CÓ HAI
Tên gốc: Độc nhất vô nhị
Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ
Editor: darksires72
Thể loại: đô thị tình duyên 1v1
Nhân vật chính: Đỗ Oản, Cố Diễn Chi; phối hợp diễn: Yên Ngọc, Lý Tương Nam
Kết cục: HE
Nguồn edit: Sưu Tầm
Nguồn eBook: cungquanghang.com
Bìa MInh
Giới thiệu:
Trong thế giới của
chưa từng có người khác.
Chỉ có em.
Lời tựa:
Nếu cuối cùng
thể, tại thời khắc tử thần
tiếng động giơ cao lưỡi hái, tôi tình nguyện để
hận tôi.
Mở đầu:
“Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính
chút dao động, giọng
vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm
ràng
ra
chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng.
Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này
cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối
hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc.
Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có.
lúc sau,
hỏi: “Em sợ
?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng
có. Hít thở sâu
lần, lắc đầu
cái, lại khẽ gật gật đầu.
Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên
mặt bàn, trầm mặc
hồi,
: “Em định khi nào mới
cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn
. Phải
lúc lâu sau, mới
giọng
: “Em muốn suy nghĩ thêm
.” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến
hài lòng. Vậy mà
lại
gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám.
Cây hoa đào trước mặt phòng khám
đến thời điểm héo tàn,
ít rơi vào trong bùn,
ít lại rơi
các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa.
vừa
xong những lời này, di động của tôi liền vang lên.
Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới
màn hình, ánh mắt
nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp.
Tôi hít
hơi
sâu, nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh
giọng nam trầm dễ nghe
nhanh
chậm truyền tới: “Oản Oản?”
Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống.
Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát
dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất
chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia
là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong,
liền lập tức lấy điện thoại gọi cho
. Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng
hời hợt
nhanh
chậm: “Hửm? Nghe quản gia
, gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.”
tờ tạp chí
từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi,
cổ tay
cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng
ràng trong mắt tôi dáng vẻ của
luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì
cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta.
Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện
cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó
sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới.
người như vậy, tôi
thích mười
năm.
từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho
. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho
được hai năm, tôi
phải rời xa
thời gian dài dằng dặc như vậy.
Tôi suýt chút nữa
khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng
, nắm
chặt điện thoại,
giọng
: “Em nhớ
.”
Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại
chút,
nhàng cười
tiếng.
Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác
của
ngay giờ phút này. Nhất định là
đặt cây bút trong tay xuống,
tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt.
Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo
gì. Khẳng định trong giọng
vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc
lặp lại những lời tôi giận dỗi với
ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định
khiến tôi tự nhớ tới.
ràng lớn hơn tôi mười tuổi,
ràng mọi người đều
cơ trí trầm ổn, nhưng
ràng
vốn là người thích khi dễ người khác mà.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
.
“
cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được
?”
“...”
“
muốn trở lại?”
vừa cười vừa
.
“Vậy
bay qua đấy nhé?”
“...”
“Oản Oản?”
“...
cần tới đây.” Nước mắt
biết lại rơi xuống từ lúc nào, lấy hết sức bình tĩnh, tôi lặp lại lần nữa, “
cho phép
tới đây. Ba ngày nữa em về, em mới
phải là chú chó
đâu.”
Cúp điện thoại. Yên tĩnh
lát. Yên ngọc nâng cặp kính lên, nhàn nhạt mở miệng: “
tới nước này, rốt cục khi nào em mới
cho Cố Diễn Chi biết đây?”
Tôi nhất thời
trả lời.
lát sau, nước mắt dần khô hết, ngẩng đầu lên: “
Yên Ngọc, giúp em
việc được
?”
Yên Ngọc nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính
biến sắc: “Em muốn
giúp cái gì?”
Tôi mím môi
chặt, giọng
như gió thổi: “
có nhớ có
lần, bác trai từng
phải kiềm chế tình cảm trong lòng
?”
Mục Lục
Chương 1~Chương 2 ~Chương 3
~ Chương 4 ~ Chương 5