1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Thê tử bên gối của Tà Vương - Lưu Tố Tố (0/123c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Thê tử bên gối của Tà Vương

      Tác giả: Lưu Tố Tố

      Độ dài: 123 chương

      Thể loại: Cổ đại, hài, sủng

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: Sưu tầm

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Truyền thuyết kể rằng, Tà Vương từng vì nữ tử mà khi quân bức vua thoái vị, giết chết hoàng đế, diệt triều Đường.

      Truyền thuyết kể rằng, Tà Vương từng vì nữ tử mà giết chết trăm người trong đêm, nơi cung điện máu nhuộm thành sông.

      Nam Cung Tự, đại tiểu thư, nữ nhi của chính thê Nam Cung gia, từ sống nương tựa với ngoại tổ mẫu ở chốn nông thôn.

      Nam Cung Ngọc, nhị tiểu thư của Nam Cung gia, chỉ vì từ thân thể yếu kém nhiều bệnh mà lại nhận được tất cả sủng ái của phụ mẫu.

      Nam Cung lão gia vì bảo vệ tiểu nữ mà vứt bỏ đại nữ.

      Bị phụ mẫu vô tâm vô phế đẩy lên kiệu hoa, gả cho Tà U Vương.

      Nghe bên ngoài đồn, trời sinh tính tình Tà U Vương tàn bạo, giết người chớp mắt, năm vị phu nhân đều chết dưới độc thủ của .

      khi Tà U vương cười đến khuynh thành, hẳn là đại hoạ sắp tới.

      Nếu phải suýt chút nữa đánh mất cái mạng này, nàng thề.

      Dù có cho nàng mượn gan hùm mật gấu, nàng cũng dám đào hôn.

      câu 'Làm nữ nhân của ta' tuyên bố nàng cần phải chết.

      Đoạn ngắn thứ nhất:

      "Vương gia, thái tử phi sai hạ nhân tát vương phi bạt tai, dưới cơn giận dữ, vương phi phế mất cánh tay phải của thái tử phi rồi."

      "Ha ha ha, làm rất tốt! hổ là ái phi của bổn vương."

      Mặt thị vệ nào đó toàn là hắc tuyến, tiếp tục : "Vương gia... Việc này làm kinh động đến thái tử, thái tử nổi giận lôi đình, phái người bắt vương phi đến phủ của , nghe muốn dùng nghiêm hình tra tấn vương phi, diễu phố thị chúng, ba ngày sau lại muốn trảm người."

      Vị vương gia nào đó dẫn theo ba vạn tinh binh bao vây toàn bộ phủ thái tử, "Phập" tiếng, đầu người đầy máu rơi mặt đất...

      Đoạn ngắn thứ hai:

      Vào ngày trăng tròn nào đó...

      mái hiên của phủ Tà vương có bóng dáng thướt tha yểu điệu, chín chiếc lông xù trắng như tuyết phất phơ phía sau người, mái tóc bạc nhàng tung bay trong gió.

      "Grào--!"

      Quản gia sợ tới mức vắt chân lên cổ mà chạy như điên đến trong tẩm cung của Tà U vương.

      "Vương Gia, có quái, có quái..."

      "Buồn cười, tiểu ở đâu ra, dám giễu võ dương oai địa bàn của bổn vương à!" Vị vương gia nào đó đằng đằng sát khí phủ thêm áo choàng rồi đón gió ra ngoài, lúc nhìn thấy bóng người ngước lên trời mà gào, lại dịu dàng : "Ái phi à, đừng gào nữa, về phòng ngủ thôi."

      Đoạn ngắn thứ ba:

      "Phụ thân, nương chờ sau khi Cửu nhi lớn lên, nhất định giúp con tìm tân lang tuấn tú như Tự ca ca vậy."

      Vị vương gia nào đó nghiêm túc nhắc nhở: "Cửu nhi, nghe phụ thân khuyên câu, tuấn tú cũng thể có cơm mà ăn, phải tìm người có quyền thế, biết thế nào là thương người khác như phụ thân. Lại tên Đường Uyên Tự kia là lão bất tử rồi, còn ca ca cái gì?"

      "Nhưng nương , cho dù nam nhân khắp thiên hạ có chết sạch cũng thể tìm được nam nhân giống phụ thân được."

      Khoé môi vị vương gia nào đó hơi giật giật, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"

      tiểu nam hài đáng đan tay vào trước ngực dựa vào cánh cửa bên ngoài, mở miệng: "Bởi vì nương phần lớn các đại nguyên soái, ra trận giết địch có khả năng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ngộ nhỡ ngày nào đó chết thẳng cẳng, chắc chắc liên luỵ toàn bộ người trong nhà phải tuẫn táng theo."
      ChrisCung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 1: Tân nương “gả” thay!

      Edit: Hoang Nguyen

      Triều Đường, thành Lạc Dương.

      Hoàng hôn dần buông. Ánh nắng chiều nhàn nhạt phủ xuống gạch đỏ ngói xanh ốp mái cong tuyệt diễm tầng lầu của các cửa hàng mọc san sát nhau nơi ngã tư đường. Chiêng trống vang rung trời, pháo nổ bùm bùm suốt dọc theo từng con phố lớn ngõ .

      Ở giữa đội rước dâu dài là tám kiệu phu lực lưỡng đồng lòng góp sức nâng cỗ kiệu to lớn đỏ thẫm. đường dọc theo phố lớn tới, hai bên trái phải đều có binh lính hộ vệ. Màn kiệu phấp phơ nhịp nhàng theo gió. Vậy mà mười dặm phố dài, dân chúng rối rít cúi đầu ai dám càn rỡ nhìn người trong kiệu lâu hơn cái có thể thấy được lai lịch nhà chồng tân nương hẳn tồi.

      Chỉ thấy Liệt Mã chạy như bay ở đường cái mở đường cho kiệu hoa, gõ chiêng trống trong tay hô to: "Tà Vương phi xuất giá, những người có nhiệm vụ lập tức tránh ra nhường đường."

      sai!

      Hôm nay chính là đại hôn của Đường triều trấn quốc Ma Quân Tà U Vương và Nam Cung Nhị tiểu thư.

      đến Nam Cung Nhị tiểu thư này, dân chúng triều Đường đều công nhận là đệ nhất mỹ nữ. Tuy nàng từ yếu ớt nhiều bệnh nhưng tài múa lại điêu luyện. Năm ngoái ở Bách Hoa hội, tới dung mạo chim sa cá lặn chỉ với điệu múa, nàng làm cho mọi người khen ngợi dứt.Thậm chí hoàng thượng còn khen tặng đệ nhất hoa khôi.

      Vậy mà trời ghen tị hồng nhan, giai nhân tuyệt sắc như thế, lại bị vội vã gả cho lãnh khốc vô tình khát máu Tà U vương.

      Thành Lạc Dương ai hiểu, ai biết, Tà U Vương là người lãnh khốc khát máu cỡ nào. Vương phi tiền nhiệm bởi vì câu làm vui, ngày hôm sau liền chết bất đắc kỳ tử ở đường cái. Còn có mấy đời vương phi trước, người sau so với người trước chết càng khó coi hơn.Tất cả đều chết dưới thủ đoạn độc ác của Tà Vương.

      Với tính tình ngạo mạn của Nam Cung nhị tiểu thư, có thể đoán trước thế nào cũng có kết cục tốt.

      lúc mọi người sôi nổi bàn tán có thương xót có tiếc hận vì người trong kiệu Hãn Huyết Bảo Mã từ đàng xa chạy như bay đến. Nam nhân ngồi ở lưng ngựa vươn tay về phía đội ngũ rước dâu: "Dừng kiệu!" Đội ngũ nhanh chóng ngừng lại. ai kịp thấy nam nhân d.đ/l;q'd vừa tới xuống ngựa thế nào chỉ thấy sống lưng y thẳng tắp cong gối quỳ trước kiệu hoa : "Nam Cung tiểu thư, chủ tử nhà ta có lệnh mời ngài xuống kiệu bộ đến vương phủ để bày tỏ thành ý!"

      Là người ngu cũng nghe ra Tà U Vương muốn khiến Nam Cung Ngọc khó xử trước mọi người.

      Bên trong kiệu chậm chạp có tiếng đáp lại. Mành cửa kiệu tuôn rơi rủ xuống, gió từ từ phất qua, chuỗi châu phía mành kiệu va chạm phát ra tiếng nghe như chuông bạc ma mị mê người.

      Bà mai thấy thế vội vàng : "Ơ, sao có thể như vậy được? Tân nương xuất giá đều ngồi kiệu lớn được tám người nâng đến cửa nhà phu gia.Nếu phá vỡ quy cũ như thế chỉ sợ điềm xấu! Ngài. . . . . . ." muốn tiếp chợt chạm vào ánh mắt sắc bén của nam tử quăng tới, câu cứng rắn liền nghẹn họng làm bà thốt ra lời.

      Trong kiệu hoa, tân nương mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, hỉ khăn che mặt ngồi yên lặng. ai nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này.

      Thấy người trong kiệu khinh thường đáp trả lời của mình, đáy mắt Mộ Vấn Thiên thoáng qua vẻ lạnh lẽo tiếp: "Nam Cung tiểu thư, xin ngài nên làm khó tiểu nhân, nếu chọc giận chủ nhân, ngài nên biết hậu quả rất nghiêm trọng."

      "Càn rỡ!" Đột nhiên từ bên trong kiệu hoa truyền đến tiếng trách giận tràn đầy uy nghiêm. Người trong kiệu hít sâu hơi, vén bức rèm che, nhấc lên khăn cưới che kín tầm mắt, lộ ra khuôn mặt thanh nhã nhưng lạnh nhạt, cặp mắt trong suốt y hệt như con ngươi của nai con thế nhưng lúc này dâng lên vẻ lạnh lùng quyết đoán, liếc mắt nhìn nam tử quỳ gối trước mặt, cười lạnh : " tiểu nhân như ngươi lại dám uy hiếp ta trước mặt mọi người. Hôm nay ta coi như là hiểu được, có chủ tử như thế nào, có dạng cẩu nô tài như thế đó!"

      Mọi người khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Vị Nam Cung nhị tiểu thư này đúng là biết sống chết, thế nhưng trước mặt mọi người đối với tâm phúc Tà U Vương chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

      Ngồi ngay ngắn ở trong kiệu lúc này là thiếu nữ lớn lên có ngoại hình cực kỳ mỹ lệ. người mặc váy dài màu đỏ sẫm, mái tóc dài đen tuyền vấn kiểu Vân La, trán là chuỗi ngọc Lưu Tô, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy trong suốt, tay mang đôi vòng ngọc long phượng, làn da mượt mà, bóng mịn giống như ngọc. Dung nhan thanh tú che khuất dưới mũ phượng chỉ khác Nam Cung Ngọc điểm duy nhất chính là bên môi nàng có nốt ruồi mỹ nhân càng làm dung mạo nàng tăng thêm mấy phần mị.

      Diêu ma ma – ma ma hồi môn của Nam Cung Ngọc lúc này vội vàng cười hì hì tiến lên. Đầu tiên bà vội vàng cung kính xin lỗi Mộ Thiên Vấn, sau đó xoay người nghiêm nghị với Nam Cung Tự: d'đ;l'q;d "Tiểu thư, nên khẩu xuất cuồng ngôn! Người quên lúc trước lão gia gì với người sao? Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*. Tà Vương muốn người làm cái gì, người y theo là được rồi."

      *: ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng

      Nam Cung Tự hung hăng cắn môi. Nàng vừa chào đời liền bị ném cho ngoại tổ mẫu ở nông thôn nuôi dưỡng, mà muội muội cùng mẹ với nàng lại có thể hưởng thụ hết thương sủng ái của hai đấng sinh thành.

      Mặc dù coi như bị cha mẹ từ bỏ nhưng hôn nhân cũng phải do nàng làm chủ.

      “Cuộc hôn này ngươi gả cũng phải gả, muốn gả cũng phải gả. Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, cũng phải ngươi ’ là được!" - Đây là câu đầu tiên phụ thân nàng với nàng khi vừa bước vào cửa nhà.

      Nàng vừa khóc vừa quỳ mặt đất cầu khẩn cha mẹ, hi vọng có thể đánh động lương tâm của họ mà thay đổi tâm ý. Vậy mà bọn họ mặc kệ hạnh phúc cả đời của con mình, bắt buộc nàng thay thế Nam Cung Ngọc gả cho Tà U vương khét tiếng máu lạnh vô tình trong truyền thuyết.

      Đúng vậy! mình nàng tới hy sinh lại có thể đổi lại nhà an nhạc (bình an vui vẻ). Khó trách cha mẹ nàng làm sao tính toán như vậy.

      Nếu là cha mẹ của nàng, chẳng bằng là cha mẹ Nam Cung Ngọc.

      Nhưng mà. . . . . . . Duy chỉ có chuyện này, nàng tuyệt đối cũng theo.

      "Về lại cho chủ tử của ngươi, ban đầu hôn này là Tà Vương phủ các ngươi chủ động cầu thân, nay lại muốn ta bộ đến vương phủ tỏ thành ý khỏi khiến mọi người ở đây thắc mắc? Trừ phi là chủ tử các ngươi tự mình đến cầu xin ta...ta ngược lại là có thể suy nghĩ chút."

      Chuyện cười! Ban đầu hôn này là - Tà U Vương ép cưới, nàng quá uất ức bị buộc gả cho cho ; hôm nay muốn khó xử nàng trước mặt mọi người, Nam Cung Tự nàng cũng phải là kiểu người bảo đến đuổi , như quả hồng mềm tùy ý ai bóp đều được.

      Sắc mặt Mộ Thiên Vấn biến hóa, "Nam Cung. . . . . . ."

      "Khởi kiệu! Nếu Tà U Vương hỏi tội xuống, tất cả do mình ta gánh chịu." xong, bàn tay búp sen trắng nõn rụt trở về, bức rèm che tuôn rơi rủ xuống.

      Đội ngũ rước dâu cũng dám làm trễ nãi canh giờ, thế nhưng Nam Cung tiểu thư lại ôm tội lên người mình khiến đoàn người cũng khỏi băn khoăn.

      Mặc dù vậy, tám kiệu phu vẫn đồng lòng dốc sức nâng kiệu hoa chậm rãi hướng đến Tà Vương phủ.

      Mọi người thầm thở dài, Nam Cung tiểu thư quả là người cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nhưng phải biết Tà U Vương cũng phải là người lương thiện gì, chọc nổi giận đồng nghĩa với tự rước họa vào thân. Xem ra lát nữa có trò hay để nhìn.

      Nam Cung Tự ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, ngón tay sờ viên mã não chính giữa sợi dây chuyền phỉ thúy cổ. Đây là thứ duy nhất đáng giá ngoại tổ mẫu trước khi lâm chung đưa cho nàng. Nàng là do tay ngoại tổ mẫu nuôi nấng; trong thời thơ ấu của nàng hề tồn tại nhân vật gọi là phụ mẫu.

      Nàng giống như là như con rối bị lợi dụng, luôn khao khát được sống lần vì bản thân.

      Từ trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ bén nhọn, đầu ngón tay chỉ nhàng phất qua mặt đao, liền bị xẹt qua đạo vết thương dài và hẹp.

      Tà Vương phủ, bên trong thư phòng.

      "Bẩm chủ tử, Nam Cung tiểu thư trước mặt mọi người cự tuyệt mệnh lệnh của chủ tử , mở miệng liền mình gánh chịu mọi tội lỗi."

      ghế có hoa văn được mạ vàng, nam tử mặc y phục bằng gấm màu đen ngồi. Dưới ánh nến mờ tối thấy biểu lộ của trong giờ phút này, ngón tay thon dài cầm bút viết rất nhanh, vẻ mặt chăm chú, hoàn toàn bỏ quên người bên ngoài bình phong.

      Hồi lâu, nam tử dừng bút, cầm lên tấu chương mới vừa phê chuẩn đưa cho gã sai vặt tiến lên nghênh đón.

      ‘Xuy ’ tiếng, từ trong bình phong vang lên tiếng cười dịu dàng mà tà mị.

      Ngoài bình phong, Mộ Thiên Vấn quỳ, trán mồ hôi tuôn như tắm. nghe lầm chứ? sai, đúng là từ trong miệng Tà U Vương truyền tới tiếng cười, làm người ta rợn cả tóc gáy.

      Lát sau,tiếng cười tà ác rốt cuộc dừng lại: " tiếp!"

      "Nam Cung tiểu thư còn kêu thuộc hạ truyền lời, là nếu như ngài tự mình cầu xin, nàng có thể suy tính." Khi lời này người Mộ Thiên Vấn cũng đồng thời xuất mồ hôi lạnh toàn thân. Đây là bị cơn lạnh lẽo từ trong bình phong tản mát ra áp sát đến.

      "Lá gan cũng ." Nam tử rốt cuộc gác hạ bút, mười ngón tay trắng nõn thon dài khép lại, chống cằm, ý cười trong mắt dần dần thu lại. Khóe miệng nhếch lên tạo cảm giác sâu xa, lãnh mà bí hiểm khó dò làm tỳ nữ bên cạnh khỏi rùng mình cái.

      tức giận.

      Lần này Mộ Thiên Vấn chắc chắn, rất tức giận.

      "Chủ tử bớt giận, thuộc hạ lập tức trừ khử nữ nhân cả gan mạo phạm ngài."

      đứng dậy muốn rời bên trong bình phong từ từ truyền đến giọng dịu dàng tà mị: "Nếu nàng sĩ diện như vậy, Bổn vương thành toàn cho nàng."

      Bước chân Mộ Thiên Vấn dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng tôn quý phía trong bình phong, "Ý của chủ tử là muốn. . . . . ."

      "Hưu thê!" (bỏ vợ)

      Phải biết rằng ở cổ đại dâu mới vừa qua khỏi cửa bị bỏ rơi, đây chính là mất mặt mười tám đời tổ tông, huống chi nàng là bị Tà U Vương bỏ rơi ngày sau sợ rằng ai dám lấy nàng làm vợ.

      Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Vấn khỏi thầm thở dài tiếng.

      ——

      Kiệu hoa rất nhanh tới cửa lớn Tà Vương phủ. Hai cột trụ hai bên cửa chính Tà Vương phủ điêu khắc long phượng giương nanh múa vuốt. Cửa chính màu đỏ chói mở rộng, nóc cửa chính treo biển ngạch Thượng Thư ba chữ to mạ vàng kim quang lấp lánh ‘Tà Vương phủ ’.

      Bên ngoài Tà Vương phủ sớm có người chờ. lão ma ma ước chừng sáu mươi tuổi dẫn đầu, sau lưng dẫn theo đám nha hoàn gã sai vặt tới, cầm chút ngân lượng tùy tùy tiện tiện đuổi đội ngũ rước dâu sau đó cúi người xuống vung bức rèm che lên, với Nam Cung Tự: "Vương phi, xuống kiệu !"

      Nam Cung Tự vén khăn hỉ lên, nâng mí mắt liếc nhìn lão thái bà trước mắt, ấn đường nhíu : "Vương Gia đâu?"

      " Thân thể chủ tử khó chịu thể bái đường nên sắp xếp người thay thế Vương Gia bái đường." Lão ma ma xong khóe miệng nhếch lên cái, ràng là nụ cười trào phúng. Đột nhiên lão ma ma cúi người, vươn tay về phía Nam Cung Tự : "Vương phi, xin mời!"

      Lời này là có ý gì?

      Hôm nay là ngày đại hỉ của Tà U Vương, thế nhưng bái đường cũng liền thôi vậy mà còn tìm người thay thế?

      Chỉ là suy nghĩ chút vậy thôi, mình phải cũng là bái đường thế sao? Bái đường với ai cũng vậy thôi.

      Thúy ma ma dẫn đường tới đại sảnh vương phủ, hai hàng ghế màu đỏ Đào Mộc ngồi đầy quan lại quyền quý. Từ mặt bọn họ lộ ra mấy phần tin được, hai vị trí cao đường lại bóng người.

      ở giữa mờ mịt, nàng được nha hoàn bên cạnh đỡ quỳ xuống giữa đại sảnh, bên cạnh chính là cái gọi là người bái đường thay thế.

      "Nhất Bái Thiên Địa ——" Người chủ lễ kéo dài giọng hô.

      Đầu người bái đường dập mạnh đất, Nam Cung Tự nghe tiếng va đập nặng nề, Ai da. . . . Chắc là đụng bể đầu chứ chẳng chơi.

      Ngay sau đó bên tai truyền tới tiếng nức nở: "Ô ô ô, đau quá …. đau chết mất!" Tuy thấy bộ dáng người này nhưng nhìn xuống dưới hỉ khăn là đôi giày màu đen có thể đoán đây là người trưởng thành. Nhưng giọng ngô nghê cùng tiếng khóc nức nở lại giống như đứa trẻ con.

      Nam Cung Tự mạnh mẽ xốc hỉ khăn liền thấy trước mắt nam tử mặc áo khoác ngoài màu đỏ, ngang hông có buộc đai lưng, lỗ mũi đỏ rực giống tên hề, nhìn khuôn mặt ước chừng sắp ba mươi tuổi. ra là tên ngốc.

      nhìn về phía bà vú sắc mặt cực kỳ lúng túng đứng ở bên khóc ròng : "Mẹ, ta bái cái gì đường nữa. Chơi vui chút nào." xong giận dỗi vứt tú cầu người xuống đất còn mạnh mẽ đạp lên cái.

      Tân khách ngồi ở hai bên trái phải cười ầm ầm to, xen lẫn trong đó còn là khinh bỉ cực độ.

      Lúc này nàng hiểu ra rồi. Chính là Tà U Vương muốn lợi dụng kẻ ngu này để cho nàng mất mặt trước mọi người.

      Được rồi! Mất mặt liền mất mặt . Mất mặt cũng là mất mặt Nam Cung Ngọc, dù sao nàng chỉ là thay thế Nam Cung Ngọc xuất giá.

      Rất nhanh, Nam Cung Tự bị đưa vào bên trong tân phòng. . . . . .
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2 : Cái giá phải trả khi đào hôn

      Edit: Hoang Nguyen

      hành lang, đèn lồng treo cao lay động theo gió. Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi lất phất, nước mưa theo mái hiên giọt xuống mặt đất. Từng giọt từng giọt rơi xuống đất giữa những vũng nước đọng tạo thành vô số những vòng tròn đồng tâm vừa như than vãn, vừa như chào đón ở lại.

      Bên cạnh chiếc giường rộng rãi bằng gỗ Trầm Hương mắc tấm màn che giường quý giá thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc nhàng đung đưa theo gió.

      Bên cạnh bàn, ngọn nến dán chữ hỉ lập lòe chúc giao tích lạc. giường gỗ lim khắc hoa, bóng dáng kiều diễm mà nhắn ngồi.

      Bả vai người ngồi ở giường run lên từng hồi, hai tay vặn xoắn chiếc khăn trong tay thể nỗi bất an trong lòng.

      Nha hoàn canh giữ ở hai bên trái phải đều lộ ra thần sắc bất an, Diêu ma ma cau mày qua lại trong phòng, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra ngoài phòng giống như lo lắng chuyện gì.

      Khi nghe được tiếng bước chân hành lang truyền đến, Diêu ma ma khỏi căng thẳng, trong lòng bất an hồi hộp nhưng khi cửa phòng mở ra vẻ mặt lại tươi cười ra nghênh đón. Bà đứng ở cạnh cửa, hơi hơi quỳ gối cúi đầu: "Chúng nô tỳ chúc mừng vương gia! Kính chúc Vương gia,Vương Phi sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão.” Giọng ngọt ngào như ăn mứt táo nhưng sắc mặt lại toát ra vẻ bất an.

      "Ma ma, người nhầm rồi. phải Vương gia, phải…." Hổ Phách thấy người tới phải Tà U vương, mà là tâm phúc của Tà U vương - Mộ Thiên Vấn , vội vàng nhắc nhở Diêu ma ma.

      Diêu ma ma nâng mí mắt nhìn thấy Mộ Thiên Vấn, tảng đá nặng nề trong lòng mới hạ xuống, nhõm thở dài hơi, cười hỏi: "Mộ gia, có phải thân thể Vương gia khoẻ nên tới được hay ?"

      Mắt Mộ Thiên Vấn cũng lười liếc về phía bà, trực tiếp lướt qua Diêu ma ma nhìn người ngồi ở giường đội khăn hỉ, hai lời từ trong lòng ngực lấy ra phong hưu thư đặt lên bàn: "Phụng mệnh chủ tử chi mệnh đặc biệt đưa tới thư hưu thê. Mời Vương Phi ký tên rồi lập tức mang theo người của ngươi rời khỏi Vương Phủ."

      Nghe vậy, vẻ tươi cười mặt Diêu ma ma nháy mặt cương cứng lại ở bên miệng, gì? Làm sao vừa vào cửa đến mấy canh giờ, liền tuyên bố bị bỏ? Tà U vương đầu tiên là cho dâu mới cùng tên ngốc bái đường, sau đó là đưa tới phong hưu thư. Đây ràng là khinh người quá đáng!

      "Mộ gia, tiểu thư nhà ta sao cũng là thân trong sạch gả tiến Vương Phủ, phong hưu thư đây chính là muốn hủy cả đời tiểu thư nhà ta nha! Ngài xem như vậy được : ngài giúp tiểu thư nhà ta cầu xin Vương gia, lão gia nhà ta nhất định bạc đãi người." Diêu ma ma nhất thời khó thở, quên giờ phút này tân nương ngồi ở giường là hàng giả.

      Mộ Thiên Vấn lạnh lùng liếc nhìn Diêu ma ma, hừ lạnh : "Tâm ý chủ tử nhà ta quyết cho dù là hoàng thượng cầu tình cũng chưa chắc có thể thay đổi." xong, ánh mắt nhìn về tân nương d/đ'l;q'd tử ngồi ở giường được lời: "Thỉnh Nam Cung tiểu thư đừng làm tiểu nhân khó xử ! Nếu người muốn ăn đau khổ, thỉnh tự mình ký tên !"

      "Ngươi. . . . ra ngoài trước . Lát nữa ta ký."

      đúng! Mộ Thiên Vấn phát giác ổn, con ngươi lóe lên tia sắc bén liền biến mất. Môi mỏng nhếch , bước từng bước tới gần giường lại bị Diêu ma ma ngăn cản: "Mộ gia, tiểu thư nhà ta đồng ý ký tên. Xin ngài cho nàng chút thời gian. Ngày mai, sáng mai chắc chắn giao hưu thư cho ngài!"

      "Tránh ra!" Tay Mộ Thiên Vấn hất mạnh Diêu ma ma ra làm bà ngã mặt đất, bộ pháp như mũi tên phóng ra, rất nhanh đứng ở trước giường mạnh mẽ xốc hỉ khăn lên. Đập vào mắt y lúc này là khuôn mặt đầy tàn nhang khác xa so với dung nhan tuyệt sắc mà từng thấy trước đây, này. . . . . . ràng chính là nha hoàn hồi môn Linh Nhi.

      Diêu ma ma thấy tình càng thể vãn hồi, vội vàng cùng hai nha hoàn bên cạnh quỳ mặt đất, cầu xin : "Mộ gia, xin ngài thương xót. Trăm ngàn lần đừng cho Vương gia chuyện tiểu thư nhà ta đào hôn. Mạng của chúng nô tỳ đều nằm ở trong tay ngài đó!"

      Linh Nhi phù phù tiếng quỳ mặt đất, lưng lạnh run, khóc : "Mộ gia tha mạng! Nô tỳ cũng là bị buộc mới giả mạo tiểu thư, cầu xin ngài khai ân." xong, đầu ngừng đập mạnh xuống sàn nhà.

      Ánh mắt Mộ Thiên Vấn cực kỳ lạnh lẽo. Từ cao nhìn xuống đám nô tỳ ma ma quỳ gối khóc lóc cầu xin, lạnh mặt : "Đào hôn vốn là tử tội, khi Vương phạm thượng* tội nặng thêm bậc. Ta cho các ngươi thời gian ngày chuẩn bị hậu !" Bỏ xuống câu lạnh như băng, đẩy cửa ra ngoài.

      *Khi Vương phạm thượng: giống khi quân phạm thượng : ý là khi dễ, coi thường bề

      Tịnh Tâm các

      "Khởi bẩm chủ tử, hưu thư đưa , nhưng Vương Phi biết tung tích!"

      Nam tử ngồi ngọc tháp ở Tịnh Tâm các, ngón tay thon dài trắng nõn khẩy đàn màu bạc. Bởi vì nghe xong thủ hạ bẩm báo, ‘ băng ’ tiếng dây đàn bị đứt, mi tâm nhíu lại, mắt đen từ từ mở ra, đáy mắt lên vẻ giận dữ vô cùng, môi mỏng lạnh lùng mím chặt mang theo thị huyết phẫn nộ.

      tưởng rằng với giấy hưu thư này nàng nhất địnhsẽ khóc lóc quỳ lạy mặt đất cầu xin , nhưng mà trăm triệu lần nghĩ tới, nàng thế nhưng đào hôn.

      Còn chưa bao giờ có người dám ngỗ nghịch xấc xược trước mặt như vậy, Nam Cung Ngọc nàng ( Nam Cung Tự) là người đầu tiên.

      "Nữ nhân chết tiệt!" giận dữ đứng dậy, xoay người chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn mưa phùn rơi ngày càng dày đặc, con ngươi toát ra vẻ lạnh lùng thị huyết. lâu sau, ra lệnh: "Truyền khẩu dụ bổn vương, phàm là của hồi môn theo từ nha hoàn, bà tử đến cả bà mối ở bên trong, ban thưởng ly rượu độc. Nam Cung viên ngoại dung túng con khi quân phạm thượng, tội thể tha thứ. Tịch thu tài sản, chém đầu thị chúng ( giết làm gương), ba ngày sau chấp hành!"

      "Nữ nhân chết tiệt!" giận dữ đứng dậy, xoay người chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn mưa phùn rơi ngày càn dày đặc, con ngươi toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. lâu sau, ra lệnh: "Truyền khẩu dụ bổn vương, phàm là của hồi môn theo từ nha hoàn, bà tử đến cả bà mối đều ban thưởng ly rượu độc. Nam Cung viên ngoại dung túng con khi quân phạm thượng, tội thể tha thứ. Tịch thu tài sản, chém đầu thị chúng ( giết làm gương), ba ngày sau hành hình!"

      Mộ Thiên Vấn cau mày, nhìn sườn mặt lạnh lẽo của chủ tử, da đầu căng thẳng, cúi đầu ôm quyền tuân lệnh : "Dạ!"

      " cần —— hu hu, Vương gia tha mạng!" Trong phòng tân hôn, nha hoàn cùng ma ma quỳ cầu xin tha mạng. Thần sắc các nàng kích động, trong ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ, quỳ rạp người dập đầu cầu xin tha mạng nhưng ai được toại nguyện. Từng người từng người bị bóp miệng đổ vào hạc đỉnh hồng. Bộ dáng khi chết cực kì đáng sợ: ánh mắt đều là trợn ngược to, đó là chết nhắm mắt.

      Bà mối bị ép uống độc rượu xong, máu đỏ cuồn cuộn từ miệng phun ra ngừng, đau đớn thống khổ bò ra cửa tạo thành vệt máu dài sàn nhà. Cuối cùng độc tố xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chết ở hành lang.

      Nam Cung phủ luôn luôn phong cảnh vô hạn cũng khó trốn kiếp. Gia sản bị tịch thu, Nam Cung lão gia, phu nhân cùng tất cả hạ nhân ở bên trong ước chừng có bảy mươi mấy người đều bị áp giải vào địa lao, ba ngày sau chém đầu.

      đêm kinh động toàn bộ thành Lạc Dương, việc này cũng bởi vậy kinh động hoàng thượng. Tục ngữ : “Thanh quan khó xử việc nhà”, hoàng thượng cũng chỉ là khuyên nhủ mà thôi, mọi việc vẫn do Tà U vương quyết định. Dù sao nhờ có Tà U vương mà người Cao Ly mới có thể an phận thủ thường nhiều năm như vậy.

      Bức họa dán ở tường bị gió thổi lên góc, hơi hơi tung bay. Dân chúng chung quanh vừa chỉ trỏ về phía bức họa dán bảng thông báo vừa nghị luận rất nhộn nhịp.

      Nam Cung Tự mặc bộ y phục hồng nhạt, bên ngoài là áo choàng lông cáo có nón, len vào trong đám người chật chội, tầm mắt dừng ở bức họa. Nàng nhìn lầm, bức họa mỹ nhân kia đúng là nàng.

      Lại thấy tại cửa thành, binh lính cầm bức họa trong tay. Những người nào muốn ra khỏi thành đều phải trải qua kiểm tra mới có thể ra thành.

      Nam Cung Tự cúi đầu ra khỏi đám người. Theo tình hình tại, cửa thành canh gác nghiêm ngặt nếu nàng liều lĩnh còn chưa ra khỏi thành bị bắt. Suy nghĩ mãi, cuối cùng nàng quyết định chọn nhà trọ bình dân hẻo lánh để dừng chân.

      Tiểu nhị quán trọ dẫn nàng đến phòng lầu hai phía tây có cửa sổ ngó xuống ngã tư đường.

      "Ai, Nam Cung viên ngoại cũng biết tạo nghiệt gì lại có con rể máu lạnh như vậy. Nam Cung tiểu thư đào hôn làm hại toàn bộ Nam Cung gia diệt môn." nam tử mặc đồng phục bộ khoái lên tiếng, giọng lớn nhưng lại ràng mà vào tai Nam Cung Tự.

      Nam Cung Tự vào phòng, buông hành lý, ngồi ghế, hỏi tiểu nhị: "Tiểu nhị, vừa mới nghe vị bộ khoái kia vì Nam Cung nhị tiểu thư đào hôn mà toàn bộ người nhà Nam Cung bị chém đầu, việc này là hay giả vậy?"

      "Ngài chắc là từ xa đến đây?" Tiểu nhị thấy che mặt gật gật đầu tiến lên vừa châm trà vừa : "Khó trách người chuyện này. Nam Cung gia cũng đáng thương. Việc này phải từ Nam Cung nhị tiểu thư: Nam Cung tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân thành Lạc Dương. Năm kia đại thọ sáu mươi của Thái Hậu đương nhiên thể thiếu Nam Cung tiểu thư khiêu vũ giúp vui, cũng tại khi đó nàng bị Tà U vương coi trọng, còn tới cửa xin cưới. Cũng biết sao đêm động phòng hoa chúc Nam Cung tiểu thư thế nhưng đào hôn. Vì thế Tà U vương giận dữ ngút trời ban thưởng rượu độc cho nha hoàn và ma ma hồi môn ngay cả bà mối cũng khó thoát khỏi cái chết còn tống giam bảy mươi mấy người Nam Cung gia vào địa lao, ba ngày sau chém đầu."

      Nghe vậy, biểu tình mặt Nam Cung Tự chứa tia gợn sóng, nghiêng mặt nhìn về cửa sổ thấy binh lính qua lại tuần tra ở ngã tư đường, khóe miệng ngấn chút ý cười.

      Có lẽ, nếu cha mẹ lúc trước có thể đối xử nàng tốt chút thôi, cho dù là bé đáng kể, nàng cũng chút do dự chui đầu vô lưới.

      Nhưng là. . . . . . . Con ngươi Nam Cung Tự trầm xuống. Từ khi nàng biết được lần nữa mình lại bị cha mẹ chọn lựa làm vật hy sinh, Nam Cung Tự nàng phải nữ nhi bọn họ cho nên bọn họ sống hay chết quan hệ với nàng.

      Trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng bàn tay nắm chặt nổi gân xanh muốn bán đứng nàng.

      Nếu trở về, với tính cách của Tà U vương chắc chắn dùng tất cả biện pháp tra tấn nàng.

      Tiểu nhị như muốn nhìn xuyên qua cái khăn che mặt màu tím, tựa hồ nhìn thấu cái gì lại thấy nàng ngẩn người biết suy nghĩ gì liền giọng : " nương, còn cần thứ gì nữa ?"

      "Được rồi, nơi này còn chuyện của ngươi nữa. Lui ra !" Nam Cung Tự hồi phục lại như thường, từ trong thắt lưng lấy ra lượng bạc đưa cho tiểu nhị.

      Tiểu nhị nhận được tiền liền vui vẻ nhanh chóng ra ngoài.

      Bây giờ trong thành nơi nào cũng đều dán bức họa truy nã nàng, nếu là tiếp tục lưu lại chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị bắt.

      Ánh trăng màu bạc nhàn nhạt chiếu xuống đất, khắp nơi vang tiếng con dế mèn kêu thê lương bi ai. mái hiên, bóng dáng màu đen như con dơi khinh công nhàng mà lanh lẹ như mũi tên, do đội nón mà dung mạo của nàng mà mái tóc dài đen nhánh sau lưng bị gió thổi ngược bay dựng đứng lên.

      Thấy binh lính tuần tra ở ngã tư đường, Nam Cung Tự nhanh chóng tránh bên cạnh mái hiên, lấy ra bản đồ trong lòng ngực, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu rồi quyết định từ sau cửa thành ra ngoài.

      Lúc nàng đứng dậy bên kia mái hiên “vút” tiếng, mũi tên bay thẳng về phía bả vai nàng đâm vào làm hai chân nàng khụy xuống, cả người ngã ra sau, trước mắt màu đen càng lúc càng lớn.

      "Phù phù" tiếng, nam nhân ngồi ở lưng ngựa nhanh tay tiếp được người từ trời giáng xuống. Trong lúc mơ mơ màng màng, đập vào mi mắt hé ra là đôi môi mỏng khêu gợi có d/đ';'q;d chút độ cong sâu, muốn mở to mắt để thấy bộ dáng người nọ, nhưng mê mang đục ngầu dần dần ăn mòn ý thức của nàng.
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 03: Mạng của bọn họ ta lưu lại

      Edit+Beta:phong Nguyệt

      Tà Vương điện —— tịnh tâm các

      Gió thổi làm rèm cửa sổ nâng lên góc, ánh mặt trời màu vàng chiếu vào song cửa sổ mở rộng, hắc vào bên trong phòng lên bên chiếc giường lớn được điêu khắc từ gỗ cây trắc, bên giường treo màn tơ lụa, khắp màn đều được thêu từ sợi châu rơi của hoa hải đường, theo gió nhàng đong đưa.

      nữ tử nằm ở giường cả người nhuốm máu, lông mày chau tại chỗ, lông mi đen nhánh nồng đậm khẽ phát run, gương mặt thanh tú thanh nhã bởi vì sốt cao mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn khêu gợi khẽ mở ra, thỉnh thoảng từ trong miệng khạc ra nước lọc giống như sương mù, bên tay chảy máu rủ xuống ở bên giường, máu theo đầu ngón tay thon dài ‘ tạch tạch tạch ’ sàn nhà, nhìn qua thương thế rất nghiêm trọng.

      "Chủ tử, nếu tiếp tục như vậy nữa sợ rằng nàng chịu được qua sáng mai, hay là ta mời ngự y tới đây?" Mộ Thiên Vấn thấy nữ tử nằm ở giường ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, vội vàng hướng người nam tử dựa cửa sổ mà .

      Hoa mai theo gió lướt qua bàn tay của người nam tử kia, phấp phới mà bay lên, đôi mắt hẹp dài màu hổ phách ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, đôi môi lạnh bạc chứa đựng nụ cười lạnh lùng: " giết nàng coi như là khai ân, nơi này có chuyện của ngươi, lui ra !"

      Lông mi của Mộ Thiên Vấn nhăn lên, ôm quả đấm: "Vâng" tiếng liền ra ngoài.

      Hiên Viên Dật xoay người ngồi ở giường, nâng người nằm thoi thóp ở giường lên mà ôm vào lòng, đầu ngón tay lạnh như băng nhàng xẹt qua gương mặt trắng nõn thanh tú, dừng lại ở môi nàng có cái nốt ruồi đen nho , đôi môi lạnh bạc nhàn nhạt nhếch lên tựa như cười mà phải cười, " ra là như vậy. . . . . ." ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Tự cau lại, vai Nam Cung Tự có cỗ nóng rực giống như là loại cảm giác đau đớn khắp toàn thân, nàng đau đến mức từ trong cơn ác mộng mà tỉnh lại.

      tay nàng bụm bả vai sớm mất cảm giác, vai nàng còn có mũi tên cắm vào, lúc nàng lẩm bẩm: "Đau quá đau. . . . . ." Đột nhiên sau gáy của nàng truyền tới cỗ nhiệt ấm áp, nóng đến toàn thân, da thịt của Nam Cung Tự căng thẳng lên, gò má của nàng chợt ửng hồng.

      "Ngươi tỉnh." Bên tai nàng truyền đến giọng đặc trưng của nam nhân, giọng mê người vẫn còn lượn lờ ở bên tai nàng.

      Nam Cung Tự từ giường nhảy lên, ánh mắt nàng nhìn người của nam tử nằm giường, nam tử mặc loại y phục làm từ loại tơ bạc Phiên Nhiên hoa lệ, dáng người lười biếng nằm ở giường êm, dáng người thon dài. Đầu tóc đen nhánh cong cong quẹo quẹo khoác lên giường êm, gương mặt giống như được điêu khắc nhìn rất sâu sắc, lông mày nhìn giống như được điêu khắc từ dây đeo trán bằng vàng của Phượng Hoàng, dưới lông mày là đôi mắt hổ phách Câu Hồn Nhiếp Phách(hồn xiêu phách lạc), đôi môi mỏng hấp dẫn chứa đựng nụ cười nhạt. Nở nụ cười là liền nhăn mày, khỏi làm cho người khác có cảm giác lạnh đến tận xương.

      Nàng lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nam nhân, nhìn ánh mắt của phải hoa si(mê ó bạn), mà là ** trắng trợn ghen tỵ.

      Đáy mắt Nam Cung Tự khẽ chấn động, khóe môi Hiên Viên Dật khẽ mở, tầm mắt nhìn vết máu vai nàng ngừng chảy máu, đuôi lông mày nhăn , hai lời đứng dậy bức nàng đến gần bên giường, "Khàn ——" tiếng, chợt xé y phục người của Nam Cung Tự, Nam Cung Tự lộ ra làn da thịt trắng như tuyết .

      Da đầu Nam Cung Tự bắt đầu căng thẳng, thân thể theo bản năng mà căng thẳng lên, đôi tay ôm trước ngực, hướng giữa giường mà co rút lại. Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của từ từ bưới tới gần nàng, Nam Cung Tự lắp bắp : "Ngươi. . . . Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta mạng, ta liền lấy thân báo đáp. Ngươi. . . . . . Ưmh ưmh ——"Đột nhiên miệng nàng bị cái môi mỏng khêu gợi cứng rắn của cái khuôn mặt kia ngăn chặn, Nam Cung Tự kinh ngạc, con mắt từ từ phóng đại, hai tay vô lực đánh vào lồng ngực rắn chắc của Hiên Viên Dật. Chỉ thấy trước mắt là đôi mắt thâm thúy, lên tia ý cười, . . . . . . muốn làm cái gì?

      bắn nàng bị thương, nàng còn nghĩ là ân nhân cứu mạng của nàng? Ngu ngốc!

      tay nắm đôi tay an phận của Nam Cung Tự để ở đỉnh đầu, tay còn lại nắm đầu mũi tên, chợt rút tên ra.

      "Ô ưmh. . . . . ." Ấn đường của Nam Cung Tự nhíu lại, giọng gầm mang theo chút khàn khàn, ép hôn nàng, trận đau tê tâm phế liệt(xé rách tim gan) thanh phát ra từ trong cổ họng nhưng nàng cứng rắn nuốt xuống bụng.

      Máu đột nhiên bắn lên xiêm y của , Nam Cung Tự cả người tức giận nhưng khi được ấm áp ôm trong ngực nàng bây giờ giống như loại khí cầu mềm vậy.

      "Đau quá. . . . . ."

      Giọng giống như con muỗi rất , nhưng thanh lại cứng rắn nện Hiên Viên Dật có thể nghe.

      "Ngoan, đắp cái này lên liền hết đau." Bên tai truyền đến giọng dịu dàng như nước của nam nhân, từng tia ấm áp xông vào bên trong lòng của Nam Cung Tự.

      lấy ra chai thuốc ấm sắc từ trong ngực, bột màu trắng rắc vào vết thương, trong đau đớn còn mang theo man mát lành lạnh .

      Nam Cung Tự từ từ khôi phục ý thức, phát người nàng bọc vải màu trắng, Nam Cung Tự nâng mí mắt nhìn về phía cửa sổ nơi mà nam tử đứng, hiếu kỳ : "Ngươi là ai? Tại sao muốn dùng cái loại phương thức này cứu ta?" Nàng cúi đầu, đầu ngón tay rơi vào môi của nàng, trong nháy mắt mặt nàng ửng đỏ.

      Hiên Viên Dật chợt xoay người, ánh mắt sâu nhìn nữ tử ở giường, gằn từng chữ : "Bởi vì ngươi là do Bổn vương dùng tám người khiêng đại kiệu mà thú(cưới) ngươi về !"

      . . . . . . chính là người trong truyền thuyết tính tình cổ quái, diện mạo cực kỳ khó coi là Tà U Vương?

      Quả thực là —— bậy!

      Trước mắt vị này là Tà U Vương, dáng người thon dài đẹp, làm cho nàng phải sinh lòng ghen tỵ.

      Chỉ là, rất nhanh Nam Cung Tự khôi phục cảm xúc của mình lại, đáng lẽ nên hận nàng mới đúng chứ? Hận nàng đào hôn để cho mất hết mặt mũi, tại sao bắt nàng tới Tông Nhân phủ hung hăng hành hạ phen?

      Đột nhiên những từ này được ra từ trong miệng của Nam Cung Tự: "Thả ta !" ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Lông mày Hiên Viên Dật hơi nhíu, khẽ mím môi, đôi môi mỏng nhàn nhạt nâng lên, giống như Nguyệt Câu loại mê người, dùng đôi chân thon dài đến trước mặt nàng, bàn tay nắm cằm của nàng, nâng cằm của Nam Cung Tự lên.

      "Mệnh của phụ thân, phụ mẫu ngươi đều do ngươi, nghĩ sai hỏng hết, hay là ở, do ngươi quyết định."

      Ý của lời này đến người ngu còn hiểu, phụ thân, phụ mẫu nàng bây giờ ở trong tay , quyết định của nàng liên quan đến chuyện sống chết của họ.

      Đúng là ra ngoài dự đoán, đôi môi đỏ mọng của nàng cười sâu hơn mấy phần, lạnh lùng : "Bọn họ là sống hay chết, cùng ta có bất cứ quan hệ gì."

      Ngay từ lúc nàng bước ra khỏi cái nhà kia, vào kiệu hoa, nàng cùng nhà Nam Cung có bất kỳ quan hệ gì, cho nên nàng chọn rời .

      Hiên Viên Dật hơi sững sờ, tiếp theo đôi mắt thâm thúy đôi, môi lên mộtnụ cười , buông lỏng tay ra, "Như ngươi mong muốn!" Đột nhiên dáng người thẳng tắp, hướng về phía thị vệ canh giữ ở ngoài mà ra lệnh tiếng: "Người đâu! Mang cả nhà Nam Cung ban thưởng Bạch Lăng(lụa mỏng màu trắng), ngay lập tức chấp hành."

      "Dạ!"

      Thị vệ tuân lệnh xoay người muốn rời , giọng truyền đến từ sau lưng mà ngăn lại: "Chậm !"

      Hiên Viên Dật nghiêng đầu nhìn về phía người giường , môi của nhàng cong lên, đường cong nâng lên nhất mạt hoàn mỹ, ý vị sâu xa : "Thế nào, đổi ý sao?"

      Nam Cung Tự cúi đầu, trán mềm mại bị mái tóc che phủ, cặp mắt giãy giụa, sống lưng run lẩy bẩy, "Nếu như. . . . . . Ta lưu lại mạng của bọn họ, có tính là ta trả sạch cho bọn họ vì để lại cho ta cái mạng này hay ?"

      Đáy mắt của Nam Cung Tự khẽ chấn động nhưng tất cả đều thu hết vào trong tầm mắt của Hiên Viên Dật, chút do dự : "Coi như!"

      Nàng hung hăng cắn môi dưới, nhớ tới dù sao người nàng mang dòng máu của bọn họ, nếu như bởi vì nàng mà bọn họ chết, có lẽ đời này nàng tha thứ cho mình.

      "Mạng của bọn họ ta lưu lại!"
      Chris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 04: Thử ngươi

      Edit: Phong Nguyệt

      Đuôi lông mày Hiên Viên Dật giật lên, xoay người từ hông áo lấy ra lệnh kim bài, phía có khắc dòng chữ Tà U vương, đưa cho thị vệ tiến lên nghênh đón: "Truyền lệnh xuống, hôm nay Bổn vương Động Phòng Hoa Chúc, Bổn vương cao hứng xóa bỏ tội danh, đặc xá nhà Nam Cung vô tội được thả ra, những tài sản tịch thu của nhà Nam Cung đều vật quy nguyên chủ!"

      Mí mắt Thị vệ nâng lên thể tin tưởng nhìn Hiên Viên Dật, nghe lầm chứ? Hai chữ ‘ đặc xá ’ thế nhưng được ra từ trong miệng của Tà U Vương, bọn thị vệ ngớ ngẩn, nhận lấy lệnh bài, ôm quyền đáp tiếng: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Liền ra ngoài phòng.

      Bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ‘ phốc ’ tiếng, khuôn mặt nho nhã tuyệt mỹ nở ra nụ cười mê người, tiếng cười lạnh lẽo tỏa ra trong khí mang theo mê hoặc lòng người mà phân tán ra, con mắt thâm thúy màu hổ phách gợn lên từng tầng từ tầng sóng lớn, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.

      Người thiếu niên trước mặt này nở nụ cười khiến cho Nam Cung Tự nhịn được rùng mình cái, tâm tư của nàng có chút mờ mịt.^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!


      tới, mỗi bước chân đều rất nhàng, nhưng giống giẫm lên quả tim của nàng, nhịp tim bỗng nhảy rộn lên.

      "Ái phi, chuyện nhà xong rồi, có phải nên chút chuyện riêng của chúng ta hay ?" chân Hiên Viên Dật quỳ gối giường, chân đứng mặt đất, giơ tay phải lên, dọc theo hướng mặt của nàng với tới,tay nâng cằm nàng lên, dùng sức nâng lên, bây giờ nàng đối mặt với cặp mắt mập mờ bất định của .

      Tin đồn, Tà U vương cười tiếng khuynh thành, hẳn là đại họa sắp xảy ra.

      Trong đầu nàng thoáng qua cảnh tượng mình sống sờ sờ lại bị hành hạ cho tới chết, khóe miệng Nam Cung Tự hung hăng co rút lại, nàng thề, coi như nàng mượn gan hùm mật gấu, nàng cũng dám chạy trốn.

      Thân là nhị đồ đệ của Thái Ất chân nhân, mà bị chết theo kiểu như thế, chuyện này mà truyền tới tai sư đệ sư muội, người làm Nhị Sư Tỷ này đúng là thất bại mà.

      "Sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi bất hiếu này, kiếp sau con làm trâu làm ngựa hiếu kính với người!" Ai bảo nàng thua bởi cái tính máu lạnh vô tình củaTà U vương? muốn giết nàng giống như bóp chết con kiến nha.

      Tiếng cười dịu dàng từ trong miệng thấp phát ra, chút che đậy mặc dù thanh rất .

      Hiên Viên Dật đột nhiên chăm chú nhìn nàng, khêu gợi mấp máy môi: "Làm nữ nhân của ta!"

      Mí mắt của Nam Cung Tự chớp chớp, dám tin nhìn , năm chữ,chuyện này nàng cần phải chết sao?

      Nhưng lúc nàng nghe hiểu những lời hàm nghĩa này , bỗng chốc mặt xoạt lên tia màu đỏ, nàng hung hăng cắn cánh môi, dưới ánh nến, long mi dài dày đặc che khuất cặp mắt dữ tợn .

      Hồi lâu, Nam Cung Tự ngẩng đầu lên từng chữ: "Vậy ngươi còn bằng giết chết ta !"

      Hiên Viên Dật ngẩn người, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên bị nữ nhân cự tuyệt, trái tim xẹt qua cảm giác khác thường, đó là cảm giác mất mác.

      "Lý do!"

      "Bởi vì ngươi ta, ta cũng ngươi." Nam Cung Tự chút do dự nào , nàng hy vọng giao mình cho nam nhân mà nàng , cho nên nàng thà rằng hi sinh để giữ trong sạch.
      Tay Hiên Viên Dật dừng lại chút, , từ lúc nào,? Cái từ này đối với từ lâu hề tồn tại nữa rồi.

      Hiên Viên Dật chậm rãi đứng lên, nhìn về phía tỳ nữ canh giữ ở ngoài phòng : "Người đâu!"

      Quả nhiên. . . . . . tức giận.

      Nha hoàn Linh Hương mặc áo màu hồng cộc tay váy ngắn vào, khẽ khẽ nhún người: "Vương Gia!"

      Giữa lúc Nam Cung Tự chắc chắn mình phải chết những lời này được ra từ trong miệng của : "Vương phi bị trọng thương, truyền ngự y tới đây, lại phái mấy người tới hầu hạ vương phi!"

      Nam Cung Tự dám tin lời này của , thế nhưng giết nàng, ngược lại còn phái người hầu hạ nàng.

      Thấy ra ngoài, Nam Cung Tự đột nhiên : "Tại sao giết ta?"

      Hiên Viên Dật dừng lại, quay đầu lại lẳng lặng nhìn người giường, Hiên Viên Dật híp mắt: "Bổn vương muốn thử ngươi!" nhàn nhạt xuống những lời này, bước ra ngoài.

      Ánh mắt Linh Hương quỷ dị nhìn về phía Nam Cung Tự, sửng sốt nửa khắc sau, đối diện với người giường nửa quỳ gối : "Chúc mừng vương phi, chúc mừng vương phi được Vương Gia cưng chiều."

      Thân thể Nam Cung Tự bị tê liệt nằm ở giường, đôi môi đỏ mọng đầy đặn từ từ thở dài cái, tựa hồ may mắn vì nàng còn sống.

      Nhắm mắt lại, trong đầu nàng tất cả đều là khuôn mặt mê người của .

      Nam nhân chết tiệt, như thế đùa giỡn nàng.

      Ngày hôm sau

      Sáng sớm màn cửa bốn phía ở cao cuốn lên, ánh nắng ban mai mờ nhạt chập chờn, hai cây hoa quỳnh nở ra che khắp nơi, chính giữa đặt lư hương có khắc hoa văn màu vàng kim, từng luồng từng luồng sương mù màu trắng nhàn nhạt mang theo hương thơm của cây tử đàn chậm rãi tiêu tán.

      tấm bình phong có vẽ cung nữ xem hoa lê, được điêu khắc từ cây đàn hương mà ở giường mỹ nhân ngủ say, dáng người linh hoạt phô ra, xuyên qua màn lụa như như , khiến cho người khác phải suy nghĩ, bốn cây cột treo lơ lững đèn lồng màu đỏ Tường Vân Thụy Thú.

      hành lang truyền đến tiếng bước chân nhè cùng tiếng va chạm xột xột xoạt xoạt của y phục, cửa bị Thúy ma ma đẩy ra, sau lưng còn có mấy tỳ nữ, họ tiến lên thổi tắt cây nến bên trong lồng đèn.

      "Vương phi, người nên rời giường rửa mặt thay y phục." Thúy ma ma nghiêng người, đứng ở bên ngoài tấm bình phong giọng kêu.

      Nghe tiếng ưm, Nam Cung Tự lật người, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ khúc xạ ở gương mặt thanh tú của nàng, hình như người giường vẫn muốn tỉnh lại.

      Thúy ma ma lúc đầu chờ, bà gọi thêm mấy tiếng, có thể thấy được người giường chậm chạp đáp lại, "Thất lễ." xong, Thúy ma ma vòng qua tấm bình phong vào, khẽ sửng sốt, người nằm giường mặc dù có đắp chăn, nhưng thể che giấu dáng người mị hoặc mê người.^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!


      Đột nhiên dẫn tới luồng khí lạnh lẽo ở người Nam Cung Tự, Nam Cung Tự ấn mi tâm, cặp mắt mở ra vẫn còn lim dim, nhìn về phía bản mặt cứng đờ của Thúy ma ma, phát trong tay Thúy ma ma ôm cái chăn,Nam Cung Tự ngồi dậy,ôm hai tay lại run lập cập, trời rất lạnh, giành chăn của nàng làm cái gì chứ? Nam Cung Tự vui : "Làm càn! Người làm cái gì hả?"

      Thúy ma ma cũng để ý lời của nàng..., mang chăn đưa cho tỳ nữ, hướng về nàng khẽ khẽ nhún người: "Vương phi, là giờ Mẹo rồi, người nên Từ Đường bái tế lão Vương gia cùng Thái phi."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :