1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi - Cố Nhuận (H, Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      , NGOAN NGOÃN

      (Tên gốc: Lão sư hiệu công tiên sinh)

      [​IMG]

      Tác giả: Cổ Nhuận

      Nguồn: http://luoimantinh.com

      Độ dài: 16 chương

      Couple: Lâm Hán Đường – Đổng Hoan

      Rating: 18+

      Edit + Poster: Kún Lazy (MeOw)

      Giới thiệu

      Cái chàng nhân viên bảo trì này là ngây thơ đến đáng giận.

      Lại dám giả vờ là ‘cây nhãn thần’, dùng quả nhãn để lừa ra bí mật của mình!

      Gặp phải cái chuyện vừa lúng túng vừa mất mặt như vậy, ngày hôm sau lập tức ‘quất chục roi, đuổi sang sân khác’ (*)

      Cũng may, ta là nhân viên bảo trì, còn là giáo viên, số lần hai người chạm mặt cũng nhiều lắm.

      Nào ngờ, lại bị quả bóng rổ đập trúng, sau đó ‘rơi vào’ tay ──

      Lần này, ta vô cùng thành khẩn xin tha lỗi.

      Trúng lúc tâm trạng của vui, vậy nên cầu ta cùng uống rượu hát hò với mình, coi như là để chuộc lỗi.

      Kết quả ta chuộc lỗi lại trở thành say rượu, ói lên khắp người .

      Phải dùng cả ngày nghỉ để ở bên cạnh , bày tỏ hối lỗi …

      Sau mấy lần tiếp xúc, phát chàng nhân viên bảo trì này giống như trong suy nghĩ của .

      Trừ đôi lúc có chút ngây thơ, nhưng kỳ tính tình của rất dịu dàng và tỉ mỉ.

      Hơn nữa dáng người lại còn cực kỳ tốt, khiến bị mê hoặc, nhịn được mà mời ──

      Làm người mẫu khỏa thân cho mình!

      Trong công việc, chưa bao giờ động lòng với mẫu nam khỏa thân

      Thế nhưng đây là lần đầu tiên, ngồi vẽ, còn dùng lời để kích thích

      Toàn bộ chuyên nghiệp mà vẫn luôn tôi luyện hàng ngày đều chạy biến

      Thậm chí ngay cả khi trong lòng vẫn còn thầm người khác, vậy mà lại lên giường cùng

      ————-

      (*) ‘quất chục roi, đuổi sang sân khác’

      Nguyên văn: Thần định, tróc hà mô, tiên sổ thập, khu chi biệt viện (Sau khi thần sắc ổn định, bắt con cóc, quất chục roi, đuổi sang sân khác). Dịch nghĩa: sau khi bị dọa hoảng sợ, hồi thần lại, bắt được con cóc, phạt mười roi, thế nhưng vẫn chưa hả giận, đành đuổi chú cóc qua sân khác. Thể tính cách lương thiện, thiên nhiên và cuộc sống.

      [​IMG]

      Các file đính kèm:

      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu



      Đổng Hoan vẫn luôn cảm thấy trong cơ thể mình dường như có cái nắp cống, mỗi khi tập trung làm việc nắp cống sập xuống, hoàn toàn cắt đứt cơ hội để cho cảm quan của liên kết với thế giới bên ngoài, cho bất kỳ thứ gì ảnh hướng đến chuyên chú của , để cho có thể hoàn toàn chuyên tâm sáng tạo ra vũ trụ chỉ thuộc về riêng mình.

      Bạn tốt Âu Dương Bình từng đùa, nếu chẳng may ngày nào đó làm việc mà đột nhiên động đất hay lũ lụt bất ngờ tràn về, nước biển chảy ngược, khiến bất hạnh mà cưỡi hạc về trời, lúc ngồi lưng hạc, trong đầu nhất định đầy dấu chấm hỏi bởi vì hiểu chuyện gì xảy ra, đành phải ngu ngốc hỏi người qua đường ‘đồng hành’ mới có thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

      Lúc ấy nghe xong cười haha, hoàn toàn phủ nhận hay phản bác. Dù sao đúng là như thế, phủ nhận chỉ càng thêm giấu đầu lòi đuôi. Huống chi cũng vô cùng tự hào với khả năng chuyên chú gì sánh kịp của mình, điều này chứng tỏ vô cùng công việc nên mới tập trung tất cả tinh thần vào trong đó, phải sao?

      Nhưng mà …

      kỳ quái, bây giờ là chuyện gì xảy ra vậy?

      Đổng Hoan ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm cây bút bi màu xanh khẽ ngừng lại chút, hàng lông mày được tỉa khéo léo xinh đẹp bởi vì nghi hoặc mà khẽ nhíu lại.

      Hôm nay mặc dù là trong kỳ nghỉ hè của tháng tám, thế nhưng trường học kêu gọi tất cả giáo viên chuyên ngành trở về trường để tiến hành công tác tư tưởng, chuẩn bị cho năm học mới. Chính xác bây giờ là làm việc, nhưng dường như lại cảm nhận được có thứ gì đó chậm rãi xen vào lực chú ý của , xâm nhập vào cảm quan của .

      Có người nhìn .

      Chính xác mà nhìn chằm chằm cách mất lịch .

      cảm giác được tầm mắt của đối phương dần trượt xuống, theo lọn tóc dài bên gò má đến trước ngực, rồi khẽ dừng lại cổ áo màu trắng sữa đính chiếc nơ bướm, sau đó lại trở về mặt . dám đánh cược, nếu bây giờ phải là ngồi ánh mắt đó chắc chắn tiếp tục trượt xuống chiếc váy chữ A màu vàng nhạt, đến thẳng đôi giày cao gót màu bạc, nhìn khắp người từ xuống dưới, sót chỗ nào.

      Lông mày xinh đẹp của Đổng Hoan càng nhíu chặt hơn, mi mắt hẹp dài càng rũ xuống thấp, bờ môi đầy đặn khẽ mím lại.

      biết bình thường trường học vẫn tổ chức phụ đạo trong kỳ nghỉ hè cho học sinh, nhưng trong đó có chương trình học mỹ thuật tạo hình, mà trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại mình là giáo viên, vậy nên có khả năng có học sinh hoặc các giáo viên khác đến tìm chuyện … Được rồi, nếu chẳng may là người ngoài đến tìm cũng nên lên tiếng chứ làm gì mà cứ đứng nhìn chằm chằm vào như vậy?

      Mặc kệ ta.

      Đổng Hoan thở dài, sau khi quyết định xong lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị giáo án, thế nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, mà cảm giác ánh mắt kia càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến cho Đổng Hoan rốt cuộc cũng nhịn được nữa, đập bút bi xuống rồi ngẩng phắt đầu dậy, hung hăng nhìn về phía ánh mắt ở đằng xa.

      Chẳng qua là, khi vừa mới nhìn thấy người nọ Đổng Hoan lập tức bị thân hình đứng che lấp khung cửa kia hấp dẫn.

      Chỉ thấy thân hình cao to đứng che lấp khung cửa kia mặc chiếc áo sơmi ngắn tay màu xanh đậm, áo sơmi vừa người, cũng ôm sát lấy đường cong thân thể của , Đổng Hoan tin rằng, khi đối phương dùng sức gồng cơ bắp áo sơ mi vốn rộng nhất định trở nên căng chặt. Nhìn xuống chút nữa, vài cái bàn làm việc che khuất tầm mắt của , khiến cho thể đánh giá được nửa người dưới của xấu hay đẹp, chẳng qua là … dựa vào nửa người cũng có thể ‘đoán’ được, tin chắc phía dưới của ta tuyệt đối kém hơn đâu.

      Nếu như chủ nhân của thân thể này làm người mẫu khỏa thân, với cái vóc dáng cao to săn chắc hiếm có này, nhất định trở thành cực phẩm bị những tay họa sĩ tranh nhau hẹn trước, dự định sang năm tổ chức triển lãm tranh vẽ cá nhân, cũng thiếu hình mẫu nam chính thế này… muốn thuê ta làm người mẫu cho … Đổng Hoan nuốt nước miếng ừng ực, sau khi trong lòng thèm dãi vài giây, đột nhiên quay về thực tại.

      xong rồi, sao lại chảy nước miếng với người lạ như vậy chứ? Linh hồn nghệ thuật trong lại đói khát đến thế sao?

      thầm tự mắng chính mình, cố gắng dằn xuống cảm giác ngứa ngáy khi phát ‘cực phẩm’, ra lệnh cho lý trí phải quay về quỹ đạo thường ngày, ánh mắt lưu luyến thân thể cao lớn muốn rời , lúc nhìn đến khuôn mặt của người đàn ông lại chạm phải đôi mắt đen láy giống như phát sáng của ta.

      Người đàn ông chạm phải ánh mắt của , thế nhưng vẫn mảy may hề có ý định thu lại ánh mắt, trái lại còn nhếch môi, nhìn về phía nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng bóng.

      Đổng Hoan hơi sững sờ.

      tôi là ai?

      Vừa cảm thấy có chút hoang mang, nhưng chỉ giây sau, lập tức bị đôi mắt sáng quắc của người đàn ông kia làm tức giận.

      phải là chưa từng bị đàn ông nhìn chằm chằm như thế, thậm chí sớm quen với việc bị đàn ông nhìn chằm chằm rồi, thế nhưng, chưa từng có tên đàn ông nào sỗ sàng như vậy, dứt khoát như vậy, bị bắt gặp mà vẫn chịu thu lại tầm mắt.

      Tuy cũng có quan sát ta, nhưng tuyệt đối trắng trợn giống như vậy!

      Khẽ nâng mắt, đoán thử xem phải mất bao lâu ta mới biết đến hai từ ‘lịch ’.

      Thế nhưng, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua vài giây, dưới ánh nhìn chăm chú của ta, lại tự nhéo bản thân mình, đôi mắt mở to, đột nhiên có căm phẫn như bị sư tử dồn vào góc tường! muốn thừa nhận đây là cảm giác yếu thế!

      Đổng Hoan ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó trừng mắt lên, muốn dùng ánh mắt cho đối phương biết rằng phải nên có chừng mực. Vì thế, nụ cười của người đàn ông kia lại càng tăng thêm vài phần hứng thú, trực tiếp nghênh chiến uy hiếp của .

      ——” là ai?

      Lâm, Lâm, nếu nghe được xin hãy trả lời.” Câu hỏi của Đổng Hoan bỗng nhiên bị chiếc máy bộ đàm giắt bên hông của đối phương cắt ngang.

      “Tôi đây.” Người đàn ông cầm bộ đàm trả lời với người bên kia, thế nhưng tầm mắt vẫn rời khỏi Đổng Hoan, thậm chí còn nháy mắt với vài cái.

      “Vòi nước của nhà vệ sinh nam khu A bị hỏng rồi, bây giờ nước cứ chảy ngừng!” Giọng của đối phương có chút hổn hển.

      , tôi lập tức xử lý.” Dáng vẻ của rất thoải mái và thản nhiên, như thể vòi nước hỏng chỉ là chuyện , sau khi kết thúc cuộc đối thoại, lại giắt máy bộ đàm về bên hông, sau đó dùng tay nhấc cái thang nhôm nằm dựa vào bức tường đặt lên vai phải, tiếp đó lại nhìn Đổng Hoan rồi khẽ gật đầu như chào tạm biệt, cuối cùng biến mất với chiếc xe công vụ.

      Xe công vụ?

      Thang?

      Bộ đàm?

      Lâm?

      Đổng Hoan ngẩng đầu nhìn cái bóng đèn vừa bị hỏng tiếng trước, thế nhưng bây giờ lại sáng rực, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.

      ra ta là Lâm, nhân viên bảo trì…” lẩm bẩm.

      đến lại cảm thấy buồn cười tưởng tượng nổi, đến Đào Viên nhậm chức trong trường trung học Hoa Hân này sắp tròn ba năm rồi, vậy mà bây giờ mới được tận mắt trông thấy nhân viên bảo trì duy nhất của trường học.

      Sau khi biết đáp án, Đổng Hoan lại thở dài hơi, bả vai cứng đờ mới dần dần thả lỏng, cúi đầu định tiếp tục soạn giáo án, thế nhưng chuyên chú mà vẫn luôn tự hào cứ như biến đâu mất, chỉ còn lại cảm giác bức bối khó chịu, chả biết từ đâu mà đến.

      cố gắng chịu đựng thêm vài phút, thế nhưng vẫn chống lại được cảm giác nóng bức trong cơ thể, vì vậy đành tạm thời buông tha cho công việc, đứng dậy rót cho mình ly nước lạnh mà bình thường bao giờ đụng tới…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1



      đời này, tuyệt đối tìm được người nào gặp chuyện mà hề tỏ ra sợ hãi hơn .

      Đổng Hoan nghĩ thầm.

      lùi ra khỏi khoảng đất xốp mịn, cho đến khi đôi giày cao gót giẫm lên nền đất xi măng cứng rắn màu xám, sau đó lại tiếp tục lùi thêm vài bước, để cho mình và cái cây to trước mắt cách nhau khoảng chừng bốn cánh tay, đứng khoanh tay trước ngực, quan sát từ xuống dưới cái cây nhãn cao khoảng chừng hai tầng lầu này.

      là người theo chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin đời này có thần tiên, ma, tinh linh hay quỷ quái, cho rằng những thứ này chắc hẳn là vì con người muốn tăng thêm màu sắc cho cuộc sống, hoặc là do tín ngưỡng tôn giáo mà tưởng tượng ra. Thế nhưng, giờ phút này, chắc chắn suốt 28 năm đó dường như đứng bên bờ vực lung lay sắp đổ —— Đổng Hoan dùng cái cây này làm tâm, vòng xung quanh nó hai vòng, cuối cùng trở về vị trí cũ, nhìn lên chỗ thân cây và cành cây giao nhau, sau đó lại bước lên hai bước, giẫm lên lớp đất xốp, vỗ vỗ lên thân cây màu nâu xù xì thô ráp.

      xin lỗi, nhưng vỗ trúng nách của tôi rồi, nhột quá.” Lại còn cười khanh khách hai tiếng nữa.

      Đổng Hoan vội vàng rụt tay lại, sau đó lui về chỗ cũ, tiếp tục dò xét cây nhãn do chính tay chủ tịch đầu tiên của trường trồng, cây nhãn được 23 năm tuổi, cùng tuổi với ngôi trường này.

      Đúng, quá sợ hãi, cũng bị giọng của ‘ ta’ dọa đến mặt mũi tái mét rồi hét lên, bảo là trường học có ma!

      là ma à?” chưa từng nghe trường học có ma! Theo như biết cho dù là tiểu học, trung học cấp hai, trung học cấp ba, hay thậm chí là đại học hầu như trường nào cũng đều có những tin đồn ma quỷ, duy chỉ có trường Hoa Hân là khác hẳn, vô cùng thanh khiết và sạch .

      phải.”

      quái?” thể nào?

      phải.”

      “Cây thần?” Là cái này đúng ?

      “Ồ, cảm thấy thế nào?” hề khẳng định mà chỉ hỏi lại, còn cười khe khẽ giống như tán thưởng trí tuệ của vô cùng hơn người, lại có thể đoán ra được thân phận của mình.

      Vậy nên đây là cây thần sao?

      Oa, oa, đời này lại có cây thần!

      Ôi trời.

      , có khi nào cảnh tượng và giọng trước mắt chỉ là ảo giác do gần đây quá mệt mỏi nên mới sinh ra ?

      Ừ, chắc là vậy rồi?

      Được rồi, Đổng Hoan, thả lỏng, thả lỏng, hít sâu, sâu —— hít —— hà —— “ giáo Đổng, đừng hít thở nhanh như vậy, cẩn thận kẻo bị sặc khí.” Đối phương tốt bụng nhắc nhở.

      “Hít —— khụ khụ khụ khụ …” Đổng Hoan bị sặc, ho đến đỏ mặt, lát sau mới hít thở bình thường lại. “ biết tôi là ai?”

      “Sao lại biết? Tôi biết họ Đổng tên Hoan, ba năm trước đến Hoa Hân nhậm chức giảng dạy, là giáo xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy trong trường học, thậm chí đài truyền hình còn đến mời làm khách mời trong chương trình ‘Những giáo xinh đẹp’, thế nhưng lại bị từ chối.”

      “Tôi dạy lớp nào?” thử hỏi.

      “Muốn thử tôi sao?” Đối phương cười to vài tiếng. “ là giáo viên mỹ thuật, dạy bên khoa thiết kế quảng cáo của năm ba, khoa quản trị kinh doanh và khoa kế toán của năm hai, đúng ?” Trả lời kiểu ‘mua tặng ’.

      Đúng, ‘ ta’ sai, dạy những khoa đó.

      Trải qua vài câu đối thoại, Đổng Hoan hoàn toàn xác định giọng đó phát ra từ cây nhãn, có để ý tới nơi mà giọng phát ra, tuyệt đối sai.

      Chắc cũng phải là người nào đó nhàm chám nên núp vào góc để lừa , trong trường học chắc cũng chẳng có ai vừa nhàm chán vừa ngây thơ như vậy đâu nhỉ?

      Đổng Hoan vừa mở miệng định hỏi gì đó lại bị đối phương trước bước.

      giáo Đổng, chúng ta hàn huyên chút , vừa rồi vì sao lại đá tôi?”

      “…” Suýt chút nữa quên mất, sở dĩ cái cây thần này ‘mở miệng’ là vì vừa rồi bị đá cái.

      “Haha, đá tôi đau như vậy, chẳng lẽ định giải thích gì sao? lại mang giày cao gót, phải biết rằng giày cao gót chính là vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ... Được rồi, ngoại trừ cảm giác đau đớn hành vi đá vào cây cối của đúng! Cây cối vô tội mà, ban ngày có cành lá sum suê giúp con người che nắng, đêm đến lại hấp thụ carbon dioxite giúp cho nhân loại có bầu khí trong lành, phải trả giá mệt nhọc như thế, vậy mà lại…”

      Bla bla bla bla, thao thao bất tuyệt, trong phút chốc, Đổng Hoan như bị á khẩu, trả lời được. Cái cây thần này cũng chỉ mới có 23 tuổi, hơn nữa còn là nam, sao lại lải nhải nhiều như vậy?

      Nhưng cũng tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn xin lỗi, đồng thời cúi gập người xuống 45 độ: “ xin lỗi, tôi nên đá để trút giận.”

      sao, tôi tha thứ cho , nhưng điều kiện là phải cho tôi biết nguyên nhân vì sao.”

      “Đây chỉ là chuyện thôi, có gì quan trọng.” Cây thần này, ngươi kỳ quái!

      “Cho dù quan trọng nhưng tôi vẫn muốn biết, tôi thể biết nguyên nhân vì sao mình lại bị đá, tôi ——” Đổng Hoan ngẩng đầu, lên tiếng cắt đứt nguy cơ sắp sửa bị tra tấn lỗ tai.

      Ngẫm lại có người … có cây thần lắng nghe tâm của mình cũng tồi, hơn nữa, cũng phải tất cả mọi người đều nghe được giọng của ‘ ta’, nếu sao nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe qua tin đồn về cây thần? Nhưng dù sao cũng phải đề phòng. “Tôi cho biết, nhưng tuyệt đối được với người khác đấy.” giống như muốn chia sẻ bí mật với bạn tốt, nhích nhích từng bước đến bên cạnh thân cây, tay trái giơ lên che miệng, giọng cũng hạ thấp xuống.

      “…Được.” ‘ ta’ suýt chút nữa bật cười, hoàn toàn ngờ cũng có lúc lại giống trẻ con như vậy.

      “Tôi nhìn thấy người tôi thầm mến cứ nhìn chằm chằm vào khác.” Aiz

      Hôm nay hiệu trưởng trường trung học Hoa Hân tổ chức buổi họp nhằm động viên tinh thần cho các thầy , lúc buổi họp rườm rà kết thúc, và Thiệu Hoa Khiêm, cũng là thầy giáo mỹ thuật tạo hình kiêm đàn thời đại học của cùng nhau ra khỏi hội trường, lại trùng hợp gặp phải Lý Tinh Ngải, giáo viên vừa mới nhậm chức, bọn họ thuận miệng hàn huyên vài câu, nhưng lúc sau lại phát Thiệu Hoa Khiêm cứ nhìn chằm chằm vào giáo Lý, cho dù ấy biến mất nơi ngã rẽ nhưng vẫn thu hồi tầm mắt, thậm chí còn hỏi có cảm thấy giáo Lý rất thú vị hay … Nghĩ tới đây, trong lòng Đổng Hoan lại bắt đầu có chút thoải mái.

      “Tuy tôi biết tuyệt đối phải là vì ấy thích đối phương nên mới có biểu như thế, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy vui!”

      “Ồ? Vì sao lại chắc chắn như vậy?”

      “Tôi hiểu ấy rất .” xoay người, dựa lưng vào thân cây, mũi chân đá viên đá . và thầy Thiệu quen biết hơn mười năm, vậy nên hiểu, mẫu bạn của , từ khí chất đến bề ngoài đều khác xa giáo Lý, vậy nên mới dám tuyên bố như vậy.

      “Tôi có thể biết … đối tượng mà thầm mến là ai ?” ấy có bạn trai rồi sao? kỳ quái.

      “… Thiệu Hoa Khiêm.” Bí mật này chỉ có bạn tốt Âu Dương Bình biết , nhưng cho ‘ ta’ biết chắc là cũng sao đâu nhỉ? Dù sao người có năng lực để nghe thấy giọng của ta, có thể trò chuyện với ta cũng chẳng có bao nhiêu.

      Hả? Thiệu Hoa Khiêm? ‘’ quả thực bị kinh ngạc mất mấy giây. Vậy là tin đồn bọn họ ở bên nhau là giả? Chỉ có ấy đơn phương thầm mến đối phương thôi sao? “Quả nhiên là tin đồn thể tin”. Kỳ lạ, sau khi biết này, thậm chí còn có chút vui vẻ, tại sao vậy nhỉ?

      cái gì cơ?” như vậy, thể nghe .

      có gì. nhích sang bên phải chút … Đúng rồi, ngừng lại.” Cành cây khẽ lay động, tiếng lá cây vang lên xào xạc, có thứ gì đó bỗng rơi xuống, Đổng Hoan nhanh tay lẹ mắt vươn tay chụp được.

      “Đây là…”

      “Quả nhãn. biết nó ?”

      “Tôi biết đây là quả nhãn. Ăn nó có tác dụng gì?”

      “Có thể cải thiện bệnh thiếu máu, hay quên và mất ngủ.” Hơn nữa vị ngọt của nó khiến con rất thích.

      “Chỉ vậy thôi sao?” Chẳng lẽ có tác dụng phụ như ‘đưa cho ấy ăn, sau đó ấy luôn lòng dạ với ’ à?

      “Chỉ vậy thôi.”

      “Sao trông có vẻ thất vọng thế?” là khiến cho đau lòng.

      có gì. Tóm lại, cám ơn quả nhãn của .” Lắc lắc chùm nhãn trong tay, ngẫm nghĩ hồi, rốt cuộc lấy hết dũng khí, dáng vẻ có chút mất tự nhiên, lắp bắp hỏi câu: “Cây, cây thần, có cách gì có thể giúp cho tôi và ấy ở bên nhau hay ? Có cách nào có thể làm cho ấy ngỏ lời kết giao với tôi ?”

      “Sao cân nhắc tới việc chủ động ngỏ lời với ta?” Bây giờ cũng đâu còn là cái thời cấm phụ nữ bày tỏ tình cảm đâu.

      “Tôi mới cần.” Đổng Hoan nhăn mũi.

      “Vì sao?”

      “Vì sao tôi phải ——” chủ động trước?

      được nửa, đầu đột nhiên vang lên hai tiếng ‘rắc rắc’, Đổng Hoan nhanh nhẹn chạy sang bên, cho rằng cành cây sắp bị gãy xuống ——

      Bộp, bộp, bộp

      Ầm! phải là cành cây, mà là cái giỏ trúc cùng với mớ nhãn rơi đầy mặt đất.

      Đổng Hoan kinh ngạc vài giây, chợt, nhận ra chuyện, ánh mắt chậm rãi, chậm rãi nhìn lên , cẩn thận quan sát ở những cành cây, cuối cùng, ở chỗ cành lá rậm rạp lại trông thấy hai bắp chân dưới lớp quần jean.

      Đôi chân đó được che giấu quá tốt, nếu phải đứng ở chỗ này, dùng góc độ này để nhìn lên căn bản thể phát được!

      “Ai đó?” nghiến răng nghiến lợi.

      “Cái giỏ chết tiện, phản bội chủ nhân.” Người cây oán trách, ngay sau đó là tràng thanh sột soạt, bóng đen từ cây trèo xuống, đến khoảng cách nhất định nhảy xuống đất, đứng ở trước mặt Đổng Hoan.

      “Hi, giáo Đổng.” Cái người họ Lâm mà hai tuần trước bọn họ mới gặp lần đầu, bây giờ lại đứng trước mặt , ta giơ tay trái, nở nụ cười cất tiếng chào hỏi, để lộ ra hàm răng trắng tinh khiến Đổng Hoan chỉ muốn đấm cho ta cái!

      liên tục hít sâu, cảm giác lúng túng xen lẫn tức giận cứ như từng cơn sóng dồn dập đánh về phía .

      Cái người này.

      Cái, tên, khốn, kiếp, này

      Đổng Hoan giận quá hóa cười, hai mắt như phát sáng nhìn thẳng vào người đàn ông đứng trước mặt mình.

      “Xin chào, Lâm.”

      mỉm cười khiến da đầu của Lâm run lên, sợ đến nỗi cả người run rẩy, sau đó, ‘vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ’ hung hăng đạp phát lên chân .

      “Khốn kiếp! Lại dám đùa giỡn tôi.”

      “A ——”

      Trong tiếng hét của Lâm, Đổng Hoan cũng chẳng thèm quay đầu lại, tránh xa khỏi cái gã đàn ông ấu trĩ dám đùa giỡn với .

      Chuyện mình bị đùa giỡn, ngày hôm sau Đổng Hoan ‘quất chục roi, đuổi sang sân khác’, cảm thấy mất mặt tới nỗi dám nghĩ lại, trải qua ba năm, may mà tỷ lệ gặp phải cái tên nhân viên bảo trì ngây thơ kia chỉ bằng 1/1000, nếu cứ gặp thường xuyên, lại nhớ tới chuyện hôm đó chẳng phải càng thêm mất mặt sao?

      Qua hơn nửa tháng, khoảng 6h30 tối nay, Đổng Hoan từ bên dãy hành lang khoa thiết kế quảng cáo tới, bên cạnh có vài nữ sinh khua tay hỏi những vấn đề vừa học, sau đó quyết định đường tắt, băng qua sân thể dục để trở về văn phòng.

      Sân thể dục của trường Hoa Hân có diện tích 400 mét, chính giữa có vòng tròn màu xanh lá giống như bề mặt sân vận động, nửa bên trái là sân bóng chuyền, nửa bên phải là sân bóng rổ, tuy cách giờ tan học được thời gian nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đứng trong sân, mồ hôi nhễ nhại, Đổng Hoan ôm chồng tác phẩm của học trò, vội vàng băng qua hai sân bóng, thầm tính xem hôm nay mấy giờ phải về đến nhà, sau khi về đến nhà phải xử lý nốt những việc lặt vặt, xong xuôi tới khoảng tầm 9h30 thảo luận với Âu Dương Bình về việc triển lãm tranh, trong lúc chú ý bỗng nghe thấy tiếng la hét.

      “Cẩn thận ——”

      “Nguy hiểm! Mau tránh ra!”

      Cái gì?

      Đổng Hoan vừa nhìn về phía phát ra tiếng , còn chưa biết tình huống thế nào bóng đen vừa cứng vừa nặng bỗng đập vào mặt !

      bị đập trúng đầu, chân trái loạng choạng lui về phía sau, giày cao gót quẹo sang bên, ngã ngồi xuống mặt đất. Ngoại trừ cảm giác đau đớn ý nghĩ đầu tiên chính là, may mà hôm nay mặc quần dài.

      đám nam sinh lao đến, mùi mồ hôi lập tức bủa vây xung quanh Đổng Hoan.

      “Cẩu tử, cậu thảm rồi ——” Giọng tràn ngập hả hê.

      giáo, có, có bị thương nặng lắm ?” Chết rồi chết rồi, trúng người nào trúng, lại trúng phải giáo mỹ thuật của mình, học kỳ này môn mỹ thuật của mình có khi nào bị treo hay đây? Có khi nào mình lại trở thành người bị rớt môn mỹ thuật đầu tiên trong lịch sử ?

      “Đừng lo…” Đổng Hoan lấy tay xoa lên khuôn mặt nóng hừng hực của mình, liên tục hít sâu vài hơi, lại hít vào phổi đống mùi mồ hôi chua loét.

      “Làm ơn , đừng vây quanh ấy, để, để ấy hít thở khí chút —— , em đưa đến phòng y tế nhé?”

      “Nhưng 6 giờ tối là phòng y tế đóng cửa rồi!” Dạo này thầy giáo trong phòng y tế cứ đến đúng giờ là đóng cửa thả chó … tan tầm về nhà.

      “Vậy, vậy, vậy, vậy ——” Làm sao bây giờ?

      “Đưa bệnh viện?” Cậu học sinh nghe vậy móc điện thoại ra.

      cần đâu, tôi về văn phòng nghỉ ngơi là được rồi…” Đổng Hoan vội vàng đưa tay ngăn lại. Bởi vì bị quả bóng văng trúng mà phải ngồi xe cứu thương nhập viện? Chưa đến chuyện này có phù hợp với quy luật của xe cứu thương hay , trọng điểm là bị mất mặt mà chết, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối cần!

      “Haha, các cậu xúm lại đây làm gì thế?”

      Lâm!” Cứu mạng ——

      Trông thấy người vừa đến, mọi người lập tức quẳng nghĩa khí sang bên, quang quác quang quác giành thông báo chuyện rắc rối.

      Lâm vừa nghe vừa về phía cái ghế trống mà đám học sinh vừa nhường chỗ, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Đổng Hoan —— sắc trời sẩm tối, chỉ có thể dựa vào việc giày cao gót của bị gãy mà suy ra tình huống, đoán chắc là mắt cá chân của bị trật rồi, còn chỗ bị quả bóng nện vào nhìn lắm, nhưng dựa vào sức lực của nam sinh e rằng mặt của bị đập sưng lên rồi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2



      “Tới phòng nghỉ của tôi chườm đá là được rồi.” Ánh mắt nhìn thẳng vào : “Có thể được ?”

      “Chắc là có thể, nhưng tôi muốn nghỉ chút, chân của tôi đau quá.” vừa vừa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái vừa chống xuống lập tức đau đến thấu xương. Lâm nâng tay trái sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt : “Chờ tôi chút.” Sau đó đứng dậy, về phía trụ bóng rổ, cuối cùng lại kéo theo vật gì đó trở về.

      Đổng Hoan trừng mắt nhìn xe đẩy, như thể chiếc xe đẩy há to miệng rồi nuốt chửng vậy.

      “Tôi muốn!” Mất mặt chết mất!

      “Hả? Sao biết ý định của tôi?” Rất thông minh nha! “ vẫn còn lựa chọn, đó chính là để tôi bế về phòng nghỉ của tôi… Tôi cũng phản đối cách này đâu, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chịu được mùi mồ hôi người tôi. Thế nào? Chọn trong hai .” giơ hai ngón tay, mỉm cười chờ đợi lựa chọn của .

      “Tôi ở đây nghỉ ngơi là tốt r ——”

      “Nếu mặt của được chườm đá sớm ngày mai sưng lên như đầu heo đấy.” Lâm cắt ngang lời , chỉ câu hạ gục Đổng Hoan.

      Phụ nữ là sinh vật cái đẹp, đặc biệt là đối với người coi trọng bề ngoài như Đổng Hoan đây loại đả kích.

      Vì vậy, còn lựa chọn nào khác là chờ Lâm dọn hết đống đồ xe đẩy sang bên rồi nâng người ngồi vào trong xe, hai chân gập lại thả ra bên ngoài để tránh đè phải mắt cá chân.

      Lâm nhắc đám học sinh gây ra rắc rối nhặt hết mấy bản vẽ rơi tán loạn dưới đất, đem đến văn phòng của Đổng Hoan coi như lấy công chuộc tội, sau đó đến sân bóng rổ bên kia vẫy tay tạm biệt với mấy cậu học sinh, cuối cùng đẩy chiếc xe đẩy cọt kẹt đến khu phòng ở của nhân viên.

      “Sao muộn như vậy mà còn ở trong trường?” đường , bắt đầu tán gẫu.

      “Vậy tại sao muộn như vậy mà vẫn còn ở trong trường?” Đổng Hoan hỏi lại.

      “Chơi bóng.”

      có thể chơi bóng à?” nghi ngờ hỏi.

      “Vì sao lại thể? Năm giờ là tôi tan việc, trường học cũng có quy định nhân viên bảo trì thể ở lại trường để chơi thể thao sau khi tan việc.”

      ngừng lại chút. “Sau khi dọn dẹp vườn hoa đằng sau khoa kế toán xong tôi vốn định trở về phòng nghỉ, nhưng mấy cậu học sinh cứ mời tôi chơi bóng, đương nhiên là tôi cung kính bằng tuân mệnh rồi.”

      thường hay chơi bóng với học sinh à?”

      “Cũng thường xuyên lắm, còn sao? Sao muộn như vậy mà vẫn chưa về nhà?”

      “Có mấy học sinh ở lại hỏi tôi về bài giảng.”

      xong, hai người lại trở nên trầm mặc, Lâm cũng thử tìm chủ đề nữa, chỉ nhìn bóng lưng ngồi xe đẩy, nơi đáy mắt hơi lóe sáng —— lạ , tò mò về này được khoảng thời gian rồi.

      Mặc dù và Đổng Hoan vào trường Hoa Hân cùng thời điểm, nhưng bởi vì công việc khác nhau khiến cho mấy năm qua bọn họ thể gặp mặt. như thế có vẻ hơi khoa trương nhỉ? Nhưng lại cảm thấy khá tốt, cũng phải là hiệu trưởng, cần biết hết tất cả giáo viên trong trường, mặc dù là nhân viên bảo trì duy nhất của trường Hoa Hân, nhưng cũng cho rằng tất cả giáo viên phải biết đến mình, biết mình là người như thế nào.

      Mãi đến giữa tháng sáu năm nay, lúc gần kết thúc năm học đài truyền hình tới trường mời tham gia chương trình ‘Những giáo xinh đẹp’, thế nhưng lại bị từ chối, điều này khiến thay đổi cái nhìn về .

      Được làm khách mời của chương trình ‘Những giáo xinh đẹp’ đối với mọi giáo mà , hẳn là việc vô cùng trọng đại! Đủ xinh đẹp để được lên TV, thậm chí còn có khả năng được nổi tiếng, viễn cảnh màu hồng trước mắt rất dễ khiến cho người ta động lòng.

      Thế nhưng Đổng Hoan lại từ chối, khiến cho người ta phải rớt mắt kiếng, dù hiệu trưởng tận tình khuyên bảo, thế nhưng cần là cần, lại còn —— Đổng Hoan tôi cần dựa vào bề ngoài để được nổi tiếng.

      Tự tin như vậy, kiêu ngạo như vậy, tràn đầy sức hấp dẫn như vậy.

      Khiến cho toàn trường xôn xao.

      , người vốn hay quan tâm đến những chuyện vụn vặt lại bắt đầu thay đổi, trở nên vô cùng hứng thú, muốn gặp lần, thế nhưng xui xẻo lại trúng dịp nghỉ hè.

      Cho đến giữa tháng tám, tất cả giáo viên bộ môn phải quay về trường để chuẩn bị chương trình giáo án, nhận được thông báo đến phòng làm việc của ban văn nghệ để thay bóng đèn, sau khi hoàn thành, tò mò liếc mắt nhìn về phía vẫn bị mình làm ảnh hưởng đến công việc kia, trông thấy bảng tên bàn , bất ngờ phát đây chính là ‘ giáo xinh đẹp’ mà vẫn luôn muốn gặp lần, vậy nên cứ nhìn chằm chằm, muốn quan sát kỹ hơn chút.

      Lúc đó có lẽ là do ánh mắt của quá nóng bỏng, vậy nên khiến chú ý. Hai người dùng mắt đánh giá lẫn nhau, lại tinh tường phát né tránh ánh mắt khoảng ba giây, khi phát mình gần như bị yếu thế lập tức quay lại trừng mắt nhìn , đôi mắt sáng long lanh để lộ ra vẻ quật cường.

      Kế tiếp là lần thứ hai bọn họ chạm mặt. Sở dĩ giả làm ‘cây thần’ hoàn toàn là do ngẫu hứng nhất thời, ngờ lại đáng như thế, vậy mà lại tin là . Sau khi bị bại lộ, lửa giận hừng hực bùng lên chói lòa trong đôi mắt của , sặc sỡ đến lóa mắt, cũng in dấu trong lòng , khiến có cách nào quên được, đó là cửa sổ tâm hồn xinh đẹp nhất mà từng được thấy.

      Nóng bỏng và lấp lánh như có thể thiêu đốt bất cứ lúc nào.

      phát , là con mèo bao giờ cho phép mình chịu thua hay biểu thất thường trong bất cứ tình huống nào, lòng tự tôn cùng tự tin luôn là áo giáp của .

      cao ngạo! Nhìn tư thế của lúc này mà xem, lưng thẳng, tay phải đặt thành xe để ổn định thân thể, tay trái đặt mắt cá chân bị thương, hoàn toàn giống như nữ vương cao quý ngồi kiệu chứ phải là người bị thương ngồi xe đẩy.

      như vậy, nếu biết có ý nghĩ muốn tháo bỏ lớp áo giáp bên ngoài để nhìn xem rốt cuộc che giấu bí mật gì trong đầu, biết là có phản ứng thế nào? Ôi, ổn rồi, kể từ khi biết chưa có bạn trai, hứng thú của đối với càng trở nên mạnh mẽ như kiểu măng mọc sau cơn mưa vậy … Hai người đến khu nhà nghỉ chuyên dành cho nhân viên, Lâm đỡ Đổng Hoan ngồi xuống ghế, sau đó cúi người, tay phải nâng gò má của xoay sang bên, xem xét tình trạng vết thương.

      Đổng Hoan nhất thời kịp phản ứng, hít phải mùi mồ hôi giống với đám học sinh kia, mà là hơi thở tràn đầy nam tính, đột nhiên bừng tỉnh, phát dựa sát vào mình.

      lập tức nín thở, thân thể bỗng dưng cứng đờ, gò má nhất thời trở nên tê dại, biết là vì bị bóng va trúng hay vì bị chạm vào.

      “Quả nhiên là sưng lên rồi…” Thấy đôi mắt của Đổng Hoan ánh lên tia lo lắng, vừa cười vừa : “Nhưng cũng quá nghiêm trọng, tranh thủ chườm đá vết sưng giảm bớt. chờ chút, tôi lấy đồ chườm đá.”

      Thấy thân thể cao lớn của Lâm rời xa mình, biến mất ở phía sau màn cửa, Đổng Hoan thở ra hơi, giơ tay chạm vào khuôn mặt sưng vù, lại buồn bực nghĩ, vừa rồi ta thêm câu sau, chẳng lẽ là để an ủi sao? lo lắng sáng mai khuôn mặt của mình vẫn còn sưng to, vậy làm sao có thể nhìn mặt đồng nghiệp và học trò đây?

      Mấy phút sau, Lâm cầm theo hai cái túi chườm đá lớn khác nhau, cùng với cái khăn lông quay ra.

      Đầu tiên, lấy túi chườm bỏ vào trong khăn mặt, sau đó áp vào vết thương , ra hiệu bảo giữ lấy, sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương chân . Đổng Hoan phát giác ý đồ của , vội vàng rụt chân về dưới ghế.

      “Chân của bị trật rồi mà? Tốt nhất là nên để cho tôi xem.”

      “Tôi tự làm là được rồi.” Để chạm vào chân của ? Xấu hổ chết mất!

      Lâm lại nghe theo lời , kéo cái ghế bên cạnh đến rồi ngồi xuống, sau đó dùng sức khiến Đổng Hoan có cách nào chống cự được, kéo chân trái của tới, tháo giày cao gót, đặt bàn chân trần của lên đùi mình.

      Đổng Hoan chống cự có hiệu quả, giãy mãi mà thoát được khỏi khống chế của , đành phải chịu thua, để mặc cho làm việc.

      Bàn chân trắng nõn của nằm trong lòng bàn tay to dày của đàn ông, cảm nhận được vết chai sần trong lòng bàn tay của , làn da thô ráp so với nhiệt độ cơ thể của còn nóng hơn gấp mấy lần, ảnh hưởng từ thị giác cùng với xúc cảm truyền tới, khiến cho Đổng Hoan lại nhớ tới mấy tháng trước, có hai người mẫu nam nữ đều là bạn , theo cầu của mà tạo ra tư thế uyển chuyển quấn quýt —— cường tráng và mảnh mai, trắng và đen, dương hòa quyện, bầu khí mập mờ ẩm ướt khiếm trái tim đập rộn … Đổng Hoan cảm thấy trong đầu hơi choáng váng, gò má bên dưới túi chườm đá lại có chút nóng lên.

      Thiệt là, sao tự dưng lại nghĩ đến cảnh tượng kia?

      Lại nhìn về người đàn ông trước mắt, Đổng Hoan ý thức được bàn chân của mình giẫm lên đùi , tư thế của bọn họ giống như nữ vương và kẻ hầu, chỉ chốc lát sau, cúi người rồi khiêm tốn hôn lên bàn chân ấy, nụ hôn dần dần trượt dọc theo bắp chân , tiến thẳng lên … Ực, xùy xùy xùy xùy, lại liên tưởng vớ vẩn cái gì vậy? Khuôn mặt của Đổng Hoan càng thêm nóng rực, cảm thấy xấu hổ đến giải thích được.

      Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Mau đem cái đống ý nghĩ ma quỷ này tống thẳng sang nước Trảo Oa ![1]

      [1] Tên quốc gia thời cổ đại, ngày nay là đảo Java ( 1 trong 4 đảo lớn thuộc quần đảo Nam Dương, Indonesia). Bởi vì nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh ngoài biển nên đa số người ta thường hay mượn nó để chỉ những nơi hư vô xa xôi.

      ho khụ tiếng, dùng chuyện khác để dời chú ý. “Sao ở chỗ lại có túi chườm đá vậy?”

      “Phòng y tế thường hay đóng cửa sớm, thỉnh thoảng tôi gặp học sinh ở lại chơi bóng sau giờ tan học bị trật khớp, tuy số lần nhiều, nhưng sau vài lần tôi liền chuẩn bị túi chườm để đề phòng, khăn lông cũng thường xuyên đem đến phòng y tế để khử trùng.”

      “Oh…” tốt quá, nhiệt độ mặt giảm bớt rồi.

      giáo Đổng.”

      “Hả?”

      Lâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đổng Hoan. Đổng Hoan ra vẻ bình tĩnh, điều chỉnh túi chườm đá gò má, sờ sờ lọn tóc để che khuôn mặt ửng hồng.

      “Tôi xin lỗi vì hành vi lần trước, tôi nên… trêu như vậy.” Ngày đó muốn lời xin lỗi, thế nhưng mang giày cao gót mà lại bỏ nhanh như vậy, thoáng chốc còn nhìn thấy bóng dáng, tới văn phòng tìm nhưng cũng thấy .

      Sau hôm khai giảng, vẫn luôn tìm khắp nơi, nhưng biết vì sao, suốt nửa tháng lại nhìn thấy , điều này khiến khỏi buồn bực, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy, gặp lại nhau nữa sao? Lúc trước bởi vì công việc giống nên có cơ hội gặp được cũng thôi , nhưng bây giờ đặc biệt để ý, còn tranh thủ thời gian rảnh đến văn phòng tìm , ấy vậy mà vẫn thấy bóng dáng của !

      nhắc tới chuyện này thôi, nhắc tới lại khiến Đổng Hoan giận đến tái mặt, lặng lẽ buông túi chườm ra.

      “Tôi phải rồi.” Giọng lạnh nhạt như nước lã.

      cũng phải là người thích ghi thù, vốn hạ quyết tâm, cho dù có xui xẻo gặp lại lần nữa, nhưng chỉ cần nhắc tới cũng có thể duy trì mối quan hệ hòa bình. Nào ngờ lại khơi lại chuyện cũ, khiến cho nhớ lại chuyện mình bị người ta đùa giỡn vô cùng khó chịu.

      Đó là chuyện khiến khó chịu nhất nhất nhất đời!

      … vẫn còn tức giận …

      Lâm lặng lẽ thở dài, thu lại túi chườm rồi đặt chân của xuống ghế , sau đó lấy đôi dép lê từ trong tủ ra.

      “Thay đôi dép này vào , tuy hơi lớn so với nhưng vẫn tốt hơn là chân đất hay mang lại đôi giày cao gót bị hư. Còn nữa, về đến nhà nhớ phải chườm đá.” nhắc nhở.

      “Nhà có túi chườm đá ?”

      .” vẫn làm mặt lạnh.

      “Vậy mang hai cái túi chườm này về . Hôm nay với ngày mai chườm đá, sau hai ngày đổi sang chườm khăn nóng, mỗi lần khoảng 20 phút. Thời gian này đừng mang giày cao gót, tránh để mắt cá chân lại bị thương, biết chưa?”

      “Ừ.” Đổng Hoan khom người mang đôi dép màu xanh lam, Lâm lập tức lấy cái túi, bỏ đôi giày cao gót màu hồng nhạt của vào, lại lấy thêm cái túi khác để bỏ hai cái túi chườm.

      Đổng Hoan nhận lấy hai cái túi, cũng tiếng nào mà lê chân ra cửa, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy.

      hơi quay đầu, nương vào ánh đèn trong hành lang khu nhà, trông thấy khuôn mặt thành khẩn của Lâm.

      giáo Đổng, tha thứ cho tôi được ?”

      ***


      “Sau đó thế nào, sau đó thế nào?”

      “Cái gì mà sau đó thế nào?” Buổi tối thứ bảy, trong cửa hàng tranh thủy mặc ở Đài Bắc, ánh mắt của Đổng Hoan cứ nhìn tới nhìn lui hai loại khung tranh, tự hỏi nên dùng loại khung tranh nào mới thích hợp với bức tranh ‘Ôn tồn’, vậy nên đối với hưng phấn của bạn tốt, cũng hoàn toàn nhìn thấy.

      “Cậu trả lời ta thế nào?” Âu Dương Bình chớp chớp mắt nhìn bạn tốt, hệt như con chó chờ cục xương phóng tới trước mặt mình.

      “Cái gì mà tớ trả lời ta thế nào?” Đổng Hoan ngẩng đầu, híp mắt nhìn bức tường trắng đối diện, trong đầu thử phối hợp bức tranh và khung tranh lại với nhau.

      “…Đổng Hoan!” Âu Dương Bình nổi giận.

      “Hả?”

      “Cậu làm ơn nghiêm túc chút !” Uổng công tích cực bát quái, quan tâm tới cuộc sống của bạn tốt như vậy.

      “Tớ rất nghiêm túc mà.” Đổng Hoan buông khung tranh hình lục giác xuống rồi nhìn Âu Dương Bình. Chẳng lẽ ấy thấy rất nghiêm túc chọn khung tranh sao?

      “Ôi trời…” Âu Dương Bình đến bên cạnh Đổng Hoan, ôm lấy cánh tay , đồng thời cũng giật lấy cái khung tranh hình lục giác rồi để sang bên cạnh.

      “Cậu trả lời ta thế nào? Chẳng phải cái chàng nhân viên bảo trì đó muốn cậu tha thứ cho ta hay sao? Tớ rất muốn biết câu trả lời của cậu là gì?”

      “Quái lạ, sao hôm nay cậu lại tò mò như vậy?” Chuyện này có gì quan trọng chứ?

      Âu Dương Bình trợn trắng mắt, ném cho Đổng Hoan vẻ mặt ‘cái này mà còn phải hỏi à?’

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3



      “Đương nhiên là quan tâm đến cậu rồi.” cách hùng hồn.

      “Có thế ?” Đổng Hoan bĩu môi.

      “Đương nhiên, đương nhiên.” Âu Dương Bình gật đầu như giã tỏi, hai mắt ánh lên tia sáng bát quái lấp lánh rực rỡ. Aiz, chịu thua rồi, sao Đổng Hoan lại có người bạn nhiều chuyện như vậy chứ? là kết lầm bạn xấu mà! “Tớ bảo với ta là để sau .”

      Sau nửa giây kinh ngạc, Âu Dương Bình khóc thét trong lòng, ngã ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ như ‘trời sập, tôi sắp chết’ vậy.

      “Chỉ có vậy thôi sao? A, Đổng Hoan, cậu là ngốc hết chỗ ! Lẽ ra cậu phải nắm chắc cơ hội chứ! Chẳng phải cậu thân thể của ta gợi cảm đến khó tìm, là cực phẩm trong cực phẩm hay sao?”

      Đổng Hoan bật cười, chọt chọt vào eo của bạn tốt, khiến Âu Dương Bình bị nhột, cười lên khanh khách.

      “Âu Dương bát quái, cậu diễn quá khoa trương rồi. Còn nữa, xin hỏi, tớ ta là cực phẩm trong cực phẩm ngày nào tháng nào năm nào vậy? Cậu bớt thêm mắm dặm muối .” Được rồi được rồi, nhìn bạn tốt hưng phấn bừng bừng, đành lòng giội lên gáo nước lạnh, vì vậy chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, : “Được rồi, xin hỏi Âu Dương sư phụ, rốt cuộc mình nên trả lời thế nào mới đúng đây?”

      Nghe hỏi vậy, Âu Dương Bình lại càng hưng phấn, vội vàng ngồi lại ngay ngắn rồi giả vờ khụ tiếng: “Cậu thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy mình từ bi mà cho cậu biết —— cậu phải dùng giọng ngọt ngào mềm nhũn để với ta: “Muốn tôi tha thứ cũng được, nhưng phải đền bù tổn thất, mời tôi bữa cơm, xem phim, hoặc là …” coi Đổng Hoan là ‘cực phẩm trong cực phẩm’, ánh mắt đầy mị hoặc liếc nhìn bạn tốt.

      Phụt, mắt bị chuột rút à? Đó là ánh mắt gì vậy?

      “Hoặc là cái gì?” tiếp , rửa tai lắng nghe đây.

      “Cái ‘hoặc là’ này phải do đối phương đưa ra! Còn cậu phải vừa vừa chớp chớp mắt, ra vẻ quyến rũ… Nhìn cậu xem, chỉ biết lãng phí cơ hội quen biết đàn ông tốt.”

      thể, trẻ ngoan ngàn vạn lần chớ nên học theo! “ ra cậu dùng chiêu này để gạt Đại Hùng nhà cậu?” Đổng Hoan cười như có như .

      “Đó là đương nhiên.” Âu Dương Bình ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo. Làm người ngàn vạn lần thể tự cho mình hơn người, mặc dù chỉ là bé, nhưng khi đến chuyện đương quả thực rất lợi hại.

      “Đáng tiếc ta phải Đại Hùng của mình.” Vậy nên cần phải lãng phí thời gian, phí công vô ích.

      “Cậu cũng biết còn gì.” Đổng Hoan lẩm bẩm. Chuyện tình cảm luôn luôn rắc rối, cũng chưa biết kết cuộc thế nào, chẳng ai biết mai sau xảy ra chuyện gì. “Người tớ thích phải là ta, huống chi ta còn đùa giỡn tớ.” Nhoài người với lấy khung tranh hình lục giác, sau khi Đổng Hoan quyết định chọn loại khung tranh này lại muốn chọn màu sắc cho nó, vẻ mặt như tuyên bố ‘chủ đề này kết thúc tại đây’.

      Âu Dương Bình bĩu môi. Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên biết Đổng Hoan vô cùng ghét bị người khác trêu chọc, cũng biết Đổng Hoan có người trong lòng. Mà người đó cũng biết, họ Thiệu tên Hoa Khiêm, là đàn thời đại học của các .

      Nhưng nếu bọn họ ‘chàng có tình, thiếp có ý’, vậy phải có tin vui từ lâu rồi mới đúng, đâu phải để trông ngóng dài cổ, xem tiến triển quan hệ của bọn họ đến đâu rồi. Lại Đổng Hoan cũng chịu chủ động, sao thẳng thắn ra? Chẳng lẽ là vì xấu hổ? Hay vì sợ thất bại?

      “Âu Dương Bình!” Đổng Hoan đẩy đẩy bạn tốt kiêm chủ tiệm tranh này, ngón trỏ chỉ vào khung tranh hình lục: “Mình muốn khung tranh chạm nổi đơn giản này cho bức ‘Ồn tồn’, màu cam sáng, bên ngoài quét sơn bóng. Với lại mình muốn sửa cả khung tranh của bức ‘Dục’ lúc trước nữa.”

      Đổng Hoan ra khỏi cửa hàng tranh gần 8 giờ rưỡi tối.

      Sau khi thảo luận với Âu Dương Bình những chuyện liên quan đến buổi triển lãm tranh, cuối cùng bàn giao hai tác phẩm định, chuẩn bị lên tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe lửa, rời khỏi phòng triển lãm tranh đầu tiên của mình, chọn cửa hàng của bạn tốt làm nơi để tổ chức, ngoài việc đỡ mất thời gian để tìm địa điểm, ngay cả việc tuyên truyền và quảng cáo cho buổi triển lãm, đến những việc vụn vặt như thiệp mời, tiệc trà xã giao, in ấn tập tranh, chỉ cần suy xét kỹ lưỡng, đưa ra phương án, kiểm tra và thực chi tiết bản vẽ, Âu Dương Bình hai lời mà tiếp nhận xử lý, chút do dự.

      Vì cái gì mà và Âu Dương bát quái lại trở thành bạn tốt? Bởi vì Âu Dương Bình đối với bạn tốt rất nhiệt tình, đó là nguyên nhân hàng đầu.

      Nhớ tới lời ‘ân cần dạy bảo’ của Âu Dương Bình hồi chiều, Đổng Hoan lại khẽ nở nụ cười. Chỉ là vừa mới cười được vài tiếng điện thoại trong túi xách bỗng vang lên, vội vàng thu hồi suy nghĩ, xoay người lấy điện thoại ra bắt máy.

      “Mẹ!” Ồ, quên gọi điện báo với mẹ tiếng là nhận được dưa muối và đồ chua rồi.

      “A Hoan, con nhận được dưa muối và đồ chua chưa?”

      “Sáng nay nhận được rồi mẹ, cám ơn mẹ.”

      “Nhận được là tốt rồi. Con nhớ phải ăn cơm, đừng mải vẽ tranh rồi quên hết mọi thứ, cũng đừng có ham ăn mì gói nhiều quá, có dinh dưỡng đâu! Dành chút thời gian nấu cơm, ăn với đồ chua dưa muối còn có dinh dưỡng hơn đấy!”

      “Dạ.” Đổng Hoan dở khóc dở cười. Mẹ rất hiểu . “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

      “A Hoan, vừa rồi mẹ nghe em con con muốn mở triển lãm tranh à?”

      “Vâng.” Đổng Hoan có chút ngoài ý muốn, ngờ nhanh như vậy mà em kìm được, hết mọi chuyện cho mẹ rồi.

      vốn định khi nào in xong thiệp mời tìm thời gian về nhà, tự tay đưa cho ba mẹ. Tuy lúc trước tham gia ít buổi triển lãm tranh, nhưng đều là liên kết triển lãm, còn lần này là buổi triển lãm cá nhân đầu tiên trong đời , mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.

      Nếu như ba mẹ đồng ý sáng sớm hôm khai mạc buổi triển lãm, có thể đưa bọn họ từ Miêu Lật đến Đài Bắc.

      “Em con , buổi triển lãm tranh của con về … À …” Có những từ mà cả đời người bảo thủ được nên lời.

      “Về những tác phẩm liên quan đến tình cảm và dục vọng của con người.”

      “A Hoan, mẹ biết trước kia con thích những bức tranh … nam nữ khỏa thân, nhưng bây giờ lại thêm … dục vọng …” Aiz, khó có thể mở miệng.

      “Mẹ phản đối con mở triển lãm tranh, nhưng nhìn những bức tranh đó rất giống như xem ‘phim tình sắc’ …”

      “Mẹ…” Đổng Hoan cười gượng, là bất đắc dĩ. Lại nữa rồi, hơn nữa càng lúc càng khoa trương. Tranh của có liên quan gì tới phim sex chứ?

      Sao mẹ có thể liên tưởng hai thứ liên quan đó giống nhau được?

      “A Hoan, con muốn học mỹ thuật mẹ cũng để cho con học, nhưng sao con học giống em họ của con mà vẽ tranh Picasso? Nghe bác hai của con , con bé cũng muốn tổ chức triển lãm tranh, còn xin đến trường mỹ thuật ở Đài Bắc, rất giỏi đấy … Mẹ nghĩ, tạm thời con đừng tổ chức triển lãm tranh vội, chờ em họ con hết bận con đến hỏi nó xem vẽ tranh Picasso thế nào, sau khi thành công lại…”

      “Con cần.” Lần này Đổng Hoan thể cười nổi nữa, khóe môi cứng đờ.

      “A Hoan, con cũng phải là biết, trong thôn có rất nhiều người bàn tán chuyện con vẽ tranh cơ thể nên nhìn thấy những cảnh tưởng nên nhìn, ở chung với đám người mẫu khỏa thân lố lăng, chắc chắn là phát sinh ra chuyện đứng đắn cùng bọn họ…”

      “Mẹ, người trong thôn muốn cứ kệ bọn họ !” Đáng ghét! Đám tam lục bà đó nhiều năm như vậy mà còn chưa chán sao?

      Quả thực là thôn bảo thủ, nhưng nghệ thuật và tình dục bừa bãi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! chỉ thưởng thức đường cong cơ thể con người, thích vẽ cơ thể người có gì sai sao? Còn nữa, vì sao người mẫu khỏa thân lại là loại người lố lăng? Bọn họ ràng là vì nghệ thuật nên mới vất vả hy sinh thân thể mà!

      “Đổng Hoan, con đừng để mẹ phải hối hận vì cho con học vẽ!” Giọng của mẹ Đổng trở nên sắc bén.

      “Mẹ, lần sau lại tiếp nhé, con phải xuống nhà rồi, tạm biệt mẹ.”

      Đổng Hoan nhấn nút kết thúc cuộc gọi, dùng sức nhét điện thoại vào trong túi xách, mặc dù biết ngắt điện thoại của mẹ là hành động bất kính, nhưng mà —— đáng ghét! Lại là bác hai, lại là em họ, lại là hàng xóm … Lần nào, lần nào cũng vậy!

      Đổng Hoan cào cào tóc, bực bội dừng bước, liên tục hít sâu vài hơi.

      muốn hét to, muốn phát tiết, tâm tình tốt đều bị cuộc điện thoại phá hỏng. Thê thảm hơn chính là, có khả năng nảy sinh cảm xúc tiêu cực này với người trong nhà, điều này khiến cho còn tâm tư để làm chuyện gì khác.

      A! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

      “Này, giáo Đổng, muốn sống nữa sao?”

      Cổ tay bị nắm chặt, ngay sau đó, bị lực lớn kéo về phía sau.

      “Cái gì?” Đổng Hoan chớp mắt, có chút thất thần nhìn rất nhiều xe hơi vùn vụt chạy qua trước mắt.

      Đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng và tức giận: “ còn dám hỏi à? Lớn như vậy mà biết nhìn đèn xanh đèn đỏ sao?” Lâm hét vào lỗ tai . Vừa rồi trông thấy đứng cào tóc ở lề đường, giây sau, lại chú ý tới đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, vẫn tiếp tục băng qua đường cái! May mà tới kịp phía sau , nếu chỉ có thể gọi xe cấp cứu cho rồi!

      Đổng Hoan trơ mắt nhìn chằm chằm vào .

      Lâm nhíu mày.

      giáo Đổng?” sợ đến choáng váng rồi sao?

      thôi!” Trong phút chốc, Đổng Hoan nắm lấy cổ tay to của người đàn ông. “Để tôi cho cơ hội chuộc lỗi!”

      “Hả? Cái gì?”

      Chờ , bây giờ ... là tình huống gì vậy?

      Lâm Hán Đường nhìn quốc kỳ được treo đầy phố, chuẩn bị mười ngày nữa chào đón lễ Quốc Khánh, trong lòng chẳng hiểu gì cả.

      ***


      Lâm Hán Đường gửi xe xong xuôi, nhìn đồng hồ điện tử, ánh sáng màu xanh lục lạnh lẽo lên con số —— 3h17 phút, rạng sáng.

      May mà Đổng Hoan ngoan ngoãn, để có thể thuận lợi đưa ra khỏi KTV, đến bãi đỗ xe bên cạnh, đường sóng yên biển lặng từ Đài Bắc trở về Đào Viên, nếu bọn họ chắc chắn thể về nhà ‘sớm’ như vậy.

      Lâm Hán Đường nhìn say khướt ngồi ở ghế phụ, biết bây giờ nhất định là có khả năng tự xuống xe, sau khi vào trong nhà, tắt máy xuống xe, mở cửa bên ghế phụ, giúp tháo đai an toàn, cuối cùng ôm ra khỏi xe rồi tiến vào căn nhà ở Đào Viên.

      biết ở chỗ nào, vậy nên chỉ có thể đưa về phòng mình.

      Vừa bước vào phòng, hai khỏa mềm mại lập tức cọ vào chân , đồng thời lại phát ra thanh kháng nghị vì đói bụng.

      “Ngoan, đợi tao đưa ấy vào rồi ra cho chúng mày ăn, chịu khó đợi chút nhé!” Lâm Hán Đường vừa vừa chú ý đến hai con mèo chết đói.

      Đổng Hoan vốn vẫn mê man ở trong ngực , lúc này lại đột nhiên vặn vẹo thân thể, hé ra ánh mắt mơ màng.

      “Tỉnh rồi à?”

      Đổng Hoan trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cổ .

      “Mẹ...” Hơi thở tràn ngập mùi rượu phả vào bên tai , khẽ nỉ non.

      “Tôi phải...” Mẹ của , cũng muốn làm mẹ của .

      “Ụa ——” đột nhiên ôm rồi ói lên ói xuống.

      Thấy đột nhiên nôn mửa, hai con mèo đói lập tức chạy vụt .

      Lúc đầu Lâm Hán Đường kinh ngạc ba giây, sau đó chạy như điên vào trong phòng tắm. Cho đến khi Đổng Hoan ôm bồn cầu, quay đầu nhìn đống bê bối sau lưng mình, cùng với những ‘dấu vết’ vô cùng thê thảm dọc đường , cảm thấy biết nên ói xe hay ói ở trong nhà đỡ hơn?

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” cởi áo sơmi dính vết bẩn, ngồi xổm xuống vỗ nhè lên lưng Đổng Hoan, nhớ lại kỳ lạ của mấy tiếng trước, nhưng cuối cùng vẫn tìm ra manh mối.

      Mấy phút sau, Đổng Hoan yên lặng ôm lấy bồn cầu giống như con búp bê vải, Lâm Hán Đường rót ly nước để cho ngây ngô súc miệng, sau đó ôm vào giường ở trong phòng khách, nhìn quần áo của bị dính vết nôn, tự hỏi kế tiếp mình nên làm gì bây giờ.

      Sau đó, quyết định để ý tới thời gian, gọi điện thoại cho em . may, em nhận điện thoại, may hơn nữa là con bé cũng ở nhà bạn trai, mà bạn trai của con bé lại ở cùng khu nhà với .

      Điện thoại vừa được kết nối, đáp lại giọng đàn ông.

      Rất tốt, lần đầu tiên trong đời, hai lần may mắn liên tiếp đến với .

      Nhưng may, người kết thúc cuộc gọi này chính là cậu bạn trai ‘lấy vợ làm trời’, dùng lý do ‘ ấy rất mệt, ngủ rồi’ để đáp lại . Lâm Hán Đường cúp điện thoại, quyết định tự mình ra tay.

      vào phòng ngủ của mình, lấy cái áo thun và cái quần short, sau đó trở về bên cạnh Đổng Hoan, bắt đầu cởi cúc áo sơmi của .

      Xương quai xanh xinh đẹp, bầu ngực đầy đặn bên dưới áo lót viền ren —— hơn nữa lại còn là màu tím khiến điên cuồng —— theo từng cúc áo bị mở, dần dần ra trước mắt . Lâm Hán Đường chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình nhanh chóng tập trung xuống phía dưới, dục vọng giữa hai chân chậm rãi ngóc đầu dậy.

      Lâm Hán Đường khẽ nguyền rủa tiếng, lý trí và dục vọng giao chiến mãnh liệt bên trong cơ thể.

      ra tay với phụ nữ say rượu, thực tế, quan hệ của bọn họ vẫn chỉ là mình đơn phương có hứng thú với .

      Cố gắng nhắm mắt lại, sau khi hít sâu hơi, dựa vào kinh nghiệm lúc trước chăm sóc cho em , đỡ Đổng Hoan ngồi dậy, để cho tựa cằm vào vai mình, lần lượt cởi cúc áo của , sau đó tròng áo thun vào đầu .

      Quá trình giúp mặc áo giống như thiên đường tràn ngập tội ác.

      Thỉnh thoảng Đổng Hoan lại vặn vẹo cơ thể, cọ tới cọ lui người , trong lúc nguy hiểm, giữa bọn họ chỉ có lớp vải mỏng như cánh ve, thể ngăn cảm nhận lồng ngực trần trụi của mình áp sát vào bầu ngực mềm mại của , nhũ hoa màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại cọ xát vào áo ngực mà trở nên cương cứng, thở dốc, chỉ muốn cởi hết đám vải vóc cản trở để ngắm nhìn thân thể đầy đặn của , hơn nữa, Đổng Hoan còn vô thức rên rỉ, khiến trán bắt đầu bịn rịn mồ hôi, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng vọt, hoàn toàn trái ngược với cơ thể tươi mát của .

      Cổ họng khẽ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, Lâm Hán Đường tăng tốc hoàn thành động tác, từ bỏ ý định thay quần cho Đổng Hoan, giúp ngủ được thoải mái hơn chút. đỡ nằm xuống, kéo chăn phủ kín thân thể khiến nổi điên, cuối cùng thở dài hơi như vừa trút được gánh nặng.

      thể trách nảy sinh thú tính với .

      Muốn người đàn ông đối mặt với mình thích, có hứng thú, thậm chí là có cảm tình, lại ngừng đón nhận cọ xát của đối phương mà ‘cương’, căn bản là đầm rồng hang hổ.

      Xoa xoa khuôn mặt, định đứng dậy tìm cách giải quyết dục vọng lại bị nhàng kéo lấy.

      “Mẹ...”

      Lâm Hán Đường quay đầu lại, phát Đổng Hoan nắm lấy ngón trỏ của , hệt như đứa trẻ làm nũng với mẹ mình vậy.

      “Mẹ... Vì sao...” nỉ non như khóc, rồi lại nghiêng người, thân thể cuộn lại trong chăn, bàn tay túm lấy ngón trỏ của càng chặt hơn.

      Lâm Hán Đường phát mình hoàn toàn có cách nào nhẫn tâm rút tay lại, đành ngồi xuống mép giường lần nữa, vươn tay chỉnh đèn ngủ ở đầu giường, để cho ánh sáng dịu chút.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện gì lại khiến em trở nên yếu ớt như vậy?” Bàn tay to gạt lọn tóc vương , dịu dàng vuốt ve khuôn mặt , dưới ánh đèn, ngưng mắt nhìn hàng lông mày của nhíu lại.

      Lúc ngủ, trông yếu ớt, còn tư thế phòng bị, thế nhưng lại khiến đau lòng.

      minh mẫn như vậy, tự tin như vậy, rạng rỡ như vậy.

      thích nhìn thấy thế này.

      ... Hy vọng vĩnh viễn là Đổng Hoan rực rỡ chói lòa.

      Đổng Hoan mơ hồ lẩm bẩm, gò má tự giác cọ cọ vào bàn tay ấm áp của , nhích người đến bên cạnh . Nhìn dáng vẻ quyến luyến nhiệt độ cơ thể của mình, trái tim lập tức bị dịu dàng bao phủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :