1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Cổ đại ] Gấu mèo đại nhân nhà ta - Nhất Mai Đồng Tiền (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      GẤU MÈO ĐẠI NHÂN NHÀ TA

      Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền.

      Thể loại: Cổ trang, huyền huyễn, hài...

      Nguồn: nghiatrangduongso97.wordpress.com

      Edit+beta: Fumeina




      Giới thiệu:


      Vốn là đệ nhất mĩ nam tử chốn Cửu Trọng Thiên lại chẳng biết vì sao mà biến thành con gấu mèo, còn đập hư nhà của nương người ta.

      Linh lực mất hết chỉ đành bán thân làm công trả nợ.

      Nguyện vọng lớn nhất của chính là ngậm đắng nuốt cay chờ đến ngày khôi phục chân thân, mê chết thôn cuồng vọng này, hừ!

      Cp: Linh x Phong Cẩm.
      Last edited: 5/10/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: trời rớt xuống con gấu trúc.

      Tận cùng nơi Bắc phương Lộc Châu có trấn gọi Tường Vân, cuối trấn có thôn gọi Bát Tự. Vào thôn có hai cổng, trái phải, tạo thành chữ bát, vì thế mới được gọi là thôn Bát Tự.

      Ngày xuân cảnh nồng, mưa bụi lác đác, gần gần là thanh lâm thúy trúc, xa xa là lộ thủy thiên sơn. Gió xuân luồn lách, vén lên tầng tầng lá, xào xào xạc xạc như lũ tằm gặm nhấm lá dâu.

      Xào xạt.

      điệu đều đều lại yên bình, yên bình đến mức làm người quen thuộc.

      Linh ngồi dưới mái hiên, nhìn chằm chằm con gấu mèo vẫn lấy hai tay bụm mặt trước mắt lâu.

      Nàng cẩn thận nhìn lại mớ hỗn độn quanh sân vòng, càng nhìn càng đau lòng, rốt cuộc nhấc chân, móc ra cái bàn tính luôn giắt bên người, phách phách phách bắt đầu tính…

      “Tường, mười lượng, nhà trúc lượng ba mươi văn…”

      Hạt tính lên lên xuống xuống, ba lên ba, bốn lên bốn, năm lên năm xuống, sáu lên sáu xuống… Sau phen tính toán kĩ càng, thần sắc Linh trở nên nghiêm túc, hất bàn tính đến trước mặt con quái vật to xác: “Bạch lão hùng, mày thiếu tao tổng cộng năm mươi bảy lượng tám văn tiền. Nhưng tao là người tốt, bớt cho mày 8 văn.” Dứt lời, ngón tay phách phách bàn tính, giảm tám văn tiền.

      “Căn nhà trúc rách nát như thế kia mà tính lượng bạc, đủ mua được mâm thịt rồi.”

      “Đống bát dĩa đó vốn là bỏ , vậy cũng tính vào.”

      Linh giật giật lỗ tai, liếc mắt cái, lại tảo vòng xung quanh, những thanh rầm rì lảm nhảm lập tức yên lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi, nghe đến gì khác.

      Con thú đen trắng kia vẫn còn bụm mặt.

      Linh chọt chọt cánh tay nó, mềm nhũn, ngón tay man mát trong ngày mưa phùn rất dễ cảm giác được hơi ấm: “Này, mày rơi xuống đập hỏng nhà tao, nếu mày đền tiền tao kéo mày ra chợ cân kí đó.”

      Trời biết nàng xui thế nào, sáng sớm chưa kịp dậy, gà trống vừa gáy lên tiếng đầu lại bị chấn động vĩ đại đánh thức, hất nàng lăn từ giường rớt xuống đất…

      Phong Cẩm cuối cùng cũng nhìn nàng cái, đó là nương khoảng chừng 17, 18 tuổi, thân áo vải màu xanh lá. Khuôn mặt hơi cúi, búi cái tiểu kế, dung nhan tiếu mĩ vì ăn mặc đơn sơ mà ảm đạm phần. Tuy là phàm nhân nhưng dung mạo lại xuất chúng, nếu như ở tình huống bình thường, nhất định sờ bàn tay bé của người ta, thăm hỏi nhà nàng ở nơi nào, họ tên là gì, nhưng bây giờ… nhìn nhìn cặp móng vuốt gấu, nội tâm đau kịch liệt, lại bụm kín mặt.

      Lão Mộc Hoa chết bầm, chờ khi ta về Cửu Trọng Thiên, nhất định bẻ gẫy ba cái xương sườn của lão.

      Song vấn đề cần giải quyết gấp rút là trở về chân thân, tìm lại pháp lực rồi mới nghĩ đến chuyện trở về đánh lão ta trận.

      Cặp mắt kia đen thui vòng, Linh thể nhận ra được ánh mắt của nó, thấy nó hồi lâu thèm chú ý đến mình, lập tức nhảy dựng lên, Đập rầm rầm lên tấm ván gỗ: “Mày đừng có hòng mà quịt nợ ấy nhá!”

      Chỉ 57 lượng tám văn quịt làm cái quỉ gì. Phong Cẩm cười nhạt, giật giật miệng muốn , lại chỉ phát ra tiếng gù gù.

      “…”

      Giọng ngọt trong như nước suối của đâu rồi! Thanh mát lạnh dịu dàng của đâu rồi! Lời tựa vàng tựa ngọc mê đảo hàng vạn nương của đâu rồi!

      Cái tiếng dã thú rên rỉ khó nghe này là quái gì?!

      Hai tay thon dài còn thôi, ngay cả thanh cũng có, lại còn biến thành con gấu. Đệ nhất thần giới mĩ nam tử Phong Cẩm hôm nay lâm vào khốn cảnh vĩ đại của nhân sinh.

      Bên ngoài thôn Bát tự, con lợn rừng thà chậm rãi theo đằng sau người đàn ông trung niên. cột dây thừng, cũng chẳng xiềng xích, vậy mà hung thần răng nanh như nó lại ngoan ngoãn theo.

      Người đàn ông kia mang bộ đạo bào hoàng sắc cũ mèm, bên hông lủng lẳng cái hồ lô, lưng thanh kiếm gỗ đào. thân kiếm đường hoa văn, có bán giỏi lắm cũng chỉ mười văn tiền. Chống chiếc dù giấy rách tả tơi, chậm bước, huýt sáo, tiến về hướng cửa thôn nằm dưới gốc cây đa, gõ gõ hòn đá chặn cửa: “Mở cửa, mở cửa.”

      Dứt lời, tảng đá kia như vật sống, vươn ra hai chân đứng lên, nhích nhích sang bên cạnh. Chờ khi người đàn ông kia vào, lại chậm chạp trở về chỗ cũ.

      Nhân khẩu trong thôn chừng hơn năm trăm người, nhiều lắm được trăm hộ. Trong mắt người bên ngoài, đây là thôn đạo sĩ, bởi người trong thôn chưa từng bái sư cầu đạo, trẻ con vừa sinh ra tự thân mang linh lực. Nay loạn thế, sinh kế khó khăn, người trong thôn hành nghề trừ , kiếm chút bạc sống qua ngày.

      Người đàn ông kia từ lúc vào thôn vẫn luôn theo hướng bắc mà , qua vài cái khúc cua, ngõ , đến chân núi, bước lên thềm đá. Đến ngôi nhà mới ngừng lại. Vốn định gõ cửa, lại thấy tường đất bên cạnh sụp mảng lớn, nhìn vào liền thấy được Linh . Con vật đen trắng to bự kia cũng đập vào mắt, mừng rỡ: “Linh , cháu triệu hồi ra được linh vật rồi?”

      Người thôn Bát Tự có thiên phú dị bẩm, giống phàm nhân lại chẳng được công nhận thần tiên, địa vị xấu hổ. Bọn họ biết cách làm thế nào triệu hồi được linh vật, kết khế ước, chủ tớ đời.

      Trước đây Linh cũng từng bày trận pháp, lại triệu hồi được, còn khiến tinh thần và thể xác trở nên mỏi mệt.

      Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy con gấu mèo còn tưởng nàng triệu hồi thành công. Ai ngờ Linh khoát tay: “Thanh Thành thúc, cháu muốn triệu hồi mèo, phải gấu mèo, thứ này biết từ đâu, rơi vào nhà cháu khoét ra cả cái lỗ to đùng.”

      Thanh Thành nhảy vào bên trong từ bức tường phế tích kia, nhìn xem hố to, sợ hãi than: “Nhất định là rơi xuống từ nơi rất cao, nhưng mà…”

      Nếu là con gấu bình thường sớm tan xương nát thịt, còn con này, trông qua chỉ thấy bị đau cũng có thương tổn chỗ nào. Nhìn kĩ, lại chẳng thấy tiên khí hay gì đặc biệt, kiểu gì cũng chỉ thấy con gấu trúc bình thường.

      đưa gói giấy dầu cho Linh , ngồi xuống xoa bóp gân cốt con gấu, chưa kịp xem kĩ bị nó tát đập ra, khỏi cười cười: “Xem ra khó tính đây.”

      cáu kỉnh mới là lạ. Phong Cẩm chưa bao giờ ở trong tình huống sốt ruột như vậy, thế còn bị người đàn ông thô ráp niết mặt, như vầy càng thể nhịn.

      Linh mở gói giấy dầu, nhìn thấy là chân gà, vui vẻ cầm lấy, cắn miếng, ăn ngon lành, : “Thanh Thành thúc, thúc làm nó mở miệng chuyện . Dù sao cháu giờ cũng triệu ra linh vật, nó lại thiếu nợ cháu, tạm thời cho nó bán sức lao động trả nợ.”

      Thôn Bát Tự nổi danh khắp Lộc Châu, mỗi khi đụng phải quỉ quái khó chơi, điều thứ nhất người ta nghĩ đến là người thôn Bát Tự .

      Chỉ mỗi việc bên người họ theo linh thú thôi khiến người khác phải công nhận rằng họ giống đạo sĩ bình thường rồi. Linh thú nhìn càng hung mãnh, tiền công càng cao.

      Nhưng mà…Thanh Thành nhìn thấy đây chỉ là con gấu trúc khờ khạo ngu ngốc, thấp giọng: “Bộ dáng nó ngốc như vậy, cháu thực muốn mang nó ra ngoài lăn lộn sao?”

      Linh sao muốn triệu hồi ra con mèo trắng quí phái chứ, nhưng nề hà nàng có được năng lực đó, chỉ đành tạm chấp nhận mà thôi, : “Cũng phải có tác dụng, tuy rằng nhìn khờ ngốc nhưng ít nhiều cũng lưng hùm vai gấu.”

      Phong Cẩm liếc cái hai kẻ ” trước mặt , này này, nghe hiểu được đó. Dám ngốc, lại cái gì lưng hùm vai gấu, đây trước kia phải là ngọc thụ lâm phong, đường đường là mĩ nam tử mới đúng.

      muốn biện giải lại nhìn thấy tay gấu chân gấu, a

      Thanh Thành nghiêng đầu nhìn: “Sao nó cứ luôn bụm mặt vậy?”

      “Ai biết.”

      “Quên , đem ra chợ nó cũng bị lột da bưng lên bàn ăn thôi, xem như làm việc thiện.” Thanh Thành lấy ra mấy trương phù từ trong ngực, chọn tấm , bắt đầu niệm chú.

      Giọng người đàn ông trung niên trầm thấp mà chậm rãi, có chút khàn khàn, có chút nghe , lẳng lặng nghe lại chữ chữ ràng, cuối cùng lại hiểu nghĩa gì.

      Linh nhìn ông ta thi pháp, loại pháp thuật có thể khiến thú mở miệng chuyện này quá khả năng của , trong thôn làm được cũng mấy người.

      Phong Cẩm hé ra cặp móng vuốt, nhìn về phía người đàn ông thô kệch kia. Chỉ là người đàn ông phàm tục, vì sao biết đến pháp thuật thượng cổ?

      Vừa nãy bay loạn Thiên Khung, khi ngã vào cái thôn này, nhận ra bình thường. Giống như tòa đảo đơn độc giữa thế gian, tràn ngập tiên khí, nhưng trước mặt lúc này lại chỉ là những kẻ phàm nhân, thấy tiên thể.

      Vốn tưởng rằng chỉ là nơi địa linh nhân kiệt, ai ngờ chú thuật niệm lúc này ràng xuất xứ từ thượng cổ.

      Nghĩ đến xuất thần, để ý ông ta đốt hoàng phù kia thành tro, đổ vào trong bát nước, sau khi chén nước đen sì sì hoàn thành cũng là lúc chú ngữ dừng lại. Sau đó, nó bị nương kia túm miệng, kéo ra, miệng gấu mở to, trút cả bát nước đen kia vào họng, ồng ộc xuôi xuống bụng.

      Phong Cẩm kêu tiếng thảm thiết, lăn lộn đầy đất.

      “…Đám phàm nhân chết tiệt!”

      Linh vỗ vỗ hai tay vừa lòng : “Xong xuôi, đại công cáo thành. Bạch lão hùng, từ nay về sau mày theo tao làm công trả nợ, tao cho mày ăn ngon uống no, theo tao có thịt ăn nha.”

      Phong Cẩm giận: “Đừng có gọi ta là Bạch lão hùng.”

      “Meo?”

      “…Tránh ra.”

      Khóe miệng Linh co giật, lấy ra tấm định thân phù từ trong ngực, chụp lên trán nó: “Bình tĩnh lại, thu liễm thú tính.”

      “…”

      Trứng thối!!a
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Gấu mèo đại nhân phiền muộn.

      Phong Cẩm ôm thùng gỗ ói lâu, nhưng ói bao nhiêu nữa trong miệng vẫn cứ ngai ngái cái mùi tro bụi. Tất cả là do thôn kia định thân quá lâu, nước bẩn có khi tiêu hóa hết rồi.

      Buồn rầu hồi, rốt cuộc vươn chân, lại với tới, đành xê dịch cặp mông tròn lẳng, lúc này cặp giò mập mạp mới chạm được mặt đất. Cảm giác dinh dính ướt át của bùn lập tức ngập quanh, vừa bẩn vừa lạnh. nhắm mắt, chịu đựng, lê lết đến hướng giếng nước, chuẩn bị múc nước súc miệng.

      Đến bên cạnh giếng, quăng gàu nước.

      “Ai da.” Hình như sau tiếng va chạm của gàu nước rơi xuống, còn nghe đến hai tiếng gào thảm thiết?

      Thăm dò nhìn thử, tối đen, nhưng mắt gấu mèo có thể nhìn trong bóng tối mà, thấy gì cả, vậy là nghe lầm rồi.

      Phong Cẩm kéo dây thừng, chậm rãi nâng gàu nước lên, đặt bên cạnh giếng, muốn ngậm nước súc miệng, cúi mặt xuống gàu nước, phát mặt quá lớn, chạm trúng quai cầm. ngồi loay hoay, nghiêng đầu, biết làm cách nào uống được nước.

      Nhớ ngày đường đường là thần giới đệ nhất mĩ nam tử….

      Nhớ ngày còn xinh đẹp hơn cả mĩ nữ thiên tiên…

      Phong Cẩm rưng rưng, vì sao lại biến thành con gấu như thế này. Buồn rầu ôm lấy gàu nước, tính trút nước xuống từ cao. Vừa giơ lên thấy hai con ếch ngồi bên trong. Hai cặp mắt ngáo ộp nhìn chằm chằm mình.

      “Ộp ộp, con gấu trúc này ở đâu ra vậy.”

      “Ộp ộp đây ràng là con gấu chó.”

      “Ộp ộp, là gấu trúc, con ếch ngu ngốc này.”

      “Ộp ộp, ngươi mới là ếch ngu, là gấu chó mới đúng.”

      Phong Cẩm nhàng đưa gàu nước trở lại miệng giếng, buông tay.

      “Lành cành.” Cái gàu rơi trở về đáy giếng, tiếng tranh cãi im bặt.

      Linh ở trong nhà nghe thấy tiếng động, thử nhìn ra: “Bạch lão hùng, mày ói đủ chưa, muốn ăn trưa ?”

      Phong Cẩm từ từ xoay người nhìn nàng, híp mắt, hình như đúng là đói bụng. lại chậm rì rì đến gần, chậm rì rì chuẩn bị ăn cơm, Chậm rì rì nhấc chân bước lên ván gỗ, chậm rì rì … mới nhận ra kiện — hình như động tác của trở nên chậm chạp, có muốn chạy nhanh chút, cũng thể mau hơn nổi.

      Nhớ ngày đường đường là…

      Nội tâm quằn quại như gió thu cuốn hết lá vàng, quên , đừng hoài niệm nữa tốt hơn.

      Rất nhanh, lại nhận ra đau lòng, bị kẹt tại cửa. đẩy đẩy, thể đưa cái thân mình béo ú này ra ngoài, cái cửa gỗ này quá !

      Thân thể to béo tròn vo đẩy rồi đẩy, kéo rồi kéo, khiến cánh cửa gỗ cũ nát lung lay kẽo kẹt kẽo kẹt . Linh nhìn mà căng thẳng, bước đến đẩy giúp nó tay. Hai người cùng lúc dùng sức, đột ngột tiếng “Cách!” vang lên, dường như có gì đó gãy, cú hẫng chân, khung cửa bóc ra từ tường đất, đập thẳng xuống người gấu mèo.

      Phong Cẩm chân bước loạng choạng, thân thể tròn vo đặt mông ngồi phịch xuống đất. trận bùm bùm quay cuồng, bụi bay đầy sân, sinh linh cả nhà đều thò đầu ra xem náo nhiệt.

      Linh nhìn cửa lớn được mở rộng ít, lại ngẩng đầu nhìn đến hướng con thú trắng đen mập mạp với khung cửa gỗ người nó, thiếu chút nữa là tức muốn xỉu.

      Chẳng sợ gió xuân có thổi đến, cũng chẳng thấy được cảnh xuân, có chăng là hoang sơ vắng lạnh.

      “Bạch lão hùng, tao muốn cân kí mày!!”

      Phong Cẩm giãy dụa đứng dậy, động tác cực kì….chậm, giận: “Đừng gọi ta là Bạch lão hùng!”

      “Bốp !” tấm hoàng phù dán lên trán, lại thể động đậy.

      Phàm nhân chết tiệt!!

      Linh quăng cho con thú đen trắng mập mạp kia cái ô, để nó ở bên ngoài sám hối. Thiếu nàng 57 lượng…, bây giờ là 60 lượng, vậy mà cũng dám kiêu ngạo.

      Nàng ôm bát, ngồi ăn cơm ván gỗ, nhìn con quái vật to béo kia cứ liếc tới liếc lui, có chút mềm lòng: “Ăn cơm ?”

      Phong Cẩm lườm nàng cái, mũi bật hơi: “Hừ.”

      “…”Thái độ chưa chịu sửa đổi, thể tha!

      Cái khung cửa kia còn bám người Phong Cẩm, chiếc ô căn bản thể che hết được thân hình cao to (béo). Linh nhìn bộ lông đen trắng người dính đầy bọt nước, cuối cùng cũng tiến đến gỡ ra tấm phù: “Đứng lên .”

      Phong Cẩm lúc này mới đứng dậy, bằng bốn chân, dùng sức, bành bạch bành bạch giũ lông, nước văng cho Linh mặt.

      “…” Linh siết chặt nắm tay, kìm nén suy nghĩ đập cho trận. Nộ khí bừng bừng xoay người, thấy nó lại bụm mặt, nằm sấp: “Ta là người đau lòng mới đúng, mày bụm mặt cái gì?”

      Phong Cẩm thanh thê lương: “Ta giũ lông! Giống con chó mà giũ lông!”

      Khóe miệng Linh khẽ cong: “Mày phải là gấu sao, gấu con nào chả giũ lông.”

      Phàm nhân chết tiệt, Phong Cẩm lòng bi thống, bụng kêu lên òng ọc, nhớ đến chuyện ăn cơm, quên , ăn cơm, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất: “Ta muốn ăn cơm.”

      Linh thấy nó cuối cùng cũng thèm ăn, vui vẻ đứng lên: “Đợi chút.”

      Phong Cẩm tựa vào tường, hóng gió xuân, chờ cơm, rốt cuộc cũng có việc dễ chịu.

      Đợi hồi, từ trong nhà vang lên tiếng lá cây sàn sạt sàn sạt cọ mặt đất . Nó nhìn lại, đống lục sắc quất thẳng vào mặt, bên tai là thanh thiếu nữ: “Xem, tao đặc biệt đến sau núi chặt trúc tươi đến cho mày đó, tao còn sợ nó ướt, lau khô rồi, tao…”

      “Phách!” Lá trúc bị tay gấu đập , hơn nửa rơi vào vũng bùn, bẩn.

      “Ta muốn ăn thịt.”

      Linh Đanh thể nhịn được nữa, lại lấy hoàng phù đập lên trán nó. Phong Cẩm có kinh nghiệm 2 lần chịu thiệt, biết đề phòng, lập tức ngăn chặn tay nàng, đẩy nàng ra.

      Linh bước chân loạng choạng, ngã ngửa. Phong Cẩm giật mình, muốn với tay chộp nàng, kết quả lại lòi ra sáu cái móng vuốt sắc bén “Soạt!!!”

      Vải vóc bung ra tơi tả, từ eo đến ngực, làn da trắng nõn rơi vào trong mắt Phong Cẩm, tóc đen bay lên, đẹp sao tả siết.

      “Bạch!” Linh ngã xuống vũng bùn, cũng may trời mưa, trong sân cũng có gạch đá, nên tuy ngã nặng nhưng nước bùn xốp, bị gãy xương gì đó.

      Phong Cẩm nuốt nuốt nước bọt, ngồi bệt dưới mái hiên, chậm chạp nghiêng đầu nhìn xa xăm.

      Linh sửng hồi lâu mới phục hồi tinh thần, nghiến răng: “Rốt cuộc mày có ăn cây trúc hay ?”

      Phong Cẩm nhanh lẹ hết sức có thể, túm nắm lá trúc chưa bẩn vội nhét, đầy miệng xanh lè .

      “Mày có còn giũ lông nữa hay ?”

      Đầu gấu lắc lia lịa.

      Thế này Linh mới kiềm chế nổi điên được, vùng vẫy đứng lên, chống thắt lưng đau : “Ăn cho giỏi, tao tắm.”

      Tắm? Nghĩ đến cảnh đẹp vừa nãy, Phong Cẩm híp hai mắt đen thui, quay đầu nhìn lại. Nề hà cổ lại quá ngắn, cách nào xoay được, hơn nữa người lúc này còn treo thêm cái khung cửa.

      Trong miệng có vị ngọt, cây trúc vậy mà ăn khá ngon. Ăn no rồi muốn ngủ, ăn rồi ngủ…Cuộc sống như vậy hình như cũng tệ.

      ngáp cái, ôm đống lá trúc nằm lăn quay ra ngủ.

      Chờ Linh quay lại thấy con thú đen trắng kia ngủ say. Khom người nhìn kĩ, ngủ say rồi. Nàng mím môi, vào trong nhà lấy ra cái chăn đắp cho nó, sau mới cầm quần áo tắm.

      Ai ngờ vừa đến phòng tắm thấy tại cửa là chằng chịt dây thường xuân xanh mượt. Nàng vỗ vỗ cái dây leo: “Hồng Cát, ngươi về rồi?”

      Từ bên trong dây thường xuân lộ ra cái đầu, kiều mị diễm, thanh mệt mỏi: “ về” nhìn thấy thân bẩn thỉu, vẻ mặt ghét bỏ: “Bẩn chết.”

      “Vì thế nên nhanh tránh ra, ta tắm.”

      tránh, ta mất hứng.” Hồng Cát vẫy vẫy hai cái, lại lầm bầm: “Nhất định là do ta đẹp quá, đủ tự tin, sợ ta theo người khác, nên mới bỏ ta mà , nhất định là như vậy.”

      Linh ngẩng đầu nhìn dây thường xuân kia, khóe miệng nhịn được cong lên: “ A, ra là bị người ta bỏ.”

      Trong nháy mắt, dây xanh bao trùm, che lấp ánh sáng, rung bần bật , Hồng Cát giận dữ: “Ngươi đừng hòng tắm rửa! hừ!”

      Dứt lời, lại triền hai vòng lên cửa.

      Cho đến khi Linh lấy ra phù chú trong lòng, Hồng Cát mới giật mình kêu lên tiếng, nhanh chóng thả ra: “Nha đầu đáng ghét.”

      Đến cùng ai mới đáng ghét. Linh hừ , vào tắm rửa, cuối cùng lại thăm dò cái: “Ta mới nuôi thêm con gấu lớn, ngươi xem thử .”

      Hồng Cát: “…Ngươi đúng là cứ thích nhét mấy thứ kì quái gì đó vào trong nhà.”

      Phong Cẩm nằm ván gỗ mơ mơ màng màng ngủ, cứ cảm thấy trong tai có thứ gì lảm nhảm, lại còn chọc chỗ này chọt chỗ kia người.

      “Ta tìm được nhà mới rồi, lại mềm lại ấm.”

      “Lỡ như nó ở bẩn sao?”

      sao, Linh làm sạch cho nó.”

      lật người, cảm thấy có gì đó ngã xuống từ người mình.

      “Ai nha nha, mày đè tao rồi, mau đứng dậy, con mập này”

      Phong Cẩm sờ sờ sau lưng, lấy ra vật , đó là người tí hon cỡ lòng bàn tay, thân bạch y, tinh xảo như con rối: “Khuẩn nhân?”

      Khuẩn nhân là linh vật thiên địa, bộ dáng giống con người, nhưng kích cỡ bé, vì thế mà được gọi là khuẩn nhân. Khuẩn nhân có chút pháp lực, nhưng tinh thông, vì ngoại hình, có đoạn thời gian bị đạo sĩ truy đuổi ráo riết, số lượng giảm xuống nhanh chóng, nay nhìn thấy ở nhân gian cũng là hiếm lạ.

      Khuẩn nhân nho bị ép nghẹt thở, choáng váng ngồi tay gấu, mở mắt liền nhìn thấy cái mặt khổng lồ, sợ kinh hồn, quát to tiếng , thất kinh. Cuống quít quay vòng, cuối cùng cảm thấy tính mạng khó giữ, bật ngửa ra, giả chết. Phong Cẩm thả nàng ra, chốc lát thấy “Xác chết sống dậy”, nhảy lên, chạy trốn, trong nháy mắt biến mất thấy.

      ngẩng đầu nhìn về phía sân, những thanh cứ lảm nhảm liên tục kia ngừng lại.

      Linh vật nơi này ít, ràng chỉ là nơi ở của phàm nhân lại đầy bất ngờ.

      muốn hốt lên nắm đất xem xét, lấy pháp lực của bản thân, nhất định nhanh tìm ra. Cúi người…với tới. Nhíu mày, lại cong thêm chút, móng vuốt cũng lòi ra, vẫn đủ.

      …Thắt lưng quá bự, , cúi, xuống, được!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Chống ô bắt .


      Chỉ trong ngày, tin tức nhà Linh có gấu mèo truyền khắp thôn Bát Tự. Buổi chiều, mọi người đều ghé qua vây xem. Hồng Cát chuyển dời từ nhà đến bức tường, lấy thân làm tường, giăng dây leo, : “Đừng có mà bứt nha, tường đất đổ đó.”

      Có người ngẩng đầu hỏi nàng: “Con gấu kia bao lớn, là thú con sao?”

      “Khá lớn” Hồng Cát khua tay múa chân chút: “ hơn con gấu chó nhà tộc trưởng chút.”

      Mọi người than thở, như vậy cũng là lớn lắm rồi nha.

      Linh sớm nghe thấy tiếng huyên náo chộn rộn bên ngoài. Thấp thỏm thăm dò nhìn xem, lo lắng cho bức tường nhà mình, hỏng rồi nàng cũng có tiền sửa, đến lúc đó là ăn gió Tây bắc mà sống. Tộc trưởng thấy nàng thất thần, gõ gõ cái bàn, nghiêm túc: “Linh .”

      Nàng hoàn hồn: “A?”

      Tộc trưởng khẽ nhếch cằm, ý bảo nàng nhìn đến vật thể đen trắng ngồi thềm đá đằng kia: “Con gấu đen trắng kia ngu ngu ngơ ngơ, nghe ngay cả thời gian ăn cũng phải bỏ cả ngày , chỉ biết ăn ăn ăn rồi ăn, cháu sợ bị ăn luôn sao?”

      Linh chỉ triền núi sau nhà: “ núi trúc, nuôi được mà.”

      Lúc này Phong Cẩm bị đám phàm nhân vây xem, vô số tầm mắt chăm chú người , nhưng chút vui vẻ cũng có. Trước kia khi vẫn còn là mĩ nam tử, hưởng thụ vô số ánh mắt sùng bái của các nương, chút áp lực. Nay bị đám phàm nhân vây xem, còn miệng gấu, gấu, gấu, vui nổi.

      Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cánh tay biết bị ai chọt chọt, nhấc cặp mắt đen thùi nhìn lên, thấy con gấu chó to đùng.

      Gấu chó khom người ngửi ngửi, sau đó miệng xì tiếng: “Xì, ra là đực.” xong, lắc lắc mông gấu bỏ .

      “…” Sinh thời vậy mà bị con gấu ghét bỏ! Phong Cẩm che ngực, bà nội gấu nhà mày.

      Khảo sát xong, trong thôn lại thêm thành viên, xác định có tính nguy hiểm, tộc trưởng mới mang theo mọi người rời , dặn dò : “Gấu này có quái lực, lại hàm hậu, nuôi cũng tệ, đừng có dạy cho nó mấy thứ bậy bạ, tai họa dân chúng.”

      Linh nhìn thoáng qua con thú vẫn bụm mặt, nó có thể trở thành tai họa mới là chuyện lạ. Tiễn bước thôn nhân, đẩy đẩy cánh cửa nhà mình, cánh cửa cũ nát cọt kẹt cọt kẹt, quả là hỏng rồi.

      “Gấu mèo đại nhân.” Nàng lên đằng trước, xoa xoa đầu nó, mềm nhũn, mùa đông mà ôm nhất định rất ấm áp.

      Phong Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thôn này phiền lòng. Cúi đầu nhìn về cặp móng gấu, huơ huơ, hoàn toàn có dấu hiệu của pháp thuật.

      Linh thấy nó trầm tư, cúi người, chọt chọt mặt nó: “Gấu mèo đại nhân?”

      Phong Cẩm đứng lên, thân thể cao lớn, cái bụng tròn lẳng đẩy Linh lui về sau. Linh ngửa đầu nhìn lại, lấy tay so sánh chiều cao, có thể đụng đến tai nó. Tuy rằng vẻ mặt ngây ngốc nhưng thân thể nhìn khá khỏe mạnh, rất vừa lòng: “Mang ra ngoài bắt quỉ trừ hẳn thành vấn đề.”

      Phong Cẩm nâng bước nặng nề ra ngoài, hai bước mới phát cách nó vậy mà là phết phết kiểu bát tự, lại vui.

      “Mày đâu?”

      “Về nhà.”

      Linh nhíu mày, nhảy đến trước mặt nó, nâng tay ngăn lại: “Mày nợ tiền tao, chưa trả nghĩ trốn?”

      Phong Cẩm hừ tiếng: “Chỉ có mấy lượng bạc còm, ngươi đừng làm chuyện khó coi như vậy.”

      Linh cũng hừ ra tiếng: “Vậy mày trả tao ngay bây giờ .”

      Phong Cẩm nghẹn lời.

      Linh nhàng cười, vẻ mặt đắc ý, vỗ vỗ cánh tay nó, dỗ: “Được rồi được rồi mà, cho mày ăn điểm tâm, tao khiêng về đống gậy trúc đấy.”

      Phong Cẩm nghiêng người về phía trước: “Ta ăn gậy trúc.” Thanh hùng hậu, nặng nề giống như có thể đập chết người, có nghe bao nhiêu lần vẫn thể quen được.

      Linh hoàn toàn thèm để ý, : “Tộc trưởng , gấu mèo phải ăn gậy trúc, lâu lâu có thể ăn chút thịt. Có muốn ăn thịt ? Tao dẫn mày , đương nhiên, hóa đơn đều ghi vào sổ nợ.”

      ăn.” Phong Cẩm tới cửa, chợt nghe Linh quát tiếng, nhào lên túm .

      “Mày còn muốn treo thêm cái khung cửa người sao? bên kia cho tao.” Nàng vất vả để lấy cái khung cửa người nó ra, lại thêm lần nữa, nàng cũng có tiền mua cửa mới.

      Phương Cẩm nhịn, đến hướng bức tường bị đổ, lúc này Linh mới ngăn đón .

      Thấy nàng vậy mà nhàng thả như vậy, Phong Cẩm sinh nghi. vừa hồ nghi vừa cất bước ra khỏi ngôi nhà này, đến lúc bước ra mới phát ngôi nhà này nằm lưng chừng núi, nhìn hướng xa xa, ngôi nhà gần nhất cũng chỉ cỡ cái bánh bao. Sơn đạo khúc khuỷu, cong cong quẹo quẹo, cách cửa thôn vạn tám ngàn dặm….

      Muốn ra ngoài năm nào mới đến đây…

      Phong Cẩm lệ rơi đầy mặt, nhấc chân, thể hạ chân xuống, cuối cùng vẫn là quay trở lại. Lòng tràn đầy buồn bực đặt mông ngồi dưới mái hiên, , muốn, !

      Linh cúi người híp mắt cười : “Đừng ũ rũ như vậy, mày muốn dạo cứ , ở đằng kia có rất nhiều gậy trúc, ăn tự nhiên.”

      “Ta phải gấu, ta muốn ăn thịt.”

      “Vậy làm việc .” Linh vỗ vỗ cái đầu tròn của , xúc cảm rất tốt.

      Phong Cẩm bĩu môi, quên , trước khi pháp lực khôi phục, tìm chỗ ở cũng tốt. Chờ khi khôi phục rồi, vo nàng ta thành nắm, vo thành cục, sau đó cho nàng ta ăn cây trúc.

      Nghĩ thôi, hai mắt cong thành đường.

      Buổi tối, Linh hái ít rau từ vườn, ngồi cạnh giếng rửa. Chỉ chốc lát nhảy ra hai con ếch, ngồi xổm nhìn nàng.

      “Con gấu kia đơn giản.”

      “Ngươi muốn giữ nó sao?”

      gặp phải phiền toái đó.”

      Linh ngẩng đầu, chuyên tâm rửa sạch bùn đất rau, mưa khiến đất văng đầy lá: “Ừ.”

      “Vẫn cứ chừa, ngu xuẩn.”

      Linh khóe miệng cong lên: “Vậy các ngươi hi vọng năm đó ta cứu các ngươi phải ?”

      “Đúng vậy.”

      Linh sửng sốt, mím môi, cầm rau: “Ra ngoài lâu rồi, về thôi.”

      “Bạch bạch!” Ếch nhảy vào trong giếng, nhảy ra nữa.

      Tiếng nước róc rách bên tai, cho đến khi nghe thấy nữa, Linh mới đưa tầm mắt dừng ở vết sẹo mu bàn tay. Từ ngón trỏ uốn lượn đến cổ tay, bộ dáng như con thằn lằn.

      Nàng lau vệt nước đó, vết sẹo kia lập tức biến mất thấy nữa.

      Quả nhiên là nguyền rủa vĩnh hằng.

      Linh xem nhiều nữa, hừ hừ bài hát rửa sạch thức ăn, cầm đến phòng bếp, đập quả trứng. Khi nàng về phòng, thấy con gấu kia ngôi ngay ngắn trước bàn, cặp mông khổng lồ chừa ra kẽ hở nào ghế, lung lay chút, cái ghế có vẻ sắp sập. Nàng vội vàng qua thả đồ ăn xuống : “Mày ngồi xuống đất cho tao.”

      Phong Cẩm cự tuyệt: “Ta phải chó.”

      “Mày là gấu.”

      phải.”

      “Vậy mày đưa ra chứng cứ mình phải gấu xem nào.”

      “Ta…” Phong Cẩm ủy khuất, nhìn thấy đôi đũa bàn, mới đắc ý : “Ta biết dùng đũa, ngươi thấy con gấu nào biết dùng đũa ?” Dứt lời, tay gấu nhắm đôi đũa mà vươn đến, còn chưa đụng đến, bị Linh hất tay: “Đây là đồ ăn của tao.”

      “A.” Phong Cẩm quét phía trước cái, trừng mắt: “Vì sao chỉ có bộ bát đũa?! Của ta đâu?”

      Linh chỉ chỉ đằng sau nó.

      Phong Cẩm quay đầu nhìn lại, ánh mắt bị đống lá trúc nhuộm thành lục sắc, kháng nghị: “Ta muốn ăn cơm, ăn thịt.”

      cho.”

      Hai ngày nhận ủy khuất đến lúc này thể nhịn được nữa, ra sức đập bàn, chuẩn bị giáo huấn phàm nhân ngu xuẩn này. Ai ngờ tay gấu quá mạnh mẽ, đập phát, cái bàn vốn đủ già yếu “Choang” tiếng, bể nát.

      Thức ăn chưa vào mồm miếng rơi hết xuống đất, chỉ còn chiếc đũa may mắn trụ lại tay Linh , nhưng vậy cũng chẳng dùng được gì…Nàng cầm đôi đũa sửng sốt hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu chằm chằm con gấu trước mặt.

      Trong ánh mắt cháy rực ngọn lửa, Phong Cẩm cảm thấy bộ lông đen trắng bốc mùi khét lẹt.

      Bỗng nhiên khóe miệng nàng cong lên nụ cười ôn hòa, lông tơ Phong Cẩm xù lên dựng thẳng….

      “A—- “ Tiếng gào thảm thiết xé toạt màn đêm.

      Sáng hôm sau, mưa lại lộp độp, tầng tầng mờ ảo như sương.

      Linh duỗi lưng, thắt chặt chiếc hồ lô bên hông. Hồng Cát nghe tiếng động, chui ra ngoài hiên, hỏi: “Linh , các ngươi định ra ngoài sao?”

      “Nếu kiếm tiền ta cũng chả còn đồng nào sửa nhà.” Dứt lời lại liếc qua con gấu trúc bên cạnh hừ tiếng.

      Nhận ánh mắt khinh bỉ bay đến, Phong Cẩm ôm cái mặt bánh bao sưng nửa ngày cực lực nhẫn nhịn.

      Hồng Cát nghe vậy, vươn dây leo, đưa chiếc ô cho gấu mèo cầm.

      Phong Cẩm thích mưa, ướt sũng, lông lại bết cả vào nhau. cái ô 24 cây chống, trang trí vẽ đầy tranh thủy mặc, rất tinh xảo. Cái ô này cực kì thích hợp với khí chất của , cuối cùng cũng có chuyện khiến Phong Cẩm vừa lòng.

      Nhưng mà…Vì sao vẫn có nước mưa rơi lên người ? Ô lủng sao? quay nhìn vài lần, tìm thấy lỗ hổng. Lại nhìn kĩ hồi lâu, rốt cuộc mới phát chân tướng——-

      Ô quá , chỉ có thể che được đầu , còn thân thể thể che hết! Hoàn toàn ! Thể! Che! Hết!

      Linh vừa ra ngoài phát dưới tán ô hết chỗ, lại nâng ô nhìn lại: “Làm gì vậy?”

      “Ta muốn ô lớn, ta ghét bị ướt.”

      có, tao tìm hiểu rồi, nhà gấu bọn mày thích nơi ẩm ướt, đừng cố làm như mày phải gấu được .” Linh nhìn nó còn cố giãy dụa, trừng mắt: “Đừng có kì kèo nữa, đến chợ tao cân kí mày.”

      Phong Cẩm thầm phỉ nhổ nàng trăm lần, phàm nhân chết tiệt, xoay ô, giọt nước văng tứ tung, vũng nước dưới chân soi ra con quái vật to lớn, nhưng lại soi đủ cả thân thể béo tròn của . Nội tâm bi thống trận, thể nhịn được mà.

      “Này, Bạch lão hùng, thôi.”

      Phong Cẩm thu hồi tầm mắt, u ám ảm đạm theo chân nàng ra cửa bằng cái lỗ hổng của bức tường , cùng xuống núi bắt kiếm tiền mua thịt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Chuyện quỉ dị của thiên kim nhà họ Tống.

      Khi ra được ngoài bức tường, chân gấu ướt, mỗi bước đều cực khổ khủng khiếp. đầu dột mưa, dưới chân ngập nước, Phong Cẩm cảm thấy mình vô cùng thê thảm.

      Linh bước chân thoải mái, bao lâu đến chân núi, quay đầu thấy con vật trắng đen to béo kia còn lề mề ở lưng núi, mỗi bước chân đều cực kì dè dặt cẩn thận, giống như nếu bị dính tí bùn nó chết vậy. Nàng híp mắt, lại nhàng nhảy lên đến, trong nháy mắt đứng trước mặt nó, cước đạp thẳng lên cái móng biết khi nào mới chịu hạ xuống kia.

      “Bẹp!” Nháy mắt, bàn chân ngập trong bùn, phát ra tiếng vang ghê tởm, Phong Cẩm cảm thấy trong khoảnh khắc toàn thân chấn động, da thịt tê rần, vẻ mặt sợ hãi, xù thân lông: “A a a a a a a! A a a a!”

      Linh khoái trá : “A, bẩn hết rồi, vậy cần lo lắng bẩn nữa, nhanh .”

      Phong Cẩm vẫy vẫy bùn chân, bao tử đau đau: “Phàm nhân chết tiệt!”

      Linh thèm để ý nó, lại lề mề trời tối mất. Đến lúc đó đừng ăn thịt, ngay cả rau cũng có mà ăn.

      Cua cua quẹo quẹo, cuối cùng cũng đến cửa thôn.

      Phong Cẩm chết lặng với cặp chân bị bùn bắn hơn nửa, gặp Linh quay người nhìn lại, phụng phịu : “Đừng có chuyện với ta.”

      Linh nhìn cặp mắt ngập tràn đau khổ của nó, mím môi, xem ra chịu đả kích , nàng thu hồi tầm mắt, gõ gõ tảng đá chặn cửa: “Mở cửa.”

      Uỳnh ~ Uỳnh ~~~

      Tảng đá biến thành vật sống trong nháy mắt, đột ngột đứng lên từ mặt đất, vươn ra cặp giò, bước từng bước như nương, tránh đường.

      Linh nhanh nhẹn qua, nghe đằng sau có tiếng đông, còn tưởng nó cáu kỉnh. Quay đầu nhìn lại, mặt lập tức đen thui, nó lại bị kẹt tại cửa…

      Phong Cẩm ra sức chen ra đằng trước, đầu lọt, thân thể lại mắc kẹt, chen nổi. dùng sức đẩy tảng đá kia, cự thạch chút sức mẻ. Cuối cùng cự thạch bị đẩy mất kiên nhẫn, mới mở ra cặp mắt hẹp dài, liếc, thở dài, lại nhích sang bên cạnh chút. Chừa ra khoảng trống, thân thể chui lọt, nhưng Phong Cẩm chưa kịp chuẩn bị, vẫn dùng sức, ai nha tiếng theo quán tính chúi đầu về trước, lảo đảo vài bước, hoa lệ ngã vào vũng nước.

      “Bành bạch!” Bùn ướt vang tung tóe, Linh nhanh tay dùng ô che chắn. Khi nàng nhấc ô lên, người con thú đen trắng đầy bùn đất, cả người nó cứ đờ ra.

      Uỳnh ~ Uỳnh ~

      Cự thạch lại bước bước trở về vị trí cũ như có gì xảy ra, tiếp tục che chắn cửa thôn.

      Phong Cẩm phục hồi tinh thần , gào thét muốn nhào lên cắn xé cự thạch. cước đá lên, đau làm phải lùi về đằng sau, lại đặt mông ngồi xuống đất.

      làm gì sai!!

      Nhớ ngày là mĩ nam tử nổi tiếng khắp Cửu Trọng Thiên, vì sao lại bị biến thành con gấu? A! Vì sao!!!

      Linh vỗ vỗ đầu , an ủi : “Đứng dậy , tối nay cho mày ăn nhiều thịt chút.”

      Thịt? hít hít cái mũi, lúc này mới rầu rĩ lại theo chân nàng lên trấn , cũng để ý thân bùn, bước phát ra tiếng òm ọp cũng quen, thân lông bị mưa ướt càng quan tâm nữa.

      Linh cảm thấy Bạch lão hùng đằng sau dường như mọc đầy nấm mốc u ám, quanh thân phát ra nồng nặc hơi thở tối tăm, làm nàng cũng sắp mọc nấm. Xem ra nó chỉ là con gấu soi mói, mà còn là con gấu sạch .

      Nhưng trời đổ mưa có cách nào khác, chẳng lẽ phải chờ trời tạnh mưa mới ra ngoài làm việc? Đến lúc đó chết đói hết rồi.

      qua cây cầu ngoài thôn, lại chỉ thêm chút là đến trấn.

      Phong Cẩm phát đến đâu đều được người đường chắp tay cũng bái, bộ dáng tôn sùng như tôn thành thần minh vậy. Lại phải tò mò vây xem mà lướt qua bên cạnh, làm việc của mình. nhìn bản thân, là con gấu trúc, lại chẳng ai sợ hãi, quá kì quái.

      thắc mắc, thấy Linh quay đầu: “Đến nơi này dù có chuyện gì xảy ra cũng phải theo tao, nếu mày bị quái bắt.”

      “Vì sao theo ngươi sao?”

      Linh vỗ vỗ chiếc hồ lô chứng minh cho thân phận mình: “Bởi vì tao là người thôn Bát Tự, bọn họ biết người thôn Bát Tự càng mạnh mang theo linh thú càng mạnh mẽ, giá mời cũng càng cao. Tao trước đưa mày đến nhà Tống viên ngoại lộ cái mặt, chờ có danh khí, có người mang tiền đến mời, đợi lát bắt , mày cứ ở bên cạnh tao, giả bộ đánh hai ba cái gì đó tạo uy.”

      “À…”

      Nhà Tống viên ngoại có chút danh tiếng ở trấn , nhưng hiểu gần đây ái nữ đụng phải cái tai họa gì, điên ngôn điên ngữ, loạn đến độ khiến ông ta sứt đầu mẻ trán. Chạy đến thôn Bát Tự dùng số tiền lớn mời người, thôn trưởng đem việc này phân công cho Linh .

      Tống viên ngoại thấy thôn Bát Tự phái con nhóc đến, trong lòng bốc lên tức giận. Đến khi nhìn thấy gấu mèo đằng sau lưng mới dịu chút, đón tiếp người gấu vào nhà.

      Linh đường từ tiền viện đến đại sảnh vẫn hề cảm nhận được tia quỉ khí. Nơi này hết sức bình thường, u, thi khí. Hơn nữa khi thôn trưởng đưa thông tin đến qua, Tống viên ngoại là người lương thiện, có công đức, theo lí thuyết tai họa bình thường thể xâm nhập.

      Nàng hơi nhíu mi, : “Ta xem lệnh thiên kim.”

      Tống viên ngoài đưa họ qua, vừa vừa kể: “ tháng trước nữ nhi của ta vẫn bình thường, đột nhiên ngày nó tự bảo mình là linh đồng của Quan đại sĩ chuyển thế, phải trở về bên cạnh ngài, rồi tìm mọi cách tự sát, làm phu nhân ta sợ đến mức ngã bệnh.”

      Linh hỏi: “Ngoài tìm cách tự sát ra còn có chỗ nào dị thường nữa ?”

      Tống viên ngoại đáp: “ có.”

      Linh khỏi cười khẽ: “ là linh đồng, nhưng ngay cả hương khói cũng cung phụng, tự nhiên êm đẹp lại tìm chết, phải tai họa tác tác quái cũng có người tin.” Nàng sờ sờ hồ lô bên hông, chuẩn bị bắt .

      Tống viên ngoại thấy khí thế hừng hực chút hoang mang, lại tin tưởng vài phần: “Vậy mọi chuyện xin nhờ vào đạo .”

      Phong Cẩm chậm rì rì theo đằng sau, bị mất hết pháp lực, ngoài sức lực lớn ra có ưu thế gì khác. Lát nữa mà có ma quỉ quái gì nhảy ra chừng còn bị nhập thân nữa là. Nhìn lại thân hình yểu điệu của Linh đằng trước, đừng có mà bị bắt đó.
      Xuyên qua đường hành lang quang có gấp khúc, đến cửa của thiên kim Tống gia, Linh vẫn cảm nhận được có gì khác thường.

      Mở cửa, trong phòng trống rỗng, bàn cũng có. Cửa sổ đóng chặt, đèn thắp, mấy ngày nay mưa dầm, cả phòng đầy mùi ẩm mốc.

      Tống viên ngoại giải thích : “Sợ nó tự sát, ta sai người mang hết những vật có góc cạnh, dù sao nó cũng dùng.”

      Linh nhìn thấy Tống gia tiểu thư mời hiểu được vì sao gọi là sử dụng cái bàn. Bởi vì lúc này nàng bị trói lại giường, xung quanh có 6 người trông coi.
      đôi mắt hạnh mở trừng trừng đầy thống khổ, mặt mũi nước mắt giàn dụa, hai mắt đỏ đậm. Khuôn mặt diễm tuyệt, hai mắt đẫm lệ, động lòng người.

      Phong Cẩm lên đằng trước, chậc, thiếu nữ xinh đẹp thế gian hiếm có như vậy mà bị trói thành như thế, đừng để biết tai họa ở đâu nếu tự tay bóp chết nó. đáng giận, đáng giận nha.

      Linh nắm túm lông sau lưng nó kéo: “Mày chắn đường tao đấy.”

      Nắm cả bộ lông đau bằng chỉ túm mấy cọng, gào gào kêu đau lùi về sau, cách mĩ nhân nửa trượng, vui!

      Linh ngồi bên giường, nhìn Tống gia thiên kim, thấy nàng hai mắt đẫm lệ lã chã rơi, đáng thương nhìn lại mình, vừa tuyệt vọng vừa khẩn cầu. Nàng lấy xuống miếng vải chặn miệng nàng ta xuống, Tống gia thiên kim thanh hụt hơi, cầu: “Nếu ta trở về chậm, Quan đại sĩ trách phạt ta, liên lụy cha mẹ, thả ta , nếu Tống gia đều chết hết.”

      Khóe miệng Linh cong lên châm chọc: “Tùy tùy tiện tiện giết sạch người thân của linh đồng, kẻ như vậy là Quan đại sĩ sao?”

      Tống gia thiên kim ngừng chút, vẫn tin: “Thả ta , thả ta .”

      vội vội, tiểu thư trả lời ta mấy chuyện ta suy nghĩ lại.” Linh hỏi: “Vì sao người mình là linh đồng?”

      “Có người với ta.”

      “Ai?”

      “Ta cũng biết, tháng trước ta ngủ, bỗng nhiên có tiếng người với ta chuyện này, ban đầu ta rất sợ hãi, tìm người nọ nhưng lại thấy, trong phòng chỉ có mình ta.”

      “Là nam hay nữ.”

      “Là ông lão.”

      Linh nghiền ngẫm lát, cũng thấy kì quái. nhìn thấy bóng người có lẽ là Quỉ Mị. Nhưng nếu Quỉ Mị đến nơi này hẳn để lại dấu vết, nàng phát ra, chuông đeo người cũng im lặng, chút động tĩnh cũng .

      “Bình thường xuất lúc nào?”

      có thời gian cố định.”

      “Lần nào cũng là nghe tiếng thầm, phát chân thân?”

      “Ta…” Tống gia thiên kim ngập ngừng, tiếp. Lại cứng rắn sửa miệng: “ phải.”

      Linh mỉm cười, lại bám sát: “Lão nhân kia lại đến rồi phải ?”

      Phong Cẩm nhíu mi, ngay lúc này sao? Nhưng phát . đúng, đương hiên thể phát hiên, bởi vì lúc này con gấu bình thường….

      Tống gia thiên kim sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ : “Ta biết, ta cái gì cũng biết, đừng hỏi nữa, ta là linh đồng của Quan đại sĩ, ta phải trở về phụng dưỡng ngài, mau thả ta ra, nếu các người đều bị tai vạ!”

      Như đột nhiên nổi điên lên, vùng vẫy muốn cắn xé Linh . Linh nhanh tay nhanh mắt, nhàng lui về đằng sau, hạ nhân bên cạnh lập tức tiến lên nhét vải vào miệng nàng, tránh để nàng cắn lưỡi.

      Tống viên ngoại gấp giọng: “Nữ nhi ta thế nào rồi?”

      Linh cười cười: “Ta nghĩ Tống viến ngoại nên mời là đại phu chứ phải đạo sĩ. Nữ nhi của ngài bị động kinh, đạo sĩ có đến cũng vô dụng.

      “Nhưng mời đại phu cả trấn đến xem qua hết rồi, nữ nhi của ta có bệnh.”

      Linh vỗ vỗ vai : “Vậy trấn bên, huyện lí, châu lý mà mời.”

      Tống viên ngoại mờ mịt, thấy , khỏi lại thở dài. Xem ra thôn Bát Tự này cũng chỉ như thế mà thôi, lại nơi khác tìm cao nhân vậy.

      Linh thấy con thú đen trắng con nhìn chằm chằm giường, lại túm nó nhúm lông kéo ra bên ngoài, đau khiến nó thể theo.

      “Sắc phôi, mày nghĩ rằng được tiếng người là người sao, an phận tìm gấu cái , đừng có nhớ thương nương nhà người ta.”

      Phong Cẩm liếc nàng: “Ta tuyệt đối nhớ thương ngươi.”

      Ánh mắt ác ý lướt qua, Linh nâng tay che ngực, trừng nó: “Sắc lang!”

      người gấu ra khỏi cửa lớn Tống gia, Phong Cẩm phát nàng hướng đường lớn, lại đến ngõ bên cạnh, nhắc nàng nhầm, Linh : “Trong phòng tiểu thư Tống gia nhất định là loại quái ta chưa biết, vừa rồi cố người nó lộ, vậy nóc nhà rình đêm, tin nó lòi đuôi.”

      Phong Cẩm nhịn được giật giật khóe miệng: “Ngươi xác định ta có thể nằm nóc nhà được sao?”

      “Đương nhiên thể, cho nên…” Linh lấy ra đjao phù từ trong lòng, vo thành đoàn, cùng lúc cước đá vào cái đùi ngắn ngủn của .

      Phong Cẩm đau kêu tiếng, miêng gấu há to, viên giấy kia lọt vào miệng. ràng là giấy lại hóa thành nước trong nháy mắt khi vào miệng, trôi tọt vào trong bụng.

      “A, a, a, a!” Tiếng rống ngày càng , người trước mắt ngày càng lớn. Mọi thứ đều trở nên khổng lồ với , nguyên bản cái ô vốn chỉ che được đầu biến thành quái vật lớn.

      Thuật thu ?

      Phong Cẩm ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay duỗi đến trước mặt, nhìn lại, khuôn mặt tiếu mĩ chứa đầy ý cười: “Ngoan, bước lên nào.”

      “Hừ.” Phong Cẩm đẩy ngón tay nàng, leo lên bàn tay của nữ nhân cầu bảo hộ hoàn toàn phải tác phong của . Dứt khoát ngồi xuống ôm ngực thèm để ý tới.

      Linh từ từ : “Như vậy ngươi cần phải đạp bùn bẩn nữa.”

      Phong Cẩm vểnh tai.

      “Ô cũng đủ lớn, lại cần phải tự mình cầm nữa.”

      Phong Cẩm do dự chút, chần chờ, rốt cuộc chịu đứng dậy, nắm ngón tay nàng chậm rì rì trèo lên.

      Lòng bàn tay mềm mại sạch , động tác dịu dàng, thoải mái hơn tưởng tượng nhiều, xem ra thôn này vẫn có ưu điểm.

      Còn chưa nghĩ xong, bàn tay kai thô bạo siết lại, thiếu chút nữa bóp chết .

      “…” bao giờ khen thôn này nữa!
      Vũ Nguyệt Nhamelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :