1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu- Nhạc Tiểu Nữu (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CẢNH SÁT ĐÁNG

      Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: Sưu Tầm

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Thể loại: đại- Quân nhân- Sủng


      Lộ Phi Nhi là người rất cởi mở thế nhưng lại rất ngoan cố, là con cưng, nhưng lại làm hình cảnh trinh sát.


      Lý Thanh Lưu là người rất xảo quyệt thế nhưng lại rất bá đạo, công tử thế gia, nhưng lại làm cảnh sát trang bị quân .


      Mặc dù bọn họ thường xuyên xa cách, nhưng bọn họ vẫn hứa sống chết cùng nhau.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/2/16
      yellowmice thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      bầu trời, những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống rất nhiều, Lộ Phi Nhi mang cặp sách lưng đến trường học, rất ghét kiểu thời tiết như thế này, bởi vì khi tuyết rơi, trong phòng học có ánh nắng mặt trời lại càng lạnh hơn. Vào lớp học, chỉ thấy có mười mấy người, hoặc là đọc sách, hoặc là trò chuyện, bởi vì mang theo tuyết tan từ mặt đất vào nên nền nhà bẩn vô cùng, mới vừa ngồi xuống, Nhậm Hồng bên cạnh liền quay sang.


      “Như thế nào? Hôm nay kiểm tra cuối học kì, cậu chuẩn bị ra sao rồi?” Nhâm Hồng là bạn tốt của Lộ Phi Nhi, kể từ lúc sơ trung(trung học cơ sở) hai người vẫn gắn bó với nhau đến bây giờ.


      cứ như vậy thôi, đợi đến khi nước tới chân mới nhảy có ích lợi gì nữa.” Thành tích của Lộ Phi Nhi cũng tệ, nên cũng cần phải lo lắng gì cả, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, nhạc, học tập đều tệ. Trong trường học, từ sơ cấp(tiểu học) cho đến sơ trung ai là biết , bộ dáng xinh xắn, mắt to, cái mũi cái miệng nhắn, nhất là cái miệng của , vô cùng , Nhâm Hồng vẫn luôn trêu chọc cái miệng nhắn của rất giống với màu đỏ của hoa đào.


      “Mẹ cậu tiết lộ chút tin tức nào cho cậu sao?” Nhâm Hồng trợn to hai mắt, chờ đợi nghe được tin tốt lành.


      có, cậu cảm thấy mẹ mình sao?” Mẹ của Lộ Phi Nhi là giáo viên trong trường, bọn họ học lớp còn mẹ lại là giáo viên chủ nhiệm lớp bốn, người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.


      “Mình nghĩ cũng phải, mình chỉ lo lắng môn Tiếng mà thôi, Tiếng của cậu rất tốt nên cần bận tâm.” Lời của Nhậm Hồng có chút chua xót, nhưng mà cũng có biện pháp, đây là , thành tích môn Tiếng của Lộ Phi Nhi rất tốt, còn là gương mặt tiêu biểu của lớp học nữa.


      “Ai bảo cậu lo học cho tốt.” Các cũng đều là lên sơ trung mới bắt đầu tiếp xúc với Tiếng , khi bọn họ ở đây, bậc Tiểu học căn bản có mở chương trình Tiếng , nghe ở thị trấn cũng vậy, chỉ có ở thành phố lớn bậc Tiểu học mới có chương trình Tiếng , hơn nữa còn có chương trình máy móc nữa cơ. Về phần Lộ Phi Nhi bọn họ ở đây, ngay cả hình dạng của máy móc bé là như thế nào cũng chưa từng thấy qua.


      “Aizz, khiếu trời cho nha, mình có thiên phú học Tiếng , Nhâm Vĩ cũng vậy, ấy còn bằng mình.” Nghe Nhâm Hồng nhắc đến Nhâm Vĩ làm cho trong lòng Lộ Phi Nhi bỗng chốc hồi hộp, Nhâm Vĩ là họ của Nhâm Hồng, cũng là người mà Lộ Phi Nhi thầm mến từ rất lâu rồi. Chuyện này, Nhâm Hồng cũng biết, chỉ có điều là chỉ có hai người các biết mà thôi, nếu như để người khác biết được, trước hết chưa tới người mẹ lợi hại của Lộ Phi Nhi, chứ chi đến để bạn bè bàn luận cũng chịu nổi rồi.


      “Ừ.” Lộ Phi Nhi cũng tiếp, nhưng mà cũng vô cùng lo lắng, thành tích của Nhâm Vĩ tệ, chỉ có cái môn Tiếng này là gây trở ngại thôi. Giữa lúc , có người thanh niên cao khoảng mét bảy tám, khôi ngô tuấn tú tới, nhưng khuyết điểm duy nhất đó chính là tóc bạc, người đó chính là Nhâm Vĩ, nhìn thấy Nhâm Hồng và Lộ Phi Nhi cũng chào hỏi, chỉ là cái nhìn này cũng hoàn toàn có thể làm cho Lộ Phi Nhi vui vẻ cả ngày. Chiều cao, cân nặng, sinh nhật, sở thích của , những thứ này Nhâm Hồng cho biết từ sớm. Mà Nhâm Hồng cũng thường nhắc đến Lộ Phi Nhi với họ của mình, sau đó đem những phản ứng của Nhâm Vĩ cho biết.


      Sau khi kiểm tra kết thúc, Lộ Phi Nhi mời Nhâm Hồng đến nơi mình ở, nhà mở cửa hàng kim khí, ở trấn này cũng được coi như là gia đình giàu có, ba của Lộ Phi Nhi thấy con dẫn bạn về chơi, đặc biệt mua cho các con vịt quay.

      “Sao ba cậu lại gọi cậu là con cả vậy?” Đợi ba của Lộ Phi Nhi, Lộ Tuấn ra ngoài, Nhâm Hồng tò mò hỏi .


      “Chỉ là thói quen thôi, dù sao ông ấy cũng thích gọi như vậy.” Lộ Phi Nhi cười trả lời, ba của mình lúc nào cũng vui vẻ, riêng chỉ có lệnh của vợ là đúng.


      Bởi vì hôm nay là thi cuối kì, nên các được về sớm chút, đợi đến khi mẹ của Lộ Phi Nhi, Vu Diễm Hoa về nhà cũng hơn sáu giờ chiều rồi, làm giáo viên, sau kì thi còn rất chuyện chuyện phải làm, ví dụ như sắp xếp bài thi, tiếp đó giáo viên của lớp khác đến phân biệt bài thi, vì thành tích của học sinh ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng cuối năm của giáo viên, sau đó các thầy giáo còn phải ăn liên hoan, cũng là dùng tiền thu được từ bài thi này. Chuyện này chỉ có giáo viên với những người thân thuộc mới biết, học sinh khác thể nào biết được, Lộ Phi Nhi cũng , nếu như cho bạn học của biết, bình thường bài tập hay là viết văn mà bọn họ nộp lên, đều cho giáo viên lấy về nhà làm của riêng, phỏng chừng tất cả học sinh ầm ĩ rất lớn, hơn nữa còn ảnh hưởng đến hình tượng của giáo viên.


      Buổi tối, Lộ Phi Nhi và Nhâm Hồng ở lại trong phòng của mình, vốn là kì thi qua có thể thả lỏng tinh thần chút, tại chiếu phim “Tôi vốn lương thiện”, nhưng Nhâm Hồng vô cùng sợ hãi giáo viên lịch sử của bọn họ, cũng chính là mẹ của Lộ Phi Nhi, cho nên hai chỉ có thể trốn trong phòng chuyện phiếm.


      “Nhâm Hồng, cậu xem cậu có thích mình ? Hoặc là ấy biết mình thích ấy ?” ra vấn đề này Lộ Phi Nhi hỏi rất nhiều lần, bất luận là lấy được đáp án như thế nào, đều phải là bản thân mình.


      “Cái này rất khó , nhưng mà mình đoán ấy nhất định biết cậu thích ấy.” Nhâm Hồng giọng


      “Tại sao cậu lại như vậy?” Vấn đề này Lộ Phi Nhi rất tò mò, cũng rất xấu hổ


      “Vậy mà còn phải hỏi, mình thường ở trước mặt ấy trêu chọc mà.” Nhâm Hồng cũng ở cái tuổi mơ mộng, mặc dù đây phải là chuyện mập mờ của mình nhưng vẫn rất vui lòng tham dự


      phải cậu với ấy là mình thích ấy chứ hả?” Lộ Phi Nhi căng thẳng hỏi, đây chính là vấn đề thể diện, hơn nữa khi có chuyện gì tốt truyền ra cái mạng bé này của chết với mẹ mất.


      “Dĩ nhiên là có, cậu yên tâm , à đúng rồi, cho cậu nghe chuyện thú vị.” Nhâm Hồng úp úp mở mở .


      “Chuyện gì vậy?” Lộ Phi Nhi khôi phục lại như cũ từ kinh sợ khi nãy.


      “Có người làm mai cho mình.” Nghe Nhâm Hồng câu như vậy, Lộ Phi Nhi lập tức trợn to hai mắt.


      “Cái gì? Làm mai? ấy mới có bây lớn thôi mà?” Cũng thể trách Lộ Phi Nhi ngạc nhiên được, bọn họ mới chỉ có mười sáu tuổi, cứ coi như ở nông thôn kết hôn sớm nữa điều này cũng hết sức bất ngờ.


      “Đúng vậy, nhưng mà cậu cũng biết, bộ dạng ấy cao như vậy, hơn nữa còn đặc biệt đẹp trai, sau đó có rất nhiều trong thôn chúng ta vừa ý, nhưng hỏi ra mới biết, ấy còn như vậy.” Nhâm Hồng vừa đến đây nhịn được cười khanh khách.


      “Là như vậy à!” Lộ Phi Nhi cũng cười


      “Đúng rồi, cậu cũng đừng chuyện này ra, nếu như ấy biết mình tiết lộ chuyện này ra ngoài, thế nào cũng cũng tức giận cho mà xem, trong nhà mình ai cũng được phép nhắc lại.” Nhâm Hồng vội vàng nhắc nhở Lộ Phi Nhi, rất sợ lỡ miệng ra.


      “Ngược lại mình nghĩ, thế nhưng cậu cũng biết, chúng ta thể nào được.” Lời này của Lộ Phi Nhi cũng là , người dân bọn họ ở đây rất bảo thủ, trong trường học, nam và nữ thể nào chuyện được, ngay cả chào hỏi cũng có, mặc dù bọn biết lâu rồi, thế nhưng cũng thể làm gì.


      Học kì mới bắt đầu, phòng giáo dục huyện chỉ thị xuống, giữa cuộc thi muốn tăng thêm khả năng nghe Tiếng giỏi, hơn nữa theo phương diện dạy học cũng muốn chú trọng chuyện đến việc luyện tập ngôn ngữ của học sinh, sau đó, giáo viên Tiếng thường bảo học sinh ở lớp đọc chậm, hôm nay, giáo viên Tiếng cũng biết là như thế nào, đầu tiên là kêu học trò tâm đắc nhất của mình Lộ Phi Nhi đứng lên đọc to, cái này hiển nhiên là có gì bất ngờ, Lộ Phi Nhi cũng chẳng cảm thấy hồi hộp, bởi vì bài này từng học qua, hơn nữa bỏ qua băng nhạc Tiếng , có khả năng đọc, nhưng mà cũng có lúc ngốc, đọc lắp ba lắp bắp. Lúc này, giáo viên đột nhiên gọi tên Nhâm Vĩ, mặc dù Nhâm Vĩ vô cùng đẹp trai, nhưng vì rất trầm lặng nên khiến cho bạn học chú ý đến . Giáo viên Tiếng kêu đọc, a đứng lên, Lộ Phi Phi quay đầu nhìn , tâm tư thoáng cái chìm xuống, suy đoán chút làm như thế nào. Nhưng cầm sách lên, cũng gì, ý nghĩa rất ràng, chính là đọc. Giằng co lát, cuối cùng vẫn là giáo viên Tiếng bỏ qua, hình dạng học sinh xấu hổ như vậy giống Nhâm Vĩ, cũng phải lần đầu tiên gặp được. Trước khi hết giờ học, giáo viên dặn dò Lộ Phi Nhi, nhất định phải giúp đỡ Nhâm Vĩ học bài, làm bài tập.

      Lộ Phi Nhi có cơ hội đường đường chính chính ngồi bên cạnh Nhâm Vĩ, Nhâm Hồng nhìn thấy còn len lén nháy mắt với , Lộ Phi Nhi tức giận trừng mắt nhìn Nhâm Hồng cái, nhưng mà trong lòng vẫn vô cùng hưng phấn. Lộ Phi Nhi bước đến bên cạnh Nhâm Vĩ ngồi xuống.

      “Chúng ta bắt đầu !” Lộ Phi Nhi lật sách ra xem, đọc lần, “Bây giờ cậu đọc .” Nhưng mà đợi cả nửa ngày, cũng có động tĩnh, Lộ Phi Nhi vừa nghiêng đầu qua nhìn, mặt của hồng hồng, có thể nhìn thấy ràng lông mi của rất dài, dáng vẻ của trắng, ngũ quan rất tinh tế nhưng có lấy tia hơi thở của phụ nữ.

      “Cậu đọc được từ đơn à?”

      “Mình đọc qua lần cho cậu nghe!” Lộ Phi Nhi đọc liên tiếp hai lần nhưng vẫn động đậy lấy cái. Lộ Phi Nhi còn cách nào, chỉ có thể kết thúc việc khó khăn lắm bọn họ mới có dịp được tiếp xúc thân mật như thế này, nhưng cho dù là như vậy cũng làm cho Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi gần nhau như thế này.

      Lúc sơ cấp, bọn họ vẫn như vậy, thậm chí tất cả học sinh trong trường đều biết hoa khôi Lộ Phi Nhi thích người con trai khiêm tốn Nhâm Vĩ, tin chắc bản thân cũng hiểu , chẳng qua đôi khi ánh mắt của hai người nhìn nhau, bọn họ chưa từng có hành động, thân mật trực tiếp nào, cũng có lén lút gặp mặt, lại càng lời gì, cho nên mặc dù mọi người nhìn ra, nhưng bởi vì vẫn có chứng cớ đầy đủ, nên cũng thể truyền đến tai giáo viên hay thậm chí là Vu Diễn Hoa được.

      Cuộc thi cuối học kì cũng gần đến, khí bên trong lớp cũng thay đổi giống nhau, có người lo chuyên tâm chuẩn bị chu đáo, cũng có số người muốn làm số việc trước lúc sắp chia tay để phải cảm thấy nuối tiếc, vì vậy mà Lộ Phi Nhi nhận được mấy bức thư tỏ tình, cũng có tên học sinh nam gửi cho hai tờ gấy muốn hẹn gặp mặt nhưng bị Lộ Phi Nhi từ chối. Nếu muốn, cũng cần phải trêu chọc đến bọn họ làm gì. Trường học có hai dãy nhà trệt, ở hàng cuối cùng của dãy nhà trệt phía sau, là ruộng thí nghiệm của trường học, sau đó chính là rừng cây, thời gian tự học buổi tối, nơi này trở thành nơi tâm của các cặp tình nhân. khí ở đây rất kỳ lạ, làm cho Lộ Phi Nhi có chút chịu được, muốn tìm Nhâm Vĩ đến chuyện chút, nhưng lại biết chuyện gì cho phải. chuyện tình cảm, nếu ấy từ chối phải làm thế nào? Với tính cách xấu hổ của ấy như vậy trả lời mình như thế nào đây? Cứ coi như là từ chối, giữa bọn họ còn có thể gì nữa? Tương lai của bọn họ như thế nào?

      Nhâm Vĩ và Nhâm Hồng cùng ở tại trấn gần thôn, sau khi kì thi kết thúc, Lộ Phi Nhi muốn tạm biệt Nhâm Vĩ chút, có thể tìm Nhâm hồng giúp tay, nhưng có, vẫn sợ bị từ chối, hơn nữa lại sợ mẹ biết được tiêu. Kết quả cuộc thi có, Lô Phi Nhi đậu được trường trung học trọng điểm như ý nguyện mà Nhâm Hồng và Nhâm Vĩ cũng thi đậu trường trung học bình thường, cũng chính là Nhất Trung. Lộ Phi Nhi rất vui vẻ, lên trung học là phải lên huyện cùng đồng nghĩa với việc cách xa việc theo dõi của mẹ, bọn họ cùng nhau lên huyện, như vậy có thể có tương lai.
      Last edited: 21/3/15
      Nhược Vânhonglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Trung học phổ thông

      Editor: TRẦN THU LỆ[/color]

      Ở trung học cơ sở, Lộ Phi Nhi dung mạo hơn người, thành tích tốt, mẹ là giáo viên có tiếng trong trường, điều kiện gia đình cũng rất tốt, tất cả điều kiện này cộng lại liền tạo thành hoa khôi thể tranh cãi của trường học, khi lên trung học phổ thông, mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn, ở đây, những ưu thế này của chẳng là gì cả. Ngày đầu tiên khai giảng, hộp dụng cụ học tập để trong phòng kí túc xá bị mất, giáo viên quản lí kí túc xá bảo Lộ Phi Nhi quét dọn phòng, nhưng vừa mới khai giảng nên vẫn chưa phân công trực nhật. Lộ Phi Nhi muốn cho ông ta mặt mũi, kết quả là bị quát trận, đồng thời còn muốn chuyển giường ngủ của đến chỗ gần cửa, trong lớp cũng quen biết bạn học nữ, đơn giản chính là bị lập rồi. Trong lớp học có bảy mươi người, còn phải vì chỗ ngồi chút xíu mà phải bị những học sinh nam phía sau so đo từng tí, tất cả những việc này đồng thời lên cuộc sống THPT của suông sẻ.


      Chủ nhật, bố mẹ đến thăm , bị ngăn cách bởi hàng rào sắt của nhà trường, Lộ Phi Nhi khóc, bố cũng khóc, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng phải xa cách như thế này, hai người bị mẹ Vu Diễm Hoa phê bình trận. Rốt cuộc, đến buổi trưa Lộ Phi Nhi cũng có thể ra cổng trường gặp mặt bố mẹ rồi, Lộ Phi Nhi đem tất cả những chuyện mà gặp phải trong tuần qua kể lại cho bố mẹ nghe. Vu Diễm Hoa biết con mình lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, bây giờ gặp phải hoàn cảnh xa lạ, cảm thấy thích ứng được cũng là bình thường, đúng lúc có thể sửa đổi tật xấu người con cũng được. nhà ba người đến quán cơm gần trường ăn trưa, Lộ Phi Nhi rất thích ăn thịt ướp mắm chiên, nhưng hôm nay ngay cả món ăn thích cũng muốn, có khẩu vị gì cả.


      Chương trình THPT rất căng thẳng, mỗi tháng đều có cuộc thi, sau đó là đến thi giữa kì, đợi đến khi Lộ Phi Nhi có thời gian nghỉ xả hơi là bốn tháng sau. Trong lòng của vô cùng nhớ đến những bạn học cũ, nhớ đến bạn tốt của Nhậm Hồng, còn có cả Nhậm Vĩ, bọn họ học ở Nhất Trung có phải cũng bị bất công như mình? Đến hoàn cảnh xa lạ, cảm xúc rất nhiều, Lộ Phi Nhi đợi đến cuối tuần bắt xe đến Nhất Trung, nơi này sát với khu vực ngoại thành, vào cửa trường học là có thể thấy được thiết bị thực nghiệm so với chỗ của mình kém hơn rất nhiều. Hỏi thăm bạn học vừa ngang qua lớp mười ở chỗ nào, Lộ Phi Nhi thấp thỏm vào, nhìn bảng hiệu cửa, tìm được lớp mười rồi, đúng lúc có bạn học từ bên trong ra, Lộ Phi Nhi vội vàng nhờ cậu ta giúp tay tìm Nhâm Hồng, cậu ta quay đầu lại đứng trước cửa kêu tên Nhâm Hồng, lâu sau, Nhâm Hồng từ bên trong ra nhìn thấy Lộ Phi Nhi hét to tiếng, lập tức nhào tới.


      “Cậu là người có lương tâm, cũng chịu thăm mình, còn phải đợi tự mình chạy tới.” Lộ Phi Nhi oán trách


      phải mỗi tuần tớ đều viết thư cho cậu sao?” Ở cùng trong huyện mà còn phải viết thư, là cũng còn cách nào, vì ngoài viết thư ra chẳng còn phương tiện liên lạc nào khác.


      “Hừ, tha cho cậu.” Lộ Phi Nhi cũng hiểu , tất cả mọi người đều phải bận rộn thích ứng với cuộc sống mới, cùng hoàn cảnh học tập căng thẳng, hai bé cùng cười cười ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Nhâm Vĩ và bạn học của cùng vào lớp, mọi người cũng chào hỏi đơn giản, Nhậm Hồng còn mời ăn trưa cùng nhưng mà bị từ chối, việc này Lộ Phi Nhi cũng dự đoán được, chỉ có hai người các chắc là ấy đến. Nhậm Hồng dẫn Lộ Phi Nhi ra khỏi cổng chính, đến gia đình phía ngoài trường học, ở đây cũng coi như được người ta mở cửa hàng thức ăn , so với thức ăn trong trường có thể ngon hơn chút, dĩ nhiên là cũng tương đối đắt hơn. Công việc làm thêm ở chỗ của Lộ Phi Nhi cũng như thế này, ở bên ngoài trường học, chung quanh cũng thừa dịp buôn bán cái này, ngay cả người thân chủ nhiệm lớp của bọn họ cũng mở quán ăn vặt như thế này ở gần trường học, còn để cho lớp trưởng của bọn họ dẫn đầu nữa chứ.


      “Thực ra cậu cũng nên đến thử , thế nào điều kiện trường học bên đó cũng tốt hơn bên này.” Lộ Phi Nhi rất hi vọng có thể ở cùng trường học với Nhâm Hồng, như vậy cũng có thể tìm được người để tâm .


      “Mình à, thà làm con gà còn hơn là làm phượng hoàng, vào trong đó mình được thoải mái.” Cuộc sống ở đây của Nhậm Hồng là phải tự chi trả tiền sinh hoạt, nhà cũng có thể xuất ra năm ngàn đồng, nhưng vẫn nhất quyết lựa chọn Nhất Trung, nghe giải thích như vậy, Lộ Phi Nhi cũng có thể hiểu, bản thân mình ở đó cũng rất khó chịu, huống chi là phải tự chi tiêu tiền sinh hoạt, chẳng phải là muốn bị người ta phân biệt đối xử đến chết sao?


      “Cậu ấy thế nào rồi?” Đương nhiên là Lộ Phi Nhi hỏi đến Nhâm Vĩ.


      ấy à, vẫn khiêm tốn hướng nội như vậy, còn có thể có chuyện gì nữa? Thành tích vẫn như thế.” Đối với việc Lộ Phi Nhi quan tâm đến Nhậm Vĩ như lẽ hiển nhiên, Nhâm Hồng tập mãi cũng thành quen.


      “Thành tích môn tiếng của cậu ấy thế nào?” Lộ Phi Nhi lo lắng môn Tiếng cản trở tương lai của .


      ấy đổi sang học tiếng Nga, bây giờ cũng tạm ổn. Cũng lâu rồi mà cậu vẫn chưa buông tay sao?” Đối với việc Lộ Phi Nhi thầm mến Nhâm Vĩ, Nhâm Hồng cũng thể bất mãn, có biện pháp, rụt rè, hướng nội, rất khó đánh vỡ tình thế bế tắc, vả lại bọn họ học tập căng thẳng như vậy, cũng phải có lí trí chút mới được. Lộ Phi Nhi gì, nếu như có thể buông tha buông tha từ sớm, Nhâm Vĩ sớm hiểu lòng mình, nhưng ấy vẫn bày tỏ, cho dù ấy có bày tỏ ấy cũng dám nhận, xung quanh cũng có ít bạn học sớm, cho dù thành tích của bọn họ có thế nào nữa cũng bị giáo viên và bạn học kì thị, những chuyện này Lộ Phi Nhi cũng nhìn thấy, cũng muốn mạo hiểm như vậy. Có lúc Lộ Phi Nhi cảm thấy tình rất mệt mỏi nhưng vẫn bỏ được.


      Ba năm THPT cứ bình thản trôi qua như vậy, trước khi tốt nghiệp tháng cũng chính là trước khi kì thi tốt nghiệp diễn ra, dường như tất cả mọi người đều sợ, trong lớp tựu thành đôi với nhau, trong ba năm học với nhau cũng có chút tình cảm, riêng chỉ có Lộ Phi Nhi là đơn và áp lực mà thôi, vẫn bảo trì khiêm tốn, bình thường cũng sửa soạn bản thân, thậm chí ba năm qua, ngay cả khuôn mặt cũng chưa từng thay đổi, nhưng điều này cũng cản trở sức quyến rũ phát ra từ người , trong lớp có học sinh nam viết cho bức thư tình

      Khoảng chừng năm trang giấy, rằng thầm mến Lộ Phi Nhi ba năm qua. Đối với Lộ Phi Nhi mà , nhìn thấy bức thư như vậy cảm động là giả, nghĩ đến tình cảm của và Nhậm Vĩ nhiều qua vẫn có chút tiến triển nào, trong lòng càng thêm uất ức, chẳng lẽ ấy có chút tình cảm nào đối với mình sao?



      Ôm ủy khuất và tức giận, rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng lấy hết dũng khí tìm Nhậm Hồng nhờ giúp đỡ.



      “Cậu nghĩ kĩ chưa? Nếu như giữa hai người thành, rất có thể ảnh hưởng tới kết quả thi tốt nghiệp của cậu.” giờ Nhậm Hồng rất hối hận mình là người cầu nối giữa bọn họ, từ khi lên cấp ba tới nay, Lộ Phi Nhi với Nhậm Vĩ mới xem như là có chút tiến triển, bọn họ có thể thêm được mấy câu, thậm chí hai người từng chuyện riêng, nhưng đến cuối cùng vẫn có bất kì tiến bộ nào chứ đừng đến cái gì mà giao ước với hứa hẹn.



      “Nghì kì rồi, cứ để ấy làm cho mình vui vẻ !” Lần này bằng bất cứ giá nào, Lộ Phi Nhi cũng phải ra, nếu như ấy từ chối, tuyệt đối dây dưa nữa.



      “Cậu có chắc ?” Nhậm Hồng hỏi lần nữa, nhưng mà trả lời, chỉ là kiên quyết nhin Nhậm Hồng, cho nên Nhậm Hồng cũng khuyên nữa. Nhậm Hồng bảo Lộ Phi Nhi đứng chờ ở chỗ vắng vẻ trong rừng cây, sau đó tìm người. Lộ Phi Nhi đứng đó chờ, trong lòng chưa bao giờ hồi hộp như thế này, đầu óc cái gì cũng nghĩ ra, biết phải với như thế nào, càng biết nếu như bị từ chối phải làm sao?



      Sau đó, cậu ấy tới, cậu ấy cao chắc cũng khoảng mét tám rồi. Lộ Phi Nhi biết có rất nhiều học sinh nữ theo đuổi cậu ấy bởi vì dáng vẻ cậu càng ngày càng đẹp đẽ mà.



      “Cậu tới rồi à?” Lộ Phi Nhi cảm giác mình hỏi lời này là ngốc.



      “Ừ, đến đây khi nào?” Dường như cũng có chút hồi hộp và xấu hổ, bởi vì lời của rất .



      “Cũng được lát rồi.” Im lặng hồi, hai người cũng gì, là Lộ Phi Nhi biết mở đầu như thế nào, suy nghĩ lát, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.



      “Cậu biết mình thích cậu ?” Lộ Phi Nhi cũng biết mình nên như thế nào, nhưng bắt đầu cũng rất dễ dàng liền liều mạng.



      “Chúng ta còn phải thi tốt nghiệp.” suy nghĩ lát rồi mới trả lời, cũng nhìn Lộ Phi Nhi mà đem tầm mắt đặt lên cái cây phía trước.



      “Đây là cậu từ chối sao?” Lộ Phi Nhi dùng hết dũng khí để ra câu đầu tiên, nhưng cho ra đáp án, qua nửa ngày vẫn trả lời, Lộ Phi Nhi hết hi vọng, im lặng là đồng nghĩa với từ chối, cũng muốn tự rước lấy nhục nhã. Lộ Phi Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó xoay người nhìn , lúc này Nhậm Vĩ mới buông tay ra.



      phải là từ chối.” Nhậm Vĩ ra những lời này cũng nhìn Lộ Phi Nhi.



      phải từ chối có nghĩa là đồng ý? Lộ Phi Nhi có chút kích động suy nghĩ. “Sau đó sao?” Dù sao vẫn phải cho cái kết luận chứ, dùng câu phải từ chối là xong rồi sao?



      “Đợi chúng ta thi tốt nghiệp xong rồi hãy , khi đó cái gì cũng khẳng định.” Nhậm Vĩ nhìn Lộ Phi Nhi, đây là điều khó có được, Nhậm Vĩ rất xấu hổ nên rất ít khi nhìn vào mắt , đáp án này là rất tốt rồi, Lộ Phi Nhi cũng vừa lòng, cứ coi như thể ngọt ngào ở gần nhau như người ta ít nhất câu trả lời của cũng coi là cho thầm mến nhiều năm như vậy cái công đạo rồi. Lộ Phi Nhi rất thỏa mãn.



      “Được, vậy mình về trước, sau khi chúng ta thi tốt nghiệp xong liên lạc lại.” Lộ Phi Nhi cảm thấy có chút xấu hổ.



      “Ừ, được.” Nhậm Vĩ cúi đầu, giọng , nghe lời của , Lộ Phi Nhi mới hài lòng bước .



      Thi tốt nghiệp vô cùng thảm thiết, sau khi kết thúc cuộc thi, Lộ Phi Nhi bán hết những tài liệu chưa từng dùng tới, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà, tiếp đó đàng hoàng ở nhà đợi, chờ đợi thông báo cuối cùng. Trong lúc này, bọn họ có bất kì liên lạc gì. Lộ Phi Nhi thi đậu trường đại học ở thành phố, chuyên ngành kỹ năng hình , chính là phi thường khó khăn, kiểm tra sức khỏe cũng dễ qua, cho nên cả nhà ai cũng rất vui mừng, sau đó Nhậm Hồng tới cho Lộ Phi Nhi biết, và Nhậm Vĩ cùng thi đậu đại học sư phạm ở tỉnh, tuy là ở tỉnh nhưng khoảng cách rất xa, ngồi xe lửa cũng mất ngày đêm, biết là tốt hay xấu.



      P/s: Mọi người đọc nếu thấy lỗi hay ý kiến gì hãy nhớ nhắc nhở ta liền, mọi ý kiến đóng góp của mọi người chính là động lực để ta có thể tiến bộ hơn, mong mọi người ủng hộ!!!
      Last edited: 23/3/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: thăm

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Chuyên ngành khoa học kĩ thuật hình , Lộ Phi Nhi lựa chọn bộ môn này bố mẹ cũng biết, hoặc hiểu đúng hơn, Lộ Phi Nhi chỉ với bọn họ là làm thư kí ở cục cảnh sát mà thôi. Nhưng kì rất thích chuyên ngành này, trong quá trình học cũng phát mình thích hợp làm cái này. Chuyên ngành này đào tạo nhân tài, cầu cả thể xác và tinh thần phải tốt, đề cập đến ngành học rộng rãi, sau này từ chuyện khám nghiệm trường vụ án, vết tích kiểm nghiệm, kĩ thuật hình ảnh hình , tài liệu kiểm nghiệm và hóa lý kiểm nghiệm, v.v… Ngoài ra, còn phải học pháp luật, cầm, xạ kích và truy bắt chiến thuật, còn có các loại dấu vết kiểm nghiệm pháp y, v.v…

      Từ người dân bình thường, thậm chí là yểu điệu, đến bây giờ khi học những thứ phức tạp, tàn khốc này, đối với Lộ Phi Nhi mà chỉ đơn giản là thế giới khác mà thôi. Còn cũng giống như bọt biển, ngừng nâng cao bản thân mình.

      Được mười ngày nghỉ phép, Lộ Phi Nhi ngồi tàu hỏa thăm người , viết thư trước cho Nhậm Vĩ biết, chỉ cho Nhâm Hồng biết để đến đón, lên đại học rồi những suy nghĩ giới hạn cũng ít , trong năm qua, bọn họ cũng thường liên lạc, nhưng mà giữa hai người bọn họ, Lộ Phi Nhi là con nên hiển nhiên thấy hồi hộp, biết nếu như mình chủ động quá, nhất định Nhậm Vĩ rất khó chịu, mà Nhậm Vĩ chính là kiểu người như vậy, ấy chủ động với bất cứ người nào. Cho nên trong thư, căn bản hai người cũng có nhiều tình cảm mãnh liệt như mọi người vẫn nghĩ, hai bên vẫn cứ thông báo cuộc của nhau, hiểu được điều đó, đôi khi nhớ hai câu cũng khiến cho Lộ Phi Nhi vui vẻ lắm rồi.

      Chỉ là, dựa vào trực giác của phụ nữ, Lộ Phu Nhu luôn cảm thấy gần đây có chuyện bất thường, theo lời lẽ trong thư của Nhậm Hồng cũng có thể thấy được. Nhưng mà cũng lên được cái gì, cũng chính vì vậy cho nên bình thường những lúc rảnh rỗi, hay lấy thư của Nhậm Vĩ ra xem, nhớ lại nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của , đặc biệt là những cái này dường như là điều này chiếm vị trí rất quan trọng trong cuộc sống của Lộ Phi Nhi.

      Xuống tàu hỏa, Lộ Nhi Nhi liền nhìn thấy Nhậm Hồng đến đón .

      “Nhìn cậu đẹp hơn rồi nha!” Nhậm Hồng mặc quần bò cộng thêm áo thun T-shirt, đầu tóc bù xù, cả người tràn đầy sức sống.

      “Vóc dáng của cậu cũng thay đổi rất tốt! Nghe cậu các cậu phải huấn luyện cựa khổ, sao lại bị đen hả?” Nhậm Hồng ôm Lộ Phi Nhi vào trong ngực phen, hung hãn chọc ghẹo.

      “Là sao? Nhưng mà vẫn đạt thành tích tốt được!” Thành tích các hạng mục khác của Lộ Phi Nhi đều tốt, duy chỉ có cái nhiệm vụ bắt này là được tốt lắm, bắt huấn luyện viên vừa thấy lập tức tổn thương , “Này yểu điệu, hãy về nhà thôi!”, làm cho Lộ Phi Nhi chửi rủa biết bao nhiêu lần.

      , chúng ta đến kí túc xá thôi, mình qua với giáo viên quản lý rồi, buổi tối chúng ta cùng ngủ cái giường.” Nhậm Hồng vui vẻ lôi kéo Lộ Phi Nhi bước .

      Khuôn viên trường học của bọn họ rất lớn, nếu có ai hướng dẫn, đúng là có thể bị lạc mất, trước tiên Nhậm Hồng dẫn Lộ Phi Nhi đến kí túc xá làm quen với mấy bạn cùng phòng trước, sau đó đám người líu ríu cùng đến căn tin ăn cơm. Lộ Phi Nhi mặc áo màu hồng tay lửng, áo có mấy chữ Tiếng , ở dưới mặc cái quần bó màu đen, nhìn cả người trông rất tinh tế và duyên dáng, nước da trắng ngần cùng với đôi môi đỏ mọng như hoa đào, càng làm cho mọi người chú ý, cho dù phía trước có rất nhiều học sinh nữ, lại lộ vẻ rất đặc biệt. phải vô cùng xinh đẹp, nhưng lại giống như hoa đào làm cho mọi người mến, bởi vì mặt đặc biệt lúc nào cũng nổi lên tầng ửng đỏ.

      Lộ Phi Nhi chưa từng nghĩ nhìn thấy Nhậm Vĩ dưới tình huống như thế này, vốn là Lộ Phi Nhi cùng mấy ngồi bên này ăn cơm, vừa vừa cười, đột nhiên thấy Nhâm Vĩ, ăn mặc vô cùng xinh đẹp cùng bên nhau, hơn nữa lại còn vừa vừa cười, cũng từng bị mê hoặc bởi nụ cười như thế, mà giờ lại cười rực rỡ vì người khác. Nhìn bộ dạng thân thiết của bọn họ, tuyệt đối như là bạn học bình thường.

      “Phi Nhi, ra mình vẫn luôn muốn cho cậu biết, nhưng mà sợ cậu chịu được.” Nhậm Hồng ngờ gặp bọn họ, lúc ăn vốn dĩ rất đông người, ngờ lại khéo như vậy.

      “Bọn họ… Họ…” thanh của Lộ Phi Nhi có phần run rẩy, chưa nghĩ tới mình lại yếu ớt đến như vậy. Đầu óc mảnh trống rỗng, thanh liên tục với , , .

      “Nhâm Vĩ Cao Nham phải là bạn của ấy, ấy chỉ nhận ta làm em nuôi, đó.” Nhậm Hồng cố gắng tìm lời thích hợp để tổn thương Lộ Phi Nhi đến mức thấp nhất.

      “Nghe Cao Nham là người như mì ăn liền.” Nhậm Hồng nghe bạn cùng phòng của mình , rất ghét những kẻ cướp bạn trai của người khác.

      “Mì ăn liền là cái gì?” người khác hỏi

      “Mì ăn liền chính là mới vừa đụng vào nước mềm rồi! Nghe hồi trung học ta cũng quen qua mấy người bạn trai rồi.” tên Tiểu Cá Tử trả lời, các đều có ấn tượng tốt với Phi Nhi, cũng có nghe Nhậm Hồng nhắc qua chuyện của bọn họ rồi.

      sao?” Lộ Phi Nhi cũng phải là người chưa từng trải ngoài xã hội, giữa bạn học của bọn họ cũng từng lưu truyền câu kia, trước kêu chị, sau kêu em, tiếp đó nữa là kêu vợ. Nhâm Hồng giải thích có chút xíu thuyết phục nào.

      Lộ Phi Nhi và Nhậm Hồng bọn họ về tới phòng kí túc xá, mọi người ai cũng bàn tán chuyện này, duy chỉ có mình Lộ Phi Nhi vẫn im lặng gì, chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay xảy ra chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn biết phải phản ứng như thế nào, cũng biết phải đối mặt ra sao, giống như cả thiên hạ sụp xuống. Lâu như vậy, người lâu như vậy, thậm chí trong lòng Lộ Phi Nhi cho rằng bọn họ hẳn là rất hiểu nhau mới đúng, nhưng mà bây giờ, đủ loại dấu vết cho thấy, tất cả đều là hư ảo, chỉ có chính mình tự biên tự diễn mà thôi.

      Cứ ngây ngốc như vậy qua buổi chiều, Nhậm Hồng ra ngoài chuyến sau đó trở về. Thấy Lộ Phi Nhi buồn bã nằm giường, cũng biết là suy nghĩ cái gì.

      “Này, mau ngồi dậy , lát nữa ra ngoài ăn cơm, mình tìm Nhậm Vĩ cậu đến rồi, chúng ta a ngoài ăn, có thêm mấy người bạn hồi trung học của chúng ta nữa.” Nghe Nhậm Hồng đúng là bạn hồi trung học, Lộ Phi Nhi sửng sốt phen, sau đó đột nhiên nhớ tới việc này đại biểu cho cái gì? Suy cho cùng mối tình đầu của mình, tự bản thân mình say đắm tám năm có kết quả như thế nào ngay tại đêm nay rồi. Trong nháy mắt thậm chí Lộ Phi Nhi còn muốn trốn tránh, đúng là, vẫn thể cứ ràng như vậy mà xuống gặp. Biết có kết quả như thế nào, mà vẫn còn muốn , như vậy chỉ có thể Lộ Phi Nhi cố gắng ép mình buông tha cho khoảng tình cảm tám năm của mình rồi.

      Địa điểm ăn cơm là tại quán lẩu khá lớn gần trường của bọn họ, họ dự định thuê phòng ăn riêng phỏng chừng mười người, Nhậm Hồng và Lộ Phi Nhi bước vào phòng, nhìn thấy có mấy người tới. Trong đó bao gồm Nhậm Vĩ và tên Cao Nham kia, còn có nam nữ mà Lộ Phi Nhi biết.

      “Mọi người đến rồi à?” Nhậm Hồng nhìn thấy Nhậm Vĩ vậy mà lại dẫn theo Cao Nham, trong lòng cảm thấy tức giận thôi. Nhậm Vĩ giới thiệu hai người lạ cho bọn họ, đều là bạn học của Nhậm Vĩ, trong đó kia giống như là bạn tốt của Cao Nham.

      Sắc mặt Nhậm Vĩ cứng ngắc nhìn Lộ Phi Nhi, “Đến khi nào vậy? Sao nghe gì cả?”

      Những người khác chú ý đến cuộc đối thoại của hai người bọn họ, “Định cho cậu kinh hỉ.” Trong lòng Lộ Phi Nhi lại thầm nghĩ, cái này đích thực là có kinh lại hỉ(vui vẻ), ở ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.

      Mấy người bạn học do Nhậm Vĩ mang tới cố gắng xoa dịu khí, chuyện lung tung, lúc ngồi xuống, Lộ Phi Nhi bị Nhậm Hồng đẩy đến bên cạnh Nhậm Vĩ, bên kia cũng Nhậm Hồng chiếm luôn, nhưng mà cho dù là như thế này, cũng gây trở ngại cho cuộc đối thoại giữa hai người, có lời mập mờ nào, nhưng mà người nào cũng phải là kẻ đần độn, hơn nữa đối với người học ngành cảnh sát điều tra mà .

      Lộ Phi Nhi lấy hết dũng khí, gắp thêm miếng đậu hủ đặt vào trong chén của Nhậm Vĩ, nhưng mà đợi kịp nâng đôi đũa lên, Cao Nham liền lên tiếng, “Ơ kìa, được, trai thích ăn cái này đâu.” xong rồi cười hì hì, xem ra chỉ có hai người bọn họ mới hiểu , lúc này tâm Lộ Phi Nhi hoàn toàn lạnh.

      sao.” Nhậm Vĩ vẫn cứ ăn, trong lòng Lộ Phi Nhi cũng hoàn toàn sáng tỏ, nhìn hai người bọn họ đối xử với nhau, nhìn dáng vẻ cười của Cao Nham thể nghi ngờ giải thích vị trí xấu hổ của mình, ta lợi hại như vậy, lại thêm mấy người quen biết mà Nhậm Vĩ mang đến nữa, điều đó ràng là Cao Nham có chỗ dựa vào.

      Cả khuôn mặt Nhậm Hồng đỏ bừng, Lộ Phi Nhi nhìn dáng vẻ của , cũng biết ấy cảm thấy bất bình thay cho mình, ấy lại vẫn ngừng nháy mắt với mình, nhưng mà, lấy thân phận gì để tức giận? Bạn sao? cũng đâu có được chấp nhận như vậy, tự thầm mến ta tám năm, nhưng người ta chỉ cần hơn năm tiến triển triển được như vậy, như vậy có cần phải nhìn lại năng lực của bản than mình hay ? Cũng tại thời điểm đó, Lộ Phi Nhi sáng tỏ rồi. Vì nếu chịu nổi, cũng khiến cho người khác cảm thấy khó xử, đơn giản buông ra thôi! Thực ra buông ra cũng có cách nào. Trái tim chỗ cho Lộ Phi Nhi này, nên cái gì cũng cần phải .

      Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau tản bộ về, đến lúc sắp rẽ ra, lần đầu tiên Nhậm Vĩ chủ động bên cạnh Lộ Phi Nhi, Nhậm Hồng cũng thông minh tự động tách ra. Lộ Phi Nhi tỉ mỉ nhìn Nhậm Vĩ, nhìn người con trai mà mình thầm mến lâu. Chẳng biết tại sao, đầu óc của mình luôn luôn nghĩ ra dáng vẻ của , chỉ có những lúc nhìn ảnh, mới có thể lần lại lần cảm thấy động tâm. Lâu như thế, muốn buông, muốn quên đâu phải là chuyện dễ dàng.

      “Khi nào quay về?” Nhậm Vĩ mới mở miệng lập tức lại câu này, Lộ Phi Nhi cảm thấy trái tim mình như có người dùng dao găm vào phát.

      “Ngày mai.” Lộ Phi Nhi trả lời cực kì ngắn gọn.

      “Cái đó… ra mình chỉ coi Cao Nham như là em . Chúng ta…” Nhậm Vĩ cảm thấy mình cần phải giải thích chút, dù sao cũng biết tình cảm của Lộ Phi Nhi đối với mình mấy năm qua, hơn nữa chính mình cũng thích ấy, còn đối với Cao Nham, cũng là cảm giác gì, được.

      “Nhậm Vĩ, sau này chúng ta cần gặp lại nhau nữa.” Lộ Phi Nhi ra những lời này là dũng khí rất lớn của rồi. xong, xoay người bước đến bên Nhậm Hồng, thậm chí thầm trong mình, chỉ cần cậu ấy chịu giữ lại, chỉ cần cậu ấy chịu câu…

      Nhậm Hồng thấy Lộ Phi Nhi về phía mình, lại nhìn thấy dáng vẻ Nhậm Vĩ muốn ngăn cản nhưng lại do dự phía sau lưng ấy, nhịn được hỏi Lộ Phi Nhi, “Như thế nào? Hai người cái gì vậy?” Lộ Phi Nhi im lặng trong chốc lát rồi với Nhậm Hồng câu, “Người có tâm mình buông.”
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đại học

      Editor: TRẦN THU LỆ

      “Phi Nhi, dưới lầu có người tìm.” Ngô Viện Viện vừa bước vào phòng kí túc xá liền kêu Lộ Phi Nhi nằm giường, bên ngoài nóng quá mà! Ngô Viện Viện hơi béo, cho nên rất sợ nóng, đầu tóc ngắn giống như là vừa mới được gội qua.


      “Là ai vậy?” Lộ Phi Nhi xem hồ sơ vụ án, dù sao chỉ cần phải là bố mẹ của ai tới cũng đều sao cả.


      “Còn có thể là ai nữa? Là cái tên Ninh Vệ Đông ấy! Cậu ta nhờ mình kêu cậu giúp.” Ngô Viện Viện vừa thay quần áo vừa , biết Lộ Phi Nhi đối xử với cái tên Ninh Vệ Đông này như thế nào, nhưng mà dù sao cũng đều là bạn học nên nỡ đả kích cậu ta!


      “Cậu có mình có ở đây ?” Quả nhiên biểu của Lộ Phi Nhi giống y như trong dự đoán của Ngô Viện Viện, chuyển người nằm tiếp, cản bản là có ý định xuống lầu.


      “Cậu nghĩ mình người ta tin sao? Người nào cũng biết sau khi hết giờ học cậu cũng chỉ có thể ở ba chỗ là căn tin, phòng ngủ hoặc thư viện mà thôi, hay cậu cứ xuống chút . Đều là bạn học, sao lại biết xấu hổ để cho cậu ấy đứng đó chờ.” Ngô Viện Viện bất đắc dĩ tìm lời thích hợp để với Lộ Phi Nhi, là bạn tốt nhất của Lộ Phi Nhi, đối với chuyện tình đau khổ của Lộ Phi Nhi cũng biết, cái này chính người mình mà mình lại chẳng người mà.


      “Nếu như cậu ta phải là bạn học của mình mình có thể nhẫn nhịn tới bây giờ sao?” Rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng thả tài liệu xuống, cũng chỉ ở trước người quen thuộc phía trước mới có thể thể ra mặt khác của mình, bình thường mọi người đều là băng sơn mỹ nhân đấy.


      “Vậy cậu hãy làm cho cậu ta đau lần rồi thôi ! Mình phỏng chừng nếu cậu cứ lạnh nhạt với cậu ấy như thế chắc chắn cậu ấy buông tay đâu.” Tuy Ngô Viện Viện vẫn chưa từng trải qua chuyện tình nhưng rất thông minh nên cũng tương đối thông suốt hơn Lộ Phi Nhi.


      là quá đủ rồi, mình rất ghét dây dưa làm phiền.” Người theo đuổi Lộ Phi Nhi ít, nhưng mà sau thời gian dài, mọi người cũng nhìn ra lạnh nhạt của , duy chỉ có mình Ninh Vệ Đông, theo đuổi là lâu.


      “Hôm nay cậu có vẻ hợp lý, có chuyện gì vậy?” Ngô Viện Viện phát hôm nay Lộ Phi Nhi có vẻ đặc biệt nôn nóng, gương mặt trắng nõn đều mờ mịt.


      “Nhậm Hồng gửi thư đến , bọn họ chính thức quen nhau rồi.” Lộ Phi Nhi trầm mặt hồi mới ra những lời này, có vẻ như rất khó khăn, đây chính là chuyện mà rất nguyện ý đối mặt, cho dù chính chia tay, nhưng tình cảm nhiều năm của có thể quên liền quên được sao? Tổn thương như vậy làm sao có thể nhanh chóng bình phục được?


      “Thôi, cậu cần nữa, hãy quên chuyện cũ , biện pháp tốt nhất chính là hãy đến với tình mới, mình thấy Ninh Vệ Đông cũng rất tốt, cũng rất cố chấp, cậu…” Ngô Viện Viện hy vọng bạn tốt của mình đau khổ như vậy, mối tình đầu là khó quên, có khi còn ảnh hưởng đến suốt cuộc đời, nhưng khi vừa đề nghị bị Lộ Phi Nhi ngắt lời.


      cần , mình biết ý tứ của cậu nhưng mình muốn như vậy.” Lộ Phi Nhi xong liền để tài liệu qua bên, xuống lầu đối phó với người kia.


      Thực ra trong trường đại học này của bọn họ, tất cả đều là người vượt trội, thậm chí xuất thân, dáng vóng hay diện mạo đều tốt, chẳng qua là con trai ở đây cũng sôi nổi nhiều lắm. Sinh viên nữ rất ít, dáng vẻ Lộ Phi Nhi lại xinh đẹp động lòng người như vậy cho nên người theo đuổi ít, thậm chí trong khoa sinh viên nam của bọn họ đạt chung nhận thức, nhất định để đóa hoa của bọn họ bị người khác hái mất, nếu có người của khoa khác đến tìm Lộ Phi Nhi chắc chắn bị từ chối khéo rồi. May mà bọn họ đều thuộc khoa hình mạnh mẽ, người bình thường thể chọc vào, nhưng mà đa số sinh viên nam ở đây khi đối xử Lộ Phi Nhi luôn luôn là dáng vẻ thoải mái tự nhiên, thái độ nho nhã, cũng biết từ chỗ nào hạ thấp miệng. có thân sĩ, giữ khoảng cách, nếu thẳng đến dũng sĩ trực tiếp từ chối, chứ giống như Ninh Vệ Đông này dây dưa làm phiền, là hiếm có.


      “Phi Nhi, cậu tới rồi à? Chúng ta có thể ra ngoài ăn được ? Mình nghe quán lẩu mới khai trương rất ngon.” Ninh Vệ Đông là nhị Đại đội trưởng của bọn họ, dường như là người đứng đầu, người theo đuổi rất nhiều, người bình thường muốn nghiêm túc trực tiếp từ chối, đúng là có phần có lá gan đó, lo lắng hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.


      xin lỗi, tôi ăn rồi, mà tỗi cũng còn số bài tập vẫn chưa làm nên thể ăn được. Cậu hãy tìm người khác !” Vẻ mặt Lộ Phi Nhi cực kì nghiêm túc, cũng có ngạo mạn và quá đáng. Hơn nữa, trời sinh tiếng của rất dịu dàng, nên độ mạnh yếu từ chối vô cùng bé. Nhưng mà kinh nghiệm của Ninh Vệ Đông trải qua rất nhiều, tấn công nhiều như vậy mà vẫn có hiệu quả làm sao còn có thể kiên định được. Thấy Lộ Phi Nhi xoay người muốn , Ninh Vệ Đông vội vàng bắt cánh tay, chuyện này rất vô lý, Lộ Phi Nhi cau mày quay đầu lại.


      “Rốt cuộc là cậu có ý gì? Tôi với cậu có chỗ nào tốt?” Ninh Vệ Đông thấy việc đến nước này, dứt khoát đếm xỉa đến.


      “Cậu đây là muốn động tay sao?” Trở tay cái, thoát khỏi kiềm chế của cậu ta, Lộ Phi Nhi tức giận, cái này hơi quá đáng rồi.


      có, xin lỗi, xin lỗi.” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi sựn tức giận, trong lòng cảm thấy hoang mang, mình quá lỗ mãng rồi.


      “Cậu quá đáng, chịu nổi từ chối sao? Cảm xúc ổn định, tính tự kiềm chế kếm, tính tình lộ vẻ kích động, cảm giác thay đổi thất thường. Cậu là ví dụ điển hình của tội phạm tâm lý học.” Lộ Phi Nhi châm chọc , Ninh Vệ Đông cũng phải là hiểu ý tứ của Lộ Phi Nhi, xấu hổ buông tay ra, là sinh viên ưu tú, tương lai làm cảnh sát lại bị người ta đánh giá như vậy quả thực là so với mắng càng cảm thấy khó chịu hơn. Lộ Phi Nhi thấy Ninh Vệ Đông dây nữa nên cũng lên lầu luôn, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy hơi hối hận, hôm nay hình như có hơi kích động phải, tuyệt đối đây phải là của lúc trước.


      Gần tối từ thư viện trở về phòng ngủ, vẫn thể nào thoải mái như trước, biết, việc Nhâm Hồng viết thư gây cho chấn động ít, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, tuy lớn lắm nhưng dường như từng giọt mưa đều rơi vào lòng , cũng buông tay rồi, nhưng vì cái gì mà tâm trạng lại đau khổ như thế này?


      “Ra ngoài dạo ?” Ngô Viện Viện biết lúc này Lộ Phi Nhi rất khó chịu, bằng bao giờ lộ ra nét mặt này cho mọi người nhìn.


      “Được, chúng ta ra ngoài dạo chút.” Lộ Phi Nhi muốn giảm bớt những kiềm chế trong lòng mình ngay lập tức.


      Hai người che dù đến bãi đất trống trong trường học, nơi này có ai, Lộ Phi Nhi liền ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu toàn bộ đều là ký ức của với Nhậm Vĩ mấy năm qua, nhất cử nhất động của , cái nhăn mày nụ cười của , nhưng mà nghĩ đến nỗ lực của bản thân nhiều năm qua, mấy năm thầm mến khổ sở, giờ đổi lại được kết quả như thế này, là vì cái gì? Cuối cùng cũng kiềm chế được nước mắt của mình, hòa cùng với những giọt mưa mà lặng lẽ chảy xuống! Ngô Viện
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :