. Lại ngửa đầu, đem toàn bộ Brandy uống hết, trong lòng hung hăng nguyền rủa: Đặc biệt sao, chỉ là lão già thích trẻ vị thành niên, mặt người lòng thú, loại háo sắc này mà muốn xem mắt, chê sống lâu! Cầu trời, sinh con có lỗ đít!.

      Lâm Nhược mặt xuất tia ngoan độc tất cả đều trong con ngươi Kha Trạch Liệt, thú vị, bé khả ái. Khóe miệng nhếch lên nụ cười khó thấy, cho dù vậy, đám hoa si xung quanh cũng hạnh phúc đến muốn ngất, nhịn được cùng người bên cạnh .

      "Ôi chao, thấy , ấy nhìn tôi cười đấy. Nhìn tôi cười đấy!"

      "Chó má, mắt sinh trưởng nơi thải rắm à, ấy ràng nhìn tôi cười!"

      Hai ở đó PK, biết rằng làm Kha Trạch Liệt chính là bộ dạng bực bội nhưng vẩn kiên nhẩn của Lâm Nhược lại đem Brandy như nước mà uống. Đôi mắt thâm thúy trầm lại, lông mi cong dài đen nhánh của khẽ chớp, làm cho người khác đoán ra suy nghĩ cái gì.

      Từ lúc bước vào quán, đập vào mắt Kha Trạch Liệt chính là có khí chất hoàn toàn tương xứng với quầy rượu. vậy chính là đối tượng xem mắt . Kha Trạch Liệt đôi mắt híp lại, đối với giác quan nhạy bén của , chắc chắn. Chính là !

      Nhìn về phía Lâm Nhược uống tiếp ly rượu, bất đắc dĩ lắc đầu, thẳng hướng tới. Thân hình mang theo kình phong khiến cho Kha Trạch Liệt tăng thêm mấy phần tuấn hiên ngang.

      lúc Kha Trạch Liệt tới, đa số mọi người trong quán đều dời tầm mắt về phía . khác gì ông trời ở nơi này, hai là lại có thêm người đàn ông nữa chê mình sống lâu, mọi người tâm tình có chút hả hê nhìn , biết trai đẹp như vậy nặn thành bột thành dạng gì.

      Những bông hoa si kia khi thấy Kha Trạch Liệt hành động như vậy rất muốn xông lên, mặc dù vậy, Moe kia cũng phải loại dể chọc, nhưng là thần tượng tối nay của các muốn chịu chết, trong lòng rất chi thoải mái.

      mặt tràn đầy thương tiếc nhìn Kha Trạch Liệt, hi vọng giữa đường thay đổi chủ ý, nhưng từng bước sắp đến gần Moe, càng tăng tốc độ tới, chút cũng sợ hãi. Có vài người hưng phấn đến huýt sáo, người đàn ông này vừa đến đây liền đoạt lấy danh tiếng của họ, tại có hai người áo đen có thể giúp bọn họ dạy dổ Kha Trạch Liệt, bọn họ tất nhiên là cao hứng đến nổi muốn nhảy thoát y!

      "Đừng đến đây, phiền phức". Giọng Lâm Nhược có chút khàn, tựa hồ uống nhiều rượu, bụng của vẫn chống đỡ tốt. Vộ lực rũ xuống mái tóc, đầu đẹp đẽ che gần hết ngũ quan của , chỉ có những ngón trắng nõn vẫn đặt quầy rượu.

      Nhưng Kha Trạch Liệt tựa như nghe thấy, vẫn như cũ đến gần. Khí thế cường đại bên trong dần phát tán ra ngoài, cường thế làm cho Lâm Nhược có chút bất ngờ.

      Lâm Nhược thấy Kha Trạch Liệt biết thân biết phận, trong con ngươi xuất tia rét lạnh, như là tiểu vũ trụ sắp nổ tung, cả người như ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

      "Tôi , bị điếc à? nghe thấy sao!" Lâm Nhược giận dữ hét, ghét nhất đàn ông có đầu óc, nếu là đàn ông, phải có tác phong của quân tử, chứ phải loại nhìn thấy người đẹp liền để tinh trùng lên não, nhìn thấy ai cũng muốn đặt dưới thân!

      " có nghe thấy!" Kha Trạch Liệt hờ hửng đáp lại , khuôn mặt vẫn như cũ biết cái gì gọi là xấu hổ, làm cho Lâm Nhược kích động muốn giết .

      Lâm Nhược cũng muốn thêm gì, cầm trong tay ly rượu Brandy hung hăng hướng Kha Trạch Liệt hất. Ánh mắt lạnh đạm để ai vào mắt, trống rỗng dọa người.

      Người bình thường, xứng lọt vào mắt !

      Tất cả mọi người vì Kha Trạch Liệt thân tây trang Amanda đắt tiền mà thấy đáng tiếc, cũng nghĩ xuất biến chuyển, Kha Trạch Liệt bén nhạy tránh sang bên, đem tất cả rượu Brandy né hết.

      Nghe thanh Brandy đổ xuống đất, khiến Lâm Nhược ngoảnh đầu lại nhìn, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập vẽ thể tin, ngay sau đó bắt đầu quan sát người đàn ông vừa xuất này.

      Da người màu lúa mạch, điểm này làm Lâm Nhược tương đối hài lòng, nếu cùng người này bên nhau mọi người đều cảm thấy Moe thuần trắng khả ái, mặc dù vốn được mệnh danh là Moe nhiểm khói lửa cuộc đời. đôi mắt sắc bén toát vẽ lười biếng cùng khinh thường, đôi mắt híp lại như muốn che dấu tia nguy hiểm. Làm cho người ta cả người thoải mái, nội tâm sinh ra khiếp đảm.

      người đàn ông như vậy, ngay cả người tự xưng là gặp qua trai đẹp nhiều hơn cơm bửa như Lâm Nhược cũng phải sửng sờ. Đẹp trai như vậy, báu vật khó thấy. Lâm Nhược kiềm hảm được nuốt nước miếng cái, đôi mắt nhìn Kha Trạch Liệt tràn đầy hứng thú. Đôi mắt hổ phách tình nhìn Kha Trạch Liệt, như có vạn lời muốn với .

      "Ừm, tên là gì?" Cuối cùng lên tiếng, trong giọng thiếu phần ương ngạnh, nhưng cực kì tự nhiên, chút cũng có vẻ lúng túng, cho đến bây giờ chưa có nào dám chuyện với Kha Trạch Liệt như vậy, này! Cần ăn đòn!

      Moe: đáng , dể thương, cute.
      Phong Vũ YênAliren thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tình huống bất ngờ


      "Này, tên gì?" Giọng điệu phách lối cùng ngang ngược của vang lên, cực kì tự nhiên, chút cũng có vẽ lúng túng, cho tới bây giờ chưa có nào dám chuyện như vậy với Kha Trạch Liệt, này! Cần ăn đòn!

      Lâm Nhược hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng nở ra nụ cười gian ác, thần thái lộ ra cổ tà khí. Mặt mày khẽ cong, nụ cười nhất thời xinh đẹp như đóa hoa bách hợp thuần khiết, mùi hương thoang thoảng xuất quanh .

      Dáng người Châu Âu cao lớn đầy phong độ, gương mặt góc cạnh cùng hai đường mày kiếm như là cố ý vẽ rồng điểm mắt lên khuôn mặt , sống mũi cao thẳng vừa đúng, hé ra đôi môi khẽ mím, có vẽ như rất bất mãn. Quan trọng là khí chất toàn thân tựa như Tu La đến từ Địa ngục, đem mọi người trong nháy mắt giết chết, duy trì còn dư người, người kia chính là người muốn bảo vệ.

      Kha Trạch Liệt tăng nhanh tốc độ, đạo bóng đen tiến tới, nhanh chóng xuất bên người Lâm Nhược, đem Lâm Nhược lắc lắc lư lư ôm vào lòng, mập mờ hướng đến tai , giọng trầm thấp vang lên lại thổi luồng nhiệt khí vào gò má , da mặt dày nổi danh như Lâm Nhược lúc này cũng đỏ lên lan đến cổ , "Kha Trạch Liệt, nhớ cho tôi!".

      Tròng mắt khẽ nâng, mặc dù người đàn ông này có thể đầu độc lòng người, nhưng Lâm Nhược há có thể bị quyến rũ, nhìn như thợ săn thấy con mồi, nhíu lại đôi mày nguy hiểm : "Còn chưa có người nào dám ra lệnh cho chị đâu nhé!"

      Nghe vậy, Kha Trạch Liệt khỏi cười tiếng, giễu cợt : "Vậy , tôi là người đầu tiên!".

      "!" Lâm Nhược nhất thời khí huyết dâng trào, người đàn ông này muốn đấu xem ai vô lại hơn sao? Khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. Vừa muốn lên tiếng, lại nhất thời phát Kha Trạch Liệt ôm lấy eo của , cả người như có con rận bò lên người cực kì thoải mái. Quay đầu xem thuộc hạ, phát hai tên thuộc hạ đều té xuống đất tin nổi, sắc mặt trắng bệch so Trinh Tử còn muốn hơn.

      Sắc mặt Lâm Nhược trở nên khó coi, bắt đầu nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mặt này. Tựa hồ cũng bình thường thôi, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, đôi tai, so với người bình thường cũng thêm hay thiếu chổ nào. Thế nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể đem hai thuộc hạ của hạ đo ván!

      Hai người thuộc hạ này đều do chính cha huấn luyện nghiêm khắc mà thành. Lừa đảo mà! Chắc chắn lúc đó cha lười biếng ít đâu! Hừ, chờ về nhà rồi biết, việc cấp bách bây giờ là đối phó với người đàn ông nguy hiểm trước mắt.

      Lâm Nhược kịch liệt vùng vẫy, muốn tránh khỏi cái ôm của Kha Trạch Liệt, ngờ khí lực của lớn thể tưởng tượng, liều mạng giãy giụa nhưng đều vô hiệu. Trừng hai mắt nhìn , giọng điệu lo lắng : " buông tôi ra! Tôi hẹn với bạn trai tôi ở đây, để cho ấy nhìn thấy tốt!".

      Nhìn chằm chằm phản kháng trong ngực, khóe miệng ra nụ cười như như , chậm rãi nhìn chiếc đồng hồ Omega, mày kiếm tuấn cau, giọng điệu hoài nghi vang lên: " chắc chứ? Bình thường có người 11 giờ đêm hẹn hò ở quán bar sao?". Mấy từ cuối đặc biệt nhấn mạnh, Lâm Nhược đột nhiên cảm thấy khó chịu.

      Chẳng lẽ phải thừa nhận trước bị cho leo cây? Thừa lúc Kha Trạch Liệt để ý, nhanh chóng dừng khửu tay thục vào ngực , mặt tràn đầy bất mãn : "Liên quan gì , tôi thích thế đấy!" loạt các động tác có thứ tự thành công làm thoát ra đôi tay trói buộc của Kha Trạch Liệt.

      Trong quán bar mờ tối, chỉ có đèn LED chiếu xuống, khuôn mặt Lâm Nhược xinh đẹp như mông lung, trong mắt Kha Trạch Liệt như thiên sứ hạ phàm. Trừ cái miệng độc địa, ngực lớn cùng có đầu óc ra, quả đủ hấp dẫn người. Khí thế người cùng dáng người hình chữ S, biết làm cho bao người đàn ông muốn khom lưng trước .

      "Người đó là Trần Trùng sao?". Đôi mắt thâm thúy của Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược cách 1 mét, lạnh lùng mở miệng, tiếng rất như thể lẩm bẩm.

      Nghe đến cái tên này, Lâm Nhược chợt ngẩng đầu lên, vẽ mặt như dám tin nhìn người đàn ông tuấn cao lên đối diện, chẳng lẽ là. . . . . thể nào, người chói mắt như vậy, sao có thể là lão già đáng tin ấy được. Mẹ kiếp! ràng là người đàn ông tuấn lãng, trẻ tuổi tráng kiện, có thể đêm chiến đấu mười tám lần! Thế nào lại giống như lão già mặc người lòng thú!

      Lâm Nhược híp mắt lại, sau đó lại như tỏa sáng như sao trong đêm, "À, ra là thế, tôi biết rồi!" Nâng ngón tay lên chỉ thẳng mặt Kha Trạch Liệt, vẽ mặt như hiểu mọi truyện: " là con trai Trần Trùng chứ gì, lão cha được lại muốn con trai thế thân đây mà!"

      Kha Trạch Liệt thề, rất muốn đem cái miệng kia khâu lại, có thể suy tưởng đến mức này, đúng là não teo! Nghĩ đến Trần Trùng, khuôn mặt khỏi chán ghét, lão già đó, có thể nào là cha ! Hừ.

      " tham ô bị bắt. . . . ." đợi Kha Trạch Liệt xong Lâm Nhược đem tất cả rượu Brandy chưa kịp nuốt phun ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người duyên dáng ấy ngẩn ngơ giây lát, tay cầm ly rượu vẫn duy trì tư thế giơ cao, tay lúng túng biết đặt đâu.

      giây kế tiếp vổ tay đứng lên miệng còn khen hay, cũng để ý hình tượng nhảy dựng lên, quá tuyệt! Vậy là phải cùng lão già ti tiện ấy hẹn hò, cũng cần mình say rượu làm ra hành động dã man gì rồi chịu trách nhiệm.

      Kha Trạch Liệt nhìn khuôn mặt kích động như trúng năm trăm vạn đắc ý của Lâm Nhược, hoặc nếu có trúng cũng ai cao hứng như : "Cho nên. . " Kha Trạch Liệt chậm rãi tiếp, trong con ngươi thoáng qua nét cười, "Bác trai liền gọi tôi tới, cùng em hẹn hò".

      Lâm Nhược mở to đôi mắt nháy mấy cái, hiển nhiên biết Kha Trạch Liệt cái quái gì, trong đầu mảnh trống rổng, ngu ngơ mở miệng: " cái gì? lại lần nữa xem". như thế nào nghe thấy thanh tan nát cõi lòng của mình ấy nhỉ? , ảo giác thôi, chắc chắn chỉ là ảo giác!

      Ho tiếng, Kha Trạch Liệt lấy tay vuốt vuốt lại tây trang người, mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Nhược, đưa ra bàn tay thon dài của mình vừa : "Tôi là Kha Trạch Liệt, là đối tượng hèn hò mới của ".

      Đối tượng hẹn hò mới? phải tránh được kiếp rồi sao? Quá nhiên, người cha hiểm của cho đến bây giờ đều muốn bị thua thiệt. Vô lại! Khuôn mặt Lâm Nhược nhăn nhó lại, như thầm toan tính gì đó, Kha Trạch Liệt nhìn vẻ mặt biến ảo của trước mặt chỉ có suy nghĩ. này, khác người!

      Còn đối trêu gẹo? Ai từng đụng qua đều sống yên! Kha Trạch Liệt cho đến bây giờ đều chưa gặp qua tình huống như thế, địa điểm xem mắt là quán bar, cứ tưởng cho leo cây, nghĩ rằng cuối cùng sắp thoát ngờ lại gặp ' Moe' này, thậm chí có loại chống đỡ được? Ảo giác, chỉ là ảo giác, mọi thứ đều là mây trôi!

      "Tôi . . . . " Lâm Nhược đôt nhiên phất tay lên , cánh tay nõn nà từ tạo thành đường cong lớn, cuối cùng lại chầm chạp duyên dáng từ từ hạ xuống, Kha Trạch Liệt nhanh tay lẹ mắt vịn lấy tay , làn hương thơm từ thân thể Lâm Nhược lan ra quyến rũ. Làm cho người ta muốn phạm tội!

      Lâm Nhược hai mắt nhắm chặt khiến cho Kha Trạch Liệt đột nhiên tim nhảy nhanh mấy nhịp, ngay sau đó nhìn hai tên áo đen trừng mắt, nghiến răng : "Tôi là thiếu gia tương lai của các người!"

      Lời này của khiến cho họ khỏi kinh ngạc, nhưng cũng dám gì. Trong nội tâm ngừng dấy lên kính nể đối với Kha Trạch Liệt, thân thủ tốt như vậy rất mừng để bọn họ lãnh hội qua. Mặc dù bị đánh thê thảm, nhưng cả hai chút cũng tức giận. Cả hai đều tháo kính đen ra nhìn chăm chú Kha Trạch Liệt với ánh mắt sùng bái, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đôi với tiểu thư đáng của bọn họ!

      Kha Trạch ôm chặt lấy Lâm Nhược vào lòng, trong khi mất ý thức mà tiến tới bên tai giọng : "Nhược Nhược, chúng ta về nhà".
      Phong Vũ Yên, Alirenthư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Phụ nữ của ông đây là VIP đấy!


      Kha Trạch Liệt ôm lấy Lâm Nhược, trong khi Lâm Nhược bất tỉnh mà vào tai : "Nhược Nhược, chúng ta về nhà."

      Hai người vệ sĩ nhìn nhau, hoàn toàn thấy thần sắc của nhau sau đôi kính đen. Cả hai đều quay , loi chiếc di động ra nhắn cho lão đại cái tin. Chỉ chốc lát, dòng chữ 'gửi thành công' xuất màn ảnh di động.

      Xoay người lại nhìn, lại thấy bóng dáng tiểu thư đâu. Thân thể cao lớn bây giờ phát huy, ở trong dòng người hỗn tạp của quán rượu tìm kiếm, liền nhìn thấy bóng dáng Kha Trạch Liệt sắp biến mất sau cánh cửa, liền đuổi theo.

      Kha Trạch Liệt bế công chúa Lâm Nhược trong lòng ngủ say vì rượu, khóe miệng thoáng nụ cười nhạt nhẻo, cổ tà khí từ trong người của tản mát ra ngoài, làm cho Lâm Nhược ngủ trong lòng bất an giật khẻ thân mình. Muốn cử động thân thể, tựa như phát dể dàng, vị vậy giống như bạch tuộc ôm chặt lấy cái cọc là Kha Trạch Liệt mực buông, cực kì giống áp trại phu nhân.

      Cảm nhận được nhiệt độ người Lâm Nhược, khuôn mặt Kha Trạch Liệt đen như đít nồi. ngu xuẩn này,mang về nhà như vậy mặt mũi tôi mất hết! Đột nhiên, ngực như có hai khối thịt mềm mềm đụng vào, Kha Trạch Liệt chấn động, như thể có làn gió xuân thổi lên người vuốt ve. Cự long tự hồ như muốn thức tỉnh!"

      Quả nhiên phụ nữ ngực lớn luôn não teo, dáng của hơi mất tự nhiên, cố gắng nhìn tới Moe ôm trong ngực này, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng nhìn lướt qua . Chỉ thấy Lâm Nhược hơi bỉu môi. Hai cánh môi như hai cánh hoa chớm nở đọng cả giọt sương, mềm mại mất hồn. Cũng biết ta mơ mộng xuân hay sao mà cứ chu chu cái mỏ muốn hôn à? Hừ.

      Kha Trạch Liệt chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Nhược, chỉ cần mở miệng, tôi liền đáp ứng !

      Lâm Nhược say rượu ngủ bất tỉnh biết suy nghĩ của Kha Trạch Liệt, mơ mơ màng màng cảm thấy cái giường hôm nay sao cứng quá, càng chu mỏ, hôm nào kêu cha đổi chiếc giường khác mới dể ngủ!

      chiếc xe quân dụng Hummer xuất trước mặt , Kha Trạch Liệt nghĩ ngợi tiếp mở cửa xe ngồi vào, vừa định đóng cửa xe, người vệ sĩ lập tức ngăn hành động lại.

      Kha Trạch Liệt ngẩng đầu nhìn ta, mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén muốn chất vấn tên vệ sĩ, muốn chết sao?

      "Để tiểu thư xuống!", giọng điều vệ sĩ mang thay đổi, cũng tia sợ hãi, trong lòng Kha Trạch Liệt đối với bọn họ tăng lên phần hảo cảm.

      Làm như có gì quan trọng Kha Trạch Liệt đưa chiếc di động cho bọn họ, tên vệ sĩ sửng sốt, thấy di động vang lên giọng uy nghiêm, có chút nghi ngờ đưa hai tay nhận di động rồi áp lên tai. Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm lạnh lùng của lão đại.

      "Để cho nó mang tiểu thư !", giọng khí phách vang lên bên tai người áo đen, trái tim như lệch nhịp, lão đại điên rồi sao, đừng giống như mấy lần trước tiểu thư có xãy ra chuyện gì, lại đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu bọn , còn cho người ta đường sống. . . . .

      Đem cửa xe đóng lại, rồi đưa mắt dõi theo chiếc xe Hummer biến mất trước mặt, thân thể cao ngất có chút bất động. Cho đến khi người phía sau dùng lực đem xuất thần đánh đến thực tại, quay đài lại nhìn Cố Nhị với khuôn mặt mãi mãi xấu xí kia. Rất muốn nhưng vẫn mở miệng: "Làm gì?"

      Dùng ánh mắt nhìn thấy người bệnh thần kinh liếc , dù cách lớp kính đen, Cố Đại vẫn nhìn thấy tia ghét bỏ: "Làm gì? ? Tan việc về nhà!"

      "Trở về em mày! Tao muốn theo sau tiểu thư, vạn nhất xãy ra chuyện gì sao!" Cố Đại chút nghĩ ngợi , giọng điệu chân đáng tin làm Cố Nhị hơi ngỡ ngàng.

      "Mẹ kiếp, chuyện liên quan đến tiểu thư mày đều đặc biệt nhiệt tình, mày phải là. . . . . "

      "Tao ngoài lo lắng an toàn của tiểu thư còn chuyện gì?". Khi lời rơi vào tai Cố Nhị, bóng ảnh Cố Đại sớm biến mất, lưu lại câu làm Cố Nhị hết sức đả kích.

      Cố Nhị gãi gãi đầu như biết lỗi: "Cúng đúng nha".

      Cố Đại ngồi vào xe Audi, tra di động địa điểm tiểu thư, nhanh chóng tìm thấy tiểu thư, chút do dự đạp chân ga đuổi theo, xe Audi như mũi tên rời khỏi cung xông ra ngoài, đường chỉ cảm thấy gió mãnh liệt quất vào mặt.

      Bên trong xe tràn ngập mùi thơm nước quyến rũ, tựa hồ như quân nhân rất mê thích mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa đẳng cấp trộn lẫn, hương thành thục nhưng thiếu sức quyến rũ của đàn ông làm hơi thở Lâm Nhược như phiêu đãng. Đây là mùi gì ấy nhỉ? Mình đến Thiên đường rồi à? (thiên đường đàn ông)

      "Lão đại, này. . . . . .". Hoàng Thần bên trong xe Hummer tranh thủ đường ai, lén lén quay lại nhìn lão đại nhà mình, ánh mắt vẻ nghi ngờ, này đâu ra, lúc nãy còn chưa thấy đâu. trời rơi xuống em họ Lâm?

      Kha Trạch Liệt vẫn nhìn chằm chằm trong ngực bình yên ngủ, vẫn ngẩng đầu : "Nhìn cái gì, đầu tôi có gàu! Lo việc lái xe của cậu !". Khéo léo chuyển đề tài, làm Hoàng Thần kinh ngạc rồi ủy khuất quay đầu lại, này chẳng lẽ cùng lão đại có JQ? dể dàng gì bỏ qua, Thượng tá tốt, chính là làm tài xế cho Trung tá!

      tự chủ lấy tay vuốt má Lâm Nhược, cảm giác mềm mại khiến thích buông tay. Khuôn mặt Lâm Nhược đỏ ửng giống như là được trang điểm lộ ra vẽ quyến rũ động lòng người, Lâm Nhược, nếu người gặp phải tôi, là tên háo sắc, . . . phải làm sao bây giờ nhỉ?

      Hoàng Thần nhìn qua gương chiếu hậu thấy lão đại ăn đậu hủ con nhà người ta, trong lòng liền khinh bỉ : Hừ, giờ ta mới biết cậu là tên háo sắc đấy, hoặc là hạ thủ, ra tay là hàng cực phẩm. Choáng nha, tôi đạp! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chỉ là trong lòng mà thôi, ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn hai người ngồi phía sau, trong mắt đều là tò mò.

      "Cậu là con bê thúi à, nhìn cái gì? Phụ nữ của tôi, muốn nhìn phải thu phí đấy!" Kha Trạch Liệt cảm nhận được tầm mắt của Hoàng Thần, tức giận , con ngươi thâm thúy có tia hung tàn.

      Hoàng Thần qua gương nhìn thẳng vào mắt Kha Trạch Liệt, trong con ngươi bắn ra ngọn lửa, sợ hết hồn lập tức đem đầu rụt trở về chuyên tâm lái xe. Phụ nữ trước mặt cũng biết thu liễm tính tình, cẩn thận tôi tố cáo đấy! Ủy khuất lẩm bẩm: "Thu lệ phí thi thu , ông đây có tiền!".

      "Phụ nữ của ông đây là VIP đấy, người bình thường được nhìn!".

      "Hừ, tôi là bạn cậu đấy!".

      ". . . . . .. . . ."

      Kha Trạch Liệt bao giờ quan tâm cái tên phía trước lớn lên có khuôn mặt hại đời, mỗi ngày bên người đều có mỹ nữ này, còn cùng giành khủng bố, đúng, trừ ra, tin ai có thể khống chế cái người liệt nữ này!

      "Lái xe, tăng tốc, về nhà!" Kha Trạch Liệt lạnh lùng ra lệnh, trong con ngươi hoàn toàn tia do dự.
      Phong Vũ YênAliren thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Lão già háo sắc biết xấu hổ!


      "Lái xe, tăng tốc, về nhà!" Kha Trạch Liệt lạnh lùng ra lênh, traong con ngươi tia do dự.

      Hoàng Thần nhếch môi cười tiếng, nụ cười lưu manh lại xuất khuôn mặt: "OK!". Vừa xong, chiếc Hummer giống như mũi tên rời khỏi cung bay nhanh đường, những nơi xe qua đều kéo theo mãnh bụi đất.

      "Lão đại, phía trước có người chặn đường! Sao. . . . .. " Hoàng Thần đột nhiên kinh hô, giọng như gào lên lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Kha Trạch Liệt.

      Kha Trạch Liệt nháy mắt quét đến Hoàng Thần làm nữa câu sau nuốt hết trong họng, miễn cưỡn đèn nén xuống để phải chết thảm, giọng trầm thấp của Kha Trạch Liệt vang lên tràn đầy kiên nhẫn: "Cậu thấy ở đây có sinh vật nhắm mắt lại biết thở sao!"

      "Nhưng. . . . . ." Hoàng Thần nhìn chút phía trước, lại đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu hướng đến Kha Trạch Liệt nhờ giúp đở, đôi mắt bày tỏ "SOS".

      Kha Trạch Liệt rốt cục chịu nổi ánh mắt ấy của Hoàng Thần, cuối cùng từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ, nhìn rất nhẫn nại đến cực hạn: "Cậu biết bay qua à!"

      Hừ, lão tử nhìn phụ nữ YY mà cũng quấy rầy, coi chừng tôi cho cậu cả đời ngậm miệng! Kha Trạch Liệt trừng mắt nhìn Hoàng Thần, cũng thèm nhìn tai nạn xe cộ cách đó xa ở phía trước, hai chiếc xa Lamborghini tông vào nhau, xe cảnh sát cũng dừng ở bên, ba chiếc xe vừa đúng làm ùm tắc con đường . người đầu trọc mang theo chiếc kính râm với bộ mặt vô lại hay tay đút vào túi quần bộ dáng thèm để ý, khuôn mặt đều là khinh thường đối với mọi chuyện diễn ra.

      Hoàng Thần cười khổ tiếng, tựa hồ chỉ có thể phi qua thôi. Đồ điểu cáng, biến thái!. . . . .

      "Lão đại, ngày mai . . . . " Nhìn cái cua quẹo phía trước, Hoàng Thần nhịn được mở miệng. Đôi mắt ánh lên nét cười, chút cũng áy náy khi quấy rầy người khác tìm thú vui, nụ cười tà mị luôn bên khóe miệng.

      Kha Trạch Liệt lườm cái, thản nhiên như quan tâm đến ý đồ của tên bạn thân này: "Hừm, chuyện của ngày mai, ngày mai hãy ! Chuyện quan trọng đừng làm phiền lão tử!"

      Chiếc xe nhanh chóng dùng lại, thân thể nhanh chóng mở cửa xe, nhếch môi cười tiếng: "Lão đại, chúc vui vẻ, tiết chế chút, người ta còn . . . . ." Vừa dứt lời, Hoàng Thần thông minh nhanh chóng nhấn ra, chuồn mất.

      Lưu lại Kha Trạch Liệt với ngọn lửa giận dữ đứng đó, tiểu tử này, ngày mai phải lấy gia pháp xử!. . . . . . .

      Nhìn Lâm Nhược vẫn làm ổ trong ngực mình, khóe miệng nhất thời ra nụ cười nhàn nhạt, cái gì đây, Voldemort cũng có mùa xuân! Giảm xuống tốc độ dưới chân, chậm mà ổn đem Lâm Nhược ôm vào lòng bước vào khu nhà trọ.

      Giơ tay đem đèn bật lên, mới phát động tác vừa rồi làm vùng da thịt trắng nõn của Lâm Nhược ra trước mắt, đánh vào thị giác làm đôi mắt Kha Trạch Liệt nhất thời sáng lên, câu môi mỉm cười, cái cười thú vị này làm cho Lâm Nhược trong mộng đẹp bát giác rùng mình cái.

      Kha Trạch Liệt vừa vào cửa liền đem máy điều hòa khí bật lên, sau đó xả nước trong phòng tắm, rồi đem Lâm Nhược ôm vào, phải đem nhiệt độ điều chỉnh tốt, chỉ sợ đem bảo bối của lạnh. Vẽ mặt nhu hòa trước giờ hiếm thấy của có thể làm cho em trong quân khu phải trào lệ, nghĩ đến người có danh hiệu 'Diêm La Vương' như Kha Trạch Liệt cũng có bộ mặt dịu dàng như vậy.

      Vậy hãy cùng xem Ultraman cùng tiểu Moe cuộc sống hạnh phúc đến kì quái !

      Cảm nhận được làn nước ấm nóng, Lâm Nhược trong mộng tiếng thầm: "Ai ~ nóng quá". Gương mặt phấn hồng của xuất thân từ gia đình gia giáo, khéo léo khiến cho Kha Trạch Liệt nhịn được muốn nếm thử. Từ môi Lâm Nhược án xuống nụ hôn triền miên mất hồn, như muốn đánh dấu lãnh thổ của mình người , hút hết tinh hoa của , khóe miệng thầm nở nụ cười.

      Đem toàn bộ y phục của Lâm Nhược từng cái cởi ra, vốn nghĩ dáng người tệ nhưng khi ra trước mặt, Kha Trạch Liệt đôi mắt nhất thời sáng lên. cũng xem là người đàn ông từng trải, nhưng đối mặt với Lâm Nhược cũng ngăn cản được cảm giác nóng ấm trong mũi tràn ra, còn cách nào đành ngước mặt lên trời để máu mũi chảy ra, vừa cầm lên bông tắm giúp Lâm Nhược lau chùi thân thể.

      Ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua làn da trơn mềm của , cảm xúc kia làm lưu luyến rời, hận được muốn sờ mãi làn da này.

      Ho tiếng, cố gắng làm cho đầu óc thanh tĩnh chút, nên nóng lòng ăn hết đậu hủ người ta từ từ ăn muộn. Trong lòng tự an ủi chính mình, ánh mắt lại nhịn được khát vọng nhìn chằm Lâm Nhược, bố dáng như thợ săn thấy con mồi. này có thể khiến lý trí của mất bình tỉnh như vậy, Kha Trạch Liệt đưa tay hướng mông Lâm Nhược đánh cái như trừng phạt.

      Nhanh chóng tắm cho Lâm Nhược xong, lại vọt vào phòng tắm, sau đó liền đem Lâm Nhược áp đảo lên giường chuẩn bị ăn sạch.

      Môi hôn xuống, tựa như cuồng phong bảo tố, dục hỏa của thể chờ đợi được nữa, cũng cảm xúc lúc này. Người luôn giỏi tự chủ như , chưa bao giờ như lúc này thể kiềm chế, tình cảm cùng dục vọng nháy mặt đạt đến cực hạn.

      Tính dục chế suy nghĩ của .

      có màn dạo đầu, Kha Trạch Liệt như lang như hổ đói khát, dùng phương thức nguyên thủy nhất xé rách quần áo Lâm Nhược. Chỉ hơn 10 giây, hai người trần truồng dán chặt vào nhau, kẽ hở.

      Vì say rượu Lâm Nhược cảm thấy mọi thứ đều mong lung, cũng cảm thấy có vật gì đó rất nặng đè lên giường, chẳng lẽ, bị ma đè? suy nghĩ chợt lóe qua đầu , đôi mắt màu hổ phách đột nhiên mở ra, ánh mắt trong suốt thanh thuần làm Kha Trạch Liệt trái tim rung động.

      Đây là người nào? Lâm Nhược đầu óc nhanh chóng vận hành, tựa hồ giống với đối tượng xem mắt của , sao ta lại ở đây? Lâm Nhược chút do dự hướng hạ thân Kha Trạch Liệt cước đá, lực đạo chút nào yếu đuối.

      Lúc nãy còn muốn phát tiết thú tính Kha Trạch Liệt hề dự đoán cái người liệt nữ này có hành vi bạo lực, cũng may từ ở trong quân khu lăn lê bò lết, cái xoay người, thân thể thuận tiện xoay vòng , rồi hạ xuống đất.

      Dĩ nhiên Lâm Nhược cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ, nghĩ đến Kha Trạch Liệt có ý xấu với mình, lập tức mượn lực đme chân nhấc lên, từng cú đá liên tục hướng đến Kha Trạch Liệt lăn lộn đất. Từng thanh va chạm dịu dàng nghe hết sức có lực, giống như thời điểm nuôi heo lớn rồi đem bán, vổ vổ lên người chú heo bày tỏ heo tốt bán được tiền, thanh vổ vổ rất giống lúc này, thanh thúy lưu loát, miếng thịt mỡ.

      "Lão già háo sắc cặn bả vô liêm sỉ này, biết xấu hổ, ràng có tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non, ông xem, có biết xấu hổ là gì hay ? còn muốn nữa ?". Lâm Nhược vừa mắng người, chân quên hạ cước, giống như muốn đem lời đánh thẳng vào người nào đó, hề gián đoạn.

      Kha Trạch Liệt lăn qua lăn lại đất, nhất thời cảm thấy toàn thân phát đau, cái người phụ nữ ngu ngốc này, mẹ kiếp, thằng nào lấy được nuôi dạy này, còn nguyền rủa con cái người ta sinh ra có lỗ đít đây! !
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :