1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Mafia - Thần Hy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nàng Xinh Đẹp Của Mafia
      http://***************.com/downloads/image_prv/89/88951.jpg​
      Tác Giả : Thần Hi
      Độ dài : 10c
      Converter: ngocquynh520
      Editor : Băng Nhi 21 + yupj_94
      Beta: banglangtrang123
      Beta-er: Kelly (Kelly285)​





      Giới Thiệu :

      Hic. . . . . . hối hận quá rồi!

      Sớm biết như thế mình đến Ý !

      Vốn chỉ muốn phản kháng nho lại cha mẹ, cho nên mới cùng các chị em rời nhà trốn ,

      Thuận tiện đến đất nước mà hằng mong ước là nước Ý để du lịch chút,

      Ai ngờ lại nhặt được người đàn ông bị thương,

      Hơn nữa, người đàn ông này còn vô cùng, vô cùng hung dữ !

      Có ai biết, Hạ Chi Liễn cái gì cũng có,

      Chỉ là có lá gan,

      Ông trời vậy mà để cho đụng phải người đàn ông vừa hung dữ lại vừa khó hầu hạ như vậy !

      Hơn nữa hơn nữa, người đàn ông này ràng muốn đàn áp

      Đuổi cũng đuổi !

      Hu hu. . . . . . , rất hối hận!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu


      Biệt thự Hạ Gia.

      Nhà họ Hạtổng cộng có sáu người, ngoài hai vợ chồng, họ còn sinh được bốn tiểu thư – Hạ Tâm Diệp, Hạ Vân Vi, Hạ Chi Liễn, Hạ Thiên Cẩn.

      con lớn Hạ Tâm Diệp, cá tính có chút nóng vội, thoải mái câu nệ chuyện nhặt, thích tự do thoải mái, cuộc sống gò bó, trói buộc, hận ràng, là có cá tính mạnh. nay, nhà thiết kế thời trang, ồn ào nên toàn bộ tác phẩm của mình thiết kế đều dùng danh nghĩa những người bạn tốt để công bố.

      con thứ hai Hạ Vân Vi, là duy nhất trong nhà khiến người ta đoán ra được cá tính, toàn thân dưới tản mát ra hơi thở lười biếng vô hại, trong mắt lúc nào cũng mang theo ý cười khiến cho đàn ông nhìn vào liền bị say mê, là người con tràn đầy quyến rũ kiều diễm.

      thường lấy việc chỉnh người làm thú vui, để trêu cợt đối tượng mình chán ghét hay thích rồi cuối cùng làm ra bộ dáng như vô hại. từ thông minh lanh lợi lại còn biết quản lí tiền bạc tuổi còn trẻ nhưng nữ đại gia, chí hướng nguyện vọng cả đời là làm sao để mình có cuộc sống được nhàn hạ và thoải mái, có thể làm chuyện mình muốn làm.

      con thứ ba Hạ Chi Liễn, lặng lẽ thích nhiều, cá tính hơi nhút nhát, nay cũng là chuyên gia vẽ tranh minh họa có chút danh tiếng. Bởi vì giỏi kết giao qua lại với mọi người, chỉ hay ở chung chỗ cùng Vân Vi. Trừ người nhà ra, gần như có bạn bè, mỗi ngày đều ôm máy vi tính điên cuồng làm việc.

      con thứ tư, Hạ Thiên Cẩn, là mà làm người trong nhà đau đầu nhất. Cá tính của vốn rất cởi mở vui vẻ, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, hiểu sao tính tình đột nhiên thay đổi lớn, trở nên lạnh lùng khó có thể gần gũi.

      Bởi vì để tiện cho công việc, bốn chị em đều lần lượt dọn ra ngoài ở. Nhưng hôm nay, hiếm khi thấy thành viên nhà họ Hạ toàn bộ đến đông đủ, tập hợp ở trong nhà.

      Người đứng đầu nhà họ Hạ là – Hạ Vĩ Phong, tổng tài tập đoàn Hạ Thị cùng vợ là Lương Kiều Kiều. Hai người lúc này ngồi ở bên trong nhà lớn, ngừng quan sát bốn con ngồi ở đối diện.

      “ Tâm Diệp, con hai mươi tám rồi.” Hạ Vĩ Phong tinh thần vui vẻ nhìn chăm chú con lớn.

      “ Vâng.” Tâm Diệp ngẩng đầu lên nhìn cha mình, hiểu sao ông lại hỏi như vậy.

      “ Ừ, đúng là nên kết hôn rồi.”

      “ Cái gì ?” Tâm Diệp sững sờ nhìn cha mẹ.

      “ Mấy ngày trước, ba có liên lạc với mấy ngườ bạn học đại học hồi trước của ba, phát con và con trai của họ đều đến tuổi kết hôn, cũng nên đem chuyện hôn nhân của các con làm lần rồi.” Ba Hạ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của con .

      “ Đem chuyện hôn nhân của chúng con làm lần ? Con có hôn ước với con trai họ khi nào? Sao con biết ?” Tâm Diệp đứng lên, hai tay chống lên thắt lưng, hàng mày nhắn cau chặt lại, chất vấn cha mình.

      “ Hả ? Ba chưa với các con sao?” Hạ Vĩ Phong hoài nghi nhìn về phía vợ bên cạnh.
      Thấy vợ lắc lắc đầu, tỏ ý có.

      “ Ồ ! ra là ba quên, thiệt là, chuyện quan trọng như vậy sao cha lại quên mất vậy nè?” Ba Hạ dùng sức tự vỗ lên trán mình.

      “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” Tâm Diệp nhìn về phía cha mẹ, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy em , ba em đều nhất trí lắc lắc đầu.

      “ Các con quên rồi sao ? Khi còn bé những người bạn của ba, từng dẫn theo con trai của họ đến nhà chơi, lúc đó cũng quyết định hôn cho các con.” Ba Hạ cười gượng, ông đương nhiên biết lúc ấy bọn trẻ còn quá , sớm quên chuyện này.

      “ Chúng con ?” Vân Vi nhíu mày, nghe ra có gì là lạ trong lời của cha mình.

      “ Đúng vậy ! Mẹ thấy mấy đứa tụi con cũng đến tuổi nên kết hôn rồi, bằng cứ cùng nhau làm lần .” Mẹ Hạ cũng lên tiếng thương lượng.

      “ Loại chuyện như vậy sao ba mẹ lại sớm ?” Tâm Diệp vui cau có , tiếp theo còn : “ Vả lại, con vốn cũng có dự định kết hôn.”

      “ Đúng đó ! Cần gì phải kết hôn chứ ? Sống như vầy có gì tốt sao.” gì vướng bận cả người thoải mái, Vân Vi lạnh lùng phun ra câu, cách khác cũng có dự định kết hôn.

      “ Con...... Con cũng vậy....” Bĩu môi cúi đầu xuống, Chi Liễn cũng lắc đầu theo biểu đạt ý nghĩ trong lòng.

      Chỉ có Thiên Cẩn lạnh lùng ngồi ở bên, ngay cả cũng lười. Nhưng mà từ thần sắc thản nhiên mặt , có thể nhận ra đối với chuyện kết hôn này cũng hề nghĩ đến.

      “ Phụ nữ là phải nên kết hôn sinh con, sao lại muốn kết hôn chứ ?” đồng ý với lời con , mẹ Hạ nhướn mày trừng mắt nhìn mấy con . Nhớ ngày đó, bà chỉ mới mười chín tuổi là sinh Tâm Diệp rồi.

      “ Đây là chuyện được quyết định từ lâu rồi, các con muốn phản đối cũng được.” Ba Hạ nghiêm mặt .

      “ Muốn con kết hôn, đây là chuyện thể.” Từ đầu tới cuối mở miệng, Thiên Cẩn rốt cuộc lên tiếng.

      Mặc dù hai mươi lăm tuổi, đối với số người mà , có lẽ đến lúc nên tìm người đàn ông để lấy. Nhưng biết, cả đời này , cũng có cái ngày có thể kết hôn sinh con.

      “ Con cũng muốn.” Tâm Diệp ngồi ghế sofa tức giận đến dùng sức khoanh hai tay ở trước ngực, bộ dáng như ai có thể làm gì được ta

      Cái gì mà chuyện quyết định xong từ ? Trong đầu chút xíu ấn tượng cũng có.

      Nhìn các chị em dũng cảm biểu đạt ý kiến của mình, Chi Liễn ít can đảm nhất cũng dùng sức cúi đầu gật gật.

      Chỉ có Vân Vi lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua lời cha vừa , trong đầu dường như lên rệt bóng dáng của cậu con trai.

      cần biết các con có đồng ý hay , chuyện quyết định rồi . Thời gian vừa đúng, mỗi đứa các con đều phải gả cho ba.” Ba Hạ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn các . Làm sao cũng ngờ rằng chúng nó lại phản đối quyết liệt như vậy, ngay cả chút thương lượng cũng có.

      Ban đầu đề nghị chuyện này, đều là vì muốn tốt cho chúng nó ! Kết làm thông gia với người quen biết, thứ nhất bởi vì là bạn thân, con gả chịu khổ. Thứ hai, con trai của bọn họ ai ai cũng là người vô cùng ưu tú, cần lo lắng con chọn sai đối tượng.

      Bình thường chúng nó đều là người ngoan ngoãn khóe léo, hiếu thuận còn rất hiểu chuyện và nghe lời, tại sao vừa đến chuyện này, tất cả đều trở nên biết nghe lời như thế?

      Sáu người giằng co lâu, ai còn có tâm tình để chuyện phiếm.

      Cuối cùng, ba Hạ lắc lắc đầu, cùng với mẹ Hạ vào phòng.

      Sau khi hai người rời , bốn con vẫn là ngồi im nhúc nhích.

      Sau hồi lâu, có người lên tiếng trước.

      “ Vân Vi.. Làm sao bây giờ ? Em, em muốn lấy chồng .....” Chi Liễn lộ ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, xoay người nhìn vẻ mặt bình thản của Vân Vi .

      Vừa nghĩ đến mình phải chung sống với người đàn ông quen biết, trong lòng lại tràn đầy bất an.

      “ Đừng lo lắng.” Vẻ mặt Vân Vi tràn đầy tự tin, vỗ vỗ đầu , cười cam đoan với .

      “ Sao có thể lo lắng ? Ngay cả mẹ cũng đồng ý chuyện hôn nhân này.” Tâm Diệp vô lực tựa và ghế sofa nhịn được thở dài. là, có chuyện gì tự dưng tìm chồng chưa cưới cho các làm gì! lại là người đầu tiên chịu khổ.

      “ Thiên Cẩn, em nghĩ sao?” Vân Vi quay đầu sang hỏi em khác, muốn biết có ý kiến gì.

      Liếc mắt thấy Vân Vi đợi trả lời, Thiên Cẩn bị gọi đúng tên rất bình thản nhún nhún vai : “ Em kết hôn.”

      Trong đầu lên ý đồ xấu, Vân Vi cười nhìn mọi người : "Vầy ! Nếu ai ai cũng đều muốn kết hôn, vậy biện pháp chỉ có – Trốn “. mặt lên nụ cười có lúm đồng tiền quyến rũ, trong ánh mắt khôn khéo còn mang theo chút tinh nghịch.

      “ Vậy có thể trốn bao lâu ?” Tâm Diệp nhụt chí hỏi.

      “ Vẫn chưa hết mà, em đừng nôn nóng thế.” Vân Vi mở miệng ngăn chặn lại hấp tấp nôn nóng của Tâm Diệp, lại tiếp tục : “ Sau khi trốn , tìm người đàn ông giúp mình, rồi dẫn người đó về nhà gặp cha mẹ, bảo cha mẹ hủy bỏ hôn ước trước đó chẳng phải là được rồi sao .”

      Đợi đến khi hôn ước bị hủy bỏ , sau đó cho cha mẹ biết mình chia tay với người đàn ông kia, hơn nữa, lúc đó tâm hồn bị thương, như vậy cha mẹ cũng ép buộc các nữa, phải sao ?

      “ Em hiểu rồi. Cách này cũng được hay cho lắm nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng.” Tâm Diệp tỉnh ngộ, cao hứng đứng lên, trong đầu ngừng tính toán số chuyện.

      “ Vậy bây giờ nên làm gì ?” Chi Liễn nghe được nhưng vẫn chưa hiểu lắm hỏi lại.

      Muốn tìm đàn ông ? Chuyện này đáng sợ, sợ nhất chính là đàn ông.

      Vân Vi vỗ nhè lên đầu em mình, thần sắc mặt cực kì vui vẻ.

      “ Bây giờ à, thu dọn bỏ trốn.”

      Ngay sau đó bốn chị em liền cùng nhau chạy vọt ra khỏi nhà, chuẩn bị triển khai “ kế hoạch hủy hôn.”

      Đợi sau khi bốn chị em các rời , hai vợ chồng mới từ trong phòng ra, mặt dường như cũng mang theo ý cười suy tính sâu xa.
      Muốn chạy trốn ? Vậy phải xem bản lĩnh của nhóm nhóc này, có thể trốn thoát khỏi bàn tay của bọn họ !

      *************************

      lại từ đầu chút.....

      Mười chín năm trước.

      Hôm nay đối với Nhà họ Hạ mà ngày rất tốt đẹp, bởi vì nam chủ nhân của Nhà họ Hạ– Hạ Vĩ Phong, sắp sửa tiếp đón nhóm bạn kết thân hồi cùng thời đại học đến nhà chơi.

      Nhớ ngày đó bọn họ là nhóm bạn rất thân, mặc dù mọi người đến từ các nơi thế giới, nhưng mà cá tính lại rất hợp nhau. Vì vậy, dù tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tình bạn của năm người cũng có vì khoảng cách mà thay đổi.

      Mà nhóm bạn thân của bọn họ, vì muốn cho tình nghĩa lẫn nhau càng thân thiết hơn, nên quyết định kết hợp “ thân càng thêm thân.” Hôm nay, chính là ngày “ ghép thành đôi.”

      Mới sáng sớm, chuông cửa chính Nhà họ Hạ vang lên. Cửa chính vừa mở, từ bên ngoài tới nhóm người, có bảy người lớn và bốn cậy bé trai xấp xỉ tuổi nhau.

      “ Mọi người tới rồi, mau vào ngồi, mau vào ngồi . Tôi đợi mọi người lâu rồi.” Hạ Vĩ Phong vui vẻ lớn tiếng . Ông mặt vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi nhóm bạn thân,mặt khác lại nghiêm túc đánh giá mấy cậu bé bên cạnh bọn họ , ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.
      Năm người bạn tốt đều vì quan hệ xã giao lẫn nhau, nên đều học tiếng mẹ đẻ của đối phương, vì vậy bốn người khác cũng đều tiếng Trung.

      “ Đây là con của cậu sao ? là đáng nhưng giống cậu chút nào .” Trong số đó có người đàn ông là Lạp Kiệt Nhĩ – Á Phổ Tư Tam Thế*, dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phía bốn đáng như thiên sứ ngồi ở bên sofa. ( Gia tộc nổi tiếng thời xưa ở Pháp.)

      “ Cái gì giống ? những con bảo bối này tất cả đều giống mình như đúc ! Cậu thấy đôi mắt đáng của bọn chúng là đều được di truyền từ mình sao.” Hạ Vĩ Phong kiêu ngạo lớn tiếng ra, tay còn chỉ vào hai mắt của mình.

      “ hừ! Đó là giống vợ cậu thôi , con người ta thế này nếu như lớn lên giống người cha như cậu, sợ dọa chết người sao.” người đàn ông ngồi ở phía bên kia là Kurosawa Vũ Lang hết sức đồng ý với lới của .

      “ Được rồi, mọi người cũng đừng tranh cãi ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ba người phụ nữ có mặt ở đó bất đắc dĩ cùng lên tiếng nhắc nhở chồng mình ở bên cạnh.

      cũng đúng, nhưng mà.... quyết định như thế nào đây ? Chẳng lẽ phải rút số ?” Vừa hỏi là người đàn ông nhìn rất hung tợn độc ác, chính là người cầm đầu tại đảm nhiệm tổ chức Mafia ở nước Ý – Cổ Mông – Mặc Tây Nhĩ.

      “ Tôi thấy bằng chúng ta chơi đoán số .” Người đưa ra chủ ý này là Hạo Hoàng, chưa kết hôn tiếp nhận vị trí Môn chủ của Tông Nham môn, đồng thời cũng tiếp nhận chịu trách nhiệm giáo dục người thừa kế tiếp theo.

      Người thừa kế tiếp theo – Xa Nhân Hạo, là người được Hạo Hoàng nhận về nuôi từ nhi viện.
      Lần này, cũng tiện thể dẫn theo Nhân Hạo đến đây, là để tham gia “ Ghép thành đôi.”

      “ Các người đừng ầm ĩ nữa có được hay .!” Đến lượt bốn người phụ nữ lại cùng nhau lên tiếng quát to hơn.

      “ Em thấy... bằng chúng ta quan sát nhìn xem chút trước ! dù gì mọi người cũng phải ở lại đây vài ngày mà, phải sao ? đừng vội nôn nóng như vậy .” Lương Kiều Kiều, vợ của Hạ Vĩ Phong đề nghị.

      “ Tốt lắm.! Xem ea cũng chỉ có như vậy thôi.” Ngoài cách này ra, mọi người cũng nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn.

      Nhưng vừa đến buổi chiều, bốn người đàn ông bộ dạng khẩn trương, rốt cuộc vẫn lén lút dùng cách thức trò chơi đoán số, quyết định chọn thành đôi.

      Bốn thực đáng lại đơn thuần, cứ như vậy từng câu chuyện được mở ra.
      "Đến đây, ngồi ở chỗ này." Cổ Mông Mặc Tây Nhĩ hưng phấn dắt bên cạnh, cũng quản giờ phút này sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

      Đương nhiên rồi! Bất luận kẻ nào, chỉ cần có mắt , lần đầu tiên thấy Cổ Mặc, nhất định bị tướng mạo của làm cho sợ hãi , đeo kính đen, tướng mạo hung ác, cho dù bày ra vẻ mặt cười ôn hòa , cũng làm cho người nhìn sợ hãi.

      Chỉ thấy khẽ nhếch miệng, trong mắt mang theo ánh mắt từ ái, nhưng bên cạnh, vẫn là chút lưu tình cao giọng khóc lớn tiếng.

      "Oa -- ô. . . . . ." Mặc người áo đầm màu hồng nhàn nhạt, nhìn Chi Liễn hết sức thanh thuần, động lòng người, y hệt như tiểu công chúa, đầu tiên là dùng sức thét chói tai, sau đó lên tiếng khóc lớn .

      "Này, đây là xảy ra chuyện gì?" Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ có chút sờ được đầu mối, thần sắc mặt hơi kinh ngạc.

      "Ai u! Em a, dáng dấp dọa người như vậy, cũng đừng trêu chọc đứa trẻ nhà người ta chứ ! Nhìn bé sợ đến như vậy, nếu như thể làm vợ con chúng ta , em hỏi tội ." Bích Gia Âu, vợ của Cổ Môn Mặc Tây Nhĩ , đảm nhiệm chức giáo mẫu Mafia, thoạt nhìn có khí tức của người phụ nữ xã hội đen nên có, chỉ thấy vẻ mặt cười tủm tỉm , dịu dàng ôm lấy Chi Liễn.

      " tiểu Chi Liễn đáng , chớ sợ chớ sợ ! Dì thương, sợ a!" thủ thỉ thù dụ dỗ.

      "Dì dì . . . . . ." Giống như là bắt được loại bè gỗ cứu mạng , Chi Liễn ôm chặt, ngay cả đầu cũng dám nâng lên , núp ở trong ngực của .

      "A! đáng !" Nghe tiếng kêu gọi mềm mại của bé , Bích Gia Âu cao hứng ôm chặt bé .

      "Này! Đừng lãng phí thời gian nữa, chánh nhanh xử lí chút ." Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ nhắc nhở vợ .

      "Được rồi!" bĩu môi, có chút nguyện buông đứa bé tay.

      "Chi Liễn . . . . . . Con có thể giúp dì chút , gọi trai tới đây có được ?" chỉ vào cây to chỗ cửa, cây cậu con trai nằm.

      Trong mắt có nghi ngờ nho , bé nhìn cậu con trai nằm ở cây cao bên ngoài cửa , sau khi suy nghĩ chút, bé gật đầu cái, lau giọt nước mắt chưa khô mặt , nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

      "Cứ như vậy để cho mình qua gọi Shabaka, có thể hay . . . . . ." Nhìn hanh động của ngây thơ, Bích Gia Âu hơi bận tâm.

      " có chuyện gì, con của chúng ta ngay cả đứa trẻ đáng như vậy cũng bắt nạt.!" Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ bĩu môi, tràn đầy tự tin .

      " . . . . . . . . . . . ." giọng non nớt nho tự dưới tàng cây truyền ra.

      Shabaka Mặc Tay Nhĩ ở phía mình hưởng thụ yên tĩnh tỉnh lại, đôi mắt cậu bé thâm thúy lấp lánh có hồn tràn đầy vui, vì chuyện mình bị người quấy rầy mà cảm thấy hết sức bực mình.

      Cậu bé quay đầu nhìn về phía dưới, dưới gốc cây đứng , ngây thơ hướng cậu ngừng quơ tay.

      " , dì tìm ." Chi Liễn đưa tay hướng vào bên trong cửa , bên miệng bé mang theo nụ cười đáng , khuôn mặt sáng ngời, có sức sống cùng tinh thần phấn chấn.

      Shabaka nhìn chằm chằm bé , chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống, đứng ở trước mặt .

      Chi Liễn bị kinh sợ mở to mắt.

      . . . . . . là cao. . . . . .

      bé ngẩng đầu lên, nhìn Shabaka trước mắt , mặc dù mặt cậu bé chút thay đổi, nhưng từ trong mắt cậu , nhận ra cậu vui.

      "Tránh ra." trong giọng lạnh lùng của Shabaka tràn đầy chán ghét đối với bé.

      Nhìn hai búi tóc đầu Chi Liễn , đáng đến khiến cậu cảm thấy chướng mắt, mà đôi mắt bé to óng ánh , làm cho nhìn đơn thuần giống như sinh vật có đầu óc.

      Cậu ghét con , nhất là loại thoạt nhìn rất đáng kia.

      Đáng thương, coi như yếu ớt cần người bảo vệ , là người vô dụng nhất.

      Cậu là người thừa kế tương lai, trừ bỏ phải dũng cảm ra, hai chữ “đồng cảm “ có xuất trong từ điển của cậu.

      Cậu hiểu nổi, tại sao cậu phải lãng phí nhiều thời gian ở chỗ này như vậy , trừ nghe đống đại nhân nhàm chán chuyện cũ thú vị , cậu phải bỏ lại đống khóa trình* nên học , cùng mấy có đầu óc này chung đụng ở chỗ.
      *Khóa trình : chương trình học.

      "Ưmh. . . . . ." Chi Liễn mặt vô tội chu miệng lên, trong mắt to chứa ủy khuất hiểu , hiểu tại sao mình bị hung.

      là đáng sợ. . . . . . bé thận trọng lui về phía sau mấy bước, tay được tự nhiên siết chặt áo đầm người.

      "Tao mày tránh ra, mày nghe thấy phải ? Cẩn thận tao đánh mày. ." Thấy bé vẫn đứng ở đó, giọng điệu Shabaka càng thêm hung dữ đến khiến người sợ hãi . Cậu cúi đầu, cặp mắt tràn đầy lửa giận thẳng tắp nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn sợ hãi của bé, vẫn quên vươn tay ra, làm ra động tác muốn đánh của .

      "Ô. . . . . . Oa --" Chi Liễn cứ như vậy mở to miệng khóc lớn tiếng , tiếng khóc kia chính là vang dội đến làm cho người ta muốn thủng hai lỗ tai.

      "Khốn kiếp --" Shabaka nhịn được mắng ra miệng, vươn tay dùng sức vuốt vuốt lỗ tai của mình, chịu nổi tiếng thét khóc chói tai của bé.

      Chi Liễn cứ như vậy cứng ngắc tại chỗ, động cũng dám động, mặc dù. . . . . . Mặc dù rất muốn chạy . . . . . .

      "Câm miệng!" Shabaka tràn đầy uy nghiêm ra lệnh, nhưng đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ , lại cẩn thận lộ ra cậu mềm lòng.

      Cậu nhớ chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào mềm lòng, tại sao vào lúc này, nhìn bộ dáng trước mắt khóc đến khàn cả giọng , khiến cho cậu đồng tình khó có được , cùng với chút cảm giác áy náy ?

      Cảm giác áy náy? Nghĩ tới đây, Shabaka lại hồi chửi mắng.

      Chi Liễn chút nào để ý gương mặt thất bải của cậu trai lớn trước mắt, bé cắn môi, trong mắt đầy nước mắt uất ức cùng vô tội, làm bộ đáng thương nhìn Shabaka nhìn.

      Cuối cùng , Shabaka dùng sức thở ra hơi, để cho giọng mình hề hung dữ như vậy nữa , sau đó,cậu ở trong túi , lấy ra kẹo sing-gum chẳng biết để lúc nào, đưa cho Chi Liễn.

      "Cho em, đừng khóc."

      Cho dù biểu tình cậu vẫn như cũ tốt, toàn thân vẫn mang theo hơi thở làm cho người ta sợ hãi, chỉ là. . . . . .

      Chi Liễn lại hề sợ nữa đưa tay nho ra , nhận lấy kẹo sing-gum cậu cho , trong mắt to sợ hãi dần dần biến mất.

      "Tạ, cám ơn. . . . . . . . . . . ."

      "Ừ!" Shabaka hất mặt , mặt có tia được tự nhiên.

      Chi Liễn cao hứng cắn kẹo sing-gum , mặt lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền ngọt ngào.

      Shabaka vừa quay đầu, liền nhìn thấy bộ dáng đáng của bé.

      Khi cậu hồi hồn đồng thời, tay của cậu sớm đưa ra, còn dịu dàng lau nước mắt mặt bé , lại vuốt vuốt tóc của .

      "Ai!" Shabaka lại là thờ dài tiếng thất bại . Cậu bị làm sao vậy ? có đầu óc giống như trước mắt này , phải là loại cậu ghét nhất chứ . . . . . .Cậu thế nào . . . . . .

      " thôi! Chúng ta vào nhà." muốn làm cho mình trở nên kỳ quái hơn, Shabaka phá lệ làm ra hành động đủ để mọi người té rớt mắt kiếng -- dắt tay có đầu óc. . . . . .

      " Làm sao vậy ? Làm sao vậy ?" Vợ chồng Hạ Vĩ Phong vừa mới giải quyết vấn đề lão Đại và lão Nhị , muốn ngồi xuống thở cái tốt , ai ngờ người còn có ngồi xuống, lập tức lại bị Cổ Mông• Mặc Tây Nhĩ kéo vào trong nhà.

      "Chi Liễn, chúng ta muốn Chi Liễn." Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ mặt hưng phấn, giống như được trúng thưởng, ngoài miệng nụ cười càng lúc càng lớn.

      "Chi Liễn?" Lương Kiều Kiều ủng hộ khẽ nhăn mày.

      Chi Liễn nhát gan như vậy, muốn con bé làm vợ Giáo phụ . . . . . . Chuyện này hù chết nó mới là lạ!

      "Cậu nhất định phải là Chi Liễn ? Lá gan của con bé như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm thân phận Giáo mẫu tương lai ?" Hạ Vĩ Phong cũng đồng ý, thích hợp nhà bọn họ , cũng phải giống như đứa cả hoặc là đứa thứ hai vậy.

      "! Các nhìn kìa ." Bích Gia Âu chỉ vào con traui mình cùng Chi Liễn ngoài cửa sổ."Tôi nhưng chưa từng thấy biểu tình dịu dàng như vậy mặt con trai , xem chút, nó , nó còn dắt tay Chi Liễn ." Giọng điệu hơi kích động .

      "Đúng vậy ! Can đảm có thể huấn luyện, tôi rất khẳng định, con cậu tuyệt đối nhanh chóng xứng với Shabaka ." Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ . Nếu phải hiểu cá tính của con trai ,ông cũng thề son sắt như vậy .

      " được, được, tôi xem hay là hỏi Chi Liễn chút tốt hơn ." Lương Kiều Kiều do dự đề nghị.

      Lúc này hai đứa bé cũng trở về, vừa mở cửa ra nhìn thấy cha mẹ, Shabaka sửng sốt chút, ngay sau đó buông tay nắm Chi Liễn ra.

      "Mẹ!" Chi liễn cao hứng chạy tới chỗ mẹ.

      Lương Kiều Kiều vỗ vỗ đầu của bé , nhìn bộ dáng bé vui vẻ , cũng cười theo, ngồi xổm người xuống, lôi kéo tay bé của Chi Liễn.

      "Chi Liễn ăn cái gì ?"

      " cho con kẹo sing-gum ." Chi Liễn hé miệng vừa chỉ đồ trong miệng , vừa chỉ Shabaka phía sau .

      "Vậy sao? là tốt, cho con đồ ăn,con có cám ơn hay ?"

      "Cám ơn !" bé quay đầu lại hướng Shabaka cười cười.

      Cậu trai lớn phía sau khẽ quay đầu nhìn bé , nhưng khóe miệng cậu vẽ ra dấu vết nho , mấy người lớn cũng nhìn .

      "Chi Liễn có sợ ?" Hạ Vĩ Phong cũng ngồi xổm người xuống nhìn con .

      "Ưmh. . . . . ." Chi Liễn nghiêng đầu suy nghĩ chút, lại quay đầu nhìn Shabaka cái, : " ."

      " Phải ? làm cho con sợ sao ?" Hạ Vĩ Phong lại hỏi lần nữa.

      " , Chi Liễn thích ." bé dùng giọng ngây thơ , bởi vì chia cho kẹo sing-gum. (.... aiz,,,,pó tay chỉ vì miếng kẹo mà .. chếk chị rầu..=.= )

      "Như thế nào?" Cổ Mông • Mặc Tây Nhĩ và Bích Gia Âu từ đầu tới đuôi câu hài lòng cười.

      Vừa nghe đến lời của Chi Liễn, Shabaka quay đầu lại nhìn Chi Liễn cái, trong mắt có nhàn nhạt ấm áp.

      Thích. . . . . . Lời của bé khiến cho lòng cậu có loại nong nóng, nong nóng, vui sướng thể hình dung. . . . . .

      Chi Liễn nghĩ tới, câu đơn giản như vậy , quyết định tình cả đời bé và cậu trai này . . . . . .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Bốn chị em bàn bạc kế hoạch, cũng bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, mà quyết định muốn các nước khác để tránh khỏi rắc rối.

      Mà Vân Vi và Chi Liễn bình thường tình cảm tốt nhất, nên chọn cùng ngày xuất ngoại.

      " cùng chị ?" Ngồi ở bên trong phòng chờ sân bay Đào Viên, Vân Vi hơi hơi nhíu lông mày, trong mắt mang theo chút lo lắng, nhìn Chi Liễn bên cạnh thân thể co lại , đầu rủ xuống thấp, hỏi lại lần nữa.

      ", cần." Chi Liễn dùng tóc thẳng dài che hơn phân nửa mặt mình, dùng sức lắc đầu, mãnh liệt biểu đạt quyết tâm của mình.

      "? mình em đợi tại nơi đó sợ?" Vân Vi vươn tay, như thương đứa nhè vỗ về đầu Chi Liễn.

      vẫn dùng sức lắc đầu, nắm chặt hành lý tay.

      Vân Vi muốn Nhật Bản để xử lý chuyện của mình, phải là biết, nếu như bởi vì liên quan đến mình , mà để cho chị ấy bồi mình tới Ý,chuyện này quá phiền toái chị ấy.

      "?" Vân Vi thở dài, lại lần nữa hỏi thăm để xác nhận, thấy Chi Liễn hiếm khi kiên trì được như vậy, lo lắng là gạt người.

      "Ừ!" Chi Liễn vô cùng khẳng định dùng sức gật đầu cái, mặc dù trong mắt vẫn có chứa chút xác định cùng sợ hãi.

      Bởi vì sợ đám đông, vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất tốt, nhưng là vừa nghĩ tới mình tuổi cũng còn , thể luôn phiền toái người khác, thừa dịp lần này"Khiêu gia kế bơi" ( kế hoạch trốn nhà á) , lấy dũng khí, lúc này quyết định bước , mình tiến về nước Ý—đất nước mơ ước của mình.

      "Được rồi! Vậy. . . . . . Có vấn đề gì nhất định phải liên lạc với chị , còn có tự mình phải cẩn thận chút, được theo người khác, vào ban đêm được mình ra ngoài , biết ? Chị giúp em tìm căn phòng, có vấn đề gì với bà chủ nhà, bà ấy chăm sóc em." Vân Vi như người mẹ, ngừng dặn dò em mình.( đọc xong mà ngồi cười Vân Vi cứ cho chị ấy là con nít 3 tuổi bằng)

      có biện pháp, ai kêu trước nay đều chăm sóc Chi Liễn lâu như vậy, , bởi vì tuổi gần nhau , Chi Liễn cũng lệ thuộc vào mình, mà lần này. . . . . . Để mình , lo lắng là gạt người.

      "Ừ!" Chi Liễn gật đầu cái, dám ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vi.

      Vừa nghĩ tới phải cùng chị tách ra, là muốn khóc rồi.

      "Hành Khách có chuyến bay Ý, từ số 36 mời bước lên máy bay. . . . . ." Lúc này, truyền thanh vang lên.

      "Tự mình cẩn thận chút, biết ?" Vân Vi theo Chi Liễn, đưa tới cửa máy bay.

      "Ừ!" Chi Liễn giọng đáp lại,những giọt nước mắt lần lượt rơi.

      "Chuyện vừa xong xuôi, chị liền tìm em." Giúp sửa sang lại quần áo người, Vân Vi mang mặt nụ cười lúm đồng tiền mê người.

      dĩ nhiên biết Chi Liễn sợ, nhưng mà hiểu cá tính của , Chi Liễn mặc dù nhát gan, nhưng khi chuyện quyết rất cố chấp mà ngay cả cùng Chi Liễn thân thiết nhất, cũng bó tay với em mình.

      Nếu em kiên trì muốn thân mình, cũng liền thuận theo thôi, dù sao chậm nhất tháng sau, bản thân tìm .

      "Mau vào thôi!" Đối với Chi Liễn phất tay cái, Vân Vi mang mặt nụ cười làm người ta an tâm.

      Chi Liễn nhấc hành lý lên, bước chân lo lắng về phía cửa máy bay, chịu đựng lo lắng, tự với chính mình thể quay đầu lại, vừa quay đầu lại thấy Vân Vi, có dũng khí tự mình nha.

      Nhưng dù thế nào cũng nghĩ ra, hành trình lần này, thay đổi cả đời , đem gặp gỡ người chồng tương lai của mình. . . . . .

      Nước Ý

      biệt thự diện tích gần hai ngàn mét vuông, biệt thự lớn và hùng vĩ, mảnh rừng rậm bao vây ở chính giữa, cổng có mấy nhân viên bảo vệ nhìn thân thủ bất phàm mỗi người đều mặc tây trang đeo kính đen, thần sắc nghiêm túc, xem ra là đối tượng dễ chọc.

      Trước biệt thự là bể phun nước lớn tráng lệ, nối tiếp đến biệt thự màu trắng là con đường rộng rãi dành cho người bộ , cách khoảng cách, lại là pho tượng thiên xứ xinh đẹp xa hoa, bốn phía là bãi cỏ xanh biếc đầy hoa, nhìn từ xa lại , giống như thế giới mộng ảo, làm cho người ta khen ngợi mãi ngớt.

      Nhưng nơi này cũng là nơi làm người ta nghe tin sợ mất mật -- , chỗ ở của thủ lĩnh Mafia nước Ý : Shabaka • Mặc Tây.

      Bên trong nhà --

      "Đem hành trình hôm nay cho tôi biết." Ngồi ở ghế sa lon, Shabaka tay cầm ly rượu từ từ uống, động tác ưu nhã.

      "Hôm nay tình gì lớn, tôi nhớ hôm nay cậu phải đợi ở trong nhà." Ngồi ở đầu ghế sa lon khác, người đàn ông đẹp trai lại xuất sắc khác cười , nhả khói, nhìn về phía người kia bởi vì lời của mà nhăn mày lại .

      " chuyện của Lạp Tắc các cậu làm được?"

      "Nếu chuyện đơn giản như vậy còn cần cậu ra tay, mặt mũi của những hộ vệ này vứt đâu?" Dùng sức đem khói mù trong miệng nhả ra, Byron liếc người đàn ông đối diện cái .

      "Vậy sao?" Nghe như vậy, Shabaka hiển nhiên ủng hộ hừ tiếng. vừa uống ngụm rượu, sau đó liền đứng dậy về hướng bên cửa sổ.

      "Hoặc là. . . . . . Tôi giúp cậu tìm phụ nữ , tránh cho cậu khỏi nhàm chán." Byron đứng lên theo , đùa giỡn ám muội mà .

      "Chuẩn bị xe, nếu cần tôi ra tay giải quyết chuyện này, tôi muốn ra ngoài dạo."

      "A!" Byron đem khói dập tắt, gật đầu cái sau liền xoay người rời .

      Shabaka nhìn phía ngoài cửa sổ, đôi mắt bắn ra hàn ý, vẻ mặt tự tin cùng cao ngạo, mang theo nụ cười làm cho người khác run rẩy.

      " Ông định làm thế nào đây?.Lạp Tắc Tôi chính là chờ. . . . . ." Khóe miệng cong nụ cười, đem rượu tay uống hơi cạn sạch.

      Ngày thứ tư tới nước Ý, Chi Liễn từ từ quen với cuộc sống mình.

      Lúc mới tới từng cảm thấy luống cuống, biết nên làm sao cho phải, từng nghĩ tới dứt khoát đáp chuyến máy bay tiếp theo Nhật Bản tìm Vân Vi.

      Thế nhưng . . . . . vẫn bỏ qua ý nghĩ đó, hai mươi sáu tuổi rồi, còn như đứa bé nhát gan, ngay cả chính cũng có chút nhìn được.

      Huống chi, may mắn, bởi vì công việc vẽ tranh minh họa của mình tương đối tự do, khiến vô luận đến nơi nào, chỉ cần có máy vi tính, là có thể làm việc .

      Mà hồi thích Ý, chẳng biết tại sao, từ cha mẹ ngừng với vài chuyện về nước Ý, lâu dần, Nước Ý liền trở thành quốc gia thích nhất , còn vì vậy mà học tiếng Ý!

      chỉ lần mơ ước, có thể thân mình tới nơi này du lịch, du ngoạn, cho nên lần này rời nhà, liền chút nghĩ ngợi, quyết định tới nước Ý ao ước bấy lâu nay của .

      Nhưng, đối với chuyện các chị em , tới nơi này tìm người người đàn ông giúp tay về chuyên hôn ước, liền nghĩ cũng dám nghĩ, bởi vì rất sợ đàn ông , ở trong ấn tượng của , đàn ông rất hung dữ, trêu cợt, khi dễ .

      Người ta hỏi, đây là bởi vì từ bị đàn ông xung quanh khi dễ , mới dẫn đến bây giờ đối với đàn ông đều sợ hãi này?

      , đáp án dĩ nhiên là phủ định.

      Từ nàng liền bị người nhà, chị em bảo vệ gió thổi lọt, bất kỳ cái nào bé trai muốn dựa vào gần nàng tỷ lệ đều ít.

      tại sao lại sợ đàn ông như thế? Cái này có liên quan tới tính cách nhát gan, mít ướt trời sanh của , hơn nữa vẫn nhớ tới khi còn rất , từng có đứa bé nam đối hung dữ, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt hung ác của cậu , liền nhịn được sợ hãi. . . . . .( há há ăn sâu vào tiềm thức mới ghê há há làm chị sợ có ngày chị chạy mất dép… rồi biết kiếm vợ ở đâu nhá)

      Nhưng đây rốt cuộc là nằm mộng , còn chuyện từng xảy ra, cũng quên. chỉ biết, rất sợ đàn ông , cho nên muốn tìm đàn ông giúp tay, này căn bản là có khả năng. ( mình cũng chả hiểu cái câu nằm mộng này)

      Mặc dù như thế , vẫn là hoàn thành kế hoạch trốn nhà.

      Vân Vi bây giờ rời tốt hơn là ở trong nhà, cho dù họ chạy trốn, cha mẹ cũng biết.

      Bất quá . . . . . là như vậy ? tại sao ngày trước khi muốn rời khỏi Đài Loan , mẹ còn gọi điện thoại cho , muốn ra khỏi nhà, tự mình phải cẩn thận? cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, rồi lại ra điểm kỳ quái kia.

      Nhìn trong phòng trang trí thoải mái , Chi Liễn nhịn được cảm ơn tỉ mỉ của Vân Vi.

      Bởi vì phải ở tại nơi này bao lâu, cũng có đáp án ràng, cũng chỉ biết là chuyện kết hôn được giải quyết, thể nào , mà Vân Vi tựa hồ cũng hiểu, cho nên giúp tìm chủ tốt cho thuê nhà, cho phòng ốc đủ để ổn định cuộc sống thoải mái.

      Chủ cho thuê nhà là Hoàng Sa Na, là bà chủ tuổi gần 60 , là người dễ thân thiết, rất chăm sóc đối với Chi Liễn thân mình tới Ý , đến Ý bà còn tới phi trường đón .

      Thỉnh thoảng, Hoàng Sa Na cũng mang theo dạo gần đây chút, để quen thuộc hoàn cảnh, đến nỗi đem mình thất lạc.

      Vì vậy hôm nay, Chi Liễn liền tự mình người mặc đồng phục đơn giản, tay cầm bản vẽ, dự định công viên mấy ngày trước Hoàng Sa Na từng dẫn .

      Nơi này có bể phun nước cực lớn, cũng chính là vì nó, mới lấy hết dũng khí bước ra ngoài , thân mình tới đây.

      tòa đá cẩm thạch xây thành bể phun nước vô cùng đẹp, chính giữa là pho tượng nữ thần Venus giang rộng hai cánh , ở bốn phía pho tượng nước ngừng tuôn ra, khiến cho pho tượng thoạt nhìn liền giống như đứng ở mặt nước.

      Lần đầu tiên thấy pho tượng, tronng lòng Chi Liễn liền lên chút rung động cách nào thở được, trong đầu ngừng xuất y niệm muốn đem pho tượng vẽ vào tranh minh hoạ của mình, nhưng mà lại xấu hổ khi xin bà chủ Hoàng Sa Na dẫn tới đây, cho nên hôm nay tự mình tới nơi này, vì thế,trong lòng Chi Liễn nhất thời dâng lên chút nho thỏa mãn cùng kiêu ngạo.( chị chứ như con nít ấy)

      Càng làm vui mừng chính là , hôm nay người nơi này rất ít, cần lo lắng đám người, trong lòng sinh ra áp lực.

      khuôn mặt lên nụ cười nhàn nhạt mê người, Chi Liễn tìm vị trí tốt , chuẩn bị xong lấy dụng cụ để vẽ tranh, hai lời, lập tức bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.

      "Shabaka, cậu nhìn cái gì?" Ngồi ở ghế dài màu đen trong xe, Byron tò mò hỏi Shabaka từ lúc mới vừa đến bây giờ, ngừng ngó ra ngoài cửa sổ.

      Bởi vì phía trước hơi kẹt xe, xe liền dừng ở giữa đường, bên đường vừa vặn là công viên, mà Shabaka từ lúc mới tới đây vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài.

      "Làm chuyện của cậu ." Bị người đàn ông quấy rầy , giọng vui giọng ra, vẫn là nhìn ngoài cửa sổ.

      "A!" Công việc của phải là theo bên cạnh ta sao? Byron tò mò nhìn theo phương hướng của .

      "Là . . . . . . Đông Phương?"

      thể nào! Shabaka ham mê loại này sao? Byron ủng hộ bĩu môi, bé kia xem ra đại khái cũng chỉ có 15, 16 tuổi mà thôi !

      "Cậu . . . . . . Chẳng lẽ đối với cái loại đó, có hứng thú với vóc người còn trổ mã đầy đủ hết sao ?"

      " ? Hừ!" thấy thế nào cũng là thành thục rồi.

      Bởi vì con Ý bình thường cũng trưởng thành khá sớm, cho nên mới mười tám tuổi xem ra lớn như hơn 20 , Đông Phương ngồi dưới đất, biết bận những cái gì , mặc quần jean, đầu lại buộc tóc đuôi ngựa, tự nhiên làm cho người ta xem ra tuổi còn rất .

      "Tôi đúng ? Chính cậu xem chút , bé kia gầy đến gập lại liền gãy, người , cậu cho là ấy 20 ?" Byron duyệt qua vô số phụ nữ , tuyệt nhìn nhầm. ( dạ thông báo a nhìn nhầm chị ý 26 rồi há há, bởi vậy tự hào là người Châu Á đâu cũng được khen sao mà nhìn trẻ thế hahahahahaha)

      "Nhìn cái gì!" Phát Byron cũng cùng chính mình nhìn đối phương, ngừng quan sát kia, vui ra lệnh, dời tầm mắt trở lại.

      " ấy phải loại hình cậu thích." Byron nhịn được thở ra hơi, nếu như Shabaka muốn chưa trưởng thành đó, vậy phải xong rồi.( sao a vô duyên vậy trời Shabaka chứ có phải đâu =.=”)

      Dòng xe chạy giảm bớt, xe bắt đầu từ từ về phía trước.

      Đôi mắt Shabaka vẫn còn nhìn . Khá lắm ngây thơ, cái loại vui sướng đơn thuần đầy chân mặt , như ánh mặt trời sáng lấp lánh.

      "Chờ chút." Shabaka lên tiếng, khiến xe lần thứ 2 ngừng lại.

      " Làm sao vậy ?" Byron bởi vì lời của mà tràn đầy cảnh giác, cho là có người muốn công kích bọn họ.

      "Ba người đàn ông kia." trong giọng Shabaka mang theo lạnh lẽo, đôi mắt của bởi vì chú ý nhìn đến Đông Phương gặp nguy hiểm mà trở nên sắc bén." Cậu xuống giúp ấy ."

      "Tôi ?" Byron cho là mình nghe lầm.

      Shabaka thế nhưng gọi trợ giúp cái Đông Phương xa lạ đó?

      " xem ra rất thích hợp." mặt tràn đầy sợ hãi, toàn thân ngừng run rẩy , nhìn bộ dáng kia của , . . . . . . Lại cảm thấy khó chịu thôi.

      "Được rồi!" cam lòng xuống xe, Byron trong miệng lẩm bẩm .

      Vì sao tay súng được người ta gọi là đệ nhất như , lại phải làm loại chuyện tình cỏn con này? Suy nghĩ chút ba người đàn ông kia có nặng ký mấy, ngay cả tài xế trong xe, cũng có thể dùng đầu ngón tay, dễ dàng đem bọn họ bóp chết, sao lại muốn ra tay! ?

      "Tiểu thư, cùng chúng ta chơi !" Ba người đàn ông vây quanh Chi Liễn, người đàn ông trong số đó ánh mắt mang theo dâm đãng, ngừng nhìn lên nhìn xuống đánh giá .

      "Đúng vậy! mình em rất đơn ! Để em chúng ta tới thương thương em a." người đàn ông khác cũng đồng dạng đến gần Chi Liễn, nhịn được vươn tay ra kéo tay của .

      Chi Liễn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nước mắt bất lực lập tức đầy khuôn mặt nhắn của , ai tới cứu . . . . .

      " . . . . . . Chúng ta làm em rất vui vẻ. . . . . ." Ba người thấy Chi Liễn năng lực chống cự, bốn phía lại có bất kì người nào, càng thêm lớn mật.

      Chi Liễn đem hết toàn lực giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi tay của bọn .

      " cần, buông tôi ra, tôi muốn về nhà. . . . . ."

      Chỉ là đám đàn ông lớn tiếng cười , lấn áp thanh nho cự tuyệt của .\

      Ai ? Ai có thể tới cứu cứu . . . . . nên tự mình ra ngoài, liền xảy ra chuyện như tại rồi.

      Nước mắt mặt càng ngày càng nhiều, hai chân của hoàn toàn làm được gì , chỉ có thể mặc cho bọn họ kéo .

      "Chờ chút."

      Thời khắc Chi Liễn tuyệt vọng, phía sau có người gọi đám đàn ông lại.

      "Làm cái gì?" người đàn ông trong số đó quay đầu, nhìn người đàn ông gọi bọn họ lại.

      "Thả tiểu thư kia, ấy hề muốn cùng các ."

      "Hừ! Mày biết sống chết, chúng ta thả thế nào?" người đàn ông khác thấy người mình chiếm ưu thế, mà người trước mắt này chướng mắt, lại giống như phụ nữ nhìn rất yếu đuối , khẳng định có cách nào gây khó dễ cho

      " thả? Hừ!" Byron đồng tình nhìn về mấy người đàn ông biết chết sống phía trước , cho bọn họ cơ hội.

      "Muốn chết."

      vừa xong, biết từ nơi nào lấy ra khẩu súng, ba người đàn ông còn chưa kịp phản ứng bắn ra hai viên đạn.

      Trong nháy mắt, đám người đàn ông dáng vẻ vốn là kiêu căng, cũng bị đạn bắn mà dọa ngất tại chỗ mặt đất

      Tay của người đàn ông vừa rời khỏi mình , Chi Liễn lập tức ngã mặt đất, thân thể vẫn ngừng run .

      "Tôi chính là cho các cơ hội." Byron lắc đầu cái, nhìn đám người đàn ông nằm mặt đất, chút cảm giác kia.

      "Thiệt là, lãng phí hai viên đạn của tôi ."

      "Em sao chứ ?" quay người lại, nhìn Chi Liễn vẫn ngồi dưới đất, chưa hoàn hồn.

      Byron thấy ngay cả hơi sức trả lời cũng có, vươn tay kéo đứng lên.

      "Cám . . . . . . Cám. . . . . . Cám ơn . . . . . ." Chi Liễn cúi đầu môi run rẩy, thanh ngừng liên tục cảm ơn .Người đàn ông này nhìn cũng giống như người xấu, bởi vì có súng, nhưng mà lại cứu .

      "Đừng tìm cám ơn, muốn cảm ơn liền hướng trai kia mà ." Byron mang mặt nụ cười dịu dàng, dắt tay của , mặc kệ bởi vì động tác của mà bị kinh sợ, trực tiếp dẫn tới xe hơi .

      Xe phía trước chậm rãi quay cửa kính xe xuống, người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hai người bọn họ đến.

      "em , em phải hướng trai thoạt nhìn rất đáng sợ này cám ơn a!" Byron cười hì hì với Chi Liễn, tốt. . . . . . Người đàn ông là đáng sợ.

      Chi Liễn vừa nhìn thấy Shabaka, lại bị hù dọa phải cúi đầu.

      Từ người phát tán ra cảm giác bị áp bức, làm cho người ta tự chủ sợ hãi, đặc biệt là đôi mắt đen, đông lạnh dọa người, giống như chỉ cần nhìn cái thôi, cũng bị làm cho đóng băng lại. ( dạo này thời tiết nóng mình muốn đóng băng mà được, chị có phúc mà biết hưởng)

      "Cảm . . . . . . Cảm . . . . . . Cảm . . . . .Cảm ơn . . . . ." lắp ba lắp bắp hết lời.

      "Lên xe." Shabaka nhăn mày lại.

      Thanh của đều là như vậy sao? tiếng cám ơn lại thành như vậy, loại phụ nữ này. . . . . . Chính là kẻ đời này ghét nhất lại kinh thường nhất . (a chắc k ạ)

      Chỉ là. . . . . . Trong trí nhớ , tựa hồ như có cảm giác gặp ở đâu rồi

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn ngẩng đầu muốn cự tuyệt, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt màu xanh lạnh lẽo của xong, lại sợ hãi cắn môi, cúi đầu dùng sức lắc.

      "Em nghĩ lại muốn gặp nguy hiểm?" giọng điệu Byron là nhắc nhở

      Lão đại cũng thiệt là, thấy người ta sợ sao? Làm gì lại dùng cái loại giọng chuyện hù chết người đó .

      "Chúng tôi đưa em trở về, mới vừa nãy trai cứu em phải vậy sao? Cho nên chúng tôi phải người xấu."

      có cơ hội mở miệng cự tuyệt, Chi Liễn cứ như vậy bị nhét vào bên trong xe.

      Hỏi địa chỉ của , xe liền chậm rãi chạy tới phía trước.

      Bên trong xe bởi vì có Chi Liễn, mà bầu khí bình thường ngàn ngập quỷ dị.

      bên liều mạng cúi đầu, đôi tay nắm chặt bản vẽ, cắn đôi môi,thân thể lo lắng phát run; bên trầm mặc , sắc mặt trở nên càng lạnh, cặp mắt nhìn thẳng về .

      Byron chịu nổi loại khí này, nhịn được mở miệng cùng Chi Liễn chuyện.

      "em , đến đây, đừng sợ, cho trai, em tên là gì?" cợt nhã hỏi.

      "Tôi. . . . . . Tôi tên là Hạ. . . . . . Chi Liễn." Chi Liễn giọng , nếu như phải là bên trong xe vô cùng an tĩnh, thanh của chỉ sợ nghe cũng được.

      " em Chi Liễn, em có thể gọi ta Byron , người đàn ông lạnh lùng này là Shabaka." Lời của có làm cho Shabaka phản ứng quá lớn , chỉ thấy vẫn là mặt sao cả nhìn ngoài cửa sổ.

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn giọng xong, biết những gì.

      "Em cái gì? Lớn tiếng chút nghe lắm." Byron nghiêng đầu đến gần .

      "Tôi. . . . . . Tôi . . . . . . em. . . . . ."

      Byron cau mày, muốn nghe ràng lời của ."Cái gì? Lớn giọng hơn chút nữa ?"

      "Tôi . . . . . phải. . . . . . . . . . . ." Chi Liễn dùng sức thở ra hơi lại lại lần nữa.

      " xin lỗi, em . . . . . ."

      " chuyện lớn tiếng chút!" Shabaka đột nhiên rống lớn, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chi Liễn, đối với lượng chuyện của dường như hết sức bất mãn.

      Kỳ thực cũng có nghe chuyện, thế nhưng lượng cười chết người , ai nghe được ràng.

      Nghe vậy, trong mắt Chi Liễn nổi lên nước mắt, dùng sức cắn chặt đôi môi.

      nghĩ tới Shabaka lớn tiếng như vậy, Chi Liễn nguyên bản là phải rất lớn gan, lần này hơn rồi. Đầu cúi thấp giống như muốn rớt xuống, gì cũng chưa có dũng khí nâng lên.

      " Ngẩng đầu lên, cho dù sợ chuyện với tôi , cũng phải nhìn mắt tôi . Lần này may mắn đụng phải tôi cứu , nếu là lần sau lại xảy ra, nên làm cái gì? Cúi đầu chỉ biết khóc thút thít? Vẫn lắc đầu vọng tưởng lại có người đến cứu ? Đừng quá ngây thơ." Shabaka tàn khốc .

      yếu đuối cần người bảo vệ như vậy là có can đảm, dám mình ra ngoài . Chẳng lẽ biết ở nước Ý này , ra khỏi nhà mình, là chuyện nguy hiểm cỡ nào ư?

      Người nhà của đâu? Tại sao để mình ra ngoài như vậy ? Nghĩ tới vừa mới nước mắt luống cuống cùng vẻ mặt yếu ớt tuyệt vọng kia , lòng của Shabaka lại khỏi dâng lên cỗ đau lòng cùng thương tiếc.

      hung dữ. . . . . . Chi Liễn nhịn được run thân thể, chưa từng có người dữ dội với như vậy. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy có dòng nước ấm, vang vọng ở trong lòng , cảm giác như thế làm thấy xa lạ. . . . . .

      Dường như quan tâm ?

      Vì để tránh cho mình lại bị lớn tiếng hù dọa, Chi Liễn dùng sức thở ra hơi, nghe lời ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn che dấu được sợ hãi của nội tâm, nhưng vẫn là dũng cảm nhìn Byron.

      "Tôi. . . . . . Tôi hai mươi sáu tuổi rồi, phải. . . . . . phải em ." vất vả, nỗ lực lớn tiếng đem câu ràng lại đầy đủ.

      Vừa xong, Chi Liễn len lén liếc Shabaka cái, phát trong mắt có lướt qua chút hài lòng, nhất thời lòng của giống như bay lên. đây là làm rất tốt sao?

      "Hai. . . . . . Hai mươi sáu ?" Vẻ mặt Byron kinh hãi giống như cách nào tiếp nhận lời của .

      này hai mươi sáu ? Kém bốn tuổi mà thôi, điều này sao có thể? thấy thế nào, cũng giống như cùng tuổi với em hàng xóm ở nhà .

      "Ừ." Chi Liễn cúi đầu khẽ . Mặc dù chiều cao có 160 centi mét , nhưng bởi vì quá gầy, lại có khuôn mặt như đứa bé, vì vậy khiến cho người ta cảm giác rất .

      " là như vậy?" Byron nhìn Shabaka, mặt mang vẻ thất bại.

      nghĩ tới bị Shabaka trúng, phải . Mình duyệt vô số phụ nữ , nghĩ tới lần này thế nhưng lại đoán sai.

      xấu hổ! lại mới vừa gọi người ta là em , em . . . . . .

      "Lần sau được tự mình ra ngoài biết ?" Xe đến nơi, chậm rãi ngừng lại, Shabaka dùng giọng trầm thấp chững chạc, hướng Chi Liễn dặn dò.

      " Được. . . . . . Cám ơn." Mở cửa xe, giọng trả lời. Đứng ở ngoài xe, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hai người bên trong xe lần cuối , liền xoay người, nhanh chóng chạy về phòng.

      là đáng sợ, là đáng sợ. . . . . . Shabaka mặc dù cho cảm giác cùng người đàn ông khác quá giống nhau , nhưng là, vẫn còn có chút sợ.

      Cho đến khi nhìn thấy đóng cửa lại, nghe được giọng sốt ruột lo lắng cho Chi Liễn của lão phu nhân bên trong nhà , Byron mới đóng cửa xe lại.

      " nghĩ tới ấy chỉ kém chúng ta mấy tuổi mà thôi " Byron thể tưởng tượng nổi lắc đầu cái,phụ nữ Đông Phương nhắn thể tưởng tượng nổi.

      " về." Shabaka để ý Byron lời , lạnh lùng vẻ mặt ở quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ lại có chút trở nên nhu hòa, theo khóe miệng lại khẽ giơ lên.

      Hạ Chi Liễn. . . . . . tên rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu . Mà cặp mắt của ấy là trong sáng, cùng nụ cười của sáng lạn hề có tạp chất , dường như từng gặp qua . . . . . . Nhưng mà ở chỗ nào?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Bốn chị em bàn bạc kế hoạch, cũng bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, mà quyết định muốn các nước khác để tránh khỏi rắc rối.

      Mà Vân Vi và Chi Liễn bình thường tình cảm tốt nhất, nên chọn cùng ngày xuất ngoại.

      " cùng chị ?" Ngồi ở bên trong phòng chờ sân bay Đào Viên, Vân Vi hơi hơi nhíu lông mày, trong mắt mang theo chút lo lắng, nhìn Chi Liễn bên cạnh thân thể co lại , đầu rủ xuống thấp, hỏi lại lần nữa.

      ", cần." Chi Liễn dùng tóc thẳng dài che hơn phân nửa mặt mình, dùng sức lắc đầu, mãnh liệt biểu đạt quyết tâm của mình.

      "? mình em đợi tại nơi đó sợ?" Vân Vi vươn tay, như thương đứa nhè vỗ về đầu Chi Liễn.

      vẫn dùng sức lắc đầu, nắm chặt hành lý tay.

      Vân Vi muốn Nhật Bản để xử lý chuyện của mình, phải là biết, nếu như bởi vì liên quan đến mình , mà để cho chị ấy bồi mình tới Ý,chuyện này quá phiền toái chị ấy.

      "?" Vân Vi thở dài, lại lần nữa hỏi thăm để xác nhận, thấy Chi Liễn hiếm khi kiên trì được như vậy, lo lắng là gạt người.

      "Ừ!" Chi Liễn vô cùng khẳng định dùng sức gật đầu cái, mặc dù trong mắt vẫn có chứa chút xác định cùng sợ hãi.

      Bởi vì sợ đám đông, vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất tốt, nhưng là vừa nghĩ tới mình tuổi cũng còn , thể luôn phiền toái người khác, thừa dịp lần này"Khiêu gia kế bơi" ( kế hoạch trốn nhà á) , lấy dũng khí, lúc này quyết định bước , mình tiến về nước Ý—đất nước mơ ước của mình.

      "Được rồi! Vậy. . . . . . Có vấn đề gì nhất định phải liên lạc với chị , còn có tự mình phải cẩn thận chút, được theo người khác, vào ban đêm được mình ra ngoài , biết ? Chị giúp em tìm căn phòng, có vấn đề gì với bà chủ nhà, bà ấy chăm sóc em." Vân Vi như người mẹ, ngừng dặn dò em mình.( đọc xong mà ngồi cười Vân Vi cứ cho chị ấy là con nít 3 tuổi bằng)

      có biện pháp, ai kêu trước nay đều chăm sóc Chi Liễn lâu như vậy, , bởi vì tuổi gần nhau , Chi Liễn cũng lệ thuộc vào mình, mà lần này. . . . . . Để mình , lo lắng là gạt người.

      "Ừ!" Chi Liễn gật đầu cái, dám ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vi.

      Vừa nghĩ tới phải cùng chị tách ra, là muốn khóc rồi.

      "Hành Khách có chuyến bay Ý, từ số 36 mời bước lên máy bay. . . . . ." Lúc này, truyền thanh vang lên.

      "Tự mình cẩn thận chút, biết ?" Vân Vi theo Chi Liễn, đưa tới cửa máy bay.

      "Ừ!" Chi Liễn giọng đáp lại,những giọt nước mắt lần lượt rơi.

      "Chuyện vừa xong xuôi, chị liền tìm em." Giúp sửa sang lại quần áo người, Vân Vi mang mặt nụ cười lúm đồng tiền mê người.

      dĩ nhiên biết Chi Liễn sợ, nhưng mà hiểu cá tính của , Chi Liễn mặc dù nhát gan, nhưng khi chuyện quyết rất cố chấp mà ngay cả cùng Chi Liễn thân thiết nhất, cũng bó tay với em mình.

      Nếu em kiên trì muốn thân mình, cũng liền thuận theo thôi, dù sao chậm nhất tháng sau, bản thân tìm .

      "Mau vào thôi!" Đối với Chi Liễn phất tay cái, Vân Vi mang mặt nụ cười làm người ta an tâm.

      Chi Liễn nhấc hành lý lên, bước chân lo lắng về phía cửa máy bay, chịu đựng lo lắng, tự với chính mình thể quay đầu lại, vừa quay đầu lại thấy Vân Vi, có dũng khí tự mình nha.

      Nhưng dù thế nào cũng nghĩ ra, hành trình lần này, thay đổi cả đời , đem gặp gỡ người chồng tương lai của mình. . . . . .

      Nước Ý

      biệt thự diện tích gần hai ngàn mét vuông, biệt thự lớn và hùng vĩ, mảnh rừng rậm bao vây ở chính giữa, cổng có mấy nhân viên bảo vệ nhìn thân thủ bất phàm mỗi người đều mặc tây trang đeo kính đen, thần sắc nghiêm túc, xem ra là đối tượng dễ chọc.

      Trước biệt thự là bể phun nước lớn tráng lệ, nối tiếp đến biệt thự màu trắng là con đường rộng rãi dành cho người bộ , cách khoảng cách, lại là pho tượng thiên xứ xinh đẹp xa hoa, bốn phía là bãi cỏ xanh biếc đầy hoa, nhìn từ xa lại , giống như thế giới mộng ảo, làm cho người ta khen ngợi mãi ngớt.

      Nhưng nơi này cũng là nơi làm người ta nghe tin sợ mất mật -- , chỗ ở của thủ lĩnh Mafia nước Ý : Shabaka • Mặc Tây.

      Bên trong nhà --

      "Đem hành trình hôm nay cho tôi biết." Ngồi ở ghế sa lon, Shabaka tay cầm ly rượu từ từ uống, động tác ưu nhã.

      "Hôm nay tình gì lớn, tôi nhớ hôm nay cậu phải đợi ở trong nhà." Ngồi ở đầu ghế sa lon khác, người đàn ông đẹp trai lại xuất sắc khác cười , nhả khói, nhìn về phía người kia bởi vì lời của mà nhăn mày lại .

      " chuyện của Lạp Tắc các cậu làm được?"

      "Nếu chuyện đơn giản như vậy còn cần cậu ra tay, mặt mũi của những hộ vệ này vứt đâu?" Dùng sức đem khói mù trong miệng nhả ra, Byron liếc người đàn ông đối diện cái .

      "Vậy sao?" Nghe như vậy, Shabaka hiển nhiên ủng hộ hừ tiếng. vừa uống ngụm rượu, sau đó liền đứng dậy về hướng bên cửa sổ.

      "Hoặc là. . . . . . Tôi giúp cậu tìm phụ nữ , tránh cho cậu khỏi nhàm chán." Byron đứng lên theo , đùa giỡn ám muội mà .

      "Chuẩn bị xe, nếu cần tôi ra tay giải quyết chuyện này, tôi muốn ra ngoài dạo."

      "A!" Byron đem khói dập tắt, gật đầu cái sau liền xoay người rời .

      Shabaka nhìn phía ngoài cửa sổ, đôi mắt bắn ra hàn ý, vẻ mặt tự tin cùng cao ngạo, mang theo nụ cười làm cho người khác run rẩy.

      " Ông định làm thế nào đây?.Lạp Tắc Tôi chính là chờ. . . . . ." Khóe miệng cong nụ cười, đem rượu tay uống hơi cạn sạch.

      Ngày thứ tư tới nước Ý, Chi Liễn từ từ quen với cuộc sống mình.

      Lúc mới tới từng cảm thấy luống cuống, biết nên làm sao cho phải, từng nghĩ tới dứt khoát đáp chuyến máy bay tiếp theo Nhật Bản tìm Vân Vi.

      Thế nhưng . . . . . vẫn bỏ qua ý nghĩ đó, hai mươi sáu tuổi rồi, còn như đứa bé nhát gan, ngay cả chính cũng có chút nhìn được.

      Huống chi, may mắn, bởi vì công việc vẽ tranh minh họa của mình tương đối tự do, khiến vô luận đến nơi nào, chỉ cần có máy vi tính, là có thể làm việc .

      Mà hồi thích Ý, chẳng biết tại sao, từ cha mẹ ngừng với vài chuyện về nước Ý, lâu dần, Nước Ý liền trở thành quốc gia thích nhất , còn vì vậy mà học tiếng Ý!

      chỉ lần mơ ước, có thể thân mình tới nơi này du lịch, du ngoạn, cho nên lần này rời nhà, liền chút nghĩ ngợi, quyết định tới nước Ý ao ước bấy lâu nay của .

      Nhưng, đối với chuyện các chị em , tới nơi này tìm người người đàn ông giúp tay về chuyên hôn ước, liền nghĩ cũng dám nghĩ, bởi vì rất sợ đàn ông , ở trong ấn tượng của , đàn ông rất hung dữ, trêu cợt, khi dễ .

      Người ta hỏi, đây là bởi vì từ bị đàn ông xung quanh khi dễ , mới dẫn đến bây giờ đối với đàn ông đều sợ hãi này?

      , đáp án dĩ nhiên là phủ định.

      Từ nàng liền bị người nhà, chị em bảo vệ gió thổi lọt, bất kỳ cái nào bé trai muốn dựa vào gần nàng tỷ lệ đều ít.

      tại sao lại sợ đàn ông như thế? Cái này có liên quan tới tính cách nhát gan, mít ướt trời sanh của , hơn nữa vẫn nhớ tới khi còn rất , từng có đứa bé nam đối hung dữ, chỉ là nghĩ tới vẻ mặt hung ác của cậu , liền nhịn được sợ hãi. . . . . .( há há ăn sâu vào tiềm thức mới ghê há há làm chị sợ có ngày chị chạy mất dép… rồi biết kiếm vợ ở đâu nhá)

      Nhưng đây rốt cuộc là nằm mộng , còn chuyện từng xảy ra, cũng quên. chỉ biết, rất sợ đàn ông , cho nên muốn tìm đàn ông giúp tay, này căn bản là có khả năng. ( mình cũng chả hiểu cái câu nằm mộng này)

      Mặc dù như thế , vẫn là hoàn thành kế hoạch trốn nhà.

      Vân Vi bây giờ rời tốt hơn là ở trong nhà, cho dù họ chạy trốn, cha mẹ cũng biết.

      Bất quá . . . . . là như vậy ? tại sao ngày trước khi muốn rời khỏi Đài Loan , mẹ còn gọi điện thoại cho , muốn ra khỏi nhà, tự mình phải cẩn thận? cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, rồi lại ra điểm kỳ quái kia.

      Nhìn trong phòng trang trí thoải mái , Chi Liễn nhịn được cảm ơn tỉ mỉ của Vân Vi.

      Bởi vì phải ở tại nơi này bao lâu, cũng có đáp án ràng, cũng chỉ biết là chuyện kết hôn được giải quyết, thể nào , mà Vân Vi tựa hồ cũng hiểu, cho nên giúp tìm chủ tốt cho thuê nhà, cho phòng ốc đủ để ổn định cuộc sống thoải mái.

      Chủ cho thuê nhà là Hoàng Sa Na, là bà chủ tuổi gần 60 , là người dễ thân thiết, rất chăm sóc đối với Chi Liễn thân mình tới Ý , đến Ý bà còn tới phi trường đón .

      Thỉnh thoảng, Hoàng Sa Na cũng mang theo dạo gần đây chút, để quen thuộc hoàn cảnh, đến nỗi đem mình thất lạc.

      Vì vậy hôm nay, Chi Liễn liền tự mình người mặc đồng phục đơn giản, tay cầm bản vẽ, dự định công viên mấy ngày trước Hoàng Sa Na từng dẫn .

      Nơi này có bể phun nước cực lớn, cũng chính là vì nó, mới lấy hết dũng khí bước ra ngoài , thân mình tới đây.

      tòa đá cẩm thạch xây thành bể phun nước vô cùng đẹp, chính giữa là pho tượng nữ thần Venus giang rộng hai cánh , ở bốn phía pho tượng nước ngừng tuôn ra, khiến cho pho tượng thoạt nhìn liền giống như đứng ở mặt nước.

      Lần đầu tiên thấy pho tượng, tronng lòng Chi Liễn liền lên chút rung động cách nào thở được, trong đầu ngừng xuất y niệm muốn đem pho tượng vẽ vào tranh minh hoạ của mình, nhưng mà lại xấu hổ khi xin bà chủ Hoàng Sa Na dẫn tới đây, cho nên hôm nay tự mình tới nơi này, vì thế,trong lòng Chi Liễn nhất thời dâng lên chút nho thỏa mãn cùng kiêu ngạo.( chị chứ như con nít ấy)

      Càng làm vui mừng chính là , hôm nay người nơi này rất ít, cần lo lắng đám người, trong lòng sinh ra áp lực.

      khuôn mặt lên nụ cười nhàn nhạt mê người, Chi Liễn tìm vị trí tốt , chuẩn bị xong lấy dụng cụ để vẽ tranh, hai lời, lập tức bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.

      "Shabaka, cậu nhìn cái gì?" Ngồi ở ghế dài màu đen trong xe, Byron tò mò hỏi Shabaka từ lúc mới vừa đến bây giờ, ngừng ngó ra ngoài cửa sổ.

      Bởi vì phía trước hơi kẹt xe, xe liền dừng ở giữa đường, bên đường vừa vặn là công viên, mà Shabaka từ lúc mới tới đây vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài.

      "Làm chuyện của cậu ." Bị người đàn ông quấy rầy , giọng vui giọng ra, vẫn là nhìn ngoài cửa sổ.

      "A!" Công việc của phải là theo bên cạnh ta sao? Byron tò mò nhìn theo phương hướng của .

      "Là . . . . . . Đông Phương?"

      thể nào! Shabaka ham mê loại này sao? Byron ủng hộ bĩu môi, bé kia xem ra đại khái cũng chỉ có 15, 16 tuổi mà thôi !

      "Cậu . . . . . . Chẳng lẽ đối với cái loại đó, có hứng thú với vóc người còn trổ mã đầy đủ hết sao ?"

      " ? Hừ!" thấy thế nào cũng là thành thục rồi.

      Bởi vì con Ý bình thường cũng trưởng thành khá sớm, cho nên mới mười tám tuổi xem ra lớn như hơn 20 , Đông Phương ngồi dưới đất, biết bận những cái gì , mặc quần jean, đầu lại buộc tóc đuôi ngựa, tự nhiên làm cho người ta xem ra tuổi còn rất .

      "Tôi đúng ? Chính cậu xem chút , bé kia gầy đến gập lại liền gãy, người , cậu cho là ấy 20 ?" Byron duyệt qua vô số phụ nữ , tuyệt nhìn nhầm. ( dạ thông báo a nhìn nhầm chị ý 26 rồi há há, bởi vậy tự hào là người Châu Á đâu cũng được khen sao mà nhìn trẻ thế hahahahahaha)

      "Nhìn cái gì!" Phát Byron cũng cùng chính mình nhìn đối phương, ngừng quan sát kia, vui ra lệnh, dời tầm mắt trở lại.

      " ấy phải loại hình cậu thích." Byron nhịn được thở ra hơi, nếu như Shabaka muốn chưa trưởng thành đó, vậy phải xong rồi.( sao a vô duyên vậy trời Shabaka chứ có phải đâu =.=”)

      Dòng xe chạy giảm bớt, xe bắt đầu từ từ về phía trước.

      Đôi mắt Shabaka vẫn còn nhìn . Khá lắm ngây thơ, cái loại vui sướng đơn thuần đầy chân mặt , như ánh mặt trời sáng lấp lánh.

      "Chờ chút." Shabaka lên tiếng, khiến xe lần thứ 2 ngừng lại.

      " Làm sao vậy ?" Byron bởi vì lời của mà tràn đầy cảnh giác, cho là có người muốn công kích bọn họ.

      "Ba người đàn ông kia." trong giọng Shabaka mang theo lạnh lẽo, đôi mắt của bởi vì chú ý nhìn đến Đông Phương gặp nguy hiểm mà trở nên sắc bén." Cậu xuống giúp ấy ."

      "Tôi ?" Byron cho là mình nghe lầm.

      Shabaka thế nhưng gọi trợ giúp cái Đông Phương xa lạ đó?

      " xem ra rất thích hợp." mặt tràn đầy sợ hãi, toàn thân ngừng run rẩy , nhìn bộ dáng kia của , . . . . . . Lại cảm thấy khó chịu thôi.

      "Được rồi!" cam lòng xuống xe, Byron trong miệng lẩm bẩm .

      Vì sao tay súng được người ta gọi là đệ nhất như , lại phải làm loại chuyện tình cỏn con này? Suy nghĩ chút ba người đàn ông kia có nặng ký mấy, ngay cả tài xế trong xe, cũng có thể dùng đầu ngón tay, dễ dàng đem bọn họ bóp chết, sao lại muốn ra tay! ?

      "Tiểu thư, cùng chúng ta chơi !" Ba người đàn ông vây quanh Chi Liễn, người đàn ông trong số đó ánh mắt mang theo dâm đãng, ngừng nhìn lên nhìn xuống đánh giá .

      "Đúng vậy! mình em rất đơn ! Để em chúng ta tới thương thương em a." người đàn ông khác cũng đồng dạng đến gần Chi Liễn, nhịn được vươn tay ra kéo tay của .

      Chi Liễn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nước mắt bất lực lập tức đầy khuôn mặt nhắn của , ai tới cứu . . . . .

      " . . . . . . Chúng ta làm em rất vui vẻ. . . . . ." Ba người thấy Chi Liễn năng lực chống cự, bốn phía lại có bất kì người nào, càng thêm lớn mật.

      Chi Liễn đem hết toàn lực giãy giụa, chỉ muốn thoát khỏi tay của bọn .

      " cần, buông tôi ra, tôi muốn về nhà. . . . . ."

      Chỉ là đám đàn ông lớn tiếng cười , lấn áp thanh nho cự tuyệt của .\

      Ai ? Ai có thể tới cứu cứu . . . . . nên tự mình ra ngoài, liền xảy ra chuyện như tại rồi.

      Nước mắt mặt càng ngày càng nhiều, hai chân của hoàn toàn làm được gì , chỉ có thể mặc cho bọn họ kéo .

      "Chờ chút."

      Thời khắc Chi Liễn tuyệt vọng, phía sau có người gọi đám đàn ông lại.

      "Làm cái gì?" người đàn ông trong số đó quay đầu, nhìn người đàn ông gọi bọn họ lại.

      "Thả tiểu thư kia, ấy hề muốn cùng các ."

      "Hừ! Mày biết sống chết, chúng ta thả thế nào?" người đàn ông khác thấy người mình chiếm ưu thế, mà người trước mắt này chướng mắt, lại giống như phụ nữ nhìn rất yếu đuối , khẳng định có cách nào gây khó dễ cho

      " thả? Hừ!" Byron đồng tình nhìn về mấy người đàn ông biết chết sống phía trước , cho bọn họ cơ hội.

      "Muốn chết."

      vừa xong, biết từ nơi nào lấy ra khẩu súng, ba người đàn ông còn chưa kịp phản ứng bắn ra hai viên đạn.

      Trong nháy mắt, đám người đàn ông dáng vẻ vốn là kiêu căng, cũng bị đạn bắn mà dọa ngất tại chỗ mặt đất

      Tay của người đàn ông vừa rời khỏi mình , Chi Liễn lập tức ngã mặt đất, thân thể vẫn ngừng run .

      "Tôi chính là cho các cơ hội." Byron lắc đầu cái, nhìn đám người đàn ông nằm mặt đất, chút cảm giác kia.

      "Thiệt là, lãng phí hai viên đạn của tôi ."

      "Em sao chứ ?" quay người lại, nhìn Chi Liễn vẫn ngồi dưới đất, chưa hoàn hồn.

      Byron thấy ngay cả hơi sức trả lời cũng có, vươn tay kéo đứng lên.

      "Cám . . . . . . Cám. . . . . . Cám ơn . . . . . ." Chi Liễn cúi đầu môi run rẩy, thanh ngừng liên tục cảm ơn .Người đàn ông này nhìn cũng giống như người xấu, bởi vì có súng, nhưng mà lại cứu .

      "Đừng tìm cám ơn, muốn cảm ơn liền hướng trai kia mà ." Byron mang mặt nụ cười dịu dàng, dắt tay của , mặc kệ bởi vì động tác của mà bị kinh sợ, trực tiếp dẫn tới xe hơi .

      Xe phía trước chậm rãi quay cửa kính xe xuống, người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hai người bọn họ đến.

      "em , em phải hướng trai thoạt nhìn rất đáng sợ này cám ơn a!" Byron cười hì hì với Chi Liễn, tốt. . . . . . Người đàn ông là đáng sợ.

      Chi Liễn vừa nhìn thấy Shabaka, lại bị hù dọa phải cúi đầu.

      Từ người phát tán ra cảm giác bị áp bức, làm cho người ta tự chủ sợ hãi, đặc biệt là đôi mắt đen, đông lạnh dọa người, giống như chỉ cần nhìn cái thôi, cũng bị làm cho đóng băng lại. ( dạo này thời tiết nóng mình muốn đóng băng mà được, chị có phúc mà biết hưởng)

      "Cảm . . . . . . Cảm . . . . . . Cảm . . . . .Cảm ơn . . . . ." lắp ba lắp bắp hết lời.

      "Lên xe." Shabaka nhăn mày lại.

      Thanh của đều là như vậy sao? tiếng cám ơn lại thành như vậy, loại phụ nữ này. . . . . . Chính là kẻ đời này ghét nhất lại kinh thường nhất . (a chắc k ạ)

      Chỉ là. . . . . . Trong trí nhớ , tựa hồ như có cảm giác gặp ở đâu rồi

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn ngẩng đầu muốn cự tuyệt, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt màu xanh lạnh lẽo của xong, lại sợ hãi cắn môi, cúi đầu dùng sức lắc.

      "Em nghĩ lại muốn gặp nguy hiểm?" giọng điệu Byron là nhắc nhở

      Lão đại cũng thiệt là, thấy người ta sợ sao? Làm gì lại dùng cái loại giọng chuyện hù chết người đó .

      "Chúng tôi đưa em trở về, mới vừa nãy trai cứu em phải vậy sao? Cho nên chúng tôi phải người xấu."

      có cơ hội mở miệng cự tuyệt, Chi Liễn cứ như vậy bị nhét vào bên trong xe.

      Hỏi địa chỉ của , xe liền chậm rãi chạy tới phía trước.

      Bên trong xe bởi vì có Chi Liễn, mà bầu khí bình thường ngàn ngập quỷ dị.

      bên liều mạng cúi đầu, đôi tay nắm chặt bản vẽ, cắn đôi môi,thân thể lo lắng phát run; bên trầm mặc , sắc mặt trở nên càng lạnh, cặp mắt nhìn thẳng về .

      Byron chịu nổi loại khí này, nhịn được mở miệng cùng Chi Liễn chuyện.

      "em , đến đây, đừng sợ, cho trai, em tên là gì?" cợt nhã hỏi.

      "Tôi. . . . . . Tôi tên là Hạ. . . . . . Chi Liễn." Chi Liễn giọng , nếu như phải là bên trong xe vô cùng an tĩnh, thanh của chỉ sợ nghe cũng được.

      " em Chi Liễn, em có thể gọi ta Byron , người đàn ông lạnh lùng này là Shabaka." Lời của có làm cho Shabaka phản ứng quá lớn , chỉ thấy vẫn là mặt sao cả nhìn ngoài cửa sổ.

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Chi Liễn giọng xong, biết những gì.

      "Em cái gì? Lớn tiếng chút nghe lắm." Byron nghiêng đầu đến gần .

      "Tôi. . . . . . Tôi . . . . . . em. . . . . ."

      Byron cau mày, muốn nghe ràng lời của ."Cái gì? Lớn giọng hơn chút nữa ?"

      "Tôi . . . . . phải. . . . . . . . . . . ." Chi Liễn dùng sức thở ra hơi lại lại lần nữa.

      " xin lỗi, em . . . . . ."

      " chuyện lớn tiếng chút!" Shabaka đột nhiên rống lớn, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chi Liễn, đối với lượng chuyện của dường như hết sức bất mãn.

      Kỳ thực cũng có nghe chuyện, thế nhưng lượng cười chết người , ai nghe được ràng.

      Nghe vậy, trong mắt Chi Liễn nổi lên nước mắt, dùng sức cắn chặt đôi môi.

      nghĩ tới Shabaka lớn tiếng như vậy, Chi Liễn nguyên bản là phải rất lớn gan, lần này hơn rồi. Đầu cúi thấp giống như muốn rớt xuống, gì cũng chưa có dũng khí nâng lên.

      " Ngẩng đầu lên, cho dù sợ chuyện với tôi , cũng phải nhìn mắt tôi . Lần này may mắn đụng phải tôi cứu , nếu là lần sau lại xảy ra, nên làm cái gì? Cúi đầu chỉ biết khóc thút thít? Vẫn lắc đầu vọng tưởng lại có người đến cứu ? Đừng quá ngây thơ." Shabaka tàn khốc .

      yếu đuối cần người bảo vệ như vậy là có can đảm, dám mình ra ngoài . Chẳng lẽ biết ở nước Ý này , ra khỏi nhà mình, là chuyện nguy hiểm cỡ nào ư?

      Người nhà của đâu? Tại sao để mình ra ngoài như vậy ? Nghĩ tới vừa mới nước mắt luống cuống cùng vẻ mặt yếu ớt tuyệt vọng kia , lòng của Shabaka lại khỏi dâng lên cỗ đau lòng cùng thương tiếc.

      hung dữ. . . . . . Chi Liễn nhịn được run thân thể, chưa từng có người dữ dội với như vậy. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy có dòng nước ấm, vang vọng ở trong lòng , cảm giác như thế làm thấy xa lạ. . . . . .

      Dường như quan tâm ?

      Vì để tránh cho mình lại bị lớn tiếng hù dọa, Chi Liễn dùng sức thở ra hơi, nghe lời ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn che dấu được sợ hãi của nội tâm, nhưng vẫn là dũng cảm nhìn Byron.

      "Tôi. . . . . . Tôi hai mươi sáu tuổi rồi, phải. . . . . . phải em ." vất vả, nỗ lực lớn tiếng đem câu ràng lại đầy đủ.

      Vừa xong, Chi Liễn len lén liếc Shabaka cái, phát trong mắt có lướt qua chút hài lòng, nhất thời lòng của giống như bay lên. đây là làm rất tốt sao?

      "Hai. . . . . . Hai mươi sáu ?" Vẻ mặt Byron kinh hãi giống như cách nào tiếp nhận lời của .

      này hai mươi sáu ? Kém bốn tuổi mà thôi, điều này sao có thể? thấy thế nào, cũng giống như cùng tuổi với em hàng xóm ở nhà .

      "Ừ." Chi Liễn cúi đầu khẽ . Mặc dù chiều cao có 160 centi mét , nhưng bởi vì quá gầy, lại có khuôn mặt như đứa bé, vì vậy khiến cho người ta cảm giác rất .

      " là như vậy?" Byron nhìn Shabaka, mặt mang vẻ thất bại.

      nghĩ tới bị Shabaka trúng, phải . Mình duyệt vô số phụ nữ , nghĩ tới lần này thế nhưng lại đoán sai.

      xấu hổ! lại mới vừa gọi người ta là em , em . . . . . .

      "Lần sau được tự mình ra ngoài biết ?" Xe đến nơi, chậm rãi ngừng lại, Shabaka dùng giọng trầm thấp chững chạc, hướng Chi Liễn dặn dò.

      " Được. . . . . . Cám ơn." Mở cửa xe, giọng trả lời. Đứng ở ngoài xe, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hai người bên trong xe lần cuối , liền xoay người, nhanh chóng chạy về phòng.

      là đáng sợ, là đáng sợ. . . . . . Shabaka mặc dù cho cảm giác cùng người đàn ông khác quá giống nhau , nhưng là, vẫn còn có chút sợ.

      Cho đến khi nhìn thấy đóng cửa lại, nghe được giọng sốt ruột lo lắng cho Chi Liễn của lão phu nhân bên trong nhà , Byron mới đóng cửa xe lại.

      " nghĩ tới ấy chỉ kém chúng ta mấy tuổi mà thôi " Byron thể tưởng tượng nổi lắc đầu cái,phụ nữ Đông Phương nhắn thể tưởng tượng nổi.

      " về." Shabaka để ý Byron lời , lạnh lùng vẻ mặt ở quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ lại có chút trở nên nhu hòa, theo khóe miệng lại khẽ giơ lên.

      Hạ Chi Liễn. . . . . . tên rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu . Mà cặp mắt của ấy là trong sáng, cùng nụ cười của sáng lạn hề có tạp chất , dường như từng gặp qua . . . . . . Nhưng mà ở chỗ nào?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:

      Trong căn phòng rộng rãi, đôi nam nữ nằm ở giường, đè ở thân người đàn ông.

      "Shabaka. . . . . . Cho em. . . . . . Cho em. . . . . ." Christine đưa hai tay ra , muốn cởi bỏ quần lót , để giải trừ dục vọng của .

      Shabaka hề báo động trước lui thân thể ra , người quần áo vẫn là chỉnh tề, so với người ở dưới , toàn thân lại là sạch trơn. ( Đoạn này hơi kì kì, mọi người thông cảm nha.=.=” )

      "Shabaka?" Christine kinh ngạc nhìn cử động của .

      " cho rằng tôi biết bỏ thuốc trong rượu sao? Christine. , phải là Christine •Thác Phổ , con của Lạp Tắc." đếm xỉa đến toàn thân của , Shabaka thoải mái tựa vào ghế dài, giọng điệu buông lỏng làm cho người ta đoán ra trong lòng suy nghĩ gì.

      "Cái... cái gì?, cái gì? Em hiểu." Nụ cười cứng ngắc ảm đạm , Christine nhịn được ở trong lòng rùng mình cái.

      "Phải ? Cha là ngây thơ, lại muốn con của mình ra tay? Lạp Tắc đối với rất có tự tin , nhưng mà người già rồi , thần trí ràng mơ hồ, tưởng rằng tôi biết quan hệ cha con giữa và ông ta sao? Chơi trò chơi gián điệp nhiều năm như vậy, thực cho là tôi biết sao ?"

      Lạp Tắc vốn là nguyên lão quan trọng trong tố chức , kể từ khi cha về hưu, tiếp tục đảm nhiệm chức vị thủ lĩnh , ông ta liền cam lòng, vẫn muốn cướp lấy vị trí thủ lĩnh.

      Vì vậy, ông ta liền an bài con của ông ta theo bên cạnh , làm thư giãn, để công phá thế lực của , thuận lợi thoán vị.

      "Em. . . . . . Em biết gì. Làm ơn, Shabaka, em khó chịu." Christine cảm giác thân thể như bị hàng vạn con kiến gặm cắn vô cùng khó chịu.

      "Dĩ nhiên khổ sở, bởi vì ly rượu kia của tôi. . . . . . Là uống." Vừa xong, Shabaka gõ hai cái lên mặt bàn , tiếp theo cửa phòng được mở ra, Byron và Pierre dáng vẻ tự nhiên đến , tuyệt để ý có người phụ nữ giường.

      "Shabaka, ta lắp đặt máy nghe lén và camera mini, chúng tôi lấy được." Sắc mặt Pierre nghiêm túc .

      "Còn nữa, trong túi ta có phong thư, xem ra là nét chữ của Lạp Tắc." Byron nhìn giường cái, sau mặt lộ ra chán ghét với .

      "Còn có lời gì muốn ?" Shabaka gật đầu cái, đốt điếu thuốc tay, cũng thèm nhìn cái mà .

      "Shabaka, xin tha thứ cho em , đây đều là chủ ý của cha em , chuyện liên quan đến em." Thấy việc bị bại lộ, Christine sợ hãi chịu đựng đau đớn, bò xuống giường tựa vào bên cạnh , ôm chân của cầu khẩn .

      "Em , . Em chỉ muốn ở chung chỗ với ." thế nào cũng theo bên cạnh Shabaka năm rồi, biết đâu tha thứ cho cũng nhất định.

      Shabaka nhìn dính vào người mình , giọng cười."Christine, vô dụng thôi thế nào cha trước đây cũng là thành viên trong tổ chức , mà cũng theo ở bên cạnh tôi năm rồi đúng ? Còn tính cách của tôi ?" Shabaka nhàng nâng mặt của , ngữ điệu mềm .

      Shabaka chợt đứng lên, như vương giả cao ngạo, nhìn bởi vì động tác của mà ngã mặt đất.

      "Sát thủ là vì cha tìm đến sao ? nên biết, chính mình có hậu quả như thế nào! ! Cha còn có kế hoạch gì ?"

      "Shabaka, xin lỗi,em sai lầm rồi, cho em thêm cơ hội , van cầu , em lập tức hủy bỏ nhiệm vụ của bọn họ, van cầu tha thứ cho em , em thực biết cha đánh củ ý gì , ông ấy chỉ kêu em theo mà thôi. Em , Shabaka, cầu xin phải tin tưởng em, em phải cố ý." Christine giùng giằng muốn đứng lên.

      Ngay tại lúc muốn tiến lên kéo Shabaka hai người đàn ông cao lớn đột nhiên từ phía sau bắt giữ lại.

      Christine quay đầu nhìn người phía sau, sắc mặt khỏi đại biến, ngừng vặn vẹo người, nghĩ muốn hất người đàn ông phía sau ra , nhưng sức lực hai người lại lớn đến làm cho thể động đậy.

      "Dẫn ta ." Pierre mặt chút thay đổi chỉ thị . Trước đem ta nhốt ở trong đại lao, chờ giải quyết xong toàn bộ việc ,lại tiếp tục trừng phạt .

      " muốn , muốn. . . . . . Shabaka, van cầu , em dám nữa . . . . . ." Tiếng người bị mang khàn khàn kiệt lực cầu xin tha thứ, ba người bên trong phòng vẫn là thờ ơ ngồi ghế sa lon.

      "Shabaka, xin lỗi, kịp ngăn cản bọn họ, sát thủ đối phương phái ra." Pierre đột nhiên đứng dậy, cúi đầu , mặt có tự trách và áy náy sâu sắc.

      "Pierre, cậu cái gì , đócũng là chuyện có cách nào khác a! Chớ tự trách nữa , Shabaka có hai người chúng ta bảo vệ, tuyệt đối có chuyện gì , đừng suy nghĩ quá nhiều." Byron thấy bộ dáng bạn tốt tự trách như vậy , nhịn được an ủi .

      "Pierre, chuyện này cậu tận lực rồi ." mặt Shabaka là nụ cười chân thành khó có được , trong giọng hết sức thoải mái.

      "Nhưng là. . . . . .lệnh truy sát của bọn họ . . . . . ." Pierre ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Shabaka và Byron.

      "Tôi tin tưởng các cậu ."

      Shabaka câu đơn giản , làm cho hai người ở đây cảm nhận được tin cậy của đối với bọn họ , trong lòng vui mừng lại cảm động.

      "Ha ha ha! Đương nhiên là phải tin tưởng chúng tôi , thế nào, ba người chúng ta chính là nhóm bạn tốt chơi đùa từ đến lớn mà ." Byron cười to lên, đảo qua khí nặng nề bên trong phòng.

      "Nhớ dọn dẹp phòng tôi sạch ." Shabaka nhắc nhở người làm đứng ở bên.

      thể chịu đựng được bất luận người phụ nữ nào lưu lại mùi ở giường của , nếu phải là bởi vì muốn dụ rắn ra khỏi hang , căn bản có khả năng cho ta vào phòng ngủ của mình.

      "." Nâng lên khóe môi, Shabaka đứng dậy ra ngoài phòng.

      " đâu?" Byron và Pierre đứng lên theo hỏi.

      "Uống rượu."

      "Nhưng mà . . . . . tại thời cơ này rất . . . . . ." Pierre còn chưa hết lời , liền bị ánh mắt trách cứ của hai người khác làm cho ngưng lại.

      Bọn họ khi nào biết sợ ? Tình hình như thế trong quá khứ cũng xảy ra rất nhiều lần, lần này cần gì phải sợ đây?

      "Được rồi." Pierre biết mình sai, bất đắc dĩ thở dài theo.

      Mà ngay khi bọn họ cho là chuyện giải quyết đồng thời, người thủ lĩnh tiền nhiệm vốn là muốn ra ngoài dạo chút đột nhiên thấy. . . . . .


      Hôm nay Chi Liễn mặc bộ đầm màu xanh thẫm , cộng thêm cái áo khoác màu trắng tuyền, giống như thien sứ nhiễm bụi trần , đứng ở ngoài cửa hàng, nhìn xung quanh.

      Bà chủ Hoàng Na Sa nơi nào? Đưa tay nhìn đồng hồ cổ tay , mặt tràn đầy khẩn trương và lo lắng. Sắc trời dần dần trở tối, người nơi này bắt đầu nhiều.

      "Hình như thực bị lạc rồi . . . . . Làm thế nào đây?" Là đứng ở chỗ này bất động, chờ Hoàng Sa Na tìm đến , hay là tự trở về?

      "Nhưng là. . . . . . tám giờ. . . . . ." ngừng nhìn thời gian, lòng của càng ngày càng hốt hoảng.

      "Thôi . . . . . Quân ." dùng sức thở ra hơi, hạ quyết định trọng đại. Nếu như nhớ sai, hình như chỉ cần chuyển mấy cua quẹo là đến nhà rồi.

      Cúi thấp đầu, thân thể nho co lại , định tự mình về nhà.

      Ở trong đoàn người, Chi Liễn có vẻ cực kỳ nhắn yếu ớt .

      Người qua lại đối với Đông Phương, thân mình xuất ở nơi hỗn loạn lại phức tạp này , trong mắt ràng có lo lắng.

      Nơi này đối với đàn ông Ý mà là Tầm Hoan thiên đường, nhìn đường phố phía trước phía sau , nhiều loại màu sắc rực rỡ bảng hiệu , tên gọi cũng là làm cho người ta mơ màng , ít phụ nữ mặt nhiều son dầy phấn, đứng ở cửa ngừng ngoắc đàn ông qua lại.

      Chi Liễn lòng chỉ nghĩ mau chút về đến nhà , cúi đầu bước nhanh phía trước, căn bản phát ít đàn ông theo sau mình.
      "Chi. . . . . . Chi Liễn?"

      Đột nhiên, tiếng gọi của đàn ông làm cho Chi Liễn dừng bước.

      tò mò quay đầu lại, là người đàn ông lần trước cứu .

      " ? khi Shabaka tôi còn tin tưởng lắm!" Mặt Byron kinh ngạc về phía Chi Liễn, trong mắt mang theo giật mình.

      "Shabaka. . . . . ." Vừa nghe đến cái tên này, trong đầu Chi Liễn tức lên đôi con ngươi lạnh lẽo.
      ", theo tôi . Tại sao lại mình ở chỗ này, nơi này rất nguy hiểm biết sao ?" Byron lôi kéo Chi Liễn, tới xe của Shabaka.

      Đứng ở bên ngoài cửa xe, Chi Liễn cúi đầu y hệt như vợ dám nhìn Shabaka bên trong xe vẫn nhìn chằm chằm vào .

      "Đứng ở bên ngoài làm cái gì, vào." giọng của Shabaka mang theo tức giận, đôi mắt trách cứ nhìn , mặt vui, vì tự mình xuất tại nơi phong hóa này.

      Bọn họ đúng là hữu duyên, nếu phải là lại vừa vặn ]phát đến bóng dáng của , mà từ tình hình vừa rồi đống đàn ông theo phía sau xem ra , khẳng định lại biết gặp chuyện may.

      này rốt cuộc là làm sao vậy ? Luôn có ý thức được nguy cơ!

      "Tôi. . . . . ." ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên trong xe chút, nhưng mới đối diện với mắt của , lập tức sinh lòng sợ hãi cúi đầu.. . . . . . tức giận sao? Là bởi vì liên quan đến tâm tình tốt ?

      " làm sao vậy, Chi Liễn?" Byron sớm ngồi vào bên trong xe , cũng tò mò nhìn người ngoài xe muốn tiến vào.

      " . . . . . . Sa. . . . . . Sa tiên sinh. . . . . . tức giận. . . . . . Tôi. . . . . ." được nửa, dùng lắc đầu để diễn tả ý tứ củ a mình. Có lẽ cũng muốn lên xe. . . . . . Nghĩ tới đây, Chi Liễn khỏi có chút khó chịu.

      " --" bên trong xe ba người khó mà tin được nhìn .

      Pierre ngồi bên cạnh Byron, đôi con ngươi sắc bén thẳng tắp nhìn về xa lạ ngoài xe kia.

      . . . . . . Nhưng là nhạy cảm đến làm cho người ta dám tin, bên cạnh mặt Shabaka phải là thay đổi sao? Vì sao có thể biết cậu ta tức giận đây?

      "Đếm tới ba, nếu vào. . . . . ." Shabaka là người thứ nhất từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn Chi Liễn, giọng điệu mang theo chút ý tứ cảnh cáo, toàn thân tản mát ra thái độ cường ngạnh làm cho người nào có thể cự tuyệt, thể cho biết , nếu như lên xe, hậu quả tự chịu trách nhiệm.

      Như thế nào lại có người đàn ông bá đạo như vậy ? Chi Liễn nghe thấy giọng điệu chuyện của , liền hiểu được ý tứ của , ở trong lòng nho lầu bầu mấy câu, thế này mới tiến vào bên trong xe.

      Vừa đóng cửa, xe bắt đầu chậm rãi chạy , lần này ngồi ở bên cạnh Shabaka , loại cảm giác được tự nhiên giống như ngồi đống lửa này , làm cho từ đầu tới đuôi, đều giống như học sinh tiểu học tuân theo quy định, động cũng dám động.

      "Tại sao tới nơi này ?" Xe chạy được lát, thanh Shabaka trầm thấp giàu từ tính của Shabaka truyền vào trong tai Chi Liễn , cần nhìn , cũng biết bị thanh của mình hù dọa.

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Về nhà." Nhớ tới lúc trước , Chi Liễn ngay cả dũng khí giọng chuyện cũng có, liền dùng hết toàn lực lớn tiếng ra.

      Thanh của lớn hơn rất nhiều, nhưng vẫn đến làm cho người có mặt ở đây phải rất cố gắng, rất nghiêm túc mới nghe thấy.

      " Em Chi Liễn , chỗ đó là hướng ngược lại mà !" Byron buồn cười nhìn Chi Liễn toàn thân run như lá rụng .

      "Tôi. . . . . . Tôi đợi Hoàng Sa Na, bà ấy vốn là cùng tôi , ở chỗ , nhưng là, nhưng là tôi lạc mất , lúc đầu nghĩ ở tại nơi đó chờ bà ấy , đợi bà ấy tìm tôi , nhưng mà bầu trời. . . . . . Bầu trời tối." Dùng sức bện hai tay lại , Chi Liễn xác định là quá khẩn trương, ra lời.

      "Cái loại địa phương đó ít tới tốt hơn , đàn ông đối với nhìn rất yếu đuối như , dễ dàng nổi lên tà niệm , bị người bắt , xem ai đến cứu được .” Shabaka lạnh giọng , khẩu khí tốt lắm, lại làm cho Byron và Pierre hơi kinh ngạc.

      Sống chung với Shabaka lâu như vậy, chưa từng nghe cậu ta quan tâm tới người phụ nữ nào , ngay cả mẹ mình , cậu ta cũng rất ít khi dặn dò qua như vậy.

      "Đúng vậy! Nơi đó là nơi đàn ông giải tỏa áp lực, vào trong đó rất nguy hiểm." Pierre theo.

      "Cho nên. . . . . . Các cũng là đến. . . . . . Giải tỏa áp lực sao?" giọng của Chi Liễn hơi buồn bực.

      phải đơn thuần đến ngay cả ý giải tỏa áp lực trong miệng đàn ông cũng biết là cái gì , cchẳng qua là vừa nghĩ tới ngay cả Shabaka cũng . . . . . . Lòng của lại nhịn được có chút khó chịu.

      "Tôi, chúng tôi ? Ha ha ha!" Byron nghĩ tới Chi Liễn hỏi như thế, mặt lên vài tia lúng túng.

      "Chúng tôi chỉ là uống rượu." lúc Byron khổ não , nên như thế nào giải thích với Chi Liễn vì sao ba người bọn họ ở nơi đó Shabaka đúng lúc lên tiếng.

      "Uống rượu?" Đôi mắt đơn thuần của Chi Liễn thẳng tắp nhìn Shabaka, giống như hướng tới xác nhận.

      "Uống rượu." Shabaka biết tại sao mình lại muốn giải thích với Chi Liễn , nhưng mà vẫn nhìn vào cặp mắt trong veo của , chút do dự gật đầu.

      "Vậy sao? Hóa ra chỉ là uống rượu, tôi còn tưởng rằng các tìm đàn bà ." Yên tâm thở ra hơi, tảng đá lớn bị nâng lên cao trong lòng , bởi vì vẻ mặt bảo đảm của mà buông xuống.

      Pierre ở bên , thấy hành động khó có được của Shabaka, cũng bắt đầu tò mò muốn quen biết với Đông phương này.

      "A! Đúng rồi, còn chưa có gặp qua cậu ấy ! Cậu ta là Pierre, tôi và Pierre đều là hộ vệ, đặc biệt bảo vệ an toàn của Shabaka , đồng thời cũng là bạn tốt cùng Shabaka chơi đùa từ đến lớn." Byron giới thiệu Pierre xong, vươn tay ra ôm vai Pierre , bộ dáng tình cảm rất tốt.

      "Bảo vệ. . . . . .Sa, sa tiên sinh?" Nghiêng đầu, Chi Liễn hiểu nhìn Shabaka. Tại sao muốn bảo vệ ta đây? Chẳng lẽ là ta là nhân vật trọng đại gì ?

      "Dĩ nhiên, Shabaka chính là nổi danh lừng lẫy ở Ý --"

      "Byron, cần nhiều lời ." Shabaka ngồi ở bên cạnh Chi Liễn , khi Byron còn chưa hết lời đột nhiên lên tiếng ngăn lại.

      "A, xin lỗi, tôi thiếu chút nữa quên tiểu bạch thỏ ." Cái loại chuyện hắc ám này , có lẽ đừng để ấy biết tốt hơn , tránh ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của .

      "Đúng , xin lỗi , Sa tiên sinh. . . . . . Tôi phải cố ý hỏi nhiều ." Shabaka thô thanh quát bảo ngưng lại, khiến Chi Liễn nhớ tới mình và bọn họ căn bản quen thuộc, có quyền hỏi thăm chuyện của người ta.

      Vẻ mặt bị thương mặt , Shabaka thấy được.

      "Có số việc. . . . . . biết tốt hơn ." giọng , nghe giống như an ủi .
      Lúc này , hai người đàn ông kia giống như gặp quỷ trợn to hai mắt, hai cặp mắt thẳng nhìn Shabaka, lâu cách nào hoàn hồn.

      "Tôi, tôi biết , Sa, sa tiên sinh." Chi Liễn ngoan ngoãn gật đầu cái.

      "Shabaka." Shabaka lại mở miệng.

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Chi Liễn hiểu ngẩng đầu nhìn bên mặt .

      "Gọi tôi là Shabaka." Đối với luôn gọi Sa tiên sinh, Sa tiên sinh , cảm thấy rất chói tai.

      " Được , được.” Chi Liễn lại dùng lực gật đầu, khuôn mặt nhắ cúi xuống , khóe miệng khẽ nâng lên. Ý tứ của là chấp thuận mình trực tiếp gọi tên của ! Trong lòng lên đáp án, làm lòng của xuất tràn đầy vui mừng , biết vì sao a, nhưng thích loại tâm tình này.

      "Đến rồi ." Byron phát xe dừng lại, tới chỗ ở của Chi Liễn.

      "Cám ơn ." Sau khi xuống xe, Chi Liễn lại lần nữa hướng Shabaka cảm ơn.

      "Lần sau nhớ nên thân mình ra ngoài, biết ?" Shabaka quay cửa kính xe xuống, giọng với .

      "Được . Vậy. . . . . .Tạm biệt , Byron, Pierre. . . . . . Shabaka." khuôn mặt trắng noãn của mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt nhìn về khuôn mặt tuấn đẹp trai của Shabaka.

      Mãi đến khi xe rời , Chi Liễn như cũ đứng ở ngoài phòng, nhìn bóng xe phía xa kia .

      Shabaka. . . . . . Chưa từng có người nào có thể làm cho có loại cảm giác này, mới gặp qua có hai lần, mà khi thấy loại cảm giác an tâm, đây là lần thứ nhất đối với người đàn ông cảm thấy an tâm, đối với tin tưởng, biết làm thương tổn mình.

      Trừ người nhà ra , . . . . . . Là người thứ nhất làm cho cảm thụ cảm giác kì lạ này.

      Cặp mắt xanh thẳm như biển rộng kia , mặc dù nhìn có chút dọa người, nhưng, lại cảm thấy rất dịu dàng. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :