1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      nàng mạnh mẽ

      [​IMG]
      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương


      Sắp chữ: Mẹ Thanh Yên

      Tên Xuất Bản: Biến - Cửu Lộ Phi Hương

      Beta: Hoanglan1212

      Nguồn: http://meyeuthanhyen.wordpress.com/
      [​IMG] [​IMG]

      Văn án

      Hà Tịch: nhân sinh tựa như con thiên nga trắng

      mặt nước giả vờ tao nhã cao quý, hơn thua với đời nhưng hai chân dưới nước lại quậy đục ngầu.

      Hà Tịch chính là con thiên nga phía tao nhã, phía dưới giãy dụa để về phía trước.

      ai có thể nhìn thấy những gì che dấu cho đến khi gặp Tần Mạch.

      Rắc rối kéo nhau mà tới. Cuộc sống cũng mất bình lặng.

      Tần Mạch: cuộc sống chính là kết hợp của xui rủi và may mắn mà luôn có duyên với may mắn. Cho đến khi gặp Hà Tịch.

      Vô số chuyện thể tưởng tượng được phát sinh liên tục.

      Mặc dù luôn may mắn như Tần Mạch cũng khỏi suy sụp cảm thán:

      “Được rồi, xem như em mạnh mẽ”

      Đoạn 1:

      “Tần tiên sinh, muốn dồn tôi vào đường cùng sao”

      “Nếu người ở cuối đường là tôi, em có gan tiếp tôi cũng ngại.”

      có biết có hậu quả gì ? Mẹ tôi nghĩ là đối tượng kết hôn của tôi! Chuyện đó và chuyện hai chúng ta sống chung là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!”

      “Chuyện đó cũng thường thôi, mẹ tôi cũng nghĩ y như vậy.”

      chơi?”

      “Đến giờ em vẫn nghĩ tôi đùa giỡn sao?”

      “Nếu sao?”

      “Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng , nếu lấy kết hôn làm mục đích đương đều là bọn lưu manh đểu giả. Tôi là quý ông, tôi làm trò lưu manh, đểu giả.”

      Last edited by a moderator: 12/2/15
      Bi HýTử Mặc thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1: Tôi chỉ muốn làm khó coi



      Hết giờ làm, Tiểu Chu bàn kế bên gõ gõ vào bàn tôi báo cũng đăng dạo này trị an tốt lắm, về nhà sớm chút ”, xong còn ngầm trừng mắt tôi.

      Tôi cũng cười cười, dọn dẹp lại bàn làm việc của mình trả lời “Về trễ cũng sao, dù gì hôm nay tôi cũng có vệ sỹ riêng.”

      “Chậc chậc, đúng là người nào đó có bạn trai về nên mạnh miệng thấy sợ, cậu xem cậu trông vui vẻ chưa kìa!”

      Tôi cười kiêu ngạo: ” Dĩ nhiên, Dương tử nhà tôi phía trước có ba mươi sáu thiên cương mở đường, phía sau có bảy mươi hai địa sát hộ tống, trái có Thanh Long, phải có Bạch Hổ, bày bố như thế nghiệt, tiểu quỷ nơi nào dám đến đây làm loạn.”

      Tiểu Chu cười lớn: “Tịch Tịch, cậu là cái đồ dở hơi! Khó trách Dương Tử chiều cậu như tâm can bảo bối, làm như hở ra là bị người ta đoạt mất ấy. ấy cũng mệt mỏi nhỉ!”

      “Tôi đây là vàng 24K nha, ai thấy cũng mê. Thôi, đến giờ rồi, tôi đây, mai gặp lại”. Tôi nhấc túi, nhàng bước ra cửa, phía sau vọng lại tiếng Tiểu Chu “Nhớ để ý thắt lưng nha!” Đồng nghiệp nghe vậy đều che miệng cười thầm.

      Tôi cũng thèm để ý, tâm tình như chim sẻ, sung sướng nhảy nhót. Rốt cuộc Dương Tử tiên sinh thân của tôi cũng quay về từ xã hội tư bản tàn ác.

      Nhưng buổi trùng phùng giữa tôi và Dương Tử lại kết thúc bằng màn tắm rượu vang.

      Tôi cười nhạt nhìn thứ chất lỏng màu hồng nhạt chảy từ gương mặt đẹp trai của ta xuống tận cổ, nhuốm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng tinh. ta ngồi yên, lời.

      Tôi cười: “ khác quá, nếu như trước kia tôi chỉ có thể lấy trà hắt thôi.”

      “Tịch Tịch, chúng ta chia tay trong hòa bình thôi.” Dương Tử thấp giọng , “ nghĩ làm lớn chuyện, ai cũng khó coi.”

      “Cũng được.” Tôi chìa tay “Phí chia tay.”

      Dương Tử giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi, trong kinh ngạc lại mang theo tia khinh thường; cuối cùng ta vẫn móc ví, lấy xấp tiền đặt vào tay tôi: “Em … thay đổi.”

      “Phải ?” Tôi nhìn xấp tiền trong tay, nhíu mày, xem ra ta cũng chịu chơi. Tôi cầm mớ tiền, đập đập vào lòng bàn tay, sau đó nhìn ta, mím môi mím lợi cầm xấp tiền kia xé đôi. ta nhìn tôi như con điên. Xấp tiền dày quá, phải cố hết sức tôi mới có thể xé làm đôi rồi quăng vào giữa mặt ta, cầm túi xách, đứng dậy, tiền bay lả tả trong trung, mọi người trong quán đều kinh ngạc nhìn chúng tôi, tôi ngạo nghễ với ta: “Dương Tử, tôi muốn làm khó coi đó sao nào”

      Tôi bước mạnh mẽ đôi giày cao gót, kiêu ngạo xoay người rời như chẳng có việc gì xảy ra.

      Nhưng dù có kiêu ngạo đến thế nào tôi cũng thể coi chuyện mình bị bồ đá như chưa từng xảy ra được. Buồn bực, tôi bèn đến quán bar để giải tỏa cơn giận, uống hồi say đến quên trời đất, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn quên việc ngày mai tôi vẫn phải chỉnh chu đến chỗ làm.

      Con người sống đời ai cũng cố sống cố chết giữ gìn thể diện của mình nhưng đến cuối cùng ai biết chắc mình đạt được những gì.

      em.” cái tay béo múp míp đặt đùi tôi “Uống rượu mình buồn lắm, uống với .”

      Tôi chẳng chẳng rằng xích qua bên, gì xem như cự tuyệt. Tối hôm nay bà đây hoàn toàn có tinh thần để mắng chửi người khác.

      Người đàn ông kia cũng say, được bước tiến thêm bước, sán lại gần tôi. Tôi dằn chén rượu xuống quầy bar mạnh đến nỗi mấy cái ly quầy nảy lên cái, khách hàng ngồi xung quanh quầy đều giật mình nhìn qua bên này, bartender lau rửa ly tách cũng tiến đến. Người đàn ông kia nghĩ tôi nóng tính như nên len lén chuồn mất.

      Nửa chừng bị quấy rầy khiến tôi còn hứng để uống tiếp bèn ngửa đầu uống nốt ly rượu uống dở, đứng dậy định bỏ .

      , trễ như vậy mình về nhà an toàn lắm đâu.” chàng bartender đẹp trai ghé vào quầy bar cười cười nhìn tôi.

      Tôi nhíu mày: “ muốn làm vệ sỹ đường rồi lên tới giường luôn hả?”

      thú vị.” ta nở nụ cười, trong chốc lát lại nghiêm mặt , “ nhìn thấu những gì tôi nghĩ rồi.”

      Tôi nhìn từ xuống dưới để đánh giá ta, trẻ tuổi, đẹp trai, vui vẻ, thoải mái, trông rất vừa mắt. Trong cơn say tôi chợt nghĩ, dù sao Dương Tử cũng bạn nước ngoài xinh đẹp, tội gì tôi phải thủ thân như ngọc vì ta. Trao hết hết trái tim cho người đàn ông, chấp nhận trả giá nhiều như vậy nhưng rốt cuộc những gì tôi nhận được chỉ là phản bội mà thôi.

      Nếu đàn ông có thể dễ dàng phản bội như vậy tại sao phụ nữ lại thể tự do, phóng túng chứ?

      Tôi nhếch miệng cười: “Chừng nào hết ca?”

      chàng kia cười như nắng: ” Khi nào em về lúc đó tan ca”

      Kết quả là ta lập tức hết ca.

      Nếu bạn say rượu lại mang giày cao gót đứng như thế nào cho đừng ngã cũng là kỹ thuật. Nếu chàng đẹp trai kia chắc tôi cũng ngã dúi dụi, thậm chí bò thẳng đường mà về. Cho nên khi ta lợi dụng việc đỡ hông tôi mà giở trò sàm sỡ, mặc dù khó chịu nhưng tôi vẫn cau mày nín nhịn.

      Cửa sau quán bar thông ra ngõ tối tăm, sâu hun hút, nối thẳng ra ngoài đường lớn. Đường này tuy gần hơn chút, nhưng ngõ như thế này nếu như bình thường có đánh chết tôi cũng dám bước vào. Chẳng phải các vụ giết người cướp của thường xảy ra trong các ngõ như thế này sao?

      Chỗ rẽ phía trước có thùng rác to, gót giày của tôi chợt gãy, chàng cùng cười, cúi xuống gỡ gót giày của tôi ra, vừa ngẩng đầu tính kể công với tôi bỗng nghe ngay tại chỗ rẽ phía trước giọng nam thảm thiết van cầu: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tiền đây, tiền đây!”

      chàng bartender khựng lại, tôi lại say khướt, phản ứng chậm chạp, thấy chàng buông tay đỡ, tôi tự được nên đành vịn vai ta đứng yên.

      Lúc này lại có giọng khàn khàn, khó nghe lạnh lùng buông ra chữ: “Giết”, cùng với tiếng tiếng “chíu” , nghe giống như tiếng súng giảm thanh truyền hình.

      Lúc này tôi cũng loáng thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra, trong lòng vô khiếp sợ, ngờ mình lại xui tận mạng, gặp phải xã hội đen! Nhưng rượu vào lá gan lại phình ra, chẳng những tôi bỏ chạy mà còn tò mò nhìn quanh quất về phía bên kia.

      Đèn đường mờ mịt phản chiếu vài bóng người bên kia, tay người vẫn chưa thu về, tôi nhìn thấy ràng hình dáng cái vật người nọ cầm, ———– cây súng.

      Ngay lập tức, cơn say rượu biến mất tăm, tôi rùng mình, mồ hôi lạnh thoát ra từ từng lỗ chân lông. Tôi quay đầu nhìn chàng cùng, chỉ thấy mặt ta tái mét, tôi đẩy tay ta, ra hiệu bảo chúng ta im lặng rút lui, ngờ lại làm ta giật mình, thét tiếng kinh hãi, tôi muốn nhào tới bịt miệng ta mà kịp nữa rồi.

      Ngay tại chỗ rẽ bên kia có người gầm lên giận dữ: “Ai?”

      Tôi níu vai ta, mặc kệ giày cao gót và cơn say rượu bỏ chạy thục mạng, trong lòng tràn đầy sợ hãi người kia giết người diệt khẩu, bắn vài lỗ sau lưng chúng tôi.

      Lúc chạy đến cửa sau quán bar, tiếng ồn ào trong quán bar lập tức đập vào màng nhĩ, chúng tôi vào, chàng kia lập tức khóa cửa, vẫn chưa tỉnh hồn liếc nhìn tôi cái, tôi cũng nhìn lại.

      ta thở gấp : “Chúng ta…”

      “Chúng ta chưa nhìn thấy cái gì.” Tôi vội vàng tiếp.

      được, chúng ta phải báo án!”

      Đúng là tuổi trẻ! Nhiệt huyết tràn trề như vậy mang lại kết cục gì tốt! Tôi định khuyên nhủ ta vài câu nghe vài tiếng động phá cửa phía sau, tôi nhất thời hoảng hốt, đảo mắt thấy chàng kia bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt mình trốn mất.

      “Ầm!!!”, cái cửa cũ rích phía sau bị đạp tung khóa, tôi nhìn thấy bàn tay thò vào.

      Người ta thường , con thỏ nóng nảy cũng cắn người, tôi lại cầm tinh con thỏ, và bây giờ là lúc tôi thể toàn bộ đặc điểm của con thỏ bị chọc giận của mình. Vừa lúc có người đàn ông từ trong toilet bước ra, tôi bèn mạnh mẽ ấn ta vào tường và cạp mạnh vào môi ta.

      Nhưng người đàn ông này cao hơn tôi tưởng nên răng cửa của tôi chỉ cắm được vào cằm ta, chàng bị cắn đau, hét lên tiếng, giọng cực kỳ quyến rũ!!!. nghĩ nhiều, tôi vội kiễng chân, hôn vào môi ta. , phải gọi là cắn xé đổ máu đúng hơn!

      Người đàn ông kia bị bất ngờ đến ngây người, nhất thời có phản ứng cũng giãy dụa mặc cho tôi thô bạo cắn xé.

      Tôi vừa hôn vừa liếc mắt nhìn ba người đàn ông mặc âu phục từ cửa sau bước vào, cả ba đảo mắt nhìn xung quanh, trong đó có tên nhìn thoáng qua chúng tôi, rồi quay đầu , : “ tìm ra đâu, người nhiều lắm.”. tên giống như thủ lĩnh phẩy tay : “Bỏ , bỏ .”

      Ba tên lập tức quay ra

      Cuối cùng tôi cũng thở phào hơi nhõm, sực nhớ tình huống trước mắt, tôi vội nhích ra tính tuột khỏi người đàn ông đen đủi kia, ngờ ta dùng tay níu chặt eo tôi, tay kia giữ lấy đầu, lưỡi ta tách môi tôi, trong phút chốc từ người tấn công, tôi trở thành kẻ bị tấn công, khách đổi thành chủ chính là tình huống này đây.

      Tình thế này xoay chuyển quá nhanh, tôi cũng kịp trở tay, đành đáp lại ta. Nụ hôn phảng phất mùi rượu, biết là của tôi hay của ta nhưng vẫn làm tôi ngất ngây, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn này.

      Kỹ thuật hôn của người đàn ông này là hợp với loại phụ nữ thiếu hơi đàn ông lâu ngày như tôi, tnhư thể nắng hạn gặp mưa rào! Dương Tử, nhìn , cuộc sống của tôi càng thêm muôn màu, muôn vẻ.

      Nghĩ như vậy cộng thêm tâm lý muốn trả thù, tôi càng nhập tâm vào nụ hôn này, bàn tay vuốt ve tấm lưng to lớn của ta, tôi dùng hết khả năng của mình khiêu khích ham muốn của người đàn ông này, chỉ lát sau tôi có thể nhận thấy phần phía dưới của ta có phản ứng rệt, khối cứng ngắc chạm vào bụng tôi.

      Cơn say biến mất hoàn toàn nhường chỗ cho đam mê, cuồng nhiệt, tôi đánh bạo thò tay xuống, chậm rãi vuốt ve khối cứng ngắc kia qua lớp quần áo.

      Cảm giác vật trong lòng bàn tay càng ngày càng lớn, trong lòng tôi tránh khỏi có chút kiêu ngạo, tôi hơi đẩy ta ra, khàn khàn thở dốc : “Tôi nghĩ, chúng ta cần khách sạn.”

      Sau đó, tôi hoàn toàn nhớ bằng cách nào chúng tôi có thể đến khách sạn cũng như chúng tôi đến khách sạn nào, thậm chí hình dạng người đàn ông cùng tôi cũng quên tuốt.

      Tôi chỉ biết đêm đó cả hai hết sức điên cuồng.

      Tôi nhớ hai thân hình quấn chặt vào nhau, những cái hôn như sóng cuộn, những ngón tay dịu dàng nhưng kém mạnh mẽ, thân thể đỏ bừng; còn có thanh khàn khàn rên rỉ, hơi thở đầy dục vọng, lúc mới xâm nhập đau đớn chịu nổi nhưng từ từ chỉ còn ấm áp, đê mê. Tôi cũng nhớ từng cú thúc đẩy, dường như cả thế giới xung quanh đều lay động, cả người như xoay tròn, khoái cảm lên đến cực hạn.

      Tôi còn nhớ đôi mắt như sương mù, vóc dáng hoàn hảo mà tôi ôm ghì trong vòng tay. Đây ràng là đêm cuồng hoan điên loạn.

      Trước khi thiếp , có ý nghĩ quái dị luôn xoay quanh trong đầu tôi, người này chắc chắn ăn đứt chàng pha rượu kia.

      Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trong cơn đau đầu kinh khủng. Cũng có gì lạ, sau chuyện như vậy cảm giác đau đầu cũng là điều dĩ nhiên. Tôi quên hôm qua xảy ra chuyện gì, thậm chí nhớ là đằng khác.

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

      Tôi nằm trong chăn, cả người hơi đau đớn, ẩm ướt và nhớp nháp, lạ là trong tình cảnh này tôi còn có thể tự hỏi hôm qua tên kia có dùng đồ bảo hộ nhỉ. Sau đó tôi tụt xuống đất, sục sạo mọi nơi để tìm kiếm “sản phẩm qua sử dụng” kia nhưng kết quả là có.

      Tôi thể thất vọng mà thừa nhận, tình thế hôm qua bức bách, khẩn cấp…

      Tôi lại tiếp tục lan man suy nghĩ xem phải đến tiệm thuốc nào mua thuốc mà đụng mặt người quen tiếng nước chảy trong nhà tắm đột nhiên ngừng lại, tim tôi cũng ngừng đập vài nhịp. Nguyên nhân là tôi thấy người đàn ông kia, ôi trời mẹ ơi, thiệt là đẹp trai nha.

      Đẹp trai, cường tráng, manly nhất trong các thể loại manly.

      ta cũng dự đoán được tôi cứ ngồi lỳ giường thưởng thức nửa thân trần trụi của mình thế nên chỉ biết ngây người nắm chặt cái khăn tắm hồi lâu.

      Tôi nở nụ cười đúng chuẩn xã giao : “Xin chào buổi sáng. Tôi có thể dùng phòng tắm ? Tôi cũng muốn tắm chút.”

      “Xin cứ tự nhiên.” Ngữ điệu tuy lễ phép nhưng biểu tình lại phi thường lạnh lùng, xong ta thẳng vào phòng trong.

      Tắm xong, tôi mới nhìn thấy tình trạng thê thảm của bộ quần áo hôm qua của mình, từ cổ áo trở xuống rách tả tơi, hoàn toàn thể mặc được nữa. Tôi thở dài, bất đắc dĩ thay cái áo choàng tắm của khách sạn thầm cảm thán “ biết hôm qua gấp gáp tới mức nào nữa…”

      Khi tôi ra khỏi phòng tắm, ta thay bộ âu phục thẳng thớm, mọi người đều âu phục là chiến bào của đàn ông, tôi vốn có cảm giác này nhưng lúc này khi nhìn người đàn ông này tôi mới biết câu đó trăm phần trăm là .

      Tôi chợt nghĩ, nếu chiến trường người đàn ông này hoàn toàn có thể đánh đâu thắng đó, áp đảo địch thủ với khí phách của mình.

      ta ngồi ghế sô pha, vừa nhìn chằm chằm vào di động vừa uống cà phê, chắc là giải quyết công việc. Thấy tôi, ta rút ví, thèm nhìn tôi hỏi “Bao nhiêu?”

      Tôi hơi sửng sốt nhưng rất nhanh nở nụ cười: “Vậy muốn trả tôi bao nhiêu?”

      ta liếc nhìn tôi cái, trong đôi mắt đen có chút cảm xúc gì nhưng tôi lại nhìn thấy tia khinh thường giống như trong mắt Dương Tử hôm qua, ta rút tiền vứt xuống chân tôi : “Cầm lấy và .”

      Tôi hít sâu hơi, cúi xuống nhặt tiền, cười : “Quả chuyện như thế này tôi cũng nghĩ lại có lần thứ hai”, sau đó tôi lặp lại hành động làm hôm qua với Dương Tử. Khi tập tiền bị xé đôi và tung lên, ánh mắt kinh ngạc của ta nhìn tôi y hệt ánh mắt Dương Tử ngày hôm qua.

      Tôi tốc chăn giường tìm túi của mình, nhìn đến đốm máu mặt nệm trắng tinh tôi bất giác cảm thấy hoảng sợ.

      Đúng vậy, tôi vẫn còn trinh, lúc còn đương với Dương Tử, chúng tôi vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tình cảm vẫn còn trong sáng lắm, chưa kịp có hành vi thân mật gì ta ra nước ngoài du học. Từ đó, tôi ở lại tin lời ngon tiếng ngọt của ta mà thủ thân như ngọc.

      Cho đến tận hôm qua, niểm tin của tôi, trinh tiết của tôi đều bị vỡ nát.

      Tôi biết mình cảm thấy khổ sở bao nhiêu nhưng cảm giác mỉa mai, trào phúng lại khiến tôi bật cười. Sau khi định thần, tôi kéo tấm chăn che vết máu lại, vừa quay đầu lại thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia. Tôi chẳng có tâm trí đâu mà để ý xem ta nhìn thấy hay suy nghĩ cái gì.

      đêm kích tình cũng chỉ là tình đêm thôi, ai thèm để ý xem nó có phải là đêm đầu tiên hay .

      Tôi giơ mớ quần áo rách bươm của mình cho ta xem rồi : “Quần áo tôi mặc được nữa, cho tôi mượn bộ mặc tạm. Nếu muốn lấy lại, lưu cho tôi phương thức liên lạc nhưng tôi đoán chắc cũng muốn chuyện đó cho nên chúng ta hẹn gặp lại.” xong, tôi tự động lấy trong tủ bộ quần áo thể thao rộng thùng thình của ta rồi vào phòng tắm thay đồ, thay xong tôi ưỡn ngực qua ta, trước khi ra cửa, tôi còn quay lại nhìn ta cười : “Đúng rồi, quên biết, kỹ thuật của tuyệt vời, tối hôm qua tôi rất vui vẻ.” sau đó ngạo nghễ rời .

      Từ đầu đến cuối người đàn ông đó vẫn giữ thái độ trầm mặc, chỉ có đôi mắt thoáng lóe ánh sáng lạnh, nghĩ đến vẫn khiến tôi thấy lạnh lẽo.

      Về đến nhà, tôi ngã nhào vào giường, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng dưới vẫn đau ê ẩm, tôi kéo chăn trùm kín cả người, tất cả đều chìm trong bóng tối.

      Ngủ , ngủ , chuyện gì qua cũng qua, ngẩng đầu nhìn xem ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước thôi.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2: Coi chừng tôi thiến

      Sau giấc ngủ mê mệt, tôi tỉnh dậy, vặn vặn eo, tinh thần vô cùng sảng khoái. Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn vài người bạn bát phố sẵn tiện mua vài thứ về giải xui.

      Cầm đến điện thoại, tôi mới nhớ ra, tôi qua sau khi chia tay với Dương Tử tôi tắt máy, hèn gì ngủ thẳng cẳng đến chiều cũng bị ai quấy rầy. Vừa mở máy, lập tức có ngay cuộc gọi đến, nhìn thấy hai chữ Trình Thần lên màn hình, tôi khỏi mỉm cười, quả đúng là chị em tốt, vừa nghĩ đến thấy xuất .

      “Nghe, em định…”

      “Hà Tịch. Cuối cùng chịu nghe máy rồi sao?”

      Giọng điệu giận dữ của bà chị khiến tôi giật mình, chẳng lẽ bà chị này đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi còn nợ hai trăm tệ chưa trả sao?

      Giọng phẫn nộ của Trình Thần trong điện thoại truyền tới: “Dương Tử dám đá ?”

      Trình Thần lớn hơn tôi hai tuổi, lúc tôi học năm nhất chị ấy học năm tư, lúc phân phòng ngủ biết như thế nào lại ở cùng nhau, tuy là chị nhưng tính tình còn còn trẻ con hơn cả tôi.

      Thói xấu của tôi và bà chị này vô cùng giống nhau, thường xa cạ cùng chỗ nên bạn bè của chị ấy tôi biết mà chuyện của tôi chị ấy cũng rành. Sau đó chị ấy tốt nghiệp, làm rồi đến lượt tôi tốt nghiệp, làm, sơi dây liên hệ giữa hai bên cũng chưa từng đứt đoạn.

      “À, nhưng ta còn thảm hại hơn em nhiều….Khoan ” tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao chị biết?”

      “Mẹ nó! Chuyện như vậy mà thằng khốn đó cũng làm được” Trình Thần oán hận , “Hôm qua, Thẩm Hi Nhiên ăn cơm với đồng nghiệp, bắt gặp quăng tiền vào mặt thằng đàn ông, Hi Nhiên về còn khen hiên ngang, mạnh mẽ. Chị nghĩ, chẳng phải hôm qua gọi điện Dương Tử về nước sao? Nên chị nghĩ người bị ném tiền chắc là Dương Tử, tối qua định gọi điện hỏi ai dè lại tắt máy, hại chị lo lắng cả đêm! , tối hôm qua làm gì?”

      Chuyện tối hôm qua dĩ nhiên thể với chị ấy, tôi cười ngây ngô, cho qua chuyện: “Sau khi bị đá dĩ nhiên mượn rượu giải sầu thôi”

      Bên kia im lặng hồi lâu.

      Tôi tiếp: “Đừng chuyện này nữa, chiều nay dạo phố với em, em muốn tiêu tiền, cải thiện tâm trạng tí”

      Dĩ nhiên Trình Thần dám cự tuyệt người vừa thất tình như tôi, hai dạo hết buổi chiều, ăn tối bên ngoài xong bỗng nhiên Trình Thần lôi kéo tôi : “Món nợ này để chị đòi lại cho em”

      “Thôi .” Tôi ngượng ngùng , “Chỉ cần chị trói chân được Thẩm Hi Nhiên là tốt rồi. Còn về Dương Tử, đời này em muốn gặp nữa, chút cũng .”

      “Thẩm Hi Nhiên tại rất ngoan, chị , ấy dám hai.” Trình Thần kiêu ngạo nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, em thích Dương Tử thế nào chẳng lẽ chị biết. Nó ra nước ngoài du học, chỉ riêng tiền gọi điện thoại cũng đủ cho em mua vé máy bay sang Mỹ. Nó kêu mùa đông lạnh, em liền gửi áo khoác qua. Nó hết tiền, mỗi tháng em đều để dành gửi sang cho nó. Tiền này là tiền em dám ăn, dám mặc, em tưởng chị biết sao. Em hết lòng hết dạ với nó để rồi cuối cùng nó trở về chia tay với em. Loại đàn ông như vậy em có thể nhịn nhưng chị !”

      Tôi hơi mím môi, thể phản bác lời.

      “Chị biết tính em cái gì cũng để trong lòng, ngoài mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng biết đau đớn bao nhiêu mà kể. Lúc em còn hẹn hò với Dương Tử, chị thích nó rồi, lần này chị cho nó biết mặt là được.”

      Dứt lời, Trình Thần hùng hổ lái xe mất.

      Về nhà ngồi mình trong phòng khách, cảm giác khí trống trải này khó chịu tôi bèn mở tivi lên xem, thanh để ở mức to nhất. Dù ánh mắt dõi theo màn hình nhưng trong đầu tôi chỉ đầy hình ảnh cuộc gặp với Dương Tử ngày hôm qua. Đột nhiên dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.

      “A!!!.” Tôi thốt ra tiếng kinh ngạc, chẳng phải là chàng pha rượu đẹp trai kia sao! vừa gãi đầu, vừa cười ngượng ngùng. Bên cạnh là phóng viên thuyết minh “Tối hôm qua người đàn ông nhìn thấy vài người cầm dao giết người ở phía sau quán bar vì thế gọi điện báo cảnh sát, ngờ khi cảnh sát huy động lực lượng đến nơi đó là cảnh quay của bộ phim xã hội đen. nhầm lẫn này khiến cho…”

      Nhầm lẫn…

      Dù vô cùng xấu hổ nhưng tôi lại cảm thấy nhầm lẫn này cũng tệ lắm, khiến tôi có cơ hội được “nếm” chàng tuyệt vời như vậy. Người đàn ông kia….tôi nhớ lại bộ dạng “hoa sen mới nở” của ta sáng nay, rồi cả những khúc mơ mơ màng màng ngắt quãng nữa, mặt dần ửng đỏ … mẹ nó chứ, đúng là hàng cao cấp!

      Coi như trong đời ăn được bữa đại tiệc vậy.

      Từ nay về sau, người đàn ông này cũng xuất trong cuộc đời của tôi nữa, đây chính là suy nghĩ trong lúc đó của tôi.

      Nửa tháng sau, khi tôi quên tiệt lời lúc trước của Trình Thần chị đột nhiên gọi điện cho tôi: “ Tám giờ tối nay, quán bar Tuyệt Địa, chị cho sống lại từ trong tuyệt vọng, chờ tôi có ý kiến chị ngắt điện thoại.

      Tôi cầm điện thoại im lặng hồi lâu, nghiêm túc lo lắng có phải hay bà chị này lại nghĩ ra trò quái chiêu gì nhưng cũng cực kỳ tò mò muốn biết chị ấy dùng cách gì để chỉnh Dương Tử trận đây.

      Ý tưởng muốn trả thù bạn trai cũ của tôi cuối cùng cũng chiến thắng. Tôi vớ lấy túi xách, trang điểm xinh đẹp, tươi tắn đến quán bar.

      Tám giờ tối, chân tôi còn chưa bước tới chỗ ghế của Trình Thần nghe trận cười vang, trong đó nghe tiếng Trình Thần hô to: “Uống ! Uống ! Dương Tử, là đàn ông phải cạn chén đấy!”

      Khi tôi đẩy cửa vào, trong phòng liền im bặt, ai chớp mắt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi. Tôi nhìn thoáng qua, trong phòng đa số là bạn học đại học của Trình Thần, đều là người quen cũ nên chuyện trước kia giữa tôi và Dương Tử ai cũng biết. Buổi tụ tập hôm nay…nhất định là do Trình Thần gọi bọn họ đến.

      Cuối cùng ánh mắt của tôi dừng ở người đàn ông đứng ở quầy bar, bên cạnh ta có nước ngoài úp mặt quầy ngủ mê mệt.

      “Hà Tịch! Cuối cùng cũng tới.” Trình Thần uống say khướt, lảo đảo chạy đến giữ chặt tôi, “Đến đây, đến đây, mọi người xem thử bạn mới của Dương Tử so với Tịch Tịch của chúng ta như thế nào?” Mọi người đều trầm mặc.

      Tôi kín đáo đánh giá nước ngoài ngủ say kia. ra ra nước ngoài tìm bạn ? Trông cũng tệ, tôi thờ ơ nghĩ.

      Dương Tử quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định bị Trình Thần chuốc ít rượu.

      ta : “ vừa lòng chưa ?” Giọng chứa đầy xa cách, đề phòng và tức giận. Mặc dù trước khi đến đây tôi làm công tác tư tưởng với mình nhưng khi nghe ta như thế trong lòng vẫn chợt nhói đau. Tôi chợt nghĩ đến khoảng thời gian ngày đêm nhung nhớ, những đêm thức trắng tăng ca vì ta, lòng càng thêm chua xót. Lồng ngực tôi lúc này căng đầy cảm giác chua chát, tức giận chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi để xả sạch.

      Trình Thần nghe ta vậy, bật dậy định chửi lại, tôi vội giữ chị lại rồi nhìn Dương Tử. Tôi chưa kịp lời gì ta mở miệng: “Chúng ta ra ngoài chuyện.”

      Dù thấy giữa tôi và ta chẳng còn gì để nhưng nhìn điệu bộ của Trình Thần dường như muốn ăn tươi nuốt sống ta buộc tôi phải gật đầu đồng ý. Trình Thần chịu liền bị mọi người xúm lại ngăn cản.

      Dương Tử dẫn tôi đến hành lang ít người qua lại của quán bar. Trong ánh mắt dữ dội có chút hèn hạ: “Tịch Tịch, tôi có lỗi với nhưng nếu muốn làm gì để trả thù tôi, khiến tôi mất mặt, tôi đều chấp nhận, nhưng xin đừng động đến Anna, ấy biết gì hết”.

      Nghe xong, phản ứng đầu tiên của tôi là sửng sốt sau đó liền cười nhạt : “Dương Tử, nghĩ tôi rảnh đến độ này sao? Tôi biết Trình Thần làm gì kia nhưng nếu muốn bảo vệ nàng Anna gì gì đó của hôm nay nên dẫn ta tới.”

      ta ngẩn ra, nhíu mày: “Bất quá tôi chỉ muốn làm cho ấy dần hòa nhập vào cuộc sống của mình, nhưng tôi nghĩ lại ….ti tiện như vậy”

      “Ti tiện?” Tôi cảm thấy buồn cười, lập tức xù lông, tôi nhếch mép : “ đánh giá tôi quá cao đấy! vậy khiến tôi hối hận lúc trước cùng Trình Thần bàn bạc kỹ để tiết mục hôm nay có thể ‘đặc sắc’ hơn nữa cho xứng với hai chữ “ti tiện” mà ban tặng .”

      Dương Tử tức giận đỏ bừng mặt.

      Tôi : “Còn nữa, trong kia phải cuộc sống của mà là của tôi. lập tức cuốn xéo ra khỏi cuộc sống của tôi và cũng đừng nghĩ mang theo người phụ nữ khác bước vào”. Tôi trỏ tay vào ta, gằn mạnh từng chữ:

      “Mời, xéo.”

      Cảm giác say rượu cộng với cơn tức giận ào tới, ta giơ tay định đánh tôi. Tôi sững người, đại khái là tôi chưa bao giờ từng tưởng tượng rằng Dương Tử lại có thể đánh mình.

      Trong chớp mắt, bàn tay của tađã gần như chạm mặt tôi. Tôi ngây người nhìn quên cả tránh né.

      Đột nhiên tay ta bị giữ chặt, bàn tay mang theo giận dữ của ta chỉ cách mặt tôi gang tấc, hơi gió xẹt qua mặt tôi, mềm mại như vậy nhưng lại khiến tôi đau tận trong xương tủy. Tôi vén tóc, đứng yên suy nghĩ.

      “Này …” giọng trầm ấm vang lên từ phía sau, người nọ dường như định can ngăn Dương Tử. Còn Dương Tử gạt mạnh tay ta quát: “Liên quan gì đến ?”.

      Giọng của người đàn ông kia càng trầm xuống, hình như có vẻ bực bội. Nhưng cuộc đối thoại của hai người họ qua tai tôi thành những thanh ù ù đầy hỗn loạn.

      Trong đầu tôi chỉ có duy nhất suy nghĩ ‘Dương Tử muốn đánh tôi, ta muốn đánh tôi’! Tôi nhớ đến chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tôi đan cho ta khi mùa đông đến, nhớ đến những đêm tăng ca nuốt vội bát mì ăn liền chống đói, nhớ trước kia chúng tôi thường cặp tay nhau dạo quanh hồ trườnghết vòng này đến vòng khác rồi gọi nhau “Ông xã Dương Tử, bà xã Tịch Tịch” cách ngốc nghếch.

      Mà cái tát này…Sao lại hoang đường, nhảm nhí đến vậy!

      ta dám đánh tôi, sau những chuyện như vậy mà ta còn dám đánh tôi!

      giận dữ bủa vây trong tủi thân, trong chốc lát tôi hoàn toàn mất lý trí. Tôi kéo túm mạnh caravat của Dương Tử, kéo ra khỏi cuộc cãi cọ với người đàn ông kia. Hành động quá mức hùng này khiến hai người đàn ông đều ngẩn ra.

      Dương Tử ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên luôn việc phải gỡ caravat từ tay tôi ra.

      muốn đánh tôi?” Đôi mắt ửng đỏ tràn đầy chua xót của tôi gắn chặt vào ta, bỏ qua bất kỳ thay đổi nào khuôn mặt ta: “Mẹ nó chứ, dám đánh tôi à!” Tôi giơ túi lên, dùng hết sức bình sinh nện mạnh túi lên đầu ta, rồi thẳng chân tống đạp làm Dương Tử té ngửa.

      Bình thường ra khỏi nhà trong túi tôi bao giờ cũng chứa đầy) đống thứ linh tinh như chìa khóa, ví tiền, ô, di động, laptop, giấy vệ sinh, … khoan , tính ra cái túi này cũng à nha, ta bị xô té nằm đất, tay ôm thái dương kinh ngạc nhìn tôi.

      Trong phút chốc, xung quanh im lặng như tờ.

      Đạp ta phát vẫn chưa khiến tôi hạ hỏa, càng nhìn bản mặt ta tôi càng thấy ghét, liền mắng sa sả: “Mẹ nó chứ, ra nước ngoài lâu quá rồi, tìm được bạn mới đá tôi, quên tôi cũng được nhưng cũng quên luôn tính tình tôi rồi hả? Hà Tịch tôi là loại người trông dễ bắt nạt lắm à?”. Dứt lời tôi ném thẳng túi xách vào mặt ta, rồi nhân lúc ta choáng váng tôi giơ chân đạp thẳng vào “thằng ” của ta.

      Đột nhiên cánh tay to lớn từ phía sau giữ chặt tôi lại, mùi hương này hơi quen quen, nhưng lúc này lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, làm gì còn tinh thần để ý mấy chuyện này, tôi vừa giãy vừa gào thét đòi “xử” Dương Tử.

      Trình Thần chắc nghe tiếng ồn ào ngoài này nên bước ra, đứng sựng lại khi thấy cảnh tượng trước mắt: người giữ chặt tôi, người lôi Dương Tử ra.

      cảnh tượng đầy hỗn loạn.

      Mặc dù bị mọi người ngăn lại, tôi vẫn kịp lột đôi giày cao gót của mình hung hăng ném về phía Dương Tử, vừa ném vừa cao giọng mắng: “Con mẹ nó, đừng cho chị nhìn thấy mày lần nữa, gặp lần chị liền nướng “thằng ” của mày như lạp xưởng lần nấy. Nướng xong mua tặng ! Toàn bộ giảm giá 99%!”

      Mấy người xung quanh mặt ai nấy đen sì, Trình Thần vội bịt miệng của tôi lại.

      Nghe mấy người có mặt từ sau mỗi lần thấy lạp xưởng nướng đều đường vòng để tránh.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3: Nữ trung hào kiệt


      Từ biệt bọn Trình Thần lo lắng, tôi mình đón xe về nhà nhưng khi chạy qua công viên, biết ma xui quỷ khiến làm sao tôi lại xuống xe, mình lặng lẽ về nhà.

      Nửa đêm, đường phố yên tĩnh cách đáng thương, dưới ánh đèn đường, ngẫu nhiên còn có vài con bươm bướm triền miên bay lượn.

      Giày chiếc hy sinh ném Dương Tử, tôi mang chiếc còn lại khấp khểnh đường. Rồi chẳng mấy chốc, gót chân đau buốt, tôi đành tìm cái ghế dài ven đường ngồi xuống, tụt giày, chậm rãi xoa gót chân.

      Chỉ là xoa gót chân thôi nhưng hiểu sao nước mắt lại từng giọt, từng giọt rơi xuống mắt cá chân mà càng lúc rơi càng nhiều. Nước mắt hề báo trước mà tuôn rơi càng khiến cho tôi thể ngừng lại. Cuối cùng, tôi thu mình ghế dài, ôm đầu gối nghẹn ngào khóc.

      đường cái vọng lại thanh của chiếc ô tô tới, tôi mặc kệ, vẫn duy trì tư thế này, khóc thương tâm. Tiếng lốp xe ma sát với đường nhựa dừng lại ngay trước mặt tôi. Tôi ngước đôi mắt sưng vù, chậm rãi liếc cái xe mới dừng lại cái, đây là chiếc xe việt dã đắt tiền, chắc là chủ nhân của chiếc xe nửa đêm thấy tôi ngồi khóc thảm thiết nên mới tấp vào xem chuyện gì. Tôi nép mình vào bóng cây ven đường né tránh. Lái xe như thấy quỷ, nhanh chóng rời , nhớ lại tình cảnh của mình, tôi lại tiếp tục trận khóc dang dở lúc nãy.

      Chỉ chốc lát sau, có ánh đèn xe chiếu vào mắt, tôi ngẩng đầu, đúng là cái xe việt dã kia lui trở lại.

      Tôi quẹt nước mắt, nghĩ chắc là chủ xe này có vấn đề gì rồi. Xe dừng ở ven đường, người đàn ông có thân hình thon dài bước ra từ ghế lái xe, tôi còn chưa nhìn mặt ta thấy ta khóa xe lại, đèn xe cũng tắt ngóm. ta bước nhanh vào con đường trong công viên. Tôi nhìn vào ven đường, ra có bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, ra bàng quan của người đàn ông này nhịn hết nổi rồi.

      rất đau lòng nhưng tôi vẫn chưa tới nỗi mất hết lý trí, chợt nghĩ, nửa đêm nửa hôm, ngồi khóc thảm thương như vậy những ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục mà còn nguy hiểm cho bản thân. Nghĩ vậy, tôi lập tức vuốt sơ lại mái tóc, định đứng dậy tiếp tục về nhà.

      Bên này tôi còn chưa đứng dậy bên con đường xuống công viên kia xuất hai tên lưu manh. Hình như bọn chúng có rượu trong người, đứng ngả nghiêng, vững, nhìn thế nào cũng thấy là bọn chẳng ra gì. Tôi nắm chặt vạt áo, định chờ bọn qua rồi rời .

      ngờ tên lưu manh Giáp lảo đảo, chúi đầu té về phía trước, may đụng phải đèn sau của chiếc xe việt dã kia thế là kèn chống trộm kêu inh ỏi. ôm đầu, lắc lắc đứng lên, dùng sức vỗ cửa kính xe: “Con nhóc này là hư hỏng! Con mẹ nó kêu la cái gì, ông đây còn chưa trèo lên mày kêu cái gì mà kêu!”

      Tôi nghe được, méo mặt thở dài, chỉ thầm mong hai tên lưu manh này biến nhanh nhanh dùm cái.

      Tên kia có vẻ tỉnh táo hơn, vỗ vai : “Người … người em, say rồi sao! Con nhóc gì? Cái này… Đây là chiếc xe! Xe việt dã ! Xe xịn đó!”

      Tên kia nghe nhưng lại phục: “Xịn cái khỉ mẹ gì! Tưởng ngon lắm hả! Ông đây chỉ có xe máy cũng có thể cua như thường! Hôm nay ôm Đông Đông, ngày mai lại ôm Tây Tây.”

      Tịch Tịch? ( “Tây Tây” và “Tịch Tịch” đều đọc là Xi Xi). Lỗ tai tôi dựng đứng.

      “Trái ôm , phải ôm , tốt! Ha ha!”

      Lời này giống như con dao chọc thẳng vào nơi đau đớn nhất trong lòng tôi. Nếu ngày thường tôi nghe được câu này, cùng lắm cũng chỉ lạnh lùng cười mà thôi nhưng hôm nay…

      Tôi giương mắt nhìn hai bóng người kia, bọn họ cười khoái trá, dường như rất tự hào với việc cùng lúc có hai người đàn bà vậy.

      “Bạn hiền, thôi, tụi mình kiếm chỗ nào nhậu tiếp”

      được, ông đây xem chiếc xe này vừa mắt, xe xịn sao, ông cho tụi mày biết tay.” xong cúi người nhặt cục đá ven đường định ném vào chiếc xe.

      Tôi thuận tay, nhặt luôn chiếc giày cao gót còn lại, lấy hết can đảm, hung hăng ném vào tên kia. Gót giày đâm vào cổ , tên lưu manh bị đau, la oai oái, tỉnh rượu ba phần nhưng cơn tức giận của cũng tăng lên ba phần.

      “Con bà nó, đứa nào dám ném ông nội mày thế!”

      Nghe quát to thế, trong lòng tôi cũng hơi sợ nhưng sợ cũng kịp nữa rồi, tên lưu manh kia thấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu của sừng sộ nhìn tôi. Tôi biết lúc này nếu tỏ ra sợ hãi càng khiến bọn họ làm tới, thế là tôi chân đứng thẳng dậy, hiên ngang đáp trả: “Ném ông nội nhà đó!”

      “A, ra là đứa con !” Tên bên cạnh cười quái dị, về phía tôi. Trong lòng tôi thầm than ổn nhưng mặt vẫn ráng nhếch miệng cười khinh miệt, “Các dám lại gần tôi thử xem, chồng tôi vừa ra ngoài, đợi khi ấy quay lại nếu các dám đắc tội ấy, sau này đừng nghĩ được yên thân ở thành phố A này.”

      Tên này ràng tỉnh táo hơn tên kia, thấy tôi cũng giống như giả vờ uy hiếp bèn muốn rút lui: “Bạn hiền, con bé này xem ra dễ chọc đâu, hay là chúng ta…”

      “Chọc! Ông đây muốn chọc sao? Mẹ nó, tưởng có tiền, có quyền là hay lắm sao? Hôm nay nếu ông có giết mày cùng lắm ông trả cho mày mạng?”

      Còi báo động trong tôi hú ầm ĩ, mấy tên ma men này chuyện gì cũng dám làm nha. Tôi xoay người muốn chạy, nhanh hơn, sải vài bước túm được tóc tôi. Sức lực người say rượu khỏe, làm tôi sợ đến phát run, nhưng quơ quào xung quanh lại có thứ gì đập được .

      Trong đầu tôi nảy ra ý, dùng móng tay thế là tôi xoay người cào loạn xạ vào mặt . Mặt bị tôi cào rách đường, thét lên đau đớn rồi túm đầu ném tôi ra ngoài.

      Tôi té ngồi xuống đất, đầu choáng váng, mắt tóe sao, chưa kịp phản ứng gì thấy bóng đen đứng trước mặt: “Đồ con thúi” Tên lưu manh kia miệng quát mắng nhưng cũng quên giơ chân định đá tôi. Tôi lui lại, ôm đầu tránh né. Nhưng mãi vẫn thấy đau đớn, ra tên lưu manh kia bị ai đó hung hăng tóm chặt, mất trọng tâm, lảo đảo bị người đó đẩy ra xa.

      thân hình cao lớn chắn trước người tôi, bóng lưng thẳng tắp, ánh đèn đường rọi chiếu khiến bóng ta che khuất cả người tôi, sừng sững như ngọn núi, cảm giác an toàn bao bọc lấy tôi.

      Những lúc thế này, có người ra tay giúp đỡ khiến người ta cảm động rơi nước mắt.

      Tôi ngẩn ra nhìn ta, tự dưng có cảm giác bóng dáng xa lạ này quen thuộc, thậm chí giọng ta còn quen thuộc hơn nữa.

      Dường như… Giống như… lúc Dương Tử định đánh tôi cũng chính giọng này ngăn cản …

      ta lấy di động ra gọi: “Alo, là cảnh sát Dư phải ? Là tôi đây, tôi gặp chút phiền phức đường Hưng Võ, ừm, hai tên lưu manh. Được, phiền tới liền dùm.

      Hai người kia vừa nghe ta báo cảnh sát nhất thời kinh hoảng, lập tức ra hiệu cho nhau vội vàng bỏ chạy.

      Tôi thở phào nhõm, lấy tay xoa xoa da đầu bị túm phát đau, đấu tranh tư tưởng để đứng lên. bàn tay thon dài chìa ra trước mặt tôi cách dứt khoát, tôi giật mình nhưng cũng khách sáo bắt lấy.

      Lòng bàn tay của ta ấm áp cũng làm lòng tôi nóng lên…

      ấy dùng sức kéo tôi đứng dậy. Sau khi vuốt lại tóc tai cho gọn gàng tôi mới ngẩng đầu nhìn lên: “Cám…” chữ tiếp theo bị tôi nuốt ngược vào trong đổi thành câu cực kỳ kinh ngạc: “Tại sao lại là ?”

      chàng tình đêm kia …

      Tôi chưa từng nghĩ gặp lại ta lần thứ hai, càng thể nghĩ tới gặp lại nhau trong bộ dạng chật vật như thế này.

      ta liếc tôi lượt từ đầu đến chân, cười nhạt: “Quả đúng là nữ trung hào kiệt, bất kỳ chỗ nào, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp đánh nhau với người ta.”

      Nghe vậy chẳng lẽ vừa rồi tôi đánh nhau với Dương Tử cũng bị ta cũng thấy?

      nghĩ đột nhiên nhớ ra, lúc tôi tức giận đến mất trí kia hình như, có vẻ như… có người đàn ông kéo tôi lại… Chà, nhìn thái độ ta chắc là đúng vậy rồi.

      Cũng là có duyên quá ”, tôi bĩu môi nghĩ

      Nữ trung hào kiệt? Tôi cười gượng, làm gì có, ra tôi là đứa rất nhát gan nhưng hiểu sao cứ lúc tôi lên cơn hung dữ đều bị nhìn thấy.

      ta buông tay tôi ra, đến xe, tắt hệ thống báo trộm, đèn xe nháy hai cái, ta mở cửa xe ngồi vào. Tôi cúi đầu xem xét bộ dạng xám xịt của mình, chân giày, nếu so sánh tôi hoàn toàn dám nhận là bé lọ lem, bộ dạng bây giờ của tôi giống bé bán diêm hơn. Đèn xe lại chớp nháy nhưng vẫn chưa , tôi dùng ánh mắt tội nghiệp liếc cái xe kia cái rồi nhặt lên chiếc giày dính bẩn, lòng tự hỏi có nên mang vào hay ? (Mình cũng tự hỏi còn chiếc giày mang vào làm gì nhỉ?)

      Cùng lúc, chàng kia hạ kính xe phía bên tôi xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lên xe.”

      Tôi giật mình, thoáng sửng sốt, ta sốt ruột nhíu mày, tôi ngay cả giày cũng chưa kịp mang nhanh chóng mở cửa xe chui tọt vào, chỉ sợ chần chờ thêm phút nào nữa ta đổi ý bỏ tôi lại mất.

      ta liếc mắt đánh giá tôi vài lần mới hỏi cách trào phúng: “ chỗ nào?”

      Lúc này tôi cũng chẳng còn sức đâu mà quan tâm thái độ khinh khỉnh của ta, nhanh chóng chỉ đường rồi dựa vào ghế nhìn chằm chằm ra đường. ta có lẽ là người ít lời, mà tôi càng chẳng có chuyện gì để nên cả đường cả hai đều im lặng.

      Khi đến dưới lầu nhà tôi, tôi xuống xe, lễ phép : “Cám ơn, hẹn gặp lại”

      Giọng lãnh đạm từ trong xe truyền ra: “Từ trước đến giờ tôi luôn thấy hứng thú khi cùng người đàn bà xuất nhiều lần trước mặt tôi.”, xong, ta đánh tay lái, kênh kiệu bỏ sau khi để lại tôi đứng đó với làn khói xe.

      Tôi thầm nắm tay thành quyền… cho rằng tôi hy vọng gặp lại sao?

      Mà lúc này, tinh thần mỏi mệt cộng thêm cái bụng đói meo làm tôi thở dài. Ngày hôm nay quả tổn hại đến cả tinh thần lẫn thể xác, hoàn toàn có tinh lực so đo với chàng này làm gì. Tôi ủ rũ lên lầu, mở cửa, cởi giày, tắm rửa xong trèo lên giường, ôm đầu, mang bụng đói ngủ.

      Trong giấc ngủ, tôi dường như vẫn cảm nhận được vòm ngực rộng rãi và ấm áp, giống như đêm nào đó để tôi dựa vào.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4: có rồi sao?


      Cuộc sống vẫn tiếp tục với hàng đống chuyện hổ lốn thập cẩm, nháy mắt, hai tháng trôi qua cái vèo.

      Sau ngày đó Dương Tử cũng còn xuất trong thế giới của tôi nữa, coi như cũng biết tự trọng, cùng với người đàn bà kia hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

      Nhưng cuộc sống vốn chỉ có những ngày bình thản. ngày tháng mười , hết giờ làm tôi ra về, vừa ra khỏi cửa phát trời mưa. Cơn mưa này , ngoài trời là khoảng mờ mịt. Thực ra mưa cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát cả, nhưng ai nghĩ ngay sau đó nó lại thành trở ngại lớn cho rắc rối của tôi.

      Tôi nhận được điện thoại của Trình Thần, cứ tưởng nàng ta tự dưng nổi hứng xì tin, định gọi điện rủ tôi dầm mưa nhưng ngờ….

      “Tịch… Tịch Tịch, cứu với.”

      Tôi sững lại chút rồi cười nhạo : “Lại giả bộ gì nữa đây? Em đâu phải là con nít mà chị định lừa em. Chuyện gì mà cần em phải cứu chị thế? Thẩm Hi Nhiên nhà chị đâu rồi?”

      , công tác rồi …” bên kia truyền đến thanh run run, như muốn giấu diếm gì đó nhưng giấu được hoảng sợ, giọng giọng chị lộn xộn lẫn tiếng nức nở: “Tịch Tịch, chị sợ lắm… Cứu chị.”

      Trình Thần khóc sao? Lúc này tôi mới ý thức đượcvấn đề có vẻ trầm trọng nên thu lại nụ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Chị ở đâu?”””

      “Ở ban công trong nhà, trời mưa…chị bị ngã, bụng chị, bụng chị đau quá…, chảy máu nữa…”

      Trình Thần năng lộn xộn, tôi hoàn toàn hiểu chị gì chỉ bình tĩnh dặn: “Bây giờ chị gọi 120, xong báo tên bệnh viện cho em biết. Em đến liền đây.”

      “Gọi rồi, bệnh viện Ái Hoà…Tịch Tịch, là đứa , đứa !”

      Tôi cúp máy mà sắc mặt trắng bệch, chạy vội ra đường đón taxi nhưng trời mưa to ai cũng giành taxi), tôi đợi cả lúc lâu cũng thấy chiếc nào trống. Vừa bực vừa gấp đến nỗi tôi muốn ngắt luôn cái đầu mình xuống, cầm tay hù chết lái xe, sau đó cướp luôn xe mà chạy.

      Tôi vừa gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên vừa hướng về phía bệnh viện chạy như điên.

      Đáp lại những cuộc gọi của tôi chỉ là giọng “Thuê bao quý khách gọi…”, giọng này càng khiến tôi điên tới mức muốn giết người.

      Bệnh viện Trình Thần đến cách nơi này cực xa, bằng vào tốc độ chạy bộ của tôi, tới khuya cũng chưa chắc tới. Tôi lại tìm bến xe buýt, xem lộ tuyến, sốt ruột chờ xe. Mà biết cái xe tuyến này bị tai nạn hay làm sao mà đợi lâu thế cũng có xe nào đến. lúc lòng nóng như lửa đốt chiếc xe màu đen xẹt qua mặt tôi. Tôi nhớ chiếc xe này, tối hôm đó chính tôi cứu thoát nó khỏi tay của bọn lưu manh kia mà. Tín hiệu giao thông dừng ở đèn đỏ, chiếc xe việt dã kia dừng lại như mong muốn của tôi. Tôi lúc này giống như gà bị cắt cổ, xông đại ra giữa dòng xe đường, mặc kệ tiếng kèn xe inh ỏi và tiếng mắng chửi sau lưng.

      “Bộp! bộp!” Qua lớp kính xe dán giấy đổi màu, tôi mơ hồ nhìn thấy người đàn ông kia gọi điện thoại, tôi vỗ mạnh cửa xe, rốt cuộc cũng thu hút được chú ý của ta. Cửa xe được hạ xuống, hơi ấm từ trong xe phà vào mặt tôi, cùng với ấm áp ấy là giọng trong trẻo như tiếng mưa nhưng cũng kém phần lạnh lùng: “ , chúng ta quen nhau sao?”

      “Quen, quen!” Tôi vuốt lớp nước mưa mặt, cũng chẳng để ý lớp trang điểm bị nhòe, gấp gáp : “ tình đêm, xé tiền, đánh nhau với đàn ông!”

      Tôi vừa dứt lời, hàng loạt cửa kính các xe chờ đèn xanh đều hạ xuống nửa lộ ra những gương mặt hiếu kỳ nhìn qua bên này.

      ta nhướn mày, môi mím lại, thái độ khó chịu định ấn nút đóng cửa sổ lại.

      Tôi dùng tay cản cánh cửa sổ lại: “Khoan, khoan! Đợi ! Đợi! Đợi!”

      Tôi lấy cánh tay đè cửa xe lại, ta cũng thể đóng cửa. Người đàn ông trong xe vài câu vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó nhìn chằm chằm tôi : “ , tôi rồi…”

      thích phụ nữ xuất nhiều lần trước mặt chứ gì? Tôi biết, tôi biết nhưng lần này tôi có việc gấp. Tôi cam đoan! Tôi cam đoan từ nay về sau xuất trong cuộc sống của nữa. đó. Nếu thấy tôi vòng đường khác” Tôi giơ ba ngón tay lên thề, trong lòng chỉ sợ ta tin.

      “Tôi chỉ hy vọng biến mất ngay lúc này.”

      Tôi nghiêm mặt : “Tiên sinh, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.”

      “Làm ơn, biến .”

      ta lãnh đạm xong, phía trước đèn xanh sáng, ta định lái xe luôn.

      Tôi ngây người trong chốc lát, thầm nỉ non : “Mẹ nó, chấp chấp hết luôn .”

      Nghĩ vậy, tôi vọt đến trước đầu xe của ta, giang hai tay cản lại, vẻ mặt kiên định nhìn ta phía sau kiếng xe. ta nhíu mày, dường như cảm thấy có chút tò mò với người dám đối nghịch với mình vậy.

      Trong lòng tôi tôi tự phỉ nhổ bản thân cái rồi khụy chân xuống, ngồi bệt mặt đường đẫm nước, vừa gào vừa khóc: “Em có rồi! Em có rồi! Sao lại có thể đối xử với em như vậy? thương em cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ. Em cùng đường rồi, là cùng đường rồi!”

      Xung quanh vốn yên lặng trong phút chốc liền nhao nhao lên.

      May mà người đàn ông này là người trọng sĩ diện, tôi gào khóc bao lâu ta sắc mặt đen thui từ xe xuống lôi tôi lên, nhét vào xe, nhấn ga nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

      Tôi hà hơi ấm xe, bình tĩnh lau nước mắt và cả nước mưa ướt sũng người : “Cám ơn, bệnh viện Ái Hòa.”

      ngờ ta nghe thế liền thắng gấp, xe dừng lại ở ven đường, mặt mày ta nhăn nhó nhìn tôi với vẻ thể tin: “ sao?”

      Cần gạt nước trước kính xe đều đặn gạt qua gạt lại. Tôi chợt hiểu ta nghĩ gì, biết là bị hiểu lầm. Bây giờ nếu muốn ta nhanh chóng đưa đến bệnh viện cho ta hiểu lầm chút cũng tốt, vì thế tôi gật đầu, nghiêm túc : “Đúng vậy, là ”.

      ta nhìn tôi y như quái vật.

      “Cho nên mau chở tôi đến bệnh viện .”

      Sau giây giật mình, ta trấn định rất nhanh : “ Bệnh viện thành phố gần…”

      Tôi cắt ngang : “, , tôi có bác sỹ quen ở bệnh viện Ái Hòa nên đến đó trước. Cám ơn.”

      Cả đoạn đường sau đó chúng tôi ai gì thêm.

      Tôi cố sống cố chết gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên nhưng vẫn ai nghe máy. Ý nghĩ bóp chết người này của tôi chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

      Rốt cục cũng đến bệnh viện, tôi bỏ ta lại với câu vội vàng: “Thực xin lỗi, việc vừa rồi là gạt , vô cùng cám ơn đưa tôi đến đây.” Rồi cũng quan tâm ta có hiểu hay tôi xoay người lo lắng chạy vào đại sảnh bệnh viện.

      Lúc đó, trời sập tối, bệnh viện vắng hơn ban ngày rất nhiều. Tôi chạy vội đến quầy tiếp tân, sốt ruột hỏi: “ y tá, vừa rồi có được đưa vào cấp cứu phải ? Đứa bé kia…”

      Tôi hết, nhưng y tá cũng hiểu: “Có đấy, tên là Trình Thần, bệnh viện liên hệ người nhà đến đóng viện phí, đóng xong mới có thể tiến hành phẫu thuật, …”

      “Cứu người, cứu người ! Để tôi đóng viện phí, bác sỹ cứu người trước

      Mặc dù vậy nhưng khi nhân viên thu phí : “Số tiền trong thẻ của đủ!” đến cảm giác muốn chết của tôi cũng xuất trong đầu.

      Tôi cố thuyết phục: “ ơi, tiền phải là vấn đề, bệnh viện có thể cứu người trước sau đó chúng tôi đóng tiền liền. Đây là chứng minh thư của tôi, có thể giữ làm bằng”

      ta lạnh lùng, máy móc đáp: “Xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, tôi thể làm trái được.”

      Tôi còn cách nào đành phải điên cuồng gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên, đáp lại vẫn là cái giọng nữ vô hồn đó, tôi chưa bao giờ chán ghét giọng thông báo máy móc trong điện thoại như bây giờ. Tôi vừa tức vừa vội, mắt bắt đầu đỏ nhưng lại dám bật khóc.

      “Bao nhiêu?” Nhân viên thu tiền chuyện với người nào đó.

      Tôi cắn cắn ngón trỏ để tính toán xem tìm người bạn nào để vay tiền đột nhiên có tờ giấy đưa đến trước mặt.

      Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như trước, ta nhìn chằm chằm tôi nhưng gì.

      Mũi tôi bắt đầu nghèn nghẹn, tôi cũng biết lúc này thêm gì cũng bằng thừa nên tiếp lấy biên lai thu tiền : “Cám ơn, đợi tôi chút” rồi chạy đến chỗ bác sỹ.

      Sau khi Trình Thần bị đẩy vào phòng giải phẫu, tôi dựa vào vách tường bên ngoài phòng mổ, ngồi xổm xuống, cảm giác có chút lạnh, tay nắm di động bắt đầu hơi run run. Nhưng bây giờ tôi vẫn còn có việc chưa giải quyết, tôi lại tiếp tục gọi cho Thẩm Hi Nhiên, kết quả vẫn ai nghe như trước.

      Lúc này, tôi cũng buồn nổi giận với ta nữa, tìm người bạn nào đó mượn tiền là được rồi, sau đó tôi xuống dưới lầu tìm người đàn ông kia.

      Nhưng lúc đến nơi ta bỏ , chạy ra cổng bệnh viện cũng tìn thấy xe ta. Tôi nghĩ người này nghĩ muốn gặp lại tôi mà. Chút tiền ấy, đối với ta chỉ là con số lẻ nên dĩ nhiên cần tính toán với tôi làm gì.

      Tôi thở dài, lần này mang nợ phải là nợ tiền mà là nợ ân tình đấy!

      Trong lúc tôi rối rắm điện thoại rung lên, vừa nhìn thấy tên người gọi: tốt, tên mắc dịch này rốt cuộc cũng biết gọi điện thoại lại. Giọng của Thẩm Hi Nhiên gấp gáp: “Alo, Tịch Tịch, tôi bận, đừng gọi cho tôi nữa, chút nữa tôi gọi lại”

      “Như thế nào? Chuyện của Trình Thần cũng thèm nghe sao?”

      “Ừ, giờ tôi thực rất bận, có chuyện gì chờ tôi về sau.” Bên kia vọng lại rất nhiều tiếng ồn ao, tôi biết ta có việc nhưng nghĩ đến Trình Thần toàn thân đầy máu lửa giận của tôi lại bốc lên đầu.

      sau? Vợ bị sảy thai có biết ? Cả người chị ấy toàn là máu, bị người ta đưa vào bệnh viện lại phải chịu đau bao nhiêu lâu mới được đưa vào phòng mổ có biết ?” Tôi tiếp: “Lát nữa à? dù vợ có chết lạnh trong nhà chắc cũng chẳng biết! chết !”

      Tôi cúp máy, tắt nguồn, người đàn ông này, cũng phải cho ta nếm cảm giác sợ hãi là như thế nào .

      Sau khi giải quyết xong vài thủ tục, tôi ngồi chờ ngoài phòng giải phẫu, đến lúc này cả hai tay mới bắt đầu run rẩy.

      Sảy thai… Sảy thai…

      Tôi nghĩ đến Trình Thần khi gọi điện tràn ngập bất lực và sợ hãi cùng với việc Thẩm Hi Nhiên vội vàng tắt máy, trong lòng khỏi cảm thán.

      Trong chuyện tình cảm, chẳng lẽ người phụ nữ bị định sẵn có số mệnh bi thảm hơn rồi sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :