1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đô thị trọng sinh: thông linh sư

      Tác giả: Băng Linh Bảo Bảo


      Editor: thienbao95


      Tốc độ: 2c/tuần


      Số chương : <300


      Bảo mới tập tành edit được thời gian thôi nên có sai sót gì mọi người bỏ qua cho Bảo nhé
      Giới thiệu :

      Tô Vũ, được mệnh danh là thông linh sư* cường đại nhất trong lịch sử . lúc thi triển pháp thuật nghịch thiên cải mệnh gặp phải Thiên Khiển*, sau đó trọng sinh vào học sinh trung học 14 tuổi ở trấn Thanh Sơn.

      thế mà . . . . . Bị bắt nạt trong lớp học? Là túi rút giận yếu ớt?

      Mọi người nhục mạ là con riêng? Con riêng của đại gia tộc?

      Tô Vũ nhếch môi cười lạnh, châm ngôn sống của là: người đụng , đụng người, tốt nhất đừng trêu chọc tới , khi chọc tới , đều phải trả giá đại giới!

      Hãy xem Tô Vũ làm thế nào với mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng, dựa vào thông linh thuật độc nhất vô nhị: du ngoạn giới phong thủy, đùa giỡn giới đồ cổ, vang danh giới y học, thong dong giới buôn bán, tạo nên truyền kỳ độc nhất vô nhị.

      *Thông linh sư: Có thể lại hai giới dương, bói toán quá khứ tương lai, thậm chí còn có năng lực cường đại trấn áp tà.

      *Thiên Khiển: trời phạt.
      139 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Nghịch thiên cải mệnh, tá thi hoàn hồn
      Edit: thienbao95

      Mây đen vần vũ, gió mạnh gào thét, tế đàn cao ngàn trượng, có thiếu nữ mặc hồng y ngồi xếp bằng.

      Vô số linh quang màu vàng bao quanh thiếu nữ, làm nổi bật lên khuôn mặt thánh thiện của nàng.

      "Xem dương, nhìn nhân quả, nghịch thiên cải mệnh!"

      Đột nhiên, thiếu nữ mặc hồng y hét lớn tiếng, bàn tay đánh ra đạo pháp quyết huyền ảo, trong phút chốc, vô số linh quang màu vàng hóa thành đồ án bát quái dương lớn chiếu thẳng lên bầu trời.

      Ầm ầm . . . . . .

      Tiếng sấm vang dội phía chân trời, mây đen phẫn nộ quay cuồng, gào thét, trong chớp mắt, phía chân trời liền nứt ra khe hở lớn, cột sáng màu vàng chiếu xuống, rơi vào người thiếu nữ.

      Bên trong cột sáng, kiếp trước kiếp này, màn lại màn lên.

      Mười kiếp luân hồi, gần ngàn năm, thiếu nữ thấy được mười kiếp luân hồi chuyển thế của mình, vẫn như trước tìm được cái nàng muốn xem.

      Nàng thể tin, thào : "Này. . . . . . Đến tột cùng là vì sao?"

      Tô Vũ, được mệnh danh là thông linh sư cường đại nhất trong lịch sử, đứng đỉnh cao nhất của thế giới. Khi nàng bốn tuổi, vô tình nhặt được quyển thông linh trong bảo khố, bắt đầu con đường tu hành. Ngắn ngủn mười mấy năm, liền tu luyện tới tầng cao nhất của thông linh sư: xem dương, nhìn nhân quả, nghịch thiên cải mệnh.

      Thế nhưng, trong lòng nàng lại chôn dấu bí mật to lớn. Từ lúc nàng có trí nhớ, buổi tối mỗi ngày, mơ thấy giấc mơ kì quái, đó là mảnh hắc ám vô biên vô hạn, dường như bên tai có người nam tử thâm tình hứa hẹn với nàng, "Vũ, ngàn năm luân hồi, ta ở đây chờ ngươi!"

      Tô Vũ biết đây là kiếp nạn của kiếp trước. Nên thời điểm nàng tu luyện tới tầng cao nhất của thông linh sư, vì muốn chấm dứt kiếp nạn, thi triển pháp thuật nghịch thiên cải mệnh, chặt đứt nhân quả ràng buộc kiếp trước, mới có thể dính nhân quả, yên tâm tiến thêm bước.

      Thế nhưng, khi nàng quan sát quá khứ mười kiếp luân hồi, vẫn như trước dò xét ra tia manh mối đoạn nhân quả này.

      Ầm ầm . . . . . .

      Bên trong mây đen, đạo lôi điện Thiên Khiển* to như cánh tay giống như con Cự Long rống giận, từ cao đánh xuống, trong giây lát nuốt trọn bóng dáng màu đỏ của Tô Vũ.
      Ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Tô Vũ chỉ có ý niệm trong đầu: "Nghịch thiên cải mệnh, hay là. . . . . . nạn thể tránh?"

      . . . . . .

      Thị xã Lâm Giang, trấn Thanh Sơn, trường trung học.

      "Bút tiên, bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu bạn đến, xin hãy vẽ vòng tròn giấy."

      Ban đêm hơn mười giờ, ngọn đèn u ám, thanh yên tĩnh, bên cạnh sân thể dục có ký túc xá 514 bị bỏ hoang, tầng năm ký túc xá truyền đến từng đợt tiếng tụng kinh làm người ta run rẩy.

      Bốn nữ sinh, vây quanh cái bàn cũ nát, hết sức chăm chú chơi trò triệu hồi bút tiên .

      "A. . . . . ." lâu sau, buộc tóc đuôi ngựa trong nhóm thoáng ngẩng đầu, dường như nhìn thấy cái gì ở phía sau ba , cả người run lên, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, trong miệng phát ra thanh gào khóc phá vỡ bầu trời đêm.

      . . . . . .

      "Lạnh, lạnh quá!" Tô Vũ mơ màng có ý thức, trong lòng thầm nghĩ: " phải thi triển pháp thuật nghịch thiên cải mệnh, gặp phải Thiên Khiển*. Bị lôi điện đánh nên hồn phi phách tán sao, vì sao còn sống?" (vì qua đại rồi nên ta đổi từ nàng sang ).

      ", đúng!" Tô vũ phát trong đầu mình có thêm nhiều đoạn trí nhớ , vừa rồi hình như thấy được nữ quỷ mặc hồng y, nên bị hù chết?

      "Điều này cũng đúng!" Tô Vũ lắc đầu, Tô Vũ đường đường đạt đến cảnh giới cao nhất của thông linh sư, làm sao có thể bị nữ quỷ mặc Hồng Y dọa sợ?

      "Tô Vũ, vừa rồi cậu gọi ai là quỷ, làm bổn tiểu thư bị cậu dọa chết khiếp!"

      "Hừ, Đình Đình, cậu xem bộ dáng uất ức của cậu ta kìa, bị mắng cũng có cảm giác, đến, chúng ta tiếp tục chơi!"

      Đúng lúc này, bên tai Tô Vũ nghe được hai giọng khinh thường, trong lòng cười lạnh, đột nhiên mở ra đôi mắt sắc bén bức người: "Nhiều năm như vậy, chưa có người nào dám mắng thẳng mặt , muốn nhìn xem ai lại to gan như vậy."

      "Này. . . . . . Nơi này là nơi nào?" Khi Tô Vũ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngây dại, đây là nơi hoàn toàn xa lạ, ở giữa có cái bàn cũ nát, bàn có ba nữ sinh xa lạ ngồi, trong tay các cầm cây bút, dưới ngòi bút viết ra đầy chữ giấy trắng, miệng đọc chú ngữ, "Các . . . . . . chơi trò gọi hồn ma quỷ?"

      Tô Vũ cúi đầu, người mặc bộ quần áo màu trắng kì quái, dưới chân mang đôi giầy kì quái, hai tay của vừa lại gầy, đây tuyệt đối phải tay của . Quan trọng là, cảm giác được trong cơ thể mình tia linh lực, Tô Vũ cười khổ: "Hay là, tuy gặp phải Thiên Khiển*, nhưng may mắn tránh được kiếp, Tá Thi Hoàn Hồn, trọng sinh đến địa phương xa lạ này?"

      sắp xếp lại chút trí nhớ xa lạ trong đầu, đối với chỗ này cũng có chút hiểu biết. Nguyên chủ cũng tên là Tô Vũ, sống cùng với mẹ, mười bốn tuổi, là học sinh năm ba của trường trung học , nhát gan yếu đuối, bị ba nữ sinh Trương Đình Đình, Triệu Viện, Hà Tâm Kì ép buộc tham gia trò chơi bút tiên, trong lúc vô tình thấy được nữ quỷ khủng bố mặc Hồng Y phía sau ba người, bị hù chết ngay tại chỗ .

      , thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, Tô Vũ, Tá Thi Hoàn Hồn, tới thế giới này.

      "Oán khí mạnh!" Tô Vũ nhắm mắt lại cảm thụ chút, tuy rằng linh lực toàn thân mất, gần như biến thành người bình thường, nhưng năng lực cảm ứng linh thể vẫn như trước có cảm giác sâu sắc, nơi này tràn ngập cỗ oán khí vô cùng cường đại.

      "Bút tiên đến đây, bút tiên đến đây!" bàn, ba người hồn nhiên biết nguy hiểm dần tiếp cận, ngược lại vì triệu hồi được bút tiên mà hưng phấn thôi.

      Trương Đình Đình tuy sợ hãi nhưng rất hưng phấn, giành hỏi trước: "Bút tiên, tôi hỏi bạn, sang năm tôi có thể đậu vào trường trung học trọng điểm hay ?"

      Bút tiên trong tay ba người di chuyển, trong chốc lát, ngòi bút chỉ về chữ, "Có thể" .

      Trương Đình Đình hưng phấn thôi, hoan hô : "A, tốt quá! Bút tiên, tôi rất thích bạn nha!"

      Ngay sau đó, Triệu Viện hỏi: "Bút tiên, mau, mau, bạn trai của tôi có tôi hay ?"

      Bút lại lần nữa di chuyển, lần này dừng lại chữ "".

      Triệu Viện bĩu môi, căn bản tin bút tiên như thế, vốn chỉ cầu để an ủi bản thân, vậy mà bút tiên lại hắt nước lạnh, nhất thời khó chịu, bất mãn châm chọc :"Bút tiên, tôi nghĩ thời điểm bạn còn sống, bị đàn ông bỏ rơi, nên mới ghen tị vì tôi có bạn trai tôi như vậy ! Đúng rồi, rốt cuộc bạn chết như thế nào?"

      Lập tức, Tô Vũ cảm giác được oán khí trong khí tăng mạnh mấy lần, gần như đọng lại ở trong phòng học nho , phần phật tiếng, cửa sổ bị gió thổi mở, gió lạnh mạnh mẽ bay vào, giấy bàn bay hơn phân nửa, bốn người cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương.

      Hà Tâm Kì cảm thấy có gì đó đúng, lập tức : "Ôi chao, Triệu Viện, sao cậu lại như thế? Bút tiên, xin lỗi, bạn nên tức giận, cậu ấy phải cố ý xúc phạm bạn đâu!"

      Vậy mà, trong phòng học u ám, hình như truyền đến tiếng cười lạnh thê lương.

      "Răng rắc" tiếng, cây bút trong tay ba người gãy làm đôi!
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng

      Edit: thienbao95

      "Ba" tiếng, trận gió lớn thổi vào phòng học, cánh cửa vốn cũ nát hiểu tại sao chặt chẽ đóng lại.

      "Mau, chạy mau!" Ba nữ sinh sợ tới mức hồn vía lên mây, la to, liều mạng chạy về phía cánh cửa. Thế nhưng, cánh cửa sớm bị khí niêm phong, dựa vào năng lực của bọn họ , làm sao có thể mở!

      "Vì sao cửa này mở ra? Ô ô. . . . . . , Đình Đình, Tâm Kì, tớ sợ . . . . ."

      "Đáng đời cậu, phải tớ bảo cậu đừng như vậy sao, trăm ngàn lần nên hỏi bút tiên chết như thế nào, vì sao cậu nghe?"

      "Tâm Kì, là cậu dẫn tớ tới , cậu hãy nghĩ biện pháp , ô ô. . . . . ."

      . . . . . .

      Ba nữ sinh chen chúc tại cánh cửa, sợ thành đoàn, cố dùng sức mở cửa phòng học. Tuy ngoài miệng mắng bạn bè của mình, nhưng trong lòng sớm hối hận thôi.

      Tô Vũ cười lạnh tiếng: "Ba người này chỉ là người bình thường có linh lực, càng loạn càng mau chết, chơi trò gọi hồn ma quỷ, chọc giận tới lệ quỷ, cho dù đêm nay may mắn thoát khỏi nơi này, cũng bị lệ quỷ quấn thân, thể bình yên ."

      "Có điều, có vẻ như lệ quỷ này cũng căm hận mình!" Tô Vũ lẩm bẩm mình, bởi vì lúc đó, cảm giác được cỗ khí lạnh như băng thổi đến, cả người lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng.

      Lệ quỷ, ra tay với !

      "Thử lần !" Tuy rằng tình huống tại có điểm khó giải quyết, nhưng trong lòng Tô Vũ lại hề sợ hãi, dù sao ở kiếp trước, tu luyện đến tầng thứ bảy của thông linh sư, làm sao có thể sợ hãi con lệ quỷ?

      Bỗng nhiên, Tô Vũ ngẩng đầu lên, khí lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt. Trong tay Tô Vũ vẽ ra cái pháp quyết quỷ dị, trong phút chốc, khí vô biên vô hạn nhanh chóng bị hút vào đôi mắt của .

      đôi tay lạnh như băng, chậm rãi chạm vào cổ , khiến Tô Vũ cảm nhận được từng đợt hít thở thông.

      "Thông linh sư cường đại nhất, mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng, mở ra!" Tô Vũ hét lớn tiếng, trong chớp mắt, ánh mắt của xảy ra biến hóa quỷ dị, đồng tử mắt trái biến thành màu trắng, đồng tử mắt phải biến thành màu đỏ như máu!

      Đây là năng lực cao nhất của thông linh sư, mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng, khả năng tiến hóa khi thăng cấp, so với mắt Dương càng thêm cường đại. Linh đồng cùng quỷ đồng có công dụng rất phi thường, linh đồng có thể nhìn thấu linh vật khắp thiên hạ, cũng có tác dụng loại trừ oán khí, quỷ đồng có tác dụng trấn hồn, đoán trước được cát hung.

      Trước mặt, lên nữ quỷ mặc quần áo đỏ như máu trôi nổi giữa trung, lưng nữ quỷ cõng thêm đứa trẻ con xanh tím, đôi mắt có đồng tử nhìn chằm chằm Tô Vũ, mà hai tay lạnh như băng của nữ quỷ chế trụ ở cổ Tô Vũ, khuôn mặt đầy oán khí dầy đặc cách khuôn mặt Tô Vũ đến nửa thước, cơ hồ gần ngay trước mắt.

      Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, chắc hẳn sợ tới mức ngất , vậy mà mặt Tô Vũ chút biến hóa, trong miệng chậm rãi phun ra vài chữ.

      "Quỷ đồng, trấn hồn!"

      Mắt trái, đồng tử màu đỏ phóng ra đạo quang mang đỏ như máu, lập tức bao phủ nữ quỷ mặc hồng y.

      Nữ quỷ mặc hồng y khốn khổ kêu tiếng, hai tay lập tức buông lỏng cổ Tô Vũ, bị cổ lực lượng thần bí hung hăng đánh trúng, trong chớp mắt bay xa, dùng đôi mắt oán độc nhưng lại kiêng kị nhìn chằm chằm Tô Vũ.

      Cả ba nữ sinh vốn hoảng sợ, nghe thấy tiếng quỷ kêu, tự chủ quay đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thấy màn khó quên trong đời. Trong phòng học có cái bóng dáng màu đỏ bay lơ lửng, hai chân của bóng dáng đó trôi nổi giữa trung, hơn phân nửa khuôn mặt bị tóc dài che khuất, trong lòng ôm đứa trẻ tím ngắt có đồng tử, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

      "Quỷ a. . . . . . A. . . . . ."

      Giữa phòng học vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, ba nữ sinh bị dọa sợ đến mức ngất .

      "Kẽo kẹt" tiếng, bởi vì nữ quỷ bị thương, cửa phòng học tạm thời mở ra cái khe hở.

      Sắc mặt Tô Vũ tái nhợt, chút công kích vừa rồi dường như tiêu hao gần hết linh lực của , bây giờ là nỏ mạnh hết đà, tới trước cửa, nhàng mở ra, chậm rãi ra ngoài.

      Ba nữ sinh tỉnh lại, lập tức khóc thét chạy ra ngoài. Thế nhưng, vì quá sợ hãi mà ba người lại chạy được xa.

      cầu thang, có bóng dáng màu đỏ đứng, em bé tím ngắt có đồng tử nằm sấp vai bóng dáng màu đỏ, hướng về phía ba nữ sinh bật cười khanh khách, tạo nên cảnh tượng đặc biệt khó coi.

      "Còn chưa hết hy vọng sao?" Tô Vũ cười lạnh, mắt phải của lại hóa thành quỷ đồng, quang mang đỏ như máu xuyên qua màn đêm, bắn về phía bóng dáng màu đỏ. Đột nhiên, bóng dáng màu đỏ ở cầu thang tự dưng biến mất , lúc này chân cầu thang mới xuất ở trước mặt bốn người.

      Tô Vũ trước dẫn đường, chậm rãi xuống cầu thang, ba nữ sinh nhìn thấy Tô Vũ xung phong, cũng kiên trì theo phía sau, nhắm mắt theo Tô Vũ rời khỏi ký túc xá bỏ hoang.

      "Phù phù. . . . . . , cuối cùng chúng ta cũng ra !" Sau khi sống sót khỏi tai nạn, Trương Đình Đình mang theo hưng phấn hoan hô tiếng.

      "Cái này gọi là đại nạn chết, tất có hậu phúc!" Triệu Viện cười đắc ý, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ: "Tô Vũ, nghĩ tới đứa con riêng hay nhát gan yếu đuối như cậu, thế nhưng hôm nay lại. . . . . ."

      Triệu Viện còn chưa hết câu, nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ lạnh như băng mang theo sát ý, giống như đem sống chết của người nào để ở trong lòng, rùng mình cái, sợ tới mức ngậm miệng lại nữa.

      Lúc này, đột nhiên Hà Tâm Kì thét chói tai: "Các cậu xem, lưng Đình Đình là cái gì?"

      Hóa ra, biết từ khi nào, lưng Trương Đình Đình có thêm dấu tay màu tím của trẻ con, hình như là bị cái gì hung hăng vỗ cái.

      Tô Vũ nhăn mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy, bên cửa sổ lầu năm phòng học có bóng dáng màu đỏ đứng, dùng ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm xuống.

      Tô Vũ để ý đến lời nhục mạ của ba người, bọn họ ràng bị lệ quỷ quấn thân, có thể tránh được kiếp nạn này hay còn phải nhìn vào vận khí, cần gì phải cùng người sắp chết so đo?

      Tô Vũ chậm rãi rời khỏi sân thể dục, tới trường học.

      Hôm nay là thứ sáu, hai ngày kế tiếp được nghỉ. Lại ở thời gian hơn mười giờ đêm, trong trường học gần như có người, cho nên ba nữ sinh này mới sợ hãi, mạnh mẽ lôi kéo Tô Vũ chơi trò triệu hồi bút tiên.

      Trong trí nhớ của nguyên chủ, còn có người mẹ, mặc kệ như thế nào, nếu như Tô Vũ trọng sinh ở trong thân thể này, thay khối thân thể này, cố gắng làm tròn bổn phận của mình.

      Tô Vũ dựa vào trí nhớ trong đầu, ra khỏi trường học, xuyên qua con phố đối diện, qua vài con hẻm , rốt cuộc quẹo vào con hẻm tối tăm cũ nát, nhà của ở lầu ba trong căn nhà cũ nát ở hẻm này.

      Tô Vũ vào hành lang, hành lang đầy mùi ẩm ướt khó chịu, làm thoải mái nhăn mày lại. Tô Vũ lên lầu ba, bấm chuông cửa.

      lát sau, cửa mở ra, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vừa mừng vừa sợ nhìn Tô Vũ, : "Tiểu Vũ, con đâu vậy? Mẹ gọi điện thoại cho con hoài mà được, làm mẹ sợ gần chết!".
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Mười vạn mạng, ông muốn mua ?

      Edit: thienbao95

      "Điện thoại?" Tô Vũ lần đầu nghe đến hai từ xa lạ này, suy nghĩ chút, ở trong trí nhớ nguyên chủ tìm được ký ức về điện thoại, thầm nghĩ: "Thế giới này xem ra cũng có chút năng lực, lại có điện thoại tồn tại, như vậy khả năng truyền chú* càng thêm công hiệu."

      * chú: thanh+lời niệm chú

      Có điều, ở trong trí nhớ nguyên chủ, thời điểm bọn họ ở lầu năm chơi trò gọi hồn, tắt điện thoại ném vào bên trong túi sách.

      "Mẹ, con xin lỗi, do con tắt điện thoại." Tô Vũ do dự chút, vẫn nên gọi tiếng mẹ. chiếm cứ khối thân thể này, phải chấp nhận người phụ nữ trước mặt này là mẹ .

      "Tiểu Vũ, con làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mẹ Tô Vũ kéo Tô Vũ vào phòng, sờ trán con , lo lắng hỏi. biết vì sao, bà cảm giác con mình hình như xảy ra chuyện gì, dường như thay đổi thành người khác.

      Bà tên Tô Tuyết Dung, thời còn trẻ hiểu chuyện gặp phải người đàn ông bạc tình. Lúc đó, trong bụng bà có Tô Vũ, bà nỡ bỏ đứa bé, đành mình sinh con. có chồng mà có con, chính là chuyện vô cùng nhục nhã ở trấn Thanh Sơn này. Vì chuyện này, ba mẹ, chị dâu cắt đứt quan hệ với bà. Nhiều năm như thế, bà ở khách sạn làm tạp vụ, thiên tân vạn khổ* nuôi dưỡng con khôn lớn. Nếu Tô Vũ xảy ra chuyện gì, bà cũng còn dũng khí để sống.

      *thiên tân vạn khổ: muôn vàn cực khổ

      Tô Vũ lập tức phát mẹ bất an, liền an ủi: "Mẹ, con sao, chẳng qua hôm nay bạn học trong trường rủ con chơi, cho nên con mới về trễ, sau này con như vậy nữa ."

      Tô Tuyết Dung vui mừng gật đầu, : "Mẹ biết, Tiểu Vũ của mẹ hiểu chuyện nhất ."

      Tô Vũ cười, nguyên chủ chính là túi rút giận yếu ớt vô dụng. Ở trong trường học bị bắt nạt như cơm bữa, nhưng chưa bao giờ đem chuyện trong trường cho mẹ biết. Vì vậy, bà vẫn tưởng con học ở trong trường tốt lắm.

      Ăn xong cơm chiều, Tô Vũ từ trong túi lấy ra sách giáo khoa. Dựa theo trí nhớ nguyên chủ nhớ lại lần nữa, tại nguyên chủ học năm ba, qua mấy tháng nữa phải đối mặt với kì thi cao trung, áp lực học tập rất lớn. Nguyên chủ học rất yếu, nhưng Tô Vũ, kiếp trước là thông linh sư cường đại, là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà suy luận ra, ngắn ngủn mấy giờ, Tô Vũ gần như tiếp thu được toàn bộ tri thức, chẳng qua muốn học Văn hơi cố sức chút.

      Ngày hôm sau, Tô Tuyết Dung phải tới khách sạn làm việc, đưa cho Tô Vũ ít tiền mặt, : "Tiểu Vũ, mẹ phải làm. Buổi trưa hôm nay, con ở bên ngoài khách sạn kiếm cái gì ăn , buổi tối mẹ trở lại."

      Tô Vũ lắc đầu, dù sao vào thế giới này còn chưa hết ngày, tất cả mọi thứ cả đây còn rất xa lạ, hơn nữa ở trong trí nhớ nguyên chủ, mẹ làm việc rất vất vả, làm cho vô cùng tự ti, ngẩng đầu lên được. muốn nhìn xem, rốt cuộc công việc này vất vả như thế nào, nhân tiện : "Mẹ, mẹ làm việc ở đâu, con muốn theo mẹ!"

      Tô Tuyết Dung cảm thấy kỳ quái, trước kia, con vô cùng để ý công việc của bà, mỗi chủ nhật, thà rằng ở trong nhà, cũng bao giờ nguyện ý xuất ở chỗ bà làm việc, vậy mà hôm nay lại có thái độ khác thường muốn theo bà, chẳng qua, Tô Tuyết Dung vẫn đồng ý, : "Vậy được rồi!"

      Hai mẹ con bộ tới khách sạn lớn nhất trấn Thanh Sơn, Thanh Sơn Đại Tửu Điếm, Thanh Sơn Đại Tửu Điếm có ba tầng, Tô Tuyết Dung phải quét dọn ở tầng thấp nhất. Tô Tuyết Dung mang theo con vào cửa sau của khách sạn, chuẩn bị thay quần áo của nhân viên, ngờ lại gặp mấy người phụ nữ khác chỉ trỏ hai mẹ con bọn họ.

      "Mọi người xem, đó là con riêng của Tô Tuyết Dung kìa, nghĩ tới, bộ dáng cũng khá xinh đẹp!"

      "Hừ, hai mẹ con người này còn phải là hồ ly tinh, sở trường là dụ dỗ đàn ông nhà người khác sao!"

      . . . . . .

      "Vũ nhi, con đừng nghe bọn họ bậy!" Tô Tuyết Dung cắn môi, nhìn về phía con , bà bị mắng là hồ ly tinh cũng phải ngày ngày hai, sớm chết lặng, làm sao con có thể chịu đựng được?

      "Mẹ, quan hệ, nếu ở đường cẩn thận bị chó cắn cái, chẳng lẽ chúng ta phải cắn trở về?" Tô Vũ mỉm cười, đương nhiên hạ thân phận để mà so đo với bọn người này, nhưng có vậy mới nhìn ra, mẹ ở trong này làm việc cũng hề dễ dàng.

      Tô Tuyết Dung nhìn thấy con như vậy, cũng được an ủi phần nào.

      Kế tiếp, Tô Tuyết Dung bắt đầu làm việc, Tô Vũ ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, lắc lắc đầu, cũng hiểu đại khái, công việc này chẳng những vừa bẩn lại vừa mệt, còn phải bày ra bộ mặt tươi cười, hơn nữa, thỉnh thoảng còn phải chịu đựng khách hàng khó chịu quát lớn.

      Tô Vũ thở dài, dự định làm cho mẹ từ bỏ công việc này, kiếp trước, biết có bao nhiêu người bỏ ra số tiền lớn mời ra tay, cho dù bây giờ xuyên qua nơi xa lạ này, nhưng Tô Vũ tin tưởng, dựa vào thân phận thông linh sư của , cũng đủ làm cho hai mẹ con cơm no áo ấm, cần gì phải ở chỗ này chịu ức hiếp?

      Đúng lúc này, Tô Tuyết Dung vội vàng bưng nước trà lên cầu thang, người đàn ông mặc âu phục chân mang giầy da, tuổi hơn ba mươi mang theo cái vali, vội vã xuống lầu, ràng yên lòng, vừa khéo gặp Tô Tuyết Dung lên lầu, làm nước trà đổ ra, dính ở quần áo người đàn ông.

      Tô Tuyết Dung hoảng sợ, quần áo xem ra rất mắc tiền, nếu gặp phải khách hàng khó chơi, tiền lương nửa tháng cũng đủ đền, vội vàng áy náy : "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

      Người đàn ông tức giận trừng mắt nhìn Tô Tuyết Dung, quát lớn tiếng: "Bà đường có mắt à! Hừ, là, may uống nước cũng bị nghẹn!"

      Tô Vũ chậm rãi tới, biết trưởng ca ở đâu nghe được tin tức, cũng nhanh tới, hỏi trắng đen quát lớn: "Tô Tuyết Dung, bà làm cái gì vậy? Còn mau xin lỗi khách?"

      Người đàn ông kiên nhẫn vẫy tay: "Quên , quên , tôi vội, muốn so đo với mấy người !"

      Tô Tuyết Dung thở dài nhõm hơi, vội vàng xoay người cúi đầu: "Thực xin lỗi. . . . . ."

      Tô Vũ lên phía trước, đánh gãy lời bà : "Mẹ, đây phải là lỗi của mẹ, mẹ cần phải xin lỗi, từ hôm nay trở , mẹ đừng làm ở chỗ này nữa!"

      "Tiểu Vũ, con cái gì?" Tô Tuyết Dung lo lắng lôi kéo Tô Vũ, sinh hoạt phí của hai mẹ con cùng học phí của Tô Vũ đều trông cậy vào phần tiền lương ít ỏi này, bà dám từ chức liền từ chức nha!

      Tô Vũ ngẩng đầu nhìn thần sắc vội vàng của người đàn ông, bên trong đôi mắt quỷ đồng của đột nhiên xuất khuôn mặt, ngươi đàn ông qua đường cái, chiếc xe bất ngờ vọt lên, đâm người đàn ông bay lên, ngã xuống trong vũng máu.

      Người đàn ông này sắp gặp phải cảnh tượng như vậy, nếu Tô Vũ nguyện ý ra tay, chừng có thể tránh được kiếp.

      Tô Vũ mỉm cười, trong đầu nảy ra kế hoạch, : "Yên tâm, Tiểu Vũ phải cố tình gây , mẹ, nếu làm công việc này nữa, mẹ muốn làm gì? Tiểu Vũ có thể giúp mẹ thực ."

      Chẳng biết tại sao, Tô Tuyết Dung lại ra tâm nguyện của mình với con : "Mẹ vẫn luôn hi vọng mình có đủ tiền, mở cửa hàng bánh ngọt, để mở cửa hàng cần phải có tối thiểu mười vạn, ai, nhà chúng ta căn bản có nhiều tiền như vậy!"

      "Mười vạn, được, mẹ cùng trưởng ca kết toán tiền công tháng này , con làm ít chuyện!"

      xong, Tô Vũ nhanh vài bước, bóng dáng chợt lóe, tới trước mặt người đàn ông, giọng : "Mười vạn mạng, ông muốn mua ?"

      Người đàn ông hiểu tại sao Tô Vũ lại như vậy, liếc nhìn Tô Vũ cái, đoán chừng là giả thần côn chuyên lừa tiền, chẳng qua, tuổi còn giả thần giả quỷ gạt người, là thói đời bạc bẽo.

      "Vốn muốn cứu ông mạng, đổi ít tiền, nếu ông tin, quên !" Tô Vũ lắc đầu, muốn lần làm thần côn, kiếm đủ tiền để mẹ mở tiệm, nhưng bây giờ xem ra, phải tính cách khác.

      Tuy Tô Vũ rất , nhưng người đàn ông vẫn nghe được, đúng lúc này, mắt phải người đàn ông giật liên tục, lập tức, bỗng có dự cảm xấu, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ, mình sắp bị tử kiếp* sao?"

      *tử kiếp: sắp chết[/size]
      Last edited: 22/4/16
      139, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Chuyển nhà, Tô Vũ đến trường

      Edit:thienbao95

      Ôm thà tin có , cũng thể tin, người đàn ông cắn răng đưa ra quyết định, dừng bước lại, : “ bé, tôi gặp tử kiếp sao? có thể giúp tôi phá giải?”

      “Mười vạn đồng!” Tô Vũ mỉm cười, thân là thông linh sư, sớm nhìn quen sinh tử, nếu phải có nhu cầu cấp bách cần tiền, mới xen vào việc của người khác.

      “Được!” Người đàn ông mở vali, từ trong gói giấy lấy ra xấp tiền có giá trị lớn đưa cho Tô Vũ, vội hỏi: “ bé, giúp ta phá giải tử kiếp !”

      Tô Vũ nhận tiền, mỉm cười : “ ra rất đơn giản, sinh tử đều có số, ông đứng ở chỗ này, đứng năm phút hoặc lâu hơn, ông biết lời của tôi là hay giả, nếu ông nghe lời tôi, có chết cũng đừng trách tôi!”

      Người đàn ông bán tín bán nghi, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, năm phút trôi qua đặc biệt lâu, người đàn ông nhìn chằm chằm thời gian màn hình di động, khoảng chừng hai phút sau, nhìn lại, phát Tô Vũ biến mất từ khi nào.

      “Chẳng lẽ gặp phải tên lừa đảo?” Người đàn ông nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, cười khổ tiếng, là người xui uống nước cũng bị nghẹn, vừa rồi chắc bị ma quỷ ám ảnh, nên mới tin lời của bé, tự nhiên bị lừa mất mười vạn đồng.

      Người đàn ông thất vọng, vô số lo lắng biến thành tiếng thở dài. Đúng lúc này, ở ngoài đường cái khách sạn, trình diễn màn kinh tâm động phách. Ở ngã tư đường cách đó xa, chiếc xe màu trắng giống như mất khống chế chạy về phía trước, vọt lên lối của người bộ, nhất thời, trong đám người phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, bảy tám người đường bị đâm bay ra ngoài, nặng nề ngã vào vũng máu, sinh tử .

      Trong phút chốc, người đàn ông hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Nếu vừa rồi ở lại khách sạn, có khả năng qua ngã tư này. Như vậy, thời điểm chiếc xe chạy tới, chắc hẳn gặp tai nạn.

      Thực ra, người đàn ông này tên là Lưu Chí Quân, là thương nhân buôn đồ cổ, bởi vì nhìn lầm, bỏ ra số tiền lớn mua đồ cổ giả, kết quả toàn bộ tài sản mất trắng, tiền trong túi chỉ còn lại mười mấy vạn đồng, vốn chuẩn bị trở về trấn Thanh Sơn tiếp tục đầu tư, lại ngờ, xảy ra màn như vậy.

      Nhưng tại vô cùng ân hận, vì sao vừa rồi chú ý vị đại sư kia? Đồng thời, cũng thầm hạ quyết tâm, thầm nghĩ: “Mình nhất định phải tìm được vị đại sư này, có vị đại sư này hiệp trợ, Lưu Chí Quân ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!”

      Lúc này, Tô Vũ lấy được mười vạn đồng, cùng mẹ và trưởng ca thanh toán tiền lương, trưởng ca luyến tiếc thả người, bởi vì Tô Tuyết Dung là người thành , chịu mệt nhọc, mắng đáp trả, cái gì bẩn cũng chịu làm. Chỉ vì Tô Vũ kiên trì, nên Tô Tuyết Dung mới từ bỏ công việc này.

      ra khách sạn, vẻ mặt Tô Tuyết Dung lên lo lắng, : “Tiểu Vũ, tại mẹ từ bỏ công việc, sau này làm sao bây giờ?”

      Tô Vũ mở túi sách, để Tô Tuyết Dung thấy trong túi sách có xấp tiền giá trị lớn, : “Mẹ, phải mẹ muốn mở cửa hàng bánh ngọt sao? tại mẹ có thể thực nguyện vọng này!”

      Tô Tuyết Dung lặng chút, thể tin nhìn vào túi sách, hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, nghiêm túc : “Tiểu Vũ, số tiền lớn như vậy, con kiếm ra ở đâu, chúng ta tuy nghèo, cũng thể làm chuyện trái pháp luật.”
      Tô Vũ thể đem chuyện hôm nay ra, thản nhiên cười, : “Mẹ, số tiền này là của cha mẹ bạn học con cho mượn, sau này cửa hàng chúng ta kiếm ra tiền, trả lại tiền cho người ta, được ?”

      Tô Tuyết Dung tin vài phần, trừ bỏ lý do này, bà cũng biết con mình có biện pháp gì kiếm được số tiền đó.

      Kế tiếp, con đường dành riêng cho người bộ bên cạnh trường học, hai mẹ con chọn được cửa hàng mặt tiền khá tốt. Cửa hàng chia làm hai tầng, tầng có thể ở lại, tầng dưới dùng để làm phòng bếp nướng bánh mì, phòng khách có thể mở cửa hàng bánh ngọt, hơn nữa ở trấn Thanh Sơn này, tiền thuê nhà cũng đắt lắm, năm chỉ mất năm vạn.

      Mẹ con Tô Vũ cùng chủ nhà ký hợp đồng cho thuê. Xong xuôi, hai người gọi chiếc xe taxi, trở về nhà cũ, chuyển nhà. Bận rộn cả ngày, thời điểm bố trí xong nhà mới, hơn sáu giờ tối.

      Tô Vũ : “Mẹ, chúng ta nên mướn vài thợ làm bánh, để vài ngày tới, cửa hàng bánh ngọt có thể khai trương, cũng biết trấn có thợ làm bánh tốt hay ?”

      Tô Tuyết Dung khó nén hưng phấn, : “Tiểu Vũ, con yên tâm, thời điểm mẹ làm công ở Lâm Giang, trong cửa hàng có thợ làm bánh cực tốt, Vũ Hạo thích ăn nhất. . . . . .”

      tới đây, Tô Tuyết Dung ý thức được mình lỡ lời, chột dạ nhìn Tô Vũ, im lặng nữa.

      Tô Vũ biết bà vẫn chưa quên được cha của thân thể này, làm bộ nghe thấy, cùng mẹ vài câu, sau đó trở về phòng của mình.

      Ban đêm yên tĩnh, Tô Vũ im lặng ngồi ở giường, hai chân xếp bằng, tay vẽ ra cái pháp quyết huyền ảo, hấp thu linh khí ở trong khí, luyện hóa chút, sau đó đưa vào trong đan điền. Nhưng Tô Vũ phát , linh khí ở đây rất loãng, tu luyện vài tiếng đồng hồ, chỉ có chút ít hiệu quả. Xem ra, nếu muốn luyện hóa nhiều linh khí, phải nghĩ ra biện pháp khác.

      Hôm sau, Tô Tuyết Dung quả nhiên mướn được hai thợ làm bánh có kinh nghiệm, cùng hai người bán hàng. Sau đó, mua ít bơ, trứng gà và vài nguyên liệu nấu ăn cơ bản, bắt đầu làm bánh. Nỗ lực cả ngày, quả nhiên làm ra ít bánh ngọt đẹp mắt. Cứ như vậy phỏng chừng qua ba bốn ngày, cửa hàng bánh ngọt có thể chính thức khai trương .

      Tô Vũ cũng có chút yên tâm, xem ra mẹ thích cuộc sống bận rộn mà phong phú này.

      Trong nháy mắt, tới thứ hai, Tô Vũ bất đắc dĩ phải mang cặp sách lưng, bước chân vào trung học. Nếu muốn đóng vai học sinh năm ba của Tô Vũ, cố gắng làm tốt.

      Lúc Tô Vũ vào phòng học, chuông vào lớp vừa kịp ren, vào chỗ ngồi của mình, hàng cuối cùng ở gần góc tường, ngồi ở đây làm cho có cảm giác khá lạc lõng.

      Lúc này, Trương Đình Đình, Hà Tâm Kì, Triệu Viện tụ tập cùng chỗ, xì xào bàn tán, nhất là Trương Đình đình, hai mắt xanh đen, ấn đường biến thành màu đen, thân thể ràng được khỏe.

      Chẳng biết tại sao, đột nhiên Hà Tâm Kì tới bên người Tô Vũ, thần bí hỏi: “Này , dã*. . . . . . , khụ khụ, hai ngày nay cậu có nhìn thấy cái gì hay , hoặc là cảm giác được cái gì?”

      *dã: các nàng cũng biết con mắm thúi này gọi Tô Vũ là dã chủng(con riêng) chứ nhể. Ta ghét con mắm thúi Hà Tâm Kì này nhất =.=

      có!” Tô Vũ lắc đầu.

      Hà Tâm Kì gãi đầu: “Kỳ quái, bốn người chúng ta đều chơi bút tiên. Vì sao chỉ có Đình Đình . . . . . . luôn có ai đó nhìn chằm chằm cậu ấy. Chắc phải cậu ấy sợ hãi quá, xuất ảo giác chứ!”
      139, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :