1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Bá Tuớc - Thần Hy (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      nàng xinh đẹp của bá tước




      Tác giả: Thần Hi.

      Editor: Thuong Bun + lyly93

      Beta: Việt An

      Nguồn: ngocquynh520

      Giới thiệu


      ta chưa bao giờ rung động trước nào,

      Nhưng ta lại rung động với tình cờ gặp đường này, trừng mắt và lớn tiếng với , chỉ trích cách hứng thú.

      Nhưng vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Điều này làm cho cảm thấy rất khó xử.

      Trời ạ! trùng hợp!

      chạy trốn đến nước Pháp này, lại là vợ chưa cưới trốn hôn của !?

      là quá tốt!

      cần phiền não nữa rồi,

      quyết định lập tức triển khai kế hoạch "Dụ dỗ bà xã"

      Tuyệt đối để cho này có cơ hội chạy trốn lần thứ hai!
      Alice Minh Châu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Biệt thự của Hạ gia

      Hạ gia có sáu người, trừ hai vợ chồng, họ còn sinh được bốn con - Hạ Tâm Diệp, Hạ Vân Vi, Hạ Chi Liễn, Hạ Thiên Cẩn.

      cả Hạ Tâm Diệp, tính cách có chút hấp tấp, nóng nảy, cởi mở câu nệ lễ tiết, thích cuộc sống tự do tự tại, hận ràng, là rất có cá tính. nay nhà thiết kế trang phục, nổi tiếng, chỉ tự mình mở công ty.Các tác phẩm đều do bạn tốt công bố.

      hai, Hạ Vân Vi, là người có tính cách khó đoán nhất trong nhà, toàn thân toả ra lười biếng vô hại, đôi mắt luôn tràn ngập ý cười khiến đàn ông say mê, là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. thương xem việc chỉnh đốn người khác làm thú vui, luôn tỏ ra bộ dáng vô hại để bắt lấy đối tượng mình ghét và thích. từ thông minh lại biết cách quản lí tiền bạc nên từ khi còn trẻ là đại phú bà, suốt đời tình nguyện làm cho cuộc sống của mình nhàn nhã lại thoải mái mà cần phải làm việc.

      ba Hạ Chi Liễn, bình thản ít , tính cách có chút nhát gan. nay là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ có chút danh tiếng, do giỏi kết giao với người ngoài nên ở cùng với Vân Vi. Ngoại trừ cac thành viên trong gia đình, hầu như có bạn bè, mỗi ngày đều ôm máy tính làm việc cật lực.

      út Hạ Thiên Cẩn, là đứa con khiến cả nhà đau đầu nhất. Vốn tính cách của nàng rất vui tươi cởi mở, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, vì sao biến đổi rệt trở nên hờ hững khó gần.

      Bởi lí do công việc, bốn chị em đều lần lượt chuyển ra ngoài ở. Nhưng hôm nay, hiếm có được hôm các thành viên của Hạ gia tập trung đông đủ ở nhà.

      Hạ lão gia- Hạ Diệp Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị cùng vợ là Lương Kiều Kiều, giờ phút này ngồi trong đại sảnh, ngừng quan sát bốn con ngồi đối diện.

      "Tâm Diệp, con năm nãy 28 tuổi rồi phải ?" Hạ Diệp Phong đầy vui mừng nhìn vào con cả.

      "Đúng vậy ạ" Tâm Diệp ngẩng đầu lên nhìn ba mình, hiểu vì sao ông lại hỏi vậy.

      "Ừ! Đúng là nên kết hôn rồi'"

      "Cái gì?" Tâm Diệp sững người nhìn ba mẹ.

      " Mấy hôm trước, ba cùng bạn thời đại học liên lạc với nhau, nhận ra con cùng con trai của họ đều vừa vặn đến tuổi tính chuyện hôn nhân, nên đem việc hôn của các con thực ." Hạ Cha nhìn con nghi hoặc .

      " Mang hôn của chúng con thực ? Con với con trai của bọn họ có hôn ước bao giờ? Làm sao con lại biết'" Tâm Diệp đứng lên, hai tay xoa thắt lưng, hai hàng lông mày nhíu lại, chất vấn ba mình.

      "Ơ? cho các con sao?" Hạ Diệp Phong hoài nghi nhìn bà xã ngồi bên cạnh. Hạ mẹ lắc đầu, tỏ ý có.

      "À! Hoá ra là ba quên, là, chuyện quan trọng như vậy làm sao ta có thể quên cho các con biết nhỉ?" Hạ cha dùng sức vỗ trán mình.

      " Rốt cuộc chuyện này là sao ạ?" Tâm Diệp nhìn về phía ba mẹ, lại quay đầu nhìn các em liếc mắt cái, cả ba em đều lắc đầu.

      "Các con quên sao? Khi còn bé, bạn của ba từng mang theo con trai của bọn họ đến đây chơi. Khi đó cũng quyết định hôn của các con." Hạ cha cười gượng. Ông đương nhiên biết lúc ấy tuổi của các con quá , sớm quên việc này.

      "Bọn con?" Vân Vi nhíu mi, nghe ra trong lời của ba mình có điều gì đó đúng.

      "Đúng vậy! Ba thấy các con cũng đến lúc nên kết hôn rồi, bằng nhân tiện cùng nhau làm luôn ". Hạ mẹ cũng .

      "Loại chuyện thế này tại sao hai người sớm chứ!?" Tâm Diệp mất hứng lớn tiếng , lại : "Hơn nữa, còn cũng con căn bản cũng chưa muốn kết hôn."

      "Đúng vậy! Cần gì phải kết hôn chứ? Như thế này có gì tốt chứ." Cả người nhàng như có chuyện gì, Vân Vi chán nản phun ra câu này, cách khác cũng tính kết hôn sớm.

      "Con...Con cũng..." Bĩu môi cúi đầu, Chi Liễn cũng lắc đầu theo biểu đạt ý kiến trong lòng.

      Chỉ có Thiên Cẩn lạnh lùng ngồi bên, ngay cả cũng lười. Nhưng mà gương mặt lại bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, đối với chuyện kết hôn cũng chưa từng nghĩ tới.

      "Phụ nữ chính là nên kết hôn sinh con, làm sao có thể muốn kết hôn?" đồng ý với lời của con , Hạ mẹ nhăn mi, trừng mắt với các nàng. Nhớ ngày đó, bà mới 19 tuổi sinh Hạ Tâm Diệp.

      "Đây là chuyện được định trước, các con muốn phản đối cũng được." Hạ cha vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn .

      "Muốn con kết hôn là điều có khả năng." Cuối cùng Thiên Cẩn rốt cục cũng mở miệng lên tiếng. Tuy rằng 25 tuổi, đúng ra mà , có lẽ đến lúc nên tìm người đàn ông gả , nhưng chẳng qua nàng biết, cả đời này mình cũng thể có ngày nàng kết hôn sinh con được.

      "Con cũng cần" Tâm Diệp tức giận dùng sức ngồi xuống sô pha, hai tay đan chéo trước ngực, bộ dáng rất bản lĩnh. Cái gì là khi còn quyết định chuyện tốt? Trong đầu cũng có chút ấn tượng nào.

      Nhìn các chị em mạnh dạn biểu đạt ý kiến của bản thân, Chi Liễn cũng dũng cảm rũ đầu xuống kháng nghị.

      Chỉ có Vân Vi lộ ra vẻ mặt trầm tư. Sau khi nghe cha mình vậy, trong đầu nàng dường như cũng lên bóng dáng của người đàn ông.

      "Mặc kệ các con có đồng ý hay , chuyện này quyết định như vậy, đến lúc đó, các con mỗi người đều được ba gả " Hạ ba nghiêm nghị nhìn các con nhìn mình, hoàn toàn để ý đến kháng nghị của các , ngay cả chút thương lượng đều có.

      Hồi đó khi đề nghị truyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho các . Thứ nhất, người kết làm thông gia với mình đều là bạn tốt, con gả phải chịu khổ, thứ hai con trai của họ đều là những người ưu tú vô cùng, cần phải lo lắng con chọn nhầm người.

      Ngày thường, các đều rất biết điều, hiếu thuận, nghe lời vô cùng, làm sao khi đến chuyện này ai cũng trở nên bướng bỉnh là sao?

      Sáu người tỏ ra căng thẳng lâu, ai còn có tâm trạng chuyện phiếm.

      Cuối cùng, Hạ cha lắc đầu, cùng Hạ mẹ vào phòng.

      Sau khi hai người già rời , bốn con vẫn ngồi tại chỗ của mình nhúc nhích.

      lúc sau, có người lên tiếng trước.

      "Vân Vi...Làm sao bây giờ? Em, em muốn lấy chồng..." Chi Liễn lộ ra vẻ mặt như muốn khóc. Đối diện với vẫn là vẻ mặt bình tĩnh của Vân Vi. Vừa nghĩ tới chính mình phải cùng người đàn ông khác chung sống, trong lòng lo lắng yên.

      "Đừng lo lắng" Lộ ra vẻ mặt tràn đầy tự tin. Vân Vi xoa đầu ,cho nụ cười đảm bảo.

      "Làm sao lo lắng? Ngay cả mẹ cũng tán thành hôn này" Tâm Diệp mệt mỏi dựa vào sô pha, nhịn được liền thở dài. có chuyện gì giao cho nàng thôi lại còn tìm vị hôn phu đến. Nàng vẫn là người chịu khổ nhất.

      "Thế còn em? Thiên Cẩn?" vân vị quay đầu hỏi em khác, muốn biết xem em có ý kiến gì .

      "Em lấy chồng" Chị hai đưa đưa mắt nhìn, chờ đợi trả lời, bị điểm danh Thiên Cẩm chỉ nhún vai .

      Trong lòng lên ý đồ xấu xa, Vân Vi cười nhìn mọi người. "Được rồi! Nếu tất cả mọi người đều muốn kết hôn, chỉ còn biện pháp trốn." mặt ra lúm đồng tiền mê người, trong ánh mắt khôn khéo mang theo tia bướng bỉnh.

      " Vậy có thể trốn trong bao lâu?" Tâm Diệp nhụt chí hỏi.

      "Còn chưa xong, chị đừng gấp như vậy." Vân Vi mở miệng hoà hoãn Tâm Diệp nóng nảy, lại tiếp: " Trốn trước rồi tính sau, tìm người đàn ông nào đó giúp đỡ, dẫn về nhà gặp ba mẹ, làm cho họ huỷ bỏ hôn ước trước phải là được rồi sao."

      Đợi cho đến khi hôn được huỷ bỏ xong, lại với ba mẹ là cùng người đàn ông đó chia tay, hơn nữa tâm hồn bị tổn thương, như vậy bọn họ dù có muốn cũng thể bức các được phải sao?

      "Em biết. Phương pháp kia tốt cho lắm, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được." Tâm Diệp bừng tỉnh hiểu ra, vui mừng đứng dậy, trong đầu ngừng tính toán kế hoạch.

      "Vậy bây giờ nên làm gì?" Chi Liễn nghe có phần hiểu liền hỏi lại Vân Vi.

      Muốn tìm người đàn ông ư? Chuyện này đáng sợ, nàng sợ nhất là đàn ông.

      Vân Vi nhàng xoa đầu em , khuôn mặt cười đến sáng lạn.

      " tại? Trốn thôi!"

      Bốn chị em liền chạy nhanh khỏi nhà, chuẩn bị triển khai "Kế hoạch đào hôn".

      Sau khi bốn chị em rời khỏi biệt thự, hai ông bà già từ trong phòng ra, mặt đều mang nụ cười đầy toan tính.

      Muốn chạy trốn? Vậy phải xem mấy đứa con này có chạy trốn khỏi bàn tay bọn họ được !

      Chuyện từ mười chín năm trước

      Hôm nay, đối với Hạ gia mà ngày vui, bởi vì chủ nhân của Hạ gia- Hạ Diệp Phong có bạn từ thời đại học đến nhà chơi.

      Nhớ ngày đó họ là nhóm bạn tốt, tuy rằng đến từ nhiều nơi thế giới, nhưng tính tình lại rất hợp nhau, bởi vậy, cho dù tốt nghiệp nhiều năm như vậy, nhưng cả năm người thân nhau cũng vì nguyên nhân khoảng cách mà thay đổi.

      Mà nhóm bạn bọn họ, vì muốn càng thêm thân nhau, thân càng thêm thân, nên hôm nay là "Ngày Ghép Đôi"

      Sáng sớm chuông cổng lớn của Hạ gia vang lên, cánh cổng lớn mở, từ bên ngoài vào nhóm người, có bảy người lớn cùng bốn bé trai có tuổi xấp xỉ nhau.

      " Mọi người tới! Mời ngồi, mời ngồi, tôi chờ mọi người lâu." Hạ Diệp Phong vui vẻ lớn tiếng . Ông bên hoà hảo dùng tiếng Trung tiếp đón, bên lại nghiêm túc đánh giá con trai của bọn họ ngồi bên cạnh, bên miệng tươi cười càng lúc càng lớn.

      Năm người bởi vì quan hệ thân nhau, đều học xong tiếng mẹ đẻ của đối phương, cho nên bốn người khác cũng đều tiếng Trung.

      "Đây là con của cậu? đáng , trông chẳng giống cậu gì cả." Trong đó người đàn ông kéo Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư đệ tam, dùng ánh mắt tinh nhuệ, nhìn về phía sô pha ở bên cạnh, bốn bé đáng như bốn tiểu thiên sứ.

      "Cái nào là giống? Con cưng của tớ cũng có chút giống tớ! Cậu thấy chúng nó có đôi mắt đáng vậy là do tớ di truyền đến" Hạ Diệp Phong kiêu ngạo lớn tiếng la hét, ngón tay chỉ cặp mắt của mình.

      "Hừ! Đó là giống bà xã cậu, người ta là con nếu lớn lên lại giống cha doạ chết người mới lạ đó." Ngồi bên kia, người đàn ông Kurosawa Vũ Lang hoàn toàn đồng ý lời của .

      "Được rồi! Các cũng đừng tranh cãi ai giống ai, chúng ta vẫn nên làm việc chính hơn." Ba người phụ nữ có mặt ở đây, vẻ mặt bất đắc dĩ đồn thanh nhắc nhở chồng mình.

      " cũng đúng, nhưng mà...Làm sao quyết định chứ? Chẳng lẽ lại phải đánh số thứ tự?" Câu hỏi đặt ra chắc hẳn là của người đàn ông vô cùng hung ác, đúng là giữ chức lão đại của tổ chức Mafia tại Mông Cổ- Mặc Tây Nhĩ.

      " Chi bằng chúng ta chơi trò đoán số !" Người ra biện pháp là Hạo Hoàng, kết hôn, ở gia tộc tiếp nhận vị trí môn chủ, đồng thời cũng tiếp nhận giáo dục Hạ Nhâm người thừa kế tiếp theo.

      Hạ Nhâm- người thừa kế- là người Hạo Hoàng nhân nuôi từ nhi viện.

      Lần này, mang theo người kề cạnh này vào tham gia "Ngày ghép đôi".

      "Các đừng gây rắc rối nữa được ?" Bốn bà vợ ở đây lại đồng thanh rống to.

      "Em thấy... bằng quan sát tình hình trước xem sao! Dù sao mọi người cũng muốn ở lại đây chơi vài ngày phải sao? Cũng đừng nóng vội như vậy" Bà xã của Hạ Diệp Phong- Lương Kiều Kiều đề nghị.

      Nhưng đến buổi chiều, bốn người đàn ông vẫn vụng trộm dùng phương thức đoán số để ghép đôi chọn người.

      Bốn bé ngây ngô, đơn thuần, từng bé cứ như vậy bị đuổi.

      "Ba ba..." bé lớn tiếng gọi ba, giọng nũng nịu cũng khó nghe ra bé này tức giận.

      Hạ Diệp Phong chuyện cùng bà xã Lương Kiều Kiều, vừa nghe tiếng của con cả Tâm Diệp, thêm, vội vàng xông đến bên cạnh bé.

      khuôn mặt nho của Tâm Diệp tỏ vẻ tức giận, nàng chu cái miệng nhắn của mình, nhăn mặt hờn giận, trong mắt tràn ngập uất ức.

      " Ba ba, đó là bánh ngọt của con, ấy muốn đem nó ăn luôn." Tâm Diệp đứng lên, toàn bộ khuôn mặt nhắn hồng lên, bên nhìn cậu bé kia đầy bất mãn.

      Nhìn hướng con chỉ, Hạ Diệp Phong có chút khó hiểu.

      " Con . kia ràng là bánh của Địch Lạc, tại sao con lại là của của con?"

      Ông nhìn vào chỗ bé vừa ngồi phải chỗ của bé, nhắc nhở bé, mang phần bánh của mình ăn sạch.

      " phải, hôm qua con muốn ăn hai cái mà." bé vươn hai ngón tay bé của mình ra.

      Đúng vậy, hôm qua Tâm Diệp quả thực muốn ăn hai phần bánh ngọt sâm đen rừng thích, nhưng hôm nay nhà có khách đến, người ta cũng gọi sâm đen rừng, đương nhiên người làm trong nhà phải mang miếng bánh còn lại cho khách.

      "Tâm Diệp, bằng như vậy ! ngày mai ba mua cho con hai cái, hôm nay con nhường cái cho Địch Lạc được ?" Hạ Diệp Phong ôm lấy con , giọng điệu tràn đầy sủng nịnh, chiều .

      " cần." Tâm Diệp dùng sức trừng mắt nhìn người con trai ngồi trước mặt mình, mặt giữ vẻ kiên trì.

      "Kia...ta.." từ nước Pháp xa xôi đến làm khách, Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư tam thế, để ý nở nụ cười.

      Ông ôn hòa nhìn Tâm Diệp, lại nhìn con trai đứng bên, tay cầm dao nĩa, vẻ mặt do dự nhìn Địch Lạc.

      "Chú Hạ, cái này cứ để em ấy ăn ạ." đợi cha mình mở lời, Địch Lạc buông dao nĩa xuống, tại ý định ăn bánh ngọt.

      Địch Lạc chậm rãi đem bánh ngọt đặt xuống trước mặt mình, chuyển tầm mắt qua Diệp Lạc.

      Kỳ cậu cũng rất muốn ăn bánh ngọt , nhưng vì bé kia kiên trì đến như vậy, cậu làm sao có thể đem bánh ăn.

      "Hừ!"

      Tâm Diệp vừa thấy mình đoạt được thứ mình muốn ăn, lập tức từ người ba nhảy xuống, ngồi trở lại vị trí của mình, vui vẻ ăn.

      Từ đầu tới cuối Địch Lạc đều im lặng, ngồi yên tại chỗ nhúc nhích, thỉnh thoảng ngắm ngồi bên cạnh.

      "Con , phải con nên cho Địch Lạc miếng hay sao, đem bánh của mình cho con ăn nha." Vợ của Hạ Diệp Phong- Lương Kiều Kiều giọng nhắc nhở con .

      Tâm Diệp lại nhăn mi, quay đầu lại nhìn Địch Lạc- mặt nở nụ cười ôn nhu.

      "Chỉ cho ăn miếng thôi nhé!" Nàng dùng chính dĩa ăn của mình, dùng sức xúc miếng bánh ngọt, đưa tới bên miệng Địch Lạc.

      Á Phổ Tư cùng Tân Lợi Nhã sửng sốt. Con ông từ trước đến nay chưa từng cùng người khác ăm chung đồ ăn, điều này cả Địch Lạc cũng cảm thấy sủng sốt, cậu nhìn miếng bánh bên miệng rồi lại nhìn Tâm Diệp.

      "Cảm ơn em." nở nụ cười, gật đầu, há miệng ăn bánh ngọt.

      "Này..." Á Phổ Tư đệ tam cùng Tân Lợi Nhã tin nổi trừng lớn mắt.

      "Làm sao vậy?" Hạ Diệp Phong chuyện cùng Lương Kiều Kiều, quay đầu lại hướng cặp vợ chồng ngồi đối diện.

      "Chính là bé đó." Á Phổ Tư đệ tam vẻ mặt kiên định chỉ vào Tâm Diệp.

      "Cái gì?"

      "Chính là bé đó, tớ muốn bé đó trở thành vợ của Địch Lạc." Á Phổ Tư đệ tam nghiêm túc , mặt tuyệt có ý giỡn.

      "Cậu khẳng định chứ?"

      Hạ Diệp Phong nở nụ cười, ông tuy rằng hiểu tại sao bạn tốt quyết định chọn Tâm Diệp làm con dâu tương lai nhưng mà bản thân ông cũng hết sức vừa lòng chọn Địch Lạc làm con rể, tuy tuổi còn nhưng vô cùng chững chạc, suy đoán lớn lên nó nhất định trở thành người đàn ông ưu tú.

      "Được." Hạ Diệp Phong cười đáp ứng.

      Cứ như vậy, Tâm Diệp trở thành dâu của Địch Lạc.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương

      Tâm Diệp tự tin bước nhàng ra khỏi sân bay.

      Bầu trời nước Pháp đẹp, khí trong lành, mát mẻ, đường phố tràn ngập khí lãng mạn.

      Qua lại trước mặt có nam có nữ, tất cả đều bước nhàn nhã.

      Gỡ kính râm xuống, đôi mắt to,sáng ngời, tràn đầy sức sống lại vô cùng cá tính của lộ ra, hấp dẫn bao ánh nhìn của đàn ông ở sân bay.

      Miệng tạo ra nụ cười xinh đẹp, gợi cảm lộ ra mà lúm đồng tiền xinh xinh, cầm hành lí đơn giản lên, nhanh chóng ra khỏi sân bay.

      Muốn kết hôn?

      Ha ha ha! làm sao có thể.

      người có cuộc sống tự do nhàn nhã, cần thêm người đàn ông để tăng thêm phiền toái đáng có sao? Huống chi, vị hôn phu kia, nghe là con trai của bạn ba mẹ nhưng đối với vô cùng xa lạ.

      Nhìn đồng hồ tay, Tâm Diệp đưa tay vẫy chiếc taxi, ung dung ngồi lên xe,dùng tiếng Pháp cho tài xế nghe địa chỉ mình muốn đến.

      Chị em quyết định cùng nhau trốn nhà đào hôn, đúng lúc, bạn thân Thiều Lâm cũng nhờ đên Pháp giúp tay, vì vậy liền đồng ý tới đây.

      Có lẽ phương pháp kia tệ, thứ nhất có thể tìm được bạn trai ở Pháp, ba mẹ khó có thể ngay lập tức điều tra thân phận của người ta, thứ hai Thiều Lâm rất quen thuộc với nơi này, muốn ấy giúp giới thiệu bạn trai càng dễ dàng hơn sao?

      Chỉ cần vừa nghĩ đến mình sắp được ở nước Pháp ba tháng, Tâm Diệp hưng phấn tới mức muốn thét chói tai.

      Mặc dù đến đây vì công việc, nhưng thích được làm việc ở đây nhất.

      Nghe công ty của Thiều Lâm lần này tiếp nhận công việc cho gia tộc của bá tước nào đó triến lãm trang sức lưu truyền qua nhiều thế kỉ đến nay.

      tại, làm việc ở " Mộng Công Điện"- trong những công ty có thương hiệu tốt nhất nước Pháp, được sáng lập bởi người châu Á, độc quyền thiết kế thương hiệu "Julianna".

      Người tạo dựng "Mộng Công Điện" là bạn thân thời đại học của Hàn Thiều Lâm, ấy vô tình phát được tài năng thiết kế thiên phú của Tâm Diệp, liền mời đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế của "Julianna".

      Nhưng mà tin tức này hầu như ai biết, vì muốn công khai thân phận của mình, mấy năm nay, các thiết kế của đều lấy danh nghĩa của Thiều Lâm để công khai, vì vậy thân phận nhà thiết kế của được giữ bí mật.

      làm việc ở Pháp, vẫn ở Đài Loan, cùng tổng công ty ở Pháp trao đổi tài liệu, bản vẽ bằng Internet, thỉnh thoảng mới Pháp chuyến, lầm này thời gian công tác là ba tháng, đây là lần lâu nhất.

      Trong mắt lần nữa ra vui vẻ, thích thú, đôi môi đỏ mọng tạo ra vòng cung lớn, Tâm Diệp nhịn được cười lớn.

      thực rất mong chờ ba tháng tới.

      * * *

      Dòng họ Lạp Kiệt Nhĩ là gia đình quý tộc nổi tiếng ở Pháp, hai trăm năm nay vẫn luôn được hoàng thất tin cậy.

      Người thừa kế trước của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư đệ tam, hết sức nỗ lực phát triển nghiệp của gia tộc. Vừa nhận gánh nặng của gia tộc, ông thành lập công ty khoa học kĩ thuật, trải qua ba mươi năm, công ty phát triển toàn thế giới, với hàng trăm chi nhánh đa quốc gia.

      Sáu năm trước, Á Phổ Tư đệ tam giao tất cả nghiệp cho con trai của mình- Lạp Kiệt Nhĩ- Địch Lạc bắt đầu cùng vợ mình du ngoạn khắp nơi thế giới.

      Á Phổ Tư đệ tam ngoài sáu mươi, nhưng bề ngoài vẫn giữ được khí thế uy nghiêm thể xem .

      Bây giờ, ông cùng vợ cùng con trai gặp mặt chuyện.

      "Lạc nhi, con năm nay cũng ba hai tuổi, đến lúc nên lấy vợ rồi."

      Nhìn người ngồi đối diện, khuôn mặt như cùng đúc khuôn với ông thời trẻ, mặt Á Phổ Tư đệ tam tất cả đều là vui mừng cùng tự hào.

      Thời gian trôi nhanh nhanh, con trai lớn nhanh như vậy. Ông nhịn được thở dài.

      Ông còn nhớ mới hôm nào cậu bé rất thích theo ông, làm nũng với ông. Thế mà hôm nay thương trường hô phong hoán vũ, trở thành người đàn ông trưởng thành, chững chạc.

      "Đúng vậy, thưa ba." Lạp Kiệt Nhĩ- Địch Lạc thấp giọng trả lời, đưa mắt nhìn thẳng người cha đáng kính.

      Địch Lạc có đôi mắt xanh biếc khiến người khác nhìn liền mê đắm, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân, tất cả đều tỏa ra hơi thở ưu quý, nho nhã của vị vương giả.

      " Con có nhớ khi còn từng cùng chúng ta đến Đài Loan chuyến ?" Ngồi bên cạnh chồng, Tân Lợi Nhã tự hào nhìn con trai.

      " Con có ấn tượng gì cả." Đich Lạc lắc đầu cái.

      "Cha con lúc học ở Mỹ có quen người bạn tốt người Đài Loan, năm đó, hai gia đình ước định con của ông ấy chọn làm vợ con. Mấy hôm trước, ba mẹ cùng chú Hạ liên lạc, mẹ nghĩ con cũng nên kết hôn rồi, bằng là mang hôn này thực ."

      Tân Lợi Nhã còn nhớ, họ chọn bé ấy đầu tiên, bé có cặp mắt to sáng ngời, má lún đồng tiền xinh xắn, giọng tinh tế, ngọt ngào. Khi bé cầm bánh ngọt tay bị Địch Lạc do dự ăn miếng, lúc đó, họ liền quyết định gắn kết số phận của hai người lại với nhau.

      Mặc dù cũng lâu rồi bà cùng chồng chưa tới Đài Loan nhưng hai nhà vẫn liên lạc với nhau đều đặn, qua lời của Kiều Kiều, họ biết Tâm Diệp xuất sắc thế nào, đối với con dâu tương lai này càng lúc càng hài lòng, mấy hôm nay, Kiều Kiều còn muốn gửi hình của Tâm Diệp sang để họ xem.

      "Cho nên ba nghĩ con nên sắp xếp thời gian sang Đài Loan chuyến !" Á Phổ Tư đệ tam thấy con trai có ý phản đối, liền đề nghị.

      "Con hiểu, sau khi buổi triển lãm của gia tộc kết thúc, con sắp xếp ngay." có bất kì ý kiến phản đối nào, mặt nhìn ra suy nghĩ của .

      Địch Lạc nhìn đồng hồ cổ tay, nhớ ra bên trong công ty còn ít việc chờ xử lí, đứng lên, ôm ba rồi hôn lên má của mẹ, mới xoay người rời .

      ra khỏi cửa, ngồi vào xe ô tô riêng, Địch Lạc bất đắc dĩ thở dài.

      Đúng là nên kết hôn. Từ đến lớn, ba mẹ chưa từng có bất kì cầu nào với , tất cả đều do tự mình làm chủ, hoàn toàn chưa từng cưỡng ép làm bất cứ chuyện gì.

      Cho đến năm 18 tuổi, rốt cục cũng biết được địa vị của mình ở gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ tại Pháp, ngoại trừ cảm ơn ba mẹ cho cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ bên ngoài như mọi người, còn cảm thấy ba mẹ rất tin tưởng mình.

      , lúc đó, cũng hiểu được trách nhiệm của mình, vì muốn làm hư tổn đến danh tiếng, địa vị trăm năm của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ, nên ở bên ngoài, rất chú ý mọi chuyện, làm gì cũng phải cẩn thận chú ý hình tượng của bản thân.

      Hình tượng của luôn là chàng trai nho nhã, lịch thiệp, đương nhiên là có ít bày tỏ mến đối với , nhưng đều tiếp nhận.

      Bởi vì hy vọng, mình cũng giống như ba mẹ, tìm được người con vì tiền bạc, địa vị để thương, cả đời ở bên nhau, nhưng cũng biết, với thân phận của mình, muốn giống ba mẹ, tìm ra nửa đích thực của đời mình thực dễ dàng.

      Nhận ra thay đổi của , ba mẹ với , vần cưỡng ép bản thân, chỉ cần cuộc sống thoải mái là tốt rồi, nhưng biết ba mẹ có để tâm, cho nên càng thêm giữ mình, bảo vệ tốt gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ.

      Mà hôm nay, kết hôn là cầu duy nhất của ba mẹ với , nên cũng chút nghĩ ngợi đồng ý.

      Đây là vì muốn hai người già thất vọng, bận tâm quá nhiều, cũng là vì tin tưởng người vợ ba mẹ chọn cho .

      * * *

      "Đúng, chính là như vậy."

      Ngồi ở dưới khán đài, Tâm Diệp tay cầm cốc Coca, tay cầm đồ ăn vặt cho vào miệng, câu được câu .

      "Này! Người đó, thân thể mềm mại chút, đừng cứng ngắc như vậy." Cầm cốc Coca lên, chỉ về phía người mẫu Pháp, lại nhét đồ ăn vào miệng, ràng.

      "Được, tôi biết." Tên người mẫu ngay cả câu oán trách cũng có, hết sức cung kính trả lời .

      Làm việc ở "Mộng Công Điện" lâu như vậy, mặc dù biết thân phận của Salina, nhưng mọi người đều biết rất có địa vị, bởi vì ngay cả tổng giám đốc của bọn họ, cũng chính là người sáng lập ra "Mộng Công Điện" Hàn Thiều Lâm cũng nể nhiều phần, mà mị người cũng khá thích vì dáng vẻ hiền hòa, dễ gần của mình.

      "Ừ! Còn người này nữa, cái người đứng sau cùng." Tâm Diệp đưa tay chỉ đứng phía sau, "Đừng nghĩ rằng mình đứng ở phía sau mà người khác nhìn thấy." xong, lại bỏ vào miệng nắm đồ ăn vặt nữa.

      "Còn nữa... tại mặc dù chỉ là diễn tập, mọi người cũng thể chủ quan. Nếu có nhà báo hoặc đại diện của công ty đối tác nhìn thấy làm uy tín của "Mộng Công Điện" giảm sút, người khác chúng ta tùy tiện, làm việc chuyên nghiệp." Vừa xong, lại uống hớp Coca.

      "Oa!Ngon!" Tâm Diệp đưa tay lau miệng, thở ra tiếng đầy thỏa mãn.

      "Salina này." Đột nhiên, tiếng gọi tên Tâm Diệp tinh tế, ôn nhu từ bên tai truyền đến, trong lòng thầm run lên, da đầu tê dại.

      "Ở đây, có ai làm hỏng hình tượng của "Mộng Công Điện" mà chỉ có cậu thôi." Thiều Lâm vươn tay gõ lên đầu cái.

      "Ừ...Thiều Lâm...Cậu, cậu về rồi! Ha ha!" Tâm Diệp cười ngượng, mặt tràn ngập lúng túng.

      "Còn nữa, tớ muốn cậu sang giúp tớ diến tập, nhưng cậu lại ở đây ăn mấy thứ thức ăn bỏ này."

      Giọng ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng vào tới tai Tâm Diệp lại như có đại họa sắp ập xuống đầu.

      "Cậu đừng như vậy!" Khóe mắt Tâm Diệp liếc về phía đống đồ ăn chưa được giải quyết bàn, trong lòng thầm gào khóc.

      Ô..sớm biết ấy trở về nhanh như vậy, nhất định mang hết đống chiến lợi phẩm mình mua được ra.

      "Tất cả đều cầm hết ." Thiều Lâm dem tất cả những thứ bàn giao cho thư kí đứng sau lưng, rồi quay đầu nhìn chút hối hận kia.

      "Tớ với cậu bao nhiêu lần rồi, những thứ đồ ăn này ăn vào miệng, chỉ làm vóc dáng của cậu trở nên dọa người hơn thôi, khỏe mạnh thêm, thế mà cậu vẫn còn ăn." Mặc dù nàng tham ăn trước mặt này vẻ mặt tràn đầy phục nhưng Thiều Lâm vẫn nhịn được trách vài câu.

      "Cậu thấy tớ béo ở chỗ nào?" Tâm Diệp phục oán trách, cố ý kéo cố quần áo mặc người khiến nó dán chặt vào thân thể.

      Vóc dáng tinh tế, xinh đẹp, vòng eo nhắn, thon gọn, ngực tròn trịa, cao vút, đôi chân dài thẳng tắp, quả thực hề béo, thậm chí là hoàn mỹ tới cực điểm.

      bốn tháng gặp, dáng người vẫn thon thả như trước, hề có phần thịt dư thừa, Thiều Lâm đành nhượng bộ.

      "Cậu muốn ăn tớ cũng cấm, nhưng ở đây tất cả đều là người mẫu, mọi người đều vì giữ gìn vóc dáng mà ăn uống điều độ, nhưng cậu lại trước mặt mọi người ăn nhiều như vậy chẳng phải là muốn ép các ấy nổi điên hay sao?" Huống chi ấy ăn nhiều như vậy mà vẫn giữ gìn được vóc dáng hoàn mỹ như vậy, làm sao khiến người khác tức chết.

      "Được rồi, cậu đừng mắng mình nữa có được ?" Đồ cũng bị tịch thu mà còn chịu bỏ qua cho . Tâm Diệp bĩu môi, cam lòng lầu bầu mấy câu.

      Cũng phải muốn, nhưng là tốt bụng tới giúp ấy làm việc mà.

      "Cậu... là." Thiều Lâm cũng hết cách với , bất đắ dĩ lắc đầu cái.

      "Tớ đưa cho cậu mấy bản thiết kế, cậu xem chưa vậy?" Nghĩ đến công việc, Tâm Diệp kéo Thiều Lâm ngồi xuống, cười hỏi.

      "Mấy bản thiết kế ấy tớ xem, tốc độ sản xuất cũng được đẩy nhanh, nếu có vấn đề gì tuần sau là có thể ra thành phẩm

      .

      đến tài thiết kế thời trang trời phú của Tâm Diệp, Thiều Lâm lập tức muốn đưa ngón tay cái ra khen ngợi. Mặc dù Tâm Diệp chưa từng chính thức học qua nghành thiết kế thời trang, nhưng mỗi lần thiết kế được gì đó luôn là hoàn mĩ tới mức nhiều người khâm phục, chỉ tiếc công khai thân phận, bằng lòng làm nhà thiết kế vo danh.

      "Lần này cậu vẫn đồng ý công khai thân phận của mình sao?" Thiều Lâm lại lần nữa hỏi Tâm Diệp ngồi bên cạnh, hy vọng đột nhiên nghĩ thông suốt muốn chính thức công khai.

      "Dĩ nhiên, vì sao tớ phải coi trọng việc công khai? Julianna có giám đốc là nhà thiết kế nổi tiếng như cậu là đủ rồi, thêm tớ làm gì chứ?" Tâm Diệp phất tay, coi đó là việc cần thiết.

      "Cậu ấy! Cứ như vậy, đối với danh tiếng chút cũng quan tâm, phải biết, với năng lực của cậu, chỉ cần cậu thể ra, khẳng định tên tuổi của cậu có vị thế trong nghành thời trang." Thiều Lâm vẫn tiếp tục thuyết phục .

      " Tên tuổi có tiếng tăm có ích lợi gì, cuộc sống tự do tự tại như bây giờ là tốt rồi." Tâm Diệp kiêu kì, đồng ý.

      Đối với chuyện này thèm để ý chút nào, tại cố chỉ lo lắng đến việc tới Pháp được tuần nhưng Thiều lâm hề giới thiệu bạn trai cho .

      "Thiều Lâm này, việc diễn tập tớ cũng giúp cậu, việc thiết kế trang phục cũng xong, đến bao giờ cậu mới giúp mình tìm bạn trai đây?" thực gấp lắm rồi.

      "Chờ chút." Thiều Lâm rút tờ giấy trong túi xách ra.

      Dĩ nhiên biết chuyện của Tâm Diệp, bởi vì ngày đầu tiên Tâm Diệp đến Pháp đem tình kể cho nghe. Lúc ấy Thiều Lâm cũng đồng ý biện pháp của Tâm Diệp, nhìn Tâm Diệp hết lời cầu xin lại thêm ấy lấy việc thiết kế ra uy hiếp nên Thiều Lâm cũng thể làm gì hơn là gật đầu đáp ứng.

      Lỡ may chú Hạ ở Đài Loan phát ra giúp Tâm Diệp chạy trốn nhất định xong đời.

      "Đây là cái gì?" Tâm Diệp tò mò liếc cái, chỉ thấy tờ giấy có viết hai địa chỉ.

      "Cậu giúp mình đến tập đoàn Lạp Nhĩ Kiệt chuyến, gặp giám đốc của bọn họ trao đổi về việc sắp xếp biểu diễn." Thiều Lam chỉ vào địa chỉ của người tờ giấy.

      "Này..." Tâm Diệp vừa nghe lập tức cau mày bĩu môi la lớn.

      "Đừng vội, cái này là muốn tốt cho cậu." Nhìn dáng vẻ mất hứng của Tâm Diệp, Thiều Lâm vươn tay ngăn kêu la, chỉ vào địa chỉ còn lại tờ giấy rồi :" Đây là địa điểm hẹn trước cho cậu, người đàn ông đó tệ, là người rất tốt, cậu chuyện với , tớ nghĩ sẵn lòng giúp cậu."

      " chứ?" Gương mặt Tâm Diệp tràn đầy mong đợi, đôi mắt vốn ảm đạm ánh sáng ngay tức khắc bừng sáng, vui vẻ lôi kéo Thiều Lâm la to: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, yên tâm, tớ nhất định hoàn thành tốt việc cậu giao."

      "Tớ đây. Việc tập duyệt giao cho cậu." Ôm Thiều Lâm cái, Tâm Diệp chạy biến.

      " là" Thiều Lâm bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      chắc chắn, tùy tiện tìm người đàn ông tới giúp Tâm Diệp rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.

      Sau khi cùng quản lí của tập đoàn Lạp Kiệt Nhĩ trao đổi công việc xong, Tâm Diệp vui vẻ bước nhanh về phía địa điểm hẹn trước.

      Bởi vì mang toàn bộ tâm trí tại bữa cơm sắp tới nên Tâm Diệp quên mất ở giữa xa lộ đông đúc.

      "A!"

      Đột nhiên, từ xa có tiếng ai đó thét chói tai, mà những người xung quanh cũng sợ hãi la to.

      Vừa ngẩng đầu, phát ra có chiếc xe lao về phía mình.

      ràng người lái xe kia hiểu cái gì gọi là đèn giao thông, tại phải là lúc người bộ qua lại hay sao?

      Theo bản năng nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được đau đớn do va chạm từ đằng sau.

      chờ đợi rất lâu, cho đến lúc tiếng la hét xung quanh ngừng lại.

      "Tiểu...tiểu thư, xin lỗi, có làm sao vậy?" giọng tràn đầy áy náy vang lên bên cạnh .

      Mở mắt ra, Tâm Diệp thấy người đàn ông, khẩn trương nhìn mình.

      " có... sao cả." Tránh được tai nạn, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

      " xin lỗi, tôi phát ra đèn đỏ, sao chứ?" người đàn ông lịch ngừng xin lỗi, xem ra cũng bị kinh sợ.

      " có, sao cả." Tâm Diệp dùng sức ra.

      Người đàn ông này cũng phải cố ý.

      "Tiểu thư, xác định là sao chứ?"

      Giọng trầm thấp của người khác vang lên bên tai , Tâm DIệp tò mò ngẩng đầu lên, đột nhiên xuất người đàn ông.

      Chín mươi..., chín mươi lăm điểm! Đây là người đàn ông đẹp trai nhất từng gặp, đôi mắt xanh trong veo như hồ nước, phảng phất câu dẫn lòng người, lập tức dời tầm mắt mình nơi khác.

      Trong lúc quan sát đồng thời, Địch Lạc cũng vô cùng hứng thú nhìn , khóe miệng mang theo nự cười nhàn nhạt vui vẻ.

      Thấy cười có ý đùa giớn, Tâm Diệp lấy lại tinh thần, trong lòng nhất thời cảm thấy vui.

      Cười? Cười cái gì mà cười! chu cái miệng nhắn nhìn chằm chằm , biết mình giờ phút này trông rất chật vật.

      Hại đại mỹ nhân như ngồi dưới đất, tên đầu sỏ gây nên còn ai vào đây!

      " là ông chủ của ?" Vốn là cũng muốn tính toán so đo, nhưng ai bảo mặt có ý giễu cợt, liền đổi ý.

      Địch Lạc hơi gật đầu, hiểu tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy. Là con khi nhìn thấy nụ cười này của nên có vẻ mặt này mới đúng.

      "Rất tốt." Nhận được câu trả lời của , nở nụ cười xinh đẹp, động lòng người, cố hết sức đứng lên.

      Tâm Diệp bày ra dáng vẻ cãi nhau, khẩu khí mang theo vài phần vui, vươn tay chỉ về phía người lái xe đứng.

      "Theo lý mà , ta bởi vì ông chủ vội nên mới tăng tốc độ, đây chính là sai lầm thứ nhất của . Thứ hai, nhìn thấy người khã suýt nữa bị đâm phải còn cảm thấy buồn cười. là độc ác!" Tâm Diệp nhìn thẳng vào đôi mắt xanh như hồ nước thấy đáy của , càng khống chế nổi cơn giận của mình.

      Đáng ghét, người đàn ông này đẹp trai như vậy để làm cái gì? Hơn nữa đôi mắt xanh biếc kia khiến người khác phải mê đắm!

      "Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa tôi liền móc mắt ra đấy." Bởi vì nụ cười của khiến cảm thấy được tự nhiên, lần đầu tiên đỏ mắt trước đàn ông.

      " xin lỗi, nếu như thái độ của tôi làm cho em cảm thấy là tôi giễu cợt em, vậy cho tôi xin lỗi. Còn có, lần sau gặp em, tôi tài xế của tôi cẩn thận hơn.". Trong mắt Địch Lạc lên tia kinh ngạc, ngờ có ngày mình bị con mắng.

      Đáng chết! Nụ cười của còn rất mê người! chưa từng gặp người đàn ông nào khiến bản thân mình động tâm, trái tim hồi hộp đập mãnh liệt.

      "Ơ!Lần sau? Còn có lần sau nữa?" Tâm Diệp tránh như tránh ôn dịch, tự nhiên bước cách xa .

      Người đàn ông này rất nguy hiểm.

      Ý nghĩ này từ đột nhiên xuất trong đầu mà luôn tin tưởng vào linh cảm của bản thân mình.

      Tuy có bộ dạng tao nhã nhưng rung động kì quái trong lòng lại làm cảm thấy yên.

      "Tôi lòng muốn xin lỗi em, nếu em bị thương, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm." Đôi mắt xanh của nhìn thẳng vào mang theo thành khẩn, hoàn toàn giống như dối.

      "Quên , tôi cũng đúng, đường lớn mà còn phân tâm." nhượng bộ của làm cho cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to.

      "Em muốn tới nơi nào? bằng để tôi tiến em đoạn!" Địch Lạc đột nhiên nghĩ nhanh như vậy cùng chia tay. rất thú vị,làm cho tâm tình của trở nên rất tốt.

      Cả đời đây là lần đầu tiên chú ý đến con mà lại là con phương Đông, nàng phương Đông rất cá tính.

      " cần, cám ơn ý tốt của , tôi chắc chắn bản thân sao cả, huống chi tôi lại quen mà lại xe của phải là rất lạ sao? Người khác biết, còn tưởng rằng tôi cố ý để đụng phải." Tầm Diệp chút nghĩ ngợi xua tay từ chối.

      dù có gan lớn hơn nữa, cũng phát ra bên cạnh có mấy xem trò vui nhìn với ánh mắt khinh bỉ cùng thù địch.

      Làm ơn, mới là người vô tội bị hại. Bởi vì nhìn có vẻ đẹp trai mà bị người ta khinh bỉ? Tâm DIệp bất mãn bĩu môi.

      Nghe vậy, hơi sửng sốt, rồi cười cười.

      Nụ cười của khiến lòng nghẹn lại, trái tim lại đạp nhanh đến mãnh liệt.

      "Tôi, tôi phải , bây giờ, muộn rồi." lắp bắp .

      Để bình ổn những cảm xúc lạ lẫm trong lòng mình, Tâm Diệp xoay người, Tâm Diệp rời nhanh như người chạy trốn.

      Người đàn ông này làm cảm thấy sợ hãi, về phần sợ cái gì? biết, nhưng nghĩ đến đôi mắt xanh có thể nhìn thấu lòng người kia, trong lòng kìm được cảm thấy kinh hoàng.

      Địch Lạc tiếc nuối nhìn theo bóng dáng của , còn tưởng rằng có thể cùng chuyện nhiều hơn.

      Mãi cho đến lúc bóng dáng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mặt ĐỊch Lạc lại lên chút hứng thú lại tiếc nuối.

      thú vị.

      đầu tiên cũng là duy nhất, vì vẻ ngoài của cảm thấy say mê.

      Ha ha ha! đáng .

      Nhớ tới cặp mắt to tròn kia có thể bốc lên lửa giận, khóe miệng Địch Lạc tự chủ lại nâng lên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Sau khi, kết thúc bữa cơm vốn đầy kì vọng, Tâm Diệp chán nản bước mình phố đêm.

      Thất bại. Rũ vai xuống, thở dài cái.

      Có lẽ là do ràng với Thiều Lâm, muốn tìm là người đàn ông hoàn toàn đối xử với như người bạn, giữa hai người có bất kì tình cảm nào khác ngoài quan hệ bạn bè.

      Vì vậy, bữa cơm này thực là quá thất bại.

      Từ đầu tới cuối, người đàn ông kia đều nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập vẻ say đắm, làm hứng ăn uống của cũng còn.

      nào dám nhờ giúp đỡ nữa!? Đến lúc đó chỉ sợ vị hôn phu còn chưa giải quyết xong, lại rước thêm gánh phiền toái nữa.

      "Ngày mai đành nhờ Thiều Lâm giới thiệu người khác tốt hơn vậy." Tâm Diệp quyết định đem chuyện xấu vừa rồi bỏ qua.

      Nhìn đường có mấy đôi tình nhân dắt tay nhau, vui vẻ dạo, trong mắt Tâm Diệp lên hâm mộ.

      chưa từng kết giao bạn trai, cũng muốn có thể giống như bọn họ, có thể cùng bạn trai ngọt ngào, thân mật cùng nhau, nhưng vẫn giữ lòng mình vì chưa từng gặp người đàn ông nào khiến trái tim mình rung động.

      Người đàn ông khiến động lòng...

      Đột nhiên, trong đầu ra hình ảnh người hôm nay gặp, người đàn ông đó có đôi mắt xanh biếc, nhớ tới nụ cười làm lòng người mê đắm kia, Tâm Diệp nhịn được đỏ mặt.

      dùng sức lắc đầu. " Làm sao lại nghĩ đến cơ chứ?"

      "Lại gặp nhau rồi." Đột nhiên, giọng trầm thấp, dễ nghe hơn nữa có chút quen thuộc từ phía sau Tâm Diệp truyền đến.

      Vừa quay đầu, Tâm Diệp thấy có chiếc xe ô tô sang trọng dừng bên cạnh mình, ngồi trong xe là người đàn ông.

      !? trợn to cặp mắt, vừa mới nghĩ đến , liền xuất .

      Tim lại bắt đầu đập như trống dồn...

      "Phải về sao? Tôi tiễn em đoạn." Địch Lạc cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy trong mắt xuất tia khiếp sợ.

      Sau khi kết thúc bữa cơm với người nhà, lúc xe ngang qua đây, Địch Lạc lơ đãng nhìn thấy đứng ở lối bộ, mặt chút buồn rầu.

      Bằng trực giác, Địch Lạc nghĩ rằng nên có vẻ mặt như vậy.

      Vừa nghĩ như vậy, Địch Lạc lập tức cầu tài xế quay xe. Ngay cả chính cũn biết tại sao mình lại phải làm như vậy.

      Có lẽ là thấy tức giận nhưng khuôn mặt ảm đạm của làm cho cảm thấy đành lòng.

      Tóm lại, khi lấy lại tinh thần, mới phát ra mình gọi tài xế dừng xe, lại kéo cửa kính xuống, mời lên xe.

      " cần đâu." Mặc dù vừa mới nghĩ tới , liền xuất , cũng quên chính người đàn ông này mang lại cho cảm giác vô cùng nguy hiểm.

      "Tôi có ý xấu gì, chỉ là trễ thế này, người con xinh đẹp thân mình ở đây hình như được an toàn cho lắm." Địch Lạc chỉ chỉ bốn phía.

      Đôi mắt xanh biếc của vô cùng thành khẩn, xem ra cũng giống người xấu, Tâm Diệp bĩu môi, do dự đứng trước cửa xe.

      " Coi như cho phép tôi chuộc tội chiều nay cẩn thận suýt nữa đâm vào em?" Mở cửa xe ra, Địch Lạc dịch người hướng vào phía trong ngồi, chờ Tâm Diệp lên xe.

      Lòng cảm giác thôi thúc nhận lời , nhưng là...

      Nhìn , cảm thấy có chút sợ hãi, rồi lại có cảm giác an tâm.

      Sợ cái gì? An tâm cái gì chứ? Sợ hãi bởi vì mang đến cho cảm giác nguy hiểm, an tâm bởi vì trực giác của mách bảo làm tổn thương .

      "Được rồi." Tâm Diệp bỏ qua, cúi đầu, ngồi vào xe.

      Hôm nay cả ngày bận rộn, thân thể ra tương đối mệt mỏi.

      "Em sống ở đâu?" Địch Lạc nở nụ cười dịu dàng, cảm thấy vui vẻ vì có ý tiếp nhận mình.

      May mắn bữa cơm cùng ba mẹ kết thúc sớm, nếu có thể có cơ hội gặp lại lần nữa.

      cho Đich Lạc biết địa chỉ nơi ở mà Thiều Lâm giúp tìm, Tâm Diệp toàn thân buông lỏng, dựa thân vào ghế ngồi.

      "Mới vừa tan sở sao?" chút giả bộ tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng vô cùng thoải mái, làm Địch Lạc khẽ cười.

      ", vừa mới cùng người ta ăn cơm, bữa cơm này ăn thực mệt mỏi." mặt lên chút bất đắc dĩ, nhớ tới bữa cơm kia quả thực khiến người khác nuốt trôi bữa ăn lại cảm thấy thoải mái.

      Vẻ bất đắc dĩ mặt bị Địch Lạc nhìn ra, đôi mắt xanh biếc có chút suy tư chăm chú nhìn .

      Tâm Diệp phát ra cái nhìn chăm chú của , cảm thấy tự nhiên cho lắm.

      "Tôi còn chưa biết tên của em." Địch Lạc phát ra vẻ lúng túng mặt , để tránh làm hỏng bầu khí, cố ý sang chuyện khác.

      "Salina." Thấy quan tâm, Tâm Diệp có chút vui vẻ.

      "Địch Lạc." cũng nhìn nở nụ cười.

      Từ thái độ của , Địch Lạc suy đoán biết thân phận của mình.

      " làm nghề gì vậy? Xem ra rất giống người có tiền." người toát ra loại khí chất cao quý, còn ngồi chiếc xe hơi cao cấp, trang phục người cũng bình thường, Tâm Diệp suy đoán, Địch Lạc là nhân vật có thân phận lớn.

      "Chẳng qua là sở hữu công ty khá lớn thôi." trả lời đơn giản."Vậy còn em? làm công việc gì? Tại sao phải tới Pháp?" cũng ngoài dự tính mà thỏi thăm .

      "Tôi à? Tôi từ Đài Loan tới, chỉ là có tiếng tăm, đến Pháp là do giám đốc cầu mà thôi." nghịch ngợm nháy mắt vài cái, học trả lời đơn giản.

      Địch Lạc nhíu mày."Vậy em ở lại nơi này bao lâu?"

      " có gì thay đổi, chắc là ba tháng!" Sau kết thúc buổi biểu diễn của tập đoàn Lạp Kiệt Nhĩ, phải rời .

      "Ra là vậy." Địch Lạc gật đầu cái, nghe được nhanh như vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy chút thất vọng.

      Sửng sốt chút, lại nhíu mày.

      Thất vọng? thất vọng cái gì chứ?

      trước mắt chưa quen quá ngày, tại sao lại có cảm giác như vậy? Đôi mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp nhìn , Địch Lạc biết bản thân mình bị làm sao nữa?

      Mơ hồ, loại cảm giác quen thuộc giống như biết trước đó lâu.

      "Này! làm sao vậy?"Tâm Diệp phát đưa mắt nhìn vô cùng sâu sắc làm bản thân cảm thấy được tự nhiên, cứng ngắc nở nụ cười, tim khống chế được đập nhanh.

      ", sao." Quay mặt chỗ khác, cào tóc gọn gàng, có ý che giấu nội tâm của mình.

      " là kì lạ, ràng mặt biểu có chuyện, miệng lại ! Tôi biết nhất định là việc riêng." Tâm Diệp nhìn hành động của , tự chủ được ra.

      "Nếu như mỗi người đều giống như em, có lời thẳng, sợ rằng thế giới này xảy ra đại loạn mất." khẽ cười .

      "Có lời thẳng ra có gì tốt? Như vậy cuộc sống phiền toái! Tôi nhất định chịu nổi ràng có chuyện lại .

      ra những buồn bực ở trong lòng muốn đông muốn tây. Nếu chuyện ràng rất đơn giản, lại muốn phức tạp hóa nó, đó phải là tự tìm đến đau khổ sao?" chút cũng đồng ý với ý của .

      " phải đây là thực tế sao? Có số việc phải là em nghĩ rồi , người khác nghe. Có những chuyện, nếu như em , làm cho người khác hoang mang, làm cho người ta được tự nhiên, em sao?" Địch Lạc nhíu mày, vì thuyết phục mà lại cảm thấy thú vị, mới mẻ.

      Có chuyện thẳng sao? Sợ rằng làm sợ!

      "Nếu như chuyện này làm tôi rất buồn phiền...Tôi , thay vì mình buồn phiền, bằng cùng người khác buồn phiền." dùng sức gật đầu.

      "Được rồi! Vậy tôi cho em biết, trong lòng tôi muốn." đến gần , đôi mắt xanh biếc của nhìn thẳng vào mắt .

      "Cái gì?"

      "Tôi suy nghĩ...em rất đặc biệt." này hoàn toàn khác so với những từng gặp trước đây.

      " sao? Tôi đặc biệt?" Tâm Diệp nhíu mày, hiểu ý tứ trong lời của ."Tôi cũng giống , có đôi mắt, cái mĩu, cái miệng, đôi tay, đôi chân, ngoại trừ tôi là nữ, là nam, tôi cũng cảm thấy mình có gì đặc biệt."

      Địch Lạc cười lớn, rồi sau đó dùng ánh mắt thể tin nổi nhìn Tâm Diệp, ngờ được như vậy.

      ...có thể đơn thuần như vậy hay giả ngu? cảm thấy giả thiết thứ nhất tương đối có thể, bởi vì vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Cười! Cười cái đầu . Có cài gì hay mà cười cơ chứ?" Trong mắt Tâm Diệp hơi lóe lên tức giận, hiểu rốt cuộc mình cái gì buồn cười để buồn cười thành ra như vậy.

      Nhưng mà, ra, cười nhìn rất đẹp, thanh cũng rất êm tai. Cách hai người ở cạnh nhau như vậy lại để lại cho cảm giác lthoải mái, tự tại.

      "Thiếu gia, đến chỗ ở của tiểu thư." Đột nhiên, tài xế ở phía trước lên tiếng phá tan bầu khí hiếm có này.

      Tâm Diệp nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống. "Cảm ơn đưa tôi về."

      "Tự mình cẩn thận chút." Địch Lạc thu hồi vẻ mặt vui vẻ, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

      "Vậy...Tạm biệt, Địch Lạc." xong, Tâm Diệp chút do dự xoay người chuẩn bị vào.

      "Salina." Ngồi xe Địch Lạc đột nhiên gọi .

      quay đầu lại, mặt đầy vẻ thắc mắc.

      ", sao, ngủ ngon." Bên trong xe, Địch Lạc tạm biệt với , chiếc xe trước mặt chậm rãi rời .

      Cho đến khi chiếc xe bị bóng tối bao trùm toàn bộ, biến mất khỏi tầm mắt, Tâm Diệp mới chậm rãi lấy lại tinh thần, quay vào nhà.

      * * *

      "Lần này là thư ký Ngả Khắc của Phỉ Nhĩ Tư, đừng thấy vẻ mặt luôn lạnh lùng nhưng ra con người rất tốt, cậu cứ thử nhờ giúp đỡ." Thiều Lâm lấy tờ vé mời ra đưa cho Tâm Diệp.

      "Đến xem show diễn thời trang?" Tâm Diệp thấy Thiều Lâm lấy tấm vé mời ra nhăn mặt nhíu mày nhận lấy đồng thời liếc Thiều Lâm cái.

      "Đúng vậy! Tới nghĩ cậu có hứng thú nên bảo Phỉ Nhĩ Tư lấy hai vé." Thiều Lâm gật đầu cái.

      " Phỉ Nhĩ Tư đồng ý để thư kí quan trọng của giúp tớ?" Tâm Diệp nhìn chằm chằm vào Thiều Lâm hỏi dồn.

      Phỉ Nhĩ Tư là cổ đông lớn nhất của Mộng Công Điện, và Thiều Lâm có giao tình rất tốt, giống như em vậy, nhưng...nếu nhớ nhầm, người đàn ông tên Phỉ Nhĩ Tư kia, lão lấy việc bắt nạt làm thú vui, bây giờ, làm sao có thể có lòng tốt giúp đỡ ?

      " À...đúng vậy!" Thiều Lâm được tự nhiên gật đầu cái.

      làm sao có thể cho Tâm Diệp biết, Phỉ Nhĩ Tư này có tâm tình xem kịch vui nên mới đem Ngả Khắc cho mượn đây.

      * * *

      Sáu giờ chiều.

      Tâm Diệp đứng ở cửa lớn của hội trường tổ chức show diễn thời trang chờ Ngả Khắc đến.

      , hôm nay, mặc váy màu lam nhạt kết hợp với khăn lụa dài màu trắng, phóng khoáng mà động lòng người, trang điểm nhàng và suối tóc dài đen nhánh, khiến cho vừa xinh đẹp kiều diễm vừa giống như thiên thần nghịch ngợm.

      " Tâm Diệp." Ngả Khắc cũng vừa tơi, mặt vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc.

      " Ừ! Ngả Khắc." Tâm Diệp cười cách cứng ngắc. có thói quen đối diện với người đàn ông nghiêm túc như vậy.

      " xin lỗi, chắc chắn Thiều Lâm làm phiền nhiều rồi."

      ", tôi thấy rất may mắn khi được trở thành đối tượng suy xét của em." Bản thân là thư kí của Phỉ Nhĩ Tư và là bạn của Thiều Lâm, dĩ nhiên Ngả Khắc biết vấn đề của Tâm Diệp.

      " Ha ha ha!" Lúng túng cười, mặt Tâm Diệp mất tự nhiên.

      Nhìn Ngả Khắc, Tâm Diệp liền nghĩ tới Địch Lạc.

      Nghĩ về người đó, Tâm Diệp phát ra mình thích loại khí chất nhã nhặn, cao quý kia của Địch Lạc hơn.

      " thôi!" Nụ cười hiếm có từ bên khóe miệng Ngả Khắc ra.

      Sau đó vươn tay ra bình tĩnh khoác tay , hai người cùng nhau vào hội trường.

      "Địch Lạc, hoan nghênh cháu đến dự."

      Chủ của show diến thời trang hôm nay thấy Địch Lạc đến, vui vẻ cười lớn.

      "Chào bác, cảm ơn bác mời cháu." Địch Lạc nở nụ cười nhìn người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm trước mặt.

      " Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau, lần gần nhát hình như cũng từ hai, ba năm trước." Người đàn ông dùng sức vỗ vai Địch Lạc, đối với rất quý.

      "Đúng vậy."

      "Thời gian trôi qua nhanh , ta nghe ba cháu , sau khi kết thúc buổi biểu diễn của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ cháu Đài Loan mang vị hôn thê về, là sao?" Người đàn ông tò mò hỏi.

      "Đúng vậy!" mỉm cười gật đầu.

      " Phải ? Ta thấy cháu cũng rất mong đợi đấy!" Người đàn ông trung niên cởi mở cười to. " Nghe ta , nhất định được xem thường con Đài Loan." ông nháy mắt với Địch Lạc, trong mắt lên vài tia nghiềm ngẫm.

      " Hả? Tại sao?" Địch Lạc tò mò nhìn gương mặt thần bí của người đàn ông.

      " Ông xã, đừng lung tung nữa được ?"

      Lúc này, người phụ nữ Đông phương tầm năm mươi tuổi tới sau lưng người đàn ông, vươn tay vỗ vào đầu ông, khiến mọi người đều kịnh ngạc kêu lên.

      " À! Bà xã, em tới rồi!" Thấy vợ đứng phía sau, người đàn ông liền đem bà ôm lấy, còn tặng thêm vài cái hôn.

      "Tất cả mọi người nhìn, đứng đắn chút ." Người phụ nữ đỏ mặt đem ông đẩy ra, nhìn Địch Lạc tỏ vẻ xin lỗi, áy náy mỉm cười nhìn .

      " Đến đây, bà xã, đây là con trai của Á Phổ Tư, Địch Lạc, trước mắt tập đoàn Lạp Nhĩ Kiệt do cậu ta quản lí." để ý đến giãy giụa của vợ, người đàn ông vẫn ôm chặt vợ vào ngực, buông tay.

      " Xin chào phu nhân." Địch Lạc lễ phép cúi đầu chào bà.

      " Cháu là con trai của đệ tam? Lớn lên ưu tú." Người phụ nữ tán thưởng, ca ngợi đứa trẻ này xem ra là người đàn ông hào hoa phong nhã.

      hổ là con trai của bá tước, dáng dấp tướng mạo xuất sắc, lại tuổi trẻ tài cao, khẳng định được rất nhiều con mến.

      " Vợ tương lai của cậu ta cũng là người Đài Loan giống em đấy, hơn nữa phải lập tức đón người ta về đây."

      " sao? Con nhà nào có diễm phúc lớn như vậy?" Bà tò mò hỏi.

      " ấy là Hạ Tâm Diệp." Địch Lạc thành trả lời. Điều này biết được từ ba mình.

      " Tâm Diệp? Hạ?" Nghe được tên con của người quen, người phụ nữ khỏi kinh ngạc. " Cháu là con lớn của chủ tịch tập đoàn Hạ thị ở Đài Loan Hạ Tâm Diệp?"

      " Phu nhân biết ấy?"

      " À...biết." Bà cứng ngắc nở nụ cười, cảm thấy chột dạ.

      Bởi vì bà cùng hai người của Hạ gia là bạn cũ nhiều năm, nên đối với chuyện của nhà họ bà cũng biết đôi chút.

      Vì vậy chuyện bốn chị em Hạ gia cùng nhau đào hôn, bà dĩ nhiên cũng biết qua, nghĩ tới trùng hợp như vậy, gặp được trong những đương .

      " Em bé Tâm Diệp kia? A! khá nóng tính." Vừa nghe đến cái tên quen thuộc kia, người đàn ông cao hứng , hề để ý đến cái nháy mắt của vợ ở phía đối diện." Tiểu từ, vợ của cháu chính là bé ấy sao? Vậy cháu sống cũng dễ chịu đâu! bé Tâm Diệp đó, ta ngay cả cãi nhau cũng phải thua bé ấy. Nghe , vì hôn , bốn chị em nhà Hạ gia cùng nhau bỏ trốn đấy!"

      xong, người đàn ông ha hả cười to, nhìn về phía vợ, vốn định hỏi bà xem mình có phải , nhưng lại phát ra bà chỉ liếc nhìn ông cái tỏ ý xem thường, trong nháy mắt, ông hiểu ra mình những lời nên .

      "A! Ta vừa mới nhìn thấy người quen. Tiểu tử, ta, chúng ta trước, cháu tự mình thưởng thức." Ông như chạy trốn vội vàng kéo bà xã .

      Địch Lạc bên ngoài tuy là vẻ mặt chút thay đổi, nhưng trong mắt xuất vài tia nghiềm ngẫm.

      này xem ra rất thú vị.

      Bỏ nhà trốn kết hôn? Điều này làm cho càng muốn được gặp vị hôn thê của .

      ngờ... gần đây lần lượt được gặp hai Đài Loan đặc biệt.

      "Là !"

      Đột nhiên, giọng quen thuộc xuất ở phía sau .

      " Salina? Là em?" Xoay người nhìn Địch Lạc ngạc nhiên. " Tôi nghi ngờ hình như em theo dõi tôi, nếu tại sao tới đâu cũng gặp em vậy." hiếm khi mở miệng cười đùa giỡn.

      thừa nhận, có thể gặp lại trong lòng thấy rất vui vẻ.

      " Ai muốn theo dõi chứ, quỷ kiêu ngạo. Tôi suy nghĩ có phải theo dỗi tôi đây!" ngờ hai người lại có duyên đến như vậy, ở nơi này gặp lại nhau.

      Tâm Diệp nhìn , hôm nay mặc bộ tây trang cách điệu, càng làm cho nam tính hơn, đầu tóc chỉnh tề, làm Taam Diệp muốn vươn tay làm loạn nó.

      Trong khi đánh giá trang phục của Địch Lạc, cũng chú ý đến bề ngoài của .

      mặc chiếc váy màu xanh sáng, đúng là màu sắc thích, mặc người ra hết sức đẹp mắt.

      " Em tới đây mình sao?" Nhận ra bên cạnh có ai cùng, Địch Lạc tò mò hỏi.

      " A! ấy lấy nước hoa quả." Tâm Diệp cười cười , hề biết sau khi nghe thấy câu trả lời của , biểu mặt có chút kỳ lạ.

      " sao?" Địch Lạc có vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt trở nên sắc bén.

      " chuyện với nữa, bạn trai tôi tìm tôi." Thấy Ngả Khắc tìm mình, Tâm Diệp vôi vàng Tâm Diệp vôi vàng tạm biệt quay .

      Địch Lạc tò mò nhìn theo hướng .

      Người đàn ông kia... rất quen mặt, gặp ở đầu rồi?

      Người đàn ông đứng bên cạnh phát có người nhìn mình. Ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt giao nhau.

      Ngả Khắc dường như nhận ra được thân phận của , gật đầu với coi như chào hỏi.

      Địch Lạc cũng gật đầu với cái, chỉ có chính mới biết, giờ phút này tâm tình phức tạp tới mức nào.

      Địch Lạc nhớ ra, người đó là thư kí của Phỉ Nhĩ Tư- Ngả Khắc.

      Nhìn thấy cùng Ngả Khắc vừa vừa cười, Địch Lạc phát , trong lòng mình dường như dâng lên cảm giác kì lạ chưa bao giờ gặp.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Bên trong quán cà phê, Tâm Diệp ngồi đối diện Ngả Khắc cùng nhau chuyện phiếm.

      "Em có biết vị hôn phu của mình là ai ?" Ngả Khắc hỏi.

      " biết." Tâm Diệp nhún vai.

      Ba mẹ khi họ còn bé họ gặp mặt, nhưng dù sao qua lâu như vậy, làm sao có thể nhớ.

      "Tôi nghĩ ta là người rất tốt?" Trong lời của mang theo ám hiệu.

      " sao?" Tâm Diệp vươn vai, rất bình tĩnh .

      " chừng có thể em và ta từng gặp mặt." Ngả Khắc cười cười nhìn .

      "Tại sao tôi có cảm giác biết số chuyện mà tôi biết vậy?" nghi ngờ nhìn Ngả Khắc.

      "Em vội vàng tìm người đàn ông khác giúp mình làm chuyện như vậy, phải là việc làm sáng suốt." trả lời câu hỏi của , khuyên.

      ra vừa rồi ở hội trường mới biết được thân phận vị hôn phu của .

      Vừa rồi lúc Địch Lạc cùng hai vợ chồng kia chuyện, vừa lúc qua, nghe được chuyện bọn họ , giật mình, nhưng ngờ tới ngay sau đó lại gặp Tâm Diệp cùng Địch Lạc chuyện với nhau.

      nhạy bén lập tức hiểu ra, ra hai người bọn họ sớm biết nhau, chẳng qua là biết thân phận của nhau mà thôi.

      Mà vừa rồi ở hội trường, hai vợ chồng trung niên kia cũng nhận ra Tâm Diệp đến.

      Ngoài ra, cũng nhận ra Địch Lạc nhìn bằng thái độ thù địch che giấu.

      sai, tuy rằng cũng hiểu về người đàn ông tên Lạp Nhĩ Kiệt-Địch Lạc này, nhưng là người bình thường cũng có thể nhìn ra được để ý Tâm Diệp.

      " trễ thế này, để tôi đưa em về." Nhìn đồng hồ tay, quan tâm muốn đưa về.

      Hai người ra khỏi quán cà phê.

      "À... Ngả Khắc." đường về, nhớ ra mục đích chủ yếu của cuộc hẹn này.

      " lúc đầu từ chối cuộc hẹn của tồi là bởi vì đồn ý giúp tôi sao?" ngẩng đầu nhìn về phía Ngả Khắc.

      "Em thử xem?"

      cho rằng nếu như Tâm Diệp biết thân phận vị hôn phu của mình chừng thay đổi ý định, dù sao cũng có quen biết Địch Lạc.

      đợi trả lời, lại tiếp tục .

      "Đúng rồi, hôm nay ở hội trường, người đàn ông kia là ai vậy?" quyết định cho chút gợi ý.

      "À, là người đàn ông kia hả? Lần đầu tiên gặp mặt bị trễ giờ là do đụng phải ta, sau đó lại hẹn mà gặp thêm vài lần nữa."

      Đây coi như là lần thứ ba.

      "Ừ! Vậy ta tên là gì vậy?"

      " ta tên là Địch Lạc." Nhớ đén đôi mắt xanh biếc kia của luôn chăm chú nhìn mình, khiến gương mặt Tâm Diệp nổi lên tầng màu hồng.

      "Chỉ biết tên ta là Địch Lạc thôi sao?' Xem râ biết thân phận của . " Còn ta? ta có biết tên của em ?"

      " ta biết tên tôi là Salina."

      là người Pháp, cho biết tên mình là Hạ Tâm Diệp phải kì lạ lắm sao? chừng còn đọc đúng đây!

      Nghĩ tới vì phát tên của mình mà phiền não, vẻ mặt kia nhất định rất buồn cười, mặt lên vui vẻ mà chỉ mình mới hiểu.

      Nghe vậy, Ngả Khắc khỏi mỉm cười.

      Việc này thể đem ra đùa, Ngả Khắc ở trong lòng cố nén cười, khó có được hứng khởi muốn trêu đùa người khác.

      "Tâm Diệp, xin lỗi, tôi rất muốn giúp em nhưng tôi e rằng có cách nào để giúp." Mang vẻ mặt áy náy., Ngả Khắc giọng .

      "Tại sao?" Nghiêm mặt, tâm tình vui vẻ của Tâm Diệp bị phá hư.

      "Bởi vì Phỉ Nhĩ Tư tôi thể đáp ứng đề nghị của em."

      Trong lòng sớm tính toán, nếu nư đem chuyện này cho Phỉ Nhĩ Tư biết, cũng đồng ý với quyết định của mình.

      "Cái gì?" Trợn to mắt, thể tin được điều mình vừa nghe thấy, tên đàn ông đáng ghét thực trêu đùa .

      " xin lỗi, tôi lòng rất muốn giúp em, nhưng tại tôi làm việc cho ấy." mặt tràn đầy thành ý cùng bất đắc dĩ, Ngả Khắc hối lỗi .

      "Thôi, quên , trách , muốn trách trách cái tên đáng ghét kia! Tôi tìm người khác tốt hơn."

      Vỗ lên vai Ngả Khắc, Tâm Diệp để bụng, nở nụ cười với . Dù sao muốn nổi giận cũng phải trút hết lên đầu người đàn ông kia mới đúng.

      Thực phiền toái!

      Tâm Diệp lười biếng ngồi sô pha ở phòng khách của khách sạn, thở dài.

      Hôm nay, hẹn gặp người ta ở đây, mà cố ý tới sớm giờ bởi vì muốn nhìn xem mình có "Cơ hội" hay .

      Thế nhưng ngồi ở đây giờ...mà vẫn có ai đến gần.

      Mấy người đàn ông này rốt cuộc làm sao vậy, phát nàng xinh đẹp ngồi ở đây sao?

      là Hạ Tâm Diệp mà cũng là mỹ nhân cực phẩm chứ!

      Là lỗi của ? Hay là đan ông ở đây có mắt?

      Haiz! lại thầm thở dài cái.

      " buồn!"

      Kể từ sau cuộc hẹn với Ngả Khắc, biết tại sao Thiều Lâm cũng giới thiệu bạn trai cho nữa.

      Hỏi nguyên nhân, ấy luôn mập mờ , bên cạnh mình người đàn ông cực kỳ ưu tú cần lãng phí thời gian tìm người đàn ông khác.

      Nhưng nghĩ từ đầu đến cuối, suy nghĩ lâu, nhưng nghĩ ra rốt cuộc bên cạnh có người đàn ông ưu tú nào?

      "A! chán- Đau đầu quá mất!"

      "Salina." Lúc này, người đàn ông chừng 50, 60 tuổi đến bên cạnh .

      "Johnson." Vừa nhìn thấy người mình chờ đến, Tâm Diệp lập tức nở nụ cười.

      "Cháu hình như đến lâu rồi."

      "Đúng vậy! sao! ngại, hẹn bác ở chỗ này bởi vì vừa lúc cháu ở gần đây, hẹn ở chỗ này cũng khá tuận tiện."

      Johnson là chủ thuê nhà mà trước đây Thiều Lâm thuê cho , trước kia mỗi lần quay về thường ở lại Pháp vài ngày, cũng ở lại nhà của ông ấy, bởi vì thích cảm giác ở khách sạn nguộc lại thích cảm giác trong căn nhà lâu năm của người dân.

      Jonhson thương như con ruột, khiến hết sức quý ông, hai người trở thành người thân trong gia đình.

      " sao, ta biết cháu bề bộn nhiều việc."

      Johnson ôm Tâm Diệp chặt, coi Tâm Diệp như con của mình hết sức thương.

      "Lần này ở Pháp bao lâu ?" Jonhson ngồi ghế sô pha quan tâm hỏi.

      "Vâng, chắc cũng thời gian khá dài ạ."

      "Vậy tìm được chỗ ở chưa?"

      "A! Nhưng mà cháu vẫn muốn ở lại chỗ của bác, đáng tiếc phòng bị người khác thuê mất rồi."

      "Ừ! Nếu là cháu sớm cho ta biết, vợ chồng ta nhất định đem phòng cho người khác thuê, bà ấy gần đay còn rất nhớ cháu đấy!"

      " sao ạ, lần sau còn nhiều cơ hội mà." Khóe miệng Tâm Diệp nâng lên.

      "Thiếu gia, ngài xem, là vị tiểu thư lần trước." Tài xế theo Địch Lạc ở phía sau, lúc bước vào đại sảnh, lập tức phát ra Tâm Diệp.

      Vừa quay đầu, quả nhiên Địch Lạc nhìn thấy , mà bên cạnh còn có người đàn ông, hai người vừa vừa cười.

      Người ngoài nhìn vào hai người giống như bạn bè, nhưng Địch Lạc nhìn vào lại giống như bọn họ tán tỉnh nhau.

      Hai người hẹn nhau đen chỗ này làm gì? Tại sao cùng người đàn ông kia thân mật như vậy?

      Hơn nữa...người đàn ông kia còn lớn tuổi.

      Vô vàn ý nghĩ bật ra khỏi đầu, làm tâm tình của trở nên rất kém, tự chủ, trong lồng ngực toát ra hơi ghen tuông nồng đậm.

      Địch Lạc nheo mắt, hai lời bước nhanh về phía Tâm Diệp.

      "Vì vậy, cháu cũng rất muốn biết bác..." Tâm Diệp vui vẻ cười lớn cùng lúc đó ngẩng đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy người.

      "Địch Lạc?" giật mình, rồi cao hứng đứng dậy, nụ cười miệng càng thêm vui vẻ.

      cùng quả thực rất có duyên!

      mấy ngày rồi gặp mặt, còn tưởng rằng duyên phận của hai người kết thúc như vậy!

      Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của , Tâm Diệp nghi hoặc phát ra từ người phát ra khí lạnh, hơn nữa sắc mặt cũng được tốt cho lắm.

      " làm sao vậy?" hiểu liền nghiêng đầu nhìn .

      " theo ." Cặp mắt tức giận của Địch Lạc thẳng tắp bắn về người đứng phía sau lưng , gương mặt Jonhson tràn ngập vẻ khó hiểu.

      " xin lỗi, ấy là bạn của cháu. Hình như có chút việc tìm cháu. Cháu muốn...lần sau cháu lại tìm bác, được ạ?" Lời Tâm Diệp còn chưa dứt, ngay lập tức bị Địch Lạc mang , để lại tên tài xế bối rối và Jonhson.

      Mọi người thấy hai người họ khỏi thở dài.

      ra mỹ nữ nửa rồi, hơn nữa còn là vị tổng giám đốc nổi danh của tập đoàn Lạp Nhĩ Kiệt.

      Xem ra, bọn họ còn cơ hội rồi.

      "Này! bị làm sao vậy?" Ngồi vào xe của , ngay sau đó bị kĩ thuật lái xe của dọa cho sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

      ngờ đến trông dáng dấp nhìn lịch như vậy, khi lái xe lại đáng sợ thế.

      hai tay nắm chặt tay cầm nóc, tim bị làm cho sợ tới mức nhảy ra ngoài.

      "Này! rốt cuộc muốn làm gì vậy? muốn chết cũng đừng lôi tôi theo cùng chứ! Tôi còn muốn sống đến tám mươi...Cẩn thận xe trước mặt kìa! Aaaaa...."

      Nhắm mắt lại, sợ hãi chờ chiếc xe trước mặt kia đâm vào...

      Xe đột nhiên dừng lại.

      Tâm Diệp vẫn sợ hãi nắm chặt tay cầm, cắn chặt môi, nhắm chặt mắt.

      Ầm tiếng, nghe thấy tiếng cửa xe bị đóng.

      Mở con mắt ra, lúc này mới phát xe biết dừng lại từ khi nào.

      Đây là đâu? Nhìn khủng cảnh xung quanh, nhìn thấy trước mắt mình là biển rộng.

      Buông tay cứng đờ xuống, Tâm Diệp dùng sức vỗ ngực mình, hít hơi sâu.

      Xoay đầu, nhìn thấy có người đàn ông ngồi bờ cát.

      Cơn giận trong lòng bị khơi dậy.

      Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao ta lại mang như vậy? Cũng nhận được đồng ý của người khác, ta lại bỏ rơi mình ở đây.

      xuống xe, bình tĩnh đến bên cạnh .

      " rốt cuộc là làm sao vậy?" Cau mày, lòng quan tâm đến .

      mặc âu phục phẳng phiu, nhưng ngồi bãi cát như vậy.

      lên tiếng, Địch Lạc biết mình nên gì.

      biết mình mất bình tĩnh. Từ trước tới giờ, điều này chưa từng xảy ra thế nhưng mà mất bình tĩnh, đây phải lần đầu, hay cảm giác của dành cho có vấn đề?

      Chỉ là nhìn thấy cùng người đàn ông khác vừa , vừa cười trong lại xuất cảm giác tức giận và ghen tị, mà cảm giác này khiến cho thể nào khống chế được tâm tình của mình.

      "Này! có nghe tôi hay ? Tự nhiên mang người ta đến đây, cuối cùng đến câu cũng thèm , như thế làm tôi rất bực." Thở ra hơi dài, cũng ngồi xuống theo.

      Địch Lạc nhìn , trong đầu lí trí và tình cảm ngừng đấu tranh.

      Nhớ người con này. Tim ngừng cho biết nhớ người con này.

      thích ...Chắc chắn! tùy tiện thích .

      hề giả vờ ngây thơ, tính cách cởi mở, thú vị, nụ cười xinh đẹp. Ở bên canh , cảm thấy vô cùng thanh thản, hề quan tâm đến thân phận của , tìm hiểu nghiên cứu tất cả về , ở trước mặt , có thể cần che giấu bản thân mình.

      Chính điều này làm cho cảm thấy rất vui vẻ, làm cho bắt đầu để ý đến .

      thích hay là... , mới chỉ gặp vài lần nhưng lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc này.

      Nhưng lý trí cũng ngừng cho , mình có vị hôn thê nên đến quá gần , thể để ý đến , tốt nhất là giữ khoảng cách với .

      " rốt cuộc là bị làm sao! Lời tôi có nghe thấy ?" Thấy im lặng, Tâm Diệp khống chế được cơn giận của mình.

      báo trước, mạnh mẽ ôm lấy , che phủ đôi môi .

      Tâm Diệp mở to mắt, đầu óc vì bị kích thích mãnh liệt mà ngừng hoạt động.

      ta... hôn ?

      Độ nóng từ môi lan ra, lan ra toàn thân. cảm giác tim nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người chút sức lực mềm nhũn, chỉ có thể dựa sát vào người .

      Địch Lạc biết làm như vậy là sai, chỉ biết nụ hôn này làm khao khát lâu.

      Có lẽ từ lúc gặp lần đầu tiên, muốn làm như vậy.

      Có lễ khi gặp lần đầu tiên, bị hấp dẫn, bị mê hoặc sâu.

      muốn biết có nghĩ đến hạnh phúc giống như nghĩ .

      Thực nếu có nghĩ đến hạnh phúc giống mình như vậy, môi cũng ấm nóng như vậy tất cả cái gì gọi là trách nhiệm, gọi là lí trí đều muốn quan tâm nữa.

      Giờ khắc này, chỉ cần người con này, tim chỉ cần người con này mà thôi.

      Giống như muốn đem khảm sâu vào cơ thể mình, đem bao bọc chặt, giữa hai người ngày cả kẽ hở cũng có.

      "Ô..."

      Tâm Diệp có chút đau đớn rên rỉ, bị ôm chặt, hai tay vô lực thử vỗ vào .

      phát có chút gì đó đúng, miễn cưỡng buông ra.

      Tâm Diệp ngã ngồi mặt đất, dùng sức thở hổn hển.

      Hô! Còn tưởng rằng mình ngạt thở mà chết.

      dùng sức vuốt ngực, cố gắng hít thở khí.

      lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, gương mặt ửng đỏ giống như ánh nắng chiều, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.

      " ai dạy em lúc hôn nhau nhớ phải hô hấp sao?" Địch Lạc dùng thanh trầm thấp .

      đứng dậy, tay kéo lên, ánh mắt say mê nhìn gương mặt hồng hồng, dáng vẻ mê người càng khiến người con đó thêm đáng .

      "Ai cần lo...A! ... làm gì thế!?"

      Thấy chân Tâm Diệp mềm nhũn, suýt nữa lại ngã xuống, Địch Lạc dứt khoát tay ôm , động tác nhanh nhẹn này làm sợ đến mức vội vàng vươn tay ra vòng lên cổ .

      "Tôi nghĩ em còn đủ sức lực để xa nơi đó hơn đâu?" vươn tay chỉ vào quán cà phê bên bờ biển cách đó xa.

      được tự nhiên cúi đầu, dám nhìn ."Là do gây ra, dĩ nhiên nên phục vụ."

      "Này, lần sau lúc tôi hôn em, tuyệt đối nhớ nhắc nhở em phải hô hấp." mặt Tâm Diệp lên tầng đỏ ửng, làm cho nhịn được muốn trêu chọc .

      ", làm như vậy là chiếm tiện nghi của người khác giờ còn muốn trêu chọc. Vô lại." Mặt Tâm Diệp lại càng đỏ hơn, lộ ra vẻ quyến rũ của .

      tiếp nhận nụ hôn , làm sao biết khi hôn phải hô hấp? Người đàn ông này đáng ghét, chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ.

      Bĩu môi, mở to mắt lườm cái.

      Bộ dáng xấu hổ cùng vui của làm cho Địch Lạc cười to, gương mặt chói mắt lại mê người.

      Tâm Diệp ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy, mê muội sâu.

      Tới quán cà phê lúc nào ư? biết.

      Ngay cả lúc cầm hai ly cà phê ngồi xuống trước, cũng phát ra.

      "Uống , đồ uống này rất tốt." cầm ly cà phê đặt trước mặt , khoảng cách gần khiến gương mặt hơi đỏ lên.

      "A! định dọa chết tôi sao?" lúng túng, lại đỏ mặt.

      Trời ạ, bị làm sao mà gần đây rất hay đỏ mặt! Hơn nữa hình như đều vì .

      " suy nghĩ gì? Tại sao ngẩn người?" Nhìn gương mặt tức giận của , cảm thấy rất buồn cười. phát dường như trêu chọc trở thành thói quen của .

      " suy nghĩ tới , tại sao lúc nãy lại có hành động như vậy." giương mắt liếc , cầm cái tách lên uống ngụm, rồi đặt xuống khuấy .

      vừa nhìn vừa cúi đầu uống ngụm lại hỏi:

      "Tại sao lại gì mà thở hổn hển mang tôi ? Tại sao đột nhiên tức giận? Còn có...Tại sao lại hôn tôi?"

      vất vả mới có dũng khí để hỏi nhưng cũng còn dũng khí nghe trả lời, lập tức lại ngẩng đầu ngăn trả lời.

      "Đừng bảo là, muốn trả lời, muốn mở miệng."

      Nếu như câu trả lời của có ý gì, chẳng qua là đột nhiên muốn, thề nhất định giết chết , xé xác thành tám mảnh.

      Dựa tính tình đà điểu (tích cách trốn tránh khó khăn), muốn nghe đáp án.

      "Vậy còn em?" Hiểu được suy nghĩ của , nhưng nếu muốn nghe, vậy cũng muốn giải thích với làm gì."Đối với hành động vừa rồi của tôi, em có suy nghĩ gì?"

      cũng muốn biết, ở trong lòng có ý nghĩa .

      Mặc dù mặt là nụ cười dịu dàng nhưng có trời biết giây phút này khẩn trương tới mức nào, trong lòng vô cùng nôn nóng, thậm chí có chút sợ đáp án của .

      "Tôi, tôi...Tôi biết." Vấn đề là chính cũng làm thấy mê mẩn.

      Thực hai người cũng chỉ mới gặp nhau bốn lần, ngoài ra biết gì hơn.

      Bọn họ cái gì cũng phải...

      Cũng đúng bởi vì tại bọn họ ngồi ở đây chuyện phiếm, mới vừa rồi còn hôn nhau...

      Trời ạ! Đừng nghĩ nữa!

      "Vì vậy?"

      "Tôi hiểu ...cũng biết về tôi."

      Gặp , trong lòng có tràn đầy cảm giác vui vẻ, có lẽ là do đặc biệt nhưng rốt cuộc đối với điều đó có ý nghĩa gì.

      "Tôi có cảm giác bị tổn thương." Địch Lạc thấp giọng cười, đôi mắt chăm chú nhìn , trong lòng ngừng đấu tranh.

      Cho dù hiểu về nhưng biết rất đặc biệt, ít nhất là đối với .

      "Này! còn chưa cho tôi biết vì sao lúc nãy lại tức giận?" Tâm Diệp cũng quên chuyện mình bị mạnh bạo lôi .

      ", có gì, có lẽ là tôi khong muốn nhìn thấy em gặp người đàn ông kia!" Giọng của Địch Lạc giống như đùa, có trời biết lời .

      " lại đùa rồi." Nhưng tâm Diệp nghe ra nghiêm túc chỗ nào.

      "Vậy bây giờ em bận chứ?" Mặc dù hiểu suy nghĩ của nhưng vì bù lại hành động nông nổi vừa rồi của mình, kế hoạch.

      " có! Làm sao vậy?" Tâm Diệp mở to mắt nhìn , mặc dù cũng thấy hoài nghi trước thái độ của nhưng cũng muốn hỏi.

      "Tôi muốn mời em ăn bữa cơm."

      " mời khách sao? Tôi khách khí đâu!"

      " sao." Địch Lạc nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :