1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ ăn xin - Tống Vũ Đồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      VỢ ĂN XIN
      Tác giả: Tống Vũ Đồng
      Editor: Sunflower1996 + Menam + Wind77
      Convert:Ngocquynh520


      Giới thiệu:

      Cha ra lệnh phải kết hôn với công chúa Arab vừa đen lại vừa tròn kia,

      làm cho người ta đủ khó chịu,

      Vậy mà hết lần này tới lần khác nữ phục vụ ở mộng ảo cổ bảo này,

      Còn đạp đến chỗ đau của lời tiên đoán nhất định cưới công chúa,

      Hừ! tuyệt đối phải thay đổi cái gọi là số phận này,

      Cho dù là ăn xin lang thang ven đường cũng lập thành hợp đồng hôn nhân,

      Vì để tránh phiền phức,

      Ngay cả đơn ly hôn cũng chuẩn bị xong,

      Hơn nữa còn cao hứng mang theo vợ mới cưới đến Hawai hưởng tuần trăng mật,

      Còn lợi dụng sức mạnh của giới truyền thông,

      Đem tin tức vừa kết hôn truyền đến toàn bộ thế giới,

      Nhưng hoài nghi mình cưới phải tinh phiền toái,

      Ngày thứ hai xuống sân bay,

      mình chạy đến hộp đêm,

      Ngay cả bị hạ xuân dược cũng biết,

      Đáng thương cho phải làm trái quy định thay dập lửa. . . . . .

      Mở đầu
      Đây là thành phố nằm ở vị trí có Thiên sứ cũng có Ác long canh giữ.
      Nằm ở đảo Mạc Nhi dòng sông phân cách tòa thành ra riêng lẻ, giống Prague cho nên gọi là vùng Prague. Bất kể đặt mình vào nơi nào của tòa thành, phong cách Prague cũng phảng phất có mặt khắp nơi, nó chỉ là công trình kiến trúc đứng vững vàng núi cao, mà còn là mô hình thu thành phố Prague treo cao.

      vách núi đá cao là cung điện, thành tường, nhà thờ lớn thánh Witt, làm cho nơi này thần bí giống như đôi mắt cao ngạo, hung ác, ưu thương, quanh bầu trời Prague, đến tại vị trí đỉnh vách núi, tòa lâu đài cổ trải qua mấy trăm năm, càng giống như ảo mộng, vào lúc hoàng hôn sắp kết thúc đỉnh tháp nhọn kia tựa như có thể vươn thẳng lên mây, tan biến trần thế. Tựa như mộng tựa như , cổ bảo giống như vẫn tồn tại, lại thỉnh thoảng giống như chỉ là do Tinh Linh bướng bỉnh tới nhân gian biến thành, chỉ trong nháy mắt có vẻ đẹp thiên biến vạn hóa, trêu thế nhân.

      Có người trong tòa lâu đài cổ này có bốn hồn ma, ban ngày biến thành hình dạng con người, ban đêm lại thấy bóng dáng; có người lại lâu đài cổ này bị trúng ma chú, người tới cũng có thể hỏi hồn ma để biết trước tương lai, nhưng là phải trả ra cái giá tương đối cao. Lâu đài rất nổi tiếng trong số các cung điện quý tộc, các doanh nhân giàu có lúc miệng tai tương truyền, ai cũng nhao nhao muốn thử, dùng hết biện pháp muốn vào ở để tìm tòi trong đó đến tột cùng có gì. . . . . .

      Gần hai năm nó đột nhiên chuyển thành nơi mọi người dừng chân khách sạn—— mộng ảo cổ bảo. Nghe , mộng ảo cổ bảo chỉ có năm gian phòng có thể cung cấp khách dừng chân, mỗi gian phòng có diện tích trăm bình, buổi tối sáu ngàn Đô-la, chỉ lấy tiền mặt, thu thẻ tín dụng, thu chi phiếu, chỉ tiếp nhận đặt phòng qua internet, nếu đặt phòng trước khách căn bản vào ở được. Có người , mộng ảo cổ bảo chồng của chủ nhân Lạc Lôi là hồn ma, tới vô ảnh vô tung, đột nhiên xuất ở góc tòa lâu đài lại đột nhiên biến mất, đem nhất cử nhất động của bạn nhìn ở đáy mắt, có ai có thể tránh được pháp nhãn của . . . . . .

      Nghe , đầu bếp trong mộng ảo cổ bảo có đẳng thế giới, chỉ có thể tay làm ra món ăn tuyệt vời khiến người ta thèm dãi , bản thân ta còn là mỹ nam đẳng cấp thế giới.Còn có người , những phục vụ Mạc Nhi trong mộng ảo cổ bảo có nụ cười ngọt ngào nhất thế giới, đôi mắt đẹp phảng phất có thể nhìn thấu lòng của bạn, cũng có thể đoán trước những nhu cầu của khách làm hài lòng khách, trừ công việc cần thiết, ngoài ra các rất ít chuyện, thường làm cho người ta tưởng lầm là câm.

      Có người , mộng ảo cổ bảo có vị họa sĩ xinh đẹp sống ở đây, tất cả những du khách mộng dừng chân ở lâu đài lúc rời được tặng miễn phí bức họa, mà trong cảnh tượng trong bức tranh là phần trong tương lai ngày nào đó trở thành . . . . . .

      Mộng ảo cổ bảo, chân và mộng cảnh quấn quít nhau tạo ra khách sạn thần bí, hôm nay, lúc mặt trời chiều ngã về tây, thời khắc màn đêm gần, khách sạn nghênh đón vị khách đầu tiên đặt phòng trước khi đến, vị khách thần bí —— trong tứ đại doanh nhân người Mỹ gốc Hoa, đứng đầu ngành hàng Phạm Trác Lâm con độc nhất của Phạm Tích.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 1

      Tầng bốn cổ bảo mộng ảo luôn luôn là cấm địa, đây ràng là phạm vi người có hẹn trước cũng chắc được vào thẳng lầu bốn kia, thân phận người kia làm cho người ta thể tò mò.

      là cấm địa, ra tầng bốn với các tầng kia có gì khác biệt, ngoại trừ bên ngoài phòng lớn dành cho khách dừng chân, chẳng qua chỉ là có chút quanh co khúc khuỷu ở hành lang so với các phòng khách tạo thuận lợi, phải chăng vì là cấm địa, trời mới biết kiểu kia là vì cái gì?

      Đôi mắt xinh đẹp của Ái Ni Ty dõi theo bóng dáng cao lớn của Mạc Nhi lên lầu, khóe môi nhàn nhạt đầy mê hoặc khẽ nhếch lên, " ta rốt cuộc là ai chứ?"

      Với thân thủ của , chạy lên cấm địa tầng bốn dạo vòng mà thần biết quỷ hay là chuyện thành vấn đề gì, nhưng miệng lại thể , tựa như Homan, tin rằng ta nhất định cũng lên dạo qua, chuyện đó là điều đương nhiên, biết hai chữ cấm địa càng làm cho họ thêm hiếu kỳ, nếu như trong lòng họ có tật thâm căn cố đế vì hai chữ này mà chùn bước, lúc trước họ cũng phải lưu lạc tới hoàn cảnh bị ta thu lưu.

      Homan gì, cằm nhô ra mắt nhìn chằm chằm vào máy tính chạy ra hệ thống hình ảnh cơ sở dữ liệu ——

      Phạm Tích, năm nay ba mươi tuổi, thạc sỹ quản lý doanh nghiệp Đại học Washington ở Mỹ, là con trai độc nhất của Tổng giám đốc hãng hàng lớn nhất nước Mỹ Công ty Hàng Trác Lâm.

      Chức vụ nay: Phó Tổng giám đốc Hàng Trác Lâm, chủ yếu phụ trách hãng hàng ỷác Lâm ở HongKong, Singapore, Malaysia, khu vực Trung Đông và chi nhánh công ty Mỹ ở bảy châu lục.

      Sở trường: đàm phán hợp đồng, được bốn ngôn ngữ Trung Pháp Nhật.

      Sở thích: bay, có đủ chứng chỉ bay.

      Giới thiệu vắn tắt hàng Trác Lâm ——

      Thành lập năm 1970, bên ngoài Hàng Trác Lâm là công ty hàng dân dụng, nhưng phạm vi kinh doanh lại bao hàm cả lĩnh vực hàng quân . . . . . .

      Màn hình máy tính đột nhiên ra, màn ảnh trắng, Homan nheo mắt lại, nhanh chóng gõ bàn phím ra những mật mã số, nhưng vẫn có cách nào lấy hồ sơ tài liệu tiếp được, những thế, màn hình cứ mười giây lại có dòng trắng băng, bỗng lạch cạch tiếng, rồi ngay cả máy chủ cũng bị cháy.

      "Chết tiệt!" khẽ nguyền rủa, đưa tay đấm mạnh lên bàn phím, bàn phím ngay lập tức vỡ thàng hai mảnh. Ái Ny Ti có chút giật mình nhìn Hoắc Mạn, hiểu làm sao ta lại tức giận đến mức như vậy, từ khi biết ta đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy ta phá hỏng máy tính vì tức giận."Này, có ổn ?" Mặc dù rất muốn giễu cợt ta chút, nhưng mà cố liếc thấy khuôn mặt ta xanh mét, suy nghĩ lại chút vẫn nên thôi.

      "Mắt mù rồi à? nhìn ra tôi có ổn hay sao?" là đáng ghét! Lại dám phá hỏng vật bảo bối của , máy tính này vậy mà theo chạy trốn nhiều năm rồi!
      ta mắt mù?

      Hừ! Tức chết . Cắn răng, Ái Ny Ti sít sít hàm răng xinh đẹp, "Nhìn chơi đùa vui vẻ với quỷ khắp nơi như vậy, tôi có thể tính toán thái độ thất lễ của đối với thục nữ, nhưng mà chỉ lần này thôi, lần sau chiếu theo lệ này nữa đâu đấy."

      "Việc này. . . . . ."

      "Im miệng ! thấy bổn tiểu thư chuyện sao? Chĩa miệng vào làm gì." Ái Ny Ti tràn đầy lửa giận, tay cẩn thận vung lên, khua tới khuôn mặt nhắn.

      "Đau!" Cartier che khuôn mặt nhắn, khẽ kêu đau.

      "Gì vậy. . . . . ." Tay vung đến vật thể , lại nghe tiếng kêu đau, Ái Ny Ti lúc này mới để ý thấy tay mình vừa vặn đánh đúng người nào đó.

      Người? Bên cạnh có ai vậy?

      Ái Ny Ti xoay người, quả nhìn thấy bé ăn mặc giống như ăn xin đứng trước mặt , để cho người kia trả lời nhướn cao mày, "Trời!Sao lại ở chỗ này?"

      Vừa nãy quá chú tâm vào người Phạm Tích, cho nên cũng sớm để ý có người bước vào cổ bảo, bây giờ tỏ vẻ đáng thương hỏi nơi này có thể thuê .

      "À. . . . . . Tôi muốn hỏi chút, nơi này của mọi người có thuê người làm ? Cái gì tôi cũng có thể làm, chỉ cần mọi người cho tôi bữa cơm chỗ ở, van xin chị, tiểu thư xinh đẹp."

      Ái Ny Ti tự dương tự đắc nhấc lông mày hỏi, " chỉ cầu cổ bảo mộng ảo này cho ba bữa ăn và chỗ ở? Tiền lương của cũng có cách để cao chút!"

      "Gì cơ?" Cartier sửng sốt, có chút nguyên do vì sao.

      "Cổ bảo mộng ảo tiền thuê ngày là sáu ngàn Đô-la, có thể làm gì để trả tiền chứ?"

      "Cái gì. . . . . ." hắc điếm a! Cartier khẽ cúi đầu thầm lè lưỡi cái.

      Ái Ny Ti để lại dấu vết đến gần nàng, cười hỏi: " bán ?"

      "Bán? Bán cái gì?" Nếu như có đồ bán, cần gì phải đến tìm việc.

      "Chính là bán thân thể của . . . . . ."

      "Ái Ny Ti, đừng đùa nữa!" Homan nghe vô, dứt khoát tới, trực tiếp chắn ở giữa Ái Ny Ti và tên ăn mày kia, : "Nơi này của chúng tôi đủ người, cần thêm người hầu, mời về cho."

      Cartier ngẩn người nhìn người đàn ông cao lớn xuất ở trước mắt, ta là đàn ông phải ? Bây giờ dám khẳng định, bởi vì lông mi của ta so với con còn dài hơn, da so với con chút tỳ vết, ánh mắt kia sáng ngời có thần, khóe môi gợi cảm làm cho người ta muốn hôn cái, ta quá đẹp, so với con còn xinh đẹp hơn, chỉ tiếc là, nếu như con mà có vóc người cao lớn như ta đáng buồn.

      Bùn đất đen kịt che lấp khuôn mặt nhắn ngẩng lên nhìn , cặp mắt tròn to chớp chớp, nếu phải là người có mùi thúi rất thúi, có thể kiên nhẫn với nhiều hơn chút nữa, tiếc là rất khó, rất khó, tiểu nương này như mới bò từ trong bãi phân chó ra ngoài, thối quá mất!

      " nhanh ." Homan sớm thành thói quen khi thấy con vừa chuyên chú vừa ngây ngốc nhìn như vậy, khi ấy giống như là động vật quý hiếm trưng bày trong viện bảo tàng.

      Tại sao? Dáng dấp xinh đẹp, phạm pháp sao? giải thích được!

      "Cái đó. . . . . ." "Cái gì?" Homan bỗng quay đầu lại hét lên.

      giả bộ hung chút được sao? cũng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, càng muốn ngay cả kẻ ăn xin ngoài đường cũng cho vào trong cổ bảo !

      Cartier bị tiếng quát kia dọa cho sợ đến co rúm người lại, lập tức giọng cũng rất nhiều, đầu cũng cúi xuống thấp theo, "Tôi. . . . . . Có thể xin chút đồ ăn được ? Nếu như tiện cũng sao, bây giờ tôi ngay lập tức, lập tức. . . . . ." Vừa , bóng dáng nho bước đến cửa lớn.

      "Chờ chút."

      (Tiếp)
      "Chờ chút."

      Huh? Kathi Nhã dừng lại, tai dựng thẳng đứng.

      "Đem những cái này cầm ăn ." Thuận tay liền đem món salad trái cây mới nghiên cứu được quầy đưa tới, Homan cau mày, lại lấy trăm Đô-la trong túi ra đưa cho , " tìm chỗ tắm rửa , còn nữa mua quần áo tử tế mà mặc, cái bộ dáng này của tìm được việc làm đâu ."

      "Cảm ơn . . . . . . Cảm ơn." ? Mũi bất chợt ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, món salad này làm từ ớt sao? Nếu làm sao lại đem muốn sắp khóc thế này?

      Nhổ! Khóc cái gì? là nữ nhân kiên cường độc lập nhất đời, thề mình đại giang nam bắc, như vậy bây giờ liền nửa đường bỏ cuộc sao?

      , dĩ nhiên !

      " cần khách khí, thôi, tôi sắp bị mùi người giết chết đây." Quay lưng lại, Homan muốn nhìn cặp mắt bi thương đến động lòng người kia.

      "Tôi trả lại cho cả vốn lẫn lời, đẹp trai."

      đẹp trai? ghê tởm. Homan nhịn được liếc mắt, " cần."

      "Nhất định vậy." mặc dù phải là người đầu tiên lấy tiền bố thí cho , nhưng là người đầu tiên mà đưa tay ra xin lại chủ động cho nhiều tiền như vậy.

      phải hảo tâm có hảo báo sao? Hảo tâm của nhất định phải báo đáp. Kathi nhã thầm nghĩ.

      "Tôi cần là cần!" Cái bé này là muốn nôn.

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Cút! Nếu tôi đem ném ra ngoài." Cũng biết thể lương tâm phát từng cái, đáng chết! này phải là muốn làm phiền đến chết chứ?

      "Biết rồi, xin lỗi." Kathi Nhã đáng thương nhìn ta rồi cúi đầu, chậm rãi kéo bước chân ra cửa mộng ảo cổ bảo.

      Người rồi, nhưng mùi người vẫn còn quanh quẩn ở bên trong đại sảnh lâu tiêu tan. . . . . .

      " có lòng tốt như vậy, tại sao dứt khoát an bài phòng cho ấy ở? Dù sao trong cổ bảo vẫn còn nhiều phòng mà, cũng chỉ có năm phòng dự định cho thuê thôi, vẫn còn dư lại phòng, cũng lãng phí quá ."

      Vật lấy hiếm là quý, cho nên lúc ban đầu mộng ảo cổ bảo mở cửa dùng năm căn phòng này để cho khách thuê, để cho mọi người phải chen chúc nhau cũng muốn chui vào, cái này gọi là thủ đoạn buôn bán.

      " muốn cho toàn bộ mấy tên ăn xin tràn vào mộng ảo cổ bảo sao? Tôi cũng phải là thằng ngốc!" Có có hai, lấy tiền cho bé ăn xin đó mở ra tiền lệ, nếu như để cho ta ở, tin tức truyền , trong đêm, mộng ảo cổ bảo có thể từ khách sạn cao cấp biến thành trung tâm cứu tế mấy tên ăn xin sao, tựa như thiếu nữ cao thể chạm vào đột nhiên trong đêm biến thành kỹ nữ.

      " ra vẫn còn có lý trí lắm, tệ, có bị sắc đẹp của người ta làm cho đầu óc bị đần độn." Ái Ny Ti chỉ cười lạnh.

      "Sắc đẹp?" Homan thể tin được nhìn , lông mày xinh đẹp khẽ nhếch , giống như là ở tìm tòi nghiên cứu cái gì, "Cái loại vừa dơ vừa thối đó, có sắc đẹp? Sách, tôi phục , Ái Ny Ti, hôm nay được bình thường à?"

      tìm tra sao! Chỉ cần người có mắt, có mũi đều biết con ăn xin vừa rồi trừ ánh mắt lòe lòe động lòng người ra, tất cả chỗ khác phải là thối chính là bẩn, căn bản hoàn toàn thể nhìn, hoàn toàn thể khen nổi, ngay cả tiêu chuẩn người bình thường cũng thể đạt được, huống chi là hai chữ sắc đẹp? Dùng ở người ta là lãng phí!

      "Tôi có sao?"

      " Lão công Schuch của đâu? ta bao lâu rồi có lên giường của ?"

      Mặt Ái Ny Ti đỏ lên, nổi giận mắt nhìn chằm chằm , " gì!Còn hưu vượn nữa, tôi trực tiếp cầm thanh đao chém chết !"

      "Quả nhiên hỏa khí rất lớn nha." Homan lắc đầu, làm bộ thở dài cái, "Hôm nào gặp Schuch, tôi nhắc nhở ta phải tận lực thực nghĩa vụ của lão công mới được, tránh cho tôi có cuộc sống tốt."

      "Homan!" nhịn được, nhịn được nữa, Ái Ny Ti chút nghĩ ngợi vung ra quyền, trực tiếp hướng về phía khuôn mặt so nữ nhân còn xinh đẹp hơn kia đánh tới.

      Hưu ——

      Nguy hiểm ! Thoáng qua .

      Lại quyền đánh tới, uy vũ sinh gió. . . . . .

      biết Thượng Đế làm thế nào tạo người, để cho người phụ nữ ràng rất đẹp, rất khêu gợi làm sát thủ, bình thường động chút là vũ đao lộng thương, thân thủ có thể so sánh với nam nhân.

      Bất quá ngoài ra, thân thủ của đối với , tựa như con cọp giương nanh múa vuốt trước mặt, chút cũng làm nên chuyện gì.

      Pằng tiếng, Ái Ny Ti đánh quá ác quá nhanh, Homan chợt lóe, làm cho đôi bàn tay thon dài trắng nõn của trực tiếp vung lên khung sắt phía sau .

      Đau a. . . . . .

      Nước mắt cũng tuôn nhanh như bão tố, nhưng trước khi nước mắt tràn ra, máu tay lại chảy ra trước, lập tức đem cánh tay tuyết trắng của dính mảnh hồng.

      "——" Homan muốn giễu cợt công phu của lại nhìn thấy tay bị thương, gương mặt tuấn tú ngưng tụ, cất bước tiến lên, bắt lấy cánh tay bị thương của , kéo vào phòng bếp, chỉ chốc lát, bông băng, vải băng,thuốc khử trùng đều dùng tới, hai ba lần vết thương liền cầm máu cũng được băng bó, từ đầu tới cuối chưa tới ba phút.

      "Cám ơn." Ái Ny Ti nhìn cái đầu cúi xuống sửa sang lại hộp cấp cứu của Homan, nhàn nhạt mở miệng.

      Homan tay bỗng dừng lại, ngửa lên hé ra khuôn mặt tươi cười, "Trời ạ, muốn hạ Hồng Vũ sao?"

      "Homan. . . . . . ra , có vấn đề, tôi vẫn rất muốn hỏi . . . . . ."

      "Đừng hỏi, trừ phi cái vấn đề này đối với rất trọng yếu, sống còn." Theo bản năng, Homan biết muốn hỏi cái gì.

      muốn hỏi: tôi, phải ?

      muốn hỏi, là bởi vì muốn biết đáp án, nhưng biết đáp án như thế nào đây? An ủi ta, giễu cợt ta, hay là tự mình vinh dự phen ư?

      ấy sai, đừng hỏi hơn, chẳng qua là. . . . . .

      Nếu như thích , như vậy, thực xin lỗi, rất xin lỗi. . . . . .

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      (tiếp theo)

      đôi chân thon dài thẳng tắp gác lên ghế dựa, Phạm Tích cả người thả mình thoải mái ghế sa lon đặc biệt lớn, hưởng thụ nhàn nhã tự tại khó được có này.

      nhàn nhã, là bởi vì đợi mọi người còn chưa tới, hơn nữa tại đầu trống trơn, , chính xác là bị đống chuyện đáng ghét làm cho nổ tung, dứt khoát cái gì cũng muốn nghĩ, nên dĩ nhiên là trống trỗng.

      đúng là trống trỗng sao? Sai, mười phần là sai!

      Nghĩ tới, Phạm Tích nhắm mắt có mở ra, duỗi tay ra tùy ý vớt lấy cái nệm che lên mặt.

      Buồn chết mình mất! Nếu như vậy có thể giải quyết để cả đời đau khổ. . . . .

      tiểu nhân cũng được, đời này vốn định trước là thể làm được chánh nhân quân tử, dù sao tới mộng ảo cổ bảo là trăm phần trăm có mục đích, thậm chí lần này bốn người bọn họ phải tới đây thiếu chút nữa bị điện thoại của tên Vu Hoài Lý kia làm cho chết, cũng vì thế mà thay đổi, ai bảo là chủ tịch chứ? muốn mở hội nghị ở đâu mở, trừ khi mấy tên tiểu tử kia với tên Vu Hoài Lý này có lá gan tới, nếu , mắng mắng, chờ chút họ vẫn phải xuất ở nơi này thôi.

      "Phạm tiên sinh, ba gian phòng khác tôi sửa sang lại rồi, còn có phòng họp ngài cầu tôi cũng thay các vị chuẩn bị tốt nước trà, điểm tâm và nước trái cây, đợi lát nữa người vừa đến, các ngươi có thể lập tức bắt đầu hội nghị, tôi phục vụ trước cửa nếu như còn việc gì cần, ngài có thể gọi điện thoại đến quầy hoặc là. . . . . ."

      " tên gì?" Phạm Tích lấy cái gối mặt ra, đôi mắt kiếm nheo lại nhìn ngọt ngào trước mặt.

      Phải ta là quỷ chứ, có thể cũng phải tin tưởng, trong truyền thuyết mộng ảo cổ bảo là nơi ở của ma quỷ phải sao? ta nhất định cũng là người trong số đó, mỗi lần xuất đều yên tĩnh, chút thanh cũng nghe.

      "Mạc Nhi." ta cười ngọt ngào, "Tôi mới vừa gõ cửa, là Phạm tiên sinh nghe thấy thôi, xin lỗi, hù dọa ngài rồi."

      nghe thấy? Nhưng đôi tai giống như Thuận Phong Nhĩ đấy! Làm sao có thể. . . . . .

      Mạc Nhi cười với , "Tôi nghĩ. . . . . . Nếu như Phạm tiên sinh đem cái đó lấy xuống, nghe được tôi mới gõ cửa ."

      Phạm Tích kinh ngạc, chợt, đưa tay lấy tai nghe xuống.

      làm sao vậy? Ngay cả bản thân còn đeo tai nghe cũng quên.

      "Phạm tiên sinh tâm nặng nề, khó tránh khỏi tâm yên." Mạc Nhi ôn nhu cười tiếng, cầm trong tay Coca Cola khay đặt ở trước mặt , "Xin từ từ dùng."

      "Chờ chút——" Phạm Tích vẻ mặt trừng mắt nhìn thứ nước đen sẫm kia, còn có cả bọt khí lỏng bốc lên, "Đây là cái quái gì vậy?"

      "Coca Cola, Homan tiên sinh của chúng tôi đặc biệt xuống núi thay Phạm tiên sinh mua."

      Mặt Phạm Tích chỉ mém chút nữa là biến hình, nếu phải là bận tâm hình tượng luôn luôn ưu nhã của mình, còn có thể nhảy dựng lên gầm thét.

      "Coca Cola? Người nào. . . . . . Muốn uống loại đồ uống cho trẻ con này? Có lầm hay ? Ở buổi tối sáu ngàn đô la khách sạn này lại muốn khách uống ly Coca Cola tới đô la?"

      căn bản phải tức giận, mà là kinh ngạc, khiếp sợ lại hưng phấn, cộng thêm chút rợn cả tóc gáy.

      Mạc Nhi kinh ngạc. Ngày đó vừa vào cửa phòng , chỉ nghe thấy thanh trong đầu : nếu như tại có cốc coca cola lớn tốt! So với sơn hào hải vị còn tốt hơn!

      Chẳng lẽ nghe lầm?

      "Phạm tiên sinh. . . . . . Ngài phải thích nhất đồ uống Coca Cola sao?"

      sai, sai, chính là chết Coca Cola.

      Chính là như vậy mới làm cho rợn cả tóc gáy a! Đáng chết! Bọn họ làm sao biết thích uống Coca Cola? Đó là bí mật của , đời này trừ người mẹ mất của ra, căn bản có người nào biết cả, luôn luôn giấu rất kỹ mấy hộp Coca Cola a! Làm sao . . . . . .

      Mạc Nhi vừa nghe lời mà nội tâm muốn ..., rất muốn cười, lại cố gắng chịu đựng.

      ra là vậy, người đàn ông này cảm thấy uống cola rất mất thể diện, mới. . . . . .

      "Ách, xin lỗi, nếu như Phạm tiên sinh tại muốn uống, tôi cầm vứt."

      " cần." muốn uống muốn chết, chẳng qua là đánh chết cũng thừa nhận mình thích uống loại thức uống trẻ con này.

      Mạc Nhi vừa cười, vì che giấu nụ cười của mình, phải cúi đầu thấp.

      "Vậy tôi xin cáo lui, ngài từ từ dùng."

      "Nếu như có loại đồ uống tốt hơn, tôi uống loại đồ uống dành cho trẻ con này." Phạm Tích lần nữa cường điệu.

      "Tôi biết, Phạm tiên sinh, tôi lập tức mời người thay ngài lấy loại đồ uống tốt nhất tới đây, đốt tiên thảo được ? Đó là đặc sản địa phương, thế giới trừ Đài Loan người nào, địa phương nào có thể tìm được hoặc là ăn được, tin tưởng ngài nhất định thích."

      Đốt tiên thảo? Gương mặt tuấn tú của Phạm Tích lại lần nữa biến hình cổ quái.

      "Tôi muốn Long Thiệt Lan." Giọng vừa nhạt vừa lạnh, mới vừa xong, cửa phòng liền bị người đẩy ra.

      "Người nào đắc tội Phạm Tích tiên sinh ưu nhã mê người của chúng ta thế? ta lại muốn uống rượu à."Vu Hoài Lý hai tay trống trơn tới, theo phía sau là hai người dàn ông cao lớn tuấn mỹ.

      "Đúng vậy a, Phạm ca ca, ai dám đắc tội vậy?" Người thứ hai chuyện là Kiều Ân Tư xinh đẹp trắng nõn, cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, khả ái đến bạo, nếu phải là ngực của rất đều, vai rất rộng, chân rất dài, đầu tóc màu nâu xoăn rất ngắn, có thể nhìn ra được hầu kết, nếu bị người ta cho là khả ái .

      Người thứ ba vào cửa là Arthur An cao hơn Kiều Ân Tư chút, lại trầm ổn nội liễm hơn rất nhiều, ta ưu nhã khí chất cùng uy nghi trời sinh, giống như vị vua, bất quá làm cho người ta cảm giác bình thản nội liễm, cùng Phạm Tích ưu nhã ở dưới khí phách cùng tà ác bất đồng. Giờ phút này, Arthur An chẳng qua là cười nhạt, cũng mở miệng.

      "Tịch Đóa đâu? Sao theo cậu?" Phạm Tích nhíu mày, có chút vui.

      Tịch Đóa là vệ sĩ của Arthur An, nàng ở bên cạnh ta là chuyện đương nhiên, bất kể chân trời góc biển.

      "Tớ cho là lần này gặp mặt rất tư mật." Arthur An ôn nhu cười tiếng, giải thích, cũng trách cứ, lại càng phản bác.

      câu mang qua hết thảy, vân đạm phong khinh, trời êm sóng lặng, nhưng mặt Phạm Tích lại thối, có xu hướng nổi bão. Thấy thế, Kiều Ân Tư nhảy ra ngoài, hướng về phía mặt lạnh của Phạm Tích lộ ra nụ cười sáng như ánh mặt trời , "Phạm ca ca, có chúng ta ở, Arthur An an toàn thôi, em cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh ấy, bước cũng rời, bao gồm vệ sinh hay tắm, em bảo đảm."

      "Cậu bảo đảm? Cam đoan của cậu trị giá bao nhiêu tiền?" Phạm Tích hừ lạnh, quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Nhi còn đứng ở bên, lông mày nhướng cao , "Còn có việc?"

      " có, nhưng tôi có thể rồi chứ?" thực tế, đống người ngăn ở cạnh cửa, căn bản ra được.

      "Chính là sao?" Kiều Ân Tư tựa như gió lốc bay đến trước mặt , đem từ đầu quan sát đến chân, cười như kẻ trộm, "Tỷ tỷ, là chị đắc tội với Phạm ca ca của tụi này à? Tỷ tỷ, chị tên là gì? Chị thế nào mà đắc tội với Phạm ca ca của chúng ta đây? ấy ở trước mặt người bình thường rất ít khi tức giận đâu rồi, chị là quá tuyệt vời, thế nhưng có thể chọc giận ấy, nhìn chị chút cũng nguy hiểm nha, làm thế nào mà. . . . . ."

      "Kiều Ân Tư, da của cậu lại dày thêm chút nữa rồi." Vu Hoài Lý khoác vai Kiều Ân Tư, đối với Mạc Nhi oán hận cười cười, "Là sao? hai bức tranh kia là do vẽ. Hả?"

      "Tôi chỉ phụ trách đưa tranh, chứ phụ trách vẽ tranh, nên hiểu ý tứ Vu tiên sinh." Mạc Nhi cười ngọt ngào, gật đầu, rời . Vân đạm phong khinh, vân đạm phong khinh. . . . . .

      cái gì cũng biết a, biết. . . . . .

      Trời sập có xuống, cũng có người thay gánh.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 2

      ", lần này cậu kiên trì mở hội nghị ở cái nơi quỷ quái này là vì lý do gì." Mạc Nhi vừa biến mất ở cạnh cửa, Vu Hoài Lý liền nhịn được mở miệng hỏi.

      Mộng ảo cổ bảo, quả nhiên là nơi quỷ quái, thậm chí cố ý thay đổi kiểu áo cưới đặt trước cho dâu để khác với lễ phục trong bức họa thứ nhất, nhưng đến hôn lễ trong bức họa thứ hai mở ra lại hoàn toàn dập tắt đắc ý của , trong bức tranh Hải Ninh mặc lễ phục chính là bộ lễ phục cưới truyền thống Trung Quốc, là liệu việc như thần, phải quỷ, chính là thần.

      " Đàn ông mới vừa kết hôn hỏa khí lớn như vậy đó, phải sao?" Phạm Tích cười , ngồi xuống, trước mặt chính là ly Coca Cola còn bốc bọt khí kia, vì để cho người ta phát đặc biệt thích, cầm ly lên uống hơi cạn sạch, nghiền.

      Vu Hoài Lý , ngồi xuống theo, "Cậu với tôi cậu Hải Ninh chứ?"

      Đôi mắt Phạm Tích buồn bả, "Đừng việc này của mình nữa, cậu cái con rùa đen rút đầu này."

      ràng thích người ta, còn giới thiệu cho , đến cuối cùng lại đem người đoạt lại, đây là đạo nghĩa huynh đệ cái quỷ gì? Coi như lòng Lâu Hải Ninh, nhưng Lâu Hải Ninh đối mặt với nhưng bị mê hoặc, chỉ điểm này thôi để cho lòng của vô cùng thất vọng.

      Nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, Phạm Tích có điểm nào thua tên Vu Hoài Lý buồn chán này chứ?

      "Cậu. . . . . ."

      Kiều Ân Tư đợi nắm quyền Vu Hoài Lý vung ra, bóng dáng kiện tráng nhân cơ hội chen vào giữa hai người, mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp càng làm nhìn càng thêm đẹp mắt.

      "Phạm ca ca, Vu ca ca trẻ tuổi hiểu chuyện, cũng đừng so đo với ấy!" Lông mi xinh đẹp của Kiêu Ân Tư sinh động nháy mắt lại nháy mắt, nhìn bên này chút xem bên kia chút, bộ dạng vô tội, vừa ngây thơ vừa đáng , làm người ta rất khó giận cậu.

      "Cậu ta so với tôi còn lớn hơn hai tuổi." Phạm Tích khinh thường hừ lạnh.

      "Theo nghiên cứu khoa học trưởng thành của con người với số tuổi là có quan hệ trực tiếp với nhau."

      Lúc này, nhìn trừng mắt nhìn Vu Hoài Lý, chỉ bất quá Vu Hoài Lý được rèn luyện tốt tính nhẫn nại, cứ coi như giận đến muốn đánh người trận, ta cũng làm thế, vì biết được điểm này của Vu Hoài Lý nên Kiều Ân Tư tiếp tục vẻ mặt cợt nhả ta.

      "Cũng có điều tra cho thấy, người càng lớn tuổi lá gan càng , Vu ca ca đối mặt với người luống cuống, ấy như vậy làm như vậy cũng có thể tha thứ."

      là càng càng kì quặc.

      Nhưng sao, dập tắt lửa mới là mục đích cuối cùng của , cũng muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến Prague này để nghe hai người bọn họ cải vả như phụ nữ, là quá lãng phí thời gian và thanh xuân cả rồi, vẫn còn trẻ, đây là thời gian tốt để vui chơi phải sao? Lấy ra gây gổ lãng phí.

      Arthur An mỉm cười lắc đầu cái, "Tôi đến phòng họp chờ mọi người, vội, mọi người cứ từ từ tán gẫu."

      Thân ảnh cao lớn ưu nhã biến mất ở cửa, đột nhiên, bên trong phòng có chút tĩnh lặng.

      " ta xem chúng ta thành mấy đứa trẻ giành ăn kẹo sao, căn bản khinh thường muốn chuyện với chúng ta." Kiều An Tư chu cái miệng nhắn, có chút vui lầu bầu tiếng, thanh lớn cũng , nhưng hai người bên cạnh nghe được rất ràng.

      Phạm Tích cùng Vu Hoài Lý hơi sửng sờ, tất cả đều chìm mặt.

      " ta chính là cái dáng vẻ này, ba tuổi giống như mười ba tuổi, lúc mười ba tuổi giống như hai mươi ba tuổi, lúc hai mươi ba tuổi giống như ba mươi ba tuổi, lúc ba mươi ba tuổi lại giống như bốn mươi ba tuổi, cho nên. . . . . ." Kiều Ân Tư cười cười nhìn sắc mặt hai thay đổi của hai người đàn ông kia, tiếp tục vui vẻ dứt: "Hai vị ca ca đừng nóng giận a, tức giận có nếp nhăn , huống chi vì lão đầu tử mà tạo thành nếp nhăn cũng đáng giá, nếu như hai người các so với ta nhanh hơn, vậy ta phải vừa tuấn dật lại còn gặp nhiều may mắn đến có thiên lý rồi?"

      Trong mắt Kiều Ân Tư, Arthur An là thiên thần giáng thế, chững chạc, ưu nhã, nội liễm, tĩnh táo, lại vừa ôn nhu, phúc hậu, nhân từ, bác ái, rộng rãi, cả người ta thản nhiên kiêng kị khiến mọi người thoải mái, lại người nào thấy hơn Kiều Ân Tư, vì vậy, bọn họ dù thế nào cũng chỉ được là người phàm, mà Arthur An là thiên thần.

      " Người gặp may mắn đến có thiên lý là cậu ?" Vu Hoài Lý đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn của cậu ta, đứng dậy, hướng cách vách phòng họp tới.

      về đẹp, trong bọn họ ai đẹp hơn Kiều Ân Tư, về tuổi tác, Kiều Ân Tư cũng là người trẻ tuổi nhất, lại về thông minh, ai quỷ linh tinh quái vượt qua Kiều Ân Tư, so về gia thế, Kiều Ân Tư xuất thân từ gia đình có ngân hàng lớn, trải qua các đời đều giàu có, trưởng bối trong gia tộc của cậu ta cùng trưởng bối của Phạm Tích cũng từng mặc quần áo rách rưới, về phần thế gia xuất thân chính trị của Arthur An, địa vị chính trị lên xuống càng thêm khó có thể khống chế, có tâm bình tĩnh, đúng là cuộc sống khổ sở.

      Cho nên, Kiều Ân Tư gặp may mắn chút cũng quá đáng, trời cao phá lệ ưu ái cậu ta, ưu ái đến người ta giận sôi lên được.

      "Em chỗ nào được như mọi người? Em có khí chất trầm ổn nội liễm như Arthur An, cử chỉ có ưu nhã động lòng người như Phạm ca ca, lại kín đáo như Vu ca ca. . . . . ."

      Phạm Tích đập chưởng lên đầu Kiều Ân Tư, "Chớ đem tôi hình dung giống như vậy! thôi, họp, muốn chơi chờ hết họp chơi."

      "Oh." Kiều Ân Tư cười híp mắt, theo sau .

      Cậu rốt cục đạt được mục đích rồi! Hai người kia rốt cục cũng tạm thời để xuống thù riêng, lấy quốc gia đại làm trọng, có thể họp rồi.

      (Tiếp theo)


      Hôm nay khí trời mưa dầm liên tục, ẩm ướt sắp mốc meo .

      Kathi Nhã hai tay chống cằm, để lộ khuôn mặt nho , thân thể mềm mại cuốn thành khối, đầu gối tì vào ngực, cả người giống như con mèo co rúc góc để ở nhà thờ thánh Witt để có thể tránh mưa, nhìn con quạ đen bầu trời bao la than thở.

      Trước mặt đặt cái chén, đó, , là bát, người xuất gia hóa duyên dùng là loại đồ vật này, mặc dù bát chính xác là cái chén lớn, nhưng vì đề cao chút giá trị con người còn là gọi nó bát, nếu người xuất gia có thể ra đường muốn xin cái gì ăn, ra đường so với người khác đồ vật cần thiết này cũng coi là quá mất mặt rồi, phải sao?

      Nhưng, trời tối, mưa lại rơi ngừng, phải chờ tới lúc nào mới có thể xin miếng cơm ăn?

      Chỗ ngồi này là ở giáo đường, nghe thống trị Bố Lạp Cách là bầu trời bao la, hờ hững nhìn con đường hoàng kim khốn khó cùng hoàng cung xa hoa, đây là vị trí gần Thượng Đế, hơn nữa người ở chung quanh đây cũng rất có tiền, lựa chọn ở chỗ này làm ăn xin là sai mới phải, ngày mai đổi lại vị trí, nghe giáo đường thánh Nicola bên kia địa điểm tồi, có thể nhìn xem thử.

      Xa xa , Kathi Nhã thấy con đường hoàng kim có mấy bóng người cao lớn ra, hôm nay ra cửa xin ăn là lần đầu tiên nhìn thấy người, ngoài mừng rỡ chút nghĩ ngợi đứng lên hướng mấy người bọn họ vẫy tay cái, vui sướng giống như là ở nước lạ cùng bạn cũ gặp lại.

      Chuyện kì lạ xảy ra. . . . . .

      Thế nhưng phía bên kia cũng có người hướng ra sức vẫy tay, hơn nữa cả người như muốn nhảy dựng lên.

      "Cậu vẫy tay với ai vậy?" Phạm Tích buồn bực nhìn bên cạnh trong lúc bất chợt khỏi có chút hưng phấn, Kiều Ân Tư lại liên tiếp nhảy lên cái.

      " biết, khoảng cách quá xa, xem quá ràng." Vừa , Kiều Ân Tư nhiệt tình vẫy tay, mặt mang nụ cười mê hoặc lại thân thiết như ánh mặt trời.

      " biết?" Phạm tích rất muốn xuất thủ đập bẹp ta, "Vậy cậu ra sức vẫy tay cái gì ?"

      "Hay nhỉ, ra ngoài chơi cần gì đúng đắn như vậy, huống chi người ta chẳng qua là theo chúng ta chẳng qua là muốn lấy lòng mà thôi."

      "Phải ?" Phạm Tích hí mắt, nhìn sang người bên cạnh giống như Kiều Ân Tư chính là dạng điên khùng cùng với người kia, càng di chuyển theo hướng của bọn họ bóng dáng của người kia liền càng ràng.

      , hơn nữa còn là tên ăn mày , cho nên nhiệt tình vẫy tay theo bọn họ như vậy đơn giản là muốn xin tiền của bọn họ, vậy cũng tốt, người như vậy ở Bố Lạp Cách coi là nhiều, nhưng cũng phải là duy nhất, chỉ có điều, tại sao bóng dáng của cùng mặt mũi nhìn có chút quen mắt?

      "Đừng có khua tay múa chân, đó là tên ăn mày." Vu Hoài Lý nhíu mày, đưa tay kéo cái tay lộn xộn trung của Kiều Ân Tư xuống.

      "Là tên ăn xin." Kiều Ân Tư thanh là có chút thở dài , "Là nữ ăn xin mới đúng, đáng thương, đợi lát nữa ta phải cho ấy nhiều tiền chút."

      Cậu ta biết! Vu Hoài Lý nhịn được trợn mắt cái.

      " đúng ? Arthur An?" Kiều Ân Tư quay đầu tìm kiếm ủng hộ.

      Arthur An khẽ mỉm cười, " lưu lạc đầu đường xin ăn đúng là rất đáng được người ta đồng tình."

      Kiều Ân Tư cao hứng cười, liên tục ngừng nhảy bên người Vu Hoài Lý, dẫn đầu là Arthur An sánh bước cung Phạm Tích vào , còn khoác tay của ta, "Vậy tớ mời ấy tới đây cùng chúng ta cùng ăn chút gì?"

      "Được." có ý kiến.

      "Cái gì?" Phạm Tích vừa nghe, bực mình sải bước , bỏ qua Arthur An, trực tiếp đưa y phục cho Kiều Ân Tư , "Cậu tạm thời dẹp ý nghĩ lộn xộn đó cho tôi, cậu ngay cả đối phương là tròn là dẹp cũng biết, ta có thể là gián điệp, hoặc là tên trộm vân vân!"

      "Hay là, đánh lại ấy?" ấy là người cực kì bé, người nào sợ đây? Phạm Tích này nhất định là ác ma mà, chịu nổi!

      "Cậu nên lẫn lộn với vấn đề trọng tâm."

      Vu Hoài Lý đột nhiên ho hai tiếng, " ấy tới."

      "Cùng nhau ăn bữa cơm, có gì đâu Phạm Tích." Arthur An lên tiếng, cười lên trước, cần động thủ, Phạm Tích vừa nhìn thấy trong mắt mang ý cười , thuận tiện để quần áo của Kiều Ân Tư xuống, qua bên.

      "Nếu xảy ra chuyện gì. . . . . ."

      "Em phụ trách!" Kiều Ân Tư ưỡn ngực vỗ vỗ, vẻ mặt cười đến đắc ý.

      Arthur An thế nhưng là khắc tinh của Phạm Tích a, muốn dồn Phạm Tích, tìm Arthur An liền tuyệt đối sai rồi, cậu ta còn tốt cả hơn bảo hiểm.

      FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046

      Bốn người đàn ông quần áo gọn gàng lại cao lớn tuấn mỹ đồng thời xuất làm người khác chú ý rồi, càng đừng bên cạnh của bọn họ thế nhưng vô cớ có tên ăn xin, bọn họ vừa vào phòng ăn liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả phòng ăn của các vị trưởng lão cũng quan tâm tự mình chạy đến, hai con mắt vẫn liều chết nhìn chằm chằm cái tên ăn xin, phảng phất nghĩ trừng như vậy đem người ta bay mất vậy.

      " ấy là bạn của chúng ta."

      Arthur An câu , giống như phép màu vậy, khuôn mặt của các trưởng lão trong phòng ăn thay đổi thành tươi cười, mắt liều chết lập tức sáng lên, khom nửa người mời bọn họ đến bữa tiệc riêng dành cho khách quý mới đến.

      "Cám ơn ." mặt Kathi Nhã hé ra nụ cười ngọt ngào , vui vẻ đặt mông ngồi ở vị trí của chủ vị, hoàn toàn có chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của bốn người khác.

      Nhìn xem, bộ dạng ngồi ở chỗ đó như là chuyện đương nhiên vậy, dường như sinh ra là ngồi ở cái ghế này. . . . . .

      " giống như là tên ăn xin, giống như là công chúa." Kiều Ân Tư tính trẻ con rất nặng, thấy ăn xin giống tên ăn xin, ngược lại càng thêm vui mừng, tự động đem cái mông chuyển đến bên người ngồi xuống, cùng nàng cùng nhau thực đơn.

      "Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng để đói bụng."

      "?" Khuôn mặt nhắn sáng lên, rất là vui mừng.

      "Đương nhiên là , Kiều Ân Tư tôi có bị đánh chết cũng dối." vỗ ngực cái bảo đảm, chọc cho Kathi Nhã cười khanh khách ngừng.

      " đáng , Kiều Ân Tư."

      "Phải ? Tôi cũng vậy cảm thấy như vậy ."

      "Vậy tôi cũng khách khí." Kathi Nhã ánh mắt sáng lên lanh mồm lanh miệng, lập tức gọi rất nhiều món ăn, thực đơn là chữ tiếng , đọc phải so với người chính gốc còn chuẩn hơn.

      Thức ăn ở Bố Lạp Cách ngon so với Áo Đích Lợi, tiêu biểu chính là: thịt heo băm nhuyễn, hình dạng trước mặt được vo tròn lát nữa xối nước thịt ở , lạp xưởng nướng hoặc luộc, thịt bò bít tết phải nấu hơi khô, còn lại là bia đặc sản địa phương.

      Trừ thức ăn ngon ở địa phương, nàng tham ăn còn gọi vài món ăn nước Pháp, nếu giới thiệu nhiều thức ăn ngon của các nước như vậy, thưởng thức phen cố lỗi với người ta, huống chi rất đói, chẳng qua là nghĩ tới mới để thực đơn xuống, liền chống lại bốn cặp mắt đắn đo.

      Bọn họ sớm nên hoài nghi này lai lịch bình thường, dù sao, biết tiếng Trung, lại lưu lạc ở Bố Lạp Cách làm tên ăn xin, trả lời bọn họ bằng tiếng Trung, đáp lại người đường bằng tiếng Tiệp Khắc, tại gọi thức ăn lại dùng loạt tiếng lưu loát như vậy, chút kiến thức cùng tài nghệ người bình thường thể nào đồng thời biết nhiều ngôn ngữ như vậy, hơn nữa còn tốt như vậy.

      " là ai?"

      “Từ đâu tới?"

      "Tới làm gì?"

      Chỉ có Arthur An là có hỏi , ta chỉ nhìn cái liền cầm lấy thực đơn gọi thức ăn.

      "Tôi tên là Kathi. . . . . ." Cuối cùng tự động bỏ chữ “Nhã”, ai quy định nhất định phải đem tên đầy đủ ? Huống chi là lai lịch của bốn người đàn ông này ràng.

      "Làm sao lại biến thành tên ăn xin ?"

      Kathi Nhã bị bọn họ hỏi, đột nhiên lỗ mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên, vươn cái tay bẩn thỉu dụi mắt, vừa lau nước mắt vừa mới miễng cưỡng nặn ra, vừa đáng thương : "Tôi là bị bọn người buôn lậu bán qua Trung Quốc, sau đó lại lén qua đến nơi này, bởi vì người có đồng nào, cho nên chỉ có thể ở ven đường ăn xin."

      " đáng thương ." Kiều Ân Tư đồng tình đem đầu vai xinh xắn của kéo vào trong ngực, "Đừng khóc, từ đâu tới đây ? Chúng tôi có thể đem bình an trở về."

      Đưa trở về? Dù sao cũng muốn a. . . . . .

      Kathi Nhã sửng sốt, liên tục lau ít nước mắt mặt, nhiệt tình của Kiều Ân Tư thoáng cái biến mất, "Cái đó. . . . . . Tôi có nhà để về."

      "Trời ạ, quá đáng thương." Kiều Ân Tư nhịn được lại đem kéo vào trong ngực, " đừng thương tâm, chúng tôi có thể. . . . . ."

      "Kiều Ân Tư, cậu im miệng cho tôi!" Phạm Tích mắt sắc bén đảo qua, bình tĩnh rơi vào dơ bẩn trước mặt, " ra đời ở đâu? Cha mẹ là làm cái gì?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Đừng láo, nếu để cho tôi biết láo chút, tôi bỏ qua cho ."

      Cảm giác được trong ngực người ràng co rúm lại chút, Kiều Ân Tư đem ôm càng chặt hơn, đôi mắt xinh đẹp mắt hướng Phạm Tích trừng cái, "Phạm ca ca, quá dữ tợn, đối với thục nữ chuyện phải giọng lời , điểm này phải là so với em hiểu hơn sao?"

      " ta phải là thục nữ." chuyện với coi trọng rồi.

      "Nhưng ấy là phụ nữ."

      "Bất đồng chính là bất đồng, phong độ thân sĩ của tôi phải là thục nữ, phải là đối với tên ăn xin."

      "Phạm ca ca, . . . . . ."

      " sao, tôi quan tâm." Kathi Nhã mỉm cười vỗ vỗ tay Kiêu Ân Tư, sợ nhìn thẳng vẻ mặt nghiêm nghị Phạm Tích, "Tôi đến từ Arab. . . . . ."

      Nghe được ba chữ Arab, Phạm Tích ngẩn ra, khẽ biến sắc mặt.

      " tới từ Arab?" Vu Hoài Lý khóe môi chứa đựng ý cười, như có như quét Phạm Tích cái, nhìn có chút mùi vị hả hê.

      " là quá tuyệt vời, nhất định phải cho chúng tôi biết mọi thứ về Arab, có người về sau có thể rất cần nó." Kiều Ân Tư cũng là bộ mặt nhìn có chút hả hê cười.

      Arab mà thôi, mấy người đàn ông có thể hay có chút cười hơi quá ?

      Kathi nNã nhíu mày, bộ mặt giải thích được hỏi: "Người nào?"

      "Chính là. . . . . ."

      "Các người chớ xen mồm, tiếp."

      Bị Phạm Tích trừng, Kathi Nhã có chút bướng bỉnh le lưỡi, "Cha mẹ của tôi ở gian xưởng làm công nhân, chính là loại quản lí thời gian và lương của công nhân lao động phổ thông, nhưng bởi vì lần ngoài ý muốn cha mẹ mất mạng, chú lấy danh nghĩa người giám hộ đoạt gian nhà còn sót lại, sau đó lấy của cải bán lấy tiền cho người khác, còn đem tôi bán cho bọn buôn lậu, bọn buôn lậu đem tôi bán qua Trung Quốc, sau đó, ta làm tất cả biện pháp từ Hồng Kông lén qua đến nơi này. Chuyện xưa của tôi xong rồi, còn có vấn đề gì ?"

      “Chú tên gì?"

      Kathi Nhã hơi sửng sờ, nghĩ tới ta hỏi cái này, đôi mắt chợt lóe sáng, ngay sau đó cái tên từ trong miệng của chậm rãi bật ra.

      "Tên của ông ta gọi là Abdou."

      FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046

      " cái tên trong nhà xưởng công nhân, thế nào tra? Huống chi ở Arab, gọi Abdou người gọi là Abdou ngàn cũng có hai trăm, ngay cả Saudi Arabia quốc vương nể trọng nhất quân cơ đại thần cũng gọi là Abdou!"

      "Chẳng qua là tên ăn xin bẩn thỉu, có cần thiết phí tâm thăm dò ấy ?" Vu Hoài Lý thở dài cái, "Muốn điều tra ấy, còn bằng tìm chút thời gian điều tra công chúa Saudi của cậu."

      Phạm Tích mặt liền biến sắc, tức giận nhìn chằm chằm, "Cậu muốn chết phải ?"

      "Thế nào? Có thể lấy công chúa Saudi là phúc khí kiếp trước cậu tu được, vì sao cậu lại tức giận?"

      " thêm câu nữa, gương mặt tuấn tú của cậu được ăn quả đấm." Gần đây, đúng là cậu ta đối với hai chữ công chúa Saudi này hết sức nhạy cảm, thức thời người căn bản ở trước mặt cậu ta .

      Vu Hoài Lý hừ tiếng, " biết là người nào, thường bản thân hy sinh vì tập thể giắt khóe miệng? nghĩ tới khi bản thân mình gặp chuyện, ngay cả chuyện cũng thể phối hợp."

      "Chuyện ? Lấy vợ là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, cậu lại dám là chuyện ?"

      "Nghe Đại công chúa Calne Ti là vô cùng có phẩm đức, cử chỉ năng tuyệt đối xứng đôi với cậu, có lẽ, cậu đối với ấy vừa thấy ." Vu Hoài Lý sợ chết, biết rất ràng đối phương dáng dấp vừa đen lại vừa mập, lại cứng rắn đem thành thanh tao thục đức.
      Phạm Tích tức muốn chết, Phạm Tích rất muốn nôn, coi như là thay vợ cậu ta báo thù....
      Tích bất chấp tất cả vung quyền
      "Tìm chết!" Phạm Tích bất chấp tất cả vung quyền

      Vu Hoài Lý vừa lui vào né tránh, hai người lại đánh nhau.

      "Cũng phải là thể cưới công chúa Saudi." Arthur An nhàn nhạt mở miệng, dễ dàng ngăn cản Phạm Tích nếu quyền kia tráng vào ngươi Vu Hoài Lý.

      Phạm Tích kinh ngạc, quả đấm dừng ở giữa trung, "Cậu có phương pháp tốt hơn?"

      "Lấy lễ đính hôn để đạt tới mục tiêu hữu nghị của hai nước, cũng biểu đạt thiện ý của chúng ta đương nhiên là phương pháp tốt nhất, nhưng người được chọn được quyết định, phải cậu là được."

      "Sợ rằng rất khó, người ta chỉ định muốn cậu ta, ai kêu ba cậu ta là người đứng đầu ngành hàng cơ chứ, hơn nữa bác Phạm cùng nhà ngoại giao Darr vương tử của Saudi ở Mĩ tình cảm rất tốt, hôn này là tất yếu, trừ phi Phạm Tích kết hôn, mới có khả năng lo liệu được."

      "Cũng đúng! Thân là công chúa của Saudi, vì mặt mũi, Calne Ti có chết cũng buông tay ." Kiều Ân Tư cũng cảm thấy đây là ý kiến hay, "Cho nên, chỉ cần Phạm Tích kết hôn, hết thảy chuyện đều được giải quyết."

      Arthur An gật đầu cái, " sai."

      Phạm Tích nhìn bọn họ, vẻ mặt buồn bực hồi lâu lên tiếng.

      mặc dù muốn cưới công chúa của Saudi, nhưng muốn sớm như vậy bị hôn nhân trói buộc a! Huống chi, bảo tạm thời tìm người nào kết hôn? Tùy tiện đường nhặt người sao sao?

      "Như thế nào? Phạm ca ca? Chúng ta cũng cứu ra Quỷ Môn quan rồi, làm sao còn bộ dạng muốn chết được muốn sống xong ?"

      "Tôi còn muốn kết hôn."

      "Phạm ca ca là ngu ngốc sao? Có thể giả vờ kết hôn a, chờ công chúa của Saudi gả cho người khác, ly hôn là được!"

      Giả kết hôn?

      Đúng vậy a, thế nào nghĩ tới. . . . . .

      "Chuyện này làm càng nhanh càng tốt, còn nhất định để cho bác Phạm tin tưởng kết hôn, nếu hi vọng qua cửa ải này của liền thực được ."

      Đúng vậy a, muốn gạt công chúa Saudi dễ, nhưng nếu muốn gạt ba tôi có điểm khó khăn, ông có thể trực tiếp đến xem tôi có hay thay ông"Tăng gia sản xuất đền nợ nước" , con dâu của ông có phải là con trai của ông để ý mà thích hay .

      "Tôi còn muốn suy nghĩ lại." Ba của cũng phải là đèn cạn dầu, muốn gạt ông hơn nữa muốn lấy được tín nhiệm của ông, cái giá phải trả có thể rất cao.

      "Vẫn còn muốn suy nghĩ ? Thừa dịp có mấy người chúng tôi ở đây liền đem hôn lễ tổ chức , bác Phạm tin tưởng cậu kết hôn cũng nể mặt chúng tôi mấy phần ."

      "Đúng vậy a, nghĩ tiếp nữa công chúa người ta liền chạy như bay đến ." Vu Hoài Lý bộ dạng nhìn có chút hả hê. Bất kể Phạm Tích là bị ép cưới công chúa Saudi Arabia, tốt hơn theo liền tìm giả kết hôn là vở kịch hay, cậu ta có thể vui sao?

      "Chuyện của tôi cậu cần quá lao tâm."

      Vu Hoài Lý buông thõng hai tay, cười tiếng, xoay người trở về phòng.

      “Cậu từ từ suy nghĩ, tôi về phòng trước ." Arthur An người thứ hai ra về, người còn lại Kiều Ân Tư bộ mặt dáo dác.

      "Cậu còn chưa cút?"

      "Em suy nghĩ đến ăn xin đó. . . . . ."

      "Cậu nghĩ ta, có thể đem ta mang tới bên cạnh, mang về Mĩ làm vợ!" Quả thực làm tức muốn chết, lúc này Kiều Ân Tư vẫn còn nghĩ đến ăn xin đó?

      "Phạm ca ca, hãy nghe em , ăn xin đó tự ấy đến từ Arab, cho nên ấy nhất định hiểu được ngôn ngữ Arab sao?"

      " nhảm!" Phạm tích muốn để ý đến ta, nhắm mắt lại trầm tư.

      "Vậy đúng rồi, Phạm ca ca, phải là có đống văn kiện về Arab chờ tìm người phiên dịch, làm thế nào tìm cũng tìm được người thích hợp lại an toàn sao?"Kiều Ân Tư kích động hỏi, chỉ kém có đem cả người dính đến người .

      "Vậy thế nào?" Phạm Tích vẫn còn mặc kệ .

      " nay phải có thí sinh tốt nhất rồi? Ừ?"

      Con ngươi chậm rãi mở ra, Phạm Tích chợt nhìn của , " ta?"

      "Chính là ấy a, dù sao ấy có ăn có ở, cũng biết thân phận của chúng ta, đem ấy giữ ở bên người, chẳng những có thể để giúp phiên dịch văn kiện, còn có thể bổ sung ấy làm người làm , mà ấy cũng có thể kiếm ít tiền, có ăn có ở, đây phải là vẹn toàn đôi bên sao?"

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 3

      "Nghe khi khách vào lâu đài được tặng bức họa, mà trong đó vẽ nội dung về tương lai ngày nào đó thành , chuyện này là sao?"

      Mạc Nhi im lặng nâng khay các món điểm tâm điển hình của Viên đặt cái bàn tròn, đến khi đặt xong hết mới ngẩng đầu nhìn Phạm Tích.

      "Chúng tôi đưa cho khách bức tranh, còn chuyện có thành hay , tôi biết."

      " biết, hay là muốn ?"

      cười ngọt ngào, "Chuyện này có gì khác nhau, phải sao?"

      Phạm Tích lạnh lùng nhìn hồi lâu, biết ép được chân tướng từ miệng , mới tình nguyện : "Như vậy, tôi có may mắn xem trước bức tranh vẽ tặng tôi ?"

      "Rất xin lỗi, chúng tôi có tiền lệ này."

      "Vậy tôi có thể là người đầu tiên."

      "Phạm tiên sinh, tôi rất. . . . . ."

      "Đừng xin lỗi với tôi, chuyện này tôi rất kiên quyết." đủ phiền! rất muốn biết tòa lâu đài mộng ảo thần bí này có thể dự báo trước cho điều gì?

      mê tín ! Tuyệt đối ! Nhưng mà khi có kẻ nào đó nhiệt tình muốn giúp chung quy muốn theo tay để kiếm chút gì, bất kể những thứ đó là thứ mình muốn hay muốn, đây chính là nguyên nhân lựa chọn đến lâu đài mộng ảo để tổ chức cuộc họp nhóm bốn người này.

      "Có rất nhiều thứ dã định trước , Phạm tiên sinh, cho dù ngài bắt vẽ, nội dung vẽ trong đó cũng cho thấy là trong lòng ngài rất để ý đến vấn đề đáp án kia."

      Phạm Tích nheo mắt lại, đề phòng nhìn ta, "Có ý gì? biết điều gì?"

      Mạc Nhi nhìn , khẽ thở dài, " lấy công chúa, đây là định đoạt của số mệnh, có làm gì cũng trốn thoát."

      Phạm Tích bắt gọn cánh tay mềm mại của , vẻ mặt dịu dàng trong phút chốp chuyển thành hung ác, "Là , chính là ngươi ở phía sau điều khiển mọi chuyện kỳ quái ở đây phải ?"

      Bị nắm có chút đau, khỏi khẽ nhíu mi lại.

      "Tại sao lại như vậy? Sao? Tại sao lại là số mệnh định? Tại sao? Tôi cưới cái công chúa vừa béo vừa đen ấy, tuyệt đối !"

      Công chúa vừa béo vừa đen ư? Mạc Nhi sửng sốt, còn chưa hoàn hồn, tay bị năm đau đột nhiên tự do lại, cùng lúc trước mắt xuất người đàn ông tuấn đĩnh đạc như thiên thần.

      Là U Linh. . . . . .

      " là ai?" Phạm Tích nhấc cao mày, thân thủ của đối phương xuất quỷ nhập thần làm cho có chút ngach nhiên thú vị, ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

      "Lạc Lôi Phu." tên xong, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Lôi Phu quét về phía , "Lời của tôi lần thứ hai, nếu dám động vào cọng lông của Mạc Nhi, tôi lấy của đôi tay đôi mắt rồi tới đôi chân, nếu như hôm nay nghe lời tôi , tôi bắt từng người trong nhà mạng đổi mạng."

      Dứt lời, Lạc Lôi Phu kéo Mạc Nhi rời .

      Lời cảnh cáo đáng sợ.

      Mạc Nhi là nữ họa sĩ có thể biết trước mọi việc trong truyền thuyết ư?

      , ta ta chưa từng vẽ tranh.

      Có lẽ lừa đây, có lẽ vậy, biết đâu mọi thứ chẳng qua chỉ là mưu buồn cười mà thôi, căn bản có họa sĩ biết trước tương lai, tất cả những chuyện xảy ra ở những người đó, chẳng qua chỉ là chút trùng hợp mà thôi.

      FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046

      "Em làm sao vậy? Em biết làm như vậy đem đến cho em những nguy hiểm lớn sao?" Lạc Lôi Phu tức giận nhìn Mạc Nhi, trong giọng nén được lo lắng cùng sốt ruột.

      luôn làm việc có chừng mực, mang đến trốn ở đây, cũng đồng ý cho sử dụng, dùng năng lực đoán tương lai để cho Ái Ny Ti vẽ, mặt là để cho có thể giải phóng khả năng của mình, mặt là bởi vì có thể chắc chắn những người đó tra ra được ai là người có năng lực dự đoán tương lai, nhưng vậy mà lại ngay trước mặt Phạm Tích, ra những chuyện cảm nhận được người ta, để cho bỗng nhiên rơi vào nguy hiểm, có cách nào hiểu được.

      "Em cho rằng ta là người khách rất quan trọng. . . . . ."

      "Người quan trọng hơn nữa cũng kém xa an toàn của em."

      "Lạc Lôi Phu. . . . . ."

      "Bọn họ là chính khách, nếu như bọn họ biếtiém có khả năng này, bọn họ uy hiếp em nếu họ biết trước sang năm vận động bầu cử Tổng Thống, chỉ bọn họ, nếu như mọi người biết em có khả năng này, tất cả những kẻ có mục đích tràn vào chỗ này để hỏi về tương lai, em gánh nổi sao?"

      thừa nhận gánh nổi, cho nên mới phải cùng trốn ở chỗ này, hi vọng mình trở thành thành viên của trung tâm nghiên cứu dị nhân Trung Quốc, cả đời này làm con chuột bạch cho người ta nghiên cứu.

      Là Lạc Lôi Phu tìm được , che chở dưới vây cánh của , mấy năm qua, quá an ổn, có người nào quấy rầy cuộc sống tuyệt vời của , nhưng mà. . . . . . Cuối cùng cũng làm liên lụy , đây là thực tránh khỏi, bởi vì có cách nào che dấu mãi năng lực của mình, sử dụng những khả năng này, năng lực tích lũy trong người hoạt động, mệt mỏi đến mức thể hô hấp.

      Nhưng mà khi phóng thích những năng lực này, sớm muộn cũng có người tìm ra nơi này, tìm được .

      "Nếu như việc em có thể giúp được, em bằng lòng thử nhìn chút." có cách nào biết được điểm dừng năng lực của mình, chỉ có thể thử lại lần nữa.
      Chỉ trừ số người đặc biệt mới sử dụng khả năng tâm linh của mình, phần lớn cũng có vấn đề gì, khả năng của cũng chỉ nhìn thấy đoạn ngắn, chỉ có thể mơ hồ thấy được thoáng qua điểm gì đó, cũng vì vậy mà ngay cả cũng thể xác định được, mà mỗi lần đưa cho khách bức họa, đồng nghĩa với năng lực đoán trước tương lai là luyện tập , để cho lần sau năng lực của đạt đến hoàn thiện hơn.

      Vừa rồi đối mặt với Phạm Tích, cũng vì hình ảnh quá ràng, nên mới có thể buột miệng ra.

      "Mạc Nhi!" muốn trở thành công cụ để cho người khác sử dụng để nhìn trước tương lai, chút cũng muốn.

      "Nếu như đó là số mệnh của em, vậy em cũng chỉ có thể nhận." Nụ cười nhàn nhạt mặt Mạc Nhi , lo oán chỉ cầu an lòng.

      (Tiếp theo)

      Kathi Nhã nghĩ mình lại gặp người đàn ông tên Phạm Tích này, ta đối với quá thân thiện, , phải ta còn chả thèm liếc nhìn cái, vậy mà ta xuất ở nơi này đáng nghi.

      Bởi vì khí trời có chút lạnh, cả người núp ở góc giáo đường, nhìn thấy lại giả vờ nhìn thấy, lại nhắm mắt, giả bộ ngủ.

      " Kathi, tên là Kathi sai chứ?" thanh nhàn nhạt bình tĩnh, lại đặc biệt dễ nghe.

      ta đều dùng loại thanh này lừa gạt phụ nữ à? Kathi khẽ mở mắt ra, nhưng mắt vẫn híp lại thành đường .

      " tìm tôi?" Có quỷ, nhất định có quỷ!

      " sai, tôi là tìm ."

      "Chuyện gì?" Đối với thứ người như thế cần quá nhiệt tình, huống chi cái bộ mặt lạnh như băng kia cũng làm cho nhiệt tình nỗi .

      "Tôi cho công việc, thù lao là năm mười vạn Đô-la, kỳ hạn hợp đồng do tôi định, chỉ cần tôi muốn phải hủy bỏ hợp đồng; nếu như tôi muốn tiếp tục hợp đồng phải tiếp tục hợp đồng vô điều kiện, nếu tuân theo quy định, nhất định phải bồi thường cho tôi trăm vạn Đô-la tiền vi phạm hợp đồng, có vấn đề gì ?"

      Kathi Nhã nháy mắt mấy cái, có chút u mê, công việc gì có thể năm kiếm mười vạn Đô-la? ngày ở ven đường bất quá cũng chỉ kiếm chừng tám mươi Đô-la. . . . . .

      Phạm Tích kiên nhẫn nhíu mày, "Có muốn hay câu, muốn, vậy tôi tìm người khác."

      Nếu phải là nhìn dáng dấp ta đến nỗi chán ghét, thêm chút tạo hình cũng có thể coi là đẹp, ta nào có cơ hội bay lên cành cao thành Phượng Hoàng.

      " còn chưa cho tôi biết đó là công việc gì." Chỉ cần phải bán linh hồn , làm cái gì cũng tốt hơn làm đứa ăn xin.

      "Làm vợ tôi."

      "Cái gì? !" Kathi Nhã thiếu chút nữa rớt cằm xuống.

      ta muốn làm vợ ta? ! thể nào! Người đàn ông này mắt mù à?Hay là phương diện chức năng nào có vấn đề? ta lại muốn cưới đứa ăn xin làm vợ.

      Được rồi, thừa nhận dáng dấp mình cũng tệ lắm, nhưng bây giờ toàn thân vừa dơ vừa thối, thậm chí có thể cảm giác được ta rất chán ghét , vậy mà ta lại muốn kết hôn với ? Phạm Tích đưa tay che cái miệng mở to kia lại, "Công việc của là làm vợ tôi, ở trước mặt người khác chúng ta là đôi vợ chồng ân ái ngọt ngào, những lúc khác, chỉ là nhân viên của tôi, tất cả mọi việc đều phải nghe lệnh của tôi mà hành động, hơn nữa thề tuyệt đối tiết lộ cho bất cứ kẻ nào biết ."

      "Ý của là —— chúng ta kết hôn giả?" Đầu của còn mờ mịt, bất quá nghe tới nghe lui, hẳn là như vậy sai.

      gật đầu, "Bây giờ cho tôi câu trả lời , muốn hay muốn."

      "Giả kết hôn cũng cần phải lên giường đúng ?"

      Phản ứng của là liếc nhìn cái, đùa cợt cười, "Cái loại mặt hàng như ấy à, coi như phụ nữ khắp thiên hạ có chết hết, tôi cũng nhìn trúng ."

      Kathi Nhã nghe chê bai như thế gì, chỉ cười ngọt ngào, đưa tay ra, "Vậy thành giao, vậy khi nào chúng ta đến lễ đường kết hôn?"

      Phạm Tích nắm tay , lạnh lùng quay đầu, "Trước tiên cùng tôi trở về khách sạn tắm rửa, cái bộ dạng này của là người giúp việc cho tôi cũng có ai tin."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :