1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có phải yêu nhau không - Vũ Y Liên (c84) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      [​IMG]

      Tác phẩm: Có phải nhau

      Tác giả: Vũ Y Liên



      Thể loại: Ngôn tình đại, tình cũ gặp lại, HE


      Nhân vật chính: Tống Dạ Huyền, Đường Triều Ca



      Nam chủ: Thông minh cơ trí



      Nữ chủ: Đáng



      Convert: convert.hixx.info



      Editor: STH Team


      Beta: Rika

      Nguồn edit: http://mynhancung.wordpress.com/truyen-dang-edit/truyen-hien-dai/hien-dai-co-phai-yeu-nhau-khong/

      *~~~~*~~~~*~~~~*~~~~*~~~~*

      Truyện được đăng với đồng ý của mynhancung. Cám ơn mynhancung rất nhiều

      P/S: Tốc độ post truyện chậm hơn http://mynhancung.wordpress.com/truyen-dang-edit/truyen-hien-dai/hien-dai-co-phai-yeu-nhau-khong/ 5 chương.
      Văn án


      Trong mỗi đoạn sinh mệnh của con người đều có đoan Khỉ Lệ phồn hoa ( cái này ta chịu, gg được, ai biết chỉ dùm với), mặc dù lười nhác tùy ý như Tống Dạ Huyền vào thời điểm gặp Đường Triêu Ca, cũng để lại trong cuộc sống của những năm tháng đẹp nhất.


      Nhìn chồng của mình ở bên ngoài cùng với những nữ nhân khác, đứng chung chỗ là cảm giác gì?


      .Tống Dạ Huyền có chút nào khổ sở.


      mỗi ngày đều có thể ở các loại phương tiện thông tin đại chúng đưa tin Tần Địch Phi có bạn mới, người xinh đẹp có thể kiên trì được tháng, người bình thường, quá lắm là ba ngày.


      Năm năm sau, kiên định muốn ly hôn! ! !


      muốn dẫn Tần Huyên , cùng Tần Địch Phi triệt để đoạn tuyệt quan hệ!


      Nhưng mà, thế giới này nên quá kì diệu như vậy chứ?


      Tại sao năm năm sau còn có thể nhìn Đường Triêu Ca, còn là luật sư tố tụng ly hôn, ngồi trước mặt mình , mang theo thứ ý nhìn : “Nghe , em muốn ly hôn?”


      ( quyển thứ hai )

      Từ Mĩ xu dính túi vội vã trở về, bởi còn trẻ nợ đoạn ân tình, ai dè “Ân nhân” tìm được, lại còn chọc tới trai!


      Tần Huyên luôn tha thứ cho tính khi nóng nảy của , nhưng sau đó muốn nhận sai; cũng tin mấy câu mê sảng của , nhưng sau đó khiến hiểu hậu quả của dối.


      hiểu cả những sướng vui đau buồn của , mà che phong chắn vũ, mang lại bình an, tất cả những thứ này thong dong tự nhiên như mười tám năm qua họ chưa từng cách xa nhau.


      Có thể đến cùng, bọn họ trong mắt thế nhân là em, tờ giấy này lại gói được lửa! Tình cảm ngây ngô này nảy mầm sinh sôi lại rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.


      “Đúng, tôi em! Là trai của em, sai ở tôi, vì lẽ đó tất cả những thứ này nên do tôi gánh chịu, danh dự địa vị, tôi dùng tất cả để đổi lấy bình an cho em!”


      Tình như rượu Đỗ Khang, biết thể trầm mê nhưng vẫn mê muội. Đến khi nhận ra, nơi đây chỉ còn mình , còn từ lâu lạc mất phương hướng rồi.

      Lời editor: Truyện này ta cũng chưa đọc, mới lướt qua văn án thấy hay hay nên quyết định bắt tay vào edit :p. Đây là bộ truyện đầu tay của ta, nếu có gì sai sót mong các nàng lượng thứ *cúi đầu*. Rất mong những ý kiến đóng góp của các nàng để bộ truyện có thể hay hơn =D

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Ly hôn
      Edit: Nguyệt
      Beta: Rika Nguyen
      Buổi sáng thứ bảy, ngày thứ hai sau khi bố vợ mất, Tần Địch Phi nhận được cuộc điện thoại từ Tống Dạ Huyền:
      “Tần Địch Phi, chúng ta ly hôn .” Ngữ điệu nhàng quen thuộc vang lên nhưng lần này lại lộ ra cảm giác quyết tâm cùng lạnh lùng
      Tần Địch Phi xưa nay đối với vật mình thích buông tay, dừng chút, trầm giọng , ” có cửa đâu!”
      xong liền chút lưu tình cúp điện thoại, tiện thể tắt luôn cả di động!
      Tống Dạ Huyền từ giường ngồi dậy , hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liều mạng lắc đầu, ở trong phòng hét dài tiếng!
      tuyệt đối muốn ly hôn cùng Tần Địch Phi, a a a!
      Tiếng hét của Tống Dạ Huyền khiến cho Tần Huyên ở phòng bên cạnh chạy tới hỏi:
      “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy ?”
      Nhìn thấy con trai đến , Tống Dạ Huyền nhất thời biết thế nào, “Tần tiểu Huyên, nếu như mẹ và cha con ly hôn, con có đồng ý ?”
      Tần Huyên bĩu môi, có chút phản đối “Câu này mẹ từ nhiều năm trước rồi, có phải bây giờ mới đâu!”
      Tống Dạ Huyền gì, con nên đối với xử mẹ như vậy nha!
      “Được rồi, lần này mẹ để con thấy mẹ quyết tâm như thế nào!” Tống Dạ Huyền đẩy Tần Huyên cái “Con dọn dẹp, ăn mặc đẹp chút , chúng ta tìm dì Nhiễm Nhiễm của con .”
      Tần Huyên thấy bất đắc dĩ, nó cảm thấy cuối tuần này lựa chọn ra ngoài giao du cùng với mấy bạn , quả là quyết định sai lầm =.=”
      Sau hai giờ, Tống Dạ Huyền cùng Tần Huyên xuất trước mặt Nhiễm Nhiễm
      **************

      Trong quán cà phê
      “Béo má con đúng là thoải mái !” Nhiễm Nhiễm vừa thấy Tần Huyên, liền nhịn được mà béo mặt của nó, làm cho nó mỗi lần gặp là lại thấy vô cùng khổ não.
      “Me, dì Nhiễm nhiễm, con đọc sách trước.” Tần Huyên vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Nhiễm Nhiễm, thừa dịp nhảm cùng Tống Dạ Huyền, mau chóng chuồn .
      Nhìn thấy bóng dáng của Tần Huyên, Tống Dạ Huyền có chút oán trách , ” Cậu làm con trai của tớ sợ rồi!”
      “Xem cậu che chở cho con kìa, Tần Huyên là con vợ chồng cậu đúng là quá khổ rồi!” Mặc Nhiễm vừa vừa nhấp ngụm cà phê.
      Nghe thấy từ “vợ chồng” , Tống Dạ Huyền nhíu mày “A nhiễm , tớ muốn ly hôn, là ly hôn , tớ gọi điện thoại với Tần Địch Phi rồi.”
      Nhiễm Nhiễm suýt chút nữa phun cà phê ra ngoài “Hôm nay câu lại lên cơn gì vậy ?”
      Nhiễm Nhiễm nhớ tới thời điểm vừa mới quen Tống Dạ Huyền, bắt đầu muốn ly hôn, tuy rằng Tần Địch Phi hai ba ngày lại có báo đăng tin tức ly hôn nhưng nếu ly hôn , Tần Huyên phải làm sao bây giờ?
      “Tớ vốn nên cùng t a kết hôn!” Tống Dạ Huyền làm ra bộ dáng ăn năn.
      Nhiễm Nhiễm gật đầu “Cũng đúng!”
      “Tớ chính là nhàn rỗi có chuyện gì làm !” Tống Dạ Huyền lần thứ hai phỉ nhổ chính mình!
      Nhiễm Nhiễm gật đầu “Tuy rằng cậu phải, nhưng miễn cưỡng cho là như thế cũng được”
      “Nhiễm Nhiễm, cậu giúp tớ được ?” Tống Dạ Huyền biết, tuy rằng lúc trước cùng Tần Địch Phi kết hôn, chỉ là vì bực bội với bố, qua nhiều năm như vậy, hai người đều sốngvới nhau bằng mặt mà bằng lòng , nếu như có cơ hội được ăn năn, hừ , muốn ăn năn cả vạn lần rồi!
      tại khi bố mất, mới cảm giác được quyết định ban đầu của mình là hoang đường và ấu trĩ đến cỡ nào!
      Nghe lời của Tống Dạ Huyền có mấy phần khẩn cầu, ngữ khí Nhiễm Nhiễm cũng theo đó ôn hòa ”Cậu muốn ra toà ly hôn?”
      “Tớ muốn mình phải hối hận cả đời!”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: Cái gọi là Triều Ca Dạ Huyền
      Edit: Nguyệt
      Beta: Rika Nguyen

      Mặc Nhiễm cảm thấy cũng sai, chỉ là lo lắng cho Tần Huyên “Tần Huyên làm sao bây giờ?”
      “Tần Huyên đương nhiên theo tớ , nhiều năm như vậy, nó gặp Tần Địch Phi được mấy lần?” Tống Dạ Huyền cầm ly cà phê lên uống, trả lời như lẽ đương nhiên.
      B ây giờ, đối với Tống Dạ Huyền mà , Tần Huyên là bảo bối của , là mạng sống của !
      Mặc Nhiễm cảm thấy cũng có lý, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ “Được rồi, tớ giờ còn có việc phải trước, lát nữa cùng cậu chuyện sau.”
      Tống Dạ Huyền cũng ngăn cản , mười phút trước đó, Nhiễm Nhiễm gọi cuộc điện thoại, là tìm giúp luật sư tốt nhất bên Sở vụ rồi.
      Mặc dù Nhiễm Nhiễm ngoài miệng phải , nhưng vẫn còn cùng Tần Huyên náo loạn trận mới thực .
      Tống Dạ Huyền có nghề nghiệp, bởi vậy nhiều năm nay học được nhiều nhất chính là cách giết thời gian. Trước đây là khiến mình vui vẻ, tại là khiến Tần Huyên vui vẻ.
      Nhìn thấy Nhiễm Nhiễm rồi, Tần Huyên ôm đống tạp chí tới trước mặt Tống Dạ Huyền, đem quyển đưa cho “Mẹ, mẹ đọc cho con , mắt con mỏi quá, đọc nổi nữa rồi.” Vừa , thân hình nho liền bò lên ghế sa lông, ngồi đối diện với Tống Dạ Huyền.
      Tống Dạ Huyền tiện tay cầm quyển tạp chí “Tần tiểu Huyên,con có thể đọc hiểu được sao?”
      giỡn, Tần Huyên mới năm tuổi, đọc được hai chữ là tốt lắm rồi, lại còn xem được cả tạp chí?
      Tần Huyên dửng dưng như dựa vào sô pha, tay chống cằm, mắt lóng lánh nhìn , năng trịnh trọng “Mẹ, nơi này là quán cà phê, phải thư viện.”
      Nếu bây giờ mà có truyện tranh Tần Huyên thích, làm gì có chuyện nó thích đọc mấy thứ này?
      Tống Dạ Huyền nhận mệnh, chọn mấy mẩu truyện cười, từng cái từng cái đọc cho Tần Huyên nghe, chọc cho Tần Huyên cười khanh khách.
      Quán cà phê hai mẹ con cùng ngồi cũng khó tìm, mặc dù là cuối tuần, trong quán cà phê có hai mẹ con Tống Dạ Huyền – Tần Huyên ngồi cạnh cửa sổ, mang theo tiếng cười vui vẻ lại khiến Đường Triêu Ca để ý, chỉ khắc quay đầu khiến thể dời mắt.
      “Tống Dạ Huyền” Tận đáy lòng của bỗng gọi lên cái tên này.
      cho mìnhcó thời gian suy nghĩ , Đường Triều Ca tiến lên phía trước. Kỳ thực quán cà phê này có rất nhiều chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhưng chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ có cặp mẹ con chỉ duy nhất có đôi!
      “Tôi có thể ngồi ở đây ?”
      Giọng này, thanh này. Tay Tống Dạ Huyền cầm tạp chí khẽ run lên, trang sách bỗng nhiên bji thổi bay. cơn gió lướt qua đôi gò má , kéo vài sợi tóc rối do gió thôi, ngẩng đầu hỏi “Là ?”
      Tần Huyên nhất thời hiểu được đây là tình huống thế nào “ Mẹ, mẹ biết chú này sao?”
      Câu của Tần Huyên khiến hai người nhìn nhau đột nhiên sực tỉnh, Tống Dạ Huyền đem tạp chí trong tay gập lại, xoa đầu Tần Huyên “Tần tiểu Huyên, mau chào chú!”
      Tần Huyên ngẩng đầu “Chào chú, cháu tên là Tần Huyên.”
      Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên vào lòng, Đường Triều Ca cũng ngồi vào phía đối diện.
      “Xin chào, chú là tên Đường Triều Ca, Đường trong Tống Đường, Triều Ca trong Dạ Huyền Triều Ca!”
      Tống Dạ Huyền nghe xong lời , trái tim như ngừng đập nhịp.
      “Chú, cháu mấy chữ này nghĩa là gì.” Tần Huyên ngồi trong lòng Tống Dạ Huyền , có chút quái lạ nở nụ cười.
      Tống Dạ Huyền ngẩng đầu, quả nhiên mặt Triều Ca đen lại, mang chồng tạp chí đến trước mặt Tần Huyên “Tần Huyên, đem mấy quyển tạp chí này trả , mẹ muốn cùng chú chuyện chút, con đợi lát nữa rồi lại đây.”
      Tần Huyên tuy rằng có bất mãn, nhưng nhìn sắc mặt người ngồi đối diện thay đổi, thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ôm tạp chí trả.
      Dạ Huyền vẫn nhìn theo Tần Huyên chạy đến sạp báo bên cạnh, lúc này mới quay đầu lại nhìn Đường Triều Ca .
      “Con trai của em?”
      Tiếng của vô cùng nhàng, giống như trong ký ức của vậy.
      Last edited: 11/12/14
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Tôi liều mạng cùng !
      Edit: Nguyệt
      Beta: Rika Nguyen
      “Tôi kết hôn , có con trai kỳ quái lắm sao?” Dạ Huyền dùng muỗng khuấy cà phê lên , ngẩng đầu nhìn về phía Triều Ca “ nên cùng Tần Huyên những lời kia , nó còn .”
      Đúng, những điều kia, hy vọng con biết, chỉ cần Tần Huyên lạc quan mà lớn lên là được rồi.
      “Em hình như rất che chở cho nó?” Triều Ca nhíu mày, ánh mắt vừa vặn rơi vào người Tần Huyên.
      Đáy mắt Dạ Huyền dấy lên phần cảnh giác “ thể có chủ ý với Tần Huyên! Năm năm trước, tôi có thể cùng cãi nhau, năm năm sau, nếu như dám động đến Tần Huyên, tôi cùng liều mạng!”
      Triều Ca nghe xong lời của liền thu lại ánh mắt “Em coi trọng con trai của ta đến như vậy , vì sao còn muốn ly hôn?”
      Dạ Huyền có chút chột dạ, chuyện này, ta làm sao biết được ?
      nghe ai ? Tôi lúc nào muốn ly hôn ?” Cho dù muốn ly hôn, cũng tuyệt muốn cho Triều Ca biết!
      Dạ Huyền phủ nhận, trong ánh mắt có vài phần trốn tránh.
      Triều Ca khẽ cười, năm năm , vẫn thế, vẫn học được cách dối!
      Mỗi lần dối Dạ Huyền lại lấp liếm, phủ nhận ngay lập tức, thói quen này, vẫn bỏ được!
      chỉ thuận miệng đùa chút mà thôi, chúng ta thế nào cũng coi như là bạn học cũ gặp lại !” Triều Ca quyết định toạc ra.
      Nếu như muốn ly hôn cần gì phải trốn trốn tránh tránh.
      Đáng chết, phát mình nghĩ đến đây, liền rất tức giận!
      Bạn học cũ? Dạ Huyền ngạc nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn mang theo nụ cười, theo ý của Triều Ca mà tiếp tục “Đúng đấy, chừng nào trở về, có muốn em mời ăn bữa cơm ?”
      xong câu đó, Dạ Huyền liền phát mình hối hận rồi, từ lúc nào đối với Triều Ca lại giả dối như vậy?
      Tuy rằng năm năm mới gặp lại nhưng nhớ Triều Ca ghét nhất loại người dối trá!
      Dạ Huyền than thở trong lòng
      “Cũng được, vừa vặn cũng đói bụng! Em tại là quý phu nhân giàu có, hẳn là mời ăn được bữa !” Triều Ca thoáng chần chờ, nhưng vẫn đáp lại lời của .
      Dạ Huyền cắn răng “Nếu như khẩu vị nặng, ăn được nhiều tôi cũng có thể đem tiền cơm đãi lúc trước trả hết rồi !”
      Người này cũng là, mười năm như , ràng là chuyện từ bao lâu rồi mà còn nhớ chuyện giúp mình trả tiền cơm! Thực là hận đến nghiến răng a!
      “Năm năm, chúng ta vẫn còn nợ nần !” Triều Ca cười cực kỳ đúng chỗ.
      thể , mặc dù năm năm trôi qua, nhìn dáng vẻ Tống Dạ Huyền hận đến nghiến răng vẫn là đáng .
      Dạ Huyền suýt chút nữa y định đánh người “Đường Triều Ca, tôi phát vẫn thích ăn đòn như xưa!”
      ” Tống Dạ Huyền, là em muốn mời ăn cơm!”
      NND* đây chính là tự mang đá đập chân mà, Tống Dạ Huyền tức giận hận thể chưởng đánh bay Đường Triêu Ca!
      (* câu chửi thề của người Trung Quốc)
      Năm năm sau găp mặt, Đường Triều Ca càng ngày càng làm cho cách nào bình tĩnh nổi!
      Mời ăn cơm cũng có gì to lớn, mặc dù người nào đó ba giờ chiều kêu đói bụng, Dạ Huyền cũng đều tự động quên , then chốt là Nhiễm Nhiễm thông báo có hẹn chàng luật sư cực phẩm cho , làm sao còn chưa tới ?
      đúng, hẳn là phải vui mừng khi người kia còn chưa tới, nếu để người đó gặp Đường Triều Ca gặp biết giải thích thế nào đây?
      Suy nghĩ lát, Tống Dạ Huyền vẫn cảm thấy trước tiên nên dẫn Triều Ca ra ngoài.
      Thừa dịp Triều Ca thanh toán, Dạ Huyền cấp tốc gọi điện cho Nhiễm Nhiễm mình có việc, nhờ xin lỗi vị luật sư kia mới lo sợ bất an cầm tay Tần Huyên đuổi theo Đường Triều Ca.
      Vừa ra khỏi cửa quán cà phê , Triều Ca liền thấy tin nhắn của Nhiễm Nhiễm, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dạ Huyền, khóe miệng nổi lên nụ cười quái dị!
      Last edited: 11/12/14

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Vốn là đủ thảm
      Edit: Nguyệt

      Beta: Rika Nguyen


      ( Mấy hôm nay nhà ta bị lỗi mạng nên post được truyện theo đúng lịch, chân thành xin lỗi các nàng *cúi đầu*)
      Nụ cười của Triều Ca khiến Dạ Huyền cực kỳ hoang mang, như chính mình có bí mật gì bị nhìn thấu.
      Cảm thấy bầu khí quái lạ giữa hai người, Tần Huyên liền mở miệng ” Mẹ, sớm như vậy còn ăn cơm gì nữa? Mẹ phải buổi tối chúng ta cùng bố ăn cơm sao?”
      Dạ Huyền cau mày, cúi đầu liếc mắt nhìn Tần Huyên, tiểu tử thúi này có ý định quỷ quái gì đây?
      lúc nào cùng Tần Địch Phi ăn cơm ?
      “Xem ra xáo trộn lịch hẹn của em rồi?” Triều Ca trong tay còn cầm điện thoại di động, nụ cười khoé miệng nhanh chóng biến mất , đáy mắt loé lên vệt đen , đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tin nhắn được gửi .
      “Ăn uống cái gì?” Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên lên, quay mặt có chút bất mãn “Tần Huyên, trước mặt người ngoài sao con có thể dối như vậy!”
      thích Tần Huyên dối, đặc biệt là ở trước mặt Triều Ca ăn lung tung!
      Triều Ca vốn để ý hai mẹ con Dạ Huyền chuyện nhưng vẫn bị câu “người ngoài” của kích thích.
      “Mẹ, con có lừa mẹ. Vừa rồi bố còn gọi điện thoại cho con, bố hẹn ăn cơm với mẹ, mẹ đồng ý rồi!” Tần Huyên đung đưa điện thoại di động trong tay, Tống Dạ Huyền cũng thèm nhìn tới, trực tiếp tắt luôn điện thoại di động của Tần Huyên.
      “Bố lừa con đấy !” Tống Dạ Huyền nhanh chóng cho tay con trai vào túi mình .
      Tần Huyên quyệt miệng, tuy rằng cuộc hẹn của Tần Địch Phi quan trọng gì nhưng nó cảm thấy ngày hôm nay Tống Dạ Huyền có chút kỳ quái!
      Chẳng trách dì Nhiễm Nhiễm , chuyện của người lớn phải là thứ mấy đứa con nít như nó hiểu được!
      “Em có dự định gì chưa?” Thấy hai mẹ con trao đổi xong xuôi, Triều Ca tiến tới, đáy mắt có tia thăm dò.
      “Bây giờ tới buổi tối còn nhiều thời gian, chúng ta trước tiên ăn, thiếu nợ trả tiền!” Đừng căn bản để ý Tần Địch Phi chờ hay chờ, cho dù chờ sao?
      chịu đựng Tần Địch Phi đủ lắm rồi!
      Triều Ca nghe xong lời của nhưng bước lên phía trước “Em hình như rất vội vã cùng rũ sạch quan hệ?”
      dám, thiếu nợ trả tiền, đạo lý bình thường mà! Chúng ta thôi!” Tống Dạ Huyền ở trong đầu lo lắng tìm quán cơm, trước dẫn đường.
      dám cũng nghĩ chính mình cùng Đường Triều Ca năm năm sau đứng cùng chỗ lại có ýmuốn trốn tránh?
      Kỳ thực trong lòng Dạ Huyền cũng chắc chắn.
      Đúng là Triều Ca rất thích Tần Huyên, người theo phía sau , người nằm trong lòng , chuyện về Ultraman* rất vui vẻ.
      *Ultraman (Nhật: ウルトラマン Urutoraman?) là chương trình truyền hình của Nhật Bản về nhân vật hư cấu thể loại tokusatsu, hay “hiệu ứng đặc biệt”. Ultraman xuất đầu tiên là phim truyền hình thuộc tokusatsu viễn tưởng/kaiju/siêu anh hùng* (Wiki)
      Hình ảnh đây ạ :3:
      [​IMG]
      lái xe tới sao?” Đến bãi đậu xe, Tống Dạ Huyền truy hỏi người phía sau.
      mới vừa về nước.” Triều Ca có chút tình nguyện trả lời.
      Tống Dạ Huyền thừa nhận vấn đề mình hỏi có chút ngu xuẩn, kỳ thực muốn cùng Tần Huyên đứng cùng lúc để ổn định tinh thần. Năm năm qua , Triều Ca liền trở về, cười hì hì đứng ở trước mặt , làm cho có chút cách nào thích ứng.
      Ban đầu Dạ Huyền muốn Tần Huyên ngồi phía sau nhưng nó lại chịu khiến thể làm gì khác hơn là cho Tần Huyên ngồi bên cạnh ghế lái; thắt dây an toàn cho con xong chính mình ngồi lên xe. Triều Ca đối với việc này phi thường ngại, chính mình cũng theo lên xe Dạ Huyền.
      Xe vừa khởi động, di động Dạ Huyền liền vang lên lên “Tần Huyên, đọc tin nhắn cho mẹ.” . Dạ Huyền đem di động của mình đặt bên ở cạnh.
      Tần Huyên cầm điện thoại di động của , mở tin nhắn đọc nhưng có rất nhiều chữ nó đọc được; nó liền bất dắc dĩ nhìn về chỗ ngồi của Triều Ca ở phía sau.
      “Chữ thứ tư bên trái, tin nhắn thoại !” Tống Dạ Huyền nhận ra được con trai muốn hướng Triều Ca cầu cứu, lập tức liền rống lên, tin nhắn của làm sao có thể để Triều Ca nhìn thấy?
      Đùa giỡn! ! !
      Tần Huyên bận bịu nghe theo , lúc này trong điện thoại di động vang lên giọng nữ “Dạ Huyền, cơ hội quyến rũ lớn như vậy , cậu liền bỏ qua rồi! Tớ với cậu, Triều Ca của chúng ta chỉ có vóc người soái mà còn là con rùa vàng! Cậu ly hôn đủ thảm, lại còn bỏ cơ hội tiếp xúc gần gũi với chàng đẹp trai như vậy, là tổn thất lớn a a a a!” Đến từ: Nhiễm nhiễm nữ thần.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :