1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Độc Y Kiều Nữ - Lục Nguyệt Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Độc Y Kiều Nữ
      Tác giả : Lục Nguyệt Lâm
      Thể loại : Trùng sinh, trạch đấu,…
      Nguồn : tangthuvien
      Converter : gachuaonl
      Editor : Hà Nguyễn Devil...
      Beta-er : Mèo, Sally Băng Băng, yuudevil,...
      Lịch đăng : các thứ 2, 4, 6 ~> 3 chương/tuần

      Giới thiệu vắn tắt :

      Nàng đưa sách y để giúp đỡ, lại đổi lấy đời xấu danh, vì si mê nàng đem tiền đến giúp đỡ lại bị đẩy xuống vách núi nhìn đôi "Bích nhân" tình ý nồng đậm.

      Thiên Cơ định, sinh mệnh chưa đến lúc hết, đổi mặt cải mệnh. Bên trong phủ Hầu môn y nữ trở về, độc nữ trọng sinh.

      còn là nữ tử ngu ngốc Hạ Uyển Thanh, mà là độc y Lâm Tố Uyển.

      Chỉ là...... Sóng chưa yên biển chưa lặng lại có sóng khác đến, hồ ly kia cũng tới kiếm chuyện, mặt khối băng cũng có thể hòa tan.

      Còn có, cái tiểu hài tử nũng nịu, nhõng nhẽo lại phúc hắc thích đùa giỡn này là ai ? Vì cái gì lại kêu nàng là nương !?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Chương 1: Hãm hại

      Edit: Hà Nguyễn Devil
      Beta: yuudevil
      Người qua đường: Sally Băng Băng



      Vân Quốc vào ngày mười lăm tháng tư năm 654.

      Đôi mắt Hạ Uyển Thanh lúc này giống như đáy của giếng nước sâu thẳm, tia gợn sóng.

      Đôi môi trắng bạch làm tôn lên miệng vết thương dữ tợn.

      Nàng có phát ra bất kỳ thanh gì, con mắt nhìn chằm chằm vào nhà , trong mắt tràn ngập hận ý, nhưng mà đành nuốt sâu vào trong bụng.

      Mình bây giờ bị treo ở nhánh cây vách núi cheo leo, có thể cảm giác được xương sườn gãy ra thành vài đoạn, cũng có thể cảm nhận ràng được loài bò sát ở mặt, thân chúng bò qua lại ngọ nguậy.

      Đau nhức kinh hãiđ qua , chỉ có oán hận sâu.

      thân kiều diễm với váy dài đỏ tươi bị mặc ổ mỏn đá vách núi, gió thổi vào váy tạo ra những tiếng tư lạp tư lạp.

      "Ba..." thanh nhánh cây rạn nứt lọt vào tai vang lên cách ràng.

      Hạ Uyển Thanh khóe môi mỉm cười thê lương vì sắp được giải thoát, lúc này lại nên ký ức người kia.

      Ngày mười bốn tháng tư Hạ Uyển Thanh mặc váy trắng dài, khuân mặt được khăn che nửa từ trong phòng cũ rách ra. Trán nàng đầy mồ hôi, dưới khăn che mặt sắc mặt cũng có chút mệt mỏi.

      Tháng tư tuy ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, vạn vật hồi phục đâm chồi nảy lộc là thời kỳ trăm hoa đua nở khoe sắc, nhưng cũng mang đến ốm đau giày vò.

      Vì vậy mà ở phía tây ngoại ô có nhiều gia đình lây nhiễm chứng phong hàn, tốc độ lan truyền cực nhanh.

      "Tiểu thư, đại nhân mời người hồi phủ." Thị nữ nhắn xinh xắn mỉm cười với Hạ Uyển Thanh , nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vài tia khinh thường.

      Hạ Uyển Thanh cũng thèm để ý những thứ này, nàng là người tùy ý, chỉ theo bản tính của chính mình, coi trọng người khác nghĩ gì.

      Nghĩ tới người kia đợi nàng, sắc mặt mệt mỏi cũng có chút hòa hoãn:

      "Ta thu thập xong đồ liền ." Đối vối hai vợ chồng gia đình nghèo dặn dò vài câu, liền theo thị nữ , thị nữ trông thấy nàng, bĩu môi đỡ nàng lên xe ngựa.

      Chỉ lát đến giữa đường, Tố Uyển trong xe ngựa nghe thấy tiếng cầu cứu của , mặc dù rất rất xa, nhưng mà đúng là nàng có nghe thấy được. Hạ Uyển Thanh xác định nhìn thoáng qua bên cạnh thị nữ.

      "Thạch Lựu, hình như có người cầu cứu, ngươi có nghe thấy ?“

      "Có lẽ là tiểu thư nghe lầm, chúng ta ra thôn trang phía tây, xung quanh đây cũng có người, tiểu thư nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi lát ."

      Hạ Uyển Thanh tâm hiểu sao nhảy lên yên, hô hấp trở nên tốt, nàng mở rèm cửa sổ nhin bên ngoài núi xanh biếc cũng nhìn thấy vật gì khác.

      Ảo não quả là do mình mệt mỏi? Nhưng thanh kia lọt vào tai ràng.

      Hạ Uyển Thanh nhìn cái hộp bên cạnh mình ấy ra mảnh lá bạc hà, Thạch Lựu xem nàng nuốt vào, trong thần sắc cũng trở nên tươi cười.

      lâu sau, bọn họ tới Cố phủ.

      Xuyên qua lối vào hành lang vắng vẻ, ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng của hoa đào, trông thấy nam tử mặc bào lam đứng ở phòng hướng mình nhìn ôn nhu, tâm tư tự nhiên nhảy lên.

      "Cảnh Phạm, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy." Hạ Uyển Thanh xem Cố Cảnh Phạm lông mày khẽ nhăn, trong lòng căng thẳng cẩn thận hỏi.

      "Do dịch bệnh gần đây, có nhiều gia đình bị nhiễm. Uyển Thanh, ta cứ sợ nàng cũng bị nhiễm bệnh." Cố Cảnh Phạm cầm tay Hạ Uyển Thanh ôn nhu .

      Nhìn miệng vết thương tay Uyên Thanh, Cố Cảnh Phạm nhíu mày, sắc mặt ôn nhu cung lạnh xuống.

      "Nàng thế nào lại bị thương ?"

      " có gì đáng ngại, buổi sáng ra phía đông ngoại thành hái thuốc nhất thời bị người khác đả thương thôi."

      đến chuyện này, Hạ Uyển Thanh sắc mặt có chút ít cổ quái.

      Buổi sáng đến phía đông ngoại thành, có nữ tử sợ hãi bám lấy nàng hô cứu mạng, nhưng biết vì cái gì, thời điểm nàng muốn hỏi thăm, nữ tử lại cuống quít chạy , tay cũng vào lúc đó bị đả thương.

      Kỳ quái hơn là, nàng hái xong thảo dược đường trở về, có thầy bói ngang qua nàng, nhìn nàng rồi cảm thán, :

      "Phúc họa tương y, sinh tử tướng đổi."

      Tám chữ, lại làm cho nàng tâm thần yên. Nàng tiến lên định hỏi, ông ta chỉ là khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ bầu trời, lắc đầu liền .

      Trong lúc nhất thời, Hạ Uyển Thanh cảm thấy ngực hết sức khó chịu, thở nổi, tay thầm khoác lên mạch đập thượng, nhưng lại nhìn ra cái gì.

      "Ta biết ngươi để ý bệnh của mình, ta cũng vậy đau lòng cho nàng, bằng nàng đem Phương Hoa Y Lục giao cho ta, ta mời lưu thầy thuốc học tập, như vậy có thể có nhiều người hơn được cứu, chỉ mình ngươi làm được nhiều như vậy, ngươi xem... Gần đây ngươi gầy ít." Cố Cảnh Phạm ôn nhu , hơn nữa bàn tay to lớn xoa mặt có chút gầy yếu của Uyển Thanh.Uyển Thanh nghe Cảnh Phạm như vậy cất tiếng phản bác.

      " được, Phương Hoa Y Lục là sư phụ giao cho ta , để cho ta bảo quản tốt." Lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Cảnh Phạm, mất tự nhiên mềm lòng giọng ra:

      “ Phúc hoạ nhớ y , sống chết có số.”

      "Nếu như ta , ngươi giao ra đây, ta có thể cùng ngươi hành y cứu người theo ý ngươi sao?" Cố Cảnh Phạm khẽ mỉm cười, đau lòng đem Hạ Uyển Thanh kéo vào trong ngực, nhìn đôi mắt sáng rực, trong trẻo của Uyển Thanh.

      Hạ Uyển Thanh tin ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Phạm, cảm thấy do dự.Phương Hoa Y Lục là quyển y thuật cổ xưa mất tích, mặt ghi các vấn đề linh tinh của các bệnh, kinh mạch châm pháp, cách dùng thảo dược, độc dược độc vật.

      Nếu rơi vào tay kẻ xấu, học được cách chế độc, hoặc là hạ sai châm, dùng sai dược, dẫn tới đại họa.

      "Ngươi tin ta?" trong con ngươi Cố Cảnh Phạm chợt lóe qua tia ánh sáng, xem Hạ Uyển Thanh do dự, lại .

      "... , ta, ta tin ngươi... Ta lấy đưa cho ngươi ngay."

      Hạ Uyển Thanh nghĩ, nếu như là giao cho đại phu phải gặp chuyện may, mà Phương Hoa Y Lục có thể cứu được nhiều người, nên ích kỷ.

      Nàng xoay người trở về phòng lại quay đầu lại trong nháy mắt người kia vẻ mặt đầy đắc ý.

      Thời điểm nàng cầm lấy Phương Hoa Y Lục giao cho Cố Cảnh Phạm, Cố Cảnh Phạm còn là ấm áp ôn tư thái, mà là có chút lạnh, lạnh làm cho nàng có chút ít kinh hãi.

      "Ngươi chờ ta."

      Nhàn nhạt câu có chút ít xa cách, hiểu làm cho Hạ Uyển Thanh có chút bất an, cuối cùng trông thấy Cố Cảnh Phạm trong mắt vội vàng, Hạ Uyển Thanh thầm nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều.

      Bất an, mong đợi cùng với ánh mắt xa cách khiến Hạ Uyển Thanh đêm khó ngủ, nàng có chút bối rối dần dần ngủ, thanh vội vàng hô.

      "Hạ nương gặp chuyện may, Hạ nương xảy ra chuyện, phía tây ngoại ô kia vài gia đình chếtl, ngài mau xem chút." Thị nữ thanh dồn dập làm cho Hạ Uyển Thanh trong nháy mắt thanh tỉnh, nàng vội vàng ngồi dậy lại phát đầu có chút ít hôn mê.

      "Hạ nương, đây là nước bạc hà đại nhân sợ ngài thân thể chịu nổi, đặc biệt muốn nô tỳ chuẩn bị." Nha hoàn kia giải thích, nha hoàn ngẩng đầu nhìn nàng vài lần, cho đến khi nàng uống hết, mới tính thở phào nhõm, lại xem Hạ Uyển Thanh, ít nhiều có chút thương cảm.

      Hạ Uyển Thanh uống qua nước, vội vàng mặc vào quần áo cầm lấy cái hòm thuốc, ngồi lên xe ngựa.

      Khi tới nam giao kia vài gia đình, phát tất cả mọi người xa xa vây xem, nàng chui vào, mở ra ngân châm phải đâm vào trong kinh mạch huyệt vị lúc, phát bệnh nhân sắc mặt biến đen, đây là dấu hiệu trúng độc.

      "Tỷ tỷ, phụ thân uống dược này mới bị co giật." hài tử gầy nâng dược ra.

      Hạ Uyển Thanh tiếp nhận thuốc ngửi được hương vị tinh tế bên trong, kinh sợ, bên trong có hạ thêm vài loại dược.

      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 02: Độc dược

      Edit : Hà Nguyễn Devil
      Beta : Mèo

      Đêm ngày mười năm tháng tư.

      Cây bán hạ có vị cay, tính ôn (ấm) , có độc. Cây ẩm ướt và tiêu đờm, có tác dụng chống buồn nôn nhưng nếu ăn nhiều trúng độc, dẫn tới tê liệt, chẳng lẽ bọn họ đều là ăn nhiều cây bán hạ ? Nàng viết xong đơn thuốc ràng, đánh dấu phân lượng rồi mà.

      Nghĩ lại còn kịp rồi, Hạ Uyển Thanh đem bao ngân châm mở ra, bên trong là những cây châm lớn , bàn tay trắng nõn lấy ra kim châm dài đâm vào ủy trung, khúc trạch, tiết ra máu đông, trừ bỏ tắc nghẽn đả thông kinh mạch, thanh nhiệt giải độc.

      Chỉ thấy người giường nọ tỉnh lại, hơn nữa còn phun ra bãi máu lớn, Hạ Uyển Thanh mới thở phào hơi, chẳng qua là đầu óc tỉnh táo, hay lại là thế nào ?

      đợi đứa lời cảm tạ, Hạ Uyển Thanh vội vàng chạy đến gia đình khác.

      Cứ như vậy đêm bận rộn liền qua, đợi đến khi tất cả mọi người bệnh tình được dược chế ngự, rốt cuộc Hạ Uyển Thanh cũng duy trì được. Lúc nàng hôn mê hình như thấy bóng dáng màu trắng xuất ở trước mắt mình.

      Lần nữa khi tỉnh lại, Hạ Uyển Thanh hoảng sợ phát mình biết khi nào bị trói ở cây cột, bên cạnh là đám người tức giận, bọn họ cầm lấy cục đá, trứng gà hướng mình ném, nàng muốn thét lên nhưng lại phát ra được tiếng nào, sao lại thế này ?

      Cố Cảnh Phạm ?

      Khi đôi mắt của nàng hé vẻ tươi cười, bên cạnh cùng mình là nữ tử trang phục bình thường, trong lòng tựa hồ hiểu ra chút gì rồi.

      Nàng kinh đau (kinh hãi + đau đớn) trừng mắt nhìn về phía người kia, lại chỉ thấy ánh mắt người kia có chút rung động.

      "Vì cái gì?" Nàng ra khẩu hình khi , nàng biết có thể hiểu, nàng chờ đợi ở bên cạnh , để ý bị lợi dụng, ngại để ý cùng mỹ nhân khác ở cùng nhau.

      Nàng chỉ muốn hành y cứu người, sau đó ở xa xa nhìn cái như vậy đủ rồi, nhưng vì cái gì lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?

      "Mọi người nghe ta , nữ nhân này mặc dù chỉ vì cái trước mắt làm cho mọi người mất thân nhân, nhưng là ông trời có lòng tốt cho thân nhân của chúng ta chết để tích phúc !" Giọng của nữ nhân giống như nước suối, lướt lòng người nôn nóng.

      Vốn chỉ là muốn cho mọi người giảm xuống lửa giận, cũng rất thành công gợi lên oán hận mới.

      Đúng vậy, người nhà của bọn họ mất , nếu như phải là nhờ nương trước mắt, bọn họ cũng chết , mà tinh hại người lại ở ngay cây cột.

      "A... A..."

      Hạ Uyển Thanh liều mạng giãy giụa, liều mạng phát ra thanh.

      Trừ trong miệng tràn ngập mùi máu, cùng với cổ họng cảm thấy rát bỏng, người còn ngứa vô cùng, dường như có rất nhiều tiểu trùng tử bò ở người, trong ngực.

      Đây là Phệ thân thủy, hấp dẫn các loại sâu bọ cắn nuốt ở người, lục phủ ngũ tạng có chút nóng chảy, phải tra tấn buổi sáng mới có thể chết, sau khi chết cũng bởi vì mùi thuốc dẫn càng nhiều sâu hơn đến cắn nuốt cơ thể, kết cục là cái chết toàn thây.

      độc dược tốt. Nước, đúng rồi, nhất định là nước, trong nước bạc hà kia có độc, ha ha, là nàng quá tín nhiệm , tin tưởng sai người bên cạnh.

      Nàng kỳ vọng đứa vừa nãy có thể nhận ra mình, cho dù chết ít nhất cũng có thể bảo toàn thanh danh.

      Nhưng mà... Tất cả đều là hy vọng xa vời.

      Đứa đó cũng chỉ cố đáp trứng gà lên người nàng.

      Lúc này, Hạ Uyển Thanh cũng ràng, biết khi nào chính mình mặc y phục trắng lại bị đổi thành y phục đỏ, còn người nữ tử kia lại mặc y phục của chính mình tối qua, đồ trang sức cũng là trang sức của mình.

      Lúc này gió nổi lên, mạng che mặt che kín dung mạo của nữ tử kia rơi xuống, lộ ra dung mạo nữ tử ngày đó, mọi người trong nháy mắt hít thở thông.

      Lông mày như viễn sơn, đôi mắt như làn nước mùa thu, dung mạo như hoa mẫu đơn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trăng, giống như vị tiên tử.

      "Y Tiên nương nương là tới giúp chúng ta ." biết là ai hô câu này, tất cả mọi người đều hô lên.

      "Hóa ra là nàng." Hạ Uyển Thanh lạnh lùng.

      Vị nữ tử có dung mạo tuyệt sắc này chính là Phượng gia tiểu thư - Phượng Kinh Hoa.

      Cho tới nay đều có người rằng đệ nhất mỹ nhân như thế nào lại chưa người nào gặp qua, nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt liền là cảnh tượng như vậy, hơn nữa mới gặp gỡ liền bị mọi người coi như Y Tiên mỹ danh.

      Như vậy tất cả điều này đều là người kia an bài ? Hạ Uyển Thanh chuyển con mắt nhìn về phía nam nhân mà chính mình thương, đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, chính mình sớm nên thấy lạnh lùng, sao lại ngu ngốc như vậy, lại cắm đầu ngã xuống.

      "Mọi người im lặng nào, nàng phải là Y Tiên nương nương, chỉ là Phượng Kinh Hoa bình thường cứu giúp các ngươi, là tiểu nữ của Đại học sĩ Phượng Khâm, cho nên mời mọi người im lặng ."

      Cố Cảnh Phạm lớn tiếng khuyên, lại làm cho lòng mọi người càng thêm dâng trào.

      "Ngươi xem, đó là nữ nhi của Đại học sĩ , chút dáng vẻ cao cao tại thượng."

      "Ai , kia ràng là tiên tử đến từ trời"

      ...

      Mỗi người câu, làm cho tâm Hạ Uyển Thanh ngã vào đáy cốc.

      "Đó là việc ta phải làm, nếu như mọi người muốn cám ơn ta, bằng đem nữ nhân kia giao cho ta, để ta mang về ?" Giọng kia vô ích cốc thanh linh, làm cho tất cả mọi người thần phục.

      Cuối cùng Hạ Uyển Thanh nhìn mình bị người khác quăng xuống đất, mặt, cánh tay đều là máu.

      Chỉ qua đêm lại rơi vào kết cục như vậy, đây là điều mà Hạ Uyển Thanh chưa từng nghĩ đến qua.

      Hạ Uyển Thanh bị dẫn vào núi Linh Phong, nhìn đôi nam nữ trước mặt trong lòng nhịn được chán ghét, cái liếc mắt đều muốn nhìn thấy bọn họ, cũng cho rằng người trước mắt có thể buông tha cho mình.

      "Thực ra ta nên cám ơn ngươi, nếu như phải là ta đem dược dùng sai, cũng cho ngươi rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà sai lầm này ngược lại là thành tựu cho ta." Thanh kia dễ nghe, nhưng ở bên tai Hạ Uyển Thanh lại giống như thanh của ác quỷ.

      Hạ Uyển Thanh ra lời, chỉ hung dữ nhìn đôi nam nữ trước mắt. tại nàng xem như hiểu, hết thảy đều là chính mình tự mua dây buộc mình, chỉ là khi mình hiểu ra quá muộn.

      "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì ?"

      Hạ Uyển Thanh dùng móng tay hung hăng bóp cổ họng mình, liều mạng phát ra thanh, giọng khàn khàn khó nghe.

      "Nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt tai họa về sau."

      Mấy lời đơn giản nhưng ý tứ lại ràng.

      Cố Cảnh Phạm nhìn nữ nhân giãy giụa trước mắt, lông mày gao gắt nhăn cùng nhau, vốn là muốn cho nàng con đường sống, coi như xem nàng lòng đối đãi với mình.

      Nhưng nữ nhân này cố tình hướng đường cùng mà , nghe chính mình an bài, xé vài tờ trong bản ghi chép của thầy thuốc Phương Hoa, hơn nữa còn tiến vào thư phòng, nhìn thấy tờ kế hoạch của .

      "Ta theo các ngươi an bài."

      Hạ Uyển Thanh trong khi oán hận sinh ra tia hy vọng sống sót, nàng mới cần tận ý như nàng, chẳng qua là khi dưới chân nàng dời bước, Cố Cảnh Phạm tới gần nàng.

      "Vì cái gì ? Cho dù ta có thứ mà ngươi cần, nếu như ngươi mở miệng ta cho ngươi, tại sao phải làm như vậy ?"

      Hạ Uyển Thanh cổ họng khàn khàn kêu lên, nhìn Cố Cảnh Phạm có vài tia đau lòng.

      Cố Cảnh Phạm nhìn đôi mắt trong trẻo, trong miệng càng thêm quyết tuyệt: "Bởi vì cái này chính là mạng của ngươi ."

      Hạ Uyển Thanh buông tha nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thời tiết ẩm ướt, ban đêm lại mưa, vách núi Linh Phong này vô cùng trắng mịn, chợt nàng trượt chân mà ngã xuống dưới vách núi.

      "A..." Phượng Kinh Hoa theo phản xạ che mặt, Cố Cảnh Phạm ôm thân thể nàng.

      Tất cả việc này đều bị Hạ Uyển Thanh xem ở trong mắt.

      Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến ngươi thân bại danh liệt, nợ máu trả bằng máu.
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3 : Trùng sinh Hầu phủ

      Edit : Mèo
      Beta : Mèo

      Giống như là nằm mơ.

      Hạ Uyển Thanh nhìn phòng ngủ trước mắt, chóp mũi xen lẫn hương hoa đào như có như , nàng thấy nam tử đưa lưng về phía mình, trong lòng có chút vui mừng.

      Nhưng khi nàng tới gần, nam tử kia quay đầu, là vẻ mặt hung thần ác sát, mà bên cạnh xuất vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mang theo tươi cười coi thường nhìn nàng.

      "A......"

      Hạ Uyển Thanh hoảng sợ ngồi dậy, con ngươi vẫn còn chưa thấy hoàn cảnh xung quanh liền cảm nhận được đầu mạnh mẽ đau đớn. Tiếng ù tai lại làm cho nàng lần nữa thử nghiệm đau đớn tê tâm liệt phế thân thể.

      Đau đớn khiến nàng lại phải nằm xuống, bên tai truyền đến tiếng kêu của nha hoàn. Nàng nghĩ rằng khi nàng rơi xuống vách núi đen hẳn là chết, vì sao còn có thể cảm nhận được đau đớn ?

      Trong đầu suy nghĩ rối loạn, đoạn trí nhớ thuộc về mình giống như thủy triều chảy tới, trong lúc nhất thời thân thể cùng với tinh thần tra tấn làm nàng cắn chặt môi, máu đỏ sẫm theo khóe miệng chảy xuống.

      Trong lúc mơ hồ, hình như nàng thấy vị nữ tử có dung mạo tuyệt diễm, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất ở giữa tầm mắt mình. Đôi mắt của nàng đầy cam lòng, phẫn nộ lại hàm chứa kỳ vọng nhìn về phía mình.
      Nhưng chỉ qua lát, nàng lại biến mất trước mắt mình, mà Hạ Uyển Thanh cũng chỉ nghe thấy câu, thay ta sống tốt.

      lâu sau, nàng mới tiếp nhận đoạn trí nhớ thuộc về mình, đau đớn cơ thể cũng dần dần dịu xuống.

      "Tiểu thư, tiểu thư ?" giọng nhàng nhu nhược mang theo cảm xúc lo lắng kêu chính mình.

      Hạ Uyển Thanh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy thiếu nữ với trang phục nha hoàn cẩn thận nhìn nàng, tay bưng dược (thuốc) muốn bón cho mình.

      "Ngọc Trúc ?" Hạ Uyển Thanh mơ mơ màng màng .

      "Ngọc Trúc ở đây, tiểu thư như thể nào rồi ạ ? Bây giờ Ngọc Trúc gọi thái y." Ngọc Trúc lo lắng , trong con ngươi đầy lo lắng làm Hạ Uyển Thanh xem ở trong mắt.

      " cần, chỉ là ta mệt mỏi, ta nghĩ nên ngủ thêm lúc." Hạ Uyển Thanh liền nhắm mắt lại giống như ngủ say.

      Ngọc Trúc nhìn Hạ Uyển Thanh lại ngủ say, sờ sờ trán của nàng đến khi biết nàng hạ sốt mới thở phào hơi nhõm rồi ra khỏi cửa.Thang thái y , nếu như lại tiếp tục sốt thêm, tình hình tốt. Mặc dù tiểu thư có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng mà từ nàng theo bên người tiểu thư, tình hy vọng tiểu thư gặp chuyện may.

      Bên tai nghe thấy thanh Ngọc Trúc ra ngoài, Hạ Uyển Thanh mới sâu kín mở mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn người cầm tấm gương soi bên cạnh giường.

      "Là nàng ?"

      Hạ Uyển Thanh có chút giật mình bởi vì khuôn mặt này là nữ tử lúc trước mình gặp ở ngoại thành Đông. Nhưng mà lúc ấy quá hoảng loạn nên có thấy .Khi thấy dung mạo này cũng thua Phượng Kinh Hoa đôi mắt trong trẻo của Hạ Uyển Thanh lên tia tinh quang.

      Là mạng nàng nên tuyệt, trọng sinh vào Hầu phủ, thay đổi khuôn mặt mà quay về, hơn nữa còn có được trí nhớ của nguyên chủ, như vậy tất cả đều trở nên dễ dàng.

      "Tố Uyển ngươi yên tâm, nếu ta nhận lấy thân thể ngươi, nhận trí nhớ của ngươi, ta nhất định làm cho những người đó phải nhận trừng phạt, cho dù phải chết cũng để cho bọn họ sống an bình."

      xong Hạ Uyển Thanh tàn nhẫn nhìn ra phía ngoài phòng.
      Dường như bởi vì Hạ Uyển Thanh câu kia, tia mệt mỏi cuối cùng cơ thể cũng biến mất, cơ thể lại khôi phục thoải mái trước kia, ngoại trừ sắc mắt Hạ Uyển Thanh xám trắng, về cơ bản còn gì quá đáng ngại.

      Hạ Uyển Thanh lại lên giường ôn nhuyễn ( ấm ấp và mềm mại), sắp xếp lại suy nghĩ chút. Nếu ông trời cho nàng cơ hội nữa, làm cho nàng thay hình đổi dạng, như vậy từ giờ trở , nàng còn là Hạ Uyển Thanh, mà là đại tiểu thư Hầu phủ, đích nữ của Lâm Tiêu - Lâm Tố Uyển.

      Ngày hôm sau

      "Thang thái y, thân thể Tố Uyển như thế nào rồi ? hài tử đáng thương, chỉ là ra ngoài chơi, lại bị tai bay vạ gió như vậy. Ta nên mềm lòng chiều theo tính tình của nàng."

      vị mỹ nữ mặc chiếc váy màu đỏ tía khóc sướt mướt ngồi ở bên giường, dùng tay áo lau nước mắt . Nước mắt chảy theo hai má, cảnh tượng khi khóc lại tăng thêm loại phong tình đặc biệt. Dưới nước mắt là chút tươi cười đắc ý.

      Đúng vậy, là nàng lay chuyển được Lâm Tố Uyển, có biện pháp mới để cho nàng ra ngoài, đây là thương lại bất đắc dĩ.

      "Phu nhân cần đau lòng, có nguy hiểm tính mạng, chỉ là bị thương ngoài da, ngoài việc đau nhức quá đáng ngại, tĩnh nằm tu dưỡng (ý là nghỉ ngơi đầy đủ) là được. Đây là lão phu mở dược (bốc thuốc), lấy đúng thuốc này mấy ngày liền có thể khỏi hẳn." xong thái y thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị mang theo dược đồng chuẩn bị.

      "Mộc Miên, nhanh đưa giấy chẩn bệnh cho Thang thái y, ta ở đây trông coi Tố Uyển." xong nước mắt kia rơi càng nhiều, làm người khác nhìn thấy càng thêm thương tiếc, trái lại Lâm Tố Uyển nằm ở giường tĩnh dưỡng lại làm cho người khác cảm thấy đáng ghét.

      Thực ra Lâm Tố Uyển sớm tỉnh lại, nhưng mà có mở mắt ra, chính là nàng muốn biết tình huống của ngôi nhà này, đối với nữ nhân bên giường trong lòng nàng cũng có tính toán, đây là Nhị di nương.

      Trong lòng cười lạnh chút, nàng liền mơ mơ màng màng mở to mắt : "Nhị di nương, đáng sợ, đột nhiên có người liền đâm về phía này." Giọng của nàng hơi run run, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt, tay muốn kéo Nhị di nương lại thu trở về. Bởi vì mệt mỏi mà ánh mắt mơ màng liền lại ngủ.

      "Tố Uyển, hài tử đáng thương của ta." Nhị di nương tiếp tục nức nở, tay vuốt ve trán Tố Uyển.

      Lúc này trong lòng Nhị di nương nhưng lại đặc biệt tức giận, ràng chỉ kém bước là có thể làm đương gia chủ, con của mình cũng nhận trách nhiệm con vợ kế, thân phận thứ nữ, người giường cũng là mạng quá cứng rắn rồi.

      Chờ , ta nhất định cho ngươi biến mất ở trước mắt ta, ta muốn đường đường chính chính ngồi chủ vị (ý là bà này muốn làm đương gia chủ mẫu đấy), cho dù là bình thê cũng sao cả.

      "Nhị phu nhân, có cần phải thông báo cho Hầu gia ?" Nha hoàn bên cạnh Nhị di nương nhìn Lâm Tố Uyển giọng hói.

      "Đương nhiên là phải, nhưng mà Hầu gia nghị ở chính đường, ngươi chờ ở ngoài cửa, chờ đến khi xong cho Hầu gia." xong Nhị di nương lau nước mắt, ngồi ghế, cầm lấy ly trà bạch ngọc bên cạnh thơm ngát bên cạnh uống.

      Trà Hương uống vào có mùi vị gì, móng tay sơn màu đỏ tươi nắm chặt chén ngọc hung hăng trừng mắt, liếc nhìn người giường cái, ràng phân phó mấy tên.....côn đồ kia hủy trong sạch của nha đầu này. Sau đó bỏ lại ở vách núi đen, giả tạo ra biểu chịu nổi nhục nhã, kết quả là vẫn sống trở về.

      Vốn là đau khổ cứ chấm dứt như vậy, như thế ngươi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, liền giống với mẫu thân chết của ngươi, sống thể mà chết cũng thể.

      "Nương....nương....Con nghe người kia...."

      " giọng chút, Tố Uyển vừa mới ngủ." Liễu thị có chút oán trách đối với người vừa , nhưng trong lời lại rất dịu dàng.

      Người tới đúng là giọng của nữ nhi Nhị di nương Liễu Vân Phỉ - Lâm Hạm, nàng đáng hoạt bát, miệng hết sức ngọt, có thể làm người khác vui vẻ giống như lông mi cánh ve trong nháy mắt có thể khiến cho ánh mắt hiểu biết vô cùng.

      Trong lúc nàng định hết câu kế tiếp, bước chân nhàng bước vào phòng, thấy Lâm Tố Uyển nằm giường xuất ngụm tức giận ở trong lòng.

      "Hạm nhi, uống ly trà, xem đầu ngươi đầy mồ hôi kìa. Tình hình tỷ tỷ con khá tốt, chỉ cần điều dưỡng, con cần lo lắng như vậy." Liễu thị tự nhiên .

      Nhưng mà Lâm Hạm nghe xong tức giận trong lòng càng lớn hơn, muốn cái gì đó, dưới tay đau nhói, nước mắt ngay lúc đó ở hốc mắt đảo quanh, vừa định kêu lên bên tai liền truyền đến giọng cung kính của Liễu thị.

      "Hạm nhi quá mức lo lắng cho Tố Uyển nên lao quá nhanh, cả người đầy mồ hôi có cấp bậc lễ nghĩa. Chỉ vì lâu rồi được gặp tỷ tỷ, Hầu gia đừng trách nàng." Liễu thị nhàng tới trước mặt Lâm Tiêu cúi đầu, vòng eo mảnh khảnh kia căn bản giống như sinh con, mà làn da mịn màng đỏ ửng sau khi khóc càng làm động lòng người.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4: Vấn đề danh tiết

      Edit: Hà Nguyễn Devil
      Beta: Sally Băng Băng


      Lâm Tiêu nhìn mỹ nhân trước mắt khóc, lại nghe thanh mềm mại, nhìn lại Lâm Tố Uyển nằm ở giường biến mất cả đêm, lửa giận trong lòng vụt vụt dâng lên.

      " quan trọng, Hạm Nhi cũng là có tâm, nàng như thế là thế nào?" Lâm Tiêu thanh rất lạnh lùng, lại là dùng từ nàng, thay thế tên Tố Uyển .

      Hầu gia coi trọng nhất là danh tiếng, đến nương xuất đầu lộ diện có phong cách quý tộc, mà giả dạng nương thế nhưng đêm về nhà, nguyên nhân chính lại là vì người khác nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng ôm lòng quấy rối, mặc dù là giữ được mạng chạy trở về, nhưng danh tiết khó giữ được, thà rằng Tố Uyển chết ở bên ngoài, như tốt hơn, mang danh xấu.

      "Phụ thân nên trách tỷ tỷ, tỷ tỷ gần đây tâm tình cũng tốt, cho nên mới nghĩ tới ra ngoài giải sầu, nào biết xuất việc ngoài ý muốn bị người khác vô lễ, phụ thân nhìn xem, sắc mặt tỷ tỷ tệ, Hạm Nhi lo lắng." Lâm Hạm xong liền chạy đến trước giường Tố Uyển khóc nức nở.

      Nhưng khi Lâm Hạm thấy khuôn mặt nàng (Tố Uyển) lần nữa lại làm cho nàng (Lâm Hạm) ghen tị toàn bộ gương mặt xinh đẹp của nàng (Tố Uyển) tại sao đều cùng gia đình nhưng sao lại xinh đẹp như vậy làm cho người ta sợ hãi ghen tị.

      Nhưng cũng may nàng đưa lưng về phía bọn họ.

      Mà thoạt nhìn vô cùng lo lắng, lời quan tâm rơi vào trong tai Lâm Tiêu giống như búa tạ đánh vào trái tim, cơn tức lại là tràn đầy, Lâm Tiêu cũng quyết định chủ ý, nếu như thực danh tiết Lâm Tố Uyển khó giữ được đưa nàng giao cho Tây biệt uyển, viện cớ báo ốm.

      Lúc này Lâm Tố Uyển cũng tỉnh lại, trông thấy phòng toàn người, tìm kiếm trí nhớ trong đầu, chiếu theo số người ngồi.

      Tố Uyển mặt tái nhợt nhìn Lâm Hạm trước giường tay lực cầm tay Lâm Hạm, con mắt liếc mắt nhìn Liễu thị cùng Hầu gia, ôn nhu .

      "Làm cho phụ thân và Nhị di nương lo lắng rồi, muội muội cũng có lòng."

      Ánh mắt áy náy mang theo nước mắt, sắt mặt tái nhợt ôn nhu nhìn về phía Hầu gia, có cao ngạo cùng cố chấp, tại nhu nhu nhược nhược của nàng lại lấy được lòng người.

      "Hừ, ngươi cũng biết lần này ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng."

      Lâm Tiêu nhìn Tố Uyển yếu đuối có chút ít kinh ngạc, vốn là cho rằng nàng còn có thể giống như trước đây đối với hờ hững, hoặc là đối nghịch với , nghĩ tới lúc này đây lại mềm mại như vậy, dung mạo tuyệt diễm giống như hình bóng của nương nàng.

      Nghe vậy Lâm Tố Uyển nổi giận đùng đùng, nàng cảm thấy thay nguyên chủ có vài phần bi thương.

      Đây là cha ruột, câu đầu tiên phải là hỏi han ân cần mà lại là trách cứ, cũng trách nguyên chủ tùy hứng ngang ngược.

      "Hầu gia, ngài nên trách Tố Uyển, là Vân Phỉ có lỗi, Vân Phỉ nên nhất thời mềm lòng mà cho Tố Uyển ra ngoài, cho dù có ra ngoài, Vân Phỉ cũng nên bồi nàng, ngươi xem, hài tử cũng biết sai, hơn nữa thân thể thoải mái."

      Liễu Thị che mặt khóc thút thít, đem những lỗi lầm để ở người mình, đem câu chuyện dẫn tới người Tố Uyển .

      đến thân thể này, Hầu gia vốn là mềm lòng chút cũng thấy.

      Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tiêu, Liễu Thị gợi lên mỉm cười chút cũng dễ dàng phát giác.

      "Đúng vậy, phụ thân, tỷ tỷ còn chưa thoải mái đâu." xong Lâm Hạm ở người khuấy động Tố Uyển.

      Nhìn thấy toàn bộ, Tố Uyển buông rèm xuống cũng chuyện, mà là làm bộ như đau đớn khó bước xuống giường, màn này rơi vào trong mắt hai mẹ con Liễu thị đặc biệt mừng rỡ, giải thích về tên côn đồ kia vô cùng thuận lợi .

      Cho dù tại Lâm Tố Uyển tùy ý ba hoa chích choè, lão gia dù thế nào cũng mềm lòng đem Lâm Tố Uyển đưa .

      "Phù phù..."

      Lâm Tố Uyển nhất quỳ, làm cho mọi người trong phòng cả kinh, còn đợi Liễu thị đỡ nàng, Lâm Tố Uyển mở miệng .

      "Tố Uyển biết phụ thân gần đây vì chuyện nước ưu phiền, lại vừa gặp vấn đề do bệnh, cho nên Tố Uyển muốn cầu bừa bình an cho phụ thân. Tố Uyển tự biết thể giải ưu phiền lo lắng cho phụ thân, cũng chỉ có cách này, bởi vì Tố Uyển ngày thường ra khỏi cửa, liền muốn cầu Nhị di nương cùng , di nương bởi vì cảm thấy bên ngoài hỗn loạn cho nên cự tuyệt."

      Tiếng vừa dứt, sắc mặt Liễu Thị biến sắc cực kỳ là khó coi, con nha đầu chết tiệt này lúc trước cũng phải như vậy, nhưng là cái nha đầu này trước tiên thanh minh cho mình cũng vô dụng, Hầu gia tăng thêm bất mãn.

      Khi cảm giác được ánh mắt nóng của Hầu gia, Liễu Thị mới biết được tại Lâm Tố Uyển phải là Lâm Tố Uyển từng muốn thoát khỏi khống chế của mình .

      "Hầu gia, thiếp là lo lắng cho Tố Uyển, vạn nhất Tố Uyển bị nguy hiểm gì hơn nữa bị nhiễm bệnh kì quái đối với Hầu phủ mà ổn, nghe vài gia đình ở ngoại ô chết."

      Đôi mắt Liễu Thị nhu hòa như mặt nước, tiếng cũng ôn nhu mềm mại như muốn vuốt cơn tức của Lâm Tiêu. Đúng vậy, tại Lâm Tố Uyển nằm ở giường đúng là do thâm thụ kia hại.

      "Cha, người ở ngoại ô là vì dùng sai dược mà chết, phải là bởi vì bệnh tình, mà an tự phật lại ở bắc thành, đường xá vốn cũng giống nhau, nữ nhi bởi vì nóng lòng, cho nên cầu được Nhị di nương đáp ứng, chỉ là chưa nghĩ đường gặp phải kẻ hai hoa tặc."

      xong Tố Uyển giọng khóc lên, nước mắt lớn bằng hạt đậu trượt qua da trắng như tuyết khiến cho da thịt càng thêm trong suốt, dung mạo càng thêm thanh lệ. Đều hài tử khóc có lộc ăn, nàng ngược lại phải thử chút, khóc, ai quan tâm? Vậy nước mắt nhiều chút, nhu nhược nhiều chút.

      Nhìn Lâm Hạm khóc thút thít Lâm Tố Uyển khỏi tức giận công tâm, người này khi nào học được giả vờ giả vịt, vậy nàng (Tố Uyển) liền làm cho nàng (Lâm Hâm) lộ ra nguyên hình.

      "Đại tỷ, ngươi có khỏe ? Hạm Nhi lo lắng kẻ tặc kia từ đâu xuất ? Bọn họ tại sao lại đối với ngươi như vậy. Ngươi ra đến, phụ thân cùng mẫu thân nhất định ngươi làm chủ." Hạm Nhi chạy đến trước mặt Tố Uyển ôm lấy Tố Uyển, sau đó nhìn Lâm Tiêu, cùng mẫu thân .

      "Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ ủy khuất lớn như vậy, chúng ta cần phải thay tỷ tỷ lấy lại công đạo, thể cho bọn họ tự do tự tại." Lâm Hạm tức giận nghiêm mặt giống như nữ hiệp chính nghĩa.

      Liễu Thị nhìn biểu trong mắt của nữ nhi, hết sức là tán thưởng. Mặc dù Hầu phủ bằng hậu cung hoàng đế, nhưng là toàn những người có tâm kế, nếu như ngươi mưu tính, ngươi cũng bị người khác mưu tính, cho nên từng bước phải cẩn thận. Tố Uyển xem Lâm Hạm hết sức "quan tâm" trong lòng khỏi cười lạnh, nhưng lời này đem chính mình kéo tới vực sâu, nếu như mình bước sai, liền như vậy bị đánh vào vực sâu đen tối, cũng may mình phải nhu nhược từ trước.

      Nàng bây giờ là Lâm Tố Uyển, sau khi sống lại làm Lâm Tố Uyển, tự nhiên muốn cầm lại những thứ gì thuộc về mình, so với người khác tốt hơn sống sót, những thứ tôm tép nhãi nhép này nàng muốn từng ngụm ăn hết.

      "Phụ thân... ." Lâm Tố Uyển nhìn hai người bên cạnh đột nhiên sinh ra châm chọc. Nàng tựa đầu dập đầu đất, giọng khóc ròng .

      "Đông biệt viện Lâm phủ chúng ta phong cảnh sai, thích hợp tĩnh dưỡng, mấy ngày nay ngươi liền dời qua đó ." Lâm Tiêu mặt lạnh thản nhiên .

      Nhìn Lâm Tố Uyển giọng khóc thút thít, Liễu Thị cùng Lâm Hạm tại bên người khóc giúp đỡ (Băng: giống trù người ta chết thế), cũng biết tình giống như mình dự đoán vậy, cũng nên hỏi, vốn là mệt mỏi chính triều đình, tại cũng vô tâm quản lý những chuyện này, đưa , nhắm mắt làm ngơ, coi như chính mình chưa bao giờ có người nữ nhi này. (Băng: cực phẩm phụ thân, ta ghét loại này)

      "Phụ thân, ta là nữ nhi của ngài, ngươi thực nhẫn tâm đưa ta sao?" Tố Uyển ngẩng đầu lên, môi trắng bệch, .

      Liễu Thị mừng rỡ nhìn cảnh này, chỉ cần Lâm Tố Uyển này vừa , bà còn nhiều biện pháp đem nàng ta xóa . Mà bà tự nhiên trở thành quản gia chủ mẫu.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5: Vọng tưởng tan biến
      Edit: Hà Nguyễn Devil
      Beta: Sally Băng Băng

      Lâm Tiêu vốn bước chân ra rồi nhưng ngừng lại, ánh mắt nhìn Tố Uyển cũng khỏi mềm lòng.

      quyết định, cho dù có thế nào chăng nữa cũng phải tìm được mấy tên khốn kiếp kia, loạn côn đánh chết. Dám trêu chọc người của Hầu phủ , muốn chết.

      "Phụ thân."

      Tố Uyển về phía trước vài bước quỳ xuống, hi vọng Lâm Tiêu có thể dừng bước, tay kéo vạt áo của Lâm Tiêu lại.

      Lâm Hạm nhìn bộ dáng Tố Uyển khỏi nghiến răng nghiến lợi, người này khi nào học giả vờ giả vịt? Tố Uyển quỳ gối áo khoác mỏng lặng lẽ dịch chuyển bước chân.

      Chỉ nghe tiếng, thanh vang lên, rất thành công thu hút tất cả mọi người.

      Dáy lòng Lâm Hạm cảm thấy hớn hở, kết quả Tố Uyển chứng kiến cánh tay, cả người đều cứng ngắc tại chỗ.

      Tố Uyển quỳ mặt đất, tay che dấu cánh tay như ngọc của mình, thủ cung sa đỏ tươi hết sức làm người khác chú ý.

      Mà nàng cũng kéo Lâm Tiêu lại nữa, chỉ là cúi thấp đầu, che mặt khóc thút thít.

      "Trời lạnh gió lớn, còn mau lấy phục cho đại tỷ tỷ ngươi mặc."

      Liễu Thị nhìn thủ cung mà chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tất cả đều là làm theo kế hoạch của bà, như thế nào kết quả lại như mong muốn. Nàng thầm nhìn thoáng qua Lâm Tiêu thấy sắc mặt vẫn là nhàn nhạt, trong lòng khỏi bồn chồn.

      "Tố Uyển, ngươi phải tìm bùa bình an sao? Mau đem tới cho phụ thân?"

      Liễu Thị đành phải nuốt lời theo Tố Uyển, nàng cũng tin Lâm Tố Uyển lại tốt như vậy xin bùa bình an, hơn nữa nàng còn phái người theo ràng là ra vùng ngoại ô, ở đâu ra bùa bình an.

      Lâm Tiêu lúc này cũng nhìn về phía nàng, qua, nếu như Tố Uyển là mất trinh tiết, nhất định phải Tây biệt viện, nhưng nhìn đến cánh tay nàng, tảng đả dưới đáy lòng cuối cùng cũng buông xuống.

      "Vốn là Tố Uyển cầu xin được lá bùa tốt, rồi lên kiệu hồi phủ, nào biết nửa đường có kẻ cắp xuất , khốn khổ là, bên cạnh Tố Uyển trừ kiệu phu ra có những người khác, mà kiệu phu vào thời điểm đó toàn bộ đều chạy mất , khóc lóc cầu cứu cũng vô ích, nhìn dáng vẻ bọn họ đáng sợ, Tố Uyển vì bảo vệ trinh tiết mà lấy đao đâm chính mình, có lẽ là máu chảy quá nhiều, ngược lại hù đến bọn họ, bùa bình an cũng bị máu nhiễm hồng, có thể coi là như thế, Tố Uyển vẫn như cũ đem bùa bình an mang tại bên người."

      Lúc này Tố Uyển đứng dậy, tiến đến trước giường của mình, từ dưới cái gối lấy ra cái bùa bình an mang theo mùi máu tanh nâng ở trong lòng bàn tay.

      "Trước kia, nữ nhi biết bản thân mình bướng bỉnh, ngu dốt cỡ nào. Nhưng người là phụ thân của nữ nhi, bất kể người như thế nào nữ nhi cũng trả lời chống đối người, xem phụ thân gần đây mệt mỏi vì chuyện triều đình, nữ nhi chỉ cảm thấy đau lòng, bùa này bị bẩn, nữ nhi cũng cho là mình có mạng trở về, lại nghĩ gặp gỡ lòng tốt của gia gia, nãi nãi thực đưa nữ nhi trở về."

      Tố Uyển than thở khóc lóc, mỗi câu , mỗi cái ánh mắt đều giống như nữ nhi hiếu thuận bình thường, nàng nhiều tiếng gọi người trước mắt là cha mình, hy vọng có thể nhớ đến tình cảm cha con ruột thịt, mặc dù đáy lòng Tố Uyển đối với việc lần này là coi thường, nhưng là thân thể này đúng là trúng vết đao, thứ hai ở lại Hầu phủ mới có thể đạt tới mục tiêu của mình, cũng đành phải như thế.

      Suy cho cùng Lâm Tiêu là người có trái tim, nhìn đến bản thân nữ nhi bị ủy khuất, chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng khom người đỡ Lâm Tố Uyển dậy, lại đụng đến thân thể lạnh buốt của nàng, mới xem kỹ chính
      http://***************.com/downloads/posts/2830002.png

      Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :