1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Ta không nói lời nào không có nghĩa là ta không biết - Mã Giáp Nãi Phù Vân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ta nói lời nào có nghĩa là ta biết

      Tác giả: Mã Giáp Nãi Phù Vân

      Nguồn bản raw

      Edit: Nguyệt

      Thể loại: Cổ đại, cung đình, hài, nữ phẫn nam trang, 1vs1, HE

      Số chương: 50

      Tình trạng: tiến hành

      Nguồn edit: Mỹ Nhân Cung

      *~~~~*~~~~*~~~~*~~~~*~~~~*


      Truyện được đăng với đồng ý của Nguyệt. Cám ơn Nguyệt rất nhiều​


      Văn án

      Đương triều thái tử thích nhất lúc người khác hỏi cách sinh tồn trong cung rồi hưng trí, viết xuống bốn chữ:

      “Ngôn đa tất thất”*

      Mọi người ôm trán: “Điện hạ ơi, người vốn là người câm, tự giễu như vậy thực có ổn ….”

      ? =. . =

      Mẩu truyện này này chính là kết quả bùng nổ của tác giả viết về linh hồn nữ phẫn nam trang!

      *Ngôn đa tất thất: nhiều lời sai lầm; nhiều tất có lỗi lầm. Chê người ngoa ngoắt, lắm điều, làm mất lòng người khác.
      Last edited by a moderator: 25/10/16

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1.2

      Edit: Nguyệt



      Mấy ngày gần đây, cả kinh thành lẫn trong cung đều được yên bình.


      Thiên tử đương triều bỗng nhiên mắc phong hàn. Được rồi, phong hàn mà thôi, nhưng tại sao lại bệnh dậy nổi?


      Nửa tháng trời vào triều sớm, các đại thần rốt cuộc chịu được, sau lưng liên lạc cho nhau , thành quần kết đội, quỳ gối cúi đầu ngoài điện phụng lệnh vua, cầu lập thái tử.


      Hoàng Đế giận dữ, ho lúc lâu sau, : “Trẫm còn chưa chết, lập!”, rồi sau đó sai người đưa bọn họ đuổi .


      Chờ ngươi chết liền kịp , đám quần thần bị đuổi ,quần oán thầm .


      Ngày thứ hai, nhóm người này còn them vài người lại quỳ ở ngoài điện.


      “Lập thái tử a… Hoàng Thượng…”


      “Cút.”


      Ngày thứ ba, thanh thế càng thêm lớn.


      “Vi thần cả gan khẩn cầu thánh thượng lập thái tử —— cầu kiến thánh thượng —— “


      gặp.”


      Ngày thứ tư, ngoài điện đông nghìn nghịt,người quỳ lại đông hơn.


      “… Ho ho.” Trong điện Hoàng Đế khí suýt nữa nôn ra máu, phải biết, chính mình bị bệnh mấy ngày, trong cung gió nổi mây phun, vây cánh núp lâu ngày rục rịch chỉ đợi thời cơ, hết sức căng thẳng.


      Lão hổ phát uy liền xem trẫm thành mèo bệnh sao?


      Hoàng Đế thuận tay chộp lấy thanh kiếm, ra ngoài điện.


      A, Hoàng Đế bệ hạ cuối cùng chịu ra . Tuy là cầm theo thân kiếm sắc u rất là khủng bố, nhưng bệ hạ chịu ra coi như là tiến bộ phải sao?


      Đám quần thần có vẻ hơi thoả mãn, cùng hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”


      “Vạn tuế?” Thanh Hoàng Đế mang theo chút trào phúng: “Sợ là cũng bị các ngươi chọc cho chết sớm.”


      “Chúng thần hoảng sợ —— “


      “Hoảng sợ? Trẫm chưa thấy các ngươi có phần hoảng sợ, mỗi ngày đều quỳ ở chỗ này , hiếp bức trẫm lập thái tử. Thế nào, muốn tạo phản sao?”


      Từ tạo phản này vừa ra, đám thần tử đều nhanh nằm úp sấp đất .


      “Tốt lắm, chư vị ái khanh trước hãy bình thân.” Hoàng Đế nhìn thái độ mọi người coi như đoan chính, sắc mặt hơi hoãn.


      Sau khi mọi người đứng dậy, đại thần cầm đầu Phương Thủ Phụ vẫn bất động, duy trì tư thái dập đầu, trầm giọng : “ nhiều ngày long thể Hoàng Thượng bệnh , biết là ai để lộ tiếng gió, kinh đô trong ngoài đều truyền ra tin tức, tâm dân khó an, trong thành xao động. Nếu có thể lập thái tử cũng là thuận lòng dân, cũng vẫn có thể xem như là chuyện tốt. . nay bệ hạ công vụ quấn thân, các vị hoàng tử cũng dần trưởng thành, đây là thời khắc bệ hạ nên phân ưu.”


      Hoàng Đế nghe vậy, cười đến hết sức khó lường, hỉ giận khó phân biệt.


      Ánh mắt dừng người Thủ Phụ, rút kiếm nâng lên cằm , : “Ái khanh chứ phải là ngại trẫm già rồi có đất dụng võ?”


      “Thần dám, thần chỉ cầu có thể lập thái tử vì Hoàng Thượng phân ưu.”


      “A? Thế Thủ Phụ giờ cảm thấy chọn thái tử nào thích hợp?”


      “Vi thần dám vọng ngôn.”


      thẳng .” Hoàng Đế thu kiếm.


      Thủ phụ dừng nửa khắc, ngữ điệu nhanh chậm : “Vi thần cảm thấy… Nhị hoàng tử cũng sai.”


      “Ừ.” Hoàng Đế sờ sờ cằm: “Nhị hoàng tử Hữu Dương mười lăm, sáng tạo nhanh nhẹn, văn võ song toàn, là sai.”


      Quần thần nửa yên lặng thẳng lưng.


      “Vi thần cả gan góp lời, ” Thái sư Tật Tật về phía trước từng bước: “Nước ta trị vì theo chữ Đức, ôm Đức mà hưởng thái bình. Nhị hoàng tử trời sanh tính quá mức cương liệt, làm việc theo cảm tính, sợ khó mà lấy đức thu phục người.”


      “Thái sư đối với việc chọn thái tử có gì giải thích?” Hoàng Đế sắc mặt càng có hứng thú .


      Thái sư : “Thần nghĩ đến tam hoàng tử là người thích hợp nhất…”


      thể, ” Thủ Phụ cướp lời: “Tam hoàng tử tuổi còn , sao có thể vì bệ hạ chia sẻ quốc ?”


      Thái sư hoảng hốt bất an: “Tam hoàng tử mặc dù mới mười ba nhưng học vấn uyên thâm, năng bất phàm. Còn nữa, tam hoàng tử tính cách ôn hòa lấy Đức làm trọng , phù hợp với hướng trị quốc của ta .”


      “Ừ ——” Hoàng Đế hơi trầm ngâm: “Hữu Đồng tuy tuổi , nhưng tuổi trẻ mà thành thạo. Đôi vời việc thời cuộc có cách nhìn nhận riêng,trẫm quả có chút thưởng thức.”


      Hoàng Đế dứt lời, Thái sư liền lắc mắt hướng Thủ Phụ,hết sức đắc ý.


      Cùng lúc đó, nửa số đại thần lại lặng lẽ ngểnh cổ.


      Thái sư thuận thế trợ giúp: ” Việc Thái tử đều do bệ hạ định đoạt, chúng thần cũng chỉ là đề xuất ý kiến cung bệ hạ tham khảo thôi, chút toan tính.”


      “A, được rồi, ” Hoàng Thượng lên tiếng, thản nhiên ném xuống câu:


      “Vậy lập đại hoàng tử làm thái tử .”


      A? ? ? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! ! !


      Đám quần thần vừa mới ngểnh cổ thẳng lưng giờ rớt hàm cả loạt.


      Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh Hoàng Đế bệ hạ lại tự ý : “Trong chư vị hoàng tử, trẫm thích nhất đó là Hữu Đường. Nếu về học, văn cao bát đấu mới phú năm xe*. Nếu võ học, thông hiểu đạo lí, khinh xa giá thục**. sau, Hữu Đường phẩm tính lại băng thanh ngọc túy tao nhã. Tám năm trước thời điểm bị tống xuất cung tài đức nhiều mặt, nay lại thiên nhân chi tư*** thể soi mói. Sao có ai tiến cử ?”


      *Dựa theo câu thành ngữ “Học phú ngũ xe” (Học phú năm xe), chỉ người học thức uyên bác, đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người. “Xe” ở đây là chỉ năm xe sách.

      **Chỉ việc quen thuộc

      ***Dung mạo như người trời


      Mấy vị đại thần tại dưới thềm nghe, bị cuốn vào. Ồ ồ, tựa hồ là như vậy… ôi chao…


      Hoàng Đế vỗ tay cười: “Các ngươi dị nghị, trẫm liền phong đại hoàng tử làm Thái tử .”


      vẫy vẫy tay, ý bảo công công phía sau lấy chiếu thư, tính lập chỉ.


      Đợi chút, đúng. Các vị thần tử cuối cùng cũng phản ứng lại ;thái sư cầm đầu quỳ xuống, hô lớn : “Hoàng Thượng xin cân nhắc —— “


      sắc hết sức thê bi thương.


      Ngay sau đó lại nghìn nghịt người quỳ xuống: “Khẩn cầu Hoàng Thượng cân nhắc —— “


      Hoàng Đế phủ phủ vỏ kiếm: “Thế nào, mới vừa rồi còn tự trẫm định đoạt, giờ sao lại cản ý chỉ trẫm?”


      Thủ Phụ quỳ lạy bên chân nâng mặt lệ rơi đầy, như cha mẹ chết rất thê thảm : “Bệ hạ, đại hoàng tử dù có bao nhiêu ưu tú xuất chúng cũng là…..”


      tới đây, Thủ Phụ rốt cuộc cũng im lặng.
      Last edited by a moderator: 25/10/16

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1.2

      Edit: Nguyệt


      Sáng loáng tiếng giòn vang, Hoàng Đế rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng dưới bậc chúng thần, thanh bình thản như vừa rồi mà tức giận cùng uy nghiêm, khiến người khác dám ngẩng đầu lên.


      “Các ngươi xem , luôn mồm trọng đức cùng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thực tế sao? Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cho các ngươi lợi ích gì khiến các ngươi khom lưng cúi đầu?”


      “Phương Thủ Thụ, trẫm tại vị khi chỉnh đốn quan trường, triều đình thay đổi. Niệm ngươi là khai quốc nguyên lão thể thế công, trẫm lưu ngươi lại, tôn ngươi kính ngươi hơn mười năm, lấy việc khó quyết đều khiêm tốn thỉnh giáo. Thế nào, vị trí dưới người ngươi cũng thỏa mãn ? thầm lấy quyền mưu tư, hận thể lấy thúng úp voi. Trẫm hỏi ngươi, năm ngoái Hoàng Hà lan tràn, lương thực trẫm mệnh ngươi hạ phóng cứu tế đều đâu ? Lương thực đến được tay trăm họ sợ là đến vỏ thóc cũng chẳng còn! Các ngươi chẳng lẽ nghĩ trẫm hiểu sao? Tống tướng quân! Ngày đó Đột Quyết xâm phạm biên giới, ngươi vẫn chỉ là gã thần cơ doanh* vô danh tiểu tốt, trẫm tuần binh, ngươi lớn mật đến trước mặt trẫm tự tiến cử. Trẫm xem ngươi vũ lực siêu quần sớm định liệu trước, liền đặc biệt đề bạt ngươi cùng Mâu tướng quân mang binh. Nay ngươi thay thế được Liêu tướng quân ngồi địa vị này càng tự đại làm bậy, hoàn toàn nhớ được khi đó ưng thuận lời thề vĩnh viễn nguyện trung thành với trẫm?”

      * thần cơ doanh: Là lính trong quân đội Minh triều, chuyên quản lý súng đạn


      nay trẫm chỉ ngẫu nhiên nhiễm phong hàn lâu khỏi chút, đám liền đứng trước điện dập đầu quỳ thẳng, cậy thế hiếp bức. Ha ha, so với các ngươi ngày đó ăn hối lộ trái pháp luật, kết bè kết cánh, Hữu Đường lẽ nào tốt hơn trăm lần ngàn lần?”


      “Cho dù là người câm điếc sao?”


      Hoàng Đế dứt lời, dưới bậc thang mọi người như chết đứng, ai dám động , yên lặng kinh người.


      Tra kiếm vào vỏ, huyền bào tung bay. Hoàng Đế quay lưng, tiếng nghe rất mệt mỏi:


      “Tuyên ý chỉ trẫm, lập đại hoàng tử làm thái tử. Tức khắc triệu hồi kinh.”


      =. . =


      Kỳ thực việc các đại thần khó chịu cũng có thể thông cảm, người câm điếc làm thái tử, đổi là ai cũng thể chấp nhận.


      Có điều việc này cũng thể trách Đại hoàng tử. cũng nguyện bị cậm điếc,việc trời sinh còn có thể có thể có biện pháp nào.


      Theo người biết tình hôm đó miêu tả, ngà Hoàng Hậu sinh hạ đại hoàng tử, mọi người đều đứng ngoài trong mong tiếng khóc cao vút của vị long tử. Đợi rất lâu sau, đứa này cũng chưa khóc lấy tiếng. Bà đỡ thể mạo phạm, vỗ vài cái vào mông thái tử nhưng vẫn như trước vô thanh.


      “Vì sao khóc?” Hoàng Hậu cực suy yếu nằm giường, dò xét ngẩng đầu lên.


      Bà mụ khó khăn: “Nô tỳ cũng biết , mau gọi thái y đến xem.”


      Vài vị thái y đến lúc trước xem xong cùng lắc đầu, dám vọng đoán.


      Sau đó, vị thần y nổi tiếng trong kinh thành Diệu Thủ thần y được thỉnh đến. trái xem phải xem, bắt mạch rồi vén mắt rồi quỳ nổi tiếng nhất vọng diệu thủ thần y bị thỉnh đến, trước xem sau xem trái xem phải xem, lại là bắt mạch lại là hất mắt rồi bùm quỳ tiếng.


      Bùm bùm.


      Chúng thái y thấy thần y quỳ cũng quỳ theo .


      Bùm bùm.


      Bà mụ cùng cung nữ cũng quỳ .


      Thần y dập đầu, dám nâng lên phần, : “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, đại hoàng tử, sợ là câm bẩm sinh, năm giác quan được đầy đủ —— “


      Hoàng Hậu hôn mê bất tỉnh.


      đến nửa canh giờ, việc Đại hoàng tử sau khi sinh ha có cách nào mở miệng chuyện lan truyền khắp trong cung, toàn bộ hậu cung lâm vào cảnh bi thương cùng mừng thầm, tiếc hận cùng hèn mọn đan xen.


      Hoàng Hậu đương nhiên biết, bởi vì nàng còn choáng váng chưa tỉnh.


      Hoàng Đế sau khi biết được liền ném sổ con, đến Phụng Thiên Điện, vào phòng ôm lấy nhi tử.


      Mới vừa rồi còn tại quỳ Hoàng Hậu, mọi người vội vàng điều chỉnh hướng mặt , hướng tới Hoàng Đế quỳ tiếp.


      chuyện?” Hoàng Đế lạnh lùng hỏi xong liền đồng loạt bi thương “Hoàng Thượng thứ tội ——” .


      Thần y như trước vẫn duy trì tư thế dập đầu, thân mình kiềm chế được run run: “Hồi bệ hạ, ước chừng là thai nội phát triển bất thường, nay thể .Có điều hôm nay sinh chuyện cũng khó . Nếu sau sinh điều dưỡng thích hợp việc hồi phục phải là thể.”


      Thái y cùng cung nhân bên cạnh đều đổ mồ hôi, thần y này ngươi ít , chuyện thai nội phát triển bất thường…..Ngươi phải nghi ngờ chất lượng tinh khí của Bệ Hạ cùng với dinh dưỡng bữa ăn trong cung Hoàng Hậu sao!


      “Điếc sao?” Hoàng Đế có biểu hờn giận, lại hỏi:” vừa câm vừa điếc ?

      chờ thần y hồi đáp, Hoàng Đế tự ý vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của nhi tử nhà mình :”Tiểu tử, nghe thấy phụ hoàng chuyện sao?”


      Hoàng Hậu , đại hoàng tử ngày ấy thực chịu thua kém. Lão cha vừa dứt lời, liền chậm rì rì mở mắt, giống trẻ mới sinh khác bình thường trợn mắt dại ra mà ánh mắt thông thấu, thẳng tắp theo dõi lão cha, cũng chớp mắt .


      Đôi mắt này trời sinh rất đẹp, tối đen hẹp dài, cùng phụ hoàng hắv quả thực khuôn đúc ra.


      Hoàng Đế lập tức vui vẻ, hoàn toàn quên mất đau đớn khi nhi tử là người câm điếc, cười : “Ha ha ha, trẫm gọi lần, liền mở mắt , khẳng định điếc. Câm câm, nuôi dưỡng tốt là được.”


      “Đúng đúng đúng.” Mọi người phụ hoạ bên cạnh Hoàng Đế .Lãnh đạo gì chính là cái đó.


      Nhi tử mở mắt, Hoàng Hậu choảng váng cũng mở mắt, thân hình mảnh mai giường ớt nhìn Hoàng Đế bệ hạ. Hoàng Đế nhanh ngồi bên giường, đem nhi tử đưa đến trong nay tay, sau đó mở hai tay ôm chặt mẹ con: “Vất vả cho Hoàng Hậu .”


      Vốn tưởng rằng long nhan giận dữ, nhưng vậy xem ra lại đúng long tâm. Thần y chớp đúng thời cơ, cao giọng : “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương. Mừng đến long tử, thiên phú dị bẩm, mới sinh mở mắt, đúng là thần kỳ hiếm thấy!”


      A, giờ khắc này rốt cục đến, mọi người quỳ vội vàng trao đổi ánh mắt, khẳng khái hô: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, mừng đến long tử, nhận được thiên ân, thiên phú dị bẩm —— Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, đại hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế —— “


      —— Trợn mắt ? Này khả được! Nào có trẻ con nào sinh ra mà trợn mắt? Hay do Hoàng Đế bệ hạ kêu to tiếng liền trợn mắt ? Các tần phi cung nhân đứng ngoài mừng thầm lập tức đổi sắc mặt thành thầm bất định khác nhau. Ngay sau đó, các nàng lại nghe thấy tràng cười bên trong. Tràng cười này tự nhiên là đến từ phu quân Hoàng Đê bệ hạ của các nàng, chỉ nghe :


      “Ha ha ha ha, hảo hảo hảo, chư vị cũng đừng quỳ , hãy bình thân. Còn đứa này, đặt tên là Hữu Đường ——Ông trời bảo hộ Đường Nhi của ta!”


      Lúc này có mấy cung nhân chạy ra, vài phi tử bên ngoài lôi kéo vị, giọng hỏi chút: “Là cái cái gì Đường?”


      Cung nhân : “Hình như là Mộc Cạnh Đường.”


      Phi tử lệnh cho thái giám đem đến vài quyển từ điển dày đến, nghe vậy voojivafng tra ý tứ, thái giám liếc vội, trả lời: “Đường, trụ cũng có ý là trụ cột .”


      Này này này… Này chẳng phải là muốn cho tiểu câm điếc này là trụ cột Đại Lương ta ?


      A, trong đám người có phi tử ngã xuống.


      Các phi tử có chút quá mức lưu tâm. Hoàng Đế phải ý tứ này, cảm thấy ,đại hoàng tử trời sinh thể nhược nhiều bệnh, gọi danh thiết trụ xuyên trụ linh tinh đễ đễ nuôi hơn, nhưng ngại với hoàng gia sang quý, liền đặt cái tên có phần đễ nghe, gần nghĩa là “Trụ” ý tứ lấy danh là “Đường”.


      Đại lương hoàng tộc đều có họ “Ngọc”. từ đó, thế gian liền có người tên Ngọc Hữu Đường.


      Có điều tên này hình như vẫn chưa phù hộ cho đứa này.Dù sống trong cung vài năm , được Hoàng Đế sủng ái nhưngNgọc Hữu Đường vẫn câm bẩm sinh, chịu đủ khí nhục cùng chê cười của người khác..


      Kỳ quái là, Ngọc Hữu Đường sau khi biết nhận thức liền hết sức nhu thuận, có chút phần tự cao ra vẻ ta đây của quý tộc, ngược lại còn khiêm nhường biết lễ, kkiêm tư văn võ, đến nỗi ban đầu ai khi vừa nhìn thấy cũng phải trợn trắng mắt, đến các đại thần muốn nhìn cũng phải đổi lấy chút coi trọng. Hoàng Đế thấy thế rất cao hứng


      Đáng tiếc điểm khởi sắc ấy chưa duy trì được bao lâu đến năm tám tuổi, Ngọc Hữu Đường lại nhiễm bệnh nặng, tuy cố gắng chữa trị những vẫn rất yếu ớt.


      Chút thay đổi ban đầu lại biến mất.


      Xem ra trong bầu khí trong cung thích hợp cho nhi tử của trẫm. Hoàng Đến suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết tâm đưa hoàng nhi nhiều bệnh này đến chùa trong thâm sơn điều dưỡng thể xác lẫn tinh thần,cũng tránh phần triều đình lục đục với nhau.


      Từ nay về sau, Ngọc Hữu Đườngliền ở chùa ngoài kinh, chưa đặt chân lại chốn cung đình.


      =. . =


      Nay Hoàng Đế lại hạ chỉ làm cho tên câm điếc tám năm qua chưa từng lộ mặt này làm thái tử khiến quần thần quá khó phục. . Ngắn ngủn mấy ngày, trong triều đại loạn, rất nhiều thần tử cùng thượng thư địa vị cao : Cáo lão hồi hương.


      Hoàng Đế: “Ừ.”


      Chúng thần: “…” Bệ hạ chẳng lẽ cũng muốn giữ vi thần lại chút?


      Bệ Hạ của chúng ta những giữ lại mà còn khoan thai mân trà, bày ra bộ “Phải liền , dù sao thiều người trẻ tuổi muốn làm quan. Trẫm liền muốn lập Đại hoàng tử làm thái tử, ngươi làm gì trẫm” ngoan cố tư thái.


      Các đại thần hối hận thôi, xem ra là bị Bê Hạ làm cho vội vã, Nhị hoàng tử đảng cùng Tam hoàng tử đảng bắt đầu đối đầu nhau.


      “Bệ hạ còn tinh tráng như thế, các ngươi vội vã lập thái tử làm gì …..”


      “Còn cho là do chúng ta khởi xướng, , nếu phải người của đại gia hoả các ngươi bên kia giựt dây cùng nhiều người gan lớn tiến lên chúng ta cũng dễ dàng vọng động!”


      “…”


      Trong khi trong triều còn giằng co bên này, bên đó xe ngựa hoàng triều tới đỉnh Tê Hà,.


      Hôm nay, trong chùa Tê Hà rất khác thường, hương khói ít ỏi,cực kì im lặng.


      nền gạch có mấy người quỳ, tiếng cung nhân lanh lảnh tuyên đọc thánh chỉ vang quanh đình viện.


      Trong nhóm người quỳ gối, cầm dầu có người nhanh chậm đứng lên, phất tay áo dính lá đỏ cùng rêu xanh, tiếp nhận thánh chỉ.


      Buổi chiều ngày đó, ngựa đạp khói bụi, bánh xe lộc cộc.


      chiếc xe ngựa màu vàng phi nhanh từ khe núi kia, như vĩnh viễn quay đầu lại, hướng tới kinh thành mà chạy như bay……
      Last edited by a moderator: 25/10/16
      Mushaderland, mylien1961, midnight10 others thích bài này.

    4. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      hóng chương mới của bạn:yoyo63:

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2-1

      Edit: Nguyệt

      *Lần trước do mắt mũi kèm nhèm nên mình nhìn nhầm, thực ra 2 chương kia gộp lại thành 1 chương, chương này mới là chương 2 các bạn nhé :p*

      Qua bao lần rơi xuống vực chưa toại, trời giáng cự thạch trúng, sơn tặc cướp xe bị toàn diệt; ngoài ý muốn còn bị người khác đẩy vào khe suối sâu chừng thước …..Sau mọi “Đau khổ”, xe ngựa của Ngọc Hữu Đường cùng chư vị phi tần hậu cung, các vị đại thần triều đình nghiến răng kèn kẹt cũng chạy đến cửa thành kinh đô Kiến Khang.


      Hôm nay thành Kiến Khang huyên náo lạ thường. Mới sáng sớm, trăn ngàn dân chúng phải chen chúc nhau ở đường cũng vây quanh lan can trông về phía xa.


      Hoàng tử ốm đau cư ngoài cung lâu ngày tở về làm thái tử, nghe đồn dung mạo tựa tiên nhân, ai mà chẳng muốn lần trông thấy ngọc dung*?


      *Ngọc dung: Mặt ngọc


      Chắc hẳn Hoàng Đế rất coi trọng vị thái tử này, dùng ngự liễn chuyên dụng tới đón ; bạch mã kim xa hào quang rực rỡ vừa vào cửa thành làm đau mù hai mắt dân chúng.



      “Hoàng thái tử đến ——!”


      “Đừng chen chúc, đồ đàn bà thối!”


      “Điện hạ xin liếc nhìn ta cái!”


      “Chỉ là loại câm điếc mà các ngươi cũng như vậy!”


      chí ít cũng là Thái Tử cao cao tại thượng, so với loại thí dân chỉ biết phun nước miếng như các ngươi tốt hơn nhiều!”


      Dòng người bên đường vốn trật tự giờ lại nhao nhao lên.


      Ngọc Hữu Đường nghỉ ngơi bên trong bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.


      chậm rãi ngẩng đầu, động tác này khiến Sách công công ngồi bên cạnh nhịn được trộm ngắm nhìn.


      Hôm nay trước khi hồi cung, thị nữ cố ý dặn Ngọc Hữu Đường thay đổi triều phục. Màu da ban đầu trông vô cùng thiếu sức sống, hôm nay lại mặc bộ áo cách chuốn màu đỏ thẫm như tuyết đỏ, màu sắc mạnh mẽ tươi mới khiến người khác giật mình.


      Tiếp theo, nhàng mở mắt. Trong nháy mắt, mọi thứ trở nên ràng, lại khéo léo đảo mắt, mâu sắc đen nhánh. Có lẽ là cảm thấy được Sách công công nhìn, cũng nhìn đáp lại rồi khe khẽ cười.


      Sách công công giật mình. Vừa mới mở mắt ra khiến người khác khỏi thở dài. Đương kim Thái Tử lại nhã nhặn nhu nhược, lục tấn chu nhan** như vậy về sau làm sao triển lộ thiên uy a!


      **Lục tấn chu nhan: Tuổi trẻ tốt đẹp nhất chính là dung mạo, ám chỉ dung mạo thiếu nữ .



      Ngọc Hữu Đường sớm thành quen, cái lão thái giám này từ khi tiếp xúc với , cứ mỗi lần vừa ý là lão lại liếc mắt cái rồi biểu lộ bộ dáng vô cùng đau đớn, hận bùn nhão thể trát tường . Mà mỗi khi đến lúc này, Ngọc Hữu Đường lại theo phản xạ có điều kiện cười với lão ta cái. Vẻ ngoài của lại vô cùng tốt, loại tươi cười này vừa đạm vừa khinh, cực kỳ ngây thơ, khỏi khiến người khác nảy sinh phần thương tiếc lại khó mà chán ghét.


      Thấy tên công công kia nhìn nữa, Ngọc Hữu Đường quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Mành châu ngọc theo xe ngựa mà xóc nảy, nảy lên nảy xuống từng đợt, đầu người vây xem bên ngoài như như .


      Mà nụ cười của cũng thu vào bên trong, dần dần phai nhạt.


      Kỳ thực Ngọc Hữu Đường ban đầu phải là Ngọc Hữu Đường, chỉ là người bình thường, cùng mẫu thân sinh sống trong trấn , bình thường mà an ổn ngày qua ngày. Vào năm vừa qua sinh nhật thứ tám có người cho : từ hôm nay ngươi tên là Ngọc Hữu Đường, đại hoàng tử của Đại Lương.


      : vì sao?


      Người nọ: Ngọc Hữu Đường ban đầu chết, ta tìm ngươi đến làm thế thân hoàng tử, cẩm y ngọc thực, còn hỏi vì sao?


      : nếu ta muốn sao?


      Người nọ: Cũng có gì, chẳng qua là giết mẫu thân ngươi, diệt Thị gia của ngươi, đoạn tộc ngươi thôi.


      : …..Ấy phải, ta đồng ý mà.


      Từ nay về sau liền đường trở về.


      Đại hoàng tử này bị câm bẩm sinh, sau vẫn vẻ vẫn rành nhân tình vô vị cười. .


      cố gắng gần hai năm mới học được điệu cười này.


      Hoàn toàn giống hệt.


      Chỉ tập cười tốn mất hai năm, còn thứ khác….



      —— dám nghĩ lại chuyện đau khổ!


      Ngọc Hữu Đường đành lòng nhắm mắt.

      Rất nhanh, xe ngựa đến trước cung, lính gác cổng vừa thấy xe ngực rực rỡ sáng chói này liền vội mở của cung, phủ phục xuống hô to Đại hoàng tử điện hạ thiên tuế.


      Sách công công từ xe tao nhã nhảy xuống. Vừa đứng vững, liền vung phất trần :


      “Còn gọi là Đại hoàng tử, thánh chỉ ban xuống….”


      “Dạ! Mạt tướng biết sai! Còn mau kêu Thái tử điện hạ!”


      Theo sau lại là tiếng Thái tử điện hạ thiên tuế cùng hô lớn.


      Bên trong xe Ngọc Hữu Đường xốc lên ngọc mành, nhìn ra bên ngoài. Cao cao tường thành, ba chữ Hồng Vũ Môn nổi bật, phía sau là mui xe đỉnh vàng dưới mái cung đình thâm trầm.


      Đây là lần đầu tiên đến nơi đây.


      Tám năm trước phải nhận giáo dục phải dành cho người thường cũng chỉ chờ đến thời khắc này. Nghĩ vậy, khỏi có chút kích động.


      Sách công công cùng vị tướng quân kia ta ngươi hàn huyên lúc mới trở lại. Bên trong xe, Ngọc Hữu Đường vẫn chưa buông màn mà lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.


      Xe ngựa vẫn tiếp tục về phía trước.


      Trong toa xe im lặng lúc lâu. Sách công công ho phá vỡ yên tĩnh, : “ Thái tử điện hạ cũng lâu rồi quay lại, hẳn là rất nhớ, xem nhiều chút cũng tốt.”


      Thực ra là ta chưa đến đây bao giờ, được chứ?

      Ngọc Hữu Đường quay lưng về phía mà xem thường.


      Đúng vậy, tuy chưa từng đến đây nhưng nhớ bản đồ hoàng cung. Mỗi khi đến chỗ, trong đầu như có phản xạ có điều kiện đưa ra cái tên, quen thuộc hàng trăm vị trí cùng tên gọi……


      Phía sau cửa ngoài Hồng Vũ là cầu Ngũ Long, dưới cầu là sông Ngoại Ngự. Từ cửa Hồng Vũ tới cầu Ngũ Long về phía tây là phủ Đô Đốc Ngũ Quân. Cùng với Thái Thường Tự, Thông Chính Ti, Cẩm Y Vệ, Khâm Thiên Giám. Con đường phía đông còn lại là phủ Nhân Tông, Sử Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Bộ Binh, Công Bộ cùng với Hàn Thư Viện, Chiêm Phủ, Thái Y Viện.


      Mà cai quản hai bên sườn Thừa Thiên Môn cùng Đoan Môn là khu Miếu Xã, phía đông xây dựng Thái Miếu thờ cúng tổ tong Hoàng tộc, còn lại phía Tấy thờ cúng thần linh xã tắc cùng đàn tế. hướng bắc liền đến Ngọ Môn…..


      Đến Ngọ Môn lại có năm cây cầu đá.


      Đến nơi đây, Ngọc Hữu Đường khỏi oán thầm. Hoàng đế lão tử này tại sao lại thích xây cầu vậy! Năm cây cầu trong đều được gọi là: “Ngũ nội long kiều”, dưới cầu đều là sông Ngự Hà.


      Qua cây cầu này là đến Phụng Thiên Môn, từ Nam lên Bắc theo thứ tự là Phụng Thiên, Hoa Cái cùng Cẩn Thân tam đại điện….


      Phụng Thiên Điện!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :