1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Dụ Lang

      Tác giả: Minh Nguyệt

      Thể loại: Cổ đại, HE


      Cover: Ss ngocquynh520

      Editor: Trang


      [​IMG]


      Giới thiệu:

      Nàng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng cũng có lúc té ngã.

      Trong từ điển của Thẩm Thất Đại tiểu thư, trước nay chỉ có chữ "cướp", có chữ "nhường".

      Nam nhân nàng liếc mắt trúng ý triền triền miên miên cùng với nữ nhân khác, vậy cũng chỉ có thể dâng lên chữ "ngầm". Cứ như vậy, hoàng tử Tây Hoa – Hàn Sâm tự cho là phúc hắc hoàn toàn thất thân biến thành phu quân của thiên kim quý tộc Lan Lăng – Thẩm Thất.

      Cho dù Thẩm thất trăm phương ngàn kế, ủy khuất cầu toàn mà lấy lòng Hàn Sâm, vì y, nàng tiếc bỏ tính tình tiểu thư như xa xỉ, lãng phí, kiêu căng, ngang ngược; lúc mưu toan củng cố tình đến từ giang sơn đổi này lại phát Hàn Sâm sớm có đối tượng trong lòng.

      Nhưng càng tức giận chính là, cho dù nàng đào sâu ba thước cũng tìm được tiểu tam đến quyết đấu với nàng, bởi vì, giai nhân kia sớm qua đời, Thẩm Thất nàng làm sao có thể đấu với oan hồn?

      Lúc nên có thiên trường địa cửu hận này lại kéo dài có thời hạn cắt đứt. Thẩm đại tiểu thư nàng há có thể ngồi chờ "phế"?

      Thiên kim điêu ngoa bảo vệ chủ quyền tình xuất lớp lớp ám chiêu, hoàng tử lạnh nhạt mọi việc đều suôn sẻ thể bản sắc vô tình.
      Last edited by a moderator: 2/10/16
      139, phuongthanh0506Pecku thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ nhất. Kiều oanh tự tại thỏa thích hót

      Hoa Triều ở những năm cuối, phía Bắc sông Hoa chiến tranh bay tán loạn, Tây bộ Ô Tôn, Nguyệt thị, Bắc bộ Nhu Nhiên, Đông Hồ nhìn chằm chằm vào Hoa Triều, biên cảnh phương Bắc ngày được an bình, mà trong hoàng thất Hoa Triều liên tục tranh đấu, rảnh trông nom đến cái khác. Hoa Huệ Đế mười năm, Hoa Triều phản thần Cao Hoan, Nghiệp thành lập con của tiên đế —— Đông Bình Vương mười tuổi làm đế, hiệu Đông Hoa. Hoa Huệ Đế thảo phạt Cao Hoan thất bại, bị buộc chạy trốn đến Tây An Dương, lịch sử gọi là Tây Hoa. Đến đây Hoa Triều phân biệt Tây Hoa và Đông Hoa, trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh.

      Lan Lăng thiên ở Thường Giang Đông Nam, Đông Lâm Đông Hải coi là Thâm Uyên, phía Bắc dựa vào Thường Giang cho là Thiên Khiếm, của nhiều người đông, có thể ở trong loạn thế mà hưởng thái bình. Còn về phần trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh, quận trưởng các nơi đều rối rít thoát ly khỏi khống chế của Thường Giang Nam, đoạt được thuế má hề nộp lên triều đình, nơi đó có đại tộc hào môn tích trữ binh sĩ riêng, nghiễm nhiên lo lắng thầm là phương Nam Hoa Triều. Bất đắc dĩ Tây Hoa Huệ Đế phong Nhị hoàng tử Hàn Sâm làm Lan Lăng Vương, đất phong Lan Lăng, mưu tính khống chế dần dần phương Nam mất khống chế. Hàn Sâm danh nghĩa là hoàng thất Hoa Triều, lại là thân vương Huệ Đế thân phong, đáng tiếc hoàng thất suy thoái, thế gia vọng tộc khắp nơi Lan Lăng mua bán có sổ sách của hoàng thất Tây Hoa, Lan Lăng Vương mới được phong tước có thể ngăn chận bọn rắn độc hay , toàn bộ đều là số.

      Phủ Lan Lăng Vương.

      Nhắc tới phủ Lan Lăng Vương, mặt ngoài thoạt nhìn là phủ đệ tôn quý nhất Lan Lăng, nhưng thực tế cũng chỉ là nơi hoang tàn xây dựng lại, so với thế gia vọng tộc giàu sang quyền thế, khí thế tuyệt đối bằng. Ngày hôm đó, Hàn Sâm ngồi ở thư phòng vương phủ —— trong Tu Trúc lâu, kiên nhẫn nghe mưu sĩ góp ý kiến.

      "Tín Chi, việc khẩn cấp duy nhất nay chính là việc gì?"

      Trương Tín Chi có chút hốt hoảng. E rằng Nhị hoàng tử Hàn Sâm là nhi tử đương kim Huệ Đế thích nhất, Lan Lăng vốn là nơi màu mỡ, phong Lan Lăng Vương bực này tuyệt đối tới phiên Hàn Sâm, chẳng qua bởi vì khuôn mặt này, Huệ Đế mới thể lựa chọn Hàn Sâm. Trương Tín Chi nhớ tới dự tính ngầm của Huệ Đế, trong lòng khỏi bất an, lấy hiểu biết của mình về Hàn Sâm, chỉ sợ là mặt ngoài y chịu đựng, kỳ hận đến mọc rẽ chôn sâu ở trong lòng.

      Trương Tín Chi thầm thở dài hơi, vẫn ra, "Thần nghĩ việc khẩn cấp chính là thân hôn làm thượng sách." Đây là mỹ nam kế của Huệ Đế —— dùng Hàn Sâm lôi kéo thế tộc Giang Nam.

      "Thân hôn?" Hàn Sâm cười sang sảng ra tiếng, "Ý kiến hay!"

      "Tín Chi cho rằng người nào tốt?" Nếu muốn ở khối đất xa lạ Lan Lăng này đứng vững gót chân, dựa vào mối hôn tốt đẹp quả thực là kế sách hay, có hiệu lực nhanh nhất, hiệu quả và lợi ích cao nhất, ai có thể đây phải là ý kiến hay chứ?

      "Thẩm Thất, Thất nương, thủ thôi ở Thẩm gia." (thủ: đứng đầu; thôi: tôn sùng, sùng bái)

      "Thẩm Thất?" Hàn Sâm đem cái tên này nỉ non ở trong miệng chút, giống như đem nàng nuốt vào, dùng đầu lưỡi nhấm nháp mò mẫm vòng, tiếp tục đem cái tên ‘Thẩm Thất’ mềm yếu như mây bùn kia nhả ra, "Đại danh?" Vừa nghe tên liền biết ở trong nhà này đứng hàng thứ bảy, chỉ là Hàn Sâm cho rằng đây là nhũ danh từ .

      Trương Tín Chi cười cười, "Vị Thẩm tiểu thư này rực rỡ lay động thiên hạ, sinh ra liền có hồng quang đầy nhà, tử phượng trình tường, người người thấy vậy lấy làm kỳ (kỳ ở đây là hiếm thấy, đặc sắc), Tín Dương hầu xem như hòn ngọc quý tay, thể tùy tiện lấy tên, sợ tên tự tôn lên được Thẩm tiểu thư này, tạm thời gọi là ‘Thất’, chỉ là về sau tên này luôn luôn yên ổn, dần dà mọi người đều gọi là Thẩm Thất."

      Hàn Sâm bật cười ra tiếng, đây cũng là kết quả của bảo bối, ngược lại rơi xuống cái tên chẳng ra cái gì, "Xem ra nàng là người trời ban điềm lành, chỉ sợ vô phúc độc, người bậc này rất có thể chính là người chú định mẫu nghi thiên hạ trong thảo luận kịch nam*, cấp lên cho phụ hoàng ngược lại tương đắc ích chương**."

      (* kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa

      ** tương đắc ích chương: hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau càng tốt, càng hay; hợp quần tăng sức mạnh)

      Hàn Sâm nghĩ tới cảnh tượng cây Lê Hoa áp đề Hải Đường liền buồn cười. Nữ tử vừa mới ra đời lay động thiên hạ cỡ này, Hàn Sâm xem chừng mệnh của nàng có thể làm mẫu nghi thiên hạ; còn phẩm hạnh lại hẳn, việc y chọn thê tử tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn tìm người "tài" đức vẹn toàn. Thẩm gia là thế tộc có thế lực mạnh nhất Lan Lăng, nhưng mục tiêu quá mức bắt mắt, hơn nữa khó khống chế nhất, cũng phải là lương tuyển (tuyển chọn người hiền) trong lòng Hàn Sâm.

      "Nhược Hàm tiểu thư của Mai gia lấy tài danh nổi bật thiên hạ." Trương Tín Chi nhất thời hiểu ý của chủ tử, kỳ muốn tiến cử nhất cũng chính là Mai Nhược Hàm này, lúc trước đẩy Thẩm Thất ra cũng chỉ là để Hàn Sâm giải hận. biết mặt ngoài Hàn Sâm vui cười thoải mái, nhưng ra trong đáy lòng rất nguyện ý, nhân tuyển đầu tiên này định liệu cần phải bị phủ quyết. Mai gia, cũng là vọng tộc Lan Lăng, mặc dù bằng Thẩm gia, nhưng cũng là trong tứ tộc Lan Lăng, Mai Nhược Hàm tài đức vẹn toàn, chính là nhân tuyển có hai làm Lan Lăng Vương phi.
      Chương thứ nhất (tiếp)

      Trấn Trữ Hải.

      Trữ Hải thuộc phạm vi gần Đông Hải, hàng năm giữa mùa hạ Thẩm Thất đều thích đến nơi này nghỉ mát, đến trung tuần* tháng chín tuyệt đối trở về Lan Lăng.

      (* trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)

      "Chủ tử, lão gia truyền lời Lan Lăng Vương đến Lan Lăng, thỉnh chủ tử mau chóng trở về." Tỳ nữ Tiền nhi vừa đấm chân cho Thẩm Thất, vừa thận trọng .

      Thẩm Thất mở to hai mắt, chuyện Lan Lăng Vương tới Lan Lăng có liên quan gì tới nàng? Phụ thân vội vàng muốn nàng trở về, sợ rằng chỉ có nguyên nhân. Gần đây phụ thân gấp gáp hôn của nàng, rất có phong phạm của Khương thái công, chính là dùng kế tùy theo tự nhiên có chí tiến thủ, người nguyện mắc câu, chỉ là biết tại sao lần này lại gấp gáp như thế. Bất quá phụ thân gấp gáp, cũng có nghĩa là Thẩm Thất nàng cũng gấp gáp theo, vị Lan Lăng Vương này vẫn nên gạt bỏ sang bên, đợi sau khi có nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn về y báo trở lại, Thẩm Thất mới có thể xác định người này có đáng giá để mình chạy về Lan Lăng ở giữa mùa hè nhìn y hay .

      Hàn Sâm có nhìn lầm, Thẩm Thất này luôn luôn khó tránh khỏi ỷ "tài" ngạo vật, đợi sau khi nàng hiểu được, đương nhiên giá phải trả cũng rẽ.

      Thẩm Thất lưu lại Trữ Hải nửa tháng, ở đầu tháng chín mới lười biếng lên đường hồi phủ. Nàng biết Lan Lăng Vương là Nhị hoàng tử của Huệ Đế, được sủng ái cho lắm, cũng coi như là quyền thế, nàng cũng cảm thấy hứng thú. Sở dĩ nàng quay về Lan Lăng trước nửa tháng, là vì nàng nghe Mai Nhược Hàm và Lan Lăng Vương rất thân cận, thận cận tới mức gần như có thể chuyện cưới gả.

      Lan Lăng, thậm chí là toàn bộ thiên hạ, nữ tử có thể vào được mắt của Thẩm Thất đều rất ít ỏi, có thể đếm được đầu ngón tay, vừa khéo Mai Nhược Hàm chính là trong số đó. Ở Lan Lăng, các nàng đều có đội ủng hộ, phân biệt lớn . Thẩm Thất luôn luôn hiểu, luận về bộ dáng, gia thế Mai Nhược Hàm đều bằng nàng, tại sao có thể sánh vai cùng với nàng? Cho nên nàng thể nhìn Mai Nhược Hàm với con mắt khác.

      Mai Nhược Hàm này cũng coi như là mắt cao hơn đầu, nàng ta cũng từng qua, sau này muốn gả cho người mà mình chọn, đời kiếp nhau, nếu tình nguyện Thanh Đăng Cổ Phật, cho nên Mai gia cũng ai dám bức nàng thành thân. tại Thẩm Thất có chút hứng thú, muốn xem xem người có thể làm cho Mai Nhược Hàm nhìn ở trong mắt đến tột cùng là bộ dạng gì.

      Thẩm Thất trở lại Lan Lăng tựa như con cá quay về biển khơi, đó là ông trời của nàng. Đáng lẽ ở trung tuần tháng chín mới mở hoa cúc xã nhưng vì nàng trở về trước thời hạn mở xã, cho nên đương nhiên Thẩm Thất là xã chủ.

      Mỗi tháng nữ tử quý tộc Lan Lăng đều lấy hoa lập hội, hoặc đàm thơ, hoặc luận đạo, hoặc bình luận người phong lưu trong thiên hạ, hoặc tranh cãi thời hỗn loạn của thiện hạ, giới hạn chủ đề vụn vặt cho nữ nhi gia. Mỗi lần mở xã đều phải đề cử xã chủ, trừ bỏ tháng bảy, tháng tám Thẩm Thất vắng mặt cùng với hoa mơ xã của tháng ra, tất cả hoa xã của các tháng khác đều phải công khai tuyển xã chủ. Nữ tử có thể vào hoa xã đều xuất thân từ danh môn đại tộc, đối với thân phận cầu đặc biệt khắc nghiệt, nữ chưa gả nhưng phải là chính thất được vào, phụ gả phải là chính thất cũng được vào, người có tài được vào, người có dung mạo cũng được vào, cho nên mặc dù ở Lan Lăng nữ nhi thế tộc nhiều, nhưng có thể vào được hoa xã này cũng chỉ có ít ỏi mười ba người mà thôi, nhưng hoa xã này các nữ tử Lan Lăng đều muốn tranh nhau tổ chức, tiến vào xã này, giá trị con người tăng lên gấp bội, ngay cả phu gia cũng cao hơn rất nhiều.

      Mùng năm tháng chín, hoa cúc xã mở ở Trừng Hoài viên của Thẩm gia. Thẩm Thất cũng chỉ mới quay về hôm qua, hôm nay liền có thể tiến hành tiệc rượu long trọng, thực phải là chuyện dễ, nàng cũng chỉ muốn khoe khoang năng lực làm nữ chủ nhân của mình mà thôi.

      Mặc dù hoa xã chỉ có mười ba người, nhưng mỗi lần đến ngày mở xã, người đến chúc mừng dưới trăm ba mươi người. Ngày mở xã, lôi xe tiếp chẩn, vũ đắp thành ấm* ở Trừng Hoài viên, người có thể nhận được thiếp mời của Thẩm Thất là chuyện vô cùng may mắn. Trong đám người đến chúc mừng đương nhiên có Lan Lăng Vương Hàn Sâm, Thẩm Thất cũng tự mình ra nghênh đón. Tuy rằng nàng là xã chủ, nhưng nàng ngạo nghễ thành thói quen, trong thành Lan Lăng này vẫn chưa có ai để cho nàng ngược giày đón chào.

      (*: miêu tả nhiều xe nối tiếp nhau mà )

      "Hôm nay náo nhiệt như vậy, bằng chúng ta lấy trận mã cầu* bắt đầu, người thắng trận có thể được người đứng đầu hoa cúc xã tặng bài thơ, như thế nào?" Trong lúc toàn bộ người tham gia xã tụ tập ở trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt ở Trừng Hoài viên Thẩm Thất mới khoang thai xuất . Thuận theo xuất của nàng, toàn trường giống như giao ước trước đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mỗi người đều đuổi theo cước bộ của nàng, thậm chí có người ngay cả hít thở cũng dám, chỉ sợ quấy nhiễu nàng.

      (* mã cầu là môn cưỡi ngựa đánh bóng ý, hình ảnh mình post ở bên dưới nha)

      Thẩm Thất quen với trường hợp này, cũng thích trường hợp này, thích cảm giác mỗi người đều vì nàng mà an tĩnh lại. Đất phẳng trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt tuy lớn, nhưng bởi vì an tĩnh, cho nên nàng giọng ra lời cũng có thể để mỗi người đều nghe vào trong lỗ tai, nhớ ở trong lòng.

      "Ý này rất tốt!" Đội người ủng hộ Thẩm Thất lập tức phụ hoạ, trong lúc nhất thời khí lại náo nhiệt lên. nay mã cầu thịnh hành trong quân và dân gian ở Hoa triều, con cháu quý tộc bất luận là nam hay nữ đều đổ xô vào.

      Thẩm Thất cười cười, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sớm có người chuẩn bị xong tất cả dụng cụ dùng cho đánh mã cầu, mọi người ở đây chờ đợi lâu lập tức đến sân cầu phía tây Trừng Hoài viên. Nếu bàn về vườn hoa tinh mỹ Trừng Hoài viên này thua xa với các đình viện khác ở Thẩm gia, sở dĩ Thẩm Thất chọn Trừng Hoài viên này để mở xã cũng chỉ vì trong viên này có sân cầu.

      Trong ánh mắt của Thẩm Thất có mọi người ở giữa sân, nghiễm nhiên chính là mắt mọc đỉnh đầu, đối với Lan Lăng Vương Hàn Sâm bất quá cũng chỉ là nhìn lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi có ai phát ra. Thẩm Thất thể thừa nhận, Hàn Sâm có tiền vốn để Mai Nhược Hàm ái mộ. Y có khí phách ung hoa hiên lãng, cùng với dung nhan quá mức tuấn mỹ kia kết hợp lại với nhau càng tăng thêm nổi bật, tia nghèo túng khốn khổ, ngược lại tăng thêm khí phách quân lâm thiên hạ.

      Chỉ là Thẩm Thất tự kiêu dung mạo hơn người, cho nên đối với tướng mạo của người khác ngược lại mấy xem trọng, nam tử nàng muốn gả đương nhiên thể là gối thêu hoa bên ngoài tô vàng nạm ngọc.

      "Chủ tử, dáng dấp của Lan Lăng Vương gia kia là…." Tiền nhi ở bên cũng nhìn thẳng mắt, nàng biết chủ tử nhà mình dễ dàng suồng sã mà đánh giá người khác, nhưng nàng chỉ là hạ nhân lại có thể kiêng dè.

      "Như thế nào, mê hoặc hồn của em rồi sao?" Thẩm Thất trách mắng tiếng, "Đừng làm chủ tử ta đây mất thể diện."

      Đến khi Hàn Sâm xoay người rời , Tiền nhi mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng ‘chậc chậc’ hai tiếng, giống như nhấm nháp món ngon nào đó mà thoả ước mong nguyện, "Chủ tử, nhưng y ..." Tiền nhi muốn thúc giục Thẩm Thất mau chóng theo Hàn Sâm.

      " nên trông mặt mà bắt hình dong, cẩn thận bên ngoài tô vàng nạm ngọc." Thẩm Thất hết sức tự kiêu, cảm giác người có dung mạo tuyệt lệ bên ngoài vàng ngọc bên trong cũng là vàng ngọc chỉ có mình nàng, còn lại đều là thối rữa, nhận định này phân biệt là nam hay nữ. Thấy mọi người quá mức chú ý đến dung mạo của Hàn Sâm, trong lòng nàng lại càng khó chịu, cảm thấy nam nhân dựa vào mã ngoài để kiếm sống, tất nhiên tính là nam nhân chân chính.

      "Hôm nay có thể được Vương gia quang lâm, tiểu nữ tử chỉ cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, bằng chúng ta lấy người của Vương gia mang đến từ Hoa triều làm thành đội, người Lan Lăng chúng ta thành đội, đấu như thế nào?" Thẩm Thất ra lời trong lòng của rất nhiều nam nhân Lan Lăng mong muốn, cho nên tiếng phụ họa càng tăng lên. Hàn Sâm vừa xuất liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, hơn nữa còn sắp hái "Mai Hoa tiên tử" của Lan Lăng, làm sao có thể chịu phục, chỉ là tiện đánh, giờ có thể ở trận cầu này phân cao thấp, đương nhiên là rất tốt.

      Hàn Sâm thản nhiên liếc Thẩm Thất cái, hời hợt cười tiếng, "Cung kính bằng tuân mệnh." Mặt ngoài Hàn Sâm như gió êm trời lặng, tao nhã lịch , chút dáng vẻ kiêu ngạo của Vương gia, ngược lại khắp nơi là bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, càng làm cho nhiều người nhìn y thuận mắt.

      Hàn Sâm xem Thẩm Thất rực rỡ lay động thiên hạ này bất quá cũng chỉ là như thế mà thôi. Thẩm Thất chậm chạp trình diện, khắp nơi bày ra dáng vẻ cao ngạo của chủ nhân, vốn phải là sở thích của y, huống chi lời và việc làm còn ngây thơ như thế, bất quá Thẩm Thất quả thực là rực rỡ lay động thiên hạ, sáu chữ này đúng là danh xứng với thực. Ở trong hoàng thất, y gặp qua ít mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đều thua kém ba phần so với nữ tử trước mặt này. Nàng chậm rãi tới, cần phục sức hoa lệ, cần xa hoa phô trương, bản thân nàng có thể làm nổi bật toàn trường giống như phải là nhân gian, mà là đến Dao Trì gặp được tiên nữ. Mặc dù Hàn Sâm đối với việc Thẩm Thất đến muộn có chỗ thích, nhưng cũng thể phủ nhận ở trong nháy mắt lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y cũng có chút hốt hoảng.

      Bất quá sau khi nhìn thấy lời và việc làm của nàng, Hàn Sâm cảm thấy nàng cũng chỉ thường thôi.
      Trâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ nhất (tiếp)

      Mã cầu từ Bắc Hồ ( người Hoa triều gọi chung bốn bộ lạc dân tộc thiểu số ở Tây Bắc Hoa triều là Bắc Hồ ) truyền vào Trung Nguyên, vốn là tâm huyết nam nhi rong ruổi cuộc chiến trường ngựa, nhưng người Trung Nguyên lại đem nó cải tạo làm chuyện nhàn nhã ngày thường lúc tìm vui, phụ nữ và trẻ em đều có thể vui chơi, mà vứt bỏ nguyên tủy của nam tử thượng võ. Hàn Sâm luôn luôn thích loại khí này, huống chi ở trong mắt y, những nam nhân giành được thắng lợi này chỉ đáng được các nữ tử chỉ biết tìm vui soạn nhạc tặng bức thi văn trong thời buổi loạn lạc này, giương văn ném võ ở tại thời điểm loạn trong giặc ngoài, rất là nên, điều này làm cho y càng thêm thích Thẩm Thất.

      Huống chi Thẩm Thất trả lại cho y hạ mã uy*, Lan Lăng Vương là khách phương xa, đem y và người Lan Lăng tách ra, để cho y cùng với mọi người ở đây dựng hai lập trường giai cấp, đó phải là cục diện Hàn Sâm muốn nhìn đến. Y cần chính là đem Lan Lăng thu vào trong túi, biến thành hậu phương lớn tác chiến của y.

      (* hạ mã uy: còn gọi là ‘ra oai phủ đầu/áp đảo tinh thần’ => vốn chỉ quan lại thời xưa vừa đến nhận chức chỗ nào đó, liền tỏ ra uy quyền của mình đối với thuộc hạ, sau này cũng chỉ việc ra oai ngay lúc đầu đối với đối phương)

      sân cầu, hai đội mỗi đội mười người xếp hàng xong, Thẩm Thất đưa mắt ra hiệu, nô bộc phía dưới lập tức diễn tấu 《 Quân tư nhạc 》trong bộ Hoa thập nhạc, đánh trống trợ uy, người xem bắt đầu hoan hô hò hét. Hàn Sâm cũng có ra sân, mặc dù cười, nhưng trong lòng lại cau, trận mã cầu này làm đến loè loẹt, chỉ có người nằm trong thành Lan Lăng an phận này biết xã hội khó khăn mới làm ra chuyện như thế này.

      Hai mươi người ở giữa sân bắt đầu tranh giành, hai đội phân ra coi giữ hai sân nam bắc, mỗi sân đều bố trí đứng đầy bản, dưới bản mở lỗ làm cửa, thêm lưới làm túi, người có thể giành được cầu đánh vào túi lưới được điểm, cuối cùng lấy số cầu ít nhiều hai bên đánh vào túi lưới quyết định thắng thua. Tiếng hò hét của người Lan Lăng trợ uy đến rung trời, bọn họ hoàn toàn xem thường người Tây Hoa, cảm thấy bọn chúng là người quê mùa, chưa từng thấy qua Lan Lăng giàu có và đông đúc. Huống chi con cháu Lan Lăng vô thấm nhuần trong bản lĩnh này, thay vì là thi đấu, bằng là khoe khoang, mỗi người đều biểu diễn các loại động tác cưỡi ngựa có độ khó cao, khiến cho nữ tử ở đây hoan hô từng hồi.

      Nhưng thanh trợ uy rung trời cùng kỹ xảo biểu diễn loè loẹt đối với thi đấu cũng có tác dụng gì đến tính thực chất, qua nửa canh giờ, trong sân vẫn bất phân thắng bại. Đội Lan Lăng Vương mang đến là đội ngũ thành thạo, lại vội vàng tiến công, đội trưởng thỉnh thoảng liếc về phía Hàn Sâm, chờ y chỉ thị, Hàn Sâm ra hiệu, bọn họ dám thắng đội Lan Lăng, mọi người đều biết chủ thượng muốn lôi kéo lòng người, cho nên mỗi lần có cầu, đều phải chế tạo cơ hội cho đối phương, làm cho đối phương thắng điểm.

      Bất quá trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, những con cháu Lan Lăng này lại nhìn ra tình huống, ngược lại hết sức chế nhạo đội Lan Lăng Vương yếu đuối. Sau cùng Hàn Sâm lên tiếng kêu ngừng. "Cứ tiếp tục so tài như vậy, chẳng biết lúc nào mới có thể phân thắng bại. * nguyện lấy bốn địch mười, tiếp tục quyết thắng thua, biết ý của các vị như thế nào?" Rốt cục Hàn Sâm mở miệng, tâm tình của y tệ, xem ra người Lan Lăng vẫn là nam nhi nhiệt huyết, sùng kích chính là người thắng, y quan sát rất lâu, mới đưa ra chiêu này. (*:tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

      Tầm mắt của Thẩm Thất bắt đầu đổi vị trí đến người Hàn Sâm, nàng là chủ nhân ở nơi này, Lan Lăng vương cư nhiên hỏi ý kiến của nàng, ngược lại trưng cầu ý kiến khắp nơi, có thể thấy được y đặt nàng vào trong mắt, nam tử ở chỗ này rong ruổi lâu mọi việc đều thuận lợi, đối với Thẩm Thất mà chuyện đặc biệt mới mẻ. Bất quá Hàn Sâm lên tiếng là ngoài ý muốn của nàng, mặc dù hôm nay những người Lan Lăng này có chút kiêu căng, quá mức khoe khoang, nhưng nàng biết nếu như liều mạng hợp lại thực lực, bọn họ cũng yếu, những người này đều do Thẩm Thất đặc biệt bố trí ra sân, đương nhiên cũng phải là kẻ yếu, vốn là chờ cấp cho kẻ ngoại lai Lan Lăng vương này cái hạ mã uy.

      Bất quá phen lên tiếng này của Hàn Sâm, chọc giận ít người, cảm thấy xem thường người Lan Lăng, đội viên trong sân bắt đầu xúc động phẫn nộ. Đội trưởng nhìn về phía Thẩm Thất, nàng gật đầu. Mặc dù lấy mười thắng bốn có chút vẻ vang, nhưng Lan Lăng Vương này quá kiêu ngạo, nếu chèn ép chút về sau khó đối phó.

      "Ca ca, bằng huynh cũng vào chơi chút ?" Thẩm Thất nghiêng người với Ngũ ca của mình, trong thành Lan Lăng này, người được công nhận là đánh mã cầu tốt nhất chính là Thẩm Thanh Thu – Ngũ ca của Thẩm gia.

      Thẩm Thanh Thu gật đầu, nếu như đối thủ dám phóng ra vẻ huênh hoang này, tất nhiên bọn họ cũng thể khinh thường đối phương. Thẩm Thất cũng phải là loại người mực kiêu ngạo, nàng thấy Lan Lăng Vương đứng dậy, tầm mắt của y nhìn về phía nàng, trong lòng chợt căng thẳng, nào biết ánh mắt kia lại xuyên qua nàng, đặt ở phía sau tay trái của nàng, giống như nàng chỉ là vật thể trong suốt, hoặc chỉ là chướng ngại vật phiền lòng. Thẩm Thất biết phía sau bên trái mình là ai, chính là Mai Nhược Hàm.

      Thẩm Thất theo ánh mắt của mọi người quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Mai Nhược Hàm, khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng của nàng cư nhiên xuất loại xấu hổ này, Thẩm Thất rất bất ngờ, bất quá nhan sắc này ngược lại giúp Mai Nhược Hàm tăng thêm ít phong thái, Thẩm Thất nhìn thấy cũng có chút mê hoặc, huống chi là người khác. Lan Lăng Vương hướng về phía Mai Nhược Hàm nở nụ cười, giống như gió xuân lướt qua sóng xanh, đều tạo nên gợn sóng ở trong lòng của mỗi nữ tử.

      Thẩm Thất nhìn bọn họ điên đảo chúng hoa, điên đảo quần , trong lòng có chút vui, đoạt ít màu sắc hào quang của Thẩm Thất nàng. Nhưng Thẩm Thất tức giận nhất chính là nhìn thấy được bộ dáng Tam ca của mình.

      Thẩm Thanh Hạ, là người đồng tính, trong nhà tích trữ ít nam sủng, mặc dù Thẩm Thất thích nhưng thấy cũng trách, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng si ngốc gần như chảy nước miếng kia của Tam ca, nhất thời có chút khó chịu. Hơn nữa ánh mắt của Thẩm Thanh Hạ rất kiêng nể gì, khiến Hàn Sâm thể nhíu mày, cũng lên tia u, Thẩm Thanh Hạ khiến Thẩm Thất có chút lúng túng. Nàng nhàng lắc ắc tay áo Thẩm Thanh Hạ, "Tam ca."

      Lúc này Thẩm Thanh Hạ mới hồi phục lại tinh thần, "Thất muội, nếu như muội có phu quân như vậy, mỗi ngày vi huynh đều có thể nhìn thấy, làm trâu làm ngựa cho muội cũng tình nguyện nha."

      Thẩm Thất hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, mặc dù hoàng thất thịnh hành, nhưng Thẩm gia nàng cũng có thể vô lễ với Lan Lăng Vương như vậy.

      Nơi của Hàn Sâm đối diện với nơi của Thẩm Thất xa lắm, cũng biết lời của Thẩm Thanh Hạ y có nghe thấy , chỉ thấy y rời ghế tới phía sau, đoán chừng là thay quần áo muốn đích thân ra sân.

      Thẩm Thất có chút mong đợi, mà mong đợi kia quả có thất bại. Lúc đội của Lan Lăng Vương xuất sân thi đấu lần thứ hai, mặt bốn người bọn họ đều mang theo mặt nạ răng nanh bằng đồng đen, hổ hổ sinh uy, quần áo giống nhau như đúc, phân biệt ai là ai.

      Trận tranh tài này có thể là vô cùng phấn khích, thấp thỏm lo lắng xuất nhiều lần, mã cầu giữa sân chợt ném, cây gậy tranh đoạt nhau mà đánh, hai đội nhân mã ngang nhau phân tiêu, vai kề vai chất chồng. Trong lúc nhất thời trong sân mã cầu chợt cao chợt thấp, tốc độ nhanh đến kinh người, làm hoa cả mắt, mắt thấy đội Lan Lăng Vương sắp có người ngã xuống lưng ngựa, nào biết lại kích phục đất, kích mà trúng, công phu ở lưng ngựa ngực gần như kề sát đất chạy vụt cũng phải là người bình thường có thể làm được, trong lúc nhất thời, thanh hò hét trợ uy ở ngoài sân thi đấu ngừng vang lên. Thậm chí có người bắt đầu giúp đội Lan Lăng Vương hò hét lên.
      Trâu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ nhất (tiếp)

      Thời gian của trận đấu là canh giờ, người trong đội ngũ Lan Lăng sớm có người kiệt sức thể tiếp tục được nữa, còn liên tục thay người, đội Lan Lăng Vương lại giống như có thần trợ giúp, đám người càng đánh càng hăng, làm cho người ta đối với Lan Lăng Vương tuấn mỹ phi phàm nhìn với cặp mắt khác xưa. nghĩ tới tướng dưới tay y lại lợi hại như thế. Bởi vậy loại suy tới chủ nhân của bọn họ, chỉ sợ cũng phải là hạng người dễ dàng gì.

      Đến lúc đội Lan Lăng Vương lấy bốn địch mười tuyên cáo thắng lợi, giữa sân hầu như đều sôi trào, bốn người giữa sân tháo mặt nạ ra, có người chính là Lan Lăng Vương Hàn Sâm, mà người vừa mới làm ra kích phục đất cũng chính là y, Thẩm Thất thuận theo mọi người đứng dậy reo hò khen hay, trong mắt chỉ có Lan Lăng Vương mồ hôi chảy đầy mặt. Nàng ngờ nam nhân xuất ra toàn thân mồ hôi cũng có thể xinh đẹp đến mức này, cho dù đến lúc này, người y cũng nhìn thấy chút chật vật nào, vẫn là phong phạm trời quang trăng sáng, y mỉm cười , phất phất cây gậy trong tay, ý bảo thắng lợi, nhưng lại có chút kiêu căng, có cũng chỉ vui sướng khi vất vả cố gắng nhận được hồi báo, Thẩm Thất gần như có chút ngây ngốc.

      Người chung quanh cũng nhịn được mà đứng dậy hoan hô, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay dứt, ánh mắt của Lan Lăng Vương quét về phía Thẩm Thất, nàng nhìn thấy trong mắt y hề che dấu tình ý, trái tim thình thịch thình thịch đập rất nhanh, chỉ tiếc ánh mắt kia phải vì nàng mà đến. Thẩm Thất nhìn Mai Nhược Hàng ở bên cạnh, sắc mặt nàng ta đỏ ửng, vừa có ngượng ngùng cũng có kích động cùng với kiêu ngạo, giống như đó là phu quân của nàng giành được thắng lợi, con ngươi của Thẩm Thất phát lạnh, quay đầu lại phân phó hai tiếng với Tiền nhi, cũng thông báo cho người khác biết liền rời . Cũng may người chung quanh còn đắm chìm ở trong trận đấu vừa rồi, cũng chú ý quá mức.

      *

      "Vương gia, thỉnh bên này, nô tì chuẩn bị xong nước hương, thỉnh Vương gia tắm rửa thay quần áo." Tiền nhi dẫn Hàn Sâm đến chỗ sâu của Trừng Hoài viên.

      Hàn Sâm theo phía sau, nhàn nhã đánh giá Trừng Hoài viên, cao đường toại vũ, tầng đài lụy tạ, võng hộ chu xuyết, cho dù biệt viện của Thẩm gia chỉ nằm ở ngoại ô thành nam, ngày thường rất ít đến ở, nhưng cũng mỹ lệ kỳ hoa, so với Lâm viên hoàng thất ở An Dương xa xa kia, hoa lệ này chỉ có hơn chứ có kém.

      "Chủ nhân nhà ngươi tiếp khách có thể là vô cùng chu đáo rồi." Hàn Sâm mỉm cười, sau khi đánh cầu có thể tắm rửa sạch đương nhiên là chuyện vui, cho nên cũng chối từ.

      Tiền nhi mắc cở đỏ mặt căn bản dám giương mắt nhìn Hàn Sâm, chỉ sợ cẩn thận hồn liền bay khỏi xác.

      "Vườn này tao nhã sáng sủa, biết xuất phát từ tay vị đại gia nào?" Hàn Sâm giống như phát Tiền nhi lúng túng, giọng hỏi.

      "Là vườn đồ của Thất nương nhà nô tì vẽ, Hầu gia để thợ dựa theo bức vẽ mà tạo ra." Mỗi câu Hàn Sâm hỏi, Tiền nhi đều tận lực trả lời, chỉ sợ có cái gì sơ sót. Cho nên trong thời gian chung trà, từ xuống dưới của Thẩm phủ này, tiểu nha đầu nàng như cuộn phim biết cái gì đều đến trong tai của Hàn Sâm, nàng vẫn có tự giác.

      Sau khi bảy xoay tám rẽ, con mắt Hàn Sâm híp lại nhìn khu rừng trúc trước mắt, mơ hồ mang theo sương mù, nha đầu này dẫn y quanh quẩn hồi lâu đến tận đây, biết là có dụng ý gì.

      "Vương gia, bên trong có ôn tuyền thiên nhiên, chỉ là ngày thường chủ tử cho phép hạ nhân vào trong, nô tì đứng ở ngoài rừng đợi." Tiền nhi cúi đầu buông tay để ở bên, trong lòng thầm nghĩ vị Lan Lăng Vương này chỉ là người hiên sáng tuấn nhã, ngay cả tính tình cũng bình dị gần gũi, chịu chuyện với nha đầu bé như nàng, chút kiêu ngạo, khiến Tiền nhi vì chủ tử của mình mà quyết định thầm ủng hộ.

      Hàn Sâm quan sát cây trúc dài chừng ba thước ở trong rừng trúc trước mặt, bước tới tu trúc rậm rạp chung quanh, gió lạnh hiu hiu, dưới đường trúc có thanh tuyền chậm rãi chảy ra, còn mang theo chút khí nóng nhàng bốc lên khói trắng, thực có chút cảm giác đặt mình trong rừng tiên, cảm thán Thẩm Thất là thiên kim hào môn bực này thực là vì chuyện hưởng lạc mà hao hết tâm tư.

      Đường trúc uốn lượn vào lầu trúc tinh xảo ở chỗ sâu trong rừng, lúc này cảnh vặt trong rừng trúc sớm cắt đứt với mọi vật ở bên ngoài rừng, trong lầu trúc bày biện đồ dùng vô cùng đơn giản, cái giường, cái tủ quần áo, mấy chậu hoa tươi, so với tráng lệ ở bên ngoài, phòng trúc này càng làm cho người ta hưởng thụ yên tĩnh ở trong cái ồn ào. Ngoài lầu trúc, tiếng nước chảy lớn dần, xem ra cách ôn tuyền rất gần.

      Cảnh sắc ngoài phòng quả thực làm cho người ta giật mình. Ôn tuyền từ núi lân cận Trừng Hoài viên dẫn xuống, theo con đường trúc chảy tới trong đầm đỉnh tảng đá lớn, sau đó thuận theo tường đá chảy xuống trong hồ dưới tường đá mười thước, sương trắng của ôn tuyền tràn ngập trong gió mát, thỉnh thoảng thổi tới trận gió lớn, làm tan sương mù, có thể nhìn thấy đá hoa ngũ sắc ở đáy ao, mặc dù là nhân tạo, nhưng lại cướp đoạt ý vị thiên nhiên, đầm trắng trúc xanh, hai trạng thái chiếu rọi, là cảnh đẹp nhân gian.

      Hàn Sâm dần dần đến gần đầm nước, đưa tay "gạt" sương trắng ra, cảnh sắc trước mắt khiến y chấn động, theo đó chính là tiếng kiều hô, "Tại sao ngươi ở chỗ này?"
      Trâu thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương thứ nhất (tiếp)

      Áo choàng ô ti, đàn khẩu* khẽ bày ra, làn da băng cốt như tuyết, khiến người khác váng đầu hoa mắt. Thẩm Thất đứng ở trong đầm nước, nước ngập qua eo của nàng, nhưng lại che được dáng người xinh đẹp của nàng, mái tóc đẹp vừa mới rủ xuống che khuất màu đỏ óng ánh ở trước ngực nàng, lúc đầu Hàn Sâm rất kinh ngạc, tất cả nụ cười lưu lại mặt tựa như chế giễu còn có châm biếm.

      (* đàn khẩu là hơi thở mùi đàn hương từ miệng)

      Hàn Sâm suy nghĩ qua rất nhiều tình cảnh, nhưng lại nghĩ tới Thất nương Thẩm gia – thiên kim chói lọi vang danh khắp thiên hạ của Tín Dương hầu cư nhiên chịu bày ra mỹ nhân kế để bắt giữ y. Y biết sau cùng Thẩm Thất tìm lý do gì để giải thích, nhưng Hàn Sâm có thể xác định rằng lấy địa vị của Thẩm Thất ở Thẩm gia tuyệt đối có người nào dám bạo dạn tính kế nàng, cho nên chủ mưu của mỹ nhân trận này chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng.

      Thẩm Thất kinh hô, nhanh chóng từ bờ đầm bắt lấy áo mỏng che ở trước ngực, đem thân mình giấu ở trong nước, thân ánh sáng đỏ rực, làm cho dung nhan xanh ngọc của nàng càng nổi bật chói lọi tuyệt lệ, ở trong mắt của những người khác nhìn chỉ sợ sớm rối loạn trong lòng, chỉ có Hàn Sâm ở bờ, trong mắt thậm chí lên tia hàn quang, Thẩm Thất dám xác định, bởi vì nàng nhìn thấy chán ghét trong hàn quang kia, loại ánh mắt này tuyệt đối thể ném về phía nàng, cho nên nàng chỉ là mình hoa mắt. (nữ 9 thực rất tự kỷ nha =.=')

      Tiền nhi nghe thấy tiếng hô của Thẩm Thất, bước nhanh chạy tới, vốn là bị lệnh cưỡng chế cấm hạ nhân vào vậy mà lại dễ dàng xông vào như vậy, thể nghi ngờ phán đoán của Hàn Sâm, vốn cũng hy vọng Thất nương của Thẩm gia là người vô sỉ như vậy.

      "Chủ tử!" Tiền nhi kinh hô, nhìn màn trước mắt, bật người che miệng, rất nhanh chạy .

      Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm lùi mà tiến tới, bước nhanh lại gần đầm nước, nàng khỏi lui về phía sau vách đá, có chút khó hiểu nhìn Hàn Sâm, ở thời điểm này y giống như quân tử nhàng tao nhã phải nên cấp tốc rời sao?

      " nghĩ tới bổn vương* còn có diễm phúc bực này." Hàn Sâm ngồi xổm người xuống, "Quả là da trắng nõn nà, ngọc thái xinh đẹp, thanh tú như sen, đẹp có thể so với Hải Đường." Mỗi câu mỗi chữ Hàn Sâm ra đều chậm, khắp nơi mang theo lẳng lơ cùng trêu chọc, ngón tay còn trượt lên vai của Thẩm Thất.

      (* chỗ này trong bản raw là “”, là tiếng tự xưng vương hầu thời phong kiến, nhưng t thấy sao sao ý, nên tự ý thay bằng “bổn vương” lun, sau này có gặp cũng như vậy nha =D )

      Thẩm Thất nhìn thấy tay của y bắt lấy áo mỏng trước ngực mình quả thực là sợ ngây người, trong lỗ tai vang lên lời của y, "Nếu như bổn vương gánh chịu thanh danh này, mà lại thể nhìn thấy , như vậy chẳng phải là lỗ nặng sao, chẳng thà hảo hảo thưởng thức phen mỹ nhân xuất dục đồ*." (*: cảnh người đẹp tắm)

      "Ngươi, đăng đồ tử, ngươi muốn làm gì?" Thẩm Thất trừng trừng mắt hạnh, quả thực thể tin được y lưu manh như vậy, cư nhiên kéo áo của nàng, lực tay của nàng chắc chắn kém xa Hàn Sâm, mà Hàn Sâm cũng có chút thương hương tiếc ngọc nào, cũng cảm thấy xấu hổ, trong lúc đó Thẩm Thất chỉ có thể vội vàng lấy tay che ngực, đối mặt với Hàn Sâm.

      Thẩm Thất cảm thấy y ở cao nhìn xuống giống như nhìn vào con kiến, trong mắt có trêu trức, khóe miệng có nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng làm cho lòng người kinh hãi. Bất quá nàng chẳng quan tâm đến những cái đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hổn độn, Thẩm Thất cả kinh, khắp nơi đầm nước này có chỗ che dấu, thân thể của nàng cho Hàn Sâm nhìn thôi , nhưng thể cho những người khác nhìn thấy. Nàng chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu xin nước mắt lưng tròng nhìn lên Hàn Sâm, ánh mắt này nàng dùng trăm lần lần nào cũng có hiệu quả, cho tới bây giờ ai có thể cự tuyệt được, cho dù là người đồng tính như Tam ca của nàng cũng cự tuyệt được nàng.

      Đáng tiếc Hàn Sâm đứng ở bên bờ vẫn nhúc nhích, có chút dự định muốn giúp Thẩm Thất ngăn cản ánh mắt người ngoài.

      Thẩm Thất thể lảo đảo nghiến răng lại đem toàn thân chôn vào trong nước lần thứ hai, ngay cả đầu cũng dám lộ ra, lúc này nàng đúng là tổn thất lớn. Người tới chính là đại ca của nàng, cũng may Tiền nhi thông minh lanh lợi, vừa nhìn thấy tình hình này liền vội vàng che đậy ở phía trước, đem toàn bộ quần áo bờ ném vào trong nước

      Trong lúc nhất thời rừng trúc im lặng bắt đầu ầm ầm, lát sau mới an tĩnh lại, Thẩm Thất suýt chút nữa là bị ngột chết, nghe thấy tiếng kêu của Tiền nhi mới dám lộ mặt ra, hít thở sâu hơi.

      Ban đêm lúc Thẩm Thất nằm ở giường đều nhớ tới cử động lúc đó của Hàn Sâm, đây là chuyện mà ngàn vạn lần nàng dự đoán trước được, mặt ngoài nhìn y thanh nhã tuyệt trần như tiên, hoàn toàn nghĩ tới y có thể làm ra hành động xấu xa như vậy. Thẩm Thất lại nhớ tới lúc Hàn Sâm kéo cái áo trước ngực nàng, khi ánh mắt của y đảo qua bộ ngực nàng, trong nháy mắt đó cả người nàng liền phiếm hồng run rẩy, nhưng trong lòng nàng lại nổi lên cảm giác chán ghét, ngược lại mặt đỏ tim đập, giống như chờ đợi cái gì đó.

      Thẩm Thất nhanh chóng đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, đẩy cửa sổ ra, ánh trăng trong suốt tẩy ít xao động liên miên trong lòng nàng, trong hồ ở bên ngoài cửa sổ cư nhiên phản chiếu bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất mãnh liệt ngẩng đầu, nhưng lại thấy chung quanh có gì cả, lúc này nàng mới biết mình sinh ra ảo giác. Từ đó, trong mây, trong mộng, trong ao, trong rừng có chỗ nào giấu bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất thầm kêu hỏng bét.

      Nhưng may là, chuyện Lan Lăng Vương ngắm mỹ nhân xuất dục đồ rất nhanh liền bị người truyền ra ngoài, Thẩm Thất vẫn còn là thân vân chưa gả, bị nam nhân nhìn thấy hết. Lan Lăng Vương đâm lao phải theo lao đương nhiên nhất định phải cưới Thẩm Thất. Bất quá ai cảm thấy Lan Lăng Vương là đâm lao phải theo lao, mà là ngược lại đều cảm thấy diễm phúc tề thiên, cực kỳ hâm mộ.

      Hôn của Thẩm Thất và Hàn Sâm đính ở trong tháng giêng của bốn tháng sau. Trong thời gian này biết là cố ý hay vô ý, Thẩm Thất liên tục nhìn thấy Hàn Sâm lần. Bất quá cũng may chuyện Thẩm Thất lo lắng cũng có phát sinh.

      Sau khi xảy ra chuyện kia, Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm giống như cắt đứt giao tình, Thẩm Thất thầm thả lỏng, nàng sợ nhất chính là hai người bọn họ tình căn thâm chủng. Nếu như phải sợ cái này, nàng hà tất phải sử dụng mánh khoé thấp kém để tính kế Hàn Sâm, chỉ là thời gian của nàng quá ngắn, dựa theo tin tức đáng tin cậy Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm đáng lẽ lập tức đính hôn rồi, cho nên Thẩm Thất thể giải quyết nhanh chóng, mạnh mẽ nhúng tay vào.

      Thẩm Thất có chút hối hận khi nghe theo lời của phụ thân, sớm quay trở về Lan Lăng, nếu cũng tới phiên Mai Nhược Hàm liếc mắt đưa tình với Hàn Sâm, nàng nhất định có thể cùng Hàn Sâm chậm rãi nuôi dưỡng ra đoạn giai thoại để thế nhân đều hâm mộ, bất quá tại cũng muộn.


      P/s: lần đầu tiên làm 1 bộ truyện thấy nữ chính tự kỉ tới mức này :sweat:
      TrâuNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :