1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      QUỶ DẠ XOA

      (Phần 4 trong hệ liệt ‘Ma ảnh mị linh’)

      Tác giả: Hắc Khiết Minh

      Editor: mèomỡ & Tô hồ ly

      Betor: mèomỡ

      Bìa: mèomỡ


      Raw: dddbbb.net

      Thể loại: Kiếp trước kiếp này, huyền huyễn, cảm động, HE

      Số chương: 43 chương + 1 chương kết

      Nguồn: Ổ Mèo

      [​IMG]
      Giới thiệu :

      nên tiếp cận nàng.

      là quỷ quái núp dưới đáy của bóng tối,

      Hèn mọn, đê tiện, dơ bẩn. . . .

      Vì trốn tránh, chọn quên tất cả . . . . Cho đến khi gặp nàng,

      Nàng giúp tìm lại tôn nghiêm, học được cách mỉm cười.

      Trong vực sâu u ám đáy kia, chỉ có nàng là tất cả.

      Nếu là vì nàng, cho dù bị ánh mặt trời chói chang đốt cháy, hồn bay phách tán, cũng cam lòng.

      muốn có được nàng, bảo vệ nàng, độc chiếm nàng,

      Bởi vậy khát vọng sức mạnh, tin vào lời mê hoặc của Vu nữ.

      Ai ngờ, khi có được sức mạnh lại để mất nàng. . . .

      ----- ----- -----

      Nàng nên tiếp xúc với .

      Nàng là người bảo vệ ở thôn Vu Hịch.

      Bảo vệ phong ấn kết giới là trách nhiệm của nàng.

      Nàng vẫn luôn đơn, cho đến khi gặp được .

      Tuy rằng biết người nên làm bạn với quỷ,

      Nàng lại kìm chế được mà vươn tay ra với .

      là người duy nhất thế giới này thực quan tâm nàng,

      Quãng thời gian trong rừng rậm sương mù ấy tốt đẹp mà đơn thuần, chân lại phức tạp,

      Nàng muốn ở bên , nhưng thể,

      Vì cứu , nàng quyết định để , mặc dù điều đó có nghĩa rằng nàng phải độc cả đời……

      thuytTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng

      Quyển thượng – Chương 1


      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Dãy núi xanh mướt màu. Sáng sớm, những giọt sương như lớp lụa mềm mại bao trùm lên ngọn núi Thương Sơn. Trời còn chưa tỏ, đã rời giường, mặc quần áo, xách giỏ trúc ra khỏi thôn. Để tránh hơi ẩm, chướng khí và nước sông bất ngờ dâng cao, người dân gần sông đều dựng khung nhà rất cao, giống như treo lơ lửng giữa trung.


      Có người dựng nhà bằng trúc, có người giống dựng nhà bằng gỗ, nhưng tất cả các căn nhà đều có đặc điểm chung đó là tầng treo lơ lửng giữa trung, tầng hai mới dành cho người ở.


      Bởi vì còn sớm nên đa số mọi người còn say giấc.


      Trong sương trắng mịt mù, một ông cụ ngồi trước cửa hiên hút thuốc.


      Từ xa, gật đầu với ông.


      Thấy , ông lão rũ mắt, khuôn miệng già nua khô quắt nhả ra một làn khói trắng.


      Khói và sương mù nhanh chóng hòa lẫn với nhau trong khí, làm khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông lão càng thêm mông lung mơ hồ. rõ, ông ấy biết muốn đâu, mà đối với nơi muốn , ông ấy sợ. Thu hồi tầm mắt, tiếp tục về phía trước, rời khỏi cái thôn nho nhỏ này, đường núi gập ghềnh. Đường này do người trong thôn lâu mà thành. Đường nhỏ quanh co vắng vẻ, thông tới nơi sâu nhất của rừng rậm.


      Ráng hồng cuối chân trời, đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn chớp mắt, lúc con đường cạnh sườn núi, nhịn được nghỉ chân.


      Đứng ở chỗ này, có thể trông thấy thôn xóm dưới chân núi, có vài gian nhà đã lượn lờ khói bếp.


      Nếu trời quang đãng, đường về nhà, thậm chí có thể nhìn được xa hơn, thấy dòng sông quanh co xinh đẹp, thấy ruộng lúa chạy dọc hai bên bờ sông, thấy dãy núi phương xa, và rặng núi cao trùng điệp xa hơn nữa.


      Có người nói, ở bên kia những ngọn núi cao ấy, có càng nhiều bình nguyên bao la, càng nhiều dòng sông rộng lớn, và càng nhiều người hơn.


      Nhưng chưa bao giờ thấy được, chưa bao giờ rời khỏi nơi này, ngọn núi này.


      Người trong thôn đến rồi , chỉ có luôn ở tại nơi này.


      Mây mù từ bốn phía sườn núi chầm chậm hạ xuống tới chân núi.


      Nếu như thời tiết tốt, sương mù dày hơn một chút, thôn xóm cạnh sông hoàn toàn bị sương mù che phủ. Đứng nhìn từ đây, thôn làng dường như chìm giữa biển mây.


      Ai biết, đứng từ chỗ này nhìn xuống, nhất ̣nh sẽ biết nơi ấy còn có vài hộ dân. Hôm nay, sương mù dày như vậy, mặt trời lên, sương mù sẽ tan. ngồi tảng đá bên sườn dốc, ăn cơm nắm làm từ nhà, nhìn cảnh sắc tuyệt mỹ này, chờ mặt trời mọc.


      Khi mặt trời màu vàng ló rạng ̉nh núi, cũng ăn xong. Dọn đồ của mình, lại xách giỏ trúc, đeo túi vải, quay người lại, dưới sự bảo vệ của mặt trời rực rỡ, vào rừng.


      Trong rừng, côn trùng kêu vang.


      Thôn dân hết đường núi, tới vách đá đã là đường cùng.


      Tiếp tục vào trong, phải dựa vào chính .


      đẩy lá xanh của cây cự quyết, bước lên cỏ tươi, qua cây gỗ lim cao lớn. Thỉnh thoảng lại thấy thỏ, khỉ, nai con nấp trong bụi cây, hoặc chim đuôi dài đậu ngọn cây, dùng đôi mắt to tròn tò mò từ xa nhìn qua.


      bước đá, qua khe núi nhỏ yên tĩnh.


      Nước nơi này mát lạnh buốt giá, ngọt thấu tim.


      Nước chảy qua tảng đá, tạo nên lớp lớp sương mù, bọt nước. Ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành rặng mây ngũ sắc đám sương mù.


      ngồi xuống cạnh khe suối, dùng ống trúc múc chút nước. Trong dòng nước êm dịu, có thể thấy rõ những chú cá ăn rêu bám đá. Một đóa hoa sơn trà màu đỏ bồng bềnh trôi theo dòng nước từ đầu nguồn tới. Đã là mùa xuân rồi. ngẩng đầu, nhìn về phía đóa hoa trôi tới. Khe núi uốn lượn, ngoại trừ lá cây thấy được gì cả, nhưng biết, thêm đoạn xa có một cây sơn trà mấy trăm tuổi.


      Năm năm trước, lần đầu tiên mình tới nơi này, bởi vì tò mò mà ngược theo dòng nước, nhìn thấy cái cây nở đầy hoa màu đỏ.


      rất muốn được nhìn lại lần nữa, nhưng chuyện này phải đợi tới khi quay về.


      chỉ có thể đến nơi thờ cúng vào giữa trưa.


      được sớm hơn, được muộn hơn.’


      Lời dặn dò của ông lão văng vẳng bên tai.


      Thời gian vào rừng có hạn, nhất ̣nh phải ra trước lúc trời tối, cho nên lúc nào cũng phải leo đến giữa sườn núi khi trời chưa sáng, vào đến rừng khi mặt trời lên, như vậy mới phải vội vàng.


      đeo ống trúc ngang hông, về phía trước. Càng vào ngọn núi tối tăm, dấu tích của động vật cũng từ từ biến mất.


      Trong rừng cây, khoảng vốn chật hẹp trở nên rộng rãi, tất cả cây cối đều vừa cao vừa lớn, thân cây thô to rắn chắc, phải hơn một vòng tay đàn ông mới ôm hết được. Càng sâu vào núi cây càng cao lớn, cành lá càng sum suê, giống như chiếc ô che khuất ánh mặt trời. Dù là ban ngày nhưng hơn nửa khu rừng lại tối tăm như ban đêm. Bởi vì ánh mặt trời chiếu tới nên dương xỉ cỏ dại nơi này cũng ít. Lá cây rừng rơi xuống đất, xếp thành tầng tầng mục nát.


      giày da hươu thầy mo già để lại cho , mỗi bước đều lún vào trong đống lá rụng mục nát kia.


      Ở đây, ngoại trừ một ít côn trùng và rắn, ngay cả động vật cũng sẽ tới.


      Khi tiến vào sâu trong rừng, ánh mặt trời cuối cùng cũng tìm được khe hở giữa những tán lá dày đặc, chiếu xuống.


      Đây là một ngọn núi u, cánh rừng cũng tăm tối, nếu tới đây vào giữa trưa thể nhìn thấy được gì.


      bình thản bước trong khu rừng yên tĩnh.


      Ánh mặt trời chỉ có thể len lỏi qua những khe hở ít ỏi được tạo ra khi gió thổi lá cây, lặng lẽ chiếu xuống. Chỗ này điểm, chỗ kia điểm, nhanh chóng lóe lên, rồi lại nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện ở nơi khác, rồi lại biến mất.


      Ánh sáng lặng lẽ nhảy nhót trong bóng tối.


      Lá khô rơi giống như lông vũ, chậm chạp bay bay trong ánh sáng, rơi xuống xung quanh , xa, gần, phía trước, phía sau.


      Xào… Xạc… Tiếng lá rụng xuống đất rất nhẹ, rất nhẹ. Tiếng bước còn to hơn. Khi mới tới, rất sợ phải vào khu rừng cấm này, ngay cả tiếng lá rụng cũng đủ khiến sợ.


      luôn nhớ, khi còn bé nắm chặt góc áo của thầy mo, hoảng sợ dám mở mắt.


      Nhưng sau khi tới một lần, hai lần, ba lần,… Vô số lần đã còn sợ khu rừng vắng vẻ u này nữa, thậm chí còn bắt đầu thấy rằng khu rừng u ám này cũng có nét đẹp riêng của nó.


      chầm chậm, qua hết gốc cây đại thụ này đến gốc cây đại thụ khác. Nếu theo kí hiệu thầy mo đời trước để lại, dù là cũng lạc ở nơi này.


      cả buổi, rốt cuộc cũng nhìn thấy tia sáng trước mặt.


      Đó là nơi duy nhất có ánh mặt trời trong khu rừng u này, bởi vì nơi đó có mỏm đá cao chót vót, đá cao và to, từ dưới đất dựng thẳng lên trời.


      Mỏm đá này phải to bằng mấy gian phòng, nó quá lớn, quá cứng, rễ cây thể xuyên qua được nên chỉ nơi này là có một khoảng trời nhỏ, bị những tầng lá dày đặc che phủ, mới đón được chút ánh sáng.


      Nhưng ngay cả vậy, cũng chỉ có giữa trưa, ánh mặt trời mới có thể rọi thẳng xuống, chiếu lên mỏm đá lớn.


      Tuy rằng một ngày chỉ được đón ánh nắng lúc, nhưng như vậy cũng đủ để rêu xanh và cây leo bám đầy mỏm đá to lớn. Khoảng trống trước mỏm đá lớn có một bãi cỏ tươi và vài bụi hoa. Đây là cấm địa trong rừng, là nơi duy nhất có ánh sáng mặt trời, cũng là nơi duy nhất có màu sắc. Trước đây nơi này như vậy, lúc đó nơi này chưa có hoa. Nhưng màu xanh biếc của bãi cỏ cũng đủ khiến khi còn bé phải ngạc nhiên.


      Bãi cỏ xanh biếc ngập tràn ánh sáng trong khu rừng tăm tối này giống như vùng đất được thần ban phúc.


      Đây là nơi thờ cúng, tất cả ́ng phẩm đều được nữ pháp sư và thầy mo đưa tới nơi này, dâng ́ng phẩm, cầu xin sơn thần ban phước bình an.


      Ban đầu luôn là do thầy mo mang tới.


      Hơn năm năm trước, thầy mo qua đời, từ đó về sau chuyện này biến thành trách nhiệm của .


      xách giỏ trúc tới trước mỏm đá lớn dưới ánh mặt trời.


      Mỏm đá này rất lớn, ở giữa có một cửa hang đen ngòm.


      Trong hang có một cái bàn đá nho nhỏ.


      rũ mắt quỳ xuống trước bàn.


      Thầy mo già nhất trong thôn luôn nhắc nhắc lại với .


      được nhìn thẳng vào sơn thần.


      được vào trong động thờ cúng.’


      được cởi vòng trừ tà. thể, tuyệt đối thể quên thờ cúng. Dù xảy ra chuyện gì, mỗi tháng phải có ít nhất một lần, nhất ̣nh phải nhớ đến đây thờ cúng. ngồi dưới ánh nắng giữa trưa, mở giỏ trúc, cung kính đặt hộp gỗ trưởng thôn giao cho lên bàn trong hang.


      Lần đầu tiên tới đây với thầy mo, mười tuổi.


      Hôm nay, đã hai mươi rồi.


      Mười năm dường như trôi qua trong chớp mắt.


      Qua nhiều năm như vậy, phải chưa từng nghi ngờ sơn thần liệu có tồn tại hay .


      Nhưng mỗi khi thầy mo đặt ́ng phẩm bàn trở về, lần sau trở lại, ́ng phẩm kia đều biến mất.


      Có một lần, thầy mo đặt ́ng phẩm lên bàn, lúc đưa trở về, tò mò quay đầu lại, chỉ một chớp mắt đã thấy ́ng phẩm bàn đâu nữa.


      Sau đó, lúc theo thầy mo tới, nhịn được để lại một đóa hoa nhỏ.


      Lúc ở trong rừng quay đầu lại, đóa hoa kia cũng biến mất.


      chưa bao giờ dám nói cho thầy mo chuyện đóa hoa kia, ngoại trừ đồ cúng, con người được phép để lại bất cứ thứ gì ở nơi này.


      Sau này, theo thầy mo tới đây hết lần này tới lần khác, hết năm này tới năm khác. Thầy mo dần già , bị bệnh, sau đó từ giã cõi đời. Khi thờ cúng trở thành trách nhiệm của , nhịn được trồng hoa cạnh mỏm đá. thề, có vài lần quay về, có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm. Có lẽ là sơn thần, nghĩ. Nơi này là nơi sâu nhất trong rừng, có động vật, ngay cả côn trùng và rắn cũng có.


      Có lẽ bởi vì thế nên hoa ở nơi này lúc nào cũng vô cùng kiều diễm.


      Dâng ́ng phẩm lên, ngồi cỏ, vừa lấy cơm trưa trong giỏ trúc ra ăn, vừa hưởng thụ ánh mặt trời và làn gió thổi tới.


      Những đóa hoa đủ loại dập dờn trước gió.


      Ăn cơm xong, nằm ngửa bãi cỏ, hưởng thụ cảm giác gió xuân phất qua mặt.


      Một đám mây bay qua khung trời nhỏ kia, hơi che khuất ánh mặt trời, rồi lại chậm rãi bay .


      nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mùa xuân ấm áp.


      Ở đây luôn yên tĩnh và ấm áp như vậy.


      Có đôi lúc nằm ở nơi này, cảm thấy mình cùng mặt đất và rừng cây hòa lại làm một.


      Đối với các thầy mo trong thôn mà nói, nơi này là rừng cấm, nhưng đối với , nơi này là nơi nghỉ ngơi.


      hít một hơi thật sâu, để cho hương hoa, hương cỏ và mùi bùn đất lấp đầy tim phổi.


      mỉm cười, khóe miệng cong lên. thả lỏng, rồi lại bất giác từ từ chìm vào giấc ngủ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 2

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Lại là kia. người mang vòng bạc trừ tà, phía còn tết ngọc lưu ly bảy màu. Nó thật thể tin được, lại nằm cỏ ngủ thiếp như vậy. Mặt trời bắt đầu chếch bóng, tuy nơi nằm vẫn còn ánh nắng nhưng bóng cây đã tới bên cạnh rồi.


      Nó phải về, nhưng hôm nay vẫn còn sớm, đêm qua yến tiệc kéo dài đến sáng sớm, các chủ nhân uống rượu, ầm ĩ đến tận buổi sáng, bây giờ bọn họ còn ngủ.


      Trước đây, người tới luôn là một lão già, sau đó ông ta mang theo cùng, lúc đó còn nhỏ, cao chưa tới một nửa lão già kia.


      Nhưng dần dần trưởng thành, có một ngày, lão già tới nữa, thành ra chỉ có một mình tới đây.


      Nó đoán chắc ông ta đã chết rồi.


      Sinh mệnh loài người dù sao cũng cực kì ngắn ngủi.


      Khi chỉ còn một mình , bắt đầu trồng hoa ở đây.


      là một kì lạ, tất cả thầy mo đều sợ ở lại nơi này, mỗi lần bỏ đồ xuống xong liền vội vã rời , chỉ có sẽ nán lại. Giỏ xách của đã còn ở dưới ánh mặt trời. Nó ngửi thấy mùi thức ăn, rất thơm.


      Bởi vì mùi thơm ấy mà nước bọt kìm được tiết ra, mấy ngày nay nó đã được ăn gì rồi.


      Nó cảnh giác nhìn ngủ kia.


      Hô hấp của đều đều, vẻ mặt thanh thản, có vẻ còn chưa tỉnh dậy.


      Nó nuốt nước miếng trong miệng, lại liếc nhìn giỏ trúc, trong mắt lóe lên ham muốn tham lam.


      Loài người đều đáng tin.


      Nhưng chỉ là một , cho dù thấy nó thì cũng có thể làm gì được nó nào?


      Cơn đói thôi thúc nó vươn tay ra khỏi cửa hang.


      Ánh mắt trời bị tầng tầng lớp lớp lá xanh che , cửa hang hoàn toàn chìm trong bóng tối.


      Nó lặng lẽ cẩn thận bò ra, di chuyển trong bóng tối phát ra tiếng động nào, đồng thời đề phòng nhìn cách đó xa.


      Sợi dây đeo ̉ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.


      Lưu ly bảy màu sáng như vậy khiến nó hơi sợ. Nó tự nhủ với mình, sao, ta còn ngủ, vòng trừ tà kia khiến nó bị thương được.


      Nó thận trọng di chuyển đến bên cạnh giỏ trúc, mở nắp. Trong giỏ trúc có trái cây và cơm nắm gói trong lá trúc. Nó đưa tay cầm cơm nắm, vừa nhìn chằm chằm vừa mở miệng, cắn một cái. Phát cắn này khiến nó vô cùng kinh hãi. Ngon quá! Ngon quá!


      Vị ngọt của cơm, độ mềm vừa phải, nước thịt heo bên trong tràn đầy, trộn với dưa muối chua ngọt và lòng đỏ trứng gà ở chính giữa, ngọt mặn vừa phải, rất ngon.


      Nó dùng hai tay cầm nắm cơm, cắn hết miếng này đến miếng khác, ăn như hổ đói, ăn đến mức mặt mũi và tay dính đầy cơm. Ăn cơm nắm xong, nó lại cầm trái cây lên, cắn rốp một miếng trái cây mọng nước ngọt ngào, hoàn toàn quên mất chuyện phải lấy thức ăn cho chủ nhân.


      Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt chính là cảnh tượng nó ăn bữa tối chuẩn bị cho lúc về.


      Khi mở mắt ra, nhìn thấy sinh vật ốm yếu đó, giật mình dám cử động.


      Vật kia đen sì, gầy tong teo, giống con khỉ đói bụng nhiều năm, nhưng nó có mái tóc đen vừa xõa dài vừa rối bù, người quấn một tấm vải rách rưới bẩn thỉu.


      Nó ăn hết trái cây lại liếm ngón tay gầy chỉ còn da bọc xương của nó, thậm chí quên nhặt những hạt cơm rơi cỏ. Nó nhét cơm vào miệng, một hạt cũng bỏ qua.


      nhìn chằm chằm con khỉ da xanh đen có lông kia, biết nó rốt cuộc là cái gì. giây sau, lúc nó xoay người lại, bất ngờ phát hiện vật trước mắt này phải là động vật quý hiếm gì đó, nó là người. . .


      Đó là một cậu bé, một cậu bé bẩn thỉu. Lúc hắn quay lại, bắt gặp ánh mắt của , thân thể bỗng cứng đờ. và hắn nhìn nhau, lúc này, nhận ra nhầm, hắn phải là cậu bé bẩn thỉu, hắn là quái.


      Hắn có hình dáng của con người, nhưng lại quá giống: Da hắn màu xanh đen, đôi chỗ có vảy, tai hắn nhọn cao quá đỉnh đầu, tay chân là móng vuốt sắc bén, ngoài ra, khóe miệng hắn có răng nanh, đôi con người màu vàng nhạt.


      Nhưng cho dù là quái, hắn vẫn chỉ là một đứa bé.


      thấy sợ sệt lóe lên trong đôi mắt màu vàng ấy, ngay sau đó hắn xoay người bỏ chạy.


      “Này! Chờ chút!”


      lên tiếng gọi hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã biết mất hút, thậm chí rõ hắn chạy hướng nào, trốn nơi nào.


      hơi sững sờ, gãi đầu ngồi dậy nhìn xung quanh.


      Nhưng trong rừng vẫn vắng vẻ như cũ, ngoài ra, có bất kỳ ai khác.


      Nếu phải giỏ trúc của nằm lăn lóc đất, cơm nắm và trái cây bên trong bị ăn sạch bách, thật cho là mình nằm mơ. nghi ngờ nhặt giỏ trúc lên, lúc này mới chợt nghĩ đến khả năng, vội quay đầu lại. Quả nhiên, cái hộp bàn thờ trong hang bị cầm . Trong lòng khỏi giật thót. thể nào?


      Tiểu quái kia là sơn thần?


      nhịn được vào trong hang xem xét, nhưng ngoại trừ hang đá đen sâu biết điểm cuối chẳng thấy gì cả.


      thể nào?


      Chắc nhầm, biết chừng là tiểu lạc vào rừng.


      Nó còn rất , còn biết sợ con người.


      muốn tìm nó, nhưng sắc trời còn sớm, ngủ quên, ánh mặt trời sắp hoàn toàn biến mất khỏi nơi thờ cúng, nán lại thêm chút nữa, ánh sáng đủ mạnh, thể nào ra khỏi rừng.


      cũng lo lắng nó xông vào hang, trừ khi nó từ trong hang ra, còn tuyệt đối vào được.


      Nhưng nếu như nó là tiểu lạc đường…


      đứng tại chỗ chần chừ lúc, cuối cùng vẫn bái lạy với cửa hang, sau đó xoay người, móc trong rổ ra cành đào, dùng đá đánh lửa đốt nó lên, sau đó cầm cành đào rời khỏi nơi thờ cúng. Khói lượn lờ bay lên từ cành đào. Đào cũng là vật trừ tà vậy nên quái thích đào. biết, tuy rằng chúng thích đào, nhưng nếu là quái lạc đường, có thể thấy khói bốc lên từ cành đào. Vết khói do đào để lại cực kì rệt đối với ma quỷ, cho dù khói tan, nhưng vẫn phải qua rất lâu bọn chúng mới cảm nhận được tồn tại của khói đào nữa.


      Vệt khói này có thể dẫn nó theo ra khỏi rừng.


      bắt đầu về phía trước, cảm giác được từ trong bóng tối có đôi mắt sợ sệt nhìn chằm chằm.
      quay đầu lại, chỉ chậm rãi về phía trước.


      theo.


      có thể cảm nhận được hữu của nó, nhưng cũng quay đầu mà tiếp tục vào trong rừng.


      dẫn nó, tốn mấy canh giờ mới ra khỏi rừng.


      Khi tới bìa rừng, mặt trời lặn tới đỉnh núi, sắp chìm về hướng tây.


      thở phào nhõm, nhưng vẫn quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm.


      “Thôn dưới chân núi là thôn của thầy mo, ngươi đừng xuống, theo dòng sông phía tây mà vào núi. Nếu gặp người, đừng tới gần, hãy mau trốn , phải ai cũng giống như ta đâu.”


      ngừng lại tẹo, kìm được nhắc nhở: “Còn nữa, đừng chạy đến đây nữa, khu rừng này bị hạ kết giới, dù là người hay vào cũng đều ra được.” Từ khóe mắt, có thể thấy dường như có bóng đen trong bụi quyết cạnh cây đại thụ. Nó ngồi xổm, cảnh giác nhìn .


      Chỉ cần còn ở đây, nó xuất , liền xách giỏ trúc rời , dưới trời chiều, xuống thôn dưới chân núi.


      Lần này, nó theo.


      mong điều đó chứng tỏ nó nghe hiểu những gì .


      nên theo , nhưng nó nhịn được. Nó chưa từng ra khỏi rừng, vì nó ra được, nhưng theo khói của , nó nấp dưới bóng cây tới bìa rừng.


      Dọc đường , có phong cảnh giống như từng gặp.


      Nó thỉnh thoảng dừng lại, ngửi, nghe, trong bóng tối quan sát những cây cối hoa cỏ hiên ngang đầy sức sống kia.


      Gió nơi này tanh hôi mà mang theo mùi hoa, mùi cỏ và mùi thanh của nước.


      bảo nó về phía tây ngọn núi, nhưng nó chỉ ngồi xổm dưới bóng cây quyết, nhìn bóng rời . người kì lạ. Nhiều năm như vậy, phải nó chưa từng thấy nữ pháp sư hay thầy mo, nhưng chỉ có chưa từng tỏ vẻ hoảng sợ, căm thù, chán ghét nó.


      Các đời thầy mo dù sợ nó cũng rất ghét nó, từng có người còn muốn làm hại nó.


      Nhưng lại cho rằng nó là quái lạc đường, còn dẫn nó ra khỏi rừng.


      Nhưng nó phải. Nó ra được rừng này, dù sát bìa rừng, nó cũng dám bước thêm bước nữa.


      Ngay cả chút xíu cũng dám.


      Nếu để chủ nhân biết được nó cả gan chạy trốn, nó bị hành hạ đến sống bằng chết.


      Nhìn mặt trời đỉnh núi phía tây, nó thu tầm mắt, lần nữa nhìn người con chậm rãi xuống núi.


      xa hơn, ánh mặt trời chiếu lên người , khiến cho bộ váy màu trắng của nhìn giống như phát sáng.


      Nó nhặt hạt cơm dính áo rách, bỏ vào miệng.


      Hạt cơm kia hơi ngòn ngọt, thơm ngát.


      nỡ nuốt vào mà chỉ ngậm, lại nhìn bóng dáng nhắn đeo giỏ trúc càng ngày càng xa, dần dần biến mất trong hẻm núi. Đợi đến khi còn nhìn thấy nữa, nó mới xoay người, theo vết khói đào chưa tan hết trở lại rừng sâu, trở lại bóng tối.


      Ánh sáng ma quỷ xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá xanh, nhuộm thế giới thành những mảng màu xanh biếc đồng nhất. Nó co rúc ở nơi sâu nhất, vùi sâu trong lớp lá mục nát ẩm ướt trong hang động tối tăm, khát vọng nhìn ánh sáng xanh biếc của lá cây ngoài hang động.


      Đáng ra nó phải mang đồ cúng tế vào hang động, nhưng nó nhịn được dừng chân dưới ánh sáng ngoài động.


      Ánh sáng vàng óng ánh xuyên qua lớp lá biến thành màu xanh, chiếu đóa hoa màu trắng xinh đẹp ngoài cửa hang động.


      Hoa chỉ có đóa, bị người ta hái xuống, cố ý đặt ở đó.


      Bọn họ thích hoa, nhưng loài người biết, hoặc nên là ít nhất người hiến tế lần này biết.


      Trước đây nó chưa thấy người nào cúng hoa.


      Gió lặng lẽ thổi qua.


      Lá cây lay động xào xạc theo làn gió.


      Màu xanh biếc, màu vàng, ánh sáng, đung đưa, xen lẫn vào nhau, biến hóa đóa hoa .


      Cánh hoa nho vì gió mà lay động, bông hoa vì gió mà nhàng đung đưa. Nó kìm được đưa tay ra muốn chạm đến đóa hoa xinh đẹp, mỏng manh, kì diệu kia. Ánh sáng vàng xanh chiếu vào bàn tay đầy vảy, gầy trơ xương như móng vuốt. Xèo xèo. . . Đau quá.


      Trong khoảnh khắc bị ánh sáng chiếu vào, bàn tay xấu xí của nó bắt đầu thối rữa, bốc khói.


      Bởi vì đau nên nó vội rút tay về, đau đớn ôm lấy tay, run rẩy.


      Đau quá.


      Ánh sáng xinh đẹp làm đau nó.


      Nó ôm cánh tay thối rữa của mình, gào thét ô ô, nhìn vết thương do ánh sáng gây ra, trong lòng kinh hoàng, sợ hãi, đau đớn, căm phẫn đan xen.


      Nhưng nó cầm được đoán hoa nho , mỏng manh, mang theo mùi hương thoang thoảng kia.


      Nhìn màu trắng nho trong lòng bàn tay, hiểu sao trong lòng còn căm phẫn khó chịu nữa.


      kìm được, nó dùng tay vuốt ve cánh hoa, móng tay nó sắc bén, suýt nữa làm tổn thương cánh hoa yếu ớt.


      Bỗng nhiên, từ trong bóng tối phía sau truyền tới tiếng gầm bất mãn.


      Nghe tiếng ầm ầm khi khi kia, mặt nó trắng bệnh, sợ hãi nhảy dựng lên. Nhớ ra mình phải mau chóng mang đồ về, nó luống cuống thôi, nhét đóa hoa vào ngực, dùng cả tay chân với tốc độ nhanh nhất xoay người phóng vào nơi sâu nhất trong hang động u tối. Khi nó chạy hết đường hầm dài, tới nơi sâu nhất kia, bàn tay còn to lớn hơn đầu nó bất ngờ vung tới, đánh bay nó. Rầm tiếng, nó đập vào tường đá, ngã xuống đất. Đau, từ trán truyền ra. Nó cảm thấy dòng chất lỏng ẩm ướt dinh dính chảy ra từ vết thủng đầu.


      “Khốn kiếp, bảo ngươi lấy đồ, tên rác rưởi nhà ngươi lại chạy đâu vậy hả?”


      Chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia có đôi mắt đỏ ngầu, sừng màu đen, bực dọc gầm thét, nhe hàm răng nanh sắc nhọn với nó.


      Nó sợ tới mức cả người run rẩy, hốt hoảng bò dậy, quỳ mặt đất, liều mạng dập dầu, vì hoảng và sợ mà phát run.


      “Đồ đâu?” quát.


      Nó móc từ trong ngực ra cái hộp màu đen khảm mây đỏ tinh xảo, sợ sệt dùng hai tay dâng hộp cao quá đầu.


      quái có răng nanh sừng dài, miệng to như chậu máu kia, dùng tay cầm cái hộp, sau đó đạp nó phát, lần nữa khiến nó ngã lăn ra đất.


      Nó nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra, nước mắt nước mũi chảy ra vì đau.


      “Đồ tạp chủng vô dụng!” khinh bỉ nhìn nó, nhổ nước bọt tanh hôi lên mặt nó, kinh thường mắng, rồi mới xoay người rời . Tuy bị đá bể đầu chảy máu, nó vẫn run sợ bò dậy lần nữa, dám chậm trễ vội vàng theo. Lúc nó đứng dậy, đóa hoa bị đè nát tả tơi rơi xuống từ trong người nó.
      Đóa hoa màu trắng bị dính máu dơ bẩn của nó, trở nên tơi tả và xấu xí.


      Nhưng nó vẫn nhặt đóa hoa kia lên, bỏ vào trong ngực.


      Nó lưu luyến quay đầu lại, tuy rằng ở đây còn nhìn thấy cỏ tươi lá xanh, còn nhìn thấy ánh dương rực rỡ khiến người ta thể nhìn thẳng…


      Nó căm ghét tất cả mọi thứ ở nơi này, nó muốn rời khỏi nơi này, nó muốn chạy băng băng dưới ánh mặt trời, muốn hít thở bầu khí sạch trong lành, muốn thoát khỏi cuộc sống thấp hèn này.


      Nhưng đây chỉ là vọng tưởng.


      Nó quay đầu, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.


      Cúi đầu, nó lau vết máu đầu, cũng dám lau nước bọt tanh hôi mặt, chỉ khiếp sợ. tiếng chửi bới khác vang lên, nó vội vàng theo.


      Từ rất lâu trước đây, nó đánh mất tư cách sống dưới ánh mặt trời rồi.


      Nó là quỷ.


      con tiểu quỷ vô dụng, chỉ có thể để đám quái sai bảo. Nó chạy trốn quá lâu, nấp quá lâu, lãng quên quá lâu. Trong quãng thời gian vừa dài đằng đẵng vừa đau khổ ấy, nó thậm chí nhớ nổi kẻ ti tiện như mình tồn tại vì lý do gì. Theo đuôi chủ nhân phía trước, nó bước từng bước trong vũng bùn lầy lội, càng sâu càng sâu vào trong bóng tối, dám vọng tưởng điều gì khác.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 3

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Khi về tới nhà, mặt trăng lên cao từ lâu. thả giỏ trúc xuống, thắp đèn, cởi giày da hươu, xuống bếp múc nước rửa chân tay. Chuông gỗ cửa vang lên lách cách.


      “Tử Kinh, có nhà ?”


      Gần như cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của người phụ nữ.


      “Đến đây.” Tuy rằng bụng sớm kêu đói, vẫn đặt bầu nước xuống, bước lên tấm gỗ sạch , ra mở cửa.


      Thang trúc ngoài cửa hạ xuống, nữ pháp sư chừng bốn mươi tuổi mặc quần áo đen trắng bằng vải gai đứng ở đó.


      Tử Kinh biết người này, bà ấy là An Ba Kim thôn Lạc Hoa phía bắc.


      “Xin lỗi trễ thế này còn làm phiền .” Bà ấy cười ngại ngùng.


      sao, tỷ đừng vậy.” Tử Kinh tiến lên giúp bà ấy tháo hòm trúc xuống rồi đứng dịch sang cạnh cửa nhường đường. “Chỉ có điều, sao Ba Kim tỷ lại rảnh rỗi tới đây?” theo sau An Ba Kim, đặt hòm trúc sát vào tường, tò mò hỏi. Thôn Lạc Hoa cách nơi này mấy ngọn núi, rất xa.


      Muốn từ thôn Lạc Hoa tới đây nhanh nhất cũng phải hết bảy ngày.


      nhớ tháng trước An Ba Kim vừa mới đến, lẽ ra nên quay lại nhanh như vậy.


      Nghe được câu hỏi của Tử Kinh, bà thở dài, dựa vào vách tường, đặt đèn lồng xuống, thổi tắt nó, sau đó cởi giày rơm chân rồi đứng dậy tới ngồi xuống cạnh bàn.


      “Ta tới đây là bởi vì. . .” A Ba Kim lấy ra cái túi da hươu, đặt bàn, đẩy tới trước mặt Tử Kinh, “Ta tới vì thứ này đầy.”


      Tử Kinh sửng sốt thốt lên: “Làm sao có thể?”


      “Tự nhìn xem.” An Ba Kim .


      cởi dây buộc miệng túi da, đổ đồ bên trong ra.


      Năm viên thủy tinh to như trứng chim bồ câu lăn ra.


      Thủy tinh vốn trong suốt, bây giờ lại mang màu sắc vẩn đục.


      Nó thực đầy rồi.


      Tử Kinh nhíu mày, đứng dậy lấy hộp gỗ , bỏ năm viên thủy tinh vào hộp, sau đó đậy kĩ lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An Ba Kim, hỏi: “ xảy ra chuyện gì rồi sao?”


      “Chiến tranh lan tới chỗ ta.”


      Năm ngoái nghe thầy mo tới từ hướng đông kể rằng quốc gia dưới chân núi khai chiến, nhưng Tử Kinh ngờ chiến tranh lại kéo dài lâu đến vậy, hơn nữa còn lan cả vào núi.


      Thôn Lạc Hoa còn phải thôn sinh sống đất bằng.


      “Ta vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi.” Tử Kinh hít hơi sâu, hỏi: “Tình hình có nghiêm trọng lắm ?”


      An Ba Kim mệt mỏi trả lời: “Chỗ ta còn tạm, nhưng chiến trường ở phía đông, người bị thương, người chết nhiều lắm. Oan hồn người chết thể thăng thiên bắt đầu tản ra, quấy rối người sống, gây ra ít vấn đề.”


      Tử Kinh cầm bình gốm lên, rót cho bà chén nước, “Lại đây uống chén nước .”


      An Ba Kim nhận chén uống hớp, rồi đặt xuống tiếp: “Hôm nay đường ta tới thấy đỉnh núi khác có khói bếp, nhìn khói dường như là người phía đông. Dựa theo khoảng cách, có lẽ hai ngày nữa bọn họ tới. Thời gian này có lẽ phải phiền vài chuyến rồi.”


      “Ba Kim tỷ đừng khách khí, đó là trách nhiệm của ta.” Tử Kinh lấy những viên thủy tinh hoàn toàn sạch sáng từ chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ đen ra.


      Tử Kinh lấy cho bà nhiều gấp đôi lần trước, sau đó trả túi da lại cho bà, “Những thứ này có thể ngăn cản tạm thời, tỷ nhận .”


      “Cảm ơn.” An Ba Kim nhận túi da, bỏ vào.


      “Đúng rồi.” Nhớ tới chuyện, Tử Kinh đứng lên tới giỏ trúc ở sát vách tường, lựa vài dược liệu quý hiếm sâu trong núi mới có, bốc tới đặt bàn. “Ta nghĩ tỷ cần dùng tới những loại thuốc này.” Tử Kinh đưa dược liệu tới trước mặt bà. Đây đều là thuốc trị thương quý hiếm.


      Nếu phải chuẩn bị sẵn từ sớm trong khoảng thời gian ngắn thể tích trữ được nhiều thuốc trị thương như vậy.


      An Kim Ba đăm chiêu nhìn giỏ trúc đầy dược liệu bên tường, lại nhìn quanh năm ở nơi này, nhịn được hỏi: “ sớm biết chiến tranh kéo dài sao?”


      Tử Kinh lắc đầu. “Ta chỉ đề phòng mà thôi, ta thà mong rằng mình làm những chuyện vô ích còn hơn.”


      An Ba Kim đặt chén trúc xuống, thở dài thườn thượt, “Ta cũng hy vọng là thế.”


      “Có lẽ chiến tranh kết thúc nhanh thôi.” Tử Kinh an ủi bà.


      “Đúng vậy, có lẽ…” An Ba Kim cười khổ.


      Tuy rằng An Ba Kim ngoài mặt đồng ý, nhưng Tử Kinh có thể thấy được vẻ chán chường và tin trong mắt bà.


      Tử Kinh biết thêm gì, chỉ có thể đứng lên : “Ba Kim tỷ, tỷ đường cả ngày nhất định là chưa ăn phải ? Tỷ nghỉ ngơi trước, ta nấu ít cháo, chúng ta cùng ăn.”


      cần, cần, vậy phiền quá.” An Ba Kim đứng lên theo . “Hơn nữa ta ăn ở nhà trọ trong thôn rồi.”


      sao? Tỷ đừng khách khí với ta, dù sao ta cũng chuẩn bị ăn.”


      , ngày hôm nay lúc ta đến thôn, có ở đây, cho nên ta trọ ở nhà trọ, dùng cơm trước rồi.” An Ba Kim xấu hổ : “Xin lỗi, đáng lẽ ta nên đợi tới sáng mai mới tới, nhưng ta vừa trông thấy vào cửa thôn liền vội vàng đưa những thứ này tới.”


      Bất kể là thầy mo hay nữ pháp sư, ai thích mang theo những thứ giam cầm oán linh, uế khí người. Tất cả chỉ mong sao mau mau tống những thứ này , càng muốn ở chung phòng với chúng nó.


      tốt, quên mất điểm này.


      Cho dù chưa ăn, Ba Kim cũng muốn ăn ở đây.


      Tử Kinh cúi đầu giúp bà xếp thảo dược vào hòm trúc, thản nhiên : “ sao. Rất cảm ơn tỷ tới, chắc tỷ mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi .”


      An Ba Kim hơi bất an, Tử Kinh mỉm cười đưa hòm trúc cho bà.


      “Vậy… ta quấy rầy.” An Ba Kim nhận hòm trúc, ra khỏi cửa.”


      “Xuống cẩn thận.” nhắc nhở.


      An Ba Kim quay đầu nhìn , vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gật đầu với rồi xuống tầng rời .


      Tử Kinh đứng ở cạnh cửa, nhìn bà xuống tầng, băng qua đường lớn, về phía ngọn đèn dầu sáng lờ mờ trong sương mù của khách sạn.


      Đây là thôn vu hịch, phòng trong thôn đa số đều trống .


      Các thầy mo, pháp sư từ làng xóm khắp các nơi phải tới nơi này, mặt là để đào dược thảo khó kiếm, mặt khác là để học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, trao đổi tin tức. Nhưng chuyện quan trọng nhất mà bọn họ cần làm khi tới nơi này là nộp đồ cúng. Mặc dù nữ pháp sư và thầy mo bọn họ thờ cúng sơn thần, nhưng mọi người đều biết ở nơi này vốn có thần.


      Rất lâu trước đây, nơi này chỉ là trạm dừng chân giữa đường của các thầy mo và người hái thuốc.


      Khi đó, quái trong rừng và con người cùng chung sống.


      Sau này, có tộc quái nhập ma, bọn chúng xảy ra xung đột với con người, nguyên nhân thực còn ai nhớ , mặc dù cuối cùng các thầy mo áp chế được ma, xua đuổi bọn chúng trở về ma cảnh trong núi sâu, lấy đá lớn ngăn cửa ra vào ma cảnh, nhưng vì trấn yên những tà linh quái ấy, để bọn chúng quấy rối con người, các thầy mo quyết định dâng đồ cúng.


      Bọn họ giam uế khí và oan hồn tốt vào trong thủy tinh.


      Bọn họ dâng những linh hồn bị vấy bẩn, dối trá làm vật tế.


      Pháp sư và thầy mo vốn là thầy thuốc.


      Quyết định này hợp với quan niệm của bọn họ, nhưng lúc đó còn cách nào khác, các thầy mo vì áp chế ma sớm thương vong trầm trọng, đủ sức để ứng phó với quần ma tàn sát lần nữa.


      Đó là biện pháp duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra được.


      Rất nhiều năm sau, mọi người quên mất chuyện này, nhưng các thầy mo vẫn nhớ kĩ như tạc. Bọn họ chữa trị cho người bị thương, phúng viếng người chết, sau đó trèo non lội suối dâng ác linh cho ác ma bị phong ấn. Đây là tội nghiệt chung của bọn họ. Mà , là người bị lựa chọn thờ cúng, cũng là người bảo vệ trông coi rừng rậm. Các thầy mo trong từng thôn phải luân phiên tới nơi này, có vài người chỉ ở lại vài ngày, có vài người phải đợi lâu hơn, thậm chí đến hai năm, nhưng bọn họ cuối cùng trở về thôn xóm của mình, chỉ có phải ở đây mãi mãi.


      Người trong thôn ra chỉ có mình .


      Tử Kinh trở vào phòng, đóng cửa lại.


      cất hộp gỗ bàn lên giá, sau đó trở xuống bếp nấu bữa tối cho mình.


      Ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết như như trong đám mây mờ.


      nấu phần cháo cho người, ngồi vào bàn, bên cạnh chiếc đèn dầu, thêm chút rau muối từ từ ăn hết bát cháo.


      Trong phòng lặng ngắt như tờ.


      Xa xa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu.


      dọn bát đũa, rửa ráy qua rồi trở vào phòng, ngồi chiếu đốt dược thảo tự chế xua muỗi, sau đó nằm lên giường.


      Hương khói màu vàng nhạt chầm chậm lượn lờ trong bóng tối. phải cảm thấy đơn, chỉ là ngay từ đầu biết mình mãi mãi phải ở mình. Thầy mo già nuôi trước đây trước cho chuyện này từ rất rất sớm: “Con là người đặc biệt được chọn.’


      Giọng khàn khàn của thầy mo văng vẳng bên tai.


      Từ lúc còn rất bị mang đến đây, ngay cả cha mẹ ruột, quê hương cũng còn nhớ gì cả.


      biết, lớn lên ở đây, sống quãng đời còn lại ở đây. phải tò mò về thế giới bên ngoài, nhưng bên ngoài quá xa vời với . Đối với , nơi này mới là thực.


      Huống chi, đa số các thầy mo đều đối xử tối với .


      Mặc dù… Có lẽ vẫn đơn…


      nhàng thở dài, hai mắt nhắm nghiền, bắt mình được suy nghĩ nhiều nữa, trong bóng tối ấm áp, từ từ chìm vào mộng đẹp.


      Các thầy mo ở phía đông sắp tới.


      Có lẽ nên chờ bọn họ tới rồi hẵng lên núi. Nhưng hiểu sao, hình ảnh tiểu lạc đường ấy cứ ám ảnh . Nhớ tới dáng vẻ đói bụng thèm ăn của nó ngày đó, hơi lo tiểu quái kia lại nhầm vào rừng, bị nhốt ở trong rừng ra được. Hơn nữa An Ba Kim vừa mang thủy tinh tới, phải mau hiến tế. Thế cho nên ngày hôm sau, lại chuẩn bị ít thức ăn, lên núi vào rừng.


      Nhưng lần này, nhìn thấy nó.


      Trong rừng vắng vẻ như cũ.


      Dâng cống phẩm xong, ở lại nơi thờ phụng lát, xác định có bóng dáng của tiểu quái kia mới thoáng thở phào.


      Nhưng để đề phòng, vẫn để giỏ trúc đựng cơm nắm lại cỏ, rồi mới xoay người rời .


      Lúc vào rừng, quay đầu lại nhìn, giỏ trúc vẫn còn ở chỗ đó, đồ cúng cũng vậy.


      Tử Kinh nghĩ nhiều, chỉ thẳng xuống núi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 4

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      cỏ đặt chiếc giỏ trúc. Nó nhận ra cái giỏ ấy, là giỏ trúc của tiểu nương kia. Trong giỏ bay ra hương thơm của cơm và canh thịt.


      Nước miếng chảy đầy miệng. Nó biết trở lại, nhưng ngờ để lại thức ăn. Là quên mang sao? Hay còn trốn đâu đó ngoài kia, chờ bắt nó? Bóng cây hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời. Nó chần chừ, ngờ vực, thấp thỏm yên quan sát động tĩnh trong rừng cây, ngẩng đầu lên, ngửi mùi trong khí.


      Ngoài mùi thức ăn, nó ngửi được mùi nào khác.


      Trong khí có mùi thuốc người , nhưng rất rất nhạt, là còn sót lại.


      rồi.


      Nhưng nhiều kinh nghiệm tốt dạy nó bất an vểnh tai lắng nghe.


      Yên tĩnh.


      Ngay cả gió cũng ngừng thổi.


      Bỗng nhiên.


      Ùng ục ùng ục!


      Đói quá, bụng nó phát ra tiếng kêu.


      Tách!


      Oa! Tiếng động ngay trước mắt!


      Nó kinh hãi, vội lùi lại, nhưng thấy cái gì cả. Phía trước chỉ có bãi chất lỏng bầy nhầy rơi mặt đất. Tò mò, nó lại tiến lên, nhíu mày, dùng móng tay sắc nhọn dính ít. Cái này rất dính. Nó đưa ngón tay dính chất nhầy đến mũi, ngửi.


      Ừm, thối quá!


      Chết tiệt, là nước miếng của nó.


      Nó nhăn mặt, chán ghét vẩy đầu ngón tay dính nước miếng, sau đó mới đột nhiên nhận ra tiếng “tách” kia là tiếng nước miếng nó xuống.


      mất mặt, lại bị chính tiếng nước miếng xuống của mình dọa sợ.


      Nó tức giận liếc mắt, bước hai bước tới bên cửa động.


      Từ nãy tới giờ, nó nghe tới nghe lui, chỉ nghe thấy tiếng phát ra do cái bụng đói của nó, nó thể chống lại được mùi thơm quyến rũ từ cơm và canh thịt tỏa ra.


      lần nữa, nó lấy can đảm, ra khỏi hang động u tối dưới bóng cây.


      Bên trái có ai. Bên phải có ai.


      Nó chậm chạp di chuyển hai tay hai chân, bò đến bên cạnh giỏ trúc.


      có ai xông tới bắt nó, cũng có pháp khí từ trời giáng xuống.


      Phù, nó thở phào nhõm, vươn móng vuốt mở nắp giỏ trúc. Trong giỏ trúc có hai nắm cơm rất to, còn có ống trúc đậy nắp. Nó bốc nắm cơm lên, gặm miếng to. Ngon quá, ngon quá. Nó vui vẻ ăn cơm nắm, lại lần nữa được nếm mùi vị cơm trắng quen thuộc khiến nó xúc động đến chảy nước mắt.


      Nhanh chóng gặm hết nắm cơm thứ nhất, nó bốc nắm cơm thứ hai lên, nhịn được dùng đầu ngón tay chọc chọc nắp ống trúc.


      Nắp ông trúc rơi xuống bên cạnh, mùi thịt lập tức tỏa ra xung quanh.


      Òa òa! Quả nhiên là canh thịt!


      Trong ống trúc là canh gà hầm măng.


      tay cầm giỏ trúc lên, há to miệng, rót canh thịt vào trong miệng.


      Uống , ăn ngon.


      Nó vừa gặm cơm nắm bên tay trái, vừa uống canh gà bên tay phải, cắn bên này miếng, còn chưa kịp nuốt vào nhịn được uống canh bên kia. Ăn đến nỗi canh và cơm dính đầy tay và mặt, nhếch nhác tả nổi.


      Nhưng nó tuyệt đối quan tâm, chỉ ăn hăng say, cuối cùng ngay cả xương gà cũng nuốt luôn.


      Sau khi ăn xong, nó thậm chí nhịn được cầm ống trúc lên liếm, liếm mãi đến khi còn mùi vị canh gà mới thôi. Nó thở dài, dường như hơi buồn. Liếc nhìn mây trắng ung dung bầu trời, nó xoay người về hang, gần tới cửa hang lại quay đầu nhìn. Giỏ trúc bị nó làm đổ đất, nắp giỏ trúc bị văng ra xa, ống trúc đựng canh bị nó ném sang bên cạnh.


      Nó nhìn đống lộn xộn đất, nhớ tới nương kia, đứng lúc lâu, rồi bò lại nhặt mọi thứ.


      Dĩ nhiên, nó hy vọng xa vời rằng lại mang đồ ăn cho nó.


      Chỉ là… Nếu như có… Cũng tốt…


      Nó cẩn thận mở giỏ trúc ta, bỏ ống trúc vào, đậy nắp lại, sau đó liếm móng tay bò trở lại bóng tối trong hang động.


      Sáng sớm ngủ dậy, ngoài cửa có mấy thầy mo đứng đợi. mở cửa, để các thầy mo biết dậy. Các thầy mo từ khắp nơi tụ họp, lần lượt tới cửa, vài người bọn họ mang dược thảo từ phương xa cho , số khác mang đặc sản địa phương, có số còn kể cho vài chuyện thú vị từng thấy.


      Sáng hôm đó, nhận được mấy bình gốm, cái lược gỗ sơn mài khắc hoa văn hình đám mây, và chiếc váy tơ tằm, còn có con hổ bằng ngọc lớn chừng bàn tay. Đương nhiên mọi người cũng quên mang theo đồ cúng đến, đổi thủy tinh sạch với . bận rộn cả sáng, buổi trưa chỉ ăn qua loa, buổi chiều ra sau vườn hái rau, cho gà ăn. Thực ra các thầy mo mang đến cho thức ăn, quần áo và các vật dụng cần thiết, nhưng thích tự tay mình làm.


      Quá chiều, các thầy mo từ phía đông tới.


      Bọn họ cùng đàm luận về ảnh hưởng của chiến tranh, cho bọn họ nhiều dược thảo và gấp bội thủy tinh.


      Lúc tiễn bọn họ ra về lại thấy bà lão mang theo vài người đàn ông cưỡi lừa đến. Bà ấy xuống lừa ở cửa thôn, tự mình dắt lừa vào trong thôn.


      Bà ấy nhìn rất mệt mỏi.


      Lúc bà ấy dẫn những người đàn ông kia vào thôn, mọi người đều nhìn .


      Tử Kinh còn nhớ, bà lão kia tên Mỗ Lạp. Bà ấy phải là pháp sư, mà là thị nữ hầu hạ nữ pháp sư ở Bạch Tháp.


      Linh – Nữ pháp sư Bạch Tháp giống nữ pháp sư nơi đây, ấy có năng lực tinh lọc.


      Linh là tồn tại đặc biệt và thần thánh.


      ấy chưa bao giờ tới đây cúng tế, bởi vì ấy có khả năng tinh lọc ác linh. Nhưng hàng năm Linh vẫn phái thị nữ đến đây dâng tơ lụa và gạo.


      phải đời pháp sư Bạch Tháp nào cũng giống như vậy. Đại pháp sư mấy đời trước cũng từng đến đây cúng tế, bọn họ cũng cần dược thảo trong núi, mà thôn này là nơi nghỉ chân. Bạch Tháp ở phía Bắc, còn xa hơn thôn Lạc Hoa, tọa lạc bình nguyên rộng lớn. Đó là quốc gia giàu có hùng mạnh.


      Nhưng lần này, người khơi mào chiến tranh lại chính là đại vương của Mỗ Lạp.


      Các thầy mo trong thôn đều nhìn lão bà mệt mỏi ấy, xì xào bàn tán.


      Bà lão lưng thẳng tắp, cằm ngẩng cao quan tâm đến ánh nhìn của các thầy mo bên cạnh, nhưng bộ dáng kiêu ngạo của bà cũng tài nào giấu được bước chân loạng choạng và vẻ mặt tang thương của bà.


      Tử Kinh tiến lên chào hỏi bà.


      “Mỗ Lạp, lâu gặp.”


      “Tử Kinh nương.” Mỗ Lạp cung kính khom người, định hành lễ với .


      “Bà đừng đa lễ.” vội đưa tay nâng vị thị nữ già bôn ba trăm sông ngàn núi đến nơi này, tay giúp buộc dây cương của con lừa vào cây cột nhà , : “Chúng ta lên nhà.”


      Thị nữ già bảo bọn thị vệ theo chờ phía dưới.


      Tử Kinh để ý đến bộ dạng vũ trang của bọn họ, chỉ đỡ thị nữ già lên lầu, rót cho bà chén nước.
      Nhưng Mỗ Lạp vừa thấy bàn đầy hộp gỗ liền xám mặt quỳ xuống đất, dập dầu trước , giọng khàn khàn: “Xin lỗi, khiến thêm phiền toái.”


      “Đừng vậy, đứng dậy .” nâng thị nữ già dậy, đưa chén nước cho bà. “Nào, trước uống chén trà cho nhuận họng.” Mỗ Lạp nhìn rồi đứng dậy, nhận chén sứ, uống hớp nước. Tử Kinh ngồi xuống bên cạnh, đợi bà uống xong chén nước kia, bình ổn hô hấp, mới hỏi.


      “Linh có khỏe ?”


      Rất lâu trước đây, Linh từng cùng đại pháp sư Bạch Tháp đời trước tới nơi này. Họ tới để thờ cúng, chỉ tới để Linh học pháp trận từ thầy mo già.


      Lúc đó, cả và Linh đều còn , nhưng hai người nhanh chóng trở thành bạn.


      Linh ở đây cùng học nửa năm, lúc Linh rời khỏi thôn, hai người còn khóc thảm thiết. Tiếc là sau này đại pháp sư qua đời, tất cả mọi chuyện của Bạch Tháp đều do Linh gánh vác, có cơ hội gặp lại Linh. Nhưng Linh cũng quên , hằng năm đều sai thị nữ tới tặng quà, còn nhân tiện chuyển lời tới , Tử Kinh làm ít đồ trừ tà tặng lại cho ấy.


      Mỗ Lạp đặt chén gốm xuống, nhìn , xin lỗi: “Vì chuyện lần này, nữ pháp sư vốn tính tự mình đến đây chuyến, nhưng lễ tế xuân sắp tới, đại vương trở về thành, ấy muốn thuyết phục đại vương, xem có thể ngừng cuộc chiến này hay .”


      “Bà giúp ta lại với Linh, bảo ấy đừng suy nghĩ nhiều, ta biết cuộc chiến tranh này phải là ý muốn của ấy.” Huống chi đó là chuyện của ngoài thôn, dù muốn nhúng tay cũng được.


      Mỗ Lạp gật đầu, cảm kích: “Ta chuyển lời.” xong Mỗ Lạp tháo bao vải lưng xuống, đặt bàn, mở ra, lấy ra con dao găm làm bằng đồng. “Đây là nữ pháp sư sai ta đưa tới cho .”


      Tử Kinh nhận lấy con dao găm bằng đồng cán có khắc hình Thao Thiết, tháo bao da, rút con dao ra xem.


      Con dao găm này lưỡi dao sắc bén, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.


      Ánh sáng vàng lấp lóe trong phòng, nắm con dao được chế tác tinh xảo này, mỉm cười.


      “Rất đẹp!” tán thưởng ngắm nghía con dao xinh đẹp.


      Người làm con dao này vô cùng dụng tâm, ngay cả hình Thao Thiết cũng làm hết sức tinh tế, chút qua loa.


      “Con dao găm này là do nữ pháp sư dặn thợ rèn giỏi nhất nước ta đúc ra, phải đao kiếm tầm thường.”


      vậy ta khách khí.” đặt con dao găm xuống, vui vẻ nhìn Mỗ Lạp: “Cảm ơn.”


      Thị nữ già mỉm cười trả lời. “ thích là được rồi. Nữ pháp sư thể tự mình tới đây, cảm thấy vô cùng có lỗi, ấy ấy nhất định thuyết phục đại vương, cố gắng chấm dứt trận chiến hồ đồ này nhanh nhất có thể.”


      “Linh quá khách khí, ta chỉ làm chuyện ta phải làm mà thôi.”


      Tử Kinh đứng dậy , cầm cái hộp gỗ sơn son to, mở hộp gỗ lấy ra bộ quần áo màu trắng bằng tơ tằm do chính tay may, bày ra cho Mỗ Lạp nhìn. “Đây là tự tay ta may, xin nhờ bà giúp ta mang bộ pháp y này về cho Linh. Tuy kỹ thuật tốt, nhưng ta có bày trận pháp đó, ấy mặc lúc cúng tế hay bình thường đều có thể phòng thân.”


      Lúc hai câu cuối lại kìm được nụ cười, dường như có thể thấy khuôn mặt vui mừng của Linh khi nhận bộ pháp y này.


      Bộ váy này mỏng và mát, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hình mây và lông chim bằng tơ trắng, chân váy lại thêu đám thầy mo đầu đội mũ quan, hai tay kết ấn.


      Mỗ Lạp biết quần áo do Tử Kinh làm có pháp lực, vội dùng hai tay cung kính nhận lấy.


      “Cảm ơn Tử Kinh nương, nữ pháp sư nhất định rất vui.”


      Tử Kinh mỉm cười lấy từ hộp gỗ ra sợi dây chuyền.


      “Còn cái này là cho bà.”


      Mỗ Lạp hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn . “Cho ta? Tử Kinh nương, cái này… lão thân… thứ cho lão thân nhận nổi…”


      Tử Kinh đeo vòng cổ được xâu bởi hạt đào và ngân châu lên cổ bà, chân thành : “Đừng vậy, chỉ là món đồ , đây phải là lần cuối cùng bà vào núi sao? Cho ta thể chút tâm ý .”


      Mỗ Lạp cao tuổi, đường núi này quả quá khó khăn đối với người già như bà.


      giúp Mỗ Lạp chỉnh lại vòng cổ trừ tà, thành tâm thành ý khẽ vuốt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của người thị nữ già, cầu nguyện: “Hy vọng bà lên đường bình an, cầu cho Nguyệt thần và Nhật thần có thể phù hộ bà.”


      Cảm động nhìn nương dịu dàng này, Mỗ Lạp nghẹn ngào: “Tử Kinh nương… Cảm ơn …”


      “Ta mới cần phải cảm ơn bà, cảm ơn bà giúp ta mang tin tức của Linh đến.”


      đỡ người thị nữ già này dậy, dịu dàng : “Thôi, đừng để những thị vệ kia đợi lâu, ta cùng bà xuống dưới.”


      Tuy muốn giữ Mỗ Lạp lại, nhưng biết trong số các thầy mo giờ ở trong thôn có mấy người có quê hương bị chiến tranh tàn phá, để Mỗ Lạp qua đêm trong thôn chỉ gây ra thêm tranh chấp cần thiết.


      Tới ngoài cửa, thấy có người đứng ở nhà trọ nhìn sang.


      đỡ Mỗ Lạp xuống, ngượng ngùng : “Xin lỗi, vốn nên giữ bà qua đêm, nhưng…”


      Mỗ Lạp vỗ tay , mỉm cười hiểu ý, : “ sao, ta hiểu, ta hiểu, ta cũng phải trở về hỗ trợ lễ xuân tế, thể ở lâu.”


      Tử Kinh biết đây chỉ là lời khách sáo.


      Phải trèo đèo lội suối tới đây, Mỗ Lạp nhất định rất mệt mỏi, nhưng nếu bà ở lại, Tử Kinh cũng thể nào đảm bảo an toàn cho bà.


      Tử Kinh chỉ là người thờ cúng, người giữ cửa.


      Các thầy mo tôn trọng , nhưng bọn họ thuộc quyền quản lý của .


      “Bà phải bảo trọng.” Tử Kinh nắm chặt đôi tay thô ráp già nua của bà. Mỗ Lạp gật đầu, sau đó xoay người, mang theo bọn thị vệ vũ trang, dắt con lừa của bà rời . Bà thẳng đến ngoài thôn mới cưỡi con lừa kia. đưa mắt nhìn theo người lưng lừa, lưng còng, người khom khom, bóng dáng lắc lư lảo đảo xa. biết, đây là lần cuối cùng nhìn thấy Mỗ Lạp.


      Mọi người luôn luôn qua cuộc đời như vậy.


      Thành , cũng biết kiếp này mình có thể được gặp lại Linh hay , nhưng cuộc đời là vậy.


      sớm quen, cũng nhất định phải quen.


      Bóng dáng Mỗ Lạp hoàn toàn biến mất, xoay người nhìn nắng chiều nhuộm ngọn núi phía sau thôn thành mảng đỏ diễm lệ ma mị.


      Thoạt nhìn, ngọn núi kia cũng giống như lửa.


      Màu đỏ giống như máu, làm người ta hơi bất an.


      Có lẽ ngày mai, nên lên núi xem thử chuyến.


      Dưới chân núi có chiến tranh, đám ma khát máu đó có lẽ thức tỉnh.


      Thầy mo già từng với , trước đây cũng từng xảy ra những chuyện giống như thế này, chỉ cần có chém giết, ma rục rịch, đó là cơ hội để bọn chúng thoát ra khỏi ma cảnh.


      Mong sao chỉ là suy nghĩ quá nhiều.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :