1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CÁCH TUẦN PHỦ LỪA THÊ

      Tác giả: Ký Thu

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, sủng, 1x1, HE.

      Converter: ngocquynh520

      Editor: nguyetanh117

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Cách tuần phủ đen tối Quản Nguyên Thiện lừa thê:

      Điều 1: ai cả đường , tích cực lôi kéo tiểu cữu tử và tiểu di tử. (em trai vợ và em vợ)

      Điều 2: Chăm chỉ chơi xấu, luôn luôn dính lấy, để cho nàng quen với tồn tại của .

      Điều 3: Trêu ghẹo, cọ bên này sờ bên kia, nhân cơ hội lừa về nhà!

      Thực tế chia sẻ:

      Chịu được tổ mẫu luôn muốn nhét người vào phòng , sợ cháu trai mình tinh tẫn nhân vong. (quá sức mà chết)

      nhanh chóng xin hoàng thượng chức vị tuần phủ, trốn đến Giang Nam điều tra tham ô để cho tai mình được thanh tĩnh.

      Lại gặp được nữ giả nam bán tranh chữ kiếm tiền, quan niệm học thức làm vô cùng kinh ngạc.

      Cũng biết vì sao, lại quan tâm tới nàng, có liên quan tới nàng đều muốn nhúng chân vào.

      Biết nàng và trượng phu hòa ly, lập tức hỗ trợ đem nàng và người thân sắp xếp ổn định.

      Sau đó hai ngày ba bữa chạy tới chỗ nàng, mặt dày mày dạn dạo quanh bên nàng.

      Nhìn nàng vá áo cho mình, chuẩn bị ba bữa cơm liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Lại lúc có việc gì liền cầm lấy bàn tay , ôm lấy eo thon của nàng, để cho nàng quen "thân cận" với hơn.

      Rất dễ dàng khiến nàng mở ra trái tim, đáp ứng làm vợ .

      lập tức phát thề đời kiếp chỉ hai người, bày tỏ cả đời này chỉ mỗi mình nàng.

      Nào biết được vừa mới dứt lời, liền có nữ nhân có mắt muốn cùng nàng chung chồng.

      Lần này ổn, tâm can tiểu bảo bối của vì vậy mà vứt bỏ ...chứ?

      Ý kiến khác:

      Nhớ kỹ, liệt nữ sợ triền lang, chỉ cần đặt tự tôn xuống, ngươi là người thắng cuộc! (Quản Nguyên Thiện)
      Last edited: 31/10/16
      saoxoay, ThiênMinh, nhimxu9 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1:

      "Tại sao... Tại sao lại phải bức bách khổ sở như vậy, ta và người cùng chung phu quân, thê thiếp chung chồng có gì tốt? Huống hồ ta chưa bao giờ lấy thân phận chính thê mà áp bức ngươi, tương lai con của ngươi cũng được ghi dưới danh của ta, để cho nó trở thành con trai trưởng Đinh gia, vì sao ngươi vẫn thể dung được ta?"

      Thiếu phụ sắc mặt tiều tụy nghiêm mặt, đầu chỉ có cây trâm đơn giản cài búi tóc khô xơ, mái tóc của nàng vốn đen như mực vô cùng mềm mại, nhưng lại dần héo khô trong nhà cao cửa rộng, mất vẻ sáng bóng.

      Hai gò má của nàng lõm xuống, hai má tái nhợt sức sống, da thịt cũng thô ráp, hoàn toàn có bộ dạng của nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, bộ dạng tàn tạ như bà già, hai mắt chứa lệ lên vẻ tức giận, cùng với nỗi lo sợ trời đất to lớn có chỗ dung thân, con đường nằm trong tay người khác, mà nàng có năng lực phản kháng.

      Cho tới bây giờ, tín niệm của Cầu Hi Mai luôn là lấy phu làm trời, nàng tin tưởng chỉ cần làm tốt bổn phận, dù thể được trượng phu thích nhưng cũng có thể hết khổ.

      Nào ngờ đâu trượng phu phải là phu quân, lòng Như Hoa biểu muội, coi thê tử như tồn tại, thậm chí vì biểu muội là hưu thê, chỉ vì muốn phù chính thiếp lên làm thê, mà nàng cản đường bọn họ.

      Đây là lỗi của nàng sao?

      Ông cố của nàng Cầu Bại Hải là công thần khai quốc, được phong là Hưng Xương Bá, vì được thịnh sủng nên gia nghiệp thịnh vượng, được phong hào chính là quang cảnh hưng thịnh, nào ngờ truyền đến đời phụ thân dòng chính chỉ có hai con trai, con nối dõi vượng, người lớn tuổi dần dần mất , hướng dần đến suy bại.

      Phụ thân là con vợ kế trong phủ, kém trưởng tử là đại bá phụ mười mấy tuổi, đại bá phụ lấy vợ nhiều năm có con, có lần muốn đem tước vị cho phụ thân, kéo dài vinh sủng, để đến khi sau trăm tuổi hổ thẹn với tổ tiên.

      Nhưng ngay khi đại bá phụ viết xong tấu gấp, chuẩn bị thượng tấu chuyện thừa tước, lại chợt nghe tin đại bá mẫu có tin vui, cho nên việc đó bị gác lại, nhắc tới.

      Sau khi đại bá mẫu sinh được con trai, chuyện chuyển tước vị cho phụ thân lập tức tan thành hư ảo, tình cảnh gia đình bọn họ trở nên xấu hổ.

      Nhi tử còn , hơn nữa đại bá phụ dần dần nhiều tuổi, sức khỏe yếu dần, e sợ tước vị bị thứ đệ tuổi tráng niên cướp mất, đại bá mẫu luôn chiếu cố phụ thân giờ lại giựt dây phân ra ở riêng, chỉ để lại tòa nhà cùng ngàn lượng bạc.

      Phụ thân vốn đợi để lập tước, bỏ lỡ khoa thi, có công danh, khó có thể mưu sinh, may mắn được Vương đại học sĩ trong nội các tán thưởng, trở thành phụ tá dưới trướng, toàn gia mới có che chở, sống được mấy năm thoải mái.

      Đáng tiếc trời có mưa gió bất ngờ, đại bá phụ bị bệnh lâu sau đó qua đời, tiếp đến tới năm, cha mẹ nàng vì ngoài ý muốn mà qua đời, nàng mang theo đôi đệ muội còn tuổi bàng hoàng nơi nương tựa, đem mấy ngân lượng còn lại trong nhà lo hậu cho cha mẹ.

      Dưới tình huống bất đắc dĩ, tỷ đệ ba người đành phải quay lại Cầu phủ xin thu lưu, ai ngờ đại bá mẫu lòng dạ hẹp hòi lấy lý do sớm ra ở riêng mà cự tuyệt bọn họ, cũng tuyên bố Hưng Xương Bá có thân thích tới đòi tiền, muốn bọn họ từ đâu tới về lại nơi đó, đừng làm dơ bẩn Cầu gia, mang tới xui xẻo.

      Đến đây, con đường duy nhất của nàng là dựa vào đính thân từ của nàng là Đinh gia, cũng chính là bằng hữu thân thiết của phụ thân - Đinh Vượng Hải.

      Đinh Vượng Hải vốn là danh phú thương, người trong kinh giới thiệu kết bạn cùng phụ thân, hai nhà qua lại thân thiết, lại đính thân hai nhà, để cho nàng vừa tròn tuổi lập hôn ước cùng với Đinh Lập Hi lớn hơn nàng năm tuổi.

      Đinh gia thu lưu ba tỷ đệ nàng, nàng cũng theo hôn ước giả cho Đinh Lập Hi, chỉ là ngờ tới...

      "A, những lời này hỏi buồn cười, dựa vào vẻ ngoài xuất sắc và thủ đoạn của ta, so với cổ nhân có tài hoa, ngươi có tư cách gì mà so sánh cùng ta, theo lời ngươi ta nhặt canh thừa của ngươi còn phải khen ngươi sao? Con ta chính là con vợ cả, có khả năng thứ hai."

      "Ngươi...Ngươi cái gì?" Sắc mặt Cầu Hi Mai lại trắng thêm vài phần, cắn môi đến chảy máu.

      "Cái gì mà thê thiếp, ta thèm, ta muốn toàn bộ, thông phòng, di nương, người cũng có, nam nhân này là của ta, mình ta độc hữu, chia sẻ với bất cứ người nào, bao gồm cả ngươi hạ đường phụ sinh được con." Hồng Tuyết Bình cười lớn.

      "Từ xưa đến nay, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ngươi chấp nhận được chuyện này, đó là ghen tị, phạm vào thất xuất..." Trượng phu của nàng lấy lý do nàng thể sinh, cùng với tội danh ghen tị mà hưu nàng, lại bịa đặt cho nàng là bất hiếu đoạt danh hiệu chính thất của nàng, khiến nàng hai bàn tay trắng, lưng đeo đủ loại tội danh.

      "Ha! Ngươi là đồ ngu vẫn hiểu được, thất xuất là để nhằm vào người mà , là lý do để hưu ngươi, ta tại là tân phu nhân của Đinh gia, có nhi tử bên người, trượng phu và bà bà đều đứng về phía ta, có ai để ý tới sống chết của ngươi chứ?" Cho nên nàng ta tốt nhất nên cút xa ra, đỡ phải chướng mắt.

      "Ngươi...Các ngươi thể đối xử với ta như vậy, ta có làm sai gì..." khi rời khỏi Đinh phủ, vậy đệ đệ và muội muội của nàng phải làm sao đây?

      " tồn tại của ngươi đó là sai lầm, cản đường của ta lại càng sai lầm, nhìn ngươi đáng thương như vậy ta ngại cho ngươi biết chuyện, lúc người vừa mới gả tới lâu bị phu quân cùng với thông phòng hạ hàn dược, mấy năm qua liên tục ăn, chứng bệnh cung hàn của ngươi nặng đến mức thể thụ thai được nữa rồi."

      Khi đó nàng nhìn trúng biểu ca, vị trí chính thất định, khi biết được biểu tẩu bị hạ dược liền thuận theo, mặt khiến cho biểu tẩu thể có thai, mặt thông đồng cùng với biểu ca phong lưu tuấn tú, nhờ mẫu bằng quý tử đá vợ cả.

      Quả nhiên, nàng thành công, được mẹ chồng quý mến, tâm của biểu ca cũng đặt người nàng, lại thêm sinh được con trai, ở trong Đinh phủ này phải là nàng có thể hô phong hoán vũ sao? giờ chỉ cần đá người cản đường, trong phủ này hoàn toàn do nàng quyết định rồi.

      "Cái gì?" Nàng cuối cùng sinh được con nữa rồi sao?

      Mặt Cầu Hi Mai còn chút máu, thân hình gầy yếu lung lay sắp đổ, gần như ngất , hai hàng nước mắt chảy dài má.

      " có ngươi, có những người khác, chỉ có ta và , lật đổ triệt để quan niệm thê thiếp chung chồng trong miệng các ngươi, chỉ có thể có mình ta, lại có người tham gia bên cạnh, ta muốn đời kiếp chỉ hai người, nghe thấy thông mình biến cho ta."

      Cầu Hi Mai đứng ở đình viện, nhìn ra xa, cảm giác như ở trong mộng, ràng nàng chết, vừa mở mắt ra lại quay về lúc mới cưới Hồng Tuyết Bình chưa xuất , Hồng Tuyết Bình... Nàng khỏi nhớ lại những lời Hồng Tuyết Bình với nàng.

      Câu " đời kiếp chỉ hai người" khiến nàng chấn động, nàng nghĩ cũng dám nghĩ tâm đầu ý hợp với trượng phu, có thể tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau là tốt lắm rồi, nào dám hy vọng trượng phu phong lưu sống cùng mình nàng.

      Nhưng thể phủ nhận, câu của nữ nhân kia giống như gieo vào lòng nàng hạt giống, quan niệm truyền thống lấy phu làm trời của nàng mọc rể nảy mầm, ngày càng lớn khỏe, khiến cho nàng có cách nghĩ khác về hôn nhân.

      Nếu như nàng nhớ lầm, năm sau khi nàng gả tới Hồng Tuyết Bình lấy lý do dưỡng bệnh tới Đinh phủ, mẫu thân của nàng ta còn cố ý gửi thư cho bà bà Lỗ thị, để bà thu lưu cháu bên ngoại sức khỏe yếu kém ở lại Giang Nam khí hậu hợp lòng người để dưỡng bệnh, cũng dặn dò phải đặc biệt chăm sóc, thể chịu được chút ủy khuất.

      giờ nàng mới gả qua cửa được năm, cách khác Đinh phủ lúc này cũng chưa có người tên Hồng Tuyết Bình này, nàng vẫn kịp chuẩn bị.

      phải nàng chấp nhận được Hồng Tuyết Bình, mà là Hồng Tuyết Bình chấp nhận được nàng, vì vị trí chính thất, để có được chỗ đó mà tiếc thương tổn người khác.

      Chẳng qua là lần này giống như trước nữa, nàng biết được tính tình độc của Hồng Tuyết Bình, nàng ngây ngốc để bị lừa, xem nàng ta là tỷ muội tốt, đối xử thành với nàng ta, cả nam nhân trong mắt chỉ có biểu muội có vợ cả kia nàng cũng cần, ai muốn cứ lấy .

      Tuyết trắng xóa, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt, vài bông hồng mai phá tuyết mà ra, tuyết trắng có những điểm đỏ tươi, giống như màu sơn mới ở đại môn.

      Trong lúc hoảng hốt, Cầu Hi Mai phảng phất nhìn thấy tường cao màu xám bên ngoài và gốc cây hòe cao hơn mái hiên, từng đóa hoa hòe trắng tinh rơi xuống đỉnh đầu nàng, nàng dùng sợi dây thừng thắt cổ bên ngoài cửa phủ, chấm dứt tuổi mười chín...

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nhìn gì vậy, cây có chim sao? Đại phu thân thể tỷ tỷ vẫn chưa khỏi hẳn, cần uống thuốc, thể ra gió."

      bàn tay non nớt mềm mại kéo lấy váy dài màu làm của Cầu Hi Mai, nàng tỉnh lại từ trong đau buồn, nở nụ cười yếu ớt.

      "Bà quản gia , tỷ tỷ chẳng qua là ra ngoài chút, nhìn muội xem, muội như tiểu quỷ tìm đến đây." Cầu Hi Mai nhéo mũi muội muội Cầu Hi Lan, cầm tay muội muội quay về phòng.

      "Tỷ tỷ ngoan nên mới sinh bệnh, phải nghe lời, uống thuốc vô cùng đắng vô cùng khổ."

      Vừa nhắc đến uống thuốc, khuôn mặt của nam hài năm tuổi sau Cầu Hi Lan lập tức nhăn lại thành nắm, " cần, muốn uống thuốc."



      Chương 2:


      Cầu Hi Mai bật cười, diện mạo của Cầu Hi Trúc giống hệt Cầu Hi Lan, là hai tỷ đệ sinh đôi, hai người sinh cách nhau tới khắc, tỷ tỷ Cầu Hi Lan là quỷ linh tinh, thường dùng bộ dạng thiện lương bắt nạt người khác, mà đệ đệ Cầu Hi Trúc lại hồn nhiên lương thiện cần giả vờ, bộ dạng ngơ ngác khiến người khác vừa nhìn thích, nhịn được muốn xoa nắn đôi má của .

      người ranh mãnh, người chân chất, tỷ đệ song sinh khiến người khác thương thôi, trong Đinh phủ ai thương hai đứa , ngoại trừ Lỗ thị và Đinh Lập Hi.

      Nhất là Lỗ thị, đối với con dâu có đồ cưới, nên luôn canh cánh chuyện phải thu dưỡng người ngoài, trong lòng tức giận có chỗ phát tiết, đành phải thỉnh thoảng tìm đến con dâu mới vào cửa trút giận, đổi từ cách này sang cách khác khiến người ta ngột ngạt.

      Ví dụ như trước khi con trai thành hôn nhét mấy nha đầu bên cạnh hầu hạ, sau đó vừa thành hôn xong liền cho canh tránh thai nữa, cho người nào có thai liền lên làm di nương.

      Lỗ thị xuất thân từ thương gia, thích tiểu thư danh môn khuê các, bà cảm thấy cách hành xử, phong cách quý phái của Cầu Hi Mai là tới chèn ép bà, tiểu thư nhà quyền quý so với nữ nhi thương gia làm việc thô bỉ, bà bị rơi vào thế hạ phong, nếu ra oai phủ đầu trước còn chờ đến khi con dâu cưỡi đầu sao?

      Trừ chuyện đó ra, đồ cưới của Cầu Hi Mai ít đến thảm thương, căn bản giúp ích được gì cho Đinh phủ, khiến cho bà vô cùng bất mãn đối với con dâu có tác dụng gì này.

      ai cả đường , hận hoa liền bồn, Lỗ thị vừa mắt con dâu, tất nhiên là đối với "của hồi môn" Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc cũng có hảo cảm gì, miễn cưỡng thu lưu là bận tâm thanh danh của trượng phu quan trường, nếu sớm trở mặt đuổi người ra ngoài, thể để người ngoài tiêu tốn gạo thóc nhà bà như thế.

      "Tỷ tỷ phải ngoan nên sinh bệnh, mà là cẩn thận bị phong hàn lại đúng lúc thân thể tốt, lúc đó mới khiến bệnh tình thêm nặng, thiếu chút nữa là bệnh dậy nổi." May mắn là nàng chống đỡ được, thua trong mưu, nếu ...Hậu quả thể chịu nổi.

      Vỗ về ấu đệ, khóe môi Cầu Hi Mai cười nhạt, khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ bi thương, nuốt nước mắt vào trong.

      Vừa mới tân hôn, nàng và Đinh Lập Hi dù chưa đến mức thâm tình, nhưng cũng có biết bao ngọt ngào, mãi đến khi Hồng Tuyết Bình đến, vốn là sinh hoạt phu thê có thể là hài hòa bắt đầu có khe hở, sinh là biến hóa.

      Lại qua năm, Đinh Lập Hi muốn nạp Hồng Tuyết Bình làm thiếp, từ ngày đó thế giới của nàng liền thay đổi long trời lở đất, có yên lành.

      Hồng Tuyết Bình danh nghĩa là di nương, ra khác gì bình thê, chi phí ăn mặc có thể so với chính thất, thậm chí là còn hơn cả của nàng, hai đệ muội theo nàng cũng bị liên lụy theo, nhiều lần đều bị chèn ép.

      Đợi đến khi Hồng Tuyết Bình có thai, Cầu Hi Mai mới sáng tỏ ủy khuất của nàng hoàn toàn là vì người nàng gả cho, nàng từng bước thoái nhượng chỉ đổi lại tờ hưu thư vô tình.

      Nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, tai họa liên tiếp từng việc từng việc, bị đuổi ra khỏi phủ ba tỷ đệ có chỗ ở, có chỗ , chỉ có thể ở lại chỗ ngoài thành, tất nhiên là sân viện bị vứt bỏ.

      Khi Hồng Tuyết Bình hạ chỉ thị, Cầu Hi Mai bị buộc phải xuất phủ, người có chút tiền nào, nàng vốn muốn tìm việc làm , để cho đệ muội chịu đối, vậy mà lại đúng lúc ôn dịch đến đây, cả tòa thành chết hơn nửa, đệ muội cũng....

      Nàng đột nhiên run lên, bàn tay trắng như ngọc hơi căng lên, nắm thành quyền.

      , có việc gì, lúc ấy nàng đánh bậy đánh bạ phối dược, tìm ra phương thuốc giải ôn dịch, lần này nàng chuẩn bị trước tất cả dược liệu khẩn cấp, để cho
      [​IMG]
      Last edited: 27/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 3:


      Bởi vì sợ gây ra chết người, tra đến đầu nàng ta, Đông Hương đúng lúc thu tay lại, Cầu Hi Mau dạo vòng ở quỷ môn quan chỉ còn hơi, cố gắng vượt qua.

      Cầu Hi Mai sống lại đúng vào lúc này, khi đó nàng bình tĩnh nhịn xuống kinh hãi, cân nhắc tình cảnh trước mắt.

      Nàng nhớ lúc bị hưu Hồng Tuyết Bình , có nha hoàn cho thêm mấy vị thuốc khác vào thang thuốc của nàng, bởi vậy dù nàng như bùn nhão nằm ở giường, vẫn cố gắng xem người kia là ai.

      Sau vài ngày quan sát, cuối cùng khiến nàng để ý tới mánh khóe của Đông Hương, cũng nổi lên lòng phòng bị, mỗi lần Đông Hương bưng thuốc tới nàng đều uống ngụm.

      Quả nhiên, uống thuốc Đông Hương nấu, bệnh của nàng ngược lại tốt lên rất nhiều, qua vài ngày có thể xuống giường, tác hại của hàn dược cũng được đại phu khác điều trị tốt hơn phân nửa, chỉ cần trong mùa đông bị cảm lạnh hoặc bị ngâm nước, sau này vẫn có thể sinh con.

      Cầu Hi Mai biết thời biết thế, nhân cơ hội này với bên ngoài rằng sức khỏe tốt cần tĩnh dưỡng, chuyển ra khỏi chính phòng, ở tại sân viện hẻo lánh là Thiên Nam Giác, là sợ ầm ĩ, đem hơn nửa số nha hoàn, bà tử ở lại trong viện cũ, tốt là để trông giữ số vật riêng tư của nàng, thực tế là muốn quá nhiều người biết chuyện, phá hỏng kế hoạch tiếp theo của nàng.

      Thiên viện này có chỗ tốt là gần cửa sau, qua cửa thùy hoa* là tới.
      (*cửa thùy hoa: Thùy hoa môn (cửa thùy hoa) là loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện.)

      Còn về vị phu quân mới cưới của nàng, tin tưởng rằng bên gối của hề tĩnh mịch, còn nhiều hồng nhan tri kỷ nguyện cùng tham hoan mỗi đêm, ít thê tử luôn thúc giục vươn lên, chừng còn vui vẻ thoải mái hơn.

      "Này...Ha ha, phải bà già tôi đây tham tiền, người cũng biết việc trông cửa sau là công việc , kiếm được gì béo bở, bà già này lén để người xuất phủ, nếu việc này bị phía tra ra, vậy cái mệnh già này cũng bỏ rồi." Kim bà tử canh cửa răng vàng khè, canh cửa cho nàng ra.

      Cầu Hi Mia hiểu có cầu người ta phải thấp vài phần, cho dù là bà tử thấp kém này lời cũng phải tốt đẹp gì, trước bán cho ba phần mặt mũi lại cho thêm ưu đãi.

      "Ta cũng làm khó người khác, chỗ này có hai mươi văn, cầm lấy mua bầu rượu, để thủ vệ canh đêm làm ấm người chút." Tay nhét hai mươi văn tiền qua tay bà tử kia.

      "Ôi, đâu có gì, bà già này ngủ gật, có nhìn thấy ai ra vào, người già lớn tuổi luôn cảm thấy mệt mỏi, hai mắt đều hoa lên, ngay cả con mèo chạy qua trước mặt cũng nhìn lắm..."

      Kim bà tử ngáp cái, giả vờ buồn ngủ, ôm then cửa cao cỡ nửa người ngồi xuống tại chỗ, cả người tựa vào cạnh cửa ngáy khò.

      Thấy vậy trong lòng nàng liền hiểu, gì đeo giỏ trúc nặng trịch lên lưng, đôi giày nam phai màu bước qua cửa, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sau đóng kỹ.

      Vì con đường sống mà bước ra bước đầu tiên vô cùng gian khổ, cánh cửa đóng lại cả đời của nữ nhân.

      Cải trang thành nam tử, Cầu Hi Mai tới khu chợ náo nhiệt nhất trong thành, quen thuộc lấy ra cái bàn mượn đặt ở tiểu thương gia, bày ra bút, mực, giấy, nghiên, treo bức tranh chữ lên.

      Thực tế chuyện này nàng làm mấy lần, giả vờ bị bệnh rồi chuồn ra ngoài bày quán. Nàng có nghề nghiệp gì, cũng chỉ có thể vẽ vài bức tranh sơn thủy, viết vài chữ, tự mình cân nhắc bán lấy tiền, kiếm chút vốn riêng.

      Vận khí của nàng tồi, mấy bức tranh chữ bán khá tốt, ít người chủ động hỏi tới, cũng dựa vào đó đặt trước mấy bước họa, có khi nàng cũng giúp việc viết thư, kiếm chút phí, vài lần như vậy cũng có thể kiếm hơn mấy trăm văn.

      Duy nhất có điểm tiện là nàng chỉ có thể làm được nhiều nhất là hai canh giờ là phải thu quán, dù sao với thân phận trước mắt của nàng nên xuất phủ lâu, nếu là bị người trong phủ vô tình phát nàng ra ngoài mình, vậy kế hoạch của nàng dìm chết trong trứng nước.

      "Tiểu ca, tranh của huynh tốt, có sông có núi, núi có tòa chùa cổ, trong nước có con thuyền , ngay cả lão nhân có kiến thức như tay cũng có thể nhìn ra đây là bức họa tốt, nét vẽ của huynh cũng thua gì đại sư cung đình đâu!" Dường như trong miếu còn có thể thấy mờ ảo chuông cổ, khiến cho người xem cảm thấy tĩnh tâm.

      "Đa tạ lão trượng quá khen, kiếm miếng ăn thôi, hai tay này của tôi vô dụng nhất, cầm được vật nặng, chỉ có thể vẽ được vài nét, khiến cho người chê cười rồi." Cầu Hi Mai lễ phép hành lễ, hành đại lượng.

      Dù sao cũng xuất thân từ
      [​IMG]


      Chương 4(1):


      Lúc Cầu Hi Mai vội vàng cuốn tranh chữ lại, ở đầu chợ cách đó khoảng xa có vài nam tử quần áo hoa mỹ tới, dạo chơi, thỉnh thoảng dừng lại hỏi hai câu, là kiểu người vừa phải mua hàng vừa phải xem hàng chỉ là chuyện phiếm, trán mang theo vài phần kiêu ngạo.

      Nhìn ra được bọn họ giống với dân chúng chợ bình thường, tuy rằng bọn họ cố gắng che đậy khí chất tao nhã quanh người, nhưng mà ngôn ngữ cử chỉ của bọn họ vẫn lộ ra khí thế bề , giống như huyện thái gia dạo phố, muốn khiêm tốn nhưng thể khiêm tốn.

      Nam tử ở giữa có khí chất thanh dật, ôn nhu như ngọc, mặt treo lên nụ cười như ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, hai mắt sâu thẳm, mũi cao ngất giống như được đao khắc ra.

      Chỉ là vừa mở miệng ra , những khí chất kia biến mất toàn bộ, phong cách nghênh ngang giống như các cậu ấm tiêu tiền như nước, vừa thấy liền biết là bộ dạng dễ lừa gạt, khiến cho người ta cảm thấy lừa có lỗi với bản thân.

      " lượng bạc có thể mua được mười cây quạt, quá là rẻ, phải là hàng kém chất lượng chứ? Ta quạt cái liền rách luôn." Thợ làm vô cùng kém, trình bày lộn xộn, keo dán đều, cành trúc lộ ra ngoài cả đoạn.

      Mùa đông mua quạt, người này có bệnh, nhóm người qua đường cười nhạo trong lòng. Nhưng mà dưới trời mưa tuyết có người bán quạt lại càng kỳ quái, phải vào mùa xuân mới đúng mùa phát tài.

      "Công tử đừng bịa chuyện nha, đây chính là hàng , tác phẩm của danh gia, mở ra đóng vào rất dễ dàng, mặt quạt được danh gia vẽ lên, có nước chảy qua cầu , có tiểu thư bắt bướm, còn có đại hòa thượng niệm kinh, tiểu hòa thượng múc nước... sợ người xem vừa mắt, chỉ sợ người nhìn hoa mắt." Người bán hàng rong tận lực thổi phòng cây quạt nhà mình, mùa đông bán quạt là ý tưởng mới.

      ra sạp của chỉ có quạt, còn có ô dù đủ loại, hỗn tạp hợp với mùa vụ, giống như là đem tất cả những gì dùng đến toàn bộ mang ra bán, người nào thấy thuận mắt mua, chỉ cần kiếm ít tiền.

      "Danh sĩ phong lưu, ngươi nhìn ta có phong lưu ?" Quản Nguyên Thiện bày ra bộ dạng phong lưu nháy mắt ra hiệu, cầm lấy quạt quạt vài cái, gió thổi tóc đen bay loạn.

      "Phong lưu, phong lưu, cây quạt này với công tử là vô cùng thích hợp, phong lưu phóng khoáng, nhóm đại thẩm, nương đường vừa nhìn thấy ngài đong đưa cây quạt tất cả liền e thẹn quay đầu cười, nhìn ngài khiến các nàng choáng váng đầu óc." dối chớp mắt, chút xấu hổ.

      "Ha! Ta cần các nàng nhìn làm gì, bản công tử đúng là xuất thân từ danh môn thế gia, từ gia phong nghiêm cẩn, giữ mình trong sạch, ngươi muốn gán cho ta tiếng phong lưu sao, tâm tư ác nha!" đặt quạt xuống, lắc đầu quở trách.

      "Công tử, tiểu nhân chỉ là người bán quạt, ngài đừng dọa can đảm của tôi chạy mất chứ." Người bán hàng rong vỗ ngực giả vờ bị kinh hách.

      "Nhìn ngươi vô dụng như vậy, phải chỉ trêu đùa hai câu thôi sao, nếu là quan gia tới, phải là ngươi sợ đến mức tè ra quần chứ?" Quan địa phương là cha mẹ áo cơm của dân chúng, nếu làm tốt phúc trạch vạn dân, ngược lại là tai họa đến tận con cháu, kiếm lời mồ hôi nước mắt của dân chúng.

      "Dáng vẻ giống như công tử , nhìn thấy quan lớn chân liền nhuyễn, chẳng qua là nếu cho ta nhìn thấy quan lão gia, tám phần là run rẩy, câu cũng xong." Dân chúng làm sao có thể gặp được quan lão gia, có thể nhìn thấy đội xe ngựa từ xa là tốt lắm rồi.

      giống như vô ý đặt câu hỏi: "Chẳng lẽ quan ở cần chính dân, thanh liêm công bằng sao? Nếu thế ngươi sợ cái gì, quan kiểu đó chỉ cần tiền mà thôi, nhét mấy thỏi bạc, đại lão gia cũng cởi quan bào xưng huynh gọi đệ với ngươi."

      "Chấc chấc, phải tốn biết bao nhiêu là bạc mới có thể cùng đại lão gia ngồi ăn cùng, dù ta bán hết cả cái sạp này cũng có được chân hầu việc ở nha môn đâu." Chỉ có người có cách mới vào được, cứ thành
      [​IMG]
      thuyt, Phong Vũ Yên, AChu2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4(2):

      Nhưng cho rằng người đó chỉ nhờ vào xảo quyệt, nếu dám cả gan động tay động chân vào ngân lượng, chứng tở phía sau có người chống lưng, hơn nữa còn là chỗ dựa vững chắc, mặc cho là ai cũng dễ lay chuyển.

      "Đại...Nhị công tử, Mạc lão tam này mồm to giữ miệng, ta thấy sớm muộn cũng để lộ ra tin tức, phá hỏng chuyện của chúng ta." Người tâm vững rất dễ sai lầm, ở đầu trận tuyến chút gió thổi cũng loạn, nhìn thấy bóng dáng liền chém.

      Văn nhân luôn cho rằng quân nhân ngu ngốc, với thân thủ của Mạc Hiểu Sinh trong mắt văn gia sư lại là người thô kệch, quá xúc động có đầu óc.

      "Mạc tam ca, chúng ta nhìn lại, nơi này nước sâu thấy đáy, chúng ta còn chưa bước đến bờ mà!" Quản Nguyên Thiện cười tít mắt giảng hòa. Lúc hai người này tranh chấp, vẫn như cũ chuyện với người khác, khuôn mặt tươi cười hiền lành dễ bắt nạt, bên này hai câu, sang bên kia về cha mẹ, thể ra bộ dạng của công tử hiểu đời, chỉ đơn giản là trốn xuất phủ ra ngoài chơi, chơi từ bên này sang bên kia, quen sống phóng túng, chính khác đừng tìm , trong đầu là rơm rạ dùng được.

      , đúng là có mấy người coi là người đứng đắn để đối đãi, chỉ cho là thiếu gia nào đó bị cha mẹ dạy hư rêu rao khắp nơi, ngoại trừ mấy người bên cạnh, ai biết trong lòng có tính toán, chuyện vui đùa đều có thâm ý.

      "Oa! Nhị công tử tài trí hơn người cũng nhìn ra manh mối?" cho rằng người tài ba ra tay, rất nhanh có kết luận, quay về kinh phục mệnh.

      Khóe môi hơi nhếch lên, Quản Nguyên Thiện như cười như , "Ta là người, phải thần, phải là cho ta sợi dây ta hái được bàn đào, chúng ta vừa mới đến địa bàn của người ta, ngay cả mặt cũng còn chưa quen! Vậy sao biết được nơi đây rộng bao nhiêu."

      Cả chuỗi dài biết bao nhiêu dưa lớn dưa , muốn hái được toàn bộ phải dùng nhiều lực, lần dùng lực kéo hết, đợi thời gian dưa con dưa cháu lại lên, kéo ngừng, dưa ngừng lớn.

      Lại kéo ra được đại quan, hái được mấy cây tỏi có ích gì, chỉ cần còn lợi ích, muốn bồi dưỡng nanh vuốt có gì khó, dùng bạc đập ra liền có.

      "Chúng ta vẫn phải tiếp tục rảnh rỗi có việc gì làm thế này sao? cả buổi rồi." Hỏi ra nguyên nhân, Mạc Hiểu Sinh muốn tìm quán trà nghỉ chân, uống ngụm trà nóng loại bỏ cái lạnh, thời tiết quỷ quái này ai muốn lượn lờ ở bên ngoài.

      "Đây là cẩn thận điều tra, tra xét dân tình, từ trong miệng của dân chúng biết được quan viên có ăn hối lộ trái pháp luật hay ." Văn sư gia thở phì phò chỉ hận rèn sắt thành thép, tức giận hiểu được dụng tâm của đại nhân.

      phi tiếng, "Vâng, ngài đúng, chẳng qua là mưa tuyết sắp thành mưa tuyết lớn, tiểu thương đường còn ai tránh tuyết? Ai còn mạo hiểm ra ngắm tuyết làm gì...Nhị công tử, tuyết rơi đầu người, còn..." Làm gì?

      Mạc Hiểu Sinh được nửa câu, hai mắt Quản Nguyên Thiện giống như nhìn thấy chuyện thú vị, bỏ lại phụ tá và văn sư gia, cùng với hai tùy tùng Trường Sinh và Trường Hoan, bước nhanh tới phía hành lang dưới gốc cây.

      "Ai nha! Cẩn thận ghế chắc...!"

      Vốn Cầu Hi Mai có việc gì bỗng nhiên bị những lời này làm cho giật mình, thu tranh nàng quýnh lên, ngược lại bước hụt vào khí, từ ghế đẩu ngã xuống.

      Nàng cho rằng ngã dập mũi ít nhất cũng xước xát chân tay, quay về phủ phải tìm được lý do để che giấu, để cho người khác phát ra nàng lén làm chuyện mờ ám. Nàng vẫn chưa có đủ ngân lượng để thoát thân, thể mất chỗ dựa là Đinh phủ này.

      Ai ngờ nàng cảm thấy đau đớn, cả người ngã vào người khác, từ kinh ngạc lấy lại bình
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4(3):

      Chẳng qua giờ quan trọng là phải góp đủ tiền rời khỏi phủ, nàng nhiều chuyện để lộ việc đó ra ngoài, người Đinh phủ có tốt hay xấu cũng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn đặt mình ra ngoài, sớm ngày thoát được khỏi vùng lầy đó.

      Nhìn nàng sắp xếp bút mực tranh vẽ đâu ra đấy, ánh mắt Quản Nguyên Thiện tự giác rơi vào bức "HỈ Thước đậu cành mai" mà nàng vẽ dở, bỗng nhiên thốt lên: "Ta mới mua tòa nhà ở trong thành, phía đông thành, là nhà cũ của Liễu gia, ta thấy ngươi vẽ có chút phong cách của người xưa, bằng ngươi tới vẽ nhà cho ta, bức trăm lượng.

      "Này..." bức trăm lượng?

      thẹn mà , nàng động tâm, vô cùng vui mừng được nhờ làm, Đinh phủ cách thành đông xa, mất khoảng mấy phút, đó là với tốc độ bộ của nàng.

      Nhưng mà nàng có chút chần chừ, dám đáp ứng, tiến vào tòa nhà của người khác thể sánh bằng ra ngoài Đinh phủ, nàng tuy là nữ giả trang nam, nhưng vẫn bận tâm đến thanh danh, thể xúc động mà nhận việc, cho dù nàng vô cùng cần khoản tiền kia.

      "Trong nhà của ta có khoảng mười cái sân, cảnh trí giống nhau, nhất định phải vẽ toàn bộ, vẽ trước 7, 8 tấm xem thử, tiền công nhất định bạc đãi." lấy tiền dụ dỗ.

      "Ngài ?" Bảy, tám bức vẽ tương đương với bảy, tám trăm lượng bạc...Trong lòng Cầu Hi Mai sôi sục, giống như nhìn thấy ánh mặt trời.

      "Ngươi thấy ta giống như dối sao? Ta phải là nhiều tiền có chỗ để." Chỉ là hiểu sao muốn nhìn nàng vẽ ra càng nhiều tranh đẹp, lưu lại cảnh đẹp bốn mùa.

      "Được, thành gia, trước giao hai trăm lượng tiền đặt cọc!"

      " phải là có nhiều tiền có chỗ đặt? Nhị công tử, ta thấy ngài như là đánh mất đầu óc rồi, vừa đến Giang Nam quen cái gì, bệnh đến đầu óc mơ hồ, vừa ra tay đặt cọc hai trăm lượng bạc, ngài là bệnh rồi!" Cung Tán Tài giống như trẻ con, dùng bạc lúc cần dùng, tiện tay tung ra cả nắm.

      để cho người khác biết đến Giang Nam, Quản Nguyên Thiện đặc biệt nhờ người gián tiếp mua tòa nhà bốn viện để ở, nằm ở thành đông cạnh trạm dịch, thuận tiện cho bọn họ trao đổi thông tin với kinh thành, cũng có thể giấu tung tích.

      Bởi vì năm nay Quản Nguyên Thiện 23 tuổi, là thứ tử dòng chính của thế tộc Quản gia, phụ thân là Quản Tế Thế, ở trường vô cùng được trọng dụng, tuổi còn trẻ mà giống như phụ thân là sủng thần của hoàng đế, cha con cùng làm quan triều. Theo lý nên thành thân từ sớm, kiều thê mỹ thiếp bên người, nữ nhân thành đàn mới đúng, nhưng biết sao lại theo bình thường, thiên kim của các đại thần trong triều, khuê nữ danh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :