1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
      [​IMG]
      - Kính Trung Ảnh -

      Công ty phát hành: AMAK

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 450

      Ngày xuất bản: 08/2014

      Giá bìa: 138.000 đ

      Chủ dự án: Phi Phi Yên Vũ

      Chụp pic: Rei

      Type:

      Hoàng Vân Nguyễn, Trâm, Lam Vy, Hạ Chi, Đinh Thị Dung, Thanh Thanh Tử Khâm, Người Qua Đường B

      Beta: Ca Tẫn Đào Hoa

      Ebook: Annabelle Tran

      Vật đổi sao dời...tang thương hoán cải...

      Hồ ly vốn dĩ được xây dựng hình ảnh từ bao lâu là nhân vật ma mị, xinh đẹp vô đối và có thói quen sử dung vẻ đẹp ấy quyến rũ các Bạch mã công tử lạc lối vào vườn . Từ đó trở thành nạn nhân cho mục đích tu thân làm người, vốn vẫn là mục đích bao đời nay của gia tộc Hồ ly.

      Thế nhưng rồi ngày tiểu Hồ ly xinh đẹp ngây thơ lại trở thành nạn nhân của bùa chú săn đuổi, của mưu ghen ghét triệt hạ, của hận thù và khát khao chiếm đoạt....

      ...Tất cả chỉ vì chữ Lụy Tình...

      Kiếp nạn liên miên...Tương báo tương phùng...

      Vượt qua bao kiếp nạn, với tình chân thành của thành chủ Thu Hàn Nguyệt, và trợ lực hết lòng của Hồ Vương hay những người quý nàng tiểu hồ ly...

      Liệu hồ ly Bạch Linh Nhi có giữ được trọn vẹn thương...

      Cuối cùng trong cuộc đời...mọi thứ rồi qua như dòng nước. Chỉ còn lại Tình lóng lánh như viên cuội bạc trong lòng suối trong...Hồ hay con người...cũng vì chữ Lụy Tình...

      ~~~~~~~~~~~~~~

      vợ hồ ly ngốc nghếch

      Thành chủ phong lưu, hồ ly ngốc nghếch kiều viết nên mối tình nhân – hồ mãi mãi dứt.

      Nguyện cho nhân duyên trong thế giới này đều kết qủa ngọt.

      Thiên trường địa cửu cũng có lúc tận, chỉ có triền miên thương mới bao giờ kết thúc.

      Những người nhau trong thiên hạ đều được thành đôi.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Ca ca, chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa, được ?”

      “Được.”

      “Ca ca, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được ?”

      “Được.”

      “Ca ca, chúng ta sống với nhau đến đầu bạc răng long, được ?”

      “Được.”

      “Ca ca…”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      EBook
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      LạcLạc thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Cho mh 1 cho hong nhoa

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1


      Nỗi phiền muộn của thành chủ minh


      sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu[1].

      [1. Hai câu đầu trong bài Sơn Cư Thu Minh của nhà thơ Vương Duy (Thời Đường). Dịch nghĩa: Núi non tươi mát sau mưa. Khí trời chiều đến, thu vừa bước sang. (Bản dịch của Nguyên)]

      núi Phi Hồ của Bắc Quốc, lá phong đỏ rực như lửa, hoa cúc nở vàng sáng như ráng chiều, suối chảy róc rách, gió bay nhè . Mùa thu thường là mùa mang nỗi buồn man mác, não nề mà các văn nhân tao khách gửi gắm trong thơ, nhưng cảnh sắc cuối thu núi Phi Hồ vẫn đẹp tới mức khiến tâm hồn người ta khoan khoái nhàng.

      Chỉ là, trong số những người cảm thấy khoan khoái nhàng này, bao gồm Thu Hàn Nguyệt, người đến biệt trang ở đây tu dưỡng hơn mười ngày nay.

      Buồn lắm, là rất buồn.

      ~~ Hội ebook free~~


      Đây là tiếng gào thét, bi thương vang lên trong lòng Thu Hàn Nguyệt.

      Thu Hàn Nguyệt , vừa ra đời hưởng cuộc sống xa hoa phú quý, mười lăm tuổi bước chân vào giang hồ, trở thành du hiệp thiếu hiệp; Hai mươi tuổi đảm nhiệm chức thành chủ thành Phi Hồ, nay hai mươi lăm tuổi, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, danh lợi song toàn. dưới đại hà, trong ngoài trường thành, có kẻ nào biết, có nơi nào hay? Ba từ “Thu Hàn Nguyệt” nếu đem tách riêng ra chỉ là ba từ hết sức bình thường trong kho chữ của Trung Quốc, nhưng khi ghép lại với nhau, ba chữ ấy đại diện cho tướng mạo tuấn, thân hình cao lớn, trẻ trung giàu có, phong lưu đa tình, năng nho nhã, tính tình ôn hòa…

      “Thành chủ.”

      Kính Phi, tùy tùng theo chủ nhân trước mặt từ năm lên sáu. Theo cách của Kính Phi khổ nạn của bắt đầu ngay từ những năm tháng vui vẻ nhất của thời thơ ấu.

      Lúc này, cậu chàng có gương mặt khá thanh tú ấy đầu cúi gầm, dám nhìn vị chủ nhân nằm giường trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần kia. Theo kinh nghiệm nhiều năm hầu thành chủ của , mỗi lần chủ nhân ở trong trạng thái này, nghĩa là lại có ai đó sắp gặp xui xẻo hoặc tai ương. vạn phần muốn người đó là mình. Trong mắt người ngoài, thành chủ thành Phi Hồ là người tài đức song toàn, hoàn mĩ vô khuyết, thậm chí còn được xưng tụng là kiểu mẫu điển hình cho những hiệp khách thiếu niên, chỉ có mình kẻ nô bộc như là hiểu, chủ nhân của có bộ dạng như thế nào sau lưng mọi người.

      “Tiểu Phi Phi, có chuyện gì sao?”

      Nghe thấy chưa, chỉ riêng cái cách “gọi ” vài phần ám muội như thế khiến bị liên lụy ít, mọi người đều cho rằng trong mắt thành chủ, giữ vị trí bình thường, nếu tại sao có thể được “sủng hạnh” bao nhiêu năm như vậy… Oan uổng quá, thiếu niên trong sạch, còn đợi đủ bạc đón nương tử về, sinh đứa con an ủi mẹ già, sao lại bị chủ nhân hại tới mức thê thảm thế này chứ?

      “… Đến đây mười mấy ngày rồi, ngài định về thành sao?”

      “Nào, mau thuyết phục ta .”

      Cơ mặt Kính Phi co giật hồi, “Ngụy tiểu thư còn làm khách trong phủ…”

      “Chính vì biết nàng ta vẫn còn ở đó, nên ta mới về, phải à?”

      “Ngụy tiểu thư nhan sắc tuyệt thế, văn võ song toàn, dịu dàng duyên dáng, tự nhiên phóng khoáng, thành chủ sợ phải chịu thiệt thòi đâu…” thực tế, là người ta phải chịu thiệt thòi có, vị tiểu thư tốt như vậy cơ mà.

      “Tiểu Phi Phi, người theo thành chủ ta bao nhiêu năm như thế, ngươi chẳng lĩnh hội được điều gì sao?”

      “… Điều gì?”

      “Phàm việc gì cũng thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi, dù là chính mắt người nhìn thấy cũng chưa chắc là chân tướng.”

      “Có ạ.” Có quá chứ, lĩnh hội này, ai có thể bì được với Kính Phi , lĩnh hội thiết thân mà… đợi lát, có phải ý của thành chủ là, Ngụy tiểu thư hoàn mĩ trong mắt và là người cùng đẳng cấp với thành chủ trong mắt người ngoài kia, lại là người hai mặt, trong ngoài bất nhất sao?

      “Cả ngày phải đối mặt với chính mình cũng khiến ta buồn chán rồi, lại lấy thêm kẻ khác giống hệt mình về chẳng phải thêm phiền hay sao?” Ngụy Di Phương kia cũng to gan, vì muốn trốn tránh hôn nhân, mà dám lôi cả vào. Đợi khi nào tâm trạng tốt lên, phải mang lễ hậu trả cho nàng ta mới được.

      Mùi sát khí thoang thoảng cứ phả ra từ người chủ nhân khiến tiểu đồng Kính Phi rùng mình, biết đến lúc mình nên thức thời mà biến mất khỏi tầm mắt của chủ nhân rồi. Dù sao cũng hoàn thành nhiệm vụ “ngày nào cũng giục” mà lão thành chủ phân phó… Hu hu hu hu, sao đến cả lão thành chủ cũng cho rằng giữa và thành chủ có chuyện “vớ vẩn” kia chứ? Còn gì mà “ đời này, ‘thằng nhóc’ Hàn Nguyệt bất kham kia chỉ nghe lời mình người thôi”, thế là có ý gì hả…

      “Chờ .”

      Chủ nhân khẽ rít lên, khiến Kính Phi rón rén lui ra xụ mặt xuống, “Thành chủ.”

      “Món chính trong bữa trưa nay là gì?”

      “Cá sông hấp, vừa tươi vừa béo…”

      “Ta muốn ăn gà nướng.”

      Bắt đầu rồi đây, Kính Phi hiểu, chủ nhân ác ma xuất đầu lộ diện, nhưng cũng cho phép mình giãy giụa lần cuối trước khi “chết hẳn”. “Thành chủ, sáng sớm nay ngài muốn ăn cá tươi, tiểu nhân phải bỏ ra hai canh giờ để bắt con cá dưới sông lên, ngài…”

      “Ta muốn ăn gà nướng.”

      “Ngày mai tiểu nhân xuống núi bắt...”

      “…Bữa trưa hôm nay, ta muốn ăn gà nướng.”

      “…Giờ xuống núi mua gà sống kịp nữa rồi.”

      “Tại sao phải xuống núi?”

      “Chẳng phải ngài vừa ngài muốn ăn…”

      “Trong núi này rất nhiều, tại sao phải xuống núi?”

      “…” Hu hu hu, ông trời ơi, xin ngài hãy rủ lòng từ bi, mau ban phu nhân “hổ cái” cho thành chủ, để thành chủ còn thời gian rãnh rỗi sinh nhàm chán lấy việc đùa bỡn lòng trung thành của kẻ tiểu nhân này làm trò tiêu khiển. “Tiểu nhân đây bắt con gà rừng cho ngài.”

      “Ngoan lắm.” Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt hoàn mĩ vẫn phảng phất nụ cười vui vẻ. Bộ dạng ôn hòa nho nhã như thế, tươi trẻ ngời ngời như thế, ai có thể tin, chính là tên ác chủ vừa ức hiếp tôi tớ trung thành của mình chứ?

      Nghe tiếng bước chân của Kính Phi xa dần, Thu Hàn Nguyệt mở bừng đôi mắt sáng như ngọc của mình, lắc đầu thở dài: Vẫn ổn. Mặc dù, nhìn khuôn mặt nhắn đáng của Tiểu Phi Phi nhăn nhó thành rúm khiến tâm trạng vui vẻ chút xíu, nhưng, vẫn thấy buồn chán. Lẽ nào phàm những ai quá hoàn mĩ, đều cảm thấy phiền não như thế này sao? Đứng ở chỗ cao lạnh, việc gì cũng có lý do của nó.

      Trong khi nam thành chủ còn buồn phiền ủ rũ vì hoàn mĩ quá mức của bản thân, có người lại mặt nhăn mày nhó vì cái bụng rỗng của mình.

      “Đói quá mất, muốn ăn quá mất, Linh Nhi muốn ăn vịt tiềm, Linh Nhi muốn ăn cá sốt, Linh Nhi muốn ăn thịt kho, Linh Nhi muốn ăn gà nhất…”

      “Mau ngậm cái miệng lải nhải suốt cả buổi sáng của muội lại cho ta!” Trong sơn động được ngăn cách bởi những đóa hoa rừng, vang lên tiếng hét thô bạo.

      Nhưng tiếng hét đó chỉ khiến thanh rên rỉ bên ngoài kia im được chốc lát, sau đó lại tiếp tục: “Linh Nhi muốn ăn cơm, Linh Nhi muốn ăn bánh bao, Linh Nhi muốn ăn cháo, Linh Nhi nhớ mẹ, mẹ biết nấu cơm, mẹ biết làm bánh bao, mẹ biết nấu cháo, mẹ biết…”

      “Bách Linh Nhi!” Trong đám hoa rừng đó bỗng xuất con… ừm, sai, là con hồ ly có bộ lông đỏ rực như lửa, hét lên với tiểu hồ ly có bộ lông trắng muốt nằm bò trước cửa hang ngước đôi mắt trong veo nhìn ra ngoài: “Muội có thể dừng lại lát hả? Muội có rên rỉ nữa, có trông ngóng nữa, mẹ cũng phải tháng sau mới về được!”

      “Linh Nhi rất đói, Linh Nhi rất muốn ăn…”

      “Chẳng phải ta hái cho muội rất nhiều quả rồi hay sao? Muội nhìn xem, mỗi quả muội chỉ cắn miếng rồi ném , muội muốn thế nào hả?”

      “Linh Nhi muốn ăn thịt…”

      “Trong sáu huynh muội chúng ta, chỉ có muội là tu luyện kém nhất, khó khăn lắm mới tu thành hình người, còn biết ăn chay dưỡng sinh! Muội mà còn biết kiềm chế cứ tiếp tục ăn thịt nhiều như thế, ta thấy muội có thể sống được đến trăm tuổi cũng là quá tốt rồi.”

      trăm năm trăm năm, Linh Nhi vẫn muốn ăn thịt…” Nếu sống tới nghìn năm mà chỉ có thể gặm đồ khô ăn quả chay, nàng thà chỉ sống trăm năm thôi, hu hu hu… “Tam tỷ, Linh Nhi đói, Linh Nhi đói lắm, Linh Nhi sắp đói chết rồi, Linh Nhi tam tỷ nhất đời…”

      Bách Tước Nhi khẳng định, mẹ sinh ra lục muội này, ràng là tới để đòi nợ họ, nếu năm huynh muội còn lại, mỗi lần nhìn vào đôi mắt mở to trong veo ầng ậc như nước hồ thu kia, tại sao đều cất lời từ chối những cầu của muội ấy?

      “Giờ nghĩ lại, thời gian Bạch Hổ còn ở núi tuyệt vời biết bao, muội chỉ cần gọi nửa câu, hiếu kính trăm con gà cho muội.” Bách Tước Nhi vươn vai, thoắt cái biến thành mỹ nhân áo đỏ diễm lệ chói mắt, “Muội đợi ở đây, ta xuống núi tìm xem có gia đình nông dân nào , mượn tạm ít cơm canh cho muội ăn đỡ.”

      Cái gọi là “mượn” ở đây, cho có vậy thôi, với nhan sắc tuyệt thế của nàng, dù bất kể nam nữ già trẻ đều điên đảo mất hồn, cam tâm tình nguyện dâng cho nàng hết thảy đồ ăn ngon vật lạ trong nhà. Haizzz, ai bảo Bách Tước Nhi nàng mười tám loại võ nghệ loại nào cũng tinh thông, chỉ duy việc bếp núc là phải cúi đầu hổ thẹn.

      Tiểu Bạch Hồ tinh thần hưng phấn, lăn mấy vòng tấm thảm mềm như nhung bên dưới, vui vẻ reo lên: “Linh Nhi muốn cùng tam tỷ!”

      “Muội hãy ngoan ngoãn đợi ở đây…” Nhưng rồi suy nghĩ thoáng qua, nghĩ đến đám lang sói hổ báo trong núi bao lâu nay vẫn thèm dãi tiểu muội, nàng ta liền thay đổi: “Thôi, đưa muội theo, mau tới đây ta ôm.”

      Linh Nhi khi còn trong hình dạng hồ ly, đám lang sói kia thèm muốn bộ lông trắng như tuyết cùng mùi thịt thơm ngon của nàng; Linh Nhi tu thành người, những ác ma háo sắc đó lại thèm muốn thân hình kiều ngọt ngào của nàng. Nếu nhờ mấy vị huynh muội ghê gớm khó nhằn giữ gìn, lại thêm Bạch Hổ Tinh tu luyện ba ngàn năm đạo hạnh cao thâm si tình tiểu muội nên hết lòng bảo vệ, tiểu muội biết bị người ta ăn tươi nuốt sống bao lần rồi… Haizz, trong nhà có bảo bối xinh đẹp, là phiền não.

      Bách Tước Nhi lúc này đương nhiên ngờ rằng, tiểu muội nhà nàng, mặc dù tránh được kiếp làm thức ăn cho đám hổ lang độc ác, nhưng sớm muộn gì cũng bị con người xé ra ăn sạch…





      Chương 2


      Nỗi phiền muộn của ái đồng Phi Phi





      Ông trời ơi, Kính Phi cầu vàng ham bạc, cầu ngọc ngà châu báu, chỉ cần ngài hãy rủ lòng từ bi, hãy để thành chủ đem thời gian hành hạ Kính Phi dùng vào việc cưới thê nạp thiếp, sinh con đẻ cái xây dựng nghiệp tạo phúc muôn dân…

      Kính Phi vừa cắt tiết, vặt lông con gà rừng trong tay, vừa lẩm bẩm cầu khấn.

      “Tiểu Phi Phi, gà nướng xong chưa?”

      “Thành chủ, nhanh đến thế đâu, vùi con gà vào trong lò rồi, có lẽ khắc[1] sau mới ăn được. Nếu ngài đói, hãy dùng chút điểm tâm bàn ăn dằn bụng trước.”

      [1. khắc: tương đương nửa tiếng (30 phút)]

      “Tốt nhất là ngươi hãy nhanh lên, Tiểu Phi Phi. Đến lúc thành chủ ta đói hoa mắt, gặp gì ăn nấy đó.”

      “… Gặp gì ăn nấy?”

      “Người ngoài chẳng phải đều người chẳng phải là “ái đồng” được thành chủ ta sủng ái nhất hay sao? Có cần tìm ngày lành tháng tốt biến những lời đồn đại kia thành ?”

      “…” Kính Phi rùng mình liền mấy cái, hành động đắp bùn lên thân gà bỗng trở nên nhanh nhẹn lạ kì, thể bản chất của tiểu nô bộc tinh nhanh được việc.

      Bắt nạt Tiểu Phi Phi, độ thỏa mãn tới mức khiến người ta cảm nhận được. Thu Hàn Nguyệt bực bội “hừ” tiếng, lười biếng véo miếng bánh mì nhét vào khuôn miệng với đôi môi gợi cảm của mình nhai kỹ rồi nuốt.

      Công bằng mà “ái đồng” nhà đúng là rất được việc, biết dọn dẹp, biết uống rượu biết nấu ăn biết may vá, lên được phòng khách mà cũng xuống được nhà bếp, khả năng chịu đựng áp lực tốt, tính nhẫn nại cao, chẳng trách lại được thành chủ “ mến” như vậy, thể sống thiếu “ái đồng” dù chỉ khắc… “Tiểu Phi Phi?”

      “Xong rồi xong rồi, đến đây đến đây!” Kính Phi nhón chân chạy, bưng con gà còn nóng hổi thơm ngào ngạt và béo ngậy lên. “Tiểu nhân ra canh chừng con kia, mời thành chủ dùng!”

      “Ừm.” Hàn Thu Nguyệt hừ mũi tiếng coi như là lời đáp. Đôi đũa trúc trong tay hào hứng phấn khởi bắt đầu khám phá con gà nướng mới ra lò, thấy tò mò tại sao mình lại nhất thời hứng thú nhất định phải ăn món này cho bằng được, chả có vị gì…

      ~~ Hội ebook free~~


      “Mùi gì thế?” Tiểu Bạch Hồ nằm dựa người vào khuôn ngực đẹp tới đáng kiêu hãnh của Bách Tước Nhi nghếch cái mũi lên hít hít, ngước đôi mắt mở to trong vắt của mình lên nhìn, cào cào vào mu bàn tay của tỷ tỷ, “Tam tỷ, tỷ có ngửi thấy ?”

      Bách Tước Nhi lườm muội muội cái: “Muội ấy à, tu luyện kiên nhẫn, tập võ sợ khổ, đạo ngộ kém, luyện phép thuật thiếu thiên phận, riêng cái mũi lại vô cùng nhạy bén.”

      Linh Nhi ấm ức: “Nhưng, đúng là có mùi gì đó rất thơm mà.”

      “Đấy là mùi thơm của cướp hồn đoạt phách trời sinh tỏa ra từ cơ thể của tam tỷ ta!”

      phải phải đâu, mùi này còn thơm hơn mùi từ người tỷ nhiều… á á, là thịt gà, có người ăn gà nướng! Tam tỷ, nhanh, nhanh lên chút!”

      “Muội là…” Bách Tước Nhi giơ tay lên, nhưng dám đánh xuống. là sợ đánh cho tiểu hồ ly ngốc nghếch nhà mình trở nên ngốc hơn, tham ăn hơn, hai là sợ bị đại ca muôn phần sủng ái tiểu muội đánh cho trận rồi nhốt vào hắc động sau núi mà suy ngẫm về tội lỗi của mình. “Muội hãy ngoan ngoãn cho ta, nếu đừng mơ nhìn thấy dù chỉ là cái lông gà!”

      “Oái, Linh Nhi nghe lời mà, Linh Nhi muốn ăn thịt gà!”

      … Haizz, thực ra, cũng nỡ đánh phải ? Khi nàng bắt gặp đôi mắt to trong vắt như hồ nước mùa thu gương mặt nhắn xinh xẻo ngước lên nhìn mình, dù là ở hình dáng hồ ly hay hình người, ngoài việc cố gắng tìm cách để sủng ái muội ấy hơn nữa, cũng chẳng còn cách nào khác… ừm, thỉnh thoảng, cũng có thể bắt nạt muội ấy tí chút.

      “Tam tỷ, nhanh lên nhanh lên, ở ngay trước mặt, mùi thơm nức mũi ấy càng lúc càng gần rồi!” Bách Linh Nhi vốn muốn lăn tròn đất để ăn mừng vì sắp được thưởng thức đồ ăn ngon, nhưng nhớ ra mình nằm trong lòng tỷ tỷ, đành dùng cái đầu nhắn cọ cọ vào khuôn ngực nhô cao đầy đặn của tỷ ấy mà tỏ ý vui mừng.

      “Tiểu Bạch Hồ háo sắc!” Bách Tước Nhi cười vui vẻ.

      ~~ Hội ebook free~~


      “Thành chủ, con gà thứ hai nướng xong rồi!” Cho dù hao tâm tổn lực rất nhiều, nhưng khi gặt hái thành quả, Kính Phi vẫn kiềm được kiêu hãnh trong giọng . Chỉ là, khi nhìn thấy con gà nướng đầu tiên ngoài cái đùi được thành chủ nể mặt bẻ ra “thi thể” vẫn còn nguyên trạng nằm yên dĩa, quả bóng kiêu hãnh căng nơi lồng ngực của Kính Phi bỗng như bị xì hơi lép kẹp.

      “Thành chủ, ngài… hay là đợi lát nữa lại ăn tiếp?” Đợi hai lát, ba lát cũng được, chỉ cần đừng nghĩ ra thêm ý tưởng kỳ quái nào nữa để hành hạ tiểu nô bộc Kính Phi , cam tâm đợi.

      “Ai ta muốn đợi lát. Bổn thành chủ muốn…”

      Thu Hàn Nguyệt còn suy nghĩ xem làm thế nào để khiến khuôn mặt nhăn nhúm như cái bánh bao của “ái đồng” nhà mình nhăn thêm chút nữa, Bách Tước Nhi ôm Bách Linh Nhi nhảy lên tường biệt viên nhà người ta.

      “Tam tỷ tam tỷ, chính là ở kia, con gà ở trong đình tự kia!” Mùi thơm nức mũi khiến nước miếng từ cái miệng tham ăn của Linh Nhi chảy ròng ròng.

      “Biết rồi, trong đình tử chỉ có gà mà còn có người.”

      “Nhưng, Linh Nhi có tam tỷ mà.” Đám người đó nhìn thấy tam tỷ, chẳng phải đều ngoan ngoãn dâng hết những thứ ăn được cho tỷ ấy sao?”

      “Muội đúng là tiểu hồ ly!” Nịnh nọt nghe êm tai, Nhưng Bách Tước Nhi sống lâu mấy trăm năm rồi, nàng dám hành động ngông cuồng khinh suất, từ người nam tử kia toát ra thứ mùi của kẻ mạnh, loại người đó, thể đối xử với như những người bình thường được. “Nam tử kia dễ đối phó, chúng ta tạm thời quan sát rồi hẵng hành động.”

      “Á á á!” Linh Nhi là tiểu hồ ly mới tu thành hình người chưa được ba năm nên đâu nghĩ được nhiều như thế, mặc kệ dễ hay khó đối phó, có gà ăn là được rồi.

      “Yên nào, đợi thêm lát nữa thôi.”

      “Á á á.” Mở to mắt nhìn tiểu đồng tóc búi cao trong đình rửa tay, rồi vặt cái đùi gà, chuẩn bị cho vào miệng cắn miếng to, Linh Nhi thể đợi thêm được nữa. “Linh Nhi muốn ăn, để lại cho Linh Nhi!”

      Đột nhiên nàng nhảy về phía trước, trước khi Tước Nhi kịp phản ứng, bóng dáng hồ ly vọt vào trong đình, chí chá kêu mấy tiếng, rồi nhảy lên bàn.

      “Tam tỷ mau đến đây, có nhiều đồ ăn ngon lắm, mau đến đây đến đây!”

      “Linh Nhi ngốc nghếch!” Bách Tước Nhi nghiến răng trèo trẹo, dám đột ngột thân, mà ở nguyên chỗ nấp, đợi thời cơ.

      “Trời ơi, đây là con… hồ ly?” Khi Linh Nhi dùng tiếng của hồ ly để gọi tỷ tỷ, Kính Phi kinh ngạc kêu lên.

      “Chẳng qua chỉ là con hồ ly thôi mà?” Trong mắt Hàn Thu Nguyệt ánh lên hứng thú, bàn tay to lớn túm lấy cổ chú hồ ly có bộ lông trắng như tuyết, nhấc “nàng” tới gần mặt mình hơn. “Còn là con hồ ly đẹp tuyệt vời nữa chứ.”

      “Buông ra buông ra, Linh Nhi muốn ăn gà, muốn ăn gà!”

      Tiểu hồ ly ngốc nghếch quên mất rằng giờ mình mang hình dáng hồ ly, những lời nàng đương nhiên cũng là ngôn ngữ của hồ ly, Thu Hàn Nguyệt nghe, cũng chỉ cảm thấy những thanh chí chí chít chít mà thôi. Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của , nhưng càng giãy càng giống như kiến cắn cây, chẳng có tác dụng gì.

      Thu Hàn Nguyệt nhếch môi cười, “Tiểu tử, có phải thấy mùa đông sắp đến gần, nên cố ý tặng cho thành chủ chiếc khăn lông cáo ?”

      phải, phải đâu, Linh Nhi muốn ăn gà, muốn ăn gà!”

      “Xì, lông tự nhiên, may áo lông cáo hợp lắm đây. Tiểu nha đầu có huynh đệ tỷ muội nào mập mạp hơn người chút , mau gọi họ tới đây hiến thân cho thành chủ ta, thế nào?”

      “Hu hu hu, người xấu người xấu người xấu, cho Linh Nhi ăn gà…”

      Kính Phi cúi đầu. Mặc dù rất thông cảm với tiểu hồ ly tự mình dâng tới miệng cọp này, nhưng có nó ở đây, chú ý của chủ nhân còn tập trung vào mình nữa, cuối cùng cũng có thể ăn bữa cơm ngon lành rồi… Tiểu hồ ly, xin hãy tha thứ cho ích kỷ của con người.

      Linh Nhi sau khi giãy giụa hồi lâu mất kiên nhẫn, ngửi thấy đôi môi khép vào mở ra trước mặt mình thấp thoáng có mùi thịt gà, kìm được, thè cái lưỡi xíu màu hồng ra mà liếm…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3


      Linh Nhi thoát thân





      Thơm thơm, cũng mềm mềm nữa…

      Lại liếm… thơm quá thơm quá.

      Lại liếm… mềm quá mềm quá, Linh Nhi muốn ăn nữa…

      “Tiểu tử, người lấy lòng bổn thành chủ đấy à?” Thu Hàn Nguyệt muốn thừa nhận cảm thấy hứng thú khi bị tiểu hồ ly trêu chọc, bèn dịch nàng ra xa chút, đặt nàng lên lòng bàn tay, tay còn lại nghịch nghịch đôi tai dựng đứng của nàng. “Chi bằng theo thành chủ ta về, ta vỗ béo ngươi, rồi lột da ngươi làm chiếc áo ghi lê, thế nào?”

      Thu Hàn Nguyệt mặc dù hiểu tiếng động vật, nhưng thấy đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn con gà đĩa đầy thèm muốn lập tức hiểu ngay, ha ha, đây là con tiểu hồ ly tham ăn bị dụ đến đây bởi mùi gà nướng?

      “Cái này, cho người ăn.” Chàng cầm con gà bị mình vặt mất cái đùi đưa lên miệng tiểu hồ ly. Nuôi cho nó béo, bộ lông đẹp đẽ này mới có ích.

      Linh Nhi giơ đôi chân trước lên, ôm chặt lấy con gà, rồi cắn miếng thịt gà to, ngấu nghiến nhai xong nuốt vội, cổ họng phát ra những tiếng ư ư ư ư rất thỏa mãn.

      Thấy cảnh ấy, tiểu nô bộc Kính Phi gần như muốn khóc thét: tài nghệ nấu ăn thiên tài của , cuối cùng tìm thấy tri , cho dù đấy là con hồ ly cũng được…

      “Tiểu tử, nhìn ngươi ăn ngon đấy, khiến bổn thành chủ đây cũng bắt đầu thèm.” Thành chủ đại nhân liếc xéo tiểu ái đồng rưng rưng nước mắt đứng cạnh, “Tiểu Phi Phi, ngươi xem, thịt hồ ly nấu thế nào mới ngon?”

      “…Thành chủ… thành chủ… ngài…” Trong lúc quá đỗi kinh hãi, Kính Phi lắp ba lắp bắp, “Ngài định… Ngài thể làm thế…” Tiểu hồ ly ngốc nghếch kia, còn mau chạy , ở đó mà ăn mãi, sắp bị hầm thành nồi thịt rồi!

      “Ngươi muốn bổn thành chủ thể làm chuyện tàn nhẫn như thế, phải ?”

      “…Vâng, đúng thế, thành chủ…” Lẽ nào đôi mắt làm say mê bao nhiêu thiếu nữ kia của ngài nhận ra tiểu nha đầu này đáng biết bao, đẹp biết bao, khiến người ta thích biết bao?

      bạn Kính Phi đáng thương lại ngờ rằng, chủ nhân nhà lấy việc tàn sát động vật đáng làm niềm vui, nếu , sao lại trở thành “ái đồng” của thành chủ bao năm nay?

      “Haizz, kể ra cũng hơi tàn nhẫn .”

      Đúng thế đúng thế. Kính Phi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

      “Nhưng, bổn thành chủ ta rất đói, nếu thể ăn thịt tiểu hồ ly này, có thứ gì để thay thế nó ?”

      Gà nướng gà nướng đó. Kính Phi thầm kêu lên nhắc nhở.

      “Tiểu Phi Phi có muốn ?”

      “Gì ạ?”

      “Làm vật thay thế, để Tiểu Phi Phi thay thế tiểu hồ ly này ‘thỏa mãn’ bổn thành chủ, có muốn ?”

      “…” Tiểu hồ ly, ngươi bình an. Kính Phi ta nhất định quên cầu kinh niệm phật cho ngươi, kiếp sau đừng làm động vật nữa.

      “Tiểu tử, Tiểu Phi Phi thấy chết cứu, ngươi đáng thương.” Hàn Thu Nguyệt xách tai tiểu hồ ly lên, nuối tiếc thở dài.

      Bách Linh Nhi hoàn toàn biết cái mạng của mình sắp rơi vào thảm cảnh, lúc này nàng vừa ăn xong chiếc đùi gà, bụng còn chưa no, nàng giơ bàn chân xíu cào cào vào lòng bàn tay của nam tử kia: “Linh Nhi vẫn muốn ăn nữa.”

      Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, nhìn vào đôi mắt to long lanh của tiểu hồ ly. Thực tế , chàng cảm thấy rất lạ, đôi mắt vừa thuần khiết vừa xinh đẹp như thế sao lại là đôi mắt của con hồ ly? Nếu khuê nữ nhà nào có được đôi mắt thế này, nhất định đàn ông xếp hàng thành đống dưới gấu váy của nàng ta cầu thân?

      “Linh Nhi muốn ăn nữa, Linh Nhi muốn ăn nữa.” Bách Linh Nhi cầu xin khổ sở nhưng chẳng thấy hiệu quả, nhớ tới hành động mình làm trước đó khi được ăn đùi gà, lại thè cái lưỡi ra, liếm liếm vào đôi môi của để lấy lòng, “Linh Nhi muốn ăn gà…oa oa!”

      Nhân lúc Thu Hàn Nguyệt còn ngẩn người ra vì tiếp xúc mềm mại ở môi mình, chùm sáng đỏ rực cuộn lấy tiểu hồ ly tham ăn kia, rồi nhanh chóng biến mất tăm tích.

      “Á á…” Biến cố quá đột ngột, khiến Kính Phi kinh ngạc rú lên.

      Còn Thu Hàn Nguyệt thể giải thích được tức giận của mình, hét lên: “Kính Phi, còn mau đuổi theo?”

      “Đuổi theo?”

      thấy hồ ly của bổn thành chủ bị người ta cướp mất rồi sao? Còn mau đuổi theo bắt lại cho bổn thành chủ?!” rất muốn tự mình đuổi theo bắt lại, sai, nhưng vì con hồ ly, phải phiền tới bổn thành chủ đích thân ra tay có đáng ?

      “Thành chủ, con hồ ly đó, hình như phải của ngài…”

      “Bổn thành chủ nó là của ta nó là của ta!” Thu Hàn Nguyệt lời lẽ vô cùng tức giận, giậm chân bình bịch, “Nhất định phải tìm con hồ ly đó về cho bổn thành chủ!”

      “… Vâng, vâng, vâng! Tiểu đồng ngay! ngay giờ!” Mặt Kính Phi nghệch ra, chiêu vừa rồi của chủ nhân có phải gọi là cải lão hoàn đồng ? Sao bộ dạng giống hệt như tiểu công tử nhà Tiết công tử mỗi khi bị mất thứ đồ chơi quý vậy?

      Kết quả, đương nhiên là tìm thấy.

      Tiểu đồng Kính Phi đáng thương chạy khắp vùng núi hoang dã, cho đến khi mệt lử mồ hôi ướt lưng, mặt mày nhăn nhó, cũng chẳng thấy bóng dáng tiểu hồ ly đâu. Tự cho rằng mình dù có công lao cũng có khổ lao, chủ nhân ác bá chắc cũng đến nỗi quá dã man với . Nhưng lại thấy chủ nhân cười vô cùng ám muội: “Tiểu Phi Phi, nếu bắt được tiểu hồ ly, cũng phải bắt được gà rừng chứ?”

      “Đương nhiên rồi ạ!”

      “Ngày mai bắt mười con, làm gà nướng, gà hấp lá trúc, xôi gà, gà rang muối… có thể làm được món gì làm! Ta tin dụ được con tiểu hồ ly tham ăn đó đến!”

      “Vậy vậy… ngộ nhỡ nó đến sao?”

      “Thế ngày nào cũng làm! Gà được thay bằng cá, cá được đổi sang tôm, tôm được đổi sang hổ, phải dụ bằng được con hồ ly ấy đến cho bổn công tử!”

      A di đà Phật. Kính Phi lẩm nhẩm niệm Phật, nhằm siêu độ cho chúng sinh trong núi này trước.

      ~~ Hội ebook free~~


      Linh Nhi rất đói, Linh Nhi rất… phải, Linh Nhi phải đói, mà là thèm. Tam tỷ hôm đó mắng người ta trận, còn mang rất nhiều đồ ăn ngon về cho Linh Nhi ăn, nhưng, chẳng thứ gì ngon bằng cái đùi gà ấy, Linh Nhi vẫn muốn ăn món gà ngon như thế…

      Bách Linh Nhi lăn qua lăn lại tấm thảm lông màu trắng mà đại ca mang từ Tây Vực về cho nàng, chân vuốt vuốt cái bụng rỗng, nhớ lại mùi vị thơm ngập răng ngày hôm ấy, kìm được, lại nuốt nước miếng thèm thuồng.

      “Linh Nhi, muội nghe cho đây, với kinh nghiệm xông pha ngang dọc giữa đám nam nhân của tam tỷ ta, gã đàn ông đó phải là hạng vừa, muội tốt nhất là tránh xa ra chút! Tránh được bao xa tránh, biết chưa hả?”

      Những lời giáo huấn của tam tỷ vang vọng bên tai, nhưng Bách Linh Nhi nghiêng cái đầu xíu, tự có suy nghĩ riêng của mình: Linh Nhi có muốn ăn thịt gã đàn ông đó đâu, Linh Nhi muốn ăn món gà ngon miệng kia cơ, chỉ cần với tam tỷ, tam tỷ thả cho Linh Nhi ăn, đúng ?

      Đúng, chính là thế! Thân hình nhắn linh hoạt nhảy lên, muốn chạy vào căn phòng được ngăn bằng tường hoa kia, thỉnh cầu tam tỷ thả cho ra ngoài.

      “Linh Nhi, ngoan ngoãn ở yên đấy cho ta, nếu trước khi đại ca quay về, ta đánh nát đít muội!”

      Oa oa. Linh Nhi lập tức phủ phục xuống đất, dùng hai chân trước ôm chặt đầu, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, tránh cho cái mông phải chịu giày vò của tam tỷ.

      lúc sau, bên trong bức tường hoa kia chẳng thấy động tĩnh gì, Linh Nhi thấp thỏm di chuyển chân, mở con mắt to trong veo như nước của mình ra: Tam tỷ chưa ra ư? Lại thận trọng di chuyển chiếc chân kia, rón rén nhỏm lên, qua khe hở của bức tường hoa dại, len lén nghe động tĩnh bên trong: Haizz?

      “…Linh Nhi ngu ngốc… ngoan ngoãn … đừng có chạy lung tung… Đánh đít đấy… Đại ca thương muội nhất, luôn luôn thiên vị muội…” Hồ ly đỏ nằm chiếc giường hồng ngọc, đầu vùi vào trong chiếc chăn gấm ấm áp, ngủ rất say, tư thế ngủ cũng rất kiều, ngớt.

      Tam tỷ ngủ, tam tỷ mắng Linh Nhi trong mơ. Những chiếc chân khẽ khàng giẫm lên tấm thảm trải từ trong sơn động ra đến tận cửa, bắt chước dáng êm ái của Sơn Mao[1] tỷ tỷ tiến về phía trước được tầm trượng, quay đầu nhìn, bình yên vô , hi hi.

      [1. Sơn Mao: Mèo rừng]

      Linh Nhi lúc lắc cái đuôi xù lông để thể tâm trạng vui vẻ của mình, sau đó, chân trước nối chân sau, dựa vào ưu thế nhắn trời ban, lao như bay, chạy về nơi tỏa ra hương thơm ngào ngạt mời gọi.

      Linh Nhi đáng thương, lòng chỉ muốt được ăn bữa đùi gà no nê, ngờ rằng tự đưa mình vào miệng “sói”, từ đó, bao giờ thoát ra được nữa…





      Chương 4


      Nước mắt của tiểu mỹ nhân





      Thiên linh linh địa linh linh, thần linh qua lại đừng hiển linh, sát sinh phải ý của ta, muốn trách trách… “Tiểu Phi Phi.”

      Kính Phi rụt cổ lại, lau lau đôi tay đầy dầu mỡ vào tạp dề, khuôn mặt nhắn bỗng toét miệng cười, ngẩng đầu nhìn chủ nhân nhàn nhã tới:

      “Thành chủ.”

      “Gà sắp chín chưa?”

      “Sắp rồi ạ.”

      “Tiều hồ ly đến chưa?”

      “…Có lẽ hôm nay… ở nhà chăng?”

      “Tiểu Phi Phi?”

      Giọng chủ nhân bắt đầu cao lên, khiến lông mao người Kính Phi dựng hết cả lên, vội vàng đáp lại: “Vâng vâng vâng, thành chủ, tiểu đồng nướng gà thơm, để mùi hương bay khắp sông cùng núi, bay mười vạn tám trăm dặm, cho dù tiểu hồ ly của thành chủ có ở hang cùng ngõ tận nào, cũng ngoan ngoãn chạy đến trước mặt thành chủ…” đợi chết.

      Biết điều đấy. Thu Hàn Nguyệt tạm thời thấy rất hài lòng. “Có được Tiểu Phi Phi tận tâm tận lực như thế này, việc tiểu hồ ly của ta quay lại là có hy vọng rồi, tốt lắm!”

      Kính Phi vừa mới thở phào nhõm được nửa hơi, nghe thành chủ đại nhân nhà tuôn tràng: “Tiểu hồ ly quay lại, tay của Tiểu Phi Phi thể dừng, tiểu hồ ly à, người thể hại Tiểu Phi Phi của ta vất vả quá mức như thế chứ.”

      “…” Tiểu hồ ly, vì chúng sinh trong núi này, vì Kính Phi từng có ý nghĩ nhân từ với ngươi, hãy mau mau chạy tới trước mặt thành chủ đại nhân của ta mà hiến thân , cùng lắm, mùng ngày rằm, Tiểu Phi Phi đốt vàng mã cúng hoa quả cho ngươi…

      “Linh Nhi muốn ăn, Linh Nhi muốn ăn gà!” Như thể đáp lại lời nguyện cầu của Tiểu Phi Phi, chùm sáng màu trắng bỗng nhiên từ trời rơi xuống.

      ~~ Hội ebook free~~


      “Linh Nhi muốn ăn gà, hu hu, người xấu, cho Linh Nhi ăn gà…” Thân hình bé của Bách Linh Nhi ra sức giãy giụa trong lòng bàn tay lớn, cái miệng ngừng há ra, chỉ vì muốn được chiếc đùi gà béo ngậy người ta cầm ở tay kia.

      “Tiểu tử, vì ngươi, bổn thành chủ tức giận suốt mấy hôm nay, đâu có dễ dàng để ngươi ăn như thế?” Thu Hàn Nguyệt màng tới hình tượng thành chủ thiếu hiệp của mình gây dựng bấy lâu nay, há miệng cắn miếng thịt gà, nhai nhồm nhoàm, có tiếng lít chít trong cái miệng của tiểu hồ ly trước mắt và ai oán trong đôi mắt to của nó làm gia vị, cảm thấy món gà nướng hôm nay ngon đặc biệt.

      “Linh Nhi muốn ăn, Linh Nhi nhất định phải ăn!” người xấu cho Linh Nhi cũng phải ăn.

      Để thỏa mãn cơn thèm, Bách Linh Nhi với bản tính kiên định sợ hãi, dốc hết sức lao lên, khi chồm lên được bàn tay kia rồi, lập tức nước mắt ầng ậc nhìn vào miếng thịt béo ngậy thơm ngon cuối cùng cái đùi gà chui vào miệng của “người xấu” kia. Chẳng còn để ý được gì nữa, nàng lập tức nhằm thẳng đôi môi bóng mỡ kia mà lao tới, “Cho Linh Nhi, cho Linh Nhi ăn!”

      Kính Phi lấy tay áo che mặt, nhẫn tâm nhìn cảnh trước mắt. Dám cướp đồ ăn từ trong miệng của thành chủ đại nhân minh thần vũ, con tiểu hồ ly này chê mình sống lâu quá rồi chăng? dường như dám tưởng tượng cảnh tiếp theo, biết hồ ly đầu lìa khỏi cổ hay chân tay lìa khỏi thân nữa… Hu hu, tiểu hồ ly đáng thương!

      Hu Hu, lưỡi của Linh Nhi quá , thắng được kẻ xấu kia, hu hu… Ừm, biến thành người to hơn, Linh Nhi muốn biến thành người, Linh Nhi…

      Khi thấy tiểu hồ ly lao tới để cướp đồ ăn từ miệng mình, Thu Hàn Nguyệt theo phản xạ nhắm mắt lại, bàn tay lớn giơ lên chuẩn bị sẵn, định bóp cổ tiều hồ ly kia… nhưng tay , đột ngột dừng lại.

      Khi lực đè lên đầu gối nặng dần, khi cánh tay bỗng dưng xuất thân hình mềm mại thơm tho, khi tiếp xúc ở môi dần thay đổi, thành chủ thành Phi Hồ học rộng biết nhiều cũng phải thất kinh mà kêu lên.

      đủ, Linh Nhi còn muốn ăn, cho Linh Nhi ăn!”

      Ngay cả tiếng động vật lít cha lít chít cũng biến thành giọng con dịu dàng như nước, Thu Hàn Nguyệt mở to hai mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt cũng to kém kia.

      Đôi mắt ấy, sóng mắt dập dờn, long lanh như nước mùa thu khảm khuôn mặt trái xoan nhắn, cùng đôi lông mi dài, chiếc mũi cao đầy, còn cả đôi môi nhắn màu hồng đào, hai bên tóc buông lơi, kiều diễm tựa hoa đào, thuần khiết tựa bách hợp, đôi mắt ngây thơ trong sáng, nhưng trong đó lại diễn tả kiều khó tả thành lời, có thể hớp hồn người khác, cái này…

      Đột nhiên, thành chủ đại nhân cười tươi tắn: thú vị, thú vị chết mất.

      Bàn tay vốn định túm cổ tiểu hồ ly của , giờ lại ngang nhiên hạ xuống vuốt mái tóc dài, trượt dần, tìm thấy vị trí đặt tay thích hợp nơi chiếc eo thon, khẽ cười: “ ra, tiểu nha đầu này tu luyện thành tiểu tinh.”

      “…Oái? Hả? Á!” Kính Phi kinh hãi hét lên, rồi nhảy lên, rồi lại hét, lại nhảy, hiểu, sao đột nhiên, trong lòng thành chủ lại xuất tiểu mỹ nhân kiều xinh đẹp như thế kia?

      “Kính Phi.” Thu Hàn Nguyệt chau mày, “Người ồn ào quá!”

      “Nhưng… nhưng… thành chủ… thành chủ… nàng ấy… nàng ấy… ở đâu ra?”

      “Nàng là tiểu hồ ly.”

      “Hả, á, nàng ấy nàng ấy nàng ấy… là hồ ly tinh?”

      “Nếu muốn bổn thành chủ tống ngươi vào hầm mỏ làm sai dịch, hãy ngậm ngay miệng lại!” Cứ gào lên như thế làm tiểu mỹ nhân của chạy mất, ai đền cho đây?

      “Ngươi cướp gà của ta, ngươi là người xấu!” Bách Linh Nhi phùng đôi má phớt hồng lên, sau đó lại chu môi hạ giọng cầu khẩn: “Cho Linh Nhi ăn được chứ? Được chứ?”

      Thu Hàn Nguyệt cuối cùng cũng phải chấp nhận rằng bị tiểu hổ ly liếm môi tim ngứa ngáy khó chịu, nhưng phàm là đàn ông, đối mặt với bảo bối cực phẩm trước mắt, lòng rối loạn mới thấy đáng lo.

      “Nàng muốn ăn gà?”

      “Ừm, Linh Nhi muốn ăn, cho Linh Nhi ăn được ?”

      “Được.” Thu Hàn Nguyệt vặt chiếc đùi gà còn lại.

      Bách Linh Nhi ngửa khuôn mặt xinh xắn lên, mở chiếc miệng nhắn, hướng về phía có thứ thơm phức hấp dẫn ấy, nhưng khi cái lưỡi của nàng vừa chạm vào chiếc đùi gà, nó lại bị dời , nhử qua nhử lại khiến nàng giống con cá bơi qua bơi lại quanh lưỡi câu móc miếng mồi thơm phức.

      Hừ. Nhìn đôi mắt xinh đẹp chỉ chuyển động quanh cái đùi gà, Thu Hàn Nguyệt bỗng nổi cáu: Đường đường là thành chủ thành Phi Hồ, khuôn mặt tuấn khiến bao thiếu nữ khắp nam bắc Đại Giang phải say đắm si mê, thế mà lại bằng cái đùi gà sao?

      “Cho Linh Nhi ăn mà!” Cuối cùng, ngửa cổ tới mỏi nhừ nhưng chỉ nhìn mà được ăn khiến Linh Nhi bắt đầu nổi giận, đôi mắt to lập tức lấp lánh nước nhìn gã đàn ông trước mặt tố cáo: “Ngươi là kẻ xấu, Linh Nhi thích ngươi nữa!”

      Khi ấy, Thu Hàn Nguyệt có thể thề với trời rằng, nghe thấy tiếng “thình thịch” vọng ra từ trái tim mình, cảm giác vừa chua vừa ngọt vừa mềm vừa êm hoặc giả là thứ cảm xúc lẫn lộn gì đó lập tức trào dâng, lan khắp cơ thể. Mặc dù hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng có thứ có thể chắc chắn là, muốn buông tay thả tiểu hồ ly tự tìm tới “nạp mạng” này , là khó!

      “Muốn ăn đến thế cơ à, tiểu nha đầu?” đặt cái đùi gà ngang mũi hít hơi, “Đúng là rất thơm.”

      “Hu hu hu…” Linh Nhi mặc dù ngây thơ, nhưng cũng biết mình bị kẻ khác bắt nạt, khịt khịt mũi, trề trề môi, nức nở thút thít, nước mắt tràn mi. “Linh Nhi muốn ăn, cho Linh Nhi ăn, người xấu cho Linh Nhi ăn, Linh Nhi thích người xấu… hu hu hu…”

      “Mới thế mà khóc rồi?” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên cắn miếng đùi gà. “Khóc nữa là có thịt ăn đâu.”

      “Linh Nhi khóc nữa!” Khuôn mặt xinh vẫn còn đọng mấy giọt nước mắt long lanh, đôi mắt to lại mở ra nhìn chăm chăm: “Linh Nhi khóc nữa!”

      Thu Hàn Nguyệt chỉ vào môi mình: “Vậy, còn mau đến ăn ?”

      “Được!” Nàng cười tươi tắn, cái miệng ghé tới, chiếc lưỡi hồng vươn ra, muốn cuốn miếng thịt ngậm giữa hai môi . Cuối cùng, vì muốn cái lưỡi của mình cuốn được nhiều đồ hơn, hai cánh tay mềm mại vươn ra ôm chặt cổ , cơ thể ấm áp áp sát vào khuôn ngực rắn chắc của … Tóm lại là gần như dâng toàn bộ hai miếng “đậu phụ”[1] trắng ngần nõn nà của mình vào miệng người ta.

      [1. Ý chỉ bộ ngực]

      Haizz, nghĩ đến tiểu tiểu Bách Linh Nhi, thời gian tu hành ngắn ngủi, nếu ăn vào viên đan dược mà đại ca lấy trộm về mới có thể hóa thành người, e rằng tới bây giờ vẫn chỉ là tiểu hồ ly vui vẻ nhảy nhót giữa núi rừng mà thôi. Tới nay, thời gian có thể biến thành người cũng chưa được ba năm, linh thể ngây thơ đơn thuần như trẻ con, lại sống trong bảo bọc chăm sóc kỹ càng cẩn mật của huynh tỷ trong nhà, nàng ngây thơ như tờ giấy trắng, bản thân hiểu mấy chuyện phong hoa tuế nguyệt, sao có thể là đối thủ của vị thành chủ phong lưu?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5


      Lời dụ dỗ của thành chủ





      Bách Linh Nhi ăn no, ngủ giấc say sưa, sau khi giấc mơ trưa kết thúc, nàng mở mắt nhìn quanh, thấy đám kì hoa dị thảo mà đại ca khắp nơi tìm về dỗ dành nàng, cũng phải san hô vỏ sò mà các tỷ tỷ thu thập ở long cung của thái tử mang về cho nàng trang trí giường, đỉnh trướng màn xanh này rất lạ. do dự đảo mắt suy tư hiểu, eo lại bị ai đó siết chặt, vòng tay ấm áp kéo nàng sát lại.

      “Hử?”

      “Hử gì?” Thu Hàn Nguyệt nhìn nàng cuộn tròn lại trong lòng mình, “Ngủ đủ rồi chứ?”

      “Lò sưởi của Linh Nhi là ngươi?”

      Lò sưởi? Thu Hàn Nguyệt nhướng mày.

      đúng đúng, người còn ấm áp hơn cả lò sưởi?” Linh Nhi lại nhích nhích về phiá người kia, “Thích, Linh Nhi rất thích!”

      “… Thích tốt!” Thu Hàn Nguyệt chẳng để phí thời gian, lập tức khóa chặt đôi môi hồng đào, bắt đầu tìm tới cái lưỡi tham ăn trong miệng nàng, trêu đùa nó.

      Đồ ngon dâng tới miệng, phải cố gắng mà tận hưởng chứ. Đương nhiên, thành chủ thành Phi Hồ cũng rất “kén ăn”, nếu phải loại cực phẩm, chắc chắn thể khiến cái miệng tôn quý của cử động.

      Còn Linh Nhi, đầu tiên còn hân hoan đón nhận, nhưng khi cái miệng ấy chiếc lưỡi ấy tấn công nàng liên tiếp, miệng nàng lưỡi nàng bắt đầu mệt tới tê cả , mãi vẫn thấy có thứ hợp khẩu vị mà mình muốn, nàng kiềm được mà khẽ bật khóc rấm rứt.

      “Khóc gì chứ?” kinh ngạc ngẩng đầu lên, kỹ thuật hôn môi của thụt lùi rồi sao? Hay là tốt quá, tiểu nha đầu này thể chịu đựng được?

      có gà ăn.” Nàng trong tiếng nấc.

      “…” nghệch mặt.

      “Ngươi lừa Linh Nhi, có gà ăn!”

      “… Tiểu hồ ly ngốc nghếch, phải lần nào cũng đều có gà ăn.”

      “Ngươi lừa Linh Nhi.”

      “…” “ăn” chỗ khác là được chứ gì? Tai nàng, đôi má phúng phính của nàng, chiếc cổ thon , mỗi tấc người nàng đều mịn màng căng mượt khiến người ta lưu luyến rời, nỡ rời…miệng. “… Nàng là Linh Nhi?”

      “Linh Nhi là Linh Nhi.” Đôi mắt hiền dịu mở to tò mò nhìn gã đàn ông ôm mình rất ấm áp và có khuôn mặt vô cùng tuấn đó. “Ngươi tên là gì?”

      Bách Linh Nhi, cái tên rất hợp với dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp lại vô cùng thướt tha của nàng, chỉ là tướng mạo thông minh, bụng dạ lương thiện, đích thực là tiểu hồ ly ngốc nghếch, tiểu hồ ly ngốc nghếc mà muốn “ăn thịt”.

      “Thu Hàn Nguyệt.”

      “Thu Hàn…”

      Ngón tay thon dài chỉ vào cái miệng xinh xinh màu hoa đào của nàng: “Gọi tiếng ‘Nguyệt’ ta nghe xem nào!”

      “Nguyệt?”

      Thu Hàn Nguyệt ngẩn người. Mặc dù sớm dự liệu rằng khi giọng dễ nghe của nàng gọi tên mình, chắc chắn vô cùng hay, nhưng ngờ, chỉ tiếng gọi mềm mại dịu dàng ấy, lại khiến có cảm giác tê dại tới tận xương tủy, tiểu tinh, quả nhiên là tiểu tinh, hơn nữa còn là tiểu tinh thuần khiết lẫn bụi trần! “Linh Nhi, theo ta về nhé!”

      “Về đâu?”

      “Về nhà ta, cũng chính là nhà của nàng…”

      “Nhà?” Linh Nhi lập tức muốn nhảy lên, “Á á, tam tỷ! Tam tỷ tìm thấy Linh Nhi lo lắng lắm, Linh Nhi phải về!”

      Sao có thể? ôm chặt tiểu hồ ly của mình hơn, “Nàng được đâu hết!”

      “Linh Nhi muốn về!”

      cho phép! được! thể!”

      Nhìn khuôn mặt ưa nhìn bỗng trở nên sắc lạnh nghiêm nghị, Bách Linh Nhi bỗng thấy sợ, đôi mắt dịu dàng lại rưng rưng: “Hu hu hu, ngươi hung dữ với Linh Nhi, người xấu, hu hu hu…”

      Những giọt nước mắt đó rơi xuống tay của Nam đại thành chủ, dùng môi hút cạn chúng, “Được rồi, đừng khóc nữa, về về…” “Vậy Linh Nhi nhé?” , nhưng cũng có chút nỡ. Vòng tay này còn ấm hơn cả lò sưởi, nàng thích. Mùi gỗ tùng của núi rừng tỏa ra nhè từ cơ thể của người đàn ông này, nàng thích. Người đàn ông tuấn tú này… nàng thích.

      Thu Hàn Nguyệt nở nụ cười dịu dàng: “Kính Phi làm món gà hầm lá sen, muốn ăn xong rồi hẵng sao?”

      Tiểu hồ ly mắt sáng rỡ: “Muốn ăn muốn ăn, Linh Nhi muốn ăn!”

      Tiểu hồ ly ngốc nghếch sau khi ăn xong món gà hầm lá sen, lại ngủ lăn quay như chú heo con. Nguyên nhân, bởi món gà hầm lá sen đó có tác dụng giống thuốc an thần. Muốn Nam đại thành chủ “thả hồ (ly) về núi” ư? Thà bảo hổ tự lột da mình còn dễ dàng hơn.

      ~~ Hội ebook free~~


      “Thành chủ, ngài định đưa nàng ta về sao?”

      “Đúng.”

      “Thế sao được? Ngài mang con…?” Ánh mắt sắc lẹm của chủ nhân phóng tới khiến Kính Phi lập tức đổi giọng, “Mang nương trở về như thế, chừng gây náo loạn?”

      “Có thể náo loạn gì chứ?” Thu Hàn Nguyệt cụp mắt, trong đôi mắt thản nhiên điềm tĩnh như thể chuyện này chẳng hề liên quan tới mình của giờ đây tràn ngập dịu dàng, miên man.

      Tiểu nha đầu tựa vào vòm ngực rắn chắc của , hai má đỏ hây hây, đôi mắt to nhắm chặt, chiếc miệng xinh hé mở, hơi thở đều đặn thơm tho, ngây thơ non nớt như đứa trẻ con, nhưng làm gì có đứa trẻ con nhà nào vừa sinh ra xinh đẹp ma mị tới mức hớp mất hồn người ta như thế. Nếu trong thiên hạ có người đàn ông nào nỡ buông tay thả bảo bối như thế này , tặng người ấy chữ “Phục”. Còn , thử.

      “Ngài biết rằng, nàng ta là… ngài mang nàng ta về, thế phải làm thế nào?”

      “Nên làm thế nào làm thế ấy.” Đàn ông và phụ nữ, còn có thể làm thế nào nữa? Thu Hàn Nguyệt ôm cơ thể mềm mại cong người ngủ lên, về phía xe kiệu.

      “Thành chủ!” Khuôn mặt thanh tú của Kính Phi ngập tràn kinh ngạc, “Ngài … ngài …với nàng ta chứ…”

      “Tại sao lại ?” Thu Hàn Nguyệt đặt nàng vào trong xe trước, dịch chuyển khẽ khàng đó khiến tiểu nha đầu lẩm bẩm, câu gì đó biết là tiếng người hay tiếng… thú. kìm được cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi màu hoa đào nụ hôn.

      Kính Phi gần như muốn xỉu: Nàng ta là con hồ ly mà, sao ngài có thể… việc này thể, như thế là loạn… loạn luân? Hình như cũng thể phán như vậy, nhưng rất loạn, câu này sai chứ? Người và thú mà.

      “Ngươi im miệng cho ta!” Thu Hàn Nguyệt quay đầu khẽ rít lên, “Nếu ngươi làm nàng thức dậy, ta mang ngươi nướng cho nàng ăn! Mau đóng cửa lại!”

      Kính Phi hiểu rồi. Tóm lại, thành chủ đại nhân nhà quyết định chấm tiểu hồ ly này. Nhưng cho dù có muốn làm gì đó, có cần phải báo cáo cho lão thành chủ

      Thành chủ đại nhân của Kính Phi cứ như đọc được suy nghĩ của vậy, ngài hạ thấp giọng nhưng vì thế mà Kính Phi nghe ra uy hiếp trong giọng của chủ nhân: “Chuyện của nàng, nếu như ngươi dám lắm mồm để lộ dù chỉ từ, bổn thành chủ trói ngươi lại, mang đến tặng cho Tái Tây Thi ở thành Đông!”

      Tái Tây Thi? Bà trinh nữ già mặt đen như đít nồi da thịt thô ráp như vỏ cây giọng to như Trương Phi, hễ nhìn thấy mĩ nam là cất bước nổi đó ư? Thốt nhiên, vì giữ “trinh tiết” của người trai thuần khiết, Kính Phi quyết ngậm miệng như hến.

      ~~ Hội ebook free~~


      Bách Tước Nhi tỉnh lại sau giấc mộng đẹp, trong mộng các mĩ nam tranh nhau lấy lòng nàng, nàng vươn vai với tư thế tuyệt đẹp, lại che miệng ngáp hết sức phong tình, đôi mắt kiều khẽ nheo lại trông uể oải đầy gợi cảm, nàng lười biếng gọi tiếng: “Linh Nhi.”

      Hiếm khi nàng lại ngoan như hôm nay, vì cái miệng thèm ăn suốt ngày mà làm phiền giấc mộng đẹp của tam tỷ, nên tam tỷ đưa tiểu muội xuống tửu lầu dưới chân núi ăn bữa no nê.

      Chỉ là, gọi lúc lâu, thấy tiểu muội đáp lại.

      “… Tiểu muội ngủ à?” Bách Tước Nhi nhảy xuống khỏi chiếc giường hồng ngọc, cất những bước khoan thai uyển chuyển, đến trước căn phòng được ngăn bằng những nhánh san hô, đó là phòng của tiểu muội, “Muốn ngủ hay là ăn… hả?”

      chiếc giường băng tuyết thấy vết tích của tiểu hồ ly… Ở gian ngoài chăng?

      Sau hơn khắc đồng hồ tìm, trong động hồ ly vang lên tiếng thét chói tai: “Linh Nhi, tiểu muội ngốc nghếch đâu rồi hả? Muội muốn hại ta bị đại ca mắng trận đúng ? Mau cút về đây cho ta?”

      Lúc này, trong khoang xe rộng rãi của thành chủ đại nhân, trong chiếc chăn gấm vừa dày vừa ấm, Linh Nhi trở người, khuôn mặt xinh dụi dụi vào “lò sưởi” nóng ấm bên mình, vẫn ngủ ngon lành.





      Chương 6


      Cuộc viếng thăm của đồng môn





      “Thành chủ, ngài quay về đúng lúc, Nguyên đại hiệp và Mạch thiếu hiệp vừa tới hôm qua, nếu ngài còn về, hai vị lên núi tìm ngài.” Chủ nhân vắng lâu ngày hồi phủ, tổng quản phủ Thành chủ Nam Trung ra ngoài tận cửa lớn nghênh đón, đón lấy dây cương trong tay chủ nhân, ngay lập tức lại phát ra thanh như cái loa rè: “Thuế đất ở huyện Nam Hà thu về, rất khá, năm nay tăng gấp đôi năm ngoái. Cầu qua sông ở huyện Bắc Cốc sửa xong, hôm nay công nhân tới lĩnh tiền công. Huyện Đông Dương…”

      Những lời báo cáo lê thê dài dòng của tổng quản đại nhân bỗng dưng khựng lại khi thấy thành chủ ôm vật gì đó kín như bưng từ trong xe ra, “Thành chủ, công việc tay chân này sao phải phiền ngày đích thân làm? A Tam, A Tứ, hai người còn mau đỡ đồ cho thành chủ…”

      “Lui ra!”

      Thành chủ đại nhân hét lên tiếng nghiêm nghị, khiến hai tên tráng đinh vừa sán lại bị dội ra cách đó mười bước chân, đồng thời tiếng thét ấy cũng khiến Nam Trung tổng quản giật nảy mình: Chủ nhân thời thiếu niên đắc chí, thời thanh niên có nhiều chiến tích, nhưng cư xử xưa nay vẫn ôn hòa, ít nghiêm giọng thế này, hôm nay làm sao vậy? Lẽ nào mới ra ngoài có vài ngày bị trúng tà?

      “Kính Phi, thành chủ ra ngoài có tiếp xúc với thứ gì sạch ? Liếc nhìn bóng chủ nhân xa dần, Nam Trung túm lấy Kính Phi mặt ủ mày chau truy hỏi.

      “Thứ sạch …” Cái kia, có tính là sạch ? Nhưng nếu “nàng ta” sạch , Kính Phi từ tới lớn chưa thấy thứ gì sạch hơn, đẹp đẽ hơn… Nhưng, “nàng ta” phải là người mà là…

      “Kính Phi!” Thu Hàn Nguyệt hét lên, “Còn mau cút nhanh về Quan Nguyệt lâu bảo bọn nha đầu chuẩn bị , lằng nhằng ở đấy làm gì?”

      “Có nô tài, có nô tài, nô tài đến đây!” Nô bộc trung thành Kính Phi nhanh như bay, vội vàng lao tới để hầu hạ chủ nhân.

      Thành chủ, rất khác thường. Nam Trung sờ cái cằm râu của mình, thầm nghĩ.

      ~~ Hội ebook free~~


      Nguyên đại hiệp, Mạch thiếu hiệp. Người trước là đại sư huynh Nguyên Dã, kẻ sau là sư đệ Mạch Tịch Xuân của Thu Hàn Nguyệt, ba người bọn họ có tình cảm tốt đẹp nhất trong đám sư huynh đệ cùng tầm sư học nghệ năm đó, sau khi tài nghệ tinh thông xuống núi rồi mỗi người đều có tiền đồ riêng của mình, nhưng xưa nay chưa từng mất liên lạc. Mỗi năm cũng có tới tám chín mười ngày gặp gỡ, uống rượu trò chuyện.

      Nhưng lần này, Nguyên Dã thân là danh bổ của Bác Phong môn đến đây vì công , còn Mạch Tịch Xuân với thân phận của kẻ săn tiền thưởng nổi danh khắp giang hồ, cũng phải vô cớ mà tìm tới.

      ‘“Hàn Diệp Song Điệp’ giết hại cả nhà Vương đại phú kinh doanh dược liệu ở Cống Nam, hai mươi mấy mạng người, giết người cướp của tạm thời , còn…” Nguyên Dã chau mày, khuôn mặt thô lỗ hằn lên sát khí, “Còn cưỡng hiếp tất cả nữ quyến trong nhà, thậm chí đến đứa trẻ cũng tha… Loại người đồi bại độc ác như thế, để ta gặp được, ta ngại tiền trảm hậu tấu ngay!”

      “Mấu chốt là, ràng hai kẻ đồi bại biến chất còn bằng cầm thú ấy lại lấy danh ‘Hàn Diệp Song Điệp’ quá sỉ nhục trong sáng của ngôn ngữ!” Khuôn mặt căng tròn như búp bê của Mạch Tịch Xuân cũng hằn vẻ căm tức.

      Hàn Thu Nguyệt nhướng mày, “Ý hai người là, tại hai tên đó có khả năng ở trong địa giới của thành Phi Hồ?”

      Nguyên Dã gật đầu: “Theo tin tức đưa về đúng là như thế. Ta đuổi theo bọn chúng từ Cống Nam tới Mạc Bắc, rồi lại đuổi tới đây, các dấu vết đều cho thấy chúng đến đây.”

      “Có khả năng giữ chân trong ‘Tam đại thần bổ’ nay lâu như thế, hai tên kia mặc dù là loài cầm thú, cũng phải đồ bỏ .”

      “Đồ bỏ cũng làm những việc độc ác khiến người khác căm hận như thế!” Mạch Tịch Xuân bẻ đốt ngón tay răng rắc.

      Thu Hàn nguyệt cầm chén trà lên, thổi thổi những lá trà màu xanh lênh đênh nơi miệng chén, “Phú thương Giang Bắc tiếc bỏ ra ngàn vạn lượng bạc để mời hai kẻ săn tiền thưởng hét giá cao chót vót như hai người lộ diện, là có ý muốn đuổi chúng khỏi Giang Bắc đúng ? Hay muốn dụ chúng tới để giết?”

      Mạch Tịch Xuân hừ tiếng, “Dù ai trả ngân lượng cho tiểu gia, loại đê tiện đó đệ cũng ngại giết chúng trăm nghìn lần!”

      Nguyên Dã làm việc thận trọng, suy nghĩ chu toàn, đáp: “Hàn Nguyệt, a hoàn tỳ nữ trong phủ của đệ rất nhiều, cần phải tăng cường phòng bị, thể khinh suất.”

      “Nam Trung, ngươi nghe thấy chưa?” Thu Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn tổng quản đứng bên, “Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường cảnh giới ở mức cao nhất.”

      “Vâng.”

      Nguyên Dã lại dặn dò thêm: “Còn phải điều tra nghiêm ngặt người ra kẻ vào trong phủ, khả năng cải trang và khinh công của ‘Hàn Diệp Song Điệp’ đều rất giỏi, nhất định để sơ sẩy.”

      “Vâng.” Nam Trung tiếp nhận lệnh, lập tức cáo lui ra ngoài thu xếp, đường đường là phủ đệ của thành chủ, sao dám khinh suất?

      “Được rồi.” Mạch Tịch Xuân vương vai, nằm ườn ra ghế, mặt cười nham hiểm: “ xong việc chính, giờ sang việc phụ, thế nào?”

      Thu Hàn Nguyệt cụp mắt uống trà, đáp.

      “Nghe kẻ dưới trong phủ của huynh , Nguỵ Di Phương đến đây ở hơn tháng, hơn nữa còn đến là vì muốn bàn chuyện hôn với huynh, kết quả thế nào?”

      Thu Hàn Nguyệt liếc , “Đệ muốn ta trừng phạt bọn kẻ dưới lắm chuyện sao?”

      “Làm vậy còn thú vị nữa, phải nào?” Mạch Tịch Xuân nổi hứng tò mò, “ nghe xem, Tứ sư huynh, rốt cuộc huynh và nữ nhân Ngụy Di Phương kia có khả năng gì ?”

      “Đệ có hứng thú với nàng ta à?”

      “… Tứ sư huynh đừng đùa nữa, huynh thừa biết từ xưa tới nay đệ thích những quá tinh ranh thông minh. Đặc biệt là Ngụy Di Phương, đẹp đẹp đấy, nhưng lại làm cho đàn ông thấy động lòng. Kiểu mà đệ thích ấy hả, phải là những có nụ cười ngọt lịm tận tim, mà khóc phải khiến người ta đau buốt tận xương, vừa ngọt ngào vừa thuần khiết vừa nũng nịu lại vừa xinh đẹp…”

      “Vậy chi bằng đệ tự thích chính mình .” Nguyên Dã lên tiếng.

      “Tam sư huynh sao lại vậy?” Tam sư huynh từ xưa tới nay tính tình nghiêm túc, thích mấy chuyện phong hoa tuế nguyệt, nay lại chịu lên tiếng, Mạch Tịch Xuân lại càng thấy hứng thú hơn.

      “Bởi vì người mà đệ tả thế giới này có. Vừa muốn người ta cười, lại muốn người ta khóc, lại muốn thuần khiết, còn phải xinh đẹp, thế đệ hãy tuyển chính mình, tự mình diễn cho mình xem, chẳng phải rất thích hợp sao?”

      “Ai bảo thế giới này có? Thế giới rộng lớn, gì là thể, chỉ cần đệ kiên trì bỏ cuộc, đợi mãi, rồi cũng đợi được người vừa ý đệ. Tứ sư huynh, huynh xem có đúng ?”

      Thu Hàn Nguyệt hừ mũi, “Cho dù là có, dựa vào cái gì mà người ấy lại thuộc về đệ?”

      thể thế được. Người đẹp như vậy, cũng chỉ có Thất sư đệ của các huynh mới biết cách thưởng thức, bởi vì phẩm vị của đệ hơn người! Ai như tam sư huynh, lại thích mỹ nhân băng, còn quyến luyến mười mấy năm trời…”

      “Mạch Tịch Xuân!” Đôi lông mày rậm của Nguyên Dã dựng ngược, ngũ quan tuấn nhất thời cau lại đầy hung dữ.

      “Được, , nữa!” Mạch Tịch Xuân thuận gió đẩy thuyền, dám thử thách giới hạn của Tam sư huynh, “ thể tới mỹ nhân bảo bối của huynh, vậy chúng ta lại bàn tới Ngụy Di Phương của Tứ sư huynh , người con này, thế nào nhỉ, vừa thông minh lại vừa xảo quyệt, ai dám lấy nàng ta? Chẳng trách nàng ta phải tới chỗ Tứ sư huynh tìm an ủi, thực …”

      “Tịch Xuân.” Thu Hàn Nguyệt lại hét lên lần nữa, “Nếu có ngày nào đó đệ phơi xác đầu đường, chắc chắn là do cái miệng thối của đệ gây họa lớn.”

      “Tứ sư huynh quá khen, tiểu đệ ngừng cố gắng, miệt mài cố gắng. Lại tới Ngụy Di Phương kia, này…”

      Nguyên Dã tính bộc trực, nhưng khi bị chọc giận, cũng ngại lên tiếng giáo huấn người khác, tiếp lời Thất đệ bằng giọng hết lạnh nhạt: “Đệ thích người ta, cứ thẳng thắn tới mà cầu thân. Cái miệng thối vô đức của đệ giúp đệ ôm được người đẹp về đâu, còn ngồi đây mà tiếp, chỉ có nước ngồi đây trợn mắt mà nhìn người ta lấy chồng sinh con thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :