1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái yêu tiền - Triêm Y (11/11)+Hồi kết( Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      tiền

      [​IMG]

      Tác giả: Triêm Y
      số chương: 11 chương
      Convert: Quỳnh súc vật
      editor: lily58
      Nguồn: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      từ trước đến nay quan tâm nhiều đến những chuyện khác, chỉ mong kiếm được nhiều tiền.

      Tiền, tiền, tiền!

      Tiền chính là đồ trang sức J•S, là tranh của Dali, là đĩa CD của Carpenter…

      muốn tiền, mục tiêu cả đời của chính là tiền! chưa bao giờ che giấu việc – rất tiền!

      PS: “ giống các câu chuyện tình xưa nay- người phụ nữ dành tình cảm cho người quyền quý, lại chỉ có thể kìm nén cảm xúc, chịu đựng dằn vặt. . . Câu chuyện này dùng ngôn từ vui tươi, tình cảm thầm xuyên suốt. Tôi cảm thấy nhàng sau khi đọc xong” - bình luận của người đọc.

      Link Online

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 11/1/16
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu:

      Tại sảnh nhà hát BJ, buổi biểu diễn độc tấu piano của Shaw vừa mới kết thúc, Tân Tiêu Đồng mang theo cảm giác thẫn thờ rời khỏi ghế ngồi.
      Bắc Kinh vừa mới trải qua đại dịch SARS, chọn thời điểm này để tổ chức buổi biểu diễn của nghệ sỹ bậc thầy như Shaw cũng có chút phục hồi tâm ý người dân. Tuy vậy, có rất ít người đến xem, nếu đem so sánh với lúc trước, quả rất vắng vẻ.

      Vì vậy mới có thể dễ dàng kiếm được vé với giá rẻ như thế. Tân Tiêu Đồng lén lút giơ tay chữ V, cảm giác rất mãn nguyện.

      Người có tiền đều sợ chết, biết điều này có đúng . Nhưng ràng hôm nay, có đám nhà giàu hiểu gì nhưng vẫn học đòi đến nghe, vé dễ dàng mua hơn trước. Lúc này tìm ra điểm tốt của SARS.

      Tâm trạng vui vẻ, quên nhìn lối , sơ ý đụng phải người. Tiêu Đồng vội vàng xin lỗi.

      -" sao." Ôn Hải Đông mỉm cười nhìn trước mắt, giọng vô cùng nhàng.

      Tiêu Đồng từ từ ngẩng đầu lên, Ôn Hải Đông đối diện ánh mắt của , ánh mắt linh hoạt, trông rất lanh lợi. Trong lòng khẽ quan sát .

      Tiêu Đồng mặc chiếc váy màu xanh lam, cùng với chiếc khăn choàng màu vàng nhạt, trông dịu dàng mà thanh thoát. người cũng đeo quá nhiều đồ trang sức, cũng phải là đồ đắt tiền, nhưng trông lại vô cùng hợp với , làm tăng thêm vẻ trang nhã, đứng đắn. tính là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng mặt trang điểm tự nhiên thanh lịch, nhàng làm cho người đối diện phải động lòng.

      trước mắt, từ cách ăn mặc tới bộ dáng chắc hẳn dưới 25 tuổi. Phụ nữ 25 tuổi, cho dù có chăm sóc như thế nào, cũng có chút dấu vết của thời gian. Ôn Hải Đông gặp qua vô số người, chắc chắn phán đoán sai.
      Chỉ là. . . . . . này nhìn có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu đấy?

      -"Xin lỗi, hình như trước đây chúng ta từng gặp nhau?" Ôn Hải Đông hỏi xong mới phát câu hỏi có chút khiếm nhã, vội giải thích, "Tôi có ý gì khác, chỉ là trông rất quen mắt…"

      Tiêu Đồng nháy nháy mắt, trước mặt là người đàn ông có tướng mạo tuấn, nhưng lại là kiểu người Phương Đông nho nhã, phải đối tượng thích của , nhớ lại cũng có chút khó khăn. Chỉ là gương mặt này rất quen mắt, dường như rất hay gặp ….

      “A, đúng rồi, tôi thường thấy ở các cuộc đấu giá”. nhớ kỹ ta, là bởi vì ta là người mua bức danh hoạ mà mơ ước có được, để cho bên vừa ghen tỵ lại ao ước – có tiền, lần đó vào cũng là để nhìn tận mắt bức danh họa mà thôi.

      "Đúng vậy, nhắc làm tôi mới nhớ ra. Năm ngoái, buổi triễn lãm của Đạt Lợi ở đại sảnh tầng SJT, cũng tới đúng ?" về tranh vẽ, lại nhớ đến lần chạm mặt khác, lúc ấy chọn tranh phục chế, còn nhìn chằm chằm vào quầy trưng bày tranh.

      "Đúng! Đúng! Còn có, hình như ở của hàng ngọc SYS, tôi có gặp qua !" Tiêu Đồng đưa tay lên vòng ngọc cổ, lúc ấy muốn mua là chiếc vòng khác, nhưng là. . . . . .tiền. …Chiếc vòng kia có giá vạn, là làm tức giận muốn chết.

      Hai người lần lượt nhớ lại n lần "vô tình gặp gỡ", cười thầm, ra là đều là người có cùng sở thích!

      "Xem ra chúng ta rất có duyên! Tôi tên là Ôn Hải Đông.Tôi có thể biết tên được ?" Ôn Hải đông lịch đưa tay ra.

      "Tân Tiêu đồng." Tiêu Đồng cười tươi, bắt tay ta.

      Tiêu Đồng cùng Ôn Hải Đông trò chuyện vui vẻ, hai người từ tầng hai trò chuyện tới đại sảnh tầng , lại từ đại sảnh trò chuyện tới cửa. Ôn Hải Đông đứng bên xe, muốn đưa Tiêu Đồng về nhà. Tiêu Đồng nhìn quanh: " ngại, lát nữa tôi còn có chút việc, tôi tự mình bắt xe, làm phiền nữa." xong liền muốn từ biệt. ~d.d.lqd~

      Ôn Hải Đông vẫn mực kiên trì, nhưng Tiêu Đồng nhất quyết từ chối, cuối cùng hai người trao đồi phương thức liên lạc, rồi mới lời tạm biệt. nhìn theo bóng Tiêu Đồng càng lúc càng xa.

      Trái tim, mà hai con ngươi như rơi vào dòng nước, khó thoát ra được.

      “Ồ, đây phải là Ôn tiên sinh sao? Thế nào, hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới nghe đại sư diễn tấu sao!" thanh trong trẻo từ sau lưng vang lên, quen thuộc giống như nghe ngàn vạn lần. . . . .

      "Tề Vĩ, cậu lại tới giả bộ phong nhã sao?" Ôn Hải Đông cau mày. Người đàn ông trước mắt vẫn điệu bộ cà lơ phất phơ, làm hỏng vẻ đẹp trai của ta.

      "Vậy cậu tới đây làm gì? Tìm người đẹp?" Tề Vĩ đứng đắn mà cười cười, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về hướng Ôn Hải Đông vừa mới lưu luyến.

      Ôn Hải Đông trong lòng kích động: "Đừng xằng bậy, ấy phải là người phụ nữ cậu cướp từ chỗ tôi”. Ôn Hải Đông và Tề Vĩ đều là công ty lớn ở Phương Đông, nhưng mà thuận mắt nhau, thường ngày tranh đấu gay gắt, nhiều nhất đương nhiên là tranh giành phụ nữ. Tề Vĩ diện mạo còn hơn , hơn nữa lại là con trai độc nhất của gia đình giàu có, phụ nữ ở bên Ôn Hải Đông luôn chịu được cám dỗ của cậu ta. Nhưng bàn về năng lực kinh doanh Tề Vĩ bì kịp . thầm cản trở, cũng phá hỏng vài vụ làm ăn của Tề Vĩ - chỉ là những vụ buôn bán đơn giản, những vụ buôn bán lớn nhà họ Tề cũng dám giao cho vị thiếu gia này, sợ cậu ta làm mất hết tài sản của công– vì vậy hai người cũng coi như hoà nhau.

      Giờ phút này trong mắt Tề Vĩ quen thuộc nữa, Tân Tiêu Đồng phải loại phụ nữ cậu ta thường qua lại, tham gia trò chơi này. Tim đập mạnh, mặc dù biết có tác dụng, vẫn lên tiếng khuyên Tề Vĩ, hi vọng cậu ta từ bỏ ý định: "Tôi cùng kia có gì , chỉ là vô tình gặp được. . . . . ."

      "Xem cậu khẩn trương thành cái bộ dáng này, còn có cái gì." Tề Vĩ quen biết Ôn Hải Đông rất lâu rồi, giành phụ nữ của , cũng để tâm, ngược lại làm Tề Vĩ tức điên hơn. Lần này khó để nhận ra khẩn trương như vậy, tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội?

      "Cậu cần phải suy nghĩ lung tung, ấy phải loại phụ nữ kia …” Ôn Hải Đông vội vàng chỉ , Tề Vĩ theo trong tay rút ra danh thiếp.
      " ra chỉ là hướng dẫn du lịch , người như vậy cậu cũng để ý?" Tề Vĩ đối với buôn bán gần như chữ cũng biết, nhưng lại có trí nhớ cực tốt, lập tức nhớ thông tin danh thiếp. Ôn Hải Đông đưa tay đoạt lại nhưng cũng muộn.

      "Tân Du Đồng. . . . . . Tên khó nghe"

      "Cái gì Du? Là Tiêu! Ngươi có biết chữ hay vậy?" Cùng người này làm đối thủ, là thắng cần dùng võ. Ôn Hải Đông bất đắc dĩ thở dài, đem danh thiếp cẩn thận cất kỹ.

      Mặc kệ ta tên gì, quan trọng ta là người Ôn Hải Đông xem trọng. Tề Vĩ mừng thầm trong bụng, lần này nắm được điểm yếu Ôn Hải Đông rồi, cũng tin còn có thể thua!

      Tề Vĩ cũng rảnh nhiều lời cùng Ôn Hải Đông, rất nhanh liền rời , vội vàng tính toán thế nào đem người phụ nữ kia về tay mình.

      Ha ha, lần này, nhất định phải thắng!

      Last edited by a moderator: 14/11/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1.1:
      editor: Lily58

      “Làm tình nhân của tôi! Tôi cho tiền”

      Tân Tiêu Đồng trừng hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.

      Người đàn ông này vô cùng kì lạ, đầu tiên là cho người “mời” đến nhà hàng này, sau đó lại hỏi ý của tự mình gọi món. Cuối cùng, lại đột nhiên câu như vậy.

      "Tôi tên là Tề Vĩ, nghe qua rồi chứ." Người đàn ông tỏ vẻ ngạo mạn, may là khoảng thời gian Tiêu Đồng làm hướng dẫn viên du lịch cũng ngắn, dạng khách khó chiều thế nào cũng gặp qua, nụ cười chuyên nghiệp thay đổi.

      "R&Q, nhà họ Tề?" Cho dù có người bạn tốt Tần Thanh xuất thân từ gia đình giàu có ở Phương Tây, bình thường vẫn hay lui tới những “nơi cao cấp”, chỉ cần nghe lời đồn thổi thôi cũng đủ để nhớ kĩ cái tên này. Huống hồ nghiệp kinh doanh của công ty R& Q có quy mô toàn cầu, phân nửa số tiền tiêu hàng năm đều là vào túi của họ. Mà Tề Vĩ chính là người thừa kế duy nhất của R&Q, tiếng tăm của ta thực rất lẫy lừng.

      Ấn tượng ban đầu của Tiêu Đồng về ta chỉ là tên phá gia chi tử. Bây giờ gặp trực tiếp, ấn tượng đó cũng thay đổi, chỉ là có phát mới.

      Đó chính là —— người này rất tuấn tú!

      Nhìn kĩ thấy dáng vẻ của ta có chút giống người Phương Tây. Nghe mẹ ta là người ngoại quốc, quả nhiên con lai thường có vẻ ngoài rất đẹp trai. Bề ngoài của ta làm có chút liên tưởng đến bức danh hoạ. Con ngươi đen láy khác biệt với đôi mắt màu nâu cuả người phương Đông, nó giống như cặp mắt tròn vo của chú chim , trông khả ái vô cùng. Sống mũi cao, làn môi mỏng, nhìn thế nào cũng thấy hợp ý .

      Nếu như hỏi ta có “bán” hay , như vậy liệu có quá thất lễ ? Tiêu Đồng len lén nghĩ. ta là người có rất nhiều tiền, có lẽ đồng ý.

      đáng tiếc, rất khó để gặp được người có diện mạo hợp ý như vậy. Với con mắt nhìn người của , nếu bỏ lỡ ta, biết đến bao giờ mới gặp được người như vậy nữa. Đến lúc đó, chỉ có thể làm trinh già …

      —— Đợi chút, ta vừa mới cái gì?

      "Làm phiền có thể nhắc lại câu vừa rồi lần nữa được ?"

      Ngu ngốc! Chỉ là câu thôi mà nghe cũng hiểu! Tề Vĩ thầm khinh bỉ.

      “Tôi làm tình nhân của tôi, tôi chu cấp tiền cho .”

      Tề Vĩ có chút khẩn trương nhìn Tiêu Đồng, chỉ sợ cự tuyệt. Việc này có liên quan đến vấn đề thắng thua trong cuộc chiến của và Ôn Hải Đông, chút cũng muốn mất thể diện.

      "Bao nhiêu?" Tiêu Đồng chút bất ngờ.

      "Bốn tháng, năm trăm vạn."

      Tiêu Đông lén tặc lưỡi, dễ dàng nha! Nếu ta cứ tiêu xài phung phí chỉ bằng lời như vậy, R&Q phá sản sớm mới là lạ.

      " có bệnh gì sao? Về mặt tình dục ấy." thể nào có chuyện kiếm tiền dễ dàng như vậy được.

      "Dĩ nhiên có." Tề Vĩ lên tiếng bảo vệ thanh danh của mình.

      "Vậy có thói quen gì tốt sao? Ví dụ như SM…?” rất sợ đau, cũng tuyệt đối bao giờ làm hành động như là: cầm cây nến lên và "Gọi ta là nữ vương "

      " cho tôi là cái gì? Biến thái sao?" Tề Vĩ nhịn được nữa, "Rốt cuộc có đồng ý hay , cần hỏi nhiều vấn đề vậy...."

      "Được"

      "Hả?"

      "Tôi được." Tiêu Đồng tính là xinh đẹp, nhưng nụ cười của lại cực kỳ sáng lạn "Bây giờ chúng ta nên bàn cụ thể !"

      "Hôm nay tôi chuyển vào tài khoản của 250 vạn, bốn tháng sau chuyển tiếp số tiền còn lại —— dĩ nhiên, nếu trước lúc đó tôi cảm thấy chán, tôi trực tiếp chuyển số còn lại cho luôn. Tối mai, chuyển đồ của đến địa chỉ này, đây là chìa khoá." Tề Vĩ đưa cho Tiêu Đồng cái chìa khóa cùng tờ giấy, Tiêu Đồng cười cười nhận lấy.

      Xem ra về phương diện này, ta có vẻ có kinh nghiệm phong phú.

      "Có thể chuyển trước 300 vạn ?" Tiêu Đồng cất chìa khóa cùng tờ giấy.

      "Có thể. Thế nào, chê ít sao?" Đúng là lòng tham của phụ nữ.

      " phải, chỉ là con số 250 nghe được tốt lắm, nếu thấy phiền phức có thể chuyển trước 200 vạn cũng được." Tiêu Đồng nhún nhún vai, ta muốn làm đồ ngốc, cũng có hứng thú cản.

      " là lắm chuyện." Tề Vĩ thầm câu.

      "Như vậy, tại còn chuyện gì nữa chứ?" Tiêu Đồng giả bộ như nghe thấy.

      " có thể ." Tề Vĩ lạnh nhạt .

      Tiêu Đồng xách túi lên, mấy bước lại quay lại.

      "Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn ."

      " ."

      "Đầu tiên, ‘tình nhân’, cái từ này đặc biệt chỉ dùng với những người đàn ông có vợ, chưa có vợ, tôi cùng lắm chỉ là bạn của , tuyệt đối tính là nhân tình." cười tự nhiên. "Hơn nữa, lần sau nếu mời người khác ăn cơm, nên để đối phương tự chọn món. Mặc dù bít tết được rất nhiều người thích, nhưng số người thích!"

      Tề Vĩ ngẩng đầu trừng mắt nhìn trước mặt, ta có biết là chuyện cùng với ai hay ?

      "Dĩ nhiên, người chi tiền luôn là người có quyền lớn nhất, nếu nhất định quan tâm đến lời của tôi, tôi đành phải chấp nhận vậy." Tiêu Đồng nhàng khom mình, "Hẹn gặp lại, kẻ ngoại tình tuyệt vời của tôi."

      Ngoại tình?

      Tề Vĩ nhìn theo bóng lưng của , chợt cảm thấy nhức đầu.

      thể hiểu nổi sở thích của Ôn Hải Đông, làm sao có thể coi trọng loại phụ nữ ham hư vinh, có đầu óc lại thể giải thích nổi này chứ?


      "Tiêu Đồng, cậu điên rồi sao?" Tần Thanh hét lên ở trong điện thoại, Tiêu Đồng nhíu nhíu mày, đưa ống nghe ra xa.

      "Có thể chút , lỗ tai mình sắp thủng rồi!" Tiêu Đồng kháng nghị.

      "Nếu cậu có tiền có thể tìm mình! Tại sao lại ngu ngốc tìm đến Tề Vĩ, cậu có biết hay , ta là cái loại mà cho dù có vứt vào thùng rác cũng ai thèm nhặt lên" Giọng điệu vẫn lớn như cũ.

      "Mình phải là có tiền. . . . . ."

      "Vậy cậu làm sao lại bán mình! Cứ cho là cậu tiền như mạng sống, cũng đâu cần phải như vậy!" Tần Thanh gần như tức giận đến nên lời.

      " tại, ở công ty du lịch có việc làm . . . . . Miệng ăn núi lở, ở như vậy cũng tốt."

      "Bà của tôi ơi. . . . . ." Tần Thanh than thở, "Dù vậy cậu cũng cần phải tìm đến loại này để kiếm sống chứ! Chỉ là năm trăm vạn thôi mà, mình cũng có thể cho cậu ."

      " cần. Được đàn ông chu cấp tiền, điều này chẳng phải rất hợp lý sao."

      "Này, cậu “hợp lý” ở chỗ nào! Cậu đây chính là bán mình, bán mình có hiểu ?"

      "Bán mình thế nào? Tính thế nào cũng thấy là mình được lợi ??"

      "Được lợi sao ?" Tần Thanh kinh ngạc.

      "Đúng vậy, bộ dáng của Tề Vĩ vừa hay đúng với loại tớ thích, dù sao cả đời này mình cũng muốn kết hôn , nếu như ta làm việc ở các nhà hàng vào thứ Sáu, mình nhất định “bao” ta! Bây giờ, mình cần phải chi tiền, lại còn có thể kiếm được tiền, như vậy phải được lợi hay sao?"

      "Đợi chút, cậu cả đời cũng muốn kết hôn?"

      "Đúng vậy, lấy chồng để làm gì? Chẳng những vui vẻ gì, lại còn mất tự do." Tiêu Đồng đem ống nghe điện thoại đổi sang tai khác, duỗi người cái, "Mình đây cả đời cần lấy chồng, cần con cái, chỉ cần kiếm tiền!"

      “Còn nữa cậu cậu muốn “bao” Tề Vĩ ?” Giọng hét toáng lên.

      "Cái này cũng là lẽ tự nhiên mà ,chẳng phải quan hệ nam nữ luôn là phần tuyệt vời của cuộc sống sao, tại sao lại có thể bỏ qua được chứ?" trả lời, " ra mình cũng muốn thử chút, nhưng là tìm được người nào phù hợp! Chẳng phải cậu ta rất đào hoa sao, như vậy cũng tệ lắm!"

      ". . . . . ." Tần Thanh là hết nổi, người bạn tốt này của là bướng bỉnh.

      "Vậy nên, A Thanh, cậu cũng cần bận tâm quá nhiều, cậu chỉ cần cho mình biết, Tề Vĩ kia có vấn đề gì tốt hay . Nếu như là có bệnh hoặc có khuynh hướng bạo lực, tại đổi ý vẫn còn kịp." Tiêu Đồng hỏi, đây là mục đích chính gọi cho người bạn tốt này. Gia đình Tần Thanh rất quyền thế, ấy thường giao thiệp với giới này, đối với loại tin tức kia chắc hẳn nắm .

      "Bạn gần đây của ta mọi thứ đều bình thường, tình trạng sức khoẻ rất tốt, sức sống của tuổi hai mươi tám." Tần Thanh căm ghét thành của mình, "Tiêu Đồng, tên kia thực ngu ngốc như heo, theo ta cậu coi như xong."

      "Vậy có quan trọng gì? Mình có tiền là tốt rồi!" Khuôn mặt kiêu ngạo, cứ coi như phụng dưỡng cha mẹ già, lấy thái độ đó ứng phó là được thôi.

      "Tiêu Đồng, cậu nên tìm người cậu,kết hôn với ta, sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ. . . . . ." Tần Thanh kiên trì khuyên giải.

      "Ha ha, vui vẻ hạnh phúc . . . . . ."
      Last edited: 25/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1.2:

      editor: lily58

      chuyện điện thoại cả ngày trời, tắt máy, Tiêu Đồng nhàng mỉm cười.

      Đến bây giờ Tần Thanh vẫn ngây thơ như vậy, hồn nhiên, đáng .

      ấy sống trong gia đình giàu có, mọi thứ đều thiếu, mục tiêu trong cuộc sống cũng nhiều, cho nên mới khát khao có được tình như vậy.

      Tình , nghe mới hay làm sao, hay đến nỗi bản thân cũng có diễm phúc để thưởng thức.

      thích tất cả những thứ xinh đẹp thế giới này, nhưng tình , nó thực quá xa xỉ.

      Cảm giác được thương? Cảm giác lưu luyến rời suốt đời suốt kiếp?

      Ai dza…. tại sao lại tin tưởng vào thứ cảm giác hư vô như vậy?

      Chẳng qua chỉ là tìm lý do, lý do để cùng người đàn ông dây dưa, lý do để gắn kết hai con người đơn lại với nhau.

      đứng dậy, tới bên cạnh bàn, bật chiếc đĩa CD vừa mới mua cách đây vài ngày, tiếng nhạc du dương vang lên.

      muốn quan tâm đến việc này. có quá nhiều việc phải làm, có thời gian rảnh rỗi để vương vấn người đàn ông ở trong lòng.

      Tiếng Violin cùng tiếng piano nhàng vang lên trong khí. Quả nhiên là đồ tốt, tất cả thanh phát ra đều rất trong trẻo, đúng là gì sánh được.

      cần tình , chỉ muốn tiền. muốn có nhiều tiền, dùng số tiền đó để mua những thứ thích, những nơi muốn.

      Cuộc đời của vui vẻ, vui vẻ đến mức cần tồn tại của người khác.

      Ích kỷ, hư vinh, tham tiền, tất cả những lời bình luận khó nghe, đều bỏ ngoài tai.

      Nếu như tất cả mọi người thế giới đều khao khát có được tình , chẳng phải cũng nên tồn tại người hào phóng suy nghĩ như vậy sao.

      Bạn tốt là bán mình, như thế còn là khách khí. khó nghe chút, làm vậy chẳng khác điếm là bao.

      —— có thể làm gì đây?

      Vì tình bán mình, hay vì tiền bạc bán mình, có gì khác nhau sao?

      Vì tiền bán mình, ít nhất còn có thể đổi lấy cái gì đó chân thực; còn vì tình mà bán mình, liệu có thể đổi được cái gì?

      Tiêu Đồng khẽ cười nhạt.

      Người ta thường đặt ra các quy tắc về tình , để thể thăng hoa trong cảm xúc.

      Đáng tiếc, trong thế giới đại, những quy tắc này dần trở thành cái cớ nực cười.

      cần cái cớ đó, cần bao biện cho cuộc đời của mình.

      chính là muốn bán mình, được sao?


      Toà nhà cao như vậy, phù hợp để bao nuôi tình nhân.

      Tiêu Đồng đứng trước cửa, lấy chìa khoá ra, nhưng mở cửa ngay.

      —— sao chứ? thực sợ đau nha.

      ra ấn tượng của về ta phải là kẻ ngu ngốc, cũng quá bá đạo, chỉ là có chút hơi trẻ con, rất thuần khiết.

      Bởi vì tính cách trẻ con cộng thêm chút bá đạo cùng ngạo mạn của ta, làm còn cảm thấy đáng sợ nữa.

      Về cơ bản, ta cũng phải là người xấu, chỉ là có chút ngu ngốc mà thôi. Tần Thanh cũng như vậy.

      vào thôi! Chắc là chết được đâu.

      mở cửa.

      Tốt . . . . . . căn nhà ngu ngốc. . . . . .

      Cách bài trí phô trương, những bức tường ánh lên sắc vàng chói loá, sàn nhà được trải bằng tấm thảm dài màu đỏ thẫm (tha thứ cho thiếu hiểu biết của , thực biết nó được làm từ chất liệu gì). Đồ nội thất bằng gỗ được thiết kế theo phong cách phương Tây, bàn trà được ngay chính giữa phòng, tủ đứng trưng bày những món đồ thủ công mỹ nghệ cùng với đồ cổ. tường treo các tác phẩm khắp Đông – Tây, tạo nên tương phản mạnh mẽ giữa trừu tượng và thực.

      ghế salon màu đen, người đàn ông quần áo thoải mái, đầu tóc bóng loáng, dáng vẻ vô cùng phù hợp với căn phòng. Tiêu Đồng nhịn được nổi nữa, thả hành lý trong tay xuống, cười đến đau cả thắt lưng.

      "Ngu ngốc, cười cái gì?" Tề Vĩ giải thích được, quát lên.

      "Gian phu đại nhân, đây chính là nơi ngài nuôi dưỡng tình nhân sao?"

      " được gọi tôi là gian phu!" Lần này là thẹn quá hoá giận.

      "Tôi có thể thay đổi bài trí trong nhà chứ?” Nếu như sống ở nơi như thế này trong bốn tháng, sợ rằng cứu nổi thị giác của mình mà phát điên.

      "Tại sao lại phiền phức vậy?" Tề Vĩ bình tĩnh nổi, "Thôi, muốn làm sao làm!"

      "Cám ơn gian. . . . . . Tề tiên sinh." Tiêu Đồng tươi cười rạng rỡ.

      Tề tiên sinh? Tề Vĩ nhìn về phía Tiêu Đồng, vừa đúng lúc tầm mắt của Tiêu Đồng cũng nhìn , nhìn vào đôi mắt sáng ngời đó.

      này rất kỳ quái, theo điều tra của , người rất thích những người giàu có. hướng dẫn viên du lịch bé lại thường xuyên ra vào những nơi cao cấp, phải chính là để quyến rũ đại gia sao.

      Vì vậy vừa gặp liền ra giá ngay, mà cũng giả bộ thuần khiết, trực tiếp nhận lời.

      Tất cả đều rất bình thường, duy chỉ có thái độ của .

      Loại phụ nữ như ta, đối với kim chủ phải đều rất cung kính, xu nịnh lấy lòng sao? Thế sao cho dù luôn tươi cười, nhưng lại giống như là chế nhạo .

      Ảo giác! Nhất định là là ảo giác!

      "Gọi tôi là Vĩ được rồi." Tề tiên sinh. . . . . . Ba chữ này làm nghĩ rằng mình ở công ty, cùng đám người chuyện công việc.

      "Vĩ. . . . . ." Tiêu Đồng thấp giọng, có chút buồn nôn.

      Tề Vĩ thoả mãn gật gật đầu: "Tôi bình thường ở đây, ban ngày có thể ra ngoài, nhưng buổi tối nhất định phải ở nhà. Nếu như ban ngày tôi có việc tìm gọi điện thoại, phải đảm bảo rằng có mặt ngay."

      "Nếu như tôi bò ở Vạn Lý Trường Thành, cũng phải lập tức có mặt sao?" Tiêu Đồng hỏi.

      " sao lại lắm lời như vậy?"

      "Tuy là gần đây cơ quan du lịch có việc làm, nhưng chừng ngày nào đó có người muốn đến suối nước nóng Thang Sơn sao, đến lúc đó tôi phải làm!"

      "Thời điểm này còn có người dám suối nước nóng sao?" Tề Vĩ mệt mỏi, "Hơn nữa tại sao còn phải làm hướng dẫn viên du lịch? phải tôi cho tiền rồi sao?"

      "Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt." Tiêu Đồng nhún vai, "Chỉ là nếu đồng ý cho tôi làm cả hai việc thôi vậy, dù sao cũng là ông chủ."

      " sao, nhưng nhất định phải theo tôi tham gia các buổi tiệc xã giao, hơn nữa được làm tôi mất mặt!" Đây mới là mục đích chủ yếu của , cũng chính là tác dụng quan trọng nhất của người phụ nữ này.

      Tiêu Đồng nhìn hưng phấn trong mắt ta, có chút ngạc nhiên: " phải đây là nguyên nhân này mà “bao” tôi đấy chứ? Chẳng lẽ tìm được bạn đồng hành.”

      Tề Vĩ có chút đỏ mặt: " hỏi nhiều như vậy để làm gì? Nhớ kỹ chức vụ của chỉ là tình nhân mà thôi!"

      "Là bạn phải tình nhân." Tiêu Đồng lại lần nữa nhắc ta.

      ". . . . . . !"

      "Những thứ này để ở đâu được? Tôi có thể bắt đầu dọn dẹp chưa?” Lúc ta tức giận, trông rất giống đứa trẻ thiếu kiên nhẫn.

      Tiếc là ta lại tỏ ra quá hời hợt, nhưng mà như vậy cũng rất đáng nha!


      Ra khỏi phòng tắm, Tiêu Đồng mặc áo ngủ tới bên giường, trong lòng có chút khẩn trương.

      "Xin chỉ giáo thêm." cúi người xuống, "Tại hạ tài hèn học ít, xin lượng thứ cho."

      " cái gì vậy?" Tề Vĩ nhìn , nhịp tim chợt tăng lên.

      Tiêu Đồng trang điểm, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng noãn ửng đỏ. Vẻ mặt thấy ngượng ngùng cũng thấy mị, chính là mang vẻ tự nhiên.

      Mặc dù phải tuyệt thế mỹ nữ . . . . . . nhưng lại cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. . . .

      nhàng ôm lấy , hôn lên đôi môi màu hồng phớt của .

      nhắm mắt lại, chuyên tâm học hỏi.

      Mùi vị quả tệ? —— Nếu cho ta biết, liệu ta có nổi giận hay ?
      Last edited: 25/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 2.1:

      editor: lily58


      "Tại sao với tôi, vẫn là xử nữ?" Tề Vĩ khá kiên nhẫn, chờ tắm rửa xong quay lại giường mới hỏi. Tuy nhiên tính cách thực tốt, lượng có chút lớn.

      " thôi! Màng nhĩ của người ta thực rất yếu!" Tiêu Đồng ôm ngang người , che miệng ta lại.

      Tề Vĩ cảm nhận được mềm mại ở người, ánh mắt lập tức trở nên u ám, hôn bàn tay miệng mình, tay bắt đầu an phận, dọc theo mái tóc dài của trượt xuống, lưu luyến ở làn da mịn màng của .

      thể nào, ta thực nhiều năng lượng quá nha . . . .

      Tiêu Đồng vội vàng rút tay về, cũng nhanh chóng rời khỏi người ta, nhìn chằm chằm vào bàn tay an phận kia.

      Tề Vĩ biết rằng nếu còn tiếp tục như vậy, tiếp theo lại là hồi hoan ái, Tiêu Đồng là lần đầu tiên, thích hợp để quá mức tận tình. đưa tay ra khỏi người , dám thách thức ý chí của mình.

      "Trả lời tôi, nếu . . . . . ." Tay để trước ngực , tư thế uy hiếp.

      "Oh, có gì tốt đẹp để , hơn nữa tôi cũng chưa trả lời” Trong xã hội mà quyền lực và tiền bạc quyết định mọi thứ, người nghèo như có thể được quãng đường nhiều năm như vậy, đương nhiên có cảm giác tội lỗi.

      "Việc này. . . . . . cần bạn giường, tôi lại cần tiền, chúng ta hai bên đều có lợi, giao dịch công bằng như vậy chuyện kia căn bản cũng quan trọng." Tiêu Đồng dễ dàng , "Lúc trước khi chúng ta bàn bạc cũng nếu tôi là trinh nữ được thêm tiền, vậy tôi với làm gì?"

      " ngu ngốc! Nếu với tôi trước, tôi chạm vào !" cảm thấy bị này đánh bại. Thông thường, phải xử nữ đều rất coi trọng trinh trắng sao? Hơn nữa, 23 tuổi vẫn còn là xử nữ, phải là ôm mộng đẹp chờ Bạch Mã hoàng tử tới sao, tại sao lại tuỳ tiện cho như vậy?

      —— Trừ khi, thầm mến , chỉ là dám ra?

      Mặc dù nguyên tắc của động vào xử nữ, nhưng bây giờ cũng làm, hơn nữa cảm giác lại tệ, những ngày này để ở bên cạnh,đối với dịu dàng chút là được.

      mải nghĩ, biết khoé miệng mình cong lên, đôi mắt thất thần, tạo thành khuôn mặt cười ngây ngốc.

      Tiêu Đồng nhìn nổi ta tự chà đạp lên khuôn mặt mà thích, liền gọi ta từ trong tưởng tưởng trở về: "Tại sao động vào? Tôi chỉ là tìm được người thích hợp để trao lần đầu thôi, có ý nghĩa gì đặc biệt."

      "Người thích hợp? có ý nghĩa đặc biệt?" Tại sao lời này nghe có vẻ được tự nhiên lắm.

      "Đúng vậy, tôi rất kén chọn, chính là người đầu tiên làm tôi cảm thấy thực rất đẹp trai” vẽ lên mặt , nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.

      "Bởi vì diện mạo của tôi?" lưu lại độ ấm mặt , làm thực biết đó là tức giận hay là dục vọng.

      "Còn có tiền của ." miễn cưỡng trả lời.

      "Là vì diện mạo và tiền của tôi?" xoay người áp chế , theo dõi kinh hoàng trong mắt .

      "Vậy còn có thể là vì cái gì? có sở trường gì nữa sao?" Tiêu Đồng đưa tay muốn đẩy ta, thế nhưng để ý, môi tàn sát bừa bãi cổ , nhắc nhở còn có “sở trường” khác.

      "Này này, đừng như vậy! mạnh như vậy, tôi vừa đau vừa mệt rồi!" Ai chuyện này rất tốt đẹp vậy? là đáng chết! Mặc dù kỹ thuật của ta khá tốt ( ít nhất trông rất nhuần nhuyễn ), nhưng lần đầu tiên căn bản lãnh hội cái gọi gọi là cao trào, chỉ cảm thấy đau đớn thôi.

      “Còn phải là do . . . là. . . là cái gì tự chịu. . . ai bảo trước đó ra.” Tề Vĩ đưa ra lý do.

      "Do tôi?”

      "À!"

      "Gieo gió gặt bão, đến cả thành ngữ cũng xong, phải người Trung Quốc sao?" liếc mắt cái, "Tôi nghe đàn ông các đối với xử nữ rất cố chấp, tôi là sợ làm cái gì đó biến thái, nên mới , đến lúc đó khắc biết thôi”

      Tề Vĩ cảm thấy người càng lúc càng nóng, dám đùa tiếp, dời người . Tiêu Đồng cảm thấy sức nặng người biến mất, liền dùng chăn che mình, chỉ còn dư đôi to mắt cùng cái miệng nho .

      "Tôi phải biến thái!" Tề Vĩ kêu lên.

      " phải phải, làm gì mà kêu lớn tiếng như vậy? biết thế nào là giấu đầu hở đuôi sao?" Tiêu Đồng chớp mắt, vô tội nhìn .

      " biết!" Đây là lời .

      " biết thôi vậy, tóm lại, coi như đây là tình huống ngoài ý muốn, cần phải bận tâm đến." Tiêu Đồng chột dạ liếc vết hồng ở ga trải giường , đáng tiếc, cái ga trải giường tốt, đẹp. " ra tôi cũng rất tò mò, tôi suốt ngày chạy khắp nơi, tôi còn tưởng rằng nó sớm biến mất trong lần mạo hiểm nào đó rồi, ai ngờ đến nó vẫn ở đây, là kỳ tích."

      "Tôi làm sao có thể bận tâm. . . . . ." Giọng Tề Vĩ giống như là từ dưới nền đất truyền tới.

      "Aidza, vậy có thể nghĩ là ngày nào đó tôi chạy đến bệnh viện, sửa lại chút, ra thân thể tôi trải qua rất nhiều lần tu luyện, như vậy tốt hơn sao?" Người này phải là kết giao cùng xử nữ lần toàn phần chịu trách nhiệm chứ.

      như vậy đâu. . . . Đầu năm nay mọi thứ đều giả lẫn lộn, nếu ta như vậy sớm bị người ta gạt cưới rồi. ~***************.com~

      "Quan trọng là phải như vậy!" Tề Vĩ vẫn dây dưa ngừng, "Tôi phát ra biểu của lưu loát . . . . . ."

      "Này, thân là đàn ông lải nhải cái gì vậy? Tôi đây đau đến chết còn có ý kiến, oán trách cái gì?"

      "Nếu sớm cho tôi biết, ít nhất tôi dịu dàng hơn chút!” thậm chí có chút đỏ mặt, “Hoặc ít nhất thêm chút dạo đầu. . . . "

      Tiêu Đồng nhìn , khóe miệng càng lúc càng sâu.

      " cười cái gì?" Giọng điệu bực mình

      " ngờ lại là đứa trẻ ngoan như vậy!" Tiêu Đồng vỗ vai .

      " bậy bạ gì vậy!" quay lưng .

      "Đứa bé ngoan, ngủ ngon." Tiêu Đồng cũng quản , tự nhiên ngủ.

      rất mệt! Nhất định phải ngủ nhiều chút.

      "Này! !" Tề Vĩ quay lại, lắc lắc đầu của nàng.

      "Tiêu Đồng. . . . . ." Tiêu Đồng từ khóe miệng nặn ra hai chữ, rồi ngủ tiếp.

      " ràng mắt lớn như vậy, còn tiểu Đồng sao!" oán trách.

      tệ lắm, ít nhất vẫn biết đồng là đến mắt.

      Tiêu Đồng vừa mơ màng ngủ, vừa mơ hồ suy nghĩ.

      Nàng có dự cảm, ở cùng vị “gian phu” này rất vui vẻ.

      Mong đợi ~
      Last edited: 25/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :