1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái hung dữ thu phục lưu manh xấu xa - Lạc Tử Linh (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      hung dữ thu phục lưu manh xấu xa
      [​IMG]

      Tác giả: Lạc Tử Linh

      Editor: phuonganhdao229

      Convert: Quỳnh Súc Vật

      Số chương: 10 chương

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      này làm sao vậy? Tại sao lại có cảm giác mỗi câu của đều nhằm vào , có ý kiến gì với sao?

      ràng biết mà!

      Người vừa cay vừa độc như , nếu như từng gặp qua nhất định quên.

      Hay là. . . . . . cẩn thận đắc tội với rồi?

      Nếu tại sao mỗi lần gặp mặt đều dùng ánh mắt như muốn giết người để nhìn , giống như có thâm cừu đại hận với vậy chứ?

      Nhưng thể có khả năng đó được!

      Nghĩ mà xem, cậu hai nhà họ Cổ như , phong độ, nhàng, tự do, phóng khoáng, đối với tất cả các , đều cẩn thận che chở giống như báu vật, sao có thể có chán ghét chứ?

      Nghĩ đến vỡ đầu cũng nghĩ ra nguyên nhân, vậy cũng ngại học hỏi, có được ?

      này lại chịu ràng, giải thích cặn kẽ cho hiểu, chỉ là "Quý nhân đa vong ".

      *Quý nhân đa vong : Quý nhân thường quên việc. câu thành ngữ của Trung Quốc, thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.

      Muốn chơi trò giải đố với sao?

      Được, vậy tự tìm đáp án!

      Càng tiếp cận , càng hiểu biết , càng cảm thấy này rất đặc biệt, cá tính của lương thiện, thẳng thắn, hay lo chuyện bao đồng.

      Lại còn thèm đếm xỉa đến khiêu khích và lấy lòng của .

      Càng như vậy, càng cảm thấy có hứng thú với , dứt khoát muốn lừa gạt về làm vợ. . . .​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 9/12/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      1.1

      Đại học Nặc Á, ngôi trường nằm ngọn núi cao của huyện Cao Hùng, vốn chỉ có hai chuyên ngành, năm nay mới vừa thay đổi quy chế, chính thức trở thành trường đại học lớn. Toàn bộ khuôn viên trường đều được xây dựng theo phong cách mới mẻ độc đáo. Kiến trúc Âu Mĩ phối hợp với địa thế tạo nên khung cảnh hùng vĩ, chiếm cứ cả ngọn núi. Cổng trường xây theo kiểu mái vòm phong cách Paris dựng lên giữa sườn núi, còn được gọi là "cánh cửa thiên đường".

      Từ chỗ đỗ xe, sau khi qua sân vận động lớn và sân tennis, đầu tiên mọi người được chiêm ngưỡng phong cách kiến trúc kiểu Mỹ của học viện khoa học, thêm 10' nữa, trước mắt bạn chính là học viện thương mại được xây dựng theo kiến trúc Victoria cổ điển của quốc, lại tiếp qua thềm đá, sau rừng cây là hồ nhân tạo xinh đẹp như ảo mộng "hồ Nặc Á". Bên cạnh đó chính là học viện nhạc, được xây dựng giống giáo đường theo phong cách kiến trúc nước Đức làm cho người ta cảm thấy như mình đắm chìm trong thiên đường.

      Bên kia hồ lại là phong cách hoàn toàn khác hẳn với học viện nhạc. Kiến trúc cung đình cực kỳ tráng lệ xây dựng ba tầng lầu màu vàng hoàng kim tiêu chuẩn. Đây là tòa nhà trung tâm của đại học hành chính. Tầng thuộc về các sinh viên, hội học sinh, phòng họp, tất cả công việc liên quan đến xã đoàn đều được xử lý tại lầu , từ lầu hai trở lên mới là nơi xử lý công việc của ban giám hiệu và các thầy .

      Đứng ở vị trí cao nhất đỉnh núi chính là ký túc xá dành cho sinh viên xây dựng theo kiến trúc Copenhagen của xứ sở truyện cổ tích - Đan Mạch, mang đậm hơi hướng thần tiên. Phong cảnh xung quanh được phân chia thành từng khu khác nhau, lấy ký túc xá làm trung tâm, ở đây có khoảng sân rất rộng, bên cạnh sân là mấy nhà hàng và cửa hàng tiện lợi. Khi có hoạt động đặc biệt nào khoảng sân rộng này là nơi đặt những chiếc bàn tròn và những chiếc ô che nắng cỡ lớn, đây cũng là nơi mà nhiều sinh viên lựa chọn để dừng chân nghỉ ngơi nhất.

      Ngôi trường đại học mới này, khi tuyển sinh ngoại trừ học viện nhậc, tất cả các khoa viện khác đều ở vị trí thấp nhất trong các trường đại học trong nước, cũng phải bởi vì nó nổi tiếng, mà là vì học phí của trường phù hợp với người dân.

      Đúng vậy, đại học Nặc Á chính là đại học tư nhân dành cho giới quý tộc.

      Các khoa hệ trong trường tuyển sinh chung, mà độc lập chiêu sinh, thông qua thi phỏng vấn ─ trắng ra là kiểm tra địa vị và túi tiền của gia đình sinh viên.

      Hôm nay, khi tất cả các sinh viên khác còn vui sướng trải qua kỳ nghỉ đông mỗi năm lần vào tiết nguyên tiêu, có vài sinh viên sớm trở lại ngôi trường xinh đẹp giống thực nơi chốn nhân gian này.

      đường mòn bên bờ hồ yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng tức giận liên tiếp: "Con với cha rất nhiều lần rồi, con muốn xem mắt chính là muốn . Con mới học năm thứ nhất, kết thân cái gì chứ! Chuyện này mà truyền ra ngoài con làm sao gặp người khác được chứ, tại con trở lại trường học rồi. Cha, cha cần phải gọi điện thoại đến nữa."

      Lâm Thanh Vũ tức giận nặng nề ấn nút tắt điện thoại, chấm dứt cuộc trò chuyện. Tắt điện thoại di động xong, kéo hành lý tiếp tục về phía trước, ngẩng đầu nhìn xem khoảng gian rộng lớn trước mắt, giờ này khắc này hận chết ngôi trường này.

      Trước kia, khi phải mang theo hành lý về trường hoặc khi về nhà nghỉ lễ trong nhà đều phái xe đặc biệt đưa đón , nhưng mà lần này được nghỉ dài hạn vẫn chưa chơi đủ, chỉ vì cha sắp xếp buổi xem mắt cho mà khiến cho cả nhà phải trải qua tết tân niên vô cùng hỗn loạn, cũng làm cho phải chạy nạn, lén lút bắt xe công cộng trốn về trường học.

      Hôm nay, sớm còn cảm giác gì với cảnh sắc mỹ lệ của ngôi trường này nữa. và các đồng học khác đều giống nhau, lần đầu tiên khi bước vào trường đều cảm thấy kinh sợ với cảnh sắc như tiên cảnh này, như si như say trong mộng đẹp hết tuần lễ. Nhưng chỉ cần sang đến tuần lễ thứ hai lại bắt đầu thống hận ngôi trường này, bởi vì bọn ngừng trèo lên đỉnh dốc, xuống sườn núi, bò qua biết bao nhiêu quãng đường, đặc biệt là khi vội, nhịn được mà ra lời thô tục.

      Trong sân trường cấm học sinh xe máy, lái ô tô, chỉ cho phép bộ hoặc xe đạp nhưng đó chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì đường xe chạy chỉ vờn quanh bên ngoài trường học, nơi đỗ xe cách tất cả học viện ít nhất là hai km. Địa hình dốc đứng khiến cho tất cả các sinh viên có ý nghĩ muốn xe đạp lập tức buông tha, tình nguyện bộ. Đây là suy nghĩ của hiệu trưởng "Tôi luyện thân thể để rèn luyện tâm chí", đương nhiên, lời răn này của ông khiến cho các sinh viên hận chết.

      vầng trăng tròn treo cao đỉnh đầu, Lâm Thanh Vũ vừa vừa nghỉ ngơi, rốt cục cũng leo đến nơi gọi là "Hoàng cung" trong miệng các sinh viên, chính là trung tâm hành chính bên hồ, muốn tới ký túc xá ở đỉnh núi còn phải qua khu rừng , bước qua năm trăm bậc cầu thang.

      Từ đến lớn Lâm Thanh Vũ đều được thương che chở, trải qua cuộc sống giống như công chúa , chưa bao giờ phải chịu vất vả như thế này, cho dù trải qua “huấn luyện” ở trường này hơn nửa năm, nhưng vẫn thể thích ứng với hoàn cảnh phải “ bộ” như này, hai chân như sắp đứt gãy vậy, toàn thân đều khó chịu.

      Kéo theo hành lý, vất vả nới bò lên được cầu thang của hoàng cung, ngồi ghế dài ngoài hành lang, trước phòng của hội học sinh, ổn định hơi thở lấy chocolate và nước khoáng trong ba lô ra để bổ sung thể lực.

      Sau khi khai giảng lâu, trong lớp có bạn học té xỉu lúc tan học đường trở về ký túc xá bởi vì thể lực chống đỡ nổi dọa đám thiên kim tiểu thư và các đại thiếu gia khác sắc mặt trắng bệch, lại phải hợp sức khiêng bạn về phòng. Sau vụ đó, mỗi người đều để các loại thực phẩm bổ sung thể lực vào trong cặp, hi vọng mình phải là người tiếp theo té xỉu .

      Lâm Thanh Vũ nghiêng người nhìn về phía hồ Nặc Á, mặt hồ là hình ảnh ánh trăng rằm chiếu ngược, ánh trăng rơi hồ trong rừng, sóng nước lăn tăn lóng lánh như ánh sáng của trân châu lấp lánh, thể thừa nhận, cảnh sắc trước mắt rất tuyệt, chỉ xinh đẹp thôi đủ để dùng hình dung, giống như đặt mình trong thế giới khác ánh sáng trong núi, hồ lại có ánh trăng chiếu ngược phương xa là kiến trúc Gothic cổ điển, làm nhịn được say mê đắm chìm vào đó. Cho đến khi tiếng đàn vi-ô-lông truyền đến, kéo trở về với thực.

      " ra trong hội học sinh cũng có người trở lại trường, sớm." nghĩ.

      Sau khi điều chỉnh xong từng dây đàn, tiếng đàn từ phòng làm việc an tĩnh chậm rãi chảy ra ngoài cực kỳ thong thả, tiếng đàn vi-ô-lông đặc biệt như khóc như kể, như tơ như gấm, thanh đan xen liên tiếp duy trì bản nhạc chậm, nhịp điệu đó làm liên tưởng đến bức tranh ─ vầng trăng tròn tỏa sáng, ánh trăng vàng ôn nhu rơi mặt hồ trong khu rừng giống như cảnh tượng vừa tưởng tượng, tựa như ảo mộng.

      Lâm Thanh Vũ vô cùng kinh ngạc, đôi mắt hạnh mở to hết cỡ, chưa bao giờ nghĩ đến mình được thưởng thức bản nhạc với kỹ thuật cao như thế này.

      Đây chính là bản nhạc piano huyền thoại ─ khúc nhạc thứ nhất trong bản sonata ‘ Ánh trăng’ của Bethoven, theo tiếng đàn vi-ô-lông duyên dáng diễn tấu lại mang theo chút hơi thở man mác buồn.

      Lâm Thanh Vũ nhàng đến bên ngoài phòng làm việc của hội học sinh, nằm ô cửa sổ thủy tinh mở, chỉ thấy người con trai cao lớn ngồi chiếc bàn công tác được điêu khắc tỉ mỉ mỹ lệ của hội trưởng, nghiêng đầu kẹp cây đàn vi-ô-lông, tay trái đặt dây đàn liên tục di chuyển, tay phải thong thả lôi kéo cung đàn, mặt hề có biểu lộ gì.

      Lâm Thanh Vũ biết , , phải là toàn bộ sinh viên ở đại học Nặc Á đều biết , chính là hội trưởng hội học sinh đầu tiên của trường – Cổ Hựu Hiền.

      chính là sinh viên vô cùng ưu tú của đại học Nặc Á, là sinh viên học viện thương mại chuyên ngành " quản lý marketing" năm thứ tư. Từ lúc Lâm Thanh Vũ chưa nhập học biết có nhân vật như thế tồn tại. Lúc trước, trong tư liệu nhập học mà đại học Nặc Á gửi cho phần tài liệu đặc biệt của hội học sinh, trong đó có phong thư với tiêu đề là "Gửi cho học muội" - tác phẩm do chính tay viết. Nét chữ đẹp đẽ đó lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Thanh Vũ.

      Đại học Nặc Á trao quyền lực tối cao cho hội học sinh, hội học sinh chính là quyền lực cao nhất trong trường học, quyền lực đó lớn đến mức có thể dùng câu “ tay che trời” để hình dung. Vì thế mà thành viên hội học sinh tự nhiên cũng trở thành đối tượng để các sinh viên khác sùng bái.

      Cổ Hựu Hiền – hội trưởng hội học sinh của cả trường liên tiếp hai khóa, dáng người cao ngất lại rắn chắc, làn da phơi nắng thành màu đồng cổ, ngũ quan lại tản ra hương vị thư sinh nho nhã, là người con trai tỏa sáng giống như ánh mặt trời. đôi mắt linh hoạt, mũi thẳng, còn có khóe miệng khẽ nhếch, cho dù có biểu lộ gì cũng làm cho người khác cảm thấy mỉm cười, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Hơn nữa, chính là người làm việc vô cùng sôi nổi nhiệt huyết, là người dẫn đầu hội học sinh lo hết tất cả mọi chuyện, thân thiết với mọi người, được tất cả học sinh ủng hộ. Bởi vậy dù cho sắp tốt nghiệp, sau khi hết học kỳ đại học năm thứ 4 này, nhưng vẫn được trao trách nhiệm làm hội trưởng hội học sinh, nhưng mà bản thân thích làm công việc này là được rồi.

      Lâm Thanh Vũ cảm thấy rất kinh ngạc khi có thể kéo đàn hay đến như vậy, bởi vì trong buổi tiệc chào đón sinh viên mới của trường hôm đó có xen kẽ tiết mục tương đối được các chị khóa hoan nghênh "Tập kích! Siêu nhân hội trưởng có thể biểu diễn tiết mục như thế nào, kết quả là gì?", cán bộ hội học sinh gạt Cổ Hựu Hiền lén sắp xếp tiết mục này. Cổ Hựu Hiền bị đẩy lên sân khấu thoải mái tiếp nhận trò chơi mà các cán bộ trong hội học sinh sắp xếp, ngoại trừ bắt nhảy vào lửa, làm trò quá nguy hiểm, những loại thí nghiệm khác đều như mọi người mong muốn, đặc biệt là khi phó hội trưởng Ứng Gia Văn cầm đàn vi-ô-lông lên sân khấu, qua micro với toàn thể sinh viên: "Sau khi quan sát hội trưởng năm nay, chúng tôi nhất trí cho rằng hội trưởng là người mù nhạc, nhưng mà lại là người Đài Loan có tên tuổi tại Viên, biết tại sao lại có danh xưng đó, cho nên, tiết mục cuối cùng xin mời hội trưởng thể tài năng, lấy lại uy danh cho mình."

      Cổ Hựu Hiền thong dong tiếp nhận đàn vi-ô-lông trong tay phó hội trưởng, dùng tiếng trong trẻo ôn hòa : " ra tôi học qua đàn vi-ô-lông, khiến mọi người nghĩ về năng lực của tôi mấy năm qua như vậy, tôi đây cũng cam tâm tình nguyện chia xẻ với các em sinh viên khóa dưới."

      xong, lễ đường rộng lớn lập tức vang lên tiếng vỗ tay hoan hô như sấm, sau đó khúc nhạc nhàng nhưng bén nhọn của đàn vi-ô-lông toát ra tràn ngập cả lễ đường, làm cho tất cả các sinh viên của học viện nhạc đều che lỗ tai lại, dùng cách này để ngăn cản thanh ma quỷ đó xông vào não.

      "Trời ạ! Đây là điệu Valse quái quỷ gì vậy. . . . . ."

      "A! Ai với hội trưởng cần phải kéo nữa đâu!"

      Tiếng kêu gào vang lên khắp nơi. Chủ nhiệm của khoa nhạc ngồi ở hàng ghế đầu tiên cuối cùng cũng đứng dậy về hướng điều khiển thanh, ra lệnh chi người điều chỉnh thanh tắt micro . Sau khi thanh tiếng đàn chấm dút, nóc nhà lễ đường sắp bị tung bay rốt cục cũng khôi phục lại yên tĩnh.

      Cổ Hựu Hiền đứng sân khấu, khuôn mặt sáng bừng, giống như người nghệ sĩ thực thụ cầm đàn vi-ô-lông khom người thấp sau khi phất tay chào khán giả phía dưới xong mới ưu nhã vào trong hậu trường.

    3. PuTaChan

      PuTaChan New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      20
      :yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52: ủng hộ ss tiếp tục phát huy nha:yoyo14::yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      1.2

      Lúc này thanh du dương của tiếng đàn lan tỏa xung quanh bờ hồ, khiến cho người khác nhất thời say mê. Bỗng nhiên, bài hát tên là ‘ chó đen đỉnh núi’ rất phối hợp vang lên, Lâm Thanh Vũ sợ tới mức suýt chút nữa va vào góc cạnh cửa sổ, đôi mi thanh tú cong cong nhíu chặt lại. Hai bản nhạc này đối lập nhau quá lớn rồi!

      “Em trai à, rốt cuộc em chết ở chỗ nào vậy hả? Vừa mới qua năm mới tìm thấy em, gọi điện thoại em cũng tiếp." Cổ Hựu Hiền nhảy xuống bàn, tức giận, gào thét qua điện thoại.

      Lâm Thanh Vũ lại tiếp tục nằm ở bệ cửa sổ nhìn lén, chỉ thấy Cổ Hựu Hiền cầm điện thoại tới lui.

      "Gì, ở Nhật Bản? Em lại đến Nhật Bản tìm vị giáo sư đó sao?" Cổ Hựu Hiền cực kỳ tức giận, hiểu vì sao em trai lại cố chấp muốn Nhật Bản học ngành kiến trúc như vậy, ràng là trong nước cũng có sở nghiên cứu chuyên về ngành kiến trúc mà.

      Hơn nữa, từ thời trung học, em trai bắt đầu kế hoạch cho chuyện này, bên học tiếng Nhật, bên mất ăn mất ngủ đọc sách, học bài. Chương trình đại học bốn năm được em trai hoàn thành trong vòng ba năm, trước thời gian tốt nghiệp đăng ký tham gia quân ngũ. Được giáo sư đại học đề cử, em trai chỉ chờ cho đến khi xuất ngũ lập tức du học.

      Cổ Hựu Hiền hiểu, trong cuộc đời chỉ có lần được hưởng cuộc sống đại học vì vậy phải cố gắng chơi, tận tình chuyện đương, đây mới gọi là sinh viên chứ! Như em trai , Hàn Mộc Thâm cũng được tính là sinh viên sao? Theo lãng phí cuộc sống tốt đẹp của mình.

      " thừa, tất nhiên là có việc tìm em, nếu gọi điện thoại cho em làm cái gì chứ, nhưng mà tại cũng còn chuyện gì nhờ em nữa rồi. Cả ngày hôm qua, tìm khắp nơi cũng thấy em cho nên tức giận trở về trường học trước rồi. Vốn muốn nhìn xem có đứa bạn nào cũng đến trường sớm giống mình để hẹn uống rượu, kết quả là người cũng có, tức chết ."

      Cổ Hựu Hiền xong, im lặng lúc, rồi sau đó mang theo khuôn mặt u sầu : "Đúng rồi! Lại thất tình rồi, gần nhất ấy rất kỳ lạ, mấy ngày hôm trước mới với chuyện muốn chia tay, còn ấy có cảm giác an toàn. đâu có trêu ai, chọc ai đâu, vì sao mỗi người khi chia tay đều câu như vậy."

      Thấy Cổ Hựu Hiền từ từ về phía mình, Lâm Thanh Vũ sợ tới mức ngã ngồi mặt đất, dính sát vào vách tường sau lưng, trái tim lo lắng đập mạnh, rất sợ bị chụp lên đầu danh hiệu “nghe lén”.

      "Được rồi! Em cũng đừng trở về làm gì, có em bên cạnh, cũng muốn uống rượu, muốn say cũng còn người làm nước mạt ong cho uống. vừa mới phát cây đàn vi-ô-lông mà mang đến trường, đặt trong phòng làm việc vậy mà quên mất, tại vừa vặn có thể lấy ra bày tỏ chút. . . . . .Được, đừng lo lắng cho , cũng phải lần đầu tiên, em cũng cẩn thận chút. . . . . . Bái bai~~" Cổ Hựu Hiền kinh ngạc, liếc nhìn ảnh trăng rằm chiếu ngược hồ Nặc Á, chậm rãi nhắm hai mắt lại, quay đầu về phía bàn công tác của mình.

      Thấy để điện thoại di động xuống, trở về bàn công tác, ngơ ngác nhìn phòng làm việc bóng người đến ngẩn người, vẻ mặt cực kỳ phiền muộn, Lâm Thanh Vũ biết mình nên lẳng lặng rời , nên quấy rầy đến đàn thất tình này.

      Xoay người, chân tay cầm lấy hành lý của mình, đúng lúc muốn rời khỏi nơi gọi là hoàng cung này sau lưng liên tiếp truyền đến tiếng đàn bùng cháy vô cùng mãnh liệt, vô cùng xúc dộng, Lâm Thanh Vũ sợ tới mức hít hơi sâu.


      “Trời ạ! Khúc nhạc thú ba...” giọng , vội vàng quay người trở về bên cửa sổ.


      Cổ Hựu Hiền đứng ở trước bàn, giống với nhiều nghệ sĩ đàn vi-ô-lông ưu tú khác, tự chủ được mà đông đưa theo nhịp điệu xao xuyến, dùng hết khí lực toàn thân để thổ lộ tình cảm mến dâng trào nhưng thể giãi bày với ai. Tay trái như nước chảy mây trôi, dùng tốc độ nhanh vô cùng để điều khiển dây cung. Cách chơi đàn rất kì diệu, người ngoài nghề như cảm thấy đây quả là kĩ thuật chơi đàn vô cùng hay, khắc nghiệt, thô bạo nhưng lại tràn ngập vô hạn thâm tình, tất cả đều được biểu qua tiếng đàn, làm tinh thần cũng tùy theo đó mà căng thẳng.


      Lâm Thanh Vũ nhắm hai mắt lại, tâm tình rung động dứt theo tiếng đàn phập phông sục sôi của Cổ Hựu Hiền.


      lúc tiếng đàn thần tốc trôi chảy vang lên giai điệu đó lại biến mất trong nháy mắt, “A...” tiếng, Lâm Thanh Vũ nhanh chóng mở mắt nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, chỉ thấy buông đàn, tay phải vuốt khóe mắt, sợi dây đàn cuộn lại, đung đưa trái phải.


      Giống như dây đàn thể nài gánh vác được tình cảm tha thiết dâng trào của lúc này, cho nên nó mới dứt.


      Thấy Cổ Hựu Hiền nhìn nhìn, Lâm Thanh Vũ kinh ngạc phát khóe mắt bên phải của chảy đầy máu, kinh khủng hơn chính là thấy ngón tay của Cổ Hựu Hiền thản nhiên lau miệng vết thương, sợ tới mức lớn tiếng :” Đàn !” Lập tức mang theo ba lô chạy vào trong.


      Vẫn tưởng rằng có ai khác ở hoàng cung, bỗng nhiên lại vang lên tiếng”Đàn ”, khiến Cổ Hựu Hiền sợ hãi kêu lên tiếng. Động tác muốn dùng nước miếng vẽ lên loạn lên miệng vết thương cũng dừng lại, nhìn biết ở đâu ra xách theo cái ba lô tròn vo về phía .


      Đúng là người đẹp bé . Đây là ấn tượng đầu tiên của Cổ Hựu Hiền đối với Lâm Thanh Vũ.


      “Đàn , thể dùng nước miếng để bôi lên miệng vết thương, như vậy rất vệ sinh” khuôn mặt trái xoan trắng nõn đẫy đà của là đôi mắt hai mí khắc sâu to tròn đen láy, lộ ra ánh mắt mang vẻ chỉ trích. nhanh chóng lấu túi cấp cứu từ trong ba lô tùy thân ra, bắt đầu xử lí miệng vết thương cho Cổ Hựu Hiền.


      Miệng vết thương tuy nhưng hơi sâu, bởi vì tới quá gần mắt, cho nên Lâm Thanh Vũ phải vô cùng cẩn thận xử lí vết thương cho Cổ Hựu Hiền.


      Cổ Hựu Hiền nhân cơ hội này, cẩn thận quan sát . Khuôn mặt trắng noãn thanh tú trong suốt sáng long lanh, hao gò má phớt hồng, đôi mắt to linh động lông mi vừa dài vừa cong, làm cho ánh mắt càng thêm xinh đẹp. Chiếc mũi thẳng phối hợp với môi hồng đầy đặn càng mê người hơn. Ngũ quan xinh xắn phối hợp với tóc ngắn thẳng mền mại đen nhánh, sinh đẹp động lòng người.


      Mặc dù bây giờ bé vẫn còn có vẻ ngây thơ của con , nhưng qua vài năm nhất định người đẹp. . . . Cổ Hựu Hiền khỏi nghĩ như vậy. Nhưng mà, cũng chỉ đơn thuần quan sát người trước mặt như vậy thôi. Người như này, chỉ cần nhìn qua cũng biết là tiểu thư nhà giàu thường thấy nhất trong sân trường, từ được che chở lớn lên như công chúa .


      “Cám ơn em” nhận lấy chiếc gương Lâm Thanh Vũ đưa cho mình, soi trái soi phải sau đó thỏa mãn cảm ơn .


      Đúng là bé cẩn thận, còn giúp gián lên miệng vết thương băng cá nhân nho thấm nước. Nếu như để xử lí ...., bôi chút nước miếng lên là coi như xong.


      cần khách khí, đàn , những thứ thuốc này với cả băng cá nhân đều cho , miệng vết thương mặc dù nhưng hơi sâu, phải cẩn thận chút!” Lâm Thanh Vũ đưa túi thuốc cho Cổ Hựu Hiền, cười với ngừng,” Cái kia...Đàn , em chỉ đúng lúc qua, nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời của , cho nên mới đặc biệt đến xem, cố ý rình xem đâu”


      sao, cây đàn này lâu sử dụng, cũng được bảo dưỡng, cho nên mới kéo đến đứt dây đàn, làm cho em sợ chứ?” Cổ Hựu Hiền nhanh chậm cất cây đàn đứt dây vào trong rương, lại cất kĩ vào trong tủ kính.


      thôi! Thời gian cũng hơi muộn rồi, đưa em trở lại kí túc xá.” Dẫn Lâm Thanh Vũ ra khỏi văn phòng hội học sinh, liếc mắt nhìn mặt đất còn có hành lí lớn”Em làm sao có thể trở lạ trường học mình, còn tự mình tới đây?” rất ngạc nhiên, đại tiểu thư như làm sao có thể có ai hầu hạ.


      “Em cãi nhau với cha, cho nên rời nhà trốn dọa ông ấy” mỉm cười với Cổ Hựu Hiền, lại kéo rương hành lí mặt đất.


      “À, để giúp em, từ cửa trường học đến đây, thời tiết lại lạnh như vậy, em nhất định là mệt muốn chết rồi, đưa hết đây cầm cho!”Cổ Hựu Hiền rất tự nhiên tiếp nhận ba lô lưng Lâm Thanh Vũ cũng rương hành lí tay , dễ dàng ra khỏi hoàng cung.


      “Cám ơn dùng nụ cười tươi tắn báo đáp Cổ Hựu Hiền, cám ơn .


      Hai người sóng vai con đường mòn trong rừng, gió lạnh buốt thổi qua, nhưng tuyệt đối cảm thấy rét, thậm chí người con bắt đầu nóng lên, Lâm Thanh Vũ cảm thấy hôm nay lượng vận động nhất định phá kỉ lục.


      “Đàn , chơi đàn vi-ô-lông rất tốt đấy! Vì sao tại buổi lễ đón người mới lại biểu diễn như thế? Em cảm thấy thực lực của muốn ở trong học viện nhạc cũng vấn đề gì” Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu hỏi.


      “Lũ ranh con chết tiệt kia muốn chỉnh lại , muốn nhảy vòng lửa, nuốt kiếm, phóng hỏa, biểu diễn xiếc thú cái gì cũng nghĩ ra được, trả thù bọn họ làm sao cam tâm được” Cổ Hựu Hiền lộ ra nụ cười gian, khiến cho Lâm Thanh Vũ cười dứt.


      Tiếng cười như chuông bạc bưu truyền trong rừng cây, nhìn nụ cười sáng lạng của , dừng bước lại làm tư thế ‘chớ có lên tiếng’ với ”Suỵt, đừng ra ngoài đó! học được nhạc, học vài năm , chỉ đàn được bài, hai bài vi-ô-lông còn có thể được, trình độ của mình đến đâu, chính mình ràng nhất, đám kia quan sát qua chính xác!”


      Gió thổi mạnh khiến đôi má Lâm Thanh Vũ càng hồng thêm. Đêm nay lần đầu tiên với nhân vật lớn như vậy, nhìn thấy nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời của , cỗ ấm áp dỗ dành tâm tình buồn bực mấy ngày qua của .


      Cổ được tuyển làm đội trưởng hội học sinh hai năm liền phải là có nguyên nhân. nghĩ thầm.


      Bởi vì có Cổ Hựu Hiền hỗ trợ, dễ dàng trở lại ký túc xá, sau khi lời tạm biệt với , đưa mắt nhìn về phía lý túc xá khác, tuy nghe qua rất nhiều đánh giá về , nhưng su khi trực tiếp tiếp xúc, lưu lại ấn tượng tương đối tốt đẹp về người đàn nhiệt tình này--------
      Last edited by a moderator: 15/6/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương thứ hai
      2.1
      Lúc chạng vạng tối, ánh tà dương màu da cam bao phủ cả đỉnh núi mảnh đất giống với quốc gia của những câu truyện cổ tích, Lâm Thanh Vũ nhàn nhã ngồi ăn tối với đàn đàn chị trong khoảng sân lớn. Sau khi mặt trời xuống núi, có khi mang theo vài đám mây mù, càng làm cho sân trường trở nên mộng ảo hơn, mà lúc này, Lâm Thanh Vũ cũng chìm đắm trong phong cảnh xinh đẹp đó, bởi vì ăn tối với đàn mến.

      Ứng Gia Văn, phó hội trưởng hội học sinh, đồng thời cũng là đàn học năm thứ tư thuộc cùng khoa tài chính với Lâm Thanh Vũ. Từ lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ nhìn thấy , thấy khá thích . có vẻ ngoài và khí thế xuất sắc giống như Cổ Hựu Hiền. Bình thường, hay đeo gọng kính màu vàng, khuôn mặt cân đối thanh thoát, chuyện tương đối khách khí, thuộc kiểu con trai ấm áp giống như hàng xóm nhà bên.

      Mà chuyện khiến Lâm Thanh Vũ khâm phục nhất đó chính là sau khi tìm hiểu về Ứng Gia Văn mới biết được người bình thường trong số ít những người bình thường ở trong trường. Cha mẹ đều là công chức bình thường, dựa vào chính thành tích ưu tú xuất sắc của mình để lấy được học bổng đặc biệt của trường, học cùng lớp với đám con trai con nhà quan chức cấp cao như tổng giám đốc, nghị sĩ, người làm trong bộ máy quản lý nhà nước nhưng cũng hề thấp kém hơn chút nào.

      luôn là trợ thủ đắc lực của Cổ Hựu Hiền, nhiều mà chỉ luôn im lặng giúp đỡ hoàn thành công việc của hội học sinh. Đối với Lâm Thanh Vũ, tồn tại của giống như dòng nước tươi mát vậy.

      Đối với Lâm Thanh Vũ, người vô cùng căm ghét quan niệm môn đăng hộ đối và đám cưới chính trị thương mại người có gia cảnh giống Ứng Gia Văn rất có lực hấp dẫn. Sau khi khai giảng được học kỳ, tâm tư thầm mến của càng ngày càng ràng, ba người bạn ở phòng đối diện và phòng bên cạnh cũng biết tâm ý của , cũng cố gắng hết sức tác hợp cho hai người.

      "Tiểu Vũ, ngày hôm qua em đến khoa để họp, bọn chị phác thỏa kế hoạch cho hoạt động lần này, lát nữa em xem bản kế hoạch giúp chị nhé." Dương Phẩm Nghi, sinh viên năm ba, đàn chị cùng khoa với Lâm Thanh Vũ, cũng là hội trưởng của khoa tài chính.

      "Dạ."

      Lâm Thanh Vũ cười với Dương Phẩm Nghi. rất thích đàn chị khí chất xuất chúng lại thanh nhã này. cũng cố gắng muốn học tập theo, nhưng mà người có tính cách đậm chất cỏ dại như Lâm Thanh Vũ làm sao có thể học được hai chữ thanh nhã này.

      nhìn người khác - Ứng Gia Văn ngồi bên cạnh cười thầm, bĩu môi : "Đàn à, cười thầm đấy!"

      "Ha, bị phát ." Ứng Gia Văn mở miệng cười mỉm nhìn Lâm Thanh Vũ, "Thanh Vũ, bây giờ em có dáng vẻ của hội trưởng rồi đấy! Chờ đến khi em học năm thứ ba là có thể tham gia ứng tuyển chức hội trưởng khoa rồi. . . . . . Ừm, nghĩ với năng lực của em ứng tuyển chức hội trưởng hội học sinh cũng được đấy."

      "Đúng đó!" Dương Phẩm Nghi phụ họa , "Lúc trước tất cả mọi người đều đứng về phe cái người giả tạo lớp bên cạnh kia, nếu có Tiểu Vũ tạm thời rat ay giúp đỡ em trong việc tranh cử, em làm sao có thể thuận lợi được tuyển làm hội trưởng của khoa, đáng tiếc Tiểu Vũ mới năm nhất thể tham gia hội của khoa hoặc hội học sinh, nhưng mà cũng cần gấp, tại Tiểu Vũ cũng trở thành cố vấn chuyên môn của em rồi.”

      "Mọi người đừng cười em, trong lớp cũng xuất vài người gọi em là ‘hội trưởng trong bóng tối’ hoặc ‘ người nắm quyền trong tay’ rồi, gọi như thế khiến em nhịn được mà nổi giận, mất hết cả hình tượng." Khi Lâm Thanh Vũ lung túng luôn luôn gãi đầu khiến cho mọi người cười ngừng.

      Sau khi ba người cùng khoa hoà thuận vui vẻ dùng xong bữa tối, Lâm Thanh Vũ và Dương Phẩm Nghi cùng nhau vùi đầu thảo luận về bản kế hoạch cho hoạt động sắp tới, sửa chữa lúc lâu, còn Ứng Gia Văn ở vị trí trung lập, lẳng lặng câu, chỉ ngồi bên cạnh uống cà phê.

      Sau khi Dương Phẩm Nghi cất bước chạy về văn phòng khoa xin bản thảo, trong phòng cà phê trang nhã chỉ còn lại Lâm Thanh Vũ và Ứng Gia Văn.

      " Gia Văn, buổi vũ hội tốt nghiệp ngày mai, em có thể khiêu vũ cùng ?" cố gắng lấy hết dũng khí nới với , cũng mang theo ánh mắt lóng lánh đầy chờ mong nhìn thẳng vào .

      "Ừm. . . . . . Học muội, thực xin lỗi, đêm mai chắc là có cơ hội tham gia khiêu vũ đâu."

      "Hả? Tại sao?" Lâm Thanh Vũ thất vọng.

      "Hội trưởng của chúng ta chắc chắn khiêu vũ cùng với bạn , vậy nên đương nhiên phải ở lịa, kiểm soát mọi việc diễn ra trong buổi tiệc. Thanh Vũ, thực xin lỗi!" lộ ra vẻ mặt khó xử, thẳng thắn xin lỗi .

      "Em rất thích , nghe có vũ hội cho nên vẫn luôn mong ngóng được khiêu vũ với , hơn nữa, phải hội trưởng Cổ vừa mới thất tình sao? Bạn ở đâu ra?" căm giận bất bình .

      "Làm sao em biết cậu ấy vừa mới thất tình?" Ứng Gia Văn kinh ngạc nhìn em khóa dưới này. Đây là tin tức nội bộ của hội học sinh, bị bọn phong tỏa rồi mà! Nhìn vào đôi mắt to tròn trong sáng của , tuy trong lòng vẫn có chút ít nghi hoặc nhưng giữ bí mật nữa, với : " ra bọn sợ các học sinh khác đánh giá sai về hội trưởng, cho nên cố ý đè ép tin tức này hơn tháng, nhưng gần nhất Hựu Hiền mới quen bạn , rằng vũ hội ngày mai cậu ấy muốn dẫn bạn cùng tham gia vũ hội, cho nên . . . . . ."

      "Mọi người đều biết hội trưởng Cổ thay bạn liên tục người đổi người, đây cũng chẳng phải tin tức lạ gì, ấy có thể tham gia khiêu vũ, tại sao lại thể?" Lâm Thanh Vũ cực kỳ tức giận, kế hoạch thông báo với các bạn từ tuần trước phải cứ thế bị hủy chứ?

      "Đừng hội trưởng như thế, mọi người đều chỉ nhìn bề ngoài, loại nhân vật phong vân như ấy vốn có rất nhiều nữ sinh ái mộ, tất cả mọi người đều cho rằng ấy rất đào hoa nhưng chỉ có bọn , những người bạn thân thiết mới biết được ấy phải người như vậy. Nhưng mà gần đây ấy có phê bình kín đáo với khoa tài chính của mình, có khả năng là có quan hệ với bạn trước của cậu ấy." cười nhàng, duỗi tay xoa đầu Lâm Thanh Vũ, "Ngoan, hôm nào lại mời em ăn cơm, ngày mai phải làm cho em thất vọng rồi."

      Lâm Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt thất vọng, kinh ngạc nhìn Ứng Gia Văn tỏ vẻ có lỗi, nhanh chóng thu hồi tâm trạng, cười cười với , " sao." ngọt ngào , tính toán khởi động kế hoạch B mà cả đám bọn nghĩ ra.

      Mang theo tâm trạng tiếc nuối, Lâm Thanh Vũ mặc bộ lễ phục màu hồng phấn khảm kim cương vô cùng quý báu kết hợp với đồ trang sức tinh sảo trang nhã tiến vào lễ đường lớn cùng với các bạn học cũng ăn mặc sang trọng thanh nhã kém .

      Lúc này, lầu của lễ đường trải đầy ghế tựa, cửa sổ sát đất cao lớn cũng được trang trí hoa lệ, thoạt nhìn giống như vào vũ hội cung đình thế kỷ của mười bảy, mười tám, vô cùng xa hoa.

      Vũ hội đầu tháng tư, hoa mỹ là vũ hội tốt nghiệp nhưng thực tế lại là thời cơ tốt nhất để tìm kiếm nửa kia môn đăng hộ đối, cho nên gia đình của các học sinh đều cẩn thận chuẩn bị các loại tây trang, lễ phục cao quý đưa đến trường học cho con em mình.

      Các sinh viên học viện nhạc hợp tấu với giai điệu của điệu Waltz duyên dáng, bên sân cả học sinh nam lẫn học sinh nữ đều xoay vòng tìm kiếm bạn nhảy, đám các thiếu nữ say mê nhìn Cổ Hựu Hiền mặc trang phục đẹp đẽ khiêu vũ sân.

      Sauk hi điệu nhảy đầu tiên kết thúc, hội học sinh bắt đầu giao phó màn diễn tấu cho “ ban nhạc Nặc Á”, ban nhạc hoạt động độc lập nhưng thanh danh của nó còn vang dội hơn cả học viện nhạc của trường. Ban nhạc tham gia biểu diễn để các bạn trong học viện nhạc trở về tham gia lễ hội.

      Ngồi ở nơi xa sân khấu là các học sinh bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà tham gia khiêu vũ, Lâm Thanh Vũ lại là người trong số đó. lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Hựu Hiền tỏa ánh hòa quang sân ánh mắt đó có thể ánh mắt mang theo oán niệm. Nếu như cái tên này tùy hứng, có thể thực kế hoạch khiêu vũ với Ứng Gia Văn hợp vũ cũng có thể biểu đạt tình của mình với rồi. Dù sao sau hai tháng nữa cũng tốt nghiệp rồi, cái gì cũng phải liều lĩnh thử xem, cho dù có bị cự tuyệt, ít nhất cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng bởi vì Cổ Hựu Hiền, tất cả kế hoạch của đều bị rối loạn.

      Sauk hi mọi người ra nhập sân nhảy khiêu vũ chuyển ánh mắt về phía điều khiển thanh bên cạnh sân khấu, nhìn Ứng Gia Văn quan sát, điều khiển mọi thứ bên ngoài, nở nột nụ cười sâu. Như thế này có thể tiến hành kế hoạch B được rồi.

      Thời gian nghỉ ngơi giữa vũ hội, hội học sinh sắp xếp tiết mục bài ca thổ lộ tình cảm, người khởi xướng đầu tiên là Cổ Hựu Hiền với bài hát “ Bằng Hữu” của Chu Hoa Kiện tặng cho toàn thể các bạn sinh viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp, phối hợp với tiếng tràn đầy tình cảm của MC tạm thời, chậm rãi đọc bản thảo Cổ Hựu Hiền đích tay viết, lại làm cho rất nhiều người chảy nước mắt, tiếp theo là những bài hát mà các em khóa dưới dành tặng cho chị khóa .

      ca khúc vừa kết thúc, MC đột nhiên cất cao tiếng , "Oa ô! Xin đợi em chút." Dùng tiếng hưng phấn : "Cuối cùng cũng xuất bài hát thể tình , làm cho người ta rất hưng phấn, các bạn học sinh thân mến, đây là bài hát “ Ám hiệu” của Lý Mân được dành tặng cho phó hội trưởng, Ứng Gia Văn." xong, lễ đường lập tức vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bạn MC hưng phấn quá mức tiếp: "Hơn nữa người gửi bài hát này còn ký tên nữa đó! Bạn sinh viên nữ này gửi lời nhắn đến đàn Ứng Gia Văn rằng: ‘ Ứng Gia Văn, em thực rất thích , mong đồng ý làm bạn trai em!』Oa, rất có dũng khí, tôi quá khâm phục bé này rồi, người thầm mễn phó hội trưởng lâu chính là người của khoa tài——"

      Khi tên của bạn sinh viên nữ này sắp được ra thanh "xì xào" tiếng sau đó đột nhiên im lặng, mọi người cực kỳ hưng phấn, cảm xúc trong nháy mắt đông cứng lại, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, giải thích được, bắt đầu kháng nghị.

      Sau nửa ngày, tiếng trầm thấp của bạn MC lại vang lên lần nữa, "A, xin lỗi, phó hội trưởng đột nhiên cắt đứt nguồn điện, còn uy hiếp tôi thể ra tên của bạn học đó, cho nên, vì an toàn tính mạng của mình mà suy nghĩ, tôi chỉ có thể phát trực tiếp bài “Ám hiệu” thôi. Bạn học nữ này, xin lỗi."

      Bài hát "Ám hiệu" của Lý Mân vang khắp lễ đường, lúc ca khúc hát đến đoạn “Toàn bộ thế giới chỉ có hiểu em , em muốn chỉ là bạn tốt mà thôi. . . . . ." Lâm Thanh Vũ chậm rãi đứng lên, trái tim đập mạnh thình thịch, nhìn người kia cúi đầu điều khiển thanh, cũng biết nhìn cái gì.

      hành động như thế này là có ý gì? thể nào hiểu nổi, ra khỏi lễ đường, đợi buổi vũ hội này kết thúc.


      2.2

      Tránh ở bên nhìn dòng người dần dần tản , ngay cả Cổ Hựu Hiền cũng đưa bạn về ký túc xá, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy Ứng Gia Văn ra. Trái tim cảm thấy thấp thỏm yên, chờ đợi lâu cuối cùng cũng chờ được người đó ra.

      "Đàn ." Lâm Thanh Vũ lập tức tiến lên, thấy Ứng Gia Văn lộ ra khuôn mặt tươi cười nhàng với mình, lúc này mới thở phào nhõm.

      "Thanh Vũ, chúng ta đến bên kia chuyện!" Ứng Gia Văn đưa đến lễ đường kín đáo bên cạnh bờ hồ, nhìn xinh đẹp trước mặt, "Thanh Vũ, cám ơn tình cảm em dành cho , rất vui."

      " Gia Văn. . . . . ." Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ phấn khởi, ửng đỏ, hơi run rẩy kéo tay Ứng Gia Văn, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, hàng mi cong cong còn đọng giọt nước mắt vui mừng.

      "Thực xin lỗi, thể nào đáp lại mong muốn của em." Ứng Gia Văn nhàng tránh khỏi cái nắm tay của , chân thành xin lỗi với , "Thực ra chỉ đối xử với em em như người em , em là tốt, trong trường nhất định có người thích hợp với em hơn , cho nên vừa rồi mới ngăn cản MC ra tên em.”

      "Em chỉ thích thôi! Hơn nữa, từ giờ trở cũng có thể cần phải đối xử với em giống như em ." Lâm Thanh Vũ kiên trì với suy nghĩ của mình, ngừng tranh thủ cơ hội.

      "Học muội, thích hợp với em." Ứng Gia Văn dùng ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thanh Vũ, chậm rãi ra: " thể trèo cao, với tới em."

      câu làm cho đầu óc Lâm Thanh Vũ trống rỗng, giọt nước mắt to như hạt đậu trong suốt sáng long lanh chảy xuống gò má đẫy đà của . Nhìn bé bình thường luôn lộ ra nụ cười ngọt ngào với mình, Ứng Gia Văn có chút đau lòng, nhưng lại nhớ tới thân phận bối cảnh chênh lệch giữa hai người, thể hạ quyết tâm, " cũng sắp tốt nghiệp rồi, em nên quên !" xong, cũng quay đầu lại, rời .

      Đem nay có trăng sáng, trái tim Lâm Thanh Vũ lúc này ảm đạm giống như mặt hồ, hề có ánh sáng.

      Trở lại ký túc xá, ôm lấy ba người bạn chờ đợi tin tức của khóc rống suốt cả đêm, hôm sau, bốn người mang theo đôi mắt sưng vù đến trường học, khiến cho mọi người người đều liếc nhìn, các loại lời đồn cũng theo đó ầm ĩ lên. Nhưng chưa được hai ngày bị tin đồn khác áp đảo, hội trưởng hội học sinh trong truyền thuyết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải chèn ép khoa tài chính. Nhưng bởi vì đây chỉ là lời đồn đãi cho nên ai tin vào chuyện này.

      Lâm Thanh Vũ cố gắng chỉnh đốn lại trái tim đau thương, cất giấu cảm xúc khi bị thất tình ở sâu trong nội tâm, lần nữa bắt đầu cuộc sống sinh viên hồn nhiên vô tư.

      Buổi tối, và các bạn học ở trong phòng xem phim của Quỳnh Dao chiếu lúc 8 giờ."Rầm rầm rầm!" Đột nhiên, chuỗi tiếng đập cửa vội vàng cắt đứt cảm xúc phập phồng của bốn người theo dõi tình tiết bộ phim TV.

      Lâm Thanh Vũ nhanh chóng mở cửa, "A, chị. Tại sao chị lại khóc?"

      nhìn thấy Dương Phẩm Nghi đứng ở cửa ra vào, ôm đống hồ sơ, khóc đến thương tâm. Sau khi đưa vào phòng, Dương Phẩm Nghi càng khóc lớn tiếng hơn.

      Thấy bộ dáng giống như vừa chịu ủy khuất, Lâm Thanh Vũ ôm chặc, vỗ vỗ lưng trấn an , " Chị à, xảy ra chuyện gì? Đừng khóc nữa!"

      Qua hồi lâu, Dương Phẩm Nghi hít mũi cái, dùng giọng mũi đặc khịt : "Toàn bộ đề án và dự toán của khoa chúng ta đều bị hội học sinh đóng băng rồi, vừa mới. . . . . . Chị và cán bộ khoa cùng đến chỗ hội học sinh kháng nghị, nhưng mà hội trưởng lại làm khó dễ chúng ta lần nữa, như lần trước, đề án mà em xem giúp chị đó, chúng ta sớm đưa ra ý kiến muốn mượn lễ đường để làm nghiên cứu và mở buổi thảo luận, nhưng mà hội trưởng lại đề án của chúng ta có vấn đề, lại cùng thời gian với hoạt động của viện nhạc, chỉ đơn giản bảo chúng ta hủy bỏ hoạt động, dường như còn xóa sạch dự toán sáu tháng cuối năm của khoa chúng ta nữa. . . . . ."

      "Buồn cười, phải là hội trưởng Cổ muốn trả thù bạn trước cho nên mới cố ý chém giết khoa chúng ta chứ?!"

      Lâm Thanh Vũ nhớ, trước kia Ứng Gia Văn từng với , nhưng lúc đó cũng cho rằng như vậy.

      " có khả năng, học trường Cổ làm sao có thể làm ra loại chuyện này!" đám bạn học líu ríu thảo luận, nhất trí cho rằng đây là chuyện cười.

      "Chị, . . . . . . Gia Văn có bất cứ ý kiến gì sao? ấy chắc chắn ngồi yên mặc kệ." đến cái tên nhạy cảm, Lâm Thanh Vũ có chút được tự nhiên.

      " Ứng kẹp giữa khoa tài chính và hội học sinh, chính ấy cũng sứt đầu mẻ trán, thể làm gì được. . . . . . Vừa mới rồi hội trưởng , gọi. . . . . .em. . . . . . trực tiếp đến chuyện với ta." Dương Phẩm Nghi đến vế sau lập tức ấp a ấp úng, lo lắng nhìn Lâm Thanh Vũ.

      "Em? Tại sao lại là em? Em cũng phải thành viên của hội sinh viên khoa! Có chuyện gì cũng tới phiên sinh viên năm nhất em ra mặt."

      Dương Phẩm Nghi dùng ánh mắt khẩn cầu ra: " biết hội trưởng Cổ nghe ngóng được ở đâu khoa tài chính chúng ta có hội trưởng ngầm, bất luận chuyện lớn gì cũng phải được người hội trưởng này quyết định, cho nên ràng phải mời em đến chuyện trực tiế với ta. . . . . .Thanh Vũ, em mau giúp chị chuyện này ?"

      Nhìn Dương Phẩm Nghi khóc đến hoa lê đẫm mưa, khỏi nhen lên nhiệt huyết tràn đầy trong lòng Lâm Thanh Vũ. hai lời lập tức lôi kéo Dương Phẩm Nghi đến hội học sinh ở hoàng cung.

      Trong phòng họp của hội học sinh, đèn đuốc sáng trưng. Từ lần trước, sau khi nghe thấy Cổ Hựu Hiền kéo đàn vi-ô-lông trong này, đây là lần thứ hai vào phòng của hội học sinh, lúc này, trong văn phòng chỉ còn phó hội trưởng, vài người tổ trưởng tranh luận công việc, liếc mắt lập tức nhìn thấy ngồi Cổ Hựu Hiền ngồi ở vị trí cao nhất trong bàn hội nghị.

      "Hội trưởng." Lâm Thanh Vũ gọi.

      Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía .

      "A, đây phải bé dùng băng cá nhân OK sao? Xảy ra chuyện gì? Đến hội học sinh có chuyện gì sao?" Cổ Hựu Hiền cười mỉm, đứng lên chào đón .

      Dương Phẩm Nghi đến sau Lâm Thanh Vũ lập tức tới, lấy hết dũng khí với Cổ Hựu Hiền: "Hội trưởng, Tiểu Vũ chính là cố vấn của khoa chúng tôi."

      Cổ Hựu Hiền tươi cười, sau khi nghe Dương Phẩm Nghi xong, lập tức thu hồi vẻ mặt, trở về vị trí của mình, ý bảo hai người ngồi xuống.

      Bàn hội nghị hình tròn, Lâm Thanh Vũ ngồi nghiêm chỉnh đối diện trước mặt Cổ Hựu Hiền, đối mặt với người hội trưởng quyền thế nay, hề cảm thấy khiếp đảm, giống Dương Phẩm Nghi ngồi bên cạnh sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      "Chào các các chị, em là sinh viên năm nhất khoa tài chính Lâm Thanh Vũ, bây giờ em thay mặt khoa có việc cần hỏi hội trưởng, liên quan đến dự toán cho hoạt động của khoa em. Xin hỏi có vấn đề gì sao ạ? Nếu như đề án có sai sót gì, chúng em có thể sửa chữa lại." Lâm Thanh Vũ xem kỹ hồ sơ Dương Phẩm Nghi đưa cho mình, thẳng thắn ra.

      "Thanh Vũ, em thực là hội trưởng ngầm của khoa tài chính sao? nghĩ tới nữ sinh thiên chân khả ái (hồn nhiên ngây thơ) như em lại là người nắm quyền lực, hội trưởng ngầm của khoa tài chính?" Cổ Hựu Hiền lộ ra vẻ mặt thể tin được.

      "Hội trưởng, đừng đến những chuyện khác nữa, xin hội trưởng hãy chỉ ra vấn đề mà em vừa mới hỏi."

      Nhìn thấy nữ sinh đáng lại lộ ra biểu thành thục như thế này, quả thực có chút bất ngờ, thu hồi tư tưởng muốn vui đùa : "Giống như em vừa mới , hồ sơ đề án của khoa em quả có vấn đề, cho các em sửa chữa lại cũng phải thể, nhưng mà lễ đường chuyển cho viện nhạc, xin mời khoa em tìm thời gian khác."

      "Cái này đúng, hồ sơ trong tay em ghi ràng, đưa ra ý kiến xin hoạt động sớm hơn tuần so với viện nhạc, làm sao có thể chỉ vì sai sót nho mà hủy bỏ? Trong sổ tay sinh viên, điều thứ ba mươi khoản thứ nhất văn bản ràng viết: hồ sơ xin cấp hoạt động có sai sót có thể sửa chữa, xin hội trưởng hãy dùng thái độ công bằng để xử lý chuyện này." Trong mắt Lâm Thanh Vũ lóe lên ánh mắt khôn khéo, mở hồ sơ ra tiếp tục chuyện:"Mặt khác, dự toán từ đầu đến cuối học kỳ được quyết định tại sao đến bây giờ mới đổi ý cắt giảm."

      Bảy, tám đàn đàn chị có mặt ở đây đều mở to hai mắt nhìn bé đàn em với những phát biểu vô cùng sắc bén, ngay cả bọn họ cũng nhớ những điều khoản ghi trong sổ tay, vậy mà bé lại có thể học thuộc. Mà Ứng Gia Văn lại càng kinh ngạc, ngờ bé này lại hề đơn giản như vậy!

      "Đàn em à, chi phí trợ cấp của trường có giới hạn, trong thời gian ngắn bọn phải quyết định rất nhiều chuyện, đề án của khoa em có vấn đề, lại thể sữa chửa trong thời gian bọn cầu, đồng nghĩa với việc phải xin xét duyệt lại lần nữa, còn vấn đề về dự toán ngân sách, phải xin khoa các bạn tha thứ rồi, nhân viên nhà trường cắt giảm toàn bộ dự toán của các khoa, bọn cũng vô cùng buồn phiền, thể đưa ra quyết định." Cổ Hựu Hiền vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Vũ.

      Nhìn Cổ Hựu Hiền có vẻ đứng đắn, nghe ta lên tiếng, Lâm Thanh Vũ trầm mặt nhìn đàn đàn chị đứng bên cạnh mặt mày xanh xao, cuối cùng lại nhìn Cổ Hựu Hiền, " Hội trưởng Cổ Hựu Hiền, cho rằng chúng tôi chưa chuẩn bị gì mà dám đến đây truy hỏi sao? Xin đừng trợn mắt lời bịa đặt, chỉ vài câu có đùn đẩy trách nhiệm cách sạch . Trong sổ tay viết ràng thời gian để chỉnh sửa hồ sơ là tháng, tại sao theo lời lại chỉ có hai ngày? Được rồi, là nhân viên nhà trường cắt giảm kinh phí của toàn bộ các khoa, tại sao dự toán của viện nhạc lại vừa vặn dôi ra phần dự toán mà khoa tôi thiếu chứ hả?" nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Cổ Hựu Hiền, "Nghe . . . . . . thời gian trước hội trưởng Cổ chia tay với đàn chị trong khoa tôi, gần đây lại quen với đàn chị của viện nhạc, hi vọng đây phải là nguyên nhân khiến hội trưởng Cổ lấy việc công làm việc tư."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :