Cô Dâu Mạo Danh – Kinny (Sưu Tầm) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      dâu mạo danh

      Tác giả: Kinny

      Thể Loại Truyện: Tình Cảm

      Tổng Cộng : 33 Chương ngắn

      Nguồn: Forum Zing


      Giới thiệu:

      Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương.

      Năm tôi 10t ba mẹ tôi may qua đời vì tai nạn máy bay. Mồ côi sớm nhưng tôi may mắn được gia đình cậu mợ mang về nuôi dưỡng và hết mực thương. chính vì thế tôi cũng rất thương họ và rất biết nghe lời ( chính điều này mang đến phiền phức cho tôi).

      Mọi việc bắt đầu khi chị họ của tôi- là con duy nhất của cậu, chị Kim - nhất quyết chịu kết hôn với người mà cậu mợ chọn (thực ra là do người ta chọn đấy chứ, chả là mấy tháng trước công ty của cậu tôi gặp khó khăn trong việc làm ăn, cứ ngỡ là phá sản ngờ lại gặp vận may. người bạn cũ của cậu tôi tình cờ biết được nên ra tay giúp đỡ, hơn thế nữa họ nhận lại số tiền cho vay mà có ý muốn chị họ tôi về làm con dâu- thực ra có biết mặt mũi chị họ tôi ra sao đâu nhưng mà hỏng hiểu sao họ lại nhất quyết rước chị tôi về làm dâu cho bằng được).

      muốn nợ món nợ ân tình nhưng chị họ tôi nhất quyết đồng ý, còn định tự tử nữa. Trong tình cảnh đó chợt trong đầu cậu mợ tôi cùng lóe lên tia hy vọng. Họ cùng đưa ánh mắt về phía tôi cười rất.... gian.... và.... tôi bất đắc dĩ phải trở thành dâu của .

      -Ngô Việt Hùng- tên đẹp trai nhưng lạnh lùng, khó ưa và......... tôi sắp thảm với ........
      Last edited: 29/3/16

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 1

      Cậu mợ tôi háo hức chuẩn bị cho tôi bộ đầm đẹp. Mặc nó vào trông tôi cứ như nàng công chúa ý. Nếu là lúc khác chắc tôi nhảy cẫng lên vì thích thú rùi ấy chứ, còn lúc này tôi chỉ biết trách sao con mắt thẩm mỹ của mợ tôi lại tuyệt như vậy, tại sao lại chọn cho tôi bộ cánh quyến rũ mà phải là cái đầm tào lao nào đó mà khi mặc vào trông tôi xấu xí nhất ấy để phải khiếp khi trông thấy tôi mà từ bỏ ý định ( hix hôm nay cậu mợ dẫn tôi ra mắt nhà chồng tương lai)

      Xe dừng lại ở nhà hàng pháp sang trọng. Cậu mợ xuống xe nhưng tôi vẫn cố ngồi lì chịu xuống. Thấy thế mợ tôi khom người nắm lấy tay tôi cười hiền:

      -Ngoan nào "con ", đừng để mọi người phải chờ lâu chứ con.

      Tôi bước ra khỏi xe cười tươi di theo "ba, mẹ" mà trong bụng nước mắt chảy ròng ròng

      Nhìn khắp nhà hàng có vẻ sang trọng và trang nhã. tôi lấy làm lạ khi nhà hàng lớn thế này mà có lấy vị khách nào ngoài 1 bàn khách có 4 người: quí bà lớn tuổi, phu nhân xinh đẹp, quí ông lịch lãm và ten cong tử hơn tôi chừng vài tuổi. Và thắc mắc của tôi dược giải đáp ngay tức khắc khi quí ông đó đưa tay ra hiệu, cười rất tươi với "ba" tôi. ra đấy là nhà chồng tương lai của tôi, và họ bao trọn nhà hàng trong buổi tối hôm nay nên việc có vị khách nào ngoài chúng tôi là lẽ đương nhiên. Vậy hóa ra tên công tử đó là chồng tương lai của tôi. Trông cũng được (nếu muốn là cực kì đẹp giai), da trắng, chân mày rậm, đôi mắt đen to, cái sống mũi cao và thẳng còn môi đỏ như môi con ý. " được! được.... được để vể bề ngoài của mê hoặc. mình vẫn chưa có mối tình đầu, vẫn chưa biết cảm giác thể nào phải về làm vợ như vậy." Tôi tự trấn tĩnh mình.

      Cậu mợ tôi ngồi vào bàn ăn. Tôi cũng kéo ghế ngồi xuống, rất tự nhiên cầm luôn cái đùi gà lên ăn ngấu nghiến. Cả 6 người gồm nhà và cậu mợ tôi đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn tôi như sinh vật lạ.

      -Xin lỗi!- tôi ngẩng đầu lên miệng vẫn còn nhai thịt gà với họ, rồi quay sang mợ tôi- Sao "mẹ" ngạc nhiên vậy từ trước tới giờ con vẫn ăn vậy mà "mẹ" có phản ứng gì đâu?

      Tôi cười thầm ăn tiếp hi vọng là nhà ấy từ bỏ ý định còn cậu mợ tôi mặt mày méo xệch hổng biết là cháu định giở trò gì. Tôi ăn mạch hết món này đến món khác rồi tu luôn ly nước đầy, xong đưa tay quẹt miệng cười toe:

      -Hi hi ! hai bác đừng chê nha. con nhiều tật xấu lắm: tham ăn, biếng làm còn hay ngủ nướng......... -tôi tuôn luôn tràng tất thảy tật xấu mà tôi nghĩ ra trong khi cậu mợ tôi mặt dần biến sắc- thế nên con mà về làm dâu nhà bác chắc hai bác khổ lắm (cuối cùng cũng lộ mưu ruj)

      Nhưng hai người họ chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời :

      - sao!- cả hai cùng đồng thanh

      -Nhà ta có người giúp việc, con phải lo, muốn ăn ngủ hay làm gì cũng được-quí bà lớn tuổi (bà nội ) tiếp lời ngay sau đó.

      - Dạ!- tôi cười gượng tay xoa xoa cái bụng tội nghiệp ( hix mình cố ăn đến muốn bể bụng luôn vậy mà.........)

      - Chỉ cần Việt Hùng nhà ta chê là được.- papa dấu của dang cười với .

      hi vọng cuối cùng của tôi. Tôi đưa mắt nhìn dò xét. mong sao cho thích tôi, mà tôi cũng chắc chắn là vậy, ai ngờ:

      - Em đáng lắm Hạ Phi Khanh! rất thích em. (ba và mẹ tôi đều mang họ Hạ nên dĩ nhiên cậu tôi mang luôn tên của tôi ra giới thiệu mà sợ bị lộ)

      Tôi như người mang bong bóng hy vọng bay lơ lửng rồi "đùng" cái làm nổ tung bong bóng của tôi khiến tôi rơi vèo xuống dất thương tiếc. lúc này nếu có thể tôi rất muốn băm vằm ra hix!




      CHAP 2

      Cuối cùng dù mún nhưng ngày đám cưới của tôi và cũng dến (chỉ sau hôm gặp mặt vỏn vẹn có 1 tuần. Hix làm gì mà nhanh thế biết)

      Tôi ngồi trong phòng trang điểm chịu trận đén mấy tiếng đồng hồ để... trở thành dâu đẹp nhất theo ý của bà nội (mà bà cũng sộp lắm mời toàn là chuyên gia làm đẹp hà, chắc tốn khối tiền, nhà giàu có khác)

      Sau hồi tô tô , vẽ vẽ, xoay tôi như chong chóng họ cũng cho "ra lò" dâu lộng lẫy. tôi như nhận ra chính mình nữa, trông cứ như người khác ý. . Còn mải xoay xoay người ngắm mình trong gương chị Kim từ ngoài vào suýt xoa:

      -Woa!!!!!!! Trông em tuyệt . Ước gì chị cũng được như vậy.

      Tôi lườm chị cái:

      -Đổi ý vẫn còn kịp đấy. Dù sao đáng lẽ ra dâu hôm nay phải là............

      Tôi còn chưa kịp hết câu chị ấy ngăn tôi lại còn ghè sát tai tôi thào:

      - Này ! em định cho mọi người ở đây biết em là dâu giả đấy hả?- Rồi hai tay vỗ vỗ lên vai tôi chị lớn hơn- Chị cũng có bạn trai rồi, nhất định chị cũng như em là dâu đẹp

      Thế đấy, hóa ra là chị có người , vì muốn bảo vệ tình của mình mà chị đành lòng đẩy tôi vào hoàn cảnh này đây. Tôi uất đến phát khóc nhưng mà vẫn cố để rơi giọt nước mắt nào vì sợ "trôi phấn". Dù sao cả đòi mới được làm dâu lần, là bất đắc dĩ nhưng tôi cũng muốn mình đẹp trong ngày cưới để sau này phải thấy người ta đẹp mà hối hận.

      Hôn lễ được tổ chúc trong nhà hàng-khách sạn sang trọng. Khách khứa dông nghịt lun. như hoàng tử nắm tay công chúa (hj là tôi đấy ) bước thảm đỏ trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người. tôi hãnh diện lắm còn trông có vẻ cũng rất hạnh phúc. Có lẽ là thích tôi . Thôi kệ làm vợ cũng đến nỗi nào mình phải khổ. Tôi đành chấp nhận hài lòng với những gì mình có.

      Tối hôm đó tôi mặc luôn cái áo cưới trắng tinh ngồi giường rải đầy hoa hồng đỏ trong khách sạn (phòng tân hôn đêm này là phần quà khuyến mãi của khách sạn dành cho các cặp vợ chồng khi tổ chức tiệc ở đây). Tiễn khách và người nhà về hết rồi cũng vào phòng chỉ sau lúc tôi vào có vài phút. từ từ tiến lại gần tôi, tuy có hơi men nhưng trông còn tỉnh táo lắm:

      - Thế nào vợ . hôm nay có vui hả?

      Mặt kề sát mặt tôi, tôi run rẩy biết gì. Hai bàn tay cứ nắm vào nhau rứt... rứt... khom người gần, rồi gần hơn nữa, hơi thở phà phà vào mặt tôi. Tôi bất giác rùng mình nhắm mắt lại. buông câu đầy ý:

      -Em đêm khó quên đấy vợ ..........!

      1 giây, 2 giây, 3 giây sau , cái giường chợt rung rinh, hơi thở nong nóng của mặt tôi cũng còn. tôi mở mắt, thấy đâu. Có cái gì đó động đậy sau lưng tôi. Giật mình quay lại , trước mắt tôi túm lấy cái mền quấn quanh người như con nhộng. Tôi còn chưa kịp hỏi định làm gì quẳng cho tôi cái gối rồi phàn câu lạnh ngắt:

      - Ngủ dưới sàn !

      Tôi há hốc mồm nhìn , ngỡ là mình nghe nhầm. chẳng phải là bảo thích tôi sao? chẳng phải người muốn đám cưới với tôi là sao? giờ như vầy là sao? Tôi còn thắc mắc với mớ câu hỏi "sao?" của mình :

      - Còn mau !- hối thúc khi thấy tôi vẫn ngồi yên như tượng.

      - Vậy là sao hả? chẳng phải là người mún đám cưới sao.

      -Ha ha!!!!! - ngồi dậy nhìn tôi- nghĩ là tôi thích sao, nực cười.

      - Thế đám cưới này là sao hả?- thích tôi sao còn đám cưới, rốt cuộc có ý gì. tôi nóng mũi trừng trừng nhìn .

      - Chẳng phải thích đám cưới này sao?

      trúng tim đen của tôi, tôi ậm ừ. Và sau hồi tôi cũng được giải thích. ra bà nội của lớn tuổi, ao ước được thấy cháu dâu trước lúc gặp ông bà tổ tiên. Ba mẹ lại mong có vợ giữ chân để lêu lổng nũa mà yên vị chuẩn bị kế nghiệp của gia đình. Còn chần chừ mãi cũng chịu rước về cho họ nàng dâu như ý. Căn bản là sợ có vợ như "đeo gông vào cổ thôi". Biết là chẳng trông cậy vào thằng con quí tử của mình được nên ba mẹ quyết định chọn vợ cho con và....

      Hôm gặp mặt nhẽ ra định "gặp là chê liền" để ba mẹ từ bỏ ý định. Nhưng khi thấy tôi cũng có vẻ thiết tha gì với cuộc hôn nhân này thế là liền có ý nghĩ "cưới tôi để che mắt họ". Thế đấy, biết vậy hôm đó tôi cứ ngoan ngoãn như mọi ngày có phải hơn (tôi dằn vặt ghê gớm)

      - thích tôi, tôi cũng thích , chỉ cần hợp tác với tôi. sau 3 tháng tôi tìm lý do nào đó rồi ly hôn. chúng ta tự do, gia đình cũng cần phải trả lại số tiền vay của nhà tôi, là mấy chục tỉ đó xem ra lời quá rồi còn gì.

      cũng đúng nên tôi gật gù dồng ý.

      - Vậy giờ ngủ dược rồi đấy!

      " ngủ" tôi ôm gối nhìn nền gạch lạnh ngắt, là phòng tân hôn nên có chỉ mỗi cái mền mà giành mất tiêu rùi. Tôi ngậm ngùi chưa muốn .

      -Tránh ra cho tôi ngủ được chưa?

      Tôi nhìn trân trân vào cái mền người lắc đầu nguầy nguậy. hiểu nghĩ sao mà lại ngỡ rằng tôi nhìn thế là:

      - muốn ngủ mình hả?

      gian gian xích lại gần tôi còn tôi vẫn vô tư nhìn cái mền thèm thuồng. Bất chợt tôi thấy eo mình như bị xiết chặt, đau nhói. Cả người bị ngã vật ra giường còn " ối trời ơi" nằm đè người tôi.

      -Tôi thích nhưng nếu muốn tôi cũng từ chối đâu.- môi kề sát mặt tôi hơn.

      Gì , gì thế này? Tôi kịp nhận ra tình thế nguy hiểm của mình lúc này vội vàng lấy hết sức đẩy cái mạnh rồi nhảy ra khỏi giường lun, giật lùi:

      - !..... Đồ biến thái........á..... ...á.......

      may cho tôi, cái áo cưới quá dài làm tôi bị vướng ngã "ầm" xuống sàn. còn được trận cười khoái trá:

      - Ha ha.....aaaaa! mắc bẫy rồi em ơi.

      Tôi giận đến tím mặt , ngờ dùng chiêu này để ép tôi phải ngủ dưới sàn lạnh. có mền tôi đành mặc luôn cái áo cưới mà ngủ cho đỡ lạnh trước đó còn quên **** cho trận, còn vẫn tỉnh như nằm nệm kéo mền đến tận cổ:

      - Ngủ ngon nha ...vợ .....

      Thiệt hết nổi . Cả đêm đó tôi lạnh quá nên tài nào ngủ được. (Sau này tôi mới biết đêm đó ........cũng ngủ được)





      CHAP 3

      Cả đêm mất ngủ, cái sàn gạch khỏi phải là cứng như.... đá rùi. Kết quả là sáng ra tôi về nhà cùng trong tình trạng đầu lơ mơ, còn cái lưng như gãy làm đôi đến bước cũng khó khăn.

      Trong cái nhà này xem ra tôi cũng được chào đón nồng nhiệt lắm. Vừa vào cửa tôi thấy có đến hơn chục mặc đồng phục màu hồng rất là kute cùng đồng thanh:

      -Hoan nghênh chủ mới! (hóa ra họ là giúp việc, khiếp làm gì mà nhiều thế biết)

      trông như lớn tuổi nhất trong số họ- chắc là quản gia- ra hiệu cho tôi và :

      -Mọi người đợi cậu ở phòng ăn. - rồi khép nép tránh đường cho chúng tôi.

      Phòng ăn cũng xa , nằm ngay cạnh cái phòng khách rộng thênh thang mà tôi vừa mới đứng.

      WOA!

      Tôi lóa mắt luôn, phòng ăn mà cũng lộng lẫy vậy sao, trang trí bắt mắt cứ như trong nhà hàng vậy. Nhìn ở ngoài ngôi biệt thự này tuyệt vời rồi, vào bên trong lại càng tuyệt hơn.

      Trước đây ngôi biệt thự của cậu mợ tôi thôi cũng đủ để tôi hãnh diện với bạn bè rồi. Nhưng tận mắt thấy mới biết so với biệt thự nhà chỉ như so... kiến với voi....

      - Về rồi hả? hai đứa vào dùng bữa sáng .

      Bà và mẹ , còn tôi còn "rửa mắt" với căn biệt thự nên đâu hay biết họ gì. vội quàng tay qua eo tôi-siết chặt- rồi cứ thế dìu tôi lại bàn ăn. Cái lưng của tôi đau lại càng đau hơn sau cái siết tay của .

      - Ui dza!

      Tôi lấy tay đỡ cái lưng từ phía sau, nhăn nhó nhìn giận dữ. sắp phun ra tràng ghé sát tai tôi .

      -Nhớ ! là vợ tôi đấy.

      Tôi nuốt luôn mấy câu **** chưa kịp "ra đời" vào bụng. Phải diễn kịch phải diễn cho giống chứ.

      kéo ghế rất nhàng ấn tôi ngồi xuống rồi kéo cái khác ngồi ngay bên cạnh nhìn tôi "âu yếm"

      - Trông con khỏe lắm, tối qua ngủ ngon hả con?

      Bà nội quan tâm hỏi tôi. Tôi đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhân cơ hội mách tội lun:

      - Là tại ấy đấy! Làm con suốt đêm ngủ được.

      Cái giọng nhừa nhựa ngái ngủ của tôi nghe cứ như là mắng vậy mà tôi nào có biết.

      - Thằng nhóc này sao hư vậy hả?

      gãi gãi đầu vẻ ngượng ngùng, quên liếc tôi cái:

      -Em này......

      - Trông tụi nó kìa mẹ. Thế này mình sắp có cháu bồng rồi haha...- mẹ khều tay bà nội .

      Tôi kịp hiểu ra, mặt nóng ran, nghẹn tới tận cổ đuôc lời nào. (Hix làm gì mà có cháu bồng chứ hai quý bà dấu)

      - Ba chuẩn bị hộ chiếu rồi. Hai con định đâu hưởng tuần trăng mật? Sing- Hàn- -Pháp....

      - Dzà dzạ... cần đâu ...ba

      Tôi phản dối. Có phải là vợ chồng đâu mà trăng với mật chứ

      - Sao vậy vợ . Phải chứ.

      Tôi lại choáng. định làm gì đây. Hay là định sang nước ngoài rồi bỏ tôi ở nơi đất khách quê người rồi về VN mà tuyên bố rằng "vợ con mất tích". Eo ôi. Thế ....

      Tôi lại lắc đầu:

      - ........ông....

      Ngay lập tức 4 cặp mắt nhìn tôi cùng ý " phải ".

      kháng cự nổi " đội binh hùng hậu" khi tôi chỉ " mình lâm trận". Cuối cùng điểm đến cũng được xác định- Đảo Honshu-vinh Osaka

      Tôi và bay sang Nhật ngay ngày hôm sau.

      Hạ cánh ở sân bay Tokyo, vẫy chiếc Taxi.

      vài câu tiếng nhật với chú tài xế. phải công nhận là tiếng Nhật rất thạo ( dù mù Nhật ngữ nhưng tôi vẫn cảm thấy vậy).

      Xe chạy lòng vòng mấy con đường cao tốc, biết hai người họ gì mà chú ấy khẽ liếc nhìn tôi:

      - To-no-ma....to-no-ma...

      Tôi

      Sau hồi, xe dừng lại ga tàu siêu tốc phố Beika. Từ dây phải chuyến tàu nữa mới tới được Osaka. với tôi như vậy. ra cũng có thể bằng máy bay đến đó nhưng phải đợi 2 giờ nữa mới có tuyến Tokyo-Osaka. nên quyết định tàu. và....

      Suốt 4 tiếng đồng hồ tàu siêu tốc , cái vai của tôi bị hành hạ thê thảm....

      Người gì mà mới lên tàu là ngủ say như chết. vậy còn bắt tôi phải ngồi yên làm gối cho

      Hix biết tôi thân thế lập đất khách liền bắt nạt tôi.

      Tàu đến Osaka chập choạng tối, vừa đói vừa mệt vì cái lưng chưa hết đau giờ lại thêm cái vai nữa, tôi lê từng bước lếch thếch chạy theo .

      Lấy phòng ở khách sạn xong, giờ chúng tôi ăn. (hix ! mọi người biết , tôi với lại phải ở chung phòng. còn tự nhiên bảo là " vợ chồng" phải ở chung phòng chứ. nhất quyết thuê cho tôi phòng riêng. còn tôi biết rùi đấy "mù tiếng Nhật" biết dường nào mà thuê phòng hjxhjx)

      -Nhanh lên làm gì mà chậm như rùa vậy?

      - Tại....

      - Tại tại cái gì hả? - quát tôi thương tiếc.

      -........

      ..................

      mặc Kimono đưa cho chúng tôi hai cái menu...toàn là ...tiếng Nhật.

      - chọn món .

      Hừ! cái tên này, biết tôi có đọc được đâu mà còn kêu tôi chọn món, thế:

      - gọi cho tôi món nào đắt nhất ở đây ý

      -Đắt nhất? Đừng có hối hận đấy.

      - Gì mà hối hận....Ah ! hay là muốn cho tôi ăn hả đồ keo kiệt....

      -.....

      định gì đó nhưng thôi. Quay sang đó chỉ chỉ vào menu

      Khoảng 10 phút sau họ mang ra đĩa shushi và món gì đó là lạ. lấy đĩa shushi rồi đẩy cho tôi cái món lạ đó.

      -Gì mà khiếp thế này

      Trông mấy miếng thịt còn đỏ tươi dĩa tôi phát hoảng.

      - món đắt nhất, gỏi Cá Tráp- thản nhiên

      - Tanh quá! món này làm sao mà nuốt cho trôi chứ.

      - Là muốn món đắt nhất mà. - hối - hận.- gằn từng chữ.

      ràng biết món này nếu phải người Bản xứ rất hiếm có ai ăn được. Vậy mà còn gọi món này cho tôi. Đồ đáng ghét.

      Khỏi phải , tối nay tôi phải ôm cái bụng đói meo mà chịu số phận ngủ dưới sàn lần nữa rồi

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 4

      Trong phòng khách sạn.

      chăn êm nệm ấm ngủ " khò khò". Còn tôi màn "trần nhà" chiếu "sàn gạch" nằm co ro cố vỗ về giấc ngủ trong khi cái bụng thi nhau "hợp ca tranh tài".

      Cuối cùng tôi cũng ngủ được. và còn mơ giấc mơ lạ nữa, hì!

      Trong giấc mơ tôi thấy mjnh ngồi ôm cái bụng đói rên rỉ , bỗng từ đâu cái bánh mì " khổng lồ" còn bự hơn cả tôi nữa nằm lăn lốc cái bàn trắng tinh.

      Tôi dụi dụi mắt rồi mở ra. Nó vẫn còn ở đó

      Lao nhanh với tốc độ ánh sáng, tôi cắn "phập" miếng.

      - Á .......á.......a......

      - uhm ... bánh mà cũng biết đau à! Hê hê ....-tôi cười gian nhìn nó-....... nhưng mà chị đói.....

      " phập" cái nữa.

      Lần này nó phản ứng mạnh hơn. Lôi mấy thứ vũ khí quanh nó đập vào người tôi túi bụi.

      -................

      -Dám đánh bà chị này hả? Chị nhai em ngấu nghiến lun.......

      *Lao vào*

      *Vật lộn*

      Và *kết quả*

      Hic tôi đói đến kiệt sức rùi. Có cái bánh mì mà đấu cũng lại.

      Nó quật tôi ngã ra bàn, nằm đè lên người tôi vẻ đắt thắng lắm. "Hic".... nhưng mà sao thấy ấm quá. Cái bàn này cũng êm như là nệm ấy. Tôi cười.... ăn được ngủ vậy... ấm quá.... Tôi chìm dần vào giấc ngủ trong khi cái bánh mì đó ra sức lay người tôi mạnh:

      -.....................

      - Đừng có phá nữa .........nếu .......Z z z z!

      -..........................

      -Z z z z z z ........

      sáng.....

      Tôi trở mình. hj ấm quá, tôi rúc mình tận hưởng cảm giác ấm áp. " Hừ" ai chơi gì kỳ vậy, cứ thổi hơi phà phà vào mặt tôi,...... nữa......... lại tiếp tục thổi nữa......

      Chịu hết nổi tôi mở to mắt để nhìn xem cái đồ đáng ghét nào .

      1s....

      2s....

      3s....

      Tôi đứng hình khi nhìn cái mặt kề sát ghí mặt tôi.

      1s....

      2s....

      3s.... sau nữa

      -Á.......a.......a.......

      "phịch" ngã kềnh ra đất vì trúng phải cước của tôi.

      - làm cái quái gì vậy hả?

      - ...... đồ biến thái..... đê tiện..... .....lợi dụng lúc tôi ngủ .............

      Tôi kéo mền che lên tận cổ, ngừng chỉ trích

      - mắng xong chưa hả?

      - Tôi... tôi.... là đồ.... đồ......

      - Hừm!- cười nửa miệng- Tôi có làm gì sao? Là tự tìm đến tôi đấy chứ.

      - Tôi...... đời nào......

      - nhìn lại xem mình ở đâu? giường của tôi đấy.

      - Hả.... sao sao có thể......

      - Sao ? nhớ? hay để tôi giúp nhớ lại nha....

      tiến lại gần tôi . đưa tay vuốt mái tóc tôi rồi từ từ cuối xuống. tôi bất động được lời nào, vì sao tôi cũng biết. chỉ biết là khi đặt lên môi tôi nụ hôn rất nhanh, tôi mới ngỡ ngàng thốt lên được mỗi tiếng:

      - !

      - thấy sao? quen ?

      Tôi lắc đầu

      - Vậy là rồi. tôi và chẳng có gì hết.

      Tôi vừa kịp nhìn thấy tay có dấu vết răng còn rướm máu

      -......- Tôi ngước lên. Gì vậy dang nhìn tôi rất dịu dàng( tôi hoa mắt chăng)

      - Còn mau ra khỏi giường tôi. Ngồi đó mà giương mắt ra nhìn à.....

      Chính xác tôi hoa mắt 100% rùi.

      - tưởng tôi thích ở đây lắm hả?

      Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.

      - thích mà nửa đêm mò lên dây à!

      -................

      Bên ngoài cười


      CHAP 5

      Nhớ đến dấu răng tay tôi giận mình sao mà lại vậy chứ. Hóa ra lúc tối nào phải là mơ, mình đói quá nên hoa mắt mà:

      Trời ơi!- tôi tự cốc vào đầu mình- làm sao đây? Giờ mà ra đó ... ngượng chết được.....

      "Rầm....rầm..."

      - có chịu ra chưa hả?

      - Từ từ tôi ra . làm gì mà ầm ầm lên vậy hả? Coi chừng sập cửa bây giờ.

      - có biết là ở trong đó gần 1 tiếng đồng hồ rồi ?

      - Biết rồi.

      - Biết rồi còn mau ra . Tính ngủ lun trong đó hả?

      -.................

      -Này tôi đếm đến 3. mà còn ra là tôi phá cửa vào đó.

      - 1......

      -2.....

      -.............

      -...........3...........

      -...............

      - Tôi phá cửa thiệt đó...... Hây......za........

      *Hết cách rồi*

      " Cạch" Tôi mở cửa và...... lấy đà co chân định phá cửa

      *kittttttttt*

      thắng lại cấp tốc. cái chân lơ lửng ....... mất đà.............. lao vào tôi và tôi bị giật lùi mấy bước.

      Lại lần nữa tôi cảm nhận được môi chạm vào môi tôi, còn tôi bị kẹt giữa và cái bức tường sau lưng.

      ...........

      - .... dám hôn tôi........

      - Gì? Tôi hôn lúc nào?

      Trời ! sao đời lại có người như vậy. ra vẻ như là vô tội vậy. Trời ơi chắc tức chết wa......

      - Lúc nào là sao hả? đừng có làm vẻ ta đây vô tội. có vậy vừa rồi là gì. Còn lúc nãy nữa là sao....... .............

      Tôi thể nào tiếp bởi rất nhanh. hai tay tôi bị trận vào tường, người áp sát vào người tôi, tôi cảm nhận được sức nóng người . - hôn tôi. tôi cảm giác môi mình như sắp bị nuốt chửng. cả người tôi cứng đơ chút sức để kháng cự, trong khi ngày càng áp sát hơn, tôi bị ghì chặt vào tường còn đường thoát, tôi như nghẹt thở, cái lưỡi của lại còn tham lam tiến sâu hơn. cứ thế, cứ thế... đến khi tôi nghĩ rằng mình chết mất( vì thiếu oxy hic) mới chịu buông tha.

      Tôi thở như chưa từng được thở , còn chưa đủ hơi để hỏi tội :

      -NHư thế này mới gọi là hôn. biết chưa hả- đưa tay quẹt qua môi- chẳng thú vị chút nào.

      Tôi giương mắt nhìn

      - Này! nhìn vậy là có ý gì hả...... A ha...đừng có nghĩ là tôi thích nha!.... -bao- giờ...

      Cái dáng vẻ của lúc này đáng ghét . cho bài học được mà.

      Tôi hai tay vịn vai , lên gối nhằm ngay..... chỗ xxxx của

      - chết .....

      Tôi phóng luôn ra ngoài để lại phía sau nhăn nhó:

      - ............

      Khỏi phải mọi người cũng hình dung được điệu bộ của lúc này rồi phải ?



      CHAP 6

      Hả hê vì chơi vố, tôi tự mình đắc ý ngồi xuống salon cười khanh khách.

      - Hả!

      Tôi trố mắt nhìn bàn mâm thức ăn còn nghi ngút khói.

      "Đói wa lại hoa mắt ah" tôi tự nhủ rồi chạm tay vào tô súp "nóng wa". phaj mơ, nhưng nhiều thế này là gọi cho mình nữa ư? tốt vậy chứ? có khi nào bỏ độc trong này .- tôi cầm đũa lên rồi lại bỏ xuống lắc lắc đầu- được ăn.

      "roạt....roạt" -ôi cái bụng của tôi lại phản công nữa rồi.\

      - Ăn thôi, có chết cũng ăn.

      Trong nhà vệ sinh ra, cứ nhìn tôi chằm chằm.

      Chết ! có khi nào tính sổ với mình cái vụ hồi nãy ? Tôi co giò định chạy.

      - No rồi hả?- giọng rất mà làm tôi cũng phát run

      Tôi nuốt "ực" gật gật đầu nhìn mân thức ăn hết nhẵn:

      - Tôi.... tôi...... đói..... nên......

      - No rồi mau!

      - .... .....đâu......

      -Thế chúng ta đến đây để làm gì?- đến gần và nắm lấy tay tôi kéo - Đầu tháng 4 là thời điểm hoa đào nở rộ và đẹp nhất, thôi.

      ..................

      Osaka hổ danh là xứ sở sakura. khắp nơi bao trùm màu hồng nhạt xen lẫn màu trắng dịu dàng , thanh nhã. Gió lay muôn vàn cánh đào lơ lửng bay , cho người ta cảm giác thư thái như chìm mình trong trận mưa hoa.

      vẫn nắm tay tôi chầm chậm.Tôi hơi ngượng ngùng rụt rụt tay nhưng nắm chặt quá, đành thôi. Xung quanh cũng có rất nhiều cặp tình nhân nắm tay dạo như chúng tôi. Đây đúng là địa điểm lý tưởng để hẹn hò. " Tình nhân", "hẹn hò"- tôi chợt thấy mặt mình nóng ran, cảm giác gì đó rất lạ len lỏi trong tôi.

      - Này..... này......

      - Hả!.....

      - làm gì mà ngây người vậy hả?

      - Làm ....làm gì có....

      - Này lẹ lên tôi đưa đến nơi.

      đoạn kéo tôi chạy mạch.

      - Chậm thôi... chậm thôi........

      **********

      " Hộc, hộc" cuối cùng cũng dừng lại rồi tôi mỏi chân chết dk. tôi ngồi phệch xuống đất lun, cũng ngồi theo.

      - hộc ...hộc.... làm gì mà chạy nhanh vậy hả? có biết mệt là gì ?

      - nhìn xem

      Tôi nhìn theo hướng tay chỉ.

      "Woa" tòa lâu đài nguy nga mình trong rừng hoa đào còn bao phủ cả màn sương dày trông vô cùng thơ mộng và huyền dịu.

      - Đẹp quá! nhanh vậy là muốn cho tôi xem cái này hả?

      - Uh! nếu trễ quá sương tan dần còn đẹp như vậy nữa đâu.

      - Sao hôm nay tốt với tôi vậy? tôi nghiêng đầu hỏi

      - Ah .... tôi sợ lúc về mọi người hỏi gì cũng biết nên dẫn thôi.

      -Ra là thế, vậy mà tôi cứ tưởng .....

      - Tưởng gì?

      - có gì.... Mà ở đây đẹp đấy, yên tĩnh và thơ mộng.

      - Hưm... ấy cũng từng vậy...

      - ấy?

      -À... người bạn cũ thôi.- có vẻ rất buồn

      - sao vậy?

      - có gì! có muốn sang bên kia ?

      Tôi còn mỏi chân nên muốn . mình và bảo tôi chờ lát quay lại. vậy mà, cái tên này biết là đâu mà gần 2 giờ đồng hồ hổng thấy tăm hơi đâu.

      - Việt Hùng ... ở đâu hả?- tôi phải tìm , khi bỏ tôi lại, đúng là....

      Haiz..... ra ở đây, vậy mà tìm mãi. Hình như chuyện với nào đó. trông ta rất quen.

      - Này .... có biết là tôi tìm từ nãy giờ ? đồ chết bầm nhà.........

      Tôi nghẹn họng khi câu chưa trọn. hai người họ hôn nhau, hay đúng hơn là ta chủ động hôn . ta là ai?....

      Sao thế này? Tim tôi sao lại đau như vậy?

      ta có người . Vậy sao cưới ta lại cưới tôi làm gì để giờ đây....

      -Mà cũng đúng thôi..... mày ngốc Phi Khanh à... mày và ta có là gì của nhau đâu. Sau 3 tháng cũng là người dưng thôi..... ta có người liên quan gì tới mày chứ......làm gì có......nhưng mà .....đau quá......

      Nước mắt của tôi chảy từ lúc nào tôi biết, đôi chân vô thức cũng chạy rời xa nơi đó. nơi có hai con người đó.

      Tôi biết sao mình lại phải chạy trốn nhưng tôi biết nếu còn đứng lại đó thêm 1 phút thôi tôi nghẹt thở mất.

      Giờ tôi thể phủ nhận điều là " tôi ".

      khó tin nhưng tình lý do.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 7

      Tâm trạng rối bời, tôi lê chân định hướng.........

      Người ta đúng. là khổ, đơn phương lại càng khổ hơn. ghét mình, ngược đãi mình, hơn nữa có người còn mong gì có tình cảm với mình chứ.

      Nên quên thôi, tình với có thể chỉ là xúc cảm nhất thời , là chút say nắng thôi. chỉ cần mình nghĩ về nó nữa sao.

      - Phi Khanh ! mày phải mạnh mẽ lên . là gì cả..... quên ....quên ......

      Tôi tự trấn tĩnh mình. Cứ xem như chưa từng có chuyện gì.

      Lấy lại nụ cười tươi tắn, tôi lần đường về khách sạn.

      Nhưng ôi trời ! Thảm rồi.

      Xung quanh vắng lặng, có ai và.... tôi nhận ra là mình lạc đường. Giờ cũng gần 8h tối rồi chẳng ai ngắm hoa vào lúc này nữa. Tôi chẳng có chút hy vọng tìm được người giúp đỡ.

      Tôi lòng vòng mãi cũng chẳng tìm được đường về.

      Chợt thấy phía trước có người, tôi vội vã chạy đến hỏi đường, hay mối nguy hiểm chờ tôi......

      - Hello!.................

      Hic ! biết nhật ngữ đành dùng tiếng thôi ( tuy tôi cũng dở môn này nhưng cũng có thể sài tạm)

      -................

      Bọn họ có đến 5 người nhưng chẳng ai gì, chỉ nhìn tôi , ánh nhìn làm tôi thoáng chốc thấy lạnh sống lưng.

      - Can you help me?

      Tôi lại e dè hỏi thêm câu nữa. thầm nghĩ chắc là họ hiểu mình gì.

      -Kono shōjo wa sore o motte iru!

      -Ni tadashī kotode wa arimasenga, mondai wa

      -Jūbun ni hanarete kanojo no kodomo.... haha!

      Họ vói nhau, ánh mắt vẫn rời khỏi tôi. Còn tôi có hiểu gì đâu, còn vô tư cười cười.

      Đến khi bất ngờ tôi bị gã trong số đó tóm lấy từ phía sau, tay gã nham nhở lướt người tôi. còn mấy tên khác cười khả ố. Tôi mới nhận ra rằng mình gặp phải " râu xanh"..... tôi vùng vẫy nhưng tay như gọng kiềm giữ chặc tôi.

      Đâu phải dễ dàng chịu thua như vậy

      "Hây..."

      Dùng khuỷu tay tống mạnh vào ngực tên đó. tôi xoay người tặng luôn cho ta cú đá ngang cổ khiến ngã nhào.

      Mấy tên còn lại thấy vậy điên tiết lên:

      -Sore ni kyōkun o ataeru.......

      Xem ra mấy tên này cũng vừa, chiêu thức cũng bài bản lắm. mình thể nào hạ được bọn chúng. 36 kế chuồn là thượng sách.

      Tôi co giò chạy như bay, hi vọng là bọn chúng đuối kịp.

      " Bộp"


      CHAP 8

      - Cái hòn đá đáng ghét!- khi lại vấp ngã đúng lúc này. Tôi nhăn nhó ôm cái chân, cố gắng đứng dậy khi thấy bọn chúng sắp đuổi tới nơi. nhưng cổ chân sưng to quá , tôi chạy được nữa .

      Tôi nhắm mắt khấn trời phật , nghĩ là mình sắp tiêu rồi.....

      "bộp"

      "hây a...."

      ...............

      tiếng động gì vậy nhỉ. Tôi mở mắt và......

      !

      Rất nhàng hạ đo ván hết mấy tên kia.

      cứu mình. Sao biết mình ở đây. tìm mình sao? Tôi chợt thấy vui vui, quên luôn là mấy phút trước mình còn tự hứa với lòng là quên , phải xem như kẻ thù.

      quắt mắt nhìn mấy tên đó:

      -Katto!

      Mấy tên đó co giò chạy hết. dáng vẻ sợ sệt, tôi thấy mà mắc cười.

      - Còn cười được à?- ánh mắt như có lửa- đâu cả ngày nay hả? bảo là ở yên đó chờ tôi mà.......

      - Tôi ....tôi....

      Tôi biết sao giờ , chẳng lẽ bảo là vì tôi thấy với người ta kiss nhau nên mới bỏ chạy sao. như thế khác nào tự khai với là tôi thích . đời nào.... tôi cười lạnh:

      - Tôi đâu , làm gì liên quan gì tới ?

      - Này! thái độ vậy là sao hả? có biết là tôi tìm cực khổ lắm ?

      - Ai khiến tìm ..... phiền phức.....

      tìm tôi cả ngày ư. tôi thấy vui lắm nhưng vẫn cố cứng.

      - Tôi tìm là vì.....

      - Vì sao?

      -Watashi wa anata o aishite-ánh mắt có vẻ ngượng ngùng nhìn tôi

      - ...............( khong hiểu)- Toi nghệch mặt nhìn - Gì hả......?

      - Vì tôi sợ có chuyện gì bà và mẹ trách tôi thôi.

      Thế đấy . vậy mà tôi cứ nghĩ là lo cho tôi, hóa ra là lo cho thôi. Tôi giận dữ bỏ quên luôn cái chân bị đau.

      -Coi chừng.......

      Lời chưa dứt ......



      CHAP 9

      -Coi chừng.......

      Lời chưa dứt ......

      -Ai Dza.....a....aa.....!

      Chân của tôi lại đụng phaj cái hòn đá đáng ghét lúc nãy ( hic! sao số tôi lại xui zậy trời). Tôi đau đến chảy cả nước mắt còn lại được trận cười hả hê.

      - tôi đau vui lắm hả? - Tôi rưng rưng mắt nhìn rồi khập khiễng bước với mớ hỗn độn trong đầu.

      Hình như câu của tôi có tác dụng, phía sau còn cười nữa.

      .....................

      "Lộp độp.....lộp độp..."

      -Này nhanh lên , sắp mưa lớn rồi!

      - Hả?....- tôi đưa tay hứng mấy giọt nước rơi mới nhận ra là trời bắt đầu mưa.

      - Còn mau lên.- gắt khi thấy tôi vẫn ngẩn ngơ nhìn trời.- chậm như rùa....

      - thử bị như tôi xem có nhanh được ?

      "Soạt"

      Cả người tôi bỗng dưng được nhất bổng lên bởi đôi tay khỏe khoắn.

      , bế tôi lên.

      Hơi bất ngờ tôi nhoài người đẩy vai ;

      - làm gì vậy? bỏ tôi xuống .

      - Yên !

      Chỉ câu ngắn gọn, gì nữa, vòng tay xiết chặt hơn. chân vẫn bước nhanh đều.

      Là sao vậy?

      Tôi biết được là trong đầu nghĩ gì.

      Mặc kệ!

      Sao cũng được.

      Chĩ cần biết bây giờ tôi trong vòng tay , ấm áp, tôi vòng tay ôm xiết cổ lòng thầm mong phút giây này đừng trôi qua quá nhanh.

      Hình như khựng lại chỉ 1 giây rồi lại bước tiếp.

      .....................

      có nhanh nhưng vẫn thoát khỏi cơn mưa. Về tới khách sạn cả 2 đều ướt như chuột lụt.

      Trông có vẻ hơi mệt (chắc là do tôi nặng quá hì) . Thấy xung quanh có quá đông người, tôi e dè :

      - cho tôi xuống .

      gì, cũng buông tay chỉ khẽ nhìn tôi cái rồi lại tiếp.

      - Việt Hùng! cũng ở đây sao?

      giọng trong trẻo như giọng của thiên thần và cái người vừa gọi cũng giống như thiên thần vậy, vô cùng đẹp.

      ta tiến về phía chúng tôi và tôi nhận ra là siêu mẫu gợi cảm nhất nay- Chu Thiên Vân- và còn điếu nữa tôi cũng vừa nhận ra , ta cũng chính là lúc sáng, là người của .

      - này là?- ta nhìn tôi nghi ngờ

      - Là.......

      - Là .....em họ....

      Tôi ngắt lời rồi chính mình cũng ngỡ ngàng khi lại thốt ra hai từ "em họ" đó.

      tôi rất muốn hét lên rằng " tôi là vợ của ấy" . Đó thường là điếu mà các làm để khẳng định vị trí của mình.(nhất là trong hoàn cảnh bây giờ tôi và rất thân mật) Nhưng nghĩ lại tôi có tư cách gì mà vậy chứ.-chỉ là vợ hờ. hơn nữa xét về mọi mặt tôi chẳng có gì hơn ấy.

      Sắc -tôi kém xa.

      Địa vị- ấy là ngôi sao sáng còn tôi chỉ là hạt cát .

      Còn trong lòng - ấy là người còn tôi chẳng là gì hết.

      Thế nên cuối cùng lại.......

      " phịch"

      Chân tôi tiếp đất đau đớn ngay sau câu đó.

      Loạng choạng chưa đứng vững tôi bắt gặp ngay ánh mắt có lửa của .

      Gì gì vậy? phải sợ ta hiểu lầm rồi trúc giận lên đầu tôi đấy chứ.

      - Hùng! với em là đến đây cùng với........

      - Thiên Vân! chuyện sau , xin lỗi.

      lôi tôi xềnh xệch.

      - Về phòng..............

      - Này đau......cái chân của tôi...... đau ...... dừng lại mau........

      Tôi mặc sức la hét còn vẫn kéo tôi thương tiếc.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 10

      - Về phòng..............

      - Này đau......cái chân của tôi...... đau ...... dừng lại mau........

      tôi mặc sức la hét còn vẫn kéo tôi thương tiếc.

      "Rầm"

      đóng sầm cửa,.... mạnh tay đẩy tôi xuống ghế lun.

      -Giỏi lắm... em-họ.!

      gằn từng chữ ánh mắt tưởng chừng có thể thiêu cháy cả tôi

      Làm gì vậy chứ?

      Chẳng lẽ ghét tôi đến vậy sao?

      Mà tôi có làm gì nên tội đâu. tất cả là tại thôi , là tại tự bế tôi mà. Hơn nữa tôi cũng biện minh giúp rồi. có biết khi tự nhận là em họ trong lòng tôi đau thế nào ?

      bây giờ còn dùng thái độ đó với tôi.

      Càng nghì lại càng tức tôi nhịn được nữa:

      - có cần nổi nóng với tôi vậy ? Tôi tự nhận là em họ rồi còn sợ người ta hiểu lầm nữa sao?......- khóe mắt tôi cay cay, tôi cuối mặt cố giấu giọt nước vừa ngấn mi.

      - Hiểu lầm.....

      nhìn nhưng nghe giọng dường như cố tỏ vẻ ngạc nhiên.

      Tôi cười nhạt:

      - cần giấu nữa. lúc sáng tôi..... ..... thấy...... nổi nóng với tôi chẳng phải là vì đó sao?

      - ghen ah?

      - có!............ tôi ...tôi ghen gì chứ ..... nhảm nhí.........

      Như phản xạ tự nhiên khi có người trúng tim đen mình. Tôi hấp tấp nhìn thanh minh mà hề hay biết rằng mặt tôi lúc này chẳng khác nào quả gấc.

      - Vậy à?

      Môi hơi nhếch lên, ánh mắt cũng còn lửa nữa.

      định ra ngoài.

      - Này đâu vậy?

      - cần quan tâm. muốn bị cảm tắm .

      rồi.

      Hic ! hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi biết thừa là đâu rồi. Người vẫn còn ướt như chuột mà vội vàng vậy chắc chắn là gặp người ta để giải thích, năn nỉ

      ỷ ôi rồi.

      " Hắc..........xì.........."

      "Hắc..........xì.........."

      Tôi mệt mỏi lấy đồ vào WC.

      Hy vọng làn nước ấm cuốn nỗi buồn trong tôi.

      ................................

      Tôi mệt mỏi thức giấc. thấy minh vẫn còn ngồi ghế. Đêm qua tôi ngồi đợi mà ngủ lúc nào hay.

      Căn phòng vẫn vắng lặng . Vậy là cả đêm về à?

      Tôi đứng dậy.

      Có vật gì đó vai tôi.

      cái mền.

      Tôi lấy nó đêm qua sao?

      Tôi nhớ.

      " Ring"....

      Tôi mở cửa.

      phục vụ của khách sạn. Tôi hơi thất vọng.

      đưa cho tôi cái khay đựng thức ăn. Tôi biết gì nên chỉ gật đầu cảm ơn.

      mảnh giấy đặt cạnh dĩa cơm cùng với tuýp salonpas gel.

      - Bôi thuốc .

      - họ này phải làm hòa với người .

      - Phiền "em họ " ở nhà mình rồi.

      Nhìn dĩa cơm. tôi chẳng buồn ăn.

      Khẽ kéo rèm cửa sổ. tôi tựa lưng nhìn những cánh đào bay trong làn gió .

      Yên tĩnh.

      Đẹp!

      Nhưng ảm đạm.

      Cũng như lòng tôi bây giờ.

      Lúc này bên ngoài kia cùng người ta chắc vui vẻ lắm.

      giọt nước lại tràn từ khóe mi.

      Khung cảnh trước mắt tôi lại nhòe dần.



      CHAP 11

      Máy bay hạ cánh.

      Kết thúc chuyến du lịch mà với tôi có lẽ là chuyến tồi tệ nhất.

      Cái chân của tôi chỉ vừa mới khỏi thôi vậy mà bắt tôi phải xách cả đống đồ.

      - Này ! khi về phải vui vẻ lên đấy. Phải cho mọi người thấy là chúng ta "tuần trăng mật" hạnh phúc. nhớ chưa hả?

      - Biết rồi............

      Tôi trả lời ỉu xìu. Làm sao mà vui cho được chứ, gần cả tuần phải nằm trong phòng gặm nhấm nỗi buồn trong khi cùng người ta vui vẻ du ngoạn bên ngoài.

      ***********************

      Vui !

      Hạnh phúc?

      Liệu tôi có được hay ?

      Hay chỉ là những nỗi buồn dai dẳng?

      Tôi nên tiếp tục ?

      Hay nên từ bỏ?

      - Mẹ ơi! ba rất mẹ phải ạ?

      - Uhm! Con . ba rất mẹ và cả con nữa.

      - Mẹ ơi ! sau này lớn lên con cũng muốn có người con như ba mẹ vậy!

      - Đừng bao giờ từ bỏ tinh của mình. Con có được những gì mà con muốn.

      Đừng từ bỏ!..............

      có được!...............

      Mẹ từng với tôi như vậy. Và hạnh phúc của bà cũng chính là cố gắng, là tình chân làm tan chảy trái tim băng lạnh của cha tôi.

      Tôi khẽ nhìn hy vọng ngày...............!

      ********************

      - Chúng con về rồi ạ!

      dịu dàng choàng eo tôi. cùng bước vào nhà.

      - Khanh Khanh của bà về rồi ah!

      - Chà! hai đứa mua quà nhiều quá há.

      Bà và mẹ rồi cùng nhau kéo tôi ngồi xuống ghế. Hỏi han đủ điều.

      chung là mọi người trong nhà này ai cũng rất mến tôi. những ngày sau đó tôi sống cũng rất vui. cũng đối xử với tôi tốt hơn, biết là chỉ giả vờ nhưng tôi vẫn thấy vui. Chỉ cần ở bên , chỉ cần cứ như thế này biết dâu ngày nào đó ...... tôi . Vì từ lúc về tới giờ chỉ bên tôi suốt , có gặp lại ta nữa. "Nhất cự ly mà."

      Nhưng ông trời dường như thương tôi.

      10 ngày sau đó.....

      Chi nhánh Đà Lạt chuẩn bị cho việc quảng bá sản phẩm mới. Giám đốc ở đó bất ngờ xin nghỉ việc.

      - Hùng này ! Có lẽ con phải lên Đà Lạt chuyến. Vị trí điều hành thể bỏ trống dc.- Ba trong lúc cả nhà dùng cơm.

      - Dạ!

      - Có lẽ con ở đó lâu đấy. Mà mai con phải ngay , vì chúng ta sắp ký hợp đồng với bên người mẫu đại diện rồi.

      - Hình như nghe là người mẫu lần này là Chu gì gì đó phải ? - Mẹ xen vào.

      - Chu Thiên Vân!- buông câu ngắn gọn.

      Tôi từ nãy giờ yên lặng lắng nghe , cái tên Chu Thiên Vân vừa thốt ra khỏi miệng làm tôi nghẹn cứng, vội vã vớ lấy ly nước tôi uống hơi. vội quá nên bị sặc lun.

      - Con sao vậy khanh.?

      - .... con ..... khong sao......

      Tôi lắc đầu rồi bối rối tiếp:

      - Con ....con muốn đến công ty làm cùng Hùng....

      - được!

      hét lớn trong khi mọi người vẫn chưa có phản ứng gì. Hứ! sợ tôi lên đó rồi cản trở hai người hả. đừng hòng, tôi để hai người tự do như vậy đâu.

      - Bà ! .............- Tôi quay sang cầu cứu bà vì tôi biết bà là người thương tôi nhất, và cũng là người có uy nhất trong nhà này.

      - Khanh Khanh muốn làm cứ cho nó , dù sao vợ chồng cùng làm với nhau cũng tốt mà.

      Đúng là lời bà có tác dụng , thể nào từ chối nhưng cũng còn dùng dằng:

      - Được! nhung mà.....

      - Nhưng mà sao chứ?

      Tôi đưa mắt nhìn kiểu như - dám cãi lời bà ?

      - Nhưng mà giám đốc mới mà đưa vợ của minh vào làm e rắng hay cho lắm. mọi người bảo là con thiên vị.

      Thiên vị gì chứ. Ai biết tôi và là gì của nhau mà với chứ. tính viện cớ hả?

      - đừng cho mọi người biết chúng ta là vợ chồng là được rồi.

      Tôi buột miệng mà hay biết mình bị lừa.

      - Được!

      đưa mắt nhìn tôi khẽ nhếch môi.


      CHAP 12

      - Khanh Khanh của bà! con mang theo cái này . Đà Lạt lạnh lắm con à!

      Bà khoác cho tôi cái áo len. Khẽ vuốt tóc tôi bà rưng rưng:

      - Bà muốn xa con chút nào.

      Bà là thế, tuy thời gian gần nhau bao lâu nhưng tôi biết bà rất tôi. Ôm lấy cánh tay bà tôi lay lay:

      - Con cũng bà lắm ạ!

      - Bà ơi tụi con phải rồi!- cười giả lả kéo tay tôi

      - Hai đứa dường cẩn thận nha!- "Ba" và "mẹ" cùng dồng thanh

      choàng lấy vai tôi. Kéo vai ly .

      - Này!- Bà vẫn yên tâm gọi với theo- Lên đó rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho Khanh Khanh của bà đó nghe ... nếu .....

      quay đầu lại nở nụ cười giả tạo.

      - Dạ! Con biết rồi mà , lúc nào mà con chẳng đối xử tốt với ấy. Đúng vợ !

      Tôi cũng phải căng cơ mặt lên mà cố tạo nụ cười gật gật đầu.

      - thôi!

      nghiêng đầu sát mặt tôi. giả vờ như đặt nụ hôn lên má cho mọi người phía sau thấy nhưng thực chất lại môt lời đe dọa chỉ vừa đủ cho tôi nghe:

      - giỏi lắm! Còn lấy lòng được bà tôi cơ đấy.

      lại cười, nụ cười đầy ý.

      *************************

      Sau gần 5h đường ,cuối cùng tôi và cũng đến nơi.

      căn nhà khuất sau hàng hoa dã quỳ khoe sắc vàng như nắng.

      Đây là nơi mà gia đình chỉ dùng để ở mỗi khi lên đây nghỉ mát, đa số thời gian còn lại nó bị bỏ trống. Nên dù rất gọn gàng nhưng trong nhà tất cả mọi nơi đều phủ lớp bụi mờ.

      Mệt quá. tôi phủi phủi bụi cái ghế thả valy rồi ngồi xuống luôn. Định bụng ngồi lát cho đỡ mệt thôi. Nào ngờ mông tôi còn chưa chạm ghế nghe tiếng sang sảng bên tai:

      - Làm gì vậy hả? nhà cửa thế này sao mà ở nổi, mau dọn dẹp !

      - Trời ơi! làm ơn tốt bụng chút có được ? người ta mệt phải cho nghỉ ngơi chút chứ!

      Tôi mệt mỏi nhìn trân trối. Ấy vậy mà vẫn mực khăn khăn:

      - ! dọn ngay cho tôi. Bây giờ tôi ra ngoài, phải làm xong tất cả trước khi tôi về, nếu .... chết chắc....

      rồi tôi vẫn còn đứng chôn chân nhìn theo.

      Mày sao vậy Phi Khanh?

      Trừ cậu mợ ra khuất phục người ta đâu phải là bản tính của mày.

      Đáng lẽ ra mày phải quát thẳng vào mặt rằng: " thích tự làm lấy, có quyền gì mà bắt buộc tôi chứ?"

      Nhưng rốt cuộc mày cũng làm được, tại sao lại như vậy chứ. Mày đúng là tự chuốc khổ cho mình mà.

      ...................

      Cuối cùng cũng dọn xong rồi. Nhìn khắp lượt tôi hài lòng với công sức mình bỏ ra.

      Bây giờ nghỉ ngơi được rồi!

      Roạt........

      Tiếng gì vậy nhỉ? Tôi khựng lại, còn chưa biết là thanh gì, cố nghe thử ......

      Roạt......roạt.......

      ra "thủ phạm" làm gián đoạn ý định nghỉ ngơi của tôi lại chính là......cái bụng đói meo của mình...... hix!

      Cũng may . lúc dọn dẹp tôi thấy trong tủ nhà bếp có mấy gói mì còn hạn sử dụng, nếu .......đói chết mất.

      Đặt tô mì lên bàn, tôi rửa tay

      Đến lúc quay ra tôi thấy ... húp mì sùm sụp:

      - Ngon quá!

      - Ngon ?- Tôi cười híp mắt ( khen mình nấu ngon kìa)

      - Uh!...... "rột"......"rột"......

      1s.....

      2s....

      3s....

      Tôi như người mộng du chợt tỉnh giấc.

      Mì! ăn mì của mình mà

      Nhanh như chớp. tôi lao tới giằng lấy tô mì trong tay :

      - Sao ăn mì của tôi hả?

      - Là mì của tôi!- tỉnh bơ.

      - Là mì của tôi vừa mới nấu , vào rửa tay quay ra ......

      - Đây là nhà của tôi, mì ở đây đương nhiên là của tôi, có nấu cũng là nấu mì của tôi mà.- giật lại tô mì của tôi.

      Ôi trời ơi. sao đời lại có người như chứ. Đúng là........

      - Tôi mặc kệ là mì của ai. tôi nấu nó là của tôi . muốn ăn tự mà nấu......

      Tôi lao tới còn cũng rất nhanh thụt lùi liền hai bước, tay còn bê tô mì giơ lên cao nữa chứ.

      - tưởng làm vậy là tôi lấy được ah!

      Tôi lại lao tới nhưng lần này may cho tôi. có lẽ vì đói quá nên chân vững đá vào nhau...

      vèo........

      xoảng.......

      Tô mì vỡ toang sàn nhà. Còn tôi hạ cánh an toàn ... người . Cảm giác môi mình ươn ướt.

      Tôi mở to mắt cũng nhìn thấy mắt mở to kém.

      Vài giây sau. Cảm giác phần thân thể va chạm với nhau. Tôi mới giật mình đứng phắt dậy lúng túng quay cái mặt nóng bừng chỗ khác.

      Mất vài giây sau nữa, tiếng kéo tôi quay lại.:

      - Này ! sao "sàm sỡ" tôi hả?

      Gì gì ? sàm sỡ á! tôi thích nhưng làm gì có ý định đó chứ.

      - điên ah! tôi.....tôi..... làm gì có ..... chỉ là ..... sơ ý té nên mới ......

      Đột nhiên đổi giọng, nhìn tôi cười:

      - Là lần đầu đúng ?

      - Lần đầu gì? -

      - là lần đầu tiên hôn người khác.

      - Sao sao biết?- Đúng là tôi chưa từng chủ động hôn ai bao giờ.

      - Uhm !- bâng quơ- Tại tôi thấy môi cứ cứng như đá ấy.

      Hừ dám môi mình cứng như đá. Chẳng phải từng.......

      - Ai ! Môi tôi rất mềm. chỉ là phải xem đối tượng là ai.

      Tôi nghênh mặt nhìn kiểu như: " chỉ với môi tôi mới cứng vậy thôi, còn với người khác ....."

      - .... ! Nhìn gì ... mau dọn chỗ mì này , còn nữa, dọn lại phòng khách , bẩn chịu được.

      Trời ơi tôi dọn cả buổi chiều rồi, làm gì còn bụi mà dọn chứ.

      - đừng có bắt nạt người quá đáng, tôi dọn sạch lắm rồi, còn dọn gì nữa, tôi còn chưa ăn tối đấy.

      - Tôi chưa sạch là chưa sạch, muốn ăn dọn dẹp xong rồi hãy ăn. được cãi lời tôi!

      giận dữ quát lớn rồi bỏ mạch.

      Tôi lại đắc tội gì với nữa vậy trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :