1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô à, đừng mau chạy thoát - Nguyệt Lượng Hoàn Hoàn (Chương 8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      à, đừng mong chạy thoát
      Tác giả: Nguyệt Lượng Hoàn Hoàn
      Conver: hanhjt
      Edit: pelun_<3
      Thể loại: NP, H
      Nguồn conver: wattpab

      Giới thiệu


      "Ruốt cuộc các người, có chịu học hay ?" Ta có chút tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Con ngươi đen lấy của lên đạo quang, nhuếch môi tà, miễn cưỡng : "Theo ta ."
      "Cái gì?" Ta nhất thời hiểu được.

      "Theo chúng ta đêm, ta làm cho bọn họ tiết học cũng nghỉ." mỉm cười tà mị, nhìn lướt qua mặt vài người khác.

      Bọn họ đều ha ha cười rộ lên, người đứng gần ta nhất, vươn ngón tay dài, ngoéo cái cằm của ta cái, mắt to phiếm thủy quang hàm chứa ý cười : " ơi, làm sao bây giờ? Người muốn cứu chúng ta phải hi sinh đó" ràng là thanh niên mới lớn, lại có bộ dáng mị nhân, quyến rũ hơn cả nữ sinh, ta nhìn mà trong lòng run sợ.

      "Hàn Dạ, ngươi?" Ta trừng mắt to, cơ hồ thể tin được lỗ tai mình, muốn tát cái, đây là lời của người học sinh nên sao?

      "Chỉ cần đêm... , vĩ đại có phải ?" Phong cười quyến rũ.

      "Các người..." Ta đỏ mặt, lập tức cảm thấy vô lực, tuy bọn họ hơn ta hai tuổi, nhưng lại cao hơn ta cái đầu, ta bỗng nhiên mất khí thế. " thể lý, tùy tiện các người." còn lời nào để , ta xoay người muốn rời .

      "Sợ sao, giáo?" ôm cổ ta từ phía sau, cúi đầu ghé miệng vào bên tai ta : "Bằng ... Người hối hận."

      "Ngươi mới hối hận đấy, buông!" Cố nén lửa giận, ta giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của , nhưng cánh tay rất có lực, chỉ cần cái cánh tay, là có thể làm cho ta thể giãy, "Buông, bằng ta giận đấy." Ta uy hiếp .

      Hiển nhiên uy hiếp của ta chút cũng hiệu quả, bọn họ hì hì cười đều nhích lại gần, : "A, chờ mong, bảo bối, tức giận cho chúng ta nhìn xem..."


      Bỗng cánh tay cổ tự động buông lỏng ra, xoay người, hề nhìn ta. Ta lập tức có cảm giác như được buông tha của bầy sói...

      Ba người khác vây quanh ta, "Môi thực đáng , rất muốn ăn..." Phong sờ môi của ta , ta há mồm muốn cắn tay , lại bị nhanh nhẹn tránh được.

      "Tóc cũng rất thơm, mùi hương người cũng tốt, nhịn được muốn..." Diễm cúi đầu gần đến ngực ta, cố ý dùng mặt chạm vào tóc dài của ta.

      "Các người lưu manh này, ta là giáo viên của các người đấy." Ta dùng sức đẩy bọn họ ra, mang theo tiếng khóc nức nở hô: "Ta tới tìm các người nữa... Tùy tiện các người muốn làm gì làm ."

      Tại sân vận động trống trãi, chiều tàn chiếu lên cỏ tạo những cái bóng dài, bàn tay đen như cái bóng của ác ma gắt gao đuổi theo ta, ta liều mạng chạy, liều mạng chạy, sợ đến mức nước mắt nhịn được đều rơi xuống...

      Ma quỷ liền ma quỷ, dù cho ngươi đối với chúng tốt như thế nào, cuối cùng đều là kết quả giống nhau. Phá hoại này, ta chịu đủ.


      P/s: lần đầu edit bà con ơi chém tay thôi nha~^^
      Dion, lovenovelsanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1:

      Ngày thứ nhất

      "Chào các em, tôi là tân chủ nhiệm của lớp, chúc các em buổi chiều tốt lành."


      Buổi chiều, ta theo hiệu trưởng coi lớp của mình, theo thường lệ tự giới thiệu bản thân, luyện rất nhiều lần, nhưng khi nhìn đến phía dưới nhóm ồn ào, ta có chút khẩn trương.

      " ơi, lại gặp mặt nha...." thanh tà ác vang lên, đúng là trong đám nam sinh đó, đầu tóc bạch kim dài, mắt to hàm chứa ý cười.

      Ta liếc trắng mắt, nhìn lại danh sách chút, kêu là Mặc Phong. Nghĩ nghĩ, quyết định để ý tới , tiếp tục bắt đầu bài giảng.

      được bao lâu, lại có người nháo, đứng lên : " ơi, thanh của rất êm tai." "Ta muốn sờ đầu người cái." "! Cái kia tóc người dài đáng ." đám trông mặt mà bắt hình dong(*), chỉ là nam sinh, còn có cả nữ sinh hô.

      (*): Trông thấy bên ngoài như vậy mà bên trong lại khác.


      Ta bất đắc dĩ liếc liếc vài cái, cái gọi trường học quý tộc là như thế này đây, học trò ra học trò, giáo viên ra giáo viên. Quay đầu nhìn nhìn hiệu trưởng đứng ở phòng học bên cạnh, mặt gã tràn đầy tươi cười, giống như vừa lòng với hành vi của chúng. Ta dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn gã, gã chỉ khoát tay rồi rời khỏi. Lão hồ li, trong lòng thầm mắng câu!

      "Đừng náo loạn." thanh dày mà chứa uy nghiêm từ ngoài cửa truyền đến, ta theo tiếng nhìn lại, nam sinh cao ráo, tóc ngắn màu đen tùy ý phân tán, con ngươi đen láy nhìn ta, nhìn xuống, đôi môi gợi cảm khép hờ. Gì? gợi cảm? Ta cư nhiên dùng từ này với học trò của mình?

      Vừa mới đau đầu muốn chết, lại thêm tên lãnh khốc. khỏi cảm thấy buồn cười, khóe miệng lơ đãng lộ ra ý cười. Nhưng lạ là phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ, xem ra lời của nam sinh này thực có giá trị.

      "Cái kia, ngươi là lớp trưởng sao?" Ta nuốt nuốt nước miếng, dò hỏi.

      "A..." cười khẽ, cũng trả lời vấn đề của ta.

      "Thưa , em mới là lớp trưởng." nam sinh coi như bình thường nơm nớp lo sợ đứng lên .

      "A, ngượng ngùng. Về sau ta đối các học sinh tìm hiểu nhiều hơn. Xin mời các học sinh ở phía dưới tự giới thiệu chút ."

      ...


      Suy nghĩ bay đến buổi sáng hôm nay. Ta dọn phòng xong, quyết định đến trường học lát, hiểu biết chút hoàn cảnh.


      cái trường có lịch sử trung học rất lâu, diện tích lớn lắm, kiến trúc theo phong cách cổ xưa lộ ra khí chất của quý tộc, cũng tỏ thân phận thân gia học sinh xa xỉ cỡ nào.


      Từ đại sảnh trường học vào, đối diện đó là ký túc xá, ký túc xá cùng phòng học phía sau có hành lang dài nối tiếp nhau. Trước dãy phòng học là cánh hoa viên cây cối xanh um úc, cơ hồ hoàn toàn che khuất nhà ăn lộ thiên bên trái, phía bên phải là đồng loạt các phòng có kiến trúc tinh xảo gồm phòng nhạc cùng phòng vẽ tranh còn có đại lễ đường.


      Lại phía bên phải đó là lễ đường cùng gác chuông, lễ đường đó hình như thường dùng phải, tường đầy dây leo. loạt các cây cổ thụ cao lớn vờn quanh, phía trước cây cổ thụ là sân thể dục to, cùng hai toà kiến trúc liền kề . Phía sau bồn hoa viên chính là ký túc xá của giáo viên, tinh mỹ mà hoa lệ.

      Dạo vòng chuẩn bị trở về, thời điểm qua hoa viên , trong lúc vô tình ngắm cảnh thấy chỗ ngồi hẻo lánh có nam sinh, tóc ngắn hỗn độn, áo lông màu đen, nửa rộng mở, bả vai run run ngồi mặt đất ôm đầu rên rỉ.


      Ta chạy nhanh tới, giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? thoải mái ở chổ nào sao?"

      Nam sinh nâng lên con ngươi đen sáng, nhìn ta nửa ngày, mới cố sức ra vài từ: "... Ân, đau đầu..." Ta nhất thời có chút ngây người, nam sinh này bộ dạng phi thường suất, ngay cả vẻ mặt thống khổ nhìn cũng đẹp.


      "Làm sao bây giờ, ngươi có thể đứng lên ? theo ta, ta rót cho ngươi ca nước uống." Nhìn bộ dáng khổ sở, ta cũng có chút sốt ruột.


      " mau, ngươi có vẻ rất đau, uống thuốc mới được." Ta kéo cánh tay nam sinh : "Ta ở ký túc xá gần đây, ngươi kiên trì chút." Nam sinh có chút do dự đứng lên, bị ta mạnh mẽ lôi .


      Dìu ngồi ở sô pha, rót ca nước ấm cho , tựa hồ ngay cả khí lực cầm cái ca cũng có."Ngươi bình thường có uống thuốc gì ?" Ta hỏi.


      "A tư thất lâm "(*)


      (*) thuốc giảm đau đầu


      "Vừa vặn ta có, ngươi chờ chút." Hoang mang rối loạn tìm ra thuốc thả vào trong nước, thử nước, vừa vặn ấm, vì thế đưa cho : "Uống nhanh , nước vừa rồi."


      Uống thuốc bao lâu, sắc mặt nam sinh bắt đầu tốt lên, vốn tái nhợt dần dần có huyết sắc.


      "Em là ai?" Nam sinh tựa vào sô pha hỏi, tóc dính vào gương mặt.


      "Giáo viên mới vào. Thế nào, có phải hay rất ngạc nhiên?" Ta bên thu thập này nọ bên cười hỏi.


      có trả lời, đôi mắt hẹp dài nhìn ta chằm chằm như có chút suy nghĩ. Lúc này điện thoại của vang lên, cầm lấy qua loa mấy câu: "... Tốt lắm... Cái gì? Ta ở cùng kia... gặp quỷ biết làm sao, ở ký túc xá của giáo viên."


      "Số phòng?" quay đầu hỏi ta, ta chưa kịp tức giận câu kia đâu, nhưng vẫn tức giận đáp: "306"


      "306... bậy bạ gì đó, hỗn đản, mau tới đây cho ta..." Tắt điện thoại, huỵch cái nằm ở sô pha, đầu dựa vào tay vịn, chân này gác lên chân kia, dùng loại ánh mắt người cao nhìn xuống ta.


      Ta có chút tức giận, tưởng làm người tốt được báo ân, ai ngờ chỉ lo chờ bạn tốt của tới đón, quên mất ta. Vì thế hề quan tâm nữa, tiếp tục thu thập này nọ. Cửa phòng "Răng rắc" tiếng bị đẩy ra, có ba nam sinh vào, nhan sắc đều bình thường.


      "Thế nào, Dạ?" nam sinh hỏi. Mái tóc bạch kim, lóe sáng bóng làm cho tăng thêm chút mềm mại đáng . Ta có chút giật mình, bởi vì quốc gia có người tóc bạch kim rất ít gặp.


      "Tốt lắm, uống thuốc rồi." Kia Dạ nam sinh dùng ánh mắt ngắm ngắm ta ý bảo ta .


      " này đưa cho ngươi?" đầu tóc đỏ nam sinh chỉ vào người của ta , con ngươi có màu đỏ sậm như ngọc lưu ly chuyển động.


      "Ta là giáo viên mới, chú ý cách dùng từ của các ngươi." Ta quăng cho cái ánh mắt xem thường, thấy thế lập tức làm ra bộ dáng hung ác.


      " thôi." Tuy rằng là với bọn họ, nhưng Dạ lại về phía ta. Ta lúc này mới phát rất cao, ta cư nhiên chỉ tới bờ vai của . Bởi vì nghĩ cảm kích, cho nên ta có ngẩng đầu, : " tốt."


      "Cám ơn em, ." Dạ xong, sờ soạng đầu ta vài cái, bốn người kề vai sát cánh nghênh ngang mà . Ta biết ai là học trò, ai mới là giáo viên, ta tức giận đến mức đem cửa đóng lại mạnh.


      ...


      "Thực có ý tứ... Ngươi có phải , Dạ?" Tiếng cười vui của Phong đánh gãy hồi tưởng của ta, ta ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ , phát Dạ nhìn ta, chuyên tâm, giống như nhìn từng món hàng triển lãm, trong mắt ba quang lưu động.


      Trong lòng ta cả kinh, nhanh chóng cúi đầu. Ánh mắt như vậy làm cho ta thấy sợ hãi, sợ hãi? khỏi tự giễu cười rộ lên, cư nhiên lại sợ học trò của mình?


      "Dạ, ngươi... Đừng dùng ánh mắt như vậy... Ngươi dọa ấy chạy mất đấy." Bên cạnh đầu tóc vàng kim mắt chứa ý cười nhìn . Bên cạnh nữa có nữ sinh dùng ánh mắt ai oán nhìn ta, cái gì nên cùng cái gì nên? Nhóm nam sinh này, mau đưa ta cái phiên(*) a...


      (*) Dụng cụ dùng để đỡ đạn, công kích


      Ta phát ta có biện pháp tiếp tục giữ đạo nghĩa mà đối xử với chúng, tiết tiếp theo tuy rằng có khoá của ta, nhưng phải coi khóa khác giảng, xem ra vẫn là sớm chút thôi, về sau lại thêm hiểu biết. Nghĩ xong, thu thập này nọ, rất nhanh rời phòng học.


      "Ha ha ha ha... tốt..." Phía sau truyền đến thanh cười to của bọn họ.

      Buổi chiều làm tổng vệ sinh, cho nên tất cả học sinh đều phải tham gia. "Lớp trưởng, tại sao danh sách lại thiếu tên vài bạn a?" Ta giơ giơ danh sách trong tay lên hỏi lớp trưởng. Lớp trưởng hơi sợ nhìn bọn rồi lại nhìn ta, cúi đầu hé răng.


      Ta cảm thấy kỳ quái trừng mắt nhìn rồi liếc mắt cái, : "Đem vài bạn này bổ sung vào a, và bốn em có tên trong danh sách ở lại cho ta. Hàn Dạ, Mặc Phong, Lam Úy, Thu Diễm. Tốt, cứ như vậy ."


      Học sinh trong phòng học đều mắt to đối mắt nhìn nhau, khi ta tuyên bố tổng vệ sinh bắt đầu, liền chạy nhanh khỏi phòng học, cư nhiên còn có người mặt để lại biểu tình vui sướng khi người gặp hoạ. Bọn họ bốn người vẻ mặt hờ hững ngồi ở chỗ kia, cũng nhúc nhích.


      "Các người có thể bắt đầu" Thấy bọn họ phản ứng, ta nhắc nhở.


      "Bắt đầu cái gì?" Con ngươi như ngọc lưu ly của Diễm trừng ta, tóc đỏ khẽ bay, Diễm bước qua mấy cái bàn, huỵch tiếng nhảy tới trước mặt ta hung tợn hỏi.


      "Quét tước phòng học" Ta cũng hung hăng trừng mắt đáp lễ .


      "Mơ tưởng"


      "Ngươi? Ngươi dám cùng giáo viên chuyện như vậy?" Ta khinh! nữa mau đến lao động a, "Lao động là vinh quang!"


      "À, bảo bối, lao động là vinh quang vậy em tự làm, thế nào?" nắm cằm của ta, bỗng nhiên cười rộ lên, đem mặt để sát vào, dùng cái mũi hít mạnh mùi hương mặt ta.


      Ta tức giận đến muốn ngất thôi, đúng lúc này Dạ bỗng nhiên : "Diễm, buông ấy ra" Thanh lạnh lùng, hơi hơi lộ ra chút phiền chán, "Tìm vài người đến quét tước chút là được"


      Diễm liền thả ta ra, chớp chớp hàng mi, cười ra ngoài.


      Úy vẻ mặt như ánh mặt trời nhìn Dạ cười : "Phong, Dạ phản chiến!" Phong cho là đúng hừ hừ, sau đó liền nhìn chằm chằm mặt của ta cái. Nhìn thấy ta mặt đỏ tai hồng, hận thể đem ánh mắt bọn kia bịt kín.


      Phòng học rất nhanh được quét tước sạch , đương nhiên phải bọn làm. Ta luôn bảo các học sinh này cần quét tước, nhưng ai chịu nghe lời ta . Còn dùng vẻ mặt thỏa mãn ti tiện với ta: " ơi, nếu thiếu người cứ tìm chúng em a, người đừng đổi người khác..."


      Bốn người cứ như lão gia ngồi ở bàn kiều chân, đắc ý dào dạt nhìn ta.


      "Như vậy phải tốt lắm sao, đừng tức giận" Dạ đến bên cạnh ta, lấy tay xoa bóp khuôn mặt tức giận của ta, giọng .


      "Các người ở , coi ta ra gì quá đáng" Ta cơ hồ muốn khóc, né tránh tay . " phải chỉ là quét rác thôi sao, các người vậy mà làm được sao? Khí diễm này kiêu ngạo đến độ có thể đem nóc nhà ném đấy... Quá đáng!"


      Hết chương 1

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2:


      " giáo, Dạ lại đau đầu, người mau xem chút a!" Ta ở văn phòng soạn bài, Diễm hấp tấp chạy vào, đầu tóc đỏ giống như toát ra hỏa diễm.


      " ở đâu?" Ta buông cây bút trong tay, suy nghĩ nhiều theo hướng phòng học chạy tới.


      Đến phòng học, quả nhiên thấy Dạ ôm đầu rên rỉ ở bàn, đầu tóc bạch kim bị thống khổ mà tra tấn. "Ngươi sao rồi, Hàn Dạ?" Ta sờ đầu , cũng nóng a, sao bỗng nhiên lại đau đầu?


      "Bằng ngươi bệnh viện kiểm tra?" Nhìn bộ dáng thống khổ, ta đề nghị .


      " ."


      " phòng y tế?"


      " ."


      " ... ký túc xá của ta nghỉ ngơi chút . Lần trước ngươi cũng uống thuốc xong là tốt rồi" Ta bên an ủi , bên chỉ huy vài nam sinh khác đỡ đứng lên. Tựa hồ đau , đứng đều đứng vững.


      Mấy nữ sinh ở bên cạnh sốt ruột nhìn , muốn cùng theo, bị Phong trừng hai mắt đều bị dọa trở về.


      Ta cười trấn an : " sao đầu, các người đừng lo lắng."


      "Hừ" Dạ cúi đầu phát ra thanh , giống như đối lời của ta tỏ vẻ đồng ý.


      "Chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại đau đầu?" Ta hỏi Phong ở bên cạnh.


      lại liếc ta cái, rồi thèm nhìn ta. Ta biết ta làm gì sai mà lại đối với ta như vậy?


      "Ngươi người kia..." Ta phẫn nộ quát.


      "Từ khi thấy người về sau, liền luôn đau đầu !" Diễm nhìn ta, vẻ mặt cuồng quyến.


      "A, ta liên quan gì? Chẳng lẽ là ta mang đến cho vận khí tốt? Các ngươi đều là con ních mới lớn..."


      "Ba" Để Dạ nằm lên sô pha, ba người đồng loạt kháng nghị : " được chúng ta con ních mới lớn!"


      " được?!" Quên , lười cùng bọn họ so đo. Chuẩn bị tốt thuốc, đưa đến bên cạnh Dạ :"Ngươi uống , rất nhanh là tốt rồi!"


      Dạ nâng lên mí mắt, thấy ta, liếc mắt cái, có phản ứng.


      " à, người thấy được Dạ khó chịu chút khí lực đều có sao? Người muốn tự uống?" Phong ở bên kêu lên.


      "Vậy, ngươi đến giúp ?" Ta duỗi tay ra, muốn đem cái ca đưa cho .


      "Hừ, ta thích đút con trai uống thuốc đâu!" quay mặt , vẻ mặt cùng bộ dáng vô tình.


      "Xí!" Ta thèm để ý tới , cố sức nâng lên lưng của Dạ, đem thuốc đến bên miệng , nhìn chậm rãi uống xong.


      "Xì!" Úy cười : " ơi, ta cảm thấy người dùng miệng giúp thích hơn đấy!"


      Ta há to miệng, giật mình nhìn Úy cái, tức giận thở ra hơi, coi như có nghe ! Đáng giận Dạ cư nhiên cũng phát ra tiếng cười.


      "Hàn Dạ, ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn lên giường nằm chút ?" Ta thấy nhắm mắt lại cau mày, vì thế ta với bọn Phong:


      "Các người hỗ trợ đem nằm giường lát ! Nếu rất khó chịu đấy!"


      Bọn họ đều là vẻ mặt khó chịu, giả câm vờ điếc ở trong phòng của ta làm này làm nọ.


      Nhờ bọn họ được, ta đành tự mình làm, đầu tiên nắm cánh tay của , kéo lên. Nhưng rất nặng, ta vừa đứng lên lại bị áp đảo ở sô pha, thể động đậy. miễn cưỡng mở mắt ra nhìn vẻ mặt phẫn nộ của ta, khóe miệng giựt giựt, lại tiếp tục nhắm mắt.


      "Ai nha, các người, mau tới hỗ trợ a! Đem lấy ra, nhanh chút..." Có học trò nào như vậy , nhìn chê cười?


      "Ai~ Dạ, đáng tiếc cho ngươi..." biết họ thầm cái gì, nhưng khi nghe được tiếng hét của ta, liền cùng nhau đem nằm lên giường.


      Đắp chăn tốt cho , ta ra khỏi phòng ngủ, với bọn họ: "Các người có thể trở về học, ta trông là được!"


      " được!" Phong chớp mắt tà, lộ ra vẻ mặt tình nguyện, "Ta , ai biết người cùng Dạ làm cái gì?"


      "Ngươi, ngươi..." thể lý. Ngươi nửa ngày, ta nên lời, bị đả bại.


      "Được, ta , ngươi coi " Liếc mắt trắng, ta cầm sách vở ra ngoài. Đến phiên "Người" nửa ngày, nhìn như vậy ta cũng bớt giận.


      Chờ ta hoàn thành khóa dạy trở về, người thấy, giường chăn lộn xộn. Thở dài, thu thập lại phòng ở, lúc này di động vang lên, vừa thấy điện báo biểu , là bạn học thời đại học.


      "Hửm?"


      "Tiểu Nhan a, đứng trước cửa trường học em, cùng nhau ăn cơm tối !"


      "A? chờ em chút, em lập tức ra!" Vội vàng thay đổi quần áo, mang theo túi xuống dưới lầu. nhanh đến cửa trường học, nhìn thấy bốn người bọn họ lảo đảo hướng bên này , xem ra là về nhà.


      "Tiểu Nhan!" Vương Vũ dựa vào chiếc xe hơi màu trắng mỉm cười hướng ta ngoắc.


      Ta cười qua, đánh giá phen, gật gật đầu : "Mấy ngày thấy, phải nhìn với cặp mắt khác xưa a. mua xe hồi nào a?"


      "Ha ha, vừa mua. vì công ty quá xa nhà, cũng mua nó. tại sắp trở thành kẻ nghèo rồi đây này!" lắc đầu, cười .


      "Nghe khẩu khí của , là muốn em mời buổi tối có phải !" Ta cười nhìn ta cái.


      "A, Tiểu Nhan. cần trực tiếp như vậy chứ..."


      Tại thời điểm chúng ta vui đùa, có người ở cách đó xa hướng ta ngoắc, hô: "Xin chào, giáo!" Ta nhìn , là Phong đứa mị. Thượng đế, tha thứ cho ta là giáo viên mà lời tự trọng, kỳ có bộ dáng rất xinh đẹp, tuy hành vi cử chỉ hết thảy đều thực bình thường.


      Ta làm như thấy , quay đầu với Vương Vũ: "Chạy nhanh, chúng ta nhanh thôi!"


      " ơi, người như thế nào để ý tới ta?" cư nhiên hướng bên này lại, Dạ hình như còn đau đầu, sắc mặt tốt.


      Bất quá ta tại có thời gian quản các người, thừa dịp này trêu chọc phiền toái, chạy nhanh trốn ! Ta chạy nhanh ngồi vào trong xe, thúc giục : "Vương Vũ, chúng ta mau."


      Vương Vũ "A" tiếng, mạc danh kỳ diệu nhìn ta liếc mắt cái, khởi động xe.


      "Học trò của em?"


      "Dạ"


      "Vậy em sợ cái gì? Sợ học trò giáo viên sao?"


      "Cái gì nha! Đám học trò này rất khó dạy thôi!"


      " biết đâu? Lúc trước đến trường học này, em liền dóc hết sức cổ vũ bản thân, vì đây là trường học nổi danh khắp cả nước, giáo viên rất khó quản lí."


      "Hừ, chẵng lẽ có giáo viên nào trị được! sao, chính là coi trọng trường học có tiền lương cao, hơn nữa trường học quý tộc, học trò có tố chất kém, chỉ là bướng bỉnh chút mà thôi!"


      "Bướng bỉnh? Thế mà học trò khác trong trường ai dám động đến, nếu là bướng bỉnh tốt rồi..."


      mặc kệ, dù sao làm việc rất khá, học trò tương đối vẫn là phối hợp, mặc dù có điểm phiền toái , nhưng là lớp của người nào mà có học trò như vậy đâu?


      Vương Vũ ta nghe nhưng thấm thía được, đành bất đắc dĩ lắc đầu.


      Ngày hôm sau, cơm nước giữa trưa xong, ta về ký túc xá lúc qua hoa viên, thình lình nghe được tiếng người rống giận.


      "Đừng đến làm phiền ta, biến." Hàn Dạ mặt nghiêm lãnh, nhìn cũng nhìn bên cạnh.


      đưa ánh mắt cầu xin nhìn Phong, Phong mỉm cười : "Dạ tâm tình tốt, ." lưu luyến nhìn Dạ, chầm chậm khỏi.


      Nhìn cảnh đó ta cảm thấy có gì lạ, xoay người tiếp tục đường, chưa được mấy bước, liền có bóng người đến, dùng cánh tay dài ngăn cản ta: "Bảo bối, chúng ta có chút việc muốn với em."


      "Xin hãy kêu ta giáo, cám ơn." Ta trợn trắng mắt liếc Phong cái, theo đến trung tâm hoa viên rậm rạp.


      Chỉ thấy Dạ ngồi tảng đá lớn, Úy cùng Diễm tựa vào thân cây đại thụ, nhìn thấy ta, đều dùng loại ánh mắt mờ ám nhìn ta.


      "Chuyện gì a?" Ta tức giận hỏi, hình như ta giống giáo viên có lòng dạ hẹp hòi rồi, trong lòng nghĩ như thế, sắc mặt ta liền dịu chút, lơ đãng lộ ra tươi cười.


      Thấy Dạ cúi đầu rên rĩ, xuất phát từ chức nghiệp đạo đức của giáo viên, ta quan tâm hỏi: "Dạ, ngươi làm sao vậy?" ngẩng đầu, dùng ánh mắt đen sáng như thủy tinh đánh giá ta, chậm rãi mở miệng hỏi : "Đêm qua, người con trai chờ người ở trước cổng trường học, là ai?"

      "Bạn học thời Đại học... Mà, ngươi hỏi cái này để làm gì?" Ta nhíu mi, kiên nhẫn.


      "Các người ra ngoài làm gì?"


      "Ăn cơm chiều, sau đó trở về nhà."


      "Về chung nhà?"


      "Vô lí, tất nhiên về nhà của , ta về nhà của ta... . Mà tại sao ta phải báo cáo hành động của ta cho các người? Ta là giáo viên của các người, chứ phải người hầu. Hừ, có việc gì ta đây." Bỗng thân mình bị người ôm lấy , hiểu thể động đậy. Ta quay đầu, nhìn thấy mái tóc bạch kim cúi ở đầu vai ta.


      "Bảo bối, thể đối với chúng ta như vậy. Chúng ta đối với em sủng hết mức rồi." Phong chôn đầu vào tóc của ta, , giọng điệu mị hoặc làm cho ta thiếu chút nữa thất thần.


      "Mau thả ta ra, đừng làm loạn." là ban ngày, để người ta thấy được, ta làm sao còn mặt mũi làm giáo viên nữa a!


      "Tóc em thơm quá, mùi giống như mùi của hoa hồng xanh..." thào tự , cái mũi cọ cọ. Ta nhất thời choáng váng, đừng ca ngợi ta như vậy có được !


      đợi ta giãy giụa, Dạ liền rất nhanh đem ta ôm vào trong lòng, liếc mắt nhìn hai người khác, họ biết điều liền tránh .


      Dạ ôm ta gắt gao, khóe miệng lộ ra ý cười thoả mãn như đứa trẻ, giống như nước mùa xuân dập dờn bồng bềnh mặt hồ, tươi đẹp mà thuần khuyết.


      Ta thể tin nhìn người trước mắt này, vừa rồi còn phát hỏa, tại cư nhiên cười, quả thực vẫn là đứa .


      nhàng thoát khỏi cánh tay , đứng dậy cười : "Hàn Dạ, rốt cuộc có chuyện gì a?"


      hiển nhiên thể dự đoán được ta cười, sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn lại xuất chút đỏ ửng, có vẻ thực ngượng ngùng. Thừa dịp thất thần, ta chạy nhanh như cướp thoát khỏi nơi đó.


      Nghênh diện ta là Phong, muốn đỡ lấy ta, lại muốn mở miệng, bị ta chạy nhanh đẩy ra. Diễm ở bên cạnh hô lớn: "Đừng chạy, chết tiệt này."


      Ta tự nhiên để ý tới, nên giờ trong lòng có chút bất an, cảm thấy nên cùng bọn họ quá mức thân cận.


      (Hết Chương 2)
      sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3:


      " ơi, làm sao bây giờ?" đám nữ sinh nước mắt lưng tròng vây quanh ta, tuy rằng người người xinh đẹp như hoa, nhưng ta cũng biết là mình có bao nhiêu hạnh phúc. Ta qua ai có gì phiền não, có tình gì ta đều giúp, nhưng mà chuyện như vậy, bảo ta làm sao giúp?


      " ơi, Phong ấy cần em, ấy lại cùng cái kia hồ ly tinh dây dưa..." Phẫn nộ chỉ vào nữ sinh tóc ngắn, trong mắt cơ hồ muốn bốc hỏa.


      " ta bậy. ràng là ta quyến rũ Phong, làm cho Phong chia tay em..." Nữ sinh tóc ngắn cam lòng yếu thế, hung hăng trừng mắt lại nữ sinh kia.


      " ơi, đêm nào em cũng thức viết nhiều thư tình, nhưng mà ấy lần cũng có hồi cho em... Ô ô" nước mắt lưng tròng.


      " ơi, Diễm ấy thích con trai, làm sao bây giờ?" cái điềm đạm đáng .


      "Còn có Úy, Úy cũng thích con trai... em nên làm cái gì bây giờ?" Giờ là ánh mắt ai oán.


      " ơi..."


      " Nhan Nhan, người phải giúp em... Nhan Nhan???"


      " Hân, người tình gì đều tìm người, dũng khí đó đâu rồi? Hân???"


      " Nhan Nhan..." Cùng nhau làm nũng lại thêm hồ nháo.


      "Được rồi, các người đều im miệng cho ta!" Ta tức giận hét lớn tiếng, cái gì cùng cái gì thôi! Chúng nữ sinh lập tức chu môi phấn hồng nhắn, hai mặt nhìn nhau.


      "Từng người từng người , để cho ta ghi nhớ. Nếu ngạo mạn sợ chậm mặc các người tự giải quyết!" Tuy ta vậy nhưng ở trước mặt mọi người giúp nên thể nuốt lời, ta kéo người nữ sinh ra viết thay ta, "Bất quá, chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng , ta làm nhất định hữu dụng nha!"


      "Được, được..." Các nữ sinh lập tức mặt mày hớn hở, ngoan ngoãn xếp thành hàng, tự động xem nửa câu sau của ta.


      Các nữ sinh rốt cuộc vui vẻ ra mặt rời khỏi, chuyện ta hứa làm xong. Nhưng khi ngẫm kĩ ta lại mặt co mày cáu, loại chuyện này ta nên mở miệng với bọn họ thế nào a?


      --- ------ ------ ---------


      "Ba" uy phong lẫm lẫm đem vở ghi lại hành vi phạm tội của bọn họ đập lên bàn, lười biếng : "Các người nhìn xem tự mình làm ra chuyện tốt gì?"


      "Kia là cái gì?" Dạ cau mày nhìn bìa mặt vở có dán hình cái xinh đẹp.


      "Các người tự mình xem !" Ta tức giận đáp.


      Phong nghi hoặc liếc mắt nhìn ta cái, cầm lấy vở, cái mũi cười muốn sai lệch, " , em sao chứ? Cho chúng ta xem thứ nhàm chán này làm gì?"


      "Kêu giáo!" Ta hung tợn sửa đúng , "Việc các người phong lưu, các người chê nhàm chán a?"


      "Ta dựa vào, Diễm, Úy, bên trong toàn kể lại lịch sử các người thích con trai là ." Phong đem vở thẩy cho bọn .


      Diễm sắc mặt liền thay đổi, đến gần ta hung ác : "Ta thích con trai đấy, người muốn thế nào?"


      "Ách... Ta muốn thế nào! Dù cho các người có chuyển giới ta cũng quản. Nhưng ta hy vọng các người đừng chơi đùa tình cảm của người khác!"


      Ta nghiêm mặt , "Còn có, Diễm, ngươi chuyện hung dữ như vậy, cho dù là con trai cũng sợ ngươi mà phải là thích ngươi đâu!"


      "Ha ha ha" Phong cười ngã nghiên, chỉ vào Diễm : "Diễm, có nghe hay . Ngươi đừng trách ta thích ngươi..."


      "Cái này?" Diễm tức giận đến quay đầu bước , "Dạ, ta mặc kệ. Ngươi cùng Phong từ từ thu phục . Úy, ta đây..."


      "Làm sao bây giờ, Dạ. này thú vị... A ha ha..."


      "Còn có ngươi a, Mặc Phong. Xin ngươi đối với sinh hoạt cá nhân của mình thu liễm chút. Dạ thôi, ta tạm thời có gì để ! Được rồi, các người có thể rồi!" Vỗ vỗ tay, giáo huấn bọn họ chút, có cảm giác rất thành tựu a.


      " này biết trời cao đất rộng, Dạ, ta muốn giáo huấn ấy chút!" Phong tà mị cười, chậm rãi tới gần ta.
      như hổ đói vồ mồi nhào về phía ta. Ôm chầm lấy ta, cúi đầu xuống ngậm chặt môi ta, ta cố gắng đẫy nhưng tay như cái gọng sắt, ta biết mình thể phản khán liền mím chặt môi.


      Tay luồn vào áo sơ mi của ta, sờ tới đôi thỏ ngọc, liền bóp mạnh cái, ta "ah" tiếng cái lưỡi trơn mềm ẩm ướt liền cuốn lấy lưỡi ta, hút lấy ngọt ngào mà thèm khát bấy lâu, tay còn lại sờ xuống mông ta mà tuý ý nhào nặn. Hôn được lúc lâu, "A, là ngọt, cup C, vòng ba 90 sao?" cười tà mị nhìn môi ta sưng đỏ cùng bóng loáng, rồi lại nhìn ngực ta bị nắm, hết xoa rồi bóp qua lớp áo gần như trong suốt vì mồ hôi, nắn nắn mông ta vài cái hỏi.


      Ta đỏ mặt, trợn mắt nhìn . Dường như thấy ta làm như thế càng thêm đáng , đôi mắt loé lên màu dục vọng. Vén nhanh áo của ta lên. "Ngươi, ngươi thể làm vậy... Ah... đừng cắn chúng mà... Phong... đừng như vậy mà..."


      Mặc cho ta cầu xin như thế nào, vẫn bú mút nụ hoa bên phải của ta như đứa trẻ khát sữa, những vậy còn gặm cắn đến sưng đỏ lên, liếm láp đến ướt nhẹp mảnh, tay kia cũng rảnh nắn bóp bên còn lại.


      "Ah... ưm... ha... ha... Phong... xin ngươi đừng hút nữa..." Ta cầm vai của đẫy mạnh vài cái cũng dịch chuyển được . "Bảo bói, kêu lớn lên chút nào! A... là ngon!". Thấy làm gì được ta đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Dạ, Dạ cũng nhìn ta, đôi mắt đen sậm sâu thẳm biết nghĩ gì... . Bỗng nhiên nhanh về phía ta, kéo mạnh Phong ra, nhìn ta cái, rồi cúi đầu xuống liếm loạn cổ ta, đường hôn lên để lại nhiều dấu hôn ngân, đến tai ta, hình như là chổ thích liền liếm vành tai ta hai ba cái mút dái tai ta như muốn nuốt trọn nó, sau đó hôn khắp mặt ta rồi dừng ở đôi môi căng mọng. Luồn lưỡi vào, hút sạch nước ngọt mê người. Ta câm hận nhìn , lúc này mắt nhìn mắt, đôi đồng tử đen sáng như sao với hàng mi dài và dày hơn cả con , là đẹp! Ta nhìn đến thất thần. Dường như bất mãn với cái nhìn của ta, Phong cắn lưng ta rồi mút mạnh để lại dấu hôn mê người, ta nhìn xuống, áo sơ mi bị kéo xuống ngang hông biết từ lúc nào, Dạ dùng hai tay ép hai quả đào lại làm cho điểm nhọn gần nhau rồi há mồm ngậm lấy, vừa liếm vừa nặn, còn Phong ngón tay đặt ở khe hẹp ẩm từ bao giờ, vừa vuốt lông mao rồi cọ sát cánh hoa vừa liếm gặm đầu vai trắng mịn, tay còn lại nhào nặn mông ta thương tiếc làm cho bên dưới chảy ra dịch sữa ngừng, ngượng chết ta!!! Ta gắng hết sức vùng vẫy cũng thể nào thoát ra được, muốn kêu lên giống như là bọn chúng biết trước vậy cắn ta mạnh cái làm cho tiếng hét trở thành tiếng rên rỉ. Ta hiểu vì sao chúng lại đối xử với ta như vậy? Ta chưa bao giờ gặp chúng trước đây mà! Bỗng nhiên ngón tay đâm từ từ vào hoa cúc làm ta hoàn hồn muốn thét lên, dường như biết ta muốn thét Phong liền đâm ngón tay mạnh vào. "Ah" ta thở mạnh, giọng trầm khàn gợi cảm liền vang lên "bảo bối, ai cho phép em tập trung? Hửm?". Nhìn ra phía sau, đôi mắt đỏ rực màu dục vọng nhìn ta tha thiết với khuôn mặt tựa như thần Apolo, ta gào thét trong lòng A! gợi cảm chết người.


      "Ah... ư... dừng! đau mà...". Dù ngươi đẹp nhưng đừng có đâm ta thế chứ.


      "Ah... ah... ah... này!" lại thêm ngón tay làm càn ở tiểu huyệt. Ta bắt lấy hai cánh tay trước sau ra vào nhanh muốn chúng ngừng lại nhưng đó chỉ là hành động vô ích rồi vì hai ngón tay lại ra vào nhanh hơn. Cùng lúc đó bọn họ cùng bắt lấy tay ta đặt lên đủng quần nhô cao của họ. Ta cảm thấy to nóng muốn rụt tay lại bọn họ lại cầm lấy xoa xoa rồi "hừm" tiếng thoả mãn. Ta trợn trắng mắt, hai cái đứa này! Ta muốn bóp mạnh phát cho chúng đau, nhưng chưa thực được ý đồ chúng đưa tay ta vào miệng chúng, ta nhìn chúng xem chúng muốn làm gì, thấy ta nhìn chúng liền mút ngón tay ta "chậc chậc" như món ăn ngon vậy! Rồi có cái gì đó cọ cọ hoa huyệt lẫn hoa cúc làm ta giật mình, có ngu cũng biết sắp có vật tiến vào. Ta há mồm muốn kêu lên...


      "Thùng thùng thùng" bên ngoài trận tiếng đập cửa dồn dập, ta nhàng thở ra, chúng thấy vậy bất giác buông lỏng ta liền đẫy chúng ra vừa chạy vừa chỉnh trang lại mở cửa. Vừa thấy là giáo viên dạy thể dục, thầy giáo Ngô.


      "Có việc gì sao? thầy Ngô." Ta cười hỏi.


      "Ha ha, có việc gì. Tôi có thể vào ?" ta ha ha cười nhìn khắp nơi.


      "Được chứ! Mời vào!" Quay đầu nhìn Dạ cùng Phong, lại thấy bọn họ đâu. biết chạy trốn ở chỗ nào rồi. Chắc là trột dạ vì hành vi lúc nãy đây mà.


      " giáo Nhan, có khách sao?" ta thấy ta nhìn xung quanh, nên dò hỏi.


      " có, có. Mời ngồi. Tôi lấy nước cho !" Ta rót ca nước đưa cho ta, bỗng nhiên ta bắt lấy tay ta.


      "Thầy Ngô?" Ta kinh ngạc nhìn ta.


      "À, ha ha!" ta ý thức được mình luống cuống, cầm lấy cái ca.


      "Là trong ban chúng ta có chuyện gì sao?" Ta cẩn thận hỏi. Đối với thái độ vừa rồi của ta, trong lòng có chút cảnh giác. Đây là thầy giáo chưa đến tuổi ba mươi, bởi vì là giáo viên thể dục, cho nên có bộ dáng cao ráo tráng kiện, làn da màu đồng cổ, bộ dạng cũng tệ lắm. Nhưng khi nhìn ta nhìn mình cười, bỗng nhiên trong lòng ta có chút sợ hãi.


      " có gì cả. Tôi chỉ là đến xem giáo Nhan thôi, ha ha!" ta cười buông cốc nước, cố làm ra vẻ đứng lên rồi vài bước.


      "Học trò của có ngoan ?"


      "Rất ngoan, ha ha!" ta dừng lại ở bên người ta, ta quay đầu nhìn ta bỗng nhiên ta ôm lấy ta. Ta kinh hãi, giãy dụa hô: "Thầy Ngô, làm gì?"


      "Tiểu Nhan Nhan, ngày đầu tiên em đến trường học liền chú ý tới em, vừa đáng lại xinh đẹp." ta nhe răng cười dùng cánh tay gắt gao ôm ta, tay kia ngừng sờ loạn ở người ta.


      "Ngươi, ngươi buông ta ra. Nơi này là trường học... Buông tay..." Ta liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực của ta quá lớn, ta dùng tay lẫn chân cũng giẫy ra.

      "Nam nữ hoan ái, ai lại quản việc này? Ha ha, sớm muốn em..." xong, đem mặt vùi vào cổ ta hôn loạn.


      "Cứu với... ưm ưm ưm" miệng bị tay ta bưng kín, kêu ra tiếng.
      "Em chìu , bớt chút đau đớn. Bằng ... Ây da" tại thời điểm ta kích động vạn phần, Dạ từ phía sau hung hăng nện quyền vào đầu ta, ta lập tức ăn đau buông ta ra.


      ta hoảng sợ nhìn vẻ mặt tức giận của Dạ và Phong, mặc cho bọn quyền đấm cước đá lui mặt đất, cũng dám đánh lại.


      "Được rồi, đừng đánh nữa!" Ta sợ đánh ra , kéo bọn ra.


      "Họ Ngô, ngươi nghe cho kỹ. Lại có lần nữa, ta làm cho ngươi cút khỏi trường!" Phong hung hăng đập đầu ta phát , "Lập tức biến!"


      Thầy Ngô đứng lên, chùi miệng rỉ máu, chạy tới cửa, quay đầu : "Ha giáo viên cư nhiên lại cùng học trò làm loạn, các người dám đụng đến ta, ta liền cho mọi người biết!"


      "Ngươi..." Nhìn cái người tiểu nhân thể lý, ta tức giận đến hung hăng đem cái ca chọi ta, ta cả kinh, chạy như bay.


      Vỗ vỗ ngực, ta sâu thở phào nhõm, sắc lang chết tiệt, làm ta sợ muốn chết.


      "Em sao rồi?" Dạ cầm cánh tay ta, nhìn nhìn ta, ôn nhu vỗ về mặt ta, hơi lạnh từ ngón tay làm cho ta mặt đỏ lại càng đỏ hơn, cố gắng bình tĩnh : " có việc gì."


      Đầu đụng phải cằm của , hô hấp nong nóng phun ở đầu ta, làm cho lòng ta càng thêm bối rối. tựa hồ cũng chú ý tới khẩn trương của ta, bàn tay to bao lại nửa khuôn mặt ta, qua lại vuốt ve.


      " hôn em?" Phong cau mày, bất động thanh sắc xoay mặt ta qua trái qua phải mà nhìn, giống như nhìn món đồ sứ quý giá coi có sức mẻ gì hay .


      " muốn cái kia... hai người đến." Tỉnh lại, ta đẩy tay ra, giải thích. đến bên ngồi xuống, tại thân mình còn có chút run run.


      lập tức hờn giận trừng mắt ta, "Nghe khẩu khí kia của em có vẻ thực chờ mong?"


      "Ngươi, ngươi cái gì?" Ta đập lên chỗ, "Bất quá, tình hôm nay vẫn là cám ơn hai người, xin hai người đừng ra." Ta cúi đầu chậm rãi .


      "Shit!"


      "Em tự cẩn thận!" Dạ thản nhiên , nhìn Phong cái ánh mắt, "Phong, chúng ta thôi!"


      "Cách thằng cha này xa chút nghe chưa!" Phong quay đầu dùng mắt to mị trừng ta. Ta gắng nhịn cười, kỳ thích hợp với bộ dáng hung dữ.


      Khi ta đến văn phòng, chung quanh tràn ngập cỗ khí kỳ quái, nhiều loại ánh mắt nhìn ta, chỉ trỏ.


      cái nữ giáo viên coi như tốt với ta chạy tới vụng trộm hỏi: "Nhan, nghe ... Ách, nghe có người nhìn thấy hai học sinh nam vào ký túc xá của bạn, lâu mới ra. Ách..."


      "Có ý gì?" Ta tức giận nhìn ấy.


      "Đừng hiểu lầm, phải mình . Bọn họ đều truyền ra, bạn cùng học sinh đó làm cái kia... mình hảo tâm mới muốn cho bạn nghe. tình như vậy, bạn tốt nhất nên làm sáng tỏ chút." Ánh mắt cất dấu ái muội, nhìn sang bốn phía .


      "Mình biết, cám ơn bạn" Nhưng ta nên làm như thế nào? ràng là họ Ngô quấy rối ta.


      Nhịn được đường chạy vội, chạy đến hoa viên người, ôm hai chân ngồi cỏ khóc rống lên. Vì sao ai cũng muốn làm tổn thương ta, ta sai cái gì?


      "Sớm biết như vậy, mà lúc trước vẫn làm!" thanh quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, ta ngẩng đầu hung tợn trừng mắt cái người khởi xướng kia.


      "Họ Ngô kia, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta cũng có chọc gì ngươi." Tức giận nhìn , càng nhìn càng thấy ghê tởm. Làm sao có thể có người biết xấu hổ như vậy tồn tại, thế giới này đúng là có.


      "Cmn, đồ giả vờ đứng đắn, em có thể cùng học trò của mình lên giường, sao thể cùng lên giường?" nhe răng cười qua, "Ngoan ngoãn cởi quần áo cho làm... Chỉ vài cái xú tiểu tử em nghĩ sợ bọn họ? Em đừng mơ..."


      "Ngươi..." Chịu nổi ô ngôn uế ngữ của , ta giơ tay lên muốn cho cái tát, lại bị bắt lấy cầm chặt ở giữa trung.


      (Hết chương 3)

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4:


      "Buông tay ra!" Dạ hai tay khoanh trước ngực, dựa vào thân cây cúi đầu : "Buông ra, tôi muốn ba lần đâu!" Người ta thường thích hùng là vậy, xuất rất đúng lúc, trong lòng ta rất kích động.


      "Các người..." còn chưa xong, Phong chạy nhanh tới cho cước, đá ngả lăn. Nó lợi hại như vậy sao? Có thể đá mình - thầy thể dục cao hơn nó nửa cái đầu?


      "Ngậm miệng chó của mày lại. Tao rồi, thêm lần nữa, mày bị đá khỏi trường!" Phong dẫm lên ngực của dùng sức nghiền, nghiến răng nghiến lợi .


      "Các người, hừ chỉ là mấy thằng nhóc, ỷ vào cha mình có tiền..." cãi lại, bị Diễm sút phát vào mặt lập tức phân nam bắc.


      "Ngô Thừa, vợ là nhà văn, con học tiểu học năm nhất. Cha mẹ ở miền Bắc..." Phong xong lại nắm cổ áo khẽ cười : "Đem chuyện mày muốn làm cho mọi người biết, sau đó tự động cút khỏi trường học. Bằng rất nhanh mày còn được thấy bọn họ. Hoặc là, bọn họ vĩnh viễn thấy được mày!"


      "Tôi thích dài dòng, lại lần cuối, được động đến Nhan Hân, ấy là người của bọn tôi!" Dạ mặt như hàn băng, lạnh lùng tới. Của ai? Ta là của bọn họ?


      "Này, tôi là của các người hồi nào?" Tuy rằng các người cứu ta, nhưng có nghĩa ta là của các người.


      " , em như vậy làm cho người ta thích tí nào!" Diễm bất mãn với phản ứng của ta. Hừ, cũng tốt, ta cần các người thích! Ta rời khỏi đó, tình cảm gì chứ, hứng thú gì của các người dần dần cũng tan thành mây khói thôi.


      Trong thời gian ngắn ngủi lời đồn liền biến mất còn thấy tăm hơi, tính cả tên hỗn đản nào đó cũng thấy xuất trong trường học.


      Mặc kệ bọn họ dùng cái thủ đoạn gì, chỉ cần phải giết người phóng hỏa, ta đều phản đối.


      Xã hội này vốn là như thế, người yếu bị khi dễ, có người giúp mình cũng phải là chuyện xấu, cần phải luôn là người tốt, dù sao chúng ta đều vì mình mà sống!


      Mấy tháng dạy học gần đây vẫn bình thường, học trò cũng có gì đáng ngại, tuy rằng bướng bỉnh tranh cãi ầm ĩ thậm chí có điểm khác người, có khi làm ta thực đau đầu, nhưng cũng phải là học sinh xấu. Ta lấy hình tượng của nữ đại ca quản lí bọn họ.


      Này buổi chiều Thứ Sáu tới, có cuộc thi bóng đá, lớp trưởng đáng thương hề hề chạy tới cầu ta, làm cho bốn người kia tham gia.


      " ơi, làm ơn mà, làm ơn , tứ thiếu mà ra trận là đánh đâu thắng đó gì cản nổi. nhất định phải thuyết phục được bọn họ!" vẻ mặt đau khổ liên tiếp hướng ta ôm quyền thở dài. Ta thu hồi câu bình thường, kỳ là đồ thần kinh!


      "Em là lớp trưởng, em đâu cần phải năn nỉ bọn họ, chỉ việc ra lệnh là xong!" Ta vỗ vỗ bờ vai của .


      " à..." buồn rầu cúi đầu, bỗng nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu kiên quyết : "Em dám, bọn họ giết em mất!"


      "Vậy em để lại chức lớp trưởng là vừa rồi đấy!" Dọn dẹp sách vở, cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục bảo .


      "A..." cầm bút bi đưa lên cổ mình hô: ", làm cho bọn họ tới tham gia trận đấu, em liền tự sát!"


      Hả? Cái kia bút bi đó làm ngươi chết được đâu!


      "Được rồi, được rồi! Thực có biện pháp!" Thôi kệ, ta cười hì hì vẫy vẫy tay, vì vinh dự của lớp, ta hy sinh chút cũng được!


      "Trận đấu bóng đá? em , em muốn chúng tôi cùng đám người ngu ngốc kia thi đấu?" Phong hờn giận nhìn ta chằm chằm. Tuy rằng biết bọn họ có nguyên nhân, nhưng cần phản ứng mãnh liệt như vậy có được !


      "Kêu !, phải bao nhiêu lần nữa hả!" Ta ôm lỗ tai quăng cho cái xem thường, vốn muốn mắng đầu óc bình thường, nhưng lời vừa ra khỏi miệng bóp cổ ta chết mất, "Vì vinh dự của lớp, các người hy sinh chút !"


      " vì sao hy sinh?" Phong bĩu môi , khuôn mặt diễm lệ tràn đầy tình nguyện. May mắn chỉ đến có hai người, nếu bốn người đều đến đây, văn phòng giáo viên trở thành cái chợ quá.


      Ta thực có lỗi nhìn nhìn bốn phía. Mọi người trong mắt căn bản là có gì, chỉ có các giáo trong mắt đều lộ ra si ngốc, ánh mắt rời khỏi hai người nọ.


      "Tôi biết đá bóng đá mà! là... ai~" Ta giọng than thở, có chút yếu đuối tiếp: "Chỉ cần đá bại họ là được rồi. Vì lớp làm chút chuyện, khó như vậy sao?" Ánh mắt lại chuyển hướng Dạ, mang theo nhiều vẻ mặt cầu xin. Dạ, em là học trò tốt...


      "Được rồi, chúng ta !" Vẫn trầm mặc Dạ rốt cục cũng mở miệng đáp ứng, "Nhưng đây là vì đấy!" Tùy tiện , đây phần công sức của ta mà.


      "Ta khinh, Dạ... cậu đem ấy... ngồi lên đầu mình đấy..." Phong theo Dạ rời , tóc dài bay lên, biết oán giận cái gì tới nổi như thế.


      "Cố lên, cố lên, tứ thiếu cố lên..." Toàn bộ nữ sinh dốc hết lực rống lên, học cũng trộm lén chạy ra ngoài, đem sân thể dục rộng lớn chật như nêm cối.


      Vì kêu bọn họ thi đấu, ta phải tự mình bưng trà đổ nước hầu hạ họ! Tiếng hét ầm ĩ của nữ sinh làm ta ù tai càng thêm bực mình!


      Sau khi kết thúc trận đầu, đội bóng chạy về nghỉ ngơi, tứ thiếu gia cũng được ta đưa khăn mặt rồi quạt lấy quạt để. Vừa thấy chủ nhiệm lớp khác cũng làm vậy, trong lòng cảm thấy vừa lòng hơn nhiều!


      "Em , em thấy chúng ta thế nào?" Phong cười hì hì hỏi. Tình huống đặc thù, bảo ta em , nhịn! Phối hợp khen hai câu, mặt mày hớn hở.


      Quả họ đá phi thường hay, tuy rằng hiểu lắm, nhưng ta biết lớp ta nhất định thắng!


      Trận đâu tiếp theo rất nhanh bắt đầu, ta nhàm chán chơi di động, lại phát có vài tin nhắn. Đều là của Vương Vũ, bạn học đại học tụ hội, 5 giờ rưỡi lại đây rước ta, nhìn đồng hồ, tại là năm giờ tiếp qua nửa giờ hẳn là có thể xong ! thực tế, muốn xong nhanh rất dễ vì thực lực bọn họ cách nhau quá lớn mà!


      "Các em nhanh về nhà tắm rửa thôi! Hôm nay vất vả rồi!" Nhìn bọn họ đầu và mình đầy mồ hôi, ta cười .


      "Tôi cùng Úy trước!" Diễm cởi áo quăng . Ta bỗng nhiên phát cùng Úy quan hệ thần kỳ tốt, cùng đến cùng !


      "Em , tôi cùng Dạ đến ký túc xá của em tắm rửa. Như vậy về nhà cảm lạnh!" Phong cười hì hì , mái tóc bạch kim ẩm ướt dán vào khuôn mặt sexy.


      "Ách... Các người có quần áo để thay sao?"


      "Giặt sạch, hong khô lại là được."


      "Nhưng mà máy giặt của tôi có chức năng hong khô a!"


      "Há, máy giặt của em là thứ phế thải gì? Ngay cả hong khô cũng có?"


      "Tôi có mang quần áo, thôi, " Dạ thản nhiên nhìn ta cái, người mang theo hương thơm nam tính tươi mát, mái tóc màu đen óng ánh lấm tấm rơi xuống vài giọt mồ hôi... quyến rũ? ... Cho mình cái tát! Thiệt là!


      Đưa bọn họ đến ký túc xá, nhìn lại thời gian, gần đến 5 giờ rưỡi, phải rồi.


      Ta thẩy chìa khóa lên bàn : "Tôi phải ra ngoài chút, các người rời khỏi nhớ khóa cửa a! Cái chìa khóa ở bàn... Bye bye!" xong, vội vàng cầm túi xách chạy , toàn bộ quá trình nhìn bọn họ há to miệng!


      Các người đến để tắm rửa, ta cần phải ở cùng ? sao cũng lợi dụng xong rồi, còn chạy nhanh, phiền toái!


      "Hân, gần đây sống tốt ?" Bạn học tụ hội, nghĩ đến gặp người này. Ta quay sang chổ khác, làm như nghe thấy.


      "Ai~, biết ta cũng đến!" Vương Vũ ở bên cạnh giọng .


      "Em thèm để ý, sớm quên người này rồi" Ta bĩu môi cho là đúng, chuyên chú ăn món ta thích ăn. Đối với người kia ngoảnh mặt làm ngơ, ta, ưu điểm gì cũng có, chính là có cái tốt là chuyện vui quên mau lắm!


      "Hân!" muốn nắm lấy ta, ta bưng đồ ăn đến gần bạn học nữ tám, nghe họ bát quái. Liếc thấy mặt xấu hổ, ta cười lạnh.

      "Nhan Hân, tôi kính bạn ly, nghe bạn ở Phượng Hoàng (tên trường học), lợi hại a!" bạn học nam cũ bưng ly rượu cười hớ hớ tới.


      Ta bưng ly rượu, mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Sao có thể, tôi còn kém các người xa lắm a!... Cụng ly, chúc cậu mau chóng thành tài!"


      "Ha ha ha, Nhan Hân, người đến trường học quý tộc quả nhiên giống với lúc trước, hoạt bát hơn nhiều! Ha ha!" Bạn học nam cười cụng ly. Hoạt bát hơn sao? Nghe vậy ánh mắt ta có chút ướt át, nhưng vẫn mỉm cười cúi đầu.


      Có nhiều người tới kính rượu ta, kỳ bọn họ làm vậy là có mục đích, có gì khác ngoài hỏi về bối cảnh của học sinh trong trường, ngày sau có việc gì cần tìm ta giúp đỡ. Cũng phải phản cảm với cư xử này của họ, nhưng trong lòng ta có chút buồn.


      "Nhan Hân, bạn sảng khoái. Mình cũng muốn kính bạn ly, thể uống nga?" Cười, tự nhiên uống, dù sao cũng có người đưa ta về, là Vương Vũ, bạn học từ thời trung học cho đến đại học nên rất yên tâm.


      Thêm mấy ly rượu, đầu óc ta bắt đầu choáng váng, nhìn vật gì nữa rồi, nhưng vẫn còn mò được, mò mẫm vào tolet. Kỳ tình huống như vậy ta có kinh nghiệm, ở đây chút đỡ hơn.


      Ngẩng đầu, nhìn mình trong gương có chút mơ hồ, mái tóc quăn đau thương xoả ở đầu vai, bởi vì uống rượu mà khuôn mặt càng phát ra vẻ hồng nhuận. Bỗng nhiên nhịn được bụm mặt "Ô ô" khóc rống lên, có nguyên nhân, chỉ là trong lòng bi thương lâu, sau đó đem nước lạnh rửa mặt, mới cảm thấy thanh tỉnh chút, nhưng bước chân vẫn nghiêng ngả lảo đảo, dùng sức lắc đầu muốn nhìn này nọ phải thực cố sức.


      "Hân" ra khỏi toilet, nghe được có người gọi ta. bóng dáng cao lớn dựa vào góc tường, cầm bật lửa châm điếu thuốc.
      Last edited: 26/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :