1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nguyệt thượng trọng hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NGUYỆT THƯỢNG TRỌNG HỎA

      Tác giả: Thiên Lại Chỉ Diên

      Editor: A Tĩnh , Y Doanh Hương

      Nguồn : Thính Tuyết Lâu

      Convert: Sunny

      Thể loại: Ân oán giang hồ, oan gia, hài,HE.

      Couple: Trọng Tuyết Chi vs Thượng Quan Thấu


      [​IMG]
      Giới thiệu 1:

      Thượng Quan Thấu – Cốc chủ Nguyệt Thượng cốc, là người quân tử nho nhã mà mọi người kỳ vọng, hành độc lập phân biệt chính tà. quan tâm nghìn hồng nhan rơi lệ, chỉ lo sợ cái nhíu mày của nàng, mặc dù thân bại danh liệt cũng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng.

      Trọng Tuyết Chi – thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung, là người đẹp khuynh thành ngàn người ngưỡng mộ, giang hồ hiểm ác cũng sợ, chỉ e ngại ánh mắt của , ngay cả nhược thủy tam thiên, cũng chỉ thủ nhất biều.*

      *Đây là thành ngữ bên TQ, nghĩa gốc: Nước sông vô hạn, ta chỉ cần gáo. Ý : đời người ngàn vạn, ta chỉ mình ngươi…
      Vốn là đôi được mọi người ngưỡng mộ, nhưng cũng có vài tật xấu, nàng phản ứng chậm chạp, y trước đó là công tử phong lưu. trời sinh có nụ cười rực rỡ, ràng chỉ có ánh mắt ấm áp của mới có thể chiếu sáng bóng đêm trong lòng nàng, cớ sao bị vận mệnh đùa giỡn mà thể bên nhau, phải chôn sâu tình vào lòng mà thể biểu đạt với người kia, tâm hồn của cả hai đều tổn thương.

      giấc mộng đẹp thời niên thiếu, nhưng đâu biết rằng giấc mơ màu hồng ấy nguội lạnh từ lâu.Từ giấc mộng mị đến tình cảm chân thành, từ lưỡng tình tương duyệt trở thành hai kẻ xa lạ, trải qua đoạn tình cảm nồng nàn phải chăng cuối cùng cũng trở nên nguội lạnh…

      Giới thiệu 2:

      Trọng Tuyết Chi – thiếu cung chủ Trọng Hỏa cung, lòng muốn phát dương quang đại môn phái của mình mà từ khổ luyện võ công, nhưng bất kể thế nào cũng hơn được con nuôi của cha – Mục Viễn, lại càng thể so với cha nàng, từng là thiên hạ đệ nhất võ lâm Trọng Liên, bởi vậy nàng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với mọi người. Ở kỳ hùng đại hội, nàng thua dưới kiếm Hạ Khinh Mi – đệ tử thứ chín của Linh Kiếm sơn trang, thầm nảy sinh tình cảm với , lại phát người Hạ Khinh Mi thích, lại chính là kẻ đứng thứ hai trong danh sách những người mà mình ghét nhất, chính là Lâm Phụng Tử. Lúc này, bỗng dưng Trọng Tuyết Chi gặp gỡ với Thượng Quan Thấu – cốc chủ Nguyệt Thượng Cốc, ngoại hiệu là “Thượng Quan chiêu quân”, “Nhất phẩm Thấu”. Nghe , Thượng Quan Thấu theo đuổi nữ nhân như câu cá, cá mắc câu liền đem ăn sạch còn mống, nhưng bất quá nhiều nhất chỉ được bảy ngày. Có ông chủ đối với cũng có chút hiểu biết, liền bổ sung, kế hoạch mờ ám của “Chiêu Quân phu nhân” với Trọng Tuyết Chi là ba ngày, cũng chỉ cần ba ngày.

      Nhân vật chính: Trọng Tuyết Chi
      Nhân vật phụ: Lâm Phụng Tử, Thượng Quan Thấu, Mục Viễn, Hạ Khinh Mi, Phong Thiệp, Lâm Vũ Hoàng, Lâm Hiên Phượng, Trọng Liên.

      Phụ diễn: tiểu thuyết “Hoa Dung Thiên Hạ” (1), truyện “Thập lý Hồng Liên diễm tửu” (2), Thiên Lại Chỉ Diên.
      (1)(2): Hai tiểu thuyết này là tiểu thuyết Đam mỹ, kể về chuyện tình của Trọng Liên (Cha Trọng Tuyết Chi), Lâm Vũ Hoảng ( Nhị phụ thân Trọng Tuyết Chi) và Lâm Hiên Phượng (Trang chủ Linh Kiếm sơn trang).
      Last edited: 25/10/16
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1:

      Trọng Tuyết Chi quy giang hồ hai năm.

      Hai năm trước, khắp thiên hạ mọi người đều biết, Trọng Tuyết Chi vì theo đuổi Hạ Khinh Mi, quyết tâm từ bỏ ngôi vị thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung và cắt đứt quan hệ với họ. Hạ Khinh Mi chính là đệ tử thứ chin của Linh Kiếm sơn trang, nổi tiếng là nam tử đẹp trai, thanh tao nho nhã, thân hình cao lớn sừng sững như đá, ánh mắt như sáng ngời, khi cười rộ lên hàm răng trắng như tuyết và đôi má lúm đồng tiền, rất bắt mắt. Những nhiều vô số kể, tuy nhiên, cơ bản người nhất quyết cự tuyệt, đó là Trọng Tuyết Chi.

      Hạ Khinh Mi hành tẩu giang hồ với tác phong quan minh chính đại, tuy nhiên, ở phương diện tình cảm lại thường khiến người khác thổn thức. Có nữ nhân tự dâng lên đến cửa, phải nam nhân, cũng phải là Liễu Hạ Huệ, là “Long Dương Phích” *. ít người , nhìn mặt Hạ Khinh Mi rất giống nữ, tên cũng là của nữ, chừng chính là nữ nhân. Mỗi lần Trọng Tuyết Chi nghe ai thế, đều đem ra đánh trận.

      * Long Dương Phích: chính là Long Dương Quân, ông được Ngụy Vương rất mực sủng ái, cứ nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, khi đến Long Dương Phích người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái, trai gì cũng được.
      Trong Tuyết Chi : “ Có ngày chủ động theo đuổi người khác.”

      Nhưng thế nào cũng đoán được, Hạ Khinh Mi theo đuổi môt nữ nhân, dĩ nhiên là Lâm Phụng Tử.

      Nếu Trọng Tuyết Chi tự tặng mình cái danh hiệu “Kẽ bị mình ghét nhất” kết quả nhất định là: Kẻ đứng thứ ba là trang chủ Linh Kiếm sơn trang – Lâm Hiên Phượng. Thứ nhì là con của Lâm Hiên Phượng – Lâm Phụng Tử. Đối với tình cảm của phụ nữ, thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ có thể gộp thành ba chữ : rất đáng giận …

      Mẹ của Lâm Phụng Tử thân thế rất bí , có người chính ta cũng biết. Nhưng Trọng Tuyết Chi đối xử với ta bất quá ràng là mờ ám – ta rất mờ ám, nên tồn tại phía sau thế giới của người kia.

      Trong mắt Trọng Tuyết Chi, Lâm Phụng Tử chính là cái bộ dạng số khổ, đôi mắt sáng lên giống như mắt cá, giữa hai chân mày của ta rất giống cha, có nốt ruồi son đỏ rực, làm cho người khác lúc nhìn vào liền cảm thấy chán ghét. Trọng Tuyết Chi lại thèm để vào mắt.

      Chuyện nực cười nhất là, Hạ Khinh Mi lại có mối tình thắm thiết với Lâm Phụng Tử, cự tuyệt tất cả nữ nhân bà mối mang đến, Lâm Phụng Tử còn giả mù sa mưa chạy đến với Trọng Tuyết Chi:

      “Tỷ tỷ, ta có ý gì với người trong long của tỷ đâu.”

      Trọng Tuyết Chi mỗi lần nghe ta gọi mình là tỷ tỷ, lửa giận trong lồng ngực tự động bốc lên, bộc phát ra đến miệng, cuối cùng dùng thiên ngôn vạn ngữ tích tụ trong lòng, kiếm đâm thẳng đến Lâm Phụng Tử. Lâm Phụng Tử lấy nhu thắng cương vun roi, cuốn lấy kiếm của Tuyết Chi, mỉm cười :

      “Tỷ tỷ, huynh ấy thích tỷ, tỷ liền đánh muội, đối với muội phải rất bất công sao?”

      Trọng Tuyết Chi chỉ có lựa chọn cuối cùng: Dùng bạo lực.

      Nhưng mà, Tuyết Chi đối với người khác còn ghét hơn cả Lâm Hiên Phượng và Lâm Phụng Tử.

      tên là Thượng Quan Thấu.

      Hai năm sau, Trọng Tuyết Chi tái xuất giang hồ, lần đầu tiên nhìn vừa mắt lại là nguyên nhân truyền khắp hậu thế—— xinh đẹp.

      Tự nghĩ mình sắp lần nữa thay đổi võ lâm, hơn nữa Tuyết Chi cũng đến tuổi thành hôn, lại nghĩ muốn tại nơi tinh phong huyết vũ, hùng hào kiệt xuất giang hồ này tìm phu quân như ý, lại bị đồn đãi cùng Thượng Quan Thấu, làm tan nát giấc mộng.

      Thượng Quan Thấu – cốc chủ Nguyệt Thượng cốc, phong lưu tiêu sái, nữ nhân nhiều kể xiết, ví như : XXX, XXX, XXX, Trọng Tuyết Chi, XXX, XXX, …

      Đúng vậy, Tuyết Chi là trong những người đó.

      Tuyết Chi so với người khác hay ho gì, bởi vì là người nổi tiếng nhất. Hơn nữa, càng hay ho chính là, khi đó, bị Thương Quan Thấu ăn sạch . Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, nhưng mà thành như vậy, cũng là thuộc loại khó càng thêm khó.

      Mọi người đều biết, thế giới này chuyện đơn giản nhất, chính là chọc giận Trọng Tuyết Chi, mà chuyện khó khăn nhất, lại là chọc giận Thượng Quan Thấu. đứa nhóc ba tuổi cũng có thể làm Trọng Tuyết Chi tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng vô luận là tài năng giỏi đến đâu, đều thể làm khuôn mặt vạn năm đổi của Thượng Quan Thấu mỉm cười.

      Nếu hai người ở cùng chỗ, cảnh tượng rất chi là tốt. Thường có người oán giận : “Trọng tiểu thư, người sửa lại tính tình của mình được sao.” Đảm bảo Trọng Tuyết Chi đập tay lên bàn rống to: “ Tính tình ta tốt chỗ nào ?!” Nếu Thượng Quan Thấu ở đây, nhất định cười đến ngả nghiêng ngã ngửa: “Tính tình cực kỳ tốt, người khác đều nhịn được nàng. Đến lúc đó, nàng theo ta được.”

      Nếu có người làm cho Trọng Tuyết Chi hồi tưởng đến hình ảnh mờ ám ghê tởm, thứ xuất trong đầu nàng, nhất định là màn này:

      Thượng Quan Thấu tình :” Ta ý nghĩ xấu”, dùng quạt ngả ngớn nâng cằm Tuyết Chi: “Bảo bối à, nàng giận dữ làm gì, chứng tỏ nàng để ý đến ta. Đừng giận, mau trở lại nép vào ngực ta.”

      Trọng Tuyết Chi đôi khi cũng mình nghĩ cái gì. ghét Thượng Quan Thấu, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy có ở bên lại rất thoải mái. Bởi vì đối với Thượng Quan Thấu, mọi chuyện đều đáng nhắc đến.

      Nhưng mà, đó là chuyện sau này.

      Lúc trước Trọng Tuyết Chi phải là người độ lượng, thường xuyên tức giận vì chuyện rất nhặt.
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      Phụng Thiên – mùa thu ba năm về trước

      Võ lâm Trung Nguyên có hai đại hội luận võ lớn nhất, là “Phụng Thiên Hùng Đại Hội” ba năm tổ chức lần, hai là đại hội mỗi năm lần do Thiếu Lâm đứng ra chủ trì. Năm nay ở Phụng Thiên, đêm trước kỳ “ Hùng Đại Hội” náo nhiệt.

      Nhà trọ Phụng Thiên là nhà trọ lớn nhất ở đây, mọi người trong nhà trọ này đều là các cao thủ của môn phái lớn. Cho nên, lúc này đây, có đám người ngồi ở gần song cửa, tránh xa tầm nhìn của mọi người xung quanh. Có cặp nam nữ trung niên, đôi nam nữ trẻ và hai nha hoàn. Ai nấy đều biết, đó là người của Trọng Hỏa Cung.

      Đổi lại là mười năm trước, nếu hỏi mọi người Trọng Hỏa Cung là môn phái nào. Người ta tả là: “Trọng Hỏa Cung là giang hồ đệ nhất tà giáo, có mấy trăm đệ tử, tứ đại trưởng lão, tứ đại hộ pháp, còn có hai cung chủ sáng lập cung. Hai đại cung chủ đều có võ công cái thế, nhưng chỉ cần là người đều biết đến Trọng Liên cung chủ. Ngươi cần ngươi biết Trọng Liên là ai. Nếu trả lời là biết, người kia nhất định vừa há hốc òồm ra vừa :” Trời ơi, ngươi có phải người , nếu phải sao lại biết Trọng Liên. Ngươi … bộ ngươi trời rơi xuống hả?!”

      ai có thể dùng câu mà miêu tả được Trọng Liên. Nhưng đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dùng hai chữ để tả ta. Đó là “Truyền kỳ”.

      Trọng Liên thành danh tại đại hội hùng hai mươi bốn năm trước. Lúc đó, ta mới chỉ mười lăm tuổi, lấy thân phận là cung chủ Trọng Hỏa Cung để tham gia, chỉ với hai chiêu đánh bại trang chủ Linh Kiếm sơn trang – Lâu Thất Chỉ, đoạt được hạng nhất, giành được danh hiệu “Võ bá thiên hạ” cùng “Quan thế mỹ nhân” truyền khắp giang hồ. Có người trêu tức :” Trọng Liên có mặt mũi khắp thiên hạ nha, bất kể nam nữ muốn gì cũng đều có hết. Chỉ tiếc, những người này hiểu, làm thiên hạ đệ nhất tất nhiên phải đánh đổi số thứ. Người biết được cũng dám trước mặt .

      Trong võ lâm, có hai bản bí kíp tà công được mọi người đấu đá tranh dành nhiều nhất. là “Phù Dung tâm kinh” và hai là “Liên Thần cửu thức”, hai thứ đó hợp lại gọi là “Liên Dực”, đều cùng người viết ra, chính là người sáng lập ra Trọng Hỏa Cung. biết là cổ nhân thích tự hại minh hay là bí kíp này vẫn nên cho thiên nhân tu luyện mà phàm là người tu luyện hai quyển bí kíp này đều được chết tử tế, ngoại lệ nào, nếu người tu luyện thành công khắc đứng đầu thiên hạ, ngược lại chỉ có chết. Trong đó, “Phù Dung tâm kinh” của vị tiền bối cung chủ kia trước khi lâm chung bị trộm mất, đến hơn năm mươi năm trước mới biết là nó ở Vương phủ của Vương gia ở Kinh thành. Quyển bí kíp này lại lần nửa tái xuất khiến giang hồ chuẩn bị có trận gió tanh mưa máu xảy ra. Vì tranh đoạt quyển võ công này, vô số người chết mà bí kíp đến nay vẫn tung tích. “Liên Thần Cửu Thức” là trấn bảo của Trọng Hỏa Cung, lưu truyền đến nay chỉ có hai người luyện thành. Người thứ nhất là tiền bối sáng lập Trọng Hỏa Cung, người thứ hai chính là Trọng Liên.

      Trọng Liên quả phụ mong đợi của mọi người, trở thành thiên hạ đệ nhất của võ lâm Trung Nguyên, cũng trở thành người mạnh nhất trong lịch sử truyền lại của Trọng Hỏa Cung. Có người , có được cơ hội tốt như vậy, đều là nhờ vào môn võ công kia. Bởi vì lúc tu luyện vẫn chưa hiểu hết ảo diệu của quyển bí kíp này, cho nên Trọng Liên hành rất khác người, người đời đồn rằng, Trọng Liên tu luyện “Liên Thần Cửu Thức” đến độ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành lưỡng tính, thích nam nhân. Thậm chí, có người còn Trọng Hỏa Cung bố cáo thiên hạ rằng Trọng Tuyết Chi là con nuôi của Trọng Liên. thực tế, là con của cùng nam sủng Lâm Vũ Hoàng sinh ra. tóm lại, giang hồ rộng lớn, việc lạ ít. Còn nửa, bởi vì loại võ công hại người hại mình này, Trọng Liên vốn chỉ là người bình thường, thể gánh vác áp lực quá lớn, qua đời ở tuổi ba mươi hai.

      Trọng Liên tạo ra nhiều kỳ tích nhưng cũng thể bỏ qua việc giết người vô số. giết bao nhiêu người, chính cũng

      Cho nên khi Trọng Tuyết Chi lại võ lâm, bị người khắp thiên hạ chú ý, ai dám bảo vệ nàng, cũng có ít người đòi lấy mạng của nàng.

      Bởi vì nàng là con của Trọng Liên.

      Từ xưa đến nay, cung quy của Trọng Hỏa Cung, phàm là cung chủ phải mang họ Trọng, mà qua nhiều thế hệ, đều là con hoặc là con nuôi của cung chủ đời trước đảm nhận chức vị. Nếu là con , tương lai lập gia đình, sinh con đều phải mạng họ Trọng, và hơn hết là phải tiếp quản Trọng Hỏa Cung. Trọng Tuyết Chi mười tuổi tiếp nhận chức vị cung chủ Trọng Hỏa Cung, mười bốn tuổi bắt đầu thu nhận đệ tử, quan hệ qua lại cùng các môn phái khác, cũng tham gia các kiện của vô lâm đồng đạo. Từ đó về sau, mọi người khi hồi tưởng lại đều nhớ đến chuyện đau đầu khác -Trọng Liên năm mười tuổi tính tình ôn hòa, cẩn trọng, ngờ con tính tình lại bá đạo như vậy, nhất là lúc người khác vô tình xấu đến Trọng Liên, Trọng Tuyết Chi thiếu chút nửa gây ra án mạng.

      Mà lúc này, nàng nhìn lướt qua bốn phía, uống ngụm trà, thấp giọng :” Ngày mai nhất định phải thắng.”

      Hộ pháp Ngọc Lưu Ly :” Người muốn chai lỗ tai ta luôn rồi.”

      “Ngươi biết cái gì.” Tuyết Chi liếc Ngọc Lưu Ly cái, giọng , “Ta biết lần này tất cả những người xung quanh đây đều muốn giết chúng ta. Nếu ta thua chắc chắn kẻ thù tìm đến cửa. Nếu kẻ thù giết chết ta, các ngươi phải phụ lời gửi gắm của cha ta rồi sao”.

      Chu Sa hộ pháp trầm mặt lát, thu lại ánh mắt nhìn Tuyết Chi:” Có người giết người à thiếu cung chủ?” Tuyết Chi dùng sức gật đầu:” Đúng vậy.”

      “Thiếu cung chủ, người đừng quá khẩn trương. Chuyện đó quan trọng, quan trọng là giúp thiếu cung chủ rèn luyện nhiều hơn, về sau mới có thể thuận lợi kế thừa chức vị.”

      phụ nữ đứng đầu tứ đại hộ pháp, Hải Đường xưa kia là trong tam đại mỹ nữ của võ lâm, và là người có rất nhiều cống hiến cho Trọng Hỏa Cung, tại, Hải Đường còn trẻ nhưng vẫn xinh đẹp như xưa.

      Tuyết Chi lời nào, dù có vấn đề nàng cũng dám hỏi. Ví dụ như hỏi, hai vị phụ thân đâu? Tiếp theo là, sau khi nàng thua có bị các trưởng lão trách phạt ? Tỷ như hỏi, tất cả mọi người đều Mục Viễn là Đại hộ pháp, nhưng thường thấy ràng chỉ có bốn vị hộ pháp. Trước giờ, quy cũ của Trọng Hỏa Cung chỉ có bốn hộ pháp, vậy Mục Viễn giữ chức vụ gì?

      Kỳ thực nàng biết, Trọng Hỏa Cung tuyên bố Mục Viễn là Đại hộ pháp, nhưng thực tế chính là con nuôi của Trọng Liên. Lúc cha hai mươi tám tuổi nhận nuôi Mục Viễn, hơn nửa còn đích thân dạy võ công cho , nghe bởi vì tư chất thông mình, rất thích hợp ở lại Trọng Hỏa Cung. Mục Viễn … có phải sắp thay thế nàng, trở thành cung chủ?

      Nàng liếc mắt cái, vẫn ngồi bên trầm mặt nhìn Mục Viễn. ràng chỉ hơn nàng tuổi, nhưng tính tình lại rất trầm lặng, những người cùng trang lứa đều có được thần thái này.

      Trọng Tuyết Chi rất giận. Cha ràng rất thương nàng, sao lại chịu đích thân dạy võ công cho nàng?



      Chương 3:


      “Thiếu cung chủ, đây là tư liệu của các cao thủ của Đại Hội Hùng.” Mục Viễn đưa cho Tuyết Chi quyển sổ , “Đêm qua thuộc hạ sửa lại chút, trong đó đều liệt kê ra vũ khí, chiêu thức thắng và bại của họ.”

      “Đa tạ” Tuyết Chi nhận quyển sổ, nhìn sơ số tên.

      Cái tên đầu tiên, Thích Viêm – phương trượng Thiếu Lâm Tự. Thắng: Niêm hoa cầm nã thủ.

      Tên thứ hai, Lâm Hiên Phượng – trang chủ Linh Kiếm sơn trang. Thắng: Hư cực thất kiếm. Bại: Toái cầm kiếm pháp.

      Tên thứ ba, Từ Nhẫn sư thái của phái Nga My. Thắng: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp. Bại: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp.

      Tên thứ tư, Hoa Di Kiếm. Thắng: Thủy tâm kiếm pháp. Bại: Thiên Kim kiếm.

      Mặt sau theo thứ tự bao gồm: Phong Thành – chưởng môn Hoa Sơn, tức võ lâm minh chủ đương nhiệm, Tinh Nghi đạo trưởng của Vũ Đương, Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo, Mãn Phi Nguyệt của Huyền Thiên Hồng Linh.

      Ngọc Lưu Ly đến nhìn vào, chậc lưỡi :” Năm nào cũng có người mới. Trừ Tinh Nghi đạo trưởng còn trẻ ra, tất cả còn lại đều là bậc tiền bối cao thủ … A, người thứ mười ba là Hạ Khinh Mi, là tiểu tử mới hai mươi tuổi, đệ tử giỏi nhất của Lâm Hiên Phượng.

      Tuyết Chi thèm để ý đến ta, lần lượt xem hết, cuối cùng ở mục số bốn mươi lăm thấy cái tên hết sức chói mắt: Lâm Phụng Tử.

      ta chỉ xếp thứ bốn mươi lăm.” Khóe miệng Tuyết Chi nhếch lên cười, “ Lần trước ả dám vô lễ với ta, lúc nào ả cũng như vậy.”

      Tứ đại hộ pháp Ngọc Lưu Ly, Chu Sa, Hải Đường hai mắt nhìn nhau đều biết tiếp như thế nào, chỉ ngồi đờ ra tại chỗ như tượng nhìn Xà Cừ.

      Cuối cùng, vẫn là Hải Đường trước, “Thiếu cung chủ, mấy năm nay nhân số tham gia Đại Hội Hùng tăng gấp đôi, ở hàng thứ bốn mươi lăm là rất lợi hại.”

      Chu Sa nghĩ hồi cũng đáp:” Hơn nửa, Lâm nương cũng có gì quá đáng, chỉ là hơi nhiều, nghĩ muốn kết giao tỷ muội với người mà thôi…”

      Ngọc Lưu Ly :” Đúng vậy, ấy còn trẻ, về sau rất có thể là đối thủ lợi hại, thể đề phòng.”

      Tuyết Chi bực mình thèm đáp.

      Nàng quên lời dặn dò của ba vị trưởng lão, nhất định nàng phải đứng thứ năm trở lên. Nhìn lại tên của năm người đứng đầu mới ngẫm lại, lúc nàng sáu bảy tuổi gặp Thích Viêm, lúc ấy ông ta giao chiến với nữ ma đầu, sức mạnh quả là rất kinh người. Những người khác đều lộ diện ở Hùng Đại Hội sáu năm trước, khi đó Trọng Liên còn sống, dẫn theo nàng tham gia đại hội. Trừ Lâm Hiên Phượng có giao hảo với cha, những người khác cha cũng thèm khách khí, nể mặt. Nàng thích nhất nằm trong lòng ngực cha mà cọ qua cọ lại, rất tự hào :” Cha quả nhiên là thiên hạ vô địch, đánh những người đó tơi bời tan tác!” Sau đó, nhị phụ thân Lâm Vũ Hoàng ra, cười :” Nha đầu kia, giỏi ra đánh xem.” Nàng vươn tay, đè vào mặt Lâm Vũ Hoàng, lớn giọng :” Hoàng thúc tránh ra!”

      Khi đó, nàng vốn để ý những lời này, cũng nghĩ bây giờ lại gặp người ấy.

      Nhiều năm như vậy, ngay cả bóng dáng cũng thấy.

      Trọng Tuyết Chi lắc đầu, đột nhiên nghe phía sau có người nghị :

      “Linh Kiếm sơn trang cao tay, trực tiếp ở Phụng Thiên xây cái nhà lớn, dùng khách điếm.”

      “Nghe người của Tuyết Yến giáo hôm nay mới đến, bọn họ xem người đàn bà này ra gì, biết bao giờ mới được lên làm vợ cả, ha ha ha ha”.

      Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo nghe là môn phái có mối quan hệ phu thê với nhau. Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo xuất thân là người của Linh Kiếm sơn trang, quan hệ dĩ nhiên rất thân thiết. Võ công của Tuyết Yến giáo đều bắt nguồn từ kiếm pháp của Linh Kiếm sơn trang, nhưng tương đối mềm mại, nữ tính hơn, cho nên rất nhiều nữ đệ tử của Linh Kiếm sơn trang tỷ như Lâm Phụng Tử đều đến Tuyết Yến giáo, vì vậy Linh Kiếm sơn trang chỉ còn nam đệ tử. Quan hệ của đôi bên rất tốt, thường thông hôn với nhau, với lại nghe chủ nhân hai bên vẫn ngầm quan hệ lén lút với nhau, cho nên, nhắc đến Tuyết Yến giáo, người ta thường nghĩ đến “phu nhân” của Linh Kiếm sơn trang.

      Lâm Phụng Tử lúc còn ở Linh Kiếm sơn trang làm cho Trọng Tuyết Chi ghét lây cái sơn trang ấy.

      Về sau, Lâm Phụng Tử sang Tuyết Yến giáo, nghe rất được Nguyên Song Song coi trọng, Trọng Tuyết Chi ghét Linh Kiếm sơn trang, nay càng ghét Tuyết Yến giáo.

      Lúc này, giọng vang lên:” Tuyết Yến giáo chủ Nguyên Song Song, bốn người đệ tử, làm sao còn đủ phòng.”

      “Này …. Chỉ còn bốn phòng.”

      Hải Đường nhìn phía sau Tuyết Chi, cúi đầu mấy câu với Xà Cừ. Xà Cừ gật gật đầu, qua :” Thiếu cung chủ chúng ta phân phó, dọn phòng cho Nguyên giáo chủ và Lâm tiểu thư.”

      Trọng Tuyết Chi vừa nghe đến Lâm Tiểu Thư, trong đầu ầm lên tiếng, đập mạnh chiếc đũa, đứng lên :” cho!”

      Lâm Phụng Tử vóc dáng rất cao, lúc mười tuổi đứng với Nguyên Song Song ba mươi bốn tuổi cao hơn nửa cái đầu. đến chuyện cao, khuôn mặt còn rất xinh đẹp, eo ,các đệ tử bên cạnh đều mặc quần áo giống nhau, riêng ta mặc thân màu trắng nhìn càng bắt mắt.

      Kỳ Trọng Tuyết Chi rất ngưỡng mộ chiều cao của Lâm Phụng Tử. Nhưng từ ngưỡng mộ lại chuyển ngay thành thù địch.

      Lâm Phụng Tử vừa thấy nàng đến, lập tức đưa ra bộ mặt tươi cười y hệt cha ta, gọi:” Tỷ tỷ.”
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:

      Năm ngoái, Tuyết Chi và Lâm Phụng Tử gặp nhau ở đại hội luận bàn binh khí ở Thiếu Lâm. Tuyết Chi lớn hơn Lâm Phụng Tử hai tuổi, cho nên mọi chuyện đều nhớ rất kỹ. Lâm Phụng Tử từ lúc bốn tuổi bị đưa đến Linh Kiếm sơn trang, có ấn tượng lắm với Tuyết Chi. Cho nên lần gặp mặt đó ở Thiếu Lâm, coi như là tái ngộ đối với Trọng Tuyết Chi, nhưng đối với Lâm Phụng Tử, đó là lần đầu gặp mặt.

      biết phải do ông trời bất công hay , ở đây chỉ nghe có tiếng của hai nàng, Phụng Tử mới mười bốn tuổi nhưng rất duyên dáng kiều, ngay cả Tuyết Chi cũng nhịn được mà nhìn ta cái, rốt cuộc khống chế được mà phớt lờ . Người mặc váy trắng kia đúng là đứa bé năm xưa, thấy Tuyết Chi liền hỏi tên. Tuyết Chi thèm đáp lời, Hải Đường hộ pháp phải tay nàng trả lời. Phụng Tử tính cách ôn hòa, hay cười, khi cười lên như đóa hoa, ta cười, trông rất quen mặt, gọi là tỷ tỷ được .

      Vì thế, Phụng Tử bị Tuyết Chi gán cho là “Da mặt dày”

      cần biết Tuyết Chi có đồng ý hay , từ đó về sau, Phụng Tử liền gọi là tỷ tỷ.

      Lúc này, ta còn gọi như vậy, ánh mắt Tuyết Chi khẽ chớp cái , khóe mắt giương lên cao:” Ai là tỷ tỷ ngươi? Ta có phòng cho ngươi.”

      Phụng Tử khẽ chau mày, vẻ mặt ràng là bị tổn thương:” tỷ tỷ, đừng đối xử với ta như vậy.”

      Phía sau, Nguyên Song Song đến trước đánh giá Tuyết Chi, cười lạnh :” Nha đầu ngang tàng này cũng đến à? Ngươi có tư cách chuyện ở đây sao.”

      Phụng Tử :” Giáo chủ, tỷ ấy là Trọng Tuyết Chi, cung chủ Trọng Hỏa Cung.”

      Rất nhiều người giương mắt muốn xem kịch hay.

      Trọng Tuyết Chi nghĩ Lâm Phụng Tử như vậy, về sau, Nguyên Song Song nhất định bày ra vẻ mặt giả vờ, sau đó, lúc ả ta cùng Lâm Hiên Phượng đấu đá lẫn nhau, có lẽ cần giúp đỡ của Trọng Tuyết. Nhưng Nguyên Song Song hốt hoảng, nghiêng đầu :

      “À, hóa ra là con của Trọng Liên.”

      Tuyết Chi nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt nổi lên ngọn lửa.

      “ Cha ngươi qua đời rồi, còn đến đại hội hùng làm gì? Trẻ con nên về nhà trông coi linh vị cha để báo hiếu , nếu , cha ngươi tạo nghiệt nhiều như vậy, chừng ngươi lại phải gánh hậu quả đấy. Ta cũng muốn ở chung phòng với ngươi, ta tự tìm —“

      cho phép ngươi sỉ nhục cha ta!”

      “Ta có sỉ nhục cha ngươi. Nhưng ngươi lại khi dễ đệ tử ta trước.”

      “Đó là thù riêng của ta và Lâm Phụng Tử, cần bà như ngươi tới nhiều chuyện!”

      Nguyên Song Song vừa nghe đến hai chữ “bà ”, mặt liền biến sắc, vươn tay định tát cái. Nhưng bàn tay ả vừa cách gò má nàng chút, đột nhiên dừng lại.

      Cổ tay Nguyên Song Song bị ba ngón tay nắm lại. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Mục Viễn. Nhưng thậm chí thèm nhìn bà ta, chỉ :” Buông ấy ra”

      Nguyên Song Song thèm nhìn . Nhưng bất kể bà ta kéo như thế nào, tay như bị gông xiềng cách nào nhúc nhích được. Bà ta phải buông roi cuốn lấy Tuyết Chi, vung hướng Mục Viễn. Mục Viễn vung tay đón được roi, chiếc roi cuốn qua bàn tay vài vòng. dùng lực nắm lại, tay kia vẫn buông ra. Hai người bắt đầu phân cao thấp. Nguyên Song Song địch lại Mục Viễn, lúc sau trán liền lấm tấm những giọt mồ hôi .

      Lúc này, bỗng có cái bàn tính phóng đến tay hai người.

      “Cứ tiếp tục như vậy, hai vị đều bị tước bỏ tư cách luận võ, hai vị có nghĩ đến chuyện này ?”

      Người chuyện chính là ông chủ Tề. Nghe lúc xưa, cũng là nhân vật phong vân, bây giờ bởi vì râu bạc tóc trắng, ít người biết khi xưa quyền thế như thế nào. Chỉ là quyền lực giảm , nhưng uy tín cũng còn, ông ta và người chủ trì hùng đại hội có quan hệ rất thân thiết, hơn nữa vẫn có giao kèo ba quy định, người tham dự được gây ở nhà trọ, ai tuân theo bị hủy tư cách tham gia đại hội.

      Nguyên Song Song nghe vậy cũng phải bỏ qua.

      Mục Viến hướng ta chắp tay, sau đó cùng Tuyết Chi về chỗ.

      Vừa mới ngồi xuống, Tuyết Chi liền chỉ vào tay , vội la lên:” Tay ngươi chảy máu.”

      Mục Viễn nhìn lòng bàn tay, mu bàn tay rất nhiều chấm đỏ. dường như biết đau, chỉ dùng khăn tay lau sơ qua. Tuyết Chi vội nắm cổ tay :” Ngươi làm gì vậy? biết roi bà kia tẩm cái gì, lỡ trúng độc ngươi chết sao?”

      “Yên tâm, ở đây còn rất nhiều người, bà ta dám hạ độc lộ liễu vậy đâu. Mục Viễn nhếch môi cười:” Ăn cơm thôi”

      trúng độc cũng phải băng lại chứ, ngươi ngồi yên .” Tuyết Chi lấy thuốc trị thương trong người , rút cái nút đỏ ra, rắc ít bột phấn lên tay , lại lấy ra cuộn băng vải, thay băng bó, “Tốt rồi”

      Mục Viễn nhìn sơ qua:” Thiếu cung chủ quả nhiên đâu cũng mang thuốc theo, khó tin.”

      “Ha ha, ta ý hả, trước kia rất muốn làm thần y, sau đó lại phải theo hai vị phụ thân bước vào giang hồ, khi họ bị thương, ta liền giúp họ băng bó, nếu như có người bắt nạt ta, bọn họ liền ra tay bảo vệ. Tiếc là võ công họ rất cao, ta chỉ được băng bó đúng lần, chính là lúc ngươi hái cây tặng hai vị phụ thân, sau đó té từ cây xuống đó.”

      Mục Viễn bỗng nhiên cười nửa:” Thiếu cung chủ phải gánh vác trọng trách của Trọng Hỏa Cung, thể năng bừa như vậy được.”

      “Mục hộ pháp chỉ lớn hơn ta tuổi mà chuyện cứ như ông cụ non ấy.”

      ?”

      Tuyết Chi còn gật gật đầu:” mà.”

      Phía lầu hai của khách điếm truyền đến tiếng lớn:” Khinh Mi, đừng chạy! Đem trâm cài tóc của nương tử ta trả lại đây!”

      Tại hành lang, thanh trong trẻo cất lên:” Bây giờ được, buổi tối kêu nàng ấy đến !” tiếng vang cùng với tiếng bước chân, thiếu niên ngồi ở tay vịn lầu hai trượt xuống.

      Tuyết Chi ngẩng đầu lên, liếc mắt cái liền thấy khuôn mặt xinh đẹp kia.

      “Khinh Mi, lớn rồi, có phép tắc chút !” Nam nhân ở lầu hai hô lên.

      Người kêu Khinh Mi đối mặt với nam nhân kia, lắc lắc cây ngân trâm cài tóc :” Cảm ơn Phong bá bá!”

      Chương 5:


      xong những lời đó, liền chạy khỏi nhà trọ. Lúc chạy, dường như nhìn tới bất cứ kẻ nào, nhưng mà bất cứ ai cũng đều nhìn . ra ăn mặt rất là bắt mắt, toàn thân chỉ có độc hai màu xanh và trắng, dây buộc tóc đầu cũng là màu xanh. Chính là toàn thân đều toát ra sức sống của tuổi trẻ, vẫn là số lượng nam thanh nữ tú rất ít, mọi người tự chủ được giương mắt nhìn đến .

      “Ai dza, thằng ranh con này, còn tưởng rằng lớn chứ!” lầu an tĩnh vọng xuống tiếng thở dài.

      “Thanh Mai? Đúng là người cũng như tên.”. Tuyết Chi hơi nhíu mày, “Có đủ khí chất của nữ nhi, kêu Hồng Đào cũng được mà.”

      Tuy như vậy nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm về hướng Khinh Mi.

      phải là Thanh Mai, là nhàng, lạnh nhạt chữ Khinh, chân mày chữ Mi.” Hải Đường lấy danh sách của Mục Viễn sửa lại, “Nhìn vào thanh kiếm bên hông, chắc chắn là Hạ Khinh Mi của Linh Kiếm sơn trang rồi. Hôm trước vừa tham gia luận võ đứng thứ mười ba, đúng là khó lường.”

      “Hạ Khinh Mi?”, Tuyết Chi chớp mạnh lông mi, “ nhìn ra là lợi hại đến vậy.”

      Ngọc Lưu Ly chớp mắt, nhìn qua Tuyết Chi:” Làm gì phản ứng dữ vậy thiếu cung chủ?”

      “Ta có phản ứng mạnh đâu?” Chuyện có đừng bừa à nha” Tuyết Chi lập tức vùi đầu vào ăn cơm.

      Chu Sa cười :” lẽ động tâm với thiếu niên nhà người ta rồi?”

      “Ta đâu có!”

      “Càng phủ nhận càng chứng minh là đúng à nha.”

      Hải Đường cười :” Các người đừng chọc thiếu cung chủ nữa, trẻ con thường thích phủ nhận những gì mình thích mà, bình thường thôi. Nhưng đừng chọc nàng khóc, tý nữa lại dỗ được.”

      Tuyết Chi thiếu chút nữa điên lên lật tung cái bàn, nhưng ba hộ pháp kịp thời dỗ dành nàng. Mục Viễn thở dài, Xà Cừ mặt thay đổi nhìn thấy bọn họ, muốn thăng lên đến trời.

      đám và thúc thúc cấp bậc hộ pháp này đều nhìn Tuyết Chi lớn lên, hơn nữa đều còn giúp nàng thay tã. Cho nên, Tuyết Chi mặc dù có thể tạo tôn nghiêm với các đệ tử ở Trọng Hỏa Cung, nhưng ở trước mặt bọn họ, chút cũng có.

      Cùng lúc đó, bên ngoài nhà trọ Phụng Thiên

      Mưa phùn lất phất, nước bắt đầu dâng từ từ.

      Giáo chủ Tuyết Yến giáo cùng bốn đệ tử đứng ở ven sông, nhìn như thế nào cũng là mỹ nhân đứng dưới tán trúc xanh chờ thuyền.

      Nguyên Song Song nhìn roi tay, giọng hỏi thuộc hạ:” Vừa rồi ở nhà trọ, người đánh nhau với ta là ai?”

      “Bẩm giáo chủ, đó là Mục Viễn – Đại hộ pháp của Trọng Hỏa Cung.”

      “Trọng Tuyết Chi ra cũng đáng lo ngại, nhưng Mục Viễn lại thân thủ bất phàm, vì sao trước giờ nghe ai nhắc đến?”

      “Chuyện này … Thuộc hạ cũng , chỉ biết là người Trọng Liên đích thân chọn lựa, chừng là sát thủ của Trọng Hỏa Cung.”

      “Trọng Liên rốt cuộc tính cái gì? chết rồi cũng để mọi người sống yên.”

      Phụng Tử giọng :” Giáo chủ, dù gì người cũng khuất, ta nên vậy.”

      Nguyên Song Song liếc Phụng Tử cái, mặt tươi tắn, kéo Phụng Tử đến :” Đúng là con của ta ngoan, Trọng Liên chính là đại ma đầu, chết cả trăm lần cũng hết tội. Lúc trước, Linh Kiếm sơn trang suýt chút nữa vì mà diệt môn, con quên rồi sao?”

      “Con lại thấy được chuyện đó.”

      “Những chuyện này tất nhiên chúng ta nên nhắc đến, con xem phía sau là ai kìa.”

      Phụng Tử cam tâm quay đầu lại nhìn, người tới chính là Hạ Khinh Mi. Ba nương đứng gần thấy đến, lấy khuỷu tay thúc vào Phụng Tử ra hiệu. Phụng Tử cười , hướng Hạ Khinh Mi chào:” Sư huynh.”

      Hạ Khinh Mi vui vẻ, hăng hái chạy đến, trong mắt thèm để ý đến nào khác.

      “Phải”. Phụng Tử giương mắt nhìn lên lầu khách điếm Phụng Thiên,” Ngày mai tỷ tỷ phải tham gia hùng đại hội, ước mong của muội chính là giao đấu trận với tỷ tỷ, làm sao muội được.”

      “Tỷ tỷ?”

      “Muội tỷ tỷ đó, Trọng Tuyết Chi.”

      “Trọng Tuyết Chi?” Hạ Khinh Mi dừng chút hỏi:” Là Trọng Tuyết Chi của Trọng Hỏa Cung?”

      “Đúng vậy.”

      “Huynh biết người này, nhưng đối với chuyện của phụ thân ta …. Muội vẫn nên đề phòng chút tốt hơn.”

      Phụng Tử nhìn thoáng qua Hạ Khinh Mi, miệng mếu máo, nũng nịu :” Muội thích người khác xấu tỷ tỷ.”

      Hạ Khinh Mi ngạc nhiên:” Ý huynh phải vậy.”

      Nguyên Song Song :” Ôi chao, Phụng Tử à, nghe lời của sư huynh con là đúng đấy. Con xem, tóc của Trọng Tuyết Chi có hai chỏm màu đỏ kìa, mọi người đều đó là điềm xấu. Có người còn bói ra, nàng ta tương lai giống cha mình, trở thành nữ ma đầu đệ nhất giang hồ. Nếu con còn qua lại với nàng ta, sau này đến ta cũng bảo vệ được con.”

      “Con rất thích chỏm tóc đỏ của tỷ tỷ.”

      “Nếu Phụng Tử thích như vậy, chắc chắn phải có lý do …” Hạ Khinh Mi lại bắt đầu thay Phụng Tử chuyện, trước khi còn quên hướng Nguyên Song Song ngọt vài câu.

      vừa khỏi, Nguyên Song Song liền cười :” Chậc chậc, ta càng ngày càng thích đứa trẻ ở Linh Kiếm sơn trang này. Trước kia, lúc đứa bé Thượng Quan Thấu kia mất, ta còn giận phụ thân con chập, nghĩ đến, Khinh Mi càng nhìn càng thuận mắt.”

      Phụng Tử lấy tay thúc thúc vào người sư tỷ đứng kế:” Tỷ tỷ của ta vừa rồi chính là dùng Hỗn Nguyệt Kiếm.”

      Chương 6 :


      “Bức họa của Thượng Quan Thấu?” Trọng Tuyết Chi phóng chiếc đũa, giật lấy cuộn tranh thủy mặc của người bán hàng, “Cái này bao nhiêu tiền?”

      “Đây chính là bức họa đặc biệt của Thượng Quan công tử, là độc nhất vô nhị, bán, bán!”

      Trọng Tuyết Chi vừa nhìn thấy bức họa, trợn to mắt, sợ đến mức bánh mỳ trong miệng cũng rớt ra:” Đây là Thượng Quan Thấu sao? Nhìn sao cũng giống tên hòa thượng Thiếu Lâm vậy.”

      “Ặc, vị tiểu thư này chưa nghe à, biết bao nương ở đây đều mong đoạt được bức đấy.”

      “Ta chỉ nghe ta rất phong lưu, nhưng biết cái đầu rỗng tuếch của từ bao giờ thành bóng lưỡng vậy.” Tuyết Chi lắc đầu, “Mấy năm nay mắt thẩm mỹ của con người ràng là có vấn đề!”

      Ngọc Lưu Ly liếc người bán hàng cái, nở ra nụ cười thuần khiết:” Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có thấy nương này nhìn quen mặt hay ?”

      Người bán hàng nhìn Trọng Tuyết Chi, quay qua Ngọc Lưu Ly, “Qủa rất quen mắt. Vị nữ hiệp này, cả nhìn cũng quen nữa.”

      Ngọc Lưu Ly :” nương này là con của Lâm Vũ Hoàng.”

      “Hóa ra là Lâm nương.” Người bán hàng cười vui vẻ,”Bức họa này, tiểu nhân tặng người. Tiểu nhân đổi tên, ngồi đổi họ – Triệu Đại. Hẹn ngày tái ngộ.”

      xong liền chạy mạch, nháy mắt biến mất.

      Những người đứng cạnh người bán hàng thấp giọng :” Triệu Đại bình thường tính tình cũng tệ lắm, phải là lừa vẽ Thượng Quan Thấu trọc đầu lừa lấy mười đồng bạc à, có nhất thiết vì mười đồng mà đối xử như vậy với người ta ? Đều là đồ giả, chút đạo đức nghề nghiệp mà cạnh tranh công bằng cũng có.”

      Tuyết Chi nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn mấy người bán hàng kia.

      Hai người bán hàng nọ lật đật thu dọn đồ chạy mất, những người còn lại đều vứt đồ lại mà chuồn thấy tăm hơi.

      Tuyết Chi nhìn đống đồ dưới đất thở dài:” Haizz, danh tiếng của Hoàng thúc thúc cũng ghê gớm!”

      Ngọc Lưu Ly :” Hai người cha của người đúng là để đức mà.”

      Tuyết Chi đánh quyền vào mũi Ngọc Lưu Ly :” Trừ ta ra, ai cũng được xấu Hoàng thúc thúc.”

      Chu Sa nhìn thấy vậy … đến xem cái đầu bóng lưỡng bức họa:” Gương mặt chàng trai này vẫn rất đẹp nha. Bất quá, người bán tranh này thiếu đạo đức, Thượng Quan Thấu nhìn sơ đâu có giống như vầy.”

      bức họa vẽ thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi. Lưng eo thẳng tắp, thần thái đều tỏa ra tự tin cùng phong thái hơn người. Người họa sĩ họa ra thần thái tà mị của thiếu niên này rất tinh tế.

      Tuyết Chi :” Hình như ta biết người trong tranh này.”

      Lời đồn về người này, nàng nghe qua ít.

      Trong chốn giang hồ, nếu khen người đẹp trai, phần lớn mọi người nhắc đến Trọng Liên, còn muốn đến người may mắn, hơn phân nửa nhắc đến Thượng Quan Thấu.

      Cha của Thượng Quan Thấu là quốc sư đương triều, là quan nhất phẩm, có quan hệ họ hàng với Hoàng Thượng, mẹ là nhà buôn vải lớn nhất Lạc Dương, tỷ tỷ là Từ Nhẫn sư thái – chưởng môn phái Nga My, biểu ca là chưởng môn phái Hoa Sơn, tức là Võ Lâm minh chủ – Phong Thành, đại phú gia ở Kinh thành – Tư Đồ Tuyết Thiên là sinh tử chi giao của tóm lại, Thượng Quan Thấu từ khi lọt lòng mẹ đến lớn hào quang bao phủ, chính là được phúc tinh chiếu sáng.

      Tiểu tử này từ có khuôn mặt xinh đẹp. mọi người đều , hai mươi năm sau chính là quân tử nho nhã. Tiếc là, mọi người chỉ đoán đúng phần. Cho đến nay, rất nhiều phu nhân của quan viên trong triều đều nhớ việc: trong tiệc mừng thọ của cha , tiểu Thượng Quan Thấu mới bốn tuổi nháo loạn với đám trẻ con của khách quan dự tiệc trong hoa viên, nhưng cái chính là con của Nguyên soái quấn quít lấy mà chơi trò thêu thùa, mọi người đều nhận thấy trong lòng vui, nhưng lại cự tuyệt, còn tiện tay hái đóa hoa cài lên đầu bé, hai mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng, sau đó xoay người chạy mất. tiểu thư ấy mặt đỏ tai hồng, từ đó bao giờ … tìm nữa. Lúc ấy. mọi người hai mắt nhìn nhau, đứa này tương lai đúng là tai họa. Quốc sư túm áo kéo đến trước mặt, vẻ mặt “chỉ tiếc rèn sắt thành thép” hối hận :” Tên tiểu tử này, ngươi mới bốn tuổi – bốn tuổi thôi đó!” Tiểu Thượng Quan Thấu nhìn bao quát bên, cổ cũng ngoảnh lại, mắt đảo qua vòng, vừa vặn hướng ánh mắt ngấn nước sang Đại phu nhân. Tình huống tiếp theo cần phải , tiệc mừng thọ của cha ảm đạm đến kinh người.

      Kỳ lấy bối cảnh gia đình gọi là con đường sáng lạn lót vàng. Cho dù lười biếng đến độ cần bước cũng được.

      Mọi người đều trông chờ vào quân tử nho nhã, trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như vậy, khỏe mạnh mà làm công tử quần là áo lượt.

      Lúc tám tuổi được học ở trường tư thục, có đứa bạn thân của tiểu Thượng Quan Thấu đến bị Thị Lang tiểu công tử chọc ghẹo, ngày hôm sau, tiếu Thượng Quan Thấu liền cầm khối gạch nện vào đầu tiểu công tử kia, sau này, bạn thân của quả nhiên bị chọc nửa. Đến năm mười tuổi, Thượng Quan Thấu cũng nghịch ngợm giống những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng so với đám nhóc bình thường, quậy đến kinh người.

      Lúc võ lâm nổi lên trào lưu dìu dắt đệ tử cấp dưới, những đứa trẻ ở kinh thành cũng nổi lên trào lưu mặc trường y (áo bào dài), để tóc dài, đeo bội kiếm. Sau khi nhẫn nại trong thời gian dài, lập tức cạo trọc đầu, cái đầu trọc sáng bóc lên. Lúc ấy, ít người bị dọa cho chết khiếp. Đám bạn xấu hay nghịch ngợm với khen rất can đảm, cha mẹ thèm nhìn tới . Đối với cái đầu mới, vô cùng hài lòng, khắp nơi đều cái đầu trọc của nhìn rất thoát tục, liền cho người hầu họa ra bộ dáng ngốc nghếch ấy .

      việc qua nhiều năm, Thượng Quan Thấu giờ biến thành công tử phong lưu điển hình, bức họa đầu trọc kia, cũng kiệt xuất như , dần dần lưu danh hậu thế.
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7:

      Thế là hình tượng Thượng Quan Thấu đầu trọc hiên ngang ra đời. Còn sợ phản đối của cha mẹ đủ. Năm mười ba tuổi, thấy Thái Phó công tử mười sáu tuổi mặc trường bào kéo dài quết đất, cổ áo viền hoa văn, bên hông đeo bội kiếm, làm cho mọi người ngưỡng mộ hết, Thượng Quan Thấu hai lời liền đánh trận. Thái Phó công tử bị thằng tiểu tử còn tuổi hơn mình đánh, mất hết mặt mũi. Sau đó, lén dẫn đám gia nhân đến ý định “đè bẹp” Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu mặc dù tập võ từ , nhưng thể địch lại nhiều người, sau đó bị dồn vào thế hạ phong. Ngay lúc đó, lập tức bổ nhào lên trước cắn phát vào mặt Thái Phó công tử, khuôn mặt trắng nõn nà của vị công tử kia lên dấu răng tròn vành vạch. Người biết còn tưởng là “xăm hình nghệ thuật”.

      Năm mười bốn tuổi, Thượng Quan Thấu xung phong tòng quân. Đứa này hơi nghịch chút … nhưng cũng chịu khổ rất giỏi, tròn năm trời phu phụ Quốc sư chưa hề nghe than vãn lời. Nhưng vừa hết năm, Thượng Quan Thấu nhàn rỗi có gì làm lại thổi kèn hù ngựa chiến hoảng hốt,náo loạn quân ngũ, chuyện này truyền đến Kinh thành. Sau đó, bị đày đến đảo hoang người Đông Hải ở tháng.

      Từ sau khi trở về, Thượng Quan Thấu chẳng những mắc chứng bệnh uất ức, mà còn bày nhiều trò chơi hoang dã, rốt cuộc có cách nào khác đành phải ở nhà, là muốn bước chân vào giang hồ. Quốc Sư nghĩ muốn tống từ lâu, vì thế gọi người liên hệ đến Vũ Đương sơn. Nhưng Thượng Quan Thấu lại muốn, đòi gia nhập “Trọng Hỏa Cung”. Lý do là “Võ công của Trọng Hỏa Cung mới là cảnh giới cao nhất của võ học.” Quốc Sư chỉ biết Trọng Hỏa Cung là tà phái, cũng bán tín bán nghi. Còn mẹ vừa nghe ba chữ “Trọng Hỏa Cung” thiếu chút nửa sợ đến bệnh tim tái phát, lại bởi vì biết thể để đứa này ở nhà được, nên quyết định đưa lên Linh Kiếm sơn trang. Trang chủ Linh Kiếm sơn trang – Lâm Hiên Phượng và Vương gia có bí mật bị mình phát , Thượng Quan Thấu hẳn có chuyện gì.

      Nhưng chuyện đâu ai ngờ

      Gia nhập Linh Kiếm sơn trang chưa đến năm, mà người giang hồ ai biết đến . Đáng tiếc, vài năm sau, bị trục xuất khỏi sư môn mà nguyên nhân. Ai cũng tò mò biết ra lý do là gi, bởi vì lấy tính cách của Lâm Hiên Phượng mà , có quan hệ quen biết với cha mẹ , tuyệt đối dễ dàng đuổi con trai bọn họ .

      Đến nay, rất nhiều người đều nghĩ ra là Thượng Quan Thấu được dạy dỗ như thế nào mà thành ra tính cách đó.

      Trong chốn giang hồ, nam nhân dẻo mồm dẻo miệng tìm dễ, còn người phong thái nhã, xinh đẹp lại khó tìm. Mà người vừa đẹp trai vừa dẻo miệng, chỉ có thể là Thượng Quan Thấu.

      Lúc hơn mười tuổi, đánh nhau với người ta, bị người khác đâm nhát xém chút chạm vào miệng, nhưng lại cảm thấy có sẹo ở người rất phong độ, còn sẹo mặt rất “đao to búa lớn”. Vì thế, tô cái miệng thành màu đỏ, phía dưới mắt lại chấm thêm hai điểm, nếu nhìn kỹ tưởng mắt khóc ra máu. Nguyên bản khuôn mặt rất hài hòa – có cái mũi rất thẳng, ở chính diện thể nào thấy được lỗ mũi đối xứng với cằm, hơn nửa đôi mắt như là “Khấp huyết” bảo thạch của chớp, tùy ý ngồi bên cạnh, cảm thấy được mỹ nam nhân, cũng khỏi nổi lên dục vọng.

      Kiểu tóc của Thượng Quan Thấu vẫn còn là tiêu điểm để mọi người tán phét. Từ khi chán quan tâm đến cái đầu trọc, mái tóc đen đẹp đẽ cũng dần dần mọc ra. có vóc dáng rất cao, lại để tóc dài, nên nhìn tóc có vẻ dài hơn người khác rất nhiều. Chất đen tóc rất tốt, vừa dài vừa thẳng. Chỉ búi lên đỉnh đầu chút, người bình thường tất nhiên đều dùng trâm cài tóc hoặc khăn buộc đầu, nhưng vắt ngay ba cái Khổng tước linh ngang đầu. ( Khổng tước linh: lông đuôi chim Khổng tước). thích nhất là mặc màu trắng, ngay cả mũ giày, trường bào đều màu tương tự. Nếu là mùa đông, vành nón cùng áo choàng được viền lông trắng như tuyết. Nếu đội mũ này trong mùa gió tuyết, người ta dễ dàng liên tưởng đến nàng Chiêu Quân ở biên giới xa xôi kia. Cho nên, Thượng Quan Thấu còn có ngoại Hiệu là “Quan Chiêu Quân”. Thượng Quan công tử có dáng người nhắn, yểu điệu so với Chiêu Quân chỉ có hơn chứ kém. Hành vi cử chỉ so với nam nhân hỗn tạp trong quân đội lại càng cao hơn bậc. Nếu thấy qua việc đánh nhau với người khác, nhất định nhớ cảnh tượng thân thủ phi phàm, chém dứt khoát mau lẹ, mũ nón, trường bào hòa cùng mái tóc dài bay lên, xoay tròn trong tuyết.

      Bởi vì thân thủ cao cường, dáng người lại đẹp, còn có người cha là quan nhất phẩm triều đình, cho nên Thượng Quan Chiêu Quân còn có ngoại hiệu khác, là “Nhất Phẩm Thấu”.

      Ngoài những tin đồn đó, bất quá những lời đồn chính xác về Thượng Quan Thấu rất ít. Trọng Tuyết Chi nghe được chỉ là bản cũ, tuyệt đối so với những lời đồn này quá mức thừa.

      Trọng Tuyết Chi thực hiểu, tất cả mọi người đều là người có tên tuổi, vì cái gì cuộc sống của nàng lại xui xẻo đến vậy?

      ít kẻ thù , còn bị con nha đầu hồn bất tán Lâm Phụng Tử chết tiệt kia bám lấy.

      Ngày hôm sau, người của Trọng Hỏa Cung đến hội trường của đại hội hùng.

      Tất cả người dự thi đều có quyền khiêu chiến. Người khiêu chiến chỉ có cơ hội, nếu bại trận còn có thể khiêu chiến người đánh bại mình hoặc bất cứ kẻ nào, sau đó mới có thể sắp xếp thắng bại.

      Trọng Tuyết Chi mang theo năm vị hộ pháp, còn có hai nha đầu vừa đến hội trường, thành tiêu điểm bàn tán của mọi người. Tuy nàng xuất môn rất sớm, nhưng những người trẻ tuổi của giang hồ, hầu như chưa gặp qua nhiều.

      Nàng vừa tìm được chỗ ngồi “ngàn năm đổi” của Trọng Hỏa Cung, chợt nghe giọng ôn hòa:” Tuyết Chi, con cũng đến đây sao?”

      Người này là người vinh dự được nàng xếp thứ hai trong danh sách “bị-nàng-ghét-nhất”.

      Qủa nhiên vừa quay đầu lại liền thấy cả đoàn đệ tử của Linh Kiếm sơn trang, mười lăm , ba mươi gì đều có đủ, đầu là đại thúc đẹp trai cỡ ba mươi tuổi. Trọng Tuyết Chi nghĩ, ông ta và con ông ấy đều có đôi mắt to lồi ra như mắt cá, còn cái nốt ruồi bà mai nửa chứ, càng nhìn càng thấy ghét.

      Tuy thế, nhưng Trọng Tuyết Chi lại tình nguyện đứng lên, kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng ngắt:

      “Hiên Phượng thúc thúc.”

      Trọng Tuyết Chi còn cách nào khác, hai vị phụ thân căn dặn: phải lễ phép với Lâm Hiên Phượng.

      Lâm Hiên Phượng nhìn đứa con ruột của mình rồi dường như rất vui vẻ:” tốt quá, đứa con này suốt ngày nhắc đến con, để ta gọi nó lại đây.”

      cần, tiểu nữ còn có việc.”

      “Cũng tốt, con hãy chuẩn bị kỹ, chốc nửa thể tốt.”

      Tuyết Chi thở mạnh hơi, vừa xoay người liền bị Lâm Hiên Phượng gọi lại:

      “Đúng rồi, nhị phụ thân của con trở về chưa?”


      Chương 8:


      Tuyết Chi trả lời, Lâm Hiên Phượng cũng hỏi lại.

      Nàng nghĩ nhắc đến Lâm Vũ Hoàng. Đối với Trọng Liên, biểu của nàng là sùng bái và tôn kính. Còn đối với Lâm Vũ Hoàng, lúc chống đối, lúc vô lễ. Có lẽ bởi vì tính cách của Lâm Vũ Hoàng rất là cẩu thả, nàng nhiều lúc rất nhớ hai vị phụ thân, nhất lúc bị đối phương cười ngốc hề hề mà mang từ kinh thành về. Lâm Vũ Hoàng ôm vai Trọng Liên, thở dài :” Haizz … Đánh cha mà còn oai phong lẫm liệt như vậy, chỉ có Lâm Tuyết Chi nhà ta thôi”. Trọng Liên cũng sửa lời, cái gì cũng nghe theo , chỉ riêng Tuyết Chi phản kháng lại, nàng họ Trọng.

      Năm Trọng Liên qua đời, mọi chuyện đều chẳng suôn sẻ.

      Trọng Tuyết Chi nhìn vết sẹo dài từ khuỷu tay đến bàn tay. Nàng có làn da trắng muốt, vết sẹo nổi lên càng ràng, nhìn đẹp mắt. Nàng chưa bao giờ tin cái gì gọi là “thiên mệnh”, nhưng vết sẹo này làm nàng cực kỳ đau thương, phải cố gắng vượt qua nỗi đau thể xác này.

      Căn cơ võ công của nàng từ rất tốt, có điều, do có tư chất thiên phú, nên cũng có gì đáng . Nhưng năm nàng mười tuổi, xuống núi mua cháo đậu đỏ, lúc quá khu đá nham thạch bị trượt chân sườn núi ngã xuống, tay phải bám trụ được vào mỏm đá, nhưng có cách nào leo lên, tay còn chảy rất nhiều máu. May mà cháo đậu đỏ tay chảy xuống, Tuyết Chi thả lỏng hơi, đem cháo đặt tảng đá, sau đó cắn răng xé vải áo băng bó sơ lại, lúc băng lại cẩn thận va vào làm cháo đậu rơi xuống vực.

      Tuyết Chi gấp đến độ thèm để ý việc băng bó, trực tiếp đè miệng vết thương lại rồi chạy xuống chân núi.

      Trọng Liên mê man nhiều ngày, nhưng ngay lúc này lại tỉnh dậy, điều đầu tiên muốn làm là ăn cháo đậu đỏ ở cửa hàng dưới chân núi. Mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều biết, chuyện Trọng Liên thích nhất là sau khi luyện võ xong ăn chén cháo đậu đỏ bán ở dưới núi.

      người hơn ba mươi tuổi đầu,lúc bệnh nặng lại đột nhiên gọi con mình mua cháo để ăn.

      Tuy chỉ là đứa trẻ mười tuổi, tính tình còn ngây thơ, nhưng trực giác của Tuyết Chi cho biết, cha nàng tại ổn.

      Ai ngờ vừa chạy đến chân núi, có đệ tử khóc sướt mướt chạy xuống báo, cung chủ qua đời.

      Lúc Tuyết Chi chạy về, các đệ tử, người hô khóc, la lối, có người trầm mặc .

      Rốt cuộc đến Tâm Liên Các, lấy nhiều dũng khí mới dám bước vào, lại nghĩ đến bên trong im lặng cách đáng sợ. Trọng Liên vẫn nằm ngay ngắn giường, Lâm Vũ Hoàng ngồi bên cạnh, lời, nước mắt ông ta chảy xuống, thấm đẫm cả cổ áo.

      Nửa canh giờ trước, Trọng Liên vẫn còn cười với Lâm Vũ Hoàng:” Kỳ lúc ngươi và người kia vừa bỏ , ta thực rất sợ hãi.”

      Lâm Vũ Hoàng kéo khóe miệng, nở nụ cười hết sức khó coi:” Ngươi nghĩ rằng ta quay trở về cùng ngươi ư? Ta chỉ là lười mua cháo đậu đỏ thôi.”

      “Kỳ lúc này, ta còn hy vọng ngươi cùng ta … Có phải ngươi trách ta rất nhu nhược ?”

      “Từ trước đến nay ngươi đều nhu nhược như vậy, còn phải là do ta bảo vệ ngươi kỹ quá.”

      Trọng Liên nhàng cười:” Hoàng nhi, lúc trước ta nghe Hải Đường và Chu Sa , Phúc gia ở Trường An nhập về rất nhiều tơ băng tằm, ta nghĩ nếu may bộ đồ mới cho ngươi, nhất định rất đẹp.”

      “Ngươi bây giờ lại hay đùa như ta sao? Ta nhiều rồi, cần bắt ta ăn mặc giống mấy nương kia, ngươi bàn về đề tài nữ nhi, trâm hoa này, ta thấy rất khó chịu.”

      phải, ta là may bộ đồ mới mà.”

      Lúc này, Lâm Vũ Hoàng mới chợt có phản ứng, cắn chặt răng :” Mấy chuyện nữ nhân thích, bổn đại gia ta thèm làm. Nhưng ra ta quan tâm đến cây đao uy nhất kia hơn, nghe nó còn sắc bén hơn đao của quỷ thần.”

      “Ngươi là, hiểu cái gì gọi là phong tình.” Trọng Liên nắm chặt tay hơn, “Có người , “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, mới đổi được lần gặp thoáng qua ở kiếp này. biết sau năm trăm năm, Hoàng nhi có ngoảnh đầu lại nhìn ta lần?”

      “Ta xưa nay thích những lời buồn nôn, cũng hứa hẹn gì với người khác, đây là ngươi ép ta. Đời này, ta vì ngươi mà mang họa, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nửa, lại sau sau nữa, biết có còn đứng ở đây . Ngươi nên tích chút đức, chuyện vui vẻ tý có được ?”

      “Ta chờ ngươi năm trăm năm.” Trọng Liên miệng vẫn cười, nhưng mệt mỏi đến cực điểm, mắt cũng mở ra được,” Đến lúc đó, ta mang ngươi ngao du Phụng Thiên, tham gia hùng đại hội, xem cửa hàng binh khí lớn nhất Kinh thành, cưỡi con ngựa trắng, khắp đường lớn ngõ ở Trường An, để tất cả mọi người đều biết, ta và ngươi ở bên nhau vui vẻ. Để mọi người biết, Trọng Liên ta … mãi mãi Lâm Vũ Hoàng …”

      Đầu hạ, khi Hồng Liên nở rộ.

      Trọng Liên nằm giường, giống như ngủ say, khóe miệng còn vươn ý cười,

      Đến cuối cùng, vẫn nắm chặt tay Lâm Vũ Hoàng. Cho đến khi tay lạnh, Lâm Vũ Hoàng vẫn chịu buông ra.

      Tuyết Chi chưa bao giờ thấy hai vị phụ thân khóc, nhưng nàng biết, Trọng Liên tắt thở, còn Lâm Vũ Hoàng tuyệt đối khóc.

      Tất cả mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều tham gia tang lễ của Trọng Liên. Lúc động quan, Lâm Vũ Hoàng dùng hai tay đào mộ, nhưng trước lúc hạ táng, lại mở quan tài, ôm thi thể Trọng Liên khóc mấy canh giờ mới chịu buông.

      Tuyết Chi cũng ngờ được, lần đầu tiên trải qua việc sinh ly tử biệt với người thân, người đó lại là cha nàng.

      Qua mấy ngày sau, Lâm Vũ Hoàng vẫn chịu ăn cơm, mặc áo tang đứng ở mộ Trọng Liên, cuối cùng té xỉu trước mộ.

      Sau khi tỉnh lại bao lâu, Lâm Vũ Hoàng mai danh tích, hoàn toàn biến mất.

      Ngay cả Tuyết Chi cũng dám hỏi nguyên nhân.

      Nếu sau này nghe được tin nhị phụ thân cũng quy thiên, nàng biết có chịu nổi đả kích này .

      Về vết thương của nàng, đại phu do xử lý kịp thời, có sẹo, sau vài năm có thể nhạt bớt nhưng vĩnh viễn biến mất.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :