1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      dâu bất đắc dĩ
      [​IMG]

      Tên Gốc: Quân Hôn Chi Buộc Tới Tân Nương.
      Tên tạm dịch : Hôn Nhân Với Quân Nhân- Phần: Dâu Bị Ép Gả.

      [Cảm ơn bạn Mon (Vficland) giải nghĩa giúp mình tên truyện này nhé]

      Thể Loại : Đại , Quân Hôn.


      Tình Trạng Bản Gốc : Hoàn chính văn.

      Kết Thúc : Happy Ending (HE)

      Tổng Số Chương : hơn 326. ( mỗi chương rất ngắn)

      Nguồn Convert : Sunny Convert

      Converter: Sunny

      Editor: Sakuraky & Na & Minh mập & Bạch Linh & Wyn & Iris & Lăng Du & Hạ đỏ & Jade & Phương Tuyền…

      Biên tập : Phong Vũ

      Nguồn: https://sakuraky.wordpress.com/
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Giới Thiệu

      Lần đầu tiên gặp mặt, thất tình chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, bị cho là kẻ buôn bán ma túy bắt lại, giam giữ suốt đêm.

      Lần thứ hai, thất nghiệp, tới KTV hát hò bị cho là gọi lại giam giữ suốt ngày.

      Lần thứ ba, hai gia đình sắp xếp bữa cơm xem mắt, nhướn mày nhìn vẻ mặt châm chọc: “Sao thế này? Gà muốn hoàn lương à?”

      “Cút mịa . mới là gà, cả nhà đều là gà hết.”

      phẫn nộ đập bàn đứng dậy, cầm cốc nước bàn hắt vào mặt .

      Thản nhiên xoay người bước , thèm quan tâm đến gia đình hai bên trợn mắt há hốc mồm.

      Mà sau khi rời lại nhàng lên tiếng: “ ấy. Con cưới.”

      “Cái gì?” Toàn bộ các vị đại nhân hai nhà đều ngây ngốc.

      P (Cái mông tôi ấy). muốn kết hôn phải đồng ý sao?

      co giò chạy trốn, trốn càng xa càng tốt.

      Thế nhưng xem gã đàn ông đê tiện vô sỉ này rồi.

      “Chỉ huy của chúng em . Hôm nay nếu chị dâu tới tham dự hôn lễ, cho dù có trói cũng phải đem chị đến bằng được.”

      Ai thèm tin, nhất định chống đối đấy, ấy thế mà thực bị trói đến lễ đường .

      Tới đại gia nhà người ta kháng án, đấu tranh, muốn gả cho ta.

      Đêm tân hôn, căm tức nhìn vẻ mặt phẫn hận: “ phải tôi là gà sao? cưới con gà để làm cái gì?”

      “Em chưa từng nghe qua câu này sao?” nhướn mày, nhìn áo cưới trễ ngực người , ánh mắt lên tia nóng bỏng.

      “Tham gia quân ngũ ba tháng, heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền, huống chi là gà?”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      ràng là cam tâm tình nguyện, hận thể nhanh chóng thoát khỏi tên ma này càng nhanh càng tốt.

      Cho đến ngày, người con tinh tế uyển chuyển xinh đẹp hơn xuất ; mỉm cười giúp chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt dịu dàng : “ là, lúc nào cũng vậy, ngay cả cái cà vạt cũng đeo xong.”

      chỉ cười, khuôn mặt nét nhu hòa.

      thoáng đó, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.

      Lời tác giả: T Nguyệt lăn qua lăn lại. Cầu 【 lưu giữ 】 cầu 【 đề cử 】 cầu 【 bỏ phiếu 】 cầu 【 comment 】 các loại cầu. Các bạn qua xin đừng bỏ lỡ. tác phẩm quân hôn hoàn toàn mới.

      Tuyệt đối phấn khích, tuyệt đối đẹp mắt. Hoan nghênh nhảy hố.

      —— Các chương và tình tiết nội dung xin được bắt đầu ——-
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1: Có Mắt À?

      Quán bar Dạ Vũ Liêu Nhân.

      Trong khí tràn ngập mùi rượu và khói thuốc, nhạc mở ở mức lớn nhất, ầm ầm như đâm vào tai người nghe, sàn nhảy nam nữ điên cuồng giật lắc, những nàng ăn mặc thiếu vải ngả ngớn đong đưa khiêu khích đám đàn ông…

      Tả Phán Tình bị thứ nhạc đó làm cho choáng váng cả đầu óc . Từ trong ví rút ra tờ tiền màu đỏ thả xuống bàn. Lắc lắc đầu, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại rồi lảo đảo bước ra khỏi nơi này.

      Mười giờ đêm… Thời gian những kẻ thích sống về đêm chính thức bắt đầu cái mà bọn họ gọi là ngày.

      Ánh mắt Tả Phán Tình có vài phần mơ hồ, miệng lẩm bẩm.

      “Đồ đê tiện. Đồ đê tiện ——”

      “Đàn ông các người đều chết hết . Đồ đê tiện. Đồ đàn ông thối tha, đàn bà hèn hạ ——”

      Tác dụng của cồn khiến cho cơ thể hơi nóng lên, thế nhưng ý thức vẫn còn rất ràng. Hừm, tên khốn nào dám uống rượu có thể tiêu sầu hả? Vì sao càng uống lại càng tỉnh cơ chứ?

      Hình ảnh khuôn mặt tươi cười đắc ý của gã đàn ông đê tiện kia cứ lởn vởn phía trước mặt khiến đầu óc ngừng quay cuồng .

      “Phán Tình em là người mới vào, nếu bản thiết kế của em được cấp đánh giá tốt, chắc chắn em mất tất cả cơ hội để phát triển. Chi bằng cứ viết tên lên đó trước ? Nếu chẳng may bản thiết kế này được duyệt, cấp có hỏi đến nhận hết trách nhiệm về mình.”

      Khi vừa chuyển tới công ty mới chỉ vì câu này ngu ngốc đem bản thiết kế của mình đưa cho , đó còn ghi tên của ta.

      “Phán Tình, em cũng biết là cơ hội này khó khăn lắm mới có được. rất hy vọng giành được nó, thế nào em giúp chứ?”

      thành công, em là bạn của chẳng phải cũng được thơm lây sao.”

      Gương mặt nhã nhặn đó, cùng cái cúi đầu năn nỉ và thuyết phục: “Phán Tình, rất cần cơ hội này.”

      “Phán Tình ——”

      “Phán Tình ——”

      cứ ngốc ngếch như vậy, chỉ cần là tên đó hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng kết quả thế nào?

      bám được con ông chủ liền lập tức đá . Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng hai kẻ tiện nhân chung đụng với nhau là lại muốn bóp chết cái tên đàn ông thối tha đó.

      Điều mà hận nhất phải vì chia tay với cái tên đê tiện đó. Mà hận bản mình quá ngu ngốc.

      “Tiện nhân. Tiện nhân ——” Tả Phán Tình dường như mắng còn chưa đủ, ngay cả chính mình cũng lôi vào chửi: “Ngu ngốc. Mày là ngu ngốc ——”

      Dưới chân hình như đạp phải thứ gì đó khiến cho lảo đảo cái, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung .

      Cố gắng giữ cho cơ thể mình trụ vững, lại bất ngờ bị người phía sau đụng phải.

      hề chuẩn bị Tả Phán Tình ngã sấp xuống mặt đất. Cánh tay chà xuống mặt đường truyền đến cơn đau nhức khiến cho ý thức của chợt tỉnh táo. ngẩng đầu, cái người đụng phải hình như làm rớt cái đó mặt đất, ta vội nhặt lên rồi nhanh chóng rời .

      Này… chỉ nhặt đồ bị rơi rồi bỏ luôn hả. Tả Phán Tình nổi giận. Cánh tay bất chấp đau đớn vội tóm lấy người kia mượn lực đứng dậy.

      “Này. có mắt à? đụng vào tôi rồi đấy có biết ?”

      Cánh tay đau, tâm trạng tồi tệ, khẩu khí của vô cùng gay gắt.

      “Cút ngay.” Người kia chút nghĩ ngợi gạt tay Tả Phán Tình: “Bỏ ra.”

      “Còn lâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Trừ phi xin lỗi, bằng tôi bỏ qua cho .”

      “Cái con điên này.” Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía sau, mơ hồ nghe thấy loạt những tiếng bước chân, nôn nóng, chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy Tả Phán Tình ra rồi bỏ chạy.

      Tả Phán Tình bị đẩy ngã đập cả người vào tường, khủy tay bị thương lại va chạm thêm lần nữa. đau nhức khó chịu khiến cho lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. kịp nghĩ ngợi liền đuổi theo gã đàn ông kia.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả:

      Các tình thân mến, Tâm Nguyệt cưỡi chim xuất . Hy vọng mọi người trước sau như ủng hộ Tâm Nguyệt. Mỗi ngày chờ đợi. Vote. comment. Lưu lại dấu chân. Để cho Tâm Nguyệt biết là các bạn tới.

      Đây là câu chuyện hoàn toàn mới, hề giống như vậy những truyện trước. Tuyệt đối lật đổ mọi tiểu thuyết ngôn tình mà mọi người từng xem qua. Tình tiết hoàn toàn mới, cốt truyện hoàn toán mới

      Nam chính tuy rằng phúc hắc, nhưng nữ chính cũng phải tiểu bạch thỏ. Chờ mong các tình gia nhập. Hoan nghênh các tình nhảy hố.

      Tâm Nguyệt xuất phẩm, cam đoan giữ hố. drop, stop. Cố gắng viết những ảng văn, câu chuyện hay. Lăn lộn xin tài trợ, kêu gọi các loại ủng hộ. Cám ơn các bạn!!!

      —-o0Ooo—

      Hết chương 1
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Ô Đồ À, Cho Tôi Mượn Chơi Tí?

      “Mày đứng lại. Tên khốn kiếp này, mày nghĩ cứ như thế mà chạy được à?”

      giày cao gót tất nhiên là chạy nhanh được, nghĩ đến cái thằng cha đụng phải rồi lại còn đẩy lại sôi máu muốn đánh người, thấy thể đuổi kịp , cầm túi sách tay ném về phía người chạy đằng trước.

      Túi sách rơi xuống đất, cái tên kia vẫn chạy thục mạng như cũ, Tả Phán Tình nổi giận, tay đau, đầu choáng váng, lảo đảo lết đến chỗ chiếc túi của mình rồi ngồi phịch xuống đất.

      “Đồ đàn ông đê tiện, đê tiện.”

      Sao tên đàn ông nào cũng đều khốn nạn như vậy, chút phong độ cũng có. Nhặt chiếc túi lên, ôm vào trong ngực, muốn đứng dậy rời , trước mắt đột nhiên xuất hai bóng người.

      được nhúc nhích, bị bắt.”

      Đầu óc Tả Phán Tình trong nháy mắt như lạc vào sương mù, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt có bốn năm khẩu súng chĩa vào mình.

      Lắc đầu, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đứng lên, đột nhiên chỉ vào trong những họng súng nở nụ cười: “Các đóng phim hả?”

      xong, tay còn quên sờ sờ mấy cái vào họng súng: “Oa, trông cứ như ấy. Có thể cho tôi mượn chơi tí hay ?”

      được nhúc nhích.” Giọng kia cực kỳ nghiêm túc. Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, vươn tay muốn lấy khẩu súng tay người đó: “Đừng nhen như vậy mà. Cho tôi chơi tí . Nào ——”

      đợi hết câu, tay bị người ta dùng sức xoay ngược ra phía sau, kế tiếp là cạch cạch hai cái, hai cánh tay của bị người ta cố định sau lưng, thể nhúc nhích được.

      “Này này.” Tả Phán Tình lúc này mới cảm thấy điều gì đó được bình thường: “Các là ai? Các muốn làm gì?”

      được nhúc nhích.” Giọng của người kia rất lạnh lùng, họng súng màu đen đăt đúng vị trí trái tim , dường như giây tiếp theo là sẵn sàng để lại người vài cái lỗ.

      Tả Phán Tình nhanh chóng tỉnh rượu. Nhìn thấy tình huống trước mắt bèn chút nghĩ ngợi mà hét ầm lên.

      “A ——”

      lượng của cực cao, trước kia từng nghĩ đến chuyện học thanh nhạc nữa ấy chứ. Tiếng la chói tai như vậy khiến những người vây quanh cũng phải hoảng sợ.

      “Câm miệng.” Người ban nảy chịu nổi, chỉa họng súng từ ngực lên đầu : “ được kêu, kêu nữa là tôi bắn chết .”

      “Cứu mạng. Có kẻ giết người, cứu mạng, có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình chẳng những ngừng kêu mà ngược lại còn kêu to hơn.

      “Câm miệng. Tôi bảo câm miệng.” Người kia cầm súng đập lên đầu Tả Phán Tình, Tả Phán Tình càng sợ hãi, càng ra sức la to hơn nữa.

      “A —— cứu mạng a, cứu mạng a. Có kẻ muốn giết người . Có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình càng la càng to, người kia có cách nào khác đành vươn tay bịt miệng lại.

      “Có chuyện gì vậy?” giọng đột ngột vang lên, thành công ngăn cản động tác của người nọ.

      Tả Phán Tình im miệng lại, uống rượu cộng thêm phải hét chói tai làm cho cổ họng của hơi đau, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ánh mắt nhìn về phía người từ trong con hẻm tối thui tới. Nhìn thấy được bóng người cao lớn đứng ở đó.

      Ngọn đèn phía sau kéo dài cái bóng của ta, làm cho thoạt nhìn vô cùng cao lớn. Mặc dù đứng ở trong bóng tối thể nào thấy được mặt, nhưng Tả Phán Tình vẫn có thể thấy mấy tên đứng chung quanh hình như có phần sợ người kia.

      Bởi vì tên cầm súng đó, ràng dừng động tác lại, ánh mắt có chút né tránh.

      Sợ hả, có hy vọng rồi. Tả Phán Tình bắt đầu liều mạng giãy dụa, hoàn toàn có cách nào gỡ tay ra được, nhìn thấy người đó bước tới ngừng giãy dụa.

      “Tiên sinh cứu mạng. Những người này muốn giết tôi, mau báo cảnh sát, bắt những người này lại ——”

      Người vừa tới trầm mặc, đứng bất động nơi đó, người tỏa ra khí thế khiến cho Tả Phán Tình ngừng giãy dụa kêu la. Người bên cạnh cũng đứng nghiêm nhìn về phía người kia.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      —-oOo—

      Hết chương 2
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Sát Nhân Trong Đêm Đen.

      Người dùng súng chỉa vào đầu Tả Phán Tình đột nhiên bỏ súng xuống, xoay người lại hỏi: “Tên cầm đầu đâu?”

      Tên cầm đầu?

      Tả Phán Tỉnh ngẩn người, kẻ cầm đầu là có ý gì? Cái gì mà kẻ cầm đầu cơ chứ? đợi để kịp hiểu, người đàn ông đứng trong bóng tối lại lên tiếng tiếp.

      “Thu lưới?”

      “Thu” Giọng tuy lớn nhưng rất uy nghiêm.

      “Cá đều sa lưới chứ?”

      “Đều sa lưới.” người lớn giọng , nhưng chút sau lại lại: “Người đều bắt được nhưng bắt được hàng.”

      “Ừ”

      Thản nhiên tiếng, nghe ra cảm xúc gì, mọi người đứng xung quanh cũng dám động đậy. Người đàn ông đứng bên cạnh lại lên tiếng, bàn tay cũng quên siết chặt cánh tay Tả Phán Tình, cho có cơ hội giãy giụa: “Sếp, Ba Tử trước khi bị bắt có tiếp xúc với này. ta nhất định biết hàng để ở đâu.”

      Giọng đó ràng mang theo chút ý muốn giành công, lại bởi vì người đàn ông đứng trong bóng tối đó lên tiếng lập tức ngừng lại, xung quanh cũng có động tĩnh gì.

      Tả Phán Tình cũng im bặt, còn bận suy nghĩ về nội dung cuộc hội thoại của những người này.

      Cái gì mà cá? Lưới? Hàng? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh giao dịch của xã hội đen mà phim truyền hình hay chiếu.

      xui xẻo như vậy chứ?

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, ngôi sao. Người xưa có câu ban đêm gió lớn giết người. Nếu những người này là những tên ác ma giết người chớp mắt, vậy hôm nay chẳng phải đừng có mong toàn thây trở về sao?

      Nghĩ đến đó bỗng sợ toát cả mồ hôi lạnh. Toàn thân cứng ngắc, được câu nào.

      “Đem tất cả những người này về, thẩm tra từng người .” xong câu đó, bóng dáng cao lớn của người đó bước ra chỗ sáng hơn, mà Tả Phán Tình đứng ngây ra ở đó cũng bị áp giải lên xe.

      Tả Phán Tình dám câu nào, sợ mình cẩn thận nhiều câu bị xử luôn. Vì thế nên luôn cúi đầu, chú ý thân chiếc xe màu trắng có ghi dòng chữ ‘police’ bằng tiếng to.

      Tả Phán Tình ở trong lòng thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo thế này cơ chứ? Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba. đúng là ngày thứ sáu đen tối, bạn trai quen biết hai năm lấy cắp tác phẩm của , lại còn đá để cùng người phụ nữ khác, vào quán bar gặp xã hội đen giao dịch. Aaa! thế giới này có ai thảm như ?

      Ngồi trong xe lắc lắc rung rung, đại não Tả Phán Tình vẫn ngừng suy nghĩ, được, thể để như thế này được. phải tìm cách bỏ trốn, chưa sống hết đời người mà. còn chưa được nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia bị báo ứng như thế nào sao có thể chết như vậy được?

      Cho nên khi xe dừng lại, Tả Phán Tình muốn hét lên tiếng chói tai, muốn chạy trốn. Ánh mắt đột nhiên nhìn thấy mấy chữ to ở phía xa, làm cho những lời chưa kịp bị chặn lại. Này, đây là chuyện gì chứ?

      Tổng cục công an thành phố C? Hét lên làm cái gì chứ? Đây là cục công an mà?

      Kẻ bắt cóc có lá gan lớn thế sao? Dám mang đến cục công an để uy hiếp?

      Còn chưa kịp có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, bị mấy người ban nảy đưa vào cục công an, dẫn tới dẫn lui, cuối cùng bị đưa lên lầu, vào căn phòng .

      Cánh cửa bị ai đó đóng lại, Tả Phán Tình còn chưa kịp nhìn bài trí trong phòng cánh cửa lại được mở ra, bước vào phòng là người phụ nữ, người ta mặc cảnh phục.

      Ánh mắt ta nhìn Tả Phán Tình mang theo mười phần khinh thường. Sau đó tới trước mặt , đưa tay kiểm tra người .

      “Này này này, làm cái gì vậy?” Đầu óc Tả Phán Tình vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Người phụ nữ kia cứ đụng chạm vào người làm cảm thấy thoải mái


      Chương 4: Tên Này Có Bệnh Vậy?

      muốn tránh nhưng tay bị còng chỉ còn cách hét lên: “Ngừng tay, nếu còn tiếp tục tôi gọi người đấy. làm gì vậy? tránh ra. tránh ra có nghe thấy ?”

      Nữ cảnh sát kia vẫn để ý, mặc kệ Tả Phán Tình mắng như thế nào vẫn cứ tiếp tục công việc của mình. Kiểm tra từ đằng trước ra phía sau, rồi lại kiểm tra phía thắt lưng, nách, bỏ qua chỗ nào người .

      Xong xuôi ta mới đứng dậy mở còng tay cho Tả Phán Tình, để cho Tả Phán Tình có cơ hội xoay người dùng sức ép ngồi xuống ghế. Kêu lên hai tiếng, Tả Phán Tình mới kịp hiểu mình bị thẩm tra.

      Nữ cảnh sát đó trước khi ra ngoài còn quay người nhìn Tả Phán Tình cái.

      “Các người là ai? Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra, các người có nghe thấy , thả tôi ra, thả tôi ra.”

      Tả Phán Tình liều mạng hét lớn. Trong căn phòng , ngoại trừ cái ghế ngồi chỉ có cái bàn, phía đối diện còn có hai cái ghế nữa. Ngoài những thứ đó ngay cả cái cửa sổ cũng có.

      Kêu cả nửa ngày cũng có ai để ý đến , điều này làm cho Tả Phán Tình rất bực bội. định đứng lên nhưng được vì tay bị còng vào ghế, khi vừa đứng dậy cái còng lại thít vào tay đau buốt nên lại phải ngồi xuống.

      “Khốn kiếp! Khốn kiếp –” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây trời?

      Tả Phán Tình tìm túi của mình mà thấy đâu, nếu có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi. rầu rĩ ngồi ghế nghĩ hôm nay đúng là ngày xui xẻo, càng nghĩ càng thấy tức, mà càng tức lại càng đau đầu.

      Vẫn có ai để ý đến mình, Tả Phán Tình trong lòng bực bội liền kêu lớn: “Cứu tôi với, cứu tôi với, cảnh sát bắt người vô cớ. Cứu tôi với! Cứu tôi với! khốn kiếp! Các người mau thả tôi ra, bộ các người tưởng các người to lắm sao? Chỉ biết lấy tiền thuế của dân mà biết làm chuyện tốt, mau thả tôi ra! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

      Tả Phán Tình kêu đến rát cả họng, cổ hong khô đến muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng cửa cũng mở ra, hét lên nữa, nhìn người bước vào.

      Căn phòng chỉ có bóng đèn ở ngay cửa ra vào, bóng người cao lớn đứng ngay ở cửa, nhìn qua người này có chút quen mắt.

      Tả Phán Tình híp mắt nhìn kĩ người vừa bước vào, gương mặt đường nét ràng, giống như được điêu khắc vậy, đôi mắt đen và sâu thẳm, nhưng lại lóe lên chút lạnh lùng, sống mũi cao như tượng thần Hi Lạp, đôi môi mỏng sắc sảo thể chút tình cảm nào.

      Ánh mắt chuyển xuống phía dưới, đúng là tỷ lệ vàng nha, vai rộng mông được bao bọc bởi cái áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen rất bình thường nhưng làm giảm nửa phân khí thế.

      Nhìn gần rất đẹp trai, đúng là cực phẩm soái ca! Tả Phán Tình trong lòng thầm khen tiếng.

      Vỗ vỗ đầu, đẹp trai gì chứ? Tả Phán Tình trong lòng thầm khinh bỉ chính mình,bây giờ là lúc nào mà còn có tâm trạng ngắm trai đẹp chứ?

      “Này, đến đúng lúc, sao các lại bắt tôi, mau thả tôi ra. Các dùng quyền gì mà bắt tôi chứ? Mau thả tôi ra, có nghe thấy ?”

      Người đàn ông đó coi như nghe thấy lời , đôi chân thon dài tiến lại cái ghế đối diện , ngồi xuống.

      đợi Tả Phán Tình lên tiếng. ta khẽ mở sổ ra, lên tiếng hỏi: “ . Hàng giấu ở đâu?”

      Giọng của ta có chút quen thuộc. Tả Phán Tình cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình, hình như giọng này nghe qua ở đâu đó, nửa ngày sau mới phản ứng lại.

      Giọng này đúng là giọng của người khi đó, trách nhìn bóng dáng có vẻ quen thuộc. gật gật đầu xem như nhớ ra, nhưng động tác này lại khiến người đàn ông ngồi đối diện hiểu lầm.

      “Hàng để ở đâu?” Giọng mang chút ép buộc, điệu cao hơn lúc trước.

      “Cái gì mà hàng để ở đâu?” Tên này có bệnh vậy? hỏi hàng để chỗ nào làm gì chứ?


      Chương 5: Ngoan Chút, Đỡ Cho Bản Thân Phải Chịu Khổ


      Tả Phán Tình vẻ mặt ngây ngốc nhìn ta: “Cái gì để ở đâu?”

      “Còn giả bộ?” Chân mày người đàn ông khẽ nhếch lên, trong mắt lên tia lạnh lùng: “Tôi khuyên tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra, hàng được giấu ở đâu?”

      “Hàng? Mà hàng gì?” biết đây là lần thứ mấy trong ngày phải nghe thấy từ này rồi đó. biết những người này cái gì nữa?

      hàng gì?” Người đàn ông đặt hai tay lên bàn, Tả Phán Tình nghe ta gì, chỉ thấy tay ta có cái đồng hồ hiệu Piaget. Trong đầu lên khuôn mặt của cái tên đê tiện kia, cùng thời điểm lời chia tay, tay cũng đeo cái đồng hồ Piaget, vẻ mặt đắc ý nhìn :

      “Phán Tình, nên tỉnh lại . Cho dù có liều mạng vẽ, chẳng qua cũng chỉ là nhân viên thiết kế , làm sao có thể so với người nắm giữ cả cái công ty thiết kế nữ trang này cơ chứ? Nhìn , đây là quà ấy tặng cho tôi. Đâu có giống như , vĩnh viễn cũng chỉ là tay trắng.”

      Nỗi đau trong lòng cùng sỉ nhục mà nén xuống giờ lại dâng trào, vẻ mặt Tả Phán Tình cũng trở nên giận dữ, ánh mắt dừng ở người đàn ông phía đối diện, ánh mắt thâm thúy càng tối vài phần.

      “Tiểu thư, giả bộ giống . Tôi khuyên nên ngoan ngoãn khai ra, đỡ cho bản thân phải chịu khổ.”

      “Chịu cái đầu .” Tả Phán Tình muốn đứng lên, nhưng tay lại bị còng nên thể đứng dậy, lấy tay đập bàn, trừng mắt với người trước mặt.

      “Các người phải là người? Các người lấy quyền gì mà bắt giữ tôi? Các người nghĩ mình tài trí hơn người sao? Các người nghĩ mình giỏi lắm sao? Các người đều là những kẻ điên bị bệnh thần kinh. Các người đều là rùa rụt đầu, lũ vương bát đản. Các người dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi phạm tội gì ? Các người là lũ khốn nạn, hèn hạ. Các người mau thả tôi. mau thả tôi ra.”

      Trong mắt người đàn ông lên tia kinh ngạc, hiển nhiên nghĩ tới Tả Phán Tình lại phản ứng dữ dội như vậy, nhàng gõ lên bàn hai cái, sau đó có vẻ vừa lòng nhìn Tả Phán Tình bình tĩnh lại.

      “Tiểu thư, có biết năm kg thuốc viện có nghĩa là gì ?”

      Thuốc phiện? Thuốc phiện gì cơ? Tả Phán Tình lắc đầu, dương mắt nhìn vật to đùng trước mặt mình. Đôi môi mỏng khẽ mím, phát ra đôi nhuệ khí bức người ngay trước mắt .

      “Tử hình ——”

      Từ cuối cùng được thốt ra, cuối được kéo dài, cũng với tiếng đập mạnh bàn hai cái, làm cho Tả Phán Tình trợn tròn mắt, tử hình?

      Thuốc phiện, năm kg, tử hình. Ba từ này khiến đầu óc cách nào có thể tiếp nhận được, cuối cùng chỉ có thể quan sát người đàn ông trước mắt, nhàng lên tiếng.

      bị bệnh hả?”

      Vì sao những gì ta chữ cũng nghe hiểu?

      “Còn chối ư?” Ánh mắt người đàn ông dần lạnh, vươn tay ra, cách Tả Phán Tình cái bàn liền kéo mạnh tay , xoay cái, chỉ cảm thấy tay sắp bị đứt lìa.

      “A ——”

      “Trước khi Ba Tử bị bắt người tiếp xúc với . tại hàng lại tìm thấy, giấu chúng ở đâu rồi?”

      “Ai là Ba tử, hàng gì? Tôi căn bản biết gì hết.” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy rất đau, chỉ riêng phần cổ tay bị ta nắm lấy, mà còn có khủy tay lúc nãy bị trầy nữa, lúc này cảm giác đau rất ràng, làm cho thái độ của càng thêm gay gắt.

      “Các người thả tôi ra. Tôi có tội, các người lấy quyền gì mà bắt tôi?”

      Khóe môi người đàn ông hơi hơi cong lên, sức lực tay tăng thêm vài phần. Cảm giác đau từ cổ tay khiến Tả Phán Tình rốt cuộc chịu nổi mà hét lớn.

      “Á. Đau quá. bị bệnh thần kinh à. Đồ điên. Đồ vô liêm sỉ. buông ra, tay tôi sắp gãy rồi.”

      “Nếu sợ đau mau khai ra, hàng được giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất tia lạnh lùng khiến người ta rét run.

      —0O0—


      Hết chương 5
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :