1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      dâu 24h: Chồng à, em muốn làm thế thân!

      [​IMG]
      Tác giả: Lại Sơ Cuồng

      Thể loại: Ngược, HE

      Số chương: Truyện chia làm 03 quyển, khoảng 267 chương

      Converter: NgocQuynh520

      Editor: BAT

      Bìa: Bạch Hoa

      Giới thiệu :

      kiêu ngạo mà rằng: " trăm vạn, tôi mua năm."

      trả lời chút do dự: "Được."

      lại cất giọng đầy châm chọc: " em, là thẳng thắn đấy."

      nhắm mắt tự giễu: "Dù sao bị chiếmđoạt lần, thêm lần thứ hai, lần thứ ba có gì khác nhau chứ."

      là con của phạm nhân, làm phục vụ ở quán Bar luôn bị người khác coi thường.Nhưng tuy vậy vẫn yên lặng chịu đựng sựkhinh bỉ của người đời, cho rằng mình ở trong địa ngục rồi nhưng đến khi gặp phải mới biết được dưới địa ngục còn có nhữngmười chín tầng nữa.

      là tổng giám đốc của Hình Thị, lạnh lùng, vô tình, phụ nữ cho tới bây giờ cũng chỉ là đồchơi trong tay của . Đừng bao giờ thậtlòng với , bởi vì người con nhất đời này sớm rời bỏ .

      Lần đầu tiên, bị xem như tiền đánh cuộc, trở thành con mồi của .

      Lần thứ hai, bị bắt cóc, uống thuốc kíchthích, trở thành lễ vật dâng lên cho .

      Lần thứ ba, đưa ra tờ khế ước, mua năm, muốn trở thành tình nhân củamình.

      Vô số đêm, bọn họ trằn trọc triền miên, rên rỉthở dốc, nhưng chỉ có thân thể là phù hợp mà thôi.

      Khi bất tri bất giác tên đàn ông lạnh lùng này, lại được đáp trả bằng câu đầy khinh bỉ:"Đừng tới gần tôi, tôi ngại bẩn!"

      cho rằng mình có thể đợi, vậy mà nửa nămsau khi người phụ nữ kia trở về, mới biếtđược bản thân mình chỉ là vật thay thế.

      Bốn năm sau, hoa lệ chuyển mình, trở thànhvợ của , nhưng ngờ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 15/6/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển thứ nhất: Nếu như chưa từng gặp .


      Chương 1: Bức hôn

      Editor: BAT



      Đêm, là khoảng thời gian tốt nhất để ngụy trang, dưới ánh đèn mê ly đủ màu sắc, sex —— tựa hồ là sắc thái duy nhất, làm người ta càng muốn ngừng mà ngừng được! !

      Khách sạn, giường lớn hoa lệ, ga giường trắng tinh cuộn sóng nhấp nhô, tiếng ngâm nga ngừng vang lên, hai chân trắng như tuyết của người phụ nữ vắt lên hông của người đàn ông, ngừng đòi hỏi nhiều hơn: "Hạo Xuyên. . . . . đừng ngừng lại. . . . . .tiếp tục . . . . . ."

      Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông cao lớn, tuấn, có nước da màu đồng trông như bức tượng Hy Lạp cổ đại, người điểm xuyết những giọt mồ hôi trong suốt, quả rất gợi tình. Khi nhìn thấy có thể làm cho người ta thét chói tai.

      Người đàn ông nhắm mắt, động tác càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là sắp tiến vào giai đoạn cuối rồi, sắp trèo lên ngọn núi cao, vậy mà động tác vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng gương mặt đó lại tìm được bất kỳ tia thương tiếc nào đối với người phụ nữ ở dưới thân, tựa hồ chỉ là đơn thuần phát tiết mà thôi.

      Người phụ nữ kia theo từng động tác dũng mãnh đó mà nhịn được hét ầm lên.

      Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

      Cảm giác được đôi mi của người đàn ông tuấn lãng khẽ rung lên, động tác bên hông đột nhiên ngưng lại, cặp mắt khép chặt đột nhiên mở ra, trong nháy mắt đó toát ra ánh sáng rực rỡ quả làm cho lòng người ca thán trầm luân, rồi lại sinh lòng sợ hãi. Mới vừa rồi mặt còn nhuốm đầy ham muốn, mà bây giờ kích tình ấy còn sót lại chút nào? Lạnh lùng vô tình giống như Tiểu Báo hung ác.

      trực tiếp rút người ra, mảy may để ý đến đói khát của người phụ nữ cầu hoan kia, nhặt cái khăn tắm lên quấn quanh thân dưới, nhưng lại bị đôi tay mềm mại ngăn trở: "Hạo Xuyên. . . . . ."

      Trong mắt người đàn ông đột nhiên xẹt qua chút tàn khốc, nhìn vào cánh tay cực kỳ chướng mắt kia, lạnh lùng : "Lập tức cút cho tôi, đừng để tôi lần thứ hai."

      Người phụ nữ bị lời lạnh lùng vô tình kia làm cho giật mình, lập tức rút tay về, thức thời cầm quần áo nằm vương vãi đất mặc lên, sau đó xoay người rời .

      ta cũng chỉ là trong những người phụ nữ của mà thôi, tựa như những người phụ nữ khác, ta luôn ái mộ người đàn ông tuấn mỹ mà cao quý này, đồng thời cũng luôn thấy sợ . Bởi vì họ cũng biết, phụ nữ ở trong mắt chỉ là đồ chơi mà thôi, thế nhưng người đàn ông này lại giống như hoa túc, làm cho người ta muốn ngừng mà được. Cho nên bọn họ đều phải học cách nghe lời, có như vậy mới có thể ở bên cạnh lâu dài được, huống chi vị trí phu nhân tổng giám đốc của Hình Thị quá chói mắt.

      Đối với mọi phụ nữ mà , , cứ như chờ để chuẩn bị nhảy vào địa ngục vậy.

      Người đàn ông cầm điện thoại bàn kêu lên lâu, đồng thời đốt điếu cigar, ưu nhã kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, trong làn khói nhàn nhạt, mặt của trông tuấn tú như ngọc quý, giọng mang chút gợi cảm nhưng u ám chậm rãi vang lên:

      "Alo, mẹ à."

      Bên đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng của mẹ Hình: "Hạo Xuyên à, đừng trách mẹ dài dòng, con cũng trưởng thành rồi, đến tuổi để kết hôn rồi."

      Chân mày tuấn của Hình Hạo Xuyên lập tức nhíu lại, khổ não đứng lên: "Mẹ, con vẫn còn trẻ."

      Đầu kia mẹ Hình lập tức cất cao giọng : "Con cũng hai bảy rồi, vẫn còn trẻ? Coi như con vì mình cũng phải vì Hình Thị suy nghĩ chút, công ty của chúng ta cần người để thừa kế. Con cứ như vậy sợ rằng đến lúc ta xuống mồ rồi mà vẫn ôm được cháu trai!"

      Hình Hạo Xuyên xoa xoa mi tâm, cười khổ : "Dạ, dạ, dạ, mẹ lúc nào cũng đúng." Trong khoảng thời gian này, mẹ thúc giục nhiều lần, khiến cho cảm thấy cực kỳ phiền não, nhưng cũng có cách nào cự tuyệt.

      "Con được qua loa đâu đấy, chẳng lẽ con vẫn còn chờ ta? ta cũng bỏ hai năm rồi, chút tin tức cũng có, thậm chí ngay cả câu cũng để lại cho con, lại còn bỏ cùng với đàn ông khác. Hạo Xuyên, con chết tâm ! Mẹ cũng muốn thúc giục con, chỉ là mấy năm qua, bên cạnh con vẫn có ai, mẹ làm sao mà yên tâm được đây?" Mẹ Hình than tiếng, dần dần chuyển sang khuyên can.

      Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên đột nhiên cứng đờ, tựa hồ như bị những lời này gợi lên cái gì đó, ngay sau đó liền che giấu ngay, thèm để ý chút nào cười : "Mẹ, ai mà biết phụ nữ bên cạnh Hình Hạo Xuyên nhiều như lông trâu, chỉ cần con ngoắc ngoắc đầu ngón tay cái vô số nguyện ý ngả vào, tre già măng mọc chỉnh trang tốt, đưa đến trước mặt của con?"

      Mẹ Hình đối với thái độ tiêu cực của mệt mỏi, liền hạ lệnh: "Những kia nhiều nhất cũng chỉ là đồ hồ ly tinh nịnh nọt, xứng làm vợ của con sao? Mẹ cũng muốn ép con nên cho con ba ngày để tự con suy nghĩ cho kỹ!"

      Cúp điện thoại, toàn thân Hình Hạo Xuyên vẻn vẹn chỉ quấn chiếc khăn tắm, cơ thể cao ráo rắn rỏi phản chiếu lên tấm gương đằng sau lưng càng thể vẻ nam tính rệt.

      Cigar cứ điếu lại tiếp điếu, khói trắng mù mịt vây lấy khắp người, ngay cả mặt của cũng tựa như sương mù ở giữa trung, Hình Hạo Xuyên tựa người lên kính, chân mày nhíu lại chặt.

      Hai năm rồi, hai năm qua chưa từng có người nào dám ở trước mặt nhắc tới kia, nghĩ tới thoáng cái mà qua lâu như vậy.

      Trong hai năm này, phóng túng mình buồn thả với vô số phụ nữ, ai đến cũng đều cự tuyệt, tình nhân của nhiều vô số kể, nhưng người nào có thể vượt qua được thời gian tháng cả.

      mang mình danh hiệu "Tổng giám đốc đa tình", nhưng họ vĩnh viễn nghĩ tới, tổng giám đốc Hình Thị được xưng danh "đa tình" kia từng bị người phụ nữ khác vứt bỏ.

      Hình Hạo Xuyên cười lạnh tiếng, ném điếu cigar trong tay xuống đất, hung hăng nghiền nát, sau đó cởi khăn tắm ra, mặc quần áo vào, nặng nề ra cửa.
      trạch nữNhược Vân thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Cường hôn
      Editor: BAT
      Nguồn
      Tại căn phòng VIP sang trọng nhất của "Nhất Hào Hội Tụ" của thành phố A , trong ghế lô vô cùng náo nhiệt, nhạc lả lướt, ánh đèn mờ ảo dễ dàng tạo ra loại khí mập mờ. Mấy tên công tử thượng lưu hòa mình cùng với mấy em nổi tiếng nhất của Hội Tụ, dưới ánh đèn càn rỡ đùa tán tỉnh ngập tràn trong tửu sắc.

      Tuy nhiên ở góc khác lại yên tĩnh khác thường.

      mình Hình Hạo Xuyên ngồi ghế sofa mềm mại ở trong góc, rượu vang ở trong tay cứ ly lại tiếp ly rót vào trong dạ dày, tựa như uống nước vậy. Chân mày tuấn, cương nghị hơi nhíu lên, biểu tình lạnh lùng, cả người như được bao quanh bới màn sương dày đặc, khiến cho mọi chung quanh đều dám đến gần.

      "Hình, nghe gần đây cậu lại bị lão thái thái nhà cậu bức hôn rồi hả ?" bả vai chợt bị người vỗ lên, công tử nhà giàu toàn thân đều là hàng hiệu cầm ly rượu lảo đảo tới trêu chọc. Người này chính là Đại công tử của Chu gia, hành vi vô cùng phóng túng, vì tháng sau chuẩn bị kết hôn, nên thừa dịp này tận tình phong lưu thêm lần, cho nên mới có buổi tụ họp ngày hôm nay.

      Thấy Hình Hạo Xuyên phủ nhận, Chu công tử mơ màng cười trêu : " phải chứ, bị tôi đoán đúng rồi sao! Người em à, kết hôn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

      "Hừ, vậy câu làm cái gì ở đây vậy? Cẩn thận vợ sắp cưới của cậu biết được, khi trở về lại bị mất lớp da đấy." Hình Hạo Xuyên liếc nhìn ta, giễu cợt .

      Chu thiếu trợn mắt : "Gia đây, tháng sau phải kết hôn rồi, thừa dịp bây giờ ra ngoài hưởng thụ chút, ai dám làm gia mất hứng chứ? Nhưng uống rượu chuyện phiếm thế này là nhàm chán, chúng ta chơi cái gì thú vị chút !"

      "Phương thức chơi như thế nào?" Có người tới hăng hái hỏi.

      "Chúng ta liền đánh cuộc ván, đánh cuộc xem người vào là nam hay nữ, nếu là nam tôi liền hôn cái, còn nếu là nữ cho cậu hôn cái, tôi bị phạt rượu, thấy như thế nào?" Chu thiếu theo thói quen tham gia trò chơi, cái gì cũng dám thử, nên đề nghị lần này đều được mọi người đồng ý.

      Chỉ có Hình Hạo Xuyên vẫn mình cầm ly rượu ở trong góc lạnh lùng liếc bọn họ cái, hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú, tiếp tục ly lại ly rót vào trong bụng, muốn đem bóng dáng ở trong lòng kia quên sạch , thuận tiện hòa tan cả khổ sở của mình, bất tri bất giác đem toàn bộ rượu ở trong chai uống hết.

      Mà những người ở bên cạnh nhốn nháo chơi đánh cuộc, chờ đợi con mồi đầu tiên tiến vào.

      Cửa nhàng gõ vang, sau đó chậm rãi mở ra, mọi người hưng phấn chờ đợi con mồi vào, sau khi người đó vào liền lập tức gây ồn ào.

      "Là nữ! Chu thiếu thua rồi! Uống rượu, uống rượu!" Mọi người lại thi nhau .

      "Được!" Chu thiếu hào sảng cầm ly rượu lên uống cạn.

      Mang đồ ăn vào là trẻ mặc đồng phục của nhân viên tạp vụ, hiển nhiên bị tình huống lộn xộn lung tung dọa sợ, có chút giật mình đứng im, biết rốt cuộc phải ứng phó như thế nào.

      Chu thiếu uống rượu xong, kéo kia đến bên cạnh mình, hướng về phía đám người ồn ào kia mà : " Tiếp theo là các người, từng người từng người tới hôn ! Ha ha ha ha. . . . . ."

      Những người khác đều nhảy dựng lên, ai cũng muốn nhao nhao muốn thử .

      "Các người muốn làm gì? !" vô cùng nóng nảy, quát tiếng, cố gắng giằng co.

      Nhưng làm sao mà thoát khỏi tay của Chu thiếu đây? Gương mặt xinh đẹp gấp đến mức nhăn chặt khi nhìn thấy Tôn thiếu sắp tiến lại để hôn mình.

      Hình Hạo Xuyên hừ tiếng, ngước tầm mắt mông lung nhìn bị kìm kẹp, vừa nhìn thấy mặt của trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống đất, màu đỏ lan tràn mặt thảm, thẩm ướt mảnh tựa như máu vậy.

      Nhược Nhược!

      "Buông tôi ra!" Mắt thấy người đàn ông trước mặt đôi môi càng ngày càng đến gần, thiếu nữ gấp đến độ trán rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, cũng biết là trốn thoát rồi.

      Tôn thiếu tiến tới trước mặt của , vênh mặt lên trêu chọc : "Tiểu mỹ nữ, chiêu lạt mềm này phải quá cũ rồi sao?" xong liền chuẩn bị hôn lên đôi môi non mềm kia.

      Nhưng ngờ, quả đấm lại hung hăng đập tới, sắc mặt đầy tức giận đấm Tôn thiếu quyền ngã ra đất.

      Tôn thiếu nhất thời thể được gì, đến khi ngã xuống, vừa định há miệng mắng to, lại phát ra người đó là Hình Hạo Xuyên, vì vậy thể im lặng, nín nhịn.

      Thiếu nữ vừa định cảm tạ , nhưng nghĩ đến Hình Hạo Xuyên lại nhìn mình rất say đắm, ánh mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm vào , sau đó đưa tay ôm vào trong ngực, : "Nhược Nhược!" tiếng kia mang theo đè nén và thâm trầm vô tận, còn có cả độc như có như , quả khiến cho người ta nhịn được mà xúc động.

      ". . . . . ." Trong lúc kinh ngạc, bàn tay to chợt cầm lấy cái gáy của , đôi môi mang đầy mùi rượu phủ lên đôi môi mềm mại như cánh hoa.

      Người đàn ông hôn quá mức kịch liệt, giống như cơn bão tố trải qua hồi lâu, lập tức bộc phát ra, hôn rừng rực mãnh liệt như lửa cháy, giống như là muốn nuốt trọn cả người của vậy.

      Đôi môi mỏng mang theo chút ẩm ướt dùng sức nghiền nát cánh môi mềm mại kia, mùi xạ hương đặc trưng của phái nam xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt vây lấy chặt, khiến cho còn chỗ nào để lẩn tránh cả.

      "Ừhm!" Thiếu nữ đột nhiên bị hôn, cả kinh trợn to hai mắt, hai tay đặt lồng ngực dùng sức đẩy ra .

      Vậy mà càng khước từ, người đàn ông hôn càng thêm nhiệt liệt, đầu lưỡi trơn trượt, cường thế cạy cánh môi hoang mang sợ hãi ra, thừa dịp xâm nhập cuốn lấy khoang miệng ngọt ngào mà lưu loát, mang theo mùi rượu nồng đậm, từng bước xâm chiếm khí trong miệng , giống như niềm vui thích cuối cùng trước khi thế giới bị hủy diệt vậy.

      Nhìn thấy tình huống kích tình như vậy, những người chung quanh cũng ồn ào lên cười đùa, làm cho sắc mặt của càng thêm khó coi.

      Mùi rượu nồng đậm xộc thẳng đến thần kinh, tuy để cho vì nụ hôn kịch liệt mà ngất xỉu, nhưng vẫn hoàn toàn bị thất thủ trước vây khốn này. liền dùng sức đẩy Hình Hạo Xuyên ra, lấy mu bàn tay nỗ lực lau đôi môi vừa bị hôn qua rồi : "Buông tôi ra, tôi phải là Nhược Nhược! Tôi là Tô Lưu Cảnh! Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi!"

      Người đàn ông tựa hồ chần chừ khắc, nhìn đứng ở trước mặt mình, mặt trái xoan vì nổi giận đỏ ửng lên, lông mi dài giống như hai cái quạt hương bồ (Quạt làm từ lá cây hương bồ), chóp mũi tinh xảo động lòng người, đôi môi đào vừa bị hôn qua phủ tầng nước mỏng, nhất là cặp mắt to trong suốt xinh đẹp đong đầy giận giữ, càng thêm rực rỡ sinh động.

      Gương mặt quen thuộc như vậy, phải ấy là ai chứ? !

      Hình Hạo Xuyên nhăn mày lại tinh tế xem xét ở trước mắt, ! ! !

      Mặc dù có ba phần tương tự, mặc dù lúc này giận giữ, trừng mắt lên, giữa hai lông mày mơ hồ có cảm giác quen thuộc, để cho vừa nhìn cho rằng Nhược Nhược trở về rồi. Nhưng mà, phải là ấy! phải ấy! Coi như có giống ấy nữa cũng phải là ấy, Nhược Nhược của vĩnh viễn cũng có người nào có thể thay thế được!

      Ánh mắt thẳng thắn như vậy khiến Tô Lưu Cảnh vừa căm tức vừa xấu hổ, vẫn còn muốn ngăn chặn lại nên liền : "Tiên sinh, xin hỏi còn có gì phân phó ? Nếu , vậy tôi xin phép xuống trước." Công việc ở nơi này khó tìm, coi như trong lòng cam tâm nữa, cũng khỏi miễn cưỡng bản thân, huống chi, còn có em trai cần phải chăm sóc nữa.

      Đối mặt với đủ loại ánh mắt trong ghế lô, Tô Lưu Cảnh muốn lưu lại thêm khắc nào, liền xoay người đóng cửa lại rời . Chỉ còn lại Hình Hạo Xuyên đứng đó nhìn cửa bị đóng lại, lẳng lặng tựa hồ như trầm tư cái gì.

      Chu thiếu chau chau mày, lên trêu ghẹo : " nghĩ tới, ‘ Tổng giám đốc đa tình ’ có gì thắng, vô số phụ nữ tranh nhau ngã vào lòng như thế mà lại có ngày bị cự tuyệt. Ha ha, nàng này là thú vị, chẳng lẽ cậu coi trọng ta? em giúp cậu giải quyết, thấy như thế nào?"

      Hình Hạo Xuyên nhìn ta cái, cũng để ý, chỉ cười khổ khoát khoát tay, lần nữa ngồi trở lại ghế, lấy ly rượu mạnh ở trước mặt uống hơi cạn sạch, khổ sở trong lòng càng thêm chịu nổi.

      biết mới vừa rồi mình bị làm sao, phải quên rồi sao? Sao lại làm ra chuyện ngu ngốc đến buồn cười như vậy, mới vừa rồi chỉ thấy người có dáng dấp giống đến ba phần mà liền mất kiêu ngạo tỉnh táo vốn có, thậm chí còn làm ra chuyện khác thường như vậy. Ha ha, Hình Hạo Xuyên, mày là đáng thương.
      trạch nữNhược Vân thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Bắt cóc

      Editor: BAT
      Nguồn: http://***************.com/

      Tô Lưu Cảnh từ trong phòng VIP ra ngoài, mới vừa rồi ở bên trong cố gắng duy trì rốt cuộc cũng nhịn được nữa mà phát tiết ra ngoài, ở trong lòng thầm mắng chửi cái bọn được gọi là" Quý công tử phong lưu" này, thực tế cũng chỉ là sói đội lốt người, ỷ vào mình là phú nhị, đại quan nhị đại, cha mẹ có tiền mà tự tung tự tác!

      Tại sao có vài người trời sinh giàu sang phú quý, mà người như trời sinh hèn mọn như vậy? nỗ lực sống, nhưng vẫn thể trở thành những người có tiền như bọn họ được, coi người xung quanh như cỏ rác như món đồ chơi để giải trí mà thôi.

      "Tô Lưu Cảnh! còn ở đây làm gì hả? Còn mau làm việc, khách ở lầu ba chờ đấy!". Chị tổ trưởng béo tốt đột nhiên xông tới, chống hông giận dữ hét lên.

      Tô Lưu Cảnh vội từ trong suy tư kéo trở về thực tại, luôn miệng : "Dạ dạ, em ngay đây!" Sau đó liền tăng nhanh bước chân lên lầu ba.

      Sau lưng người tổ trưởng mập mạp, xấu xí vẫn còn lảm nhảm mắng: "Thứ tiện nhân, cậy dáng dấp của mình thùy mị định lười biếng chắc, con của phạm nhân mà còn dám lớn lối như vậy, giả bộ thanh cao cái gì, sau này phải là ‘ kỹ nữ ’ bị ngàn người cưỡi vạn người đè hay sao!"

      Bước chân của Tô Lưu Cảnh hơi chậm lại, móng tay dùng sức cắm chặt vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn chảy cả máu, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại đè nén xuống, nện từng bước cứng ngắc lên.

      Con của phạm nhân cả đời này phải đeo lưng tội danh này, nó như tảng đá nặng nề đè xuống cơ hồ muốn đem sống lưng gầy yếu đè đứt, nhưng có ai từng hỏi qua chưa, rằng có nguyện ý hay ?

      Cuối cùng đêm làm việc mệt mỏi cũng kết thúc, trời cũng vừa rạng sáng, Tô Lưu Cảnh vươn vươn cánh tay cứng ngắc, khoác túi màu xanh dương bạc màu ra Hội Tụ, mình về nhà.

      Nhưng hôm nay bầu trời đặc biệt đen, chắc nguyên nhân là có trăng sáng, đèn ở ven đường độc đứng thẳng, tỏa ra ánh sáng vàng vọt, thỉnh thoảng có bóng điện bị chập chờn phát ra tiếng kêu xẹt xẹt, là quỷ mị.

      phải là biết ban đêm nguy hiểm, nhưng có biện pháp gì chứ? mới mười tám tuổi, bằng cấp có, căn bản tìm được công việc gì tốt cả. Nơi này là chỗ duy nhất có thể tìm tới vì tiền lương vẫn nhiều hơn các chỗ khác, mặc dù luôn bị rất nhiều người xem thường, nhưng vì em trai của mình có lựa chọn nào khác.

      biết thằng bé ở nhà thế nào, có sợ hay ?

      Tô Lưu Cảnh ở trong lòng thầm thở dài.

      biết vì sao lại nghĩ đến người đàn ông kia, Tô Lưu Cảnh nhàng vuốt ve môi của mình, phía hình như còn lưu lại chút xúc cảm khác thường, đó là nụ hôn đầu của , lại bị mất trong tình huống như vậy.

      Mặc dù ánh đèn , nhưng khuôn mặt cùng dáng dấp của ta quả cực kỳ tuấn tú, so với minh tinh còn chói mắt hơn, còn cả hơi thở người của nữa, có mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rượu, còn có nụ hôn của . . . . . .

      Nghĩ tới đây, mặt của muốn đỏ lên rồi. Tràn đầy thành thục và quyến rũ như vậy, lại là người đàn ông thành công, cho nên tất cả phụ nữ có cách nào cự tuyệt hấp dẫn đó được.

      Gì chứ! Tô Lưu Cảnh, mày nghĩ cái gì vậy? người như vậy khẳng định là người đa tình phóng túng, mày thực tế chút có được hay ? !

      Hơn nữa ta hình như coi trở thành người khác, Tô Lưu Cảnh nghĩ tới điều này, trong lòng chẳng biết tại sao lại thấy tức giận.

      nghĩ nữa! Coi như bị chó cắn cái thôi! Tô Lưu Cảnh cố gắng lên tinh thần tăng nhanh tốc độ, sáng sớm ngày mai còn có công việc nữa, phải nhanh chân lên thôi.

      Càng vào trong, ánh đèn càng lờ mờ, trong nội tâm Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy sợ sợ, sau lưng có bóng đen chợt lên giống như bóng cây, hình như là —— có người theo !

      Tô Lưu Cảnh liền giật mình, ngón tay lơ đãng nắm chặt lại, dưới chân gia tăng tốc độ, chạy nhanh.

      Làm thế nào bây giờ? Tô Lưu Cảnh tuy có lá gan lớn cùng kiên cường, nhưng cũng thấy hoảng hốt, ngón tay đặt lên bàn phím của điện thoại di động, ấn từng mã số .

      lúc chuẩn bị ấn nút gọi, lại bị người từ phía sau chộp lấy.

      "Á!" Tô Lưu Cảnh chưa kịp phản kháng, thậm chí còn nhìn thấy những người đó trông thế nào, miệng bị cái khăn chặn lại, chỉ cảm thấy chóp mũi bị mùi gì đó kích thích, mắt hoa lên, đầu choáng váng, sau đó liền ngất .

      Chỉ để lại cái túi màu xanh dương đơn nằm ở trong hẻm . . . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Cả đêm điên cuồng.
      Editor: BAT
      Nguồn: http://***************.com/

      Đầu là đau, cả người cũng có tí hơi sức nào, như bị tảng đá vô hình đè lên người vậy, thể động đậy được, trước mắtcó ánh sáng hắt vào mặt, muốn nỗ lực mở mắtra, nhưng mí mắt ngờ vẫn nặng nề như thế. Bên trong cơ thể chợt thấy nóng ran, đượcphát ra từ địa phương bí nhất từ từ khuếchtán khắp toàn thân.

      Chuyện gì xảy ra?

      ở chỗ nào? Xảy ra. . . . . . Cái gì?

      Thân thể nặng nề, suy nghĩ hình như cũng nặngnề đeo, có cách nào dịch chuyển. Cũng biết khát cầu cái gì, chỉ thấy nóng, càng ngày càng nóng, từ bên trong khôngngừng lan tràn khắp nơi.

      Nóng, nóng quá, trừ nóng ra, còn cảmgiác nào khác, khó chịu, càng lúc càng khó chịu,trong cổ họng khô khốc, giống như mơ hồ khát cầu cái gì.

      Nhưng khẩn cầu cái gì lại biết.

      Nằm ở giường lớn màu xanh lam, cả khuônmặt xinh đẹp của Tô Lưu Cảnh đỏ mày nhíu chặt, bứt rứt khó nhịn. Thân thể trắng ngần nhuộm tầng hồng nhạt thấp thoáng dưới cáichăn màu trắng, thỉnh thoảng theo động tác của làm lộ ra ngoài da thịt mịn màng mê người, giống như đàn tỳ bà nửa kín nửa hở lại càng thêm mị hoặc quyến rũ.

      Đôi môi kiều diễm vô ý thức mà ngừng lầu bầu, thở than, đôi chân thon dài trắng nõn dưới lớp chăn như như , quyến rũ tầm mắt của người khác, quả so với mị dược thìcàng làm cho máu nóng trong người sôi sục cả lên.

      Lúc Hình Hạo Xuyên bước vào đập vào mắtanh chính là cảnh tượng đẹp đẽ hạn như vậy.

      Có lẽ say, bước chân có chút loạng choạng, nhưng vẫn xốc xếch chút nào, điều này cho thấy bản thân được tu dưỡngtốt như thế nào. tựa hồ có chút kinh ngạc đối với nằm ở giường của mình.

      này, phải là nhân viên tạp vụ mớivừa rồi ở trong phòng bao kia sao?

      Hừ, mới vừa rồi còn cự tuyệt như vậy, chắc cũng chỉ là vì muốn hấp dẫn chú ý của anhnên mới diễn trò thôi. Đúng là biết xấuhổ, phụ nữ chủ động ôm ấp thương như vậy thấy nhiều rồi!

      Trong mắt Hình Hạo Xuyên lóe lên tia xem thường, lại thấy và Nhược Nhược tuy có ba phần tương tự nhưng mặt có vẻ non nớt hơn, nhìn cách cẩn thận tỉ mỉ vẻ đẹp này luôn làm cho người ta huyết mạch tuôn trào, nơi cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, bụng dưới bỗng chốcnóng ran lên.

      Người con ở trước mắt, mắt sáng khép hờ,cơ thể giống như bạch ngọc, phủ tầng hồngnhàn nhạt, rất giống với hoa đào mùa xuân nởtrên đầu cành, gò má đỏ ửng như say rượu vậy. Cái miệng nhắn kia thưởng thức qua rầm rì, thầm ngâm nga tựa hồ nhưđã sớm đói khát, cầu mong tưới mát lêncánh đồng khô hạn của mình.

      thể thừa nhận, tiểu mỹ nhânnày xác thực có sức quyến rũ làm cho người takìm lòng đậu, huống chi còn có gương mặt động lòng người như vậy.

      Chợt, cái chăn mỏng bị trượt xuống, đôi tay nõn nà mềm mại từ trong chăn trượt ra, vươnlên cổ của , đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lên, lông mi cong dài khẽ run, tựa hồ còn đọng giọt nước mắt ở đó, trong miệng vô ý lầm rầm thở than: "Cho tôi. . . . . ."

      Bây giờ sớm bị đốm lửa lan tràn khắp cơ thể rồi, lý trí, hay suy nghĩ gì cũng khôngnhớ nổi, chỉ biết trong người khó chịu, màcơ thể của người đàn ông này lại vô cùng mát mẻ chạm vào thấy thoải mái, giống như chỉ cần ôm lấy ta là có thể hóa giải nhiệt độđang tăng vùn vụt trong người co vậy.

      Vậy mà phản ứng như thế lại làm cho người đàn ông kia nhếch môi, trong mắt xẹt qua tia ham muốn vô tình. Nếu ta chủ động ôm ấp thương mà lại từ chối bất kínhrồi !

      Quần áo người từng cái được cởi ra, người đàn ông có cái cổ màu đồng, vô cùng tuấn thể chậm rãi vừa phủ người lên phía , hình như người ở bên dưới càng ngày rơi vàotrạng thái vô cùng hấp dẫn khiến cho sắpkhông khống chế được bản thân rồi.

      có hôn, có vuốt ve, cũng có bất kỳ thương tiếc nào, trực tiếp kéo hai châncủa ra, trực tiếp xông thẳng vào.

      "A!" Người bên dưới hình như vừa phát ra mộttiếng rên thảm thiết, đau đến toàn thân phát run,giống như hai cánh bay lượn bị bẻ gãy, thể tiếp tục bay lượn được nữa, ga gường màu trắng đột nhiên rơi xuống mấy giọtmáu đỏ tươi, giống như cánh hoa hồng đỏ.

      Người đàn ông khi thấy những giọt máu này nhất thời trong mắt dâng lên tầng hưngphấn, có lẽ là do tác dụng của rượu, hay có lẽ là do nguyên nhân khác, trong nháy mắt, giãy giụa rên rỉ dưới thân kia lại vô cùngtrùng hợp giống hệt với người con trong trí nhớ của .

      Người đàn ông gầm tiếng, kìmchế được nữa đem lấy nóng bỏng của chính mình hoàn toàn vùi sâu vào bên trong, có thời gian để thích ứng, bắt đầu toàn lực vùnglên, động tác thậm chí còn mang theo mấy phầntàn bạo.

      Bàn tay hung hăng giữ chặt cái eo muốn chạy trốn, tạo nên những vết tím bầm , liền cắnrăng nghiến lợi : "! Em phản bộianh!"

      Hỗn loạn, hỗn loạn, toàn bộ đều là hỗn loạn, trong mắt của giờ phút này người dưới thân hoàn toàn biến thành bỏ rơi , cùng với người đàn ông khác cao bay xachạy.

      Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy rất đau, cả người giống như bị bổ ra làm đôi vậy, đau đến toàn thân phát run, muốn chạy trốn, nhưng ngườiđàn ông đè người dũng mãnhkhiến cho nhúc nhích được chút nào.

      "Đau . . . . . Đau quá. . . . . ." Đôi môi run rẩycầu xin được tha thứ .

      Mà giờ khắc này người đàn ông kia bị chất cồn trong người đốt cháy, nghe vào tai chút nào, càng ngày càng thô bạo, luật động vô cùng mạnh mẽ, như muốn phá nát ra vậy:"! Em hãy thề phản bội nữa, rời bỏ nữa!" Khi chiếm đượcđáp ánhài lòng cũng vẫn tiếp tục tàn khốc như vậy.

      "Được. . . . . . tôi thề. . . . . . tôi thề!" Tô Lưu Cảnh đau đến mức mất hết tất cả ý thức, cơ hồ là thét lên, chỉ muốn làm cách nào chạy trốn khỏi trừng phạt tàn khốc kia.

      Lấy được đáp án mình muốn, khóe môi củaHình Hạo Xuyên liền cong lên, cúi người cắn lên môi của , dùng sức gặm nuốt: "Em quá ngoan, tại phải trừng phạt emmới được, có như vậy em mới dám rờikhỏi ."

      xong, tần số rung động bên hông càng lúc càng nhanh. . . . . .

      cất tiếng thét chói tai càng ngày càng yếuớt, giãy giụa cũng ngày yếu , đến cuối cùngtựa như con búp bê có sức sống, mặccho xoay vần.

      Cả phòng tràn ngập trong mùi vị kích tình, tràn lan hơi thở ham muốn, nhưng mà đêm này đối với hai người họ mà lại là đêm đầybi thương.
      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :