1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      NÀNG GIẢ NAI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC SÓI
      Tác Giả
      :Ni Nam Đê Ngữ

      :caoviyen_73 + dungnho + rosakazu

      Converter:
      Beta:quacauphale


      Giới thiệu:

      Nơi này đàn ông đều là sói, nơi này phụ nữ rất kiên cường, mặc dù có Bách Khả đáng , khéo léo, mềm mại, dịu dàng, nhưng có nghĩa là mềm yếu!

      Con sói thứ nhất: Hạng Thiên, độc tài bá đạo, ngang ngược bất kham, dung tha cho bất cứ ai cự tuyệt .

      Trong từ điển của chỉ có hai từ, ta muốn! Ta muốn! cũng đạo lý, bởi vì theo phân trắng đen chẳng có lợi ích gì!

      Con sói thứ hai: Hạng Kình, nghiệt, phúc hắc, đối đãi với người ngoài ba phần thà bảy phần dối trá. chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn!

      Con sói thứ ba: Nhiễm Nhiễm, lắm mưu nhiều kế, sống rất thực tế, vì muốn đạt được mục đích mà mang tình cảm làm bẫy rập, khiến người khác do dự mà nhảy vào!

      Bách Khả: Bất khả xâm phạm, kiên cường, thông minh, đúng là phiên bản của bé lọ lem ngây thơ đáng .

      Đối phó với Hạng Kình, lấy tình thân tấn công, mặt phấn mềm mại trắng nõn ngây thơ đáng , ánh mắt tràn ngập uất ức chính là vũ khí tối cao để khắc chế con sói phúc hắc này.

      Đối phó với Nhiễm Nhiễm, lấy mạnh mẽ tấn công, thái độ hung dữ, lời linh hoạt đầy gai, vì muốn đuổi , ngại từ ngây thơ đáng biến thành ma nữ chân chính!

      Đối phó với Hạng Thiên, chỉ thủ chứ công, dùng tình, dùng , dùng mưu, dùng xa rời để cảm hóa. Nhưng và bạn trước dây dưa , rốt cục ném ra sau đầu, cuối cùng còn tặng phần"Đại lễ"

      Trái tim nguội lạnh, sợ thương tổn, trái tim bất khả xâm phạm của bị phá thành từng mảnh , chết dần. Nhưng, tại sao lại muốn bắt trở lại?
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      thuyt thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      Vào tháng mười , ở thành phố D là mùa đông, khí lạnh lẽo như muốn đóng băng tất cả mọi thứ. Xe cộ qua lại như con thoi trước cửa quán KFC, trước quầy phục vụ, khách ra vào nườm nượp, người gọi món, người tính tiền.

      Còn nửa giờ nữa là đến giờ giao ban rồi, được ngáp ngủ trước mặt khách. Tôi tự nhắc nhở chính mình như vậy, chỉ tranh thủ lúc vắng khách, ngáp cái kín đáo.

      chiếc xe taxi chạy nhanh về phía quán KFC ồi dừng lại trước của quán. Cửa xe mở ra, từ trong xe, xinh đẹp bước ra ngoài.

      ly -ca ấm và ly chanh nóng”. Thanh cực kì dễ nghe, chỉ có điều, giọng để lộ mất kiên nhẫn.

      Tôi nhận 100 đồng của ấy, sau đó quay lại, mang đồ uống và trả tiền thừa cho đó.

      Khi quay lại lần nữa, chiếc taxi còn, thay vào đó là người đàn ông cao lớn có vẻ say rượu đứng trước cửa quán.

      “ Xin hỏi ngài có khỏe ? Có phải ngài cùng vừa nãy tới đây phải ?”

      cái gì?” Vì có tấm kính thủy tinh ngăn lại, tựa như nghe tôi cái gì.

      “ Xin hỏi ngài có khỏe ? Có phải ngài cùng vừa nãy tới đây phải ?”

      Tôi cúi người xuống, nhìn vào cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn từ áo của người đàn ông nhìn lên. Đầu tóc được cắt ngắn gọn gàng, màu sắc đôi môi hơi đậm, sống mũi rất cao, ở khoảng cách gần, thấy đôi mắt vô cùng thâm thúy.

      câu hiểu câu , khẽ lắc đầu, toàn thân say khướt, dựa người lên quầy phục vụ, :

      “ Cho tôi ly rượu”

      “Đây là quán KFC” Tôi dở khóc dở cười giải thích.

      vớ vẩn gì vậy.” Mày kiếm của khẽ nhíu lại, giơ tay lên, cốc cái lên đầu tôi.

      Tôi vội vàng rụt đầu lại, nghĩ: người này chắc uống quá nhiều rồi!

      “ Tích Tích” Khách phía sau đợi thêm được nữa ấn chuông loạn xạ, mặc kệ, cứ nắm lấy tay tôi đòi rượu. Tôi còn cách nào khác, đành gọi cho quản lí đầu đuôi, sau đó quản lý mời , tiếp tục phục vụ khách khác.

      Cuối cùng, nửa giờ đồng hồ còn lại cũng hết, tôi thay bộ đồng phục bốc mùi khoai tây của cửa hàng KFC bằng bộ áo lông, thay đôi giày bằng vải bông, quấn khăn choàng to, chỉ để lộ đôi mắt.

      Có lẽ do tôi quấn mình quá kỹ, nên khi qua phòng ăn, tôi nhìn thấy rất đáng kéo tay mẹ nó:

      “ Mẹ, mau nhìn , có người tuyết kìa.”

      Tôi biết nên khóc hay nên cười, chớp mắt xoay người rời khỏi phòng ăn. Ca đêm kết thúc lúc 9h45’, mà chuyến xe bus cuối cùng về đến nhà tôi chỉ còn mười phút nữa tới. Tôi chậm rãi bước đến trạm xe buýt đối diện, ở đó, tôi gặp lại người đàn ông đẹp trai bám lấy tôi đòi rượu khi nãy. nghiêng người dựa vào tấm biển quảng cáo, nhìn từ xuống dưới đều thể ta là người say rượu, tôi nhìn lúc, phát dường như ngủ thiếp , người chỉ mặc đơn độc chiếc áo sơ mi, trong thời tiết giá rét như vậy, đôi môi cũng trở nên tím ngắt.

      Chần chừ lát, tôi bước tới gần, đẩy đẩy cánh tay của :

      “ Tiên sinh, ngài tỉnh dậy .”

      Có ông trời làm chứng, tôi chỉ muốn đánh thức , nhưng người đàn ông say khướt này, vừa nhận ra tôi đòi rượu. Tôi khóc ra nước mắt:

      , tôi có rượu.”

      “ Vậy hãy mua cho tôi.” sờ túi áo của mình, giống như tìm ví tiền, đứng sang bên, để ý tới nữa. tìm lúc thấy, lại xoay qua chỗ tôi, nghịch tuyết rơi dính đầu tôi.

      “ Tôi biết , cần đòi tôi rượu.” Tôi khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn , tôi thực rất hối hận, sao mình lại chọc phải loại người phiền toái này.

      “ Tôi biết .” giống như thân quen, vịn vai tôi, :

      tên là…… Bách Khả đúng ?” Mắt lờ đờ như sương mù, nhìn tôi .

      Tôi ngẩn người, sau đó mới nhớ tới, quản lý gọi tên của tôi, lúc ấy cũng đứng đó.

      dây dưa với chuyến xe bus số 611 cuối cùng của ngày hôm nay cũng đến, thừa dịp chú ý, tôi vội vàng bước nhanh lên xe bus.

      Mới vừa cà thẻ xong, lại nghe thấy tiếng tài xế, :

      “ Cà thẻ, đây là vé xe tự động.”

      Tôi quay đầu lại, thấy người đàn ông kia theo lên, đứng đối diện tài xế, chịu xuống.

      “ Tôi có thẻ.” Vẻ mặt chút thay đổi .

      “ Vậy bỏ tiền mặt.” Tài xế xe buýt lại .

      “ Ví tiền của tôi, bị mất” Nụ cười của rất đẹp, nhưng lời của lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      “ Vậy xuống.” Tài xế có vẻ kiên nhẫn, .

      thèm để ý ngồi xuống, lên tiếng, khiến người tài xế tức giận, chỉ muốn ném xuống xe, lại sợ vì thế mà chọc giận vị đại ca say xỉn này. Cuối cùng, dưới thúc giục của mọi người, xe cũng chuyển động. Tôi khỏi nén tiếng thở dài. Những kẻ ngang ngược này đúng là lẽ thẳng khí hùng.

      “ Tiểu Tuyết cầu.” Tôi vừa kiếm được ghế ngồi xuống cái người cà thẻ hi lên xe, ví tiền mất, lại say xỉn, bước đến gần tôi.

      “ Tôi biết .” Tôi nghiến răng nghiến lợi, .

      ngẩn người, giống như nhớ lại cái gì đó, vài giây sau, dùng sức nắm lấy bả vai tôi, :

      “Bách Khả”

      ngờ nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến tên .

      “ Gọi tên tôi cũng vô dụng, quen biết chính là quen biết.” Tôi co người lại gần cửa sổ, cố gắng phủi sạch quan hệ với , nếu , phiền toái lại tìm đến mình.

      “ Tôi tên là Hạng Thiên, tại biết.” ngáp cái, có chút mệt mỏi.

      Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ “tự sinh tự diệt”. Xe chạy càng lúc càng xa, dần yên tĩnh trở lại, gối đầu lên vai tôi ngủ thiếp . Tôi ấm ức muốn chết, muốn đẩy đầu ra nhưng được, chỉ có thể để dựa vào, xe lái đến trạm cuối, tôi phải xuống, mà người nào đó vẫn dựa đầu vào vai tôi, ngủ ngon lành.

      “ Đúng là phiền toái ” Tôi giọng , khẽ nhích người ra, mắt thấy sắp thành công, nhưng lại mất trọng tâm đập trán vào thành ghế.

      khẽ mắng, sau đó xoa trán, trừng mắt nhìn tôi:

      làm gì vậy?”

      Thấy hung dữ với mình, tôi quả thực có chút sợ hãi:

      “ Tôi….. Đến trạm rồi!”

      “ Sao sớm.” tức giận, trừng tôi cái, rồi bước xuống xe.

      Tôi đâu dám dừng lại, muốn trốn nhưng người say này tinh tường, vừa thấy cảnh vật xa lạ, bèn níu chặt cánh tay tôi.

      quay trở lại cho tôi, đưa tôi đến chỗ nào đây?

      “ Là tự theo tôi tới đây.” Tôi rụt cổ lại, .

      giọng: “ Tôi theo tới?”

      Tôi dùng sức gật đầu.

      sửng sốt chút, đưa tay lên nắm vai tôi, :

      “ Tôi bị mất ví tiền, cho tôi ở nhờ nhà đêm, để ý chứ?”

      Tôi liều mạng gật đầu: “ Để ý, tôi rất để ý. Bất quá, tôi có thể cho mượn di động, cũng có thể cho biết đây chỗ nào, chỉ cần thông báo cho bạn bè biết, vấn đề được giải quyết.”

      Tôi đoán rằng, nếu ví tiền của bị mất, di động có lẽ cũng bị mất luôn.

      đứng ngây ngốc lát, giống như “tiêu hóa” những lời tôi … Sau đó bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của chính mình, rốt cuộc tìm thấy, chính thức tuyên bố bị mất điện thoại di động. Tôi có ý tốt đưa điện thoại di động của mình cho , thế nhưng lại lắc đầu, :

      giúp tôi gọi.”

      “ Được, đọc mã số .” Vì muốn thoát khỏi tên phiền toái này, tôi đành nhẫn nhịn chịu nhục vậy.

      nghiêng đầu nhìn , ánh mắt kia, làm cảm thấy mình là đứa ngốc vậy, sau đó :

      “ Đồ ngu ngốc, nếu như tôi biết mã số, sao phải nhờ gọi.”

      Tôi vô cùng tức giận, nhưng trong lòng chỉ biết tự nhủ, người say biết phân biệt, nên so đo cùng người say rượu, mình là người có kiên nhẫn, dùng kiên nhẫn để giải quyết .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Tôi hoàn toàn bị đánh bại, trong cuộc chuyện ngắn ngủi đó, tôi biết hết toàn bộ. Người này phải là con ma men bình thường, hiểu chuyện - hoành hành ngang ngược, ác bá.

      người có tiền, cũng chứng minh thư, càng có điện thoại. Lại , địa chỉ của mình cũng nhớ.

      "Rốt cuộc muốn thế nào?" Tôi kiên nhẫn đến mức kiệt sức, giọng có chút nóng nảy.

      " giúp tôi chút , tôi muốn ngủ đầu đường xó chợ." vẫn chịu.

      "Mơ tưởng!" Tôi điên, cũng ngốc, có lý do gì để tôi phải đưa tên đàn ông say khướt về nhà, huống hồ, chúng tôi cũng quen biết.

      "Vậy cùng nhau chết cóng." Tên say rượu ác bá ung dung .

      Những bông tuyết bay nhàng con đường yên tĩnh, chúng tôi cứ giằng co như vậy. Cuối cùng vì sợ lạnh mà tôi giơ tay đầu hàng, đụng phải , tôi thừa nhận mình quá xui xẻo.

      Tôi đưa vào nhà nghỉ, dùng chứng minh thư của mình đặt phòng, còn phải dùng tiền của mình để trả tiền phòng.

      Đau lòng muốn chết, đúng là tự mình chuốc khổ vào thân, tự nhiên lãng phí tiền vì người đàn ông này.

      "Tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, muốn náo loạn hay muốn ngủ tùy, nhưng đừng quấy rầy tôi." Tôi với con ma men ác bá.

      hình như có chút tỉnh rượu rồi, chỉ cám ơn, còn để tôi nhanh chóng rời .

      Tôi trừng mắt nhìn , vừa tiếc tiền phòng, vừa ra khỏi nhà nghỉ. Tôi là sinh viên, để thuận tiện làm them, nên thuê chung phòng với hai chị có bạn trai.

      Chỗ này rất gần nhà tôi, ước chừng khoảng mười lăm phút là về đến nhà, chị cùng phòng về nhà thăm bạn trai.

      Trong nhà vắng ngắt, tắm nước nóng khiến tôi xóa bớt mệt mỏi và lạnh, sau đó vào phòng bếp nấu mì. Mới xé gói gia vị ra, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng “rầm, rầm, rầm”.

      Tôi tắt bếp, bước đến trước cửa, qua lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, hành lang có ít ánh sáng, nhưng ngoài cửa lại bóng người.

      “Rầm, rầm, rầm, - -”

      muốn quay lại phòng bếp, tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.

      Tôi nghi ngờ, lông mày nhíu chặt lại, lần nữa dán sát vào lỗ mắt mèo, nhưng vẫn bóng người.

      Chẳng lẽ là ma?! Bỗng dưng, toàn bộ lông tơ người đều dựng đứng lên! Nhưng vào lúc này, tiếng cào cấu, gào thét giống như thanh chó con sủa.

      Tôi thở phào nhõm, bởi vì bản nhân cực kỳ động vật, lại thích làm người khác vui, cho nên, chó mèo lưu lạc đối với tôi cũng giống như thấy bánh bao nhân thịt vậy, nhưng tìm tới cửa xin ăn là lần đầu tiên.

      "Ưmh ưmh ~" Tiếng kêu đáng thương, tôi kéo ra cái khe . Két, tôi sửng sốt, trước cửa quả con chó nằm, toàn thân trắng như tuyết, thân hình có thể so sánhvới chó ngao Tây Tạng. Nhưng nó bẩn, nhếch nhác, lông dài mềm mại có vẻ cao quý mà ưu nhã. Nó lập tức đứng lên khi nhìn vào mắt tôi, tôi phát chân trước của nó có vết máu, lúc đứng lên dòng máu đỏ thẫm lại chảy ra.

      "Mày bị thương?" Tôi giọng hỏi.

      Nó tự nhiên kêu tiếp, chỉ là ngước mặt to nhìn tôi. Tôi bị đôi mắt sáng long lanh đánh bại, cho nên nó thuận lợi vào nhà tôi.

      Rất nhanh, tôi ý thức được phiền toái lại đến.

      Con chó lớn cao quý kêu lên tiếng bá đạo, bộ dáng trước khi vào cửa, còn điềm đạm đáng , nhưng sau khi vào cửa, lắc mình cái thành chủ rồi.

      Tôi xử lý vết thương cho nó, băng bó, cho nó uống sữa nóng để bồi bổ thân thể, thế mà sau khi nó ăn uống no say cư nhiên chiếm đoạt giường của tôi.

      "Mày quá đáng!" Tôi hầm hừ chỉ vào móng vuốt giường đơn. "Mày nhìn xem, giường của tao bị mày làm bẩn rồi."

      "Hừ ~" Nó cư nhiên đáp lại tiếng “hừ” đầy khinh thường, tiếp theo nghiêng đầu dựa lên gối tôi.

      Tôi tức giận vung tay gõ mạnh lên đầu của nó. "Mày xuống mau."

      "Ưmh ~" Tiếng kháng nghị - uy hiếp vang lên.

      Tôi chảy nước mắt ~ gây khó dễ tôi, ăn đồ của tôi, nằm giường tôi, lại còn ngang ngạnh như vậy!

      "Tao làm cho mày ổ chó được ?" Tôi nuốt giận, ôm chăn bông giường xuống đất, sau đó cầu xin nó, như cầu xin đại gia xuống dưới ngủ. Nó lại so đo rướn người, "Hừ" tiếng.

      "Tôi xui xẻo mà." Tôi ấm ức thở dài, vơ lấy cái gối, chấp nhận ngủ ở phòng khách đêm.

      Có lẽ dáng vẻ của tôi giống như “thâm cừu đại hận”, mà con Đại Cẩu bá đạo kia lại rất hiểu tính người, chuẩn bị ra phòng khách, nó dùng đầu quấn lấy tôi. Tiếp đó, nhường nửa giường cho tôi.

      Tôi khỏi ngẩn người. "Ý của mày là, ngại tao và mày ngủ cùng nhau?"

      gì, chỉ nháy nháy mắt.

      Lông mày tôi nhíu lại. "Mày để ý, nhưng tao để ý!"

      "Ưmh ~" Tiếng uy hiếp lại vang lên, đôi mắt sáng lóng lánh biến thành màu xanh u ám - lạnh lẽo.

      Sau đó, tôi bò lên giường nằm, lại ngửi phải cái ngáp buồn ngủ bá đạo của nó.

      Tôi vốn bị cảm mạo, lại đứng cùng tên đàn ông ngang ngược nửa giờ trong đêm gió lạnh, nằm xuống mới phát toàn thân đau nhức dứt, thân thể nóng-lạnh đan xen.

      Tôi biết mình bị sốt rồi, nhưng mà muốn dậy lấy thuốc, cứng rắn chịu đựng. Lúc nóng vén chăn lên hóng mát, lạnh dựa sát vào bộ long để tìm kiếm hơi ấm.

      Rốt cuộc, con chó chịu đựng được tôi lúc gần lúc xa nữa, chân trước bị băng bó, đạp tôi phát xuống giường.

      Tôi xoa mông bò dậy, oán hận nhìn chằm chằm nó, nó chột dạ tránh né tầm mắt tôi. khắc kia, tôi cảm thấy con chó này rất thần kỳ, mà tôi thấy vô cùng tuyệt diệu. ra nó thông minh như vậy, mà tôi có thể trao đổi với chú chó thông minh như thế. Nghĩ đến điều này, tôi biết nên khóc hay nên cười, nghi ngờ mình ấm đầu nghiêm trọng rồi, lại ảo tưởng trao đổi với con chó bốn chân.

      "Đừng đạp tao, tao tha thứ cho mày." Tôi càu nhàu đùa giỡn câu.

      "Ưmh ~" Nó khẽ lên tiếng, dường như hiểu ý tôi.

      Tôi lại bò lên giường, vòng quanh bộ lông nó cố tìm chút ấm áp, mà nó cũng đá tôi xuống giường nữa.

      Hôm sau là chủ nhật, lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời lên cao, Đại Cẩu bị thương thấy đâu. Nếu phải có dấu vết móng vuốt giường và hòm thuốc chưa đóng nhắc nhở, có lẽ tôi cho rằng mình nằm mơ.

      Triêu chứng cảm mạo tăng thêm, tôi uống thuốc hạ sốt, sau đó mê man làm. Tôi có hai nhiệm vụ, thứ bảy Khẳng Đức Cơ, chủ nhật qua giúp đỡ tiệm trà sữa ở góc đường.

      "Tiểu Bách Khả, ôm cây cao lương." Tôi vừa vào tiệm trà sữa, liền bị học trưởng cùng trường chặn lại.

      tên là Quách Ninh Vũ, là chàng trai có tinh thần hăng hái, thích áo khoác màu cà ri, lại thích giỡn, vì thế mọi người ở tiệm trà sữa cười gọi là cây cao lương.

      "Học trưởng, em bị cảm." Tôi cười , giọng mũi nồng đậm, chứng minh rằng tôi láo.

      Ninh Vũ lập tức dừng lại động tác, bỗng nhiên chạy về Hạ Vi Mính ở phía sau vừa vào đến cửa. "Tiểu Mính Mính, ôm cây cao lương."

      "Uy ~ chỉ muốn ôm, làm gì mà lại hôn ?"

      "Bạn trai em ở bên ngoài." Vi Mính cười gian.

      Tôi vừa nhìn ra, quả nhiên trông thấy Chu Hiên Lập giạng chân ngồi xe gắn máy. Mặc dù đội mũ bảo hiểm, nhưng đôi mắt bắn ra ánh sáng u ám, cách nào che giấu.

      "Vậy mà em còn thân thiết với ?" Ninh Vũ che má trái của mình, sắc mặt buồn bã vì bị người khác đùa giỡn.

      "Bọn em vừa cãi nhau." Vi Mính cười đắc ý, thản nhiên vào phòng thay đồ.

      "Học trưởng, xong đời. Bạn trai Mính Mính là “giang hồ”, nhất định tìm mười em, chặn đánh ở ngõ , mặc kêu cha gọi mẹ." Tôi nhìn có chút hả hê, đe dọa.

      Ninh Vũ trừng mắt nhìn tôi, sau lại hướng về phía Chu Hiên Lập ở phía ngoài tiệm, khoát tay : "Bạn của giận dỗi, nên bị lừa."

      Sau khi xong liền chui vào quầy rượu, đàng hoàng rửa ly, mà Chu Hiên Lập cũng gì, rời khỏi tiệm trà sữa.

      Tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là chuyện thường tình nên cười đùa, học trưởng cũng để ý tới phụ nữ dưới hai mươi lăm tuổi. Nhưng đến lúc xế chiều, trong tiệm chợt có hai người đàn ông cao to đeo kính, từ đầu đến chân đen thui, nhất là áo khoác ngoài màu đen khiến hai người giống Neo trong The Matrix. Ninh Vũ tinh mắt, người ta còn chưa mở miệng, liền tránh ra.

      "Tuyệt quá." Mắt thấy hai người áo đen, Mính Mính tâm khen ngợi.

      " phải là bạn trai tìm người tới đánh học trưởng chứ?" Tôi giọng hỏi ấy.

      "Vậy sao? thể nào!" ấy tự hỏi tự đáp, dáng vẻ vừa chờ đợi, vừa hoài nghi.

      lúc này, hai người áo đen trăm miệng lời hỏi câu "Vị nào là Bách Khả?"

      Tôi ngẩn ra, khẽ giơ tay lên. "Là tôi, xin hỏi. . . . . ."

      đợi tôi hết, hai người áo đen đều chìa tay ra, ý mời. "Bách tiểu thư, phu nhân chúng tôi mời qua đó chút."

      Cái gì, phu nhân? ! Vì sao phải qua đó chứ? !

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 003

      Mặc dù hai người áo đen khá lịch , nhưng tôi cảm thấy mình như phạm nhân bị áp giải vậy. Xe chạy nhanh đường cao tốc, hai người áo đen trái phải ngồi trước mặt tôi, bất luận tôi hỏi cái gì, bọn họ cũng mắt điếc tai ngơ, tôi cảm thấy, nếu chú mèo Garfield [*] có tiểu vào chân bọn họ, bọn họ chắc cũng giữ vững loại tư thế bất động như thế này.

      Ước chừng khoảng gần giờ sau, xe vào khu biệt thự nổi danh nhất thành phố D, tôi được đưa tới biệt thự có ba tầng, nội thất trong phòng khách hầu hết được trang trí theo phong cách Châu Âu, khắp nơi phát ra ánh sáng vàng rực và tỏa ra mùi vị xa hoa của đồng nhân dân tệ.

      bà lão dáng vẻ còn rất khỏe mạnh, tựa như nữ vương nước bước xuống cầu thang, thấy tôi có vẻ luống cuống ngồi ghế sa lon, bà cười khanh khách : " bé này là đáng , giống như búp bê vậy."

      "Thưa bà, chúng ta quen biết sao?" Tôi thận trọng hỏi.

      "Gọi ta là bà nội." Bà thân mật cầm tay của tôi: "Sao tay lạnh thế?"

      "Tôi bị cảm." Tôi lúng túng lui người lại, mặc dù mặt mũi bà rất hiền lành , nhưng, chúng tôi quen biết nhau, tôi thể nào thích ứng được với thân mật như vậy.

      "Chẳng trách được." Bà cười híp mắt quan sát tôi, biết có phải ảo giác của tôi hay , bà lão này cười có vẻ rất mập mờ a.

      "Thiên Vũ, xách tiểu tử ngang ngược kia xuống đây." Bà lão cười híp mắt phân phó trong hai người áo đen.

      Từ lúc tôi bước vào cửa, hai người như thần giữ cửa này vẫn đứng bên cạnh canh giữ tôi, tựa như canh tội phạm, bây giờ khi bà lão này ra lệnh tiếng, trong hai người áo đen mới lập tức chạy lên lầu.

      lâu sau đó, liền nghe phịch tiếng, người áo đen vừa lên lầu bay trở lại phòng khách, chỉ có điều việc chạm đất được ổn cho lắm, vì vậy tư thế rơi xuống đất như chó dữ vồ mồi, chậc, người này là siêu nhân sao? Năng lực chống trả quá mạnh mẽ, từ lầu hai té xuống mà còn có thể bò dậy được!

      "Nhà ngài nuôi Kinh Kong sao?" Tôi bật thốt lên.

      Bà lão cố gắng nhịn cười: "Đứa này cũng biết giỡn. Thiên Hoa, cậu lên lầu, thu phục được , ta liền đem hai cậu làm phụ tá cho ."

      Người áo đen thứ hai nhếch nhếch miệng câu gì, có chút tình nguyện lên lầu, tới nửa phút, lại nghe phịch tiếng, Thiên Hoa cũng cùng tư thế như người trước bay xuống.

      Tôi đứng lên, bất luận những người bà lão nuôi trong nhà phải Kinh Kong, cũng là những người nóng nảy và điên rồ, khu vực nguy hiểm như vậy, tôi dám ở.

      nghĩ đến bà lão kia bản lĩnh bất phàm, đột ngột kéo cánh tay của tôi lại, ngay sau đó, hướng lên lầu trách mắng: "Tiểu tử ngang ngược kia, hù dọa khách của ta."

      "Đáng, vẫn còn chưa hù chết được!" giọng trầm thấp dễ nghe từ lầu truyền xuống, nhưng giọng điệu lại gay gắt rất đáng đánh đòn.

      Hai mắt bà lão khẽ đảo, tôi nghĩ rằng bà mắng đôi câu, nhưng nào ngờ, bà lại đẩy tôi cái: "Bách Khả, gọi xuống."

      Tôi ngạc nhiên trợn mắt: "Tôi?"

      "Đúng vậy, yên tâm , đánh cháu." Bà lão cười tủm tỉm trấn an.

      Tôi lắc đầu ngoay ngoảy như lắc trống: "Ném tôi như thế rất khủng khiếp." Tôi mà bị người đó ném bay từ lầu xuống phải là tan xương nát thịt sao.

      Bà lão căn bản để ý tới ý kiến của tôi, trực tiếp phân phó Thiên Vũ và Thiên Hoa "mời" tôi lên lầu hai.

      Sau khi đến cửa gỗ màu trắng, hai người cùng nhau thối lui xa tới năm thước, đồng thanh " Tam Thiếu gia, khách ở bên ngoài phòng ngài."

      Cửa gỗ màu trắng đột ngột bị kéo ra, khuôn mặt "Kinh Kong" xuất .

      Tôi trợn to hai mắt, chỉ vào người đàn ông cao lớn trần trụi: "Say rượu!"

      "Cái gì say rượu? Tôi tên là Hạng Thiên." tức giận trừng tôi cái, rồi nhìn Thiên Vũ và Thiên Hoa mắng: "Cút xa chút, nếu còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi xé xác các người."

      Thiên Vũ Thiên Hoa như trút được gánh nặng, gật đầu như mổ thóc, rồi sau đó thèm liếc nhìn tôi cái, quay đầu bước .

      " bị thương?" Tôi phát cánh tay buông thõng của băng gạc bung hết ra, vết máu theo cánh tay chảy dọc xuống.

      "Vừa động tay nên làm bung miệng vết thương rồi." lơ đễnh tránh người qua bên: "Vào , vừa đúng lúc giúp tôi băng lại chút."

      Tôi ngơ ngác nhìn , hề cử động.

      Mày kiếm của nhíu lại cái: "Vào !"

      Tôi co rụt cổ lại, run run rẩy rẩy vào. Phòng ngủ của cũng bài trí giống y như phòng khách, vừa lớn vừa xa hoa, đầu giường treo tấm hình cực lớn.

      Trấn tĩnh tinh thần nhìn lại, tôi sửng sốt, trong hình phải là , cũng phải là phong cảnh, mà là chú ngựa trắng to lớn đứng trong gió tuyết, lông toàn thân bị gió thổi dựng đứng hết lên, nhìn rất uy phong lẫm liệt

      Nhưng điều quan trọng nhất là nhìn có vẻ rất quen mắt, giống y như chú chó mạnh mẽ tối hôm qua.

      "Nhìn cái gì đấy?" Giọng kiên nhẫn của kéo suy nghĩ của tôi quay lại.

      Tôi chỉ vào tấm hình: "Chó."

      tức giận trừng tôi: "Đó là sói!"

      "Sói?" Tôi sửng sốt líu cả lưỡi, nghiêm túc đưa mắt nhìn chăm chú.

      " thừa, gặp qua chó cụp đuôi sao?"

      "Chó cụp đuôi." Tôi phản xạ theo bản năng.

      giơ tay đưa tôi cuộn băng: " biết chọc giận tôi như thế nào."

      Tôi che miệng thầm: "Vốn là có chó cụp đuôi nha, tức giận cái gì?"

      "Đừng nhảm, mau giúp tôi băng bó." ngồi ở bên giường tựa như đại gia.

      Tôi bĩu môi, lên tiếng, cũng chuyển động.

      Thái độ của trở nên hung dữ: " bị lãng tai à?"

      Tôi rụt cổ lại, trong lòng có chút sợ sệt: "Hòm thuốc đâu?"

      ra vẻ hài lòng hất cằm lên: "Phía sau, trong ngăn kéo thứ hai."

      Từ trong năm ngăn tủ tôi tìm ra được hòm thuốc, bắt tay vào xử lý thương thế, vết thương của rất kỳ quái, đại khái dài khoảng 5cm, mặc dù chảy máu, nhưng vẫn còn dấu vết bị đả thương, tôi khỏi nghĩ tới tối hôm qua xử lý vết thương cho người đó, và miệng vết thương của có phần giống, chỉ có điều, thương thế của có vẻ hơn, nên có dấu hiệu khép miệng lại rồi, nếu như coi người làm như bao cát để ném, ước chừng khoảng tuần là có thể khỏi hẳn.

      "Động tác rất nhuần nhuyễn." hài lòng .

      "Tôi là học sinh chuyên ngành Y."

      "Nghe tôi ." thu cánh tay về, nhìn xem kiệt tác của tôi: " tệ,giống bà nội của tôi."

      Tôi đột nhiên nhớ lại bà lão ở lầu dưới, khỏi nghi ngờ : "Sao bà ấy tìm được tôi?"

      hừ : "Bà ấy nhàm chán."

      trách được bảo là tiểu tử ngang ngược, đúng là đủ khốn kiếp đấy!

      " thầm cái gì đấy?" Ánh mắt sáng quắc của nhìn tôi chằm chằm.

      Tôi vội vàng lắc đầu: " gì hết."

      "Vậy còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn lấy tiền khám bệnh?"

      đúng là tên ác bá, , còn lời nào tốt hơn để sao?

      Tôi oán thầm ra phòng ngủ, tính xuống lầu, thình lình bị người chặn lại.

      Tôi gật mình tính hét lên, bên tai chợt vang lên giọng ôn hòa: "Đừng sợ đừng sợ, là bà nội."

      Tôi vẫn chưa tỉnh hồn vuốt ngực: "Sao bà bỗng nhiên xuất ? thần kỳ!"

      Bà lão cười khanh khách, sau đó kéo tôi xuống lầu dưới, vừa vừa thầm: "Ta có ba cháu trai, tiểu tử ngu ngốc lầu kia là lão Tam, tính khí nóng nảy ngang ngược nhất."

      Tôi chỉ cười , nhưng trong lòng ra sức gật đầu, mặc dù tôi chưa từng thấy qua hai người kia, nhưng người cháu trai lầu kia quả rất xấu tính.

      "Nhưng, cũng phải thường xuyên như vậy." Bà lão , có phụ huynh nào mà thấy con mình tốt cả, theo tôi suy đoán, bà ít nhất còn phải kể thêm chuyện của hai người kia nữa.

      Kết quả đúng như tôi suy nghĩ, bà lão vừa chiêu đãi tôi ăn món điểm tâm ngọt, uống trà, vừa kể cho tôi nghe chuyện của cháu mình. Mặc dù, tôi hiểu tại sao bà lại với tôi về lịch sử tình cảm của các cháu trai, nhưng, vì bà lão rất nhiệt tình, rất vui vẻ, tôi trừ lắng nghe ra còn cách nào khác.

      Mười phút sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu, ra là trong số các cháu trai của bà sở dĩ cuồng bạo như King Kong là vì bạn đính hôn, nhưng chú rể lại phải .

      máu chó, thú vị, có tiền đồ!

      Sau khi nghe xong, trong lòng tôi khỏi kết luận như thế.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.

      "Cháu sẵn lòng giúp sao?" lòng vòng hồi, bà lão hỏi thẳng tôi.

      Tôi kinh ngạc, khẽ khoát tay: "Cháu giúp được ."

      "Cháu có thể, phải tối hôm qua ở chung chỗ với cháu sao?" Bà lão mỉm cười, lần này, tôi có thể xác định, nụ cười của bà ấy cực kỳ mờ ám.

      Tôi vội vàng kể lại lần chuyện xảy ra tối hôm qua, cố gắng phủi sạch quan hệ. Mặc dù cháu trai dáng vẻ uy nghi, nhưng mà, tính tình quá xấu xa, quá nóng nảy, mặc dù đẹp trai mọi người mến, nhưng những nhân vật như thê lại rất nguy hiểm, cách càng xa càng tốt, tránh cho khó giữ được cái mạng này.

      "Bà nội hiểu." Bà cầm tay của tôi vẻ thân mật. Tôi mới vừa thở phào nhõm, chợt nghe bà thêm câu, khiến cho người ta chết vì sợ hãi cũng chết vì kinh ngạc: "Mặc dù hai đứa ngủ cùng giường, nhưng bà nội tin tưởng, cháu là trong sạch."

      Tôi suýt chút nữa chết vì bị sặc nước miếng: "Bà đừng đùa, cháu đúng là trong sạch, nhưng tuyệt đối ngủ cùng giường với ."

      Bà lão cười khanh khách: "Đừng mắc cỡ, bà nội là người từng trải. . . . . . Blah blah blah. . . . . ."

      PS: Phần này tỉnh lược 500 chữ!

      Tôi khóc ra nước mắt: "Bà nội, cháu ngủ cùng giường với , , , !"

      "Bà nội phải là người cổ hủ, , , !"

      Tôi phụt máu, ngã xuống đất: "Cháu thua bà."

      Khóe môi bà lão giương lên: "Yên tâm, bà nội để cho cháu tốn công vô ích. Chỉ cần cháu đáp ứng, học phí của cháu bà nội trả hết."

      Tôi mở to hai mắt, hai mắt giống như bóng đèn 500W sáng ngời: "Bà đùa chứ?"

      Tôi vừa mới học năm thứ hai đại học, Học phí những năm sau cũng phải ít.

      "Bà giống như đùa sao?" Bà lão vô cùng nghiêm túc.

      Tôi cười rất “chân chó”: "Vậy bà , chắc chắn cháu dốc hết toàn lực."

      Bà lão trầm ngâm giây lát: "Kết hôn với , như thế nào?"

      lần nữa, tôi lại phun máu ngã xuống đất: "Bà thuần túy là muốn dọa chết cháu sao?"

      Mặt Bà lão cười quái đản: "Bà vừa đùa, thời gian hai đứa quen biết nhau quá ngắn, sao có thể phát triển nhanh như vậy được? Theo bà thấy, trước tiên hai đứa chuyện đương là tốt rồi."

      Vừa mới bò dậy, tôi lại nằm xuống: "Bà lại trêu chọc cháu, cháu chơi với bà nữa."

      "Chuyện này cũng được à?" Lông mày bà khổ sở nhíu lại: "Nếu , trước hết cùng tham gia bữa tiệc có được ? Lấy thân phận là bạn của , được chứ?"

      "Có thể được." Tôi lúng túng vò đầu: "Chỉ có điều, đồng ý sao?"

      Mặc dù thù lao rất hấp dẫn, nhưng tôi thể trêu vào món hang ở lầu.

      "Điều này cháu yên tâm, tuyệt đối đồng ý." Trong lòng bà lão có dự tính.

      "Tại sao?" Tôi nghi ngờ hiểu.

      "Bởi vì, đó là tiệc đính hôn bạn trước của , thiệp mời đưa tới, sợ nhất là có mặt mũi, nếu như chứng tỏ vẫn chưa buông được đoạn tình cảm kia, nhưng muốn tìm người giúp , lại cần, bây giờ cháu lại tự động xin giết giặc, đồng ý 100%."

      " sao?" Tôi nửa tin nửa ngờ.

      Bà lão liên tục gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, cháu trai tuyệt đối vui lòng, sau đó còn tuôn ra tràng những ưu điểm của cháu trai, chẳng hạn như nóng tính cháu trai rất nho nhã lịch . (Tha thứ cho mắt của tôi kém cỏi, nhìn ra.). Chẳng hạn như, rất cẩn thận, rất biết chăm sóc bạn . (Lại tha thứ cho mắt của tôi kém cỏi, vẫn nhìn ra.). Chẳng hạn như . . . . . . (Thôi quên , tôi cũng thể tha thứ thêm được nữa rồi, vì cuối cùng mắt tôi cũng nhìn ra.)

      Trước khi rời khỏi nhà họ , bà lão với tôi: "Ngày mai sau khi tan học, bà bảo Thiên Vũ, Thiên Hoa đến trường học đón cháu."

      " phải bữa tiệc tổ chức vào thứ Tư tuần sau sao?" Tôi khó hiểu hỏi lại.

      "Đúng vậy, nhưng mà, bà phải giúp cháu chuẩn bị bề ngoài á." Dứt lời, như nhớ tới cái gì đó, Bà lão kéo tôi lại: " Nếu cháu chuyển qua đây , bà nội và cháu rất hợp nhau, cho dù cháu và tên tiểu tử ngang ngược kia thành đôi, bà nội cũng có thể nhận cháu làm cháu ?"

      Tôi ngạc nhiên, im lặng, chẳng lẽ những người có tiền đều thích nhận cháu hoặc con nuôi? Nhưng, rất nhanh tôi hiểu, bây giờ cháu dễ làm hơn so với cháu trai! Người ta muốn tôi chuyển nhà, tôi liền bị cầm chân, lâu sau, quần áo sách vở còn có cả ga giường chưa kịp giặt, tất cả đều bị chuyển đến biệt thự nhà họ .

      Ngồi bên trong phòng khách xa hoa, nhìn lại chính mình mộc mạc như vậy, tôi nghiêm túc tự hỏi, được cái gì, mất cái gì? Giữa được và mất có ngang bằng hay .

      Nhưng mà, trong phòng khách luôn toát lên mùi vị nhân dân tệ này, khiến tôi cách nào tập trung suy nghĩ được, Thay vào đó là than ngắn thở dài, cái gì gọi là tiền nhiều ngập trời, cái gì gọi là có tiền có thể sai ma khiến quỷ, cái gì gọi là người nghèo chí ngắn! (Câu cuối cùng này càng khắc sâu, quả là lập luận sắc sảo! )

      " là?" Tôi tập trung tinh thần tự hỏi chính mình số chuyện, đột nhiên trong phòng khách vang lên giọng nhàng mềm mại. Ngước mắt nhìn, còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp, khí chất trong sáng nghiêng đầu nhìn tôi, bộ dáng giống như vừa mới bước vào nhà.

      "Tôi tên là Bách Khả, xưng hô với thế nào?" Tôi lễ phép mỉm cười, chần chừ biết có nên ra quan hệ mới thành lập của tôi với bà lão , người cháu trai nào đó buồn bực ở lầu bỗng xuất .

      " ấy là con dâu nuôi từ bé của nhà họ ." Người cháu trai xuống cầu thang, thản nhiên bỏ lại mấy chữ, rồi ra ngoài.

      "Đừng nghe bậy, tôi tên là Bạch Xảo Dĩnh, là cháu của bà nội." xinh đẹp, trong sáng, cười giải thích.

      Hàm hồ! Tình cảm của tôi phải người lần đầu tiên ăn con cua (làm liều mà được lợi), lần này tôi thản nhiên làm liều.

      Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì “đồng bệnh tương liên” (cùng cảnh ngộ thong cảm cho nhau). . . . . . Chính xác mà , cảnh ngộ như nhau, tôi đối với xinh đẹp họ Bạch này rất có cảm tình, muốn trò chuyện mấy câu với ấy, người cháu trai nào đó cầm lon bia quay trở lại, giơ tay lên chọc chọc đầu tôi: "Tôi , là con dâu nuôi từ bé của nhà họ ."

      Tôi ngẩng đầu lên trừng : " hưu vượn."

      Mày kiếm nhướng lên, nở nụ cười nham hiểm: "Lặp lại lần nữa, tôi nghe ."

      Tôi có can đảm nên rụt cổ lại, nhìn xinh đẹp giọng giải thích: "Tôi cũng là cháu của bà nội, bắt đầu từ hôm nay."

      Hai mắt xinh đẹp - trong sáng chớp chớp, khóe miệng cong lên, cười như cười: "Rất hân hạnh được biết ."

      biết có phải ảo giác hay , nụ cười của ta có chút lạnh, khiến thần kinh nhạy cảm của tôi khỏi rùng mình cái.

      Hạng Thiên “hừ” tiếng vô vị, chợt, cao cao tại thượng sai bảo tôi: "Theo tôi lên lầu."

      "Tại sao?"

      "Kêu lên cứ lên, còn ở đó mà nhảm nhiều vậy."

      Tôi thầm nghiến răng, cái tên khốn kiếp này quả nhiên đủ cực phẩm, đủ tuyệt tình!

      Khi lần thứ hai tiến vào căn phòng ngủ treo tấm hình con chó rất to, ném cho tôi túi quả hồ đào. Tôi có chút xúc động , dù sao, kể từ khi chúng tôi quen biết tới nay, đây là lần duy nhất làm được chuyện tốt.

      Tôi mỉm cười nhìn , chỉnh miệng 8 lần mới được câu: "Cám ơn!"

      hiểu, nhìn tôi: "Cám ơn cái gì? Tôi bảo bóc vỏ, phải cho ăn."

      Trong lòng tôi tức giận, oán hận xé túi ra, oán hận bóc sạch vỏ, lại oán hận ném về phía .

      vững vàng chụp được, vừa nhai hồ đào béo ngậy vừa : "Đừng tôi nhắc nhở , cái Bạch Xảo Dĩnh đó phải là “thiện nam tín nữ” gì đâu, nếu như ta gây phiền toái cho , tốt nhất tránh được nên tránh, tránh được phải với bà nội."

      "Sao ấy lại gây phiền toái cho tôi?"

      nhìn tôi với vẻ “ rất ngu ngốc”: " bị ngốc sao?"

      Tôi nhướng mày trợn mắt: "Chỉ số IQ của tôi rất bình thường."

      gật đầu ra vẻ hiểu: "Hỏi vấn đề, là tôi ngốc."

      còn cách nào khác là tôi lại phải im hơi lặng tiếng, khẽ ném quả hồ đào, nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt : "Đừng tưởng rằng đây là nhà , liền chanh hỏi chảnh."

      khinh miệt cười tiếng: "Cho dù đây phải là nhà tôi, tôi vẫn chanh hỏi chảnh, có ý kiến sao?"

      Tôi phản bác lại được, yên lặng thu hồi móng vuốt, coi vỏ quả là da mà bóp nát.

      "Bà nội cho cái quái gì rồi hả?" hỏi như sói đuôi dài.

      thậm chí tôi là con dâu nuôi từ bé, hiển nhiên là biết chút ít gì đó, tôi cũng muốn giấu giếm, hết mọi việc.

      Sau khi nghe xong, giống như khinh thường cũng giống như hiểu nhìn tôi: "Chỉ có tiền học phí hai năm, mà bán mình rồi?"

      "Tôi có, tôi chỉ đồng ý với bà nội là tham dự bữa tiệc với ."

      nhìn tôi từ xuống dưới: " cho rằng là vũ hội hóa trang sao? nghĩ đóng vai nào? mèo ngây thơ hay búp bê điện tử?"

      Đây chính là nho nhã lịch sao, nho đến độ muốn đánh đòn luôn, nếu như tôi có gia thế tốt, tôi thuê đến nhà tôi làm công, sau đó đem việc học của gia đình đổi thành, kiếm sống bằng cách đánh “lịch ”.

      Tôi mơ mộng trừng trị thế nào, lại thấy ung dung tiếp tục : "Lại , phải ngây thơ cho rằng, chỉ cần tham gia hết bữa tiệc xong việc sao?"

      "Đương nhiên , nhưng, tôi cũng có nguyên tắc ." Tôi rất mạnh mẽ.

      ngửa đầu cười to: " bán mình rồi, giờ muốn quay lại như cũ?"

      Tôi nghiêm túc nhắc lại: "Tôi bán mình!"

      vẫn cười như cũ: "Đúng vậy, ít nhất đồng ý với bà nội là lên giường với tôi."

      Chân mày tôi nhíu chặt, mắt lạnh liếc nhìn cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa này. Mới đầu, tôi chỉ cảm thấy là bá đạo, nhưng vì học phí, tôi nhẫn nhịn. Còn tự thuyết phục chính mình, cái loại con nhà giàu mới sinh ra ngậm thìa vàng này, có mấy người tồi tệ, nhưng những lời này của quá khắc nghiệt. Quả người nghèo chí ngắn, nhưng tôi đến nỗi có lòng tự trọng.

      "Tôi sai rồi, tôi nên có lòng tham tiền." Bình tĩnh xong, tôi ra khỏi phòng của .

      Trở về phòng ngủ mà bà lão sắp xếp cho tôi, vừa dọn dẹp hành lý, vừa phỉ nhổ chính mình. Làm thêm hai việc sao? Mang bệnh vào mình thế nào? CMN, ít nhất còn tự tay mình kiếm tiền, ít nhất tiêu tiền cũng yên tâm - thoải mái, bây giờ may mắn có tiền từ trời rơi xuống, mày hưởng thụ nổi sao?

      " phải sao?" Bạch Xảo Dĩnh xuất tại cửa phòng, cửa khóa, vậy đứng ở đó xem tôi dọn dẹp hành lý .

      Tôi vừa dọn dẹp sách vở của mình vừa : "Tôi nên xuất ở nơi này."

      "Tôi đưa ." ta chậm rãi vào, giúp tôi dọn dẹp.

      " cần." Tôi ngẩng đầu nhìn ta, nhưng làm sao cũng nhìn ra ý tốt của người phụ nữ mềm mại ít này, nhưng, hành động của ta lại tỏ , ta muốn tôi ở lại. Vừa đúng lúc, dù sao tôi cũng muốn ở lại. Về phần ta phải là “thiện nam tín nữ” gì đó, cũng liên quan gì đến tôi.

      Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười cười, im lặng giúp tôi dọn dẹp hành lý, sau đó, nhân lúc trong nhà họ ai chú ý, liền lấy ô-tô đưa tôi . ra , tôi muốn gặp bà lão tiếng tạm biệt, nhưng bà lão đó có chút bình thường, tôi sợ gây thêm rắc rối, liền yên lặng tiếng động rời .
      ~ ~ ~ Hết chương 4 ~ ~ ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :