1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      BỆNH VƯƠNG ĐỘC SỦNG KIỀU THÊ

      Tác giả: Vi Lạp

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Dung Cảnh

      [​IMG]



      Giới thiệu :

      Xuất thân từ thế gia y học, Đường Tĩnh dựa vào cố gắng của mình để trở thành đội viên đội đặc chủng mạnh mẽ, tài hoa, nhưng duyên phận là đưa chuyển kiếp vào Thiên Dục vương triều, gặp được đoản mệnh Thần Vương gia Mộ Dung Thiên Thần.

      Được rồi, nàng muốn bình yên sống qua ngày nhưng nghĩ tới sống chung với Mộ Dung Thiên Thần lại nảy sinh tình cảm...

      Nhân vật chính: Mộ Dung Thiên Thần, Đường Tĩnh
      Vai phụ: Mộ Dung Thiên Hiên, Ngọc Tử Khâm.
      Last edited: 8/10/16
      thuytMeoconkissu2 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 1: Xuyên cẩu huyết


      “Ừm...” Đường Tĩnh từ từ mở mắt, vừa muốn đứng dậy lại thấy xung quanh đều là đồ vật cổ kính. Đây là đâu vậy? nhớ mình ở trong sân diễn tập phá gỡ bom mìn phức tạp nhưng đây phải là sân diễn tập, vậy tại ở đâu đây, lẽ tháo gỡ bom đạn thất bại mà đến điện Diêm Vương hay sao?

      “Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh, ta còn tưởng người cần ta nữa đấy.”

      Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bóng dáng nào tới người nàng, khóc sướt mướt lại còn càu nhàu, Đường Tĩnh buồn bực nhìn nàng:

      “Xin hỏi là ai vậy?”

      " Tiểu thư biết ta sao ? Ta là Xuân Ngọc đây. "

      " Xuân Ngọc ? " Trong đầu Đường Tĩnh xác định lại những người mình quen biết biết Xuân Ngọc này là ai, cẩn thận quan sát ấy, gương mặt tròn trịa, ngũ quan bình thường, lỗ mũi còn có mấy chấm tàn nhan. Quan trọng nhất là ấy búi tóc cổ đại, cả người đều là trang phục cổ trang ! lẽ năm nay thịnh hành mốt cổ trang hay sao, làm sao mình lại biết, chẳng lẽ ở trong rừng sâu núi thẳm lâu ngày mà ngay cả mốt thịnh hành cũng biết.

      " Vương Phi ? "

      Xuân Ngọc cẩn thận gọi nàng.

      " Ngươi gọi ta là gì, Vương phi ? " Đường Tĩnh kinh ngạc.

      " Đúng vậy. " Xuân Ngọc gật đầu, từ lúc Vương phi gả vào Vương phù liền thay đổi, lẽ Vương phi còn chưa quen sao ?

      " Vương phi chưa tỉnh ngủ sao ? Có muốn ngủ tiếp hay ? " Xuân Ngọc thấy Vương phi lắc đầu, gương mặt vô tội vội vàng hỏi.

      " cần, ngươi cho ta biết đây là đâu ? " Đường Tĩnh muốn ít nhất phải biết nơi này mới có thể tính toán bước tiếp theo được.

      " Đây là Vương phủ, lẽ Vương phi người quên sao ? "

      " Vương Phủ ? " Đường Tĩnh rối rắm.

      " Đúng vậy, Vương phi chưa quen sao, người quên ngày hôm trước người mới thành thân với Ngũ vương gia sao ? " Xuân Ngọc lo lắng hỏi.

      Nhìn đồ vật mang phong cách cổ xưa, lại nhìn tiểu nha đầu tự xưng là Xuân Ngọc, dựa vào trực giác đặc biệt của người làm lính, rốt cuộc nàng cũng biết được thực tế : xuyên , mặc dù muốn thừa nhận nhưng chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, việc cẩu huyết như vậy lại xảy ra người mình.

      " Ừ, ta nhớ. " Đường Tĩnh gật đầu che đậy hoảng hốt trong lòng. Sau khi sáng tỏ , lập tức phải làm cho mình tỉnh táo lại, việc cấp bách trước mắt là thể để cho nha đầu trước mặt nàng biết nàng phải là chủ nhân của thân thể này, còn phải lấy được tin tức ở chỗ này từ nàng ta.

      " Vậy bây giờ là triều đại nào ? Ta mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút rối loạn. " xong, Đường Tĩnh còn giả vờ xoa xoa huyệt thái dương. Trước mắt phải hiểu tình hình nơi đây, mình học lịch sử nhiều như vậy, có lẽ có chỗ dùng.

      " tại là Thiên Dục năm hai mươi ba. " Tiểu Nha đầu kiêu ngạo .

      Thiên Dục năm thứ hai mươi ba ? Cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghe qua, xem ra đây là Vương triều có trong lịch sử, Đường Tĩnh nhăn mày, kiến thức lịch sử dùng được, chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.

      Nghe khẩu khí của nha đầu này, đây là quốc gia giàu có và đông đúc.

      " Vậy sao ta phải gả cho Ngũ vương gia ? " Đường Tĩnh bất động thanh sắc hỏi, nếu thể hỏi chính mình là ai chỉ còn cách hỏi ngược trở lại thôi.

      " Cái này ta cũng lắm, ý định của Vương phi chúng ta làm sao có thể đoán được đây ? Nhưng ban đầu Vương phi người thích Thái tử, nô tỳ biết vì sao cuối cùng người lại gả cho Ngũ Vương gia. "

      Thái tử ? Tại sao còn kéo theo người vào nữa, Ngũ vương gia nàng còn chưa hiểu , còn thêm người nữa, hao tổn trí tóc, Đường Tĩnh ở trong lòng phát điên.

      " Vậy tại sao ta lại nằm giường ? "

      " Đại phu Vương phi trúng độc, là độc dược mãn tính, nhưng tiểu thư vẫn hôn mê bất tỉnh, hù chết nô tỳ. "

      " Trúng độc ? " Đường Tĩnh gật đầu cái, tiểu nha đầu này tệ, hỏi đâu đáp đấy, làm cho nàng cảm thấy hết sức hài lòng, nhìn qua có thể thấy được nàng ta rất để ý tới chủ nhân của thân thể này.

      (Từ giờ xưng nàng nhé, là vì lúc còn ngơ ngơ từ đại xuyên sang cổ đại, giờ tiếp nhận chuyện xuyên rồi nên thay đổi cho phù hợp.)

      Suy nghĩ, lặng lẽ kéo tay áo lên bắt mạch cho mình. Làm người thừa kế của thế gia y học, hơn mười mấy năm nàng đều nghiên cứu về trung y, chỉ là vào thế vận hội Olympic lần thứ 8 thấy nữ chiến binh hiên ngang lẫm liệt đột nhiên cảm thấy hứng thú nồng đậm với quân nhân nên mới để ý tới người nhà phản đối mà dự thi đội viên đội đặc chủng. Cho nên chuyện gì xảy ra nàng có thể đoán được.

      Nàng nhăn mày, nha đầu này sai, đúng là độc dược mãn tính bình thường, nhưng đối với lượng độc dược mãn tính lớn cũng ảnh hưởng tới thân thể. Bản thân gỡ mìn thất bại, hy sinh lừng lẫy, đúng lúc gặp phải thân thể bị độc chết, trời xui đất khiến nàng đến nơi này, ràng đúng là mệnh chưa đến lúc chết.

      Trải qua nửa ngày chuyện, Đường Tĩnh đại khái cũng hiểu được chút, chủ nhân thân thể này gọi là Lý Linh Lan, là đích tiểu thư phủ Thừa tướng, tử vẫn xem ai vào mắt, lớn lên lại kiêu ngạo phách lối, chuyện ác nào làm.

      Nàng xuyên tới Thiên Dục vương triều, có thể là Vương triều giàu có nhất ở thời điểm tại, xung quanh còn có nước khác, thỉnh thoảng có những đợt chiến tranh , nhưng vẫn tương đối yên bình, đối với thực lực của Thiên Dục, bọn họ cũng dám chân chính phát động chiến tranh.

      tại, nàng gả cho Ngũ vương gia Mộ Dung Thiên Thần, vương tử bệnh tật được cưng chiều. Về phần tại sao nàng lại gả cho Vương gia này, tiểu nha đầu này cũng biết, đành từ từ tự mình nghiên cứu vậy.
      Last edited: 13/10/16
      Dinhloanthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Gặp Mộ Dung Thiên Thần

      Hiểu tình cảnh của mình, Đường Tĩnh tự an ủi chính mình, nơi này nàng tương đối hài lòng.

      Trong lòng nàng đối với chủ nhân thân thể này : ngươi yên tâm, ta dùng thân thể của ngươi, thay ngươi sống tốt, cũng coi như báo đáp ngươi.

      " Ôi, nô tỳ mải hỏi thăm chuyện Vương phi cũng bẩm báo với Vương gia là Vương phi tỉnh. Vương gia chắc lo lắng lắm đây. " Xuân Ngọc gấp gáp đứng dậy chạy ra ngoài.

      " Vương gia rất quan tâm ta sao ? "

      " Trước kia Vương gia và Vương khi luôn vừa mắt nhau, nhưng kể từ khi Vương phi gả cho Vương gia, Vương gia đối với Vương phi rất tốt. " Xuân Ngọc vui mừng , cái nha đầu này như bà cụ non, Đường Tĩnh cảm thấy buồn cười.

      " Được rồi, ngươi nhanh với Vương gia . " Đúng lúc nàng muốn gặp vị phu quân tại này.

      " cần, Bổn vương biết. " xong, bóng dáng nhàn nhã tới, Đường Tĩnh nghe thanh, ngẩng đầu nhìn người tới, ngũ quan như điêu khắc, cả người mặc trường bào màu đen, bên hông buộc ngọc đái màu trắng, tóc đen buộc chỉnh tề dùng ngọc quan cố định lại, cả ngươi tản ra hơi thở lạnh giá.

      Đường Tĩnh ngây người nhìn, khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan kiên nghị, tỷ lệ thích hơn thừa thiếu, nhưng so với minh tinh trong ti vi chỉ có đẹp trai hơn. Chỉ tiếc là sắc mặt rất dọa người, vừa nhìn chính là con bệnh.

      " Vương phi cuối cùng cũng tỉnh, Bổn vương lo lắng. "

      Lo lắng ? Đường Tĩnh bĩu môi, ngoài miệng là lo lắng nhưng nàng thấy được giễu cợt và chán ghét trong đôi mắt .

      Xem ra Xuân Ngọc đúng, Vương gia này thích Lý Linh Lan, vậy sao còn muốn thành thân với nàng ? Trong lòng tò mò, gương mặt Đưỡng Tĩnh vẫn bình thản :

      " Ta tỉnh, Vương gia có thể yên tâm rồi. "

      " Vậy tốt, Vương phi tại có thể ra ngoài, đám người Thái tử biết ngươi vừa gả vào đây bị trúng độc hết sức lo lắng, cho nên có ghé thăm ngươi chút, ngươi trang điểm rồi theo Bổn vương ra ngoài gặp họ. "

      xong, đợi Đường Tĩnh trả lời liền vung trường bào ra ngoài, đúng là chán ghét tới cực điểm. Thậm chí cũng cho nàng , Đường Tĩnh cười khổ trong lòng.

      “Vương phi, nô tỳ trang điểm giúp người.” Thấy Vương gia ra ngoài, Xuân Ngọc hỏi.

      " Ừ. " Đường Tĩnh gật đầu, đến bàn trang điểm, nhìn bộ dáng của bản thân, người trong gương làn da như mỡ đông, trắng như tuyết, đôi mắt xếch thâm thúy, đôi môi đào đỏ thẫm, quả nhiên xinh đẹp, trong lòng Đường Tĩnh thầm đánh giá. người xinh đẹp như vậy vẫn lọt được vào mắt vị Vương gia này, nếu chán ghét vì sao phải cưới nàng?

      Đường Tĩnh nghi hoặc chờ Xuân Ngọc trang điểm cho mình.

      "Tiểu thư, được rồi, hôm nay đeo trâm sao?" xong liền cầm cây trâm vàng Khổng Tước, làm cho Đường Tĩnh hết chỗ .

      Trâm vàng Khổng Tước khảm bảo thạch ngũ sắc, còn nam vàng nạm bạc, đủ nặng, đeo lên đầu muốn sống nữa.

      Nhìn mái tóc của nàng được chải thành búi thanh loa kế phức tạp như vậy.

      " được, chải đơn giản chút . " Đường Tĩnh lắc đầu.

      " Vâng ạ. " Xuân Ngọc tuy nghi ngờ nhưng hỏi nhiều, nhanh chóng trang điểm lại cho nàng.

      " Vương phi, được rồi, người xem như tại có được ? "

      Đường Tĩnh ngẩng đầu nhìn vào gương đồng lần nữa, lần này là búi tóc lưu nguyệt đơn giản.

      " Được rồi, để kiểu này . " Đường Tĩnh vừa lòng gật đầu, cầm lấy cây trâm đơn giản có trang trí gì thêm đưa cho Xuân Ngọc.

      " Vương phi, người mặc quần áo nào để gặp Vương gia đây ? "

      Trang điểm xong, Xuân Ngọc thay nàng tìm quần áo.

      " Chọn bộ quần áo người thích nhất sao ? " xong, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo màu đỏ thẫm thêu tơ vàng hoa mẫu đơn.

      "Sao lại chọn bộ quê mùa như vậy?" Đường Tĩnh nhíu mày, sở thích của Lý Linh Lan này thể khen nổi.

      " được, tìm cho ta bộ nào càng đơn giản càng tốt."

      Xuân Ngọc thả quần áo vào tủ, lần nữa tìm bộ khác cho nàng. Chọn mãi, rốt cuộc Xuân Ngọc cũng tìm được chiếc váy hồng nhạt từ trong đống quần áo lòe loẹt, cổ tay áo thêu chỉ vàng hoa mai, càng thêm sức sống.

      Rốt cuộc cũng chọn được, Đường Tĩnh nhìn trong gương, nghĩ mình đơn thương độc mã gặp Vương gia là khó khăn. Có lẽ đây là khó khăn đầu tiên ngươi phải trải qua, dù như thế nào ngươi cũng phải cố gắng lên, ngàn lần được để lộ sơ hở, Đường Tĩnh ở trong lòng tự cổ vũ cho mình, tại ngươi phải là Đường Tĩnh, mà là Lý Linh Lan.

      Sau khi xác định mình có gì ổn, Đường Tĩnh thản nhiên bước ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thần ở bên ngoài đợi lâu như vậy cũng còn kiên nhẫn, vừa muỗn vào thúc giục thấy Lý Linh Lan từ từ ra, toàn thân trắng nhạt chấm đất, bọc lại eo , giữa tóc chỉ có châm ngọc, cả người xinh đẹp mang theo mấy phần lười biếng.

      Cho dù gặp qua nàng nhiều lần, nhưng Mộ Dung Thiên Thần hôm nay lại bị nàng hấp dẫn.

      "Có gì ổn sao?" Đường Tĩnh thấy nhìn mình chằm chằm, lại cúi đầu nhìn lại bản thân, đành lên tiếng hỏi, nhưng lại thấy mình có gì ổn.

      " có gì, rất tốt." Lỗ mãng để lại câu sau đó bỏ mặt mình nàng về phía trước.

      Đúng là trò cười, làm sao Ngũ vương gia cao ngạo có thể với nàng, cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp. Bất quá Đường Tĩnh lại nghĩ như vậy, tình nguyện nhìn mình, xem ra con đường phía trước nhấp nhô đây.


      Chương 3: Nhận tình thế


      Mộ Dung Thiên Thần nhanh về phía trước, Đường Tĩnh theo phía sau, vừa vừa thưởng thức cảnh vật rong Vương phủ.

      thể , đình đài lầu các trong viện này đều hết sức xa hoa, cây cầu , dòng nước chảy quanh núi giả, cơ hồ mười mấy bước cảnh vật, làm cho người ta kịp ngắm nhìn, giống như thế ngoại đào nguyên.

      lâu liền tới phía trước cái đình, nơi đó có mấy người vừa vừa cười, có lẽ là bọn họ.

      “Linh Lan gặp qua mấy vị Vương gia.” Đường Tĩnh lên phía trước hành lễ với đám người. Dù chưa bao giờ làm nhưng Đường Tĩnh lại thực hết sức thành thạo. Có lẽ chủ nhân thân thể này thường làm nên dù có trí nhớ nhưng thành thói quen khó có thể sửa đổi.

      Trong đình mấy người thấy nàng tới đôi mắt đều sáng lên, trước kia Lý Linh Lan đều mặc trang phục diễm lệ, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cử chỉ lỗ mãng. Nhưng hôm nay ăn mặc giản dị, khí chất tao nhã nhàng, lẽ sau khi thành thân khiến cho nàng thay đổi lớn như vậy.

      “Nghe Thần vương phi với thành thân trúng độc, làm sao lại cẩn thận như vậy.” Nam tử mặc áo cẩm bào màu đen thân thiết hỏi thăm.

      Tuy là lời quan tâm nhưng Đường Tĩnh vẫn nghe được mùi vị hả hê khi người gặp họa.

      “Tạ vương gia quan tâm, Linh Lan có gì đáng ngại.”

      Đường Tĩnh gặp chiêu phá chiêu, nhàn nhạt trả lời.

      Nghe được lời của nàng, nam tử mặc áo cẩm y bất động nhíu mày.

      “Ha ha, Ngũ hoàng tẩu sau khi thành thân thay đổi lớn, chỉ ăn mặc thay đổi mà ngay cả tính cách cũng thay đổi.”

      Thiếu niên mặc cẩm bào màu lam nhạt tùy tiện .

      Nghe được xưng hô của hăn với mình, Đường Tĩnh phần nào đoán được chính là Hoàng tử nhất Mộ Dung Thiên Du.

      Theo như Xuân Ngọc , vị Hoàng tử này rất được Hoàng thượng sủng ái nhưng được sủng mà kiêu, cũng tham gia tranh giành ngôi vị hoàng đế, tình cảm với các huynh đệ rất tốt.

      Thấy người hào sảng nên Đường Tĩnh cũng có hảo cảm với .

      “Du vương gia đừa, thành thân sao có thể hiểu chuyện như trước.” Đường Tĩnh cười

      “Đừng đứng nữa, ngồi thôi.” Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng vẫn đứng liền lên tiếng.

      thích nàng như nhìn mặt mũi Thừa tướng phủ nên cũng nên đối tốt với nàng chút.

      “Vâng.” Đường Tĩnh gật đầu .

      Vừa tới chỗ ngồi, Đường Tĩnh cảm thấy có ánh mắt dò xét nàng. Nàng ngoái đầu nhìn lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nam tử lâu nay vẫn lên tiếng, mang theo mấy phần nghiên cứu, còn cả chút... Nhìn kỹ thấy có địch ý với nàng, Đường Tĩnh gật đầu trực tiếp thẳng tới chỗ ngồi.

      Đợi đến lúc ngồi xuống, Đường Tĩnh trở thành vai phụ. Mấy người huynh đệ bọn họ bàn chuyện chính , chỉ thỉnh thoảng mới chuyện phiếm với nàng vài câu. Có lẽ do công việc bận rộn, mấy người lập tức rời , chỉ còn lại nàng và Mộ Dung Thiên Thần ngồi yên tĩnh trong đình, ai cũng mở miệng.

      Đường Tĩnh biết phải mở miệng như thế nào,còn lại Mộ Dung Thiên Thần vẫn muốn gặp nàng nên cũng mở miệng.

      “Vốn định hôm nay dẫn ngươi lại mặt, nhưng hôm nay ngươi vừa mới tỉnh nên nghỉ ngơi tốt chút, chờ hôm khác lại trở về.” Ngồi lúc, Mộ Dung Thiên Thần mới phá vỡ cục diện lúng túng, mở đầu .

      “Vâng.” Đường Tĩnh thuận theo mà , nếu biết tình huống của Thừa tướng phủ, bằng ở Vương phủ thoải mái chút.

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đưỡng Tĩnh yên lặng ngồi nhìn phía xa xa, như đóa hoa lan xuất trần yên tĩnh ở núi cao, khoan thai đạm bạc, nhìn nàng như vậy cũng làm cho mình cảm thấy chán ghét.

      “Bên ngoài gió lớn, ngươi vừa mới khỏe lại, về phòng nghỉ ngơi lúc .” Dứt lời, cũng để ý tới phản ứng của Đường Tĩnh liền rời . làm sao vậy, làm sao có thể so sánh nữ tử hiểu tam tòng tứ đức, có giáo dưỡng với đóa hoa lan xuất trần, nhất định điên rồi, nghĩ lại mới thấy quá hấp tấp rồi.

      Nhìn Mộ Dung Thiên Thần nhanh chóng rời khỏi, Đường Tĩnh đầy bất đắc fix, cùng người chán ghét mình sống với nhau cả đời đúng là chuyện đau khổ đến cỡ nào, vậy mà lại phát sinh người nàng.

      Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên người nàng, Đường Tĩnh muốn về phòng, nghiêng người phơi nắng lan can trong đình, thuận tiện nghĩ lại tình cảnh của bản thân.

      Nghe mấy huynh đệ bọn họ chuyện phiếm, Đường Tĩnh cũng hiểu được ít. tại là Thiên Dục năm thứ hai mươi ba, Hoàng đế tại vị là Khai Nguyên đế hơn năm mươi tuổi, ước chừng tuổi thọ của người cổ đại cũng sống được bao nhiêu năm nữa, sắc phong Đại hoàng tử Mộ Dung Thiên làm Thái tử.

      Nhưng phải vị Thái tử nào cuối cùng cũng có thể trở thành Hoàng đế, Nhị vương gia tài đức vẹn toàn, là uy hiếp lớn nhất của Thái tử, hai người vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh đấu gay gắt.

      Đưỡng Tĩnh cúi đầu suy nghĩ, vừa tìm tòi về vị Vương gia ít lúc nãy nghiên cứu mình, nhưng qua lời có thể thấy được rất thân thiết với Mộ Dung Thiên Thần, vậy có lẽ là Mộ Dung Thiên Hiên rồi.

      Mộ Dung Thiên Hiên và Mộ Dung Thiên Thần là huynh đệ cũng mẹ, hai người đều do Thư phi nương nương sinh ra.

      Nếu tranh giành ngôi vị Hoàng đến tất nhiên phải bồi dưỡng phe cánh cho mình, như vậy Tam vương gia là người giúp đỡ lớn nhất cho Thái tử, Ngũ vương gia huynh đệ đồng tâm, tất nhiên giúp đỡ ca ca của .

      Nhưng mà đáng tiếc vị Ngũ vương gia này trời sinh yếu ớt bệnh tật, lại được sủng ái, trong tay cũng có thực quyền gì, nghe giúp được Nhị hoàng tử nhiều.

      Nghe khẩu khí của bọn họ, phủ Thừa tướng thuộc phe Thái tử, bản thân mình lại Thái tử, kết quả lại gả cho đối thủ mất còn của Thái tử, có thể nghĩ, đây là cơ sở ngầm Thải tử đặt trong phủ của Ngũ vương gia. Suy nghĩ cẩn thận tình cảnh của mình, Đường Tĩnh cũng lo lắng gì, nếu mình chết già nơi này bằng rời khỏi Vương phủ, chừng còn đường sống.

      Xuân Ngọc đừng phía sau nhìn bộ dáng suy tư của nàng, trong lòng hết sức kinh ngạc, Vương phi sau khi tỉnh lại liền thay đổi thành người khác, tình tình thay đổi, động chút là mắng người, nàng tất nhiên cảm thấy vui vẻ.

      Nhưng mà trước kia Vương phi có chuyện gì cũng biểu ra mặt, tại Vương pho có chút thâm trầm làm cho người ta nhìn thấy.

      “Xuân Ngọc, đồ cưới của ta có bao nhiêu?”

      Nếu phải rời khỏi Vương phủ, đầu tiên là phải có tiền, tiểu thư ở trong gia đình lớn ở cổ đại xuất gia phải đều có đồ cưới sao. Huống hồ nàng là tiểu thư con vợ cả, tại người nàng xu, thứ có thể dùng chỉ có đồ cưới, Đường Tĩnh thầm tính toán, xoay người hỏi Xuân Ngọc.

      “Đồ cưới của Vương phi đều để ở trong phòng, nô tỳ mang tiểu thư xem.” Đường Tĩnh bất thình lình lên tiếng dọa Xuân Ngọc nhảy dựng, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, cung kính đáp.

      Trở về phòng, Xuân Ngọc lấy ra chiếc rương gỗ, “Vương phi, đồ cưới của người đều ở trong này.”

      “Ừ, mở ra .”

      Mở rương ra, Đường Tĩnh tiện tay xem xét, chỉ có vài chiếc trâm Phượng, trâm ngọc và trang sức. Sinh ra trong gia đình thế gia y học, Đường Tĩnh thấy qua nhiều kì trân dị bảo, nhìn qua liền biết những thứ này hề đáng giá.

      “Còn có gì ?”

      Nghe vậy, Xuân Ngọc nhanh chóng quỳ xuống: “Vương phi, đó là tất cả rồi.”

      Đường Tĩnh bị hành động của nàng ta dọa sợ, khẩn trương đỡ nàng ta dậy.

      “Mau đứng lên .”

      Nàng thể chịu được lễ lớn như vậy.

      “Ta là tiểu thư con vợ cả, xuất giá chỉ có ít đồ cưới như vậy.”

      Đường Tĩnh thở dài, vậy mà có cửa hàng, thôn trang.

      tại, Triệu di nương có nhị tiểu thư sắp gả , tất nhiên chuẩn bị hết đồ cưới cho nàng ta, Vương phi cần để ý. Sau này người và Vương gia sống tốt cũng cần nhiều đồ cưới.” Xuân Ngọc an ủi nàng.

      Lời này làm cho Đường Tĩnh nhìn tiểu nha đầu với cặp mắt khác xưa, mặc dù tuổi còn nhưng trong lòng kín đáo, chăm sóc chu đáo, lại lòng đối đãi với nàng, nàng chỉ có thể trông cậy duy nhất vào nàng ta rồi.

      Thở dài, Đường Tĩnh kéo tay nàng: “Xuân Ngọc, ta ở Vương phủ nơi nương tựa, sau này có thể cùng ngươi nương tựa lẫn nhay, ngươi cũng thể vứt bỏ ta đấy,”

      Tuy vì hỏi thăm tình huống của Thừa tướng phủ mới nghe như vậy, nhưng cũng có mấy phần chân thành, từ lúc nàng tỉnh dậy tiểu nha đầu này vẫn luôn dốc lòng chăm sóc cho nàng, biết thân thế của thân thể này, trong lòng Đường Tĩnh phải cảm động.

      “Vương phi ngại nô tùy, nô tỳ hết sức tận tâm với người.”

      “Ừ, được rồi.” Đường Tĩnh mỉm cười, thuận tiện hỏi tình hình phủ Thừa tướng gầy đây.

      Từ trong miệng Xuân Ngọc nghe ra được, mẹ nàng tại tuy là chính thê của Thừa tướng nhưng lại được sủng ái, người cha này của nàng chỉ sủng ái Triệu di nương là thanh mai trúc mã của , tại chủ mẫu của phủ Thừa tướng cũng là Triệu di nương.

      Năm đó dưới sức ép của Vu tộc, cũng vì con đường làm quan của mình, cha nàng chỉ là Thị Lang tam phẩm mới bất đắc dĩ cưới mẹ nàng là tiểu thư tướng quân phủ, sau này ca ca và cha cũng chính là cậu và tổ phụ của nàng chết trận nơi sa trường, địa vị của mẹ ở trong phủ cũng giảm xuống.

      lâu sau cha nâng Triệu di nương vào phủ, Triệu di nương chịu thua kém, sinh cho Thừa tướng trai , củng cố địa vị của mình, tại con trai nàng ta là tướng quân, địa vị của nàng ta ở phủ Thừa tướng như mặt trời ban trưa.

      Mà mẹ nàng dưới gối chỉ có mình đứa con là nàng, lại có thanh danh tệ hại, cho nên nàng càng được sủng ái. Mẹ nàng tuy sinh ra ở tướng quân phủ nhưng tính tình hiền lành, nhẫn nhục chịu đựng. Triệu di nương nắm tính tình của mẹ nàng, ở phủ Thừa tướng tác oai tác quái, dùng mưu kế đoạt quyền chủ mẫu của mẹ nàng, dần dần địa vị của mẹ nàng trong phủ bị mọi người bỏ quên.

      Cuộc sống của mẹ nàng ở đây được như ý nhưng đối với đứa con này lại hết mực thương, chi phí ăn mặc đều do nàng chi trả.

      Xem ra phủ Thừa tướng này rối tinh rối mù, mà mẹ đẻ mình thể trông cậy được, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

      Mà mẹ của Lý Linh Lan này, nàng chiếm thân thể của con người ta tất nhiên thay nàng ấy chăm sóc mẹ nàng ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót được cái .
      Last edited: 21/10/16
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Giao dịch

      Sau khi tính toán xong, Đưỡng Tĩnh cũng hiểu nàng gả cho Thần vương gia, muốn rời khỏi phải được đồng ý. Nếu đồng ý hôn này, đặt cơ sở ngầm dưới mắt mình, nhất định có suy nghĩ của mình, làm sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi đây.

      Đường Tĩnh suy nghĩ, mặc kệ, dù kết quả như thế nào, nàng phải tìm vị Vương gia đó chuyện, làm sao mới đồng ý thả chính mình, tin rằng ai muốn đặt quả bom hẹn giờ trong nhà mình, nếu đồng ý, nàng liền khuấy cho Vương phủ của gà bay chó sủa.

      Hạ quyết tâm, Đưỡng Tĩnh dựa vào lan can :

      “Xuân Ngọc, tại Vương gia ở đâu?”

      “Nô tùy cũng lắm, nhưng nghe phần lớn Vương gia đều ở thư phòng, tiểu thư muốn tìm Vương gia sao?” Xuân Ngọc hết sức vui vẻ, tiểu thư tới đây mấy ngày đều tìm Vương gia, nghe thấy Đưỡng Tĩnh muốn tìm Vương gia, Xuân Ngọc hết sức tích cực liền hỏi có cần nàng ta hỏi thăm .

      cần, chúng ta thư phòng thử nhìn xem/”

      được nửa đường, vừa vặn gặp quản gia Mặc thúc, hỏi được Vương gia ở thư phòng.

      “Vương gia có phân phó, Vương phi thể đến gần thư phòng.”

      Nghe Vương phi muốn đến Thư phòng tìm Vương gia, quản gia khó xử .

      Hừ, ra vẫn đề phòng nàng, vậy cuộc đàm phán của nàng vẫn còn hy vọng.

      “Ta chỉ lát, ta có việc muốn tìm Vương gia, quản gia ngươi sắp xếp .” Ở cùng mái hiên sao lại cúi đầu, Đường Tĩnh ra hai chữ cầu xin.

      Quản gia có chút buông lỏng, Đường Tĩnh tiếp tục : “Ta ở Vương phủ có nơi nương tựa, ít nhiều nhờ có Vương gia chăm sóc, quản gia ngươi để ta gặp Vương gia, ta chỉ muốn lời cảm ơn mà thôi.”

      Mặc thúc nhìn Vương phi cúi đầu như vậy, thái độ hết sức chân thành nên cũng mềm lòng.

      “Nếu Vương gia đồng ý, Vương phi phải nhanh chóng rời , cần làm bọn nô tài chúng ta khó xử.”

      “Được, ta đồng ý.”

      tại Đường Tĩnh chỉ muốn tìm Vương gia đàm phán, tại thể lo lắng cái khác nên đành đồng ý.

      Có Mặc thúc dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tới thư phòng:

      “Các ngươi lui xuống trước , ta vào mình là được rồi.”

      Nàng và Vương gia chuyện, nên để càng ít người biết càng tốt.

      Vừa định gõ cửa nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ vật bị rơi, dựa vào phản ứng nhanh nhẹn của bộ đội đặc công, Đường tĩnh nhanh chóng đẩy cửa vào, Mặc thúc và Xuân Ngọc thấy Vương phi liều lĩnh xông vào cũng vội vàng chạy vào theo.

      Đường Tĩnh vào thấy Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, sắc mặt tái nhợt ngồi ghế, trường bào màu trắng bị kéo căng, trán dính đầy mồ hôi, thanh cắn răng trong phòng yên tĩnh có vẻ ràng.

      Cái bàn trước mặt lộn xộn, tất cả đều bị đẩy rơi xuống đất. Cho dù kiếp trước nhìn rất ít thấy người trúng độc nhưng nhìn bộ dạng của Đường Tĩnh cũng đoán được bị trúng độc. Nàng nhanh chân chạy tới nắm lấy cánh tay của bắt mạch.

      Đừng Tĩnh cẩn thận chuẩn đoán, mày nhăn càng sâu, nhìn bộ dáng nhẫn đầu đầy mồ hôi của , Đường Tĩnh cảm phục nghị lực của . Theo mạch tượng chuẩn đoán trong người có ít nhất sáu loại độc, các loại độc trộn lẫn vào nhau, thấy nhận biết bao nhiêu đau đớn, ánh mắt Đường Tĩnh dịu dàng hơn nhiều.

      “Vương phi, Vương gia như thế nào?” Mặc thúc lo lắng hỏi. Nhìn Đường Tĩnh bắt mạch cho Vương gia, quản gia cũng chẳng để ý phải mời thái y tới.

      “Tới giúp ta tay nâng lên giường.” Đường Tĩnh gọi hai người đến. Ba người khó khăn chuyển đến nằm giường, nhìn bộ dáng gầy yếu của , nghĩ lại nặng như vậy.

      “Nơi này có ngân châm sao?” Đường Tĩnh muốn dùng ngân châm châm cứu để giảm đau đớn cho .

      “Thôi.” Nhìn bộ dáng khó xử của Mặc thúc, nàng liền hiểu , cái khó ló cái khôn, nhổ cây trâm đầu, có lẽ dùng được.

      tại thời khắc quan trọng cũng để ý tới nam nữ khác biệt, Đường Tĩnh giơ cây trâm nhanh nhẹn lột quần áo của Mộ Dung Thiên Thần, châm vào người , độc tác nhanh, chuẩn và ngoan độc. Vừa châm vừa mấy tên dược liệu với Mặc thúc.

      “Nghe hiểu chưa? Nhanh lấy thuốc, sắc xong lập tức mang qua đây” .

      “Vâng, ta lập tức làm.” Vừa vừa chạy ra ngoài.

      Động tác của Mặc thúc rất nhanh, vừa mới châm cho Mộ Dung Thiên Thần xong bưng thuốc tới.

      “Đưa cho ta, các ngươi lui ra .” Đường Tĩnh bưng thuốc.

      " Nhưng mà… " Mặc thúc còn chần chờ.

      " Sao vậy ? Sợ ta độc chết sao ? Nhìn bộ dáng của có thể chịu đựng được bao lâu nữa ? "

      Đường Tĩnh khinh thường nhìn , nàng chỉ sợ có chuyện gì xảy ra bị giữ lại ở chỗ này.

      " Vâng. " bên ngoài đều là người của Vương phủ, Vương phi cũng dám có hành động thiếu suy nghĩ.

      Mặc thúc lo lắng nhìn Vương gia, sau đó ra ngoài. Xuân Ngọc cũng theo ra ngoài .

      Uống thuốc lâu sau Mộ Dung Thiên Thần tỉnh lại, mở mắt ra lại thấy Đường Tĩnh ngồi bên cạnh giường nghiêng người nhìn , nhăn mày ghét bỏ :

      “Tại sao ngươi lại ở trong này?”

      “Sao ta lại được ở trong này?” Đường Tĩnh che giấu vui vẻ.

      “Nếu có ta ở đây, chừng tại ngươi đến báo danh ở chỗ Diêm vương rồi.” Đường Tĩnh cũng ghét bỏ nhìn cái.

      “Ngươi giải độc cho ta?”

      " Chưa giải. , ta rất bội phục ngươi, trong thân thể ngươi có nhiều loại độc, lại có từ trong bụng mẹ, ngươi có thể sống đến bây giờ đúng là kì tích rồi. "

      Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Thiên Thần, Đường Tĩnh hảo tâm giải thích cho .

      " Ngươi biết y thuật ? " Tài liệu ám vệ thu thập lại đều Lý Linh Lan chỉ là tiểu thư phủ Tướng phủ hung hãn ương ngạnh có học vấn, làm sao có thể biết y thuật được.

      " Biết, ta cũng có thể giúp ngươi giải độc. " Đường Tĩnh thề thốt .

      " Ngươi có thể sao ? " Mộ Dung Thiên Thần hoài nghi hỏi.

      " Ta có thể chuẩn đoán độc trong người của ngươi, còn có thể làm cho ngươi tỉnh lại, ngươi ta có thể hay ? " Đường Tĩnh hỏi lại .

      Mộ Dung Thiên Thần rũ mắt, mỗi lần trúng độc đều ngủ mấy ngày, vẫn chưa có ngự y nào nhanh chóng làm cho tỉnh lại như vậy, hơn nữa tỉnh lại cảm thấy đau đớn, tạm thời có thể tin nàng lần.

      Nhưng tin nàng có lòng tốt như vậy.

      " , điều kiện của ngươi là gì ? " Mộ Dung Thiên Thần ngẩng đầu, bộ dáng vẫn lạnh lùng như vậy.

      Hắc , nàng phải cầu cạnh thái độ của sao, nếu phải muốn rời khỏi Vương phủ cần gật đầu nàng lập tức phất áo rời , còn ở đây chịu oan uổng làm gì.

      “Trong lúc chữa trị cho ngươi ta có thể tùy tiện ra ngoài, sau khi bệnh của ngươi tốt đưa cho ta phong hưu tư, để ta rời khỏi Vương phủ, còn có, cho ta ba ngàn lượng coi như tiền thuốc men. Như thế nào ? Ừ nếu ngàn lượng cũng được. "

      Nhìn Mộ Dung Thiên Thần giật mình, Đường Tĩnh thương lượng với phen. Xuân Ngọc Ngũ vương gia có thực quyền có lẽ trong phủ cũng giàu có gì, nàng biết ba ngàn lượng này có thể đưa hay cho nên chủ động hạ thấp số tiền.

      biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng thân thể ràng nhất. Tuy sợ chết nhưng thù giết mẹ của còn chưa báo, vẫn chưa trợ giúp Hoàng huynh lên ngôi Hoàng đế, trách nhiệm của vẫn chưa hoàn thành sao có thể chết được.

      Huống hồ điều kiện nàng có gì xấu, nên thử lần.

      " Được, Bổn vương đồng ý với ngươi. "

      " Bất quá độc trong người ngươi để lâu như vậy, tạo thành thế cân bằng, nếu giải độc rất đau đớn. : Khiêu khích nhìn , ý ngươi có thể chịu được sao.

      " Yên tâm, Bổn vương còn chưa yếu đuối đến đó. "

      " Được rồi, ngay mai cho ta tình huống trúng độc của ngươi, ta xem xem, ngươi có thể nhớ được sao ? "

      Giao dịch thuận lợi làm cho tâm trạng của Đường Tĩnh tốt, nàng nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, cho dù độc của Mộ Dung Thiên Thần có hơi khó giải nhưng cũng sao, nàng để ý lắm mà bắt đầu suy nghĩ thời gian tốt đẹp sau này, thậm chí cho đến lúc về phòng vẫn nở nụ cười.

      " Vương phi có chuyện gì lại vui như vậy ? " Xuân Ngọc cũng bị nàng thu hút, cười hỏi.


      Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, lại nhớ lúc mình rời khỏi Vương phủ đồng ý dẫn nàng cùng, “Có chuyện tốt, sau này ngươi biết.” Đưỡng Tĩnh ra vẻ thần bí.

      Ngày hôm sau mới ăn đồ ăn sáng xong, Mặc thúc đưa ngân phiếu qua, thuận tiện với nàng Vương gia ở đình trong hoa viên đợi nàng, bảo nàng nhanh qua đó.

      Đường Tĩnh bĩu môi, đúng là đại gia, người bệnh mà cùng giàu như vậy.

      " Được rồi, ngươi với , ta lập tức tới. "

      Sau đó thu dọn chút liền đến đình.

      Lúc đến nơi, Đường Tĩnh từ xa thấy Mộ Dung Thiên Thần đọc sách, ánh nắng mặt trời như vẩy lên người , gương mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, lên chút tái nhợt của bệnh tật, nhưng có cách nào che lấp cáo quý thanh nhã của , giống như bạch mã hoàng từ trong mơ, làm cho nàng rung động.


      Từ từ về phía trước, Mộ Dung Thiên Thần nghe được thanh liền ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn nàng, Đường Tĩnh bị xem có chút xấu hổ, nhàng khụ khụ, lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới hồi phục tinh thần.

      " Ngồi . "

      Giọng vẫn lạnh lùng như vậy.

      Trời ạ, nàng muốn ngửa mặt lên trời mà cười, nàng mắt mù mới nhìn thấy như bạch mã hoàng tử, ràng là tòa băng đúng hơn.

      Đường Tĩnh ngồi xuống nhưng cả hai đều gì, khí lại lâm vào xấu hổ.

      " Vương gia, nô tài chuẩn bị chút điểm tâm. " Mặc thúc nhìn được nữa mới phá với cục diện yên lặng, thuận tiện để gian riêng cho hai người.

      " Ngươi muốn hỏi gì hỏi ffi. "

      " Được. "

      " Ta hỏi ngươi cái gì ngươi phải trả lời. "

      Sau đó Đường Tĩnh hỏi tỉ mỉ thời gian phát tác độc, bệnh trạng, sau đó nhớ kỹ, nghe được điểm mấu chốt hơi cau mày sau đó bắt mạch cho .

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn bộ dáng của nàng, hàng lông mày nhếch lên, đôi mắt trong veo như nước, đôi môi đào mím lại, trong lòng như có sợi lông nhàng xẹt qua, cảm thấy mềm mại.

      " Được rồi, sao, chờ ta trở về nghiên cứu nên khai thuốc như thế nào. "

      " Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu loại độc ? " Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.


      “những thứ độc này đều giống nhau, có lẽ phải do người hạ, nếu lấy độc trị độc rồi. " Đường Tĩnh bày ra vẻ mặt ‘bằng ngươi chết sớm rồi.’

      Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng nhìn nàng, cầm sách lên : " Thứ nên hỏi đừng hỏi "

      Sau đó thèm phản ứng lại nàng, Đường Tĩnh khó chịu để lại câu ‘ba ngày sau ta tới giải độc cho ngươi’ rồi trở về phòng.

      Dường Tĩnh vội vàng trở về chú ý tới đối mắt người đằng sau đầy nhẫn, tối sầm, muốn chết còn dễ như vậy.
      Last edited: 21/10/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Xuất phủ

      Sau khi trở về phòng, nàng phần phó Xuân Ngọc tìm sách thuốc cho nàng, số độc người Mộ Dung Thiên Thần nàng phải nghiên cứu cho tốt. Dù sao điều kiện ở đại và cổ đại khác nhau, giải độc liên quan đến mạng người nên thể qua loa.

      " Xuân Ngọc, bưng cơm trưa đến đây. "

      " Tiểu thư, bây giờ sao ? Vẫn còn chưa đến thời gian ăn trưa. "

      “Đúng vậy, bây giờ, nhanh .” Đường Tĩnh thản nhiên phân phó.

      Đồ ăn được bưng lên, Đường Tĩnh vội vàng ăn mấy miếng lại phân phó Xuân Ngọc : " Hôm nay được quấy rầy ta, cơm tối cũng cần mang tới. "

      Tiếp theo bắt đầu đọc đám sách thuốc khó hiểu, kiếp trước nàng chỉ đọc qua sách thuốc được biên dịch, nhưng sách thuốc cổ này nàng tới bây giờ vẫn chưa kịp đọc.

      Mãi cho tới giờ Tuất mới xem xong được vài quyển, Đường Tĩnh duỗi lưng mỏi, sách cổ đại uyên thâm, nhưng có lợi , chỉ tìm được chỗ mình hiểu mà còn giải quyết được chỗ ở kiếp trước chưa được giải quyết. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Đường Tĩnh suy nghĩ hồi mới viết xuống phương thuốc giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần.

      Ngày hôm sau lúc Xuân Ngọc bước vào phòng Đường Tĩnh rời giường chải đầu.

      " Vương phi hôm nay dậy sớm. "

      " Ừ. "

      " Vương phi, người làm gì vậy ? " Xuân Ngọc nhìn Đường Tĩnh tết tóc đuôi ngựa cho mình khó hiểu.

      " Xuân Ngọc, tìm cho ta bộ quần áo nam tử, hôm nay ta dẫn ngươi xuất môn. "

      Trải qua lúc xoay sở, trong phòng lập tức xuất công tử tuấn tú, trường bào màu lam nhạt bình thường, tóc cũng buộc với dây tóc cùng màu áo, đôi mắt xếch lên, khóe miệng mỉm cười hết sức phong lưu.

      Xuân Ngọc cũng thay quần áo gã sai vặt, lúc này trong lòng đầy bất an.

      " Vương phi muốn xuất phủ làm gì ? tại người lập gia đình, thể cứ ra ra vào vào như vậy được. "

      Nàng cứ lải nhải đằng sau Đường Tĩnh.

      " Được rồi, ta cam đoan làm loạn. " Đường tĩnh buồn cười nhìn nàng, Lý Linh Lan rắc rồi, tại ngay cả ra khỏi phủ cũng đủ dọa tiểu nha đầu này như vậy.

      Rốt cuộc cũng được ra ngoài, Đường Tĩnh cảm thấy ra rốt cuộc cũng được ra ngoài dù thời gian rất ngắn.

      " Tiểu thư, tại chúng ta đâu ? "

      " Phải gọi là công tử/ " Đường Tĩnh trừng mắt nhìn nàng.

      " Trước cứ dạo . " xong liền cùng Xuân Ngọc về phía trước, vừa vừa ngắm cửa hàng

      Mấy ngày này rốt cuộc Đường Tĩnh cũng thông suốt, dựa vào chút đồ cưới đó thể sống bên ngoài được bao lâu. Phải có nhiều tiền như vậy mới lo nghĩ. Cái khác nàng có gàn nhưng mở phòng khám bệnh vẫn được.

      Mười mấy năm theo cha thực hành, đối với chuyện mở phòng khám vãn có chút tâm đắc, dùng đồ cưới làm phòng khám, dùng y thuật của bản thân để kiếm tiền. Tự mình kiếm được tiền, sau đó dùng phòng khám để cứu giúp người nghèo sau đó dùng tiền để mua bán thứ khác, Đường Tĩnh suy nghĩ đúng là nhất cử lưỡng tiện.

      Mãi đến giờ ngọ cũng thấy cửa hàng thích hợp, xem trình độ làm ăn ở nơi này. Vận thành là kinh thành của Thiên Dục hoàng triều, là nơi phát đạt nhất Thiên Dục, lại ở chỗ trung tâm nên buôn bán càng phát triển.

      Đường Tĩnh tìm mấy cửa hàng giá tuy phải là là nơi tấc đất tấc vàng nhưng cũng cao dọa người, còn phải có tiền mua thuốc, trang hoàng lại, cuối cùng ngàn lượng và đồ cưới căn bản đủ.

      " Xuân Ngọc, chỗ nào đó ăn, hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài. "

      “Vương... Công tử trước kia thường thích Thúy Phong lâu, đồ ăn nơi đó còn ngon hơn ở trong cung.” Thúy Phong lâu là cáei ên thanh nhã.

      " Được, chúng ta vào đó ăn. "

      Đưỡng Tĩnh và Xuân Ngọc vào Thúy Phong lâu, tùy tiện tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi mấy món đồ ăn sau đó ngoảnh đầu ra ngoài cửa mà lên tiếng.

      Xuân Ngọc nhìn bộ dáng xuất thần của tiểu thư cũng dám mở miệng quấy rầy nàng.

      " Haiz, các ngươi có nghe sơn trang của Đường gia bị Đường đại thiếu gia phá hỏng. "

      " Nhanh như vậy, phải hai ngày trước lão gia Đường gia vẫn tìm người giúp trông coi sao ? "

      " Đúng vậy, chỉ sợ con trai quản lý thất bại, chỉ sợ là mất hết. "

      Bên cạnh truyền đến tiếng chuyện của mấy người làm ăn, tất cả đều rơi vào tai Đường Tĩnh, hỗ trợ xử lý ?

      Ánh mắt Đường Tĩnh sáng lên, đúng vậy, sao nàng lại nghĩ tới đây, Đô thành lớn như vậy nhất định mở phòng khám, nàng dùng phương thức cổ để mở phòng khám, trừ phí tổn vấn đề nàng vẫn lo lắng đều có thể giải quyết dễ dàng, đúng là sáng kiến hay.

      " Xuân Ngọc, nhanh ăn , lát nữa chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn. "

      Sau khi ăn uống xong, Đường Tĩnh bắt đầu dẫn Xuân Ngọc tìm phòng khám, đúng là trời phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng tìm được – Đồng Thiện đường, nơi này cũng là ngôi nhà cổ trăm năm, trước kia ở Vận thành có danh tiếng cao, nhưng những năm gần đây cũng bắt đầu suy tàn, đến thế hệ này danh tiếng càng giảm, người thừa kế thế hệ này dù có lòng cải thiện, nhưng may tư chất bình thường, y thuật bình thường, nhưng lại do tổ tiên để lại nên nỡ bán, liền xuống dốc như vậy.

      Tuy chưa từng bản qua sản nghiệp của tổ tiên, Đường Tĩnh cũng hiểu tâm tình của , bản thân gia đình nàng cũng trải qua nhiều thế hệ trung y, nếu bán gia sản tổ tiên để lại, nàng cũng nỡ, cho nên Đường Tĩnh cũng khó dễ, hà khắc, chỉ dùng nàng lượng bạc giao cho chưởng quầy toàn quyền xử lý phòng khám lấy năm phần hoa hồng, trắng ra là nàng là cổ đông cao cấp của Đồng Thiên đường.

      " Tiểu huynh đệ, ngươi có thể làm cho Đồng Thiện đường cải tử hồi sinh sao ? "

      " cải từ hồi sinh hơi quá, phòng khám quan trọng nhất là đại phu tốt, tất nhiên có người đến xem bệnh. "

      Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn mở phòng khám, mở phòng khám giống những nghề khác, cần lượng tiền lớn để tuyên truyền mà chỉ cần có đại phu tốt là được.

      " Nhưng chúng ta đâu để tìm đại phu tốt đây ? "

      " Cái này ngươi cần lo lắng, tục ngữ có thưởng lớn tất có người đến, chỉ cần chúng ta trả tiền nhiều chút nhất định có người tới. "

      lần nữa bày ra thanh danh của phòng khám, thương lượng với chưởng quầy, Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc vui vẻ về phủ.

      Chân trước vừa bước vào phủ, sau lưng có người đến thư phòng Mộ Dung Thiên Thần.

      " Nàng làm những việc này sao, gặp Thái tử sao ? "

      " Vâng. "

      " Được, tiếp tục theo dõi nàng, có tin tức gì lập tức báo cho ta. "

      " Vâng, thuộc hạ cáo lui. "
      Last edited: 21/10/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :