1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cô nàng hổ báo - Rapat

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      nàng hổ báo
      [​IMG]
      Tác giả: Rapat
      Dịch giả: Trần Thu Hiền
      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Số trang: 428
      Ngày xuất bản: 01/09/2013
      Giá bìa: 99.000 ₫
      Công ty phát hành: Quảng Văn
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Chụp pic: narutoquyen
      Type
      thaovy11121995: 1-4
      deniselou: 5-8
      tuinak: 9-12
      nguyenkienphuc: 13-hết
      Beta: Imeloto
      Làm ebook: Dâu Lê
      Nguồn ebook: stent





      Giới thiệu


      “Bạn từng nhìn về quákhứ khi bạn còn là đứa trẻ chưa?

      Raman gặp Namjiu, côbé láu cá, khi mới mười ba tuổi. Cho dù bé nghịch ngợm ấy ban tặng cho kỷ niệm “đau đớn” nhưng kể từ đó, hình bóng bé vẫn luôn hằn sâu trong tim như thể có sợi dây vô hình nào đó gắn kết họ lại với nhau mà ngay cả chính cũng nhận ra… cho đến ngày cảm xúc ấy nở rộ khi vô tình gặp lại .

      Đôi khi, “định mệnh” đãxảy đến với cuộc đời bạn ngay từ lúc ấy rồi, chỉ có điều bạn kịp nhận ra mà thôi.”



      Trích dẫn



      “Em phải lo. Anhchưa từng sợ mất mặt vì mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu sợ chẳng chọn em làm người . Cho dù em có ăn vận khác người, mặt như đâm lê, vô cảm đến mức nào cũng ảnh hưởng đến tự tin và quyết định của . Vì chọn em rồi”.

      phải bệnh kẻhoạn mà thích thú với việc sờ soạng người khác. Nhưng em phải hiểu rằng khi là người của nhau, cũng phải có động chạm tay chân chút chứ”.

      “Raman, hãy thẳngra xem động chạm đến mức độ nào. Chỉ nắm tay, ôm, cấu, nhéo, hay phải quăng quật nhau nữa?”. Namjiu càng giọng càng cao.

      vẫn chưa thể cho emcâu trả lời được. Cứ biết là nếu hôm nào đó làm quá, chịu trách nhiệm”. Raman trả lời.

      “À, thế có nghĩa là cuộcsống của tôi cứ phải phụ thuộc vào cảm giác khao khát, thèm muốn của à?”.

      Namjiu chịu. Đànông sao có thể tin tưởng được. “Thế sợ tôi à? Nhỡ đâu tôi giảo hoạt dùng chiêu nào đó lừa sao? Đàn ông giàu có như , nào mà thích chứ?”.



      Thông tin tác giả



      Tác giả Rapat

      Tên : JeerapatRuthrakan

      Ngày sinh: 20/2

      Nơi sinh: Bangkok

      Sở thích: Đọc tiểu thuyết.

      Bắt đầu viết tiểu thuyếttừ năm 2008.

      nàng hổ báo” là mộttrong hai cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất của Rapat.

      Các tác phẩm xuất bản: Dấu cát dưới trăng; Lễ cưới hỗn loạn; Đánh cướp dâu; Tình cát…



      Nhận xét của độc giả



      Chưa bao giờ thấy thất vọngkhi đọc truyện của Rapat cho dù đây là cuốn đầu tiên Rapat phá cách, thoát ra khỏi những câu chuyện tình "sa mạc" (chỉ lấy bối cảnh Trung Đông) - Độc giả Rubis (my.dek-d.com)

      Thích tính cách của nhânvật nữ chính, mạnh mẽ, hài hước, đáng . Nam chính rất... bá đạo. Đây quả là couple thú vị. – Độc giả Nuper (my.dek-d.com)​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1






      “Đứa trẻ sinh ra vào ngày hôm nay rất có duyên, ai nhìn cũng thấy mến, là đứa bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện, có sao may mắn chiếu mệnh. Đời nó gặp những may mắn lạ lùng, có phúc phận tốt đẹp như được thần hộ mệnh che chở. Ngay cả khi có kẻ thù, kẻ thù cũng thể thắng được nó. Bạn đời của nó là người vốn có duyên với nó từ nhiều kiếp trước. Có thể , họ sinh ra để dành cho nhau…”. Tiếng phát thanh viên kênh radio nổi tiếng về số phận của những đứa trẻ sinh vào ngày hôm nay.



      , nếu con mình sinh vào ngày hôm nay , có vẻ như là đứa bé tầm thường đâu”. Jenjira ngồi xe vô tình bật radio nghe thấy những lời tiên đoán này liền quay sang với chồng, lái xe chở đến bệnh viện khám thai theo như hẹn với bác sĩ từ trước.



      “May mà bác sĩ con mình hai tuần nữa mới ra đời”. Tiến sĩ Athikorn mỉm cười với vợ.



      “Kìa , cũng đâu đến mức tệ hại lắm. Con mình duyên ngất trời như thế, có gì mà tốt?”.



      Người chồng thoáng cười: “ chỉ muốn con mình hiền lành, đáng như em thôi”.



      Người sắp sửa làm mẹ thẹn thùng, lườm chồng: “Có con đến đứa thứ ba rồi mà vẫn còn ngọt được”.



      Tiếng cười sang sảng vang lên trong xe: “ cũng phải thi thoảng chứ. em lại trước khi cưới là ngọt ngào, giờ lại nhạt nhẽo”.



      “Em thấy chẳng có gì lạ nếu đứa bé này rất duyên, ai thấy cũng phải ”.



      “Chỉ cần duyên vừa vừa thôi là được rồi. Đừng bắt năm mươi, sáu mươi tuổi rồi vẫn phải ngồi cầm gậy tày [1] canh cửa. Phải thương chứ”.



      [1] Gậy lớn, hai đầu bằng nhau, dùng làm khí giới.



      Hai vợ chồng vừa ngồi xe vừa trò chuyện. Nhưnghi xe vừa rẽ vào bệnh viện, người vợ bắt đầu nhăn nhó khiến chồng vội quay sang hỏi: “Jen, em sao thế, sao mặt mũi lại thế kia?”.



      “Hình như con mình đợi được đến hai tuần nữa đâu”. Jenjira hít hơi: “Em… đau bụng”.



      “Bình tĩnh nào Jen, đến bệnh viện rồi. Để đỗ xe trước cửa. Em có cố được ?”.



      “Được ạ!”. Jenjira cười với chồng.



      chần chừ, Athikorn cho xe dừng trước cửa tòa nhà của bệnh viện. Ngay lập tức, Jenjira được đưa vào khoa sản. đầy ba tiếng sau, con của tiến sĩ Athikorn Hatxabancha ra đời. Đứa bé đỏ hỏn đáng , cất tiếng khóc vang vọng cả khoa giữa niềm hân hoan, vui sướng của hai vợ chồng và hai người con trai trước đó vội vã đến xem mặt em – thành viên mới của gia đình Hatxabancha.



      ©STENT



      Bốn năm trôi qua…



      học!!! đâu!!!”. Tiếng la hét của cậu bé bốn tuổi vang lên trước cổng nhà. Mặt cậu nhòe nhoẹt nước mắt.



      “Thằng Wat nó lại chịu học hả em?”. Ông bố chạy ra xem đứa con trai lúc này nước mắt ngắn dài trông đến tội nghiệp.



      “Vâng, tuần trước đâu có đến mức này. Chẳng hiểu sao, khóc đến xé cả lòng”. Bà Pijitra trả lời cách mệt mỏi.



      Cậu bé dáng cao ráo đến sau cùng, cuối xuống nhìn mặt em trai, hỏi đầy nghiêm khắc: “Wat, học làm sao mà phải khóc?”.



      Đứa bé ngẩng mặt nhìn , trả lời ngắt quãng: “Wa… Wat muốn học, Wat… đau đầu”.



      “Hôm kia đau đầu rồi còn gì nữa, đau kiểu gì mà ngày cách ngày vậy?”. Người trai nghiêm giọng như bắt bài được em.



      “Đau mà, hôm trước đau bên trái, hôm nay đau bên phải”. Vừa , đứa bé đưa tay lên chỉ đầu mình, mặt mếu máo thể rằng mình rất đau, thể đến trường.



      trai lắc đầu: “Đừng có giả vờ. Ban nãy còn thấy Wat đuổi nhau với con chó mà”.



      Kẻ bị đọc vị mím môi, mặt xị xuống. Khi biết lí do của mình thể lay chuyển được trai liền quay ra dùng tiếng gào thét hòa với nước mắt để kêu gọi thông cảm từ bố mẹ.



      “Wat muốn học… Wat đau đầu, đau chân, nổi nữa rồi”.



      “Bố, mình nên đưa Wat bệnh viện, nhiều bệnh thế này cơ mà”. trai giả vờ với bố vẻ nghiêm trọng.



      “Wat đâu hết… Wat muốn yên tĩnh nghỉ ngơi ở nhà”. Cậu bé sắp bị đưa bệnh viện gào lên với bố mẹ.



      Ông Jetsatha và bà Pijitra có lẽ chiều theo ý cậu con út nếu bắt gặp ánh mắt ngắn cấm của con trai cả.



      “Để con giải quyết cho bố ạ. Bố và mẹ cứ ra xe chờ ”, Raman, con cả của nhà Woradechawat, tình nguyện nhận nhiệm vụ dỗ dành em trai.



      Hai vợ chồng nhà doanh nghiệp nổi tiếng liền gật đầu đồng ý rồi thong thả ra chiếc xe chờ sẵn.



      “Thôi nào, Wat, nghe tại sao muốn đến trường, ở trường có chuyện gì à?”. Raman hỏi em trai ngay khi chỉ còn lại hai người.



      Cậu bé lẩn tránh ánh mắt nghiêm khắc của trai: “Wat khỏe, học được”.



      “Em bị ai bắt nạt à?”. Raman hỏi.



      ạ!”. Cậu em lí nhí chối, cụp mắt xuống.



      “Thôi hôm nay Wat cứ học , sau đó cho nghỉ hai ngày liền, thoải mái chọn xem hôm nào đau đầu, hôm nào đau chân”.



      Mắt cậu bé sáng hẳn lên, vẫn quên hỏi lại cho chắc: “Hai ngày ạ?”.



      . Nhưng hôm nay phải học. OK ?”.



      “Được. Nhưng cho Wat ba ngày nhé. Wat còn đau mắt nữa cơ”. Cậu bé bốn tuổi vui sướng xin thêm.



      Người trai lộ vẻ chán chường nhưng cuối cùng cũng chịu gật đầu chấp thuận đề nghị của cậu em tinh quái. Rawat “lỡ kế hoạch” được sinh ra khi bố mẹ nhiều tuổi khiến Raman và em trai cách nhau tận chín tuổi. Và vì Wat là con út nên cả nhà ai cũng chiều chuộng. Nếu có ai đó chỉnh đốn được Wat có lẽ chỉ còn mình Raman. Nếu , mỗi lần Wat vừa ý điều gì, mọi người cứ gọi là được phen đau đầu.



      Ngôi nhà lần nữa trở lại trạng thái yên ắng sau khi cậu chủ chịu học. Sau đó nửa tiếng, Rawat được đưa đến trước cửa phòng học, Raman phải mình dẫn em đến vì bố mẹ bận việc đột xuất.



      “Tan học chờ ở chỗ cũ, biết chưa?”. Raman dặn em.



      Cậu bé gật đầu: “ Raman đến nhanh vào nhé, Wat muốn chờ lâu đâu”.



      “Được. Giờ vào phòng ”. Raman đẩy em trai vào lớp học. Cậu bé bỗng dưng chần chừ khiến Raman nhận ra chắc chắn có vấn đề gì đó bất thường.



      “Có chuyện gì vậy Wat?”.



      có gì ạ. Raman ”. Cậu bé lí nhí.



      Raman gật đầu: “Vậy đây”. Dứt lời, cậu bước ra khỏi lớp, nhưng vừa chưa xa, Raman liền quay lại, mình phía trước phòng học để theo dõi em trai.



      “Sao bảo hôm nay học cơ mà?”. Tiếng vang lên phía sau lưng cậu bé vừa bước vào trong lớp.



      Cậu bé mím chặt môi tỏ ý khó chịu rồi khoe khoang trả lời: “Tớ được nghỉ ba ngày liền cơ. Còn cậu được nghỉ đâu”.



      “Cậu thế nhiều lần rồi. bao giờ thấy nghỉ đâu?”.



      “Nhưng ngày mai tớ nghỉ . Ba ngày liên tiếp cơ đấy”. Rawat trả lời với vẻ mấy hài lòng khi thấy bạn tin mình.



      “Nhảm nhí”. bé lắc đầu tin.



      “Tớ nhảm nhí. trai tớ cho phép rồi”. Cậu bé lên giọng.



      “Úi xời… là người ở trước cửa lớp ban nãy hả? Trẻ con sao mà cho phép gì được?” bé nghi ngờ.



      tớ phải là trẻ con đâu nhé. tớ to hơn người khác, lại òn rất nghiêm nữa… Người như cậu, tớ đẩy cho cái là bay tít. Ai cũng biết là tớ giỏi”. Cậu bé lấy ra dọa.



      “Muỗi”. Giọng bé tỏ vẻ coi thường.



      tớ muỗi. tớ là lớp trưởng. Thi lần nào cũng đứng nhất, lại còn là vận động viên của trường nữa. tớ giỏi nhất, lớn lên rồi cai quản công ty của bố, rồi có cả trăm nghìn tay chân ấy”. Rawat cãi đến mức mặt đỏ gay.



      “Lại luyên thuyên rồi”. bé lắc đầu.



      “Tớ luyên thuyên”. Người bị buộc tội tức tối gào lên.



      “Các cậu có tin lời Rawat ?”. bé quay ra hỏi những đứa trẻ khác trong lớp lúc này xúm vào xem.



      tin”. Đứa người nhất .



      “Nếu tin… biến … này tin đúng ?”. Rawat đẩy đứa bạn vừa khiến nó loạng choạng ngã về đằng sau.



      Kẻ gây chuyện thấy bạn mình bị đẩy vội chạy lại xô ngã Rawat: “Dám đẩy bạn ta à?”.



      Rawat loạng choạng, định chạy lại trả thù bị Raman và đám bạn cùng lớp túm lấy ngăn lại.



      “Rawat, được bắt nạt bạn ”.



      Raman, là cái Namjiu nó đẩy em trước”. Cậu bé nhanh chóng mách.



      “Cậu mới là người đẩy cậu kia trước, cái đồ hay dối”. bé vênh mặt lên chút sợ hãi cho dù đối phương lúc này ông trai cao lớn đến bênh vực.



      Raman ra tay , cho nó biết là muỗi”. Rawat kêu gọi trai.



      Raman nhìn em trai, rồi quay sang nhìn bé tóc thắt bím, mắt to tròn, đứng đầy thách thức trước mặt: “Là con phải hiền lành, năng lễ phép, nên dùng sức mạnh như những kẻ côn đồ thế, hiểu Namjiu?.



      “Dạy em trai mình trước chứ”’. bé lên giọng cãi.



      cả hai luôn, Wat cũng vậy, tại sao lại đẩy bạn? Là con trai được bắt nạt các bạn nữ yếu hơn”. Raman dạy dỗ em.



      “Tại bạn ấy tin Wat”. Rawat thỏ thẻ.



      “Cho dù bạn tin, Wat cũng có quyền đẩy bạn như thế”.



      “Đúng. Như thế người ta gọi là dùng sức mạnh như những kẻ côn đồ đấy”. bé được thể xen vào, lại còn hất đầu kêu gọi lũ bạn xung quanh hùa nhau thêm.



      Raman chỉ biết lắc đầu nhìn bé, mặt mũi đáng thế kia mà mồm mép đáng sợ phải biết.



      “Thôi được rồi, bắt tay làm hòa nào. Sau này cấm được cãi nhau nữa, nếu báo giáo. Wat, Namjiu, bắt tay nhau ”. Raman ra lệnh cho bọn trẻ.



      Cậu bé mím môi, tỏ vẻ muốn bắt tay đối phương. Còn bé chỉ đứng yên, nét mặt như chịu nhún nhường, sẵn sàng đáp trả bất cứ lúc nào.



      “Rawat, Namjiu”. Raman nghiêm giọng gọi tên hai đứa trẻ.



      Cậu bé biết khi trai gọi cả tên nhứ thế có nghĩa là sắp nổi giận, đành tiến về phía bé rồi giơ tay phải ra phía trước.



      “Ai giơ tay ra trước người ấy thua. Cậu thua tớ rồi nhé”. bé vênh váo .



      “Tớ thua”. Cánh tay bé chuyển từ tư thế chuẩn bị bắt tay sang đẩy mạnh vai bé.



      bé loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã xuống. Những đứa còn lại giật mình khi thấy bạn bị ngã, nhưng rồi lại thi nhau hò hét.



      “Namjiu ngã!”.



      “Rawat đẩy Namjiu ngã!”.



      “Wat!!! Sao lại làm thế?”. Raman quát em rồi chạy đến xem bé vừa bị ngã, hỏi đầy lo lắng, “Namjiu, có sao ?”.



      “Dám đẩy ta à?”. bé vụt đứng lên, chuẩn bị sẵn sàng tư thế lao vào Rawat.



      Raman vội với tay giữ bé lại vì sợ chuyện nghiêm trọng hơn nữa “Namjiu, đừng…”, nhưng chưa kịp hết câu, tất cả bọn trẻ mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng trước mắt.



      Cái miệng cắn mạnh vào cánh tay vừa giơ ra trước mắt.



      Raman ngơ ngác khi thấy mình bị cắn. Những đứa khác cũng chỉ biết ngạc nhiên đứng ngây ra nhìn.



      “Namjiu, thả ra ngay”. Raman quát nhưng bé vẫn chịu nhả ra. Raman cố ngáng miệng bé để thừa cơ hội lôi tay mình ra nhưng cố gắng thế nào cũng thoát được. Rawat thấy máu rỉ ra từ khóe miệng bạn cùng lớp bèn hét to, “Cứu với!!! Raman bị cắn!!! Namjiu là con quỷ!!! Có ai cứu với!!! Quỷ sa-tăng Namjiu sắp hút hết máu Raman rồi!!!”.



      Tiếng hét vừa dứt, bọn trẻ nháo nhác quay sang hỏi nhau.



      “Namjiu là quỷ à?”.



      “Namjiu là quỷ hút máu người ?”.



      “Tớ phải là quỷ”. Namjiu nhả cánh tay Raman ra, ngẩng mặt trả lời các bạn, khóe miệng còn dính chút máu đỏ.



      “Á á á… Quỷ hình”. Bọn trẻ gào thét ầm ĩ cả căn phòng khi thấy có giọt máu rỉ ra từ khóe miệng Namjiu.



      “Hu hu…”. Rawat được thể khóc to hơn, “ Raman thành quỷ mất rồi. Từ giờ, Wat còn trai là người nữa, Wat là quỷ sao? Wat chịu… chịu đâu!!!”.



      “Á á á… trốn mau. Tiếp theo quỷ hút máu chúng ta đấy”. Tiếng bọn trẻ con giục nhau xen lẫn tiếng hét thất thanh làm náo loạn cả phòng. Sau đó là cảnh cả lớp học nhốn nháo, bọn trẻ con vừa chạy vừa la hét, chạy hết góc này sang góc khác như thể chơi trò đuổi bắt vậy.



      Raman nhìn cảnh bọn trẻ chạy mà thấy đau đầu, đến cả em trai mình cũng xếp hàng chạy theo những đứa khác trong khi nước mắt nước mũi vẫn lèm nhèm trước mặt.



      “Em hư quá”. Raman giận dữ quát bé, nguyên nhân của việc.



      bé ngẩng lên nhìn kẻ vừa quát mình, hỏi lại cách tức tối: “Dù em hư, nhưng em bắt nạt người khác kiểu hội đồng. Người lớn mà xấu tính, chỉ biết bênh em mình”.



      “Chẳng đáng gì cả”. Raman giận dữ hơn khi bị bé cãi lại.



      cần phải . Em có đầy người mình rồi”. bé vẫn cãi.



      Raman nhìn bé đứng trước mặt mình với ánh mắt dữ dằn, “Là trẻ con, người lớn dạy phải biết nghe, phải lời cãi lời như thế”.



      “Xì!”. Tiếng xì của bé càng làm Raman tối mặt, “ bao nhiêu tuổi mà đòi lên mặt dạy dỗ em. Em tin người có tuổi chưa đến hai con số đâu nhé”.



      “Mười ba”. Raman nghiến răng trả lời.



      bé nhìn thẳng vào mặt người mười ba tuổi, “Ừm… nhưng em vẫn tin”.



      “Namjiu, sao hư thế?”. Raman cộc lốc.



      “Em hư. Bố mẹ bảo em là bé có suy nghĩ rất độc lập”. bé giải thích.



      Raman cố gắng nén cơn giận của mình hết sức có thể. Đến đứa em trai nhiều chuyện cũng thể so được với đứng diễn thuyết trước mặt cậu lúc này, dù Rawat có lắm nhưng cũng chỉ là linh tinh, như bé này, ăn chín chắn hơn tuổi nhưng vẫn dễ khiến người ta nổi giận.



      “Có chuyện gì xảy ra thế này?”. giáo chủ nhiệm thốt lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng bọn trẻ nháo nhác.



      ơi… ơi…”. Bọn trẻ gọi rồi chạy lại thi nhau báo cáo tình hình.



      “Bạn Namjiu là quỷ ạ”.



      “Bạn Namjiu lấy máu làm bữa sáng”.



      “Bạn Namjiu có xơi tái chúng em ?”.



      “Tớ phải là quỷ. Tớ bị vu oan”. Tiếng yếu ớt vang lên thay cho câu trả lời của giáo lúc này đứng ngạc nhiên ở giữa phòng.



      giáo nhìn Namjiu, giật mình khi phát có vết máu ở hai bên khóe miệng bé, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Namjiu sao lại ra nông nổi này?”.



      “Bạn Namjiu hút máu Raman ạ. Raman bị bạn ấy cắn, thế là cũng trở thành con quỷ rồi”. Rawat mách giáo, ánh mắt nhìn trai đầy cảm thông.



      Raman vội lên tiếng trước khi chuyện quá xa, “Có chút tai nạn thưa , nhưng có gì nghiêm trọng cả. Em xin phép lên phòng y tế, nhân tiện đưa Namjiu lau miệng. giải thích cho các em ấy rằng em phải quỷ, đừng tin em trai em vì nó mới xem phim ma hôm cuối tuần vừa rồi đấy ạ”.



      Dứt lời, Raman cầm tay kẻ gây ra khỏi phòng. Namjiu quay lại nhìn các bạn, quên nhắc lại câu của mình, “Tớ phải quỷ. Rawat xem phim rồi linh tinh đấy. Đừng có tin nhé”.



      “Wat linh tinh”. Rawat hét lên.



      nào”. Raman lắc đầu cắt ngang cuộc chiến rồi nhanh chóng dẫn .



      “Nào, các em trật tự…”. Tiếng giáo chỉ đạo bon trẻ vang lên sau lưng hai người.



      Raman dẫn đến gần phòng y tế, bỗng nhiên bé giật giật tay Raman như có gì muốn “Này, này…”.



      “Sao?”. Raman cúi đầu xuống hỏi.



      “Dẫn em nhà vệ sinh. Em buồn tiểu”. bé trả lời.



      “Gì cơ?”. Raman hỏi lại vì dám tin những gì vừa nghe thấy.



      “Nhanh lên… em sắp chịu được nữa rồi”. nhanh.



      Raman bất lực, đành đưa bé chạy vội về phía nhà vệ sinh. Đến nơi, Raman đứng chờ trước cửa rồi ra lệnh cho vào mình nhưng chịu.



      “Em muốn vào mình, vào đây nhanh lên em tiểu ra quần bây giờ”.



      “Phòng vệ sinh con , con trai vào được đâu”. Raman nêu lí do.



      “Gì chứ, hôm qua Rawat vẫn còn vào mà, lại còn vào tận bên trong kia nữa. Nhanh nhanh, sắp ra ngoài rồi”.



      Raman biết xoay sở thế nào với độ lắm chuyện của bé, cuối cùng cũng đành phải vào nhà vệ sinh nữ.



      “Ờ… được rồi… vào nhanh lên”. Raman thở dài khi thấy bên trong có ai.



      “Đừng có nhìn trộm đấy”. xong vào bên trong, mở toang cửa để có thể nhìn thấy bên ngoài.



      lắm chuyện”. Raman than thầm, nhìn cánh cửa mở mà chỉ biết lắc đầu.



      “Đừng quay lại đấy, em sắp tụt váy rồi”. bé lại vọng ra.



      “Biết rồi, nhìn đâu”. Raman mệt mỏi trả lời, trong lúc đợi bé “giải quyết” liền tranh thủ rửa tay.



      bé vào nhà vệ sinh được chốc, sau đó bước ra. Raman giục bé súc miệng để rửa vết máu còn dính khóe miệng. Namjiu làm theo như bé ngoan, dễ bảo.



      “Thấy chưa, em cũng biết điều mà. Bố mẹ em nghe lời nếu tâm trạng tốt”.



      Raman cười mỉm, nhìn khuôn mặt hồ hởi của bé mà khỏi động lòng. Lúc dễ bảo là dễ, khi hư cũng vô cùng đáng đánh mông.



      “Nghĩa là bây giờ tâm trạng vui rồi hả?”.



      “Đúng thế”. bé gật đầu trả lời, tặng cho người đối diện nụ cười ngọt ngào như để lấy lòng.



      Raman nhướng mày, điệu cười này có gì đó là lạ, đáng tin.



      “Giúp em ”. bé có phần xấu hổ.



      “Giúp gì?”. Raman tò mò.



      bé thọc tay vào trong túi váy, lấy ra vật gì đó rồi cười với Raman, “Em biết đâu là mặt trái, đâu là mặt phải. Em muốn mặc ngược. Xem giúp em với”.



      Raman trợn mắt nhìn chiếc quần lót xíu màu hồng, họa tiết hoa xinh xắn của bé, qua loa, “Cứ mặc vào . Ở bên trong ai thấy đâu”.



      được!!!”. bé hét lên như thể đó là vấn đề vô cùng trọng đại,” trai em bảo nếu mặc quần lót ngược có người già. Em chịu đâu”.



      “Bé tí mà đòi nghĩ chuyện đương”. Raman khẽ lẩm bẩm nhưng cũng đưa tay ra cầm chiếc quần lót xem xét, “Mặt này là mặt phải, tự mặc được chứ?”.



      “Được, nhưng mà nền ướt, em sợ quần ướt. Mặc cho em ”. .



      Raman thở dài hơi, nhìn chằm chằm vào bé định từ chối, nhưng vừa bắt gặp đôi mắt to tròn vẻ cầu xin thể làm vậy.



      “Lại đây, lại đây, phiền đấy. Bố mẹ em than vãn bao giờ à, có con lắm chuyện thế này mà”.



      đâu, bố mẹ em là tinh hoa của cả nhà, khiến gia đình trở nên ấm cúng và hạnh phúc”. bé tự hào khoe.



      Giờ Raman hiểu, tại sao bé này và em trai mình lại trở thành bộ đôi suốt ngày chí chóe nhau, bởi cả hai đều là tinh hoa của gia đình, khi tinh hoa gặp gỡ tinh hoa trở thành mớ bòng bong khiến mọi thứ trở nên náo loạn, giống như trường hợp của cậu lúc này.



      “Xong, giờ đến phòng y tế được rồi đúng ?”. Raman hỏi khi mặc quần lót cho bé xong.



      “Được chứ, em chưa bao giờ nghĩ trai của Rawat lại tốt bụng đến thế. Cứ tưởng giống Rawat cơ”.



      Raman nhướng mày: “Rawat làm sao?”.



      “Luyên thuyên chết được. Hôm qua còn khoe nghỉ học, lại còn mình đẹp trai nhất lớp nữa chứ. Xời… em muốn điều này đâu, Rawat ấy, mặt trông cứ như con cá sống dưới biển sâu mà em từng xem ti vi, mắt to to, miệng ngáp ngáp”.



      Raman cố nín cười khi bé đem em trai mình so sánh với cá.



      “Nhưng tệ nhất là, Rawat thích lật váy con ”.



      Raman giật mình, em trai mình dám làm chuyện đó sao.



      “Nhưng mà dám lật váy em, em đấm cho lật mặt”. bé bình thản .



      “Biết đấm nữa cơ à?”. Raman hỏi.



      “Biết chứ. Ngày nào em cũng chơi đấm bốc với trai”. bé ngẩng mặt lên trả lời: “ có muốn xem , đưa mặt ra đây, em đấm thử cho biết”.



      “Thôi được rồi. tin”. Raman lắc đầu, sau đó dắt tay bé đến phòng y tế để bôi thuốc chỗ tay bị cắn.



      “Bị làm sao thế này?”. y tá hỏi Raman.



      “Là em cắn đấy ạ”. bé trả lời y tá rồi nhoẻn miệng cười.



      “Lần sau em đừng làm thế nhé. Trong nước bọt có nhiều vi khuẩn, cậu ấy chắc rất đau đấy”. y tá dặn dò bé.



      ấy đau đâu ạ, ấy đâu có nhát gan thế. Chỉ có người lá gan bé như gan tép mới khóc vì bị con cắn. Tuổi ấy cũng hai con số rồi đấy ạ”.



      y tá cười, trong khi Raman mặt mũi hầm hầm như muốn lao vào cho trận.



      Khi Raman rửa vết thương và bôi thuốc xong liền đưa bé quay về lớp học. “Lần sau đừng có cắn ai nữa đấy biết , làm tổn thương cơ thể người khác là tốt”.



      bé ngẩng lên nhìn mặt Raman, “ dặn em nhưng cũng đừng quên dặn em trai nữa nhé. Rawat hay bắt nạt bạn lắm. Hôm trước còn chạy ôm bạn em là con nữa cơ”.



      Raman thở dài ngán ngẩm với những hành động của em trai. Lúc nào về đến nhà phải dạy bảo thằng bé trận ra hồn đây, tội lật váy bạn , chạy đuổi bạn, biết học được từ ai.



      “Bố mẹ kìa”. bé vui sướng kêu lên, thả tay Raman rồi lao vội về phía bố mẹ mình lúc này đứng trước cửa lớp.



      “Bố ơi! Mẹ ơi!”.



      Raman nhìn theo cái dáng bé chạy vụt đến chỗ bố mẹ.



      biết mình gây ra chuyện gì chưa nhóc ranh ma này?”. Raman nghe thấy tiếng bố Namjiu hỏi.



      “Biết ạ. Namjiu đẩy bạn Rawat, trai của Rawat giữ con lại nên con cắn vào tay ấy. Nhưng mà con đưa ấy lên phòng y tế cho y tá rửa vết thương rồi”. bé báo cáo.



      Raman khẽ “hừ” trong cổ họng khi biết bé có lòng tốt dẫn cậu tới phòng y tế.



      “Xin lỗi cháu vì Namjiu làm thế nhé. Để về nhà bác phạt nó”. Mẹ của bé xin lỗi Raman khi cậu bước đến.



      sao đâu bác ạ, đúng ra cháu và em trai mới là người xin lỗi mới phải. Em của cháu hơi nghịch. xin lỗi hai bác”.



      Tiến sĩ Jenjira cảm thấy quý mến cậu bé lịch này.



      ấy là trai của chúa nghịch ngợm kia đấy mẹ ạ”. với mẹ cứ như thể hai mẹ con đều biết biệt danh chúa nghịch ngợm kia là ai vậy.



      “Namjiu, được bạn như thế”.



      “Kìa mẹ, Namjiu mà. Ai cũng biết Rawat là chúa nghịch ngợm của lớp 1/1 mà”. bé hờn dỗi.



      “Namjiu…”, tiế sĩ Jenjira nghiêm giọng rồi quay sang cười xin lỗi Raman đứng im nghe con mình xấu em trai.



      “Bố ơi”, bé thay đổi câu chuyện bằng cách quay sang nịnh bố, “Sao bố lại quay lại trường ạ?”.



      Tiến sĩ Athikorn cười với con : “ giáo gọi điện cho bố hôm nay nên tới đón con về sớm”.



      giáo đáng ra nên làm bố vất vả mới phải”. bé cười tươi nịnh bố.



      Ông bố khẽ bật cười. Ban đầu, ông giật mình khi thấy giáo chủ nhiệm lớp của con gọi điện tới, nhưng khi nghe bọn trẻ kể lại chuyện con mình trở thành quỷ hút máu người, ông hiểu là hôm nay nên đưa con mình về sớm để giảm bớt rắc rối.



      “Vậy Namjiu tạm biệt giáo và các bạn nhé”. Dứt lời, chạy vọt vào trong lớp.



      “Tại sao ngăn con lại?”. Tiến sĩ Jenjira hỏi, thoáng phật ý khi chồng mình để con vào lớp.



      làm sao mà ngăn được, con bé nhanh đến thế nào em cũng biết mà”.



      Tiếng la hét chói tai vang lên từng hồi từ phía lớp học. lâu sau đó, Namjiu ra với khuôn mặt rạng rỡ: “Bố, mẹ, chúng ta thôi. Namjiu chào các bạn xong rồi”.



      “Các bạn hoảng hốt khi thấy mặt con à?”. Tiến sĩ Athikorn hỏi.



      “Có ạ, các bạn ấy hét to lắm. Nhưng Namjiu các bạn đừng sợ Namjiu, Namjiu chỉ cắn ai hư thôi, ai ngoan Namjiu cắn. Có thế thôi là các bạn ấy hét nữa. Chỉ mình Rawat là vẫn hét thôi”.



      Raman đứng đó liền nhướng mày, biết nên cười hay thương hại em mình.



      “Bố thấy thế nào ạ? Namjiu có thể biến thảm họa thành cơ hội y như bố dạy đấy”. giọng tự hào.



      “Con giỏi lắm”. Ông bố bật cười, nhớ ra đúng là mình từng kể câu chuyện về đề tài này cho con nghe.



      “Em về trước đây”. bé quay ra chào Raman, “Nhờ báo với Rawat, em giỏi hơn nên hôm nay được về sớm”.



      “Namjiu, đừng làm thế, chẳng đáng chút nào”. Tiến sĩ Jenjira nhắc nhở Namjiu rồi quay ra cười với Raman, sau đó cả nhà cùng lên xe ra về.



      “Mẹ ơi, Raman phải bị thế mới đáng đời, nếu sao có thể thành bé ngoan được. Namjiu muốn tốt cho bạn mà mẹ”.



      Raman lắc đầu khi nghe thấy câu đó của bé, ánh mắt cậu bé dõi theo bé đầy trìu mến, khi cúi xuống nhìn thấy vết cắn cánh tay, cậu chợt mỉm cười.



      Xe vừa ra khỏi cổng trường, bé liền đứng lên nhảy tưng tưng ở ghế sau khiến mẹ quay lại nhắc nhở.



      “Namjiu, đừng nhảy nữa con, xe chạy mà, thế nguy hiểm lắm”. Tiến sĩ Jenjira bỗng để ý, “Ơ... Namjiu lại mặc ngược quần nữa rồi kìa”.



      bé thôi nhảy, cúi xuống nhìn chiếc quần lót của mình với vẻ mặt nhăn nhó rồi phàn nàn.



      “Tuổi hai chữ số rồi mà vẫn còn mặc quần ngược. thể chịu nổi, nhiều tuổi cũng như ”.



      Hết kì học đó, Raman học tiếp ở nước ngoài. Sau đó, Raman nghe em trai mình kể qua điện thoại rằng, con quỷ hút máu người kia “bái bai” mọi người để chuyển sang trường khác. Bố mẹ cũng từ đó trở thấy em trai cậu sợ đến trường nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2






      Hai mươi năm trôi qua.



      “Chết rồi! Chết rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi chị Namjiu!”. Tiếng ồn ào của nàng mới chạy xộc vào trong phòng khiến ngồi trước màn hình máy tính phải ngẩng lên.



      “Có chuyện gì, sao mà mặt mũi căng thẳng thế?”. Chủ nhân căn phòng lên tiếng hỏi.



      “Chúng ta sắp bị đuổi rồi chị Namjiu ơi. Có thư từ công ty Woradechawat buộc chúng ta phải dọn đồ khỏi đây trong vòng ba tháng. Tòa nhà này sắp bị phá rồi”. vội trả lời.



      “Cái gì? Sao lại thế được? Chúng ta vừa mới kí hợp đồng chưa đầy năm mà”. Namjiu to. kí hợp đồng thuê nhà với chủ nhân tòa nhà này năm năm, mới chưa hết năm mà bị đuổi sao? “Thế cái công ty Woradechawat điên khùng gì đấy liên quan gì đến chúng ta. Tòa nhà này của ông Sorasak mà. Công ty đó sao có thể làm thế. Đâu? Đưa thư đây xem nào. Nếu đây mà là thư rác chết với mình”.



      Lá thư được đưa cho Namjiu để tự đọc chi tiết.



      Vừa đọc được câu đầu, nét mặt ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, càng đọc mặt lại càng tối sầm lại. Đọc xong, cắn răng đầy căm phẫn.



      “Phải chuyện phen mới được. Tự nhiên làm thế này với chúng ta sao được, quá đáng”.



      “Đúng đấy chị Namjiu, chúng ta thể chịu thua bọn tư bản hút máu người này được”. kia kích thêm.



      “Pan, trông nhà nhé, chị tự giải quyết việc này. Xem cái công ty điên đó làm gì được chúng ta, hợp đồng còn hơn những bốn năm nữa cơ mà... đời nào”.



      lâu sau đó, Namjiu bước ra khỏi tòa nhà trụ sở của “Trung tâm huấn luyện võ thuật N.J.Gym” với quyết tâm cao độ là hôm nay phải lấy lại được văn phòng của mình bằng mọi giá.



      bảo taxi đưa mình đến tòa nhà của công ty Woradechawat theo địa chỉ ghi sẵn thư. Người lái taxi chắc chắn biết vị trí của tòa nhà bởi nó nằm con đường toàn các công ty nổi tiếng. Vì vậy, đầy giờ đồng hồ, Namjiu đứng trước cửa tòa nhà Woradechawat, sẵn sàng đối mặt với vị giám đốc công ty máu lạnh dám đuổi .



      Namjiu thẳng đến quầy tiếp tân, cầu của mình cho nhân viên lễ tân.



      “Cho tôi gặp giám đốc ở đây”.



      xinh đẹp ngẩng lên hỏi Namjiu: “ có hẹn trước ạ?”.



      . Nhưng tôi có việc...”, Namjiu chưa dứt câu, kia trả lời ngay.



      “Nếu hẹn trước thể gặp được ạ”.



      “Nhưng tôi có việc thưa , rất gấp là khác”. Namjiu chống đối.



      được ạ. Quy định của công ty là cấm cá nhân bên ngoài vào gặp lãnh đạo, nhất là ngài Raman càng tuyệt đối được”.



      “Thế nếu bây giờ tôi hẹn gặp liệu có được ?”. Namjiu cố gắng mặc cả.



      “Để tôi gọi lên hỏi phía xem sao”. Nữ nhân viên lễ tân nhấc điện thoại, bấm số nội bộ để liên lạc đến văn phòng thư kí của người có địa vị cao nhất. đến năm giây, ta quay lại lắc đầu với Namjiu thay cho câu trả lời.



      “Ông ấy bận cả ngày. có thời gian gặp ai đâu ạ”.



      Namjiu ngao ngán thở dài, cám ơn nhân viên lễ tân rồi rời khỏi quầy tiếp tân với bộ dạng chán nản. Biết thế này cứ xông lên tìm ông ta có hơn , đỡ phải tẽn tò thế này, mất công chờ tắc đường lâu nữa chứ. Đến nơi rồi lại chẳng được việc gì.



      Bỗng nhiên, Namjiu nảy ra sáng kiến. Ban nãy, nhớ nhân viên lễ tân có nhắc đến cái tên Raman, đó có lẽ là tên của vị lãnh đạo cao nhất ở đây. Vì vậy, nếu cứ nhắm mắt lên, biết đâu lại có thể được gặp, ai mà biết được cơ chứ. Nghĩ đến đó, Namjiu quay lại ngó nhân viên lễ tân lúc này bận nghe điện thoại. khẽ nhếch mép, nghĩ may mắn mỉm cười với mình. Lợi dụng thời cơ đó, chạy vội về phía thang máy ở ngay đằng sau.



      Đúng lúc ấy, Namjiu để ý thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng nên gọi người bên trong.



      “Đợi !!!”.



      Cánh cửa sắp đóng liền mở ra, Namjiu nhanh chóng chạy vào.



      “Tầng giám đốc”. Namjiu với người đàn ông duy nhất đứng trong thang máy.



      chàng cao to nhướn mày khi bị ra lệnh.



      Namjiu ngẩng mặt nhìn người đối diện: “Này , làm nhiệm vụ chứ”.



      Người bị ra lệnh chau mày. Namjiu gật đầu ba lần ngụ ý “Đúng rồi”. Bàn tay kia mới chịu đưa ra ấn hai lần số tầng bốn mươi chín.



      “Ấn lần là được rồi. Ấn hai lần thế tốn điện lắm”. Namjiu nhắc.



      Ánh mắt sắc bén quay phắt lại nhìn .



      làm việc ở đây lâu chưa?”. Namjiu mở màn hỏi trước, nghĩ mình cũng nên thân thiết với số cá nhân trong tòa nhà này, mà làm quen với nhân viên trực thang máy chắc cũng chẳng thiệt hại gì. Biết đâu lại có được những thông tin quan trọng cho và N.J.Gym nữa cũng nên.



      “Lâu rồi”. Người kia miễn cưỡng trả lời.



      “Công việc nặng ?”. Namjiu hỏi tiếp.



      “Nặng”. Người kia trả lời như có nhã hứng muốn chuyện. Namjiu hiểu, người đàn ông này chắc ở trong thang máy lâu quá sinh chán, muốn chuyện với ai.



      “Khổ thân, phải đứng cả ngày trong cái hộp chữ nhật chật hẹp này”. đầu cảm thông.



      Nhân viên trực thang máy nhướn mày nhìn Namjiu.



      Ting!!!



      Tiếng chuông thang máy vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, thang máy cũng đồng thời bất động.



      “Thang máy dừng đột ngột!!! Chết , làm thế nào bây giờ?”, Namjiu vội hỏi người chắc có kinh nghiệm xử lí những tình huống như thế này hơn mình.



      “Ở yên đó. Những người bên ngoài giải quyết”. mắt người trả lời bình tĩnh đến lạnh lùng.



      Namjiu nhìn mặt người bên cạnh, đoán chắc thang máy hay bị dừng thế này. Bản mặt ta đúng là vô cảm. “Thang máy thường xuyên bị thế này hả ?”.



      ”. Giọng trầm vang lên cụt lủn.



      “Hả? Tại sao lại dừng đúng lúc này cơ chứ? vội chớ”. Namjiu than phiền vẻ khó chịu.



      “Này , dù sao cũng kẹt ở chỗ này rồi, chúng ta làm cái gì để giết thời gian chứ nhỉ?”. Namjiu nêu ý kiến. nghĩ mình nên dùng cơ hội này để khai thác thông tin cách nhiều nhất có thể.



      chàng kia mặt mũi sưng xỉa, ánh mắt khó chịu trả lời.



      ”.



      Namjiu đảo mắt, đàn ông gì mà chẳng chịu giao tiếp gì cả, mất công rủ rê chuyện mà còn làm mặt nặng. “Ok, ok, ”.



      Cả hai người cùng yên lặng, bầu khí căng thẳng trôi qua được lát, Namjiu chịu được nữa bèn lên tiếng, “Này , nếu người bên ngoài đến giúp, cả hai chúng ta phải ở đây đến chết đúng ?”.



      ta trả lời ngoài việc nhìn Namjiu bằng đuôi con mắt, tỏ câu hỏi vừa rồi vớ vẩn.



      “Này , định chuyện với nhau à, hay cả cuộc đời này chỉ có nhiệm vụ là bấm thang máy?”. Giọng điệu Namjiu ràng muốn gây khi bị kẻ đối diện nhìn với ánh mắt coi thường.



      có gì để ”. thanh khàn khàn lọt qua bờ môi mỏng.



      “Ờ ờ, kẹt trong thang máy có hai người thôi mà cũng lắm chuyện, người gì mà kiêu căng”. Namjiu than vãn, lùi bước đứng dựa vào thành thang máy đối diện với chàng kia. Trông dáng vẻ cũng biết cả hai chẳng ưa gì nhau.



      Năm phút trôi qua, thang máy vẫn bất động. Namjiu bắt đầu nôn nóng trong khi chàng vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Cuối cùng, Namjiu thể đứng trong bí bách mãi được, đành chán nản ngồi bệt xuống sàn.



      chàng cuối xuống liếc nhìn Namjiu.



      “Sao? Ngồi cũng có vấn đề hay sao?”. Namjiu tức tối xẵng giọng, chỉ mới ngồi xuống mà ta nhìn rồi.



      sao. Mời tự nhiên”.



      “Hừ, tưởng là có sao?”. Namjiu lầm bầm.



      chàng kia nhướn mày, lần đầu tiên cúi xuống nhìn từ đầu đến chân, đồng thời đáp lại có phần tức giận: “Thế nếu có?”.



      Namjiu ngẩng mặt trả lời: “ tôi với rằng, sai lầm khi gây chuyện với người như tôi”.



      Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào ngồi bệt dưới sàn. Namjiu cũng nhìn lại, nhất quyết chịu thua.



      người đàn ông… và người phụ nữ… ở với nhau tại nơi ai thấy…”. Chàng trai buông lửng câu cho tự nghĩ tiếp, ta dùng ánh mắt đưa tình quét qua người từ đầu đến chân.



      Namjiu ngay lập tức đứng bật dậy, lồng hai bàn tay vào nhau, tiếng gập ngón “cục cục” vang lên giòn tan.



      Chàng trai trong bộ đồ màu đen nhìn thấy hành động của trước mặt, khỏi nảy sinh ý muốn thách thức liền tiến lại gần.



      Namjiu nhìn bóng dáng cao lớn tiến lại, “Tôi cảnh báo mà nghe, sau này đừng trách”, rồi cười nhạt.



      Người cảnh báo mà nghe đó dừng trước mặt , ánh mắt lần nữa quét qua toàn thân , quên kèm theo lời nhắc nhở: “Lần sau đừng có thách thức đàn ông ở chỗ vắng, bởi đó là hành động vô cùng thiếu thông minh”.



      “Thế à? Tôi ghi nhớ”. Namjiu vô tư trả lời, sau đó nhếch mép cười, đáp trả cách ngại ngần: “Nhưng nên nhắc nhở mình trước hơn, rằng đừng có điên rồ mà nhận lời thách thức, bởi đó là hành động của kẻ ngu nhưng thích ra vẻ thông minh”.



      Người bị trả đũa trợn mắt tức tối: “Là phụ nữ nên hiền lành, đừng có gợi tình đàn ông bằng những lời thách thức như thế, vì nó có tác dụng với tất cả đàn ông đâu, đặc biệt… là tôi”.



      “Gì… gì cơ? Tôi gợi tình ấy à?”. Namjiu lắp bắp.



      “Hay định chối rằng việc cố rủ rê tôi trò chuyện, rủ rê tôi làm cái gì đó giết thời gian, thách thức tôi đến gần, làm tất cả những điều đó, có ý mời gọi tôi à?”.



      “Ôi!!! Tôi phát điên lên mất”. Namjiu làm vẻ mặt ai oán: “Tôi hỏi , nghĩ mình đẹp trai ngất ngây, đẹp trai đến còn từ nào miêu tả, hay đẹp trai đến mức tất cả các đời này phải nhảy bổ vào làm quen? Đừng sống trong mơ mãi thế, cuộc sống của khá hơn đấy”. Namjiu xong liền lắc đầu.



      Ánh mắt sắc bén hơi hạ xuống như cố đánh giá trước mặt: “Tổ tiên chúng ta quả sai, phụ nữ lúc nào cũng đa mưu, đây có lẽ là trong số hàng trăm mưu mẹo mà mang ra để khơi gợi chú ý của tôi đúng , thưa quý ?”.



      Namjiu nghiến răng ken két trước lời cáo buộc coi thường tự tôn của phụ nữ vừa rồi: “Quỷ Rahu [1] ăn mất não à, tưởng bở quá đấy”.



      [1] Trong thần thoại Hindu, phiên tiếng việt là La Hầu, là con rắn đôi khi nuốt mặt trăng hay mặt trời, gây ra tượng nhật, nguyệt thực.



      Chàng trai chầm chậm lắc đầu: “Đừng tưởng tôi theo kịp suy nghĩ của . Loại phụ nữ như tôi gặp nhiều rồi. Và tôi xin thông báo với … là tôi thích”.



      thể chịu được nữa rồi”. Namjiu gằn giọng tức giận: “Nếu còn khiến tôi ngứa tai nữa, tôi cho sưng người lên đấy”.



      “Ồ… cũng quá tệ, coi như khác với những người khác. Nhưng tôi thích những biết phép lịch , càng năng kiêu ngạo thế này, tôi lại càng ưa”.



      cần phải thích thú gì tôi hết… và làm ơn căng tai ra nghe cho , cho nó xuyên thấu màng nhĩ …”. Namjiu ngừng lấy hơi nhấn mạnh vế sau: “Tôi gợi tình, cũng thích , thích chút nào. Tôi rủ chuyện là theo phép lịch . Làm ơn hiểu giúp tôi. Phép lịch !!! Thế nào? ràng, mạch lạc, sâu sắc, đến tận hai bán cầu não của chưa?”. nàng ràng xuống tay nếu chàng kia vẫn thôi đề cao bản thân.



      ngờ phụ nữ ngày nay cái gì cũng dám làm. Tôi có lẽ nên khen ngợi . diễn bài tức giận khi bị tôi phát chân tướng quá giỏi, giỏi hơn tôi nghĩ. Công nhận là tôi gần tin rồi đấy”. Ánh mắt người như xuyên thấy tâm can khiến Namjiu nghiến răng kèn kẹt.



      Ting!!!



      Thang máy di chuyển xuống, cửa thang máy mở ra. Namjiu quay phắt lại phía cửa. Khi biết thang máy trở lại hoạt động bình thường, nở nụ cười nham hiểm, nhấc chân lên rồi giẫm mạnh lên ngón chân của kẻ thích tâng bốc bản thân thay câu chào tạm biệt.



      “Ối!!!”. ta khẽ kêu, nét mặt nhăn nhó vì đau.



      “Nhớ lấy, đừng có coi thường phụ nữ. Người như tôi cần phải gợi tình ai hết”. Namjiu đầy thỏa mãn.



      kia…!”. ta chau mày.



      Namjiu cười thích thú, ngoảnh mặt ra khỏi thang máy chút lưu luyến, thèm để tâm đến người v론chung hoạn nạn với mình.



      “Đồ phụ nữ điên khùng”. ta cố tình chửi thề to cho nghe thấy.



      Namjiu quay lại, mặt nghiêm nghị.



      “Đồ đàn ông xui xẻo, lắm chuyện, chỉ biết đề cao bản thân, kiêu căng, ngạo mạn. Tưởng mình đẹp đẽ lắm chắc. Xời, da mặt chẳng khác gì con đà điểu đắp bùn còn dám nghĩ mình đẹp trai. Nhớ đấy, đừng có mang cái mặt ghẻ của xuất trước mặt tôi nữa. Nếu , khi mặt tan tác hơn bây giờ lại trách tôi báo trước. Đồ xấu xa, đáng ghét”. xong, Namjiu căm phẫn quay người bước .



      thở gấp, kinh ngạc với lời lẽ phát ra từ miệng của vừa rồi. chỉ chửi thề có câu mà ta ném vào mặt cả tràng dài. này quả là đáng sợ. Đến cả cử chỉ của ta cũng chấp nhận được, chẳng biết lịch , nữ tính là gì. nhìn theo bóng bằng ánh mắt chán nản. từng bị con tấn công lần, nghĩ có lần thứ hai. Thế mà cái lần ấy cũng xảy ra cho bằng được. vô tình nắm lấy bắt tay mình, vết răng bé , mờ mờ vẫn còn hữu như bằng chứng khiến nhớ đến việc hai mươi năm trước.



      Ba, bốn người bảo vệ chạy đến chỗ người vẫn đứng im như tượng trong thang máy.



      “Ngài Raman sao chứ ạ?”.



      “Kiểm tra lại hệ thống thang máy, đừng để chuyện này xảy ra nữa”. Giọng có phần quở trách.



      “Vâng, thưa ngài”. Đội trưởng đội bảo vệ cúi đầu nhận lệnh.



      Raman lắc đầu rồi ấn nút cho thang máy di chuyển lên tầng .



      Sau khi thang máy đóng cửa, người trong đám bảo vệ thở dài: “May mà ngài Raman tức giận. Dừng thang máy nào dừng, dừng đúng thang máy của lãnh đạo”.



      “Ngài Raman bao giờ tức giận vô cớ”. Đội trưởng, người làm việc lâu năm ở tập đoàn, biết tính cách của ông chủ .



      Những người còn lại đồng loạt gật gù. Raman, người con trưởng của dòng họ Woradechawat, nổi tiếng bởi nghiêm khắc trong công việc. Tất cả nhân viên của các công ty chi nhánh của tập đoàn Woradechawat đều biết điều này.



      Nhưng cho dù nghiêm khắc đến mức nào, vẫn luôn là mục tiêu đeo bám của các , nào cũng muốn chiến thắng trái tim chàng trai độc thân, đẹp trai và giàu có, người được giao trọng trách cai quản công việc kinh doanh cả cả tập đoàn Woradechawat thay cho người bố về hưu an dưỡng.



      ©STENT: http://www.luv-ebook.com



      Sau khi Raman Woradechawat được đề bạt vào chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, chỉ mất thời gian ngắn để đưa tập đoàn này lên bước phát triển vượt bậc. Là doanh nhân mới nổi với đầy đủ tố chất cần có của nhà lãnh đạo giỏi, Raman Woradechawat trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Nhất là khi vẫn chưa chính thức công nhận nào là ý trung nhân của mình, các càng được dịp hi vọng và dành quan tâm cho nhiều hơn gấp bội phần.



      Namjiu giậm chân bước vào N.J.Gym với nét mặt mấy vui vẻ. Saipan, làm ở bộ phận tiếp tân trông thấy liền hỏi.



      “Có được việc , chị Namjiu?”.



      “Chẳng được tích gì cả”. Namjiu trả lời mệt mỏi: “Vẫn chưa gặp được ông tổng giám đốc”.



      “Ơ… thế chị sao thế? Sao mặt mũi lại thế kia?”. lo lắng hỏi.



      “Tự dưng lại gặp gã khùng ấy mà”. Mặt Namjiu hầm hầm tức giận như thể muốn giết người khi nhắc đến ai đó.



      “Khùng thế nào, chị Namjiu?”. hỏi lại.



      “À… là cái bọn hằng ngày chỉ biết lừa dối bản thân rằng mình vô cùng tốt đẹp, đâm ra kiêu căng, ngạo mạn. Có kể cả ngày cũng diễn tả hết được. Cứ coi như cái kẻ điên khùng đó là hội tụ của tất cả những gì tệ hại nhất của đàn ông, kiểu mẫu toàn diện của tự kiêu”. Namjiu càng càng giận.



      “Thế có đẹp trai chị Namjiu?”. Saipan hỏi đầy tò mò.



      “Đẹp lắm…”, Namjiu kéo dài giọng xách mé, “Đẹp trai như sinh vật ngoài hành tinh tái sinh, mặt rộng, mắt lồi, mũi to, miệng rộng, tai vểnh, đủ hết cả”.



      Saipan làm rả vẻ khiếp sợ.



      “Pa dạy xong chưa?”. muốn tâm trạng mình tồi tệ hơn, Namjiu nhắc đến người bạn thân, cũng là trong những giáo viên dạy Taekwondo tại N.P.Gym.



      “Chưa ạ, em thấy chị ấy bảo dạy thêm lúc nữa. Chị Pa cũng nghề đấy. Bọn trẻ đứa nào cũng khen Pa dạy hay”. Saipan khen.



      Namjiu cười. biết những điều Saipan đều là . Parani, bạn quý của rất giỏi Taekwondo, từng là thành viên của đội tuyển quốc gia tranh tài tại đấu trường quốc tế, giành được giải thưởng, trở nên nổi tiếng chỉ trong nháy mắt. đâu cũng có người biết mặt điểm tên khiến dẫu chỉ là bạn cũng được thơm lây.



      “Bao giờ Pa dạy xong, bảo đến gặp chị ở văn phòng nhé”. Namjiu nhắc Saipan.



      “Vâng ạ, để em báo cho”. Saipan đáp.



      lâu sau đó, bạn thân của Namjiu tươi cười bước vào phòng.



      “Sao rồi Namjiu, nghe tin cậu được gặp người ngoài hành tinh hả?”.



      Namjiu thở dài, “Ừ, là xui xẻo”.



      Parani bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn, “Tệ đến thế cơ à?”.



      “Tệ vô cùng. Ngoài cái bản mặt chẳng lay động được chút xúc cảm nào ra, tính tình cũng kì cục. Pa nghĩ xem, gã đó tớ gợi tình gã”, Namjiu làm mặt đáng sợ.



      “Gợi tình? Cậu ấy à?”. Parani hỏi đầy nghi ngờ.



      thế, tớ chỉ rủ ta chuyện hai, ba câu, thế mà dám bảo tớ gợi tình. là tự kiêu, biến thái”. Namjiu gắt.



      “Có nên chặn đường cho gã đó trận nhỉ?”. Parani vờ tỏ ra nham hiểm.



      “Hả? được”. Namjiu vội lắc đầu.



      “Đùa thôi”. Parani cười. hiểu bạn mình, chuyện chỉ có thế, Namjiu tự mình giải quyết được là cái chắc. “Thế chuyện tòa nhà thế nào?”. Parani chuyển sang vấn đề khác, ban nãy cũng được nghe Saipan kể qua.



      “Vẫn chưa gặp được ông tổng giám đốc”. Namjiu lại thở dài. “Cái ông này cũng kiêu lắm, còn kiêu hơn cả nhân viên, là khó gặp. Mai chắc phải chuyến nữa”.



      sợ gặp phải gã người ngoài hành tinh nữa à?”. Parani hỏi.



      “Nếu vào cái thang máy đó nữa, chắc là gặp đâu”.



      “Là sao? Liên quan gì đến thang máy?”.



      “À, gã đó là nhân viên trực thang máy”. Namjiu nhắc đến chàng kia với giọng điệu vẫn còn tức giận.



      “Nhân viên trực thang máy à?”. Parani hỏi lại.



      “Phải. Nhân viên trực thang máy thần kinh bình thường. Ngày ngày chỉ biết đứng trong cái hộp hẹp, lên lên xuống xuống đến mức bại não vì chắc chắn ai não bình thường lại nghĩ Namjiu đây gợi tình cả”. Namjiu trả lời cách đầy tự tin.



      “Có vẻ đúng. Gã đó chắc là bị bại não . Dẫu sao cậu cũng nên cẩn thận. Tránh xa cái thang máy ấy ra là tốt nhất. Nhỡ đâu gã đó lên cơn, mình bị gán tội làm hại người bệnh”. Parani lo lắng nhắc nhở.



      Namjiu nhướn mày hỏi bạn: “Pa, tóm lại là cậu lo lắng cho ai vậy?”.



      “Ô, tất nhiên là lo cho bạn Namjiu quý rồi”. Parani cười: “Sợ bạn nhịn được gây gổ với người ta, xâm phạm thân thể người ốm. Phải tội đấy. tốt đâu”.



      “Pa... ra... ni”. Namjiu kéo dài giọng.



      Parani bật cười to. biết bạn mình là người thế nào, hai chữ “thể diện” chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí bạn mang tên Namjiu Hatxabancha. Chính vì thế, bao giờ có chuyện gã người ngoài hành tinh kia lại có thể thoát khỏi tay Namjiu cách dễ dàng.



      Người đàn ông bước vào căn phòng làm việc rộng rãi tầng bốn mươi chín với tâm trạng đầy bực tức. đó kì quặc, chiến lược ta đem ra áp dụng cũng đem lại hiệu quả đáng kể bởi nó khiến chắc chắn sớm quên được, cho dù đó là hồi ức tệ hại nhưng dẫu sao ta cũng làm được. Đôi mắt to tròn, cái mũi bướng bỉnh, đôi môi đỏ, tóc vuốt gọn ra sau để lộ vầng trán dô mịn màng, ta mặc áo sơ mi trắng, quần bò thẫm màu, dáng cao ráo, điệu bộ hung hăng hết sức.



      Raman hồi tưởng lại dáng điệu đó rồi chầm chậm lắc đầu.



      Raman làm gì thế?”. Câu hỏi khiến Raman sực tỉnh.



      “Mãi mới thấy đến. đâu về thế hả?”. Raman nghiêm giọng khi nhận ra người đứng trước mặt nhìn mình cười.



      “Ô hay, em cũng phải có việc riêng chứ”. Người kia cười nịnh.



      “Thôi ngay cái điệu cười ấy Wat. Wat thừa biết cười kiểu đó với được gì đâu. Tại sao họp hội đồng quản trị. Lớn rồi đấy, Wat, đừng nghĩ đây là trò chơi của trẻ con. Nếu em học tiếp bắt buộc phải làm việc”.



      Rawat thôi cười ngay khi nhắc đến hai từ học và làm việc. “Ôi, cho em tạm dừng chút . Cho em thêm chút thời gian, giờ em vẫn chưa sẵn sàng mà”.



      “Wat chưa sẵn sàng hai năm nay rồi đó. Hết hạn dùng từ này rồi. Ngày mai bắt đầu làm việc”. Raman đều đều, chỉ có ánh mắt là thể ràng được mặc cả.



      “Kìa , đừng có độc ác với em thế, em chưa sẵn sàng mà”.



      “Chưa sẵn sàng nghĩa là còn muốn tán tỉnh người đẹp, ca sĩ, diễn viên, người mẫu đúng . Thôi mấy cái trò linh tinh đó là được rồi đó Wat”



      “Em muốn làm những việc như thế này. Em rảnh”. Rawat vòng vo.



      “Thế Wat muốn làm gì? Việc nào rảnh?”.



      “Em muốn làm ngôi sao”. Rawat khẽ trả lời.



      “Wat nhớ à? Hồi lớp hai, Wat tham gia diễn kịch ở trường. Bố mẹ phải gọi bay về Thái gấp để xem vở kịch đó. Nếu em nhớ được, em đóng vai cái cây đúng , cái cây tự đổ, đè lên các cây khác, khiến cho hàng cây đổ cả loạt. Vở kịch phải kết thúc ở đó vì các cây thi nhau khóc”.



      “Ôi... đó là chuyện ở cái thuở nào rồi mà”. Rawat yếu ớt phản kháng.



      Raman nhìn mặt em trai với ý hỏi xem cậu ta còn muốn gì nữa.



      Rawat bắt gặp ánh mắt trai, lên giọng chịu thua: “Em còn muốn làm ca sĩ nữa”.



      “Em có nhớ hồi lớp ba...”.



      “Đủ rồi , em nhớ”. Rawat vội đưa tay lên ngắt lời Raman. Chuyện ấy sao cậu lại nhớ cơ chứ. Bố mẹ gửi vé bắt trai cậu về cổ vũ cho đứa em trai duy nhất thi hát. Kết quả ấy à? Hát sai nhạc ngay từ đầu bài, cuối cùng đứng khóc ngay giữa sân khấu khiến cậu phải mang nỗi xấu hổ đó với bạn bè trong suốt năm sau.



      “Ngày mai đến làm việc. Đừng quên đấy”. Raman nhấn mạnh. xong, cầm tập tài liệu trước mặt lên đọc, mặc cho em trai mình đứng đó.



      “Vâng”. Rawat buồn bã trả lời rồi cúi đầu ra khỏi phòng.



      Raman ngẩng mặt lên nhìn theo bóng em trai mà lắc đầu. Cho dù Rawat là người có chí tiến thủ nhưng cái duyên của cậu ta khiến ai có thể giận được. Và cho dù Rawat có vô cùng ích kỉ nhưng cũng biết nhận lỗi khi mắc sai lầm. dùng chính cách này để khiến cho em trai có mục đích sống ràng hơn, hết thời gian cho kiểu sống thờ ơ qua ngày đó rồi.



      Ngày hôm sau, muốn đánh mất văn phòng của mình cách dễ dàng, lúc này ngửa cổ lên nhìn tòa nhà cao chọc trời mà đặt chân đến hôm qua nhưng phải ngậm ngùi quay về với chút tiến triển. Hôm nay, quyết tâm đầy mình, cho dù phải dùng bất cứ cách gì, cũng phải chuyện với ông chủ tòa nhà này cho bằng được.



      Hôm nay Namjiu rủ thêm cả người bạn thân quý của mình đến.



      “Nhất quyết phải thế hả, Namjiu?”. Parani lưỡng lự hỏi.



      “Tất nhiên. Pa, cậu đánh lạc hướng chú ý của nhân viên tiếp tân , còn tớ bí mật lên ”, Namjiu với bạn. mất cả đêm qua để nghĩ kế. Lần này chắc phải lợi dụng đến nổi tiếng của bạn thân mới mong trót lọt.



      “Tốt thôi”. Parani gật đầu.



      “Vậy tiến hành nào, nhớ làm hết sức đấy”. Namjiu cười ranh mãnh.



      Parani hít hơi dài để tiếp thêm sức mạnh cho chính mình, sau đó bước thẳng đến quầy tiếp tân với dáng vẻ tự tin nhất có thể.



      “Tôi có thể giúp gì được cho...”. Nhân viên tiếp tân chào khách, khi ngẩng lên nhìn thấy Parani trước mặt liền thốt lên đầu ngạc nhiên: “Ôi! Parani, vận động viên được huy chương vàng Olympic đúng ạ?”.



      Parani nở nụ cười ngọt ngào: “Vâng”.



      nhân viên lễ tân tươi cười: “Vui quá được gặp Pa ở đây. Ngoài đời còn xinh hơn cả ti vi ấy”.



      Parani trả lời, chỉ biết cười với người dối diện.



      “Cần chị giúp gì cứ nhé, phải ngại. Em là thần tượng của chị đấy. Đến lũ cháu ở nhà mỗi lần thấy Pa ti vi đều hò hét cổ vũ. Hôm nay, nếu chúng biết chị được gặp Pa chắc ngất mất. Cho chị xin chữ kí và chụp ảnh cùng nhé. Lại đây, Pa. Lại đây chụp ảnh với chị”.



      Sau đó, tiếng lành đồn xa, mọi người ai cũng hồi hộp vì vận động viên được huy chương vàng hai kỳ Olympic có mặt tại toà nhà Woradechawat. Parani có thể thu hút được chú ý bằng cách ban phát nụ cười của mình cho tất cả mọi người. Phần Namjiu, lúc này đứng nép mình để ai thấy, lợi dụng thời điểm nhốn nhào liền lặng lẽ vào trong, trước khi biến mất quên nhướn mày và giơ ngón cái khen ngợi phần biểu diễn của bạn.



      Namjiu dừng lại trước cửa thang máy. Trong lúc lưỡng lự xem nên vào thang máy nào, chiếc thang máy đầu tiên vừa hạ xuống đúng lúc, liền bước vào trong cùng nhóm người nhưng rồi sững lại khi tìm thấy số tầng mà mình phải đến.



      “Chị ơi, tại sao có tầng bốn mươi chín nhỉ?”. Namjiu hỏi đứng sau mình.



      “À, muốn lên tầng đó phải thang máy ngoài cùng bên phải”.



      “Cám ơn chị”. Namjiu cảm ơn rồi bước vội ra ngoài trước khi thang máy kịp đóng lại.



      Namjiu thở dài khi hiểu mình cần phải sử dụng chiếc thang máy nào. Ánh mắt nhìn về phía thang máy ngoài cùng bên phải, nơi gây ra cho bao nhiêu rắc rối. Có lẽ là nghiệp chướng khi buộc phải quay lại sử dụng nó lần nữa.



      Namjiu thẳng đến trước chiếc thang máy duy nhất dẫn đến nơi cần. đứng lại ngó nghiêng hồi rồi quyết đinh bấm nút. Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Namjiu nhanh chóng nhìn vào bên trong kiểm tra.



      có. Tốt rồi”. Namjiu cười sung sướng khi thấy trong thang máy có ai. vào với ẻ thoải mái vì phải chạm mặt kẻ khiến tức giận hôm qua.



      Thang máy từ từ di chuyển qua tầng , hai, ba... rồi dừng lại ở tầng thứ mười ba.



      “Ting!!!”. Tiếng chuông vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Ba người đàn ông trong bộ vest màu đen bước vào. trong ba người nhíu mày, thoáng sững sờ khi thấy có người trong thang máy. Người được nhìn ngúc ngoắc đầu, làm ra vẻ vô tội, ngẩng đầu nhìn trần thang máy, chẳng có vẻ gì là xấu hổ.



      Hai người đàn ông còn lại nhìn theo, khỏi ngạc nhiên khi có lạ mặt dám dùng thang máy này.



      Raman đưa tay ra ấn số bốn mươi chín. Hai nhân viên còn lại nhìn nhau khó hiểu, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc tự mình ấn số tầng.



      “Lại ấn hai lần rồi, mãi mà chịu nghe”. Namjiu bâng quơ khẽ .



      Raman quay ngoắt lại nhìn mặt .



      Namjiu đứng tận bên trong, với lợi thế của kẻ vào trước, bình thản, mặt tỉnh bơ, thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của ai đó.



      “Quý muốn lên tầng bao nhiêu?”. Giọng trầm trầm vang lên hỏi.



      “Bốn mươi chín”. Namjiu vênh mặt, trả lời đầy kiêu ngạo.



      Hai nhân viên thân cận của Raman nhướn mày. Ông chủ của họ chưa bao giờ bắt chuyện với phụ nữ lạ mặt như thế này. Vậy có lẽ ông chủ quen biết này chăng?



      “Đó là tầng của các lãnh đạo cấp cao. Cấm người ngoài lên mà chưa được cho phép. Khng biết quý biết điều này chưa?”. Giọng trầm trầm tiếp tục hỏi.



      “Biết. Nhưng tôi phải người ngoài”. Namjiu trả lời.



      Raman nhướn mày. này dám mình phải người ngoài. Nhưng tầng đó ngoài phòng làm việc của ra cũng chỉ còn phòng làm việc mới của Rawat. Mà bạn của Rawat ai cũng đẹp tựa ngôi sao. Bởi thế, chắc chắn này dối.



      đến tìm ai?”.



      “Tôi nghĩ nên tập trung vào công việc bấm thang máy hơn. Hóng chuyện người khác làm gì?”. Namjiu lên giọng nhắc nhở, cứ như thể người đàn ông đứng trước mặt là kẻ thích soi mói chuyện người khác vậy.



      “Tôi cần biết vì đó là nhiệm vụ. Chúng tôi thể để cho người ngoài vào lại linh tinh được”. Raman ra vẻ hù dọa.



      Namjiu kinh ngạc nhìn mặt kẻ đối diện: “Này , tôi phải chó mà lại linh tinh chỗ này. cũng nên suy nghĩ trước khi tôi là chó, bởi nếu tôi là chó ông chủ cũng là chó đấy, vì chó phải gặp chó, phải sao? Chính vì thế, làm ơn lựa chọn từ ngữ cho lịch . Nếu , khi nào gặp được ông chủ , tôi với ta rằng ông ấy là... chó Raman[2]”. Namjiu nhấn mạnh vào mấy chữ “chó Raman”.



      [2] Trong ngôn ngữ Thái Lan, câu của Raman đôi khi có thể khiến người nghe hiểu lầm mình bị ví là chó.



      Raman nghiến răng, hai người còn lại mắt trợn tròn vì chưa từng gặp phải việc như thế này.



      “Còn hỏi gì nữa ?”. Namjiu hỏi đầy thách thức.



      ”. Tiếng trả lời rít qua kẽ răng ai đó.



      “Tốt. Giờ biết nên đối xử với khách của ngài Raman thế nào rồi đấy”. Namjiu được dịp tranh thủ “dạy dỗ” đối phương.



      “Vâng, thưa ”. Giọng đáp lại cách lạnh lùng.



      Cửa thang máy mở ra tại tầng bốn mươi chín. Namjiu vững tin bước ra đầu tiên, nhưng lưỡng lự biết nên rẽ phải hay trái.



      “Phải”. Lời nhắc đầy uy lực vang lên từ sau lưng Namjiu.



      “Tôi biết rồi”. Namjiu trả lời vẻ biết trước rồi nhanh chóng quay người sang bên phải.



      “Cậu Raman biết ấy à?”. trong hai nhân viên cùng hỏi Raman đầy nghi ngờ.



      “Giờ chưa. Nhưng lát nữa biết”. Raman chậm rãi trả lời nhưng bộc lộ ý đồ để kia yên.



      ta giỏi đấy. Diễn như thể biết cậu Raman lắm vậy”.



      “Phụ nữ bao giờ cũng giỏi mấy cái chuyện vớ vẩn này, đặc biệt là đó”. Raman nghiêm giọng trả lời rồi bước theo Namjiu về phía phòng làm việc của mình.



      Namjiu dừng lại trước căn phòng lớn, từ từ đẩy cửa bước vào, tiến đến trước mặt lúc này ngồi làm việc gần đó.



      “Xin lỗi... Tôi đến gặp ngài Raman”. Namjiu .



      kia liền ngẩng lên nhìn. Lúc đầu ta ra dấu từ chối, nhưng khi vừa thấy người đến phía sau gật đầu, ta cũng gật đầu với Namjiu: “Mời vào ngồi đợi trong phòng ngài Raman”.



      Namjiu sững người lúc, nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế. Sợ kia đổi ý, Namjiu vội ngay: “Cám ơn ”, rồi gấp rút vào trong căn phòng có gắn biển tên màu vàng.



      “Chan, nếu tôi gọi, tuyệt đối được cho ai vào phòng”. Raman dừng lại trước bàn của thư kí ra lệnh.



      “Vâng, thưa ngài”. thư kí nhận lệnh nhưng cũng khỏi ngạc nhiên. Bình thường, ông chủ của bao giờ tiếp khách là phụ nữ trong phòng làm việc. Kể từ ngày tiếp quản vị trí thư kí này, mới thấy có người phụ nữ duy nhất là ngoại lệ, đó chính là bà Pijitra, mẹ của tổng giám đốc.



      Raman gật đầu rồi quay lại với hai nhân viên thân cận đứng sau lưng, “Thost, Chak, hai người chuẩn bị trước . Để tôi giải quyết chuyện riêng trước rồi theo sau.



      “Vâng”. Thost và Chak cùng nhau rời khỏi đó.



      Raman chờ cho hai người kia khuất rồi liếc mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng như thể muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong.



      Namjiu đưa mắt chiêm ngưỡng sang trọng của căn phòng, khỏi thán phục: “Trời đất! Khiếu thẩm mĩ của người này đại. Đây là phòng làm việc sao? Còn sang trọng hơn cả trong phim nữa”.



      Tiếng mở cửa kéo theo chú ý của Namjiu từ lối bài trí bắt mắt của căn phòng chuyển sang người vừa bước vào.



      theo tôi vào làm gì?”. Giọng Namjiu có chút gây .



      Người bị hỏi trả lời. đến ngồi vào chiếc ghế mà ai cũng biết là của chủ nhân căn phòng rồi cầm tập tài liệu bàn lên đọc.



      “Ái chà! Điệu bộ cũng giống ra phết đấy!”. Namjiu cao giọng chế nhạo.



      Raman hơi nhướn mày, tiếp tục đọc tài liệu mà để ý đến thái độ nhạo báng của .



      Namjiu lắc đầu, tiếp tục truy vấn như thể mình đọc vị được chàng trước mặt. “ nghĩ kĩ chưa mà làm thế này? Đừng nghĩ có thể lừa tôi bằng cái trò trẻ con này nhé. Tôi đâu có ngu. Chỉ trong phim mới có cảnh nữ chính vô tình hiểu nhầm nam chính là nhân viên trực thang máy, trong khi ta lại chính là chủ nhân của tập đoàn trị giá cả trăm, nghìn tỉ. Chà chà... tiếc đấy”. Namjiu dài giọng, giả bộ như mình tiếc : “Chẳng may tôi lại muốn làm nữ chính mới chết chứ. Tại... nam chính xứng đáng cho lắm. Trông cứ nhạt nhẽo thế nào ấy, chẳng ăn nhập gì cả”.



      Raman rời mắt khỏi tập tài liệu, ngẩng lên nhìn vừa kết thúc bài diễn thuyết chẳng có chút gì hay ho trước mặt.



      “Lại còn chưa đứng lên , ông chủ vào bây giờ đấy”. Namjiu vòng qua chiếc bàn làm việc đến đứng bên chiếc ghế Raman ngồi: “Đứng dậy! mông mọc mụn bây giờ. Rãnh rỗi ra đây ngồi, nhỡ cái ghế của tổng giám đốc nặng vía, tôi lại bị vạ lây”.



      Raman thở dài, hai mắt trợn trừng nhưng vẫn mở miệng bất cứ từ nào. đưa tay cầm lấy khung ảnh, cố tình xoay nó theo chiều mà Namjiu có thể nhìn thấy nhất.



      “Vẫn còn chưa à?”. Namjiu gằn giọng hù dọa, chẳng quan tâm đến bức ảnh đó.



      Raman lại đưa tay cầm lấy khung ảnh lần nữa, lần này ấn nó vào tay Namjiu.



      “Tôi thèm để ý mấy cái ảnh vớ vẩn...”, Namjiu ngừng , bỗng nhiên cảm thấy như có mây đen kéo đến vây kín bầu trời.



      “Ờ... ảnh chụp sắc nét đấy. Người chụp giỏi ... Biết cách lấy góc máy đấy... Người trong ảnh cũng... đẹp đấy... hờ hờ...”. Tiếng cười gượng gạo vang lên kết thúc câu , Namjiu đặt bức ảnh xuống bàn, chầm chậm lùi về phía sau như thể chuẩn bị chạy trốn.



      “Ra ghế ngồi!”. Raman gằn giọng ra lệnh trước khi Namjiu kịp nghĩ ra mình nên làm gì.



      Khóe miệng Namjiu giật giật, chân ban đầu định bước ra khỏi phòng giờ phải đổi hướng về phía bộ bàn ghế tiếp khách.



      “Giới thiệu bản thân”. Câu ra lệnh ngắn gọn lần nữa phát ra từ miệng người đàn ông mà Namjiu cho là nhân viên trực thang máy.



      “Ờ... tôi... tên Namjiu”.



      Mắt Raman hơi cúp xuống khi nghe thấy cái tên là lạ của kẻ gây rối.



      “Tôi có chuyện...”. Namjiu chưa kịp tiếp, giọng cộc lốc của Raman vang lên.



      “Tôi bảo giới thiệu bản thân chứ chưa cho phép đến chuyện khác”.



      Namjiu đảo mắt, mặt nhăn nhó. Lúc này, điều cần làm là cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế cách tốt nhất. Nếu , N.J.Gym có thể sụp đổ ngay trước mắt. Chừng nào còn là chủ nhân của N.J.Gym, nhất quyết để ngày đó xảy ra. Vì thế bây giờ, đành chấp nhận làm theo mọi mệnh lệnh của kẻ tư bản này trước. Ngày nào thoát khỏi tình cảnh này, Raman gì Raman, dù có giàu có xuyên trời, cũng cho ta trận, đấm, đá, đánh cho tơi bời... Namjiu nén oán hận vào lòng.



      “Tôi tên là Namjiu, họ Hatxabancha. tốt nghiệp đại học. Gia đình có tất cả năm người. Tôi có hai trai. Bố và mẹ đều là giảng viên đại học. Hai trai đều làm công chức nhà nước. cả là giáo viên, thứ hai là cảnh sát...”. Namjiu vừa liệt kê sơ yếu lí lịch từ bé đến lớn cách chi tiết, vừa đau lòng nhìn mặt Raman. ta bảo đọc sơ yếu lí lịch nhưng bản thân lại cắm đầu cắm cổ đọc tài liệu. đáng tức giận. Nhớ đấy... đồ điên khùng!



      “Cho tôi thêm thông tin cá nhân”, Raman trong khi vẫn chăm chú với đống tài liệu.



      Namjiu nhăn mặt nhưng vẫn cố kìm nén tức giận. “Tôi hai mươi bốn tuổi, cao mét năm mươi chín, có cần kích thước từng vòng ạ?”. Giọng Namjiu đều đều, có vẻ xách mé ở cuối câu.



      “Nếu nghĩ có ích cứ kể ra”.



      Namjiu nghiến răng. Bị thách thức đến mức này, nếu trả lời bị cho là nhát gan. Nếu ta nghĩ có thể thắng vì dám trả lời, nhân đây xin thông báo luôn, ta hiểu về hơi ít đấy.



      “Tám mươi lăm...”.



      Ánh mắt sắc bén ngay lập tức rời khỏi tập tài liệu, quét lượt đánh giá rồi nghiêm giọng: “Đừng dối”.



      Namjiu thở dài, điều chỉnh cho giọng mình chậm rãi, ràng dù rất tức giận.



      “Tám mươi hai, sáu mươi tư, tám mươi chín”.



      Raman gật đầu ý có thể chấp nhận được. Người trả lời chỉ còn biết hậm hực trong lòng. Quái vật... khi chuyện khác chẳng thấy để tâm, đến vấn đề này ngẩng lên dò xét. Đồ đàn ông điên rồ, dâm đãng, lại còn gật đầu ra vẻ hiểu biết nữa chứ, đúng là giả tạo.



      “Tình trạng hôn nhân?”. Raman hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào người bị hỏi.



      Namjiu cố nuốt hận đáp: “Ngài Raman, tôi phải đến để xin việc. Chắc nhất thiết phải báo cáo toàn bộ thông tin cá nhân chứ... ạ?”. Namjiu cố tình ngắt quãng để nhấn mạnh từ cuối cùng cho có phần cung kính, nhưng ánh mắt lúc này găm đầy oán hận.



      “Trả lời cho đúng câu hỏi”. Mặt người bình thản nhưng giọng thể ra lệnh.



      Namjiu mím chặt môi, thanh chỉ còn cách lọt qua hai kẽ răng: “Độc thân”.



      “Ừm”. Raman gật đầu: “Đúng mười hai giờ trưa mai đến đây gặp tôi”.



      “Gì cơ? Thế hôm nay sao?”. Namjiu hỏi to.



      “Tôi có thời gian. Giờ tôi phải ra ngoài”. Raman thong thả trả lời.



      “Nhưng ngày mai tôi rỗi”. Namjiu bắt bẻ.



      Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Nếu có ai đó rỗi, ngườiđó nên là tôi mới đúng”. Dứt lời, Raman nhướn người với lấy chiếc di động gọi cho thư kí mà thèm để ý đến Namjiu lúc này hầm hầm tức giận: “Chan, dặn Chak và Thost chuẩn bị nhé. Hai phút nữa tôi ra ngoài”.



      Namjiu hít thở mạnh, nhìn kẻ chuẩn bị ra ngoài với ánh mắt muốn giết người. có thời gian à? Thế gần nửa tiếng qua bắt trình bày sơ yếu lí lịch làm gì? Nếu vào thẳng vấn đề cần , giờ này có lẽ xong rồi. Kiểu này đúng là ức hiếp nhau quá rồi còn gì.



      “Tôi thích những người sai hẹn. Hi vọng Namjiu hiểu. Xin mời”. Raman ra lệnh. Namjiu vụt đứng dậy khỏi ghế, mắt quắc lại, mặt quay phắt rồi hậm hực bước .



      Khóe miệng của người trong phòng hơi nhếch lên. Cuộc đời kì lạ. Có số người ta nghĩ có thể gặp lại rồi cuối cùng cũng xuất trước mặt ta cho bằng được. Namjiu Hatxabancha, cái tên mà chưa bao giờ quên. Raman nhìn theo lưng người bước phăm phăm ra ngoài với ánh mắt đầy ý. ta chẳng có gì thay đổi cả, lúc còn bé tinh quái, ranh ma thế nào, lớn lên vẫn nguyên như vậy.



      Raman nắm lấy cánh tay mình rồi mỉm cười. Vết cắn mờ mờ vẫn còn đó khiến phải ghi nhớ suốt hai mươi năm qua. Đến hôm nay, bé đó cũng nên nhận lại chút gì đó cho xứng đáng chứ.



      Namjiu quay ra theo lối cũ, trong lòng tràn ngập tức giận. Đến trước cửa thang máy, ấn mạnh vào nút mở như muốn trút giận lên nó, tưởng tượng nó chính là bản mặt của chủ nhân thang máy này.



      “Hừ... Raman... tưởng tôi phải dỗ dành à? Giàu có được quyền kiêu ngạo hay sao? Đồ lạm dụng chức quyền. Nhớ đấy. Tưởng bắt nạt được Namjiu này mà dễ à? Đợi tôi có được cái mình muốn, tôi cho nếm mùi đau khổ, đá cho phải vừa khóc vừa cong đuôi mà chạy, cho bẹp dí vào tường. Bao giờ ngày đó đến, những thứ mà tôi làm với khiến thần Chết còn phải van xin: ‘Chị ơi! Chị ơi! Em xin chết’”.



      Càng , máu nóng càng dồn lên mặt, hai bàn tay nắm chặt đấm vào nhau. Đó là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi tức giận khi lúc này chỉ còn mình trong chiếc thang máy từ từ đ xuống.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3






      Chàng trai cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặt sang trọng với bộ đồ hàng hiệu từ đầu đến gót chân, đỗ chiếc xe hơi thể thao đắt tiền tại khu vực dành cho các nhà lãnh đạo. Nhân viên bảo vệ khúm núm chạy ra nghênh đón bởi biết chàng có mùi thượng lưu từng centimet cơ thể này chính là con trai thứ của nhà Woradechawat. Hôm nay chính là ngày làm việc chính thức đầu tiên của cậu ta tại công ty.



      “Xin mời, ngài Rawat”.



      Rawat bước xuống từ chiếc xe sang trọng rồi bước vào bên trong tòa nhà với dáng vẻ tự tin. Vừa mới bước qua cánh cửa, sững lại khi thấy đám nhân viên tụ tập xem xét, bàn tán cái gì đó.



      “Cái gì vậy? Những người đó xem gì thế?”. Rawat quay lại hỏi nhân viên bảo vệ theo sau.



      “À... mọi người xin chữ kí ấy ạ”.



      “Có ngôi sao nào đến à? Đẹp ?”. Ánh mắt người hỏi rạng rỡ hẳn lên.



      “Ờ... phải ngôi sao đâu ạ... còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao nữa cơ. Là Pa, vận động viên Taekwondo nổi tiếng của Thái Lan, hai lần liên tiếp được nhận huy chương vàng đấy ạ”. Nhân viên bảo vệ về Pa với giọng điệu thán phục ngưỡng mộ.



      Rawat nhướn mày, chưa từng quan tâm đến các vận động viên thể thao. Vì thế, ai có huy chương mấy kì, chưa bao giờ nhập tâm dù chỉ là chút. Rawat nhìn về phía trung tâm của đại sảnh trở thành tâm điểm bủa vây của các nữ nhân viên trong tập đoàn.



      “Chắc chắn đấy là Pa chứ?”. Người lắc đầu khi nhìn tâm điểm của đám đông. “Pa bom đúng hơn. Dáng người lực lưỡng thế kia, có đúng là con vậy? Hay là nửa nam nửa nữ. thể phân biệt được...”. Chưa hết câu, Rawat chỉ kịp thốt lên “Ối...”, bị người va phải đến tối tăm mặt mày. May mà nhân viên bảo vệ kịp đỡ, cứu khỏi màn ngã xấu hổ trong ngày đầu tiên đến làm việc.



      đứng cho cẩn thận chứ”. kia gắt gỏng lên tiếng trước.



      Rawat trợn mắt, nhìn chằm chằm đầy tức tối vào đối diện “Tại sao tự tránh . Tôi mà ngã ra đây thế nào?”.



      Namjiu lắc đầu, trả lời chút kiêng nể bởi trước đó nghe thấy bạn mình bị ta xấu: “Chẳng thế nào cả. nhìn đường, lại chỉ biết xấu sau lưng người khác. Cho đáng đời”.



      ...!!!”. Rawat cao giọng.



      “Làm sao?”. Namjiu chịu thua, ngay lập tức phản bác lại.



      có biết tôi là ai ? Có biết tôi quan trọng với Woradechawat cỡ nào ?”. Rawat nghiêm giọng.



      “Còn sao? có biết tôi là ai ? Biết tôi quan trọng với Woradechawat thế nào ?”. Namjiu lớn giọng kém kẻ đối diện.



      “Tôi biết là ai. Nhưng bản mặt như chắc chắn chẳng có gì quan trọng với Woradechawat cả”. Rawat chế nhạo, quét ánh mắt giễu cợt nhìn Namjiu từ đầu đến chân.



      Namjiu trả lời bằng nét mặt khinh bỉ, chịu để mình bị coi thường.



      “Ô! Đến còn biết tôi là ai, tại sao tôi lại phải biết là ai. Đúng là câu hỏi mặt dày, thiếu suy nghĩ mà nhà tôi vẫn hay gọi là câu hỏi của kẻ não bé. Mà não bé thôi chưa đủ đâu, trong đó chắc nước chiếm phần nhiều nên mới lúc nào cũng ngây ngây ngơ ngơ như thế”.



      Rawat mặt đỏ phừng phừng, quay ngoắt ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đứng phía sau: “Bắt lấy ta ném ra ngoài, cấm ta được bước chân đến đây nữa”.



      “Đáng tiếc”, Namjiu tranh trước: “Ngày mai tôi có cuộc hẹn đặc biệt với ngài tổng giám đốc, còn hẹn ăn trưa với nhau nữa kia, mà chỉ có hai người trong phòng làm việc thôi nhé. Vì thế, tôi bắt buộc phải bước chân đến đây lần nữa... Ừm, mà có khi còn nhiều lần nữa, như kiểu... đến gặp người thân ấy mà”. Namjiu làm giọng ngọt ngào chế nhạo, mặt vênh vênh tỏ ý ta đây mới là người quan trọng.



      Rawat cãi ngay: “Tôi tin. Raman đời nào cho phép loại phụ nữ này lên phòng làm việc”.



      Namjiu nhún vai: “Tùy. muốn chấp nhận cũng đành chịu thôi. Nhưng hãy cẩn thận đấy, mất lịch với vị khách đặc biệt này, rồi ngày trở thành con chó bị ruồng bỏ, bị tống cổ ra khỏi Woradechawat lúc nào biết đấy”.



      “Ném ta ra ngoài!!!!!!!!”. Rawat hét lên, ràng vô cùng tức giận, từ bé đến giờ, sợ nhất mấy từ “con chó bị ruồng bỏ”.



      “Vâng... vâng...”. Nhân viên bảo vệ lắp bắp sau khi lưỡng lự hồi. ta di về phía để thực thi mệnh lệnh của ông chủ.



      Vừa lúc nhân viên bảo vệ định giơ tay ra giữ lấy mình, Namjiu nhanh hơn nắm chặt cổ tay ta rồi khóa ra sau lưnganh ta nhăn nhó kêu: “Ối!”.



      “Tưởng dễ bắt hả. Biết về Namjiu này hơi ít rồi đấy”. Namjiu với nhân viên bảo vệ nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm kẻ ra lệnh.



      Rawat thấy người của mình bị vô hiệu hóa liền hô hào những người khác đến giúp.



      “Đến giúp ta ném con bé này ra ngoài. Nhanh lên!”.



      Bảy nhân viên bảo vệ đứng trước cửa tòa nhà nghe thấy tiếng của ông chủ liền vội vàng chạy lại.



      “Định chơi hội đồng à? Được thôi. Đừng có hối hận đấy”. Namjiu cười khẩy. lấy chân ngáng người đầu tiên chạy đến khiến ta ngã sóng soài ra đất, tranh thủ lấy đà đón tiếp người thứ hai chuẩn bị nhào đến.



      Tiếng hét của Rawat thu hút chú ý của Parani. Khi thấy bạn mình bị đánh hội đồng, chần chừ chạy lại giúp bạn đánh bại đối phương cách nhanh chóng. Cuộc xung đột giữa đội bảo vệ và hai khiến cho những người xúm lại xem được phen reo hò cổ vũ hết sức náo nhiệt.



      “Em Pa, cố lên!”. Tiếng cổ vũ cho Parani to hơn khi dùng chân đá vào giữa háng bảo vệ lực lưỡng khiến ta từ từ câm nín gục xuống.



      “Bạn em Pa, cố lên... Ái chà... giỏi chẳng khác gì Pa”. Namjiu cũng nhận được cổ vũ nhiệt tình kém Parani. Nhất là khi dùng cùi chỏ đánh mạnh xuống vai đối phương rồi tiện đà văng gót, thẳng chân giáng vào mặt người đó đau điếng khiến ta ngã úp mặt xuống đất, tiếng vỗ tay lại càng to hơn như muốn tiếp thêm cho sức mạnh.



      “Trời ạ! gọi thêm người nhanh lên”. Rawat hét với người bảo vệ còn lại khi thấy bên mình dần yếu thế.



      “Chỉ giỏi sai khiến người khác thôi à? Có giỏi xông vào ”. Parani hét đáp trả.



      Rawat cắn răng, nhìn Parani với ánh mắt đỏ ngầu tức tối.



      “Dừng lại ngay!!!”. Giọng dứt khoát vang lên từ phía sau khiến mấy bảo vệ lúc này nhốn nháo xem ai nên xông vào tiếp vội im bặt. Họ biết giọng đó là của ai.



      Raman tức giận bước vào đứng giữa hai phía, quét ánh mắt nghiêm khắc nhìn từng người , “Tại sao lại ra tay với phụ nữ?”.



      Cả đội bảo vệ ai nấy đều ngập ngừng, cúi mặt dám nhìn vào mắt của ông chủ lớn. Những người đến cổ vũ và chứng kiến việc cũng lần lượt lùi về phía sau rồi từ từ quay trở lại vị trí làm việc của mình.



      Raman có chắc hai người này là phụ nữ ?”. Rawat đánh mắt sang hai .



      “Còn hơn ai đó mà tôi biết có phải là đàn ông . Toàn thấy tránh né, đòi mãi giơ tay chỉ đạo”. Namjiu đáp trả, lại có thêm bạn thân đứng cạnh gật gù đồng tình.



      Rawat nghiến răng nhưng dám hành động, cậu biết hai mình ghét nhất là xuống tay với kẻ yếu thế hơn.



      “Cả hai thôi ngay”. Raman nghiêm giọng.



      đừng có rơi vào bẫy của ta. ta dối là ngày mai có hẹn ăn trưa với tại văn phòng, lại còn hàm ý là người đặc biệt của nữa. Đúng là thảo mai”. Rawat tức giận mách trai.



      Raman nhếch mày, quay ra nhìn Namjiu. vội thanh minh: “Tôi dối chỗ nào. Chính là người hẹn tôi mười hai giờ trưa ngày mai đến gặp ở văn phòng, đúng sao?”.



      à ? Có phải hẹn cái con bé miệng lưỡi rắn độc, thần kinh ổn định này đến gặp ?”. Rawat hỏi lại đầy vẻ nghi ngờ.



      “Đúng”. Raman trả lời ngắn gọn.



      là thứ bao giờ chết”. Namjiu nhún vai, liếc mắt sang Rawat với vẻ tự đắc của kẻ chiến thắng.



      điên rồi. Con bé này tống tiền đúng ? Hay là sơ hở nên bị ta lừa? Hay là...”. Rawat hơi nheo mắt rồi tỏ ra nghiêm trọng hỏi tiếp: “ bị lén quay camera đúng ? cho em biết , em giúp ”. Rawat nhìn trai với ánh mắt độ lượng.



      “Wat, đừng có lộn xộn”. Raman lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả”.



      “Nghĩ vớ vẩn, thảo nào não bé là phải”. Namjiu nhưng cố tình để đối phương nghe thấy.



      ...!!!”. Rawat chỉ vào mặt Namjiu.



      Parani bước ra đứng trước mặt bạn, sẵn sàng ra tay khi cần.



      “Namjiu, dẫn bạn về trước ”. Raman ngăn lại bằng cách ra lệnh cho Namjiu, lo hai kẻ đội trời chung này hỗn chiến thêm trận nữa.



      “Được thôi. Em về trước nhé. Ngày mai gặp lại ”. Namjiu giọng ngọt ngào trêu ngươi Rawat thêm lần nữa.



      Rawat mím môi mím lợi, muốn đáp trả lắm nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của trai ngăn lại nên đành thôi.



      Sau khi Namjiu và Parani bước ra khỏi tòa nhà Woradechawat, Raman quay sang nhắc nhở đội bảo vệ của công ty lúc này vẫn đứng cúi đầu vẻ biết tội: “Từ nay trở , tôi ra lệnh cấm được dùng sức mạnh ức hiếp phụ nữ. Nếu có vấn đề gì, hãy dùng cách nào đó nhàng hơn. Đừng để việc như ngày hôm nay diễn ra lần nữa vì chúng ta phải công ty lưu manh. Làm ơn hiểu cho”



      “Vâng thưa ngài”. Tất cả đồng thanh trả lời.



      “Nhưng Raman, hai người đó phải phụ nữ đâu. nhìn người của mình trước , bầm tím hết cả”. Rawat hướng cho trai để ý đến tình trạng của mấy người bảo vệ.



      “Ý là tất cả phụ nữ chung, phải chỉ riêng hai người đó. Wat thấy xấu hổ hay sao? Sáu người đàn ông bắt nạt hai người phụ nữ. Cho dù cuối cùng bị hai người đó làm cho tơi tả nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng phụ nữ, phải dùng sức mạnh như thế này”. Raman nhắc nhở em cách từ tốn.



      “Nhưng mà…”. Rawat định tiếp tục phản đối.



      “Thôi!!! Rawat! Làm theo lời . Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa”. Raman dứt khoát.



      Rawat ngay lập tức nín thinh. biết khi Raman gọi tên mình đầy đủ như thế nghĩa là rất giận, được cãi, được chống đối, được la ó. Nếu nhận bài dạy dỗ dài hơn thế, biết đâu vô tình lại còn bị cắt lương, giữ xe, giữ thẻ ngân hàng nữa.



      “Lên xem phòng làm việc . Thừa thiếu gì với thư kí”. Raman ra lệnh.



      “Vâng”. Rawat khẽ trả lời, nhanh chóng thực thi mệnh lệnh.



      Ran nhìn theo lưng em trai. Cả em trai và Namjiu chắc nhớ ra cả hai từng là bạn học mẫu giáo của nhau. Mà đời này chắc thể gặp mặt nhau cách hòa bình được, quá khứ thế nào, tại vẫn y nguyên như thế. Raman lắc đầu rồi ra khỏi tòa nhà Woradechawat. hiểu sao lại có cảm giác đau đầu hệt như hai mươi năm về trước vậy.



      ©STE.NT



      Khi Namjiu ngồi vào ghế lái và Parani ngồi xuống ghế bên cạnh, ngay lập tức phỏng vấn Namjiu về chuyện vừa xảy ra.



      “Namjiu, sao cậu lại gây gổ với bọn chúng thế?”.



      Mặt Namjiu vẫn còn hằm hằm: “Cái gã đó Pa nửa đàn ông, nửa đàn bà, lại còn sai bảo vệ bắt tớ ném ra ngoài. Ai mà chịu được”



      “Khốn nạn…”, Parani cũng sầm mặt xuống: “Biết thế mình phi vào đá cho phát vào mặt có hơn . Cái miệng rác rưởi ấy phải bị đánh ít nhất lần mới chừa được”.



      “Đúng thế”. Namjiu đồng ý: “Xuất hoành tráng. Loại đàn ông như thế gặp lần thôi cũng đủ khiếp. Chẳng biết làm gì cả. Ngày ngày chỉ ngồi giơ tay chỉ đạo thôi”.



      “Đúng là… bóng”. Parani bĩu môi.



      “Bóng còn phải vái chào, dẹp đường cho gã đó ấy chứ”. Namjiu hùa vào.



      Parani gật gù, bỗng chuyển sang hỏi về chủ nhân tòa nhà: “Ơ, thế cậu có gặp được ông tổng giám đốc ? chuyện chưa?”.



      Namjiu thở dài khi nghĩ tới chuyện này: “Gặp rồi. Chán lắm”. Namjiu mệt mỏi trả lời. Parani hiểu ý bạn. Namjiu đành phải giải thích: “ cần phải tỏ ra ngạc nhiên vậy đâu. Tổng giám đốc chính là… cái người nhảy vào ngăn ấy”



      “Hả? Nếu vậy… người mà chúng ta gây …”.



      “Chắc là họ hàng với nhau. Nếu chẳng ra lệnh như ta đây là hết như thế”. Namjiu đoán.



      “Thế là chúng ta gặp xui rồi còn gì. Nếu là họ hàng, gã kia chắc chắn tính cách trả đũa”. Parani hỏi đầy lo lắng.



      “Cũng có thể là như thế”. Namjiu căng thẳng : “Nhưng những chuyện thế này, người như Namjiu dễ dàng chịu thua đâu”. Namjiu cách tự tin.



      “Tớ ủng hộ cậu. Cần giúp gì, cứ bảo tớ nhé. Tớ lúc nào cũng sẵn sàng”. Parani giọng chắc nịch.



      Namjiu gật đầu: “Ngày mai biết ngay thôi”.



      “Ngày mai có việc gì à?” Parani hỏi.



      “Raman hẹn mình trưa mai đến gặp”. Namjiu trả lời.



      “Thế sao hôm nay luôn . Cậu lên đó lâu thế mà chuyện gì à?”.



      Namjiu làm mặt ai oán: “. Nhưng mà chuyện khác. ta bảo tớ kể lịch sử tông tích họ hàng cho ta nghe. Thế mà mình cũng hồn nhiên kể được”. Càng Namjiu càng thấy hận: “Mình cố gắng kìm nén, chịu đựng mọi thứ. Cuối cùng, ta hết giờ, rảnh, ngày mai đến. Hừ! Kiểu này cần cũng biết, ràng là bắt nạt mình mà”.



      “Bắt nạt? Sao lại phải bắt nạt?”.



      Trước khi trả lời, Namjiu nuốt nước bọt: “Có chút hiểu lầm. Tớ tưởng ta là nhân viên trực thang máy”.



      “Hả? Chính là người ngoài hành tinh à? ta là chủ tòa nhà?”.



      Namjiu gật đầu xác nhận: “Đúng thế. Lại còn là người đàn ông chẳng có chút nhân từ với phụ nữ. Chỉ tại người ta biết nên hiểu nhầm tí chút, thế mà cũng phật ý”.



      “Hình như tí chút đâu”. Parani e ngại.



      “Trời ạ. Trong hoàn cảnh đó, ai cũng phải hiểu nhầm ta là nhân viên trực thang máy thôi, đến bộ quần áo cũng là của nhân viên thang máy mà”. Namjiu .



      “Cho dù quần áo có giống, nhưng còn mặt mũi. Nhìn chẳng có chút nào là người ngoài hành tinh đến trực thang máy cả. ta đẹp trai, sáng sủa, oai phong thế cơ mà”.



      Namjiu thở dài nhưng thể chấp nhận được điều Parani vừa ra: “Đấy chỉ là ảo ảnh thôi. Ai nhìn qua cũng có thể ta đẹp trai. Nhưng nếu nhìn thẳng, nhìn sâu, nhìn kĩ”, Namjiu lắc đầu: “Từ mặt, mũi, miệng, tai đều quá cỡ. Kiểu đàn ông gì biết, lấy hai bàn tay đặt ngang nhau vẫn to bằng mặt. thể chấp nhận được. Bản mặt như thế đạt tiêu chuẩn chất lượng sản phẩm”.



      Parani cười: “Cẩn thận đấy Namjiu. Ảnh ảo đạt tiêu chuẩn chất lượng sản phẩm, nhưng ảnh biết đâu lại lấy được lòng cậu”.



      “Ối!... Cứ mơ . Cái bản mặt nhái bén ấy lọt được vào mắt xanh của Namjiu này đâu”. Namjiu giả bộ kinh hãi khi nghĩ đến bộ mặt của Raman khi tức giận nhìn chằm chằm vào .



      Parani tròn mắt, mắt hấp háy vẻ thích thú: “Thế ngày mai cậu làm thế nào với hoàng tử nhái bén?”.



      “Cứ theo như hẹn, rồi tùy cơ ứng biến”. Namjiu đầy quyết tâm: “ làm hết sức mình. Cho dù thế nào chăng nữa, N.P.Gym luôn tồn tại cùng chúng ta”.



      Parani gật gù ủng hộ bạn: “Mình tin cậu làm được”.



      “Tất nhiên rồi”. Giọng Namjiu tự tin, ánh mắt hừng hực khí thế. Ngày mai nhất định phải khiến gã Raman kênh kiệu ấy bỏ ý định phá tòa nhà này cho bằng được.



      Đêm đó, Namjiu nằm vắt óc suy nghĩ kế hoạch đối phó với Raman ngày hôm sau. Người đàn ông này thích lộng quyền và cũng rất nghiêm khắc, vậy nên tất cả các nhân viên mới sợ hãi phục tùng đến thế. Do đó, hướng tốt nhất là phải tuân theo mọi thứ ta sai bảo, được chống đối. Đôi khi còn phải diễn bài ngây thơ đáng thương. Nghĩ đến đây, Namjiu khẽ nhếch mép cười. Ngày mai là ngày của .



      Trưa ngày hôm sau, Namjiu đến tòa nhà Woradechawat sớm hơn giờ hẹn chút. ngang qua đội bảo vệ hôm qua gây gổ với mình với dáng điệu tự tin. Ánh mắt của tất cả bọn họ cũng nhìn theo nhưng ai dám ngăn tiếp.



      “Người ngài Raman ghê gớm . Đừng có dại mà gây chuyện với ta”. bảo vệ thầm với bảo vệ khác đứng bên cạnh nhưng có mặt ngày hôm qua.



      “Đấy là người ngài Raman sao?”.



      “Đúng thế. Hôm nay ta đến ăn cơm với ngài Raman đấy”.



      thể tin được”.



      tin được cũng phải tin. Ngài Raman cũng tự thừa nhận mời ấy đến ăn trưa. Thấy bảo là nhân vật đặc biệt, sắp tới còn có tin vui nữa cơ”.



      “Ngài Raman sắp kết hôn à?”.



      “Chắc thế. Ngài Raman chưa bao giờ ăn cùng nào phòng làm việc cả. Người này chắc là đấy, lại còn ra mắt công khai như thế, kiểu gì cũng cưới thôi”.



      Người đứng sau lưng họ ngay lập tức tỏ thái độ hài lòng. đó chẳng có gì tương xứng với trai cậu cả.



      Rawat thầm tách khỏi nhóm bảo vệ. Có lẽ đến lúc cậu phải ra tay làm điều gì đó trước khi trai mình rơi vào bẫy của kia. Rawat nhanh về phía thang máy. hay nếu để hai người đó ở riêng với nhau trong phòng. Cậu muốn mình trở thành kẻ chen ngang nhưng phòng còn hơn chống, sau này phải hối hận, nhỡ đâu Raman đột nhiên thích “của lạ” sao.



      Khi vào bên trong tòa nhà, Namjiu thẳng đến thang máy để lên tầng bốn mươi chín. Ra khỏi thang máy, bước đến trước cửa phòng làm việc của Raman. Trong suốt quãng đường từ tầng dưới đến tầng này, Namjiu để ý thấy có rất nhiều người cười với mình. Vốn là người khá thân thiện, cũng cười đáp lại.



      thư kí ngồi trước cửa phòng của Raman mỉm cười chào Namjiu khi nhìn thấy bước đến. ta mời Namjiu vào phòng ngay vì biết ông chủ mình chờ.



      Namjiu gõ cửa ba lần trước khi mở cửa bước vào. Raman ngồi kí giấy tờ liền ngước lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu đọc tiếp, chỉ quẳng lại câu ra lệnh ngắn gọn:



      “Mời ngồi. Cho tôi năm phút”.



      Namjiu khẽ gật đầu, tiến lại ngồi xuống chiếc ghế mà hôm qua từng ngồi.



      Năm phút trôi qua thừa thiếu, Raman rời mắt khỏi đống tài liệu, với tay lấy điện thoại rồi bấm nút gọi cho thư kí:



      “Cho tôi hai đĩa miến xào trứng”.



      Namjiu nhướn mày, vừa lúc Raman đặt điện thoại xuống quay ra nhìn thấy: “Tôi gọi cho cả nữa”.



      “Nhưng tôi thích ăn miến xào, với lại trước khi đến tôi ăn cơm rồi”. Namjiu từ chối.



      sao. Mình tôi thích là được. Còn chuyện có ăn hay tùy . Cái này tôi có ý kiến”. Cách thể người phát ngôn coi đây là chuyện lớn.



      Namjiu mím môi, cố gắng kìm chế để tức giận lộ ra ngoài mặt. nhanh chóng chuyển sang lí do chính khiến đến đây ngày hôm nay trước khi mất hết kiên nhẫn.



      “Tức là… tôi có chuyện…”.



      Namjiu chưa kịp hết câu, giọng trầm trầm vang lên chặn lại:



      “Tôi chuyện lúc ăn”.



      “Nhưng mà…”. Namjiu cố gắng chen vào.



      có nhưng ở đây. Bây giờ tôi có tâm trạng để nghe bất cứ chuyện căng thẳng nào, nó ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Theo như thống kê, hầu hết những vấn đề tôi buộc phải giải quyết lúc ăn đều có kết thúc mấy tốt đẹp”. Lời giải thích được phát ra cách bình thản trong khi Namjiu chỉ biết ngồi chớp mắt.



      “Thế còn muốn tiếp công việc ban nãy ?”. Raman hỏi.



      “Từ từ cũng được”. Namjiu trả lời cách yếu ớt.



      “Tốt”. Raman ngắn gọn.



      Cánh cửa phòng mở ra, kèo theo đó là cái bóng cao lớn nhanh chóng bước vào.



      Namjiu liếc mắt, hai cánh mũi phồng lên khi nhận dạng được kẻ bước vào.



      Raman nhìn mặt vị khách mới của phòng: “Vội vã thế có việc gì Wat?”.



      “Em đến mời ăn cơm”. Rawat trả lời nhưng ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang duy nhất trong phòng đầy khó chịu.



      gọi đồ ăn lên đây rồi”. Raman trả lời em trai.



      “Càng tốt. Vậy em ăn cùng luôn nhé”. Dứt lời, Rawat ngồi ngay xuống chiếc ghế còn trống mà đợi câu trả lời từ trai.



      Raman lắc đầu, nhấc điện thoại gọi cho thư kí lần nữa: “Cho tôi thêm đĩa miến xào nữa”.



      Raman, đổi sang món khác được ?”. Rawat vội .



      “Wat, đừng có lắm chuyện, người ta đỡ nhầm lẫn”.



      Namjiu nhịn cười, thầm nghĩ đáng đời cho kẻ bị trai từ chối.



      cười cái gì?”. Rawat tức tối quay sang hỏi.



      Namjiu nhếch mày, dõng dạc trả lời: “Cười người bị mắng”.



      !!!”. Rawat lớn giọng.



      “Wat, khi ăn cơm đừng làm mất khí”. Giọng Raman lạnh lùng như dấu hiệu nhắc nhở.



      cũng thấy ta cười ghẹo em mà”. Rawat mách.



      phải Namjiu cười trêu ghẹo em đâu. Nếu phải cười chính bản thân mình nữa vì ấy cũng thích ăn món miến xào mà gọi”. Raman bình thản . Rawat mỉm cười thích thú, liếc nhìn Namjiu đầy thách thức, cuối cùng ta cũng bị Raman dạy dỗ như cậu thôi.



      Namjiu im bặt. Thâm tâm cũng muốn đáp trả lại hai em nhà kia lắm nhưng nghĩ đến vấn đề mà mình đến đây để đàm phán, cố gắng nuốt ham muốn muốn đập vào mặt hai con người kia xuống sâu nhất có thể.



      lúc sau, thư kí mang miến xào vào. Món ăn hấp dẫn đến nỗi Namjiu nén nổi nuốt nước bọt đánh “ực”, đĩa ngập tràn nào là tôm, cá, mực và rất nhiều loại hải sản khác. Raman nhìn lướt qua mặt Namjiu cũng khỏi mỉm cười.



      Rawat ngỡ ngàng khi thấy phản ứng của trai. ấy chưa từng lén nhìn bất cứ nào, thậm chí còn cười thầm sau khi lén nhìn nữa. Tình hình lúc này quả có nhiều biến động. Raman dành quan tâm cho mang tên Namjiu này. Nếu cậu ra tay ngăn lại, Raman nằm gọn trong tay lắm mưu nhiều mẹo kia là cái chắc.



      “Ăn chứ”. Rawat đẩy đĩa miến ra trước mặt Namjiu theo đúng tư thế của quý ông lịch .



      Namjiu nheo mắt nghi ngờ khi bỗng nhiên Rawat lại tử tế với mình đến thế.



      “Đầu bếp này làm rất ngon, phải đặt ở khách sạn tòa nhà kế bên đấy. đĩa này dưới năm trăm bath đâu. được ăn bao giờ chưa?”. Rawat ra vẻ trò chuyện với Namjiu nhưng ra là muốn trai mình sáng mắt mà nhận ra này hợp với ấy.



      “Chưa. Tôi nghèo mà”. Namjiu quan tâm đến lời mỉa mai của Rawat.



      “Tôi cũng nghĩ thế”. Rawat nhún vai.



      “Vâng, đúng rồi. Tôi phải làm việc kiếm cơm, được lông bông, chơi bời vô tích . thông cảm, tôi giàu có, được sinh ra núi vàng núi bạc để có thể khoác lên người toàn đồ hiệu”. Namjiu ngưng , quét ánh mắt nhanh qua con người “đồ hiệu”, “Mỗi lần ra khỏi nhà, mùi cứ gọi là bay xa cả cây số, đến con chó chạy qua còn rú lên, như thể mùi xộc vào tận dạ dày, bọn chó thể chịu được”. Namjiu rồi cười khẩy.



      “Tôi xin phép ăn trước nhé. Mỗi đĩa những năm trăm bath thế này, chắc phải ăn nhanh nguội mất hết giá trị”. Namjiu xúc thìa cho vào mồm, vừa nhai vừa làm bộ ngon lành cho đối phương thấy.



      Rawat tức lắm, nhưng vì chẳng thấy ai quan tâm đến mình nên đành xúc vài miếng lên ăn cho bõ tức.



      Raman hứng thú khi thấy Namjiu ăn cách hăng hái. Namjiu chẳng thèm để tâm đến hai em, tập trung ăn cho xứng đáng với giá trị của đĩa miến xào. Và cho dù ban đầu tỏ thái độ thích, nhưng mùi vị tuyệt vời của món ăn khiến vét sạch cả đĩa.



      thích, thế mà ăn hết còn sợi nào”. Rawat xách mé.



      “Ừm… đồ đắt sao có thể lãng phí được”. Ánh mắt người trả lời quét qua đĩa của đối phương lúc này mới hết hơn phân nửa, “Hai trăm năm mươi bath đấy. Đừng để bụng gào đói mà miệng lại được ăn”.



      “Ờ ờ… chỉ được cái phàn nàn là giỏi”. Rawat hết sức chịu đựng, hậm hực ăn hết chỗ còn lại.



      Namjiu nén cười, thỏa mãn khi thấy đối phương bị ép phải ăn hết chỗ miến còn lại đĩa.



      Raman theo dõi cuộc đấu khẩu rồi lắc đầu. thừa biết em trai mình là người thể để bị coi thường, mà càng những chuyện liên quan đến hình ảnh cá nhân, đảm bảo Rawat chiến đấu đến cùng, vô tình gặp phải Namjiu rất hay thích xỏ xiên khiến Rawat phải cứng họng, chịu đựng nuốt hết chỗ miến xào trong khi hề thích món đó chút nào.



      Bữa trưa trôi qua, Rawat vẫn giữ vị trí kì đà, Namjiu kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp để chuyện với Raman về tòa nhà của . Chờ cho Raman nhấp ngụm cà phê cuối cùng, Namjiu ngay lập tức vào đề.



      “Chuyện của tôi được rồi, đúng ngài Raman?”. Giọng dịu dàng, ngọt ngào vang lên.



      Raman nhìn Namjiu cách lạnh lùng: “ có ai với rằng sau khi ăn xong nên ép buộc đối phương ra quyết định, nếu muốn sau này hối tiếc chưa?”



      Rawat dỏng tai. Hai người này chắc hẳn phải có chuyện gì đó riêng tư, bí lắm nên cậu mới chỉ có thể quyết định khi tâm trạng thoải mái, “nếu sau này phải hối tiếc”. Rawat nheo mắt, cúi xuống liếc nhìn bụng Namjiu xem có gì đó “nhô ra” bất thường hay .



      “Ôi… ngài Raman… thông cảm cho tôi . Gấp lắm rồi”.



      Câu của Namjiu khiến Rawat phải nhướn mày suy nghĩ. có gì khiến cho người phụ nữ phải gấp hơn khi biết mình… có thai. Rawat lại nhìn bụng Namjiu lần nữa. Chắc cũng chưa quá ba tháng nên vẫn “màn hình mỏng” từ xuống dưới thế này.



      “Tôi thấy có gì đáng vội”. Raman vẫn nghiêm giọng.



      Rawat nhìn chằm chằm vào mặt trai. ấy quả là vô cùng kiên nhẫn, đến mức này rồi mà vẫn còn chần chừ, hay ấy phân vân biết đứa trẻ trong bụng kia có phải con mình hay ? Nhưng chẳng lẽ đời này còn có gã đàn ông mắt kém đến mức làm cho loại phụ nữ kia có thai hay sao? Raman cũng là lạ, lúc làm lưỡng lự chút nào sao? Nhưng biết đâu lúc đó ấy say đến tối tăm mặt mũi, làm bừa thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì. Raman đáng thương, dù say cũng tìm thứ tốt tốt mà chơi chứ.



      “Vội chứ. Bây giờ tôi khổ tâm lắm đây”. Namjiu buồn chán , chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương.



      Rawat trợn mắt. Đúng rồi. Đúng là trai cậu làm cho kia có thai. Thời gian chỉ còn vài tháng.



      “Thôi mà ngài Raman. Chúng ta đàm phán cho xong . Chuyện này thể chờ lâu được. Chẳng còn mấy tháng nữa đâu…”.



      Rawat vội liếc mắt qua bụng Namjiu lần nữa. Năm, sáu tháng rồi ư? Có lẽ đây là lần đầu tiên có mang nên bụng to lắm. Nếu bố mẹ cậu biết Raman làm cho con người ta có thai, biết phản ứng thế nào đây.



      Namjiu quay ngoắt sang nhìn Rawat: “Này , tôi thấy nhìn bụng tôi ba, bốn lần rồi đấy nhé. Có vấn đề gì ?”.



      “Đúng đấy, có chuyện gì Wat?”. Raman cũng hỏi.



      , …”. Rawat nhanh chóng phủ nhận: “Em cho rằng, ta nên bàn nhanh cho xong hơn, đừng dây dưa lâu, tốt hơn cho số người, đặc biệt là trẻ con, chúng chẳng biết gì cả”.



      Namjiu thấy khó hiểu. Rawat cũng biết ở N.P.Gym của có hàng chục đứa trẻ đến học hay sao? Nhưng dẫu sao Rawat cũng mở đường cho , phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Đúng thế ngài Raman, tôi đồng ý với em trai ngài. Hai chúng ta nên chuyện cho đâu ra đấy hơn. Bọn trẻ bị ảnh hưởng sau này”.



      Rawat gật đầu với trai. Dù sao nữa, đứa trẻ ở trong bụng mà cậu chẳng có chút hứng thú nhận làm chị dâu kia cũng là cháu cậu. Và cậu phải là ông chú lòng dạ đen tối đến mức để cho cháu mình trở thành đứa trẻ bơ vơ. Làm thế quả là tội lỗi.



      Raman cần quan tâm đến bố mẹ, em cho bố mẹ hiểu. cứ nhận trách nhiệm . Em muốn gây ra sai lầm”. Rawat với trai cách vô cùng chân thành. Chuyện đằng nào cũng nghiêm trọng đến mức này rồi, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bà chị dâu ngoài ý muốn này.



      Raman nhíu mày, hết nhìn Rawat rồi quay sang nhìn Namjiu: “Wat, bố mẹ liên quan gì ở đây? Mà sao lại phải làm gì sai?”.



      “Em biết mà. Chắc dám đối mặt với bố mẹ. Nhưng nếu bố mẹ biết, chắc chắn họ muốn đứng ra gánh trách nhiệm về mọi chuyện xảy ra”. Dứt lời, Rawat quay sang nhìn về phía người mà Raman “phải chịu trách nhiệm”.



      “Wat, đừng loanh quanh nữa. Có gì thẳng ra”. Raman .



      Rawat thở dài nặng nhọc: “ ra, em cũng muốn xen vào chuyện riêng của ta đâu. Nhưng trong chuyện này có đứa trẻ nữa, em thể kiên nhẫn mà ngồi yên được”.



      Namjiu cảm động nhìn Rawat. chàng này có tấm lòng mới cao cả làm sao, ta còn nghĩ cả đến những đứa trẻ của N.J.Gym nữa chứ. “ là cám ơn . Tôi và bọn trẻ luôn ghi nhớ lòng tốt của ”.



      sao. Tôi cũng xấu xa đến mức đến thấy cháu ruột của mình chịu khổ cũng động lòng”.



      “Cháu? Cháu nào?”. Namjiu ngạc nhiên hỏi.



      “Ừ. Cháu ruột gì hả Wat?”. Raman cũng ngạc nhiên kém Namjiu.



      Rawat trả lời gián tiếp bằng cách nhìn vào bụng Namjiu: “ ngờ bụng lại bé thế. Em nghĩ nên tìm cái gì đó vừa ngon vừa bổ mà bồi dưỡng cho ta . cần sợ bụng to xấu hổ với ngừoi khác đâu. Kiểu gì ngày nào đó, người ta chẳng biết”.



      Namjiu thộn mặt, vội nhìn theo xuống bụng mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Rawat, dùng ngón tay chỉ vào mình, sau đó chỉ sang Raman, kết thúc bằng hành động chụm hai nắm tay lại ý hỏi Rawat xem có đúng như những gì nghĩ .



      Rawat gật đầu.



      “Rawattt!!! có bị điên hả?”. Namjiu tức tối hét lên, nỗi xúc động ban nãy cũng theo đó mà biến mất.



      Raman ngán ngẩm lắc đầu với lối suy nghĩ ngớ ngẩn của em trai.



      phải xấu hổ đâu. Tóm lại là mấy tháng nữa đứa bé ra đời?”.



      Namjiu nghiến răng kèn kẹt, đứng vụt lên, mặt đỏ như gấc, ràng vô cùng tức giận.



      “Điên mất thôi. Ôi... tôi muốn phát điên quá. Hóa ra trong não chỉ có mỗi nước thôi đúng ? Thế nên mới nghĩ ra toàn những thứ điên khùng như thế? Ôi trời ơi. Sao tôi lại đen đủi thế này?”.



      Rawat tỏ vẻ mệt mỏi: “Có gì mà phải xấu hổ thế. Người phụ nữ nào mà chẳng muốn được làm vợ Raman. có biết mình may mắn thế nào khi tôi vì say tối tăm mặt mũi mà vồ phải ”.



      “Wat, cho là...”. Raman chặn họng em trai.



      Raman phải lo. Cho dù này xứng đáng với chút nào, nhưng vì cháu, em cố gắng chấp nhận. Bố mẹ chắc cũng vậy thôi, nhưng phải cho mọi người thời gian bình tĩnh . Đánh úp thế này, em e là khó đỡ đấy”.



      Namjiu hít mạnh hơi, nắm chặt tay, nhìn hai em với ánh mắt đầy căm hận.



      “Tôi có thai ấy à? Gã Rawat miệng thối kia. Đây! Phải gặp cái này!!!”.



      Dứt lời, Namjiu đấm mạnh hết sức vào má trái Rawat.



      Rawat suýt nữa ngã nhào, may mà còn bám vào được thành ghế.



      “Hừ. Ngày ngày chỉ biết nghĩ đến thân dưới. Tôi có thai!!! chưa hả? Hay là còn phải nhắc lại cho nghe lần nữa. Mà tôi cho biết, nếu bắt tôi phải lại, tôi cũng đấm đấm lại cho nhừ tử, cho nhớ đến chết, nhớ đến lúc xuống lỗ rồi cũng thể quên được”. Namjiu tức giận mắng.



      “Đồ phụ nữ điên khùng”. Rawat ôm mặt hét lên đau đớn.



      “Im ngay nếu muốn bị đau hơn thế”. Namjiu trợn mắt quát.



      “Namjiu, bình tĩnh, Wat chỉ hiểu nhầm thôi”. Raman vội vã ngăn cản trước khi Namjiu ra tay với em mình lần nữa.



      “Hiểu nhầm điên rồ thế này, có biết tôi thiệt hại thế nào ?”. Namjiu vẫn chịu thôi.



      “Người thiệt hại phải là Raman mới đúng, còn là chuột rơi chĩnh gạo, được làm dâu trưởng nhà Woradechawat. Như vậy thỏa lòng chưa?”. Rawat cũng chịu thua.



      “Đồ mặt dày...”. Namjiu kéo dài giọng, mắt tóe lửa: “Cái đồ nhũn não, chỉ biết coi thường người khác. Nghĩ mình giàu có lắm hay sao? Xời, cái loại ẽo uột vô tích , giỏi mỗi chuyện diện quần áo đẹp diễu qua diễu lại. Nếu tôi phải làm chị dâu của , tôi thà xuống tóc tu còn hơn. Có ông em chồng thích suy nghĩ ngu ngốc, vô tích thế này, tôi đau lòng, xấu hổ với người khác lắm”.



      ...!!!”. Rawat sững sờ.



      “Wat! Thôi!!! Còn Namjiu về trước , ngày mai đúng mười hai giờ trưa đến gặp tôi”. Raman dừng ngay màn đấu khẩu lại, nếu , thêm chút nữa Namjiu khiến em trai sống dở chết dở là cái chắc.



      Rawat định mở miệng đáp trả, bắt gặp cái lừ mắt của trai nên đành khựng lại.



      “Namjiu, về trước . Đừng quên trưa mai đến gặp tôi đấy”.



      Namjiu nhìn Raman: “Nếu ngày mai chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện, tôi giải quyết gã này”. Namjiu chỉ vào mặt Rawat.



      Raman nhướn mày, còn Rawat lập tức phản đối: “Liên quan gì đến tôi hả?”.



      Namjiu cười nhếch mép: “Vì hôm nay là nguyên nhân khiến tôi mất hết tâm trạng”.



      Dọa xong, Namjiu quay người ra khỏi phòng, nhưng trước khi mở cửa, ngoảnh lại ban phát cho Rawat câu giã từ khiến cậu nổi da gà: “Ngày mai nhớ đóng bảo hộ hạ bộ kĩ càng vào nhé. Nhỡ đâu tôi đá nhầm hướng đúng vào chỗ ấy, có thiệt hại gì tôi chịu trách nhiệm đâu. Vì tôi cảnh báo trước rồi đấy”.



      Rawat mím môi, chờ cho Namjiu khuất liền quay sang bức xúc với Raman: “ Raman thấy chưa? Con bé ấy đúng là điên rồi”.



      “Wat sao? Hôm nay ra dáng đàn ông quá nhỉ. động chạm đến người ta mấy lần rồi, lại còn hiểu nhầm ngớ ngẩn nữa. Người ta là phụ nữ, thiệt là phải”.



      tại ta xứng với đấy chứ. Em chỉ muốn sáng mắt ra thôi”. Rawat yếu ớt cãi lại, nhưng nhớ ra điều gì, mắt cậu sáng lên, quay sang hỏi Raman thêm lần cho chắc: “ chắc chắn là làm cho con bé đó mang bầu chứ?”.



      Raman thở dài: “Vô cùng chắc chắn”.



      “Thế còn đỡ”. Rawat làm bộ thở dài nhõm: “May mắn là kéo cái thứ dở người ấy về làm chị dâu em. Nếu em biết phải giấu mặt vào đâu nữa”.



      “Cứ đặt ở chỗ cũ”. Raman bắt đầu nghiêm giọng: “Mà dừng ngay trò Namjiu thế này thế nọ thấy ấy khác thường chút nào. Nhiều nhất ấy cũng chỉ khỏe mạnh hơn những người phụ nữ khác mà thôi”.



      Rawat nheo mắt đánh giá Raman, trai cậu bênh vực cho kia, phải nhanh chóng thay đổi tư tưởng để ấy thấy ta đáng sợ đến mức nào.



      “Với Namjiu, nên dùng từ khỏe mạnh ạ. Riêng ta phải gọi là trâu mộng. Đàn bà con gì mà xuống tay nặng phát khiếp. Ai lấy ta về làm vợ xúi quẩy phải biết, bị ta nện cho tơi bời từ sang đến tối. Mà trông ta cũng có vẻ bệnh hoạn, thích những thứ mãnh liệt, nếu sao lại thích đấm bốc. Em nghĩ, nếu ai có ý định thích loại người như ta, nên chấm dứt suy nghĩ ấy hơn”. Khi câu cuối cùng, Rawat ngầm liếc trai.



      “Wat, thấy em quá xa rồi đấy. Đừng những thứ linh tinh, ngớ ngẩn mãi như thế”. Raman tỏ vẻ hài lòng.



      “Ôi trời, những gì em đều là ”.



      “Wat, nếu còn thêm dù chỉ từ, ngày mai chẳng may Namjiu ngứa tay, đừng trách giúp”. Raman dọa.



      Rawat nguýt trai, lầm bầm: “Coi trọng người ngoài hơn em, có thể làm thế được nhỉ?”.



      Raman lắc đầu: “ rửa mặt rồi bôi thuốc vào mép , hay muốn mặt có sẹo?”.



      Rawat sực nhớ ra liền đứng vụt lên, nhăn nhó khi thấy vẻ đẹp trai của mình có nguy cơ bị tổn hại.



      “Nếu mặt em mà có vết sẹo nào, em cho ta biết tay. Em trước đây, gặp ở nhà nhé”. Dứt lời, Rawat vội ra như có việc gì đó gấp lắm.



      Raman nhìn điệu bộ vội vã của em trai mà thấy ghét. Bộ mặt là cái gì đó vô cùng quan trọng đến mức sống còn đối với Rawat ngay từ khi còn . Rawat la lối inh ỏi khi mặt mình gặp bất cứ vấn đề gì. Chuyện này xảy ra thường xuyên đến mức mọi người trong nhà đều quá và quá quen với nó.



      Còn Namjiu, hôm nay có lẽ nàng ra về với nỗi tức giận ngùn ngụt vì chưa được giãi bày chuyện tòa nhà sắp được dỡ bỏ. Đó là tòa nhà mà tập đoàn Woradechawat mới mua lại từ người chủ cũ cách đây lâu và có dự án phá xây lại. cho điều tra về nguyên nhân khiến Namjiu đòi gặp mặt bằng được, kết quả cho thấy Namjiu là chủ nhân của trung tâm huấn luyện tự vệ mang tên N.P.Gym, cũng mới kí hợp đồng thuê với ông chủ cũ của tòa nhà này.



      Raman liên tưởng trung tâm đó với hình ảnh sẵn sàng ra tay đánh người bất cứ lúc nào liền bật cười. Lúc này nàng chắc xả giận ở chốn nào đó.



      Người Raman nghĩ đến nguyền rủa cả hai em suốt quãng đường về. Vừa đến N.P.Gym, Namjiu ngay vào phòng, thay bộ đồ luyện võ rồi đá bao cát với hi vọng có thể giải tỏa bớt nỗi tức giận đè nén suốt hai tiếng đồng hồ qua.



      “Chết ! Chết ! Chết !”. Tiếng Namjiu vang vọng cả phòng.



      Parani qua, thấy bạn mình bất mãn liền bước tới hỏi: “Namjiu, cậu sao thế?”.



      Namjiu ngừng đá, quay sang nhìn bạn, đầy hận thù: “Tớ muốn chôn sống hai em nhà đó”.



      “Hai người ấy làm gì cậu? xảy ra chuyện gì?”. Parani lo lắng hỏi.



      “Hừ. Còn làm gì nữa, ngoài ông điên, đứa em khùng”. Namjiu hừ giọng: “Đáng để mang về luyện gân cốt”. Dứt lời, đá hai phát mạnh vào bao cát.



      Parani gật đầu đồng ý với bạn: “Thế cố gắng mà luyện nhiều vào. Bao giờ được đá người , đừng quên rủ tớ cùng đấy”.



      “Được thôi bạn quý”. Namjiu mạnh miệng, xong quay ra đá bao cát tiếp như thể cái bao cát kia là mặt ai đó vậy.



      Parani chỉ đứng nhìn bạn mà hỏi thêm điều gì. Quen biết nhau từ khi còn học tiểu học, hiểu bạn mình khi tức giận thường giải tỏa bằng cách giải phóng sức mạnh ra ngoài, rồi lát sau ấy tự trở lại trạng thái bình thường.



      Mười phút trôi qua, Namjiu ngừng đá bao cát, đến ngồi phịch xuống bên cạnh Parani.



      “Cậu có nhớ cái gã miệng đầy rác ấy ?”.



      “Có chứ. Miệng thối như thế chỉ có người duy nhất”.



      “Đấy. chính là em trai của Raman”. Namjiu kể cho bạn nghe. “Hôm nay, tớ thể bàn chuyện về tòa nhà này được chính là do gã ấy. Gã Rawat ngoài việc ăn rác thay cơm, suy nghĩ cũng chẳng khác nào đám bèo trôi ngược dòng”.



      Parani nhướn mày. Hôm nay có lẽ bạn giận nên gã Rawat kia mới chẳng còn chút giá trị nào như thế.



      Namjiu kể tiếp: “Hừ. Chỉ có mỗi đĩa miến xào năm trăm bath, đặt hàng từ khách sạn năm sao. Xời! Tưởng người ta hám lắm đấy à”.



      “Miến xào năm trăm bath!!!”. Parani kinh ngạc: “... mà cậu ăn à?”.



      “Ờ... ăn chứ”. Namjiu ngắc ngứ: “Đồ đắt tiền như thế, bỏ qua chết vì tiếc mất”.



      “Ngài Raman đúng là hào phóng ”. Parani thốt lên.



      đâu. ta muốn khoe giàu có”. Namjiu như thể nhìn thấu tâm can Raman: “Nhưng đau hơn thế là gã Rawat kia dám hỏi mình từng được ăn hay chưa?”.



      “Đến mức đó cơ à?”. Parani lớn tiếng hỏi, giận thay cho bạn.



      “Đúng. Nhưng quá đáng hơn thế là gã đó nghĩ tớ có thai”. Namjiu dằn giọng, ràng nỗi oán hận dần quay trở lại.



      Parani trợn tròn mắt: “Có thai? Với ai?”.



      Namjiu nhấn mạnh từng chữ: “Với trai ... Raman”.



      “Gã Rawat nghĩ thế quái nào vậy. Đúng là não toàn rác có khác”. Parani tức tối.



      “Chính xác. Mà đống rác ấy còn cả đống phân nữa”. Namjiu chêm vào.



      Parani cười vang khi tưởng tượng hình ảnh Rawat với cái đầu bên toàn rác và phân: “Mình nghĩ xem cái đầu gã đó như thế nào đây”.



      Namjiu cười theo, cảm thấy tâm trạng tốt lên được vài phần.



      “Pa, ngày mai cậu có giờ dạy đúng ?”.



      có. Sao?”.



      “Tốt. Nếu vậy, chúng ta cùng nhau”. Mắt Namjiu sáng lên.



      “Được. vấn đề. Biết đâu chúng ta được ăn miến xào năm trăm bath nữa”. Parani gật gù.



      Namjiu cười vui vẻ với ý đồ của Parani nhưng rồi lại nhếch mép, nheo mắt suy nghĩ. Nếu ngày mai gã Rawat kia còn dám ló mặt ra cản trở quá trình đàm phán của , đảm bảo phải ớn lạnh thấu tim, vớ vẩn có khi còn chết cóng dưới bàn tay của Parani, bạn , cũng nên.



      Kẻ sắp phải chết cóng lúc này la lối om sòm sau khi thấy mặt mình trong gương.



      “Đồ đàn bà con điên khùng! Đồ xấu xa! Sợ mình đẹp hơn hay sao nên mới đấm mình như thế này! Đúng là điên!”.



      “Cậu Rawat bôi thuốc . Là cậu Raman bảo tôi đưa cậu đấy”. Chak, trong hai nhân viên thân cận của Raman mang thuốc tới cho Rawat.



      “Nhờ với Raman, ngày mai chắc tôi làm được đâu”. Rawat xem xét vết thương mặt với vẻ mấy hài lòng.



      Chak nhướn mày hỏi: “Liệu có được cậu Rawat?”.



      “Được chứ. Tôi dám vác bộ mặt sứt mẻ này cho người khác thấy đâu. Họ cười cho”. Rawat như thể việc này to tát lắm.



      “Vâng. Được ạ. Để tôi báo cáo với cậu Raman”. Chak tuân lệnh rồi ra vẻ bình thản ra khỏi phòng.



      “Từ từ , Chak. Tôi đổi ý rồi. Ngày mai tôi làm”. Rawat sực nhớ ra ngày mai trai mình có hẹn với điên khùng kia nên vội đổi ý. Cậu đời nào để cho Raman và ấy ngồi riêng với nhau trong phòng.



      “Vâng”. Chak quay lại nhận lệnh rồi bước ra ngoài.



      Khi trong phòng chỉ còn lại mình Rawat, mặt cậu lại trở nên sưng sỉa pha chút tức tối. Ngày mai nàng ngỗ ngược kia phải thấy hối tiếc khi dám đấm vào mặt Rawat Woradechawat, cậu chủ thứ của gia đình Woradechawat, người mà tất cả mọi người trong dòng họ đều quý.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4






      Ngày hôm sau, khi chỉ còn vài phút nữa là đến mười hai giờ trưa, Namjiu dẫn Parani tới tòa nhà Woradechawat . Khi bước vào trong đại sảnh tầng trệt, những nhân viên vẫn còn nhớ mặt hai đều mỉm cười, đặc biệt là ở bộ phận lễ tân, ta tươi cười khi thấy Namjiu và Parani đến chào mình trước khi cả hai cùng nhau lên tầng .



      “Cậu chắc là muốn mình cùng vào căn phòng đó chứ?”. Parani hỏi bạn khi bước vào thang máy.



      “Chắc chắn. Nếu hôm nay gã Rawat còn đến gây , cậu hãy giúp mình dọa dẫm cho gã đó ngậm miệng lại, chúng ta đỡ phải điếc tai”. Namjiu với bạn.



      “Được. vấn đề”. Parani tự tin đáp.



      Thang máy lên tầng bốn mươi chín. Namjiu dẫn Parani thẳng đến chỗ thư kí ngồi trước phòng Raman.



      “Xin chào, Chan”. Namjiu mở lời.



      “Xin mời Namjiu vào trong phòng luôn”. Vừa , Chanjira vừa cười với Namjiu.



      “Cám ơn ”. Namjiu cũng cười đáp lại, sau đó vào phòng của Raman.



      Sau mấy tiếng gõ cửa, cánh cửa được mở ra, Raman ngẩng đầu lên khỏi đám sổ sách đọc. Khi nhìn thấy đó là mà mình hẹn hôm qua liền gật đầu rồi lại cúi xuống đọc tiếp.



      Namjiu nheo mắt. Mọi thứ diễn ra y hệt hôm qua.



      “Chúng mình nên ra ngoài hơn. Hình như ngài Raman vẫn chưa rảnh phải”. Parani ngại ngùng hỏi bạn khi thấy phản ứng của chủ nhân căn phòng.



      sao đâu. Chúng ta có ở đây hay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tập trung của người đàn ông kia đâu. Chắc chắn đấy”. Namjiu thầm.



      Khi Raman kí xong tập tài liệu cuối cùng, liền nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí.



      “Chan, cho tôi ba đĩa Rat-na[1] ”.



      [1] Món xào của Thái Lan, có kết hợp giữa sợi bánh đa, rau cải ngọt hoặc cải thảo, đậu phụ và các loại thịt. Ăn như món chính.



      Namjiu quay sang hất hàm, Parani cũng cười như hiểu ý .



      Raman ngẩng mặt lên vừa kịp nhìn thấy hành động của hai .



      “Có ai thích ăn ?”.



      !”. Cả hai đồng thanh.



      “Ừm”. Raman gật đầu.



      Namjiu giới thiệu Parani với Raman. Sau đó lâu, thư kí của Raman và đầu bếp đem thức ăn vào trong phòng. Raman nhìn đĩa thức ăn, ánh mắt đầy thắc mắc.



      “Steak heo của cậu Rawat ạ. Cậu ấy vừa gọi khi nãy”. Thư kí báo cáo với Raman.



      “Thế nó đâu rồi?”. Raman hỏi.



      “Chắc lát nữa tới ạ”. Câu trả lời vừa dứt, cửa phòng mở ra, dáng người cao lớn bước vào.



      “Hứ!”.



      Namjiu và Parani cũng phản ứng khi Rawat vừa bước qua cửa.



      Rawat nhìn cả hai với ánh mắt mấy hài lòng “ vênh váo. Lại còn dẫn cả bạn đến nữa”.



      “Wat”. Raman ngăn em trai.



      Namjiu nhún vai, ngông nghênh trả lời: “Ai phát điên lùi về phía sau”.



      “Chắc là ai đó đấy”. Parani liếc mắt sang ai đó.



      Rawat mím chặt môi, tức tối nhìn Parani.



      “Để tôi giới thiệu bạn mình cho em trai ngài nhé”. Namjiu với Raman.



      Raman gật đầu.



      “Thôi khỏi. Tôi muốn biết”. Rawat tỉnh bơ.



      “Wat!”. Raman nghiêm giọng.



      “Dù muốn làm quen nhưng tôi cũng phải giới thiệu, biết đâu nó có lợi cho Rawat sau này”. Namjiu nhếch mép cười. “Bạn tôi tên là Parani. Rawat muốn gọi là Pa cũng được, vì cả đất nước này đều gọi ấy như vậy”.



      Giọng Namjiu lạnh lùng, tiếp: “Chắc cũng biết, bạn này của tôi giành huy chương vàng thế vận hội Olympic, bộ môn Taekwondo hai lần. Nhưng đó phải là điều tôi muốn với . Điều tôi muốn là...”. Namjiu ngừng lại để lấy hơi cho dõng dạc.



      “Người bạn này của tôi rất khỏe, từng lập kỉ lúc đốn ngã năm gã đàm ông to khỏe lúc. Cú đánh tay trái Hurricane đánh gục nhiều kẻ độc miệng rồi. Đấy là còn chưa kể đến cú đá chân phải Tornado vào cổ khiến đối thủ ngất lịm bao lần đếm hết. Mà lúc bạn tôi tứcên, tay chân lại cứ luôn thích hành động trước khi não ra lệnh mới chết chứ. Những gì tôi cần với chỉ vậy thôi”.



      Parani gập ngón tay kêu răng rắc, đồng thời lần lượt đấm hai tay vào khí.



      Raman nhìn hành động của hai . Giờ hiểu tại sao Namjiu lại dẫn bạn đến.



      dám dọa tôi à?”. Rawat gầm gừ.



      “Đừng có đổ tội cho tôi như thế . Tôi chỉ kể cho nghe thôi. Có dọa câu nào đâu?”. Namjiu tưng tửng phủ nhận.



      Raman, em gọi bảo vệ đến lôi cổ hai con người này ra ngoài. Nếu chúng ta cứ nhẫn nhịn để họ ở đây, chắc nguy hiểm cho tính mạng và an toàn của hai em ta. Em muốn mạo hiểm”. Rawat tỏ vẻ nghiêm trọng, vừa vừa nhìn chằm chằm về phía hai đầy thách thức.



      Raman thở dài, với tất cả: “Thôi ngay. Nếu ai có ý định ăn xin mời ra ngoài”.



      “Vậy tôi kiêng nể gì nữa nhé”. Dứt lời, Namjiu bắt đầu xuống tay giải quyết món ăn bằng việc xúc bánh đa cùng rất nhiều tôm, cá, mực khác cho vào mồm. Parani thấy Namjiu làm vậy cũng ngần ngại, vội gắp cá mực lên nhắm ngay.



      Rawat bĩu môi nhìn hai . thể chấp nhận được. Hai con người này chắc chưa được ăn những món sang trọng tầm cỡ thế giới như thế này bao giờ nên mới phồng mang trợn mắt lên thế kia.



      Raman, hai người này ăn thế chắc chưa đủ đâu. Hay là gọi thêm cho bọn họ được ? Đằng nào cũng là tiếp đãi, phải làm cho tử tế. Những thứ ngon như thế này đâu dễ kiếm”. Rawat với trai nhưng mắt lại liếc về phía Namjiu và Parani với vẻ kinh thường.



      Rawat tốt bụng. Thế chúng tôi ngại nữa vậy. Ăn hết, bỏ túi cho chúng tôi đem về cũng được”. Namjiu ngẩng mặt lên cười



      Rawat thở gấp. Namjiu hất hàm, Rawat nghiến răng kèn kẹt. Nhưng lời ra thể rút lại, Rawat đứng lên cầm điện thoại bàn trai gọi cho thư kí với vẻ tức giận.



      “Chan, gọi giúp tôi thêm hai đĩa Rat-na cho khách. Đặt loại đặc biệt, cực kì đặc biệt ấy. Đặt thêm mười đĩa cho vào túi cho khách mang về”.



      “Cám ơn!!!”. Hai đồng thanh lên tiếng.



      Raman nhìn em trai rồi lại nhìn hai . Đúng là chẳng ai chịu nhường ai. Namjiu và bạn cũng biết cách chọc giận, Rawat cũng chẳng khá hơn là bao, lúc nào cũng nghĩ ra thứ để xách mé nhưng cuối cùng lại phải gánh hậu quả vì thể phản bác được.



      Namjiu và Parani sau khi mỗi người đánh chén hết hai đĩa Rat-na no căng bụng. Rawat vẫn còn chút phụng phịu, xiên từng miếng steak heo cho vào mồm nhai nát vụn cho hả giận đến khi hết sạch.



      “Ngài Raman, bây giờ mọi người đều no, tôi nghĩ đến lúc tôi và ngài có thể bàn chuyện công việc với nhau được rồi”. Namjiu bắt đầu trước vì muốn mất thêm thời gian.



      Raman gật đầu rồi mời Namjiu và Parani về phía bộ bàn ghế tiếp khách được đặt tại góc khác của căn phòng. “ có việc gì cứ ”.



      Rawat cũng đến ngồi cùng, đôi mắt sáng hơi cúp xuống như chuẩn bị sẵn sàng nghe xem hai người này có chuyện gì với nhau.



      “Tôi vòng vo nữa. Công ty của ngài sắp phá dỡ tòa nhà nơi mà trung tâm huấn luyện tự vệ N.J.Gym của chúng tôi đặt văn phòng. Và tôi là chủ nhân chỗ đó”. Namjiu .



      “Thế sao?”. Rawat xen vào.



      Parani bẻ ngón tay răng rắc. Rawat mím chặt môi, tức tối nhìn vào mặt Parani.



      “Tôi đến đàm phán để đòi công bằng”. Namjiu tiếp sau khi Rawat bị Parani dọa cho im miệng. “Chúng tôi vừa mới kí hợp đồng thuê chỗ đó với người chủ cũ chưa đến năm. Thời hạn hợp đồng còn những năm năm nữa. N.J.Gym của tôi như thế nào?”.



      cũng bị phá chứ sao”. Rawat vô tình lên tiếng.



      Rắc! Rắc!



      Parani nắm hai đấm tay vào nhau. Rawat ngậm miệng lại rồi quay sang nhìn Parani.



      “Thế muốn tôi làm gì?”. Raman hỏi Namjiu.



      “Hãy hoãn việc phá dỡ căn nhà lại”. Namjiu trả lời.



      “Chuyện dễ thế đâu. Tòa nhà đó được phá xây lại. Công ty chúng tôi triển khai công việc được quá nửa rồi”. Raman giải thích.



      “Nhưng thế là công bằng với phía chúng tôi”. Giọng Namjiu bắt đầu to hơn.



      “Đây là chuyện kinh doanh đấy thưa , công bằng công biếc gì ở đây”. Rawat chưa kịp hết câu kêu lên “Ối...”.



      Parani vung tay đập bốp cái vào cánh tay Rawat. “Xin lỗi ngài Rawat. Tay tôi tự nhiên nó thế. Tôi cố ý”.



      Rawat trừng trừng nhìn Parani.



      “Ngài Raman trì hoãn dự án phá dỡ tòa nhà đó chút được à? Năm năm nữa hãy tính tiếp”. Namjiu gợi mở cách gỡ rối cho Raman.



      “Trì hoãn năm năm, thà dâng cả tòa nhà ấy cho luôn hơn à?”. Rawat buột miệng phàn nàn mà dám quá to bởi cú đập ban nãy vẫn chưa làm cậu hết đau.



      Parani nghe thấy câu đó của Rawat liền giơ nắm đấm ra đấm vào khí hai ba cái, đó là dấu hiệu cho thấy nếu còn nữa được nếm mùi.



      Rawat nhìn Parani đầy ghét bỏ rồi đứng dậy, đến ngồi cạnh Raman.



      “Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau nghĩ lối thoát”. Namjiu khi thấy Raman vẫn ngồi yên, có ý kiến gì về gợi ý trì hoãn việc phá dỡ nhà của . “Hay thế này. Bên tôi trả tiền thuê nhà cho bên ngài theo tháng nhưng tôi hi vọng quá đắt, thu nhập của N.P.Gym chúng tôi lớn lắm. Chúng tôi thành lập trung tâm này vì muốn mọi người quan tâm đến việc rèn luyện sức khỏe. N.P.Gym của chúng tôi còn có khá nhiều trẻ em đến học. Ngài thử nghĩ xem, việc giúp đỡ chúng tôi lần này tạo hình ảnh tốt đẹp hơn cho công ty ngài về việc hỗ trợ cho bọn trẻ thích thể thao. Tôi làm cái biển lớn cám ơn công lao của ngài. Đảm bảo ngài thất vọng”.



      Raman nghe Namjiu mà thầm khen nhanh trí của .



      “Hình ảnh của Woradechawat lúc này quá tốt để cần phải dựa dẫm vào cái trung tâm bé tí của đâu. Và người ngoài có quyền mặc cả hay đàm phán. Chuyện cầu xin người ta chỉ làm với người trong gia đình thôi. có hiểu ?” Rawat chế nhạo.



      Parani vụ đứng dậy, bước về phía Raman với điệu bộ mấy hòa khí.



      định làm gì?”. Rawat giật mình khi thấy Parani dừng lại ngay trước mặt mình.



      “”Muốn hai chúng ta chuyện riêng”. Parani cộc lốc, giơ tay ra nắm lấy cổ tay Rawat, vừa kéo vừa giật cho Rawat đứng dậy.



      bị điên à? Tôi có gì để với hết”. Rawat hét lên, giật mạnh tay thoát khỏi tay đối phương nhưng vì Parani nắm quá chặt, Rawat có cố đến mức nào cũng thể thoát ra được nên cuối cùng đành để Parani lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.



      Namjiu nhìn theo Rawat, cầu nguyện cho cậu gặp được điều an lành.



      “Rawat đúng, chuyện cầu xin chỉ để dành cho những người trong gia đình”. Raman lúc này mới đưa ra ý kiến khi trong phòng chỉ còn lại hai người.



      Namjiu thay đổi sắc mặt: “Đừng nghĩ là tôi xấu em trai ngài, nhưng tôi nghĩ chỉ có cậu ta mới nghĩ như thế”.



      phải hiểu rằng gia đình tôi làm kinh doanh. Cái gì lên kế hoạch hoặc đầu tư rồi nếu ngừng lại giữa chừng gây tổn thất rất lớn, nó còn làm mất uy tín của chúng tôi”. Raman chân thành .



      “Nhưng tôi kí hợp đồng với người chủ cũ rồi. Ngài thể làm thế này được. Như thế đúng”.



      “Bên chúng tôi xem hợp đồng mà kí với chủ cũ rồi. Trong đó có rất nhiều kẻ hở. Nếu có ý định kiện tụng, tôi nghĩ chỉ tốn thời gian mà thôi. thua là cái chắc. việc lần này chính là bài học cho , khi kí bất cứ hợp đồng nào cũng nên để cho luật sư của xem xét trước để đỡ bị mất quyền lợi, mà tôi đoán là có”.



      Namjiu ngỡ ngàng. phải công nhận những điều Raman hoàn toàn đúng. “Nhưng mà…”.



      “Vì thế, tòa nhà đó là của tôi cách hợp pháp”.



      “Tôi hiểu. Nhưng ngài bỏ lại tòa của khu đó được hay sao. Đừng vội phá”. Nét mặt Namjiu nhợt nhạt, hi vọng Raman mềm lòng.



      Raman lắc đầu.



      “Trời ạ, còn cách nào sao?”. Namjiu cố gắng van xin.



      Raman thở dài. Nhưng ánh mắt của sáng lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi nhanh chóng trở lại bình thường.



      cũng còn cách…”.



      “Ngài , tôi nhất định làm được”. Namjiu vội vã nhận lời. đến nước này, bắt làm gì cũng làm.



      “Chắc ? Nghe tôi trước chứ?”. Raman hỏi.



      “Người như Namjiu có gì là thể làm được”. Namjiu khẳng định.



      “Nếu thế, làm người của tôi”. Raman bình thản .



      Namjiu chớp chớp mắt, nghĩ mình nghe nhầm: “Ng… người . Tôi… ngài… hai chúng ta… người … tôi nghe đúng chưa vậy?”.



      Raman gật đầu, “Đó là cách duy nhất để người khác có gì để , nếu vẫn còn là người ngoài, tôi chẳng có lí do nào để trì hoãn dự án. Nhưng nếu là người tôi khác”.



      Namjiu vô cùng kinh hoàng, nhìn Raman bằng ánh mắt dò xét xem có phải ta mắc trọng bệnh hay , có nên mạo hiểm hay ?



      về nhà suy nghĩ rồi trả lời tôi sau cũng được, nhưng đừng lâu quá vì tôi thích phải chờ đợi. Còn chuyện dỡ nhà, chừng nào chưa quyết định tôi vẫn cứ phải cho tiến hành”. Raman ngầm ép Namjiu.



      “Tiến hành tiếp?”. Namjiu lạc giọng.



      “Trong giới kinh doanh, thời gian là thứ thể lãng phí”. Raman nghiêm giọng. Namjiu chưa kịp tiếp, cánh cửa phòng bật mở, thư kí của Raman hớt hãi chạy vào.



      “Ngài Raman! Ngài Raman! Nguy rồi!”.



      “Có chuyện gì vậy Chan”. Raman quay lại hỏi.



      “Ngài ra ngăn lại giúp với. Ngài Rawat và Parani sắp đánh nhau ạ”. thư kí vội vã báo cáo ngắn gọn.



      Namjiu và Raman vội đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.



      “Đồ điên! Ai cho đấm tôi. Có biết đau lắm hay hả?”. Rawat hét lên, cậu ở phía sau hai nhân viên thân cận của Raman lúc này rất vất vả khi phải chen giữa em trai của ông chủ và Parani, nữ hùng của đất nước.



      “Cái đồ dâm dê, thích lạm dụng kẻ khác, đấm cho rơi mắt ra là phúc đức lắm rồi”. Parani tức tối, bàn tay nắm chặt lại trong tư thế sẵn sàng tung cho đối phương cú trời giáng nữa.



      “Hừ! nhìn lại mặt mình xem có đáng bị xâm hại ”.



      “Rawat!!!”. Parani nghiến răng.



      “Wat. Dừng lại ngay!”. Raman ra lệnh cho em trai, Namjiu nhanh chóng chạy lại đứng bên cạnh bạn.



      Raman, ta đấm em”, Rawat mách trai: “Con gì mà kênh kiệu phát khiếp”.



      “Nếu sờ soạng tôi, liệu tôi có đấm ?”. Parani hỏi.



      “Trời ạ. Sờ soạng á? Người như Rawat sờ soạng vào quốc bảo thế này cho mất mặt đàn ông đâu. giữ lấy cho vào bảo tàng của giới trẻ tham quan hơn”.



      “Gã Rawat kia!!!”. Namjiu nổi nóng thay cho Parani lúc này sững sờ há hốc miệng vì câu của đối phương.



      “Wat, tóm lại là em có chẳng may sờ soạng Parani ?”. Raman nghiêm giọng hỏi em trai.



      “Trời ơi, Raman. Cái Olympic kia cứ níu lấy em. Đến khi em trả đũa lại la lối om sòm. La lối nhiều rồi vấp ngã, thế là cảm thấy mất mặt, giận dỗi đổ tội cho em. Em bị đè mà còn chưa dám kêu gào gì đây”.



      hôn tôi!!!”. Parani hét to, mặt đỏ như gấc vì giận.



      “Khụ khụ”. Namjiu ho húng hắng.



      “Là dí miệng tôi vào miệng tôi chứ. Ai cũng có thể làm chứng được. Mà nụ hôn của tôi cũng chỉ dành cho các cao sang. Còn riêng , lưỡi tôi cứng cơ có hoạt động được đâu”. Rawat nhún vai.



      “Gã Rawat kia! Chết !!!”. Cả Namjiu và Parani đồng thanh hét, chuẩn bị nhảy vào Rawat.



      “Mọi người dừng lại!!! Đủ rồi!!! Namjiu dẫn bạn về nhà ”. Raman đau đầu ra lệnh.



      Hai có vẻ như vẫn chưa nguôi giận, Raman liền nhìn chằm chằm nghiêm khắc vào Namjiu buộc phải vâng lệnh.



      “Hãy nhớ đấy, Rawat”. Parani hăm dọa rồi cùng Namjiu ra ngoài.



      “Được. Đừng quên trả thù đấy, của quý quốc gia cần được bảo tồn. À! Còn Rat-na nữa, đừng quên mang về ăn tối cho tiết kiệm nhé”. Rawat thích thú đáp trả.



      Parani quay lại chỉ thẳng vào mặt Rawat, còn Namjiu hậm hực cầm túi Rat-na, đồng thời gửi gắm cho Rawat câu cuối cùng như lời cảnh báo trước: “Gặp lại sau nhé… em chồng”. xong, Namjiu dẫn bạn vào trong thang máy.



      Rawat nhíu mày, nhìn trai: “ gì thế, ta điên à? Trời ạ, đúng là cái đồ biết thân biết phận”.



      “Wat, theo ”. Raman nghiêm giọng với em trai rồi quay người vào trong.



      Rawat tươi cười theo sau Raman, vì vẫn còn thấy sung sướng sau khi đáp trả được hai kia nên cũng thấy bớt đau phần nào.



      Thost và Chak đứng mỉm cười sau khi mọi thứ trở lại yên bình.



      Chak, Thost, thôi cười được rồi đấy”, thư kí của Raman , giọng có chút hờn dỗi. “Cậu Wat ơi là cậu Wat, nhìn mặt mũi là đẹp trai. Ai mà biết lại độc miệng đến thế. Sao lại có thể Pa như vậy chứ”.



      Hai chàng khẽ cười. Người ngoài có thể thấy em trai của ông chủ lúc nào cũng vui vẻ, hài hước, rất ít người biết mặt tối của Rawat.



      Khi vào trong phòng, Raman ra lệnh cho em trai: “Wat, ngồi xuống, nghĩ lại xem mình làm những gì?”.



      Rawat ngồi xuống, bắt đầu giải thích cho Raman nghe: “ Raman, em làm gì cả. Con bé đó la lối quá nhiều. cũng biết gout phụ nữ của em thế nào mà, mặt nhạt như nước máy thế nằm trong tầm mắt em đâu”.



      “Rawat! được gọi Parani như thế”. Raman nổi giận.



      “Vâng... vâng ạ”. Rawat hạ giọng : “Nhưng cũng phải hiểu cho em. Em bị hai người đó dọa suốt. cũng biết họ làm những gì với em mà”.



      “Hai người đó chỉ dọa thôi”. Raman .



      “Đánh em bôm bốp, lại còn kéo lê em cách ngại ngần như thế, người ta gọi là dọa đâu ạ”. Rawat phàn nàn.



      “Wat, dù sao hai người đó cũng là phụ nữ. Mà hành động của Wat hôm nay, tán thành đâu. Nhớ đấy, lần sau đừng có tái diễn”. Raman nghiêm giọng .



      “Nhưng đó là tai nạn, nếu ta đẩy em cũng ngã đâu. Người đáng thương phải là em mới đúng chứ, em phải đưa miệng mình dán vào miệng con bé đó. Kinh chết được. Đàn bà con gì mà môi cứng như đá”. Rawat hừ giọng, làm mặt kinh hãi.



      “Rawat!!!”. Raman gắt.



      “Ok, ok, em chuyện này nữa. Nhưng dù sao từ ngày mai em xin phép nghỉ ốm khoảng , hai ngày nhé. Mặt mũi như thế này, em dám ra khỏi nhà đâu. Ối... đau ”.



      Rawat sờ lên mặt mình, hai ngày bị thương hai bên, việc đầu tiên cần làm lúc này là nghỉ ngơi dưỡng mặt .



      “Vậy tuần sau đến làm việc”. Raman kết thúc vấn đề, thôi cho Rawat nghỉ luôn cả năm ngày, bao gồm cả thứ bảy và chủ nhật. Sang tuần mời chắc là cậu ta chịu làm.



      “Cám ơn nhé, Raman”. Rawat vui mừng ra mặt rồi xin phép ra về.



      Rawat khuất, Raman thở dài. Thằng bé này còn lâu mới có thể trở thành người lớn được, tính khí chẳng khác gì trẻ con. Raman mệt mỏi khi nghỉ đến việc vừa xảy ra. Nghĩ nghĩ lại, cả hai bên ngang ngạnh chẳng kém gì nhau.



      Raman nghĩ đến câu cuối cùng của Namjiu mà nhịn nổi phải bật cười... em chồng... Cẩn thận đấy, thế rồi còn cơ hội rút lại đâu. Raman lắc đầu nực cười với suy nghĩ của chính mình. Càng nghĩ đến chuyện gợi ý cho Namjiu làm người của mình để đổi lấy việc tòa nhà của bị phá dỡ, lúc đầu cũng giật mình khi nghĩ ra kế sách đó, nếu là người phụ nữ khác chắc chắn chẳng dám làm điều dại dột đó, nhưng khi người đó lại là Namjiu, có vẻ cũng đáng để thử đây.



      Raman khẽ bật cười. Nếu Namjiu nhận lời, ít ra cũng có thể thảnh thơi trong chuyện, đó là mẹ ngừng việc giới thiệu hết con nhà này, cháu nhà nọ thời gian khá dài, mà Namjiu chắc chắn thực thi nhiệm vụ này cách xuất sắc. Raman bỗng thấy hồi hộp, biết Namjiu quyết định ra sao.



      Khi yên vị trong xe, nỗi tức giận của hai bùng nổ, họ thay phiên nhau rủa xả cậu con út nhà Woradechawat như thể muốn xé tan cậu ta ra làm trăm nghìn mảnh.



      “Gã Raman, miệng toàn rác rưởi, bẩn tính, xấu xa. Hai chúng ta mà là của hiếm, gã ấy cũng chỉ là đồ phế thải mà thôi”. Namjiu chửi bới hơi dài.



      “Đúng thế, đồ miệng thối. Đừng có để ta thấy mặt ngươi lần nữa, nếu ta nhét rác đầy mồm cho nhà ngươi cấm khẩu luôn”. Parani tức giận hùa thêm.



      “Đúng. Chúng ta cho ăn no rác, mang cả rác khô lẫn rác lỏng ấn vào mồm ”.



      “Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh miệng đầy rác, mình thể kiên nhẫn chờ đến ngày đó được rồi”. Parani đấm vào lòng bàn tay, xả nỗi hận ban nãy bị gọi là quốc bảo.



      “Khi nào ngày đó đến, gã Rawat chắc chắn vui mừng khi tên mình được ghi vào lịch sử như trong những người có công làm cho trái đất sạch , hết rác. Ha ha!”. Namjiu cười đầy thỏa mãn, mong mỏi ngày đó đến nhanh.



      Đêm đó, kẻ sắp được tôn vinh nằm mở mắt, hình ảnh cậu ngã xuống, miệng áp miệng đó lên trong tâm trí khiến cậu tài nào ngủ được. Rawat nhổm phắt dậy ngồi giường.



      “Điên mất! đáng sợ”. Rawat lầm bầm: “ ta đúng là bình thường. Chạm môi có chút xíu mà làm như việc gì to tát, khó chịu lắm. Trời ạ, ta biết mình phúc đức thế nào khi vô tình có cơ hội được môi chạm môi với người đàn ông hoàn mĩ như Rawat Woradechawat này ?”.



      Rawat toát mồ hôi khi hình ảnh đôi môi đó lại về trong tâm trí, “Môi gì mà dày như lát gạch vậy. Hôn lâu lâu chắc nhiễm độc xi măng mà chết mất. Đàn bà con gì mà dễ sợ quá. Thảo nào làm bạn được với con bé Namjiu. Hung dữ. Táo tợn. Ghê gớm. Gã đàn ông nào vớt về làm người chắc có ngày shock mà chết mất. Cầu cho hai người ế đến hai ngàn năm luôn, để đàn ông thế giới này được bình an”.



      Rawat ra xong cảm thấy thỏa mãn lắm, sau đó ngả người nằm xuống giường cách thoải mái. Cậu lật trái, lật phải chốc, tự nhiên ngồi bật dậy lần nữa. Lần này, mắt cậu sáng lên như thể vừa nghĩ ra sáng kiến nào đó.



      “Xong đời là cái chắc, hai con bé vênh váo”.



      Rawat gọi điện cho trong hai cánh tay thân cận của Raman, “Chak, cho tôi thông tin về khu nhà sắp bị phá dỡ ”.



      “Tòa nhà sắp bị phá dỡ... có phải tòa nhà mà Namjiu thuê ạ?”. Đầu dây bên kia hỏi lại.



      “Đúng, chính nó đấy. có thông tin ngay lúc này ?”. Rawat hỏi.



      “Có ạ”.



      “Tốt, gửi email luôn cho tôi , tất cả mọi chi tiết. Gấp nhé. Nếu được ngay bây giờ càng tốt”.



      “Vâng ạ. Nhưng cậu Wat có việc gì vậy?”. Chak thắc mắc.



      “Tôi cần nghiên cứu. Nhưng đừng vội với Raman nhé. Tôi muốn ấy phải ngạc nhiên vì kết quả vụ này”. Dứt lời, Rawat nhếch mép cười, đảm bảo Raman kinh ngạc vì hành động này của cậu.



      “Vâng ạ. Vậy lát nữa tôi gửi email cho cậu”.



      “Tốt. Cám ơn nhiều”. Rawat cười hài lòng. Bao giờ tòa nhà đó bị phá, trai của cậu phải vướng bận đến đó nữa, có nghĩa là ấy thoát khỏi ta cách an toàn, rơi vào bẫy của ta nữa.



      Chính vì cậy, cậu phải nhanh chóng giải quyết tòa nhà đó trước khi quá muộn. Rawat cười khúc khích, đắc ý khi thấy hai nước mắt đầm đìa nhìn tòa nhà bị phá mà làm gì được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :