1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Hoa khai phú quý - Yên Ba Giang Nam (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      HOA KHAI PHÚ QUÝ

      Tác giả: Yên Ba Giang Nam

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Quỳnh_ỉn, Ciao J, selena_tran, Thu Thủy

      Số chương : 115 chương

      Nguồn: Sưu tầm


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Cử án tề mi, bạch đầu giai lão

      (Kính trọng lẫn nhau, sống đến bạc đầu)

      Kiếp trước, vì mong muốn này mà nàng phá hủy hôn ước, vứt bỏ vị hôn phu.

      Nhưng mà, biểu ca nhìn như thâm tình lại phải là phu quân của nàng.

      Cửa nát nhà tan, cuộc đời gập ghềnh đơn.

      Rốt cuộc nàng hiểu ra, người nhà mới là quan trọng nhất.

      Sống đau khổ đời, dục hỏa trùng sinh.

      Để cho nàng nghịch thiên cải mệnh, ân cừu tận báo, đổi lấy đời tự do!

      Nhưng mà, vị hôn phu kiếp trước bị nàng bỏ qua, lại dần dần cùng xuất với nàng...

      Trái tim như hai tấm lưới tơ, bên trong có ngàn nút thắt, hai người bọn họ, ai có thể mở được nút thắt của ai?

      Cảnh báo: Nam chính truyện này sạch, nhưng sau khi có tai nạn nho cũng thị tẩm ai nữa, sau khi có nữ chính lại càng sạch. Chống chỉ định cho những ai thích nam sạch!
      Last edited: 13/10/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Edit: Ciao


      “Đại thiếu phu nhân, người đừng quá lo lắng, trận bệnh này của tiểu thư nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”

      Thiếu phụ ngồi ngay ngắn trước gương nghe vậy cười: “Chẳng qua tiểu hỏa cấp công tâm, làm gì có hung hay cát, dưỡng bệnh chút được rồi, phải thái y trong cung cũng đến xem rồi à.” rồi chọn cây trâm mâm tiểu nha đầu bưng qua, lập tức có đại a đầu thiếp thân hầu hạ cẩn thận cài lên búi tóc.

      Người vừa mới chuyện là nha đầu Tử Chi nàng mang từ nhà mẹ đẻ tới, bây giờ nâng bộ áo màu thuần: “Thiếu phu nhân, mặc bộ này được ?”

      Thiếu phụ nhìn lướt qua: “Được.”

      Tử Chi vừa hầu hạ nàng mặc, vừa : “Tiểu thư còn nằm, thiếu phu nhân mặc màu sặc sỡ quá có người buôn chuyện, quá tươi lại sợ phạm vào xung khắc. Trước khi đại thiếu gia còn dặn dò, tiểu thư quen thanh tĩnh, xương cốt lại mảnh mai, giống người khác nằm giường bệnh thích có người cười giải buồn. Thiếu phu nhân qua chỉ để ý xem tiểu thư thích ăn cái gì, muốn chơi cái gì, cứ đặt mua từ sổ của đại thiếu gia, hơn nữa cũng cần ngày nào cũng đến, để thiếu phu nhân quá mệt mỏi.

      Thiếu phụ này chính là Tô thị, thê tử của đại thiếu gia Hạ gia, nàng nghe vậy chỉ cười. mặt sao nhưng trong lòng lại khó tránh có chút chua chua.

      Từ xuống dưới Hạ phủ, từ lão gia, phu nhân đến mấy huynh đệ bọn họ, ai là coi đích tiểu thư duy nhất trong nhà như châu như ngọc?

      nương mười bốn tuổi, còn ngây thơ đáng như trẻ . Cũng trách được nghe tin vị hôn phu mất tích hôn mê ngay.

      Nghĩ đến mấy thứ xuất trong phủ, khỏi cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù mấy người đều đơn giản, nhưng có Hạ mẫu ở đây có thể làm nên sóng gió gì.

      Tô thị nhìn mái tóc được búi lại, thở dài trong lòng, nếu như phải đại thiếu gia quan tâm quá mức, tiểu cũng đáng động lòng người. Nàng đỏ mựt, xấu hổ vì mình vừa ăn dấm chua của tiểu , trì hoãn nữa, được nha đầu nâng ra khỏi phòng.

      Màn cửa vén lên, Tô thị nheo mắt lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy sân sáng ngời ánh mặt trời, cánh hoa và lá rơi đầy sân, phong cảnh vui lòng người.

      Tử Chi nhìn quanh vườn, trong lòng có tính toán. Mặc dù còn sớm, nhưng sau cơn mưa trời có mây, mặt trời sáng như vậy, thiếu phu nhân nhà các nàng lại sợ nóng, nên theo đường hành lang.

      Trong lòng suy nghĩ rồi quay đầu lại cười với Tô thị: “Ngày hôm qua có nghe Tử Thảo nhắc tới, hoa phía sau vườn nở, hôm nay lại vừa mưa xong rất kiều diễm. Mấy nay vẫn buồn bực trong lòng, bằng xem hoa cỏ.”

      Tô thị gật đầu: “Được, nếu đẹp hái vài bông mang cho tiểu .”

      “Thiếu phu nhân, quả của cây Phong Dương này rất đẹp, giống như dây phỉ thúy mà đại thiếu gia tặng người mấy ngày trước.” Tử Thảo giống như Tử Chi, đều là người Tô thị mang tới từ nhà mẹ đẻ, đương nhiên thoải mái hơn so với nha hoàn khác.

      Tử Chi nhàng nhéo Tử Thảo: “Nghịch ngợm, cẩn thận bị người khác chê cười.” Thấy bộ dạng ủy khuất của Tử Thảo, lại vuốt vuốt: “ ra thú vị hay vẫn là trái cây, chính giữa tròn tròn, hai bên hơi vếch lên, giống như đĩnh vàng, chỉ tiếc phải màu vàng.

      “Ngươi muốn màu vàng phải dễ sao, đợi ta rảnh, nhặt trái cây, nhuộm màu vàng đặt bên gối ngươi, cho ngươi nhìn mỗi ngày.” Tử Thảo xích khỏi Tử Chi chút mới mở miệng .

      Qua cửa tròn, Tử Thảo chỉ vào trong vườn hoa, : “Thiếu phu nhân, hoa tú cầu nở rộ, hay là hái vài bông này?”

      Tô thị nhìn lại, chỉ thấy hoa cẩm tú cầu bình thường, có trắng có hồng có tím, túm lại trong sắc xanh của lá nhìn rất vui, gật đầu.

      Tử Thảo vui vẻ hái, Tử Chi : “Đừng hát nhiều màu quá, gây chú ý.”

      “Biết rồi.” Tử Thao theo Tô thị hồi còn là Tô tiểu thư, ánh mắt đương nhiên kém, sau đó bẻ nhúm, thoạt mình màu sắc rực rỡ lại lộn xộn.

      Tô thị bẻ vài nhánh lá: “Quá chỉnh tề lại có vẻ cũ kỹ.”

      “Vâng.”

      thôi.” Trong lòng Tô thị tự đánh giá, sợ là cái người nhà lão Nhị đến, nếu mình đến quá muộn tốt.

      “Thiếu phu nhân, màu của chuôi hồng mộc này hơi chìm, nô tỳ tự chọn chuôi bạch ngọc này.” Bạch Tô lấy chuôi như ý .

      Ngón trỏ xẹt qua như ý, càng vài phần diễm sắc: “Vậy lấy cái này .” xong, thiếu phụ đứng lên, khoát lên tay nha hoàn, ra ngoài.

      “Thiếu phu nhân, mấy ngày nay trời mưa, quả mơ cũng rụng xuống, tiếc quá.” Bạch Thược nhìn từng quả mơ đất, cảm thán .

      Bạch Tô nở nụ cười, cả vườn mơ lớn, còn nhiều, có rất nhiều quả mơ ngon, bằng tìm chút thời gian rảnh hái ít, sợ là thiếu phu nhân muốn ăn mơ nữa, nhưng cũng dầm làm rượu mơ, đến lúc đó cho thiếu phu nhân dùng.”

      “Tiểu thích nhất là mơ ngâm, các ngươi lấy nhiều chút.” Thiếu phụ nghe vậy dặn dò: “Ô mai mơ cũng được.”

      “Vâng.” Bạch Tô Bạch Thược đáp.

      “Nhị thiếu gia có lúc nào về ?” Nhị thiếu gia trong lời thiếu phụ chính là Nhị thiếu gia của Hạ gia, mà nàng đúng là Dương thị, vợ của Nhị thiếu gia.

      “Bẩm thiếu phu nhân, nhị thiếu gia chưa .” Bạch Tô với Dương thị: “Tối hôm qua Nhị gia biết nghe từ đâu Đỗ gia có phương thuốc, phương thuốc này vốn để quý nhân trong cung điều dưỡng thân thể. Sáng sớm nay , quyết định đòi được vì tiểu thư, nhị thiếu gia dặn cần phần cơm cho ngài.”

      Ánh mắt Dương thị lóe lên: “Quả thực thân thể của tiểu hơi yếu.”

      Dù lão gia ở trước mặt hoàng đế có vài phần thể diện, tiểu bệnh nặng cũng có thái y đến xem, nhưng mà nếu chủ động muốn có phương thuốc điều dưỡng cho quý nhân trong nội cung lại được thích hợp, nếu có thể tìm được ở bên ngoài đó là tốt nhất.

      “Thiếu phu nhân, hôm nay trời trong, ánh mặt trời lại chói.” Bạch Thược thấy sắp ra khỏi Mai Lâm hỏi: “Hay là chúng ta qua bằng đường hành lang bên kia?”

      Dương thị khẽ cau mày, nếu đường hành lang, vậy tốn thêm thời gian, ngày bình thường sao, nhưng mà tiểu bị ốm, tiểu viện của mình lại ở xa tiểu chút, mà tính của đại thiếu phu nhân, mọi chuyện dẫn đầu cũng quá muộn, chỉ cần mình nhanh chút, nhất định đến trước nàng ta.

      đường này.” rồi lên cầu.

      Bạch Thược tiếp tục câu truyện, chỉ là nhìn qua nha hoàn bung dù: “Cẩn thận chút, đừng để thiếu phu nhân dính nắng.”

      Hoa súng nở rộ trong hồ, cánh hoa còn vương hạt sương, những chiếc lá bồng bềnh nước, cá chép tung tăng chơi đùa, thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

      Cho dù qua hồ từng làn hương vẫn chưa tiêu tan.

      Vừa qua cầu, thấy đại nha hoàn bên cạnh Hạ mẫu, Ngân Kiều, mang theo hai tiểu nha đầu vội vàng chạy đến,thấy Dương thị mặt vui vẻ, hành lễ : “Gặp được Nhị thiếu phu nhân tốt quá, phu nhân phái ta mời Nhị thiếu phu nhân đấy.”

      “Tiểu tỉnh rồi sao?” Dương thị vừa nghe, ý cười đầy mặt.

      “Vâng.” Ngân Kiều vừa vừa : “Nô tỳ còn sợ phải vòng nhiều đường, biết Ngân Hạnh mời đại thiếu phu nhân có may mắn được như nô tỳ nữa.”

      “Tiểu tỉnh, công công bà bà cũng có thể thả lỏng người rồi.” Dương thị vuốt vuốt tóc, cười .

      “Đúng ạ, trời còn chưa sáng phu nhân đến ngồi bên tiểu thư.” Ngân Kiều đương nhiên hiểu ý câu hỏi của Dương thị, chỉ là đây cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, ra cũng được: “Cách ly trà lão gia lại phái người tới hỏi, bây giờ cũng có thể an tâm vào triều rồi.”

      Bạch Thược đến bên cạnh Ngân Kiều, thân thiết kéo cánh tay nàng nỏi: “Còn phải phiền Ngân Kiều tỷ tỷ đến đây chuyến.” tiểu hà bao lặng lẽ được nhét vào trong tay Ngân Kiều.

      “Xem ngươi khách khí kìa.” Ngân Kiều đổi sắc mặt, nhận lấy, cười tự nhiên.

      Hạ Vãn Thu đúng là tỉnh, nàng bị tiếng khóc của Hạ mẫu đánh thức, chẳng qua là khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thu Hương đứng cạnh màn ngây ngẩn cả người.

      “Con , con tỉnh rồi sao? Còn thoải mái chỗ nào ?” Hạ mẫu vẫn ngồi bên người, vừa mới nhìn thấy bộ dạng tái nhợt của con nhịn được mà khóc lên. Bây giờ thấy con mở mắt ra, trong lòng vô cùng vui vẻ, nước mắt cũng kịp lau .

      Nghe thấy giọng Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu nắm chặt chăn, cảm giác dịu dàng làm cho nàng buông lỏng tay ra, sau khi nhắm mắt lại mở ra, nàng do dự nhìn mẫu thân.

      Há hốc mồm, lại thể được gì, bao lâu rồi nàng chưa được thấy, nàng nằm mơ cũng muốn nhìn thấy mẫu thân, nhưng mà càng về sau mẫu thân càng mơ hồ trong trí nhớ của nàng, môi nàng run rẩy: “Nương...” Giọng giống như được nặn ra.

      “Nương ở đây, nương ở đây.” Hạ mẫu vươn tay, sờ lên khuôn mặt nữ nhi, chỉ cảm thấy lạnh buốt: “Lạnh sao?”

      “Nương...” Nước mắt chảy xuống, Hạ Vãn Thu ngồi dậy bổ nhào về phía trước, hai tay ôm chặt lấy Hạ mẫu: “Nương, nương...” Bao lâu rồi nàng chưa khóc, nàng cũng biết, chỉ vì nước mắt của nàng sớm chảy khô kiệt.

      Cũng là khi đó, Hạ Vãn Thu mới hiểu được đạo lý, nước mắt chỉ có thể chảy cho người quan tâm đến mình.

      Người quan tâm đến mình, nhìn thấy nước mắt của mình chỉ càng khiến mình thấp hơn, mỉa mai mình, chế nhạo mình!

      “Con thoải mái ở đâu, mau mời đại phu.” Hạ mẫu vừa vỗ về con , vừa gấp gáp hoang mang.

      Lúc này Hạ Vãn Thu mới phản ứng kịp, nàng sợ rằng mình trong mộng, nàng sợ rằng người ngoài đến đây làm vỡ giấc mơ mà nàng cầu khẩn ngàn lần: “Con sao, nương đừng gọi đại phu.”

      có chuyện gì sao?” Hạ mẫu đưa tay sờ lên trán nữ nhi: “ nóng là được.”

      Ngân Hoa xốc rèm lên, : “Phu nhân, lão gia vừa phái người tới hỏi... Tiểu thư tỉnh!” Lời còn chưa xong thấy Hạ Vãn Thu ngồi, Ngân Hoa ngạc nhiên vui mừng, chắp tay trước ngực: “Cảm ơn thần phật, rốt cuộc tiểu thư cũng tỉnh rồi! Nô tỳ phải đáp lời ngay mới được.”

      “Mau , để cho lão gia vui vẻ, vui vẻ,” Hạ mẫu tiếp, sau đó với con : “Mặc dù cha con thể đến trông coi, nhưng ngoài lúc vào triều, cứ cách chung trà, cha con lại cho người đến hỏi.”

      “Để cha mẹ lo lắng rồi.” Hạ Vãn Thu thấp giọng ra.

      “Tỉnh là tốt rồi.” Hạ mẫu nhận áo gấm nha hoàn nâng tới, phủ thêm cho con , rồi : “Hai tẩu tử cũng trông con cả ngày hôm qua, sợ là lúc này cũng sắp đến.”

      “Nếu như con tỉnh để hai tẩu tử nghỉ ngơi tốt ạ.”

      “Vẫn là con ngoan của ta hiểu chuyện, Ngân Kiểu Ngân Hạnh, với Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Liên Y tỉnh.” Hạ mẫu nắm tay con , phân phó.

      “Nô tỳ ngay.”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      Editor: Quỳnh_ỉn


      Ngân Nhĩ mang theo nha hoàn đồ nước rửa mặt chải đầu đến, Hạ mẫu vừa định chạm vào, liền bị Vãn Thu ngăn cản, nàng đỏ mặt, giọng : “Có nha hoàn hầu hạ được rồi, nương đừng để bẩn tay.”

      “Được được, nương ở bên nhìn con.” Hạ mẫu nghe xong lòng tràn đầy thoải mái, nhìn thế nào cũng cảm thấy nữ nhi nhà mình là tốt nhất.

      Nha hoàn trong phòng hầu hạ Hạ Vãn Thu mấy ngày, trong lúc này đều biết người khác muốn làm gì, làm thế nào mới có thể khiến chủ tử thoải mái.

      Nhưng Hạ Vãn Thu lại cảm thấy có chút khỏe, nàng rốt cuộc là mình ở trong mộng hay tỉnh.

      Khi nhìn thấy bóng người trong gương đồng, Hạ Vãn Thu chợt đứng lên, nha hoàn đứng phía sau chải đầu cho nàng nhất thời phản ứng kịp, lược túm làm đau nàng, nhưng cũng chính đau đớn này nhắc nhở Vãn Thu.

      Nha hoàn sắc mặt trắng bệch, bùm tiếng liền quỳ mặt đất: “Xin phu nhân tha mạng, xin tiểu thư tha mạng...”

      “Nữ nhi?” Hạ mẫu cũng phát hoảng.

      Trong gương đồng đích thị là Hạ Vãn Thu mới mười bốn tuổi vô cùng được sủng ái, mà phải là người phụ nữ hai mươi bốn tuổi chịu đủ cực khổ.

      Hạ mẫu vốn mặc kệ nha hoàn quỳ đất, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh nữ nhi: “Nữ nhi, con làm sao vậy?”

      “Nương.” Hạ Vãn Thu có chút mờ mịt.

      “Nương ở đây.” Hạ mẫu lo lắng sờ đầu nữ nhi: “Đau ?”

      đau.” Hạ Vãn Thu hơi cúi đầu, nhìn chiếc lược sừng tê giác nằm đất, mặt dùng trang sức phỉ thúy khắc hoa và chim, cái lược này ở bên nàng mười lăm năm, cho đến... “Nương con sao, chỉ là nhớ đến giấc mộng kia, liền ngẩn người thôi.”

      “Vậy tốt.” Hạ mẫu khẽ thở ra, nàng ấy cũng biết việc này thể trách nha hoàn được, : “Về sau cẩn thận hơn, đừng làm đau tiểu thư.”

      “Vâng.” Lúc này nha hoàn mới đứng dậy nhặt lược lên.

      Đúng lúc này Dương thị cũng đến, Ngân Kiều đẩy cửa ra, Dương thị đợi nha hoàn vén rèm, liền tự mình động thủ vào: “Tiểu tỉnh.”

      “Nhị tẩu.” ra giờ Hạ Vãn Thu vẫn nghĩ, đem mọi chuyện suy nghĩ cẩn thận, nếu việc quan trọng Hạ Vãn Thu cũng muốn mở miệng muốn chỗ với Mạc mẫu.

      Hạ mẫu chắc chắn rời khỏi, còn có thể giúp đỡ ngăn cản những người khác, nhưng Hạ Vãn Thu bây giờ, còn là tiểu nữ nhi được nuông chiều tùy tâm sở dục kia nữa, cảm thấy nhân nhượng người trong nhà là chuyện đương nhiên.

      Dương thị tiến đến nắm tay Hạ Vãn Thu, cẩn thận nhìn nàng, sau đó thở khẽ: “Tỉnh là tốt rồi, nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch, nhất định phải bồi bổ tốt mới được.”

      “Cảm ơn nhị tẩu quan tâm.” Hạ Vãn Thu giọng , khoảng cách mười năm, khiến nàng có chút biết phải thân cận với người trong nhà như thế nào.

      Đời trước, những người này chắc hẳn là rất hận mình.

      Vì ngưỡng mộ người kia, người cha thương nàng, cũng bởi vì đứa con bất hiếu như nàng, cuối cùng khiến cho thanh danh bị mất sạch, nương sủng nàng cho nàng cuộc sống an nhàn sung sướng, cũng bởi vì nàng mà khóc mù đôi mắt, lúc cha nàng bị giáng chức quan liền chết đường.

      Đại ca dỗ nàng chơi, có cái gì tốt cũng đều mua cho nàng, bởi vì nàng mà bị hủy hết tiền đồ, chấp nhận được người khác xấu nàng nửa câu mà bị đánh cho trận, thân thể bị thương còn cười với nàng, nhị ca còn vẫn hết lòng thương nàng.

      Mà hai tẩu tẩu này... Ở nhà vốn được nuông chiều, cuối cùng lại bị mình làm phiền hà.

      Dương thị vỗ vỗ tay Hạ Vãn Thu, sau đó mới hành lễ với Hạ mẫu: “Bà bà đừng quá đau buồn, con vốn đến đây, lại được Ngân Kiều báo tin, càng thêm nóng vội, vừa vào phòng thấy tiểu , con liền quên hết mọi thức.”

      Hạ mẫu thấy nàng dâu quan tâm đến nữ nhi mình làm sao còn tức giận, ngược lại cực kỳ cao hứng: "Con ."

      Dương thị nở nụ cười, bộ dạng tươi sáng động lòng người, tư thái phóng khoáng, lúc cười rộ lên còn mang theo chút ngây thơ: “Nhị gia nghe Đỗ gia có phương thuốc chuyên cung cấp cho các quý nhân trong cung dưỡng thân, nên sáng sớm hôm nay , nhất định lấy được cho tiểu , đến lúc đó phải dưỡng cho tiểu tốt.”

      Bạch Quả đẩy rèm thay Tô thị, Tô thị chậm rãi đến, hành lễ với Hạ mẫu trước sau đó : “Tiểu tỉnh là tốt rồi.”

      “Đúng, tỉnh là tốt rồi.” Hạ mẫu vỗ vỗ tay nữ nhi, .

      “Thân mình tiểu tốt, lâu cũng có ra khỏi cửa.” Tô thị ra hiệu cho nha hoàn mang đồ ra: “ có cái gì tốt, có ít thứ tinh xảo, để cho tiểu giải buồn cũng tốt.”

      Ngân Chất mang theo chín viên hạt châu màu đỏ, tỏa khổng minh điêu khắc tuyệt đẹp, thất xảo bản(1) có màu sắc diễm lệ, còn có bộ bất đảo ông(2).

      1.Thất xảo bản: đồ chơi xếp hình, đồ chơi làm vằng bảy mảnh gỗ con có thể ghép thành các hình dạng khác nhau

      2.Bất đảo ông: con lật đật

      Bất đảo ông này giống nhau như đúc, từ lớn đến được đặt ở bàn, lớn nhất cỡ bàn tay, con nhất kia còn cao bằng ngón tay cái, nhưng lại vô cùng đáng .

      “Cảm ơn đại tẩu.” Hạ Vãn Thu giơ tay chạm vào con bất đảo ông, cười .

      Hạ mẫu thấy nữ nhi thích, cũng nở nụ cười: “Để lão đại nhà ngươi lo lắng rồi.”

      Dương thị mắt thấy Tô thị vô thanh vô thức được Hạ mẫu khích lệ, móng tay chạm vào bất đảo ông: “Vẫn là đại tẩu nghĩ chu đáo.” xong liền để cho nha hoàn mang bạch ngọc như ý lên: “Nhất định là tiểu thích.”

      “Cảm ơn nhị tẩu.” Mấy thứ này đời trước nàng đều thấy qua, nhưng khi đó nàng lòng khổ sở vì người nọ, nên muốn gặp người, nha hoàn mang đưa đến trước mặt, nàng chí còn chưa từng nhìn qua cái để cho người ta đặt vào trong đáy hòm.

      Chờ tin tức của người nọ truyền đến, lại... Càng có tâm tư nhớ đến mấy thứ đồ chơi này.

      Nếu phải nàng tùy hứng, gia đình này cũng đến mức thành ra như vậy, mà người cùng mình đính ước từ thưở , cũng ... chết sớm.

      “Tiểu , muội đừng lo lắng, đến giờ còn chưa có tin tức của Tần thiếu gia, nhất định xảy ra chuyện gì.” Dương thị cầm lấy tay Hạ Vãn Thu, giọng khuyên nhủ nàng.

      Nàng biết tiểu này là đầu quả tin của toàn bộ người Hạ gia, nếu muốn cha nương trượng phu coi trọng, việc quan trọng nhất là phải lấy lòng tiểu này.

      Người mà giờ tiểu này coi trọng nhất chính là đại thiếu gia Tần gia, nếu cũng bởi vì nghe Tần đại thiếu gia mất tích mà hôn mê bất tỉnh.

      Bị Dương thị nhắc tới như vậy, Hạ Vãn Thu chợt nhớ tới, ra lúc này lúc nàng tỉnh lại sau khi nghe tin Tần đại thiếu gia mất tích.

      Tần gia... Trong lòng chợt hoảng hốt, bây giờ Hạ Vãn Thu biết nên làm thế nào với Tần gia.

      Đương nhiên nàng biết Tần đại thiếu gia về, nhưng... đây cũng là lúc mọi khổ sở bắt đầu.

      Chẳng phải Tần đại thiếu gia tốt, thậm chí còn trách móc, nhưng cũng thể oán người được, chỉ là trước đây rất tốt, sau khi gặp chuyện may tránh khỏi làm người ta khó có thể tiếp nhận.

      Sau này nàng giải trừ hôn ước với Tần gia, gả cho Tịch gia họ hàng xa của mẫu thân mình, mặc dù Tịch Thế Đĩnh vô pháp cùng xảy ra việc gì với Tần đại thiếu gia.

      Thậm chí Tịch Thế Đĩnh này còn tự mình cầu hôn , khi gả nàng cũng có đoạn ngày lành, nhưng sau này, phụ thân mình bị giáng chức, còn làm quan, Hạ gia suy bại, Hạ Vãn Thu mới biết bộ mặt của Tịch gia.

      Tới lúc đó, Hạ Vãn Thu mới biết được, người Tịch Thế Đĩnh là Lan di nương.

      Hạ Vãn Thu cũng biết Lan di nương, khi nàng gả đến, Lan di nương ở bên cạnh Tịch Thế Đĩnh, Tịch Thế Đĩnh cũng có thể có bao nhiêu thích.

      Cũng nghĩ tới đó đều là vì Tịch Thế Đĩnh muốn bảo hộ Lan di nương mới làm. Hơn nữa là sau khi chết mới biết được.

      ra Lan di nương phải họ Lan, mà là họ Trương, tên là Viện Viện, chỉ vì Tịch Thế Đĩnh này phong lan trong u cốc, vì vậy hạ nhân muốn lấy lòng liền kêu Lan di nương.

      Trương Viện Viện này là nữ nhi của tú tài dạy học ở thôn , cũng được coi như là dòng dõi thư hương, nhưng cảnh nhà sa sút, biết vì sao lại nhận thức Tịch Thế Đĩnh, cũng biết vì sao lại đồng ý làm thị thiếp của Tịch Thế Đĩnh.

      Nữ nhân này là tình cảm chân thành của cả đời Tịch Thế Đĩnh, sau khi Hạ Vãn Thu gả cho Tịch Thế Đĩnh, lúc đầu Tịch Thế Đĩnh đối với nàng cũng tệ lắm, chẳng qua lúc đó nàng hồn nhiên quá mức, càng tin vào những lời hoa mỹ của Tịch Thế Đĩnh, ràng là chính thê trưởng tử, nhưng cuối cùng người quản gia trong nhà lại là Lan di nương.

      Chờ đến khi Hạ gia vừa rơi xuống, Tịch gia liền lộ ra bộ mặt , bọn họ xem thường nàng.

      Đơn giản là lúc trước nàng hủy bỏ hôn ước với Tần gia, tái giá với Tịch gia, công công mặc kệ chuyện trong nhà, bà bà chướng mắt mình, ngay cả trượng phu cũng ngày ngày nghỉ lại ở trong phòng di nương.

      Nhiều năm con, cuối cùng vật vả mới có lại, nhưng lại xác hai mạng.

      Bởi vì hận ý, linh hồn của nàng ở trong Tịch phủ, rất lâu cũng tiêu tan.

      Sau này Hạ Vãn Thu mới thấy .

      Tịch Thế Đĩnh hận nàng, bởi vì nàng khiến cho nữ tử thương chỉ có thể làm di nương, cho nên muốn cho nàng có đứa , sợ ủy khuất nhi tử mà nữ nhân thương hạ sinh.

      Trương Viện Viện hận nàng, đơn giản là nàng có cha nương tốt, khiến nàng ta ủy khuất thể gả vào từ cửa chính.

      Bà bà hận nàng, làm hỏng thanh danh của Tịch gia.

      Nhưng mà, có ai từng hỏi qua hay , Hạ Vãn Thu nàng cũng hận, hận Tịch Thế Đĩnh bạc tình phụ nghĩa, vì quan đồ, cưới nàng hơn nữa sau còn đày đọa nàng.

      Hận Trương Viện Viện cái gì mà phong lan trong u cốc, ràng là độc lan lòng dạ hiểm ác, cuối cùng bắt dược này, chính là Lan di nương nhu nhu nhược nhược bắt nàng uống, nàng sớm sống đủ, chỉ là nàng luyến tiếc đứa mà nàng thương chưa xuất thế.

      Hận bà bà, nắm giữ đồ cưới của nàng, ngay cả phong thư cũng đưa, nàng cũng từng quỳ đất cầu bà, chỉ tờ đưa đưa ra, bởi vì thanh danh của Tịch gia, bởi vì phần đồ cưới này của mình, cuối cùng cường ngạch bức tử nàng.

      Càng hận bản thân lúc trước hồn nhiên tùy hứng, làm hại toàn gia nhà tan cửa nát, bây giờ biết tình tình của mình tốt, nhưng vẫn kiêu ngạo với mọi người.

      Hạ mẫu thấy sắc mặt của nữ nhi bỗng trăng bệch, sợ tới mức chẳng quan tâm cái gì, ôm lấy nữ nhi: “Sao vậy?”

      Dương thị thấy tình huống này, trong lòng liền hối hận, tuy bà bà mặt gì, nhưng nếu như trượng phu biết, sợ là trạch tội mình.

      Hạ Vãn Thu hơi cúi đầu: “Nương, con sao, chỉ là thất thần chút thôi.”

      “Nếu khỏe lại mời đại phu đến xem?” Hạ mẫu có chút lo lắng, giơ tay sờ mặt nữ nhi, chỉ cảm thấy lạnh như băng, liền phát hoảng.

      Hạ Vãn Thu nắm tay Hạ mẫu, khẽ : “Nương, con sao, cần mời đại phu đâu.” Dứt lời còn lộ ra nụ cười tươi tắn, nhưng sắc mặt tái nhợt, lại khiến tươi cười này có vẻ miễn cưỡng.

      Lúc này Hạ mẫu mới thở phào, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi: “Con cũng đừng quá lo lắng, cha con phái người tìm rồi.” Nghĩ chút, khẽ : “Nghe cả Hoàng tử cũng thấy, chuyện này hoàng gia mặc kệ.” Nhưng mà cũng tốt lắm, vì vị Hoàng tử này cũng chẳng được sủng ái, hơn nữa nghe ý tứ của Hạ phụ, vì có Hoàng tử này ở đây, sợ là tình huống lại càng tốt.

      Chẳng qua lời này cho nữ nhi biết thôi.

      Hạ Vãn Thu biết, lâu sau, tìm được Tần đại thiếu gia này, hơn nữa cũng tìm thấy Hoàng tử, chỉ tiếc Tần đại thiếu gia... Làm càng nghĩ đến, vị Hoàng tử vốn được sủng ái bây giờ, cuối cùng còn ngồi lên vị trí , hơn nữa Tần đại thiếu gia tức giận... phát tác ít người, mà Hạ gia là kẻ đứng mũi chịu sào.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:

      Edit: selena_tran


      Hạ Vãn Thu nguyện ý, nhưng trong lòng đưa ra quyết định, lần này mặc kệ thiếu gia Tần gia kia biến thành bộ dáng gì, nàng cũng gả đến đó.

      Cuộc đời này của nàng quyết để vì tùy hứng của mình lại làm hại đến cha mẹ, hại đến Hạ gia nữa.

      "Nương, ngươi cũng đừng quá lo lắng." Hạ Vãn Thu hơi cụp mắt xuống: "Bọn họ đều là người tốt, cho nên bình an vô , quan trọng nhất chính là thân thể của cha mẹ, nếu cha mẹ mệt mỏi vì chuyện của nữ nhi, nữ nhi..."

      " linh tinh." Hạ mẫu nghe vậy cảm thấy rất thoải mái, mặt lại giả vờ trách móc: "Nương chỉ mong ngươi sống tốt."

      "Có cha mẹ ở đây, nữ nhi sống rất tốt." Hạ Vãn Thu nũng nịu .

      Hạ mẫu ngẫm lại cũng đúng, có bọn họ ở đây, ai cũng bắt nạt được nữ nhi nhà mình.

      Dương thị vừa mới sai nên lúc này cũng dám lung tung , nhưng lại muốn biểu phen ở trước mặt Hạ mẫu, tròng mắt đen xoay vòng, thừa lúc Hạ mẫu hết lời, liền tiếp vào: "Tiểu (em của chồng) vẫn còn chưa khỏe, cho nên ta phân phó cho đầu bếp làm chút đồ ăn , những đồ ăn có khẩu vị nặng đợi đến khi thân thể của tiểu tốt lên hãy ăn, buổi tối bảo bọn nha hoàn cũng chú ý chút, cũng đừng để tiểu bị lạnh... Ở chỗ ta còn có chút táo, mặc dù phải là đồ tốt gì, nhưng ăn vào giúp khai vị, lát nữa ta bảo người đưa tới cho tiểu ."

      Hạ mẫu nghe xong gật đầu: "Nhị nãi nãi các ngươi đều nhớ hết chưa?"

      Hai đại nha hoàn hầu hạ cho Hạ Vãn Thu khẩn trương trả lời: "Đều nhớ kỹ."

      "Nhưng dù sao hôm nay cũng nóng, thân thể nương thể sử dụng băng cách trực tiếp được, lát nữa đưa dưa hấu lạnh và nước ô mai đến để nương uống giải nhiệt." Hạ mẫu suy nghĩ lúc rồi : "Bảo người ta nhiều băng đến, để ở gian ngoài, buổi tối cửa mở ra, cũng nóng."

      “Vâng ạ” Sơn Tra, Sơn Dược cùng lên tiếng trả lời.

      "Bà bà đúng lắm, tiểu phải giữ gìn sức khỏe." Tô Thị cười : "Lát nữa ta bảo người đưa đồ đến."

      Hạ mẫu gật đầu, nhìn về phía Hạ Vãn Thu : "Vậy ngươi nghỉ ngơi thêm chút , nương ở trong này cùng ngươi."

      "Bà bà, ngài nghỉ ngơi , để ta và Yến Xảo thay nhau ở trong này với tiểu ." Lúc này Tô thị mở miệng , Yến Xảo trong miệng nàng chính là tên của Dương thị.

      "Đúng thế bà bà, có ta và đại tẩu ở đây rồi, ngài bị mệt tiểu càng đau lòng hơn." Dương thị cũng ở bên khuyên bảo.

      Lúc này Hạ Vãn Thu chỉ mong được ở mình, cẩn thận suy nghĩ: "Nương, đại tẩu nhị tẩu, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi , có nha hoàn ở đây là được." Vừa cười vừa : "Nếu nữ nhi cảm thấy thoải mái, lập tức bảo nha hoàn gọi nương."

      Hạ mẫu nghĩ chút, rồi : "Cũng được." Đứng lên, nhìn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi cẩn thận hầu hạ nương cho ta." Có giao phó vài câu, mới dẫn Tô thị và Dương thị rời .

      Nhìn Hạ mẫu và hai vị tẩu tử đều rời , Hạ Vãn Thu thở dài hơi nhõm, rất lâu sau mới có thể thực bình tĩnh lại, sau khi bảo bọn nha hoàn đều xuống, xoa mi tâm.

      Đứng ở giữa phòng, nhìn toàn bộ đồ vật bên trong, đời trước sau khi nàng được gả ra ngoài, vô số lần nhớ lại cái sân này. Song cửa sổ màu xanh, màn che màu hồng, toàn bộ đều rất tinh xảo đẹp đẽ.

      Nàng nhớ những thứ này quý giá khó có được nhuyễn lụa mỏng vẫn lại là đại ca tìm riêng cho nàng, đến hai tẩu tử cũng có.

      Ngón tay xẹt qua bàn trang điểm, trong hộp, trang sức sắp tràn ra, đến ngay cả hộp son nho kia cũng là tự tay nhị tẩu Dương thị điều chế, son của Dương gia đều đưa vào cung.

      Trong gương đồng ra gương mặt chính xác là Hạ Vãn Thu mười bốn tuổi được muôn vàn sủng ái, mà phải là Tịch phu nhân hai mươi bốn tuổi chịu đủ cực khổ kia.

      Hạ Vãn Thu dám chắc có phải tại nàng ở trong giấc mơ hay những ký ức kia của nàng mới là giấc mơ.

      Nhìn hai bàn tay trắng trẻo nhẵn nhụi của mình, Hạ Vãn Thu nhắm hai mắt lại, lúc mở ra còn mờ mịt như lúc ban đầu.

      Mặc kệ đây là mộng hay là , chắc chắn nàng để cho bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh kia.

      Tịch gia... Tần gia...

      Hạ mẫu cảm thấy nữ nhi của mình có cái gì đó thay đổi, thể là ở chỗ nào, chỉ có cảm giác mà thôi, nhưng Hạ mẫu cũng chỉ cho là nữ nhi bị trận bệnh trở nên hiểu chuyện mà thôi.

      Nhưng cái vẫn làm cho Hạ mẫu lo lắng chính là đến nay thiếu gia Tần gia vẫn chưa tìm đến, ngay cả sắc mặt của lão gia nhà mình cũng càng ngày càng xấu.

      Hạ Vãn Thu trùng sinh, sống qua đời rồi, làm sao đoán được lo lắng của Hạ mẫu, hơi suy nghĩ chút liền quyết định bỏ công sức sao chép quyển kinh đưa cho Hạ mẫu, diennda^n|@leequyđôn mặc dù kỹ năng thêu của nàng tốt nhưng chữ khá đẹp, dù sao cũng do chính tay Hạ phụ dạy từ : "Nương, ca ca Tần gia chắc chắn trở về bình an, hy vọng Tần bá phụ và Tần bá mẫu quý trọng thân thể."

      Hạ mẫu cầm quyển kinh văn viết tay kia, mặc dù nữ nhi của mình , nhưng bà cũng biết đây là muốn đưa quyển kinh này đến Tần gia, nhưng nhớ đến việc biết sinh nhật của thiếu gia nhà họ Tần, Hạ mẫu lại có chút do dự, liếc mắt nhìn nữ nhi của mình cái, khẽ mín môi dưới, ôn nhu : "Cũng là ngươi hiểu chuyện."

      Hạ Vãn Thu ngồi vào bên cạnh Hạ mẫu, nũng nịu : "Vậy nương dẫn ta đến miếu để dâng hương ."

      Ngón tay Hạ mẫu trạc trán của nữ nhi nhà mình vài cái: "Lại là nha hoàn kia của ngươi tiết lộ tin tức cho ngươi." Vốn Hạ mẫu định ngày mai dâng hương cầu phúc, nhưng định đưa khuê nữ nhà mình theo, hơn nữa ngày mai... cũng cần phải bảo người đến Tần gia.

      "Nương..." Hạ Vãn Thu kéo dài giọng.

      "Lại có chuyện gì muốn cầu xin nương ngươi hả?" Theo giọng vào là nam tử trung tuổi, ước chừng bốn mươi tuổi.

      Hạ Vãn Thu nhanh chóng đứng lên, khẽ cúi người : "Xin thỉnh an phụ thân."

      Hạ mẫu cũng đứng lên, bảo nha hoàn bưng chậu nước đến cho Hạ phụ rửa tay, Hạ Vãn Thu nhận lấy khăn vải đưa cho Hạ phụ lau tay, lại tự tay bưng trà tới.

      Hạ phụ uống ngụm trà, gật đầu: "Quả nhiên chỉ có Thu Nhi hiểu chuyện."

      Hạ mẫu sẳng giọng: "Ngay cả nữ nhi đưa Hoàng Liên* đến, sợ là ngươi cũng khen nó ngọt."
      *: Hoàng liên là vị thuốc đông y rất đắng.

      "Đương nhiên đó là phu nhân đưa lại càng ngọt hơn." Hạ phụ tiếp lời .

      "Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, nên đoạt công việc của mẫu thân." Hạ Vãn Thu trêu ghẹo theo.

      "Được lắm, hai cha con các ngươi cùng nhau bắt nạt ta." Hạ mẫu giả vờ tức giận.

      "Nương, nữ nhi biết sai rồi." Hạ Vãn Thu nhanh chóng tới bên người Hạ mẫu, lôi kéo ống tay áo của Hạ mẫu rồi : "Người đồng ý cho nữ nhi dâng hương ."

      Làm sao Hạ mẫu lại để cho nữ nhi của mình thất vọng được, vỗ vỗ mu bàn tay của nữ nhi, nhìn về phía Hạ phụ: "Lão gia nhìn xem chữ của Thu Nhi có tiến bộ chưa?"

      Sơn Tra dâng kinh thư mà Hạ Vãn Thu sao đưa cho Hạ phụ, Hạ phụ cầm lấy nhìn kỹ, ánh mắt hơi hơi chớp lên: "Nhìn qua ngờ lại trầm ổn hơn rất nhiều." Suy nghĩ lúc rồi tiếp: "Ngày mai dâng hương, dẫn theo Thu Nhi cùng ."

      Hạ mẫu vừa nghe, khẽ buông mí mắt xuống, : " bằng dẫn theo cả Tư Tư và Cẩm Nhi cùng, để tỷ muội làm bạn với nhau."

      Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi là hai thứ nữ do Bình di nương sinh, nếu là đời trước chắc chắn Hạ Vãn Thu vui, cảm thấy mẫu thân chỗ nào cũng nhớ đến hai người kia, chẳng qua Hạ Vãn Thu giờ có thể nghe ra hàm ý của mẫu thân.

      Hạ mẫu biết lâu như vậy mà thiếu gia Tần gia vẫn có tin tức gì, sợ thiếu gia Tần gia kia xảy ra điều gì hay, nên trước tiên tính toán cho mình.

      Dẫn theo hai thứ nữ* này là để giúp mình che giấu mà thôi. (*thứ nữ: con của vợ bé của tiểu thiếp, di nương)

      Hạ Vãn Thu đều có thể nhìn ra làm sao Hạ phụ lại nhìn ra, nhưng cuối cùng là đau lòng đích nữ* nhà mình, diennda^n|@leequyđôn thể để nữ nhi chưa gả ra ngoài phải ở góa được, mặc dù thanh danh được bảo vệ nhưng lại hủy cả đời nữ nhi. (* đích nữ: con của vợ cả)

      Nếu Hạ mẫu đồng ý với nữ nhi, nuốt lời, Hạ Vãn Thu ngồi cùng chiếc xe ngựa với Hạ mẫu, mà hai người Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi ngồi cùng chiếc xe ngựa.

      Hạ mẫu dẫn các nàng cũng phải là Vạn Phật Tự hương khói thịnh vượng nhất của Tầm thành, mà là Vân Tự có vẻ kém hơn. Vân Tự lớn, nhưng cũng lâu đời, cây trong viện khoảng chừng trăm năm, cho dù là ngày hè cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

      Mà Vân Tự có thứ nổi danh nhất là Bạch Ngọc Lan, chỉ tiếc qua thời gian nở hoa, cho nên người tới đây cũng ít rất nhiều.

      Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi đều do là Bình di nương sinh, Bình di nương vốn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân qua đời. Lúc Hạ mẫu mang thai lần thứ hai, lão phu nhân quyết định đưa Bình di nương cho Hạ phụ, tuy chỉ sinh hai nữ nhi, nhưng vẫn có vài phần mặt mũi ở Hạ gia.

      Mà Hạ mẫu cũng phải là người hà khắc, ăn mặc, đồ dùng của Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi ở Hạ gia cũng khác gì Hạ Vãn Thu.

      Hạ Tư Tư cũng đính hôn, là con trai của chủ quản Công Bộ, tuy chức vụ kia chỉ là Chính Lục Phẩm, nhưng Hạ Tư Tư đính hôn là con trai trưởng của nhà đó.

      Mà chủ nhà của gia đình kia, lúc trước cũng có chút giao tình qua lại với Hạ phụ, Hạ mẫu cũng hao phí ít sức lực vì mối hôn này.

      Hạ Cẩm Nhi còn tuổi, nhưng có thể nhìn ra bộ dạng thanh tú xinh đẹp, có chút mềm mại đáng . Hạ Vãn Thu hơi hơi mím môi, nàng vẫn còn nhớ , qua hai năm nữa bộ dáng của Hạ Cẩm nhi lại càng thêm xuất sắc, đến ngay cả...

      "Nhị tỷ tỷ." Hạ Cẩm Nhi mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, lúc cười rộ lên khóe miệng còn có má lúm đồng tiền nho , nhìn rất là đáng .

      Hạ Vãn Thu đối với Hạ Cẩm Nhi là vừa áy náy vừa hận, áy náy là lúc trước do nàng nên khiến cho cửa nát nhà tan, làm hại nàng ta bị nhà chồng bỏ, hận nàng ta là vì sau khi mình thu nhận nàng ta, lại dám bò lên giường của trượng phu mình.

      Nhưng giờ Hạ Vãn Thu cũng cuối cùng là áy náy nhiều hơn hay hận ý nhiều hơn. Dù sao nếu Hạ gia bị hủy, Hạ Cẩm Nhi cũng bị nhà chồng hưu (bỏ), khẽ cười khổ, xem ra đó chính là báo ứng mà nàng phải nhận.

      Đáng tiếc cho dù nàng có nghĩ như vậy, nhưng Hạ Vãn Thu vẫn có cách nào bình tĩnh mà đối mặt với nàng ta.

      Mà Hạ Tư Tư, lúc Hạ gia gặp nạn, Hạ Tư Tư lộ mặt lấy lần. Trước đó, Hạ Tư Tư còn rất thường xuyên trở lại Hạ phủ.

      "Đại tỷ tỷ, Tam muội muội." Hạ Vãn Thu đứng ở bên người Hạ mẫu, ôn nhu .

      "Nhị muội muội." Hạ Tư Tư nở nụ cười, mặc dù bộ dáng của nàng ta bằng Hạ Cẩm Nhi, nhưng cũng thanh tú đáng , giờ lại là độ tuổi đẹp nhất, khiến cho nhan sắc càng tăng thêm vài phần.

      "Mấy ngày trước đây thân thể của Nhị tỷ tỷ khoẻ, di nương sợ ta quấy nhiễu Nhị tỷ tỷ nghỉ ngơi nên cho ta đến thăm, giờ nhìn thấy thân thể Nhị tỷ tỷ tốt, trong lòng ta cũng cảm thấy vui mừng." Hạ Cẩm Nhi cười ngọt ngào, .

      Hạ Vãn Thu nở nụ cười, lại tiếp, chỉ với Hạ mẫu: "Nương, chúng ta dâng hương ."

      "Cũng được, sau khi dâng hương xong, ba tỷ muội các ngươi lại tiếp tục chuyện." Hạ mẫu nhéo tay của nữ nhi nhà mình cái, cười : "Tư Tư, Cẩm Nhi, chúng ta cùng nhau vào thôi."

      Hạ Cẩm Nhi mới định mở miệng, lại bị Hạ Tư Tư ngầm kéo cái, Hạ Tư Tư : "Dạ, nương”

      Hạ mẫu đến đây đương nhiên có người tiếp đãi, nhưng mà Hạ mẫu là khách quen, hơn nữa lần này nàng tới cũng phải để nghe phương trượng giảng kinh, cho nên để tiểu hòa thượng cùng.

      Sau khi dẫn ba chị em của Hạ Vãn Thu dâng hương, cúng tiền dầu vừng xong, liền sương phòng phía sau.

      là sương phòng, ra chỉ là cái sân , mặc dù lớn nhưng cũng rất sạch , trong viện trồng đầy cây cối và hoa cỏ, hoàn cảnh thanh tĩnh đẹp đẽ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:

      Edit: Thu Thủy


      Hạ mẫu lần này đến để gặp Tần mẫu, để Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi và hai nha hoàn bên người ở sương phòng, ra lần này Hạ mẫu muốn đưa Hạ Vãn Thu nhưng nghĩ đến lời của lão gia nhà mình mới đưa cùng.

      Tần mẫu ở sương phòng cách Hạ gia xa, lúc Hạ mẫu và Hạ Vãn Thu qua, Tần mẫu chờ ở ngoài cửa rồi.

      "Sao bà lại tự mình ra ngoài." Hạ mẫu tiến lên hai bước, kéo tay Tần mẫu, giọng oán trách.

      Tần mẫu nở nụ cười rồi : " sao đâu, Vãn Thu thành đại nương rồi."

      Mắt Hạ mẫu hơi lóe sáng "Còn chưa hiểu chuyện lắm." xong liền nhìn về phía Hạ Vãn Thu "Con có còn nhớ Tần bá mẫu ?"

      "Con còn nhớ, Tần bá mẫu khỏe." Hạ Vãn Thu cúi người "Bá mẫu nên chú ý sức khỏe nhiều hơn."

      "Được, đúng là đứa bé ngoan." Tần mẫu nở nụ cười "Vào rồi ."

      Sắc mặt Tần mẫu hơi tái, có phần tiều tụy, ra Hạ Vãn Thu nhớ bộ dáng trước kia của Tần mẫu, đời trước dù nàng gặp Tần mẫu vài lần nhưng lúc đó tuổi , từ khi hủy hôn, Hạ Vãn Thu gặp lại Tần mẫu nữa.

      Chỉ nhớ lúc đó Tần mẫu đối xử với nàng tệ.

      "Vãn Thu mới 14 tuổi thôi." Tần mẫu cầm tay Hạ Vãn Thu "Chờ con tới tuổi cập kê, bá mẫu tặng con phần đại lễ."

      Lòng Hạ mẫu xoắn lại, lời này của Tần mẫu cũng là lời ngầm định việc kết hôn, như vậy... Hạ mẫu nhìn mắt con mình, cười "Xem trí nhớ của ta này, trước tới định mang cho bà chút táo khai vị mà lại quên mất, Vãn Thu con lấy qua đây."

      "Vâng." Hạ Vãn Thu biết mẫu thân và Tần mẫu muốn chuyện riêng.

      "Vẫn là bà có tâm." Tần mẫu cười .

      Hạ Vãn Thu vừa rời , nụ cười mặt Tần mẫu liền biến mất, giấu nổi vẻ mệt mỏi khiến Hạ mẫu nhìn cũng khó chịu.

      Hạ mẫu nhấp môi, vì con mình mà mở miệng hỏi "Có tin tức của Tử Nho ?" Tần Diệp tên tự là Tử Nho, chính là người có hôn ước ới Hạ Vãn Thu.

      Tần mẫu biến sắc, cuối cùng thở dài "Có."

      "Vậy..." Hạ mẫu thấy sắc mặt của Tần mẫu, thầm kinh hãi.

      Tần mẫu miễn cưỡng cười "Chỉ là chưa tìm thấy Ngũ hoàng tử nên hoàng thượng cho lộ ra."

      "Có việc gì cần giúp bà cứ , Tần lão gia và lão gia nhà ta cùng đỗ đạt với nhau." Hạ mẫu ra giao tình của Tần phụ và Hạ phụ chứ nhắc đến nữ nhi của mình.

      Sao Tần mẫu có thể hiểu "Diệp Nhi..." Giọng của bà nghẹn lại "Hủy dung rồi."

      Hạ mẫu biến sắc "Có nghiêm trọng ? Thái y trong cung thế nào?" Tuy nam tử quan trọng dung mạo như nữ tử nhưng khuôn mặt xấu xí, thân thể có khuyết tật thể tham gia khoa cử, càng thể làm quan.

      Mà Tần gia chỉ có người con là Tần Diệp, nếu Tần Diệp xảy ra chuyện, sợ là nhận con bên ngoại làm con nối dòng, nữ nhi của mình gả ... Sợ
      [​IMG]
      CarolTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :