1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ đáng yêu của Tổng giám đốc kiêu ngạo - Ngưu Điềm Hồng (24/183) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      vợ đáng của Tổng giám đốc kiêu ngạo - Ngưu Điềm Hồng
      Vợ Manh Nha của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo


      [​IMG]

      Tác giả: Ngưu Điềm Hồng

      Thể loại: Đại (H)

      Số chương : 183

      Convert và Edit: megau1976
      Giới thiệu:​

      "Muốn chọc giận tôi? A, em rất thành công..." nắm cái cằm nho của , cười ác ý. là Lôi Thiệu Đình, thái tử Á Châu, con người giá trị trăm triệu. Hạ Bạch bất quá chỉ là nữ sinh học trung học bình thường, bởi vì bị bạn bè hãm hại mà rơi vào tay của .

      Chết tiệt, đường đường là tổng giám đốc, muốn ăn là vinh hạnh của , lại dám chạy trốn! ? Lần lượt bị chọc giận, lần lượt trừng phạt ngoan, ông chú tổng giám đốc ác thú làm biết mệt. "Uống thuốc , đừng để gây ra phiền toái." thoả mãn liếm liếm môi.

      Trong lòng Hạ Bạch ân cần thăm hỏi tổ tông nhà , kéo tấm chăn nuốt vào viên thuốc... Khi cho rằng trong lòng có tình cảm đối với mình, lại nhẫn tâm làm tổn thương em trai của , đính hôn với người chị mà mình hận nhất. chuẩn bị chạy trốn để chấm dứt tất cả mọi chuyện, nhưng ngoài ý muốn biết được mình mang thai.

      Đứng bến tàu, phía trước là người đàn ông khác lái ca nô, đằng sau là lái xe chạy như bay đến, ôm lấy chiếc bụng bằng phẳng, biết làm sao...

      Tình trò chơi lâu dài, thận trọng, cạn kiệt suy nghĩ, thua mất chính bản thân mình, thắng.
      Last edited: 1/1/15
      yui_9x, Pecku, Na Mon 1 thành viên khác thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 001: Sau khi đùa bỡn, vứt bỏ

      Đau quá. . . . . .

      Hạ Bạch khổ sở khẽ rên tiếng, từ trong mộng tỉnh lại.

      Thân thể bị trói vô cùng vặn vẹo, đôi tay sau lưng, hai chân bị sợi dây siết thành hình chữ M.

      Toàn thân cao thấp lộ chỉ có ba chỗ

      Mặt, ngực, hạ thân.

      Trước mắt vùng tăm tối, sau khi say rượu, thân thể giống như bị người hung hăng đánh cho trận, đau đến muốn chết, căn bản nhúc nhích được.

      Đột nhiên, trong bóng tối xuất đường ánh sáng.

      Người đàn ông mở cửa tới, thân hình cao lớn, mặt đất đầu tư mảnh màu đen lạnh lẽo.

      cảm thấy người chậm rãi đến gần.

      Hơi thở đè nén tiến tới gần, nghe được thanh cởi dây thắt lưng và kéo khóa.

      Trong lòng hoảng sợ, muốn chạy trốn cũng còn kịp rồi.

      dị vật chống ở nụ hoa mềm mại, mảnh thấm lạnh trực tiếp chui vào trong thân thể.

      Trơn trợt, dường như có đồ vật gì đó chen vào khe hẹp khít khao.

      Tiếp theo từ từ đau đớn giống như bị xé rách.

      "A! ! ! !" khổ sở cong lưng đau đớn, hét ầm lên.

      Trong nháy mắt mồ hôi tuôn đầy trán, vậy mà người đàn ông có bất kỳ ngừng nghỉ, để ý tới là lần đầu tiên, gầm tiếng bắt đầu nhanh chóng ra vào.

      Người đàn ông này là ai? Tại sao mình lại bị trói thành như vậy, bị tên đàn ông khốn kiếp này làm búp bê thổi khí?

      gắt gao cắn răng, nhưng nhịn nổi đau đớn muốn chết, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      **********

      Buổi sớm lờ mờ, trong công viên Tây Hồ, người cao tuổi tập thể dục buổi sáng cũng chưa xuất .

      Hạ Bạch phát quần áo mình mặc người ngày hôm qua, bị ném ở thảm cỏ.

      nhịn đau cắn răng bò dậy, toàn thân đều là dấu máu đỏ, nhất là cổ và ngực.

      Trong miệng còn có mùi máu, biết cắn bể bao nhiêu vết thương.

      Đau chết. . . . . .

      Đáng chết! Tên đàn ông khốn kiếp kia là ai ?

      Ngày hôm qua, ràng cùng bạn học ca hát trong tiệc chia tay, chẳng biết tại sao bị người bắt , mất trinh tiết. . . . . .

      cố gắng nghĩ lại chuyện ngày hôm qua trước khi mất ý thức.

      Nhưng chút trí nhớ cũng có, dường như có người xóa trí nhớ từ trong đầu .

      cắn răng, chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

      trang giấy từ trong ngực bay xuống, nhặt lên, là chi phiếu700 ngàn.

      Phi! ! !

      Đồ súc sinh chết tiệt, cầm thú!

      Xem như bán thân sao! ? Sau khi làm nhục , cho tấm chi phiếu xong rồi! ?

      Đó là thứ quý giá nhất đời của , tại sao ta cướp liền cướp ! ?

      giống như nổi điên xé nát bấy chi phiếu, nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng hét to.

      Mười bảy tuổi, mất trinh tiết.

      Mẹ nó! Đừng để cho biết là ai, nếu nhất định tha cho tên kia! !

      Nhưng ngoài gào khóc chửi mắng, còn có thể làm gì?

      Chậm rãi tới trung tâm chợ, tìm phòng khám bệnh, mua viên thuốc tránh thai cho mình

      Ngoại trừ cái này, cái gì cũng làm được.

      Ánh mắt của nhân viên bán thuốc lạnh lùng nhìn , dạo này, các xinh đẹp càng ngày càng biết tự trọng.

      Hạ Bạch nhìn thấy ánh mắt của , dĩ nhiên hiểu suy nghĩ gì.

      Bỏ lại tiền, bất đắc dĩ nhìn người bán hàng kia chút, tức giận xoay người ra ngoài.

      Bầu trời rất xanh, ngẩng đầu lên hít vào hơi dài, nắm chặt quả đấm cái.

      Chưa bao giờ cảm giác bất lực như thế này, sau này rốt cuộc nên làm gì?

      suy nghĩ, điện thoại di động cũ nát trong tay đột ngột vang lên.

      cầm điện thoại lên vừa nhìn, màn ảnh là cái tên làm cho giận đến cắn răng.

      Phía lên "Cha" điện tới. . . . . . . . . . . .
      yui_9x thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 002: đó mùi vị tệ

      "Này!" đè nén lửa giận, nghe điện thoại.

      "Hạ Bạch hả, là cha. . . . . ."

      "Có chuyện gì ."

      "Ha ha, đừng lớn tiếng như vậy, cha nhớ

      con...."


      " phải là muốn cho tiền nuôi dưỡng chứ!" Hạ Bạch thẳng vào vấn đề.


      Với ông ta, cần vui vẻ.


      "Hạ Bạch con đừng như vậy, chuyện của mẹ con, qua nhiều năm rồi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện này có được ?"


      "Rốt cuộc chuyện gì?"


      Bên đầu điện thoại kia sửng sốt chút, "Mấy ngày nữa con sắp tựu trường lên cấp III rồi, cha muốn cho con con chút tiền, con tới cầm chút ."


      Hạ Bạch hít sâu hơi, "Bao nhiêu."


      "5.000...." Cha có chút áy náy , "Dì Trương của con quản lý rất chặt, cha để dành nửa tháng mới có bao nhiêu, con...."


      "Tôi lập tức qua." xong, dứt khoát cúp điện thoại.


      Hung hăng siết điện thoại, buộc mình nuốt nước mắt về trong bụng, cất bước xuống bậc thang....


      *************


      bầu trời yên tĩnh, đột nhiên xuất chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ thế giới yên tĩnh.


      Cánh quạt phát ra thanh đinh tai nhức óc, máy bay đáp mặt đất, bụi đất tung bay.


      đám bụi mù chưa lắng xuống, máy bay xuống người đàn ông có vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.


      Thân hình kiên định, xuyên qua bụi.


      Thân thể của cao gần 1m9, mặc dù tây trang thủ công số lượng có hạn thế giới, cũng bao bọc nổi bắp thịt làm cho người ta máu nóng sôi trào.


      Gương mặt đó càng thêm đẹp trai làm cho người ta hít thở thông, giống như vị Thần ánh sáng Apollon, gương mặt đẹp trai góc cạnh ràng.


      biết làm cho bao nhiêu thiên kim danh viện, thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà được.


      Nhưng chưa từng đưa ánh mắt đặt ở người bất kỳ nào hơn nửa giây.


      Bởi vì trong mắt , phụ nữ cũng chỉ là công cụ Dương Hòa Hợp khi cần thiết, là đồ chơi để phát tiết khi thiếu thốn.


      Đối với đồ chơi, ai nhìn lâu?


      Nơi này là hòn đảo có ghi chép bản đồ, có rất nhiều biệt thự.


      Bí mật yên tĩnh, thích ở trong mỗi biệt thự nuôi cố định.


      Giống như là hậu cung, ngày nào muốn nào, nơi đó.


      Cuồng vọng?


      Chính xác.


      Hoang đường?


      sai.


      Nhưng có tư cách cuồng vọng hoang đường, bởi vì chính là thái tử Á châu trong truyền thuyết, con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Lôi Đình.


      ho cái, Địa Cầu đều muốn run cái.


      Đừng mấy người phụ nữ, coi như lộ liễu chơi đùa hậu cung có ai dám thả cái rắm?


      Vậy mà hôm nay thái độ lại khác thường, bảy, tám tiếng trước vừa mới rời khỏi biệt thự đảo trở lại.


      tối hôm qua mùi vị tệ.


      chơi đùa ít hơn cát đá dưới chân.


      Đối với tình dục, sớm quen thuộc đến chán ghét mà vứt bỏ.


      Chỉ là tối hôm qua, hoang dã đó biết từ nơi nào chộp tới, lại gợi cho ham muốn!


      Để cho lần lượt muốn đủ, cho tới sau nửa đêm vội vàng xử lý xong công việc, lại chạy trở về, muốn hung hăng muốn .


      "Thiếu gia, cậu trở lại." Quản gia cung kính cúi người chào, đón vào bên trong biệt thự.


      Hoắc Lôi Đình vừa cởi áo khoác tây trang, vừa hỏi, " kia tối hôm qua chết hay chưa?"


      Tối hôm qua muốn quá ác, vừa gầy, vừa mới bắt đầu hôn mê bất tỉnh.


      Quản gia sững sờ, "Thiếu gia, phải cậu , phải vứt bỏ ấy sao? Tại sao...."


      "Vứt bỏ?" nheo lại con ngươi nguy hiểm quét mắt nhìn quản gia.


      Tối hôm qua làm xong chuyện ra ngoài, đến dưới lầu ăn cơm, với quản gia, đem lầu vứt bỏ.


      nghĩ, mấy ngày trước chơi đùa chán, mà phải ngày hôm qua.


      Quản gia liền vội vàng giải thích, "Thiếu gia, hôm qua tôi mới vừa được điều tới nơi này, biết lầu của cậu còn có khác....."


      "Tốt lắm." chán ghét giai thích, công việc thuộc bổn phận của mình làm tốt, còn tìm lấy cớ đẩy đưa, "Cút , ngày mai tới tính tiền lương tháng này."


      Quản gia rất hiểu tính tình của rất kiên quyết, đối với người khác nghiêm khắc, đối với mình cũng nghiêm khắc.


      Cũng dám giải thích, thể làm gì khác hơn là cúi người chào, xoay người rời .


      Thân thể cao to ngồi vào ghế sô pha, khẽ than thở.


      là tiếc nuối, đẹp như vậy lại bị vứt ?


      Vì vậy gọi người vào, " tìm ngày hôm qua trở lại cho tôi, tôi cho mọi người 1 ngày."


      "Vâng."


      Nếu đó ở nơi này, cũng cần thiết ở lại nữa rồi.


      Còn việc để xử lý, bằng sớm xử lý xong, buổi tối lại gần gũi với kia phen.


      Nghĩ tới, hít sâu hơi, đứng dậy ra cửa.


      Bởi vì truyện H và ngược nên edit theo tâm trạng, có lịch post.
      Last edited by a moderator: 4/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 003: Chọc giận kẻ ác.

      "Hoắc....Hoắc tổng....Ngài.... xin ngài bớt giận, uống ngụm trà !" Lão tổng giám đốc gần năm mươi tuổi tập đoàn Chu thị khom người, mực cung kính đưa lên nước trà.

      Bởi vì quá căng thẳng, tay run giống như đánh trống, nước trà nóng bỏng vẩy ra, làm ông ta bị nóng nhếch miệng.

      Càng run lợi hại hơn.

      Hoắc Lôi Đình để ý tí nào, chỉ cảm thấy buồn cười.

      Ở trong nước Chu tổng giám đốc cũng được xem là đại nhân vật số số hai, gia đình vợ là người Trung ương.

      Có thể trong nước người dám động đến ông ta quá ba người.

      Mà Hoắc Lôi Đình là người thứ nhất.

      Hai chân thon dài bắt chéo, ngồi ở ghế vốn nên thuộc về Chu tổng giám đốc, nhìn bên ngoài cửa sổ.

      Tòa nhà phía đối diện là trong những sản nghiệp của Chu tổng, vốn là khách sạn sang trọng số số hai, xoa hoa lãng phí đến mức tận cùng.

      Hoắc Lôi Đình rất ưa thích nhưng hôm nay, lúc chuẩn bị tiêu phí nhân viên phục vụ lại biết chết sống chọc giận .

      "Cao ốc của các người tổng cộng mấy tầng."

      "A..... xin lỗi, tôi mới , biết đâu lắm, có lẽ..... là hai mươi tám tầng thôi."

      Hoắc Lôi Đình lạnh lùng cười tiếng, "hai mươi tám tầng? A, rất tốt, vậy như ông mong muốn thôi."

      Vì vậy tại cảnh tượng này, gọi người tới đem Cao ốc ba mươi sáu tầng, phá hủy tám tầng, biến thành hai mươi tám tầng.

      Chỉ vì thái độ của người phục vụ kia qua loa lấy lệ!

      thế giới này, vẫn chưa có người nào dám dùng loại thái độ đó chuyện với Hoắc Lôi Đình , nhất là khi mong muốn của được thỏa mãn, chọc giận .

      cũng muốn người phục vụ kia rời khỏi chức vụ, ngược lại bảo Chu tổng cất nhắc ta làm quản lý đại sảnh.

      Những ngày sau này, a, tin tưởng, cái người phục vụ biết trời cao đất rộng khoác ác Phượng Hoàng. Chu tổng trải qua thời kì sống ngay cả chim sẻ cũng bằng.

      Lúc này mới thú vị.

      Trong lòng Chu tổng giám đốc thầm vuốt mồ hôi lạnh, quả nhiên Hoắc Lôi Đình giống như lời đồn, lòng dạ độc ác tha người.

      Loại phương pháp hành hạ người như thế này chỉ có nghĩ ra được.

      Aiz, mắt thấy sản nghiệp mình khổ cực kinh doanh cứ như vậy bị hủy, dám giận, lại dám .

      Ông ta chỉ có thể thầm nhức nhối.

      Nhìn Hoắc Lôi Đình có bày tỏ bất kỳ gì, cho rằng nổi giận, toàn thân Chu tổng giám đốc run run khiếp sợ còn thiếu chút nữa quỳ xuống.

      Nếu bởi vì chuyện này mà đắc tội với vị tổ tông này, sợ rằng nhiều năm nhà họ Chu cũng thở nổi.

      Hoắc Lôi Đình xoay đầu, nhìn Chu tổng giám đốc, trong mắt lóe lên ánh sáng giống như con sói lang tham lam, "Chu tổng, ông muốn tôi bớt giận nhưng chỉ như vậy, càng làm cho tôi càng thêm tức giận."

      Chu tổng giám đốc lập tức hiểu ra, "Ha ha.... lão già khô cứng như tôi chuyện, tự nhiên Hoắc tổng nguyện ý nghe, Chu Minh Mị con tôi mới vừa du học trở về, nếu như con bé thay tôi xin lỗi với ngài, ngài có thể...."

      "Cái này phải xem ấy biểu như thế nào." Hoắc Lôi Đình cười lạnh, nhớ Chu Minh Mị kia.

      Nhìn như cao quý đoan trang, ra lẳng lơ như ngựa, chơi chút nhi tồi.

      "Con tôi khéo hiểu lòng người nhất, nhất định làm cho Hoắc tổng vui vẻ."

      "Chỉ mong là vậy." Hoắc Lôi Đình đứng dậy, mục đích đạt được, nên cũng ở lại nữa.

      còn làm việc, làm việc xong, còn có vật rất ngon chờ thưởng thức.

      Nghĩ tới đây, khỏi nghĩ tới tối hôm qua hưởng thụ mùi vị thấm tận xương, hít sâu hơi.

      Thân thể cao lớn đứng lên, xoay người ra ngoài.

      "Ha ha ha..... Hoắc tổng, ngài thong thả, thong thả...."

      Khúm núm đưa tiễn Hoắc Lôi Đình, Chu tổng giám đốc chặn ngực, thiếu chút nữa ngồi sững đất.

      Chuyện này..... có tính là vì họa được phúc ?

      Nếu như con có thể đến được với Hoắc Lôi Đình, vậy chính là chúc phúc đức nhà họ Chu bọn họ tu luyện mấy đời!

      Đều người khác hơn bạn chút, bạn ghen tỵ, hơn bạn mảng lớn, bạn kính nể.

      Hoắc Lôi Đình hơn bọn họ đâu chỉ mảng lớn? Qủa chính là trời và dưới đất!

      Vì vậy ông ta tranh thủ thời gian liên lạc với người nhà, chuẩn bị tổ chức buổi tiệc lớn chiêu đãi Hoắc Lôi Đình, thuận tiện tạo cơ hội cho con .
      Last edited by a moderator: 8/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 004: Gặp lại

      Hạ Bạch lấy ra tiền trong bì thư đếm đếm.

      Liếc mắt nhìn cha ở trước mặt, sau đó lại đếm lần nữa.

      5.000 đồng sai, thở phào cái, "Tốt lắm, tôi nha."

      "Hạ Bạch" Hạ Chí Viễn đứng lên, "Đừng gấp gáp như vậy, cha dẫn con ăn cơm, có phải con rất đói hay ? Gần đây cũng gầy."

      A, xem như ăn xin sao?

      chán ghét lui về phía sau mấy bước, "Tôi gầy là bởi vì tôi giảm cân, tôi đói bụng, cám ơn."

      xong, quay người muốn .

      Cửa mở ra, chạm mặt hai người vào.

      là Phó Tổng giám đốc cúi người gật đầu, người khác là người đàn ông thân hình cao lớn.

      Khuôn mặt khắc nghiệt, góc cạnh ràng vẻ mặt lạnh lẽo.

      Mắt kính râm LOTOS ánh sáng phân cực che con ngươi xinh đẹp của , nhưng giấu được ánh mắt sắc bén.

      Người cả phòng, trong nháy mắt cũng lùn gấp đôi.

      Hoắc Lôi Đình liếc mắt cái liền nhận ra trước mặt tức giận!

      , sai, chính là .

      Tối hôm qua ở dưới người của giống như đóa hoa nở rộ.

      Khóe miệng lập tức giương lên nụ cười như cười.

      ngờ mình đột nhiên tiến hành kiểm tra bộ phận chi nhánh công ty theo thông lệ, gặp phải .

      Nhưng tại sao lại đến chi nhánh công ty của , trong phòng của ông già Hạ Chí Viễn này?

      Trong tay còn cầm xấp tiền! ?

      A, phải cho bảy trăm ngàn sao?

      Chẳng lẽ vẫn thể thỏa mãn?

      Ngày hôm qua mới vừa bị phá thân, hôm nay bán!

      Mà lúc này, lại bình tĩnh nhìn trái cây bàn trà , căn bản nhìn mình.

      nhận ra mình hay giả bộ biết ?

      Cha lập tức đứng lên, rất cung kính , "Hoắc tổng, sao ngài tới cũng trước tiếng, là làm cho người ta vui mừng."

      Hoắc Lôi Đình cười lạnh, "Vui mừng? Hay là kinh hoảng vui?"

      Hạ Chí Viễn bị dọa đến gần chết, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ mặt đất.

      "Ngài đùa, ngài có thể đến đây là phúc đức của chúng tôi a."

      "Hạ tổng đúng là biết chuyện." Hoắc Lôi Đình chút khách khí ngồi ở ghế tổng giám đốc, kiêu ngạo nhìn tất cả người trong phòng.

      Hạ Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Chí Viễn, chỉ cảm thấy ghê tởm, hận đến cắn răng, nhưng cũng thể làm gì ông ta.

      cho cùng, ông ta vẫn là cha của

      Thầm mắng câu, xoay người ra bên ngoài.

      Hoắc Lôi Đình khẽ liếc mắt nhìn bóng lưng gầy cái.

      này dã tâm cũng , lại bắt đầu giả bộ nhận biết mình, giả bộ thanh cao, muốn tranh thủ chú ý của ?

      Bình thường lúc này, đều cười làm nũng, tiến lên, cầu xin mình có thể được biết đến, nhớ kỹ.

      Nhưng lại cố tình xoay người ra ngoài.

      Đây phải là muốn tỏ vẻ khác với người khác, đưa tới chú ý của sao?

      Đáng tiếc bất kỳ nào đối với , ngoại trừ tiền và vui thích thân thể, cái gì cũng đừng nghĩ lấy được.

      Hạ Chí Viễn giả mù sa mưa kêu, "Hạ Bạch, ăn cơm trưa chung . . . . . ."

      " có thời gian, tôi còn phải trở về chăm sóc Tiểu Hòa." xong, cũng quay đầu lại ra khỏi phòng làm việc.

      Hạ Chí Viễn yên lòng, ông ta biết tính khí của con bé này, chắc ở lại.

      Trong lòng ông ta lo sợ, ngộ nhỡ gì ảnh hưởng đến Hoắc Lôi Đình, quan trọng nhất là nhất định đến tìm ông ta báo thù!

      Tay Hạ Bạch nắm chặt 5.000 đồng, trái tim như là bị người bóp chặt, đau đến cách nào thở nổi.

      Mỗi lần cầm tiền trong tay ông ta đều cảm thấy làm nhục mẹ mình.

      Nếu phải lúc đầu tư tưởng của ông ta ràng, mẹ cũng . . . . . .

      Cho dù ông ta có chút tình nghĩa đối với mẹ, cũng nên trong bảy ngày đầu của mẹ, cưới người phụ nữ họ Trương kia.

      Càng để mặc cho hai mẹ con bọn họ đuổi mình và em trai ra khỏi nhà! ! !

      vốn muốn khóc nhưng nghĩ đến mẹ, nước mắt vẫn nhịn được chảy xuống.

      chạy vào trong phòng vệ sinh chỉnh sửa chút, nhìn mình trong kính rất đẹp, rất giống mẹ lúc còn trẻ.

      Chỉ tiếc còn sạch rồi.

      cổ mơ hồ có dấu vết màu đỏ làm cho nhớ tới chuyện kinh khủng tối hôm qua.

      Trong lòng có cảm giác đau đớn ĩ, nếu mẹ biết, nhất định rất đau lòng chứ?

      tốt, có bảo vệ mình tốt.

      xoay người ra ngoài, nhưng ngờ đâu đầu đụng phải người.

      Ngẩng đầu, là người đàn ông, hơn nữa nhìn có chút quen mắt.

      A, phải là người đàn ông cao lớn lúc nảy sao. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :