1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc - Thần Hy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      nàng xinh đẹp của tổng giám đốc

      http://***************.com/downloads/image_prv/89/88125.jpg


      Tác giả : Thần Hi
      Độ dài: 10 chương
      Convert: ngocquynh502
      Nguồn: ***************
      Edit: pé Đơ
      Thể loại: ngôn tình đại, sủng, HE
      ========***========
      Giới thiệu​
      Hạ Vân Vi nghĩ là phụ nữ của thời đại mới, làm sao có thể đồng ý việc cha mẹ tùy ý sắp dặt hôn ước cho mình đây ? Mà muốn thoát khỏi việc phiền toái này, phương pháp trực tiếp nhất chính là tìm đến “ vai nam chính “ thương lượng.

      Người đàn ông này thế mà lại từ chối hủy hôn cùng , còn cái gì mà cho thời gian ba tháng, muốn tự thuyết phục mình thay đổi tình cảm bản thân !?

      E hèm, yên tâm, nhất định “ thuyết phục “ tốt, bản thân chút cũng muốn cưới …..

      Làm cái gì vậy! trêu như thế, lai tức giận, cũng mang về nhà, chỉ ….. tuyệt đối buông tha !??

      Ai có thể cho biết, rốt cuộc phải làm gì bây giờ ?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giới thiệu

      Hạ Vân Vi nghĩ là phụ nữ của thời đại mới, làm sao có thể đồng ý việc cha mẹ tùy ý sắp dặt hôn ước cho mình đây ? Mà muốn thoát khỏi việc phiền toái này, phương pháp trực tiếp nhất chính là tìm đến “ vai nam chính “ thương lượng.

      Người đàn ông này thế mà lại từ chối hủy hôn cùng , còn cái gì mà cho thời gian ba tháng, muốn tự thuyết phục mình thay đổi tình cảm bản thân !?

      E hèm, yên tâm, nhất định “ thuyết phục “ tốt, bản thân chút cũng muốn cưới …..

      Làm cái gì vậy! trêu như thế, lai tức giận, cũng mang về nhà, chỉ ….. tuyệt đối buông tha !??

      Ai có thể cho biết, rốt cuộc phải làm gì bây giờ ?

      Truyện này dài 10 chương nhưng mà mỗi chương rất dài ^^ các bạn thông cảm tốc độ còn khá chậm vì mình phải học. làm xong post liền ^^ tks mọi người
      Phần mở đầu : biệt thự Hạ gia
      Hạ gia có tổng cộng sáu người, ngoại trừ hai vợ chồng còn bốn người con là------Hạ Tâm Diệp, Hạ Vân Vi, Hạ Chi Liễn và Hạ Thiên Cẩn.

      con lớn là Hạ Tâm Diệp, cá tính tính có chút gấp gáp nóng nảy, là người thoải mái, tính toán những chuyện vặt vãnh, thích tự do tự tại, cuộc sống của hạn chế bó buộc, hận ràng, là có cá tính. tại chuyên gia thiết kế thời trang lại thích xuất đầu lộ diên nên toàn bộ trang phục do mình thiết kế đều lấy danh nghĩa của những người bạn tốt để tuyên truyền.

      con thứ hai là Hạ Vân Vi, là người duy nhất trong nhà thể đoán được tính cách. Toàn thân luôn phàng phất hơi thở lười biếng vô hại, trong mắt luôn mang theo ý cười khiến đàn ông nhìn vào liền say mê. Là vô cùng quyết rũ.

      Sở thích của chính là trêu chọc người khác, đối với những người ghét hoặc thích, sẻ trưng ra vẻ mặt vô hại, cốt yếu cũng chỉ muốn lừa họ. từ thông minh, lại biết quản lý tài sản, tuổi còn trẻ có tiền lại xinh đẹp, mong muốn cả đời chính là sống nhàng nhã, nhàng, có thể làm điều mình thích.

      con thứ ba là Hạ Chi Liễn, là người im lặng ít , tính cách có chút nhát gan, họa sĩ vẽ tranh minh họa có chút danh tiếng, giỏi việc tạo lập quan hệ giữa người với người nên ở cùng Hạ Vân Vi, ngoài người nhà, hầu như có bạn bè, mỗi ngày chỉ biết ôm máy tính dồn sức làm việc.

      con út là Hạ Thiên Cẩn, là người khiến cả nhà đau đầu nhất. vốn là người cởi mở thoải mái, hiểu thế nào mà từ khi tốt nghiệp đại học tính cách lại thay đổi hoàn toàn, trở thành người lạnh lùng khó có thể thân thiết.

      Để tiện cho công việc nên cả bốn người đều lần lượt dọn ra ngoài ở, khó có cơ hội tề tụ đông đủ. Nhưng ngày hôm nay,các thành viên trong gia đình lại đến đông đủ, tập trung hết trong nhà.

      Người đứng đầu Hạ gia---Hạ Vĩ Phong, chủ tịch tập đoàn Hạ thị, cùng phu nhân là Lương Kiều Kiều. Giờ phút này, hai người ngồi bên trong đại sảnh, ngừng quan sát bốn con ngồi phía đối diện-----------

      “Tâm Diệp, con 28 rồi.” Hạ Vĩ Phong tâm trạng vui vẻ nhìn chằm chằm con lớn.
      “Đúng vậy a!” Tâm Diệp ngẩn đầu nhìn cha mình, hiểu vì sao ông lại hỏi câu như vậy.
      “Đúng vậy! Đúng là nên kết hôn”
      “Hả !??” Tâm Diệp sững sờ ngước nhìn cha mẹ.
      Hạ Vĩ Phong nhìn vẻ mặt thể tin của con , : “Mấy ngày trước, cha gặp lại người bạn cũ ở thời đại học, phát con cùng con trai bọn họ cũng đến tuổi lập gia đình, cũng nên xử lý chuyện hôn nhân của các con lần cho xong.”

      Tâm Diệp đứng lên, hai tay chống nạnh, đôi lông mày nhíu lại sắp thành đường thẳng, chất vấn cha mình: “Xử lý lần chuyện kết hôn của chúng con ? Con từ lúc nào lại cùng con trai bọn họ có hôn ước rồi ? Sao mà chính con cũng biết thế ?”

      “Sao? Cha vẫn chưa với các con sao ?” Hạ Vĩ Phong hoài nghi nhìn về phía vợ mình. Lương Kiều Kiều lắc đầu cái, tỏ ý có.

      Hạ Vĩ Phong thấy vậy dùng sức vỗ trán mình, : “À, là cha quên, thiệt là, chuyện quan trọng thế này sao cha lại quên cho các con thế này?”

      Tâm Diệp nhìn cha mẹ mình:“Rốt cuộc là có chuyện gì?”. Sau đó lại quay sang nhìn các em cái, cả ba em đều đồng thời lắc đầu.

      “Các con quên rồi sao? Khi còn bé, bạn bè cha từng mang con trai bọn họ đến đây chơi, khi đó cũng quyết định hôn của các con.” xong Hạ Vĩ Phong gượng cười, ông đương nhiên biết bọn trẻ lúc ấy còn quá , làm sao có thể nhớ được.

      “Chúng con?” Vân Vi chau mày, nghe ra trong lời của cha mình lộ ra sơ hở.

      Lương Kiều Kiều : “Đúng vậy! Để xem, cả ba con cũng đến tuổi kết hôn, bằng cùng nhau giải quyết lần cho xong.”

      Tâm Diệp vui lớn tiếng :“Chuyện như vây sao cha mẹ sớm ?” Sau đó lại : “ Con thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”

      “Đúng đấy! Tại sao phải kết hôn ? Sống như vậy phải rất tốt sao ?” có gì vướng bận. Vân Vi lạnh giọng thốt ra câu này, cách khác cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

      Chi Liễn bĩu môi, cúi đầu :” Con….Con cũng vậy..” Sau đó lại lắc đầu để biểu đạt suy nghĩ của mình

      Chỉ còn mỗi Thiên Cẩn lạnh nhạt ngồi bên, ngay cả cũng chẳng muốn . Chẳng qua từ vẻ mặt lạnh nhạt ấy cho thấy, đối vời chuyện kết hôn này, cũng còn nhớ.

      Lương Kiều Kiều đồng ý với lời của các con:“Phụ nữ là phải lấy chồng sinh con, các con thế nào mà lại muốn kết hôn ?” Bà nhíu mi nhìn chằm chằm họ. Nhớ lại ngày đó, khi bà 19 tuồi sinh Hạ Tâm Diệp rồi.

      Hạ Vĩ Phong vẻ mặt nghiêm túc :“ Chuyện này sớm được quyết định, các con muốn cũng được.”

      Người trước sau chưa từng mở miệng, Thiên Cẩn rốt cuộc cũng lên tiếng:“Muốn con kết hôn, đây là chuyện thể nào.”
      Dù cho năm nay 25 tuổi, có lẻ đối với số người mà , đây là thời điểm tốt để kết hôn, nhưng mà đối với , chỉ mỗi biết, cả đời này có khả năng kết hôn sinh con dù cho chỉ ngày.

      Tâm Diệp tức giận, hướng ghế sofa ngồi xuống:“Con cũng muốn.”
      Hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng như nhẫn nhịn.
      Cái gì gọi là chuyện được quyết định khi còn bé? Trong đầu bây giở nửa điểm ấn tượng cũng chẳng có.

      Nhìn các chị em dũng cảm biểu đạt kiến của mình, Chi Liễn là người ít can đảm nhất cũng cố gắn dùng sức phe phẩy cái đầu rủ xuống.

      Chỉ còn mỗi Vân Vi là lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua lời của cha, trong đầu hình như cũng dần lên hình ảnh cậu bé.

      Hạ Vĩ Phong nghiêm túc nhìn các con của mình:“Bất luận các con có đồng ý hay , chuyện quyết định, khi đến thời điểm, các con muốn cũng phải gả.” Ông ngờ đến họ phản đối kich liệt như thế, ngay cả muốn thương lượng cũng được.

      Lúc đầu khi đề nghị chuyện này, cũng là muốn tốt cho bọn họ! Kết thông gia với người quen biết, thứ nhất vì là bạn bè thân thiết, con gả bị chịu khổ, thứ hai là con trai bọn họ ai cũng là người ưu tú, cần phải lo lắng cho các chọn sai đường.

      Bình thường, bọn họ ai cũng rất biết điều, hiếu thảo, lại rất nghe lời, nhưng tại sao khi đến chuyện này ai nấy cũng đều trở nên nghe lời như vậy?.

      Sáu người giằng co hồi lâu, ai còn tâm trạng để chuyện phiếm.
      Cuối cùng, Hạ Vĩ Phong lắc đầu, cùng vợ vào phòng.

      Sau khi hai người , bốn con vẫn ngồi tại chỗ nhúc nhích.
      Qua lúc lâu, cũng có người lên tiếng trước

      Gương mặt Chi Liễn như sắp khóc, kéo kéo Vân Vi, nhìn vẻ mặt như có chuyện gì của chị mình: “Vân Vi….. phải làm thế nào đây? Em, em muốn cưới…..” Vừa nghĩ đến việc phải sống cùng người đàn ông mình hề quen biết trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

      Vân Vi trưng ra vẻ mặt tràn đầy tự tin, vuốt vuốt đầu em , giọng mang theo nụ cười như muốn tiếp thêm can đảm cho em mình: “ Đừng lo lắng.”

      Tâm Diệp mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhịn được than thở:“Làm sao mà lo lắng! Ngay cả mẹ cũng đồng ý cuộc hôn nhân này.” Thiệt là, cha mẹ có chuyện gì làm hay sao lại tìm chồng cho bọn ! vẫn là người đầu tiên phải chịu khổ a.

      Vân Vi quay sang nhìn em út của mình, muốn biết ý thế nào: “Thiên Cẩn, em thế nào?”

      Bị kêu đến tên, Thiên Cẩn nhìn Vân Vi lúc lại nhún vai tỏ vẻ quan tâm: “Em cưới.”

      Trong đầu lên mưu đen tối, Vân Vi cười nhìn mọi người: “Được rồi! Nếu tất cả chúng ta đều muốn lấy chồng, vậy cách giải quyết chỉ có , chính là-----------trốn.” mặt lên nụ cười kèm theo đó là lúm đồng tiền rực rỡ mê người, trong ánh mắt là thông minh kèm theo chút bướng bỉnh.

      “Vậy có thể trốn được bao lâu?” Tâm Diệp nhụt chí .

      Vân Vi mở miệng, chặn lại nóng nẩy gấp gáp của Tâm Diệp: “Em còn chưa hết, chị đừng gấp như vậy chứ.” Sau đó lại tiếp: “Trước tiên phải trốn , tìm người đàn ông đến giúp, sau đó dẫn về nhà gặp cha mẹ, để cha mẹ hủy hôn ước phải là được sao.”

      Đợi đến khi hôn bi hủy, lại với cha mẹ, cùng người đàn ông kia chia tay, hơn nữa tâm hồn bị tổn thương, như vậy bọn họ ép buộc các nữa, phải sao?

      “Chị hiểu rồi, dù cho được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng có thể sủ dụng được.” Tâm Diệp chợt hiểu ra, vui vẻ đứng lên, trong đầu ngừng tính toán.

      Chi Liễn mặc dù nghe, nhưng hiểu, hỏi Vân Vi: “Vậy bây giờ phải làm gì?” Muốn tìm đàn ông ? Đây là chuyện đáng sợ, sợ nhất là đàn ông.

      Vân Vi vỗ đầu em , mặt cười đến rực rỡ: “ tại sao? Trốn a!”

      rổi cả bốn đều cùng nhau chạy vọt ra cửa, chuẩn bị tiến hành “Kế hoạch hủy hôn.”

      Đến khi cả bốn con đều mất, hai vợ chồng từ trong gian phòng ra, mặt giấu được nụ cười.

      Muốn chạy trốn?! Vậy phải xem các thế nào, làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay bọn họ.

      Lại từ đầu…..19 năm trước……

      Hôm nay dối với Hạ gia là ngày tốt, bởi vì người đứng đầu Hạ gia---Hạ Vĩ Phong, cùng bạn bè ở thời đại học, đường vào nhà.
      Nhớ lại ngày đó, bọn họ là đám bạn tốt, tuy rắng mọi người đến từ những nơi khác nhau thế giới nhưng tính cách lại rất giống nhau, chính vì vậy, dù cho tốt nhiệp nhiều năm nhưng tình bạn giữa năm người họ cũng vì khoảng cách mà thay đổi.

      Mà bọn họ, vì để gắn kết thêm tình nghĩa, nên tính toán “thân lại càng thêm thân”, hôm nay, chính là ngày “Ghép đôi.”

      Sáng sớm, chuông cửa chính Hạ gia vang lên. Cửa chính vừa mở, từ bên ngoài có bảy người cùng bốn cậu bé trai tuổi tác xấp xỉ nhau tiến vào.

      “Các cậu đến rồi sao. Mau vào ngồi, tớ chờ các cậu lâu rồi,” Hạ Vĩ Phong tâm trạng vui vè, vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi, mặc khác lạichăm chú quan sát các cậu con trai bên cạnh bọn họ, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.

      Cả năm người bạn tốt bởi vì tình bạn thân thiết nên đều học tiếng mẹ đẻ của nhau. Cho nên bốn người còn lại cũng dùng tiếng Trung để chuyện.

      người đàn ông trong số đó là Lạp Kiệt Nhĩ-Á Phổ Tư Tam Thế* dùng đôi mắt tinh nhìn về phía sofa, bốn bé trông đáng như thiên sứ: “Con cậu à? đáng , sao chút cũng giống cậu.”

      “Cái gì giống? Con tớ đứa nào cũng giống tớ! Các cậu thấy đôi mắt đáng đó là di truyền từ tớ sao.” Hạ Vĩ Phong kiêu ngạo lớn tiếng, tay chỉ vào đôi mắt mình.

      người đàn ông ngồi ở đầu khác,Kurosawa Vũ Lang, hết sức đồng ý lời : “Hừ! Đó là giống vợ cậu, con người ta lớn lên mà giống cha, dọa chết người à.”

      “Tốt lắm! Các người đừng tranh cải ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Còn có ba người phụ nữ, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng thanh nhắc nhở chồng mình.

      cũng đúng, chẳng qua là…….làm sao quyết định đây? Chằng lẻ phải chọn số.” Người người đàn ông vô cùng tàn nhẫn, là người cầm đầu tổ chức Zehder Mafia, Cổ Mông---Mặc Tây Nhĩ*

      “Chẳng thà chúng ta xem đoán số vậy.” Người là Hạo Hoàng, chưa từng kết hôn, tiếp nhận vị trí người đứng đầu gia tộc, đồng thời cũng chịu trách nhiệm việc giáo dục người thừa kế tiếp theo.

      Người thưa kế tiếp theo----Xa Nhân Hạo, là cậu bé được Hạo Hoàng nhận nuôi từ nhi viện.
      Lần này, Hạo Hoàng chính là mang theo Xa Nhân Hạo tham gia “ghép đôi”

      “Các đừng làm rộn nữa được hay ?” Lần này là bốn người phụ nữ cùng đồng thanh hét lớn.

      Vợ của Hạ Vĩ Phong, Lương Kiều Kiều đề nghị: “ bằng ta quan sát chút trước . phải mọi người cũng muốn ở đây vài ngày sao? Cũng cần gấp như vậy.”

      “ Được rồi! Cũng thấy chỉ có như vậy là tốt nhất.” Trừ phương pháp này ra, mọi người cũng nghĩ ra được phương pháp nào khác.

      Nhưng đến buổi chiều, bốn người đàn ông vẫn lén lúc chơi đoán số, quyết định chọn người ghép đôi.

      Bốn ngây thơ lại đơn thuần, cứ như vậy theo đó từng việc được mở ra………..

      * đó là tên nước ngoài mình cũng lắm

      Vân Vi ngồi nghỉ mát bên trong sân, bé mở to đôi mắt trong suốt, vẻ mặt tràn ngập hiếu kì, nhìn chằm chằm vẻ mặt chút thay đồi của cậu con trai, xem ra là cậu bé hung hăng a.

      Gương mặt bé hồng hồng, có hai lúm đồng tiền dễ thương, khóe miệng mang theo nụ cười ngây thơ. Mà ở phía đối diện,từ đầu đến cuối câu bé Kurosawa Sâm Xuyên cũng nguyện nhìn , chỉ mãi nhìn về hướng khác.
      Cậu chút cũng muốn biết, vì sao cha mẹ lại mang cậu đến nơi này, còn để cậu mình đối mặt cùng bé.

      , Vi Vi ở đây làm giận sao?” Vân Vi chỉ 10 tuồi, hiểu, tại sao lại thèm để ý đến .

      Từ , là đứa trẻ được cả nhà thương nhất, hễ người nào gặp , dù là người lớn hay trẻ , ai cũng đều khen ngợi , thương , muốn quan tâm, phải sao?

      Nhưng cậu bé này, từ đầu đến giờ đến nhìn cũng thèm nhìn cái, đến để ý cũng để ý chút, ngay cả khi chuyện, cũng xem như người vô hình, thèm ngẩng đầu nhìn cái.

      Sâm Xuyên nghe được giọng bé dịu dàng đáng thương, nhưng cậu vẫn như trước, thèm để ý đến bé.

      Vân Vi chờ lúc sau, bé thấy chút có phản ứng, lúc này có chút tức giận

      thở hồng hộc, hai gò má phồng lên, bĩu môi, trong lòng tràn đầy cam lòng: “, …………”
      bé lớn tiếng gọi, chỉ mong để ý hay giống như những người khác, khen ngợi .

      Sâm Xuyên vẫn như cũ vẻ mặt chút thay đồi, nhưng lần này quá đáng hấc mặt lên, giả vờ như nghe thấy gọi.

      Có trời mới biết giờ phút này cậu muốn trở lại Nhật Bản như thế nào, tuy cậu chỉ 15 tuổi nhưng đối với bản thân cầu rất cao, chì việc học ở trường phải giòi, cậu còn cầu cha mẹ cho mình học thêm những thứ khác, chỉ hi vọng sau này lớn lên có thể tiếp nhận vả quản lý nghiệp của cha mình dễ dàng hơn.Cho nên đối với cậu, việc bị đưa đến Đài Loan quả là việc làm lãng phí thời gian quí giá.

      Vân Vi thấy vẫn để ý mình nhíu lại đôi mày nhắn,
      Giờ phút này gương mặt còn nét ngây thơ cùng nụ cười hồn nhiên trước đó, mà thay vào đó là đôi mắt mở to, nhưng còn vẻ đơn thuần.

      bé nhảy xuống ghế, phủi phủi những cánh hoa còn vương quần áo, sau đó kiêu ngạo ưỡn thẳng người, về phía Sâm Xuyên.

      Sâm Xuyên nghe thấy tiếng bước chân của Vân Vi, tưởng rằng rời .

      Vân Vi đến đứng trước mặt , sau đó lại nhìn quanh bốn phía------Rất tốt, có người, ngoài , bên ngoài ai.

      Vân Vi hài lòng cười, nhưng nụ cười lại mang nét đáng , mà lại mang tia bướng bỉnh cùng……đáng sợ.

      “Này! Đầu gỗ bự”

      Lời vừa ra, Sâm Xuyên ngây ngẩn cả người, cậu cho là mình nghe nhầm. Lần này, cuối cùng cậu cũng ngẩn đầu lên, hiếu kì nhìn chằm chằm gai trước mặt.

      bé này……vừa nãy còn ngọt ngào đáng như tiểu thiên sứ, vậy mà bây giờ…….Cậu cố gắng xác định, cậu nhìn bé, hung hăng như tiểu ác ma.

      “Đúng vậy! Là tôi gọi , làm gì cũng để ý đến người khác à, tôi gọi nhiều lần như vậy, là con trai, cũng phải trả lời tiếng chứ, để con gài dịu dàng gọi mình hoài như thế là rất bất lịch , cha mẹ dạy điều đó sao.” Vân Vi hai tay chống nạnh trách mắng.

      tên con trai thối tha, trước giờ trong mắt mọi người luôn là bé dễ thương đáng , cớ sao phải chọc tức giận, hại phá hỏng hình tượng thế này cơ chứ?

      Vẻ lạnh lùng mặt Sâm Xuyên rốt cuộc cũng thay đổi, cũng bởi này làm cậu thấy thù vị. Cậu tưởng rằng tính cách giống với vẻ ngoài, là bé điềm đạm, chỉ biết để lộ nụ cười đáng làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng nghĩ đến vào lúc này…………..

      “Đừng nghĩ rằng lớn tuổi hơn tôi mà xem thường tôi, tôi cho biết, tôi và mọi người thích , quan tâm tôi, tôi cũng thèm để ý .” Vân Vi chu chu cái miệng nhắn, trong mắt mang theo tức giận, cũng chằng thèm quan tâm mặt lúc này có chút giật mình.

      “Em…..là Vân Vi?”

      Sâm Xuyên cảm thấy thú vị. Từ đến lớn, chỉ cần cậu trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt ngay cả cha mẹ cũng dám quản cậu, chi là đến người khác. Tuy tuổi còn , nhưng người cậu lại tỏa ra chính chắn vượt quá số tuổi, làm cho người khác càm thấy cậu rất khó thân thiết.

      “Đúng vậy! sao?” Vân Vi dùng sức hấc mặt, học theo bộ dáng lúc nãy đối xử với , cũng thèm nhìn cái.

      Sâm Xuyên khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười, cậu đương nhiên biết là này học mình: “Em rất thú vị.”

      Lời vừa xong, biết vì sao, tâm trạng cậu đột nhiên tốt hẳn lên.

      Thú vị?

      Lần này, Vân Vi nhíu mày nghiêm trọng hơn.
      Ngoại trừ xinh đẹp, đáng , dễ thương như công chúa ra, bé chưa từng nghe ai thú vị bao giờ.

      Đây là khen ngợi sao?

      Vân Vi hiểu, hiểu. Nhưng Vân Vi biết điều, từ đến lớn luôn sống trong ca ngợi của người khác, nhưng tên con trai thối tha này lại làm cảm thấy dường như bản thân mình bị người ta khinh thường.

      Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Mà chính xác là người nhìn đối phương bằng ánh mắt thú vị, người còn lại nhìn đối phương với ánh mắt ngập tràn lửa giận.

      Đột nhiên, cửa phía sau sân bị người khác mở ra khe hở .
      “Sao rồi?” người phụ nữ mặc ki-mô-nô lén núp tại đó, theo sau là người đàn ông cũng cùng mặc ki-mô-nô.

      Ki-mô-nô: trang phục truyền thống tại Nhật Bản

      muốn quấy rầy hai đứa trẻ trong sân, nên cha mẹ Sâm Xuyên chỉ có thể núp ở đây lén lút quan sát tình hình.

      Mẹ Sâm Xuyên, Kurosawa Ngọc Diệp giọng lại kích động quay ra sau với chồng mình là Kurosawa Vũ Lang:
      tin , con trai chúng ta ấy vậy mà mới vừa cười, tuy rằng chỉ là nụ cười , nhưng em xác định, là con chúng ta vừa cười.”

      Kurosawa Vũ Lang tin, hỏi: “ ?”

      Đứa con này của , bắt đầu từ năm 4 tuổi đến nay có lẻ cũng chưa bao giờ cười, cả ngườilạnh như tảng băng, sao lại có thể cười vào lúc này?

      a, em nghĩ có lẻ Vân Vi gì đó thú vị làm con chúng ta cười.” Ngọc Diệp suy đoán như vậy.

      Kurosawa Vũ Lang vẻ mặt hưng phấn :“ cách khác……… bé này cùng con chúng ta rất xứng đôi.”

      “Đúng vậy, chính là bé ấy.” Trước nay chưa từng có người nào khiến nét mặt con trai trờ nên ôn hòa, Vân Vi tầm thường a! Ngọc Diệp hài lòng nở nụ cười.

      “Nếu như vậy, chúng ta cũng cần lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng báo cho Vĩ Phong, chúng ta đính ước với bé này.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chuyến lần này uổng phí.”

      Xem ra trong mắt hai người họ, cậu con trai cùng ở đằng xa kia rất xứng đôi, cười vui vẻ.

      Nhưng ?

      Do Vân Vi đưa lưng về phía cửa nên từ đầu đến cuối hai người họ chỉ thấy được nụ cười của con trai mình mà hay biết rằng, gương mặt của này vô cùng tức giận. ràng, ấn tượng của cậu trong mắt vô cùng tệ.

      Vân Vi thề, suốt đời này nhất quên , người con trai khiến người ta cảm thấy chán ghét.

      Nhưng biết rằng, cũng chính thời điểm ấy, bị cha mẹ mình đem “bán”, cuộc đời của phải gắn liền cùng người con trai này…..

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1


      “Vì sao con thể có bạn ?” Trong thư phòng, cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng trước mặt cha mẹ, nét mặt ràng rất bất mãn.

      Cha của mở miệng hỏi: “Thế nào, con thích người con đó?”

      Người thanh niên đứng trước mặt người đàn ông, cả hai đều có khí phách cuồng ngạo giống nhau. ngẩng cao đầu: “ phải chuyện thích hay thích, con đây là thể chịu được ngay cả chuyện này mà hai người cũng muốn quản.”

      Cha : “ Vậy được rồi, thay vì cùng những kia chơi đùa, chỉ bằng con bỏ thêm nhiều thời gian vào việc học hành.”

      “Về điểm này, chuyện này cũng làm ảnh hưởng đến thời gian của con, điều con muốn biết là nguyên nhân vì sao con thể có bạn .” Chỉ cần là chuyên của mình, tuyệt đối để người khác nhúng tay vào.

      Mẹ đứng dậy đến trước mặt , nhàng kéo tay ngồi xuống sofa, dùng giọng điệu nhàng :“Con có vị hôn thê.”

      “Vị hôn thê?” cau mày, ràng vui.
      Tuổi cũng trưởng thành, cũng hiểu được thế nào gọi là vị hôn thê. Chỉ là từ năm 15 tuổi hằn bị cấm được quá thân thiết cùng con , chẳng lẻ như cha mẹ , vì có vị hôn thê sao?

      “Đúng vậy! bé là người Đài Loan, là con của người bạn, người bạn đó và cha con là bạn tốt lúc còn học đại học.”

      “Con đồng ý.” Ánh mắt của sau khắc liền trở nên sắc bén.
      Chuyện của tự mình quyết định, kể cả người sau này củng kết hôn.

      “Con muốn sao?” Trong mắt mang theo ý cười mẹ về phía bàn đọc sách, kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra ít phong thư.

      Cha nhíu mày :“Con trai, con muốn là tổn thất của con.” Ông rất thích bé kia, hình như tên là Vân Vi phải!

      “Xem hình của chút ! Nếu con muốn, mẹ và cha con chuyện lại với người nhà bé.” mặt mẹ mang theo nụ cười dịu dàng, mang hình đưa đến trước mặt .

      Hình này là tuần trước Hạ gia vừa gửi đến đây, người trong hình là xinh đẹp khoảng 15 tuổi. Cả hai người vì muốn con trai mình an phận nên đặc biệt sai người mang đến.

      Người thanh niên nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cha mẹ, miễn cưỡng nhận lấy, nghĩ tạm thời ứng phó trước, sau đó thuyết phục cha mẹ hủy bỏ hôn ước.

      Vậy mà, vừa nhìn đến trong hình, ngây ngẩn cả người.

      với mái tóc dài cuốn lại buột ra sau, trán còn kẹp trái tim màu hồng. mặt đánh phấn, còn có đôi mắt sáng như sao, dường như đôi mắt to, chiếc mũi còn dính kem, chiếc môi hồng cũng bị dính ít. mặt là nụ cười rực rỡ cùng chiếc lúm đồng tiền dễ thương.

      …………năm năm trước, chính là thú vị gặp ở Đài Loan.
      hề quên , từ năm năm trước gặp cho đến giờ, đôi mắt to đáng mà tràn đầy tức giận kia của vẫn luôn ở trong tâm trí , đáng , cùng giọng mang vẻ tức giận đối với , chẳng biết tại sao lại lần nữa vang lên bên tai .

      Năm năm sau, lần nữa nhìn , dáng vẻ xinh đẹp khiến phải say mê.

      Lần đầu tiên, khao khát mãnh liệt có được thứ, mà thứ đó chính là .
      Nhìn hình, cảm nhận được lòng mình ngừng rung động, chính giữa tấm hình là , mặt có nụ cười, khiến cho nhịp tim đập nhanh ngừng, cũng thể thu hồi tầm mắt của mình.
      Trong mắt, trong đầu và trong lòng , đều chỉ có bóng dáng xinh đẹp của .
      Lúc này mới nhận thấy rằng mình như vậy lại là nhớ ……….

      “Thế nào? Thích vị hôn thê này sao?” Mặt dù nhìn vẻ mặt của , bọn họ biết được đáp án, nhưng cha vẫn mở miệng hỏi, muốn chính ra đáp án này.

      “Vân Vi……..” Vẻ bất mản mặt giờ còn, ánh mắt dịu dàng, say mê nhìn bức hình, nhàng gọi ra cái tên sớm in trong đầu.

      sai! ngờ con vẫn còn nhớ người ta, thế nào, muốn chúng ta thay con quyết định cuộc hôn nhân này nữa ?” Nhìn vẻ mặt thỏa mản của con trai mình, mẹ cao hứng cười.

      “Tốt lắm.” đứng lên, lấy hết những bức hình còn lại tay mẹ mình, sau đó xoay người rời .

      Nhìn biểu tình lạnh như băng của , trong lòng mẹ có chút đau buồn, người phụ nữ hướng về phía chồng mình, giọng có chút thất vọng:“Con chúng ta cứ như vậy mà rời sao?”

      Người đàn ông ở bên nhìn dáng vẻ đau buồn của vợ, khỏi đau lòng, đến phía trước, dịu dàng ôm người phụ nữ vào trong lòng, an ủi: “ Đàn ông nhà Kurosawa đều như vậy, em phải cũng biết rồi sao?” Tính tình lạnh nhạt như băng, ngày xưa cũng từng như thế.

      Người phụ nữ gật đầu, cười khổ :“Hi vọng trong tương lai người con ấy có thể làm thay đổi.” Vẫn như lúc ban đầu, lồng ngực của chồng vẫn ấm áp như vậy.

      Nhớ đến bức hình Vân Vi, bé giống như những tia sáng mặt trời chói lọi, nhiệt tình và tràn đầy sức sống. Nếu cùng bé ở chỗ, con trai nhất định thay đổi.

      “Nhất định!” Người đàn ông kéo vợ để ngồi đùi mình, sau đó nhiệt liệt hôn vợ mình cái.

      hôn lên trán vợ, giọng an ủi:“Nhìn bé kia làm nhớ đến em ngày trước, tin tưởng nhất định bé có thể làm con chúng ta thay đổi.”

      “Vâng, nhưng mà còn phải đợi lâu.” Thở dài, dựa vào ngực chồng.
      “Đừng gấp, sớm muộn gì cũng đến thôi.” ôm thân thể nhắn của vợ, cũng giống , cũng mong muốn ngày ấy có thể nhanh đến.

      Và thời gian! trôi qua rất nhanh…………..

      ---------------****************--------------------

      Ban đêm yên tĩnh, trong thư phòng rộng lớn, Kurosawa Sâm Xuyên khẽ tựa người vào ghế, tay cẩm tấm ảnh .
      nhìn tấm ảnh tay mình, gương mặt cương nghị lạnh lùng dần thay đổi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt khiến người khác phải say sưa.
      vuốt gương mặt trong hình, mắt, mũi cùng môi. Trong mắt lộ tình cảm mà trước nay chưa từng có.
      bao lâu nữa……….Em trở thành vợ tôi….”

      Trong phòng họp to lớn, tập trung đầy đủ tất cả các chủ quản, ai nấy vẻ mặt đều sợ hãi, cúi đầu im lặng .

      Lúc này khí như đóng băng, khiến mọi người ngay cả tiếng động cũng dám phát ra.

      Hôm nay là hội nghị hành chính cứ nữa tháng diễn ra lần, mà chủ tịch dĩ nhiên là tổng giám đốc của bọn họ--------------Kurosawa Sâm Xuyên.
      Ngồi ở vị trí tổng giám đốc, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng khiến người khác phải khiếp sợ, đôi mắt sắc bén thâm sâu, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của kẻ khác, khiến mọi người ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cũng có.

      Kurosawa Sâm Xuyên giọng lạnh lẽo hỏi: “Đây chính là báo cáo tháng này của các người?”

      Người đàn ông này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, giương mắt quét nhìn mỗi nhân viên có mặt tại đó, mặt chút biểu cảm, khiến người khác khó mà biết được nghĩ gì.

      Trong lòng mọi người ngừng gào khóc….Khuôn mặt tổng giám đốc luôn lạnh như băng, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể làm người ta sợ hãi.

      Tập đoàn tài chính Kurosawa là tập đoàn lớn đứng nhất nhì tại Nhật Bản.
      Ở nơi này cạnh tranh kịch liệt, đời sống kinh tế lại rơi vào thời kì khó khăn, tiền lương mỗi nhân viên tại đây so ra với nhưng tập đoàn khác chỉ có hơn chứ hề kém.

      Tuy nhiên, để có thể làm việc trong công ty này cũng phải là người thực có năng lực chỉ vậy mà còn phải thực giỏi, khi năng lực đủ rất nhanh bị đào thải, cạnh tranh hết sức kịch liệt.

      Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người mong muốn được vào làm tại tập đoàn Kurosawa. Ở Nhật Bản, chỉ cần có thể tiến vào nơi này, chính là chứng minh năng lực của bản thân tài giỏi hơn người.

      Nhưng, ngoại trừ cầu cao, cạnh tranh ác liệt, điều khiến người ta sợ hãi chính là-----những ai làm việc tại đây nhất định đều bị dọa cho mất hồn mất vía khi nghe được giọng tổng giám đốc của bọn họ.

      phải vì tổng giám đốc xấu mà dọa chết người, ngược lại còn rất đẹp trai.
      Chỉ là khuông mặt đẹp trai đó, 1 năm 365 ngày đều y chăng nhau, là vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi.

      Rất nhiều phụ nữ muốn gần gũi , từ đó có thể trở thành tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Kurosawa, nhưng hễ nhìn đến khuông mặt lạnh lẽo vô tình kia bị dọa đến phải rút lui.

      “Ngầng đầu lên” Thanh Kurosawa Sâm Xuyên lớn, nhưng giọng điệu lại đầy quyền uy khiến kẻ khác bị áp lực, làm những người có mặt tại đây ai cũng run rẫy.

      “Xem ra, tôi phí công nuôi các người thời gian dài.” Kurosawa Sâm Xuyên khẽ nở nụ cười, nhưng ý cười lại nằm trong mắt .
      “Bắt đầu từ ngày mai, cần đến đây nữa.” đứng lên, lạnh nhạt ra câu như vậy, sau đó bước , trong phòng chỉ còn lại gương mặt kinh hãi của các chủ quản.

      ------------***********************-----------

      Vân Vi nhàn nhã ngồi tại tiệm cà phê, ngồi bàn phía ngoài, hưởng thụ mặt trời của buổi hoáng hôn. nhàng nâng lên tách cà phê, tỉ mỉ thưởng thức, sau đó mệt mỏi gục xuống bàn, hai mắt hơi nhắm lại.
      Cơn gió ấm áp khẽ thổi qua, đung đưa những sợi tóc của , hương thơm nhàn nhạt người cũng theo gió, lan tràn khắp nơi.

      Những người đàn ông liên tục tranh giành, mong có thể ngòi gần vị trí của xinh đẹp, bọn họ ngửi thấy hương thơm từ , ai nấy đều mê muội nhìn .

      mở ra đôi mắt sáng như sao, nhàng chỉnh lại mái tóc rối của mình, cử chỉ khỏi tản ra nét mị hoặc.
      nâng tách cà phê uống ngụm, cảm nhận vị ngọt dần lan tràn trong miệng, hài lòng cười: rất ngọt, rất ngọt. ( Uống café mà rất ngot ==” bấn loạn á)

      Đàn ông chung quanh bời vỉ cười mà trở nên kích động.
      Rốt cuộc có người nhịn được:“Tiểu………..Tiểu thư…..”
      Vân Vi nhướng mày, ngước nhìn gương mặt đàn ông đỏ như trái cà chua, mỉm cười quyến rũ, xém chút nữa câu mất linh hồn tên đàn ông.

      ……… xinh đẹp……” Tên đàn ông lắp bắp:“Tôi……tôi có thể hay xin, mời tiểu thư uống tách cà, cà phê ?”

      trầm mặt cùng nét cười dịu dàng gương mặt khiến tên đàn ông đứng trước mặt khẩn trương, lau ít mồ hôi trán.

      Nghe xong lời , vẫn giữ nét cười điềm đạm dịu dàng, từ từ liếc về những tên đàn ông phía sau .
      Đột nhiên, cảm thấy có cơn gió lạnh khẽ quét qua trong lòng, làm tự chủ được run rầy đứng thẳng.
      lạ, mặt trời lớn như vậy, sao lại thấy lạnh? nhịn được xoa xoa hai cánh tay mình, cảm thấy kì quái liền quay đầu tìm hiểu…..

      Trời!.....Chuyện gì xảy ra vậy?

      Những tên đàn ông phía sau , ai nấy cũng đều dùng ánh mắt như tên bắn nhìn , dọa sợ đến mức ngay cả hít thở cũng thông.

      Chỉ với bộ dạng như vậy cũng muốn đến gần xinh đẹp kia? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn sống! Mọi người ngừng nhìn về phía tên đàn ông biết lượng sức kia, ánh mắt ai cũng đều bắn ra những tia khinh bỉ cùng xem thường.

      nhỉn người đàn ông trước mắt, đầu càng lúc càng thấp, giây tiếp theo, liền buồn bã rời .

      “Ai~~~” bắt đắc dĩ thở dài.

      Thế nào mà lại thiếu tự tin đến vậy? chừng gật đầu đồng ý với sao.

      nhìn về phía đồi diện tiệm cà phê, nơi là cao ốc tập đoàn tài chính Kurosawa, mà ngồi đây chính là đợi người.

      Đợi người nào?

      Ha ha ha! Có lẻ là người đàn ông hạnh phúc nhất cũng đáng thương nhất.

      Nếu cưới , đó là may mắn. Nhưng nếu biết điều, đồng ý việc hủy hôn cùng , vậy…….đó là may mắn của a!.
      Đừng tường rằng quên , người đầu tiên trong đời coi trọng , tên con trai xem thường .
      sai! còn nhớ , cái tên đầu gỗ bự tên Kurosawa Sâm Xuyên, có lẻ lúc đó vì quá tuổi, nhưng……… bao giờ quên xem thường .

      Muốn cưới , nằm mơ cũng đứng nghĩ tới!
      Vốn dĩ cuộc sống tại của cần đến đàn ông, nên thể cưới được, dù cho có tiền, có địa vị, cũng chẳng thèm quan tâm.

      Chỉ là……. có phần mệt mỏi, vuốt vuốt đôi mắt, đợi lâu như vậy, vẫn gặp được người muốn gặp.
      đúng là bận rộn!

      vươn tay chống cằm, ngồi suy nghĩ, tiếp tục đợi người.

      Mặc dù với các chị em nên tìm người đàn ông đến đóng kịch, nhưng suy nghĩ lại, quyết định dùng biện pháp khác nhanh hơn, trực tiếp hơn, tin tưởng với khả năng của mình, chắc chắn có cách khiến người đàn ông kia chủ động hủy hôn.

      “Tiểu thư xinh…..xinh đẹp……”

      ngẩng nhìn người vừa phát ra tiếng , gương mặt nở nụ cười mê người.

      Lại nữa, hôm nay là người thứ 13 rồi a.

      nghe thấy gì với cả, chỉ thấy xong đến mười giây lại mất. Những tên đàn ông này, chuyện với đến ba câu liền biến mất, là…………………..làm người ta cảm thấy thỏa mản a.

      sai! Đúng là thỏa mản.

      Ha ha ha! Có ai lại biết chính là lấy việc được người khác tiếp cận, nghe người ta khen ngợi mà trở thành thú vui, thậm chí còn nghe biết chán??
      Đây là sở thích từ lúc còn của , có người khen ngợi mới cho thấy được sức quyến rũ của bản thân, phải sao?

      Đột nhiên, phát phía đối diện chiếc xe hơi tư nhân cao cấp, nhìn thấy người đàn ông biểu cảm lạnh lùng ra cửa chính, tiếp đó ngồi vào xe, nhanh chóng rời .

      Chính là ? nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu , trong mắt to ràng lên nho tính toán.

      ********
      Căn phòng làm việc sấp sỉ gần năm mươi mét vuông, toàn bộ đều là màu tối. Tại nơi này, bất cứ thứ gì từ ghế sofa, khay trà, cho đến bàn làm việc, cứ hễ là đồ vật hầu như đều lấy màu chủ đạo là màu tối. Nó thâm trầm, nặng nề khiến người khác cảm giác như nơi này hề có chút sức sống.

      Chủ nhân căn phòng này, Kurosawa Sâm Xuyên, tiến về phía cửa sổ, đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, chân mày nhíu lại.

      bỏ trốn!

      Nghĩ đến việc bản thân chờ đợi rất lâu nhưng lại chạy trốn, vốn dĩ vẻ mặt lạnh như băng, nay vẻ băng lãnh lại tăng gấp bội lần, ánh mắt sắc bén lại như bốc lửa.

      Nhìn công văn chất đống bàn lại cảm thấy chán ghét, chĩ muôn nhanh đến Đài Loan, tìm lại vị hôn thê của , nghĩ biết nguyên nhân bỏ trốn là gì rồi.

      Mười hai năm trước, khi biết vị hôn thê của mình chính là , để đón nhận , bắt đầu giữ khoảng cách với các khác, cố gắn phát triển nghiệp, để khi trở thành dâu của , trở thành vợ hằn, lo lắng về tương lai, trở thành được người người ngưỡng mộ.

      Kết quả sao? lại bỏ trốn! Vì sao chứ?

      vẫn luôn quan tâm , hể là chuyện liên quan đến , biết rất , nên lúc biết bỏ trốn, trong thời gian ngắn nhất tìm chị là Hạ Tâm Diệp, hỏi thăm đâu, chị tìm , nhưng hơn tháng, sao vẫn chưa xuất ?

      Chẳng lẻ có người đàn ông khác? nheo mắt, trong lòng nhanh chóng dâng lên ngọn lửa giận.( này chắc có bệnh tự ngược òi =D)

      Trong lòng mang nhiều nghi vấn cùng tức giận, chờ lâu như vậy, chờ đến kết quả lại thế này, tuyệt đối chấp nhận.

      tuần nữa, nếu vẫn xuất hiên, vậy…………chính tìm , mang trở về!


      ---------------------Hết chương 1----------------------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:


      Mấy ngày nay, nhà Kurosawa luôn bị bao phủ trong bầu khí nặng nề.
      Tại sao lại như vậy?

      Bời vì cậu chủ nhà bọn họ, mấy ngày này biết vì sao tâm tình vô cùng khó chịu, khiến người khác chỉ muốn tránh càng xa càng tốt

      Bính thường đủ đáng sợ rồi, toàn thân luôn tỏa khí lạnh, người khác khi nhìn vào chỉ còn biết bất động, mà nay……. của tại xem ra còn dọa người hơn.

      Chỉ là……..ngày này, còn có truyện trọng đại hơn xảy ra.

      Là gì sao?! Đó chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu chủ nhà bọn họ, đột nhiên xuất a!

      Chỉ cần là người nhà Kurosawa ai cũng từng nghe ông chủ qua: Cậu chủ có vị hôn thê.

      Mà nay…….. lại đột nhiên xuất tại nơi này, dĩ nhiên khiến mọi người cảm thấy hiếu kí, ai nấy cũng đều muốn thấy dáng vẻ thiếu phu nhân tương lai.

      Nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mang theo nụ cười dịu dàng làm người ta hít thở thông, đôi mắt to sáng ngời chứa đựng thông minh cùng ý cười, dáng người thước tha mềm mại, giơ tay nhấc chân đều mang theo nét tao nhã dịu dàng.

      Này……..đây chính là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ sao?

      Dù là nam hay nữ, vừa nhìn thấy Vân Vi từ ngoài cửa bước vào, trong mắt giấu được tán thưởng cùng ngưỡng mộ.

      Vân Vi xuất , hiển nhiên trong nhà Kurosawa ít lời bàn tán, nhưng đối với việc này lo cũng sợ, mặt vẫn nguyên nụ cười ngọt ngào, theo hướng dẫn của quản gia hướng thẳng về phía trước.

      Quản gia hết sức cung kính hướng dẫn đến phòng khách, ngồi tại đó người phụ nữ cùng hai người đàn ông.

      người đàn ông trong đó là người đứng đầu nhà Kurosawa, Kurosawa Vũ Lang, người phụ nữ còn lại ngồi bên cạnh là vợ , Kurosawa Ngọc Diệp.

      mặt Vân Vi trước sau vẫn giữ nét cười ngọt ngào mê người, đối mặt với đôi mắt vô cùng nghiêm túc, xem ra dễ để lấy lòng người đàn ông này, nhưng cũng cảm thấy sơ hãi.

      Mà bên cạnh, Kurosawa Ngọc Diệp nhìn Vân Vi, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, dù sao người có thể ở trước mặt chồng có biểu tự nhiên như thế, là rất ít thậm chí có, huống chi là trông có vẻ dịu dàng yếu đuối thế này (lừa tình lừa tình)

      “Con chính là Vân Vi?” Hiển nhiên Kurosawa Vũ Lang rất hài lòng về Vân Vi.
      “Đúng ạ, chúc sức khỏe Kurosawa bác trai, bác ạ” tiếng Nhật lưu loát, đồng thời cũng đưa lên mòn quá.

      Kurosawa Ngọc Diệp giật mình : “Con tiếng Nhật rất chuẩn.” Giọng giống người ngoại quốc tí nào. còn tưởng rắng mọi người phải dùng tiếng Trung để chuyện.

      Kurosawa Vũ Lang : “Hạ gia cũng dạy dỗ con tốt, ngay cả chuyện này cũng suy nghĩ đến, xem ra con cũng chuẩn bị tốt, có thể trở thành con dâu của nhà Kurosawa rồi.”

      phải.” Vân Vi lắc đầu cái, mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào kèm theo lúm đồng tiền,: “Học tiếng Nhật là vì bản thân con thích, với lại 2 tháng trước đây, con vốn hề biết mình có vị hôn phu tại Nhật Bản.”

      Lời vừa ra, hai người lớn cầm tách trà chuẩn bị uống tay tức khắc dừng giữa trung, vẻ mặt có chút sững sờ.
      Lúc này hai người mới chợt mới phát , trong mắt Vân Vi mang theo tia sáng tinh nhuệ, đơn giản như vẻ ngoài của .

      Ý của là……..tử đầu đến cuối hề biết mình có vị hôn phu, mà bản thân , có lẻ cũng có ý định hoàn thành hôn ước này?
      Vậy đến đây làm gì? Hai người hiểu, bắt đầu nghiêm túc quan sát trước mặt.

      Trong mắt mang chút sợ hãi nào, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía bọn họ, cũng có ý định nhượng bộ, vậy đến đây……………..có mục đích gì!!!

      Vân Vi cũng vội giải thích, nhìn sắc mặt có phần ngỡ ngàng của hai người lớn, cuối đầu, thản nhiên uống tách trà vừa nhận từ phía người làm.
      Trà này đúng là tệ, hài lòng thưởng thức vị trà, cảm nhận vị trà chậm rãi khuếch tán trong miệng, sau đó từ miệng trượt xuống cổ.

      Đột nhiên, có ánh mắt sắc bén từ bên phải hướng thẳng nhìn về phía , Vân Vi quay đầu, mặt mang theo nụ cười khiêu khích, nhìn thẳng về phía ánh mắt đó.

      Người đàn ông này……….trông rất quen……. đúng! Phải , chỉ cần nhìn đến gương mặt , liền lập tức nhận ra. Chỉ là, trong ấn tượng của có chút gì đó giống.

      Tóc rất đen nhưng mấy gọn gàng, có ánh mắt thâm sâu thấy đáy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.
      Gương mặt cương nghị như tác phẩm điêu khắc, kết hợp với bộ trang phục bao bọc lấy thân hình cao to của , nhìn qua tràn đầy uy quyền.

      Toàn thân tản ra khí lạnh lẽo, lẳng lặng ngồi bên, bắt chéo hai chân, hai tay khoanh trước ngực, quan sát .

      Ngày đó, từ xa nhìn , thấy có điểm gì đặc biệt, hôm nay nhìn lại, quả nhiên………………….vẻ mặt khác gì đầu gỗ bự!!! (XD~~)
      chính là Kurosawa Sâm Xuyên, là vị hôn phu mà thừa nhận.

      Trong mắt Vân Vi lóe lên tia sáng lanh lợi, chỉ trong nháy mắt, lại nở nụ cười vô hại. ( đáng sợ o.Ó)
      Hướng về phía Kurosawa Sâm Xuyên lịch gật đầu, đợi có phản ứng, lập tức quay đầu nhìn hai người lớn.

      Đồng thời, Kurosawa Sâm Xuyên cũng tập trung quan sát .

      Cuối cùng, cũng xuất !

      Sâm Xuyên cẩn thận chăm chú nhìn Vân Vi, mái tóc dài tự nhiên nằm phía sau, những sợi tóc theo cử chỉ của mà khẽ lay động, hàng lông mi dài, , lại có đôi mắt to nhu mì làm say lòng người, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng ướt át, mang theo nụ cười mê người.

      còn giống như dáng vè kia: ngây thơ lại đơn thuần, như trong ký ức của , của tại vô cùng xinh đẹp, thông minh lại tinh ranh.

      lạ, cảm thấy bộ dạng này của rất giống người, nhưng lại nghĩ ra là ai.

      “Vân Vi, ta muốn biết……..hôm nay con đến, là có mục đích?” Ngọc Diệp nhìn Vân Vi nghĩ: nếu như Vân Vi và con có thể sống cùng nhau, nhất định bé có khả năng khiến con trai thành con người khác, cũng giống như làm chồng mình thay đổi vậy.

      “Vâng.” Vân Vi cúi đầu, nét cười cùng chiếc lúm đồng tiền trong nháy mắt biến mất, trông có vẻ khổ sở.

      Kurosawa Vũ Lang quan tâm : “ sao, có chuyện gì, con cứ .”

      Xem ra là yếu đuối, hễ là đàn ông, dĩ nhiên đau lòng khi thấy bộ dáng này.

      “Con……” muốn lại thôi, cúi đầu, trong mắt lại thoáng qua tia ma mảnh.

      Sâm Xuyên híp mắt, mặt biến sắc, ở bên ngừng quan sát hành động của Vân Vi.

      Cuối cùng cũng biết bộ dạng này của trông giống ai-----

      Chính là, người ngồi bên cạnh, mẹ .

      Hai người này, bề ngoài trông có vẻ duyên dáng, dịu dàng, nhưng ra trong đầu luôn có mưu, thậm chí còn nhiều đến nỗi khiến người ta thấy choáng.

      Phụ nữ như thế này, mặt mang vô số mặt nạ, muốn cởi cũng cởi xong.

      “Con muốn hủy hôn.” Giọng lớn, nhưng đủ làm cho ba người có mặt nghe ràng.

      Ngoại trừ Kurosawa Vũ Lang kinh ngạc hét lớn ra, vợ cùng con trai , người nở nụ cười, người còn lại sắc mặt thêm u ám.

      có nghe lầm ? mình đến nhà , cùng cha mẹ muốn hủy hôn, có dũng khí! Đôi mắt Sâm Xuyên ngày càng trở nên lạnh lẽo khiến người ta khó mà hít thở, vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt cố tình lờ của Vân Vi.

      Vân Vi phát mình thực có khả năng chịu lạnh tốt, bị ánh mắt sắc bén cùng lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh làm đóng băng.
      cẩn ngẩng đầu cũng biết, từ đầu đến cuối đều nhìn mình chằm chằm.
      Biết như vậy, bên môi khỏi giương lên nụ cười, ánh mắt cũng tỏa sáng. tại, những kí ức ngày còn bé đối với cứ như chuyện vừa mới xảy ra, lần này rốt cuộc cũng có thể áp chế ý chí , báo thù cho những việc trước đây làm với .

      nên xem thường , là người có thú tất báo, chỉ cần là người dắc tội với , nhất định nhớ kỹ.

      Nhưng, vẫn có chút gì đó khiến hài lòng.

      Từ trong mắt , thấy mình vẫn giống ngày trước, cũng tỏ ra hứng thú hay khen ngợi , vẫn như cũ vẻ mặt kiêu ngạo xem như có chuyện gì. Cảm giác này………………….. khó chịu!

      Nghĩ đến đây, Vân Vi đột nhiên nhíu mày.
      ………….có phải cũng chấp nhận hôn ước này, nên mới có thái dộ phớt lờ như thế?
      Nếu quả như vậy, cũng biết là mình nên vui hay nên buồn. Trong lòng, cảm xúc đột nhiên trở nên phức tạp.

      ra biết-------------Sâm Xuyên cũng ghét cuộc hôn nhân, thậm chí, còn chờ đợi lâu.

      Chẳng qua là, vẻ mặt biểu cảm của trở thành thói quen, làm cho người khác biết suy nghĩ gì, thể bước vào thế giới nội tâm của . luôn che giấu kĩ tâm tư mình, ngay cả người nhà cũng khó mà hiểu được , chi đến người chỉ vừa gặp mặt hai lần như Vân Vi .

      “Tại sao?” Kurosawa Vũ Lang cau mày, hiểu vì sao bé muốn hủy hôn.

      Xem như cách nay lâu, bé mới biết được mình có vị hôn phu , nhưng với gia cảnh tập đoàn Kurosawa của bọn họ, những người mong muốn có được cuộc hôn nhân này là nhiều kể hết, chưa từng nghe có người muốn bao giờ.

      Vân Vi làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cố gắng gượng cười, ngẩng đầu trả lời, cố ý tránh né ánh mắt sắc bén kia:“Con có khả năng làm dâu nhà Kurosawa.”

      Ngọc Diệp giong hỏi thăm:“Con phải muốn kết hôn sao?” Từ trong ánh mắt Vân Vi, thấy được kiên định cùng khát vọng rực rỡ.
      nghĩ biết nguyên nhân Vân Vi muốn gả vào nha Kurosawa.

      “Con tự nhận mình có bản lĩnh, cũng có tư cách làm chủ nhà Kurosawa” Hơn nữa cũng muốn, thích, cần.

      Ngọc Diệp phát hiên, người Vân Vi có kiên trì, tuyệt đối để bất cứ ai sắp xếp cuộc sống của bản thân mình.
      Ngọc Diệp giọng thở dài, trong lòng vốn tràn đầy mong đợi lại phát Vân Vi có ý định gả vào nhà Kurosawa nên chuyển thành thất vọng.

      này từ lúc vào nhà cho đến bây giờ, mới đầu có liếc con trai cái, nhưng sau đó lại thấy có bất cứ biểu nào nữa cho thấy có hứng thú với con trai .
      Ai~~~ngay cả gương mặt đẹp trai của con trai, nhà Kurosawa danh tiếng có địa vị, bé đều để trong mắt, lần này làm sao giữ bé lại đây? phiền não.

      Nhìn lại con trai chút xem, vẫn là mặt lạnh, cứ như chuyện này liên quan đến , ngoại trử vẻ băng lãnh qua mấy thế kỉ cũng thay đồi kia có gì cả.
      Vì sao vậy? hiểu. phải rất mong Vân Vi có thể gả vào sao? Tại sao lại lo lắng? định bỏ qua sao?

      Kurosawa Vũ Lang ở bên bất đắc dĩ lo lắng, làm sao biết suy nghĩ của vợ mình, nhưng này kiên quyết như vậy, sợ dễ thuyết phục.

      Trong khi hai người còn lo lắng Kurosawa Sâm Xuyên đột nhiên mở lời, giọng điệu kiên định--------
      “Tôi phải cưới em.”

      Vân Vi nghe mở miệng , trong nhất thời cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, vẫn là nụ cười ôn hòa như trước.

      “Tôi có trách nhiệm thực nghĩa vụ này, trừ khi…….em có biện pháp có thể khiến tôi từ bỏ suy nghĩ đó. Tôi cho em thời gian ba tháng, ba tháng này em ở tại đây, nghĩ biện pháp thuyết phục tôi.” Mặt thay đồi, khiến người ta khó mà nhìn thấu suy nghĩ của .

      Đợi lâu như vậy, chính là muốn trở thành dâu của mình, dù cho đồng ý cuộc hôn nhân này, cũng bắt buộc phải tiếp nhận!

      Trong mắt lộ ra kiên quyết, xem ra phải đùa.

      hạ chiến thư rồi, chỉ thấy nhướng cao mày, biểu mặt như muốn : em dám nhận thách đấu với tôi.

      Hừ! Vân Vi trong lòng cười lạnh.
      Quả nhiên như trong dự tính của , thế nào cũng như vậy.
      Muốn cưới ?! Phải xem có bản lĩnh này hay .

      “Cưới tôi rất phiền phức.” nghiêng đầu, dịu dàng cười, tốt bụng nhắc nhở .

      “Tôi vừa , trừ khi em có biện pháp khiến tôi từ bỏ ý nghĩ, nếu tôi nhất định phải cưới em.” Vẻ mặt vẫn lạnh như băng cùng kiên quyết.

      sợ tôi chạy trốn sao?”

      Sâm Xuyên lạnh giọng :“Nơi đây là Nhật Bản, chỉ cần nhà Kurosawa lên tiếng, kẻ nào dám dẫn em .”

      Vân Vi cười nhạt: “Vậy sao? Vậy cũng tốt! Tôi chấp nhận đề nghị của .”
      Vân Vi trong mắt đắc ý, trong lòng bắt đầu tính toán.

      Có lẻ chỉ cần tháng! Chỉ tháng thôi, cái gia đình này từ xuống dưới, nhất định khẩn cầu rời nhanh chút.

      ấy làm trò gì vậy? Giống như chỉ chờ ra câu này vậy, tựa như………… nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu, có cảm giác giống như bị người điều khiển.
      Vẻ mặt đơn thuần lại vô hại của có thể gạt được người khác, nhưng gạt được , mặc dù vậy, ý muốn cưới cũng mất mà lại còn thêm mãnh liệt.

      Mà hai người bên cạnh, nghe Vân Vi chấp nhận đề nghị của con trai mình cũng thở phào nhõm. Mặc dù bọn họ biết có biện pháp gì, nhưng mà cũng rất vui vẻ.
      Hai người vui vẻ gật đầu, lập tức sai người làm thay Vân Vi chuẩn bị phòng.

      Kurosawa Vũ Lang : “Con ở lại là tốt rồi, muốn ở bao lâu ở. Ta và bác con phải thăm người bạn cũ, chừng hai tháng sau mới trở lại, hai con hãy chung sống tốt.”

      “Vậy xin phiền.” Lễ phép gật đầu, Vân Vi ưu nhã đứng lên, chuẩn bị rời , trước khi , quên nở nụ cười với người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn mình, trong mắt mang vài tia khiêu khích.

      Sâm Xuyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn bóng lưng rời , ai biết được trong giờ khắc này, tâm có bao nhiêu là chấn động.

      giận bỏ trốn, cũng giận kiên quyết đòi hủy hôn, nhưng mà…….. thể phủ nhận, xuất của , lại làm lòng vui sướng.
      tự tin có thể thuyết phục khiến hủy bỏ hôn ước, vậy cũng tự tin có thể khiến tiếp nhận hôn ước trong khoàng thời gian này.

      Chiến tranh sắp bắt đầu, đến cuối cùng ai thắng, ai thua?

      Mọi người chờ xem…………………


      ------------Hết chương 2-----------------​

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:


      Sáng sớm, nhà Kurosawa bị bao bọc trong bầu khí kì lạ.

      Hầu như người làm ai ai cũng bận rộn, nhưng toàn bộ họ lại tập trung trong căn phòng ở trong sân, quét quét dọn dọn, tưới hoa tưới hoa, cộng thêm người ở hồ cá cho cá ăn, người chăm hoa và cây cảnh, ít nhất cũng phải mười mấy người.

      Bời vì căn phòng này trong sân tương đối bẩn, nên mới cần nhiều người dọn dẹp sao?!

      ! Là bởi vì người trong căn phòng này là chủ tương lai của bọn họ.

      Ngày hôm qua, khi thấy khí chất thanh thuần hòa cùng nét kiều diễm gương mặt, dù là nam hay nữ, ai cũng bị vẻ đẹp của thu hút, cho nên sáng sớm mọi người mới đợi ở đây cũng chỉ muốn sớm có thể gặp . (==’’ làm như chưa thấy người đẹp bao giờ ấy ><)

      Mọi người đa số tuổi tác cũng khá cao nên lại càng cao hứng suy nghĩ xem làm sao chăm sóc tốt chủ mà họ chờ đợi từ rất lâu.

      “Chào buổi sáng.”

      Hôm nay, Vân Vi thân trang phục màu hồng nhạt xuất trước tầm mắt của mọi người. Vừa thấy , tất cả mọi người đều chìm đắm trong nụ cười mê người cùng chiếc lúm đồng tiền như muốn câu mất linh hồn họ.
      ( @@ chém )

      chủ bọn họ đẹp đến nỗi làm người ta “thần hồn điên đảo”

      chủ, chào buổi sáng.” Mọi người hướng về phía Vân Vi cúi đầu chào, thái độ cung kính này làm khõi thầm nhíu mày.

      ra có ý định trở thành chủ của bọn họ, mà sáng sớm nào cũng “thỉnh an” cái kiểu này, có ngày chắc nổi điên.

      “Đến giờ ăn điểm tâm rồi sao?” giọng hỏi người đứng gần mình nhất.

      Người đàn ông khi biết chuyện với mình khẩn trương đến nổi phát run.
      Ôi! Lớn như vậy rồi vẫn chưa gặp qua nào xinh đẹp lại đứng gần mình như thế, làm hại tim nhảy loạn nhịp thôi.

      “Đúng, đúng vậy, đến giờ, giờ ăn điểm, tâm, tâm rồi.” Mặt đỏ lên, đầu cúi xuống càng thấp.

      “Vậy sao?” nở nụ cười dịu dàng: “Có thể phiền dẫn tôi đến đó ?”

      Người đàn ông dùng sức gật đầu, vội vàng dẩn đến phòng ăn.

      Vân Vi vào phòng ăn, có ba người ngồi tại đó, lịch lên tiếng chào hỏi: “ xin lỗi, con đến muộn.”

      “Tối qua ngủ ngon giấc ?” Kurosawa Vũ Lang vừa thấy con dâu tương lai đến, lập tức bảo ngồi xuống ăn cơm. cố ý sắp ngồi cạnh Sâm Xuyên, để tạo cơ hội cho hai người.

      “Xin chào.” mặt cố ý nở nụ cười tươi, chủ động chào hỏi Sâm Xuyên.
      “Ừ.” Sâm Xuyên hơi nâng mắt, đối với giọng điệu trước sau luôn thay đồi của , nghi ngờ.
      nghĩ, ngày hôm qua chấp nhận đề nghị của hôm nay chắc hẳn phải có hành động gì mới đúng, sao có thể tốt bụng chào buổi sáng với .

      “Tôi xin chào.” Vân Vi chớp mắt, lần nữa lại câu , vẫn là vẻ mặt dịu dàng.
      “Ừ.” Sâm Xuyên cũng ừ lần nữa, tỏ ý cũng nghe .

      Thấy thế, Vân Vi keng tiếng, đem bát đũa đặt lên bàn.

      Hai người ngồi ở phía đối diện bị hành động của dọa cho phải ngẩng đầu.

      Vân Vi nhìn thẳng Sâm Xuyên, khách khí :“Khi người ta cùng lịch chào hỏi coi như tôn trọng , cũng phải lịch đáp lại chứ, chứ phải đầu cũng ngẩng lên mà chỉ ừ hử tiếng.”

      Theo như biết, đàn ông Nhật Bản rất có tinh gia trưởng, nhất là những người có gia thế, có thể , phụ nữ trong nhà tuyệt đối được nhiểu, huống chi là chỉ trích chỗ sai của đàn ông, mà lúc này……… ở trước mặt cha mẹ , chỉ trích !

      Cứ như vậy, thế nào cha mẹ cũng thấy có văn hóa, có phẩm chất của nàng dâu Nhật Bản, sau đó ghét .
      Hay là, tên đàn ông đáng ghét bên cạnh nghĩ cho mặt mũi, chút nữa lại kêu cút xéo.
      chừng……….. cần đến tháng, chỉ cần ngày là có thể , ha ha! ( eo ơi chị ấy cũng có bệnh vọng tưỡng như ý.)

      ấy có ý gì? Nghe thấy Vân Vi , Sâm Xuyên buông bát đũa, quay đầu nhìn .

      nhìn vẻ mặt biểu cảm của người đàn ông bên cạnh, thèm quan tâm :“Là vợ chồng, sao lại có thể lạnh lùng như hai người xa lạ, cho nên…….nếu cho rằng là chồng tôi, phải để tôi cảm thấy mình được tôn trọng.”

      lại tiếp tục : “Tôi phải người Nhật Bản như mọi người, chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, đánh đánh lại, mắng cũng lại, nếu như cho rằng--------------“

      “Chào buổi sáng.”

      Vâm Vi còn chưa xong, lại nghe Sâm Xuyên câu như vậy, sau đó lại nâng bát đũa tiếp tục ăn cơm, thèm để ý đến .

      Nghe được , Vân Vi khẽ nhìu mày.
      có nghe nhầm , đầu gỗ bự lại tức giận!? Người ta phải ………………………………..

      Sao lại có thể?

      Thấy thế, hai người ngồi đối diện thở ra hơi.
      Bọn họ biết Vân Vi trêu chọc con mình, nhưng nhìn Sâm Xuyên để tâm lắm, hai người cũng xem như có gì xảy ra, tiếp tục ăn.

      Ăn chưa được vài đũa, Vân Vi lại buông bát, nhìn cười dịu dàng:“A…….Sâm Xuyên, tôi có thể gọi là Sâm Xuyên được chứ?”
      ( ==’’ bó tay)

      Sâm Xuyên có trả lời, chỉ nhìn , cũng cự tuyệt.

      Đột nhiên vươn tay kéo ông tay áo , mở miệng : “Sâm Xuyên, tôi muốn uống canh.”

      Sâm Xuyên nhếch mày cao, trong lòng dường như hiểu ra gì đó.Vì vậy chút động đậy, chờ mỡ miệng .

      “Chăm sóc vợ chút, ngay cả như vậy cũng muốn sao? cho là tôi phải đến chăm sóc mới đúng ư? Cha tôi , đàn ông phải chăm sóc phụ nữ mới là đàn ông tốt, như thế khi gả cho mới hạnh phúc cả đời……….”

      Ha ha ha! cười to trong bụng, cha còn chưa từng những lời như vậy.

      Nghe vậy, Sâm Xuyên cũng lời, thả bát đũa xuống, cầm cái bát ở trước mặt , mặt biểu cảm tốt bụng vì múc canh, sau đó để trước mắt .

      “Cảm ơn, tốt.” Vân Vi cười tươi, vui vẻ nhâm nhi thưởng thức.

      Sâm Xuyên cái gì cũng , vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, Chẳng qua, lại lần nữa khẳng định ý nghĩ vừa rồi của mình.
      Chẳng lẻ nghĩ làm như vậy, làm ra chuyện gì đó làm tổn thương , ví dụ như tức giận? mắng ?
      Nếu thực nghĩ như vậy quá xem thường rồi.

      Hai người, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.

      Đứa con này quá đáng, lớn như vậy, chưa bao giờ thấy vì mẹ mình mà tốt bụng múc canh.
      Ngọc Diệp dĩ nhiên biết Vân Vi cố ý, nhưng cũng giống như chống mình, cái gì cũng , yên lặng chờ xem kịch vui.

      “Uống ngon.” Vân Vi kêu lên, quay đầu nhìn Sâm Xuyên, trong đầu lại lên ý nghĩ xấu xa khác.

      uống đem bát tay đưa đến trước mặt , đợi nhận lấy.

      Lần này Sâm Xuyên thông minh, đợi bất cứ điều gì liền buông bát đũa chuẩn bị nhận láy bát canh của .

      “Uhm.” khẽ đụng tay , đột nhiên tay Vân Vi trơn chút, bảy phần bát canh nóng cứ như vậy hướng đến người Sâm Xuyên.

      , xin lỗi.” Khuôn mặt nhắn sợ hãi, Vân Vi nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài.

      lâu sau, chỉ thấy thở gấp phì phò, tay cầm đủ thứ loại đồ vật, đến lau người .

      xin lỗi, có sao ? Tôi biết tay bị trơn, rất nóng sao? xin lỗi!” khuông mặt nhắn có đau lòng cùng kinh hoàng, ngừng hỏi thăm tình trạng của .

      Sâm Xuyên lời, nhìn chằm chằm động tác của , đôi mày nhìu lại thành đường thẳng.

      cố ý!

      Chắc chắn là như vậy, dù vẻ mặt vô cùng lo lắng cùng khiếp sợ, nhưng giấu được ý cười trong mắt .

      này…

      “Chờ chút.” đột nhiên đưa tay ngăn lại hành động của , trong mắt xuất chút biểu cảm xưa nay chưa từng có…… chút tức giận.

      “Em cầm khăn gì tay?” nghi ngờ hỏi . làm cảm thấy có loại cảm giác…………..cảm giác tốt, lại rất mãnh liệt.

      lấy khăn từ tay , nhìn kĩ.

      Liếc nhìn bộ dạng đáng thương của , Sâm Xuyên nắm lại khăn tay, đứng dậy : “Lần sau được sơ ý như vậy------“

      ấy rốt cuộc tính làm gì? Những hành động này chính là phương pháp của ây?

      xin lỗi, tôi tìm được khăn lông, nên cầm đại giẻ lau, …………….. tức giận sao?” Trong mắt Vân Vi ngập tràn nước, thân thể dường như sợ hãi đến phát run, hai tay ôm chặc lấy mình.

      nhìn .
      ngờ lại có hành động bướng bỉnh như vậy.
      nổi giận sao? , chỉ là………… nghĩ đến lại như vậy làm bậy người .

      Thú vị? Đúng, cảm thấy thú vị.
      Khóe môi nâng lên nụ cười.
      Chọc giận , làm phát điên hẳn là kế hoạch của ấy!
      Haìz, nghĩ có thể dễ dàng chọc nổi giận với như vậy sao?

      ……………..là dâu mong đợi rất lâu! thương còn kịp, nỡ lòng nào nổi giận với .
      Bất luật trong lòng có bao nhiêu kế hoạch, muốn buông tha, đều thể được.
      Nhưng………..nếu như kế hoạch của là như vậy, cũng nên nghĩ kế hoạch mới cho mình mới được.

      muốn chơi, theo đến cùng.

      Nhìn cái, mím môi xoay người rời .

      vừa rời , gương mặt vốn rưng rưng của Vân Vi lập tức lộ ra nụ cười chiến thắng.
      Hài lòng với kết quả của mình, vui vẻ đứng dậy.

      Đừng tưởng rằng như vậy là xong, kế tiếp còn kịch hay sắp lên sân khấu a!
      Nếu dùng hết tất cả các biện pháp khiến Kurosawa Sâm Xuyên ghét mình mà chủ động hủy hôn, nhất định bỏ qua.

      Dĩ nhiên quên nơi này vẫn còn có người, cười đắc ý ra tiếng, trong mắt cũng là ý cười rạng rỡ.

      Quay người lại………………..( ha ha =D )

      Nụ cười trong nháy mắt rút .

      Cha mẹ …………….còn ở đây……………….mà ………….quên.

      tệ tệ.” Kurosawa Vũ Lang cùng vợ mình thấy Vân Vi chọc giận con trai, lại cao hứng cười lớn.

      “Bác trai bác ?” nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hai người họ.
      Tại sao họ thấy con trai mình bị chọc giận, mà còn vui vẻ như vậy??

      “Vân Vi, con quả nhiên thích hợp làm con dâu nhà Kurosawa chúng ta, chúng ta có thể yên tâm giao cho con rồi.” Kurosawa Vũ Lang đứng lên, cầm tay , ngừng lay động.

      cũng biết con dâu tương lai dĩ nhiên có bản lĩnh này, chỉ là nhìn qua, bình thường.

      “Con hiểu hai người gì.” Vân Vi nghiêng người giả ngu, hiểu tại sao hai người này cứ cười như vậy.

      Bọn họ là, tại sao con trai mình bị khi dễ thế cũng tức giận chứ?
      còn tưởng mình bị trách phạt cơ chứ. Vân Vi quái dị nhìn về phía hai người họ.
      Như vậy………có phải hay chứng tỏ rằng họ ghét ?

      “Được rồi, chúng ta ăn no rồi, con cứ từ từ ăn.” Vỗ vỗ vai Vân Vi, ý cười trong mắt, hai người kia cứ như vậy mà rời , bỏ lại người vô cùng ngỡ ngàng.
      -----------------------*****--------

      “Tôi vào đây.” Gõ cửa nhưng đợi bên trong trả lời Vân Vi trực tiếp bước vào thư phòng của Sâm Xuyên.

      Vân Vi đứng trước bàn đọc sách chừng phút, Sâm Xuyên còn bận bịu với công việc của mình, ánh mắt vẫn dán lên máy vi tính, có định để ý .

      Thấy như vậy, Vân Vi cũng chỉ cười cười, sau đó vươn tay, “rất cẩn thận” ngắt điện máy vi tính.

      đứng trước mặt , lại bị xem là người vô hình, lớn như vậy rồi chưa từng có đàn ông nào mà để ý đến như vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

      “Có chuyện gì sao?”

      dù bận nhưng vẫn ung dung ngẩng đầu lên, mặt vẫn là có cảm xúc, nhưng chỉ mới biết bàn thân có bao nhiêu là vui mừng.
      vui vì tìm đến , dù cho biết là có chuyện gì tốt, nhưng…………..chỉ cần nhìn thấy , là khiến vui vẻ rồi.

      Ai~~~ Vân Vi biết làm sao, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ vẫn giữ bộ dạng đầu gỗ bự, chẳng thú vị gì cả!

      “Bác trai bác rồi sao?” Vân Vi thoải mái ngồi đối diện , mắt nhìn trực tiếp vẻ mặt Sâm Xuyên.
      “Ừ.” gật đầu, ngồi tựa lưng vào ghế, nâng mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của .

      “Vậy chúng ta có thể chuyện nghiêm túc rồi.” Vân Vi hài lòng gật đầu, mặt tràn đầy nụ cười tự tin, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.

      “Tôi thẳng vậy! Tôi muốn gả cho , điểm này có đủ khiến hủy bỏ hôn ước của chúng ta?” chút nào sợ hãi nhìn , thèm quan tâm đến ánh mắt khi nghe những lời này toát ra lửa giận.

      Mím môi, Sâm Xuyên mắt lạnh nhìn Vân vi.

      “Em có người đàn ông khác?” nghĩ như vậy nên trong lòng cũng bốc lửa.
      có.” Vân Vi nhàng lắc đầu.
      “Lý do?” muốn biết lý do vì sao muốn gả cho .
      lý do.” gương mặt xinh đẹp có chút đùa giỡn cùng dò xét.

      Nghe câu trả lời của Sâm Xuyên chỉ yên lặng quan sát trước mặt, chờ tiếp.
      Nhưng cũng chỉ nhìn , câu.

      Đợi lâu cũng thấy mở miệng, khó kìm chế, lớn tiếng:“Giải thích !”

      hài lòng nhìn bị mình chọc đến nổi giận: “ xuất của nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi, tôi .”

      Ánh mắt luôn luôn lạnh như băng, lại bắt đầu xuất ngọn lửa, nhiệt độ người cũng bắt đầu lan ra.
      Cái gì gọi là nằm trong kế hoạch cuộc sống của , câu , nghe được, tim cảm thấy đau.

      “Tôi muốn kết hôn, muốn gả cho , cũng muốn có vị hôn phu ở Nhật Bản. Phải thế nào đây? tồn tại của khiến cuộc sống của tôi bị quấy nhiễu.”
      Muốn cả đời sống vì người đàn ông, là buồn cười, cần.

      Huống hồ……nêu như phải gả, cũng phải cưới người đàn ông biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, chứ phải cái người từ đầu đến cuối chỉ mặt lạnh nhìn như đầu gỗ bự này.

      “Nếu tôi đồng ý?” khoanh tay trước ngực, chờ đợii đáp án của .
      cũng có lúc tính toán sai , có bản lĩnh đến Nhật Bản tìm , nhưng lại có bản lĩnh để rời khõi Nhật Bản, rời khõi nhà Kurosawa.

      “Lý do này vẫn đủ để khiến từ bỏ ý định sao? Nếu những điều này vẫn chưa đủ ………những ngày tiếp theo của dễ chịu đâu.” cảnh báo , cũng tin hiểu hàm ý trong câu của mình.

      ra có thể có lựa chọn khác tốt hơn, lấy thân phận cùng địa vị, cộng thêm gương mặt tuấn tú đẹp trai thiếu gì phụ nữ muốn cùng kết hôn. Chỉ là đừng như khối băng vậy, ra cũng rất hoàn hảo phải sao?” ca ngợi , nhưng cũng quên giễu cợt phen.

      Như khối băng? Đáp án của khỏi làm nhíu mày.
      cũng dũng cảm, dám ngay trước mặt như vậy.
      Trước là giống đầu gỗ bự, sau lại là như khối băng.

      Thường nếu tính cách như vậy bị người khác ra vào, cũng bận tâm bởi chất là con người như vậy, nhưng lại chút nào lo sợ, cũng che giấu suy nghĩ của bản thân, làm có chút bất ngờ.

      “Suy nghĩ thế nào?” Vân Vi vẫn nhìn chằm chằm , chờ đợi câu trả lời từ .
      Người đàn ông này luôn làm mặt lạnh khiến người ta đoán ra ý nghĩ trong đầu , quá nguy hiểm, lại khó điều khiển.
      Mặc dù khi những lời đó vẫn tràn đầy tự tin, cho là bản thân có thể thuyết phục được , nhưng sao? thể thừa nhận, phần thắng này chỉ được khoảng nửa thôi.
      Nhìn , có cảm giác giống như nhìn mình vậy, hai người họ ra tình cách khá giống nhau, đối với mọi chuyện nếu kiên trì phải kiên trì đến cùng.

      xin lỗi, tôi từ chối.” Sâm Xuyên thốt ra câu này, trong mắt mang theo ánh sáng tinh nhuệ.
      Đợi lâu như vậy, muốn buông tay là chuyện thể nào.

      “Tốt, vậy cứ chờ xem.” Sâm Xuyên kiên trì khiến cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng cũng có chút gì đó vui vẻ, bởi hành động cự tuyệt của , cũng bởi cố chấp của .

      cứ như vậy muốn cưới ?

      với nhiều lời như vậy, vẫn muốn quấy nhiễu cuộc sống của chứ gì!
      Nếu mềm được, dùng cứng vậy.

      cũng chả thèm quan tâm việc bộc lộ bản chất của mình ở trước mặt , bởi dù sao cũng cưới .

      “Ngủ ngon.” đứng dậy, nhàng quay người rời , đàm phán đến đây coi như kết thúc.
      Chiến thuật lúc trước coi như thất bại, phải nghĩ ra kế hoạch mới hoàn hảo, phải làm thế nào mới khiến từ bỏ ý định cưới .

      che giấu tức giận của mình, nễ mặt cứ như vậy mà rời khiến khẽ nở nụ cười.
      ấy muốn gả cho ? Cứ như vậy mà ghét ?
      Nhưng đáng tiếc, càng muốn, càng ghét , lại càng , càng muốn làm vợ , trở thành chủ nhà Kurosawa.

      này bất luận thế nào cũng muốn cho bằng được, coi như là trói cũng phải trói mang lên lễ đường.


      -----------Hết chương 3-------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :