1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      dâu của tổng giám đốc
      [​IMG]
      Tác giả : Đại Mạc Tuyết Lan.

      Thể loại : đại. ngược sủng đan xen. HE.

      Số chương : 115

      Edit : Thiên Yết

      Nguồn edit: SƯU TẦM


      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu nội dung:

      Đêm khuya tối thui.

      khoác áo choàng tắm sững sờ đứng ở cửa phòng tắm.

      giường lớn, hai thân thể trắng bóng liều chết quấn quít với nhau, phát ra thanh xấu hổ.

      rất muốn khóc, bởi vì người đàn ông chiếc giường kia chính là chồng mới cưới của .

      Người đàn ông hình như có phát ra , càng dồn sức ra vào người phụ nữ dưới thân mình, khiến cho thanh của người phụ nữ phát ra càng thêm xấu hổ.

      Đêm nay là của nàng đêm tân hôn là của .

      chỉ là dựa theo cầu của cha mẹ mà kết hôn với .

      chỉ là muốn cuộc sống yên lặng.

      —— Lục Tử Hiên, người con trai thứ hai của tập đoàn Lục thị.

      người luôn coi phụ nữ như món đồ lệ thuộc vào công tử nhà giàu, đối với phụ nữ chẳng là cái gì cả.

      Nhưng mà cưới .

      Nếu mong muốn gia nhập vào Lục gia như thế.

      cũng rất nguyện ý cho cuộc hôn nhân bất ngờ lại sâu sắc.

      Đoạn ngắn thứ nhất:

      " xin lỗi. . . . . . Đứa bé của có giữ được"

      Bên trong phòng bệnh ảm đạm, Đồng Lôi nghe lời của bác sĩ, bi thống (bi thương và thống khổ) nhắm mắt lại.

      "Đứa là của sao?"

      Lời của người đàn ông làm tổn thương sâu sắc, tại sao đến bây giờ vẫn còn làm nhục mình như vậy?.

      Đoạn ngắn thứ hai:

      "Lôi Lôi trước đây tất cả đều là lỗi của , xin em cho thêm cơ hội nữa."

      Người cao ngạo như , lại có thể biết ăn khép nép cầu xin . . . . . .

      "Còn có tác dụng sao?"

      cười buồn bã.

      Lục Tử Hiên sững sờ, nắm lấy cánh tay của .

      "Có, bởi vì em."

      "Năm năm trước tôi có nghe được câu này, bây giờ quá muộn."

      Đồng Lôi lắc đầu cái, gỡ bỏ cánh tay bị nắm được.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 12/7/16

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.1 : Khủng hoảng.

      Mùa hè nóng bức, hề có nổi cơn gió lạnh, cho dù là vào buổi tối cũng khiến cho mọi người thở nổi như thường, ve sầu náu cây kêu "ve ve ——", làm cho lòng người buồn phiền tinh thần nóng nảy.

      Tại biệt thự ở ngoại thành, ánh đèn sáng trưng, vị phu nhân xinh đẹp cau mày ngồi ở ghế sa lon mềm mại, tờ báo thương mại rơi dưới chân, mẩu tin tức làm người phụ nữ kích động:

      Tập đoàn Lục thị là công ty dẫn đầu thành A, ở hai phía hắc bạch đều có kinh doanh riêng của mình, nhưng chỉ là liên quan đến ngành công nghiệp khách sạn, mà bây giờ

      Tập đoàn khách sạn Quốc tế Đồng thị, bởi vì cổ phiếu đột nhiên nhanh chóng trượt dốc, mỗi người ở hội đồng quản trị đều có ý kiến khiến cho toàn bộ Đồng thị rơi vào khủng hoảng, tập đoàn Lục thị muốn phát triển các ngành công nghiệp khách sạn đương nhiên bỏ qua miếng thịt béo này.

      Hôm nay, con trai thứ hai của tập đoàn Lục thị Lục Tử Hiên trở về nước, thủ đoạn của người này mạnh mẽ như sấm sét, vì vậy thông tin Lục thị muốn thu mua Đồng thị càng thêm nặng ngàn cân.

      Tập đoàn Lục thị đối với những tin tức này, phản đối nhưng cũng có ý kiến gì.

      " chủ."

      Người giúp việc chào hỏi khi thấy Đồng Lôi.

      Mắt Đồng phu nhân nheo lại, suy nghĩ về con của mình, sợi tóc dài tung bay bốn phía, vạt áo đầm màu trắng tinh khiết hơi lay động theo chiều gió giống như đóa thủy tiên màu trắng.

      Trong nháy mắt, ngày xưa hay rúc vào đầu gối của mình bây giờ thành thiếu nữ duyên dáng kiều, mắt ngọc mày ngài tràn đầy thanh xuân, chính là tư chất của tuổi trẻ!

      "Mẹ, làm sao vậy?"

      Đồng Lôi rất nhạy bén, buồn phiền mặt của bà cũng tránh được ánh mắt của , nhặt lên tờ báo mặt đất, nhìn dòng chữ Lục thị thu mua Đồng thị trước mắt lộ ra thẹn thùng, ngầm thở dài, để tờ báo xuống, tới bên cạnh Đồng phu nhân ngồi xuống vô cùng thân thiết ôm cánh tay của bà, mềm giọng lên tiếng:

      "Mẹ, nên lo lắng, thân thể quan trọng hơn, nhất định Đồng thị có chuyện gì."

      Mặc dù mới vừa từ nước Mĩ du học trở về, nhưng gần đây chuyện tập đoàn Đồng thị khủng hoảng gây ồn ào huyên náo, muốn biết cũng khó, mà thân thể mẹ vẫn luôn tốt, bác sĩ căn dặn thể làm lụng vất vả quá mức, cũng thể suốt ngày chau mày lo lắng như vậy.

      "Lôi Lôi, cha con lâu như vậy sao vẫn chưa về, khủng hoảng lần này con thể tưởng tượng, nếu như Lục thị cố ý muốn thu mua, chỉ sợ cơ nghiệp Đồng gia hủy hoại trong chốc lát."

      Đồng phu nhân vỗ tay của con , thở dài, lắc đầu cái.

      Đúng lúc này, người giúp việc bước nhanh vào.

      "Bà chủ, chủ, ông chủ trở về!"

      Thân ảnh cao lớn của Đồng Tường xuất ở cửa phòng khách, còn thấy vẻ mặt phấn khởi thường ngày, cũng là chút già nua, mệt mỏi chán nản.

      "Ông xã, Lục thị thế nào?"

      Đồng phu nhân lập tức tiến lên đón, vội vàng hỏi.

      Đồng Lôi theo sau lưng bà, mặt cũng căng thẳng nhìn cha của mình.
      Đồng Tường liếc nhìn Đồng Lôi ở sau lưng vợ mình, đôi mắt thoáng qua tia nỡ, ông ngờ điều kiện duy nhất để Lục thị thu mua Đồng thị lại có thể là —— đám cưới thương mại.

      "Cha, làm sao vậy? Chẳng lẽ Lục thị cố ý muốn thu mua Đồng thị, cũng có thể thương lượng chút nào sao?"

      Chẳng lẽ Đồng thị cứ như vậy mà sụp đổ sao? Mình là vô dụng chút cũng giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đồng thị sụp đổ.

      "....."

      Nuốt ngụm nước bọt, chút phức tạp xẹt qua trong mắt của Đồng Tường.

      " phải là có lối thoát, chẳng qua là..."

      Thanh già nua vang lên.

      Trong phòng khách, bỗng nhiên yên lặng, nhìn vẻ muốn lại thôi của cha, Đồng Lôi có chút bất an, hình như sắp sửa xảy ra chuyện tốt.

      "Ông xã, ông mau , biện pháp gì?"
      Đồng phu nhân có phần khẩn trương muốn biết, nếu có hi vọng chút cũng phải làm.

      "Đám cưới thương mại."

      Ông nhàn nhạt ra vài chữ.

      "Cái gì?"

      Đồng Lôi thể tin được kêu to, làm sao lại thế, chuyện này cũng quá hoang đường phải, tập đoàn Lục thị làm như thế chính là vì sao?

      " cần phải hét lên như thế, Lục tổng giám đốc đồng ý, chỉ cần con gả cho con trai thứ hai của ông ta, ông ta chẳng những thu mua Đồng thị mà còn đầu tư vào Đồng thị, giúp chúng ta giải quyết khủng hoảng của Đồng thị."

      Đồng Tường lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hướng về Đồng Lôi giải thích.

      "Cho nên cha đáp ứng lấy hôn nhân của con để trao đổi, chẳng lẽ vì Đồng thị cha đành cam tâm tình nguyện hy sinh cả đời của con sao? Từ đến lớn cuộc sống con chính là ở trong sắp xếp của hai người, tại sao ngay cả hôn nhân của con cũng bị thao túng trong tay của các người, đáng lẽ con nên quay trở về."

      Lúc này Đồng Lôi rất là kích động, hướng về phía Đồng Tường rống to.
      Đồng phu nhân chưa hề trông thấy con mình như vậy, ngay sau đó bàn tay dơ lên, dấu vết năm ngón tay lâp tức xuất mặt trắng noãn.

      "Tại sao con có thể với cha con như vậy."

      Đồng Lôi che gương mặt đau buốt, hề nghĩ rằng người mẹ thương mình từ ngày động thủ đánh mình.

      "Con hận hai người."

      xong xoay người chạy , nhưng tiếng la hét đột ngột vang lên khiến chân dừng lại.

      "Bà xã."

      ra bởi vì Đồng phu nhân tự trách mình lại còn nổi giận khiến cho trái tim yết ớt của bà chịu nổi nên hôn mê bất tỉnh.

      "Mẹ"

      Đồng Lôi đẩy người khác ra, lúc này Đồng phu nhân rất là yếu ớt ngã vào trong ngực Đồng Tường.

      "Mẹ, người sao rồi, mau gọi điện thoại kêu bác sỹ tới đây."

      "Mẹ, người mau tỉnh, mẹ"

      Đồng Lôi khẽ cúi đầu, nước mắt trong suốt lướt qua gò má.

      Đồng phu nhân yếu ớt giơ cánh tay lên, vuốt ve gương mặt con mới vừa bị chính mình đánh, tròng mắt ngấn lệ, phải bà cố ý đánh con, nó còn trẻ nên mình phải gánh trọng trách của Đồng thị, nhưng mà Đồng thị là tính mạng của Đồng gia, ai bảo nó sinh ra ở Đồng gia chứ.

      Tình cảm chân làm Đồng Lôi xúc động, trong mắt mang theo hi vọng.

      "Mẹ, người tỉnh, mẹ người nên làm con sợ, con biết sai rồi."

      Đồng phu nhân dịu dàng xóa giọt lệ mặt , giọng còn có chút suy yếu.

      "Lôi Lôi, xin lỗi, mẹ nên đánh con."
      Đồng Lôi nghe xong lời của bà, nước mắt lại chảy càng nhiều, nhanh lắc đầu.

      "Mẹ, phải vậy, là con quá hồ đồ, con hiểu Đồng thị quan trọng, nhất định con bảo vệ nó tốt."

      Thân thể của mẹ vô cùng suy yếu, cũng chịu được bất kỳ đả kích nào nữa.

      Trong mắt Đồng Tường lóe lên chút xấu hổ, giọng cũng già rất nhiều:

      "Con , chẳng phải cha nguyện ý quỳ gối xin người khác giúp đỡ, nhưng mà Đồng thị là của tổ tiên Đồng gia truyền lại, trải qua gian khổ nhiều năm rồi, hôm nay cũng thể hủy ở tay của cha!"

      Dứt lời, nước mắt của ông tuôn rơi.

      "Con biết rồi."

      Đồng Lôi tự lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập sương mù mờ mịt.

      Tại sao? Tại sao gánh nặng trầm trọng như vậy lại rơi xuống người ?
      p/s: Từ giờ đến thứ 7 mình up đủ 7 chương để hoàn thành đúng tiến độ như hứa với mọi người [​IMG][​IMG] chúc các bạn đọc vui vẻ [​IMG] [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.2: Tức giận

      Đêm tối, tại khu nhà cao cấp của thành phố A_Hội Sở Hưu Nhàn, Lục Tử Hiên mặc âu phục màu đen phẳng phiu đến mức đưa tới trận thét chói tai của phụ nữ, mà cũng vô cùng phối hợp hiến tặng cho mọi người phụ nữ nụ cười tà mị.

      "Tử Hiên, sao bây giờ mới đến"

      người phụ nữ dính chặt vào Lục Tử Hiên, lập tức lọt vào những ánh mắt ác độc của tất cả phụ nữ có mặt tại đây.

      Lục Tử Hiên cười cười, nhàng ấn xuống gò má của nụ hôn.

      "Thân ái, có muốn hay ."

      Trong khi tay kia lưu luyến đến trước ngực của người phụ nữ mà bóp.

      "Ừ."

      Người phụ nữ nhịn được rên rỉ tiếng, giống như cực kỳ hưởng thụ, Lục công tử này hổ là tay chơi loan truyền xa gần, chỉ đôi tay mà có thể làm cho người phụ nữ say mê.

      "Thế nào cục cưng, có phải rất thoải mái hay hả."

      Sức lực trong tay lại tăng lên rất nhiều, người phụ nữ còn đứng thẳng được, nếu phải dựa vào chỉ sợ sớm ngã xuống rồi.

      " được, em được."

      Tiếng thở gấp ngừng vang lên.

      "Tốt lắm, chúng ta lên như thế nào?"

      Vừa xong ôm người phụ nữ đến phòng bao của thượng khách lầu.

      Vừa mới tiến vào cửa, người phụ nữ người vội vã hôn lên môi của , nhanh chóng kéo người phụ nữ ra, nhìn hai gò má đỏ sẫm của , nhàng ở cái mũi của chút.

      "Thế nào mà kịp đợi như vậy?"

      "Đáng ghét, Tử Hiên, cũng giống vậy thôi."

      Người phụ nữ to gan cầm vật thẳng đứng ưỡn lên ngạo nghễ ở giữa hai chân , còn thừa dịp dùng chân cọ xát, cảm thấy rất hài lòng khi thấy nó càng thêm sưng to lên.

      "Cái người tinh này, nhìn thu thập em đây."

      ôm lấy người phụ nữ ném lên chiếc giường lớn, sức lực hình như hơi lớn.

      Người phụ nữ bị ném thất điên bát đảo, còn có kịp phản ứng người bị đè nén hết mức, người đàn ông giống như có chút điên cuồng, còn có chút tức giận, có bất kỳ khúc dạo đầu nào điên cuồng dong ruỗi mình người phụ nữ.

      "Tử Hiên, em chịu nổi nữa."

      Đột nhiên người phụ nữ dựa vào trong ngực của người đàn ông, hôm nay hình như có chút khác biệt.

      Người đàn ông gì, nhưng vẻ mặt nặng nề u ám, hung hăng đụng chạm giống như muốn trút hết ra mọi thứ.

      " làđau."

      Người phụ nữ nhịn được nước mắt chảy xuống, điên rồi sao, trước đây rất dịu dàng, chưa từng có điên cuống qua như vậy, chỉ có điều người đàn ông mạnh mẽ nhất định là giống nhau, lệ kia cũng là nước mắt hạnh phúc.

      Hôm nay, những lời của ông cụ rốt cuộc là có ý gì? Hôn nhân thương mại, muốn bị thua thiệt à.

      "Tử Hiên, hôm nay giỏi."

      thanh nhu nhược của người phụ nữ vang lên, người đàn ông chỉ nhìn lát, nhanh chóng đứng dậy, về phía phòng tắm.

      Lúc ra ngoài người phụ nữ vẫn còn ở giường giống như vẫn còn dư vị kích tình, Lục Tử Hiên khẽ cười chán ghét, phụ nữ đều là như vậy, chỉ cần có tiền là tốt rồi.

      "Đây là hai mươi vạn."

      Người đàn ông mặc quần áo tử tế rồi lấy tờ chi phiếu ném cho người phụ nữ.

      "Hôm nay ở lại nơi này sao?"

      Người phụ nữ để ý tới, mặc quần áo rồi ôm người đàn ông chặt từ phía sau lưng, giọng tràn đầy ủy khuất.

      "Kim Tư Hàm, nên có quá nhiều ý đồ, nếu mất nhiều hơn."

      Lục Tử Hiên lạnh lùng để lại câu, rời cũng quay đầu lại.

      Sống lưng người phụ nữ ràng ngẩn ra, thế nhưng lập tức khôi phục như thường, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy tay muốn mở cửa của người đàn ông, ấn xuống cái hôn ở bên môi của .

      "Thân ái, xin lỗi...Em chỉ là muốn mà thôi."

      xong có sức lực, biết chỉ là người bé trong cuộc sống của , trước giờ mong đợi có thể cùng vĩnh viễn ở chung chỗ.

      "Kim Tư Hàm chỉ cần em an phận, bạc đãi em."

      Ngón tay nhàng vuốt ve ở môi người phụ nữ.

      *****

      Xe thể thao chạy nhanh ở ngã tư đường, biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.

      Lục Tử Hiên lạnh lùng ngồi xe, ngọn lửa căm giận tóe ra trong mắt, thình lình khóe miệng lại nâng lên cụ cười tàn nhẫn ——

      biết rằng hôn nhân này ông cụ quyết định thể vâng lời, nếu mình có biện pháp để ngỗ ngược hãy để cho người phụ nữa kia rời khỏi mình, nhất định cho ta hôn lễ vừa thú vị lại khó quên.
      tú cầu, ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Tân hôn

      Thành phố A vào mùa hè, mặt trời dường như muốn phát ra cái nóng dữ dội khắp người, nóng đến khủng khiếp, mọi người sợ nóng sớm chống lên chiếc dù để che nắng, hoặc là trực tiếp núp ở trong nhà muốn ra cửa.

      Giáo đường thành phố A là giáo đường đẹp hoàn mỹ nhất, xung quanh giáo đường của thành phố là loại cỏ hiếm gặp, cỏ màu xanh biếc như ngọc, còn có chút hoa nở rộ đem trang trí giáo đường thánh thiện càng thêm mỹ lệ.

      Lúc này trong giáo đường tiến hành lễ cưới làm chấn động giới thương mại, lễ kết hôn của thiên kim tiểu thư Đồng gia và con trai thứ hai của Lục gia, mọi người giống như cảm giác được khí trời nóng bức, tụm năm tụm ba tập hợp cùng chỗ cười vui vẻ.

      Cùng với cửa chính giáo đường mở ra là hành khúc hôn lễ bỗng nhiên vang lên trong thánh đường trang trọng nghiêm túc, Đồng Lôi khoác khuỷu tay của cha mình thảm đỏ dài, đây chính là vận mạng của phải gánh vác, số phận của cả tập đoàn Đồng thị.

      Ở đầu kia thảm đỏ, bóng dáng cao lớn mặc lễ phục màu đen đưa lưng về phía , đó là người đồng hành suốt đời với sao? Kết hôn vốn phải là chuyện vui mừng hạnh phúc nhưng mà lại có vừa lòng đẹp ý.

      Hôn lễ tiến hành như thường lệ, cũng có bởi vì ai đó mà dừng lại, mọi người đều cảm thán bọn họ là xứng đôi biết bao, nhưng mà lại như người mất hồn, ngay cả khi cha xứ tuyên bố cũng có nghe được, mãi cho đến khi có ai đó nhắc nhở ở bên tai .

      Dạ!

      Đồng Lôi ngẩng đầu ngượng ngùng, lơ đãng chạm vào đôi mắt thâm thúy, nơi đó hề có vui vẻ mà chỉ có chán ghét cùng thống hận.

      Cha xứ có chút lúng túng nhìn đôi nam nữ trước mặt, ông chưa từng thấy cặp vợ chồng nào kỳ quái như thế này, vào thời điểm quan trọng như vậy mà dâu lại có thể mất hồn, nhưng chuyện này chút cũng liên quan đến công việc của ông, ông sợ người khác làm phiền tuyên bố lần nữa.

      "Tiểu thư Đồng Lôi, có nguyện ý gả cho ngài Lục Tử Hiên và sống chung với ta? Cho dù đó là sức khỏe hoặc bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, đều nguyện ý để ấy, bảo vệ ấy, chăm sóc ấy ?"

      "Tôi ——"

      Đồng Lôi bỗng nhiên dừng lại, cặp mắt quét vòng quanh chỗ ngồi cha mẹ họ hàng, vẻ mặt bọn họ khẩn thiết dường như sợ rằng đột nhiên đổi ý, nhàn nhạt mở miệng:

      "Tôi. . . Nguyện ý."

      Nhìn thấy dáng vẻ do dự của , trong lòng Lục Tử Hiên tràn đầy chán ghét, người phụ nữ ghê tởm, đừng có ở đây giả bộ *liệt nữ ngây thơ nữa, mục đích của phải là đạt được rồi sao?
      *Liệt nữ: chỉ người con thà chết để bảo vệ trinh tiết.

      Đêm hôm khuya khoắt, trong biệt thự của Lục Tử Hiên.

      Đồng Lôi có chút bất an ngồi ở giường lớn mềm mại, cũng biết mình là tới nơi này như thế nào, áo dâu trắng như tuyết cũng bởi vì khẩn trương mà bị nắm thành nếp nhăn.

      biết là bởi vì khẩn trương hay là nhiệt độ máy điều hoà khí quá thấp, ở mùa hè nóng bức mà lại cảm giác được có chút lạnh, đứng dậy tìm điều khiển để điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh tăng lên chút.

      Đột nhiên hồi ồn ào ở ngoài cửa cắt ngang động tác của , đặt cái điều khiển xuống, bước thong thả tới cửa, lưỡng lự xem có nên giúp ta mở cửa hay cánh cửa bị người từ bên ngoài đá văng ra.

      "A ——"

      Cánh cửa chợt bị mở ra, Đồng Lôi tránh kịp nên bị cửa gỗ cứng rắn này hung hăng đập vào sống mũi, đau đớn làm nước mắt chảy ròng.

      Lục Tử Hiên vừa tiến vào cửa, thấy người phị nữ đó ngồi ở góc tường, chút xót thương nào mà dùng chân đá đá.

      "Đừng có giả bộ chết"

      xong lảo đảo lắc lư bước , có thể là bởi vì uống quá nhiều, bước có phần bất ổn, lảo đảo cái thiếu chút nữa té ngã, may mà phản ứng Đồng Lôi nhanh chóng kịp thời đỡ lấy .

      "Cẩn thận chút."

      "Cút ."

      Đột nhiên người đàn ông quát lớn tiếng, hung hăng hất cánh tay Đồng Lôi đỡ ra ngoài, đụng vào ở cái tủ, phát ra tiếng vang cực lớn. ( Yết: gặp ta ta cho làm bạn với mặt đất luôn sao phải đỡ ^.^ )

      Đồng Lôi thở dài đứng dậy, người này uống say sao nóng nảy như vậy, lắc đầu cái, giọng khẽ:

      " cần phải nóng nảy như vậy, say rồi, tôi đỡ nghỉ ngơi."

      Lục Tử Hiên ngẩn ra, mình đối xử với ta như thế mà ta còn đối tốt với mình như vậy? Bỗng nhiên khóe miệng của Lục Tử Hiên gợi lên nụ cười tà ác, đúng rồi, sao mình lại có thể quên mất, người phụ nữ này phải là vì tiền của tập đoàn Lục thị mới đến đây sao? Đương nhiên phải đối với mình khá hơn chút, như vậy mới có thể có được nhiều hơn chứ? Chỉ có điều nếu thể chờ đợi mà đưa tới cửa như vậy, thế nào lại thu đạo lý.

      Thấy nụ cười của , Đồng Lôi có cảm giác chẳng lành, còn có kịp phản ứng người bị ôm lấy, sãi bước tới giường lớn trong phòng, hung hăng đem ném lên giường, cơ thể cường tráng lập tức ép xuống.

      "Này, muốn làm gì?"

      Hai tay Đồng Lôi ngăn lồng ngực của lại, có chút hoảng hốt lo sợ giãy dụa.

      "Hỏi tôi muốn làm gì sao? Đây phải là điều muốn sao? Nếu nghĩ như vậy, tôi đây thành toàn cho ."

      Vừa vừa hung ác gặm cắn ở môi của , buộc lòng phải liều mình giãy dụa.

      " muốn, cần, buông tôi ra."

      Hai tay ra sức nện đánh bờ vai của , gương mặt cũng bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ ửng.

      Cảm giác được kháng cự, Lục Tử Hiên bắt được cánh tay liên tục đánh mình ngừng của , tay ấn giữ, tay dùng sức, trong nháy mắt chiếc áo cưới trắng như tuyết bị xé bỏ, bộ ngực tròn trịa tuyệt vời cảu người phụ nữ ngay lập tức dựng đứng cao vút, giống như là nhận được lời mời gọi, người đàn ông hung hăng ngậm ở nụ hồng đẹp đẽ trước ngực .

      Cùng với đau đớn trước ngực, chẳng biết sức mạnh từ nơi nào tới, cái tay của thoát khỏi trói buộc của , mạnh mẽ tát vào mặt của .

      Cho dù là hứng thú hơn nữa cũng bị tát này đánh cho bay mất, lửa dục trong mắt Lục Tử Hiên ngay lập tức trở thành cơn thịnh nộ, cảm giác say cũng dường như biến mất rất nhiều, nhanh chóng đứng dậy, nhanh vào phòng tắm.

      Đồng Lôi sững sờ nằm ở giường, mới vừa làm cái gì, mới vừa đánh người đàn ông kia, tại sao lại có thể như vậy? Nhưng mà ai có thể cho biết, chồng của vừa mới thiếu chút nữa cưỡng bức .

      Lúc Lục Tử Hiên ra khỏi phòng tắm, vẫn còn giữ nguyên động tác vừa rồi, cho đến khi nghe thấy thanh mới chậm rãi ngẩng đầu, lúc này, người đàn ông vừa mới tắm xong, giữa hông chỉ quấn cái khăn tắm, dáng người hoàn hảo lập tức ra ở trước mặt người phụ nữ, các cơ bắp người vừa vặn phân chia, nhìn thế này người phụ nữ quá mức ngượng ngùng....

      suy nghĩ gì thế này? Nhất định là điên rồi, lại có thể ở đây đánh giá vóc người của .

      Người đàn ông dường như quên chuyện vui vừa rồi, thẳng ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng biến mất của , Đồng Lôi thầm thở dài, sau đó vào phòng tắm.

      thoải mái vẩy nước ấm lên người, mặc dù ngày hôm nay phải làm cái gì, nhưng mà vẫn cảm thấy quá mệt mỏi, hơn nữa sau chuyện vừa rồi toàn thân lại càng có vẻ hết sức yếu mềm. là muốn ngủ, cứ thế ngủ thiếp cho đến khi có trong phòng vang lên tiếng dội lại mới phản ứng được.

      Khoác thêm áo choàng tắm, hít hơi sâu mới đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng đây là cái tình huống gì?

      giường cưới, hai thân thể quấn quýt chặt chẽ, người đàn ông giống như là phát tiết, mãnh liệt ra vào ở cơ thể của người phụ nữ, người phụ nữ hết sức hưởng thụ phát ra tiếng rên lớn.

      Khi hai người đồng thời lên đến cao trào, lúc này mới phát bóng dáng ở cửa phòng tắm kia sớm thấy tăm hơi. Chỉ có chiếc áo cưới trắng như tuyết lẳng lặng nằm mặt đất giống như cười nhạo tất cả những điều này.
      tú cầu, ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đụng xe

      Đêm hôm khuya khoắt đầy ắp những hương vị khác thường.

      Đồng Lôi bước vô định đường phố, là ngoan ngoãn, cho tới bây giờ đều biết ban đêm thành phố A lại mỹ lệ thế này. Đèn nê ông lập loè màu đỏ và màu xanh, thanh niên tụ tập tụm năm tụm ba ở chung chỗ phung phí tuổi xuân.

      Nhưng lại có hứng thú với những thứ này, từ cái nhà đó ra ngoài hai giờ rồi. cũng biết đâu, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể hoảng sợ mà như vậy.

      Đầu vô cùng đau buốt, lắc lắc cái đầu, ngờ chuyện vừa rồi khiến cho khó thở, dưới chân di chuyển liên tục, cứ như vậy vô tình cách xa loạt tiếng động ồn ào kia, đến lúc lấy lại tinh thần biết mình ở chỗ nào.

      Nơi này an tĩnh đến kỳ lạ, chút gió lạnh thổi qua, Đồng Lôi xiết chặt quần áo người.

      Ở trong đêm tối này chiếc xe thể thao vẽ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ, người đàn ông lái xe tâm tình dường như rất tốt, khóe miệng liên tục cười lộ vẻ hài lòng.

      "Đinh linh linh..."

      hồi chuông điện thoại di động cắt đứt im lặng bên trong xe, người đàn ông thuận tay cầm lên điện thoại di động ở bên cạnh, màn hình liên tục lóe lên hai chữ màu lam yếu ớt lọt vào mắt của .

      Ma ma.

      Chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, trễ như thế này tại sao mẹ còn chưa ngủ? Ngón tay cái nhàng nhấn nút trả lời.

      "Mẹ."

      "Con trai, bây giờ con tới đâu rồi?"

      Bên kia truyền đến giọng dịu dàng, dường như còn kèm theo chút lo lắng.

      "Tại sao lâu như thế?"

      Người đàn ông khẽ thở dài.

      "Mẹ, con trai của người rất nhanh rồi, hơn nữa con là từ bờ đại dương bên kia chạy về, mẹ yên tâm, sáng sớm ngày mai con gặp được người, có được hay ?"

      "Con nha..."

      Đầu kia phì cười.

      "Lái xe cẩn thận chút nhé."

      "Con biết rồi, con cúp máy đây, mẹ cũng ngủ sớm chút."

      "Biết rồi, mẹ cúp đây, con lo lái xe ."

      Người đàn ông vui đùa trả lời câu.

      "Con biết rồi, mẹ ngủ ngon."

      Sau đó mới nhàng cúp điện thoại, lúc ngước mắt nhìn lại phát đường cái vốn nên có người đột nhiên xuất bóng dáng, chết tiệt, người đàn ông ra sức đạp thắng xe, phát ra tiếng va chạm bén nhọn.

      Đồng Lôi cũng có nghĩ tới, ngay khi muốn qua đường cái ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt của . theo bản năng lấy tay ngăn ở trước mắt, tiếng va chạm chói tai cho biết đó là chiếc xe hơi chạy cực nhanh, nhưng mà dưới chân làm thế nào cũng nhúc nhích được, chỉ có thể ngây người mà đứng ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền.

      Ngay khi cho là xe đụng vào mình thấy đau đớn như dự đoán, chỉ cảm thấy cơn gió sắc bén đập vào mặt, mùi xăng xen lẫn vào trong gió. dè dặt mở mắt ra mới phát chiếc Porsche thể thao màu da cam kề sát hai chân của mình, hai chân run rẩy bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới tồn tại của nó.

      là nguy hiểm, đột nhiên nới lỏng khiến cũng nhịn được nữa mà trượt xuống.

      Người đàn ông trong xe đeo mắt kính to đùng che ở mặt, thấy nét mặt nhưng hai tay run rẩy lại tiết lộ tâm trạng của . biết có chết hay mà chỉ thấy trượt xuống.

      Nơi này phải là giao lộ cao tốc sao? Hơn nửa đêm tại sao lại có thể có người xuất ở chỗ này? muốn sống nữa à?

      Người đàn ông tức giận cởi giây nịt an toàn xuống, mở cửa, thong thả đến phía trước xe, đèn xe hạ xuống cho phép thấy ràng diện mạo của người phụ nữ, tóc dài y hệt rong biển, khuôn mặt vừa vặn bàn tay lúc này trắng dọa người.

      " biết là được phép bộ ở đây sao?"

      Người đàn ông gầm lên giận dữ, bị cơn giận của hù dọa, Đồng Lôi sợ hãi lui về phía sau chút, người đàn ông đưa lưng về phía đèn xe nên thấy khuôn mặt của ta. Chỉ khẳng định là tại ta nhất định là cực kỳ tức giận, phải là ta muốn đánh chứ? Trời ơi, bây giờ cũng mệt mỏi muốn chết, có bị xe đụng chết cũng bị ta đánh chết.

      kêu to:

      " thể đánh tôi, cho dù muốn đánh, cũng phải chờ tôi khôi phục như cũ rồi hãy ."

      Người đàn ông nhíu mày, xem ra giống như là muốn đánh người sao?

      có nghe được câu trả lời của ta, Đồng Lôi theo bản năng nuốt ngụm nước bọt.

      "Tôi biết là rất tức giận, nhưng mà mong thứ lỗi cho tôi, tôi hề biết chỗ này được phép bộ."

      biết là nơi này thể , chẳng qua là phát mình rất xa, mới nhìn khắp nơi xem chút, muốn quay trở về, ai ngờ xe của ta vào lúc này đột nhiên nhô ra làm hại hoàn toàn phản ứng được.

      Người đàn ông buồn cười nhìn , người phụ nữ này là dễ thương ràng rất sợ, nhưng vẫn từ bỏ ý định giằng co với mình, khiến cho nhịn được tò mò.

      Đồng Lôi vốn thấy được vẻ mặt của ta cũng biết ta suy nghĩ gì, ta trầm mặc làm cho cảm thấy việc có lẽ càng gay go hơn so với suy đoán của , dứt khoát nhắm mắt lại.

      " muốn đánh đánh , nhưng mà xuống tay chút, bởi vì tôi bây giờ hoàn toàn đủ quyền của ."

      Thế nhưng....

      mở to mắt kinh ngạc, ta có đánh , mà là cười, đầu cúi xuống sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười yếu ớt.

      "Yên tâm , từ trước đến nay tôi đều đánh con ."

      Giống như là lấy được cam kết của ta, Đồng Lôi rốt cuộc chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống.

      *****

      Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua vật cản vui sướng chiếu vào bên trong căn phòng, người giường lông mi y hệt cái quạt run rẩy mở ra, luống cuống quan sát hoàn cảnh chung quanh, rốt cuộc hoàn toàn biết mình ở nơi nào.

      Cho đến khi có tiếng cửa mở, chừng hai mươi tuổi, bưng cái khay tới bên giường của Đồng Lôi, thấy tỉnh, trong mắt che dấu được mừng rỡ.

      " trẻ này, rốt cục tỉnh, biết , lúc người đàn ông hôm qua đưa đến là dọa chết người."

      "Đàn ông?"

      Dễ nhận thấy Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng, nươời đàn ông trong lời cảu ấy rốt cuộc là ai? Ngón tay thon vỗ vào trán, hình ảnh tối hôm qua dần dần xuất ở trong đầu, chỉ nhớ mình thiếu chút nữa là bị xe đụng, sau đó trước mắt tối sầm, nên cũng biết việc gì, nhìn trang phục của , còn thỉnh thoảng bay tới nhàn nhạt mùi vị của nước khử trùng đến chóp mũi, chẳng lẽ nơi này là bệnh viện.

      "Vâng, nhưng mà khoan hãy , ta rất đẹp trai nha."

      bị trai đẹp ám ảnh lẩm bẩm.

      "Tôi làm sao vậy?"

      " là quá mệt mỏi mới có thể ngất , bác sĩ có có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, tới đem cháo này uống ."

      xong đem chén cháo nhét vào trong tay của .

      "Ừ."

      Cúi đầu mí mắt hạ xuống.

      "Tôi muốn xuất viện."

      mất tích buổi tối rồi.

      "Nhưng mà...."

      vừa quay , còn chưa kịp bị cắt ngang.

      "Làm ơn chuyển lời đến người đàn ông kia, cám ơn ta đưa tôi đến bệnh viện."

      xong xoay người rời .

      Dù cho thích chỗ đó thế nào nữa, vẫn phải quay về.
      tú cầu, ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :