CHƯƠNG 1.1
Buổi chiều đầu thu, mặt trời xuống núi cực kỳ sớm. Từ khung cửa sổ của căn phòng lợp mái tôn tầng cao nhất, Thương Nghênh Hi nhìn về phía vầng mặt trời đỏ ối nhuộm hồng những ráng mây.
biết bao lâu, ánh mắt ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ ấy của mới quay trở về, dừng lại ở chiếc bàn ở trong căn phòng đơn sơ. Ánh mắt phiêu tán giống như có tiêu cự, nhìn vào tờ tạp chí “ Tuần san Thương mại” ở bàn ...
Trang bìa của tờ tuần san in hình đôi tuấn nam mỹ nữ trang phục lịch , dung mạo sáng sủa, mực thước... mặt trang bìa in đậm hàng tít lớn ...
“Ông trùm Tập đoàn Hắc Diệu Tư cùng vị hôn thê Thương Hoài Tinh, đến tham dự và phát biểu tại buổi trình diễn thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng.
Ánh mắt Nghênh Hi chỉ máy móc nhìn trang bìa xong lại dời . . .
về nước bao lâu rồi nhỉ? tháng rồi sao?
tháng trước khi vừa mới về nước, nhìn thấy tạp chí tuần san này ở sân bay. Lúc ấy, có cảm giác thế giới này còn bất cứ người nào để có thể tin tưởng được nữa. . .
Thương Hoài Tinh là em có quan hệ ruột thịt với , còn Hắc Diệu Tư, người đàn ông này hơn nửa năm trước thiếu chút nữa trở thành "vị hôn thê" của ta. . .
Mỗi lần xem tạp chí lòng của Nghênh Hi lại giống như bị lăng trì lần.
Đờ đẫn đẩy tờ tạp chí ra, rút tờ báo mua hôm trước để ở bên dưới lên, ép buộc mình bắt đầu tìm việc làm.
Về nước tháng nay, cho đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, nhìn thấy số tiền gởi ngân hàng sắp hết đến nơi, hơn nữa, cũng đến lúc phải trả tiền thuê căn phòng lợp tôn ở tầng cao nhất này.
Tình trạng bi đát này nếu còn tiếp tục diễn ra, ngoại trừ việc hành khất đường cái, chỉ còn cách tự kết thúc sinh mệnh nực cười của mình mà thôi.
Đúng vậy . . . sinh mệnh buồn cười.
oán giận bất cứ ai, chỉ hiểu, vì sao ông trời lại đùa giỡn với mình như vậy ...
Hơn nửa năm trước, ngay đêm trước ngày đính hôn, vậy mà nhìn thấy Hoài Tinh, em ruột của cùng với người đàn ông, ngày mai trở thành vị hôn phu của mình, áo quần xộc xệch, ôm ấp dây dưa với nhau ở giường.
Lúc ấy, thể xác và tinh thần bị chấn động đến cực điểm, quyết định chạy trốn tất cả. Ngay lúc đó đặt vé máy bay, cầm thị thực, mình bay đến nước Mỹ để cư trú, nhưng bởi vì quên mang theo hộ chiếu tùy thân, nên tại cửa khẩu sân bay, bị cảnh sát Mỹ nghi ngờ là người Mexico di dân bất hợp pháp. Do vậy bị tạm giữ ngay tại đó với tội danh "nhập cảnh bất hợp pháp" ...
Ở đó, với chấp thuận của cảnh sát nước Mỹ, chỉ được phép gọi cuộc điện thoại duy nhất ra bên ngoài, cầu cứu mang giấy tờ của sang đây để chứng minh thân phận của .
Mà cuộc điện thoại vô cùng quan trọng ấy, lựa chọn gọi cho Hoài Tinh.
Nghênh Hi còn nhớ , ở cuộc điện thoại được ghi ấy, ngừng cầu cứu Hoài Tinh, cầu xin em đến nước Mỹ ngay lập tức, hy vọng em chứng thực cho thân phận của mình.
Nhưng qua 72 giờ, nước Mỹ hề trục xuất , ngược lại, vì trong hành lý của có mấy gói thuốc cảm cúm dạng bột trắng, nên đưa vào trại tạm giam...
Sau ngày đêm, trở thành nghi phạm buôn bán thuốc phiện, bị giam cầm trong nhà tù ghê sợ ở nước ngoài. Mỗi buổi sáng mở mắt tràn ngập hi vọng, lại đổi lấy buổi chiều tà tuyệt vọng, ai hỏi han, giống nhi bị vứt bỏ. . .
Thời gian nửa năm trong tù giống như cơn ác mộng vĩnh viễn tỉnh.
bị tất cả phạm nhân nữ trong phòng giam bắt nạt, xúi bẩy, làm phiền, nhưng dám kêu ca, nếu có lẽ cũng chẳng còn sống thế gian này nữa.
Quả , hình như mọi người thực quên mất tồn tại của . có bất kỳ ai có ý định tìm kiếm tung tích của , giải cứu thoát khỏi cái nhà tù xa lạ, kinh khủng kia!
Cuối cùng cảnh sát nước Mỹ cũng điều tra là mấy gói thuốc cảm dạng bột kia hoàn toàn phải là thuốc phiện, do vậy quyết định trục xuất ...
Trở lại Đài Loan quen thuộc, chào đón là tin tức khiến như bị sét đánh - em ruột đính hôn với bạn trai của !
Ngay lúc đó tuyệt vọng, đau đớn, chỉ nghĩ đến cái chết. Nhưng biết, ý chí muốn sống mãnh liệt cho phép lựa chọn tự sát. Nửa năm trước, từng trải qua khoảng thời gian giống như trong địa ngục, Nghênh Hi biết, bao giờ vứt bỏ sinh mệnh đáng quý của mình, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...
"Công ty quảng cáo Văn Biên tuyển dụng người thiết kế đồ họa "
mục quảng cáo tuyển dụng nổi bật lắm, lọt vào tầm mắt của Nghênh Hi, phần quảng cáo tuyển dụng này vẫn chưa bị gạch đỏ.
"Cơ hội cuối cùng của mình đây. . ." thào tự .
Nghênh Hi tốt nghiệp hệ Trung văn. Tại lễ tốt nghiệp, gặp Hắc Diệu Tư bạn học cùng trường kiêm uỷ viên Ban giám sát ở trường đại học, sau đó cùng rơi vào bể tình. Ham muốn độc chiếm mãnh liệt khiến cho phép ra ngoài tìm việc. Bởi vậy sau khi bước ra khỏi cổng trường, Nghênh Hi hoàn toàn có chút kinh nghiệm gì về nghề nghiệp.
Cho tới bây giờ mới hiểu rằng, với cái bằng tốt nghiệp đại học ấy, lúc này khi muốn tìm việc làm xem ra, nó thực cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu.
Căn phòng trở nên mờ tối, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tắt dần. Nghênh Hi nhìn bầu trời dần thẫm lại ở bên ngoài cửa sổ, lòng giống như cái cây chết khô.
Mắt dõi theo ánh sáng xoay chuyển dần trở nên tối đen, giống như điều cực kỳ châm biếm với , vốn tưởng rằng sắp sửa bắt đầu tương lai sáng lạn, kỳ thực lại là khúc nhạc dạo đầu của hoàng hôn...
Nghe những điều khoản mà công ty đưa ra, mi tâm của Nghênh Hi vẫn nhíu chặt đầy lo lắng.
Cho dù công ty quảng cáo nhận được ít case, nhưng chi phí cho bản phác họa lại ít đến thảm hại. Giả sử đem so sánh nỗ lực của với số bản phác họa được thông qua, thấy giống như công toi, ngay đến xu cũng chẳng lấy được.
Khi qua cửa hàng tiện lợi, dừng chân ở tấm bảng thông báo tuyển dụng trước cửa, chăm chú nhìn hồi lâu . . .
Sau đó, hai chân của giống như có ý thức, chủ động bước vào cửa hàng tiện lợi.
"Xin hỏi, ở đây tuyển nhân viên phải ạ? " hỏi đầy mong ngóng.
thanh niên đứng sau quầy hàng đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: " muốn ứng tuyển sao?"
"Vâng.”
"Này, công việc ở đây cực kỳ vất vả đấy nhé! Hơn nữa lương tháng chỉ có 65 đồng thôi."
"Tôi sợ vất vả, về phần tiền lương nhiều hay ít cũng có vấn đề gì, dù sao..." rũ mắt xuống, thản nhiên : "Dù sao, người tôi chỉ còn lại có mấy trăm đồng, bất kể tiền lương ít nhiều thế nào, chỉ cần có thể để tôi tiếp tục sống là được rồi."
Nụ cười mặt người thanh niên ngừng lại. ta ngắm nghía có vẻ mặt ưu sầu này hồi. "Được thôi, tôi này, nếu nguyện ý đem mái tóc dài tới đây, tôi tuyển dụng ."
"Cái gì?" Nghênh Hi tròn mắt, kinh ngạc nhìn lại đối phương.
"Xin chào, tôi là Mike, là chủ của cửa hàng tiện lợi này, trúng tuyển rồi." Người thanh niên chìa tay ra, cười lên tiếng để lộ hàm răng trắng.
Ông chủ là trẻ! Nghênh Hi giật mình, tròn mắt nhìn người thanh niên, do dự lúc mới đưa tay ra phía trước, nắm lại. "Cảm ơn ."
" cần cảm tạ đâu, tôi tính toán rồi, tuyển dụng nhất định có lợi!" toét miệng cười, vẻ thần bí.
Nghênh Hi hiểu ý của ta lắm.
"Kỳ ...bộ dáng của rất được." ta cười lên hai tiếng, chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của bị mái tóc bay lung tung che chút. "Bây giờ trong tiệm của tôi có tuấn nam, còn có thêm mỹ nữ nữa, việc buôn bán nhất định càng tốt hơn!" Đắc ý dương dương, tự biên tự diễn lúc rồi Mike hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái.
Nghênh Hi sửng sốt, mãi sau mới hiểu ra ý tứ trong lời của , nhịn được liền bật cười. Hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên mới tìm lại được nụ cười.
"Oa, cười rộ lên trông rất đẹp!" Mike ngây người nhìn .
Gương mặt của Nghênh Hi thoáng nóng bừng, tin chắc chắn khuôn mặt mình đỏ ửng lên rồi.
"Sau này nhất định phải thường xuyên cười với khách như thế đấy nhé, như vậy tôi tăng thêm tiền lương cho !" Giống như phát ra kho báu, Mike hưng phấn kêu to.
Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Hi thoáng vẻ kinh ngạc, biết Mike đùa với hay là quả . . .
"Tôi đấy. Ách, đừng nghĩ là tôi đùa nhé!" Mike nghiêm chỉnh lại, giải thích ràng, gương mặt trẻ trung tuấn tú tràn đầy nhiệt tình. "Đúng rồi, tên là gì? " thích thú hào hứng hỏi.
"Nghênh Hi, nghênh đón tia nắng ban mai. . ."
"Chậc...chậc...chậc, tên đẹp, mà người cũng kém!" Mike lỗ mãng , nhưng biểu cảm mặt của cực kỳ hài hước, như cố ý trêu đùa Nghênh Hi bật cười, có chút ý tứ khinh nhờn .
Nghênh Hi ngại ngùng rũ mắt xuống . "Cảm ơn!"
Vẻ lo lắng gợn lên, lần nữa mi tâm của lại nhíu sâu.
Khoảng thời gian trước kia của cuộc đời, nhớ có người đàn ông cũng từng với những lời như vậy. . .
Người đàn ông những lời ấy từng hứa hẹn mang đến cho tương lai hạnh phúc, cũng chính là vị hôn phu của em , Hắc Diệu Tư.
Tìm được công việc vừa ý ở cửa hàng tiện lợi, hơn tháng qua, bởi vì hài hước của Mike chọc cười, nên Nghênh Hi còn u buồn giống như tháng trước đây. Bây giờ gương mặt của , bất chợt có thể nhìn thấy chút tươi cười, chỉ có vẻ ưu sầu nhàng như có như , vẫn còn vương vấn ở giữa mi tâm của .
Rời khỏi căn phòng lợp mái tôn, nơi sống hơn ba tháng nay, Nghênh Hi bê tay chồng bản thảo, chuẩn bị đáp xe bus đến Nhà Xuất Bản để giao bản thảo.
Gần đây còn nhận thêm được công việc hiệu đính bản thảo. Nhận hiệu đính bản thảo cho Nhà Xuất Bản, ít nhiều cũng kiếm thêm được chút sinh hoạt phí.
Cho đến bây giờ, bởi vì cần phải nỗ lực kiếm tiền nuôi sống bản thân, nên càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị cuộc sống. Do đó cũng xác định cần phải xây dựng kế hoạch ràng đối với tồn tại của bản thân.
Có lẽ, đây là an bài của ông trời sau cơn ác mộng nửa năm trước.
Đúng vậy, ông trời an bài cơ hội này để cho trưởng thành, để cho sớm nhận chính xác cuộc sống nay, để cho hiểu biết đời người phải tốt đẹp giống như mơ ước, mà vĩnh viễn dừng lại ở giữa kỳ vọng và hư cấu.
"Nghênh Hi, ở đây có hai tập bản thảo, nhất định phải hoàn thành trong vòng ba ngày, có thể làm được chứ?" chủ biên Nhà Xuất Bản hỏi Nghênh Hi.
" thành vấn đề, cho dù phải thức đêm để làm tôi cũng mang tới đúng hẹn." chân thành , cảm kích tiếp nhận bản thảo máy tính từ tay chủ biên.
Nghênh Hi hiểu , Nhà Xuất Bản biết hoàn cảnh khó khăn của nên tận lực giúp đỡ mình.
"Tốt lắm, chờ đem bản thảo chuyển lại, đến lúc đó tôi sắp xếp giao cho bản thảo mới." Chủ biên .
Sau khi rời khỏi Nhà Xuất Bản, Nghênh Hi mang theo hai tập bản thảo nặng trĩu, dọc theo bên đại lộ, chậm rãi đến trạm xe bus gần đó.
Trong lòng tính toán, tháng này tiền lương có dư ra chút ít nên phân phối thế nào, có thể gửi bao nhiêu vào tài khoản, sau đó để ra bao nhiêu tiền để mang quyên góp coi như làm từ thiện.
Từ khi sinh hoạt ổn định lại, sau khi bắt đầu có thu nhập, cảm tạ sâu sắc xã hội cho cơ hội này, càng cảm kích những người từng trợ giúp mình, bởi vậy bắt đầu học tập cách báo đáp.
Do quá chuyên tâm suy nghĩ nên bị lỡ chuyến xe bus. mở to mắt nhìn xe rời .
vội vã chạy đến bên đường cái, đuổi theo xe bus chạy cách đoạn ngắn.
"Chờ chút, bác lái xe."
"Hô. . ."
Mang theo tập bản thảo nặng trĩu, sao chạy nổi, đành phải dừng ở ven đường thở hổn hển, thở dài nhìn theo xe bus chạy xa dần.
"Két... "
Tiếng còi xe vang dội dọa Nghênh Hi nhảy dựng lên, sau khi hoàn hồn mới biết, hóa ra mình dừng lại ở giữa đường cái.
Nghênh Hi hoảng hốt lùi vào ven đường. chiếc Ferrari màu đỏ gào rú lướt qua người với cự ly gần, suýt nữa đụng vào .
Trong ảo giác, hình như ánh mắt trầm của người đàn ông trong xe chăm chú nhìn đầy vẻ day dứt.
Trong nháy mắt, thời gian đột nhiên như ngừng lại.
Nghênh Hi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại đầu đường.
Cơn gió lạnh tháng mười thổi tung mái tóc dài của , che khuất nửa gương mặt. . .
Cách ăn mặc đầy vẻ quê mùa, quần áo tối màu, chiếc kính mắt vừa dày vừa nặng, mái tóc đen bay rối tung. . .
tin tưởng, ai có thể nghĩ với Thương Nghênh Hi của quá khứ có vẻ đẹp ngọt ngào, thời thượng, đầy nữ tính kia, chính là cùng người. . .
tin tưởng, hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành người khô khan, bình thường, chẳng có chút đặc biệt lẫn hấp dẫn nào của người con . . .
tin tưởng ở thay đổi giống như được sinh ra lần nữa của mình, bởi vì ban đêm, ngay cả cũng thể nhận ra bất kỳ điểm nào của bóng dáng Nghênh Hi ngày xưa ở trong gương.
tin tưởng, khi đời người biến đổi như thế, còn người nào có thể còn nhận ra là ai nữa...
Cho dù, người đàn ông ấy là Hắc Diệu Tư.
Last edited by a moderator: 24/4/15