1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc - Nhất Vạn Vạn (192C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      dâu bị gạt cưới của tổng giám đốc
      Tác giả: Nhất Vạn Vạn

      Converter: ngocquynh520

      Editor: caoviyen_73​
      Giới thiệu:

      "Mang thai con của tôi? Tôi cầu kiểm tra xét nghiệm. . . . . ." Đêm tân hôn, Đoan Mộc Mộc bị người đàn ông nghiệt chất vấn.

      Tại sân bay vô tình náo loạn dẫn đến việc dây phải người nên trêu chọc, phá hư kế hoạch đính hôn của , còn làm hại bị buộc phải cưới . Kể từ khi trưởng thành, Lãnh An Thần chưa bao giờ bị ai đùa bỡn như thế.

      "Mười tháng sau, khi sinh con của tôi xong, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, " người đàn ông cười, lạnh lẽo như Satan.

      Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, thiếu nữ mới lớn chưa chồng, sao có thể sinh em bé? Đừng cho mười tháng, ngay cả mười năm cũng thể.

      Sau khi cưới, tranh đấu với Tiểu Tam, chiến tranh địch - ta căng thẳng, trải qua cuộc sống vô cùng hỗn loạn, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. . . . . .

      ****

      "Đoan Mộc Mộc, bào thai trong bụng là của ai?" Ngày nào đó, cầm kết quả kiểm tra thai của , gào thét như sấm.

      cười xinh đẹp quyến rũ, " cõi đời này, đàn ông phải chỉ có mình . . . . . ."

      Khoảnh khắc đó, ganh ghét như thuốc súng bùng lên thiêu đốt tâm can Lãnh An Thần . . . . . .

      Giữa màn đêm đen như mực, đếm xỉa đến việc nghi ngờ có thai, cưỡng chế nằm xuống phía dưới, cuối cùng máu tươi nhuộm đỏ drap giường trắng như tuyết.

      ****

      Di chúc về tài sản hơn nghìn tỷ được công bố, nội dung lại là: chỉ khi Đoan Mộc Mộc và người chồng họ Lãnh cùng sinh em bé mới có tư cách thừa kế.


      Từ đó bị đưa ra nơi đầu sóng ngọn gió, đối mặt với những mưu tính toán, tình ý giả tạo, Đoan Mộc Mộc trải qua những tháng ngày yên ả.

      Mờ ám, buộc : "Bà xã, sinh cho đứa con!"

      cười, "Được! Nhưng tôi có điều kiện. . . . . . Ký tên ly hôn!"

      Khoảnh khắc đó, lòng chấn động đau đớn!

      ra là,

      Có vài người, khi gặp mặt, nhớ đến vạn năm;

      Có chút động lòng, khi bắt đầu, gương vỡ khó lành. . . . . .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại trường!

      xin lỗi, nhường cái, nhường cái. . . . . ." Đoan Mộc Mộc ôm bụng, gạt đám đông chạy nhanh như phi nước đại, giờ phút này bụng đau dữ dội, mong muốn vào nhà vệ sinh, nhất định do thức ăn máy bay có vấn đề, để giải quyết chuyện cấp bách của mình xong, khiếu nại bọn họ mới lạ đấy?

      Giận dữ chạy mạch tới phòng vệ sinh, nhưng ngờ cuộc sống quẫn bách của Đoan Mộc Mộc từ đó bắt đầu mở màn.

      "Oa ——" là thoải mái, khi Đoan Mộc Mộc giải quyết xong vấn đề cá nhân, nhịn được thở dài hơi, nhưng còn chưa kịp xối nước bồn cầu, liền nghe phía ngoài cửa “phịch” tiếng, tiếp theo là thanh của người đàn ông vang lên, nhất thời kinh hãi che miệng.

      Trời ạ! nhất thời quá mắc đại tiện mà chạy vào nhà vệ sinh nam chứ?

      "Thần, em nhớ muốn chết. . . . . ." Ngay sau đó là giọng của người phụ nữ vang lên, sau đó nữa lại là tiếng quần áo bị xé rách, và sau sau sau đó nữa là thanh nước miếng đánh nhau.

      Wow, vậy cũng được sao?

      Đoan Mộc Mộc đóng nắp bồn cầu lại, cả người đứng lên , nên gấp gáp, trời ạ, truyền trực tiếp xuân cung đồ tại trường a. . . . . .

      Người phụ nữ đứng, bộ ngực lớn lộ ra ngoài, người đàn ông tay ôm phía , xoa nắn thành những hình dạng bất thường chút nào thương tiếc, nhìn xuống chút nữa, hai chân người phụ nữ móc ngang hông người đàn ông, mà người đàn ông đâm vào ——

      Cái gì? Hình như ta cởi quần?

      cởi quần cũng có thể làm chuyện đó được sao? đúng là lần đầu tiên Đoan Mộc Mộc nhìn thấy.

      Người phụ nữ bị đụng mạnh run rẩy hết cả người, thanh phát ra khiến toàn thân người ta cũng nổi da gà, mà người đàn ông đâm vào càng hăng hái, giống như mang theo sức mạnh hủy diệt, Đoan Mộc Mộc đứng nhìn, biết nuốt nước miếng xuống bao nhiêu lần, khuôn mặt nanh đỏ bừng tựa như nhuộm hoa đào.

      Quá kích động rồi, tình cảnh này. . . . . .

      Đột nhiên, xuất ý nghĩ tà ác, lấy điện thoại di động ra hướng về phía hình ảnh kia ghi lại, có cơ hội để cho Đường Tịch Nhan cùng Giảm Ưu nhìn, tuyệt đối còn ghiền hơn so với xem phim A.!

      Đoan Mộc Mộc chụp hăng say, chợt, nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, nhất thời chỉ thấy người đàn ông ôm người phụ nữ xoay tròn hai cái, liền trốn vào phòng vệ sinh sát bên cạnh .

      Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, hai người phụ nữ tới, ra phải nhầm nhà vệ sinh!

      Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn hình ảnh cuối cùng màn hình điện thoại di động, bộ dạng phóng đãng của người phụ nữ là gây ấn tượng mạnh, chỉ đáng tiếc là có chụp được chính diện gương mặt của người đàn ông kia.

      Thở dài tiếng, Đoan Mộc Mộc hình như có chút tiếc nuối, biết kịch hay đế hồi kết thúc, thu hồi điện thoại di động, nhấn nút xả nước bồn cầu rồi sải bước ra ngoài.

      Phòng vệ sinh bên cạnh nghe được thanh này, người đàn ông cau mày, người phụ nữ cũng mặt mày thất sắc, màn vừa rồi chắc bị nhìn thấy hết rồi!

      "Mộc Mộc! "Nghe có thiếng gọi, Đoan Mộc Mộc mới ra khỏi nhà vệ sinh bèn co cẳng chạy.

      Tại sao lại là ta? đúng là hồn bất tán a!

      "Mộc Mộc, em, gả cho ?" Nam sinh đuổi theo là bạn học cùng đại học - Hồ Tiểu Liệt.

      "Mộc Mộc. . . . . ." Bức tường người đông nghịt chặn mất đường trốn chạy của , Hồ Tiểu Liệt đứng ở trước mặt , trong tay cầm bó hoa tươi, gối quỳ mặt đất.

      Nhìn tình cảnh này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trước mắt như có đám quạ đen bay qua, đời này chuyện ghét nhất chính là cái loại đàn ông cầu hôn rêu rao việc cầu hôn, giống như sợ toàn thế giới biết vậy.

      "Gả cho , Mộc Mộc! em!" Ánh mắt Hồ Tiểu Liệt trong suốt và sáng bóng như kim cương nhìn .

      Làm sao đây? Đoan Mộc Mộc dậm chân, xem ra trực tiếp từ ccho6i1 được rồi, bởi vì nếu từ chối ta lần nữa, cũng là lần thứ tám mươi tám rồi, lần này việc cần làm là khiến ta hoàn toàn chết tâm luôn!

      Phía sau bức tường người bị đẩy ra, cỗ hơi thở mạnh mẽ xông thẳng tới, dựa vào khứu giác nhạy cảm, Đoan Mộc Mộc lập tức liền xác định người đàn ông tới ở sau lưng là người đàn ông mạnh mẽ, vì vậy thân thể bé liền xoay cái, đôi tay ôm cổ của người đàn ông người đàn ông: " , sao giờ mới đến?"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: có BB!

      màn này quá đột ngột, bị chấn động chỉ là người đàn ông bị ôm, còn có cả những người xem ở trường, mà Hồ Tiểu Liệt quỳ mặt đất càng thêm hai mắt trừng trừng, nhìn màn này với vẻ dám tin.

      Đoan Mộc Mộc hướng về phía Hồ Tiểu Liệt đẹp trai cười tiếng: "Bạn học Tiểu Liệt, cậu thấy rồi đấy, đây là của vị hôn phu của tôi, hơn nữa tôi có bảo bảo (B8-) của ấy." xong, còn kéo bàn tay to lớn của người đàn ông xoa cái bụng phẳng lì của mình.

      Hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhốn nháo hết rồi. . . . . .

      Đoan Mộc Mộc thừa dịp mọi người nhốn nháo này, lôi người đàn ông bỏ chạy, cho đến khi khuất tầm mắt của mọi người, mới buông tay mình ra, nhưng cũng trong giây phút đó bị người đàn ông đè vào tường, thân thể ép chặt : "Người phụ nữ này, chơi trò gì thế?"

      thanh trầm thấp uốn lượn giống như tiếng chuông cổ ngàn năm, thẳng vào lòng người, còn có gương mặt hoàn mỹ của quả sánh ngang với các tượng thần Hy Lạp, áo sơ mi hiệu Amani màu đen kinh điển, cổ áo rộng mở, lộ ra làn da màu lúa mạch, vô cùng hấp dẫn, chỉ tiếc là, đó in lên cái vết màu tím rất lớn. . . . . .

      Có gian tình!

      Dường như trong nháy mắt, Đoan Mộc Mộc liền nghĩ đến màn vừa diễn ra trong phòng vệ sinh, phải là người đàn ông này chứ? Nhìn kỹ lại, trời ạ, chính xác, bởi vì vừa nãy nhìn thấy bóng lưng nam chính là mặc cái áo sơ mi màu đen và cái quần tây màu xám tro.

      Oa! ghê tởm!

      ngờ lại tìm phải người đàn ông đàng điếm để chịu tội thay như vậy , Đoan Mộc Mộc hối hận a, chỉ có điều còn chưa kịp biểu thái độ hối hận, liền vang đến bên tai giọng nữ bén nhọn: "Các người làm gì đấy?"

      người phụ nữ có mái tóc màu vàng óng dài đến eo, đứng giữa bọn họ, đôi mắt đẹp hình quả hạnh của người phụ nữ như muốn phun ra lửa, Đoan Mộc Mộc trừng mắt nhìn định giải thích, liền nhìn thấy trongđôi mắt đẹp của người phụ nữ có thứ chất lỏng y như trân châu rơi xuống.

      giây trước là lửa, giây sau là nước, kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này cũng quá điêu luyện chứ?

      Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao lớn đè ép rời , đuổi theo người phụ nữ vừa chạy : "Y Nhiên, Y Nhiên. . . . . ."

      Người phụ nữ kia đối với ta có lẽ rất quan trọng , bằng sao lại khẩn trương như vậy?

      Đại não của Đoan Mộc Mộc xoay chuyển rất nhanh, sau đó kéo lại quần áo bị nhăn nhúm của mình, lại liếc mắt nhìn hướng người đàn ông chạy , sau đó bước

      hoàn toàn biết màn này sớm bị đám chó săn núp trong bóng tối chụp lại.

      Sai lệch múi giờ đối với Đoan Mộc Mộc mà là chuyện thống khổ nhất, mà chuyện khiến căm tức nhất là sai lệch múi giờ điện thoại di động vang lên ——

      "Alo" thanh của giống như còn bay lượn ở ngàn dặm xa xôi.

      "Đầu gỗ, cậu lên trang đầu báo giải trí rồi!" Người chuyện là Giảm Ưu, người bạn đáng tin cậy của .

      "Ừm!" đáp tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng còn mắng câu nha đầu chết tiệt kia dám phá mộng đẹp của ta, sau đó tắt máy.

      Đối với nội dung vừa rồi trong điện thoại, chữ cũng lọt vào tai .

      "Bang bang!" Hình như vẫn chưa ngủ được mười phút, tiếng gõ cửa đáng ghét lại vang lên, nổi giận trực tiếp dúi đầu vào trong gối nằm, nhưng thanh bất đắc dĩ này vẫn kéo dài, giống như nếu mở cửa phá cửa mà vào.

      "Ba, mở cửa!" rống, nửa ngày nhưng thấy tiếng đáp lại, tiếng gõ cửa vẫn còn kéo dài.

      Rốt cuộc thể rời tấm chăn ấm áp để mở cửa, nhưng khi chứng kiến người đứng ngoài cửa thoáng chốc sáu hồn cũng bay mất.

      Ai ya. . . . . .

      người đàn ông áo đen, cao lớn đúng tiêu chuẩn 1m8, hơn nữa toàn thân đều đen, người này đóng phim bom tấn của Mỹ sao?

      Đoan Mộc Mộc nuốt nước miếng, mới nghe được thanh của mình, ".. tìm ai?"

      "Xin hỏi là Đoan Mộc Mộc sao?" người đàn ông trung niên bước tới, ánh mắt tinh nhuệ lướt người , sắc bén đến độ khiến cho sau lưng người ta căng lên.

      "Vâng, các người là. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi xong, bị cắt ngang.

      "Làm phiền Đoan theo chúng tôi chuyến!"


      Chương 3: kết hôn với !

      Đoan Mộc Mộc bị ‘mời’ đến biệt thự có kiến trúc bề ngoài giống như cung điện, người vẫn còn mặc áo ngủ hình mèo Kitty đáng , giờ phút này đối mặt đám người có vẻ mặt nghiêm túc và khí chất cao quý ngồi ghế salon, có cảm giác như nữ hầu được hoàng gia thẩm duyệt

      Giật giật môi, vừa muốn mở miệng, liền nghe trong phòng vang lên giọng uy nghiêm: " Đoan, ngồi !"

      Mời ngồi? Liếc nhìn chiếc ghế salon bằng da khảm ngọc trai màu trắng, có dũng khí, vật này vừa nhìn biết là có giá trị xa xỉ, lỡ ngồi bị hư thể bồi thường nổi, nếu ngồi dơ bẩn, cũng lau được.

      " cần, cần, " liên tiếp khoát tay, nhìn về phía bà lão chuyện với mình, mái đầu bạc trắng giống như tơ, sắc mặt trắng hồng, vì được chăm sóc bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nhìn chỉ như hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt kia đặc biệt sâu thẳm, giống như đầm nước sâu lẳng lặng chảy, ai mà nhìn thấy bà, cũng bị hút vào con sóng gợn lăn tăn trong, dù có muốn giãy giụa cũng vô ích.

      " mang thai đứa bé của An Thần?" người đàn ông trung niên cũng ngồi ghế sa lon, rất uy nghiêm, bình tĩnh.

      Cái gì mà đứa bé? Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ở sân bay bữa trước.

      Phịch!

      cuốn tập san giải trí bay tới trước mặt , trong đó có tấm hình kéo người đàn ông kia. Phía tấm hình có dòng tít rất to——

      Thiếu chủ Lãnh Thị kiếm niềm vui mới, phơi bày chuyện có thai!

      ra là cái này?

      Đoan Mộc Mộc lắc đầu liên tục, " phải vậy, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!"

      "Hiểu lầm?" Người đàn ông ngồi ghế sa lon cười lạnh, "Tin tức này báo chí, TV và internet đều đăng mà có hiểu lầm!"

      À?

      Đoan Mộc Mộc vô cùng choáng váng. . . . . .

      thể nào?

      " Đoan, có mang cốt nhục của nhà họ Lãnh chúng ta, hơn nữa chuyện này bị loan tin bởi các phương tiện truyền thông, cho nên chuyện này chúng tôi chịu trách nhiệm về vụ việc này." Bà lão tiếp lời.

      Đoan Mộc Mộc lắc đầu lia lịa như muốn vứt bỏ những chuyện mơ hồ này, muốn giải thích, nhưng nhất thời biết bắt đầu mở miệng từ chỗ nào. Nếu biết người đàn ông bị kéo tới chịu tội thay là thiếu gia của Lãnh thị, thà rằng đồng ý lời cầu hôn của Hồ Tiểu Liệt cho xong.

      "Thưa phu nhân. . . . . . , thưa bà phải như vậy đâu ạ. " Đoan Mộc Mộc há mồm: "Cháu mang thai cốt nhục của nhà họ Lãnh các người, chuyện này chỉ là hiểu lầm, là vở kịch."

      "Vậy sao?" Bà lão chợt cười tiếng, nhưng nụ cười này trong đáy mắt của bà: "Cho dù mang thai cũng sao, kết hôn, hai đứa tự nhiên có con."

      Kết hôn?

      Lần này Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp mở miệng, nghe phía sau truyền đến giọng vô cùng lạnh lẽo u: "Cháu kết hôn với ta!"

      Xoay người, thấy Lãnh An Thần vẻ mặt lạnh lẽo vào, tay còn dắt theo người phụ nữ, chính là tên Y Nhiên ở sân bay ngày đó, thấy bọn họ, Đoan Mộc Mộc giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy tới, "Vừa đúng lúc, giải thích chút cho họ biết ."

      Đôi mắt Lãnh An Thần hung hăng quét qua gương mặt của Đoan Mộc Mộc, ánh nhìn như rắn độc di động, khiến toàn thân nhất thời run lên,còn ôm lấy người phụ nữ của mình ngang qua bên người : "Bà nội, cháu chỉ muốn cưới Y Nhiên, những người phụ nữ khác cháu cần!"

      Phòng khách to như vậy mà yên tĩnh đến độ chỉ cần cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra tiếng nổ rung trời, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy khí xung quanh mình trở nên rất mỏng manh, có chút chịu nổi khí như vậy, vội vã mở miệng: "Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng muốn kết hôn!"

      " thể thuận theo ý các người được!" Ngữ khí xuất ra khỏi miệng bà lão tóc bạc, uy nghi và lạnh lẽo thấu xương giống như bậc Đế Vương, khiến cho mọi người nhất thời phân biệt được là với Đoan Mộc Mộc hay với Lãnh An Thần , nhưng bất luận là người nào, kết quả cũng đều giống nhau ——

      Kết hôn!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: gả cho .

      Trong bệnh viện.

      Đoan Mộc Mộc ngây người như phỗng, mới vừa rồi còn ở nhà họ Lãnh thảo luận vấn đề có lấy chồng hay lại nhận được cú điện thoại, là cha bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ đây chính là họa vô đơn chí trong truyền thuyết?

      "Thiếu phu nhân, cuộc phẫu thuật sắp xếp xong xuôi, phu nhân cần phải quá lo lắng!" Người lên tiếng chuyện là người đàn ông trung niên “mời” đến nhà họ Lãnh, cũng là quản gia của nhà họ Lãnh, tất cả mọi người đều gọi ông là chú Khôn.

      "Vâng!" Đoan Mộc Mộc trả lời, thậm chí còn nhận thấy danh xưng của mình bị đổi thành thiếu phu nhân, điều này có nghĩa là chỉ cần chuyện nhà họ Lãnh nhận định, ai cũng thể thay đổi.

      Ba giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, gương mặt bác sĩ có vẻ nặng nề, " Đoan, cha bị chấn thương sọ não, mặc dù được cấp cứu kịp thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ rằng. . . . . ."

      Câu tiếp theo, Đoan Mộc Mộc quên mất, chỉ biết là từ giờ cha mình vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sống như người thực vật, nhưng dù là như vậy, ít nhất ông vẫn còn sống, chỉ có điều phải cần số tiền rất lớn để nuôi bệnh, nhưng lại mới vừa tốt nghiệp đại học, xu dính túi.

      "Thiếu phu nhân, mọi chuyện của ông thông gia đều sắp xếp xong xuôi, phu nhân cứ yên tâm. " Lời của chú Khôn khiến Đoan Mộc Mộc chìm trong tuyệt vọng lại thấy được hi vọng.

      "Có phải tôi gả cho Lãnh An Thần tiền chữa bệnh của cha tôi cũng cần lo lắng hay ?" hỏi rất ngu ngốc.

      "Điều đó là đương nhiên!" Chú Khôn cười, lộ ra vẻ ấm áp.

      "Được, chú báo lại , tôi gả!" Đoan Mộc Mộc có chút do dự nào liền quyết định chuyện liên quan đến cả đời mình, chỉ cần cha có thể sống, có chết cũng cam lòng.

      tuần lễ sau.

      Chiếc áo cưới sang trọng mặc ở người của Đoan Mộc Mộc, là sang trọng là bởi vì thân sau của áo cưới dài hơn hai mét, từng tầng từng tầng giống như như sóng biển, khi mặc áo cưới vào ngườibao gồm dưới, giống như nàng tiên cá xinh xắn.

      Nhìn mình trong gương, Đoan Mộc Mộc cũng dám tin tưởng kết hôn, nhưng đúng là kết hôn!

      Hôn lễ rất rườm rà long trọng, các phương tiện truyền thông tập trung khoảng hơn ngàn, Đoan Mộc Mộc bị đèn flash chụp mà choáng váng đầu óc, mà chuyện khiến càng choáng hơn chính là nụ hôn diễn ra trong hôn lễ, từ lúc bắt đầu gương mặt của Lãnh An Thần đều là vẻ lạnh lùng, chỉ khi Mục Sư tuyên bố hôn , mới nhìn thấy nụ cười ở khóe môi , nhưng nụ cười này lại rất tà ác, ghé sát vào bên tai của thầm: "Tân nương xinh đẹp của tôi, rốt cuộc thỏa nguyện khi kết hôn với tôi, nhưng sau đó, tôi muốn phải chuộc tội vì sai lầm của mình!"

      cắn răng nghiến lợi khi thốt ra câu này, cảm giách cả hàm răng như muốn rớt ra, sau đó hôn , tàn bạo như vậy, làn môi mềm mại của bị cắn chảy ra máu, cũng may có son môi che phủ, mới bị cánh nhà báo nhìn ra.

      khắc kia, thiếu chút nữa muốn chạy trốn, nhưng khi nghĩ đến người cha hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể kềm chế.

      Phòng cưới sang trọng, khiến Đoan Mộc có chút biết làm thế nào, nhưng lời của Lãnh An Thần vừa rồi là điều khiến khó xử nhất trong hôn lễ.

      Chuộc tội?

      ngụ ý cho biết, cuộc sống sau này vô cùng khổ cực sao?

      Nếu như cha có thể còn sống, dù có cực khổ thế nào nữa cũng đồng ý, bởi vì nếu có cha cũng có Đoan Mộc Mộc , là trẻ mồ côi, được cha nhận nuôi nên mới lớn khôn như vậy, cuộc sống của và cha tựa như trong bài hát “Ai có vỏ rượu bán ”, câu hát này gần như khắc họa cuộc sống của và cha .

      Phịch tiếng, cửa phòng mạnh mẽ bị phá ra, suy nghĩ của Đoan Mộc Mộc bỗng dưng bị cắt đứt, ngẩng đầu lên, nhì thấy Lãnh An Thần từng bước tới, bước chân vô cùng chậm chạp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, như vậy, dù là đáy mắt sáng ngời, cũng ảm đạm tối ta8mnhu7 đêm đen.

      Trong lòng Đoan Mộc Mộc chợt căng thẳng, cảm giác ánh sáng trước mắt chợt tối , thân hình cao lớn của người đàn ông ép xuống. . . . . .


      Chương 5: Có người nghe!

      Hơi thở nam tính mang theo mùi xạ hương mãnh liệt x khiến Đoan Mộc Mộc như hôn mê, nhịp tim cũng đạt tới cực điểm, cảm giác nếu lâu hơn giây nữa, trái tim bể ra.

      "... muốn làm gì?" Mặc dù biết muốn làm gì, nhưng vẫn nhịn được hỏi ra, níu chặt ga giường phía dưới, gầy yếu mảnh mai là vũ khí chống đỡ duy nhất của Đoan Mộc Mộc bây giờ.

      Lãnh An Thần giống như nghe thấy chuyện cười, bèn nở nụ cười tà mị, "Bà xã dấu, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, tôi muốn làm gì?"

      Ngón tay của nhàng lướt qua làn da mịn màng của , qua chóp mũi, qua môi, cuối cùng hướng xuống trước ngực , Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng, liền nghe “xoạt” tiếng, chiếc áo cưới sang trọng bị xé thành hai nửa.

      "A ——" Đoan Mộc Mộc hét lên.

      "Kêu to lên! " Khuôn mặt của Lãnh An Thần dán chặt vào , hơi thở lạnh lẽo dường như có thể khiến người ta đông cứng, nhưng giờ phút này ràng cười: "Bà xã dấu, tốt nhất nên kêu to nhất có thể, bởi vì….. " đôi môi mỏng nhếch lên: "Bây giờ bên ngoài có người nghe."

      nghe?

      Nhất thời, Đoan Mộc Mộc gắt gao cắn chặt môi, dám lên tiếng nữa, quan sát dáng vẻ của , Lãnh An Thần lắc đầu cái: "Tôi khiến phải kêu lên."

      Mấy chữ này, với vẻ cắn răng nghiến lợi, sức lực này giống như hận thể cắn nát được , sau đó bàn tay to của ngực , đau thiếu chút nữa bật hét lên.

      " khốn kiếp!" Đoan Mộc Mộc nghiến răng.

      "Vậy sao?" Lãnh An Thần thèm để ý đến ánh mắt căm hận của Đoan Mộc Mộc ý, bàn tay vẫn đường xuống, lúc chạm vào bụng bỗng dưng dừng lại: "Thiếu chút nữa tôi quên mất. . . . . ."

      loại dự cảm xấu khiến sau lưng Đoan Mộc Mộc căng thẳng, ngay sau đó liền nghe : "Mang thai con của tôi, vậy sao? Tôi lại muốn kiểm tra. . . . . ."

      ". . . . . ." Lời cự tuyệt của Đoan Mộc Mộc còn chưa ra khỏi miệng, áo cưới bị kéo rơi, khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao bọc lấy , lập tức co mình lại, bởi vì giờ khắc này toàn thân của chỉ còn bộ đồ lót xíu che phủ.

      Giây kế tiếp, khuôn mặt nhắn của Đoan Mộc Mộc bị nắm được, "Tôi biết từ lúc nào mà mầm mống của tôi tiết ra ngoài, vậy xem, mang thai con của tôi thế nào?"

      Giọng ngoan độc khiến da đầu người nghe căng lên, Đoan Mộc Mộc lắc đầu, hoảng sợ khiến hai mắt nhanh chóng xuất tầng hơi nước mỏng, đây chẳng qua là vở kịch tạm thời dựng lên, chỉ là vô ý mà thôi.

      "!" Nhìn cắn môi, đôi mắt đẫm lệ, bộ dạng khổ sở, Lãnh An Thần cảm thấy khó chịu nên lời.

      " có, tôi có, " Đoan Mộc Mộc thất thanh kêu.

      " có, ?" Tay của dùng sức, gần như muốn bóp vỡ , hung bạo hét lên: " có biết câu của phá hủy cuộc đời của tôi hay ?"

      nghĩ tới, ai biết chuyện này xảy ra?

      Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, nhất định kéo chịu tội thay, nhưng cuộc sống thể hối hận.

      "Người phụ nữ đáng chết này! " bàn tay của Lãnh An Thần lập tức trượt xuống, áo lót ngực trong nháy mắt bị kéo rớt, sau đó là những nụ hôn điên cuồng ập tới.

      "...Đừng. . . . . ." Đoan Mộc Mộc biết khi kết hôn phải đối mặt với chuyện này, nhưng muốn theo cách này, né tránh của rất nhanh bị chế ngự.

      " phải muốn tôi sao? Bây giờ tôi liền cho . . . . . ." Tay xé quần lót của , làn vải sa rất mỏng, chỉ cần nhàng xé cũng rách.

      Ngón tay của mạnh mẽ chen vào, đau đớn bật ra khiến hít hơi lãnh khí, nhìn người đàn ông tàn nhẫn, Đoan Mộc Mộc cũng nổi giận” "Tại sao lại chỉ trách tôi? Sao lúc ấy phủ nhận?"

      hỏi ngược lại khiến động tác của bỗng dưng dừng lại, tròng mắt đen lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào : " cái gì?"

      "Tôi lúc đó cũng phủ nhận, chuyện này cũng phải có trách nhiệm!" Câu kế tiếp, từng chữ từng câu nhấn rất mạnh, như sợ nghe lắm.

      " lặp lại lần nữa xem!" Ngón tay của Lãnh An Thần đặt trong cơ thể lại trong sâu thêm chút.

      "A ——" đau quá hét lên.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Chủ động nhận lỗi

      "Chậc chậc, thanh này là phóng túng! " Con ngươi thâm thúy của Lãnh An Thần khẽ nheo lại, hơi thở nồng đậm phun vào cần cổ của : "Nhưng, tôi lại rất thích kiếu kêu như vậy." Ánh mắt của khiến Đoan Mộc Mộc sợ hãi, giống như con dã thú bị khiêu khích.

      Trái tim của Đoan Mộc Mộc bị ác độc trong lời của đâm vào, biết mình chọc phải người đàn ông này, muốn nhục nhã , mà biện pháp duy nhất để tránh khỏi loại nhục nhã này chính là cầu xin tha thứ.

      " đừng như vậy, tôi tìm cơ hội ràng cho lão phu nhân biết! " Đoan Mộc Mộc mềm nhũn, đối kháng với người đàn ông trước mắt này, biết mình có nửa điểm thắng lợi.

      " ràng?" Lãnh An Thần hừ lạnh, "Nếu có thể , tại sao sớm?"

      làm hại và Lam Y Nhiên thể đính hôn, làm hại danh dự của bị tổn thương, người phụ nữ này phá hư kế hoạch của , Lãnh An Thần từ khi hiểu biết đến bây giờ chưa bị người nào đùa bỡn như thế!

      "Bởi vì tôi cần tiền, " Đoan Mộc Mộc cắn môi, tròng mắt sáng ngời chỉ trong thoáng chốc tối xuống, hàng lông mi nồng đậm tản ra, giống như con buớm bay xiêu vẹo: "Cha tôi bị tai nạn xe . . . . . Tôi thể khoanh tay đứng nhìn ông ấy chết ."

      thanh của càng ngày càng , cuối cùng mang theo tiếng khóc.

      Trong tích tắc này, trái tim của Lãnh An Thần chợt co rụt lại, trong đầu thoáng nhanh hình ảnh, người phụ nữ nằm trong vũng máu, đứa bé quỳ bên cạnh, nhưng mặc cho đứa bé kia kêu gào thế nào, người phụ nữ kia cũng tỉnh lại.

      "Tôi phải cố ý, " Đoan Mộc Mộc thấy tức giận trong mắt biến mất, lại nhàng mở miệng: "Cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, đến lúc thích hợp tôi đề nghị ly hôn, hơn nữa trong khoảng thời gian này hoàn toàn tự do."

      hơi, lại phát Lãnh An Thần nhìn , tròng mắt đen như vẩy mực mặc dù còn tàn nhẫn, nhưng vẫn bén nhọn giống như muốn nhìn thấu , tựa như sợ tin, Đoan Mộc Mộc lại nhấn mạnh: "Những lời tôi đều là ."

      vẫn gì, Đoan Mộc Mộc lại bị áp lực đè nén khiến hít thở thông, nhất là hai cái tay , tay đè lên ngực , tay còn dừng giữa hai chân , tư thế như vậy khiến cho người ta. . . . . .

      chỉ chỉ tay của : "Trước tiên anhcó thể lấy cái tay này ra hay ?"

      Theo phương hướng tay chỉ, Lãnh An Thần nhìn xuống, chỉ thấy nụ hoa bộ ngực nở rộ xinh đẹp giữa ngón tay , màu hồng rất hấp dẫn, giống như muốn mời người tới hái, trong nháy mắt, cảm thấy nơi nào đó của cơ thể bỗng dưng lớn mạnh.

      "Nhưng tối nay là đêm tân hôn của chúng ta!" mở miệng, thanh trầm thấp có chút khàn khàn, mị hoặc quyến rũ.

      "Chúng ta, phải . . . . . . Cho nên, cần . . . . . ." cố gắng gạt tay của , kết quả môi lại nóng lên.

      Môi của rất mềm, giống như kẹo đường, đụng vào bị dính lại, hơn nữa môi của có mùi vị thanh ngọt, khiến người ta muốn ngừng mà được, Lãnh An Thần vốn định trừng phạt gây phiền toái cho , nhưng vừa đụng vào, liền có chút muốn ngừng mà được, cuối cùng cả đầu lưỡi cũng xâm nhập vào miệng của , cho đến khi hít thở thông phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, mới buông ra.

      Khuôn mặt nhắn của hồng lên như bị say rượu, Đôi mắt trong veo ướt át nhìn , vừa mang theo vẻ hoảng sợ, vừa tựa như xấu hổ, trong đáy mắt lại có chút được tự nhiên, giống như vừa làm chuyện xấu .

      "Đây là trừng phạt vì gây ra phiền toái cho tôi." rút tay ra bỏ , Đoan Mộc Mộc lập tức thở dài vẻ nhõm.

      Tuy nhiên tiếng thở dài nhõm này còn chưa dứt, liền nhìn thấy xoay người lại, Đoan Mộc Mộc sợ hãi vội vàng kéo chăn che mình: ". . . . . ."

      Nhìn đề phòng mình như đề phòng sói, đôi môi mỏng khêu gợi của vểnh lên: "Mười tháng sau, nếu có thể sinh con của tôi, ân oán của chúng ta xóa bỏ."

      Cái gì? Cái gì?

      Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, đường dường là con mới lớn, làm sao sinh được đứa bé? Đừng cho mười tháng, cho dù là mười năm cũng thể a!


      Chương 7: An phận chút!

      Nghe giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, Đoan Mộc có cảm giác may mắn tránh được kiếp, thế nhưng đây là mới gả vào nhà họ Lãnh ngày đầu tiên, còn mỗi ngày sau này có thể tránh thoát như thế nào đây?

      Ôm chặt cái chăn trong ngực, vùi người ghế sa lon, đêm rất dài, mà cuộc sống của sau này hình như còn dài hơn.

      Ở bàn ăn sáng của nhà họ Lãnh, nếu như món ăn phong phú, như vậy người càng phong phú hơn, khiến Đoan Mộc Mộc gần như thể tiêu hóa được.

      "Đây là mẹ hai của cháu, đó là mẹ ba, còn đây mẹ út của cháu." Bà lão mở miệng, Đoan Mộc Mộc ngay lập tức bối rối, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần , nghĩ thầm người đàn ông này sao lại nhiều mẹ như vậy.

      "Họ đều phải là mẹ tôi! " Đúng lúc này, người đàn ông cúi đầu ăn mở miệng, sau đó liền nghe tiếng cây gậy trong tay lão phu nhân gậy gõ vang mặt đất.

      Đoan Mộc Mộc mơ hồ đoán ra cái gì đó, nhưng cũng hỏi nhiều, sau đó nhất nhất chào hỏi, những người khác bàn lại tiếp tục bắt đầu giới thiệu:

      "Chị là chị cả của em, Lãnh Mặc Doanh!"

      "Em là Lãnh Ngọc Thù, là em của chị!"

      Hai vị mỹ nữ lạnh lùng cao quí, vừa nhìn biết là tiểu thư con nhà giàu có, Đoan Mộc Mộc gật đầu coi như biết, tiếp đó liền nghe thấy bên cạnh vang lên thanh có chút trẻ con.

      "Còn có em. . . . . . Chị, em tên là Lãnh An Đằng." Giọng là của người đàn ông, , chính xác mà thiếu niên, bởi vì ánh mắt của cậu trong suốt như nước, chút tạp chất bẩn thỉu nào, khiến người ta có cảm giác đây là cậu bé ngây thơ thuần khiết, như thiên thần, da tay của cậu rất trắng, trắng giống bình thường, giống như trẻ con.

      Nếu như phải trong trường hợp bắt buộc, Đoan Mộc Mộc rất muốn đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhắn thuần khiết trắng nõn này cái.

      "Xin chào, chị tên là Đoan Mộc Mộc. " nhìn cậu bé trước mắt tên là Lãnh An Đằng này lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào ngôi nhà này.

      Cạch!

      Là chiếc đũa va vào mặt bàn phát ra thanh!

      Đoan Mộc Mộc theo phản xạ nhìn qua, liền chạm vào con ngươi sâu như biển của Lãnh An Thần , như lập tức hút vào.

      "Nó là em chồng của ." rút miếng khăn từ bên cạnh bàn, lau khóe môi, rồi đứng dậy: "Cho nên an phận chút, nên cứ thấy đàn ông là quyến rũ."

      Trong nháy mắt, mặt của Đoan Mộc Mộc như bị kim châm chảy máu đỏ bừng.

      "Thằng khốn kiếp, mày cái gì?" Người đàn ông bàn lên tiếng, ông là cha của Lãnh An Thần - Lãnh Chấn Nghiệp.

      Lãnh An Thần vừa bước ra ngoài liền dừng lại: "Tôi sai sao? người người phụ nữ chưa lập gia đình nếu bị dụ dỗ, làm gì có đứa bé?"

      Đoan Mộc Mộc cúi gằm xuống bàn, lòng bàn tay chà xát vào nhau muốn rách nát, vốn tưởng rằng trải qua đêm qua bọn họ có thể chung sống hòa bình, ra là phải như vậy.

      vẫn hận như cũ!

      "Cháu muốn đâu?" Lão phu nhân mở miệng, rốt cuộc phá vỡ cục diện bế tắc khó chịu.

      Khóe môi Lãnh An Thần nhếch lên dấu vết: " làm!"

      "Nhưng hôm nay là ngày kết hôn đầu tiên của cháu! " Lão phu nhân nhắc nhở .

      "Cháu biết1 " Lãnh An Thần tới, ôm vai lão phu nhân lấy lòng: "Nhưng bà nội à, vợ con bây giờ lớn bụng, nếu ở nhà con chỉ có thể nhìn thể ăn, nín bị hỏng đấy!"

      xong, còn nhìn về phía Đoan Mộc Mộc vẻ như khiêu khích, khiến khỏi nhớ tới màn nhục nhã tối hôm qua, nhanh chóng cúi đầu.

      "Đứa bé này. . . . . ." Lão phu nhân nhéo vào mặt Lãnh An Thần , giọng đều là vẻ cưng chiều: "Được rồi, sớm về sớm, tối nay gia đình có dạ tiệc, đều là bạn bè thân thích tới, Mộc Mộc gả vào nhà ta rồi cần phải biết."

      "Được!" Lãnh An Thần cúi đầu hôn vào má lão phu cái: "Cháu bảo đảm sớm về sớm."

      lúc này như ánh mặt trời nghịch ngợm, như như đứa trè, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo lúc trước, nhìn bóng lưng biến mất, lúc này Đoan Mộc Mộc mới phát giác Lãnh An Thần sâu sắc đáng sợ.

      "Ăn cơm xong, đến thư phòng của ta chuyến!" Đoan Mộc Mộc mất hồn nghe thấy Lãnh Chấn Nghiệp mở miệng.


      Chương 8: Lão sắc lang!

      Thư phòng bằng gỗ Tử Đàn, lộ ravẻ xa hoa, chỉ có điều rèm cửa sổ kéo kín mít, khiến người ta có cảm giác bị đè nén thở nổi, Đoan Mộc Mộc đứng ở bên, lo sợ lo lắng nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đối diện mình, nửa ngày mới kêu thành tiếng: "Cha. . . . . ."

      Lãnh Chấn Nghiệp xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm ngừng mặt Đoan Mộc Mộc khoảng hai giây, rồi mới mở miệng: "Ngồi !"

      "Vâng!" Đoan Mộc Mộc ngồi xuống, lại thấy Lãnh Chấn Nghiệp cũng ngồi sát lại, theo bản năng, Đoan Mộc Mộc ngồi dịch ra xa chút: "Cha, cha tìm con có chuyện gì sao?"

      Kể từ khi bước vào nhà họ Lãnh, Đoan Mộc Mộc gặp Lãnh Chấn Nghiệp, ấm áp chưa đủ nhưng lạnh lẽo lại có thừa, nhưng trong giờ khắc này ông ta chợt lộ ra nụ cười mềm mại, khiến Đoan Mộc có chút luống cuống: "Cha. . . . . ."

      "Mộc Mộc!" Lãnh Chấn Nghiệp cười, chỉ là nụ cười này khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy: " quen thuộc chưa?"

      Cái gì? mới kết hôn có ngày mà thôi, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn khéo léo gật đầu cái: "Cũng tạm ạ!"

      "Cha kêu con tới đây cũng có chuyện gì. " Lãnh Chấn Nghiệp xong dựa sát vào chút, Đoan Mộc Mộc mặc dù dám lộn xộn, nhưng thần kinh rất căng thẳng: "Cha chỉ muốn cho con biết, về sau nếu có chuyện gì, mặc dù đối với cha mà , đứa bé An Thần kia bị làm hư rồi, tính khí quái lạ, con cần phải độ lượng!"

      Lúc này Lãnh Chấn Nghiệp hoàn toàn là hình tượng của người cha từ ái, khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy thái độ này hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu cái: "Con biết rồi!"

      "Vậy tốt. " xong, Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay , động tác này dọa Đoan Mộc Mộc, bật đứng lên, lui ra ba bước.

      "Cha. . . . . ."

      Sắc mặt Lãnh Chấn Nghiệp hơi biến đổi, nhưng sau đó liền cười: "Chuyện của cha con ta cũng biết rồi, con cần quá khổ sở, về sau cứ xem cha như ba ruột của con, có được ?"

      Nhịp tim của Đoan Mộc Mộc đập dữ dội, nguyên do, vội vàng gật đầu cái: "Cha, nếu như cha còn chuyện gì khác, con xin phép ra ngoài!"

      "A, được!" Lãnh Chấn Nghiệp vừa đồng ý, bóng dáng của Đoan Mộc Mộc biến mất ở thư phòng.

      Cả ngày, trong lòng Đoan Mộc Mộc đều là hoảng loạn, tại sao cảm giác Lãnh Chấn Nghiệp đột ngột rất tốt, khiến có loại cảm giác như chồn chúc tết gà? Đặc biệt là ông ta còn cầm tay , nhớ lại khiến toàn thân nổi da gà.

      "Bà xã của tôi, nghĩ cái gì?" Đoan Mộc Mộc suy nghĩ đến mất hồn, ngay cả Lãnh An Thần vào phòng lúc nào cũng phát .

      " có." hốt hoảng tránh xa chút.

      Nhìn thấy có vẻ xa lánh mình, Lãnh An Thần nhếch môi cười: "Nghe Lãnh Chấn Nghiệp tìm rồi hả?"

      "À? Ồ!" gật đầu, ngờ người đàn ông này ở nhà, lại biết tất cả, đúng là con hồ ly tinh.

      "Về sau cách xa ông ta chút." chợt lạnh lùng mở miệng.

      Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, nhịn được ra nghi ngờ trong lòng: "Hai mẹ ngồi ăn cơm sáng sớm hôm nay đều là vợ của ông ấy sao?"

      Lãnh An Thần nghe thấy hỏi chuyện này, tròng mắt đen nhánh chợt trở nên tối tăm, sau đó gương mặt tuấn tú áp sát tới , ngữ điệu cũng thay đổi: "Ông ta căn bản là lão sắc lang."

      "Cái gì?" Đoan Mộc Mộc cảm thấy sống lưng tê dại, khỏi nhớ tới chuyện Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay , chính là động tác cợt nhả kia.

      Nhìn ánh mắt hốt hoảng của Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần nâng cằm lên, chóp mũi gần như đụng vào mũi : "Đừng với tôi, ông ta làm gì ."

      Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy những tia sáng như muốn giết người trong mắt Lãnh An Thần , vội vã lắc đầu: " có, có. . . . . . Chỉ là sau nếu có việc tìm ống ấy."

      Lãnh An Thần có vẻ tin tưởng, ánh mắt bén nhọn như rắn độc vẫn nhìn chằm chằm, như muốn xuyên thủng , Đoan Mộc Mộc bị nhìn cảm thấy chột dạ, cuống quít : " làm đau tôi."

      buông tay ra, Đoan Mộc Mộc vừa tính thở phào, liền nghe Lãnh An Thần tiếp: " dự tiệc với tôi, nhớ đừng làm cho tôi mất thể diện!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :