1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tiểu gia, cười một tiếng đi!!! - Mèo Ngủ Nướng (12/77c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      TIẾU GIA, CƯỜI TIẾNG !!!

      Tác giả: Mèo Ngủ Nướng

      Thể loại: Cổ đại, hài

      Editor: Tuyết Nguyệt Lam

      Độ dài: 75 chương + 2 ngoại truyện

      [​IMG]

      Giới thiệu:



      Nữ chủ vốn là sắc nữ

      Nam chủ là con thú đẹp kích động hiếu chiến, thẳng thắn lạnh lùng. Thú? sai, còn là con trai thứ chín của Thần Long, Bệ Ngạn.

      Bởi vì bị cừu địch đuổi giết, Bệ Ngạn biến đổi thành bộ dáng nữ nhân trốn vào kỹ viện, lại đánh bậy đánh bạ gặp phải nữ chủ sắc đảm (háo sắc) ngập trời, nhìn từ đầu đến chân, bị sờ từ đuôi tới đầu, than ôi, Long Thiếu Gia bị chiếm tiện nghi, làm sao bây giờ? !

      Phụ thân dạy, lấy gậy ông đập lưng ông, vì vậy, ta. . . . . . hả? Sờ soạng thân thể nữ nhi phải cưới nàng? Phụ thân, Sao người sớm chuyện này?.

      Nhìn nữ chủ gây , chảy nước miếng nghiêng người tiến lên, Bệ Ngạn cũng chịu được nữa hét lớn:

      Ta ta, ai tới cứu ta! ! ! ! ! ! !
      Last edited: 13/10/16
      Vũ Nguyệt Nha, melodyevilTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1 : Thần tài tới cửa

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tháng cuối hạ, khí ngột ngạt giống như trong lồng hấp

      Mặt trời tính quá gay gắt, lại sáng loáng làm cho lòng người hoảng sợ. Bà chủ khách sạn Đồng Phúc, Lan Nhan nâng bụng bầu dạo trước cửa vòng cũng thấy lão công mua canh đậu xanh lạnh trở lại, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh vừa hóng mát vừa đợi.

      Ngoài cửa, lại đột nhiên xuất hàng người dài. Thổi la (kèn)đánh trống, lọng che, múa sư, nâng kiệu, khiêng tất cả rương lớn , tất cả đều là toàn là hỉ phục màu đỏ.
      Lan Nhan cầm cái quạt tơ lụa tay cũng để ý lắm, có lẽ là nhà nào đón dâu qua trước cửa nhà mình.

      Ai ngờ, cỗ kiệu đỏ thẫm lại nghiêng lệch đứng trước cửa khách điếm. Có thực khách lắm chuyện chạy đến xem náo nhiệt, chỉ thấy cỗ kiệu này chế tác tinh tế, nóc dùng gỗ đào tốt điêu khắc hoa văn trân thú (thú quý), bốn phía cỗ kiệu treo tơ lụa đỏ tươi, vừa nhìn liền biết là kiệu của nhà giàu.

      Chốc lát, màn kiệu tơ lụa thượng hạng bị vén lên, nam nhân trung niên mập mạp từ bên trong ra, thẳng vào khách điếm.

      "Khách quan ngài đây là?" Lan Nhan nhíu mày mà hỏi, bởi vì thân thể bất tiện, cũng đứng dậy.

      Nam tử trung niên cũng so đo, hành lễ :

      "Xin hỏi, chưởng quỹ khách điếm Nhai Tí có đó ?"

      Lan Nhan miễn cưỡng nâng mí mắt, "Tướng công ta ra ngoài làm việc, có chuyện gì sao?"

      Nam tử trung niên sờ mũi cái, mới thẹn thùng thân phận.

      "Tại hạ Tiết Thải từ đế đô, tìm Nhai Tí lão bản. . . . . ."

      "Ngươi là Tiết Thải?" Lời chưa xong bị đánh gãy, Lan Nhan ánh mắt chợt sáng lên , "Ngươi chính là đế đô thủ phủ Tiết Thải? !"

      Tiết Thải xuề xòa gật đầu, giờ phút này, Nhai Tí mua canh đậu xanh cũng trùng hợp từ bên ngoài trở lại.

      Đặt canh bàn, Nhai Tí nhìn ra ngoài cửa, lông mày tinh xảo nhăn lại.

      "Nhan nhi, nàng lại mua đồ lung tung rồi hả ?"
      Lan Nhan vừa thấy trượng phu, vội lôi kéo :

      "Lão công, đây là Tiết Thải, đế đô Tiết Thải, thủ phủ Tiết Thải!"

      Tiết Thải ngẩn ra, có loại cảm giác mình thành quái vật hiếm lạ.

      Nghe vậy, tròng mắt Nhai Tí lạnh xuống, tỉ mỉ nhìn. Tiết Thải này bao quanh thân bộ cẩm bào Mặc Vân, mặc dù thân hình mập mạp, nhưng búi tóc như nước sơn, mắt như sao sáng, lúc tuổi còn trẻ bộ dáng chắc hẳn rất tốt.
      Bị Nhai Tí nhìn chằm chằm như vậy, Tiết Thải lại càng cảm thấy áp lực, vội thở dài :

      "Vị này chính là Nhai Tí lão bản?"

      Nhai Tí đáp lễ, "Hữu lễ."

      Tiết Thải lau cái trán đổ mồ hôi,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, liên tục :

      "Nếu là Nhai Tí đại nhân, ta cũng ngại thẳng. ra lần này ngàn dặm xa xôi mà đến, là vì cầu hôn."

      "Phốc ——" Lan Nhan uống canh đậu xanh phun hết lên bàn, mắt mang hoa đào , "Tiết đại nhân, ta mang thai đứa bé rồi ngươi mới đến, nếu sớm chút. . . . . ."

      Dưới ánh mắt sắc bén mãnh liệt nhìn chăm chú của Nhan Tí, Lan Nhan nuốt xuống nửa câu sau.

      Tiết Thải cũng bận rộn khoát tay : "Bà chủ hiểu lầm, phải là ta cầu hôn, đây là. . . . . . Này. . . . . . Ai!"

      "Tiết đại nhân chớ vội, từ từ !"

      Tiết Thải vững vàng tinh thần, mới :

      " ra , ta là thay con ta tới cầu hôn ."

      "Hả?" Hai vợ chồng trăm miệng lời mở miệng, từ xưa đến nay chỉ có nhà trai cầu hôn, đây lại thay con tới cửa cầu hôn thể tưởng tượng nổi.

      Thấy thế, Tiết Thải cũng hung hăng thở dài mới :

      "Thực dám giấu diếm, tứ công tử quý phủ có vợ chồng chi thực với tiểu nữ, ta đây mới mặt mo tới cầu hôn."

      Nhai Tí, Lan Nhan đưa mắt nhìn nhau.

      Lan Nhan đâm đâm Nhai Tí, than thở :

      "Tứ đệ ngươi phải đế đô phá án sao? Sao ngược lại thành làm nhục hoàng hoa khuê nữ rồi hả?"

      Nhai Tí trầm ngâm, "Làm sao Bệ Ngạn có thể ——"

      Tiết Thải chỉ sợ hai người tin, vội :

      "Sao lại thể, Tứ đệ ngươi ở kỹ viện cướp cái yếm của con ta!"

      Lan Nhan thở sâu giọng điệu, "Ngươi cái gì, kỹ viện?"

      Nhai Tí cũng : "Con ngươi là kỹ nữ thanh lâu? !"

      Tiết Thải nghe lời này,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, sợ hai người hiểu lầm, dùng sức khoát tay :

      " đúng đúng! Con của ta là khách nhân dạo kỹ viện!"

      "Nữ nhân còn dạo kỹ viện? !"

      Tiết Thải há hốc mồm sửng sốt ra nửa chữ, hung hăng tát mình bạt tai, mới nức nở :

      "Lời này ra cũng dài. . . . . ."
      Last edited: 12/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Nam sắc trước mặt

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: đế đô thủ phủ Tiết Thải đột nhiên tới cửa, con mình và Tứ công tử Long tộc có da thịt thân thiết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Nghiệt duyên, từ nhất đẳng thanh lâu ở đế đô —— Ngưng Sương các.

      Tối nay, Ngưng Sương các có thể là cực kỳ náo nhiệt. vì cái khác, chỉ vì đầu bảng Quai Sương Nhi vừa tới bị công tử thanh tú có danh tiếng lấy trăm lượng hoàng kim bao đêm.

      Ma ma đứng ở cửa kiếm khách còn tâm tư nghênh đón khách, trước mắt thoảng qua tới thoảng qua , tất cả đều là bạc trắng. Chỉ cần vừa nghĩ tới trong khố phòng lập tức lấp đầy hoàng kim, ma ma liền hưng phấn đến giật thót mình.

      Kỹ nữ tiểu Thanh bên cạnh tốt bụng nhắc nhở ma ma:

      "Mẹ, người cũng đừng trách con dội người nước lạnh, sao con càng nhìn càng thấy tiểu công tử xa hoa kia giống Tiết đại tiểu thư?"

      Tiết đại tiểu thư, con bảo bối điêu ngoa đế đô thủ phủ Tiết Thải Tiết Dĩ An. Nghe thấy kỳ danh, quả so với đạo tặc Uông Dương "Dạ Mị" càng làm cho người ta mất hồn mất vía! Nguyên nhân? Ai, đề cập tới cũng được.

      Được nhắc nhở như vậy, ma ma ngẩn ra, chống nạnh phẫn nộ :

      "! Ngươi là ghen tỵ, ghen tỵ trắng trợn! Ta hiểu thời gian Sương nhi tới lâu, nâng nàng làm đầu bảng mọi người các ngươi đều phục."

      Chỉ là này cũng có tư chất làm đầu bảng, chậc chậc, khuôn mặt lãnh nhược băng sương tuyệt ảnh hưởng tới việc đám công tử này động lòng, lông mày đen, mắt hạnh miệng đỏ, là nữ nhân nhìn mà hai mắt cũng bị câu hồn.

      Tiểu Thanh bị quở mắng, phẫn nộ :

      "Mẹ nghe cũng được, cuối cùng cũng ngày gặp chuyện may như thế. Cuối cùng con khuyên thêm câu, Quai Sương Nhi đó cũng phải là đèn cạn dầu."

      Các nương ai nhớ, Quai Sương Nhi ít kiệm lời tới kỳ quặc. Mấy ngày trước đây, sáng sớm đột nhiên chạy tới thanh lâu "thích quán", đánh thức mọi người, sau chỉ thanh nhạt ra hai chữ: "Mướn phòng" trực tiếp tìm phòng trống nằm xuồng liền ngủ, ngực còn bị thương. Nữ tử như vậy ai thấy cũng biết là phiền toái, cố tình ma ma lại vui mừng ngớt, thu xuống làm đầu bảng.

      ra , má mì là ngàn vạn trách lầm Tiểu Thanh rồi, công tử thanh tú này xác thực chính là đại tiểu thư bướng bỉnh nhà họ Tiết, mà Quai Sương Nhi cũng vừa lúc là Tứ công tử Long tộc gặp rủi ro —— Bệ Ngạn.

      Giờ phút này, Tiết Dĩ An chính là sắc tâm nổi lên.

      Dạo bước đến bên giường, Tiết Dĩ An chống quạt nhìn mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần chậc chậc :

      "Vừa thấy thương, quả là báu vật, ha ha!" Nhìn dáng dấp, chủ nhân cũng là huệ chất lan tâm, cưới nữ nhân có dáng vẻ như vậy trở về phụ thân phản đối chứ?

      Bệ Ngạn trong người có thương tích, hóa thân nữ nhân đánh bậy đánh bạ vào kỹ viện chính là chỗ thanh tĩnh, bây giờ lại bị loài người ngu ngốc hất cằm lên nhạo báng, bất thình lình mở mắt, trong tròng mắt bắn ra vô số châm gai khiến người khác sợ hãi.

      Tiết Dĩ An trực tiếp bỏ qua ánh mắt lạnh thấu xương của mỹ nhân, hắc hắc cười gian :

      "Mỹ Nhân Nhi, cùng ta về nhà làm vợ tốt ?"

      Bệ Ngạn phản ứng đây là thế gian gọi là khách làng chơi, liền xem thường đều lười phải lật, trực tiếp nghiêng người vào trong tiếp tục ngủ. Nhưng điều này nhìn trong mắt Tiết Dĩ An, lại trở thành ngượng ngùng chịu nổi.

      "Mỹ Nhân Nhi nàng đừng sợ, ta bảo vệ nàng, hắc hắc!" Tiết Dĩ An vừa vừa sắc chạm vào eo của Bệ Ngạn.

      Bệ Ngạn vốn lạnh lùng để ý trong nháy mắt mở mắt, tròng mắt lại sâu ba phần, bình sinh, hận nhất tiếp xúc thân thể cùng người khác, ngay cả cùng huynh đệ cũng nguyện kề vai sát cánh, chớ chi là nam tử này lại xoa nắn sờ bò bên hông mình.

      Tiết Dĩ An ngốc như vậy lại như cũ 1 chút cũng cảm nhận được lệ khí xơ xác tiêu điều chung quanh, chống cằm :

      " kỳ quái, tại sao eo của mỹ nhân cứng như thế, tuyệt giống như nữ nhân. . . . . ." Tiết Dĩ An suy nghĩ chút, lại cười hiểm khoát tay :

      "Chỉ là cần gấp gáp, ta tới giúp nàng uốn mềm. . . . . ."

      Lời còn chưa xong, Bệ Ngạn liền đột nhiên ngồi dậy từ giường, Tiết Dĩ An cả kinh, nửa câu sau bị nuốt trở lại bụng.

      tròng mắt Bệ Ngạn thâm thúy, cắn răng :

      "Lấy ra."

      Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái, hiểu chút nào :

      "Mỹ nhân, giọng nàng sao lại thô như vậy, giống như nam nhân."

      Bệ Ngạn để ý tới, giọng lại lạnh xuống mấy phần, vẫn là hai chữ kia:

      "Lấy ra."

      Tiết Dĩ An cúi đầu, đập vào mi mắt chính là dây lụa bên hông Bệ Ngạn.

      Lấy ra? Mỹ nhân muốn nàng cởi dây lưng của nàng ấy? Khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ dị, cởi liền cởi , mỹ nhân này đúng là thể chờ đợi, vậy hãy để cho ta nhìn thân thể xinh đẹp của ngươi , dù sao chính mình cũng là thân nữ nhi, ai cũng thiệt thòi.

      Cứ suy nghĩ như vậy, Tiết Dĩ An liền ngoan ngoãn bắt đầu tháo dây thắt lưng. Chốc lát, dây lưng tuột xuống, hơn phân nửa bộ ngực trần trụi tinh tráng của Bệ Ngạn lộ ra trong khí. Bởi vì ghét nữ nhân có ngực, mặc dù biến ảo thành bộ dáng nữ nhân, Bệ Ngạn vẫn giữ thân hình nam nhi của mình.

      Tiết Dĩ An giật mình cái, lên tiếng kinh hô:

      "Ngươi, ngươi ——"

      Bệ Ngạn cho là hoa hoa công tử trước mắt bị mình hù dọa, vì vậy rất có tư thế ôm ngực nhíu mày, ai ngờ câu tiếp theo Tiết Dĩ An lại :

      "Oa, tiểu tử dáng người ngươi tệ đó! Cơ bụng cường tráng như vậy, da cũng là màu mật ong khêu gợi, ha ha, ngờ tới kỹ viện còn có thể gặp mỹ nam sắc như thế, kiếm được kiếm được rồi!"

      Dứt lời, Tiết Dĩ An liền huơ tay múa chân, cuối cùng vẫn quên cho Bệ Ngạn nụ cười thỏa mãn, trong nháy mắt Bệ Ngạn trước có loại cảm giác muốn ngã xuống, nữ nhân này sao lại giống với người phàm?

      "Chỉ là ——" Tiết Dĩ An trầm ngâm, tay kéo cái má, mắt vẫn nhìn chằm chặp ở ngực Bệ Ngạn, " được hoàn mỹ, lại bị thương."

      Tiết Dĩ An nàng duyệt thi vô số, khó được thấy vóc người cực phẩm như vậy, nếu như có thể mang ra giải phẫu nghiên cứu tốt? Vật thí nghiệm hoàn mỹ như vậy sao có thể có vết thương đây?

      Nghĩ đến chỗ này, Tiết Dĩ An đột nhiên nghiêm túc. Xuống giường kéo qua chậu nước rửa mặt kệ khăn liền bắt đầu tỉ mỉ lau vết thương, vẻ mặt nặng nề nghiêm trang.

      "Vết thương này sâu, ngươi lại hơi thở gấp tâm đập mạnh, miệng cũng kêu là kỳ tích. Thường thường tình huống như thế cũng mất máu quá nhiều, ngươi lại. . . . . ."

      Bệ Ngạn bắt được tay bé lục lọi trước ngực mình, thành công cắt đứt giọng ríu ra ríu rít của nàng.

      Tiết Dĩ An chống lại ánh mắt của , phát mới vừa con là , ràng. . . . . . Chính là mắt ngọc mày ngài, đẹp trai thiếu niên khí bức người.

      "Ngươi, ngươi. . . . . ." Lần này, Tiết Dĩ An rốt cuộc cũng thành công phát Bệ Ngạn khác thường:

      "Ngươi là nam nhân? !"

      Bệ Ngạn nghe lời này, hận đến nghiến răng kèn kẹt, ra đại ca ngươi mới vừa rồi chỉ chuyên tâm nhìn ngực , ngay cả ta là nam hay nữ cũng trực tiếp bỏ qua rồi hả?

      Hít sâu giọng điệu vững vàng, Bệ Ngạn hí mắt :

      "Rốt cuộc ngươi cũng phát ."
      Last edited: 12/7/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Bị đùa giỡn

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam



      Tóm tắt chương trước: Đại tiểu thư nhà họ Tiết Tiết Dĩ An thanh lâu chơi đùa, lại ngoài ý muốn phát ra đại mỹ nhân hoa khôi Quai Sương Nhi ‘chỉ có ở trời, mặt đất có’ trong truyền thuyết lại là đàn ông!

      Nghe vậy, Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái, phản ảnh đầu tiên là:

      Người đàn ông này là dâm tặc + cướp, mới vừa cướp mỹ nhân.

      Kết quả là, Tiết đại tiểu thư đưa ra quyết định oai phong lẫm liệt.

      Hạ giọng điệu, Tiết Dĩ An nhắm mắt xông lên giường, vùi đầu ôm cổ Bệ Ngạn kêu to:

      "Người đâu mau tới, bắt trộm. . . . . ." Điên cuồng kêu hai ba tiếng, cũng thấy có người tiến đến tiếp ứng, trán Tiết Dĩ An dần dần chảy ra tầng mồ hôi lạnh.

      ra Ngưng Sương các này là nhất đẳng kỹ viện, vì để cho khách quan cao hứng chơi đùa, gian phòng được đặc biệt chế tạo thành phòng cách , bất luận người bên trong có liều lĩnh rên rỉ thế nào bên ngoài cũng nghe thấy chút tiếng động nào, an bài tỉ mỉ như vậy vào giờ phút này lại trở thành vết thương trí mạng của Tiết Dĩ An.

      Vừa bắt đầu nàng còn thầm nghĩ chỉ cần bắt được Bệ Ngạn thả, chỉ cần chút thời gian có người xông tới cứu mình, mình nhiều nhất bị Bệ Ngạn đánh hai quyền, dù sao người có vũ khí, nhưng bây giờ ——

      "Buông ra."

      Đỉnh đầu truyền đến giọng lạnh đến thấu xương của Bệ Ngạn, tính tình trời sinh thích tiếp xúc với người khác khiến con ngươi thắt chặt.

      Tiết Dĩ An bên này lại bị sợ đến toàn thân run rẩy, trong lòng chỉ ra sức lẩm nhẩm "Chết chắc! Chết chắc!" Lại hoàn toàn nghe thấy Bệ Ngạn cảnh cáo, thậm chí vòng tay ở ngang hông Bệ Ngạn lại chặt hơn vài phần.

      Bệ Ngạn thể nhịn được nữa, lại thể chú ý cái gì "Nam nhân tốt đấu với nữ nhân", chưởng trực tiếp đẩy Tiết Dĩ An đến giường, cường thế đè lên.

      Hai người dưới, nhìn từ đằng xa, nhưng lại là "Nam nhân" ở dưới, "Nữ nhân" ở , có vẻ khác thường và buồn cười.

      Tiết Dĩ An sợ đến ra nửa câu, chỉ mặc cho Bệ Ngạn đè ép mình như vậy.

      Bệ Ngạn bên toàn bộ cũng là do tính tình làm việc, bản tính bướng bỉnh khiến nghĩ đến đầu tiên liền là, người đàn ông này sờ soạng ta, Long Thiếu Gia ta bị chiếm tiện nghi, phải sờ lại.

      Vì vậy vô cùng khách khí cũng cởi đai lưng của Tiết Dĩ An, Tiết Dĩ An giật mình cái, nữ nhi trời sinh ngượng ngùng rốt cuộc lại khiến nàng phản ứng kịp, hét lớn:

      "Ngươi muốn làm gì?"

      Bệ Ngạn quan tâm, soàn soạt soàn soạt hai cái, đai lưng cởi xuống, đầu bả vai Tiết Dĩ An, da thịt trắng như tuyết và cái yếm phấn hồng xinh xắn trong nháy mắt ra trong khí.

      "Ngươi, tên dâm tặc này!"

      Tiết Dĩ An thấy Bệ Ngạn ngừng nhìn chằm chằm cái yếm của mình, khuôn mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

      Nàng biết, Bệ Ngạn nhìn thẳng như vậy nhưng có nửa điểm tà niệm, chưa biết mùi đời lần đầu tiên thấy cái yếm của nữ nhân nhân gian, cảm thấy kỳ lạ thôi.

      dùng đến não suy nghĩ, Bệ Ngạn liền chút do dự kéo cái yếm xuống, cầm ở tay ngửi cái, trong lòng : đồ chơi này là thơm, trở về cũng làm cho mẫu thân ta cái để mặc.

      Bên này bị kéo ra, Tiết Dĩ An liền sợ hãi giãy giụa kêu lên.

      Bệ Ngạn nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Dĩ An dùng cánh tay che lại lồng ngực của mình. Vào giờ phút này, rốt cuộc Bệ Ngạn cũng phát có gì đó đúng, người đàn ông này chỉ có vóc dáng hơn, da trắng nõn, ngay cả ngực cũng có bộ dáng giống mẫu thân, lại cao vút lên.

      "Mẹ?"

      Bệ Ngạn ra hai chữ, Tiết Dĩ An còn chưa kịp mắng Tam Tự kinh nghe bên ngoài la hét ầm ĩ.

      "Ai nha nha, Tiết đại lão gia, thể lên, trong phòng đều là khách quý!"

      "Tránh ra! Nếu ta đập tiệm của ngươi!"

      thanh ồn ào lớp sau cao hơn lớp trước, chốc lát liền truyền vào phòng.

      Hai người quần áo xốc xếch ngớ ra hai giây, liếc mắt nhìn nhau mới phát hai người vẫn duy trì động tác "Ngồi cưỡi" như cũ, nhưng có vẻ quỷ dị lại là, Bệ Ngạn nữ trang ở , công tử cầm cây quạt giả trang Tiết đại tiểu thư lại ở dưới.

      ràng Tiết Thải ngờ thấy cảnh ướt át như thế, mạnh mẽ như thế, hít thở thông như thế, hình ảnh . . . . . . như thế, hơi lên, lời giáo huấn nữ nhi lại câu cũng ra được.

      Thân là bà chủ thanh lâu lại hề giống vậy, nàng nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng vô cảm, săn sóc dùng thân thể ngăn trở cảnh xuân giường, y y nha nha nũng nịu:

      " Tiết đại lão gia thể vào, đúng , Sương nhi?"

      Vừa quay đầu lại, ma ma nhất thời cũng trợn to mắt, "Ah? Này, này này! Sương nhi đâu? Ngươi, ngươi, ngươi là ai?"

      Ngón tay chỉ vào Bệ Ngạn khẽ phát run, Bệ Ngạn cau mày nhìn tình huống hỗn loạn, vò đầu trong lòng cũng kêu to kỳ quái, bình thường ở thế gian gặp phải loại tình trạng này, phải làm gì? Nhị ca và phụ thân cũng có dạy!

      Hiển nhiên, ma ma đợi kịp Bệ Ngạn phản ứng, mắt trợn trắng, ngất trước Tiết đại lão gia bước.

      Tiết Dĩ An bướng bỉnh cũng biết lần này ầm ĩ quá lớn, từ lúc phụ thân vào phòng đến giờ, cũng vội vàng bò dậy sửa sang lại áo, xong mới ngoan ngoãn gọi:

      "Cha ——"

      Cuối cùng, Tiết Thải vẫn chống đỡ được câu dịu dàng này, buồn bã nhìn nữ nhi bảo bối cái, ngất xỉu.

      Tiết Dĩ An vô cùng ràng, ánh mắt vừa rồi của phụ thân chính là : ta có nữ nhi này.

      Ở trong Tiết phủ, truyền đến từng trận tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      "Cha cái gì ——"

      "A a! Cha muốn sống nữa——"

      "Nữ nhi, nữ nhi!"

      Tiết Dĩ An bình tĩnh nhấp hớp Bích Loa Xuân thượng hạng, hai chân bắt tréo nhàn nhã :

      "Phụ thân, con còn chưa có chết đâu, cần khóc lóc thảm thiết."

      Tiết Dĩ An đổi nữ trang búi tóc Lưu Tô khéo kéo, bởi vì ghét cảm giác tóc giả đặt đầu thoải mái dễ chịu, Tiết Dĩ An chỉ buộc mái tóc đuôi sam đỉnh đầu, trâm bạc lá vàng tất cả sáu thứ để cố định tóc, còn lại tùy ý thả sau ót, hai bím tóc con trước tai khiến cả người nổi bật lên hoạt bát trong sáng.

      Tiết Thải đứng dậy từ dưới đất, gào khóc thảm thiết bắt lấy cánh tay nữ nhi, tiếp tục khóc sụt sùi:

      "An An ơi An An, làm sao con cứ nghe lời như vậy? Thiên kim đại tiểu thư làm, cố tình học đồ bỏ khám nghiệm tử thi, làm cho người khắp thành gặp con liền tránh. . . . . . Vậy cũng thôi, sao bây giờ đến cái yếm cũng bị nam nhân. . . . . ." Do dự nửa ngày, Tiết Thải cách nào mở miệng, chỉ đành phải biến câu kế tiếp thành tiếng thở dài thấp.

      Tiết Dĩ An cũng biết lần này phạm tội , vùi đầu oán trách:

      "Cũng phải là lỗi của con, con làm sao biết kỹ viện có nam nhân tiếp khách chứ? Còn nữa, con làm sao biết gặp phải biến thái trộm cái yếm!"

      Tiết Dĩ An càng càng tức giận, đến cuối cùng dứt khoát nắm chặt quả đấm.

      Nghe vậy, cặp mắt Tiết Thải cũng đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi :

      "Ngưng Sương các khá lắm, lại dám hủy trong sạch của con ta, ngày mai ta phá nó...!"

      "Cha, làm gì có ai tự phá cửa hiệu của mình chứ?"

      Hai phụ tử chuyện, liền nghe thanh cực kỳ lười biếng từ bên ngoài truyền tới, từ xa tới gần, ngoái đầu lại thoáng nhìn, hẳn là Tam thiếu gia nhà họ Tiết Tiết Dĩ Tiểu cười đùa giỡn vào đại sảnh. Sau lưng, còn có bao công mặt đen sắc mặt tái xanh Tiết lão đại —— Tiết Dĩ Mộ.

      Xưa nay Tiết Dĩ An sợ nhất là đại ca nghiêm nghị, lập tức thu lại hung hãn kiêu ngạo, ngoan ngoãn đứng lên.

      Tiết Thải lau lệ, hỏi:

      "Phá cửa hàng của mình? Ngưng Sương các là của chúng ta?"

      "Ừ, nửa năm trước thu mua." Tiết Dĩ Mộ nhìn lướt tiểu muội cái, hời hợt .

      Tiết Dĩ Tiểu cũng bộ dáng xem kịch vui ngồi xuống.

      Tiết Thải : "Nhi tử, sao chuyện đại như thế cũng cho ta biết?"

      Tiết Dĩ Mộ đưa mắt nhìn phụ thân chốc lát, mới :

      "Con với người, còn cầm sổ sách cho người xem qua, quên rồi hả?"

      Tiết Thải nghe vậy sửng sốt, sờ mũi cái nhớ lại, giống như. . . . . . có chuyện như vậy, chỉ là sau lại bị chuyện bát tự An An và công tử vương phủ đối nhau, cho nên, quên mất còn mống!

      Chần chừ như vậy, Tiết Thải ngượng ngùng cười :

      "Ta già, phương diện chuyện làm ăn. . . . . . Mấy huynh đệ các ngươi định đoạt. Cái đó, lại . . . . . . Buôn bán được ?"

      "Ừ." Tiết Dĩ Mộ đáp trống tiếng, "Rất tốt, nếu như. . . . . . Người khác gây phiền tốt hơn, ta cần bồi thường bạc cho ma ma và đám khách làng chơi."

      Giọng tuy , cũng giận tự uy.

      Tiết Dĩ An biết quở trách đến từ đầu, cũng khẩn trương nắm lấy váy hoa , lặng lẽ nhìn đại ca cái, mới cười híp mắt :

      "Đại ca ta có gây thêm phiền, ta biết rồi. . . . . . Ngươi nhất định giúp ta ."

      "Hử?" Tiết Dĩ Tiểu bên cười híp mắt tiếp lời, thấy tiểu muội gặp rủi ro tuyệt gấp gáp, "Lần này ai cũng giúp được ngươi, An An ta cho ngươi biết, mới vừa rồi sau khi đại ca biết chuyện này vô cùng, vô cùng tức giận!"

      Tiết Dĩ An lạnh run lên, uất ức :

      "Đại ca, mặc kệ chuyện của ta ——" Nếu biết Ngưng Sương các là của nhà họ Tiết, đánh chết nàng cũng dám vào, trời ạ! biết bên trong có bao nhiêu tai mắt của đại ca.

      "Cái gì cũng cần phải ." Tiết Dĩ Nộ cắt đứt lời tiểu muội, chuyển sang với Tiết Thải, "Phụ thân, người cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?"

      Tiết Thải nhìn con lớn nhất khí thế bức người, nhất thời cũng nghẹn lời.

      "Cái đó, nếu thể phá tiệm mà . . . . . . Chuyện này liền giao cho Mộ nhi ."

      "Phụ thân!" Tiết Dĩ An tức giận chịu nổi hận Tiết Thải, phụ thân cũng có lương tâm, sớm biết cũng trở lại với ông ấy.

      Tiết Thải cười vô cùng xin lỗi với nữ nhi, vỗ vỗ tay của nàng trấn an, nét mặt " ngại, đại ca ngươi quá khó đối phó".

      Tiết Dĩ Mộ lấy được đồng ý của phụ thân, khẽ vuốt cằm, uống hớp trà, :

      "Vậy làm như vậy , Tam đệ."

      "Tốt." Tiết Dĩ Tiểu như có như hừ tiếng, mới sải bước ra cửa.

      Hai phụ tử hai mặt nhìn nhau, Tiết Dĩ An lấy hết dũng khí, mới giọng mà :

      "Cái đó. . . . . . Đại ca, làm thế nào đó?" NND, khí thế đại ca quá mạnh mẽ, mỗi lần mình ở trước mặt đều chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn.

      Tiết Dĩ Mộ đặt ly trà xuống, mới tựa như hồi hồn mà nhìn về hai người, cười đến như tẩm gió xuân.

      "Tìm được người này trước , điều tra thân thế, sau đó, lập gia đình."

      Nghe lời này, trong nháy mắt con ngươi Tiết Dĩ An phóng đại.

      "Gả, gả, lập gia đình?"

      Tiết Dĩ Mộ thanh thản mỉm cười, "Vốn tính từ từ tìm vị hôn phu cho An An, ngươi thể chờ đợi, vậy như thế . Phụ thân đối với việc này có ý kiến gì ?"

      Tiết Thải nghe mình bị điểm danh, vội lộ ra vẻ mặt hòa ái.

      "Nếu như gia thế quá tệ mà , nếu hai người gạo nấu thành cơm, ách. . . . . . Rất tốt rất tốt!"

      "Phụ thân phản đối là tốt rồi, sòng bạc bên kia còn có chút việc ta trước."

      "Tốt."

      Cả quá trình, có bất kỳ người nào hỏi Tiết Dĩ An có đồng ý hay , giống như, mình là vô hình.

      Tiết Dĩ Mộ đứng dậy ra ngoài, gần đến cửa, lại quay trở lại nghiêng người phân phó với tổng quản Tiết phủ:
      "Mấy ngày nay cho tiểu thư ra khỏi cửa phòng, phái thêm người, nếu thấy nàng, đến lúc đó ta nhét ngươi vào kiệu gả !"

      Dứt lời, quả bình thản rời .

      Qua hồi lâu, lâu đến Tiết Dĩ Mộ ra khỏi cửa chính, mình bị "Mời" vào phòng, Tiết Dĩ An mới phản ứng được tru lớn lên:

      " phải đâu? Ta biết người kia còn chưa vượt qua hai canh giờ!"

      "Được rồi, ta thừa nhận dáng dấp rất đẹp mắt, cơ ngực cũng rất đẹp, nhưng mà ta thề, đại ca! Ta chỉ là muốn coi là đối tượng nghiên cứu. Cái đó, đối tượng nghiên cứu thi thể! !"

      "Phụ thân, trừ cưỡi người ta, chúng ta có gì cả!"

      "Ta, ta muốn gả cho biến thái —————"

      tiếng so tiếng thê lương, nhưng chuyện cho tới nước này, còn có thể tùy ý ngươi sao? Tiết đại tiểu thư.

      Nhớ, chiếm tiện nghi của nam nhân cũng là phải trả giá lớn!








      Last edited by a moderator: 12/7/16
      Trâu thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4: Bỏ trốn bỏ trốn

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn bị bắt tại trận, sau khi phụ thân và đại ca bàn bạc, quyết định gả nữ nhi ra ngoài vẫn tốt hơn!

      Ba ngày Tiết Dĩ An bị giam lỏng ở nhà, bất ngờ là lại gây ầm ĩ, mỗi ngày trừ ngoan ngoãn ăn cơm ngủ, liền xem sách thuốc của Ngũ ca giải sầu.

      Lão đại Tiết Dĩ Mộ cười lạnh giải thích với người nhà, "Tiểu nha đầu rất thông minh, biết ồn ào có tác dụng, cho nên giữ lại sức lực chuẩn bị chạy trốn!"

      Nhưng cơ hội chạy trốn lại chậm chạp đến. Ngược lại buổi chiều này, Tiết Dĩ An nhắm mắt giả vờ ngủ say liền nghe tiếng sột soạt bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại thoáng nhìn, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra.

      "Ngươi, ngươi. . . . . ." Dùng tay chỉ vào khuôn mặt lạnh nhạt của Bệ Ngạn, nửa ngày mới ra được câu, "Ngươi vào bằng cách nào?" ràng cửa sổ đóng chặt rồi mà !

      Bệ Ngạn ôm ngực, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào chiếu lên gương mặt tuấn tú rực rỡ vô cùng, nhanh chậm lấy từ trong ngực ra thứ, ở chóp mũi tham lam ngửi cái mới :

      "Mùi thơm, giống nhau."

      Tiết Dĩ An thấy thứ đồ kia, mặt thoáng chốc đỏ bừng,d ie nda n l e q uy d o n . c o m, thẹn quá thành giận quát:

      "Trả lại cho ta!"

      ra trong tay Bệ Ngạn phải vật gì khác, ngày ấy ở thanh lâu, khinh bạc mình mà cướp cái yếm .

      Thân thể Bệ Ngạn hơi nghiêng, Tiết Dĩ An chụp hụt.

      Bệ Ngạn : "Mua."

      Tiết Dĩ An chống nạnh, bên tai cháy sạch lợi hại.

      "Mua cái rắm, ta bán!"

      Dứt lời lại muốn nhào tới giành, Bệ Ngạn thu lại tinh thần hơi nghiêng người, Tiết Dĩ An trực tiếp đụng phải mép giường.

      "Ngươi. . . . . . Dâm tặc!" Tiết Dĩ An giận đến nghẹn, do dự nghĩ lại, vật này bị biến thái đụng từ đầu đến chân, coi như trả lại cho mình cũng chỉ có thể lấy ra thiêu hủy cho hả giận, vì vậy làm bộ lạnh nhạt ung dung :

      " trả thôi, ta cũng thích nó!" Dù sao trong nhà còn nhiều mà, dĩ nhiên những lời này thể cho dâm tặc, ngộ nhỡ nhất thời nổi hứng, trộm cái yếm trong ngăn kéo của mình làm sao?

      Bệ Ngạn có nhận thức chỉ như đứa trẻ, cũng hề biết Tiết Dĩ An đăm chiêu suy nghĩ, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Tiết Dĩ An như cũ.

      Tiết Dĩ An thấy thế cũng lạ, chọc chọc bả vai :

      "Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc vào bằng cách nào?"

      Chân mày Bệ Ngạn nhăn chặt, cảm thấy vấn đề mà Tiết Dĩ An hỏi này tương đối kỳ quái, sau khi vò đầu nửa ngày nghiêm túc tự hỏi mới :

      " tới."

      . . . . . .

      mặt Tiết Dĩ An có ba vạch đen, chỉ đành bóng gió:

      "Vậy ngươi tới làm cái gì?"

      Chân mày Bệ Ngạn giãn ra, hình như vấn đề này có thể đáp mà từ trong ngực ném ra thỏi bạc:

      "Mua." Dứt lời vẫn vẫy vẫy cái yếm tay như cũ.

      Mặc dù Bệ Ngạn rất thích đồ chơi thơm mát này, nhưng trước khi mình hạ phàm phụ thân và mẫu thân dạy, thế gian phải Long cốc, thể tùy tiện lấy thứ gì, phải lấy thứ tên là ‘bạc’ gì đó mua, vì vậy, Bệ Ngạn chút do dự mang nhẫn ngọc tùy thân cửa hàng cầm đồ, ngờ rằng thời điểm chưởng quỹ hiệu cầm đồ nhận được nhẫn ngọc kích động đến thiếu chút nữa cúi người khấu lạy, mẹ ơi, đây phải hơn mấy trăm năm mới có thể gặp được đại ngốc liều lĩnh như vậy! Hơn nữa nhẫn này, dùng đầu bảo đảm, để mua mười, trăm hiệu cầm đồ cũng đủ!

      Thấy cái yếm ở trước mặt mình sáng ngời, ngay cả cổ Tiết Dĩ An cũng đều đỏ, người này. . . . . . Trừ là dâm tặc còn là biến thái, đánh giá xong!

      Hít sâu giọng điệu, Tiết Dĩ An mới xoay người lại :

      "Cái yếm đưa cho ngươi rồi, ngươi có thể !"

      Quang minh chính đại được chủ nhân tặng cái yếm, lòng Bệ Ngạn cũng còn xấu hổ, gật đầu liền ra bên ngoài.

      Thấy thế, Tiết Dĩ An kêu to: "Đợi chút."

      Bệ Ngạn khẩn trương quay đầu lại, có phải lại muốn tặng hay ?

      Tiết Dĩ An : "Ngươi cứ nghênh ngang ra ngoài như vậy?"

      Dứt lời, thấy mặt Bệ Ngạn thẫn thờ,d ie nda n l e q uy d o n . c o m, biết tên ngu ngốc này nhất định nghe hiểu, lại vội bổ sung câu:

      "Người bên ngoài ngăn cản ngươi?"

      Nghe vậy, Bệ Ngạn lắc đầu, " thân."

      Tiết Dĩ An quen tên biến thái trước mắt tiếc chữ như vàng, nhanh chóng hiểu ra gật đầu:

      "Ngươi biết thuật thân?" Cho nên thần biết quỷ hay vào, những thứ chó giữ cửa bên ngoài kia cũng biết?

      Bệ Ngạn nhướng mày, gật đầu.

      Thấy thế, Tiết Dĩ An nở nụ cười quỷ dị khóe miệng.

      "Ta , soái ca chúng ta thương lượng được ?"

      "Ta lại đưa cho ngươi hai cái yếm, ngươi thân dẫn ta chạy trốn."

      Bệ Ngạn mím chặt cánh môi, lắc đầu : " cái là đủ rồi." Có cái, mẫu thân có thể dựa theo đáng vẻ mà tự làm cho mình, về sau buổi tối ngủ sợ bụng bị lạnh nữa.

      Tiết Dĩ An ngờ tên ngốc này thành như thế, lại tuyệt tham lam.

      Vì vậy, kế thành lập tức lòng sinh kế thứ hai mà tính toán.

      "Việc đấy, ta cho ngươi biết, ngươi phải dẫn ta ."

      Bệ Ngạn nhướng mày, trong tròng mắt biểu ra “Mười vạn câu hỏi vì sao” .

      Tiết Dĩ An lắc đầu, đe dọa: "Ngươi có biết hay , ngày đó ở kỹ viện ngươi nhìn thân thể của ta, tại làm cho đường ngang ngõ tắt mọi người đều biết, cha ta bắt ngươi khắp nơi!"

      "Bắt ta?" Bệ Ngạn sờ mũi cái, nhìn thân thể nữ nhân bị bắt? Điều này trước khi hạ phàm sao mẫu thân dạy?

      Tiết Dĩ An nào biết Bệ Ngạn có tâm tư, tiếp: "Đúng vậy! Cho nên, chỉ cần ngươi dẫn ta chạy trốn, phụ thân coi như bắt được ngươi cũng vô dụng, tự nhiên có biện pháp ép chúng ta thành thân rồi."

      "Thành thân?" Ta cho rằng lấy cớ chịu trách nhiệm, lập tức nhận được đồng ý của tiểu tử ngốc này, ngờ tên ngốc này lại bày ra khuôn mặt bối rối gãi đầu.

      Liếc mắt xem thường, Tiết Dĩ An đột nhiên hiểu đàn gảy tai trâu nhiều lời vô ích, dứt khoát :

      "Chính là muốn ngươi thân dẫn ta ra ngoài, có hiểu hay ?" Cuối cùng, gần như rống lên vậy.

      Nghe vậy, Bệ Ngạn rốt cuộc sáng tỏ gật gật đầu

      Những lời này nghe hiểu được, nam nữ chạy trốn, ở tại thế gian gọi là bỏ trốn.

      Tầm mắt Tiết Dĩ Mộ hàn lạnh lẽo, dạo bước nhàn nhạt đảo qua phòng của tiểu muội, tiếp theo đưa mắt nhìn bọn nha đầu sai vặt sau lưng, nhóm người bị ánh mắt này đông lạnh đến run run.

      "Lúc nào phát ?"

      tiểu nha đầu đứng trước run rẩy :

      "Phát lúc tới đưa cơm tối, nhưng. . . . . . Cửa sổ ràng đều rất bình thường."

      người trông chừng cũng giúp:

      "Đúng vậy, Đại Thiếu Gia, chúng ta mực canh chừng cửa chính, cũng thấy tiểu thư ra ngoài."

      Ánh mắt Tiết Dĩ Mộ rét lạnh, tất cả mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng.

      "Ta chỉ hỏi các ngươi lúc nào phát , nhiều như vậy làm chi?"

      Đương gia Tiết gia này xưa nay lấy nghiêm nghị nổi danh, vừa như thế, bọn hạ nhân lại càng dám nhiều lời câu.

      Quản gia ở Tiết gia mấy chục năm, ràng tính khí Đại Thiếu Gia nhất, nghe Đại Thiếu Gia vừa như thế, biết có điều kỳ lạ, trong giọng cũng có quá nhiều ý tứ trách cứ bọn hạ nhân, vì vậy vội cúi đầu :

      "Đúng đúng, Đại Thiếu Gia cực phải."

      Dứt lời mới lại nâng thắt lưng thét lớn với đám người làm, "Đại Thiếu Gia cũng lên tiếng các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì? Nên làm gì làm !"

      Nghe vậy, nhóm người lòng thấp thỏm cũng rơi xuống đất, vội tán loạn như chim như thú cách Đại Thiếu Gia tình bất định xa chút, chỉ còn lại tổng quản nhắm mắt theo sát đương gia tiếp tục phục vụ.

      Tổng quản : "Đại Thiếu Gia, cậu xem có cần phái người tìm đại tiểu thư hay ?"

      Tròng mắt Tiết Dĩ Mộ thâm thúy, hừ lạnh : "Tìm? Nếu người nọ muốn giấu An An ngươi tìm được?"

      Tổng quản sửng sốt, "Đại Thiếu Gia . . . . . . Chẳng lẽ biết người cợt nhã đại tiểu thư là ai? A! Chẳng lẽ hôm nay tiểu thư phải tự mình chạy trốn, là . . . . . Bị tên dâm tặc kia trói lại?"

      Tiết Dĩ Mộ để ý tới người phía sau, chỉ nhắm mắt hít hơi sâu, ngay sau đó, khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ mị.

      Hơi thở của Rồng.

      Xem ra, vị hôn phu An An phải gả cũng đơn giản ....!

      "An An, ai nha, nữ nhi của ta!" cân nhắc, liền nghe giọng Tiết Thải truyền từ ngoài vào.

      "Cha." Tiết Dĩ Mộ cúi đầu gọi.

      Tiết Thải sớm lo được nhiều như vậy, lôi kéo con lớn nhất liền khóc lên:

      "Mộ nhi, ta nghe tiểu muội ngươi bị dâm tặc trói , ngươi mau phái người tìm !"

      Tiết Dĩ Mộ khuyên lơn cha già, ánh mắt, tổng quản hiểu ngầm trong lòng, vội lui ra khỏi phòng, cuối cùng còn săn sóc đóng cửa phòng.

      "Phụ thân. " Tiết Dĩ Mộ giọng , "Chuyện có đơn giản như vậy."

      Tiết Thải dừng khóc thút thít, ngẩng đầu lên : "Có ý tứ gì?"

      Ánh mắt Tiết Dĩ Mộ ngắm nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới :

      "Phụ thân, tiểu muội trẻ người non dạ coi như xong, người cũng phát được ?"

      Nghe vậy, Tiết Thải hít hà, lúc này há to mồm : "A! Đây là. . . . . . Tại sao có thể có hơi thở của Rồng? Chẳng lẽ An An gặp phải là Thần Long Tử Trạch? Ai nha, đây nhưng gặp, Mộ nhi ngươi cũng phải biết, tam giới sớm có lời đồn đãi, Thần Long Tử Trạch là sắc lang bại hoại, muội muội ngươi có thể hay ——"

      Tiết Dĩ Mộ ngăn cản cha già, lắc đầu :

      "Hẳn phải là Thần Long, con lại nghe đoạn thời gian trước Ngọc đế phong con trai thứ tư của Thần Long là ‘ Tư Hình Ngọc Sử ’."

      Tròng mắt Tiết Thải phát sáng, "Nhi tử, ý của ngươi là ——"

      Tiết Dĩ Mộ quỷ dị gật đầu, sau khi kề tai với phụ thân, hai người nhìn nhau cười tiếng.
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :