1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Trùng sinh sủng phi - Hàn Hoa Nhất Mộng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      TRỌNG SINH SỦNG PHI

      Tác giả: Hàn Hoa Nhất Mộng

      Số chương: 102

      Edit: Tây Thi đậu hũ

      Nguồn đăng: Sưu tầm


      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Kiếp trước vào cung mười năm, đế vương ân sủng chưa bao giờ gián đoạn, cuối cùng cũng thoát khỏi rơi vào chết thảm.

      May mắn trùng sinh ở triều đại hoàn toàn xa lạ, lại cũng chìm vào cuộc sống hậu cung, Thẩm Úy Nhiên tỏ vẻ, nếu có lựa chọn nào khác, vậy nhất định phải hướng tới độc bá hậu cung làm mục tiêu cố gắng phấn đấu!

      Kết quả, nghĩ tới là, thu hoạch được tên ngựa đực biến thành trung khuyển hoàng đế...

      Nội dung: xuyên qua thời , trùng sinh cung đấu

      Nhân vật chính: Thẩm Úy Nhiên ┃ phối hợp diễn: Tiêu Thịnh ┃ cái khác: phi chính thống cung đấu

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 1:


      Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên thấu qua tầng mây, chiếu rọi màu hồng lên mái ngói xanh biếc, từng tốp mỹ nhân với các cung trang đầy màu sắc từ trong cung Vĩnh Phúc chậm rãi ra.

      Mọi người đều cúi hạ ánh mắt, đứng phía trước họ là nữ tử có dáng vẻ ung dung, quý khí đoan trang lại thanh lịch từ từ bước lên cung liễn*. Trang phục mặc người quá sặc sỡ nên thể phô trương được thân phận tôn quý, người này là hoàng hậu Diệp Bội Lan. Diệp Bội Lan mặc dù cùng tuổi với nhiều cung phi, nhưng lại ổn trọng hơn những người khác rất nhiều.

      *kiệu nhá. Nhưng vì thấy để cung liễn thấy hay hơn.

      Diệp hoàng hậu nâng tay, đám thái giám vững vàng nâng liễn rời . Sau khi tiễn bước Diệp hoàng hậu, nhóm phi tần y theo phân vị lục tục rời .

      Đợi khi rời khỏi Vĩnh Phúc cung, hoàng hậu mới với đại cung nữ của nàng: "Thục phi mang bệnh , ngươi thay bản cung chuyến đến Lâm Lang điện, hỏi xem nguyên nhân." Cung nữ Tuệ Chân tức khắc lên tiếng trả lời, vẻ mặt thay đổi vẫn theo bên cạnh cung liễn. Diệp hoàng hậu sau khi xong liền nhìn thẳng về phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, đoạn đường còn lại cũng nửa lời.

      Trong Lâm Lang điện, Thục phi Thẩm Úy Nhiên vừa cho đại cung nữ tiễn bước thái y, đại cung nữ khác lại tiến vào bẩm báo đại cung nữ bên người hoàng hậu đến đây. Nửa nằm nửa ngồi ở giường Thẩm Úy Nhiên khép mắt, thấp giọng phân phó: "Mời vào."

      Kỳ thân thể nàng cũng có vấn đề gì lớn, nhưng thỉnh an lần này lại có cách nào được. Đến giờ phút này nàng vẫn cảm thấy trong đầu rất loạn, thể nào biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nếu thỉnh an, chừng thế nào cũng bị lộ. Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trước đây ở trong đầu của nguyên chủ, đầu liền đau. Mặc dù là vậy, nàng vẫn nên ứng phó chuyện trước mắt, nghĩ đến cảnh sóng gió chưa qua phong ba lại tới lại làm cho nàng cách nào thở nổi.

      Nghĩ đến đó, Thẩm Úy Nhiên nhịn được ngẩng đầu gõ vào trán. Nghe thấy tiếng bước chân nhàng truyền đến, nàng liền buông cánh tay xuống, phủ chăn gấm. Trong lòng tuy hỗn loạn nhưng khi thời điểm đại cung nữ Tuệ Chân bước vào, Thẩm Úy Nhiên liền lộ ra tươi cười.

      Tuệ Chân đến cách giường còn khoảng năm bước liền dừng lại, cung kính hành lễ với Thẩm Úy Nhiên. Khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt của Thẩm Úy Nhiên thấy mặt nàng mỉm cười nhìn cũng thấy dáng vẻ như bệnh nặng, liền cũng cười : "Nô tỳ thỉnh an Thục phi nương nương. Hoàng hậu nương nương nghe Thục phi nương nương thân mình mang bệnh , trong lòng lo lắng nhưng cung vụ quấn thân rời khỏi được, liền phái nô tỳ chuyến, thăm hỏi bệnh tình của Thục phi nương nương, cũng giúp cho hoàng hậu an tâm."

      "Tuệ Chân miễn lễ." Thẩm Úy Nhiên xong, lại phân phó : "Ban ghế."

      Cảm tạ Thẩm Úy Nhiên, đợi cung nhân chuyển ghế đến, Tuệ Chân lại chỉ dám ngồi ở mép ghế, cũng dám ngồi .

      Thẩm Úy Nhiên nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy quả nhiên là từ cung hoàng hậu ra rất là biết quy củ, liền mỉm cười : "Hoàng hậu nương nương quan tâm như thế, làm cho cảm thấy áy náy. Trương thái y đến xem qua, có gì trở ngại."

      "Trương thái y có lẽ là do chuyển mùa, cho nên bị nhiễm phong hàn, cũng nghiêm trọng, uống hai thang thuốc là khỏi. Ta là, biết cách chăm sóc bản thân gì cả, lại làm cho nương nương lo lắng, làm cho ta cảm thấy bất an, đợi đến khi khỏe lại, ta đích thân Phượng Loan cung cảm ơn quan tâm của nương nương, có như thế mới làm cho ta bớt áy náy."

      "Thục phi nương nương dưỡng tốt thân thể là việc nên làm, hoàng hậu nương nương chỉ mong các vị nương nương thân mình đều khoẻ mạnh." Tuệ Chân thầm nghĩ Thục phi nương nương thường cùng hoàng hậu nương nương lui tới cho nên quá gần gũi, lần này lại có vài phần tỏ ra ý muốn thân thiết, tươi cười mặt lại thay đổi.

      chuyện trong chốc lát, biết thân thể Thẩm Úy Nhiên có vấn đề gì lớn Tuệ Chân đứng khỏi ghế hành lễ : "Nô tỳ lâu, thấy thân mình nương nương sao, nô tỳ nên trở về phục mệnh, cũng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nô tỳ cáo lui."

      Thẩm Úy Nhiên nhàng thở ra, mặt cũng là tươi cười như cũ, : "Như thế, ta cũng dám giữ , thong thả." Tiếp theo lại phân phó đại cung nữ: "Thay ta tiễn ." Thấy được ánh mắt chủ tử đưa qua, cung nữ Đào hiểu ý, hành lễ cáo lui, đưa Tuệ Chân ra ngoài.

      Tiễn bước đại cung nữ bên người hoàng hậu xong, chỉ còn mình Thẩm Úy Nhiên lại sắp xếp lại lần nữa mọi chuyện lộn xộn trong đầu. Nàng phải nhanh chóng hiểu được lập trường cùng tình cảnh của bản thân tại mới được, nếu chỉ sợ khi gặp chuyện lại biết ứng đối ra sao.

      Dựa theo ký ức, nàng vốn phải là người của triều đại này, chỉ là triều đại, quốc gia này nàng cũng chưa bao giờ nghe quá.

      tại là Đại Tề Cảnh hữu năm thứ mười, nàng là Thục phi của Cảnh hữu đế - Thẩm Úy Nhiên. Khi nàng tìm hiểu về mọi chuyện, phản ứng đầu tiên là cảm thấy mọi chuyện rất kỳ dị. Những chuyện xảy ra chỉ trong vòng ngày quỷ dị làm cho nàng hoàn toàn thể tưởng tượng nổi.

      Lúc nàng mở mắt tỉnh dậy chợt nghe tiếng cung nhân la hét: "Thục phi sống lại." Sau đó liền tiếp thu ký ức của nguyên chủ mới hiểu được, là do lúc ấy nguyên chủ bị thái hậu ban thưởng cho cái chết. Ước chừng lúc đó nguyên chủ chết mà hồn phách của nàng lại nhập vào, vì thế nàng lại sống lại lần nữa. Mở mắt bao lâu, nàng lại đột nhiên ngất , thời điểm hôn mê ý thức tựa hồ còn thanh tỉnh, cho nên có thể ràng biết được ký ức trong đầu có được phải của nàng.

      Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, Thẩm Úy Nhiên phát giác bản thân bị cung nhân mạnh mẽ kiềm lại, thậm chí nàng còn bị người rót rượu độc vào miệng. Thủ pháp người nọ thành thạo, lúc đó rượu vào cổ họng, có cứu cũng kịp. Tiếp theo đó, chưa hiểu được gì nàng bất hạnh chết .

      Trong khắc trước khi chết, nàng chỉ cảm thấy cam lòng. vất vả được sống lại lần nữa, cũng chẳng sợ được sống lại ở cung đình nơi nàng chán ghét, nàng chỉ muốn sống tốt, nhưng tại, lại chết thêm nữa, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy có cách nào khác cam tâm.

      Nếu như đối với chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủn kia Thẩm Úy Nhiên tự cảm thấy bản thân trong lúc đó thể thay đổi được gì, nhưng, nàng sống lại, sống lại trước khi bị thái hậu ban thưởng rượu độc, trước khi bị người cưỡng bức phải uống ly rượu đó, phản ứng duy nhất của Thẩm Úy Nhiên đó là sợ ngây người. Trong lúc này, nàng còn tâm tình để ý nàng rốt cuộc là hay là quỷ nữa, dựa vào trí nhớ biết hôm nay là ngày trước ngày nguyên chủ bị ban thưởng cái chết ngày, nàng phải tìm cách giữ mạng sống là việc cần làm trước nhất.

      Dựa theo ký ức, ngày mai, hoàng đế ra cung tế bái tổ tiên. Đêm trước khi ra cung, hoàng đế lật thẻ bài nguyên chủ. Nguyên chủ vào cung liền được phong phi, trong nhóm người được tuyển vào cung chỉ có mình nàng được chọn thẻ bài, sau đó nhiều phần thưởng cũng được đưa đến Lâm Lang điện, như thế sao có thể làm cho đám phi tần đỏ mắt.

      Hoàng quý phi là phi tần được Cảnh hữu đế thập phần sủng ái, còn là cháu của thái hậu. Phụ thân nguyên chủ là hữu tướng, cùng hoàng đế quan hệ thân thiết, thái hậu và hoàng đế lại hợp nhau, vì muốn châm ngòi ly gián hữu tướng cùng hoàng đế cộng thêm cháu của bà bên cạnh thêm thắt, liền thừa dịp hoàng đế ở trong cung mà giết nguyên chủ. Vì thế, đầu tiên là hãm hại nguyên chủ độc hại Hoàng quý phi, hơn nữa còn có cung nữ bên cạnh làm chứng, liền bị định tội, sau đó liền ban cho cái chết. Chờ sau khi hoàng đế trở về cung, người cũng chết, muốn truy cứu cũng còn cách nào để truy cứu.

      Thái hậu tính toán sẵn, Thẩm Úy Nhiên muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể tìm đường ra. Tốt nhất là thừa dịp hoàng đế còn ở trong cung, trước nghĩ biện pháp tránh được kiếp.

      Ban đầu là Hoàng quý phi đến Lâm Lang điện ngồi lát, trở về liền bị độc phát, bởi vì được cứu chữa kịp thời mới mất tánh mạng. Mà trước khi trúng độc thứ Hoàng quý phi uống duy nhất đó là trà trong cung của Thục phi, lại thêm lời cung nữ cung khai, tội danh liền đổ lên đầu nữ chủ.

      Hoàng đế ở trong cung, tất nhiên mọi việc thái hậu đều làm chủ, hoàng hậu nếu chống lại thái hậu cũng chiếm được nửa phần tốt, huống chi gặp chuyện may là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi so với hoàng hậu, địa vị chỉ thấp chút, dưới tình huống "chứng cớ vô cùng xác thực", hoàng hậu muốn cứu cũng được, lại nguyên chủ cũng cùng phe với nàng. Những phi tần khác đều là vẻ mặt mừng rỡ khi người gặp họa, cho nên có khả năng giúp nàng.

      Sau khi sắp xếp mọi thứ trong đầu, Thẩm Úy Nhiên khỏi thở dài hơi.

      Đế vương vô tình, điều này nàng biết được rất . Nhưng cũng ảnh hưởng gì đến nàng, nếu nàng muốn sống sót trong hậu cung, nàng phải biết kỹ xảo tranh thủ tình cảm, nhưng điều nàng muốn chỉ có như thế. Lúc nào cũng cứ tranh sủng biết khi nào mất sủng ái, nàng phải dùng sủng ái mà từng bước lên, đến vị trí ai dao động được. Phía Thục phi còn có quý phi, Hoàng quý phi, hoàng hậu, Đức phi cùng Hiền phi nếu so sánh cũng cao hơn Thục phi nữa cái đầu, thể hậu cung của hoàng đế đúng là phong phú.

      Suy nghĩ lại bay xa, Thẩm Úy Nhiên liền ngắt mi tâm, suy nghĩ bất luận như thế nào nhất định phải tránh được kiếp nạn vào ngày mai. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn tìm biện pháp vẹn toàn là thể được, nếu làm thế bản thân vướng tội, nhưng như vậy cũng thuận tiện có thể rửa sạch đám cung nhân trong Lâm Lang điện. Nguyên chủ sở dĩ bị mang tội độc hại Hoàng quý phi, cũng do cung nữ bên cạnh chỉ ra và xác nhận, người như vậy nếu vẫn giữ lại bên người, nàng có cách nào ngủ an ổn.

      Vừa nghĩ xong, đại cung nữ Lệ Chi dẫn cung nữ bưng thuốc cùng mứt hoa quả bước vào, Thẩm Úy Nhiên liền hoàn hồn, nhìn chén thuốc đen như mực liền muốn uống. Nàng vốn có bệnh, uống hay uống cũng chẳng sao, liền bảo để xuống bàn. Lệ Chi có chút do dự, cuối cùng cũng nghe theo lời phân phó, đem chén thuốc cùng mứt hoa quả để giường bên cạnh, liền dẫn những người khác lui ra ngoài.

      chờ Thẩm Úy Nhiên nghĩ được biện pháp vẹn toàn, Lệ Chi lại vào báo là Hoàng quý phi nghe nàng sinh bệnh liền đến thăm. Nguyên chủ ở trong cung cùng ai thân thiết, nay Hoàng quý phi lại tới thăm, đối với nàng mà , mục đích cần cũng rất ràng. Cho nên đối với nàng mà , cũng đúng lúc, hôm nay đến, so với ngày mai đến tốt hơn, ít nhất hôm nay hoàng đế vẫn còn trong cung.

      "Đưa Hoàng quý phi nương nương đến chính điện, ta đến sau."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      Thẩm Úy Nhiên để cung nữ trang điểm, thay đổi xiêm y cho nàng, Xong mọi thứ nàng mới về hướng chính điện.

      Theo trí nhớ của nguyên chủ, Hoàng quý phi Thi Di Quang là mỹ nhân hiếm có, nàng ta giống tiên trời cũng quá. Xinh đẹp mà lẳng lơ, quyến rũ mà tầm thường, đẹp mà ngấy, làm cho cả đám phi tần trong chốn hậu cung khi cùng nàng đứng chung chỗ mà phải lu mờ, nàng ta có thể ngồi yên chiếc ghế Hoàng quý phi, ngoại trừ mỹ mạo, có chỗ dựa là thái hậu, tất nhiên là còn có chỗ hơn người.

      Thẩm Úy Nhiên mỉm cười nhìn về Thi Di Quang ngồi ở ghế chủ vị ở chính điện, nàng chậm rãi mà đến. Thi Di Quang nhìn thấy nàng, vốn là vẻ mặt có biểu tình gì liền lên vẻ tươi cười, có thể là nụ cười điên đảo chúng sinh. Trong mắt Thẩm Úy Nhiên lóe lên chút ánh sáng, sau đó tới trước mặt Thi Di Quang thi lễ, : "Nô tì gặp qua Hoàng quý phi nương nương."

      Thi Di Quang chờ nàng hành lễ xong mới đứng dậy tiến lên đỡ cánh tay Thẩm Úy Nhiên, vội hỏi: "Thục phi muội muội đa lễ, thân mình muội khó chịu, cần phải thực những nghi thức xã giao này, mau mau đứng lên." xong vội sai cung nữ tiến lên, giúp đỡ Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống. Thục phi chỉ mới tiến cung lâu, ân sủng lại ít, đáng tiếc lại là người bạc mệnh. giờ Hoàng lại muốn mạng của nàng ta, nàng ta sao có thể sống qua được ngày mai? Nghĩ vậy, Thi Di Quang theo bản năng đè ép khóe miệng xuống.

      Thẩm Úy Nhiên ngước mắt nhìn Thi Di Quang, mặt nàng ta ý cười rất đậm. Nàng biết, nếu lúc này có thể bảo toàn được tính mệnh là đủ rồi, nếu muốn lay động vị trí Hoàng quý phi là khả năng. Huống chi, có thể giữ lại tánh mạng là may mắn, ai bảo người đó lại muốn mạng của nàng chứ.

      Nàng biết thái hậu tính toán điều gì, nhưng nếu Thi Di Quang cất công chuyến đến Lâm Lang điện này, tất nhiên làm điều uổng công, vốn nàng cố gắng tìm cách để chuyện xảy ra vào ngày mai có thể xảy ra vào hôm nay. Nếu Thi Di Quang trúng độc ở nơi của nàng, nhất định phải điều tra cho , mà chuyện như thế phải ngày ngày hai là có thể điều tra được.

      Chuyện Hoàng đế ngày mai ra cung là thể nào trì hoãn, cho nên, thái hậu nương theo việc này mà vào ngày mai giết nàng. Theo đó, việc bà chèn ép hoàng đế, hiệu quả chỉ sợ còn tốt hơn. Về phần Thẩm Úy Nhiên, bất quá cũng chỉ là vật hi sinh cho hai phái tranh đấu mà thôi.

      Nương theo nâng đỡ của cung nữ Thẩm Úy Nhiên đứng lên đến ghế ngồi, Thi Di Quang cũng lần nữa ngồi lại vào ghế. Nàng ta sau khi ngồi ổn thỏa, mới nhìn Thẩm Úy Nhiên : "Nghe thân mình muội muội thoải mái lắm, giờ khỏe hơn chưa?"

      "Phiền nương nương quan tâm, là nô tì phải. Nô tì mới vừa rồi nhìn chén thuốc đen như mực kia, nhất thời liền cảm thấy tốt hơn nhiều, cần uống thuốc cũng khỏe." Thẩm Úy Nhiên chậm rãi trả lời Thi Di Quang, dứt lời lại che miệng, hình như có chút ngượng ngùng.

      "Thuốc đắng dã tật, muội muội nên như thế, nên vì sợ đắng mà chịu dùng thuốc sao khỏi bệnh." Thi Di Quang dứt lời, bưng lên ly trà sứ men xanh, nhấp ngụm nước trà.

      "Nương nương dạy phải, nô tì trở về dùng, vạn lần dám uống."

      Thi Di Quang gật gật đầu, lại cho đại cung nữ ở phía sau lưng cái ánh mắt, tiếp nhận hộp gấm trong tay cung nữ, đặt ở bàn trà, : "Ta có cây nhân sâm hai trăm tuổi, dùng để bồi bổ cơ thể, hôm này có mang theo đến đây. Muội muội đừng từ chối mà nên nhận lấy."

      Đưa tới rồi sao, Thẩm Úy Nhiên cũng giả vờ từ chối phen sau đó cũng liền nhận lấy. Nàng ta bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm, nàng cũng làm được. Hoàng quý phi này làm đủ dáng vẻ vô cùng thân thiết, chỉ sợ là vì ngày mai muốn thuận lợi để trách mắng nàng mà thôi, nàng phải bày ra dáng vẻ mừng rỡ làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ.

      Sau khi uống xong ly trà , Thi Di Quang mới mang theo cung nhân rời . Tiễn bước xong pho tượng phật, Thẩm Úy Nhiên mới hiểu được, kế tiếp mới là vở diễn quan trọng. Để cho cung nhân thu cây nhân sâm, Thẩm Úy Nhiên được cung nữ Lệ Chi dìu bước vào phòng.

      Lệ Chi nhìn chén thuốc lạnh, nhìn mặt Thẩm Úy Nhiên hỏi: "Chén thuốc hình như nguội, sao nương nương cho người hâm nóng lại dùng?"

      " sao." Thẩm Úy Nhiên xong đem chén thuốc đưa lên môi, có nửa phần do dự liền uống sạch, buông bát xuống : "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi tạm thời lui ra, tới thời gian ngọ thiện lại kêu ta dậy."

      Lệ Chi lên tiếng: "vâng", sau đó hành lễ cùng thu thập mọi thứ liền lui ra ngoài.

      Thẩm Úy Nhiên nhắm mắt nằm nghỉ, suy nghĩ tìm chỗ hở của câu chuyện, lại muốn tìm cớ gặp hoàng đế, khỏi có vài phần lo lắng. biết ấn tượng của đối với nguyên chủ bao sâu, có thể liếc mắt cái liền nhìn ra nàng thích hợp hay , dù sao cũng là hai linh hồn khác nhau, thể hi vọng lời và cử chỉ có thể giống nhau. Nhưng mà nàng cũng thể nghĩ nhiều được, ít nhất đối với hoàng đế mà , tại hy vọng Thục phi chết, cho nên đồng ý bảo vệ nàng.

      Tuệ Chân trở về Phượng Loan cung, hồi bẩm chuyện Thục phi với hoàng hậu Diệp Bội Lan, cũng lâu lắm đại cung nữ khác bên người hoàng hậu - Diệu Dung bẩm báo với hoàng hậu chuyện Hoàng quý phi nương nương Lâm Lang điện. Diệp Bội Lan nghe xong, liền nhíu mày, nhưng cũng tiếp câu nào, chỉ phân phó Tuệ Chân mang chậu hoa mẫu đơn của nàng gần đây chăm sóc vào phòng.

      Chậu mẫu đơn này khi nở rộ rất đẹp, từng cách hoa đỏ thẫm xòe ra hòa cùng màu xanh thẫm của lá với màu nâu của thân cây, ràng là được người tỉ mỉ chăm sóc. Diệp Bội Lan nâng tay, Diệu Dung hầu hạ bên cạnh liền đưa kéo qua. Lúc này, Diệp hoàng hậu mới nhắc tới chuyện Lâm Lang điện: "Hoàng quý phi xưa nay thích gần gũi với đám phi tần của , lần này lại tự mình thăm Thục phi, là chuyện hiếm lạ."

      "Thục phi nương nương tiến cung bao lâu, cũng chưa từng cùng ai trong cung thân thiết, theo nô tỳ thấy, có thể Hoàng quý phi nương nương cảm thấy Thục phi nương nương tệ nên chủ động xã giao." Trong lòng Diệu Dung biết hoàng hậu phải là muốn nàng cùng Tuệ Chân đáp lời, nhưng các nàng cũng thể hé răng, chỉ có thể mỉm cười đáp câu.

      Diệp Bội Lan xoay chuyển chậu hoa, vừa suy nghĩ nên cắt sửa chỗ nào vừa suy nghĩ Thi Di Quang lần này lại có ý tưởng gì. Nghe xong lời Diệu Dung , tay dừng lại chút, cũng thấy được nên cắt ở chỗ nào liền xuống tay, "răng rắc" tiếng, ràng dứt khoát, cành cây liền rơi xuống bên ngoài chậu hoa. Sau đó Diệp Bội Lan mới tùy ý câu: " ? Ai biết được?" Bỗng nhớ đến cái gì, lại hỏi câu: "Hôm nay có tưới nước chưa?"

      "Bẩm nương nương, tưới qua."

      Diệp Bội Lan vừa lòng gật gật đầu, gì nữa, mọi chuyện liền vất ra sau đầu.

      Cắt sửa vừa ý chậu hoa xong, Diệp Bội Lan đưa kéo cho Tuệ Chân, lại bảo Diệu Dung mang chậu hoa chuyển đến nơi có ánh nắng. Có cung nhân sớm chuẩn bị nước ấm cho hoàng hậu rửa tay, lúc Tuệ Chân lau tay cho hoàng hậu, thái giám tiểu Phúc Tử gấp gáp nhưng hoảng hốt tiến vào, hành lễ xong mới thông báo : "Hoàng hậu nương nương, việc lớn tốt, Hoàng quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương gặp chuyện may, hình như là trúng độc."

      Diệp Bội Lan nghe xong liền run lên cái, Tuệ Chân thấy thế nhưng vẫn cúi đầu, lại nhanh chóng lau tay cho hoàng hậu. Hai phi tử địa vị cao cùng trúng độc phải là chuyện đùa, huống chi lại là hai vị sủng phi, Diệp Bội Lan từ trong nỗi khiếp sợ nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức phân phó: "Mang cung liễn tới Phụng loan cung. Chuyện như thế nào, tiểu Phúc Tử ngươi theo bản cung, đường kể ."

      Phân phó xong, Diệp Bội Lan bước chân vội vàng ra ngoài, Tuệ Chân, Diệu Dung cùng tiểu Phúc Tử theo sát ở phía sau nàng, mặt ai nấy cũng mang vẻ sầu lo. Từ lúc tiến cung Hoàng quý phi nương nương cũng xảy ra chuyện gì, thường ngày thái hậu vẫn luôn cố ý tìm lỗi của hoàng hậu nương nương, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu nương nương đến đó nhất định bị trách mắng, cũng được, nếu có thể có mặt trước thái hậu mới có thể bị nắm nhược điểm.

      đường Diệp Bội Lan cũng hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra, nghe qua liền biết bên trong có nguyên nhân, lại sợ mọi chuyện bản thân nàng cũng giải quyết được. Nàng thầm nghĩ, rốt cuộc là Thi Di Quang muốn vu hãm Thẩm Úy Nhiên hay là Thẩm Úy Nhiên muốn hắt nước bẩn lên người Thi Di Quang, chẳng lẽ Thẩm Úy Nhiên biết Thi Di Quang có thái hậu là núi dựa, là tòa núi rất vững chắc hay sao?

      Sau khi bước xuống cung liễn, lười để ý nhóm cung nhân hành lễ, Diệp Bội Lan trực tiếp bước vào điện.

      Thái y bắt mạch ở bên trong, ngoại trừ nhóm thái y bắt mạch ở bên ngoài còn rất nhiều vị thái y ngồi chờ ngoài điện. Thái hậu vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên. Rốt cuộc cũng tới chậm bước, Diệp Bội Lan biết lần này chỉ sợ thái hậu muốn nhân cơ hội mà mắng nàng trận. Chỉnh trang y phục cung kính hành lễ thái hậu, thái hậu miễn lễ cũng đáp lời, để mặc hoàng hậu đứng cúi người ở bên. Hoàng hậu cắn răng cúi người, khóe mắt lại nhìn vào người nằm bên trong màn trướng, mặc dù mang bộ dáng nhíu mi đau đớn nhưng cũng rất đẹp, làm cho người nhìn nhịn được phải thương.

      Lý thái y thấy màn như vậy, nơm nớp lo sợ bắt mạch, dám nhìn loạn. Sau khi bắt mạch xong, trán thấm đẫm mồ hôi, muốn dùng tay áo lau mồ hôi, nghe được cung liễn hoàng hậu nương nương tới, đối mặt với thái hậu cùng hoàng hậu, lòng mang đầy suy nghĩ.

      đợi Lý thái y mở miệng, thái hậu vội vàng hỏi ra tiếng: "Hoàng quý phi giờ thế nào?"

      "Hồi bẩm thái hậu nương nương, vi thần cũng đồng ý với chẩn đoán của nhóm thái y. Hoàng quý phi nương nương trúng thạch tín, liều lớn, cho nên cũng ảnh hưởng đến tánh mạng, chỉ do thân mình Hoàng quý phi nương nương tốt lắm, giờ gặp tổn hại, sau này sợ là phải nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh."

      Lý thái y thi lễ, cẩn thận đáp lời, thái y khác cũng phụ họa theo.

      Thái hậu nhíu mày, thể buồn phiền, lại hỏi: "Thạch tín? yên lành sao có thể trúng thạch tín?" Hỏi xong bà mới phát giác hỏi đúng người, ánh mắt chuyển hướng về hoàng hậu còn đứng hành lễ ở bên, giọng điệu càng tốt vài phần: "Hoàng hậu tự nhìn xem, ngươi quản lý hậu cung như thế đó hả? Hoàng đế để cho ta quản lý hậu cung, giao cho ngươi ta cũng phản đối, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như thế này, kêu ai gia có thể nào buông tay mặc kệ?!"

      Tư thế hành lễ của Hoàng hậu cũng thay đổi, tiêu chuẩn đến làm cho người ta thể bắt lỗi. Nghe lời thái hậu xong, Diệp Bội Lan xấu hổ giống rùa rụt đầu, trong giọng cũng có vài phần ảo não : "Hoàng quý phi muội muội gặp chuyện như vậy, con cũng vạn phần đau lòng, mẫu hậu cho con thời gian điều tra việc này, trừng trị kẻ bất lương rắp tâm hại người."

      "Chuyện này, ai gia cùng hoàng hậu điều tra. Dám đối với Hoàng quý phi ra tay ác độc như vậy, quả nhiên là tâm quá hiểm ác." Thái hậu sau khi xong câu đó, mới miễn lễ cho hoàng hậu, cũng liếc mắt nhìn nàng ta, lại chỉ với nhóm Lý thái y: "Nhóm thái y cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, nhanh khai phương thuốc mới là việc nên làm."

      Nhóm thái y liền cuống quít hành lễ lui ra, bỗng nghe thấy hoàng hậu lên tiếng : "Lý thái y sau khi viết phương thuốc xong, lại chuyến đến Lâm Lang điện. Bản cung có nghe cung nhân báo lại, Thục phi biết sao lại cũng trúng độc cùng lúc với Hoàng quý phi muội muội. Lý thái y y thuật cao siêu, vậy cũng có thể hiểu được tình trạng của Thục phi." Những thái y tài giỏi ở Thái Y viện đều ở chỗ này, bên Thục phi lại biết giờ như thế nào, hi vọng nàng ta trăm ngàn lần đừng có việc gì.

      Thái hậu nhíu mày, trán Lý thái y lại đổ mồ hôi, vội vàng đáp lời hoàng hậu liền cáo lui. Đợi nhóm thái y hết ra ngoài, thái hậu mới hỏi hoàng hậu: "Thục phi cũng trúng độc?"

      "Vâng, mẫu hậu."

      Diệp Bội Lan vẫn chú ý vẻ mặt thái hậu, tuy vẻ mặt bà có biến hóa gì, nhưng nàng lại thấy mặt bà biến sắc chỉ trong cái chớp mắt, lại được Diệp Bội Lan bắt giữ thành công. Chuyện Thục phi trúng độc hiển nhiên là ngoài ý liệu của thái hậu, trong lòng Diệp Bội Lan cũng ít nhiều hiểu , ngẫm nghĩ có lẽ kế hoạch của thái hậu nhất định là thất bại, trong nháy mắt tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Lúc trước thái hậu đối xử khắt khe với nàng, nàng cũng so đo.

      " khi như vậy, ngươi Lâm Lang điện thăm Thục phi , ở đây có ai gia, cần ngươi lo lắng."

      "Vâng."

      Hoàng hậu hành lễ cáo lui, đợi sau khi bước lên cung liễn, mới nghiêng đầu nhìn vào điện, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
      ThanhtrangTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:

      Tiêu Thịnh sau khi lâm triều trở lại ngự thư phòng xử lý chính vụ, hai thái giám Cao Phúc Toàn cùng Từ Hi theo thường lệ hầu hạ bên người. Cho đến khi thời gian xử lý chính vụ qua , Tiêu Thịnh mới nâng đầu, trước đó Từ Hi nhàng ra ngoài xem xét bên ngoài có chuyện gì hay lúc này cũng trở lại.

      Buông xuống bút đỏ trong tay, Tiêu Thịnh ngước mắt, Từ Hi khom người bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương phái cung nhân báo lại Hoàng quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương biết vì sao lại trúng độc, cũng may hai vị nương nương phúc lớn thoát hiểm, thái y xem qua có gì đáng ngại, nay hai vị nương nương đều ở trong cung điện tĩnh dưỡng. Thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương lúc này ở Phượng Loan cung tra hỏi cung nhân Phụng Tảo cung và Lâm Lang điện, mục đích điều tra chuyện lần này."

      " tra hỏi rồi sao? Bãi giá Phượng Loan cung." Khi Tiêu Thịnh xong đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa.

      Trong Phượng Loan cung, hoàng hậu rũ mắt nhìn Linh Lung - tỳ nữ bên người của Thi Di Quang quỳ dưới điện, nhanh chậm hỏi nàng: "Ngươi , hôm nay Hoàng quý phi chưa từng dùng điểm tâm, thứ dùng duy nhất đó là trà do cung nữ ở Lâm Lang điện dâng lên phải ?"

      Linh Lung cúi đầu, cung kính đáp: "Vâng, hoàng hậu nương nương, việc này nhóm cung nhân Phụng Tảo cung có thể làm chứng, sáng nay Hoàng quý phi nương nương có khẩu vị, cho nên dùng bữa."

      Hoàng hậu gật gật đầu, gì với nàng ta mà chỉ phân phó đại thái giám bên người : "Dẫn cung nữ bên người Thục phi tới."

      bao lâu sau Đào được dẫn lên, đối với thái hậu cùng hoàng hậu ngồi phía cũng có chút khiếp sợ, nên rất cung kính hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an thái hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương."

      Hoàng hậu chưa thốt được câu nào nghe thái giám bên ngoài cao giọng xướng: "Hoàng thượng giá lâm".

      Tiêu Thịnh bước vào, cũng nhìn cung nữ quỳ ở trong điện, chỉ thẳng bước đến trước mặt thái hậu cùng hoàng hậu, tay nâng hoàng hậu muốn hành lễ, sau đó hành lễ với thái hậu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Thái hậu thấy , sắc mặt cũng có nhiều biến hóa, chỉ : "Sao hoàng thượng đến đây?"

      Cảnh Hữu đế nghe xong cũng tức giận, sắc mặt cũng thay đổi, đáp câu: "Tấu chương nhi thần phê duyệt xong, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, làm phiền mẫu hậu đứng ngồi yên, trẫm sao có thể quan tâm?"

      Hoàng đế ngồi xuống chỗ của hoàng hậu, thái hậu có lời nào để cũng theo ngồi xuống ở bên, tỏa ra phong phạm thái hậu.

      "Ban ghế cho hoàng hậu." Tiêu Thịnh phân phó câu, mới hỏi Diệp Bội Lan: " tại hỏi đến chỗ nào rồi?"

      Diệp Bội Lan đứng ở phía sau Tiêu Thịnh, cảm giác được tầm mắt Tiêu Thịnh đưa qua, đáp: "Vừa mới tra hỏi cung nữ bên người Hoàng quý phi muội muội, cung nữ kia hôm nay Hoàng quý phi muội muội chỉ dùng qua nước trà ở Lâm Lang điện, nô tì chuẩn bị thẩm vấn cung nữ bên người Thục phi muội muội, nhìn xem hai chuyện có chút liên quan nào hay ."

      "Ừm, hoàng hậu cứ tiếp tục tra hỏi, cần để ý đến trẫm."

      Cung nhân đem cái ghế đàn hương khắc hoa đến vị trí bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu ngồi xuống, nhìn thoáng qua Tiêu Thịnh, thấy gật đầu, thấy thế nàng mới yên tâm ngồi ngay ngắn, nhìn cung nữ quỳ đất.

      "Ngươi tên là gì?"

      "Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ tên gọi Đào."

      Diệp Bội Lan ngờ Thục phi lại cấp tên cho cung nữ mang tính trẻ con như vậy, nhưng lúc này phải là lúc đến chuyện này, lúc bình thường có thể chọc ghẹo vài ba câu, nhưng giờ nàng có chút tâm tình: "Thục phi trúng độc như thế nào, ngươi mau cho hoàng thượng cùng bản cung biết ."

      "Buổi sáng Thục phi nương nương cảm thấy thân mình khó chịu, nên thỉnh an thái hậu cùng hoàng hậu nương nương, thái y đến xem quá, chỉ có chuyện gì lớn, chỉ bị nhiễm phong hàn, liền viết phương thuốc. Thái y vừa mới rời khỏi Tuệ Chân do hoàng hậu nương nương phái đến thăm Thục phi nương nương, cũng có thể vì thế mà tâm tình Thục phi nương nương tốt hơn rất nhiều, còn thân mình cũng phải khó chịu. Sau khi thuốc được nấu xong, Lệ Chi bưng vào cho nương nương, nương nương ngại thuốc đắng nên muốn uống, sau đó, Hoàng quý phi nương nương cũng đến Lâm Lang điện thăm nương nương."

      "Bởi vì thấy thân mình khỏe đôi chút nên nương nương liền trang điểm chính điện chiêu đãi Hoàng quý phi nương nương, đợi Hoàng quý phi nương nương rời khỏi, nương nương mới uống thuốc, rồi sau đó muốn nghỉ lát, nô tỳ liền canh giữ ở ngoài cửa. lâu liền nghe được trong phòng có tiếng động lạ thường, nương nương luôn ngủ an ổn nên có tiếng gì, nô tỳ thấy lạ, liền đường đột bước vào, liền nhìn thấy mặt nương nương trắng bệch còn nôn dữ dội. Nô tỳ sợ quá liền lập tức cho người thỉnh thái y, thái y chẩn đoán Thục phi nương nương bị trúng thạch tín."

      "Ngoài chén thuốc, Thục phi có từng dùng qua thứ gì khác ?" Tuy là hỏi như vậy, nhưng trong lòng Diệp Bội Lan hiểu . Tuệ Chân sau khi từ Lâm Lang điện trở về, hồi bẩm Thục phi có những lời này, xác thực như có ý muốn tỏ lòng với nàng. Hay là Thục phi biết được bản thân xảy ra chuyện nên ám chỉ với nàng giúp nàng ta?

      Nắm chặt ống tay áo, Diệp Bội Lan nghĩ tới thời điểm mới vừa Lâm Lang điện, Thục phi vẫn chưa tỉnh nên thể hỏi được gì, nếu có thể hỏi được chút gì đó, như bây giờ mê man biết gì. Cũng may án tử này hôm nay cũng kết thúc được, thái hậu sốt ruột muốn thẩm vấn bất quá chỉ muốn tỏ ra quan tâm với Hoàng quý phi, chắc chắn có khả năng nhanh như vậy mà kết luận.

      "Bẩm hoàng hậu nương, sáng sớm Thục phi nương nương thân mình thoải mái, cũng muốn dùng gì liền cho nô tỳ phân phó cần chuẩn bị đồ ăn sáng. Có dùng trà nhưng chỉ dùng ít, cũng là lúc nương nương vừa tỉnh lại, sau đó chỉ uống chén thuốc, ngoại trừ đó ra dùng gì khác nữa."

      "Lúc Thục phi chiêu đãi Hoàng quý phi, người nào dâng trà? Thuốc của Thục phi, người nào nấu, người nào đưa ?"

      "Dâng trà là Lệ Chi, thuốc nương nương uống ... Cũng là Lệ Chi phân phó cung nhân nấu, nấu xong, Lệ Chi lại dẫn cung nhân đưa cho nương nương." Trong lòng Đào phát lạnh, tới cuối cùng, thanh tránh được có chút phát run, tay cũng run lên.

      Nàng từ hầu hạ bên người tiểu thư bởi vì được ân huệ mới từ thừa tướng phủ đưa vào trong cung làm nô tỳ, đối với tiểu thư nhà mình tuyệt đối ăn ở hai lòng, nhưng những người làm nô tỳ với, lại có lòng hại người, mà nàng lại chưa bao giờ phát giác mà vẫn còn nghĩ nàng ta là người tốt! Mọi chuyện đều trãi qua tay của Lệ Chi, kết quả xảy ra chuyện, làm sao có thể có chút quan hệ nào với nàng ta?

      Nghe qua hình như mọi nghi ngờ đều đổ lên người cung nữ Lệ Chi, cũng tránh khỏi có chút coi thường, nhưng hành động lần này của Thục phi lại có ý gì? Ánh mắt Diệp Bội Lan lặng lẽ nhìn Cảnh Hữu đế, thấy đối phương có bộ dáng chút quan tâm, lại nhìn về phía thái hậu, : "Mẫu hậu, hay là cho người dẫn cung nữ kia tới thẩm vấn chút?"

      Đối với hoàng hậu mà , lời Đào có bằng chứng cơ sở, nhưng khi thái hậu nghe lại có chút sợ hãi. Ả cung nữ kia là người của bà đặt ở bên cạnh Thục phi, do lần này muốn dùng đến ả, tất nhiên đối với tên của ả ta cũng có chút lưu ý, giờ ả cung nữ phía dưới từng lời đều chỉ ngón tay về người của bà, bà chắc là Thục phi có phát được gì hay hay đây là trùng hợp.

      ả cung nữ tất nhiên có khả năng gây ảnh hưởng gì với địa vị của bà, nhưng chuyện lần này bà hy vọng thất bại. Chỉ cần ngày mai hoàng đế vừa ra cung, bà nhanh chóng kết thúc việc này. Suy nghĩ tới lui, mặt thái hậu cũng có biểu gì, bà nhìn thoáng qua Cảnh Hữu đế lại liếc mắt nhìn hoàng hậu cái, mới : "Thời gian hình như cũng còn sớm, ai gia cũng hiểu được chút ít. Ngày mai tái thẩm, kẻ gây tội trốn thoát."

      Mới đây còn sốt ruột muốn thẩm vấn, thẩm vấn đến đây lại muốn thẩm vấn tiếp, cung nữ kia cũng thể thoát tội, hoàng hậu hiểu , nên theo ý thái hậu : " sắp đến giờ ngọ thiện, nếu mẫu hậu mệt mỏi, vậy ..."

      Hoàng hậu còn chưa xong, Cảnh Hữu đế vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu mẫu hậu mệt mỏi, cứ bãi giá về Vĩnh Phúc cung nghỉ tạm trước. Vốn việc này là phận của hoàng hậu, mẫu hậu miễn cưỡng bản thân làm gì, lại làm trẫm đau lòng. Trẫm biết mẫu hậu đau lòng Di Quang, trẫm cùng hoàng hậu cũng đau lòng nàng, sao có thể cho nàng chịu nửa phần oan ức?"

      Nghe qua có vài phần ý tứ hàm xúc là đau lòng thái hậu, kì thực muốn cho thái hậu khuyên bà cần lo việc này ngay cả chuyện hậu cung, cũng nên quản nhiều.

      Sắc mặt Thái hậu nhất thời khó coi lại tiện phát tác nên chỉ có thể mỉm cười nhìn Cảnh Hữu đế: "Hoàng thượng như vậy có vẻ như ai gia già nên vô dụng, ai gia biết hoàng thượng cùng hoàng hậu đều đau lòng Di Quang, nhưng ai gia đau lòng so với các ngươi cũng ít. Ta thấy vẻ mặt con bé đau khổ nằm giường, trong lòng rất khó chịu, có thể cùng hoàng hậu điều tra việc này, trong lòng cũng có thể dễ chịu tí, chẳng lẽ ngay cả chút việc như vậy ta cũng làm được."

      Tiêu Thịnh cũng nở nụ cười, nụ cười mặt lại làm cho người ta thấy được vui vẻ chút nào: "Di Quang nhất định có thể hiểu được tâm ý mẫu hậu, nếu mẫu hậu bởi vì thế mà mệt mỏi làm cho nàng ta cảm thấy áy náy, huống chi mẫu hậu có tâm đủ, việc này cần làm phiền mẫu hậu ngài."

      Thái hậu mỉm cười càng sâu: "Hoàng thượng có lý, nhưng lúc này cũng là giờ dùng cơm trưa, hoàng hậu bận rộn cho tới trưa vậy cũng mệt mỏi."

      "Mẫu hậu thương tiếc, là may mắn của con. Những chuyện này đều là thuộc bổn phận, tuy có chút mệt cũng hề gì. Nhưng ngàn vạn lần thể để mẫu hậu mệt, như thế hoàng thượng đau lòng, cũng làm con hoảng sợ." Diệp Bội Lan hết sức kinh sợ trả lời hai câu, nếu tỉ mỉ phát liền biết lời của nàng hoàn toàn là theo ý của hoàng đế.

      Trong lời Hoàng hậu có ý đối nghịch với thái hậu, trong lòng bà giận dữ, lại biết gì, nhưng bà suy nghĩ lại nên đành phải là nghỉ ngơi. Hoàng đế dường như có ý muốn thái hậu bực bội, liền nhắc nhở thêm câu: "Mẫu hậu mệt mỏi, liền về Vĩnh Phúc cung nghỉ tạm trước. Nếu tình có tiến triển, hoàng hậu cho cung nhân cung Vĩnh Phúc báo tiếng với mẫu hậu."

      "Ai gia xác thực mệt mỏi, nên trở về nghỉ ngơi trước, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng đừng quá mệt mỏi."

      Thái hậu mỉm cười, dứt lời đứng lên. Hoàng đế cùng hoàng hậu cũng đứng lên theo, hai người tự mình đưa thái hậu ra ngoài điện. Lúc này Hoàng đế mới phát , thái hậu chỉ dẫn theo Diêu ma ma theo, hai nữ quan trước kia lại dẫn theo, mày khỏi nhíu lại.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :