1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VỢ BỊ BỎ

      [​IMG]
      Tác giả: Trịnh Viện


      Độ dài truyện: 11 chương, HE

      Editor: Mẹ Bầu

      Bìa: @donnangam

      Giới thiệu:​

      Chỉ cần là thứ gì đó mà , Hắc Diệu Tư này muốn, nhất định thể thoát khỏi bàn tay của !

      Cho dù đó là phụ nữ, cũng có ngoại lệ.

      Mà Thương Nghênh Hi - vị hôn thê của , trong buổi lễ đính hôn lại dám to gan bay theo cánh chim câu khác...

      Mơ tưởng trốn ở nước ngoài có thể thoát khỏi vây cánh của sao?

      có người nào phản bội bị trừng phạt...

      khổ sở cầu xin , lại làm thấy vô cùng hứng thú...

      Thương Nghênh Hi vẫn luôn cho rằng, Hắc Diệu Tư tâm mình,

      Ít nhất là cho đến khi nhìn thấy và em quần áo xốc xếch cùng nhau triền miên...

      Vì muốn làm dịu bớt nỗi lòng bị tổn thương, đành bỏ nhà tha hương...

      ngờ sau khi trở về nước, lại được biết em đính hôn với ...

      Giờ đây chỉ còn cách dùng lạnh nhạt, thờ ơ mà đối mặt với tất cả, để có thể bảo vệ trái tim của mình bị tổn thương ...

      Các file đính kèm:

      Last edited: 16/3/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1.1

      Buổi chiều đầu thu, mặt trời xuống núi cực kỳ sớm. Từ khung cửa sổ của căn phòng lợp mái tôn tầng cao nhất, Thương Nghênh Hi nhìn về phía vầng mặt trời đỏ ối nhuộm hồng những ráng mây.

      biết bao lâu, ánh mắt ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ ấy của mới quay trở về, dừng lại ở chiếc bàn ở trong căn phòng đơn sơ. Ánh mắt phiêu tán giống như có tiêu cự, nhìn vào tờ tạp chí “ Tuần san Thương mại” ở bàn ...

      Trang bìa của tờ tuần san in hình đôi tuấn nam mỹ nữ trang phục lịch , dung mạo sáng sủa, mực thước... mặt trang bìa in đậm hàng tít lớn ...

      “Ông trùm Tập đoàn Hắc Diệu Tư cùng vị hôn thê Thương Hoài Tinh, đến tham dự và phát biểu tại buổi trình diễn thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng.

      Ánh mắt Nghênh Hi chỉ máy móc nhìn trang bìa xong lại dời . . .

      về nước bao lâu rồi nhỉ? tháng rồi sao?

      tháng trước khi vừa mới về nước, nhìn thấy tạp chí tuần san này ở sân bay. Lúc ấy, có cảm giác thế giới này còn bất cứ người nào để có thể tin tưởng được nữa. . .

      Thương Hoài Tinh là em có quan hệ ruột thịt với , còn Hắc Diệu Tư, người đàn ông này hơn nửa năm trước thiếu chút nữa trở thành "vị hôn thê" của ta. . .

      Mỗi lần xem tạp chí lòng của Nghênh Hi lại giống như bị lăng trì lần.

      Đờ đẫn đẩy tờ tạp chí ra, rút tờ báo mua hôm trước để ở bên dưới lên, ép buộc mình bắt đầu tìm việc làm.

      Về nước tháng nay, cho đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, nhìn thấy số tiền gởi ngân hàng sắp hết đến nơi, hơn nữa, cũng đến lúc phải trả tiền thuê căn phòng lợp tôn ở tầng cao nhất này.

      Tình trạng bi đát này nếu còn tiếp tục diễn ra, ngoại trừ việc hành khất đường cái, chỉ còn cách tự kết thúc sinh mệnh nực cười của mình mà thôi.

      Đúng vậy . . . sinh mệnh buồn cười.

      oán giận bất cứ ai, chỉ hiểu, vì sao ông trời lại đùa giỡn với mình như vậy ...

      Hơn nửa năm trước, ngay đêm trước ngày đính hôn, vậy mà nhìn thấy Hoài Tinh, em ruột của cùng với người đàn ông, ngày mai trở thành vị hôn phu của mình, áo quần xộc xệch, ôm ấp dây dưa với nhau ở giường.

      Lúc ấy, thể xác và tinh thần bị chấn động đến cực điểm, quyết định chạy trốn tất cả. Ngay lúc đó đặt vé máy bay, cầm thị thực, mình bay đến nước Mỹ để cư trú, nhưng bởi vì quên mang theo hộ chiếu tùy thân, nên tại cửa khẩu sân bay, bị cảnh sát Mỹ nghi ngờ là người Mexico di dân bất hợp pháp. Do vậy bị tạm giữ ngay tại đó với tội danh "nhập cảnh bất hợp pháp" ...

      Ở đó, với chấp thuận của cảnh sát nước Mỹ, chỉ được phép gọi cuộc điện thoại duy nhất ra bên ngoài, cầu cứu mang giấy tờ của sang đây để chứng minh thân phận của .

      Mà cuộc điện thoại vô cùng quan trọng ấy, lựa chọn gọi cho Hoài Tinh.

      Nghênh Hi còn nhớ , ở cuộc điện thoại được ghi ấy, ngừng cầu cứu Hoài Tinh, cầu xin em đến nước Mỹ ngay lập tức, hy vọng em chứng thực cho thân phận của mình.

      Nhưng qua 72 giờ, nước Mỹ hề trục xuất , ngược lại, vì trong hành lý của có mấy gói thuốc cảm cúm dạng bột trắng, nên đưa vào trại tạm giam...

      Sau ngày đêm, trở thành nghi phạm buôn bán thuốc phiện, bị giam cầm trong nhà tù ghê sợ ở nước ngoài. Mỗi buổi sáng mở mắt tràn ngập hi vọng, lại đổi lấy buổi chiều tà tuyệt vọng, ai hỏi han, giống nhi bị vứt bỏ. . .

      Thời gian nửa năm trong tù giống như cơn ác mộng vĩnh viễn tỉnh.

      bị tất cả phạm nhân nữ trong phòng giam bắt nạt, xúi bẩy, làm phiền, nhưng dám kêu ca, nếu có lẽ cũng chẳng còn sống thế gian này nữa.

      Quả , hình như mọi người thực quên mất tồn tại của . có bất kỳ ai có ý định tìm kiếm tung tích của , giải cứu thoát khỏi cái nhà tù xa lạ, kinh khủng kia!

      Cuối cùng cảnh sát nước Mỹ cũng điều tra là mấy gói thuốc cảm dạng bột kia hoàn toàn phải là thuốc phiện, do vậy quyết định trục xuất ...

      Trở lại Đài Loan quen thuộc, chào đón tin tức khiến như bị sét đánh - em ruột đính hôn với bạn trai của !

      Ngay lúc đó tuyệt vọng, đau đớn, chỉ nghĩ đến cái chết. Nhưng biết, ý chí muốn sống mãnh liệt cho phép lựa chọn tự sát. Nửa năm trước, từng trải qua khoảng thời gian giống như trong địa ngục, Nghênh Hi biết, bao giờ vứt bỏ sinh mệnh đáng quý của mình, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...

      "Công ty quảng cáo Văn Biên tuyển dụng người thiết kế đồ họa "

      mục quảng cáo tuyển dụng nổi bật lắm, lọt vào tầm mắt của Nghênh Hi, phần quảng cáo tuyển dụng này vẫn chưa bị gạch đỏ.

      "Cơ hội cuối cùng của mình đây. . ." thào tự .

      Nghênh Hi tốt nghiệp hệ Trung văn. Tại lễ tốt nghiệp, gặp Hắc Diệu Tư bạn học cùng trường kiêm uỷ viên Ban giám sát ở trường đại học, sau đó cùng rơi vào bể tình. Ham muốn độc chiếm mãnh liệt khiến cho phép ra ngoài tìm việc. Bởi vậy sau khi bước ra khỏi cổng trường, Nghênh Hi hoàn toàn chút kinh nghiệm gì về nghề nghiệp.

      Cho tới bây giờ mới hiểu rằng, với cái bằng tốt nghiệp đại học ấy, lúc này khi muốn tìm việc làm xem ra, nó thực cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu.

      Căn phòng trở nên mờ tối, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tắt dần. Nghênh Hi nhìn bầu trời dần thẫm lại ở bên ngoài cửa sổ, lòng giống như cái cây chết khô.

      Mắt dõi theo ánh sáng xoay chuyển dần trở nên tối đen, giống như điều cực kỳ châm biếm với , vốn tưởng rằng sắp sửa bắt đầu tương lai sáng lạn, kỳ thực lại là khúc nhạc dạo đầu của hoàng hôn...

      Nghe những điều khoản mà công ty đưa ra, mi tâm của Nghênh Hi vẫn nhíu chặt đầy lo lắng.

      Cho dù công ty quảng cáo nhận được ít case, nhưng chi phí cho bản phác họa lại ít đến thảm hại. Giả sử đem so sánh nỗ lực của với số bản phác họa được thông qua, thấy giống như công toi, ngay đến xu cũng chẳng lấy được.

      Khi qua cửa hàng tiện lợi, dừng chân ở tấm bảng thông báo tuyển dụng trước cửa, chăm chú nhìn hồi lâu . . .

      Sau đó, hai chân của giống như có ý thức, chủ động bước vào cửa hàng tiện lợi.

      "Xin hỏi, ở đây tuyển nhân viên phải ạ? " hỏi đầy mong ngóng.

      thanh niên đứng sau quầy hàng đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: " muốn ứng tuyển sao?"

      "Vâng.”

      "Này, công việc ở đây cực kỳ vất vả đấy nhé! Hơn nữa lương tháng chỉ có 65 đồng thôi."

      "Tôi sợ vất vả, về phần tiền lương nhiều hay ít cũng có vấn đề gì, dù sao..." rũ mắt xuống, thản nhiên : "Dù sao, người tôi chỉ còn lại có mấy trăm đồng, bất kể tiền lương ít nhiều thế nào, chỉ cần có thể để tôi tiếp tục sống là được rồi."

      Nụ cười mặt người thanh niên ngừng lại. ta ngắm nghía có vẻ mặt ưu sầu này hồi. "Được thôi, tôi này, nếu nguyện ý đem mái tóc dài tới đây, tôi tuyển dụng ."

      "Cái gì?" Nghênh Hi tròn mắt, kinh ngạc nhìn lại đối phương.

      "Xin chào, tôi là Mike, là chủ của cửa hàng tiện lợi này, trúng tuyển rồi." Người thanh niên chìa tay ra, cười lên tiếng để lộ hàm răng trắng.

      Ông chủ là trẻ! Nghênh Hi giật mình, tròn mắt nhìn người thanh niên, do dự lúc mới đưa tay ra phía trước, nắm lại. "Cảm ơn ."

      " cần cảm tạ đâu, tôi tính toán rồi, tuyển dụng nhất định có lợi!" toét miệng cười, vẻ thần bí.

      Nghênh Hi hiểu ý của ta lắm.

      "Kỳ ...bộ dáng của rất được." ta cười lên hai tiếng, chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của bị mái tóc bay lung tung che chút. "Bây giờ trong tiệm của tôi có tuấn nam, còn có thêm mỹ nữ nữa, việc buôn bán nhất định càng tốt hơn!" Đắc ý dương dương, tự biên tự diễn lúc rồi Mike hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái.

      Nghênh Hi sửng sốt, mãi sau mới hiểu ra ý tứ trong lời của , nhịn được liền bật cười. Hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên mới tìm lại được nụ cười.

      "Oa, cười rộ lên trông rất đẹp!" Mike ngây người nhìn .

      Gương mặt của Nghênh Hi thoáng nóng bừng, tin chắc chắn khuôn mặt mình đỏ ửng lên rồi.

      "Sau này nhất định phải thường xuyên cười với khách như thế đấy nhé, như vậy tôi tăng thêm tiền lương cho !" Giống như phát ra kho báu, Mike hưng phấn kêu to.

      Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Hi thoáng vẻ kinh ngạc, biết Mike đùa với hay là quả . . .

      "Tôi đấy. Ách, đừng nghĩ là tôi đùa nhé!" Mike nghiêm chỉnh lại, giải thích ràng, gương mặt trẻ trung tuấn tú tràn đầy nhiệt tình. "Đúng rồi, tên là gì? " thích thú hào hứng hỏi.

      "Nghênh Hi, nghênh đón tia nắng ban mai. . ."

      "Chậc...chậc...chậc, tên đẹp, mà người cũng kém!" Mike lỗ mãng , nhưng biểu cảm mặt của cực kỳ hài hước, như cố ý trêu đùa Nghênh Hi bật cười, có chút ý tứ khinh nhờn .

      Nghênh Hi ngại ngùng rũ mắt xuống . "Cảm ơn!"

      Vẻ lo lắng gợn lên, lần nữa mi tâm của lại nhíu sâu.

      Khoảng thời gian trước kia của cuộc đời, nhớ có người đàn ông cũng từng với những lời như vậy. . .

      Người đàn ông những lời ấy từng hứa hẹn mang đến cho tương lai hạnh phúc, cũng chính là vị hôn phu của em , Hắc Diệu Tư.

      Tìm được công việc vừa ý ở cửa hàng tiện lợi, hơn tháng qua, bởi vì hài hước của Mike chọc cười, nên Nghênh Hi còn u buồn giống như tháng trước đây. Bây giờ gương mặt của , bất chợt có thể nhìn thấy chút tươi cười, chỉ có vẻ ưu sầu nhàng như có như , vẫn còn vương vấn ở giữa mi tâm của .

      Rời khỏi căn phòng lợp mái tôn, nơi sống hơn ba tháng nay, Nghênh Hi bê tay chồng bản thảo, chuẩn bị đáp xe bus đến Nhà Xuất Bản để giao bản thảo.

      Gần đây còn nhận thêm được công việc hiệu đính bản thảo. Nhận hiệu đính bản thảo cho Nhà Xuất Bản, ít nhiều cũng kiếm thêm được chút sinh hoạt phí.

      Cho đến bây giờ, bởi vì cần phải nỗ lực kiếm tiền nuôi sống bản thân, nên càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị cuộc sống. Do đó cũng xác định cần phải xây dựng kế hoạch ràng đối với tồn tại của bản thân.

      Có lẽ, đây là an bài của ông trời sau cơn ác mộng nửa năm trước.

      Đúng vậy, ông trời an bài cơ hội này để cho trưởng thành, để cho sớm nhận chính xác cuộc sống nay, để cho hiểu biết đời người phải tốt đẹp giống như mơ ước, mà vĩnh viễn dừng lại ở giữa kỳ vọng và hư cấu.

      "Nghênh Hi, ở đây có hai tập bản thảo, nhất định phải hoàn thành trong vòng ba ngày, có thể làm được chứ?" chủ biên Nhà Xuất Bản hỏi Nghênh Hi.

      " thành vấn đề, cho dù phải thức đêm để làm tôi cũng mang tới đúng hẹn." chân thành , cảm kích tiếp nhận bản thảo máy tính từ tay chủ biên.

      Nghênh Hi hiểu , Nhà Xuất Bản biết hoàn cảnh khó khăn của nên tận lực giúp đỡ mình.

      "Tốt lắm, chờ đem bản thảo chuyển lại, đến lúc đó tôi sắp xếp giao cho bản thảo mới." Chủ biên .

      Sau khi rời khỏi Nhà Xuất Bản, Nghênh Hi mang theo hai tập bản thảo nặng trĩu, dọc theo bên đại lộ, chậm rãi đến trạm xe bus gần đó.

      Trong lòng tính toán, tháng này tiền lương có dư ra chút ít nên phân phối thế nào, có thể gửi bao nhiêu vào tài khoản, sau đó để ra bao nhiêu tiền để mang quyên góp coi như làm từ thiện.

      Từ khi sinh hoạt ổn định lại, sau khi bắt đầu có thu nhập, cảm tạ sâu sắc xã hội cho cơ hội này, càng cảm kích những người từng trợ giúp mình, bởi vậy bắt đầu học tập cách báo đáp.

      Do quá chuyên tâm suy nghĩ nên bị lỡ chuyến xe bus. mở to mắt nhìn xe rời .
      vội vã chạy đến bên đường cái, đuổi theo xe bus chạy cách đoạn ngắn.

      "Chờ chút, bác lái xe."

      "Hô. . ."

      Mang theo tập bản thảo nặng trĩu, sao chạy nổi, đành phải dừng ở ven đường thở hổn hển, thở dài nhìn theo xe bus chạy xa dần.

      "Két... "

      Tiếng còi xe vang dội dọa Nghênh Hi nhảy dựng lên, sau khi hoàn hồn mới biết, hóa ra mình dừng lại ở giữa đường cái.

      Nghênh Hi hoảng hốt lùi vào ven đường. chiếc Ferrari màu đỏ gào rú lướt qua người với cự ly gần, suýt nữa đụng vào .

      Trong ảo giác, hình như ánh mắt trầm của người đàn ông trong xe chăm chú nhìn đầy vẻ day dứt.

      Trong nháy mắt, thời gian đột nhiên như ngừng lại.

      Nghênh Hi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại đầu đường.

      Cơn gió lạnh tháng mười thổi tung mái tóc dài của , che khuất nửa gương mặt. . .

      Cách ăn mặc đầy vẻ quê mùa, quần áo tối màu, chiếc kính mắt vừa dày vừa nặng, mái tóc đen bay rối tung. . .

      tin tưởng, ai có thể nghĩ với Thương Nghênh Hi của quá khứ có vẻ đẹp ngọt ngào, thời thượng, đầy nữ tính kia, chính là cùng người. . .

      tin tưởng, hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành người khô khan, bình thường, chẳng có chút đặc biệt lẫn hấp dẫn nào của người con . . .

      tin tưởng ở thay đổi giống như được sinh ra lần nữa của mình, bởi vì ban đêm, ngay cả cũng thể nhận ra bất kỳ điểm nào của bóng dáng Nghênh Hi ngày xưa ở trong gương.

      tin tưởng, khi đời người biến đổi như thế, còn người nào có thể còn nhận ra là ai nữa...

      Cho dù, người đàn ông ấy là Hắc Diệu Tư.
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1.3

      Tại phòng làm việc tầng cao nhất trong tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị .

      "Hắc tiên sinh, đây là bản hiệp ước mà ngài và Nghiêm tiên sinh của Sơn Hạ Nhật Bản ký hôm 15 tháng này, vừa đóng dấu hôm nay, ở dưới có văn kiện ghi chú, mời ngài xem qua."

      Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Hắc thị, Lý Kim Ny, đem chồng tài liệu dày cộp cung kính đặt tại bàn tổng giám đốc.

      Trong căn phòng làm việc có kính chống đạn, Tổng giám đốc Hắc Diệu Tư - người đứng đầu tập đoàn Hắc thị, hơi nghiêng thân hình cao lớn tuấn tú, ánh mắt sắc bén như Đại bàng xám chăm chú nhìn người trợ lý tài giỏi nhất của mình.

      "A Húc xem qua văn kiện rồi chứ?" Bất thình lình giọng trầm khàn, lạnh nhạt, thô sáp biểu trầm lẫn ngang ngược của người đàn ông vang lên.

      "Nghiêm Húc Đông tiên sinh xem trước, sau đó có gọi điện để chỉnh sửa rồi ạ."
      Lý Kim Ny báo cáo xong, nhưng chưa có ý định rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc...

      "Còn có việc gì nữa sao?" cúi đầu hỏi lại, vẻ trầm gương mặt hề thay đổi.

      "Thương Hoài Tinh tiểu thư chờ ngài ở bên ngoài văn phòng, chờ hơn nửa canh giờ rồi ạ."

      nhướng mày, xoay người dụi tắt đầu mẩu thuốc lá tay, tiếp đó hạ lệnh:"Cho ta vào."

      “Vâng ạ!” Lý Kim Ny giọng rời khỏi phòng.

      Cốc ...cốc.

      Nghe thấy gõ cửa trúc trắc, Hắc Diệu Tư vẫn chưa muốn xoay người lại ngay.

      "A Tư?"

      mở cửa bước vào trong văn phòng của Hắc Diệu Tư, giọng mềm mại, quần áo tao nhã, ngoại hình hết sức diễm lệ.
      "Có việc gì ?" Người đàn ông sau chiếc bàn làm việc lên tiếng hỏi, ngay cả đầu cũng buồn ngẩng lên.

      " tức giận sao. . ." Thương Hoài Tinh đến bên người đàn ông, do dự hỏi.

      "Vì sao em hỏi như vậy?" Người đàn ông xoay người, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ lộ ra chút ôn tồn nhàn nhạt.

      "Em đợi ở bên ngoài nửa giờ, vẫn được gặp ... "

      "Công việc của tôi rất bận." Thu bớt vẻ trầm trong ánh mắt, nhàn nhạt, mềm mỏng giải thích: "Gần đây tập đoàn nhận được vụ án lớn, em hẹn trước mà tới đây, tôi thể nào sắp xếp thời gian để gặp em được."

      "Ngay cả gặp mặt cũng có thời gian sao?" Thương Hoài Tinh hỏi, giọng mềm mại đượm vẻ nhàn nhạt đơn."Có phải là ... Có phải là em làm cho cảm thấy cực kỳ phiền chán hay ?"

      "Tôi nghe em rằng, xế chiều hôm nay có giờ học cắm hoa cơ mà, sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi vậy?" Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, chuyển hướng đề tài.

      "A Tư... " đôi mắt dâng lên vẻ ôn nhu, Thương Hoài Tinh đến bên cạnh người đàn ông, quyến luyến dựa vào trước vòm ngực rộng lớn của đối phương."Em biết người đau khổ nhất là , tuy rằng chị em làm tổn thương rất sâu, nhưng xin hãy tin tưởng, em và chị ấy giống nhau, cả đời này em chờ đợi bên cạnh ... Nếu như em làm cho cảm thấy phiền chán, cũng xin đừng có ghét bỏ em, chỉ cần cho em được ở lại bên cạnh là tốt lắm rồi. . ."

      "Có chuyện gì vậy?" Hắc Diệu Tư cười nhạt, nắm lấy hai vai , chăm chú nhìn đôi mắt dịu dàng như nước kia."Tới văn phòng của tôi chỉ là để với tôi những lời này sao?"

      "Lúc đầu em chợt có ý nghĩ muốn mời cùng ăn tối..." Thương Hoài Tinh nghiêng mặt sang bên, nhu thuận dựa vào bả vai của . "Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của , em khỏi cảm thấy sợ hãi... Em sợ nghĩ em và chị giống nhau... em sợ... sợ thực đẩy em ra ngoài xa nghìn dặm..."

      Khuôn mặt của Thương Hoài Tinh đầy kiều mỵ. Đôi mắt lạnh nhạt của Hắc Diệu Tư xuyên qua bức tường bằng thủy tinh chống đạn của tòa cao ốc, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. "Đồ ngốc." hạ thấp ngữ điệu, thầm giống như kiểu thôi miên: "Chẳng lẽ em lại cho rằng, tôi hiểu được bản thân mình muốn người phụ nữ nào sao?"

      "Nhưng mà... lúc trước... dù sao chị em mới là người muốn đính hôn, nếu như bởi vì chị. . ." ta do dự, dám tiếp tục nữa.

      Trong buổi lễ đính hôn, mãi thấy nữ chính xuất , khiến Hắc Diệu Tư hệt như bốc hỏa, ngay lúc đó hạ lệnh đuổi tất cả khách mời ra về.

      Mặc dù sau khi chị bỏ , cảm xúc của Hắc Diệu Tư cũng biểu lộ ở mặt, nhưng mà Thương Hoài Tinh hiểu , đối với Hắc Diệu Tư đầy kiêu ngạo kia, có thể bị phụ nữ phản bội là nỗi khuất nhục thể nào chịu nổi.

      "Muốn cái gì? tiếp ." Nhàn nhạt buông câu , ánh mắt Hắc Diệu Tư như sương mù, vẫn phiêu diêu bên ngoài cửa sổ.

      " có gì..." Ngửa mặt lên, khuôn mặt của Thương Hoài Tinh có nét tươi cười. "Lỗi tại em. Công việc của vất vả như thế, vậy mà em lại làm phiền bởi những chuyện riêng tư của mình."

      Hắc Diệu Tư nhếch môi, lần tìm mấy tua trang sức ngũ sắc lộ ra ở đầu của , gạt gạt tóc, kéo ra túm dây trang sức mềm mại của phụ nữ.

      "Chẳng qua là em..." cúi đầu thào : " Chẳng qua là em có cảm giác an toàn. Nếu như chị trở về, em sợ lại lựa chọn chị ấy. Nhưng nếu chọn chị mà chọn em, em lại cũng rất an lòng... Em sợ rằng mình cướp cái gì đó thuộc về chị ấy...”

      "Hoài Tinh, em mơ tưởng điều gì?" Đột nhiên hỏi.

      "Em muốn điều gì hết..." lắc đầu, trong đôi mắt nhuốm đầy ánh nước." Thực ra việc chúng ta đính hôn nhanh như thế, khiến em cực kỳ áy náy rồi... Rốt cuộc em cảm thấy là chúng ta nên đợi chờ thêm chút nữa, chừng có lẽ chị cũng sắp trở về rồi. Mà em... em cái gì cũng có."

      Chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón tay, cúi đầu :"Em chỉ muốn được gả cho , vĩnh viễn bao giờ rời xa , cho dù có danh phận cũng chẳng sao."

      Lễ đính hôn của Hắc Diệu Tư diễn ra cực kỳ kín đáo, khách mời dự lễ vẻn vẹn đến bàn.

      Cho tới bây giờ, Thương Hoài Tinh vẫn thể khẳng định được, việc đính hôn với có phải vì trả thù hay ...
      Đôi mắt người đàn ông trở nên thâm trầm. "Hoài Tinh, em cũng là phụ nữ, cho dù nay có tôi có quyết định gì chăng nữa cũng có nghĩa là hứa hẹn cả đời." nhàn nhạt, đôi mắt thâm trầm làm cho người ta thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì.

      "A Tư?" hiểu.

      "Nhớ kỹ, trước khi kết hôn, bất cứ việc gì nếu đồng ý cho phép của tôi, cấm, được làm thay tôi!" thầm , khẽ vuốt mái tóc đẹp của người con .

      Chăm chú nhìn đôi mắt lạnh nhạt của , hiểu tại sao, Thương Hoài Tinh có loại cảm giác lạnh mà run."A Tư..."

      "Em về trước , tôi còn có công việc cần xử lý." buông thân thể mềm mại trong lòng ra.

      "Vâng. . ."

      Cho dù trong lòng nghìn vạn lần muốn rời , vẫn ngoan ngoãn tuân theo, hề phản đối thêm. Bởi vì Thương Hoài Tinh hiểu , từ trước đến nay, mệnh lệnh của Hắc Diệu Tư phát ra, được phép phản đối.

      đối với Hắc Diệu Tư, từ trước tới nay luôn mê muội, cung kính tuân mệnh, đương nhiên lựa chọn thuận theo ...

      vĩnh viễn, vĩnh viễn, thể kháng cự nổi bất cứ mệnh lệnh gì của .
      hoadaoanhTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 2.1:

      "Hoan nghênh quý khách tới mua hàng!"

      Nghênh Hi ngồi xổm mặt đất ở phía trước quầy hàng, tay giữ chắc hộp giấy, cố gắng chà sạch vết bẩn do nước ngọt coca rớt vào, vừa nghe thấy tiếng động mở cửa, ? quên ngẩng đầu mỉm cười.

      người đàn ông mặc Âu phục Armani bước vào, tiện tay cầm tờ báo chí ở giá thư báo, khi ta xoay người, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Nghênh Hi.

      "... "

      ta nheo lại mắt liếc nhìn Nghênh Hi.

      "Hoan Nghênh quý khách tới mua hàng, tiên sinh muốn tính tiền sao?" nhanh chóng đứng lên từ mặt đất, Nghênh Hi đến đằng sau quầy hàng, sau đó quay lưng lại, làm bộ dường như có việc gì.

      "Tôi thấy hơi quen quen?" Người đàn ông đến trước quầy hàng, nheo lại mắt hỏi.

      "Chắc tiên sinh nhận lầm người rồi." lạnh nhạt .

      Nghênh Hi mở to mắt, hề sợ hãi nhìn người đàn ông phía đối diện hỏi lần nữa: "Tiên sinh? Xin hỏi ngài muốn tính tiền sao?"

      Diêu Gia Nãi, Trưởng phòng bộ phận hành chính nghiệp của ngân hàng thuộc tập đoàn Hắc thị, ta mặc bộ đồng phục làm, mà lại đột nhiên vào cửa hàng tiện lợi bé này, mua tờ nhật báo.

      "Chúng ta quen biết nhau sao?" ta nheo mắt lại, chịu từ bỏ ý định, lại hỏi lần nữa.

      " ngài nhận lầm người rồi ạ!" Nghênh Hi mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lùng.

      " xin lỗi, tôi cứ nghĩ là... người bạn." ta nhướng lông mày lên, ánh mắt thông minh lanh lợi nhìn chăm chú vào gương mặt mộc mạc, đầy khô khan của nhân viên bán hàng trước mặt.

      "Thực , nếu có thể... Tôi nghĩ rằng bất cứ người nào cũng đều cực kỳ mong muốn, có thể có được người bạn có “thể diện” giống như ngài đây. Hạ mí mắt xuống, vẻ hèn mọn.

      Diêu Gia Nãi lấy tờ tiền 1.000 đồng từ trong túi áo ra."Tôi nghĩ, có lẽ tôi nhận lầm người rồi."

      chờ trả lời, ta giữ lại tờ hóa đơn sau đó mở cửa bước ra ngoài, ung dung bỏ .

      ※※※

      Trung tâm thương mại Trung Sơn, phía trước cửa hàng chuyên bán đồ tinh xảo nổi tiếng có cửa. bằng thủy tinh được lau chùi sáng loáng đến soi bóng người, đủ để có thể coi như cái gương.

      Lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ kính, hai mắt Nghênh Hi nhìn chăm chú, phải vì ở trong tủ kính đề giá vài bộ trang phục cao cấp, sang trọng, mà là vì cửa sổ kính ấy có thể phản chiếu ngược lại hình ảnh dung nhan tiều tụy của .

      Ngưng mắt nhìn người phụ nữ dung nhan tiều tụy, gầy như que củi lúc này, bất kể ai cũng thể tin là năm trước đây, là hoa hậu giảng đường đại học, nổi tiếng kiều ngọt ngào thanh thuần.

      trách Diêu Gia Nãi do dự như thế... cho dù là ai, chỉ sợ hoàn toàn thể tin được người phụ nữ tiều tụy, trông rất bình thường này lại chính là , Thương Nghênh Hi.

      Cơn gió lạnh tháng mười xuyên qua vỉa hè của tòa cao ốc thổi tung mái tóc khô xơ của ...

      Ánh nắng tỏa rực rỡ vỉa hè, rọi vào cửa kính của chiếc xe ô tô, ánh sáng phản xạ lại hết sức chói mắt.

      Nghênh Hi chuyển động ánh mắt khô khan, luồng cảm giác kỳ quái đột nhiên níu chặt lấy trái tim ...
      Lần đầu tiên để ý đến chiếc xe có rèm che màu đen đỗ ở ngoài vỉa hè kia. Nó dừng từ ban nãy đến bây giờ, từ lúc bắt đầu đứng chỗ cửa kính của quầy hàng. Chiếc xe có rèm che màu đen dừng ở chỗ vạch vàng hơn 10 phút, nhưng cũng có bất kỳ người nào mở cửa xuống xe.

      luồng khí lạnh toát, cay đắng từ dưới chạy dọc suốt sống lưng của xông thẳng lên .

      cảm giác quái dị: “Mình bị theo dõi!”

      Di chuyển tầm mắt, xoay người rời khỏi chiếc tủ kính, nhanh chóng bước vỉa hè.

      "Xin chờ chút!"

      Tiếng của người đàn ông gọi đuổi theo ngay sát sau lưng . dám dừng bước nhìn lại, ngược lại càng bước nhanh hơn.

      "Chờ chút! Thương Nghênh Hi ... "

      bỏ chạy, hiểu sao cảm giác sợ hãi gắt gao làm trái tim như bị nhéo lại...

      "Này!" Người đàn ông đuổi theo , thô lỗ túm lấy cánh tay của .

      "Buông ra!"

      "Em làm sao vậy? !"

      "Buông ra, buông ra..." cố gắng vùng vẫy, lại hoảng sợ khi phát cánh tay mình bị túm rất chặt.

      Người đàn ông nắm cánh tay của , kéo đến chỗ góc tường, làm va mạnh vào bên cạnh chiếc cột xi măng của tòa cao ốc ...

      "Nghênh Hi!" Người đàn ông cầm của hai vai của , kêu to.

      Theo khe hở của mái tóc bị bay tán loạn, thở phì phò, rốt cục nhận ra người túm lấy là ai.

      "Nghênh Hi? Em có khỏe ? Em có còn nhận được tôi ?" Gương mặt của Đinh tuấn tràn ngập quan tâm.

      Ngỡ ngàng lúc, Nghênh Hi mở to hai mắt, đứng lặng hồi lâu, nhìn trừng trừng về phía bên ngoài vỉa hè...

      Chiếc xe có rèm che màu đen biến mất.

      "Em ... vừa rồi em ở cửa hàng tiện lợi..." trả lời câu hỏi, muốn gì đó nhưng lại thôi.

      "Trời ạ! Hơn nửa năm qua em ở chỗ nào vậy?" Đinh Tuấn kích động chất vấn .

      Tuy rằng nhận thấy Nghênh Hi cực kỳ bị xúc động, tại dường như thể trả lời được những câu hỏi trong lúc này, nhưng do hơn nửa năm qua đột nhiên bị mất tin tức của , nên rất sốt ruột !

      Nghênh Hi lắc đầu biết gì, thể giải thích toàn bộ việc phát sinh đối với suốt hơn hai trăm ngày qua...

      "Thực xin lỗi, lẽ ra tôi nên làm em sợ." Đinh Tuấn thở dài hơi, mềm mỏng ."Ngay đây có quán cà phê, chúng ta tới nơi đó ngồi chuyện lát nhé?"

      lát sau, Nghênh Hi trấn tĩnh trở lại, rốt cục cũng gật đầu, đồng ý đề nghị của Đinh Tuấn.

      ※※※

      "Em thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi nhận ra em."

      Trong quán cà phê cực kỳ yên tĩnh, Nghênh Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nghía những gương mặt xa lạ của người qua đường, thậm chí ảo giác nơi này rất an toàn.

      "Thực xin lỗi... hỏi gì ạ? Vừa rồi nghe em chưa lắm?" Như chợt bừng tỉnh, hỏi lại .

      Rất lâu rồi gặp nhau, kỳ lạ, đối với người học trưởng ở trường đại học vốn hay quan tâm đến mình từ trước đến nay, lại hề có cảm giác xa lạ.

      "Em thay đổi rất nhiều, gần như nhận ra em nữa rồi." Đinh Tuấn khàn giọng nhắc lại, bàn tay vuốt ve đôi gò má tiều tụy của .
      khẽ run lên, ngữ điệu dịu dàng của đối phương, dường như khiến cho trở lại quãng thời gian ngày xưa...

      "Mọi thứ đều phải thay đổi, nếu thời gian còn ý nghĩa nữa." thu lại ánh mắt, khẽ trả lời.

      "Nghênh Hi?" Đinh Tuấn nghiêng người cầm tay , ngữ điệu hết sức nhàng hỏi : "Em vẫn còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc khoảng thời gian vừa rồi em ở đâu vậy ?"

      ngẩng mặt lên, lặng lẽ rút tay lại, nhìn mỉm cười:"Học trưởng, vẫn luôn đối xử tốt với em... Sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn luôn thường xuyên quan tâm đến em." trả lời thẳng vào vấn đề.

      "Bây giờ em ở chỗ nào?" hỏi, quan sát bộ quần áo giản dị của ."Em làm việc gì?” dịu dàng hỏi.

      "Em thuê gian nhà trọ ở trong ngõ hẻm." Thời gian trước thuê được phòng trọ giá rẻ."Còn bây giờ em làm việc tại cửa hàng tiện lợi ở con đường ngay chỗ rẽ đằng kia, em cũng tìm được công việc làm thêm ngoài giờ nữa." nhàn nhạt.

      Hồi còn chưa quen biết Hắc Diệu Tư, sau khi cha qua đời, hai chị em Nghênh Hi và Hoài Tinh, từng sống với nhau ở căn nhà trọ giá rẻ. còn nhớ , ngày ấy cực kỳ kham khổ, hai chị em thường xuyên lấy mì ăn liền ăn cho đỡ đói, nhưng chút tài sản gầy còm cùng với tiền học bổng, cũng đủ cho hai chị em sống qua ngày. Nhưng sinh hoạt nghèo nàn ấy mang đến đầy đủ cũng như mang đến tiếc nuối, bởi vì, ấy ngày ấy chưa từng giàu có bao giờ.

      Đinh Tuấn ngạc nhiên, mãi lúc lâu, mới do dự : "Em rất khác trước kia." nhìn chăm chú, cẩn thận đề cập tới chuyện."Nghênh Hi, em của em, Hoài Tinh, ấy đính hôn với họ Hắc, em có biết chuyện này ?"

      mở to mắt, đáp lại.

      "Em có biết, lại tuyệt đối xuất sao?" hỏi lại đầy nghi hoặc: "Nghênh Hi, mấy ngày này rốt cuộc em nơi nào? xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao thể lien lạc được với em?"

      "Còn nữa, " vẻ mặt của đầy khó xử, tiếp tục hỏi: "Còn... còn họ Hắc kia, vì sao lại thờ ơ đối với chuyện em mất tích như thế?"

      Nụ cười đông cứng lại mặt của ."Học trưởng, vẫn giống như trước kia, luôn quan tâm như thế với em." chuyện hề liên quan gì với câu hỏi của đối phương.

      nhíu mày."Nghênh Hi, sao hiểu nổi, vì sao em lại cái bộ dáng thờ ơ này vậy? Còn nữa, rốt cuộc em trốn tránh chuyện gì..."

      "Cái gì qua hãy để cho nó qua thôi." . đứng lên, chuẩn bị rời ." muộn rồi, học trưởng, để lần sau chúng ta lại chuyện tiếp nhé." cầm khoác mỏng ở lưng ghế lên.

      "Nghênh Hi," tóm lấy tay lần nữa, trừng mắt nhìn chiếc áo hạ giá mặc người."Vì sao em chịu cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? diễn-đàn-lê-quý-đôn Em và Hoài Tinh tách biệt rồi phải ? Giữa hai người có hiểu lầm chăng?"

      Bây giờ cuộc sống của Thương Hoài Tinh giống như “đệ nhất phu nhân” ... giống y như Nghênh Hi ngày trước. Nhưng mọi thứ qua , Nghênh Hi cũng giống như mình từng có thời kỳ chuẩn bị là vị hôn thê của chủ tịch tập đoàn Hắc thị, nhường lại vị trí đó cho Hoài Tinh - em của mình. Còn bản thân ăn mặc giống như nữ nhân viên bình thường.

      Ánh mắt của nhìn thẳng vào , nét mặt thờ ơ lộ vẻ cực kỳ bình thản." lo lắng cho em làm gì, học trưởng? Trước kia phải thường xuyên cảnh cáo em, cầu em rời bỏ '' sao?"

      Đinh Tuấn hồi tưởng lại, đúng là trước kia từng như vậy với Nghênh Hi.

      Hồi đó sở dĩ như vậy, là vì trong lòng có ý định vượt quá tình bạn đối với Nghênh Hi.

      "Tuy thế nhưng đối với cái họ Hắc kia, vẫn có nghi vấn, nhưng mà em thay đổi nhiều quá! Hơn nữa trong khoảng thời gian ấy hề có chút tin tức nào của em, tất cả đều thay hình đổi dạng hết rồi. từng đến gặp Hoài Tinh, vậy mà ấy..."

      "Thế vô thường."(thế gian luôn biến đổi) mỉm cười nhợt nhạt:" thay đổi, có lúc phải là tốt, bởi vì nó làm cho người ta nhận chân tướng việc."

      Để ở lại với ánh mắt kinh ngạc, Nghênh Hi bình tĩnh từ chỗ ngồi đứng lên, xoay người rời khỏi quán cà phê.

      tới đầu đường, Nghênh Hi ngửa mặt đón làn gió lạnh. Đầu óc giờ đây trở nên trống rỗng...

      "Tiểu thư Thương Nghênh Hi?"

      Mãi đến lúc có người đàn ông đứng chắn ở trước mặt mà vẫn hề hay biết.

      mở mắt, ánh mắt của đầy ngỡ ngàng, phía trước mặt là khuôn mặt của người đàn ông xa lạ.

      "Kính mời người lên xe." Người đàn ông đột ngột vươn tay, chỉ vào chiếc xe ở ven đường xe.

      Lên xe?

      Nghênh Hi trở nên cảnh giác, những chuyện sau khi gặp Đinh Tuấn đột nhiên biến mất.

      mở to đôi mắt nhìn người đàn ông xa lạ cặp môi khi đóng khi mở, ra vẻ hiểu, đứng ngẩn người ở chỗ đó, giống như những lời của đối liên quan chút nào đến bản thân mình.

      "Thương tiểu thư?"

      Vẻ mặt đờ đẫn của , khiến cho người xa lạ hoang mang."Mời người lên xe ngay ạ!"

      Nghênh Hi vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ, lúc này đối phương lập tức quyết định dùng hành động. Hai gã đàn ông vạm vỡ chia nhau hai phía trước sau vây chặt , thái độ đầy vẻ uy hiếp cưỡng bức kèm chặt hai bên người của , về phía trước...

      "Các người muốn làm gì? !"

      lấy lại tinh thần, hai tay vùng vẫy điên cuồng, nhưng sao thoát khỏi vòng vây cưỡng chế.

      Hai gã đàn ông vạm vỡ hoàn toàn quan tâm có ngã hay , mặc cho bước chân của đầy hỗn loạn, hai chân giẫm đạp lên nhau, đan xen lẫn nhau, kéo lùi về bên cạnh đường...

      Mắt cá chân bị cọ sát đầy đau đớn, khiến cho Nghênh Hi càng trở nên tỉnh táo. liều mạng xoay chiếc cổ cứng ngắc, nhìn theo động tác của tay người đàn ông, nhìn thấy chiếc ô tô có rèm che màu đen đỗ ở ven đường...

      Chiếc xe hơi nhập khẩu phiên bản dài, sơn đen bên cạnh, chính là chiếc xe lúc trước theo dõi từ lúc đứng ở chỗ tủ kính quầy hàng cho đến lúc rời . mở to đôi mắt...

      Vẫn tưởng rằng trong cuộc đời này, bao giờ còn gặp lại người đàn ông này nữa, bây giờ con người ấy chiếu thẳng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng về phía ...

      ※※※

      " thể nghĩ rằng, chúng ta lại gặp nhau bằng phương thức này."

      Ngồi ở phía sau xe, người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào .

      Nghênh Hi cho rằng nằm mơ. bị cưỡng chế lên xe, bị ép đối mặt với , cũng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ...

      "Thoát khỏi tôi, khiến em cảm thấy rất tốt phải , Nghênh Hi?" hỏi. Nụ cười như có, như khuôn mặt tuấn tú của , nhìn vừa tao nhã, lại bao hàm giễu cợt.

      Từ trước đến giờ, Nghênh Hi vẫn cảm thấy là người đàn ông khó đoán biết. né tránh ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của , buông mái tóc dài xuống che miệng vết thương lẫn tự ti của .

      Trái tim xuất khối nham thạch lạnh cứng...

      Nó có từ khi rời bỏ , lên máy bay đêm hôm trước khi tiến hành lễ đính hôn sao?

      " cần người vợ này, bởi vì, học cách cư xử trung thực với phụ nữ." lên tiếng.

      từng cho rằng mình vĩnh viễn bao giờ có thể ra những lời này, vậy mà lúc này đây, chúng lại có thể được bâng quơ, nhàng như thế, được trút ra từ chính miệng của .

      Đêm hôm trước lễ đính hôn, tận mắt nhìn thấy, người đàn ông nhất cùng với dốc lòng áp sát nửa thân trần trụi với nhau, triền miên mãnh liệt ở cùng cái giường...

      lúc từ trạng thái kinh ngạc cùng nỗi khuất nhục lẫn tổn thương dần tỉnh táo lại, rốt cuộc lại nhận ra, người con cùng triền miên kia lại chính là em của mình... Hoài Tinh. nhìn chăm chú, ánh mắt sáng lạnh sắc bén, hề lộ tia cảm xúc.

      "Quả nhiên, tối hôm đó em tới." nheo mắt nhàn nhạt, giống như kể lại câu chuyện có liên quan tới mình.

      "Từ khi nào... bắt đầu ở cùng với Hoài Tinh từ khi nào vậy?" hỏi mà sao khống chế nổi run rẩy trong tiếng của mình.

      Hơn nửa năm qua, đây là nghi hoặc đau đớn nhất tàng giấu kín trong lòng.

      "Đại khái khoảng năm rưỡi trước đây." dường như có chuyện gì xảy ra.

      năm rưỡi trước đây! Thậm chí vẫn chưa hề biết .

      Cố kiềm chế nỗi chua xót trào dâng khắp lồng ngực, buồn bả hỏi: "Nếu biết Hoài Tinh là em của tôi, vì sao...vì sao còn muốn đính hôn với tôi?"

      "Tôi thích thân thể của Hoài Tinh, dĩ nhiên, tôi cũng thích em. Hai người có quan trong khác nhau." nhếch môi cười giễu cợt đến lạnh lùng."Còn em, em muốn cuộc hôn nhân, tôi đáp ứng cầu của em."

      Câu trả lời của tàn nhẫn biết bao.

      Nàng sao hieur nổi, nhìn chăm chú:"Vậy cho rằng, cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta là cái gì?" có cảm giác ngực mình lạnh buốt.

      bĩu môi quan tâm, hời hợt: "Vừa qua tôi nhận thấy, em giống như người khờ dại, hiểu biết gì lắm về tình hình tại. ra giữa chúng có số dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com điểm cần phải có mối quan hệ hài hòa với nhau."

      "Hài hòa sao?" hiểu, vì sao lại có thể thờ ơ, ra những điều chút nhân tính ấy được?" Suốt đời này phải tận lực bỏ qua cho sao, đồng ý để bạn bè, thậm chí... cả em của mình lên giường với sao?"

      thể kiên nhẫn thêm nữa, gác đôi chân dài lên, đôi mắt hạ bớt lạnh lẽo: "Thương Nghênh Hi, em quá ngây thơ, ngây thơ đến mức gần như ngu xuẩn."

      từng thích người con này, thích ngây thơ, trong sáng lẫn vẻ xinh đẹp của .

      Cũng bởi vì thích Thương Nghênh Hi nhiều hơn chút, nên nguyện ý cho danh phận, tiếc lấy lòng , cho cuộc hôn nhân mà mong muốn... Dù sao người con này cũng là của , chỉ mong có thể gả cho , cho nên cũng chẳng mất mát gì.

      Đương nhiên, cũng ngây thơ đến mức cho rằng “ đương” là chuyện nực cười.

      nghiêng mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt của , lạnh nhạt, chậm rãi : " thực ra, tại bộ dáng của em... cũng thích hợp làm vợ của tôi." Ngữ điệu lạnh nhạt của khiến người khác bị tổn thương.

      Sắc mặt Nghênh Hi trắng bệch:" khi vậy, nên những điều khinh thường tôi như thế, tôi tự động tránh rất xa rồi mà." khô khan đáp lại, có cảm giác trái tim mình chìm trong máu tươi.

      cười phá lên."Chậc...chậc, theo tôi lâu như vậy, em vẫn còn hiểu sao?" nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười trầm mang theo tà khí."Em biết, hay là giả vờ quên rồi... cái gì mà tôi muốn, nhất định phải có trong tay! Cho dù tôi có còn muốn cái này nữa hay ." cay nghiệt hạ lời chú giải.

      cũng nằm ngoài ý đó. Nếu nguyện ý buông tha cho , bọn họ hẳn gặp lại. nên sớm đoán biết việc Diêu Gia Nãi xuất kia phải là chuyện bình thường, mà đó là khúc nhạc dạo của việc Hắc Diệu Tư để mắt đến

      " hận tôi, hận tôi thoát khỏi nắm giữ của sao." .

      "Hận em sao?" cười nhạo báng:"Em đánh giá mình quá cao rồi. Tôi hận em, Nghênh Hi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi."

      " cái gì vậy?" thào hỏi , giống như hiểu gì, trái tim dần dần trở nên lạnh giá.

      “Vốn dĩ tôi nghĩ cho em cuộc hôn nhân như em vẫn mong muốn, nhưng em lại tự nguyện buông nó ra. Nếu vậy, chiếu ý của tôi qua lúc nãy... tôi dùng cách này để lấy lại cái tôi muốn, vậy là cực kỳ công bằng."

      " muốn cái gì?" đưa tay, vén những sợi tóc che hai gò má vào sau tai, che giấu nữa, mà để lộ ra hình dáng của bản thân." tại, còn có thể lấy được cái gì từ người tôi đây?"

      Hắc Diệu Tư nhướng đôi lông mày. xác định nổi tại, hứng thú của đối với Thương Nghênh Hi còn giữ lại được bao nhiêu.

      giờ đây mất vẻ xinh đẹp động lòng người, lẫn khí chất hồn nhiên thanh thoát. Ngược lại, người con trước mắt bây giờ những đầy bất an, lạnh nhạt mà còn tự ti nữa.

      Nhưng mà, cho dù có cái bộ dáng như vậy, tựa hồ vẫn còn giữ lại số những cái gì đó làm cảm thấy rất hứng thú ...

      "Rất thú vị." nhếch môi, lạnh nhạt nở nụ cười tuấn đến đả thương người khác."Em có thể tin, cho tới bây giờ tôi cũng nghĩ ra nổi, có thể lấy được cái gì đó ở người phụ nữ."

      "Vậy sao? Nếu thế xin mời ngài hãy quý trọng người phụ nữ ở bên cạnh mình." kỳ lạ, chỉ vô tình, lại đột nhiên khiến cảm thấy bình tĩnh.

      Có lẽ, người phạm sai lầm là . Chính biết tự lượng sức mình...

      Đàn ông giống như , hoàn toàn có khả năng lệ thuộc vào bản thân.

      Lời của lại làm cho bật lên tiếng cười nhạo báng."Em đại lượng như vậy, chắc là do biết được báo đáp phải ... bởi vì Hoài Tinh chắc chắn cảm kích em đâu, mà em nợ tôi nên tôi vẫn muốn đòi lại đây."

      Nghênh Hi mở to mắt, nhìn nữa, đem lời cuồng vọng của người đàn ông, ném ra ngoài cánh cửa trái tim của mình.

      "Dừng xe." Đột nhiên thô lỗ ra lệnh cho lái xe.

      Vốn dĩ xe chạy ra hướng vùng ngoại thành, lại thay đổi tạm dừng lại ở gần đó. Trời sắp tối rồi, đường cái xe cộ lại vô cùng thưa thớt.

      "Xuống xe." hạ lệnh, lãnh khốc xua đuổi . Biết ở nơi này thể gọi được xe tắc xi, phải bộ vài giờ mới đến nội thành, mới về được nơi ở.

      Nghênh Hi mở to mắt, nhìn sâu vào ánh mắt trầm của . hề phản kháng, chút suy nghĩ, mở cửa xe, bước ra khỏi chỗ ngồi ấm áp, sống lưng thẳng tắp đứng giữa làn gió lạnh tháng mười ...

      Chợt đột nhiên, cổ tay bị người đàn ông ra sức nắm chặt lấy...

      "Em từng em tôi, em còn nhớ , Nghênh Hi." cũng bước ra khỏi xe, cợt nhả .

      "Điều ấy là chuyện quá khứ rồi."

      Tránh khỏi bàn tay nắm giữ của , coi như có cảm giác đau ở cổ tay, thẳng lưng bước ra khỏi tầm mắt của Hắc Diệu Tư, hề quay đầu lại ...
      hoadaoanhTrâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 3.1:

      Ngày hôm sau, mới sáng sớm Nghênh Hi đến cửa hàng tiện lợi để làm việc. Khi đến góc của ngã tư đường, từ rất xa nhìn thấy Mike đứng ở bậc thềm của cửa hàng nhìn ra xung quanh.

      "Hi, Nghênh Hi." Mike chào hỏi .

      "Chào , sao vào?" hỏi.

      Mike còn chưa kịp trả lời, Nghênh Hi phát đèn trong cửa hàng lẫn đèn ở biển hiệu đều chưa bật lên.

      nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế này?"

      "Là thế này... " Mike gãi gãi đầu, xấu hổ : "Ngày hôm qua sau khi tan tầm lâu, có người mang bản hợp đồng đến cửa hàng, với tôi là muốn mua lại cửa hàng này của tôi. là, đối phương ra giá rất cao, tôi nghĩ cả đêm, mặc dù trong lòng muốn, nhưng mà..."

      Nghênh Hi hiểu ý tứ của ."Sao có thể đột ngột như vậy được nhỉ?" hỏi đầy chán nản.

      "Nghe là định làm trạm xăng dầu mới."

      " ra là thế." rũ mắt xuống, hơi cau mày lại.

      dễ dàng mới tìm được nơi làm việc ổn định, giờ đột nhiên lại bị mất ...

      "Thực xin lỗi, Nghênh Hi. Mới sáng sớm mà tôi mang đến cho tin tức bất ngờ như vậy." Vẻ mặt của Mike đầy áy náy.

      " sao đâu." lắc đầu, thậm chí còn nở ra nụ cười." vẫn còn trẻ như vậy, cũng nên tính toán cho tương lai của mình."

      "Vốn dĩ tôi định giới thiệu cho làm ở cửa hàng của bạn tôi, nhưng vừa rồi tôi gọi điện thoại, đối phương trước mắt bọn họ thiếu người, cho nên ... "

      " cần lo lắng cho tôi đâu." Nghênh Hi an ủi ngược lại với Mike. " sao đâu, nhất định tôi tìm được công việc khác cho mình."

      Tuy như vậy, nhưng sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng Nghênh Hi cũng rất nặng nề...

      Kỳ , bây giờ tìm được việc làm phải dễ dàng, thiếu phần thu nhập này, lần thứ hai sinh hoạt của bị rơi vào cảnh túng quẫn.

      đường mua tờ báo. Sau khi về đến nhà, Nghênh Hi bắt đầu gọi điện thoại, thử tìm việc, nhưng sau vài câu vấn đáp, nếu phải câu trả lời là “ tìm được người”, cũng là cầu gửi bản lý lịch trước sau đó chờ thông báo lại.

      Lòng trở nên nặng nề, thời gian trôi qua lúc nào hay. Đến cuối buổi chiều, khoảng chừng giờ tan tầm, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhà Xuất Bản, thông báo sau này Nhà Xuất Bản cần đến nữa, bởi vì sắp tới có bản thảo mới để cho sửa bài.

      Cho dù đối phương ngắt điện thoại, Nghênh Hi vẫn cầm chặt ống nghe trong tay, nghe những thanh tút tút đến chói tai mãi sao buông điện thoại xuống được...

      Việc xây dựng lại cuộc sống mới dễ dàng, chỉ sau đêm, đột nhiên bị mất tất cả.

      "Nên làm cái gì bây giờ..." mang cuốn sổ tiết kiệm ra xem lại số tiền mình gửi ngân hàng. mở to đôi mắt, số tiền để dành ghi trong sổ tới năm con số.

      "Thương tiểu thư?"

      Có người gõ cửa ngoài phòng, Nghênh Hi nghe thấy giọng của bà chủ cho thuê nhà, lập tức ra mở cửa.

      "Bà chủ, có chuyện gì vậy?"

      "Đương nhiên là có chuyện, nếu việc gì tôi phải vất vả leo lên tận tầng cao nhất này để làm gì?" Bà chủ nhà cứ thế tự vào trong căn phòng hẹp, tùy tiện chiếm luôn cái ghế duy nhất ở trong phòng.

      Nghênh Hi để bụng, sau khi đóng cửa phòng còn rót chén nước mời bà ta.

      "Việc là thế này... " uống hớp nước, bà chủ nhà giọng điệu đầy ban ơn: "Tôi tới thông báo trước với , sau hai ngày nữa tôi lấy lại phòng này để sử dụng, có thể nhân dịp mấy ngày này nhanh chóng tìm nhà khác nhé."

      "Bà muốn lấy lại nhà ư?" Nghênh Hi hi vọng là mình nghe lầm."Nhưng hợp đồng thuê nhà đến tháng ba sang năm mới ... "

      "Tôi trả lại tiền đặt cọc cho , như vậy là được chứ gì?"

      "Vấn đề phải là tiền đặt cọc, mà là trong khoảng thời gian ngắn như thế, tôi hoàn toàn thể tìm được nhà để thuê." Nghênh Hi rất lo lắng, bây giờ muốn tìm được căn phòng cho thuê với giá rẻ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn là điều thể.

      "Sao lại thể tìm được nhà cho thuê? Ở ngõ Hồng Điều có mà hàng đống lớn, tùy tiện cũng tìm được gian."

      "Nhưng mà..."

      " cần phải nữa !" Bà chủ nhà uốn éo cái mông lớn, từ ghế đứng lên, vẻ mặt khó chịu."Hôm nay là thứ năm, sang tuần sau phải chuyển ! Nếu đến lúc đó còn chưa chuyển sạch , tôi coi cũng như tất cả những đồ gì đó dùng được, tất cả đều vứt hết!"

      Sau khi quẳng lại câu , bà chủ cho thuê nhà quay đầu bước .

      Nghênh Hi đứng ở trong phòng của mình, hiểu vì sao giữa lúc này, đột nhiên vận rủi lại rơi xuống cuộc đời lần nữa...

      Chẳng lẽ là do Hắc Diệu Tư...

      Lắc lắc đầu, Nghênh Hi vứt cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu.

      Chắc là đâu, Hắc Diệu Tư để ý đến sống chết của , lại càng thể phí công tìm trăm phương ngàn kế...

      Để hãm hại người còn quan trọng nữa.

      ※※※

      Buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, Nghênh Hi suy yếu đến mức sao rời khỏi giường được. Cẩn thận suy nghĩ chút, mới nhớ ra cả ngày hôm qua chưa ăn chút gì.

      Nếu tìm thấy công việc, sau này thậm chí đến ba bữa cơm của cũng xảy ra vấn đề.

      Buổi sáng trước khi ra cửa, hạ quyết tâm, cho dù bất kể là công việc gì, chỉ cần đối phương đồng ý muốn thuê, đều sẵn lòng, cho dù là công việc lao động có mức lương thấp cũng sao! Còn về chỗ ở, chỉ cần có chỗ để ở là tốt rồi.

      Nhưng tìm việc cho tới trưa mà vẫn có bất kỳ người nào đồng ý thuê mướn . Còn về chuyện tìm nhà cửa lại càng có manh mối nào.
      *******************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :