1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng (65C + Vĩ thanh + 1PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      [​IMG]

      Nguồn: http://hanphongtuyet.wordpress.com/
      Tác giả: Phong Lộng
      Dịch giả: Nguyễn Lê Hương
      Thể loại: Cổ đại, cung đình, chiến tranh, HE
      Số chương: 65C + vĩ thanh + PN (2 tập)

      Văn án:
      “…Nữ tử có thân hình mảnh mai này lại độc như nọc rắn, đẩy chàng vào chỗ chết. Đáng lẽ chàng phải coi nàng là kẻ thù lớn nhất trong đời, giết được mà sảng khoái.

      Nhưng… Tại sao cánh tay lại theo ý chí của chàng, càng ôm nàng thêm chặt.

      muốn buông tay!

      Thân thể mềm yếu ấy, những ngón tay thon thả ấy, và cả khuôn mặt thanh tú ấy giờ lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt. Thường ngày, nếu lạnh đến ửng đỏ thế này, nàng cuộn tròn trong lòng chàng như con mèo nhát gan.

      quen nghe nàng đàn hát, quen nghe nàng cười , quen với khi nàng uể oải dựa vào giường, cùng chàng duyệt công văn. biết lai lịch của nàng đơn giản, lại cứ tưởng có thể dễ dàng ngầm khống chế. Cứ tưởng chỉ cần chút kế mọn, bắt được kẻ đứng sau kia, là có thể bắt được cái người hay dối kia về lại bên mình.

      Có ai ngờ mọi thay đổi trong khoảnh khắc, gậy ông lại đập lưng ông. Cứ tưởng có thể giữ mãi con chim phỉ thúy trong lòng bàn tay, có ai ngờ nó lại vỗ cánh bay về bên cạnh chủ nhân mình.

      Còn chàng, vẫn muốn buông lỏng vòng tay. Quen bế nàng, ôm nàng, hôn nàng. Ngón tay, vẫn còn lưu giữ xúc cảm lướt qua cánh môi hồng. Chàng quen rồi.

      Chàng quen rồi…

      Nữ tử đáng ghét, đáng hận, đáng giết nhất thế gian. Nữ tử yếu đuối nhất, thông tuệ nhất, đáng nhất thế gian.

      Người mà chàng khổ sở truy đuổi, chính là tuyệt thế giai nhân này.

      Sở Bắc Tiệp khẽ nhắm mắt, bao nhiêu suy nghĩ giày vò trái tim chàng.

      “Vương gia, hãy thả thị nữ của ta ra.”

      Thả nàng? Nàng đâu?

      Nàng lừa ta, dụ ta, sao có thể ?

      Khắp thế gian này, ta chỉ muốn có mình nàng…

      Nàng là thị nữ nổi danh của vương phủ Kính An ở Quy Lạc quốc. Vốn thông minh, có tài dụng binh và sở hữu tiếng đàn, giọng hát say đắm lòng người, nàng luôn nhận được mến mộ, theo đuổi mạnh mẽ từ các bậc nam nhân. Thế nhưng, Sính Đình chỉ mưu cầu tình đích thực, màng thế lợi danh hay vinh hoa phú quý…

      Chàng là Trấn Bắc vương, đệ đệ của Đông Lâm vương, người ta nhắc đến chàng là nhắc đến mãnh tướng hộ quốc đa mưu túc trí vang danh thiên hạ, mang trong mình chí lớn chinh phạt vùng đất mới, hợp nhất tứ quốc…

      Số phận đưa họ tình cờ đến với nhau nhưng lại đặt ở hai đầu chiến tuyến, ngăn cách bởi quốc hận, tình thù.

      “Vẫn còn đó cây đàn cổ trong vương phủ Trấn Bắc.

      Đóa hoa cài lên tóc, héo tàn ở tận nơi đâu.

      Thiếp là thân bồ liễu hồng nhan mơ với gió trăng, chàng là bảo đao cung khỏe chí ôm toàn thiên hạ, giữa chúng ta, quốc thù cao như núi.

      Núi cao tới trời, chàng nhìn thấy thiếp, thiếp ngước thấy chàng.

      Lòng đau như cắt, chưa bao giờ hết…”

      Phải chọn lựa thế nào đây? Là nghĩa nặng hay tình sâu? Liệu họ có phá vỡ được bức tường cản bước tình ? Liệu lời thề dưới ánh trăng ngày đó có thành thực?

      Mời các bạn đón đọc “ phương bất tự thưởng” – bộ tiểu thuyết 2 tập của tác giả Phong Lộng khiến hàng ngàn trái tim phải thổn thức và cướp biết bao nước mắt của hàng trăm ngàn độc giả Trung Quốc. thiên tình ca bi tráng của đấng hùng và bậc tài nữ.

      P.S: Bộ này có truyện tranh là " nàng quân sư" đó các nàng!! ^^
      lavendervsTiểu yêu tinh thích bài này.

    2. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Quyển 1: Phần mở đầu

      Đại nghiệp ngày càng hưng thịnh.

      Có thái bình, mới có thịnh vượng. Nhớ lại mấy năm về trước tứ quốc phân tranh, khắp thiên hạ dân chúng lầm than. Nếu phải nhờ đương kim Hoàng thượng, tức danh tướng Sở Bắc Tiệp kiên quyết xuống núi dẹp loạn, thống nhất thiên hạ, ai biết được còn phải mất bao nhiêu năm nữa mới có được cảnh phố thị phồn hoa, yên ổn ngày hôm nay?

      Bàn tay thon vén tấm rèm xe ngựa lên, cả quang cảnh náo nhiệt nơi con phố như ùa vào trong xe, tiếng rao bán hàng, tiếng cười đùa, tiếng trả giá của các bà, các … huyên náo vô cùng. Đôi mắt thông tuệ sáng lấp lánh, chăm chú nhìn thế giới bên ngoài, rồi lại rụt rè nép vào trong.


      Xe ngựa được nạm vàng phối bạc, xa hoa lộng lẫy, ngay cả hàm thiếc của ngựa cũng toàn bằng bạc. Trước sau có tất cả mười tám hộ vệ cưỡi ngựa, lặng lẽ giữa phố phường náo nhiệt và thịnh vượng.

      xe, nam nữ đều phải những quý nhân bình thường. độ nụ hoa hé nở, sắc hồng tươi tắn tựa cánh đào, đôi môi chưa tô son thắm, khí chất tôn quý từ trong cốt cách, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ.

      Nàng là công chúa của tộc Duy Hạo từ phương xa tới, tên gọi Dẫn La, từ là tiểu mỹ nữ nổi tiếng nhất tộc, thông minh đáng , là viên minh châu trong tay Tộc trưởng. Ngồi bên cạnh là ca ca của nàng, Dẫn Nghi. Hai huynh muội đường xa lặn lội, mang theo bao ngọc ngà châu báu tới vùng đất lạ lẫm này, vì việc đại có liên quan đến tương lai của cả tộc Duy Hạo.

      “Muội muội nghĩ gì thế?”, Dẫn Nghi hỏi.

      Dẫn La trầm tư hồi lâu, rồi đáp: “Muội nghĩ, biết vị hoàng đế Đình quốc đó trông thế nào? Những câu chuyện về ông ấy lưu truyền khắp thiên hạ bao năm nay. Đến giờ, chắc ông ấy lão nhân rồi”.

      Dẫn Nghi bật cười, : “Muội muội nghĩ đâu thế? Vị hoàng đế này từ thuở thiếu thời là mãnh tướng lừng danh. Mười lăm tuổi, ông ấy dẫn quân bảo vệ Đông Lâm quốc, chinh chiến bao trận, khiến tướng địch vừa nghe tên hoảng sợ, nhưng sau đó chẳng hiểu vì lý do gì mà lại cư nơi núi rừng, màng thế . Chỉ đến khi tứ quốc đại loạn, thiên hạ rơi vào cảnh diệt vong, ông ấy mới xuống núi bình định thiên hạ, lập nên Đại Đình quốc, hiển hách lẫy lừng. Đại Đình quốc tới nay mới thành lập được sáu năm. Tính ra năm nay ông ấy cũng chỉ hơn ba mươi chút, đương độ tuổi sung mãn nhất của nam nhân”.

      Nghe ca ca , Dẫn La phản ứng gì, khẽ vén góc rèm lên, ngó ra ngoài xem xét, rồi bất ngờ cất tiếng: “Dừng xe!”.

      “Sao thế?”

      “Dừng xe!”

      Dẫn Nghi vô cùng ngạc nhiên, cao giọng bảo phu xe dừng ngựa, nhanh chóng xích lại bên Dẫn La, hỏi: “Sao thế?”, rồi nhìn theo ánh mắt nàng ra ngoài.

      Bên đường là tửu lâu ba tầng, sảnh đường rộng lớn, ngọn cờ cạnh cửa viết dòng chữ: “Chuyên thuật chuyện bản triều, bất kể người qua lại”. vị tiên sinh với dáng điệu thuyết thư[1] ngồi gật gù đắc ý ngoài cửa, đám đông hiếu kỳ vây quanh. Hóa ra, hôm nay tửu lâu khai trương nên chủ tiệm cho mời thuyết thư tiên sinh đến để thu hút khách, thêm phần náo nhiệt.

      [1] Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật hát Trung Quốc, bao gồm các thể loại như bình sách, bình thoại, đàn từ v.v… Người thuyết thư là người biểu diễn các tiết mục hát trước đám đông.

      “Đánh xe ngựa vào bên đường, đỗ gần chút.”

      “Muội…”

      sao đâu, vẫn sớm mà”, Dẫn La mỉm cười.

      Nhìn nụ cười ngọt ngào của muội muội, Dẫn Nghi muốn làm nàng cụt hứng, đành lệnh cho thị vệ theo đứng đợi hai bên đường, sau đó đỗ xe ngựa sát cửa tửu lâu, còn dặn phu xe mang cho chủ quán ít tiền thưởng, bảo thuyết thư tiên sinh lớn chút, để người ngồi trong xe cũng có thể nghe được.

      Câu chuyện vào hồi gay cấn.

      “Đương kim Hoàng thượng nghe thuộc hạ cũ đưa thư đến, thuật lại tình hình tứ quốc hỗn loạn, dù liên tục chau mày, nhưng vẫn thay đổi ý định, người với thuộc hạ: ‘Ta còn quan tâm đến những chuyện này, các ngươi có thế nào cũng vô ích. Thiên hạ bao nhiêu hùng, bình định tứ quốc, hà tất phải là ta?’. Ý rằng, người chịu xuống núi.”

      Câu chuyện đến đây, những người nghe háo hức đều xị mặt xuống, đâu đó vang lên tiếng thở dài, có người la lớn: “Sao Hoàng thượng của chúng ta vẫn chưa chịu xuống núi? Thiên hạ loạn thế rồi”.

      “Ông cuống cái gì chứ, nếu Hoàng thượng xuống núi, chúng ta sao có được thái bình ngày hôm nay?”, thuyết thư tiên sinh cười khà khà, nhấp ngụm trà cho trơn giọng, sắc mặt nghiêm trang trở lại, “Thuộc hạ đó nghe vậy cuống lên. Giờ là lúc nào rồi mà Vương gia vẫn chẳng chịu ra tay? Nhưng mà, đúng là cái khó ló cái khôn, thuộc hạ này nghĩ ra cách hay, liền với Hoàng thượng của chúng ta rằng: ‘ hùng trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng chỉ có mình người mới cứu được Bạch nương. Nay Bạch nương trong cảnh nguy nan, nếu Vương gia , e là Hoàng hậu nương nương tương lai của chúng ta gặp chuyện hay rồi’. Vừa nghe thế, mặt Hoàng thượng liền biến sắc, trừng mắt quát: ‘Kẻ nào dám làm tổn hại đến Hoàng hậu của trẫm, trẫm giết kẻ đó!’.”.

      Thuyết thư tiên sinh mắt trợn trừng, biểu cảm giống y như , khiến những người ngồi nghe cũng phải nổi da gà, duy chỉ có kẻ thức thời, lên tiếng cười nhạo: “Thuyết thư, ngươi dóc mà chẳng biết đường. Lúc đó còn chưa có Đại Đình quốc thuộc hạ kia sao biết được Bạch nương sau này trở thành Hoàng hậu nương nương?”.

      “Ha ha, ngươi chưa mở miệng, người ta còn biết ngươi thiếu hiểu biết, mở miệng ra rồi, chứng tỏ mình là kẻ biết gì.” Thuyết thư tiên sinh nghiêm túc, “Lại đến Bạch nương. Người này lai lịch bất phàm. Nàng lớn lên trong vương phủ Kính An của Quy Lạc quốc, từ hát hay múa giỏi. Đừng nhi nữ chỉ biết đàn ca, ngay cả hai việc văn võ vốn chỉ của nam nhân, cũng ít ai theo kịp nàng. Có thầy tướng xem cho Bạch nương, , ‘Người này là tiên nữ hạ phàm, để phò trợ chủ nhân thiên hạ’. Quy Lạc vương biết chuyện, hạ chỉ đòi lấy nàng. Nào ngờ vừa gặp Quy Lạc vương, Bạch nương : ‘Ông đủ tư cách lấy ta, ta chỉ gả cho chủ nhân thực của thiên hạ thôi’. Sau đó, quả nhiên nàng chọn Hoàng thượng của chúng ta. Ha ha, các vị xem, nhãn quan này có lợi hại ?”.

      Dẫn Nghi ngồi trong xe nghe, cười bảo: “Đúng là xằng bậy. như thế, người đàn bà ấy gì là biết, gì là thể, vậy khác gì quái?”.

      Dẫn La khẽ mỉm cười, chẳng đáp lời, tiếp tục lắng nghe.

      ©ST.E.NT

      Có người cung kính hỏi: “Tiên sinh, ông Hoàng hậu nương nương của chúng ta là tiên nữ hạ phàm, thế Hoàng hậu chắc chắn là đại mỹ nhân ư?”.

      “Tất nhiên rồi, Bạch nương dung mạo tươi như hoa, giọng thánh thót tựa vàng , đẹp đến ai sánh kịp, thực là trang tuyệt thế giai nhân!”, thuyết thư tiên sinh ngưỡng mộ cảm thán, “Ban đầu, Hoàng thượng của chúng ta cũng sống giữa trăm hoa, chỉ sau khi gặp Hoàng hậu nương nương, người mới quên hết những mỹ nhân còn lại. Từ đó trở , trong mắt người chỉ có mình Hoàng hậu nương nương mà thôi”.

      đúng rồi!”, lão nhân nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ, “Sao ta nghe , năm đó Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng từng giao chiến ở Bắc Mạc quốc? ràng thuyết thư tiên sinh họ Trương thế mà”. Mấy người bên cạnh lão nhân hẳn cũng nghe được đoạn này, ai nấy đều gật gù đồng ý.

      “Nhảm nhí!”, thuyết thư tiên sinh nổi trận lôi đình: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương là cặp ân ân ái ái, làm gì có chuyện đối đầu nơi sa trường? Đừng nghe cái tên họ Trương kia càn”.

      Tiếng tranh luận vang khắp tửu lâu. Phía xe ngựa, rèm lại lặng lẽ buông xuống.

      “Chẳng có gì đáng nghe cả, thôi.”

      Ngựa chầm chậm cất bước.

      Chỉ mấy khắc sau, xe ngựa ra khỏi thành trấn. Phía xa xa là con đường đất vàng mới đắp, hai bên cây cối xanh mướt, cơ hồ nhìn mãi cũng thấy được cuối con đường.

      Như nhìn ra nỗi ưu tư của tiểu muội, do dự hồi lâu, Dẫn Nghi : “Muội muội đừng nghe thuyết thư tiên sinh đó bậy, lấy đâu ra tiên nữ chứ. Hoàng hậu dù có xinh đẹp như hoa, cũng thể sánh bằng muội. Mà cứ cho là đẹp hơn muội nữa, cũng làm sao, năm tháng qua , sao bì được với vẻ trẻ trung đáng của muội? Lần này muội vào cung, theo ta trái tim của Hoàng đế nhất định thuộc về muội”.

      Đôi mắt đẹp của Dẫn La chợt sáng lên, quét qua Dẫn Nghi cái. Dẫn Nghi tự cảm thấy mình có lý, đâu biết Dẫn La lại liếc xéo mình như thế. Chỉ cảm thấy có gì đó vừa xẹt qua người, chàng giật mình im lặng.

      “Đại Đình quốc quá lớn mạnh. Từ khi thống nhất tứ quốc, Đại Đình quốc binh hùng tướng mạnh, tộc Duy Hạo chúng ta tuy ở phương xa, nhưng cũng ngầm cảm thấy bị đe dọa. Phụ thân đúng, e rằng cầu thân chính là cách duy nhất để giữ được tương lai yên ổn của tộc chúng ta”, Dẫn La thầm thở dài, cười khổ, “Dẫn La muội chỉ lo, chưa chắc sắc đẹp dụ nổi vị hoàng đế ấy. Nếu như vậy, chuyến lần này của Dẫn La quả là vô ích”.

      Như chợt nghĩ ra điều gì, khuôn mặt càng lộ vẻ trầm tư, nàng chau mày lẩm nhẩm: “Đại Đình quốc… Đại Đình? Khuê danh của Hoàng hậu nương nương, phải là ‘Sính Đình’ sao?”.

      Dẫn Nghi bỗng cảm thấy bất an, cố cười an ủi: “Muội muội đừng coi bản thân như vậy. Ta thấy trong thiên hạ này chẳng nam nhân nào có thể làm ngơ trước nhan sắc của muội. Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là nam nhân, Hoàng hậu lại sắp ba mươi rồi. Là phu thê với nhau nhiều năm, chắc hẳn cũng đến lúc Hoàng đế thấy mệt mỏi rồi. Đây chính là thời điểm Hoàng đế muốn tìm niềm vui mới. Chỉ cần muội muội biết toan tính chút, sợ gì…”.

      “Huynh đừng nữa”, Dẫn La quay lại, “Rốt cuộc nên hành thế nào, đợi đến khi gặp được Hoàng hậu nương nương thâm sâu khó đoán kia, muội tự có chủ ý của mình”.

      khí như đóng băng, chỉ còn tiếng vó ngựa gõ lộp cộp đường.

      Ngoài cửa sổ, thảo nguyên bất tận, mênh mang thấy bờ, cũng chính là đích đến của chuyến này, chuyến tới kinh đô Đại Đình quốc.

      Duy Hạo là ngoại tộc[2] xa xôi khá có tiếng tăm. Trong tộc, nam nhân thượng võ, võ nghệ tinh thông, sức khỏe hơn người, nữ nhân xinh đẹp mảnh mai. Đây hẳn là vùng đất của hùng và mỹ nữ. Cũng bởi truyền thống oai hùng, trước nay chưa từng e sợ ai, nên tộc này hiếm khi bị nước ngoài xâm chiếm cướp bóc. Trải qua bao đời, tộc cũng tích lũy được khá nhiều ngọc ngà châu báu.

      [2] Người Hán coi tất cả những dân tộc khác là ngoại tộc.

      Nếu phải vì Đại Đình quốc quá lớn mạnh, lại có vị Hoàng đế trẻ tuổi minh khiến tộc trưởng cũng sinh lòng lo sợ, tộc Duy Hạo quyết làm cái việc xưa nay chưa từng có trong lịch sử là dâng tặng mỹ nhân và châu báu của mình.

      Cuối ngày hôm sau, qua bao ngày lặn lội đường xa, dặm trường vất vả, cuối cùng đoàn xe chở châu báu và mỹ nhân cũng đến được kinh đô của Đại Đình quốc.

      Đón tiếp họ, chính là người được Hoàng đế tín nhiệm nhất, Khoa hổ đại tướng quân, Sở Mạc Nhiên.

      Mạc Nhiên cưỡi ngựa dẫn đầu, đưa đoàn xe đến trước vương cung nguy nga tráng lệ. Tướng quân xuống ngựa, đến bên xe, cất giọng sang sảng: “Mời Công chúa xuống xe. Hoàng thượng có chỉ, Công chúa hãy cùng ta vào cung yết kiến Hoàng hậu nương nương trước ”.

      Dẫn La và Dẫn Nghi ở trong xe, nghe thế đều ngẩn người, bất giác nhìn nhau.

      Dẫn Nghi ngạc nhiên, : “Chúng ta đường xa đến đây, giương cờ cầu thân, sao Hoàng đế gặp chúng ta, mà lại là Hoàng hậu? lẽ muội mới đến, Hoàng hậu phải ra oai phủ đầu?”, khuôn mặt chàng mang vài phần tức giận.

      “Người đàn bà đứng đầu hậu cung lại chỉ biết ra oai phủ đầu như thế, Dẫn La hà tất phải sợ?”, Dẫn La nở nụ cười xán lạn.

      Dẫn Nghi vì câu này mà có thêm lòng tin: “Muội muội tốt, chỉ cần dựa vào dáng vẻ này, đệ nhất công chúa của tộc Duy Hạo chúng ta nhất định thiệt thòi”. Sau đó chàng dìu Dẫn La, khoác mình phục sức long trọng nhất của tộc Duy Hạo, nhàng xuống xe.

      Mạc Nhiên vội ngăn lại: “Hoàng hậu nương nương chỉ triệu kiến Công chúa điện hạ thôi, mời Vương tử lối này”.

      Dẫn Nghi bất mãn nhìn Mạc Nhiên, định phản đối, Dẫn La dịu dàng bảo: “Huynh cần bận tâm, sớm muộn gì muội cũng phải ở trong cung mình”.

      “Muội hãy nhớ rằng, ai sánh được với sắc đẹp của muội, ai xứng đáng được Hoàng thượng sủng ái hơn muội”, Dẫn Nghi nắm chặt tay nàng, khẽ .

      Dẫn La nhìn sâu vào mắt ca ca, gật đầu: “Dẫn La nhớ rồi”.

      Gót sen bước theo sau người dẫn đường, từng bước, từng bước qua lớp lớp những cánh cửa trong nội cung.

      Dẫn Nghi đợi ba ngày ở tân quán, nơi chuyên tiếp đón các quý nhân ngoại tộc.

      Ba ngày nay vẫn có tin tức gì của Dẫn La. Rốt cuộc muội muội ở đâu? Có được Hoàng đế sủng ái ? Có khiến Hoàng đế vui lòng ? Có đấu lại được với thế lực của Hoàng hậu ?

      Chẳng hề có bất cứ tin tức nào.

      Hoàng đế trịnh trọng triệu kiến Dẫn Nghi. Nhận lấy thư và bao ngọc ngà châu báu của tộc trưởng Duy Hạo gửi đến, người cũng tặng lại ít lễ vật.

      Hoàng đế tuổi trẻ uy vũ, quyền quý cao sang, hề giống với người ba mươi tuổi.

      Dẫn Nghi thay phụ thân bày tỏ nguyện vọng mong Đại Đình quốc và tộc Duy Hạo có thể chung sống hòa bình. Hoàng đế cười hào sảng: “Bách tính chịu nỗi khổ chiến loạn đủ rồi, trẫm vô cớ khởi binh”, còn bổ sung: “Hoàng hậu cũng thích chiến tranh”. Nhắc đến Hoàng hậu, khuôn mặt tuấn của vị đế vương thoáng vẻ dịu dàng hề che giấu.

      Trong lòng Dẫn Nghi bỗng cảm thấy ổn, liền nhân cơ hội hỏi thăm về muội muội được Hoàng hậu triệu kiến của mình.

      “Công chúa?”, Hoàng đế , “Hoàng hậu ở trong cung luôn cảm thấy buồn, cứ để Công chúa ở đó bầu bạn với Hoàng hậu thêm mấy ngày cũng tốt”.

      Đứng trước vị hoàng đế thâm trầm khó đoán, Dẫn Nghi hỏi được câu nào.

      Hôm đó, Hoàng đế rất có hứng trò chuyện. Người hết chuyện thời thế, vấn đề binh lực, biên giới quốc gia, bách nghiệp, lại đến chuyện năm nay mùa màng bội thu, rồi cả những việc của gia quyến các đại thần trong triều ở kinh thành. Từ việc mà cân nhắc đắn đo sang chuyện lớn, thuận miệng lại ban hành thêm mấy đạo thánh chỉ, sau đó mỉm cười với Dẫn Nghi: “Vương tử cảm thấy thế nào?”.

      Dẫn Nghi lùi bước, cúi đầu.

      Chàng hiểu vì sao người đàn ông này có thể khiến tướng địch kinh hồn bạt vía. Mạnh mẽ quyết đoán đến thế, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư người khác đến thế, sức mạnh ấy có thể tiêu diệt mọi kẻ thù, dù lớn mạnh đến đâu.

      Sau khi cáo lui, rời khỏi đại điện, Dẫn Nghi ngưỡng mộ với thị vệ dẫn đường: “Đại Đình quốc có vị hoàng đế thông tuệ như vậy, theo ta ai trong thiên hạ có thể đoán được tâm tư của người”.

      Nghe thế, thị vệ liền cười, quay lại bảo: “Điều này Vương tử sai rồi. Vẫn có người đoán được tâm tư của Hoàng thượng, hơn nữa còn luôn đúng, sai li”.

      “Ồ?”

      Thị vệ giơ ngón tay lên, thần bí chỉ về phía xa xa, nơi hậu cung mịt mù sương khói.

      “Là… Hoàng hậu sao?”

      cảm giác thấp thỏm yên chạy dọc sống lưng chàng.

      Ba ngày sau, cảm giác thấp thỏm cứ mỗi lúc lớn dần. Dẫn La, tiểu muội chàng thương nhất khoe sắc của đệ nhất công chúa tộc Duy Hạo trước nữ nhân như thế nào? Liệu nàng có khiến nữ nhân đó sinh lòng đố kỵ? Liệu nàng có giành được phần thắng trong cuộc chiến chốn thâm cung?

      Chàng bỗng nhớ ra, khi nhắc đến Dẫn La với Hoàng đế, Hoàng đế chỉ gọi nàng là “Công chúa”, chứ gọi trực tiếp tên nàng. Chẳng lẽ người vẫn chưa từng thân mật với nàng?

      Dẫn Nghi lại lại trong tân quán như con dã thú bị nhốt trong lồng.

      Ý nguyện hòa bình đạt được, coi như họ trọn vẹn mục đích của chuyến . Nhưng chàng thể cam tâm khi thấy Dẫn La phải chịu đựng cái lạnh lẽo chốn thâm cung. Giả như nàng hạnh phúc, đó cũng là kết cục hết sức bi thương.

      Sau khi đạt được mục đích của mình, người ta mới hối hận vì cái giá phải trả.

      “Rốt cuộc, Dẫn La công chúa giờ ra sao?”

      “Ta muốn gặp Hoàng thượng.”

      “Ta muốn gặp Hoàng hậu.”

      “Đều được hả? Thế , ta muốn gặp Khoa hổ đại tướng quân hôm đó dẫn muội muội của ta vào cung!”

      mấy lần chàng muốn rút đao xông ra, phỏng chừng Dẫn La bị người đàn bà độc địa chốn thâm cung kia hãm hại rồi. Chàng đau khổ tự trách bản thân sao có thể vạn dặm đường trường lặn lội đến đây, để rồi đẩy muội muội vào cuộc chiến cân sức ở cái nơi xa lạ này. Những lời chàng an ủi Dẫn La lúc đầu toàn là điều giả dối, toàn những thứ nhảm nhí!

      Chàng chẳng qua cũng chỉ là tên khốn đem muội muội ra để đánh đổi lấy cuộc sống yên bình cho bản thân mà thôi.

      Chính lúc Dẫn Nghi sắp phát điên, Dẫn La trở về.

      Nàng đổi sang lối ăn mặc và trang điểm truyền thống của nữ nhân thuộc hàng tôn quý Đại Đình quốc, tơ lụa trắng tinh càng tôn thêm làn tóc đen mượt như thác nước của nàng.

      Dẫn La bước vào phòng, dịu dàng nhìn ca ca, rồi bất chợt cúi đầu mỉm cười, cười mãi, sau đó lại ngẩng lên, nhìn dáng vẻ luống cuống vừa vui mừng vừa kinh ngạc của Dẫn Nghi.

      “Muội gặp Hoàng hậu”, hồi lâu sau, nàng mới .

      “Hoàng hậu trông thế nào? Ta tin Hoàng hậu lại có thể đẹp hơn muội. Muội muội, muội có bị bà ta bắt nạt ?”

      Suy nghĩ hồi lâu, Dẫn La mới lẩm bẩm: “ thể mang cái nhìn của kẻ phàm phu mà đánh giá…”.

      “Sao hả?”

      “Muội là…”, như hồi tưởng lại, Dẫn La nhìn về phía vương cung lộng lẫy đắm chìm dưới ánh mặt trời, “ thể mang cái nhìn của kẻ phàm phu mà đánh giá…”. Nàng bỗng quay sang Dẫn Nghi với nụ cười xán lạn: “Ca ca, chúng ta về thôi. Hoàng hậu nương nương , muội có thể lựa chọn ở lại vương cung của Đại Đình quốc, hoặc cũng có thể trở về. Dù chọn lựa thế nào, muội cũng hoàn thành sứ mệnh của mình, Đại Đình quốc và tộc Duy Hạo đời đời hòa hảo”.

      Thấy biểu cảm khó tin gương mặt Dẫn Nghi, nàng nhàng quay vòng, dáng vẻ sảng khoái như phượng hoàng vừa được phóng thích.

      “Huynh, chúng ta về thôi.” Đôi mắt đen nhánh của nàng bừng sáng, rạng rỡ thanh xuân.

      Vẻ mê hoặc của mỹ nhân, phần bởi nhan sắc, phần bởi khí chất.

      Theo thời gian, nhan sắc tàn phai, nhưng khí chất vẫn còn mãi.

      Trong nước, hoàng hậu khí chất tuyệt đỉnh, hà tất phải cần thêm phi tần tuyệt thế giai nhân?

      Về nhà , đệ nhất công chúa tộc Duy Hạo.

      Dù toan tính cỡ nào, nàng cũng chưa chắc có được mấy ngày sủng ái của Hoàng thượng, rồi số phận nàng chìm dài trong chuỗi ngày bị lãng quên.

      Đó phải vận mệnh nàng đáng phải chịu.

      Về nhà , người con trẻ trung xinh đẹp.

      Bởi vì thế gian này, có rất nhiều điều nàng chưa từng trải qua; chưa từng trải qua tháng ngày khoác áo bào, cưỡi ngựa rong ruổi giữa ba quân; chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng khi cây đàn cổ tan thành tro bụi; chưa từng phải quên hết oán hận, vứt bỏ hoài bão ôm trọn cả thế gian này; và cũng chưa từng được nếm trải thứ tình mãnh liệt mà ngay cả hàng ngàn hàng vạn thuyết thư đời cũng chẳng thể kể hết được.

      Về nhà , tiếng cười như chuông bạc của nàng phải được vang quê hương tươi vui của nàng, vang bên tai cha mẹ dấu của nàng.

      Nửa đêm, sâu trong lớp lớp những cánh cửa cung, đôi mắt tinh lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng vằng vặc treo bầu trời.

      Cung nữ nhàng bước tới, cúi người bẩm báo: “Nương nương, Công chúa điện hạ đêm nay khởi hành, rời khỏi kinh đô”.

      Sính Đình ngẩng đầu, mãn nguyện dựa lưng vào gối mềm.

      “Khoa hổ đại tướng quân đâu?”, nàng chợt hỏi.

      “Nô tỳ biết.”

      “Có ở trong phủ tướng quân ?”

      “Nô tỳ nghe Đại tướng quân vẫn chưa về.”

      “Thế giúp Hoàng thượng xử lý chính à?”

      “Nô tỳ nghe cận vệ của Hoàng thượng , hôm nay Hoàng thượng bàn chính với hai vị thừa tướng, Khoa hổ đại tướng quân cũng tham dự.”

      Sính Đình ngây người lát, khẽ bảo: “Nếu vậy, có lẽ Đại tướng quân đuổi theo họ rồi. biết mình, hay đem theo thiên quân vạn mã nữa”.

      Cung nữ ngơ ngác nhìn nàng.

      Người phụ nữ mẫu nghi thiên hạ bỗng cười khúc khích, nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ, khẽ vỗ tay, : “Ta đoán Đại tướng quân nhẫn nhịn nổi nữa rồi. Mạc Nhiên ơi là Mạc Nhiên, đường đường là Khoa hổ đại tướng quân, chưa đầy ba ngày bị nàng công chúa trẻ tuổi đó bắt mất hồn. Cũng tốt, đến lúc Đại tướng quân nên nếm trải hương vị ái tình rồi”.

      Ngừng lát, nàng tiếp: “Phải bẩm với Hoàng thượng nhanh chóng sắp xếp người tiếp quản công việc của Khoa hổ đại tướng quân thôi, tránh đến lúc đó tìm được người lại cuống cả lên”.

      Đúng lúc ấy, Sở Bắc Tiệp trở về, vừa bước vào cung, vừa hỏi: “Cái gì mà tìm được người?”.

      Sính Đình mỉm cười, thuật lại toàn bộ việc: “Chàng thấy mấy ngày nay Mạc Nhiên luôn tìm cớ đến chỗ thiếp sao? Nào là mới có cống phẩm, muốn Hoàng hậu xem qua, nào là chuẩn bị lễ mừng vương đình[3] sắp tới, có nhiều tiết mục cần Hoàng hậu phê duyệt, chẳng lẽ phải vì nàng công chúa đó? Chỉ là thiếp thấy nàng ấy quá thông minh, dễ gì gật đầu đâu. Lần này Mạc Nhiên phải khổ sở rồi”.

      [3] Vương đình: Đất nước lớn thống trị tất cả các dân tộc thiểu số trong khu vực.

      Sở Bắc Tiệp cười : “ phải chịu khổ bằng ta chưa?”. Ra hiệu cho đám cung nữ lui ra xong, Sở Bắc Tiệp bế bổng Sính Đình lên giường.

      Sính Đình bị chàng nhìn tới đỏ mặt: “Chàng là… Đường đường là hoàng đế, còn biết chừng mực”. Nàng quay , Sở Bắc Tiệp rút ngay cây trâm phượng đầu, khiến mái tóc đen mượt của nàng trải dài xuống giường.

      Sở Bắc Tiệp chầm chậm cúi xuống, thưởng thức hương thơm phảng phất nơi cổ nàng, khẽ hỏi: “Hoàng hậu còn nhớ khúc ca năm đó hát cho ta nghe ?”.

      nhớ.” Đôi mắt đẹp của Sính Đình khẽ động, nàng ai oán , “Thiếp chỉ nhớ năm đó có người đập vỡ cây đàn của thiếp, nhốt thiếp cư ở nơi khác, còn ức hiếp thiếp trăm bề”.

      “Ta biết sai rồi”, Sở Bắc Tiệp vội đầu hàng, dịu giọng dỗ dành, “ ngày đẹp trời thế này, lẽ Hoàng hậu lại muốn dành thời gian hồi ức tới câu chuyện dài của chúng ta sao?”.

      Sính Đình bật cười, nhưng vẫn khẽ thở dài: “Đúng thế, câu chuyện dài, cả đời cũng hồi tưởng hết, dài, dài…”.

      Ngày đó khi cùng cư với Sở Bắc Tiệp, tứ quốc vẫn chưa thực loạn lạc.

      Nếu phải vì lòng người tham lam, chỉ bởi dục vọng cá nhân mà khiến muôn dân trong thiên hạ gặp cảnh tai ương, sao có được Đại Đình quốc hùng mạnh như hôm nay, sao có được đôi đế hậu mỹ mãn thế này?

      câu chuyện dài, tựa khúc nhạc dưới ngón tay Sính Đình, dệt nên bản ngũ của cả đời người.

      Trăng sáng vằng vặc, dịu dàng chiếu hai người.

      Chàng còn nhớ, chúng ta thề nguyền dưới ánh trăng, cả đời phụ bạc?

      Cũng có thể, cả đời này chúng ta mãi chẳng phụ bạc nhau.
      Last edited: 16/8/14
      lavendervs thích bài này.

    3. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Chương 1:

      Giữa tháng Bảy, biên giới Quy Lạc quốc.

      Mặt trời thiêu đốt, hai hàng cây bên đường rũ lá.

      Ba bốn người qua đường chịu nổi cái nóng phải trốn dưới bóng cây râm mát. Lão đầu bán nước bên đường cũng vì thế mà có thêm vài vị khách.

      “Cho bát trà nào.” Cánh tay ra sức quạt, người qua đường cẩn thận lấy trong túi ra đồng tiền, đặt lên bàn.


      “Có ngay đây, bát trà ngon, mát gan hạ hỏa”, ông lão bán nước tươi cười bê bát trà ra, thêm: “Nóng quá, khách quan vội hả?”.

      “Vâng, đúng là thời tiết quỷ quái, thiêu chết người ta mất.” Nhấp ngụm trà, cảm thấy mát rượi cả cổ họng khát cháy, vị khách quan vui vẻ hẳn lên, tiếp: “Tôi vội đưa hàng sang vùng biên. Haizzz, hai năm nay Đông Lâm quốc làm loạn ở vùng biên, khiến những thương nhân như chúng ta chẳng có lấy miếng cơm mà ăn. Cũng may, tiểu Kính An vương đánh lui được cái gì mà Sở Bắc gì gì ấy, nếu , cũng chưa biết khi nào tôi mới được trở về”.

      “Tiểu Kính An vương của chúng ta là cự phách!”

      “Ông cái người Bắc gì gì ấy tôi cũng biết, đó là đệ đệ ruột của Đông Lâm quốc Đại vương, cũng lợi hại vô cùng.”

      Người bên cạnh cười bảo: “Lợi hại sao? Gặp tiểu Kính An vương của chúng ta cũng bị đánh lui về quê rồi”. Uống hơi cạn sạch trà trong bát, vị khách quan lại lấy ra đồng tiền nữa, đặt lên bàn: “Lão đầu, cho tôi thêm bát!”.

      Nghe đến bốn chữ “tiểu Kính An vương”, lão nhân bán nước vội gật đầu theo, vừa rót trà vừa : “Tôi cũng từng nghe đến, đây quả là mãnh tướng của Quy Lạc quốc chúng ta, có ông ấy thắng nổi đâu”.

      Câu chuyện hăng, bỗng nghe tiếng thở dài: “Các người còn dám nhắc đến mấy chữ ‘tiểu Kính An vương’ sao? Bây giờ trở thành phản thần của Quy Lạc quốc rồi”.

      Lời này chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến những người ngồi uống trà đều vô cùng kinh ngạc.

      Bàn tay khẽ run, ông lão bán trà thảng thốt: “Vị khách quan này gì vậy? Tiểu Kính An vương…”.

      ai biết gì sao?”, vị khách vừa đến ngồi xuống, lấy ống tay áo quạt cho mát, “Hôm qua tôi mới từ thành đô tới đây, tiểu Kính An vương hành thích Đại vương thất bại, nên trốn khỏi thành đô rồi. Nay, Đại vương hạ lệnh truy bắt toàn bộ người của phủ Kính An. Ta còn nghe , tiền thưởng ít đâu”.

      “Nhưng tiểu Kính An vương mới đánh tan đám phản quân, và bình định biên cương, vừa trở về thành đô lãnh thưởng mà?”

      “Thế mới lạ chứ? Ngay tối hôm về thành đô, tiểu Kính An vương mưu vào cung hành thích Đại vương rồi. Các người có biết lúc đó, tiểu Kính An vương dùng thanh kiếm nào ?” Thấy người xung quanh đều chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình, vị khách quan kia cố tình vòng vo.

      “Chắc chắn phải là thanh bảo kiếm rồi”, có người đoán.

      “Đừng nghe lung tung”, lại có người vẻ khinh miệt, “Ta tin tiểu Kính An vương dám tạo phản. Vương phủ Kính An đời đời kiếp kiếp là trung thần của Quy Lạc, quyết bao giờ tạo phản”.

      Thấy có người nghi ngờ mình, vị khách quan kia bực đến nỗi râu tóc dựng đứng: “Tiểu Kính An vương dùng chính thanh bảo kiếm Hắc Mặc do đích thân Đại vương ban tặng để hành thích Đại vương. Ở đây ai nghe về thanh kiếm này chưa? Nếu bị nó chạm vào, vết thương đen sì như mực, bao giờ phai”.

      “Nhưng mà…”

      Giữa lúc mọi người tranh luận, bỗng tiếng vó ngựa lộp cộp lại gần.

      đoàn ngựa xe tiến đến, loại xe thường thấy của thương nhân, cửa sổ, cửa xe đều được che kín bằng lớp vải dày. Nam nhân đánh xe mặt mũi bặm trợn, ném hai đồng tiền về phía mặt bàn, lớn tiếng quát: “Lão đầu, cho hai bát trà!”.

      “Có ngay.”

      “Trời với đất, nóng thế biết!”

      “Đúng đấy, khách quan xuống nghỉ ngơi cho mát rồi hãy , ở đây chuyện về tiểu Kính An vương đấy.”

      “Lão tử còn phải lo buôn bán, quản làm chi mấy chuyện vương này đế nọ.” Ngửa cổ uống cạn bát nước, người đánh xe ngựa tháo bình nước lớn giắt ở thắt lưng đưa cho ông lão, “Đổ đầy bình luôn , lão tử còn phải lên đường”.

      Ông lão vội rót nước đầy bình.

      Nam nhân cầm bình nước, nhảy lên lưng ngựa, khẽ thúc tiếng, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.

      Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, khiến Sính Đình mở choàng mắt.

      khí oi bức, mồ hôi đầm đìa cổ, đôi mắt mới mở của Sính Đình vẫn chưa quen với ánh sáng bên ngoài, nàng bèn nhắm lại.

      Đầu đau ê ẩm, từng cơn chóng mặt như những đợt sóng muốn nhấn chìm cả người nàng.

      Đây là đâu? Nàng nghi ngờ tự hỏi. Đến khi nhìn bốn bề xung quanh, cảnh giác vô cớ khiến Sính Đình tỉnh hẳn. Đôi mắt tròn đen bỗng chốc mở to.

      Trí nhớ của nàng đột nhiên lấp đầy những tiếng đuổi giết dữ dội, lửa cháy đầy trời…

      “Sính Đình, muội đợi ở ngoài thành, chúng ta vào thành làm rối cục diện thêm chút nữa, tiếp ứng phụ thân.”

      “Vậy… thiếu gia, lúc bình minh, chúng ta gặp nhau ở ngọn đồi ngoài thành nhé.”

      Vương gia đâu? Thiếu gia đâu? Còn cả Đông Chước bướng bỉnh quấy phá lúc nào cũng lo thiên hạ chưa đủ loạn ở đâu?

      Còn nhớ, sau khi hẹn với thiếu gia, ngay lập tức nàng về phía đồi, rồi đoạn ký ức cuối cùng của nàng dừng lại ở việc vừa nhìn thấy ngọn đồi ấy.

      Lúc đó nàng bỗng cảm thấy đau nhức sau đầu, trước mắt bất chợt tối sầm…

      “Tỉnh rồi à?”, có người vén rèm xe lên, khuôn mặt nam nhân xuất , “Đáng nhẽ phải tỉnh từ lâu rồi chứ? Mãi tỉnh, lão tử còn tưởng gậy ấy đánh chết ngươi rồi”.

      Bọn buôn người ư? Sính Đình cảnh giác đánh giá con người trước mặt.

      lẽ trong lúc quan trọng nhất, trong lúc thiếu gia thể thiếu nàng hầu hạ, nàng lại bị bọn buôn người bắt cóc? bất công, từ đến lớn số lần Bạch Sính Đình nàng mình rời khỏi vương phủ rất ít, nay thân mình rời vương phủ lại gặp bọn buôn người thế này.

      “Được rồi, bây giờ lão tử hỏi ngươi”, nam nhân vào trong xe ngựa, rút cái giẻ ở miệng nàng ra, giọng uy hiếp: “Ta hỏi gì ngươi phải đáp nấy. Nếu chịu thà, ta bắt ngươi cho sói ăn đấy”.

      Nghe cái giọng dọa nạt trẻ con ấy, suýt chút nữa Sính Đình bật cười. Từ , nàng theo hầu tiểu Kính An vương Hà Hiệp, là nữ tử duy nhất có thể theo Hà Hiệp xuất chinh. Tuy còn ít tuổi, nhưng nàng được chứng kiến ít trận chém giết sa trường. Chỉ câu ấy, sao dọa nổi nàng?

      đợi nam nhân kia hỏi tiếp, Sính Đình hỏi trước: “Ngươi bắt ta ở khoảng hai dặm ngoài cổng thành đúng ?”.

      Nghe thế, nam nhân bỗng giật mình, lại thấy vẻ ung dung tự đắc, vẻ uy nghiêm toát ra từ nụ cười của nàng, bất giác gật đầu trả lời: “Đúng thế”.

      “Ta ngủ mấy ngày rồi?”

      “Hai ngày rưỡi.”

      Nghe thấy câu trả lời, mặt Sính Đình bỗng biến sắc, than thầm trong lòng.

      Nếu đúng nàng hôn mê hai ngày rưỡi, chắc chắn truy binh của Đại vương lùng sục khắp thành đô. Đám người thiếu gia hẳn thể ở lại nơi ngọn đồi hẹn. Nàng cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, hỏi tiếp: “Ngươi định bán ta đâu?”.

      …” Liên tục trả lời mấy câu hỏi, nam nhân bỗng cảm thấy có gì đó ổn, liền sực tỉnh, “ ràng ta hỏi ngươi, sao lại thành ngươi hỏi ta thế hả?”, rồi lộ vẻ hung dữ, gằn giọng: “Ta hỏi ngươi, ngươi là thê tử nhà hào phú nào bỏ trốn? Nhà ở đâu?”.

      Thê tử bỏ trốn?

      Sính Đình ngẩn người, cúi xuống nhìn mình, ngay lập tức tỉnh ngộ.

      Tuy là nha đầu trong vương phủ, nhưng từ nàng được chủ nhân thương, đồ dùng thường ngày cũng hơn hẳn những tiểu thư con nhà bình thường. Khắp người tơ lụa xúng xính, thân mình ra khỏi thành vào lúc bình minh, chẳng trách bọn buôn người lầm tưởng là thê tử nhà hào phú nào bỏ trốn.

      Hèn gì đám buôn người còn tốt bụng để nàng ngủ hai ngày rưỡi xe, mà vứt ngang giữa đường, hóa ra định dùng nàng để kiếm chút tiền tài.

      Sính Đình cười tươi như hoa, lắc đầu bảo: “Ta chỉ là a hoàn, có phải thê tử của hào phú gì đâu”.

      “A hoàn mà được mặc tơ lụa đẹp thế này sao?”

      Sính Đình thầm tính: E rằng Đại vương hạ lệnh truy bắt người của vương phủ Kính An khắp nơi, nên nàng thể để lộ thân phận của mình. Ánh mắt nàng nhìn quanh: “Ta chỉ định bụng trốn ra khỏi thành hẹn gặp tình lang, vì muốn ăn diện nên trộm y phục của tiểu thư để mặc”. Quy Lạc phong tục phóng khoáng, hiếm chuyện nữ nhân ra ngoài hẹn gặp tình lang.

      Nam nhân nghe vậy bèn cau mày, vén rèm xe, hét lên tiếng: “Lão Trương, lại đây ngay!”.

      lúc sau, khuôn mặt béo tròn từ bên ngoài nhòm vào: “Phúc nhị ca có gì dặn dò?”.

      ra nam nhân trước mặt là Phúc nhị ca.

      “Dặn dò cái đầu ngươi ấy! Ngươi với lão tử, nữ nhân này trông giống thê tử nhà phú hào nào bỏ trốn, rất đáng tiền?”, Phúc nhị ca trợn mắt, chỉ vào Sính Đình, “Nó là con a hoàn! Nuôi mất hai ngày!”.

      Lão Trương rụt đầu, ngó qua Sính Đình ngồi im thin thít, cười nịnh: “Phúc nhị ca đừng giận. Đằng nào cũng bắt rồi, dù phải, nhưng ít nhất cũng bán được vài đồng”.

      “Hàng này bán được đồng nào?”, ngón tay to bè hề khách khí chỉ thẳng vào mũi Sính Đình.

      Kỳ thực, tướng mạo của Sính Đình được coi là đẹp. Trong vương phủ Kính An, nàng chỉ miễn cưỡng được xếp vào hàng nhan sắc bậc trung, tạm gọi là thanh tú mà thôi.

      Nhưng cả vương phủ Kính An, ai biết đến tầm quan trọng của Sính Đình.

      ngờ hôm nay nàng lại bị tên buôn người chỉ thẳng vào mũi mà đáng tiền. Sính Đình chịu nổi, liếc xéo cái.

      Nạt nộ lão Trương vài tiếng, Phúc nhị ca đành mang vẻ mặt tự nhận mình xui xẻo: “Thôi vậy, ít nhiều cũng bán được năm mươi đồng. Con a hoàn ăn trộm y phục của chủ nhân này, hại lão tử tưởng là cái mỏ tiền, còn cho ngồi trong xe riêng của ta hai ngày trời. , đưa nó ra phía sau ngồi chung với những người khác”.

      Vừa vào xe ngựa phía sau, mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi, ngay lập tức Sính Đình hiểu ra tại sao Phúc nhị ca lại ưu đãi mình hai ngày qua. So với chiếc xe ngựa lúc nãy, chiếc xe này rất đỗi tồi tàn, chật chội, vừa bẩn vừa nóng.

      xe, bảy tám nữ nhân chen chúc nhau. Giống như Sính Đình, hai tay họ bị trói quặt ra sau lưng, ai cũng nhìn nàng với ánh mắt vô cùng đồng cảm.

      “Ngồi lui vào trong, thêm đứa nữa này.” Lão Trương đẩy Sính Đình vào xe ngựa, tiện tay lôi mấy cái giẻ nhét trong miệng các nữ nhân kia ra, “Đoạn này đồng mông quạnh, chẳng cần bịt miệng các ngươi nữa. Nếu , trời nóng thế này chết vài đứa phí công. Cứ ngoan ngoãn ở đấy cho ta, nghe chưa!”. Quát tháo vài câu, lão Trương ra khỏi xe ngựa, chắc còn đánh xe.

      Bị lão Trương đẩy ngã dúi dụi, khó khăn lắm Sính Đình mới tìm được chỗ trong góc để ngồi.

      “Lọc cọc… Lọc cọc…”

      Xe ngựa lắc lư dữ dội, Sính Đình bỗng cảm thấy ngứa cổ, nàng ho mạnh vài tiếng.

      Cảm giác khó chịu vô cùng.

      Lần này, theo thiếu gia xuất chinh bị nhiễm bệnh, nàng vẫn chưa khỏi hẳn sao? Sính Đình chau mày, nhắm mắt dựa đầu vào thành gỗ cứng.

      Cảm thấy dễ chịu hơn, nàng lại bắt đầu suy nghĩ.

      Vương phủ Kính An, nơi nàng lớn lên, chắc giờ chỉ còn là đám tro tàn?

      Túc vương tử, , phải gọi là Đại vương mới lên ngôi, nỗi nghi ngờ của Đại vương với việc vương phủ Kính An nắm giữ trọng binh ngày càng tích tụ. Thiếu gia vừa lập chiến công, Đại vương thể nhẫn nhịn thêm, hạ độc kế, vu cáo thiếu gia mưu phản ngay trong đêm khải hoàn.

      May mà vương phủ Kính An có đề phòng từ trước, nếu trở tay chẳng kịp rồi.

      Bây giờ, chắc thiếu gia có kế sách bỏ trốn an toàn.

      biết họ trốn đâu. đoán được cũng tốt, tốt nhất là trốn đến nơi ai có thể đoán ra, như vậy, truy binh mới tìm được.

      Xung quanh nàng bắt đầu vang tiếng khóc thút thít, đám nữ nhân vừa được rút giẻ ra khỏi miệng bắt đầu khóc lóc cho bất hạnh của mình. Sính Đình mở to mắt, chậm rãi nhìn xung quanh.

      Đúng vậy, người nào cũng rất xinh đẹp, chắc nàng là người xấu nhất ở đây.

      Trước nay, bọn buôn người chỉ ra tay với mỹ nhân, bán họ cho các quan lại quyền quý mua về làm thiếp, mới được giá. Nghĩ đến lúc Phúc nhị ca định giá nàng năm mươi đồng, Sính Đình khẽ mỉm cười. Những thứ khác cần tính, chỉ riêng số tiền thiếu gia thưởng cho nàng hằng ngày cũng đủ để Phúc nhị ca chết chìm trong đống tiền rồi.

      Nếu Phúc nhị ca biết mình may mắn bắt được ai, chẳng biết mặt mũi thế nào nhỉ?

      “Tỷ tỷ…”, nữ nhi vẫn trong cơn khiếp đảm, khẽ chạm tay vào vai Sính Đình: “Tỷ tỷ cũng bị bọn chúng bắt, rồi đem bán à?”.

      nương khiến người ta quý, chẳng trách lại lọt vào mắt bọn buôn người. Sính Đình gật đầu: “Ừm”.

      “Tỷ tỷ có sợ ?”

      .”

      Nữ nhi kinh ngạc nhìn nàng: “ sợ?”.

      Thấy nữ nhi kia vẫn muốn hỏi tiếp, vốn đau đầu, Sính Đình bèn chặn ngay: “Muội tên gì?”.

      “Muội… muội tên tiểu Thanh. Thế tỷ tỷ tên gì?”

      “Ta là tiểu Hồng”, Sính Đình nhanh chóng đặt cho mình cái tên mới. Đằng nào cũng thể để người ta bán với cái tên “Bạch Sính Đình” được, cái tên phải mọi người đều biết nhưng cũng hẳn là vô danh.

      “Tỷ tỷ…”

      “Muội có biết giờ chúng ta đâu ?”, Sính Đình cắt ngang câu hỏi của tiểu Thanh. Nàng muốn tìm hiểu về tình thế giờ ngay lập tức. Nàng sợ, mà còn ít nhiều cảm thấy hứng thú, cũng giống như lúc theo thiếu gia xuất chinh, giúp thiếu gia nghĩ cách phá địch. Có khác chăng chỉ là giờ còn độc mình nàng hăng hái chiến đấu mà thôi.

      “Nghe lão béo và lão ác chuyện với nhau, hình như chúng định bán chúng ta sang Đông Lâm.”

      Nước địch? Hai hàng lông mày của Sính Đình càng chau lại.

      Quân địch lần này thiếu gia đánh bại ở biên cương chính là Đông Lâm. Kế sách dụ địch vào núi, mở sông ngăn đường của Sính Đình khiến quân Đông Lâm thảm bại, tan tác rút lui. Lúc đó, thiếu gia còn cười bảo: “Giờ toàn quân đều biết chúng ta có nữ quân sư. Trở về thành đô, ta xin với phụ thân trọng thưởng muội. Lần này muội muốn gì?”.

      Giả dụ đến Đông Lâm quốc, nàng bị bóc trần thân phận, hậu quả là…

      Xem ra, nàng thể dùng chiêu mượn xe ngựa của bọn buôn người để trốn chạy truy tìm của Đại vương nữa rồi. Giờ phải xem khi nào có cơ hội chạy thoát thân, phải nhanh chóng trốn khỏi đám người này, rồi dựa vào đôi chân mình mà tìm tung tích của thiếu gia thôi.

      Sau khi suy nghĩ ràng, huyệt thái dương nàng bỗng giật giật, đau tựa như có ai gõ mạnh vào đó. Toàn thân mệt mỏi, nàng còn chút sức lực nào nữa, ho dữ dội.

      “Tỷ tỷ…”, tiểu Thanh nhìn nàng quan tâm.

      sao.” Khó khăn lắm mới ngắt được cơn ho, nàng lại phát họng mình tanh nồng. Lòng nàng quặn thắt, lẽ nàng lại ho ra máu? Nếu vậy, nàng làm sao trốn được khỏi đây?

      Sức khỏe nàng khá tốt, chỉ là lần này xuất chinh bị nhiễm dịch mà thôi. Trong lúc đánh trận, vì muốn thiếu gia lo lắng nên nàng cố chịu đựng, gì. chặng đường gập ghềnh trở về thành đô, ngay đêm đầu tiên nàng thể chịu đựng thêm.

      Lại xảy ra bao chuyện rút hết sức lực nàng, chẳng trách bệnh tình ngày trầm trọng.

      Suy tính hồi lâu, Sính Đình lặng lẽ thở dài: “Đông Lâm Đông Lâm”. Nàng quyết định tạm thời cứ theo bọn buôn người đến Đông Lâm .

      Suy cho cùng, vương lệnh truy bắt người của vương phủ Kính An chỉ có hiệu lực trong Quy Lạc quốc.

      Nước địch cũng có thể coi là lựa chọn tồi, chỉ cần thân phận nàng bị lộ.

      Mấy hôm sau, đoàn xe đến Đông Lâm.

      Tất nhiên, đám buôn người chẳng bán họ ở cái đất quê mùa nghèo rớt mồng tơi nơi biên cương này. thêm mấy ngày đường nữa, vào thẳng Mạc Ân, thành đô của Đông Lâm, bọn buôn người mới đuổi hết đám nữ nhi xuống xe, cho vào quán trọ tắm gội, thay quần áo sạch .

      Chinh chiến liên miên, mua bán người cũng là chuyện thường, gần như thành đô nào cũng có chợ chuyên mua bán người. Sính Đình cùng những nương kia bị bọn buôn người dẫn ra chợ, đứng bục để các chủ mua soi mói món hàng.

      Sính Đình là người bắt mắt nhất trong đám, nên bị xếp ra sau, lại thành an nhàn. Bọn buôn người cướp bộ y phục tơ lụa nàng mặc hôm trước, mặc cho tiểu Thanh, nhằm nâng giá mỹ nhân.

      “Mỹ nhân Quy Lạc quốc! Mỹ nhân Quy Lạc quốc đây!”

      Nghĩ mình đường đường là đệ nhất thị nữ của vương phủ Kính An trong Quy Lạc quốc, giờ bị xếp ở đây rao bán thế này, Sính Đình khỏi lắc đầu ngao ngán.

      Chẳng trách người ta rằng, đời người biến đổi khôn lường.

      Nàng nhìn những nữ nhi đứng bục, mấy bị bắt lên đó đều có chủ mua. Người mua tiểu Thanh dáng dấp nho nhã thư sinh, có vẻ hiền lành, là công tử nhà giàu. Tiểu Thanh vẫn sợ chết khiếp, trước khi còn kêu lên thảm thiết: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”, rồi nắm chặt tay nàng.

      Nhưng Sính Đình biết, nữ nhi xinh đẹp cùng khổ như tiểu Thanh, nếu được vào làm nha đầu ở những nhà giàu có, cũng coi như may mắn. Năm đó, nếu được Vương gia mang về vương phủ, e rằng Sính Đình chết đói dọc đường rồi.

      , đừng sợ”, Sính Đình khẽ vỗ vào tay tiểu Thanh, tiễn muội muội lên đường.

      Người cuối cùng được bán là Sính Đình.

      Xem ra kém sắc khó bán. Song, tốt xấu mãi, cuối cùng đám buôn người cũng tìm được vị quản gia cần nha đầu khỏe mạnh làm những việc nặng nhọc, và bán Sính Đình với giá bốn mươi đồng.

      Bốn mươi đồng? Nếu biết được giá nàng thấp thế, chắc thiếu gia cười ngất mất.

      “Đây là cổng lớn, nhớ chưa?” Dẫn nàng đến trước cổng lớn đẹp đẽ, Hoa quản gia chỉ vào tấm biển to bên , “Đám a hoàn các ngươi chỉ được ra vào lối cửa , chưa?”.

      Sính Đình ngẩng lên, đọc hàng chữ tấm biển: “Hoa phủ”.

      May mà phải phủ của Trấn Bắc vương, nếu , chắc Sính Đình phải co giò chạy ngay.

      Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp là đệ đệ ruột của Đại vương Đông Lâm danh tiếng lẫy lừng, là đệ nhất hổ tướng của Đông Lâm quốc, cũng là người dẫn binh xâm phạm Quy Lạc quốc rồi bị thiếu gia đánh cho tan tác.

      “Khá lắm, cũng đọc được vài chữ đấy”, Hoa quản gia gật đầu, dẫn Sính Đình đến bên cổng , “Từ nay, đây là nhà mới của ngươi, lão gia và tiểu thư nhà ta đều rất tốt, ngươi chịu khó làm việc, ai bạc đãi ngươi đâu”.

      Thế là, Hoa phủ có thêm nha đầu.

      Công việc của Sính Đình là giặt y phục. thể tin nổi, ngày nàng phải giặt bao nhiêu y phục.

      Trước đây khi còn ở vương phủ Kính An, tuy mang thân phận nha đầu, nhưng địa vị nàng chẳng khác gì muội muội của thiếu gia. Công việc thường ngày chỉ là bưng trà, thỉnh thoảng quạt mát cho thiếu gia, còn cùng thiếu gia đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, đâu phải giặt y phục như bây giờ. Thậm chí hồi đó, ngay cả y phục của nàng cũng giao cho nô tỳ giặt sạch .

      “Cuối cùng cũng giặt xong.” Nàng mang chỗ y phục vất vả giặt sạch ra phơi nơi giếng trời. Bàn tay thường ngày vẫn được giữ gìn trắng trẻo, nay nổi đầy mọng nước, hàng lông mày thanh tú của Sính Đình khẽ chau lại, rồi giãn ra ngay. “Sính Đình ơi là Sính Đình, ai bảo trước đây ngươi chịu làm việc? Giờ ngươi biết thân phận nha đầu là thế nào rồi chứ? Ngươi phải trả cho hết lần thôi.” Tự giễu bản thân đôi ba câu, đôi má Sính Đình hằn hai lúm đồng tiền sâu hoắm.

      Đôi mắt to tròn đen láy thể khí chất tiềm tàng trong nàng. Tuy ngũ quan tuyệt sắc, song ở nàng vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người khác thể làm ngơ.

      Lúc này nếu Phúc nhị ca nhìn thấy Sính Đình, chắc phải vò đầu bứt tai, tiếc hùi hụi vì bán nàng với giá chỉ bốn mươi đồng.

      Đúng là Hoa phủ bạc đãi người dưới. Biết Sính Đình ho lâu, Hoa quản gia còn bốc cho nàng ít thảo dược, tuy phải loại quý hiếm, nhưng uống hết hai thang, hình như cũng thấy có hiệu quả.

      Vốn thầm tính toán, đợi khỏe lên chút ít lặng lẽ trốn , song việc đảo lộn kế hoạch của nàng.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :