1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu không nói yes - An Kỳ [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      dâu yes


      Tác giả: An Kỳ

      Converter: ngocquynh520

      Editor:vũ Vũ

      Độ dài: 176 trang word

      Giới thiệu:

      Ân Ân sựu rất muốn khóc, người thân duy nhất qua đời,

      Người đàn ông trước mắt giống như đại ca xã hội đen lại là người giám hộ của ? !

      ta chỉ lớn lên giống cường đạo, cười càng giống như kẻ xấu giết người

      Hại luôn run run rẩy rẩy, sợ ta tức giận đánh quyền

      vất vả vượt qua chướng ngại tâm lý, phát ta là người đàn ông dịu dàng

      ──

      Lúc này, lại truyền đến tin bất ngờ. . . . . .

      Vì báo đáp ân nhân tri ngộ, Nghiêm Chinh dứt khoát gánh vác trách nhiệm chăm sóc .

      Dù người ta gọi là Quỷ Kiến Sầu, nhưng ngay cả chuyện với cũng dám lớn tiếng chút,

      Vậy mà này vừa nhìn thấy hốc mắt liền lệ, liên tục phát run.

      vất vả nở ra nụ cười thân thiện lại làm thét lên chạy trốn ──

      Ai, nên làm sao để có thể tin tưởng ── rất "xấu xí" nhưng rất dịu dàng. . . ​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Cậu —— quyết định sao?"

      Ông già ngồi ở trước bàn làm việc, mắt tràn ngập thưởng thức, dò xét cẩn thận đứa trẻ đứng trước mắt.

      Đứa trẻ này tên là Nghiêm Chinh, là nhi cha mẹ, cũng là học sinh ở trường tư nhân do ông lập ra, thành tích tốt nghiệp ưu tú nhất. Theo ông biết, ba năm trước đây Nghiêm Chinh dựa vào thành quả khổ học của mình, thi đậu cao trung đệ nhất miền Bắc, nhưng bởi vì nguyên nhân kinh tế, chuyển đến trung học Kiều Tư do ông Kiều Hải Sinh lập ra học.

      Nhiệt tâm công ích chính ông, hàng năm cung cấp chi phí học tập toàn bộ cho mười học sinh ưu tú, mà Nghiêm Chinh chính là người trong đó.

      Năm nay bắt đầu, ông thêm khoản học bổng du học Thanh Hàn, khiến năm học sinh muốn nhưng thể nào, có thể đến nước ngoài nổi danh học phủ tiếp tục thâm tạo. Năm nay vừa đúng Nghiêm Chinh tốt nghiệp trung học từ Kiều Tư trúng tuyển.

      "Quyết định!" Nghiêm Chinh chần chờ chút nào trả lời: "Tôi nhận được thông báo nhập học của đại học Princeton, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể đến Princeton học."

      như cũ cặp mắt lấp lánh có thần nhìn thẳng người đàn ông già, vẻ mặt kiêu ngạo tự ti.

      Thân là nhi chính từ cũng biết, van xin hoặc chọn lựa thấp kém cũng thể giúp có được những gì muốn, chỉ có cố gắng, mới có thể thực nguyện vọng.

      "Rất tốt!"

      Kiều Hải Sinh tán thưởng gật đầu ông thích đứa trẻ này!

      "Chúc mừng cậu, cậu nhận được khoản học bổng này rồi! Hi vọng cậu ở nước ngoài cố gắng, nên phụ lòng ta cấp học bổng này."

      "Nghiêm Chinh hiểu!" Nghiêm Chinh dừng lại chút, hỏi tiếp: "Tôi nhận phần này học bổng có điều kiện gì? Thí dụ như hợp đồng giao kèo mấy năm."

      "Nếu như nhất định phải ký hợp đồng, cậu bỏ khoản học bồng này sao?" Kiều Hải Sinh tò mò hỏi.

      "!" Nghiêm Chinh lập tức trả lời: "Tôi ký hiệp ước, sau khi tốt nghiệp cũng đến xí nghiệp Kiều Sinh làm việc, chỉ là —— xí nghiệp Kiều Sinh phù hợp với nguyện vọng của tôi, tôi rời khỏi công ty sau khi mãn hiệp ước, sáng lập công ty khác có quy mô sánh với xí nghiệp Kiều Sinh."

      "Ha ha ha!" Kiều Hải Sinh nghe thấy lập tức cười ha ha, "Cậu gì, sợ tôi hủy bỏ học bổng của cậu sao?" Ông thích đứa trẻ này, vô cùng có cá tính.

      "Tôi thích láo!" cầu hư dữ ủy xà (>< cái này ta hẻm hiểu lắm, bất quá ta đoán chắc là dối trá), che giấu lương tâm láo, khó làm được.

      "Ha ha! đáng tiếc tôi có con , nếu nhất định con bé cho cậu!"

      xong, chợt nhớ tới cháu năm nay mới mười tám tuổi. Chỉ là, tuổi tác cách biệt hơi lớn chút!

      Ông cười lắc lắc đầu, nhìn nghiêm chinh : "Tôi muốn dùng khế ước trói chặt cậu, mục đích tôi cung cấp học bổng này, cũng phải vì thay xí nghiệp Kiều Sinh tìm nhân viên, thực chất là muốn làm việc thiện." Ông có chút cảm thán : "Tôi sống hơn nửa đời người, ai ngờ tuổi già lại mất con, chỉ để lại cháu ."

      Ông thường nghĩ đây có lẽ là ông trời trừng phạt ông ! Bởi vì ông có được ngàn vạn tài phú, cũng rất ít làm việc thiện, vì vậy ông trời mới cướp con trai độc nhất của ông như hình phạt. Đứa con này sau khi chết, ông chút ngộ ra, chợt phát tiền bạc đối với mình mà , ra cũng quan trọng như vậy, cho nên ông mới quyết định hàng năm quyên ra năm trăm vạn tư chất kim, giúp đỡ học sinh nghèo khổ học chuyên sâu"

      Lời này của Kiều Hải Sinh làm Nghiêm Chinh cảm thấy kính nể.

      Dù sao gặp bất hạnh người nào cũng có, nhưng sau khi gặp bất hạnh còn có tấm lòng giúp đỡ người khác, đó mới là đáng quý.

      "Tôi nhất định quay về đây gặp mặt ngài!" Nghiêm Chinh đột nhiên ."Ân tình thiếu ngài này, tôi tuyệt đối quên!"

      Kiều Hải Sinh mặt đầy nếp nhăn thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó ông cười nhạt tiếng."Cậu có tấm lòng này là tốt rồi, tôi cần hồi báo."

      Dạo này, người hiểu được tri ân đồ báo nhiều lắm, người trẻ tuổi này mặc dù lời thề son sắt, nhưng sau khi qua cánh cửa này, tương lai của ta như thế nào, ai có thể biết được đây?

      Dù sao, mục đích của ông là hành thiện, cũng cầu hồi báo, người trẻ tuổi này đến tột cùng là nghiêm túc, còn cam kết của ta, ông đều để ở trong lòng.

      " vui vì được gặp mặt cậu." Kiều Sải Sinh đứng lên vươn tay về phía Nghiêm Chinh."Hi vọng cậu có thể học thành tài, lên đường xuôi gió!"

      "Cám ơn!"

      mặt Nghiêm Chinh vẫn là bình tĩnh chút biểu tình nào khác, nhưng trong lòng tràn đầy cảm động cùng lòng biết ơn, cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm kích này, chỉ có thể cầm chặt bàn tay nhăn của ông.

      Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có ấm áp ôn tình, ai cũng nghĩ tới, tám năm sau gặp lại, cục diện so với bây giờ hoàn toàn thay đổi. . . . . .

      Tám năm sau

      "Nghiêm tiên sinh!"

      Nghiêm Chinh ra sân bay, thư ký của —— Cận La chuẩn bị xong xe hơi sang trọng, hơn nữa cung kính mở cửa xe cho .

      Trải qua tám năm ở tha hương phấn đấu cùng cố gắng, sớm phải Ngô Hạ A Mông ngày xưa. Ngay từ lúc còn học đại học, liền nối internet thay công ty được trả tiền cho công việc, chẳng những thay mình kiếm được trăm vạn đầu tiên, lúc vẫn còn ở lớp Thạc sĩ dùng vào lĩnh vực sở trường, đầu tư kỳ hóa, thay mình kiếm vào trăm ngàn thứ nhất, sau là thứ hai, thứ ba. . . . . .

      Cuối cùng cùng với bốn người bạn cùng lớn lên ở nhi viện, cùng chung góp vốn thành lập "tập đoàn Ngũ Hành" , hôm nay —— xem như công thành danh toại rồi.

      Chẳng qua là trong trái tim của , thủy chung cách nào quên được tâm nguyện, đó chính là gặp lại ân nhân của , tự mình cảm ơn .

      Vì vậy đặc biệt trong lúc cấp bách trở về nước, chỉ vì gặp mặt ân nhân.

      "Liên lạc với Kiều tiên sinh sao?"

      Sau khi lên xe, Nghiêm Chinh nhắm hai mắt lại, mỏi mệt xoa bóp sống mũi, tính nghỉ ngơi.

      Nghiêm Chinh ba mươi sáu giờ được chợp mắt nghỉ ngơi tốt! Xử lý xong công việc ở Newyork, liền trực tiếp tiến về sân bay đến Đài Loan.

      vất vả mới có thời gian trở về nước Kiều Hải Sinh tài trợ hai năm tiền học phí gặp mặt, vì tiết kiệm thời gian, còn để Cận La trở về nước trước an bài.

      ra bắt đầu từ Đại học năm 3, có khả năng trả học phí cùng sinh hoạt phí, vì vậy có nhận thêm phân tư trợ cấp nào của Kiều Hải Sinh, nhưng ân huệ của Kiểu Hải Sinh, cả đời khó quên.

      "Tôi liên lạc qua, chỉ là Kiều tiên sinh có nhận điện thoại, bởi vì ông ấy. . . . . ." Giọng Cận La chuyển thành tiếc nuối."Kiều tiên sinh bệnh nặng, hấp hối."

      "Cái gì? !" Nghiêm Chinh nhanh chóng mở mắt ra, vẻ mặt khiếp sợ.

      Tám năm trước gặp mặt thân thể của ông xem ra còn tương đối cường tráng, thế nào mới mấy năm gặp, ông liền bệnh được nặng như vậy?

      "Lập tức chạy tới Kiều gia !" Vô luận như thế nào, nhất định phải gặp lại Kiều Hải Sinh mộ lần, ra lòng biết ơn bao nhiêu năm nay giấu trong lòng.

      Cận La lập tức nghiêng người về phía trước, phân phó tài xế: "Nhanh chút."

      "Dạ!"

      Ông chủ có lệnh, tài xế cũng dám trì hoãn, lập tức nhấn cần ga cái, đường cao tốc .

      Drop 2 tháng do ta gặp chuyện, xin lỗi mọi người ^^. Ta đẩy nhanh tốc độ bộ này đền bù. Mong mọi người ủng hộ

      biết là lòng có cảm ứng thế nào, Kiều Hải Sinh hôn mê nhiều ngày hôm nay đột nhiên lại tỉnh lại, ông biết Nghiêm Chinh tới chơi, lập tức lệnh quản gia dẫn ông tới gặp .

      Nghiêm Chinh theo quản gia vào phòng ngủ của Kiều Hải Sinh, vốn là phòng ngủ, hôm nay bày đầy dụng cụ mày móc để duy trì sinh mạng, nghiễm nhiên giống như phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.

      nhìn thấy nằm ngửa ở giường ông lão sắc mặt xám trắng dám tin tưởng đó chính là Kiều Hải Sinh thân thể khỏe mạnh năm đó giúp đỡ ra nước ngoài học.

      "Ông Kiều?"

      Nghiêm Chinh ngồi xuống ghế dựa ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt bi thống giọng gọi Kiều Hải Sinh.

      Kiều Hải Sinh mắt vẩn đục mở ra, duy chỉ có ánh mắt sắc bén là chưa từng thay đổi.

      "Cậu đến rồi!" Kiều Hải Sinh nhìn lên nhìn xuống đánh giá , trong mắt xuất vẻ hài.

      "Dạ! Xin lỗi tôi tới muộn." Nghiêm Chinh cảm thấy đau lòng.

      Trễ bước nữa, có thể vĩnh viễn thấy được vị ân nhân từng có ân lớn với .

      "Tôi mực chờ ." Ông suy yếu cười tiếng."Tôi hiểu biết trở lại gặp tôi, tôi quả nhiên đoán sai!"

      Bấy giờ người trẻ tuổi này có đôi mắt chính trực nhất mà ông từng thấy, còn cả ánh mắt ý chí kiên cường.

      "Nhưng tôi nên tời sớm chút. . . . . ." Nghiêm Chinh như cũ tự trách. Nếu như có thể vì ông làm chút gì, hoặc giả ông bệnh thời kỳ cuối.

      Giống như nhìn ra tâm tư của , ông khàn khàn cười ha ha."Tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, nếu như có thể cứu trị, bác sĩ sớm trị tốt bệnh của tôi rồi."

      "Ung thư gan giai đoạn cuối?" Vậy căn bản là tia hy vọng trị được, coi như Hoa Đà tái thế, cũng chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .

      "Tôi. . . . . . đáng tiếc!" Nghiêm Chinh rũ mắt, biểu buồn bã an ủi sâu sắc, trừ việc này ra, cũng cách nào giúp cho Kiều Hải Sinh.

      "Ha ha! Tôi hơn tám mươi tuổi, sớm thông suốt, nhưng điều khiến tôi lo lắng duy nhất, là đứa cháu tôi thương nhất —— Ân Ân."

      "Cháu của ngày?"

      " sai! Ân Ân khiến người ta thấy , khéo léo nghe lời lại hiểu biết ý người, nếu như mà tôi , yên tâm nhất chính là nó." Nghĩ đến cháu đáng , trong mắt Kiều Hải Sinh lên vài giọt nước mắt.

      "Nếu như có người đáng tin cậy thay tôi chăm sóc con bé, như vậy tôi chết cũng an tâm." Ông xong, rốt cuộc nước mắt trong tròng mắt rớt ra thôi.

      Mà Nghiêm Chinh trừ trầm mặc cùng đồng tình nhìn ông, cũng biết nên an ủi ông thế nào.

      Kiều Hải Sinh nhìn chằm chằm Nghiêm Chinh hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên, mặt xuất thần sắc kiên định. Ánh mắt ông tha thiết, nhìn chăm chú khiền Nghiêm Chinh có chút tự nhiên.

      " bằng —— cậu thay tôi chăm sóc Ân Ân !"

      "Cái gì? !"

      Nghiêm Chinh từ trước tới giờ gió tám hướng thổi bất động mặt cuối cùng xuất vẻ kinh ngạc.

      Muốn làm bảo mẫu cho bé?

      "Cậu là người duy nhất, đồng thời cũng là người cuối cùng tôi nhờ vả. Hãy thay tôi chăm sóc tốt cho Ân Ân, cho đến lúc nó trưởng thành, tìm được người bạn đời tốt mới thôi!"

      "Tại sao là tôi?" tự nhận thấy mình là người có khuôn mặt người lương thiện, người gặp người thích, ngược lại thường bị bạn tốt cùng các bạn đồng nghiệp thân thiết cười là mặt Diêm Vương, Quỷ Kiến Sầu, tiểu hài tử thấy abg, người nào sợ hãi .

      thực tế là bọn họ quá khoa trương, tính là tuấn mê người, nhưng ít ra tướng mạo đường đường, mặc dù có chỗ nghiêm túc, thường hù dọa trẻ con khóc, nhưng cũng phải người gặp người sợ xấu xí.

      Tóm lại —— tự hỏi, vì sao Kiều Hải Sinh lại muốn đem cháu giao cho ?

      "Bởi vì trước mắt, cậu là người duy nhất tôi tin tưởng, chỉ có cậu." Trong mắt ông xuất tia đau thương. "Con trai duy nhất của tôi mất sớm, trừ cháu Ân Ân có tư cách thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, còn có em trai tôi và mấy đứa đứa trẻ cùng cháu. Bọn họ cũng tự xưng là người thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chỉ cần tôi nhắm mắt, bọn họ đem Kiều Sinh xí nghiệp phân chia hết, đến lúc đó Ân Ân chẳng những ngay cả chia gia sản cũng phân tới, có thể còn có thể bị đuổi ra Kiều gia. Trước khi tôi chết, thay con bé an bài xong tương lai."

      "Ngài sợ bọn họ mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chẳng lẽ sợ tôi biển thủ sao?" Nghiêm Chinh khỏi cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ bộ dáng của chính trực như thế sao?

      "Tôi chỉ có thể đánh cược ván, ít nhất tôi cho rằng cậu so với bọn họ đáng tin hơn. Tôi đem 40% cổ phần xí nghiệp làm thù lao cho cậu, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể quản lý 60% còn lại, bất kể là đầu tư hoặc là lấy tiền mặt kinh doanh cũng được, chờ Ân Ân trưởng thành đem những thứ thuộc về con bé trả lại cho nó."

      "Ngài suy nghĩ chu đáo." Hơn nữa quá thông minh! Nghiêm Chinh chỉ có thể bất dĩ cười khổ.

      mặc dù trẻ tuổi, phàm là những người quen biết đều biết, là chuyên gia đầu tư, từ khi bước vào thương trường đến nay, chưa từng làm mình hay khách hàng lỗ xu. Thỉnh thoảng bỏ ra tăng tiền vốn, cũng nhất định có thể kiếm lại số tiền gấp mấy lần. Kiều Hải Sinh vậy chắc sớm nghe truyền kỳ tích của ở nước ngoài nên mới có thể đưa ra quyết định kinh người này.

      Kiều Hải Sinh nếu đem 60% cổ phần giao cho quản lý, khẳng định là có thể thay Ân Ân kiếm vào ít nhất gấp hai, thậm chí gấp ba bốn lần số tiền. Như thế tính ra, Kiều Hải Sinh cho 40% thù lao, cũng coi là gì.

      "Tôi làm tất cả chỉ vì cháu ."

      ra những lời này khiến Kiều Hải Sinh tốn ít sức lực, ông mệt mỏi nhắm mắt lại, trầm giọng thở dài."Tôi hy vọng con bé có thể sống cuộc sống lo cơm gạo, gặp sóng gió sống yên bình."

      Nghiêm Chinh trầm mặc , có thể thông cảm bảo vệ và thương của Kiều Hải Sinh với cháu .

      "Như thế nào? Cậu chịu giúp tôi việc này sao?"

      Kiều Hải Sinh lần nữa mở mắt, trong mắt sức sống tràn đầy."Cậu nguyện ý đáp ứng cầu cuối cùng của lão già bị bệnh nặng này chứ?"

      "Tôi tựa hồ có lựa chọn nào khác, tôi nợ ngài phần nhân tình." Nghiêm Chinh trả lời ngắn gọn.

      "Lời tuy như thế, tôi hy vọng cậu miễn cưỡng mình, dù sao tôi hi vọng cậu lòng thành ý chăm sóc cháu của tôi, thậm chí vì nó tìm kiếm đối tượng tốt, thay tôi đưa nó lấy chồng."

      "Tôi thay ngài." Nghiêm Chinh biết, thiếu Kiều Hải Sinh ân tình chính có quyền.

      Cái ân tình này, phải muốn trả!

      "Cậu bảo đảm sao?" Trong mắt Kiều Hải Sinh xuất kỳ vọng cùng mừng rỡ.

      "Tôi bảo đảm!"

      Có Nghiêm Chinh bảo đảm, Kiều Hải Sinh mới có thể an tâm nhắm mắt. Kiều Hải Sinh biết, Nghiêm Chinh luôn tuân thủ lời hứa, chính miệng bảo đảm, tựa như đóng dấu bảo đảm.

      "Nghiêm Chinh, cám ơn cậu! , năm đó tôi giúp cậu trả học phí cũng nghĩ đến tương lai có ngày, mình nhờ vả cậu. Vì vậy hôm nay cậu giúp tôi, hoặc giả tương lai có ngày cậu gặp may mắn, ban đầu giúp mình , bởi vì cậu vì mình tích liễu phúc báo." (Câu này bản thân ta cũng biết diễn đạt sao nữa nên ta để nguyên, đại ý là NC giúp KHS chính là tích phúc cho mình, sau này nhất định được báo đáp)

      "Có lẽ vậy!"

      Nghiêm Chinh tin quỷ thần, dĩ nhiên cũng tin tưởng phúc báo, chỉ biết đạo lý có ân phải trả. Đáp ứng nhờ vả của Kiều Hải Sinh, tất cả đều là vì muốn trả ân tình thiếu ông. hơn!

      Chỉ cần trông nom xí nghiệp Kiều Sinh cùng Ân Ân, cho đến lấy chồng, như vậy trách nhiệm của cũng hết.

      Buổi đêm mấy hôm sau, Kiều Hải Sinh bệnh tình đột nhiên nguy cấp, khẩn cấp đưa cấp cứu, nhưng như cũ hết cách xoay chuyển, đêm đó qua đời với trong bệnh viện, hưởng thọ 81 tuổi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Sau khi tang lễ của Kiều Hải Sinh kết thúc, Nghiêm Chinh lần nữa tới Kiều gia, vừa vào cửa, lập tức có đám người giương nanh múa vuốt xông tới .

      " chính là Nghiêm Chinh sao? Tại sao chú tôi lại đem xí nghiêp Kiều Sinh giao cho tiếp quản?"

      "Còn nữa ông ấy đem 40% cổ phần chuyển cho , xảy ra chuyện gì?"

      " có phải thừa dịp ông ấy bệnh tình nguy kịch sử dụng thủ đoạn hèn hạ, lừa gạt sản nghiệp Kiều gia của chúng tôi?"

      Mấy nam nữ tuổi tác giống nhau chen đến trước mặt , mỗi người câu chất vấn .

      "Các vị là ai?" lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, đoán chừng bọn họ chính là những người "thân thích" mà Kiều Hải Sinh từng tới —— đám vọng tưởng lấy được sản nghiệp của Kiều gia.

      "Tôi là người đầu tiên được chọn để thừa kế, Kiều Hải Sinh là chú ruột của tôi." người đàn ông trung niên đứng ra trả lời, kiêu ngạo mà ngẩng đầu.

      "Người thừa kế của Kiều gia?" Nghiêm Chinh hừ lạnh tiếng, giễu cợt hỏi ngược lại: "Tôi tưởng người thừa kế chính thức sản nghiệp của Kiều gia là Ân Ân, khi nào biến thành đây?"

      " ——" người nọ đỏ mặt, vừa tức lại quẫn, lâu ra lời.

      Nghiêm Chinh chất vấn đám người tranh náo nghỉ: "Các vị ông Kiều là người thân của các bị? Vì sao từ lúc ông Kiều qua đời tới giờ, tôi chưa từng thấy các vị rơi giọt nước mắt? Từ đầu tới cuối, các vị chỉ quan tâm tới di sản của ông ấy!"

      "Chúng ta. . . . . . Chúng ta dĩ nhiên vô cùng đau khổ! Chẳng qua là. . . . . . cố nén bi thương. . . . . ." người phụ nữ mập mạp đỏ mặt, cà lăm giải thích.

      "Bất kể các vị là bi thương, hay là giả khổ sở, tóm lại —— ông Kiều xem cháu của ông ấy-Ân Ân cùng với toàn bộ sản nghiệp của ông ấy ủy thác cho tôi coi giữ, cho đến khi Ân Ân lập gia đình mới thôi. Những thứ này đều lúc ông Kiều tinh thần minh mẫn, cũng có luật sư tại chỗ chứng kiến hoàn thành di chúc, tuyệt đối trăm phần trăm hợp pháp. Nếu như có người nào đồng ý, tìm luật sư, thậm chí lên kiện lên tòa án cũng có thể. Chẳng qua tôi có thể cho các vị biết, các vị là nhất định thua! Các vị tốt nhất mau sớm dẹp ý niệm này, huống chi ông Kiều chia cho các vị nhiều, nên thỏa mãn."

      "Làm ơn! người căn nhà, ông bác tối thiểu cũng có mấy chục tỷ. . . . . ."

      người trẻ tuổi phẫn bất bình thầm, ánh mắt lạnh lùng trách cứ của Nghiêm Chinh liếc qua, ta toàn thân chấn động, vội vàng cúi đầu, lại dám thêm câu.

      Nghiêm Chinh người phát tán ra uy nghiêm, làm người ta dám nhìn thẳng vào ánh mắt, chứ đừng cùng xung đột chính diện rồi.

      Nghiêm Chinh để ý tới đám người thân thích tham lam của Kiều gia, thẳng về phía bị bọn họ coi ra gì thủy chung đứng ở góc.

      chính là người cháu Kiều Hải Sinh quý nhất, đến chết cũng yên tâm với đứa cháu bảo bối —— Ân Ân.

      ước chừng mới mười lăm, sáu tuổi lớn, mặc bộ âu phục màu đen dài đến mắt cá chân, bao lấy thân thể gầy yếu của . Gương mặt của coi như thanh tú, da trắng sáng, tóc màu nâu nhạt, đôi mắt thủy tinh màu nâu có chút thâm và sưng, hơn nữa tràn đầy tia máu đỏ, hiển nhiên là do thương tâm mà khóc.

      Giống như thỏ con lạc mất thỏ mẹ, côsợ hãi mở mắt to nhìn , làm người ta khỏi sinh ra thương tiếc.

      Tim mềm nhũn, mặc dù khóe miệng cỏ vẻ giương lên, nhưng ngữ điệu tương đối hòa hoãn.

      " chính là Ân Ân?"

      "Ừ. . . . . ."

      Ân Ân có chút sợ hãi nhìn Nghiêm Chinh cao lớn nghiêm trang, sợ hãi gật gật đầu

      Người đàn ông đứng trước , có phó đủ để sánh ngang vóc người của A Nặc sử sách ghi, cho dù mặc bộ tây trang mài đen, nhưng có thể khiến người khác cảm nhận bắp thịt rắn chắc, giống như muốn làm rách áo.

      Dáng dấp tính là tuấn, nhưng tuyệt đối xấu xí, đáng tiếc toàn thân cao thấp tràn đầy hơi thở như nham thạch nguội lạnh, làm cho người ta cảm giác được tia mềm mại cùng ấm áp.

      khuôn mặt dường như bị nhiệt độ thấp làm đông cứng, còn có hai con ngươi đen lạnh như băng, sống mũi thẳng tắp, môi mím mỏng mà mở rộng, hoàn toàn có bất kỳ biểu tình nào, giống như căn bản cười, giống như Đại ca vẫn xem phim, là đáng sợ.

      "Tôi là Nghiêm Chinh. Từ nay về sau, chính là trách nhiệm của tôi!"

      câu , mạnh mẽ tiếp quản sinh mệnh .

      Ân Ân mười sáu tuổi dẫu môi, sợ hãi chỉ muốn khóc.

      Cha mẹ mất sớm, người ông thương lại ra , chỉ để lại mình sống đời này.

      hiểu ông an bài nam nhân giống như đại ca xã hội đen tới chăm sóc cùng công ty là vì tốt cho , sợ bị những người thân ham muốn di sản kia bắt nạt, nhưng muốn cho ông biết, nguyện sống cuộc sống độc lập cũng quan tâm đem xí nghiệp Kiều Sinh tặng cho chú, cho họ hàng, chỉ mong người đàn ông đáng sợ này tránh xa càng xa càng tốt.

      ta xem ra rất giống người xấu, rất sợ ta vừa giận liền đem quả đấm đấm về phía ?

      "Bắt đầu từ ngày mai tôi chuyển vào ." Nghiêm Chinh lên tiếng lần nữa, ngữ điệu cứng nhắc, khuôn mặt như trước có biểu tình nào." mặt thay ông chăm sóc , đồng thời tiếp nhận vị trí tổng giám đốc xí nghiệp Kiều Sinh, tạm thời thay quản lý thuộc về tài sản của , cho đến khi lấy chồng mới thôi."

      ta muốn chuyển tới? Cùng sống chung mái nhà?

      cần! cần! Ân Ân càng muốn khóc, muốn lắc đầu , nhưng mà chỉ nhìn thấy , nghĩ tới nắm đấm, liền hoàn toàn mất hết dũng khí.

      Thái độ của cường thế kiên định, những người thân thích lòng lang dạ sói trừ hung hăng trừng , cũng kế khả thi.

      Vì vậy nơm nớp lo sợ, cảnh giác sợ hãi, hề lựa chọn, trở thành người được bảo vệ dưới đôi cánh của .

      Vì lời hứa với ân nhân, Nghiêm Chinh quyết định ở lại Đài Loan chăm sóc Ân Ân cùng điều hành xí nghiệp Kiều Sinh, vì thế chỉ có thể đem trụ sở tập đoàn Ngũ Hành dời trở lại, dĩ nhiên, bốn người bạn kia cũng trở về Đài Loan.

      Hơn nữa để cho tiện cho việc xử lý chuyện ở xí nghiệp Kiều Sinh, đem quản lý của tập đoàn Ngũ Hành cùng xí nghiệp Kiều Sinh hợp lại, bớt qua lại bôn ba phiền phức.

      Dưới hướng dẫn cơ trí chính xác của Nghiêm Chinh, xí nghiệp Kiều Sinh rất vào lại quỹ đạo, chậm rãi đem rung chuyển khi mất tổng giám đốc ổn định trở lại.

      "Tiểu thư, về!"

      Mới vừa do tài xế tiếp về nhà Jon dạ, xách theo cắp sách vào cửa, bà quản gia Chu giống như thường ngày ở cửa nghênh đón, đợi tiến vào đại sảnh, uống nước hoa quả lạnh được chuẩn bị từ sớm.

      Bà Chu mập mạp ở Kiều gia hơn mười năm, có thể từ lúc Ân Ân ra đời, bà liền bắt đầu chăm sóc , cho tới bây giờ vẫn luôn chăm sóc như con của mình.

      "Người kia. . . . . . ta về chưa?" Ân Ân uống hớp nước trái cây lạnh như băng, mắt to tròn giống như động vật đề phòng mãnh thú, cẩn thận nhìn bốn phía.

      Quản gia Chu có chút buồn cười trả lời: "Còn chưa. Cậu Nghiêm có thể muộn chút mới về."

      Cho dù sống chung dưới mái nhà hai năm, Ân Ân còn chưa dám gọi thẳng tên của Nghiêm Chinh, chỉ cần nhìn thấy xuất , liền lập tức tránh xa.

      mặt mũi nghiêm túc luôn là sớm về trễ, rất ít có cơ hội cùng với chung đụng —— ra cho dù có, Ân Ân cũng là trốn , ngay cả với câu cũng phát run. Thỉnh thoảng ngồi cùng bàn ăn cơm, trầm mặc ít , cũng có gì cho tốt, hai người luôn là cúi đầu yên lặng dùng cơm, câu duy nhất hai người với nhau chỉ có: "Tôi ăn no!" hoặc "Mời dùng từ từ!"

      Hơn nữa trời sinh có khuôn mặt xấu, luôn là mặt chút thay đổi, dĩ nhiên sợ rồi. tại tổng hội đặc biệt cẩn thận lưu ý, tránh cùng trong gian.

      Ân Ân ngồi cùng quản gia hàn huyên lát, chợt nghe tiếng đóng cửa xe ở bên ngoài truyền vào, tiếp theo là tiếng người làm vườn chào hỏi Nghiêm Chinh.

      Nghiêm Chinh về? ! Ân Ân đem cái ly đặt bàn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng.

      Lúc này bà Chu bật cười. Xem ra Ân Ân rất sợ Nghiêm tiên sinh! ra bé căn bản cần phải sợ , nhìn ra cậu Nghiêmđã cố gắng thử chăm sóc Ân Ân, là Ân Ân luôn cự tuyệt , cho nên thấy được dụng tâm của .

      lát, Nghiêm Chinh vào, liếc mắt nhìn bàn, nhàn nhạt hỏi bà Chu: "Ân Ân về rồi?"

      "Đúng vậy a, vừa về."

      "Ừ. Tôi lên tắm trước." Nghiêm Chinh bước lên bậc thang, chuẩn bị trở về phòng tẩy thân mỏi mệt.

      "Cậu Nghiêm, trễ như vậy bữa tối muốn ăn chút gì ?" Bà Chu ngăn trở về phòng, bước lên trước hỏi.

      "Buổi tối tôi còn hẹn quan trọng, ở nhà dùng cơm, đợi lát nữa tắm rửa xong, lại phải luôn."

      "Như vậy nha? Ngài khổ cực!"

      Bà Chu biết, làm việc ngừng, xã giao, tất cả đều là vì xí nghiệp Kiều sinh. Lão gia ở dưới có biết thanh niên ông nhờ cậy tình cố gắng vì xí nghiệp Kiều Sinh đến liều mình như vậy nhất định cảm thấy rất vui mừng chứ?

      "Tôi chỉ làm chuyện tôi hứa, cũng cảm thấy khổ cực. Huống chi —— tôi có ở đây, ấy mới có thể ăn vui vẻ chút!" Nghiêm Chinh liếc mắt nhìn cánh cửa ở tầng 2, đó là phòng của Ân Ân.

      "Nào có chuyện như vậy! Ngài làm sao như vậy đây?" Chu thái thái cười đến rất lúng túng.

      "Bà thể phủ nhận, ấy luôn vừa thấy tôi liền trốn. Mới vừa rồi, ấy cũng biết là tôi về, cho nên mới trốn về phòng chứ? Nếu phải như thế, nước trái cây làm sao mới uống ngụm, người rồi rời đây?" Nghiêm Chinh nhàn nhạt mà ra.

      "Này. . . . . ." Lần này bà Chu ra lời.

      " sao! Tôi trách ấy."

      Nghiêm Chinh chẳng qua là hiểu, Ân Ân vì sao sợ thế?

      thừa nhận lúc làm việc xác thực vô cùng nghiêm túc, cấp dưới phạm sai lầm đều ném ra ánh mắt như giết người, cũng chút lưu tình, hơn nữa diệt trừ công ty địch thủ càng tuyệt nương tay, nhưng —— tự nhận dùng nhất vẻ mặt ôn hòa nhất để đối mặt với , chuyện cũng tận lượng thủ thỉ thù , nhưng vẫn là đem thành kẻ giết người cướp của, vừa nghe thấy tiếng giống như chuột sợ mèo, lập tức chạy thấy bóng dáng.

      Nhưng Nghiêm Chinh nào biết, cho dù cố gắng nặn ra vẻ mặt ôn hòa cũng giống như bình thường, khuôn mặt tú lơ khơ căn bản thay đổi, còn là rất dọa người. (Khuôn mặt tú lơ khơ chỉ khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm)

      nghĩ, mình tốn thêm chút thời gian cùng chung đụng, cũng sợ như thế nữa, nhưng công việc của quá bận rộn, của mình kim khống tập đoàn cùng Kiều gia nghiệp song song cần xử lý, bận đến nỗi ngay cả dùng để ngủ thời gian cũng cảm thấy xa xỉ, đâu còn có nhàn hạ thoải mái cùng với nàng bồi dưỡng tình cảm?

      Thỉnh thoảng, dùng chút thời gian ăn cơm với Ân Ân, ngược lại hại tiêu hóa được, bởi vì từ đầu tới cuối đều dám ngẩng đầu lên, chẳng qua là liều mạng đút thức ăn vào miệng, lòng nghĩ ăn xong cơm nhanh chút, sau đó trốn về phòng.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, ở chung hai năm, quan hệ giữa bọn họ vẫn giống với lúc đầu.

      Nghiêm Chinh khỏi hoài nghi, cả đời này liệu có ngày sợ ? Nghiêm Chinh bước vào phòng, Ân Ân lập tức thò đầu từ phòng mình ra.

      " ta về phòng rồi?" dùng giọng khẽ với bà Chu.

      "Đúng vậy, cậu Nghiêm tắm, cậu ấy lát nữa còn phải ra ngoài xã giao!" Bà Chu cười trả lời.

      "Oh!" Nghe được về phòng, Ân Ân cuối cùng cũng cảm thấy có chút an tâm.

      nhàn nhã bước xuống lầu, tiếp tục uống nước trái cây của .

      Bà Chu theo , dịu dàng khuyên nhủ: " ra cậu Nghiêm cũng hung dữ—— ít nhất vô cớ chửi người, hơn nữa cậu ấy rất quan tâm , nên thử lấy cùng cậu ấy hảo hảo chung đụng."

      "Hảo hảo cùng ta chung đụng? Tôi dám!" Ân Ân mở to mắt, mãnh liệt lắc đầu ."Ai bảo ta luôn bày ra bộ dạng đáng sợ như thế, bảo tôi làm thế nào sợ ta?"

      "Này. . . . . . Trời sinh ra cậu Nghiêm là khuôn mặt hung dữ này, cũng phải là ta muốn thế. . . . . ."

      muốn , ta mới là người bị hại đáng thương nhất.

      "Ai nha, bà cần nữa! Dù sao —— người ta chính là nên cùng ta chạm mặt mà!"

      Nhìn thấy , ngực cảm thấy rất lạ, hô hấp tự nhiên, loại cảm giác đó quá khó chịu.

      Bà Chu bất đắc dĩ thở dài, xem ra quan hệ giữa bọn họ dù thế nào cũng thay đổi được!

      Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến thanh ồn ào, bà Chu vừa muốn ra ngoài xem cửa phòng khách liền bị lực mạnh đẩy ra.

      "Hừ! Các người là nhàn nhã quá."

      "Chấn Khải thiếu gia?" Bà Chu vừa nhìn thấy người tới, đầu liền đau.

      Kiều Chấn Khải là cháu đích tôn của Kiều Hải Sinh, cho dù lúc cha và ông nội đều khoẻ mạnh, Kiều Chấn Khai vẫn tự cho mình là người đầu tiên được chọn để thừa kế tài sản của Kiều Hải Sinh, ba năm lúc liền tới Kiều gia náo.

      hiểu, ông vì sao phải đem sản nghiệp khổng lồ giao cho người ngoài, thậm chí trả cho Nghiêm Chinh 40% thù lao, nếu đem tiền này cho , liền cả đời ăn uống hưởng dụng vô tận rồi.

      "Kẻ ngạo mạn khốn kiếp kia có ở đây?" Kiều Chấn Khải mũi hất cao, bộ dáng ai bì nổi.

      "Ngài là chỉ ── cậu Nghiêm?" Bà Chu miễn cưỡng cười hỏi, trong lòng lại nghĩ: Cậu mới là kẻ ngạo mạn khốn kiếp chứ.

      " Chấn Khải, đặc biệt đến đây là có chuyện gì sao?" Ân Ân biết, Kiều Chấn Khai vô lên Tam Bảo Điện, ta tuyệt để rượu ngon, hưởng thụ đẹp, đặc biệt tới cửa chào hỏi.

      "Hắc hắc, em nghe, ông như vậy —— đem di sản giao cho họ Nghiêm kia quản lý, em sợ biển thủ, nuốt tài sản của em sao?" Kiều Chấn Khai giả bộ quan tâm.

      "Nếu thuộc về em chính là của em, thuộc về em mới có thể bị người khác lấy . Có những thứ thuộc về mình, tranh cũng vô ích!"

      Ân Ân ý của mình, đồng thời cũng thầm nhắc nhở hộ, đừng nữa cố chấp với tài sản thuộc về mình.

      " ở đây châm chọc tôi sao?" Kiều Chấn Khải nghe ra ý tứ của , chẳng những tự ngộ ra, ngược lại giận tím mặt." cho rằng mình nhận được tài sản khổng lồ của ông, là người thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh mà có thể ra vẻ đạo mạo lời giáo huấn người?"

      ta hét lên xong, suy nghĩ chút, lại nén giận, mềm xuống giọng giả nhân giả nghĩa sắc mặt khuyên nhủ: " ra , cũng chỉ quan tâm em thôi! Em họ à, trẻ tuổi ngây thơ, mới mười sáu, bảy tuổi mà thôi, thừa kế số tài sản lớn như vậy quá nguy hiểm, chừng còn dụ bọn hám lợi. bằng —— em đem quyền thừa kế nhường lại cho , để họ thay em kinh doanh, mỗi kỳ đều đưa cổ tức, lợi nhuận, đưa cho em thiếu xu, em xem như vậy có tốt hay ?"

      Lời dối như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng bị lừa, huống chi là ? Ân Ân mặc dù có hứng thú kinh doanh công ty do ông nội truyền lại, nhưng là muốn giao cho người như họ, để cho ta lấy hết sạch nó.

      " xin lỗi, họ, em thể giao xí nghiệp Kiều Sinh cho ! Nếu ông đem công ty giao cho em, em liền có nghĩa vụ bảo vệ nó. tại mặc dù là Nghiêm Chinh thay em quản lý, nhưng khi em trưởng thành, ta trả công ty lại cho em, đến lúc đó em cố gắng giữ gìn tâm huyết cả đời của ông, phát dương quang đại."

      chịu nghe theo, chọc giận Kiều Chấn Khải, ta hề tiếp tục ngụy trang khuôn mặt hiền hòa, bộ dạng nhe răng trợn mắt, giống dã thú.

      "Tôi nghe nhảm nhiều quá! Dù sao tôi muốn đem quyền thừa kế chuyển cho tôi, chuyển nhượng ngay ở chỗ này, mau ký tên!"

      ta tay hất đổ nước trái cây, tiếng gầm thét giống như tên lưu manh, bộ dáng này dọa sợ Ân Ân, bà Chulập tức đau lòng tiến lên ngăn cản: "Chấn Khải thiếu gia, xđừng như vậy! Ngài dọa sợ tiểu thư. . . . . ."

      "Tôi muốn cùng người làm mói chuyện, cút ngay!"

      Kiều Chấn Khai khách khí đem bà Chu đẩy sang bên cạnh, hại bà thiếu chút nữa ngã nhào.

      Hành vi của ta phách lối, ngay cả người ít lời nhiều như Ân Ân cũng nhịn được cơn tức giận.

      đỡ bà Chu, lớn tiếng chất vấn Kiều Chấn Khải: " là quá đáng! Tại sao đẩy người như vậy?"

      "Hư! tệ lắm, có Nghiêm Chinh làm chỗ dựa, lá gan của cũng càng lúc càng lớn rồi, lại dám đối hô to gọi với tôi ư?"

      Kiều Chấn Khải châm chọc cười lạnh hai tiếng, tiếp theo kéo lấy tay của , lôi nàng đến trước bàn trà phòng khách, lấy ra tờ đơn chuyển nhượng quyền thừa kế: "Mau ký! Chỉ cần ký là có chuyện gì, tôi bảo đảm đem nhà này để lại cho , hơn nữa từ nay về sau cũng tới quấy rầy nữa. . . . . ."

      ta còn chưa hết, cổ tay liền bị lực lớn nắm lấy, ngay sau đó truyền đến giọng trầm: "Tôi cũng bảo đảm, coi như ấy ký vào tờ chuyển nhượng này, cũng có cơ hội tới đây quấy rầy!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Nghiêm tiên sinh?"

      " Nghiêm Chinh? !"

      Bà Chu cùng Ân Ân nhìn thấy người tới, lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng kinh ngạc.

      xuống lúc nào vậy? Ân Ân cảm đến kinh ngạc, lại có điểm vui mừng, bởi vì ngăn họ làm điều xấu.

      "Nghiêm Chinh. . . . . . . . . . . . ra là ở đây. . . . . ."

      Kiều Chấn Khải lấn thiện sợ ác chỉ dám khi dễ phụ nữ già yếu và trẻ con, mỗi khi đến Kiều gia quấy rối, đều là thừa dịp Nghiêm Chinh có nhà, nghĩ hôm nay Nghiêm Chinh về sớm như vậy, nếu tuyệt dám làm loạn. Vào lúc này vừa thấy được vẻ nghiêm tức lạnh lùng của Nghiêm Chinh, sợ tớ phát run, chuyện còn hơi cà lăm.

      Nghiêm Chinh đem Ân Ân che chở sau lưng, ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt nhìn thẳng Kiều Chấn Khải.

      " đều thừa dịp tôi có ở đây đến phá rối?"

      Nghiêm Chinh mỗi chứ đều tăng thêm lực đạo ở tay, sắc mặt Kiều Chấn Khải lập tức trắng bệch, đau đến oa oa kêu to: "Ái — là đau! Buông tay. . . . . . Mau buông tay!"

      "Tôi cảnh cáo các người, cho phép tới cửa quấy rầy Ân Ân, vì sao nghe? Chẳng lẽ nhất định phải bắt ta đưa đến chỗ cảnh sát, kiện xâm phạm trái phép, để cho ngồi trong nhà giam chút mới nghe hiểu được lời của tôi sao?"

      ". . . . . . Tôi hiểu tôi hiểu, ngàn vạn đừng đưa đưa tôi đến đồn cảnh sát!" Chỉ là say rượu lái xe, đánh nhau gây chuyện liên tục làm thường ra vào đồn cảnh sát, nếu là thêm việc huy hoàng này nữa, áp lực dư luận nhất định ép ngốc đầu lên được.

      Nghiêm Chinh buông ra, lạnh lùng : "Tôi cảnh cáo , đây là cuối cùng. Nếu chịu từ bỏ việc tới cửa quấy rầy Ân Ân hoặc là bà Chu, tôi liền bắt trả giá thê thảm nhất. Tôi được làm được, có tin hay là tùy , có thể khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, nhưng tất cả hậu quả, xin tự chịu trách nhiệm!"

      Nghiêm Chinh lời nào, thoạt nhìn đủ đáng sợ, hôm nay mở miệng uy hiếp, ánh mắt chứa tức giận càng thêm dọa người.

      Kiều Chấn Khải rất muốn bộ mình chút cũng sợ lời uy hiếp của ta, vậy mà sắc mặt tái nhợt, hai chân cũng run lẩy bẩy, sớm tiết lộ sợ hãi của .

      "Tôi hiểu rồi, mau buông tay tôi ra!" Tay của đau như bị đứt lìa.

      "Mau cút! Sau này được trở lại!" Nghiêm Chinh dùng sức hất ta ra, tức giận trách mắng.

      Kiều Chấn Khải lấy lại được tự do, lập tức quên đau đớn vừa rồi, giống như con cọp giấy phô trương thanh thế: " cho rằng tôi sợ sao?"

      "Hử? cái gì?"

      Vậy mà Nghiêm Chinh mới nhíu mày, Kiều Chấn Hải lại bị hù đến mức chạy dám quay đầu lại, cũng dám giả làm hùng.

      Thấy ta , bà Chu thở phào, bà nhìn Ân Ân thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để họ làm quen với nhau, thế là cười muốn xuống bếp xem thức ăn chuẩn bị xong chưa, mượn cớ rời .

      Ân Ân chưa bao giờ mình đối mặt với Ân Ân, vì vậy cảm thấy có chút được tự nhiên, biết nên cái gì cho phải.

      mở miệng, Nghiêm Chinh cũng chuyện, chẳng qua là yên lặng nhìn . Bởi vì luôn tránh , dường như lâu nhìn thấy !

      Đưa mắt nhìn , đôi mắt tự chủ mà dần ôn nhu.

      rất xinh, yếu giống như đóa hoa mềm mại nhất đời, giống như khỏi muốn che chở để mưa gió làm dập bông hoa này.

      Bộ đồng phục tư nhân mặc mát mẻ, xinh đẹp, trẻ trung mang theo thiếu nữ hồn nhiên, bất kỳ người đàn ông nào bị dùng cặp mắt to ngập nước nhìn lên, cũng tự chủ được cảm thấy tâm lay thần động, mặc dù bình thường phải người đàn ông háo sắc, lại giống nhau đối với bộ dáng mảnh mai động lòng người của mà cảm thấy thương tiếc từ đáy lòng.

      Có lẽ nội tâm quá kín đáo, cũng để cho lòng mình biểu lộ mặt, vì vậy đều khiến mọi người ý nghĩ của , cũng vì vậy mới có thể cảm thấy sợ hãi!

      Tiếc rằng, quen biểu đạt cảm giác của mình, mới hiểu lầm lần nữa.

      "Mới vừa rồi. . . . . . Cám ơn ! Nếu như phải là giúp tôi, tôi biết nên làm sao đây." Đối với ra tay trợ giúp của , chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản biểu đạt ý cảm tạ của mình.

      " cần phải khách khí! Ông là ân nhân của tôi, ông ấy tin tưởng tôi, giao cho tôi chăm sóc, tôi chỉ biết cố gắng hết sức mình, cần cám ơn." từ trước đến giờ thích giành công.

      "Oh!"

      hơn? Đối với , chỉ là trách nhiệm của mà thôi?

      biết tại sao, trái tim Ân Ân dấy lên cảm giác thất vọng.

      Mới vừa rồi xuất trong lòng vừa sựo vừa vui, cho là hùng trời giang xuống chỉ để bảo vệ . Mà đuổi họ Chấn Khai càng thêm coi như thiên thần, cơ hồ muốn sùng bái .

      Ai biết, làm tất cả, cũng chỉ là vì trách nhiệm của .

      cách khác, nếu như phải là trách nhiệm của , có thể căn bản để ý !

      cảm thấy thất vọng!

      Nghiêm Chinh biết mình sai cái gì, nhưng cảm giác được, giữa bọn họ vốn rút ngắn khoảng cách, tựa hồ lại trở nên xa vời.

      Lòng của thiếu nữ quá khó hiểu, nghĩ vĩnh viễn cũng hiểu trong lòng đến tột cùng suy nghĩ gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Lão đại, hai năm rồi, tính tiếp tục làm bảo mẫu ở Kiều gia?"

      Ban đêm ở quầy rượu, mấy người cao lớn giống nhau nhưng khuôn mặt lại giống, cùng người người tuy còn trẻ nhưng có phụ nữ đẹp kinh người tán gẫu.

      Bọn họ đều là thành viên tập đoàn Ngũ hành, từ quen biết, bởi vì bọn họ đều là nhi cha mẹ, toàn bộ đến từ nhi viện, vì vậy lớn lên cũng liền tự nhiên mà ở chung chỗ.

      Nghiêm Chinh lớn tuổi nhất cầm đầu, bọn họ cùng nhau thành lập tập đoàn Ngũ hành bao gồm năm ngành tài chính, sắt thép, vận tải đường thuỷ, đồng phục, kiến trúc.

      Người đàn ông mới chuyện là Mục Duyện, đôi môi khêu gợi của giương lên, khuôn mặt lịch tuấn dật xuất mạt nhàn nhạt đùa cợt.

      là "Thủy" trong Ngũ hành, trông coi vận tải đường thuỷ. Tuấn mỹ tuấn, tác phong nhanh nhẹn chính là , mà lại có đời ổn định nhất linh hồn. Giống nhau tất cả những người đàn ông tuấn, quanh luôn đông đảo người đẹp, tiếc nuối chính là, nữ nhân như thủy triều tới tới lui lui, nếu ai có thể giữ được trái tim .

      Nhìn như dịu dàng đa tình, ra vô tình nhất, tựa hồ mỗi người đàn bà đều , ra ai cũng thương, cũng bởi vì thương, có thể thoải mái dạo chơi tình đất nước, cũng sợ lấy được quyền tạm trú.

      " thể nào? , là đùa sao?" người đàn ông cao lớn uy mãnh uống lấy, thiếu chút nữa có bị nghẹn đá.

      gọi Viên Tổ Diệp, là "Hỏa" trong Ngũ hành , trông coi ngành sắt thép. dáng dấp mặc dù bằng Mục Duyện tuấn mỹ vô trù, nhưng cũng là người đàn ông có vẻ cá tuấn lãng hào sảng hảo, ít nhất khuôn mặt của xem ra dễ thân hơn cả Nghiêm Chinh, mặc dù tính khí bốc lửa lại tính nhẫn nại, nhưng biết chừng phụ nữ lần đầu nhìn thấy bị hấp dẫ.

      " ấy chỉ là muốn báo ân thôi." Phái nữ hiếm có trong tập đoàn —— tuổi gần 23, đẹp gì sánh nổi Kỷ Mộng Đường cười trả lời, ngón tay thon dài khơi lên đào ướp trong ly, màu sắc đỏ tươi, nổi bật lên ngón tay trắng nõn sáng long lanh như băng của .

      là "Mộc" trong Ngũ hành, sở trường là thiết kế thời trang, mặc dù vẫn còn nghiên cứu, nhưng là quát tra tứ phương Ngũ Hành đồng phục công ty kẻ kinh doanh, nàng dựa vào lấy tri thức chuyên nghiệp của mình, còn hữu dụng người biết Nhân Chi minh, đem lấy gánh nặng cùng công việc chính mình phân tán , tranh thủ nhiều hơn vào thời gian nghiên cứu.

      "Chớ để cho kia lợi dụng." nam tử tuấn đủ để cùng Mục Duyện chê cười.

      là Phong Tấn Bồi, là thành viên duy nhất trong tập đoàn Ngũ Hành có kinh nghiệm hôn nhân, nhưng hôn nhân của cũng hạnh phúc, kể từ cưới người phụ nữ tốt mã dẻ cùi lại tham lam, liền đối với sinh vật có giới tính giống vợ mình bài xích.

      "Ân Ân đơn thuần giống như tờ giấy trắng, lợi dụng người khác." Nghiêm Chinh buông rượu Gin trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc phản bác.

      Lấy những điều biết về Ân Ân, tuyệt đối phải là hạng người như thế, ấy là đơn thuần, chỉ có khả năng bị người lợi dụng, thể nào lợi dụng người khác.

      " tại ta còn là chưa tròn mười tám tuổi, hoặc giả còn có tia hồn nhiên, đợi ta trưởng thành, cũng bị xã hội làm ô nhiễm, ai biết đến lúc đó ta thay đổi phải như thế nào? Hừ! Đàn bà, tất cả đều là động vật có tình." Phong Tấn Bồi đối với phụ nữ sớm thất vọng cực độ.

      "Hắc! mắng em, đó." Kỷ Mộng Đường cười vỗ vai , giả vờ oán trách.

      "Em là ngoại lệ." Mặc dù xem thường tất cả nữ nhân đời, đối với , Phong Tấn Bồi vẫn là như em mực thương.

      "Cậu quá cố chấp rồi !" Nghiêm Chinh chẳng qua là nhàn nhạt , cùng Phong Tấn Bồi cãi cọ.

      "Hừ! Ban đầu tôi cũng ngây thơ y như , kết quả cũng nhìn thấy kết quả của tôi rồi đấy?" Phong Tấn Bồi lãnh phúng cười tiếng, vẻ mặt thống khổ.

      "Tốt lắm! Hôm nay mọi người ra ngoài, phải là vì tranh luận phụ nữ giảo hoạt lạnh bạc hay chứ?" Mục Duyện vội vàng ra mặt đánh tròn thường "Mọi người khó khăn lắm mới được gặp nhau, chớ đem thời gian lãng phí đấu võ mồm."

      "Đúng a! Tối nay chúng ta đem công việc để bên, đặc biệt đem thời gian để lại cho các ngươi, đừng làm cho tôi hối hận có ở phòng làm thêm giờ." Riêng có "người điên cuồng công việc" danh xưng là Viên Tổ Diệp mày rậm vừa nhíu, rất có tư thế muốn nổ giận.

      "Được rồi, mọi người chớ làm tổn thương cảm tình, uống mộ ly, quen hết tất cả như thế nào?"

      Kỷ Mộng Đường đưa ngón tay ngọc thon thon ra, dẫn đầu nâng chén, nhiều người cũng giơ ly của mình lên, cùng nhau uống ly rượu kia.

      " để cho chúng em gặp ấy chút sao?" Đối với , Mục Duyện càng lúc càng tò mò.

      Từ khi biết Nghiêm Chinh giải thích lời nào trở thành bảo mẫu của bé, bọn họ biết đề cập tới chuyện này mấy lần, muốn gặp lần người được bảo hộ, xem xem là bộ dáng gì. Nhưng Nghiêm Chinh luôn sợ hù dọa , thần thần bí bí giấu , cho tới cửa gặp, hai năm qua, bọn họ đến ảnh của cũng chưa có xem qua.

      "Quá sớm để cho ấy đối mặt với đám người kia, cũng có chỗ tốt, tương lai đem xí nghiệp Kiều Sinh trả lại cho ấy các em tự khắc được gặp." Nghiêm Chinh sớm suy nghĩ đến vấn đề này.

      "Hôn của ấy làm sao bây giờ? phải định thay ấy tìm chồng đấy chứ?" Viên Tổ Diệp thói quen nhăn lại mày.

      "Nếu đáp ứng Kiều Hải Sinh, tự nhiên phải tuân thủ lời hứa, thay ấy tìm đối tượng thích hợp để kết hôn." Nghiêm Chinh lấy giọng kiên định trả lời.

      "Nghe Ân Ân dáng dấp thanh tú, cùng với ấy sớm chiều chung đụng, phải động lòng sao?" Kỷ Mộng Đường tò mò hỏi.

      "Đúng nha! Nếu như người trông coi biển thủ, vậy coi như thú vị." mặt Mục Duyện mang theo nụ cười vui sướng.

      " biển thủ!" Nghiêm Chinh trịnh trọng thanh minh.

      nếu đáp ứng thay Kiều Hải Sinh tự mình đưa lấy chồng, liền tuyệt chạm vào .

      "Vậy sao? cũng dễ dàng, em ngược lại muốn nhìn có thể làm được hay ."

      Kỷ Mộng Đường cảm giác được, Nghiêm Chinh bảo vệ Ân Ân quá kỹ rồi, chỉ là thay ân nhân chăm sóc cháu sao? vạn phần hoài nghi!

      "Em có thể mỏi mắt mong chờ!"

      Giống như để chứng minh quyết tâm của mình, Nghiêm Chinh ngửa mặt uống sạch ly rượu.

      Chuyện quyết nhất định thay đổi!

      Ân Ân quấn lấy cái chăn màu tím có in hình hoa, nằm giường ngủ say.

      Bỗng nhiên, cảm thấy có gì đó trống, liền nhíu mày, cái miệng hồng hồng hơi mấp máy, ra mấy tiếng phàn nàn.

      Tựa hồ có thanh gì, quấy nhiễu giấc ngủ của .

      Thanh kia càng lúc càng lớn, ê a hai tiếng, cuối cùng cũng buông tha đấu tranh cùng Thụy thần, nhấc lông mi dày, chậm rãi mở ra đôi mắt to .

      Meo meo. . . . . .

      biết từ góc nào trong sân truyền đến tiếng mèo con kêu, theo gió ban đêm bay vào phong .

      Meo meo. . . . . .

      nhắm mắt chuyên chú nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu của mèo hảo mảnh mai, là vô tội, đáng thương, nghe được trái tim cũng đau lòng.

      Ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, cây kim chỉ rưỡi đến hai giờ. Lúc này mọi người đều ngủ?

      tự chủ được vén mền xuống giường, chân xỏ vào đôi giày mềm có điểm nụ hoa, lặng lẽ mở cửa phòng, nhàng bước xuống tầng.

      Mở ra phòng khách chạy ra ngoài, nghe theo tiếng kêu của mèo con tìm, tới sân trước bụi cây thấp, người làm vườn ở chỗ này trồng cả hàng hoa Kim Lộ, hơn nữa tỉ mỉ bón phân tưới nước, vì vậy màu lá hoàng lục rậm rạp xinh đẹp—— chẳng qua là tại, ngược lại hại ltìm lâu thấy con mèo .

      "Meo meo, Tiểu Miêu mị? Mèo con, em ở đâu?" giọng gọi mèo, hơn nữa nằm xuống mặt dán sát mặt đất, ven theo bụi cây thấp từ từ tìm kiếm.

      "Mèo con? Meo meo. . . . . . A, tìm được!"

      Đại khái là nghe được tiếng gọi ầm ĩ dịu dàng của , con mèo màu trắng, xộc xệch từ chỗ tối trong bụi cây ra.

      Con Tiểu Miêu mị vừa mới ra đời có mấy ngày, xem ra là gầy yếu, khả năng bị con mèo mẹ qua đời hoặc là mình lạc rồi, bụng đại khái đói lâu, bốn chân ngưng run rẩy, dường như ngay cả sức cũng có, lòng thương hại thoáng chốc dâng lên trong lòng .

      " đáng thương, mẹ em đâu? Chưa có trở về cho em uống sữa sao?" ôm lấy Tiểu Miêu, nhàng vuốt ve.

      Tiểu Miêu phát ra tiếng kêu meo meo thoải mái, ngửa đầu dùng tròng mắt sáng tràn đầy vui thích nhìn , còn đưa ra đầu lưới thô ráp liếm tay của , thậm chí ngậm ngón tay trỏ của mút khiên cảm thấy ngứa mà bật cười.

      "Hi. . . . . . Em đừng nghịch ngợm!" ôm cao mèo cùng mình nhìn nhau, nhịn được : " đáng đó!"

      ra vẫn luôn thích động vật , chẳng qua là trước kia ông bởi vì sợ mèo chó làm thương hoặc là mang bệnh truyền nhiễm, vì vậy vẫn để cho nuôi. Sau khi ông qua đời, Nghiêm Chinh bước vào cuộc sống của , tiếp quản tất cả Kiều gia, lại dám muốn nuôi.

      ta thoạt nhìn là bộ dạng lãnh khốc thích động vật , muốn ta chịu đựng vật này mỗi ngày chạy tới chạy lui bên chân , ta phát điên?

      Ân Ân lưu luyến rời để Tiểu Miêu xuống, : " xin lỗi, chị thể nuôi em được."

      quyết tâm nghiêng đầu muốn , nhưng mèo con lại phát ra tiếng kêu yếu ớt, giống như chết nhanh chết.

      Nó ra ngoài lâu như vậy, nhìn thấy con mèo cái ở gần, vậy chứng tỏ nó trở lại, nếu như để ý tới con Tiểu Miêu này, còn chưa có cách kiếm ăn nó nhất định đói chết.

      Thế là Ân Ân lại quay trở về, ôm lấy Tiểu Miêu trầm tư hồi lâu, cuối cùng, quyết định nuôi con này Tiểu Miêu.

      Dù sao Nghiêm Chinh thường ở nhà, phải làm chính là ra ngoài xã giao, ngay cả ngày chủ nhật cũng bận rộn phải cả ngày thấy bóng dáng, coi như len lén nuôi con mèo, cũng biết.

      Cùng lắm là khi về, đem mèo giấu vào trong phòng của là được.

      Sau khi quyết định, lộ ra nụ cười vui vẻ, cẩn thận ôm lấy Tiểu Miêu : "Mèo con, chúng ta phải về nhà rồi."

      ôm Tiểu Miêu, từ cửa hông trở lại bên trong nhà, khóa chặt cửa chuẩn bị lúc lên lầu, quay người lại mới phát , cầu thang có người nhìn .

      Nghiêm. . . . . . Nghiêm Chinh? ! Vừa thấy Nghiêm Chinh, Ân Ân theo bản năng đem mèo con giấu ở phía sau, chột dạ cúi đầu dám nhìn .

      Nghiêm Chinh quan sát áo ngủ màu trắng người nàng, loại áo mặc mặc dù kín, nhưng vài bông mỏng ra ánh sáng, thoạt nhìn liền trở nên có chút trong suốt. Khi suy nghĩ, mặc dù còn là đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng dù sao cũng là , mặc áo ngủ ra khỏi phòng, quả thỏa đáng.

      "Em phải nên mặc đồ ngủ ra cửa." nhàn nhạt trách cứ.

      " xin lỗi." Ân Ân đầu rủ xuống thấp hơn. Côg căn bản nghĩ nửa đêm rồi còn chưa ngủ.

      "Em giấu gì sau lưng?" Nhìn thấy nàng vác tại phía sau tay, nheo lại mắt hỏi thăm.

      " có. . . . . . có a!"

      ra cũng có ý định hỏi , chỉ là đơn thuần hỏi thăm, nhưng vừa mở miệng liền khiền người khác cảm thấy rất hung, vì vậy cắn đôi môi mềm mại, dám ngẩng đầu nhìn , lại dám trả lời đúng .

      " có sao? Vậy em đưa tay ra cho tôi xem."

      Ngay từ lúc chạy tới sân nhìn thấy cửa sổ, dĩ nhiên đoán được lén đem cái gì về nhà.

      "Tôi. . . . . ." Ân Ân len lén ngẩng đầu cái, mặt biểu tình gì cũng có, tại nhất định rất tức giận.

      Nếu như đem mèo con giao ra đây, có thể giết chết nó ngay tại chỗ ?

      Hốc mắt đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu ở hốc mắt lăn xuống, chính là muốn đem Tiểu Miêu giấu sau lưng giao ra.

      Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa khóc của , Nghiêm Chinh thất bại chỉ muốn gào thét, kéo tóc. là dữ và ác thế ? chỉ là muốn xem Tiểu Miêu trong tay thôi!

      Như vậy cũng phải là lỗi của ! Chẳng lẽ thực nên nghe theo lời của các đồng nghiệp, nên chỉnh hình, đổi thành gương mặt hòa ái dễ gần sao?

      trợn mắt cái, bất đắc dĩ thở dài, sau đó định trực tiếp xuống lầu, đem tay từ đằng sau kéo ra, tự mình cầm lên Tiểu Miêu cẩn thận che chở ở trong tay.

      "Ô. . . . . ." Ân Ân lập tức khóc lên, lần đầu tiên úy kỵ nghiêm túc, kéo lấy ống tay áo của cầu khẩn: "Cầu xin . . . . . Cầu xin đừng làm hại nó. . . . . ."

      Nghiêm Chinh vô lực nhắm mắt, có độc ác vậy sao?

      có nhiều lời, chỉ là cúi đầu kiểm tra Tiểu Miêu trong tay.

      "Con mèo này có thể nuôi sống nổi." trả lời lại như thế.

      "Di?" Ân Ân lập tức dừng lại khóc thút thít. Nghe ý của , tựa hồ cũng muốn giết nó?

      "Tại sao?" lau nước mắt, nhút nhát hỏi.

      "Tôi đoán con Tiểu Miêu này có thể là con mèo mẹ vứt bỏ, con mèo cái có giác quan thứ sáu bẩm sinh, biết Tiểu Miêu quá yếu đuối, nuôi sống, nó vứt bỏ con Tiểu Miêu kia, mặc nó tự sinh tự diệt."

      Dù sao coi như cố gắng chăm sóc, Tiểu Miêu yếu ớt cuối cùng cũng chết, chẳng thà đem sữa tiết kiệm được chia cho các con Tiểu Miêu khác.

      " là tàn nhẫn! Chẳng lẽ nó có tình thương của mẹ sao?" Thế giới động vật tàn khốc, khiến Ân Ân vừa muốn khóc.

      "Nếu như con mèo cái tàn khốc, tiếp tục đem sữa lãng phí ở người nó, ngược lại hại các con Tiểu Miêu khỏe mạnh khác đói chết, đó mới là tàn nhẫn."

      "Nhưng là. . . . . ." Ân Ân nhìn con Tiểu Miêu ngừng kêu meo meo, thể tin được nó lại có có thể là Tiểu Miêu mà con mèo cái chẳng thèm quan tâm.

      "Nhưng là —— cũng có có thể phải con mèo cái cố ý vứt bỏ, mà là chính nó lạc ? Nếu là như vậy, như vậy chỉ cần chúng ta tỉ mỉ chăm sóc nó, cũng có thể nuôi sống?" tràn đầy hi vọng hỏi.

      "Ừ. . . . . . Có lẽ là !" Ánh mắt mong đợi của làm người ta đành lòng khiến hy vọng của tan biến.

      "Như vậy. . . . . . Tôi có thể nuôi nó sao?" Ân Ân mong đợi hỏi.

      "Em nghĩ nuôi nó?" Nghiêm Chinh có chút kinh ngạc, nghĩ tới tâm cùng kiên nhẫn chăn nuôi động vật .

      "Ừ! Có thể ?"

      "Nếu như ngươi phải ngại chăm sóc động vật phiền toái, dĩ nhiên có thể." Bản thân ngược lại có ý kiến gì.

      "Có ? tốt quá, cám ơn để cho tôi nuôi nó!"

      Vốn Ân Ân có chút buồn, vừa nghe đến đồng ý để cho nuôi con Tiểu Miêu, nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ như hoa lập tức xuất khuôn mặt bé xinh đẹp.

      "Đây là nhà em, em muốn nuôi cái gì liền nuôi cái đó, cần có đồng ý của tôi." Đừng có đem biến thành đại độc tài.

      "Nhưng tôi còn là. . . . . ." Vẫn cảm thấy có được đồng ý của tương đối tốt, ít nhất sau này mèo con mà có thể an tâm trong phòng lại rồi.

      "Tôi đồng ý để cho em nuôi, cũng cách nào bảo đảm nuôi sống nó. Em xem nơi này ——" Nghiêm Chinh chỉ vào chân của Tiểu Miêu bé yếu ớt : "Chân của nó bị thương, thân thể lại như vậy suy yếu, có thể dẫn tới chết."

      "Vậy phải làm thế nào?" Ân Ân thu lại nụ cười, ưu sầu lần nữa trở lại khuôn mặt của . lo âu nhìn Nghiêm Chinh, trực giác coi là người tin cậy.

      "Ta trước hết bôi chút thuốc, đợi ngày mai trời sáng, bảo người mời bác sỹ thú y tới đây, cặn kẽ kiểm tra cho nó, thuận tiện chuẩn bị dinh dưỡng và gì đó. Em quan tâm nó như vậy, nó —— chừng vượt qua."

      lần đầu tiên trong đời an ủi người khác, hơn nữa đối tượng là còn chưa trưởng thành, nếu để cho bốn vị thành viên khác của tập đoàn Ngũ Hành nhìn thấy, sợ rằng biết cười ngã sấp mặt đất.

      "Cám ơn !" Ân Ân đầy cảm kích cám ơn.

      "Ta bôi thuốc cho nó trước."

      "Ừ!"

      Ân Ân vội vàng ôm Tiểu Miêu, ở mặt thảm cạnh ghế sofa ngồi xuống, mà Nghiêm Chinh sau khi tìm được hòm thuốc quay về, dùng i-ốt pha loãng thay Tiểu Miêu khử trưng vết thương ở chân, cũng quấn băng gạc lên tránh tiếp xúc với vi khuẩn.

      "Được rồi! tại trước hết để cho nó hảo hảo ngủ giấc, đợi ngày mai bác sỹ thú y tới kiểm tra là được rồi." Đại Công Cáo Thành, Nghiêm Chinh để xuống băng gạc tuyên bố.

      "Cám ơn !" Ân Ân chân thành tạ, chần chờ chút, nhịn được : "Cho tới bây giờ tôi mới biết, ra là cũng hung dữ, hơn nữa còn là người tốt."

      ca ngợi, ngược lại khiến Nghiêm Chinh có chút tự nhiên.

      "Xác thực có rất nhiều người cảm thấy tôi rất hung, hơn nữa tôi nghĩ bọn họ tuyệt đối cho tôi là tốt người."

      Bọn họ chỉ biết coi như đại ác ma vô lệ vô huyết! Thí dụ như những cấp dưới bị làm gần chết, những đối thủ bị dồn vào đường cùng, cùng những thứ người vọng tưởng bị trách móc ở nhà máy, cửa hàng.

      " nha! Trước kia tôi cảm thấy rất hung, đó là bởi vì tôi chưa hiểu , tại tôi mới biết, tôi vẫn luôn hiểu lầm . người tốt! Bà Chu thường cho tôi biết, vì chấn hưng nghiệp Kiều gia, vẫn rất cố gắng, tôi. . . . . . Sớm nên hảo hảo hướng cảm ơn." Nhớ tới trước kia mỗi gặp lại liến tránh, nghiễm nhiên coi như kẻ giết người chớp mắt, Ân Ân là có điểm khỏi xấu hổ.

      Nghiêm Chinh khẽ mỉm cười, lạnh nhạt tạ: "Cám ơn em đánh giá tôi. Tôi rất vui!"

      ". . . . . . cũng cười!" Ân Ân Đệ lần đầu tiên nhìn thấy cười, mặc dù chỉ là tương tự giật khóe miệng nhàn nhạt nụ cười, nhưng Ân Ân cảm thấy rất ly kỳ.

      Trước kia nhìn , có gì cảm giác đặc biệt, nhưng bây giờ càng nhìn kỹ , càng cảm thấy là nam nhân rất có sức quyến rũ.

      Dĩ nhiên, thể coi là tuấn mỹ, anhdương cương tức quá nặng, nghiễm nhiên như tuyển thủ đấu võ, phải kiểu đại soái ca các môi hồng răng trắng thích.

      Nhưng người loại cảm giác làm cho người ta thấy an tâm, người tinh tường cảm nhận được, chỉ cần cùng gặp nguy hiểm, bởi vì nhất định kín đáo bảo hộ, để cho bất kỳ nguy hiểm nào có cơ hội đến gần mình.

      Người phụ nữ có thể trở thành vợ nhất định rất hạnh phúc, bởi vì đời có che chở.

      Nghĩ tới đây, mặt của bỗng nhiên đỏ lên.

      làm sao đột nhiên nghĩ như vậy đây? Chẳng lẽ —— muốn làm vợ của sao?

      "A!" Nghĩ tới đây, lập tức nhảy lên, quẫn bách mà : "Tôi. . . . . . Trời rất khuya. . . . . . Tôi nên lên ngủ!" Ân Ân ôm Tiểu Miêu đứng dậy, bước nhanh về phía thang lầu.

      Nghiêm Chinh đưa mắt nhìn giống như tiểu tinh linh thân thể mảnh mai, từng bước từng bước lên tầng, sau đó biến mất ở hành lang tầng hai.

      phát trong mắt của mình, xuất tua dịu dàng chưa bao giờ có.

      Đó là do biểu lộ thương cưng chiều với bất kỳ phái nữ nào, hoặc giả —— còn có đối với thiếu nữ xinh đẹp say đắm, nhưng căn bản phát giác.

      Nghiêm Chinh đối với Ân Ân lớn là tình cảm sâu sắc.

      Còn Ân Ân?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :